Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Duy Xuân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Duy Xuân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2021

ĐOẠN KẾT BI THẢM CỦA VỊ CỰU BỘ TRƯỞNG GIÁO DỤC ...

 Cố Bộ trưởng Giáo dục Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Duy Xuân.
.
ĐOẠN KẾT BI THẢM CỦA VỊ CỰU BỘ TRƯỞNG GIÁO DỤC ...

Võ Khánh Tuyên 

Đó là Giáo Sư NGUYỄN DUY XUÂN - Tổng trưởng Văn Hóa - Giáo dục - Thanh niên của Chính thể Việt Nam Cộng hòa.

Giáo Sư NGUYỄN DUY XUÂN, sinh năm 1925 tại Ô Môn, Tỉnh Cần Thơ... là cựu học sinh Collège de Cần Thơ. Sau khi đậu bằng Diplôma (văn bằng thành chung). Ông sang Pháp du học tốt nghiệp cử nhân kinh tế. Ông tiếp tục theo học chương trình sau đại học ở Anh, lấy bằng Thạc sĩ về kinh tế học; tiếp đến sang Mỹ theo học ở đại học Vanderbilt, và lấy học vị Tiến sĩ kinh tế học rồi trở về Việt Nam năm 1963.

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2020

ĐỒNG BẰNG SÔNG CỬU LONG KHÓC GIÁO SƯ NGUYỄN DUY XUÂN

GS Nguyễn Duy Xuân (1925-1986). 

Đồng bằng Sông Cửu long khóc GS Nguyễn Duy Xuân

Nguyễn Đình Cống
1-3-2020 
 
Đồng bằng sông Cửu long đang hấp hối. Nước sông bị chặn bời nhiều đập thủy điện và bị nhiễm mặn bời triều dâng. Trên mười triệu nông dân đang lao đao. Nếu có người thấy trước được việc này, cảnh báo sớm, chính quyền, cùng các nhà khoa học và nhân dân hợp sức tìm giải pháp thì đã có thể tránh được tai họa, phát triển bền vững.

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

Bài đã bị VNN gỡ bỏ: SIÊU CHÙA VÀ CÔNG NGHIỆP TÂM LINH


Ảnh trên GDVN: Ngôi chùa được coi là chùa to nhất thế giới. (Ảnh: NB) 

Bài “Siêu” chùa và công nghiệp tâm linh vừa được Vietnamnet đưa lên sáng nay thì vài tiếng sau bài đã bị gỡ. May mắn có Blog Phan Ba. giữ lại được.
“Siêu” chùa và công nghiệp tâm linh

Nguyễn Duy Xuân

Những cái nhất không hợp lòng dân

Thời gian gần đây, xứ mình “đoạt” được nhiều cái nhất thế giới, từ vật bé mọn như bánh chưng, bánh phồng tôm, tô phở, ly cà phê,… đến cái to lớn như đường sá, cáp treo, chùa chiền,…


Không bao lâu nữa, bạn bè quốc tế sẽ phải ngả mũ thán phục trước một công trình đồ sộ mà có lẽ trong tương lai chưa một nước nào đủ sức vượt qua: Ngôi chùa lớn nhất thế giới, tọa lạc trên một diện tích 5.100 ha (tương đương 51km2), xấp xỉ bằng diện tích một xã lớn ở miền núi hay một huyện nhỏ ở đồng bằng Bắc bộ.

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

ĐÓN TRUNG THU NÀY, LẠI NHỚ TRĂNG XƯA

Đón Trung thu này lại nhớ trăng xưa 

Nguyễn Duy Xuân

.

Mỗi mùa Trung thu đến, lòng tôi lại lâng lâng khó tả. Cái cảm giác ấy có tự bao giờ tôi không nhớ nữa. Có lẽ từ lâu lắm rồi, khi tóc còn để chỏm, cùng đám trẻ con hàng xóm nô đùa dưới ánh trăng thu. Bây giờ, tóc đã điểm sương mà lòng vẫn như ngày xưa ấy, háo hức chờ đợi Trung thu.   

Đón Trung thu này lại nhớ Trung thu xưa!

Ấy là những mùa Trung thu của thời con trẻ. Bây giờ nhớ lại, thấy nao nao lòng.

