Hiển thị các bài đăng có nhãn Hà Văn Thùy. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hà Văn Thùy. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

Nguyễn Xuân Diện: VÌ SAO ÔNG HÀ VĂN THÙY HẬM HỰC VỚI TÔI?


Vì sao Ông Hà Văn Thùy lại hậm hực với tôi
và viết bài trên VN Thời báo?


Nguyễn Xuân Diện

1- Ông Hà Văn Thùy gửi cho tôi bức thư của ông lão ngoài 80 tự xưng là thầy của nhiều thế hệ cán bộ Viện Nghiên cứu Hán Nôm. (Ảnh 1). Ông định kéo tôi vào vụ này.

2- Tôi hồi âm về bức thư của ông lão 80 (Ảnh 2). Ông Hà Văn Thùy bắt đầu đổi giọng và viết bài đăng trên VN Thời Báo của Hội Nhà báo Độc lập.


Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

NHÌN NHẬN LẠI VIỆC ĐÁNH GIÁ TRIỆU ĐÀ VÀ NƯỚC NAM VIỆT

Tượng thờ Triệu Đà tại Việt Nam. Ảnh: Nguyễn Việt.

NHÌN NHẬN LẠI VIỆC ĐÁNH GIÁ TRIỆU ĐÀ 
VÀ NƯỚC NAM VIỆT TRONG LỊCH SỬ


Hà Văn Thùy



Từ thời có Sử, các nhà nước quân chủ Việt Nam đều ghi công Triệu Đà và thừa nhận Nam Việt là triều đại chính thống của Việt Nam. Dù ở cuối thế kỷ XVIII Ngô Thì Sỹ có lên tiếng bài bác, cho Triệu Đà có tội đưa nước ta vào vòng nô lệ phương Bắc thì sử nhà Nguyễn vẫn ghi nhà Triệu là tiền triều. Quan niệm này được tiếp tục trong Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim rồi Bài ca Việt Minh của Hồ Chí Minh xuất bản tại Cao Bằng năm 1942 với hai câu thơ: Triệu Đà là vị hiền quân. Quốc danh Nam Việt trị dân năm đời. Năm 1945, Chương trình Phổ thông Trung học của Chính phủ Trần Trọng Kim cũng coi nhà Triệu mở đầu cho lịch sử Việt Nam.

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

GÓP CHÚT ĐỈNH VỚI HỌC GIẢ HOÀNG TUẤN CÔNG


GÓP CHÚT ĐỈNH VỚI HỌC GIẢ HOÀNG TUẤN CÔNG

Hà Văn Thùy

Câu chuyện quanh cuốn sách của Hoàng Tuấn Công đã lắng xuống. Lắng xuống một cách tức tưởi do áp lực thô bạo. Nhưng rồi lịch sử sẽ ghi nhận, đây là cuộc tranh luận thẳng thắn nhất, dân chủ nhất nên thành công nhất của học thuật Việt Nam hiện đại. Kết quả nhỡn tiền là làm rõ, làm trong sáng ý nghĩa nhiều từ, nhiều thành ngữ tiếng Việt mà từ lâu “mờ mờ nhân ảnh”, đóng cái mốc mới cho việc đưa tiếng nói dân tộc trở nên chuẩn mực. Mặt khác, nó cho thấy dân trí người Việt không thấp. Từ khởi xướng của một người trẻ không bằng cấp cộng với sự đóng góp của nhiều dân thường qua mạng thông tin dân chủ, chúng ta đạt được thành tựu ngôn ngữ mà nửa thế kỷ nay những viện nọ trường kia với học giả mũ cao áo dài không làm được! Nhiều bài học sẽ được rút ra từ sự kiện này!

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Hà Văn Thùy: VÌ SAO NGƯỜI VIỆT KHÔNG BỊ ĐỒNG HÓA?

