Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019

Bùi Công Tự: CHÀO KỶ HỢI, MỪNG XUÂN, MỪNG ĐẤT NƯỚC

 

CHÀO KỶ HỢI, MỪNG XUÂN, MỪNG ĐẤT NƯỚC

Bùi Công Tự 

Mậu Tuất đã qua ,Kỷ Hợi đang chờ trước cửa .Mấy ngày nay cả nước như một vườn hoa khổng lồ : mai ,đào ,quất ,cúc ...Sắc hoa phơi phới từ thành phố đến làng quê ..Trên bàn thờ Tổ tiên hôm nay không chỉ có mâm ngũ quả mà còn có thêm những bình hoa ngào ngạt sắc hương .

Tôi muốn mượn hình ảnh rực rỡ của hoa để nói lên tinh thần lạc quan của dân tộc ta mỗi độ xuân về .Đồng thời tôi cũng muốn nhìn lại năm cũ ,bàn đôi điều về năm mới với cái nhìn lạc quan như thế .

Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

NGÔI CHÙA HOANG Ở ĐƯỜNG LÂM VÀ KỲ ÁN THIÊN THU



Chuyện người Tàu để của

Bùi Công Tự

Một trong số những nghề mà người Việt học được từ “văn minh Trung Hoa” là nghề làm thầy phù thủy. Nghề này ở Trung Quốc rất phát triển, cao tay nhất là ông Cao Biền có thể chuyển được quả núi từ đông sang tây. Phép thuật của họ thường là những bùa ngải và những câu thần chú “úm ba la”.

Đọc tiếp...

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Bùi Công Tự: MÙA XUÂN VÀ HI VỌNG


MÙA XUÂN VÀ HI VỌNG
 
Bùi Công Tự

Lịch sử nhân loại nói chung và lịch sử một dân tộc nói riêng ngay cả những khi bi đát nhất vẫn le lói một niềm hi vọng.

Với tinh thần lạc quan sẵn có tràn trề của người Việt, chúng ta chào đón Xuân mới Bính Thân không có gì ý nghĩa hơn là những niềm hi vọng về một tương lai tươi sáng của đất nước.

Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

ANH EM VĂN NGHỆ SĨ, TRÍ THỨC CHÚC MỪNG HAI NHÀ VĂN VỪA RA TÙ

Tại Thủy Tạ, sau một cuộc biểu tình chống Tàu (2011), từ  phải sang: Nguyễn Quang Thạch, Phạm Viết Đào, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Xuân Diện


Chân thành xin lỗi Anh, Nhà văn Chiến sĩ Phạm Viết Đào

Nhà văn ,blogger Phạm Viết Đào ,sau 15 tháng bị giam cầm ,đã trở về với gia đình lúc 8h ngày 13/9/2014 . Đây là một tin mừng cho tất cả những người đã giành tâm huyết đấu tranh cho chủ quyền lãnh thổ quốc gia ,cho độc lập tự do ,cho dân chủ và nhân quyền.Trong đội ngũ đó ,anh Phạm Viết Đào là một chiến sĩ đứng ở hàng đầu.

Người đời thường nói một ngày bị tù tội dài bằng ngàn năm ở ngoài .Song tôi nghĩ với một bản lĩnh như Phạm Viết Đào thì 15 tháng bị giam cầm chẳng qua chỉ như một giấc ngủ trưa. Bởi vì anh không sợ lao tù ,uy lực không khuất phục được một ý chí ,một tính cách như Anh.
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Bùi Công Tự: XÓA SẠCH NHỮNG "LẤN CẤN" TRONG NÃO TRẠNG


XÓA SẠCH NHỮNG “LẤN CẤN” TRONG NÃO TRẠNG
 
Bùi Công Tự

Trong bài “Biển lặng” viết mới đây, nhà văn Nguyễn Quang Vinh viết:  Đây là cơ hội để “vệ sinh môi trường” não bộ của nhiều người vẫn hy vọng vào Trung Quốc, vẫn u mê trong nhận thức, vốn vẫn đang nói và hành xử như một “Hán gian”.
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Bùi Công Tự: ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ VỀ HÒA HỢP DÂN TỘC

Nơi rửa mặt và rửa chân lý tưởng (hình chụp trong Lễ Diễu binh, mừng chiến thắng 5-5-1975). Nguồn: MTH-blog

ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ VỀ HÒA HỢP DÂN TỘC
BÙI CÔNG TỰ

Nhớ lại 37 năm trước, ngày 30 tháng Tư năm 1975, tôi hòa trong dòng người Hà Nội trôi bồng bềnh trên các đường phố với một niềm vui sướng tưởng như bất tận: Sài Gòn giải phóng rồi ! Cả Hà Nội đổ ra đường. Một hãng thông tấn nước ngoài đưa tin: Hôm nay Hà Nội là thành phố vui nhất thế giới!

Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

CÁC VĂN NGHỆ SĨ CÓ THEO GƯƠNG NGHỆ SĨ KIM CHI ?

CÁC VĂN NGHỆ SĨ CÓ THEO GƯƠNG NGHỆ SĨ KIM CHI ?

B Ù I  C Ô N G  T Ự
Việc đạo diễn kiêm diễn viên điện ảnh nổi tiếng Nguyễn Thị Kim Chi mới đây từ chối việc làm hồ sơ để đề nghị Thủ tướng khen thưởng đã được dư luận ngợi ca, khâm phục. Nó phản ánh việc bất tín nhiệm cao độ của nhân dân đối với một lãnh đạo trọng yếu của nhà nước. Lý do bà Kim Chi nêu ra khiến tôi cứ nhớ đến tên một truyện ngắn (hình như của Nam Cao) là “Cái mặt không chơi được”!
Chúng ta đều biết người ta có thể qua trường học để trở thành kỹ sư điện tử, bác sĩ nha khoa nhưng không mấy ai qua trường học mà trở thành nhà văn, nhà thơ, nghệ sĩ nói chung. Khác với mọi người văn nghệ sĩ có một hệ thần kinh cảm xúc nhạy bén khác thường. Vì vậy họ dễ dàng rung động trước cái đẹp, rơi lệ trước cái bi thương và giận dữ trước cái độc ác, cái phi lý, phi luân. Thông thường văn nghệ sĩ bằng trực giác của mình đã cảnh báo sớm nhất về những vấn nạn, những nguy cơ cho đất nước.
Những vấn nạn, những nguy cơ ấy (trừ nạn ngoại xâm) thường là hệ luỵ của sự suy vong một thể chế, sự đồi bại của những người cầm quyền (còn gọi là suy thoái biến chất về tư tưởng đạo đức lối sống). Vì vậy nhà cầm quyền thường căm ghét, trả thù, trừng phạt những văn nghệ sĩ nào dám lên tiếng (bằng phát ngôn hoặc tác phẩm) phản đối họ.
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Bùi Công Tự: KÍNH THƯA ANH!