Ngày ấy, do hoàn cảnh chiến tranh, Trung thu không ồn ào, sôi động như bây giờ. Thậm chí những năm bom đạn ác liệt, còn không dám thắp sáng đèn Trung thu vì sợ máy bay Mĩ nó đánh toạ độ. Những mùa Trung thu ấy giản dị, mộc mạc, chân quê nhưng đọng lại thật sâu sắc trong kí ức tuổi thơ tôi.

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

DÂN MẤT TRÂU KHÔNG BẰNG QUAN MẤT CHIM!

Biệt thự của ông Lê Phước Hoài Bão, nơi xảy ra vụ mất chim. 
Ảnh: báo Đất Việt

DÂN MẤT TRÂU KHÔNG BẰNG QUAN MẤT CHIM!

Dân Luận
Lã Yên
26-2-2016

Dư luận một thời từng ồn ào về việc Quảng Nam có Giám đốc sở tuổi 30. Sở dĩ dư luận dậy sóng là bỡi ông Lê Phước Hoài Bảo người được bổ nhiệm là con trai của bí thư Quảng Nam Lê Phước Thanh. Ngoài ra ông còn nổi tiếng là người có sở thích chơi chim và từng đạt giải khuyết khích Tiếng hát chim Chào mào năm 2015. Vượt qua những lời đàm tiếu, chỉ chích ông đã bám ghế thành công. Mọi chuyện rồi cũng theo thời gian lắng xuống nay bổng dưng lại được khơi dậy bằng một cái tin rất kinh “Ông Giám đốc sở bị mất chim”.

NGHĨ LAN MAN CHUYỆN GIÁM ĐỐC TRẺ MẤT ...CHIM

Minh họa: Ngọc Diệp

Nghĩ lan man chuyện giám đốc trẻ mất… chim
 
Nguyễn Duy Xuân
Dân trí

Thứ Bảy, 27/02/2016 - 09:52

Từ câu chuyện này, bỗng liên tưởng đến những lời dạy của các cụ xưa: “Quân pháp vô thân” và “Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày thủng ruột”.
Hai ba hôm nay, dư luận và báo chí bị cuốn vào câu chuyện ông giám đốc sở 30 tuổi mất chim.

TIỆC MỪNG THĂNG CHỨC VÀ ĐẠO ĐỨC QUAN TRƯỜNG

(Ảnh: Theo Zing.vn)

Tiệc mừng thăng chức và đạo đức quan trường

Nguyễn Duy Xuân
Lao Động 11:22 AM, 27/02/2016

Một vị phó giám đốc sở vừa nhậm chức mới được 2 ngày đã tổ chức tiệc mừng tưng bừng, hoành tráng với đầy đủ biểu ngữ, phông màn, sân khấu ca nhạc tại nhà khách tỉnh.

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

NGUYỄN KHOA ĐIỀM: HẠ LONG KHÔNG NÓI VỀ MÌNH

BẦU CHỌN HẠ LONG: NGƯỜI VIỆT BỊ MÓC TÚI ?

Cuộc bầu chọn kì quan thế giới mới do Tổ chức New Open World  phát động đã khép lại sau 4 năm rình rang. Cuối cùng thì những người Việt trọng danh đã đạt được mong muốn của mình: Vịnh Hạ Long lọt vào tốp 7 kì quan thế giới mới.

Trước sự kiện đó, nếu bảo không vui thì không phải và không là người yêu nước bởi chính người viết bài này cũng đã không tiếc mấy trăm đồng để gửi một cái tin nhắn góp gió cho Hạ Long bay cao, bay xa. Nhưng nỗi buồn thì không nhỏ. Đọc những thông tin gần đây xung quanh chuyện bầu chọn này mới thấy cái trớ trêu của sự đời. Sau khi có kết quả bình chọn, UNESCO vẫn khẳng định rằng đây là kết quả của một dự án cá nhân, và rằng “Dự án này, về cả tầm quan trọng và ý nghĩa bền vững, không thể đóng góp vào việc bảo tồn các địa danh sau khi được bình chọn”.