 

TRẢ LỜI CÂU HỎI: 
VÌ SAO NGƯỜI VIỆT KHÔNG BỊ ĐỒNG HÓA? 
(Trao đổi với ông Nguyễn Hải Hoành)

Hà Văn Thùy 

Tạp chí Nghiên cứu quốc tế số ra ngày 7 tháng 9 đăng bài Tại sao ViệtNam không bị đồng hóa sau 1.000 năm Bắc thuộc? của ông Nguyễn Hải Hoành. (http://nghiencuuquocte.net/2015/09/07/viet-nam-khong-bi-dong-hoa-1000-nam-bac-thuoc/). Trong bài viết hơn 5000 chữ, tác giả cho rằng: “Có thể kết luận: dân tộc Việt Nam tồn tại được và không bị đồng hóa sau hơn 1.000 năm chịu sự thống trị của một quốc gia liền kề có nền văn hóa lớn mạnh là nhờ đã phát huy bản lĩnh trí tuệ của mình, thể hiện ở chỗ sáng tạo được biện pháp đọc chữ Hán bằng tiếng Việt, qua đó đã vô hiệu hóa chủ trương đồng hóa ngôn ngữ của các triều đại phong kiến Trung Hoa.”

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

THẢO LUẬN VỚI GIÁO SƯ LIAM C KELLEY VỀ TRIẾT GIA KIM ĐỊNH

THẢO LUẬN VỚI GIÁO SƯ LIAM C KELLEY 
VỀ TRIẾT GIA KIM ĐỊNH

Hà Văn Thùy 


Ông Hà Văn Thùy
Từ Cali, nhà nghiên cứu Việt Nhân Nguyễn Cảnh Hậu chuyển cho tôi bài viết của Giáo sư L.C.Kelley về học giả Kim Định, qua bản dịch của Trà Mi, nhan đề: “Sử gia lớn nhất (không ai biết đến/không được công nhận) của Việt Nam.”* Ông không quên kèm theo nhận xét: “Ông này chỉ mới nhận được cái ngọn mà chưa hiểu tận cái gốc của Con Người và Tinh thần Dân tộc Việt Nam. Kim Định nhờ tinh thần triết học Đông phương tức là triết lý An Vi mới khai quật lên được nền Văn hoá độc đáo Việt Nam. Kim Định không phải là một sử gia.”

Đồng ý với nhà Kim Định học lão thành, tôi cho rằng, Kim Định không phải là sử gia. Bởi lẽ, mở đầu cuốn sử của mình, ông viết: “ Sống sót sau bốn lần băng giá, khoảng 500.000 năm trước, loài người tập trung ở phía nam dải Thiên Sơn. Những người đi về phía tây trở thành tổ tiên người da trắng. Người đi về phía đông trở thành tổ tiên các tộc người Việt, Hán, Hồi, Mông, Mãn. Người Việt theo ngọn sông Dương Tử vào chiếm 18 tỉnh của Trung Quốc. Người Hán theo phương thức du mục lang thang trên cao nguyên Thanh Hải lúc đó còn là phúc địa. Về sau vượt sông Hoàng Hà vào chiếm đất của người Việt…” “Người Hán đuổi người Việt chạy có cờ qua sông Dương Tử rồi quay về chế ra chữ Việt bộ Tẩu phỉ báng người Việt.”

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Hà Văn Thùy: TRIẾT GIA KIM ĐỊNH VỚI MINH TRIẾT VIỆT

TRIẾT GIA KIM ĐỊNH VỚI MINH TRIẾT VIỆT 

Hà Văn Thùy 

KIM ĐỊNH (1915 - 1997)
Từ xa xưa, trong quan niệm phương Đông, Minh triết là những lời khải thị của thánh nhân. Mặt khác, đó cũng là những điều khôn sáng xuất hiện trong dân gian qua những phong dao, tục ngữ… Minh triết cơ hồ được coi như sự linh thiêng, thuộc về thần thánh. Vì vậy học thuật phương Đông chưa hề có việc khảo cứu về Minh triết. Phần nhiều, người ta chỉ đưa ra những lời nói Minh triết rồi từ đó bình, tán. Và không chỉ phương Đông, phương Tây cũng chưa có một khoa học về Minh triết thực thụ. Một định nghĩa thỏa đáng về Minh triết chưa hề có. 

Đơn thương độc mã và chịu nhiều sự đả kích, trong 50 năm qua, triết gia Kim Định đã có những khám phá độc đáo về Minh triết Việt. Tiểu luận này bước đầu trình bày những cống hiến của ông. 