Kính thưa Anh
Bùi Công Tự
Kính thưa anh! Em hay gặp anh trên truyền hình, những lúc ấy em thường lặng lẽ ngắm dung nhan anh và chăm chú nghe nuốt từng lời anh nói. Nhất là từ ngày anh triển khai nghị quyết IV, tuy anh có vẻ đăm chiêu nhưng giọng nói có sắc thái kiên quyết, dứt khoát, em mừng lắm. Nhân dân ta ai chẳng căm ghét bọn tham nhũng, anh chủ trương tiêu diệt chúng nó là được lòng dân lắm.
Hôm nay em có câu chuyện nhỏ nhặt này muốn thưa với anh.
Số là hôm 5/9/2012 anh về thăm cán bộ và nhân dân xã Môn Sơn (huyện Con Cuông, Nghệ An) một xã miền núi biên giới. Xã này có nhiều thành tích, bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm; mỗi hecta canh tác đạt 80 triệu đồng/năm. Tuy thế xã Môn Sơn vẫn còn hơn 60% hộ nghèo. Xem chương trình thời sự VTV1 lúc 19h hôm đó em thấy anh phát biểu đầy vẻ ngạc nhiên và phấn khởi như sau, em xin chép nguyên văn:
“Bất ngờ ở chỗ tôi đi nhiều nơi nói là nơi nghèo nơi khổ vùng cao vùng núi nhưng mà về đây thấy thì nó hoàn toàn nó không phải thế, đường đi thì rất là tốt, trên đường đi thì đồng lúa đẹp, các vườn cam bà con đâng chuyển đổi mô hình trồng cây tập trung, hỏi đồng chí bí thư huyện thì bảo tiêu thụ rất tốt, đến đây là mua sản phẩm, bây giờ bà con dùng cái máy để hái quả, không phải bằng tay. Đi hai bên đường kể cả khu cũ khu mới nhà cửa rất đẹp, khang trang, nhà sàn đẹp, rất nhiều trường học mọc lên, nhìn vào tôi nói còn hơn cả một số nơi ở đồng bằng. Tôi nghĩ bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá, chứng tỏ ta còn nhiều tiềm năng để phát triển.” (Theo VTV1)
Anh ạ, em thấy anh thỏa mãn quá. Tự nhiên em thốt lên câu: “Ới anh Trọng ơi”.
Em thấy hôm ấy anh phấn khởi quá. Nhưng em thấy lạ, có gì đâu mà phấn khởi hả anh? Bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm quy ra chưa được 500 USD, tức là mới bằng 40% bình quân thu nhập cả nước. Thế thì có gì đáng mừng? Con số 80 triệu đồng/hecta/năm liệu có đủ tin cậy không? Ở nơi bờ xôi ruộng mật chưa chắc đã đạt được như thế, huống hồ là miền núi? Rồi con số hiện còn hơn 60% hộ nghèo nữa là đáng buôn chứ? Sao anh lại nói: “Bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá”. Còn những ngôi nhà mà anh nói khang trang kia, anh đã vào xem trong đó có những tài sản gì chưa? Hay chỉ là mấy cái vại sành, cái chảo gang? Chắc cũng có tivi, xe máy nhưng đáng mấy đồng? Ấy là chưa nói đến đời sống tinh thần ra sao?
Đọc tiếp...

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Bùi Công Tự: ĐI TÌM SỰ THẬT, NÓI LÊN SỰ THẬT


ĐI TÌM SỰ THẬT, NÓI LÊN SỰ THẬT
Bùi Công Tự

Bài viết của tôi hôm nay được gợi ý từ vụ việc hai nhà báo của VOV là Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long bị những người mặc sắc phục công an và những người đeo băng đỏ hành hung tại Văn Giang (24/4/2012). Sự việc ô nhục này nếu không nhờ có những người “đi tìm sự thật” và “nói lên sự thật” thì nó mãi mãi chìm vào im lặng, những kẻ như Nguyễn Khắc Hào (PCT UBND tỉnh Hưng Yên) sẽ được thể vênh vang cái mặt chuẩn bị cho những trận cưỡng chế đất đai khác.

Khi xem đoạn video quay cảnh lực lượng cưỡng chế đánh đập tàn bạo hai người đàn ông mặc áo trắng, đội mũ bảo hiểm màu trắng, ai cũng nhận thấy hai người này hoàn toàn không có hành vi “chống người thi hành công vụ”. Lương tâm thật bất an trước hành động có thể gọi là chống lại loài người giữa thanh thiên bạch nhật, ở một đất nước được nhận định là “dân chủ gấp vạn lần” thế giới tự do. Thế nhưng sau đó chỉ có một số ít người “đi tìm sự thật” đến cùng, xem hai người đàn ông vô tội bị đánh đập ấy họ là ai, tình trạng sức khỏe của họ hiện nay thế nào? Việc tố cáo tội ác sẽ hiệu quả hơn rất nhiều nếu tìm ra đầy đủ sự thật, làm rõ những ngóc ngách của sự thật.

Rất nhiều người biết rõ sự thật vụ việc trên (những người bắt giữ ông Ngọc Năm, những cán bộ VKS huyện Văn Giang nơi ông Ngọc Năm bị còng tay dẫn đến, chính quyền tỉnh Hưng Yên, lãnh đạo đài VOV, Hội nhà báo Việt Nam …) nhưng họ đã che giấu sự thật hoặc xuyên tạc sự thật. Bởi chính họ là tội đồ hoặc là người đi làm thuê cho chính quyền và doanh nghiệp, họ thiếu lòng tự trọng, thiếu ý thức về công lý.



Đáng thương nhất là hai người bị hành hung, ông Ngọc Năm và ông Phi Long, cũng không dám lên tiếng. Lẽ ra hai ông này phải giận dữ lên tiếng ngay lập tức. Ông Ngọc Năm còn là nhà báo loại cỡ cơ mà. Mãi khi sự thật bị phanh phui các nạn nhân mới dám rụt rè xác nhận. Thương thay mà cũng buồn thay!

Những người đầu tiên tìm ra sự thật vụ này là các nhà báo của BBC. Đơn giản là họ được tự do hành nghề, không ai bịt miệng họ. Vì sao BBC biết sự thật? Chắc chắn là có những người Việt Nam cung cáp thông tin cho họ. Trên một đất nước nhỏ bé nhưng có tới 700 cơ quan báo chí chính thống mà nhân dân chỉ được biết một sự thật qua báo chí nước ngoài! Cũng nhờ BBC mà ông Ngọc Năm có cơ hội nói được đôi điều, qua trả lời phỏng vấn, xác nhận sự thật tội ác dù chưa dám lên án nó.

Sau BBC có một người nữa “đi tìm sự thật” và “nói lên sự thật”. Đó là GS. VS Hoàng Xuân Phú. Ông viết: “Song đợi mãi không thấy tăm hơi, tôi đành phải cất công tìm kiếm và cuối cùng cũng tìm thấy”. Sự thật mà GS Hoàng Xuân Phú tìm thấy là mặc dù bị đánh đập, bị hạ nhục, mà chỉ hai ngày sau ông Trưởng phòng Thời sự - Chính trị - Kinh tế Đài Tiếng nói Việt Nam – nhà báo Ngọc Năm - vẫn đủ nhẫn để viết được bài báo có nội dung bảo vệ việc cưỡng chế (gồm cả việc đánh đập người lương thiện bị giấu nhẹm) của chính quyền tỉnh Hưng Yên là “theo đúng quy định của pháp luật”.

Ông Hoàng Xuân Phú kết luận: “Hãy để lương tâm lên tiếng một lần!”

Không! Thưa GS, ở đất nước này lương tâm cần lên tiếng vạn lần, triệu lần! Bởi có rất nhiều sự thật bị che giấu trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Vì vậy nhiều tội ác đã không bị phanh phui, nhiều sai lầm đã không được xin lỗi. Trong khi nhiều người chính trực bị oan khuất thì những kẻ tội đồ do không bị vạch mặt vẫn sống nhởn nhơ, có khi còn được vinh danh.

Do động cơ yêu chuộng sự thật, yêu chuộng công lý mà nhiều người đã tự “đi tìm sự thật” để làm sáng tỏ nhiều sự kiện lịch sử hoặc công khai những bí mật mà mình được biết. Ví dụ trường hợp GS Phan Huy Lê đã xác nhận “Cây đuốc sống Lê Văn Tám” là không có thật, chỉ là một “sáng tác” của nhà sử học Trần Huy Liệu nhằm động viên tinh thần kháng chiến của nhân dân. Tuy nhiên những việc làm như vậy chưa được bao nhiêu. Nhà nước cần nhận thức rõ đây là trách nhiệm trước lịch sử mà giao nhiệm vụ cho các cơ quan nghiên cứu làm rõ nhiều sự việc còn “mờ ảo” của quá khứ.