Một tổ chức cá nhân của nước người mà khuấy động được cả hệ thống chính trị của ta tham gia cổ vũ thì thật là một chuyện ngoài sức tưởng tượng. Quả thực bái phục tài mê hoặc, giỏi “ma-két-ting” của cái ông “New Open World” ! Chỉ sau một thời gian rất ngắn, một hai tháng gì đó, công cuộc bầu chọn theo tinh thần thể dục của cụ Nguyễn Công Hoan xưa đã mang lại kết quả không ngờ: 24.090.156 tin nhắn của người Việt gửi qua tổng đài 147 bình chọn cho Hạ Long. Không biết New Open World có dám công khai số phiếu bình chọn trên khắp thế giới cho các kì quan không, bởi nếu bầu chọn qua trang mạng của New Open World thì thử hỏi được bao nhiêu phiếu ? Tôi dám chắc là không nhiều bởi thủ tục bầu qua trang web của New Open World nhiêu khê, chẳng mấy ai dư hơi sức để làm nếu không vì một sự ép buộc kiểu như ông chúa đảo Tuần Châu đã áp dụng với nhân viên của mình. Còn bầu chọn qua tin nhắn di động thì duy nhất chỉ một cú pháp cho địa danh nước mình với số lần không giới hạn thì thử hỏi làm sao mà khách quan, vô tư ?

24.090.156 tin nhắn nhân với cái giá 630 VND thành ra số tiền 15.176.798.280. Một nửa trong số đó nghĩa là hơn 7,5 tỉ trút vào hầu bao của New Open World chỉ trong vòng một tháng. Đấy là chưa kể các khoản thu của họ qua bầu chọn trên mạng, khoản phí liên kết đường link đến trang new7wonders với giá 25.000 USD/ tháng. Người Việt yêu nước đã vô tư móc túi mình làm giàu cho kẻ khác mà không hay biết mình bị lừa. Nghĩ như thế càng thấy cái giá phải trả cho cái danh to không chỉ đắt về tiền bạc mà còn vô nghĩa lí vì bị trục lợi và không được một tổ chức hợp pháp đại diện cho thế giới như UNESCO thừa nhận.

Không lâu đâu, sự ồn ã rồi sẽ chìm lắng theo thời gian. Chỉ còn lại Hạ Long-kì quan đích thực của tạo hóa sừng sững giữa trời nước bao la:

Trầm ngâm trên biển xanh
Hạ Long không nói về mình…
Vượt ra ngoài dục vọng
Khổng lồ mà thong dong…
                   (Nguyễn Khoa Điềm)

Buôn Ma Thuột, 16-11-2011
Nguyễn Duy Xuân

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

VTV CHUẨN BỊ CÔNG CHIẾU BỘ PHIM PHẢN QUỐC - Bài 2

VTV lại sắp công chiếu phim "Lý Công Uẩn - đường tới thành Thăng Long"
Nguyễn Duy Xuân

Hai lần định trình chiếu trên VTV thì cả hai lần phim "Lý Công Uẩn - đường tới thành Thăng Long" bị dư luận phản ứng dữ dội nên phải đình hoãn. Quá tam ba bận, lần này chắc là đã rút được kinh nghiệm thất bại của hai lần trước nên nhà đài và Công ty CP Truyền thông Trường Thành không phô diễn rầm rộ trên các phương tiện thông tin đại chúng nữa. Điều đó cho thấy họ quyết tâm chiếu bằng được bộ phim gây nhiều tai tiếng này trên sóng VTV. Không chiếu sao được vì đây là sản phẩm hợp tác giữa VTV và Công ty CP Truyền thông Trường Thành mà.

Hai lần định trình chiếu trước đây không thành có lẽ do chưa có thiên thời, địa lợi. Lần thứ nhất vào dịp Đại lễ 1000 năm Thăng Long-Hà Nội thì dứt khoát không được chấp nhận là đương nhiên do tính chất lai căng, nhuốm màu sắc ngoại bang, đi ngược lại lịch sử ông cha của nó. Lần thứ hai vào hồi tháng 6-2011 cũng không được vì lúc ấy đang là thời điểm chuyển giao quyền lực của các cơ quan công quyền có liên quan. Người ta không muốn mất điểm (để rồi mất ghế) trước mắt công chúng. Còn bây giờ, khi tất cả đã yên vị thì không có lí do gì ngăn cản được họ. Dư luận phản đối ư? Chuyện nhỏ hơn con thỏ. Bởi đã thành thông lệ ở ta, khi các quan chức được đặt vào ghế với nhiệm kì 5 năm thì không gì có thể xeo nổi huống chi mấy cái trò phản ứng của báo chí.