I. Kim Định, người tách nước sông khỏi nước biển 

Trong những chuyện về triết gia Hy Lạp cổ Aesop, có câu chuyện kể rằng, ông thách thức đối thủ của mình tách nước sông khỏi nước biển. Đám quý tộc thành Samos thua cuộc. Tuy nhiên, tách nước sông khỏi nước biển trở thành lời thách đố mọi thời đại.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Hà Văn Thùy: VỀ CUỐN "BA NGƯỜI KHÁC" CỦA TÔ HOÀI

Nhân cách người cầm bút của Tô Hoài

Hà Văn Thùy

Nghe nhiều người khen cuốn Ba người khác của nhà văn Tô Hoài, tôi cố tìm đọc. Đọc xong thì hoang mang… 

Nói cho ngay, đấy là cuốn sách viết khéo với nhiều cảnh đời sống động và được “lên hương” bằng yếu tố gợi dục đậm đà. Quả là cái khéo của bà hàng xén chợ phiên biết bày bán bắt mắt những món hàng xanh xanh đỏ đỏ …

Từng đọc Don Quichotte, từng đọc Tội ác và trừng phạt, Chiến tranh và Hòa bình, Vụ án, Trăm năm cô đơn rồi Số đỏ, Nỗi buồn chiến tranh, Hồ Quý Ly… người đọc khó lòng chấp nhận Ba người khác là tiểu thuyết! Nếu không phải lập lờ đánh lận con đen thì điều này chứng tỏ nhà văn lớn của chúng ta thiếu kiến thức sơ đẳng về thể loại văn chương. 

Tiểu thuyết (novel) là truyện kể nhưng không phải mọi truyện kể đều là tiểu thuyết. Phẩm chất chân chính của tiểu thuyết là hư cấu (fiction), là tưởng tượng, là sự khát quát. Do thiếu hư cấu tưởng tượng mà cuốn truyện trở nên manh mún, vụn vặt thậm chí nhảm nhí trước hiện thực lớn lao của cuộc Cải cách ruộng đất long trời lở đất. Do thiếu tính khái quát nên hiện thực dù sống động trong cuốn sách cũng chỉ là một nửa sự thực, làm cho thực tế đất nước bị bóp méo, xuyên tạc đến thảm hại. Thực chất cuốn sách chỉ là một thứ tự truyện (non-fiction) trá hình… 

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

NNC HÀ VĂN THÙY TRAO ĐỔI VỀ BÀI VIẾT CỦA TIẾN SĨ TRẦN TRỌNG DƯƠNG

Tôi khẳng định Kinh Dương vương là thủy tổ người Việt Nam

Hà Văn Thùy

Lời dẫn của Hà Văn Thùy: Dăm năm trước, để phản bác ý tưởng “Từ những dấu vết ngữ pháp Việt trong cổ thư Trung Hoa có thể nhận ra tiếng Việt là cội nguồn của ngôn ngữ Hán” của GS. Lê Mạnh Thát, ông Trần Trọng Dương có bài “Lâu đài cất bằng hơi nước.” Là người có sử dụng tư liệu của học giả họ Lê cho bài viết “Tiếng Việt chủ thể tạo nên ngôn ngữ Hán,” tôi có bài “Lâu đài trên mây hay dự cảm sáng suốt” nói lại. Ông Trần Trọng Dương đáp lại bằng bài “Một lần và lần cuối thưa chuyện với ông Hà Văn Thùy,”  Khi biết tác giả là Thạc sĩ Hán Nôm rất trẻ, tôi nhận ra mình dại.
Mấy năm nay, với nguồn tư liệu dồi dào, tôi không chỉ khẳng định “Tiếng Việt là chủ thể tạo nên ngôn ngữ Trung Hoa” mà còn phát hiện “Giáp cốt văn là sản phẩm của người Việt.” Đọc một số bài của Tiến sĩ Trần Trọng Dương mới đây, tôi mừng nhận ra một khuôn mặt mới, sắc sảo.

Tuy nhiên, với bài viết đang chấn động dân cư mạng và gây hoang mang cho bạn đọc này, tôi buộc phải lên tiếng, dù có dại thêm một lần.

Trong bài viết “Kinh Dương Vương – ngài lài ai?”* đăng trên tạp chí Tia sáng, Tiến sĩ Trần Trọng Dương cho rằng:  “(Kinh Dương Vương) chỉ là ảo ảnh diễn hóa từ nhân vật Kinh Xuyên trong tiểu thuyết truyền kỳ của Trung Quốc.” Bài viết dẫn nhiều tài liệu tham khảo với chứng lý chặt chẽ, khiến cho những học giả Hán Nôm dù với lòng tự hào dân tộc tràn ứ cũng khó lòng phản bác.  Chắc chắn không ít người sẽ tin theo tác giả!