Đã đến lúc cần mở toang các kho lưu trữ tài liệu để các nhà khoa học vào nghiên cứu nhằm bạch hóa lịch sử, kể cả những tài liệu tình báo trước vài thập kỷ.

Đối với công cuộc chống tham nhũng thì việc tìm ra sự thật, công khai sự thật là đòi hỏi tiên quyết. Vai trò của các cơ quan nhà nước như thanh tra, công an, VKS, tòa án, kiểm toán và hoạt động của các luật sư là vô cùng quan trọng để tìm ra sự thật. Pháp luật cần có những quy định bảo đảm cho các cơ quan nói trên hoạt động độc lập, hiệu quả. Công việc này hơn đâu hết đòi hỏi phải có những người liêm chính, chí công vô tư, biết giữ bàn tay sạch (khó thay!).

Vai trò của báo chí và sự tố giác của nhân dân cũng là vũ khí sắc bén công khai sự thật. Nhưng đòi hỏi phải có tự do ngôn luận, tự do báo chí và cơ chế bảo vệ người tố giác.

Những sự thật về tham nhũng cần phanh phui một cách chi tiết các thủ đoạn, sự câu kết của nhóm lợi ích, sự chia chác, bảo kê cho tham nhũng, v..v..

Chính quyền nào công khai sự thật thì sẽ được nhân dân tin cậy, ủng hộ.

Cuối cùng, người viết xin tặng bạn đọc lời khích lệ dưới đây của văn hào Pháp Voltaire (1694-1778):

“Hãy đứng thẳng, nêu lên quan điểm của mình và can đảm nói rõ sự thật cho tất cả mọi người, ở mọi nơi. Người ta chỉ sống khi dám làm điều đó!”

TPHCM, 09/05/2012.
Đọc tiếp...

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

GIỚI THIỆU SỐ TẾT CỦA NGUYỄN XUÂN DIỆN- BLOG

Thưa chư vị,
Số TẾT của Nguyễn Xuân Diện - Blog đã đăng tải các bài sau, chư vị thích đọc bài nào, xin bấm vào bài đó để đọc: 

- Tảo mộ - tạp văn của Nguyễn Xuân Diện
- Mưa Xuântạp văn của Nguyễn Xuân Diện
- Cây nêu ngày Tết, bài của Cao Ngọc Hóa
 .
- Chợ Tết xưa - Thơ Đoàn Văn Cừ và bưu ảnh cổ
- Chân dung chợ Việt xưa khảo cứu của Trịnh Quang Dũng
.
- Thú chơi tranh Tết của người Việt - Trang Thanh Hiền
- Chữ trong tranh Đông Hồ - Phùng Hồng Kổn
- Tranh làng Sình, nét đẹp của văn hóa dân gian xứ Huế - Trang Thanh Hiền

- Ý nghĩa mâm ngũ quả ngày Tết - bài sưu tầm
- Triết lý Bánh Chưng Tết Việt - bài của Nguyễn Nhã 

- Các bài văn cúng trong dịp Tết Nhâm Thìn và hướng xuất hành - NXD sưu tầm 
- Tâm lý ngày Tết - Thượng Chi Phạm Quỳnh

- Vô minh và vô cảm - Chu Hảo
- Tâm và tài - Nguyễn Thị Từ Huy

- Đêm giao thừa nhớ Mẹ - tùy bút của Trần Mạnh Hảo


Còn tiếp.,..
_____________________________________________________
Lời mở cho số Giai phẩm Tết Nhâm Thìn: 

Tết Nhâm Thìn đang đến rất gần! Tết năm nay là Tết buồn nhất trong gia đình chúng tôi vì sự ra đi của Cha tôi, đến nay chưa được bách nhật. Năm nay, gia đình tôi sẽ đóng cửa không tiếp khách trong ba ngày Tết. Mấy mẹ con bà cháu sẽ ngồi trong nhà hoặc vùi trong chăn để ngủ. Chúng tôi cũng không dám đến chúc Tết nhà ai trong họ mạc, láng giềng trong 3 ngày Tết. Mọi việc thăm hỏi, lễ Tết sẽ được làm trước tối Ba mươi Tết. 

Lòng chúng tôi không biết đến chữ vui Tết, ăn Tết mà chỉ còn biết tưởng nhớ đến tổ tiên ông bà, đến cha chúng tôi và cầu mong được sự phù hộ chở che của tổ tiên ông bà...

Lòng tôi còn hướng đến người bạn, người chị Bùi Thị Minh Hằng đang chịu nhiều khổ đau đọa đày cả thể xác lẫn tinh thần trong trại cải tạo Thanh Hà ở miền sơn cước Bình Xuyên, Vĩnh Phúc. Đến hai người nữa mà chúng tôi còn chưa được gặp mặt, cũng đang mắc vào vòng lao lý là Anh Hoàng Khương và Anh Đoàn Văn Vươn, cùng một số anh chị khác nữa.....

Năm nay, tôi bảo các em tôi gói bánh chưng và làm chè kho (một món ngon quê tôi mà tôi chưa thấy ai không khen, nhiều cô bác còn đặt riêng để đem đi Sài Gòn biếu Tết) giúp cho các bạn bè thân hữu ở Hà Nội không có điều kiện gói bánh rồi nhờ anh em chuyển xuống Hà Nội cho mọi người. Có lẽ đấy là niềm vui  rộn ràng duy nhất của Tết năm nay chăng?

Nguyễn Xuân Diện – Blog cũng dự định không có số Tết như mọi năm. Nhưng lại nghe Anh Ba tôi khuyên là hàng ngày có biết bao nhiêu khách ghé thăm hiên trà này, dằn lòng gác lại việc riêng bài vở cho đều để hiên trà không quạnh vắng, làm buồn lòng mọi người. Thôi thì lại khăn áo chỉnh tề bưng trà đãi khách bốn phương.

Vậy nên, Nguyễn Xuân Diện-blog sẽ gửi đến chư vị SỐ TẾT được khởi đăng từ 20 tháng Chạp năm Tân Mão đến 15 tháng Giêng năm Nhâm Thìn.

Lần lượt các bài sẽ đăng tải, dự kiến như sau:

- Chiều 20 đến chiều 22 tháng Chạp: Chợ Tết. Tảo Mộ. Cung cấp các bài văn khấn trong lễ tiễn Ông Táo chầu trời, danh sách lễ vật, và cách thức làm lễ.
- Sáng 23 tháng Chạp: Số đặc biệt TẾT ÔNG TÁO. Các bài tạp văn của Nguyễn Xuân Diện và bằng hữu...
- Chiều 23 đến chiều 30 Tết: Ý nghía triết lý của mâm ngũ quả ở Miền Bắc và Miền Nam.

Chuyên đề về Tết xưa: Ý nghĩa triết lý của chiếc Bánh chưng (truyền thuyết và triết lý), thú chơi Tết, ăn Tết, phong tục Tết của người Việt

Tài liệu: Cung cấp Văn khấn Giao thừa, cúng từ ngày Mùng Một đến hết Tết. Hướng xuất hành. Ngày giờ tốt để: Khai bút, Khai trương cửa hàng, xuất hành...

Giao Thừa: THIẾP CHÚC TẾT của Nguyễn Xuân Diện-Blog.