Và để thể hiện quyết tâm công chiếu bộ phim "LCU-ĐTTTL", báo Người Hà Nội có ngay một bài tung hứng thật mùi mẫn: “Cuối cùng thì, như số phận nổi chìm của nó - trước bao sóng gió của dư luận, bộ phim "Lý Công Uẩn - đường tới thành Thăng Long" (LCU-ĐTTTL) từng bị phản đối dữ dội ròng rã suốt một năm trời, đến nay "số phận" đó được định đoạt một cách có hậu: đó là, Bộ Văn hoá - Thể thao và Du lịch đã có văn bản chính thức về việc phổ biến bộ phim, sau ba lần "nâng lên đặt xuống" của Hội đồng duyệt phim Quốc gia.” Và “Dù lỡ hẹn nhưng vẫn chưa muộn. Bởi lịch sử và những người làm phim lịch sử luôn tin và tôn trọng lịch sử, thông qua đó muốn gửi gắm, ký thác những tư tưởng, triết lý về cuộc sống con  người, xã hội và dân tộc mà thông điệp bộ phim sẽ mang đến cho công chúng.” (http://nguoihanoi.com.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=21551&session=62)

Say khi kịch liệt lên án GS sử học Lê Văn Lan và vài cá nhân khác trong và ngoài ngành Điện ảnh "tát nước theo mưa" trên báo chí và blog cá nhân mà mục đích của sự chỉ trích không ngoài động cơ hạ bệ bộ phim "LCU-ĐTTTL", các tác giả tán dương: “LCU-ĐTTTL do một tập thể làm phim đầy trách nhiệm, giàu ý tưởng, khát vọng về một tác phẩm điện ảnh cổ trang độc đáo mang tầm vóc lịch sử - vì giá trị nghệ thuật đích thực.” Và ca ngợi ông Trịnh Văn Sơn: “đã vượt lên tất cả (ý nói phản ứng của dư luận) vì cái TÂM, cái TẦM và cái nhạy cảm của người làm truyền thông, làm kinh doanh lẫn nghệ thuật.”

Còn Bộ VH-TT&DL thì khẳng định: "Bộ phim LCU-ĐTTTL không vi phạm các điều cấm phổ biến tác phẩm văn học nghệ thuật" để "Đài Truyền hình Việt Nam xem xét, quyết định việc phát sóng bộ phim theo quy định của Luật Điện ảnh và Luật Báo chí”.
Quả thực, nếu bộ phim "LCU-ĐTTTL" hay đến thế, giá trị tầm vóc lịch sử-nghệ thuật to lớn đến thế thì tại sao mỗi lần định chiếu, gặp phản ứng của dư luận, VTV lại thụt? Cây ngay mà lại sợ chết đứng ư?

Nhưng lần này đã khác. "Dù ai nói ngả nói nghiêng", bộ phim LCU-ĐTTTL vẫn sẽ được chiếu trong nay mai như khẳng định của Bộ VH-TT&DL, nhà đài và Công ty CP Truyền thông Trường Thành cũng như các tác giả bài viết nói trên.

Nếu LCU-ĐTTTL là tác phẩm điện ảnh đích thực thì đáng để cho dân chúng nước Nam mình thưởng thức lắm. Chí ít thì cũng để mà nâng cao tinh thần yêu nước, ý chí tự cường dân tộc trong thời buổi mà biên giới, biển đảo của Tổ quốc đang nóng lên từng ngày. Còn nếu không thì…bất chợt lại nhớ tới câu nói của ông cha “nối giáo cho giặc ?”.

07-11-2011
Nguyễn Duy Xuân


Kính mời chư vị độc giả cùng xem lại HỒ SƠ bộ phim phản quốc dưới đây:


HỌ ĐÃ TÌM ĐƯỢC "ĐƯỜNG TỚI THÀNH THĂNG LONG" RỒI Ư?