Tuy nhiên, chỉ trong câu ngắn dẫn trên, sự nông cạn hàm hồ của vị tiến sĩ đã bộc lộ. Thứ nhất, tuy xuất hiện lần đầu trong Đường kỷ nhưng câu chuyện về Liễu Nghị không phải là sáng tác của đời Đường mà là một truyền thuyết dân gian. Truyền thuyết, như ta biết, là “ánh xạ của những sự kiện có ý nghĩa lớn của quá khứ, được ghi lại trong ký ức cộng đồng rồi lưu truyền trong dân gian.” Cố nhiên, trong khi được kể lại qua truyền miệng, truyền thuyết sẽ có những dị bản với sai khác ít nhiều về tên nhân vật, về địa danh hoặc một số tình tiết… Tới lúc nào đó,  người ta sử dụng nó vào những mục đích khác nhau: nhà văn chế tác thành tiểu thuyết truyền kỳ, người viết sử liên kết với những chi tiết khác để phục dựng sự kiện xảy ra trong quá khứ.

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

HÀ VĂN THÙY: VIỆC ĐẶT ĐẠO BÙA Ở ĐỀN HÙNG LÀ TỐI KỴ

Lại nói về hòn đá lạ ở Đền Hùng
Hà Văn Thùy 
Thứ ba ngày 7 tháng 5 năm 2013 6:01 AM

Việc đặt đạo bùa giải trừ tai họa ở Chính điện Đền Hùng là tối kỵ. Đạo bùa như vậy sẽ giải trừ, có nghĩa là tàn phá, triệt tiêu năng lượng tâm linh của các Vua Hùng. Việc làm này không khác gì để chiếc chổi quét rác lên bàn thờ.” 

Xin thưa trước là tôi rât ít hiểu biết về lĩnh vực huyền học, phù chú. Vì vậy khi thấy Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện thông báo có hòn đá lạ ở Đền Hùng, tôi rất lo lắng. Nhưng sau đó, đọc nhiều thông tin khác, được biết, Đền Hùng từng bị yểm, đạo bùa trên hòn đá là bùa lành, giải trừ tai nạn, bùa lại do những cơ quan có trách nhiệm như Bộ Văn hóa rồi ban lãnh đạo tỉnh Phú Thọ chủ xướng, tôi thấy yên tâm phần nào nên viết bài “Về viên đá lạ ở Đền Hùng” gửi đăng trên trannhuong.com. Trong bài viết, tôi đề nghị mọi người bình tĩnh, tin vào thiện chí của những người có trách nhiệm trong việc này.

Nhưng chiều 5 tháng 5 (2 giờ khuya giờ Mỹ), từ Sacramento, nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Ngọc Thành gọi điện cho tôi. Trong câu chuyện, Thành có nhắc tới hòn đá bùa. Anh tâm sự: “Người ta hay nói bùa chú là của người Tàu nhưng thực ra, đó là đặc sản của người Mán, một dòng Bách Việt. Em người Mân Việt nên là hậu duệ của dòng Mán Việt đó. Ông sơ em (cụ năm đời) là người làm bùa nổi tiếng. Trong gia tộc còn lưu truyền câu chuyện, Cụ đặt chiếc dĩa lên bàn, đậy lại rồi làm phép. Khi mở ra trên đĩa có bánh bao, ăn được. Em cho đó là huyền thoại tô vẽ nên. Tôi bảo Thành: “Trong cuốn Hành trình về phương Đông có nói vị đạo sĩ Yoga Ấn Độ cũng làm ra bánh mì theo cách tương tự.Vì vậy, rất có thể câu chuyện về Cụ là thật.” Thành ngạc nhiên về chi tiết này. Anh tiếp: Tuy nhiên vì thấy việc bùa chú có điều thất đức nên Cụ không truyền cho hậu thế. Ba em là thầy thuốc Bắc có tiếng ở Chợ Lớn. Ông cũng là thầy Tử vi giỏi. Em cũng học và biết xem nhưng sau thấy có những điều bất cập, em bỏ. Tuy vậy, những điều cơ bản về Tử vi hay bùa chú em biết ít nhiều.