-  Bài thơ Khai bút của Giáo sư Chu Hảo
-  Hồng phúc Việt Nam. Xã luận NXD-Blog, của tác giả Bùi Công Tự gửi từ Sài Gòn.
-  Bài thơ Chào đón Nhâm Thìn của Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. 
- Tâm lý ngày Tết - bài của Thượng Chi Phạm Quỳnh
-  Các bài về chủ đề Rồng: Rồng ta và Rồng Tàu, Tay rồng - Chân rồng....

và nhiều bài vở, ảnh, tư liệu khác...

Nguyễn Xuân Diện- Blog kính trình!
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

CHỈNH ĐỐN ĐẢNG CẦN THANH LỌC

Chỉnh đốn Đảng, cần thanh lọc
BÙI CÔNG TỰ

Mình là một quần chúng rất gần gũi với Đảng. Tuổi 15, 17 nhiệt tình cách mạng đã hừng hực. Chả thế mà ngày đó đã viết hẳn một bài báo nhan đề “Tôi nguyện sống cho Đảng” đăng trên tờ Hải Dương Mới của tỉnh Đảng bộ Hải Dương nơi mình học phổ thông. Bây giờ nhớ lại thấy ngượng quá! Sao mà ngày ấy mình hâm tỉ độ thế!

Đến khi đi học chuyên nghiệp thì các môn Mác Lê, Lịch sử Đảng có điểm cao chót vót. Mình rất khâm phục những người Cộng Sản qua các hồi ký cách mạng như “Nhân dân ta rất anh hùng”, “Người trước ngã, người sau tiến”, “Hồi ký của đồng chí Sao Đỏ”, v..v… Mãi sau này mới hay những tác phẩm ấy có sự gia thêm mắm muối, mì chính của các nhà văn là người ghi chép hồi ký.

Thời kỳ tiếp theo là mấy chục năm làm anh viên chức mình vẫn rất gắn bó với Đảng. Đồng chí bí thư Đảng ủy quê Ninh Bình, cũng tên là Tự, ông Phạm Hữu Tự rất quý mình, thường mời mình trà lá bình luận thời sự. Mình được cái ở cơ quan thì chăm đọc báo Nhân dân, đọc từ chỗ “cơ quan trung ương của .. phố Hàng Trống” đến chỗ “In tại nhà máy in Tiến Bộ… giá … hào (tiền cũ)”, đêm về nhà thì hay dò dẫm nghe các đài địch, đài Bắc Kinh, đài Mạc Tư Khoa, tuy câu được câu mất nhưng cũng có thông tin để nói lại cho đồng chí Bí thư nghe.

Thói quen ấy mình giữ đến tận bây giờ. Các kỳ đại hội Đảng, mình đều tập trung theo dõi, tìm đọc các báo cáo, cương lĩnh, nghị quyết, các lời phát biểu của các đồng chí lãnh đạo. Nhờ thế mình nắm chắc đường lối của Đảng.

Bạn bè của mình thì hầu hết là Đảng viên, tép riu lính tráng cũng nhiều nhưng cục, vụ, thứ trưởng cũng có, mấy ông đại tá nhưng ăn lương tướng. Các vị ấy hoàn toàn không coi mình là quần chúng, trao đổi mọi chuyện, chẳng giấu diếm gì. Gia đình mình nội ngoại Đảng viên đông như quân Nguyên. Mình thật sự là một quần chúng rất gần gũi gắn bó với Đảng.

Vài năm trước mình vào Sài Gòn sống với các con. Bán hết cơ ngơi ngoài Bắc đem vào mua được đám đất xây được cái nhà trong hẻm. Hàng xóm là mấy ông xe ôm, phu hồ, lái xe, thổi kèn đám ma, bận đi kiếm tiền tối ngày. Mình phải vượt biên ra khu đô thị mới làm quen chơi với mấy vị “hạ cánh an toàn”, gồm ông sếp tàu viễn dương, sếp ngân hàng, sếp tuyên giáo, hai ông đại tá quân đội (một ông ăn lương tướng), một ông đại tá công an đồng hương. Thế là sáng sáng, sau vài vòng cuốc bộ, mấy ông già lại tụ tấp café bàn chuyện thời sự chính trị.

Đề tài được thảo luận hôm nay là câu chuyện “xây dựng chính đốn Đảng”.

Một ông bảo: - Dùng từ chỉnh đốn nhẹ nhàng quá, không chính xác. Như ở quân đội khi nói “chỉnh đốn trang phục” là chỉ vuốt cái áo, cái quần cho thẳng thướm chứ không có gì thay đổi cả.

Ông khác lại bảo: - Nói nhưng không làm đâu, nói một đằng làm một nẻo ấy mà. Nhận xét chung là các vị kỳ cựu như thế mà đều thiếu tin tưởng ở chủ trương chỉnh đốn Đảng. Thế mà riêng mình là quần chúng thì lại tin tưởng mới lạ. Hay là do mình không ở trong chăn?

Sáng nay tan cuộc café, mình về tắm táp qua loa rồi mở máy vào mạng định tìm đọc bài diễn văn bế mạc hội nghị TW lần thứ tư (khóa XI) của đồng chỉ Tổng bí thư, mặc dù tối qua đã nghe trên VTV rồi. Thế quái nào con chuột lại dẫn tới mấy trang blog trước. Thì ra đề tài “chỉnh đốn Đảng” cũng được nhiều cây bút quan tâm. Đúng là (Đảng của chúng ta) thật (lời một bài ca).

Bạn Hồ Trung Tú viết trong blog của mình: “Nếu Đảng thực tâm muốn giải quyết các vấn đề cấp bách của Đảng như hội nghị TW kêu gọi và thực lòng muốn nghe các góp ý thì mình chỉ đề nghị một điều, không phải quá nhiều điều kêu gọi tinh thần vốn chưa bao giờ hiệu quả, một điều có thể giái quyết tất cả, nằm ngay trong tầm tay đó là, như tổng thổng B. Clinton nói ở trường ĐH Quốc gia HN ngày 17/11/2000 là: Các bạn hãy để cho tòa án độc lập!”. Đọc câu này bác Quê Choa tán thưởng: Hay!

Là quần chúng ruột rà của Đảng, mình cũng băn khoăn nhiều về vấn đề nêu trên. Bạn Hồ Trung Tú “chỉ đề nghị một điều” thì mình cũng bắt chước bạn ấy “chỉ đề nghị một điều” thôi.

Điều đề nghị của mình là: Muốn xây dựng chỉnh đốn Đảng thì Đảng phải thanh lọc.

Theo mình Đảng cần phải đuổi ra khỏi Đảng những kẻ ngồi trên pháp luật, coi thường pháp luật, khinh miệt nhân dân, lạm quyền, bòn rút công quỹ, hãm hại người chính trực, câu kết bọn lưu manh. Trong bọn này không loại trừ có kẻ cam tâm làm tay sai cho ngoại bang bán rẻ đất nước.

Đảng cũng cần loại bỏ những Đảng viên giàu có một cách bất chính, thiếu trung thực, bám vào cái ghế để trục lợi.

Đảng cũng không thể dung dưỡng trong hàng ngũ những kẻ cờ bạc, xa hoa lãng phí, đạo đức suy đồi, ăn chơi trác táng.

Cũng cần đưa ra khỏi Đảng cả những Đảng viên hạn chế về năng lực, nhận thức, không thể tiền phong gương mẫu hoặc những người đã mệt mọi ý chí phấn đấu.

Trong quá trình loại bỏ những Đảng viên thoái hóa biến chất, hư hỏng, yếu kém nói trên Đảng sẽ dần dần trong sạch, sẽ lấy lại được niềm tin của nhân dân.