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

ĐBQH NGUYỄN MINH HỒNG KIÊM THÊM NGHỀ VUỐT ĐUÔI

Trình Luật Nhà thơ:
ĐB Nguyễn Minh Hồng kiêm thêm nghề vuốt đuôi

Ông Nguyễn Minh Hồng, đại biểu Quốc hội khóa 13, thuộc đoàn đại biểu tỉnh Nghệ An. Ông Hồng có một phòng khám nằm trên đường Lý Thường Kiệt, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An. Phòng khám này liên tục quảng cáo trên báo Công an Nghệ An về biệt tài chữa hôi nách. Như vậy, ông Nguyễn Minh Hồng thuộc vào hàng ba trong một: đại biểu Quốc hội, nhà văn, bác sỹ. Và ông này cũng phát về đường ti vi lắm, hình như mỗi tuần một lần, ông lên hình ở Truyền hình Nghệ An (NTV) để tư vấn sức khỏe. Hồi đang còn vận động ứng cử vào Quốc hội khóa 12, các cựu chiến binh ở Nghệ An, mà nổi lên là Thiếu tướng Bùi Đức Tùng đã có rất nhiều đơn thư tố cáo ông Nguyễn Minh Hồng đã bỏ ra khỏi Đảng chứ không phải là người ngoài Đảng như nêu ở trích ngang. Ông Hồng thấy Đông Âu và Liên Xô sụp đổ thì bỏ Đảng luôn. Nghe các bác cựu chiến binh nói, ông này còn buộc vợ mình phải bỏ Đảng, nếu không sẽ bỏ vợ. Không biết có đúng không nhưng cuối cùng là ông bỏ vợ.

Hồi vận động bầu cử Quốc hội khóa 13, ông Hồng đã không trả lời được câu hỏi của một cử tri thành phố Vinh, rằng: “Theo tôi được biết, ông đã bỏ sinh hoạt Đảng vì không tin Đảng nữa. Vậy, nay ông vào Quốc hội để làm gì? Ông vào QH thì làm sao mà bảo vệ được quyền lợi cho chúng tôi?”.

Trên đã nói, ông Nguyễn Minh Hồng là ba trong một. Nay phát hiện thêm một nữa, là bốn trong một. Đó là, ngoài đại biểu QH, bác sỹ, nhà văn, ông này còn có thêm nghề vuốt đuôi. Ô hay, nghề vuốt đuôi là nghề gì, mà ông Minh Hồng vuốt đuôi cho ai vậy?

Liên tục quảng cáo trên báo CA Nghệ An
Khỏi cần phải dài dòng, ông Nguyễn Minh Hồng vuốt đuôi ông Hữu Thỉnh – Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam. Ông nghị Minh Hồng là người phát kiến nên Luật Nhà thơ, chính ông đề nghị ra Luật chập cheng này đấy. Chính vị đại biểu khả kính này (Hôm đó tôi không bỏ phiếu cho ông Minh Hồng đâu, thề!) đã khẳng định: “Ý kiến của chúng tôi, với tư cách là thành viên của Hội nhà văn thì chúng tôi rất muốn đưa luật này lên….Luật biểu tình thì rất cần thiết là đòi hỏi bức xúc hiện nay. Là một đại biểu QH, nếu phải lựa chọn giữa luật biểu tình và luật nhà văn, tôi sẽ chọn luật nhà văn”. Thế là đã rõ tác giả, chính là đại biểu kiêm nhà văn, kiêm bác sỹ - Nguyễn Minh Hồng, quê quán Thanh Chương, Nghệ An. Có người bảo, có lẽ do bác này quê Nghệ An, mà ở Nghệ An thì cả tỉnh làm thơ nên đề nghị ra Luật nhà thơ cho nó...hoành! Nhà thơ Trần Mạnh Hảo chẳng đã từng viết: 

“Đến cỏ dại cũng trở thành chữ nghĩa 
Đồ Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài” 

Nhưng không. Báo chí truy vấn, và ông bốn trong một đã khai ngay: “Sáng kiến này không phải của tôi. Đó là trong một hội nghị của Hội Nhà văn, đồng chí Hữu Thỉnh đề xuất và tôi có hứa sẽ trình Quốc hội”. Té ra là vậy. Thế thì đích thực Minh Hồng vuốt đuôi Hữu Thỉnh. Vì ai đã cho Minh Hồng vào hội nhà văn? Văn Minh Hồng ai ngửi, chắc lại là bác Hữu Thỉnh như đã làm với Trần Gia Thái ấy mà. Vậy thì, Hữu Thỉnh nói, Minh Hồng nghe, rồi ve vãn ra Quốc hội. Nếu được thông qua thì, luật này phải gọi là luật trả ơn!

Đúng là ông Nguyễn Minh Hồng chuyền sang nghề vuốt đuôi thật rồi!


                                                                                Thắng Xòe

*Bài do tác giả gửi NXD-Blog.

Đọc thêm:
QUỐC HỘI SẮP BÀN LUẬT THƠ ?

I

Quốc hội sắp bàn luật thơ
Chuyện xưa chưa có bao giờ
Nước mình thi ca toàn quốc
Nên đành phải có luật thơ !

Mai này bà con nhớ nhé
Xin cái giấy phép làm thơ
Chớ vì cảm hứng bất chợt
Có ngày phạm luật, quay lơ !

II

Hay tin Quốc hội bàn luật thơ
Dân chúng khắp nơi bỗng sững sờ
Quốc gia đại sự không nghĩ đến
Sao lại đi bàn chuyện nhà thơ?

Nhà thơ có chi mà làm luật
Phận nghèo ngác ngác lại ngơ ngơ
Quốc hội có thương tăng nhuận bút
Để mọi thi nhân đỡ xác xờ.

                                    03-11-2011
                                Nguyễn Duy Xuân

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

ĐÂY! NƠI THỜ PHỤNG MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG

Di ảnh mẹ Việt Nam Anh hùng nằm trong chòi lạnh 

31/10/2011 14:44:43

Bee.net: - Di ảnh mẹ Việt Nam Anh hùng Châu Thị Thứ (ở thôn Thạch Tân, xã Tam Thăng, TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) được đặt trong một chiếc chòi nhỏ, trên chiếc khăn trải cũ kỹ và một bát nhang dường như đã lâu chưa có ai thắp.
TIN LIÊN QUAN
Được biết, các con của mẹ Thứ đã hy sinh trong chiến tranh, mẹ được công nhận danh hiệu Mẹ Việt Nam Anh hùng vào năm 2005. Giờ đây, khi mẹ nằm xuống, không một người thân, không một mái nhà cho mẹ yên nghỉ.

Di ảnh mẹ Châu Thị Thứ đặt trong một chòi nhỏ dựng tạm
trước sân một nhà hàng xóm.

Trưởng thôn Thạch Tân, ông Huỳnh Kim Ta cho biết, hiện mẹ Châu Thị Thứ còn có 2 người cháu họ xa, nhưng không ai muốn nhận thờ phụng mẹ Thứ vì nhiều lý do. Trong khi chính quyền thôn Thạch Tân có ý đề xuất đưa di ảnh mẹ Thứ đến chùa nhưng chưa được  đồng ý.

Theo thống kê, xã Tam Thăng có 123 bà mẹ Việt Nam Anh hùng. Năm 1994, xã Tam Thăng được Nhà nước phong tặng danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”.

Bùi Hữu Cường
Nguồn: Bee.net


Bài đọc thêm:

Mẹ Việt Nam Anh hùng Châu Thị Thứ (ở thôn Thạch Tân, xã Tam Thăng, TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) khi về cõi vĩnh hằng không có được một mái nhà yên nghỉ, không người khói hương. Nhìn di ảnh Mẹ đặt trong một cái chòi nhỏ, trên chiếc khăn trải cũ kỹ và một bát nhang dường như đã lâu chưa có ai thắp, lòng người xót xa đau đớn.

Xã Tam Thăng có 123 bà mẹ Việt Nam Anh hùng. Năm 1994, xã Tam Thăng được Nhà nước phong tặng danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”. Lẽ nào một địa phương giàu truyền thống cách mạng lại để nơi thờ phụng Mẹ bơ vơ lạnh lẽo như thế ?

Lại nghĩ đến chuyện tỉnh Quảng Nam vừa qua định xây tượng đài Mẹ VNAH với kinh phí trên 400 tỉ đồng, nhưng do chưa được sự đồng thuận của dư luận nên đành tạm gác lại. Người ta chỉ biết nghĩ đến cái to tát, cái to tát mâu thuẫn với hiện thực đời thường như cái chòi nhầu nhĩ làm nơi đặt bàn thờ Mẹ VNAH đây.