Mình không có tư liệu về số lượng Đảng viên của Đảng hiện nay. Nhưng số Đảng viên suy thoái về chính trị tư tưởng, đạo đức, lối sống, tham nhũng, tham ô, lãng phí… theo TBT Nguyễn Phú Trọng nói là “một số không nhỏ”. Thế thì theo mình số này đông lắm, không thể là vài chục ngàn mà phải vài chục vạn hoặc hơn thế nữa. Những người này lại thường kết bè kết Đảng, chiếm giữ những vị trí quan trọng, tiền của nhiều vô kể, mưu mô thủ đoạn khôn lường, thật sự là khó đánh. Vậy thì Đảng với số Đảng viên trung kiên còn lại liệu có đủ dũng khí, đủ trí tuệ, đủ lực lượng để khai trừ những người suy thoái đó ra khỏi Đảng, làm cho Đảng trong sạch, vững mạnh không?

Không loại bỏ được những đối tượng thoái hóa, biến chất, lạc hậu, trục lợi, hư hỏng ra khỏi Đảng thì như Tổng bí thư đã cảnh báo sự sống còn của Đảng, của chế độ sẽ bị đe dọa.

Thanh lọc Đảng là vấn đề cần được chú trọng để đạt được mục tiêu hội nghị TW lần thứ tư (khóa XI) vừa đề ra, hi vọng Đảng thành công.

TP Hồ Chí Minh, 01/01/2012

*Bài do tác giả gửi trực tiếp cho NXD-Blog. Xin chân thành cảm ơn!
**Cũng như tác giả Bùi Công Tự, chủ Blog không phải là đảng viên, 
đăng bài này để các đảng viên tham khảo.

Đọc tiếp...

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

THAM NHŨNG – NGUYÊN NHÂN CỦA MỌI NGUYÊN NHÂN


THAM NHŨNG – NGUYÊN NHÂN CỦA MỌI NGUYÊN NHÂN
Bùi Công Tự

Sáng 26/12/2011 Hội nghị lần thứ tư BCH TW Đảng (Khóa XI) đã khai mạc tại Hà Nội. Một trong hai nội dung chính của hội nghị là vấn đề “xây dựng, chỉnh đốn Đảng”. TBT Nguyễn Phú Trọng nói rằng đây là vấn đề “liên quan đến sinh mệnh của Đảng và sự tồn vong của chế độ”.

ĐCSVN là Đảng cầm quyền. Đảng không chỉ quyết định những vấn đề đại sự quốc gia mà cả những công việc nhỏ nhặt ở thôn xóm, ngõ phố. Không ai có thể phủ nhận những thành tựu của Đảng. Nhờ thế mà đất nước ta đã đổi mới, đời sống nhân dân được cải thiện nhiều, không đến nỗi nghèo nàn như Cuba hay bế tắc khốn khổ như Bắc Triều Tiên.

Tuy nhiên (tôi rất không thích nói tuy nhiên), sau 25 năm đổi mới, sự phát triển của đất nước chưa đáp ứng đươc nguyện vọng của đại bộ phận nhân dân.Kinh tế, văn hóa, y tế, giáo dục, khoa học vẫn ở trình độ thấp, xã hội tồn tại nhiều vấn nạn bê bối nổi cộm, đất nước chưa thật sự có dân chủ. Vì sao có tình trạng đó.

Chúng ta rất vui mừng thấy ĐCSVN đã nhận ra “vấn đề” của mình. Với tinh thần cầu thị, thẳng thắn trong bài phát biểu tại hội nghị TW 4 (khóa XI) ngày 26/11/2011 TBT Nguyễn Phú Trọng đã nêu lên tình trạng suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, Đảng viên, kể cả ở cấp cao. Tình trạng đó đến nay chưa được đẩy lùi mà thậm chí càng ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin của nhân dân đối với Đảng.

Ông Nguyễn Phú Trọng nêu câu hỏi: Vướng mắc chính là ở chỗ nào? Và ông cho biết đây là một “câu hỏi lớn rất day dứt, trăn trở lâu nay cần được trả lời cặn kẽ”.

Trong hội trường rực đỏ màu cách mạng, các vị ủy viên TW đang phân tích, mổ xẻ để tìm ra căn nguyên, để đề ra biện pháp điều trị những căn bệnh trầm kha. Có điều các vị ủy viên TW không giống như các vị bác sĩ. Các bác sĩ thì luôn coi bọn vi rút, vi trùng, ung bướu là kẻ thù không đội trời trung, tìm mọi cách tiêu diệt chúng để cứu người bệnh. Trái lại các vị ủy viên TW thì rất có thể “một bộ phận không nhỏ” (lời TBT Nguyễn Phú Trọng) vì nhiều lý do mà né tránh không muốn nhìn thẳng vào con bệnh. Do đó rất có thể là các vị sẽ đưa ra những nhận định vòng vo, những biện pháp điều trị nửa vời.

Trở lại câu hỏi day dứt của ông Nguyễn Phú Trọng: Vướng mắc chính là ở chỗ nào?

Tôi xin thẳng thắn thưa với ông TBT rằng: Nguyên nhân của mọi nguyên nhân đó là nạn tham nhũng.

Vì tham nhũng đẻ ra nạn mua quan bán chức, đưa vào guồng máy lãnh đạo từ cấp quốc gia đến cấp địa phương, doanh nghiệp những kẻ bất tài, thất đức gây ra bao nhiêu hệ lụy.

Vì tham nhũng mà ngân sách bị thất thoát, doanh nghiệp nhà nước thua lỗ nặng nề.

Vì tham nhũng mà người dân bị móc túi, bị mất mát tiền bạc, đất đai.

Vì tham nhũng mà bao kẻ tội phạm không bị trừng phạt, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Vì tham nhũng mà dân chủ không được thực thi dù ai cũng biết rằng dân chủ là tốt đẹp.

Vì tham nhũng mà nhân dân phải trường kì khiếu kiện, tụ tập phản ứng, gây mất ổn định xã hội.

Vì tham nhũng mà gia tăng khoảng cách giàu nghèo, cũng là nguyên nhân mất ổn định xã hội.

Vì tham nhũng mà đất nước bị mất uy tín trên trường quốc tế, mất lòng tin của các nhà đầu tư, bạn bè.

Vì tham nhũng mà giáo dục xuống cấp, y đức băng hoại, môi trường ô nhiễm.

Vì tham nhũng mà sinh ra nhóm lợi ích, chi phối cả đến pháp luật và chính sách quốc gia.

Chỉ những người nằm trong guồng máy chính trị, kinh tế, pháp luật, hành chính… thì mới có thể tham nhũng. Trong cơ chế Đảng cầm quyền thì những người đó đều là thành viên của Đảng.

Cán bộ suy thoái về tư tưởng, chính trị đạo đức dẫn tới tham nhũng.

Tham nhũng như bệnh dịch lây lan lại càng làm cho nhiều, rất nhiều cán bộ hư hỏng cả về tư tưởng và lối sống.

Cho nên ĐCSVN muốn “xây dựng, chỉnh đốn” thì trước hết phải triệt để chống tham nhũng.

Phát biểu tại hội nghị lần thứ tư BCHTW Đảng khóa XI, TBT Nguyễn Phú Trọng nói:

“Những việc cần và có thể làm ngay phải chăng là: Từng cán bộ, đảng viên, trước hết là từng đồng chí uỷ viên Trung ương, uỷ viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư tự giác, gương mẫu tự phê bình, kiểm điểm, nhìn lại mình, tự điều chỉnh mình, cái gì tốt thì phát huy, cái gì xấu thì tự gột rửa, tự sửa mình; cảnh giác trước mọi cám dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài, tránh rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, tệ hại.”

Thưa ông TBT, chúng ta đã có kinh nghiệm là nhiều năm qua cuộc vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh có kết quả rất hạn chế. Cho nên tôi e rằng “những việc cần và có thể làm ngay” mà ông nói trên chỉ đơn thuần là lời kêu gọi.

Nếu có đủ bản lĩnh, ông và các đồng chí của mình hãy dùng luật pháp để trừng trị những kẻ tham nhũng. Một khi tham nhũng không còn là quốc nạn thì hệ thống của ông sẽ trong sạch, bền vững, sẽ được nhân dân tin tưởng ủng hộ.

Đó là góp ý của một người chưa bao giờ được sinh hoạt chi bộ.
TP Hồ Chí Minh, 27/12/2011.
Đọc tiếp...

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

BÙI CÔNG TỰ: TÍN HIỆU BÌNH MINH MYANMA


TÍN HIỆU BÌNH MINH MYANMA
Bùi Công Tự 

Nước Myanma mà chúng ta còn quen gọi là Miến Điện, hiện nay tên đầy đủ là Cộng hòa liên bang Myanma, diện tích 678500 km2, dân số khoảng 55 triệu, thủ đô là Naypidow. Tổng thống đương nhiệm là ông Thein Sein.

Hồi đầu năm nay, khi cuộc cách mạng “mùa xuân Ả Rập” làm sụp đổ chính quyền độc tài của các nước Ai Cập và Tuynidi, giới quan sát đã đặt ra câu hỏi: Liệu các cuộc nổi dậy đó có lan sang châu Á? Và quốc gia được ám chỉ đầu tiên là Myanma vì Myanma có “thâm niên” nửa thế kỷ bị thống trị bởi một thể chế độc tài quân sự khét tiếng phi dân chủ, bị thế giới chỉ trích, bị Mỹ và phương Tây cấm vận.

Nhưng dự đoán trên của các nhà quan sát đến giờ phút này có thể nói là đã không xảy ra với “đất nước chùa Vàng”. Điều gì đã cứu vãn?

Chắc các bạn đều biết, đó là do có một tiến trình dân chủ hóa đã được khởi động ở Myanma làm cả thế giới ngạc nhiên, nói như nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh là “Myanma đi về phía ánh sáng”.

Tại Việt Nam, truyền thông có đưa tin về những thay đổi trong chính sách của chính quyền Myanma nhưng ngay cả những tờ báo lớn cũng không thấy có bài phân tích bình luận. Người đọc có được nhiều thông tin từ các đài báo quốc tế như BBC, RFA, RFI, VOA, …

Liên Hiệp Quốc, Mỹ và Liên minh châu Âu EU đã lên tiếng ca ngợi những chuyển biến chính trị diễn ra ở Myanma, cử nhiều đoàn công tác tới nước này và mong muốn được hỗ trợ cho động lực thay đổi đó.

Một cố vấn đặc biệt của TTK LHQ Ban Ki Moon vừa đến thăm Myanma phát biểu: “Liên hiệp Quốc được khích lệ bởi những cải cách được thực hiện trong những tháng qua của tổng thống Thein Sein cũng như những nỗ lực đáng kể tiến tới đối thoại và hòa giải quốc gia ở Myanma”.

Để câu chuyện về Myanma có chiều sâu, trước khi bàn đến những vấn đề thời sự, tôi muốn chúng ta tìm hiểu đội nét về lịch sử đất nước này.

Lịch sử lập quốc của Myanma có thể kể từ năm 900 TCN. Lúc đầu là nhiều vương quốc cát cứ sau hợp nhất lại thành vương quốc phong kiến lớn. TK XIII bị đế quốc Mông Cổ xâm lược, TK XVIII bị Trung Quốc 4 lần đánh chiếm (nhưng đều bị Myanma đánh bại). Từ giữa TK XIX đến năm 1947 Myanma là thuộc địa của vương quốc Anh (cùng với Ấn Độ). Tháng 4-1948 tuyên bố độc lập.

Thời kỳ 1948-1962 là 14 năm tươi đẹp dưới thể chế dân chủ, Myanma có vị thế trên trường quốc tế, nhờ đó một đại sứ của nước này tại LHQ là ông Uthan được bầu làm TTK LHQ năm 1961. Ông Uthan đảm nhiệm cương vị đó trong 10 năm, là người châu Á đầu tiên lãnh đạo tổ chức quốc tế lớn nhất này.

Rất tiếc là nền dân chủ của Myanma bị kết thúc bởi một cuộc đảo chính quân sự vào năm 1962. Cũng từ đó giới quân sự nắm giữ mọi quyền lực từ trung ương đến địa phương, đàn áp dã man phong trào dân chủ, đưa đất nước họ vào thảm họa đói nghèo và bất công.

Từ năm 1962 đến năm 1988 chính quyền do thống tướng Newin cầm đầu, tuyên bố theo đường lối XHCN, đặt quốc hiệu là CHXHCN Liên bang Myanma. Năm 1988 nhiều cuộc nổi dậy của dân chúng đòi lật đổ chế độ độc tài. Mặc dù cuộc biểu tình ngày 8-8-1988 bị đàn áp đẫm máu, hàng trăm người bị sát hại nhưng cũng buộc độc tài Newin phải thoái vị.

Đến năm 1990 sau gần 30 năm mới có một cuộc tuyển cử. Tổ chức đối lập mang tên phong trào dân chủ toàn quốc của bà Aung San Suu Kyi thắng lớn xong không được chính quyền quân sự công nhận, bà San Suu Kyi bị cầm tù.

Đến năm 1992 chính quyền vào tay một nhà độc tài khác là thống tướng Than Swe. Độc tài Than Swe cũng phản dân chủ không khác gì độc tài Newin trước đó. Bằng chứng là bà San Suu Kyi bị Than Swe giam giữ suốt 15 năm. Một ví dụ nữa là ông Zarragar – một nghệ sĩ hài kịch chỉ vì đã lên tiếng chỉ trích chính phủ chậm trễ trong việc ứng phó với cơn bão Nargis năm 2008 làm chết và mất tích 138000 người mà ông đã bị kết án tới 59 năm tù giam.

Nhà dân chủ Nobel hòa bình (1991) Aung San Suu Kyi sinh năm 1945 là con gái một viên tướng Myanma nổi tiếng thời chống Nhật (Thế chiến II). Bà tốt nghiệp cử nhân triết học, chính trị và kinh tế tại ĐH Oxford (Anh) cuối thập niên 1960, có thời gian làm thư ký tại văn phòng LHQ (dưới thời ông Uthan). Chồng bà là một nhà nghiên cứu lịch sử văn hóa người Anh. Bà cũng là nhà báo, nhà văn, dịch giả.

Năm 1988 Aung San Suu Kyi bắt đầu hoạt động chính trị, làm TTK phong trào dân chủ toàn quốc, chủ trương bất bạo động. Tháng 4-1989 trong một cuộc biểu tình bà San Suu Kyi đã can đảm bước thẳng tới trước những họng súng của quân đội đang chĩa vào bà. Sau đó bà bị giam lỏng tại gia, không có kết án. Đến ngày 18-11-2010 bà được trả tự do.

Việc chính quyền Myanma giam giữ bà San Suu Kyi bị cả thế giới phản đối. TTK LHQ, hội đồng bảo an LHQ, hiệp hội ASEAN và nhiều quốc gia lên tiếng nhưng chính quyền Myanma cho rằng đó là việc nội bộ nước họ.

Tuy bị giam giữ nhưng bà Aung San Suu Kyi vẫn có mối quan hệ tinh thần với các phong trào dân chủ và nhân dân Myanma. Ngày 14-11-2011 báo chí đưa tin có thể sắp tới đây bà sẽ ra tranh cử trong một cuộc bầu cử bổ sung 40 đại biểu quốc hội.