Chao ôi, 400 tỉ để xây một đài tưởng niệm nguy nga, quý lắm thay. Nhưng sao một nơi thờ Mẹ chỉ bằng một phần nghìn, phần vạn số tiền đó, người ta lại thờ ơ, lạnh nhạt đến thế ? Biết trách ai đây ? 

NỖI ĐAU 

Nhìn ảnh Mẹ, quặn lòng đau
Cái chòi dựng tạm, nát nhàu nắng mưa
Con cái Mẹ chắc không ngờ
Nơi thờ phụng Mẹ lại xác xơ thế này ?

Chính quyền sao chẳng ai hay
Họ hàng để Mẹ thế này, sao yên ?
Phải đâu hết bạc, thiếu tiền
Cái tình cái nghĩa lụi quên mất rồi ?

Nhân tình thế thái, Mẹ ơi !
01-11-2011
Nguyễn Duy Xuân
  
 

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

MONG RẰNG KHÔNG CHỈ LÀ LỜI HỨA

MONG RẰNG KHÔNG CHỈ LÀ LỜI HỨA 
Nguyễn Duy Xuân 

Đọc cái tít trên các báo gần đây đăng ý kiến của bộ trưởng Nội vụ Nguyễn Thái Bình: Năm 2012 công chức sẽ 'sống được' bằng lương mà thấy ngờ ngợ. Quả thực nghe quen quen. À, phải rồi ! Cách đây 5 năm, khi nhậm chức bộ trưởng bộ GD-ĐT, ông Nguyễn Thiện Nhân cũng đã khẳng định chắc như thế: năm 2010, giáo viên sẽ sống được bằng lương !

Lúc bấy giờ nghe bộ trưởng hứa, các thầy cô giáo từ miền xuôi đến miền ngược, từ thành thị đến nông thôn, từ mẫu giáo đến đại học đều hồi hộp, phấp phỏng chờ đợi, hi vọng; quyết tâm dạy tốt cho năm 2010 đến mau để mà được hưởng cái sự sung sướng bằng chính đồng lương của của mình. Thế rồi theo qui luật của tự nhiên, cái năm đầy hi vọng ấy cũng đến và vù qua nhanh như lời hứa của ông cựu bộ trưởng, cái lời hứa mà sau này trở thành câu nhại vui vẻ của thiên hạ. Các thầy cô đành ngậm ngùi trong toan tính, đồng lương không đủ sống thì phải bươn chải thôi, “người em ở lớp, lòng em ở nhà”. Giáo dục cứ thế bị cuốn vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền mà chẳng biết khi nào mới gỡ được.

Trở lại câu chuyện hôm nay, còn hai tháng nữa là sang năm 2012. Còn hai tháng nữa không riêng gì giáo viên mà hơn 1,2 triệu công chức cả nước sẽ sống được bằng lương mà không phải phấp phỏng chờ đợi đến 4 năm như ông Nhân ngày trước. Thật đáng mừng. Nhưng lại thấy lo lo. Chỉ sợ các vị bộ trưởng trong một phút bốc đồng mà hứa hão. Bởi để công chức sống được bằng lương, thì đâu chỉ có việc điều chỉnh mức lương tối thiểu và chi tiền ngân sách ra là xong. Bài học của mỗi lần tăng lương còn đó, chưa kịp tăng thì giá đã phi mã, tăng rồi thì giá trị lương mới không bằng lương cũ. Nhưng mà thôi, việc gì phải lo bò trắng răng cho mệt. Hy vọng lần này chuyện sống được bằng lương không còn là lời hứa viễn vông nữa.

Hãy chờ xem. Giấc mơ đẹp sắp đến rồi !                                             
29-10-2011

NXD: Anh nào lên cũng hứa. Toàn hứa suông cả. Em chẳng tin anh nào nữa! Rứa cả thôi!

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Thơ Nguyễn Duy Xuân: NHÂN DÂN LÀ AI?

Nhân dân Hà Nội biểu tình phản đối TQ gây hấn. Hà Nội, 12.6.2011. Ảnh: Nguyễn Xuân Diện

NHÂN DÂN LÀ AI ? 
- thơ Nguyễn Duy Xuân

Ngài đại tá, tiến sĩ vô danh
Luận về hai chữ “nhân dân”
Khiến gỗ đá cũng giật mình sửng sốt
Ông múa bút nhân dân là một tầng, một lớp...
Cái tầng lớp đại diện cho quốc gia, dân tộc ?
Ô hô !