Về tình hình Myanma mấy chục năm gần đây phải nói đến vai trò của Trung Quốc. Trung Quốc là nước ủng hộ mạnh mẽ nhất đối với chính quyền độc tài quân sự Myanma. Trong bối cảnh bị Mỹ và các nước phương Tây phong tỏa cấm vận, sự ủng hộ về chính trị và kinh tế của Trung Quốc là nguồn quan trọng để chính quyền quân sự Myanma duy trì quyền lực. Cũng nhờ đó mà Trung Quốc có lợi ích to lớn tại nước này.

Đúng là lịch sử có những bước nhảy kì lạ. Thế giới năm 2011 này đã ngạc nhiên khi thấy một nước Myanma gần như xa lạ với văn minh hiện đại và nằm trong số nước trường kỳ vi phạm nhân quyền lại có thể bước những bước chân êm ái lên con đường dân chủ.

Các sự kiện diễn ra như sau:

Ngày 7-11-2010 bầu cử quốc hội có quốc tế quan sát với 37 chính đảng tham gia, 3071 ứng viên tranh 1000 ghế nghị sĩ. Cuộc bầu cử này đã được quốc tế công nhận là tương đối dân chủ.

Ngày 3-2-2011 Quốc hội bầu tổng thống, có 5 ứng viên, tướng về hưu Thein Sein đã trở thành tổng thống dân sự sau ngót 50 năm giới quân sự nắm quyền.

Ngày 4-2-2011 thống tướng Than Swe từ chức chủ tịch hội đồng hòa bình và phát triển Liên bang.

Tháng 3-2011 ban lãnh đạo quân sự chính thức bị giải thể. Một chính phủ mới gần như là dân sự được thành lập do ông Thein Sein đứng đầu.

Chỉ sau vài tháng lãnh đạo, Tổng thống Thein Sein đã tỏ rõ lập trường cứng rắn chống tham nhũng, nhấn mạnh đến tính cấp bách hòa giải dân tộc. Ông đã bổ nhiệm các nhà kỹ trị và doanh nhân vào các cương vị chiến lược, đồng thời mời những người sống lưu vong trở về tham gia xây dựng đất nước. Đặc biệt ông đã tiến hành thương lượng hòa bình và giải tán được các nhóm vũ trang gây xung đột (sát nhập hàng nghìn tay súng của lực lượng này vào quân đội quốc gia, hỗ trợ kinh tế cho những người còn lại trở về với gia đình).

Đáng chú ý là ngay sau khi nhậm chức, Tổng thống Thein Sein đã gặp gỡ đối thoại với bà Aung San Suu Kyi.

Hiện nay chính phủ mới của Myanma đã cho phép các đảng phái đối lập hoạt động, cho phép thành lập đảng phái mới và các tổ chức phi chính phủ. Giảm bớt kiểm duyệt báo chí và xuất bản. Đề xuất nhiều dự án luật mới. Ban hành chính sách chống nghèo khổ, giảm thuế, tự do thương mại, …

Gần đây có hai sự kiện đặc biệt:

Một là, ngày 30-9-2011 tổng thống Thein Sein đột ngột tuyên bố đình chỉ dự án đập thủy điện Myinsone trị giá 3,6 tỷ USD do Trung Quốc tài trợ. Dự án này dự định sau khi hoàn thành sẽ bán 90% sản lượng điện cho tỉnh Vân nam. Tổng thống đã nói rằng chính phủ có bổn phận “tôn trọng nguyện vọng của nhân dân” vì dư luận Myanma và cả quốc tế kịch liệt phản đối dự án có nguy cơ tác hại lớn tới môi trường này.

Hai là, trong tháng 10-2011 chính phủ Myanma đã phóng thích 6369 tù nhân trong đó có 200 tù nhân chính trị. Một trong những người được ân xá là nghệ sĩ Zarragar người bị kết án 59 năm tù năm 2008. Theo báo chí nước ngoài hiện Myanma có 2000 tù chính trị. Ngày 14-11-2011 chính phủ thông báo sẽ tiếp tục trả tự do cho tù nhân chính trị trong thời gian tới.

Tuy nhiên hiện tại vẫn còn nhiều người hoài nghi tiến trình dân chủ hóa ở Myanma. Họ cho rằng rất có thể đây chỉ là lá bài dân chủ giả hiệu vì thế lực quân sự không dễ dàng từ bỏ độc quyền một cách dễ dàng như thế? Biết đâu kẻ cầm quyền thật sự vẫn là các tướng lãnh ở hậu trường?

Dư luận chung là đã nhận thấy những tín hiệu lạc quan. Có bình luận cho rằng Myanma muốn thoát ra khỏi Trung Quốc  và muốn đến gần với các quốc gia phương Tây dân chủ.

Tôi cho rằng tiến trình dân chủ hóa của Myanma dù mới ở những bước đi đầu tiên cũng có ý nghĩa lớn không chỉ với nước bạn mà với cả khu vực. Nó góp phần thúc đẩy, lay động, thức tỉnh các thể chế độc tài đang còn hoang tưởng là bền vững. Nó gửi thông điệp đến các quốc gia chưa có nên dân chủ rằng nếu muốn tránh một sự đổ vỡ thì có một con đường là những người cầm quyền biết dẹp bỏ những tham lam cá nhân ích kỷ, thay đổi theo con đường dân chủ, hòa giải dân tộc, đáp ứng những nguyện vọng chính đáng, những quyền lợi cơ bản cốt tử của nhân dân, quy tụ nhân tài, tập hợp sức mạnh toàn dân tộc xây dựng và bảo vệ tổ quốc.

Mới đây tôi đọc một bài báo trên mạng thấy nói rằng người nước ngoài họ nhận xét người mình tham lam. Đã tham lam thì dễ gì từ bỏ quyền lực trừ khi quyền lực trong tay bạn, bạn đọc yêu mến của tôi.

TPHCM 16-11-2011.
Đọc tiếp...

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

BÙI CÔNG TỰ: NHÀN TẢN NÓI CHUYỆN NHẬT BẢN


Nhàn tản nói chuyện Nhật Bản
Bùi Công Tự

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và phu nhân cùng đoàn đại biểu cấp cao chính phủ ta đang có chuyến đông du thăm Nhật Bản từ ngày 30/10 đến 03/11/2011 theo lời mời của tân thủ tướng Yoshichiko Noda.

TTXVN cho biét công việc của thủ tướng tại Nhật Bản thật sự là bù đầu vì phải cùng các nhà lãnh đạo nước bạn bàn thảo nhiều biện pháp tăng cường quan hệ hợp tác tren tất cả các lĩnh vực chính trị, ngoại giao, an ninh, quốc phòng, kinh tế, đầu tư, thương mại, ODA, du lịch, lao động, văn hóa…, thúc đẩy và đạt được cam kết cụ thể trong việc triển khai các nội dung và dự án hợp tác kinh tế mang tầm chiến lược. Khối lượng công việc khổng lồ như vậy mà thời gian chỉ có bốn ngày kể cả thời gian đi về và các thủ tục lễ tân. Đúng là làm quan to cũng khổ thật!

Trong khi thủ tướng vất vả và năng động như thế thì một người đàn ông như tôi chỉ nhiều hơn ông thủ tướng có dăm tuổi mà đã chơi dài cả chục năm nay, tự thấy uổng công đào tạo của Đảng và nhà nước. Chợt nghĩ được câu “nhàn tản nói chuyện Nhật Bản” liền viết bài này góp vui cho chuyến đông du của thủ tướng.

Bọn trẻ bây giờ lười học sử chắc nhiều đứa không biết phong trào “Đông du”? “Đông du” là phong trào do nhà chí sĩ cách mạng Phan Bội Châu khởi xướng những năm đầu thế kỉ XX. Phong trào này bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ nước Nhật, một quốc gia cũng từng “nghèo nàn lạc hậu” như nước ta, nhờ canh tân mà lúc đó đã trở thành cường quốc. Ngày ấy cụ Phan cùng các đồng chí của mình đã đưa được ông hoàng Cường Để và một số thanh niên Việt Nam có chí hướng (phần đông quê Nghệ An) sang Nhật học tập. Cụ cũng hy vọng với tình đồng chủng “máu đỏ da vàng” người Nhật sẽ giúp Việt Nam giành lại quyền độc lập từ tay người Pháp xâm lược. Cuộc vận động “Đông du” tuy không đạt mục tiêu nhưng cũng in một dấu ấn lịch sử. Nó còn cho thấy người Việt chúng ta đã từng hướng về Nhật Bản, coi Nhật Bản là một tấm gương, một ước mơ.

Được biết trong thời gian ở Nhật, Phan Bội Châu đã có những cuộc tiếp xúc với các giới chức và nhà cầm quyền Nhật Bản. Cho nên có thể coi cụ Phan là người khởi đầu cho mối bang giao giữa hai nước trong thời lịch sử hiện đại.

Nhưng thật ra người Nhật đã đến với người Việt từ trước. Từ thế kỉ XV các tàu buôn Nhật Bản đã cập bến cửa khẩu Vân Đồn (Hải Phòng) và Hội An (Quảng Nam). Sang thế kỉ XVII các thương lái Nhật và Hoa đã cùng người Việt phát triển đô thị Hội An thành một thương cảng lớn, làm nơi trung chuyển cho thương mại Nhật Bản tiếp cận thị trường các nước Đông Nam Á. Những thế kỉ sau (XVIII, XIX) Nhật Hoàng thực hiện chính sách “bế quan tỏa cảng” nên mối bang giao Nhật – Việt bị gián đoạn.

Tuy thế ở Việt Nam vẫn truyền tụng nhiều câu chuyện về người Nhật, những chuyện thường là “phi thường, rùng rợn”, như chuyện các võ sĩ đạo có thể tự mổ bụng moi gan mình. Hồi thế chiến thứ hai thì tôi nghe kể quân Nhật chỉ có vài mống đi trên một chiếc xe cam nhông vào thị xã Thái Bình nổ “pằng pằng” vài loạt đạn, thế mà quân Pháp phải đầu hàng, giao nộp vũ khí. Lại có chuyện người Nhật mua cám nuôi ngựa. Dân ta có người đem mùn cưa trộn vào cám bán cho họ. Ngựa ăn mùn cưa không tiêu hóa được bị chết. Quân Nhật bắt người bán cám nhét vào bụng con ngựa đó đem chôn sống. Hồi những năm 60 thế kỉ trước thì có ông Lương Đình Của sang thăm Nhật cứ để cả giầy da lội xuống ruộng bùn, khi về khách sạn vét đất bùn ở đế giầy gói ghém bí mật đem về Hà Nội phân tích xem đất của họ có những chất gì mà năng suất lúa cao thế? Mãi sau này xem phim Oshin mới biết dân Nhật cực khổ chừng nào, nghị lực vươn lên thế nào? Xem Doremon mới biết người Nhật hài hước, hồn nhiên đáng yêu làm sao!

Trở lại chuyện thời sự. Có tài liệu nói rằng sau Cách Mạng Tháng Tám một số sĩ quan Nhật đã giúp chúng ta huấn luyện quân sự. Có viên tướng Nhật đã tiếp kiến Cụ Hồ tư vấn nhiều vấn đề quân sự, kinh tế. Viên tướng này khuyên: “Các ngài đã có chính quyền thì có thể in tiền để dùng”. Những hoạt động của quân đội Nhật trong thời gian chiếm đóng Việt Nam (1940 – 1945) hình như chưa được nghiên cứu nhiều? Trong kháng chiến chống Mỹ, do đối lập về ý thức hệ nên chính phủ Nhật đứng về phe Mỹ nhưng nhân dân Nhật có phong trào mạnh mẽ phản đối chiến tranh, ủng hộ Việt Nam.

Nhật Bản lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam năm 1973. Tuy thế quan hệ hữu nghị chỉ thực sự phát triển từ năm 1992 với việc Nhật Bản cấp viện trợ cho Việt Nam. Những năm gần đây mối quan hệ giữa hai nước không ngừng nâng cao và hiện nay đã nâng lên tầm quan hệ chiến lược. Nhật là nước cung cấp ODA lớn nhất cho Việt Nam, Việt Nam xuất siêu vào Nhật. (kim ngạch thương mại Việt – Nhật năm 2010 là 16 tỷ USD) .

Trong mối quan hệ đôi bên cùng có lợi với Nhật thì theo tôi Việt Nam được lợi nhiều hơn vì ta thiếu vốn, thiếu công nghệ, cần mời gọi đầu tư. Tuy vậy đối với bạn, Việt Nam cũng rất quan trọng trong chiến lược vì hòa bình và ổn định ở châu Á mà Nhật Bản là cường quốc có trách nhiệm quốc tế lớn.

Nhật Bản luôn nắm bắt mọi cơ hội để tăng cường hợp tác với Việt Nam. Trong quan hệ với Nhật Bản tôi thấy yên tâm vì nhiều chữ “không” ! Đó là Nhật Bản không xâm phạm chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam: không lừa gạt Việt Nam về chính trị: không chèn ép, lợi dụng Việt Nam về kinh tế: không đe dọa Việt Nam bằng vũ lực: không tận thu tài nguyên, khoáng sản của Việt Nam: không chủ trương di dân vào Việt Nam: không phá hoại Việt Nam bằng tiền giả, hàng hóa độc hại và dao kiếm mã tấu.v.v,..và.v.v…. Cho nên chúng ta có thể tin cậy ở Nhật Bản. Đồng thời cũng phải làm cho bạn tin cậy chúng ta, không phải chỉ bằng những cam kết mà quan trọng hơn bằng nhân cách con người, nhất là nhân cách người lãnh đạo.

Nhân tiện đây tôi nhắc lại vụ án Huỳnh Ngọc Sỹ. Năm 2008 Nhật phát hiện công ty CPI của Nhật hối lộ quan chức Việt Nam trong dự án đại lộ Đông – Tây. Người của công ty CPI đã khai báo, nhận tội. Nhật Bản yêu cầu ta điều tra, truy tố người nhận hối lộ. Phía Việt Nam phản ứng thiếu tích cực. Một lãnh đạo chủ chốt của TPHCM bao che: “Chúng ta sử dụng cán bộ thì phải tin cán bộ”(!). Nhật Bản liền tuyên bố tạm dừng cung cấp ODA. Bạn nói và bạn đã làm thật, buộc Việt Nam phải xử Huỳnh Ngọc Sỹ (mặc dù chỉ xác định số tiền hối lộ là 800 ngàn USD chứ không phải 2,6 triệu USD như phía Nhật nói).

Câu chuyện này cho chúng ta thấy chính quyền Nhật Bản chống tham nhũng triệt để đến mức nào. Sự việc xảy ra ở TPHCM cách xa Tokyo 4000 km mà người ta vẫn phát hiện ra. Số tiền hối lộ cũng không lớn lắm lại liên quan đến nước ngoài mà họ vẫn kiên quyết xử lí.

Giá nhân chuyến thăm này, ông Dũng xin ông Noda vài bài chống tham nhũng đem về nước thực hành?
                                           
TPHCM ngày 31 tháng 10 năm 2011

Đọc tiếp...