Chúng tôi tuy văn dốt vũ nhát
Chẳng được như ông vừa “tê ét”, vừa sĩ quan cao cấp
Nhưng chúng tôi cũng đủ trí lực để hiểu nhân dân là ai
Chín mươi triệu đồng bào đất nước tôi
Sao có thể tin ông ngồi trong phòng lạnh
Tự cho mình quyền phân chia thứ hạng
Và các ông là nhân dân hạng tót vời
Chẳng thèm để mắt ngó xuống
Biết bao nhiêu triệu triệu con người
Đang bươn chải ngày đêm kiếm sống
Tiền công chỉ đủ mua rau muống
Đâu dám mơ lên hạng, đổi đời

Xin hỏi ngài đại tá: - Họ là ai ?
Ôi, nhân dân của đất nước tôi
Đến cái tên chung cũng bị lấy mất rồi
Tôi còn biết gọi Người sao được nữa
Chín mươi triệu đồng bào yêu quý ơi ?

26-10-2011
Nguyễn Duy Xuân
 _________________________
Bài đọc thêm:
Người không danh hiệu
Phạm Chuyên
.
Trên đời này người mang danh hiệu là chuyện thường, cho dù đó là những danh hiệu thường hay là những danh hiệu cao quý. Về những danh hiệu ấy người ta có thể liệt kê không biết bao nhiêu mà kể.
Người không danh hiệu mới là của quý và cực kỳ khó nhận ra, khó phát hiện, khó định dạng định nghĩa. Mặc dù những người như thế đâu đó đang ở quanh ta, gần gũi với chúng ta. Và có những người không mang danh hiệu mà ta biết ơn đời đời. Không hiếm lắm những lúc trối trăng, người sắp khuất núi còn kể ra, còn dặn dò các con, các cháu, nếu có gặp người ấy, tên tuổi thì không được rõ, gương mặt thì thế này, đôi mắt thì thế kia, cái mặt thì thế nọ. Nhưng không có ở đó thứ mặt sắt đen sì, thứ môi thâm mắt trắng, thứ khô chân gân mặt, thứ cười mà nhạt cứ như nước ốc, thứ khi nói năng cứ thầm thầm thì thì, bàn tay thì che kín miệng, thứ nhìn đời bằng nửa con mắt.
Trối trăng như thế chỉ có những người có duyên lắm mới gặp được người không danh hiệu mà ông cha ta đã dặn dò. Người ấy có thể là cụ, là ông, là bà, là anh, là chị, là em… Người không danh hiệu cho ta nắm cơm khi ta đói lòng, cho ta một chỗ nằm ấm lòng vào giữa mùa đông. Cho ta một mái nhà yên ấm để ta học hành giữa lúc bom rơi đạn nổ.
Cho những gì nữa nhỉ. Một viên thuốc khi ta thập tử nhất sinh. Một vuông tã lót khi tấm thân ta đỏ hỏn giữa đất trời. Và cho ta hai thước đất để ta được ở bên cha mẹ ta, ông bà ta tổ tiên ta.
Chỉ ngần ấy thứ mà người không danh hiệu mang đến cho ta, đã khiến ta không được phép nói năng mà sàm sỡ rằng: Ta mới là người mà những người không danh hiệu phải nhớ ơn đời đời.
Đến cái độ không còn trẻ nữa, từ lòng mình, ta mới nhận ra, người không danh hiệu là ân nhân ngàn đời. Như tổ tiên ta, ông bà ta, cha mẹ ta… và những người nam, người nữ là anh em ta. Người không danh hiệu vì thế có một cái gì đó mà ta yêu thương, kính trọng và biết ơn.
Cảm xúc biết ơn nói gọn lại bằng mấy câu sau đây:
Biết ơn nhiều những đêm không ngủ
Đem bàng hoàng đem hốt hoảng về đâu.
Trời chưa sáng mà mặt người ngời sáng
Đêm tưởng dài đâu có dài đâu.

*Bài đã đăng trên tạp chí Văn Việt, số 30 năm 2011. 
Tác giả Phạm Chuyên là Thiếu tướng, nguyên GĐ Công an Tp Hà Nội.

Nguồn: tại đây.