Hiển thị các bài đăng có nhãn Tố Hữu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tố Hữu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2022

77 NĂM TRƯỚC, CỤ PHẠM QUỲNH ĐƯỢC "MỜI"...VÀ MẤT TÍCH


77 NĂM TRƯỚC, CỤ PHẠM QUỲNH ĐƯỢC "MỜI"...VÀ MẤT TÍCH 

Vũ Thế Khôi 

76 năm trước, vào 2h chiều ngày 23 - 08 - 1945, một nhóm người vũ trang đi xe o-tô ập vào ấp Hoa Đường trên bờ sông An Cựu, "mời" cụ Phạm Quỳnh đi gặp chính quyền Cách mạng Thừa Thiên-Huế. Cụ Phạm không bao giờ trở về nữa.


Một thời gian dài có những lời biện bạch rằng cụ Phạm bị một nhóm dân quân manh động sát hại. May thay, 8 năm trước đại tá TS Nguyễn Văn Khoan đã viết ra sự thật trong sách do Nxb CAND in ấn: “Báo “Quyết Thắng”, cơ quan tuyên truyền và tranh đấu của Việt Minh Trung Bộ, số 11 ra ngày 9 - 12 - 1945 cho biết: “cả 3 tên Việt gian đại bợm (Ngô Đình Khôi, Phạm Quỳnh, Ngô Đình Huân) bị bắt ngay trong giờ cướp chính quyền, 2 giờ (chiều) ngày 23 - 8 và đã bị Uỷ ban khởi nghĩa kết án tử hình và đã thi hành ngay trong thời kỳ thiết quân luật”.

Đọc tiếp...

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2020

TỪ TIẾNG HÁT SÔNG HƯƠNG ĐẾN ...CÔNG NGHỆ MÃI DÂM

Tranh cổ Nhật Bản. Nguồn: Internet.

TỪ TIẾNG HÁT SÔNG HƯƠNG ĐẾN
...CÔNG NGHỆ MÃI DÂM

 Đặng Văn Sinh

 Cách đây hơn bốn mươi năm, khi còn ngồi trên ghế nhà trường cấp III, có một lần, trong buổi ngoại khóa, chúng tôi được thầy Hoàng Bỉnh Nhu* bình bài "Tiếng hát sông Hương" của nhà thơ Tố Hữu. Thầy bị cụt một tay, người chỉ được một mẩu, đuôi mắt trái lại có mụn ruồi to đùng nhưng giảng văn thì cực hay. Dường như những khi đứng trên bục giảng, thầy đã hóa thân vào tác phẩm, để rồi, trong phút xuất thần, chuyển tải cái nhân sinh quan cộng sản của một ông râu xồm mãi bên trời Tây vào con tim ngu ngơ của đám học trò nông thôn, quần âm lịch, chân đất, vốn chưa biết gì về nạn mãi dâm.

Đọc tiếp...

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020

Nhân 100 năm sinh Tố Hữu: CÔ GÁI SÔNG HƯƠNG VẤN TỐ HỮU

 
Vợ chồng nhà thơ Tố Hữu (ảnh Tư liệu)

Nhân 100 năm sinh Tố Hữu:
CÔ GÁI SÔNG HƯƠNG VẤN TỐ HỮU

Phạm Lưu Vũ

Trăng lên trăng đứng trăng tàn
Đời tôi ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng
Tưởng riêng kiếp Mẹ long đong
Đời Con nay lại ôm dòng Hương Giang
Đò ơi "Từ ấy" lang thang
Sông bao nhiêu kiếp vẫn mang thân đò.
Muốn đi tìm hỏi nhà thơ
Hoa nhài, hương nhụy, bây giờ ở... Đâu?
Hay là lơi lả vài câu
Để bao nhiêu kiếp bạc đầu còn trông?
Ngày mai tôi vẫn trên sông
Bao giờ tôi mới "từ trong ra ngoài"?
Gớm thay rằng giữa trần ai
Có người lừa kiếp lạc loài cầu vinh.

Con ơi đâu chỉ riêng mình
Người ta từng cũng giăng tình muôn nơi
Này kia vạn trẻ bụi đời
Cầu bơ cầu bất màn trời chiếu sương
Cũng từng nhỏ lệ xót thương
Nhận làm anh, để đường đường làm cha
Này kia vạn kiếp phôi pha
Cũng con người ấy xưng là anh em
Chao ôi "Từ ấy" quàng xiên
Khách làng chơi cũng đôi phen thế này

Người xưa giờ vẫn còn đây
Ngàn năm một chuỗi ngày ngày vô danh
Câu thơ làm bậc leo nhanh
Tiếng ve rả rích muốn thành quốc ca
Lời lời như thể giáo khoa
Trói vào rồi lại cởi ra... như đùa
Khen chê thì cũng bằng thừa
Quyền tương đối trọng, thơ vừa vừa hay
Giữa trời bẻ cánh chim bay
Ác thần văn hóa hay bầy dã nhân?

Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2019

Chu Mộng Long: NGHE CHUYỆN BÀ ẤY KHÓC MÀ TÔI BẬT CƯỜI


Chu Mộng Long

NGHE CHUYỆN BÀ ẤY KHÓC MÀ TÔI BẬT CƯỜI

Bà ấy là bà vợ ông Tố Hữu, nhà thơ mà thời chuẩn bị thi vào đại học tôi thuộc làu gần hết, từ tập Từ ấy, Việt Bắc, Ra trận đến Máu và hoa. Thơ của ông nuôi nhiệt huyết cho tôi đến hết thời tôi cầm súng ra chiến trường rồi vào đại học làm Bí thư đoàn.

Tôi vẫn luôn tin Tố Hữu không có tình yêu riêng tư. Nếu có thì nó thế này:
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2019

NGÀY NÀY 74 NĂM TRƯỚC, CỤ PHẠM QUỲNH ĐƯỢC MỜI VÀ MẤT TÍCH


Vũ Thế Khôi
 


74 năm trước, vào 2g ngày này, 23 - 08 - 1945, một nhóm người vũ trang đi xe o-tô ập vào ấp Hoa Đường trên bờ sông An Cựu, "mời" cụ Phạm Quỳnh đi gặp chính quyền Cách mạng Thừa Thiên-Huế. Cụ Phạm không bao giờ trở về nữa.

Một thời gian dài có những lời biện bạch rằng cụ Phạm bị một nhóm dân quân manh động sát hại. May thay, 8 năm trước đại tá TS Nguyễn Văn Khoan đã viết ra sự thật trong sách do Nxb CAND in ấn: “Báo “Quyết Thắng”, cơ quan tuyên truyền và tranh đấu của Việt Minh Trung Bộ, số 11 ra ngày 9 - 12 - 1945 cho biết: “cả 3 tên Việt gian đại bợm (Ngô Đình Khôi, Phạm Quỳnh, Ngô Đình Huân) bị bắt ngay trong giờ cướp chính quyền, 2 giờ (chiều) ngày 23 - 8 và đã bị Uỷ ban khởi nghĩa kết án tử hình và đã thi hành ngay trong thời kỳ thiết quân luật”.

Chủ tịch Uỷ ban Khởi nghĩa Thừa Thiên-Huế bấy giờ là Tố Hữu…”

Vậy tại sao Hồ Chủ tịch gọi cụ Phạm Quỳnh là "học giả" và viết thư mời ra cộng tác với Cách mạng?

Nguyễn Cảnh Thuỵ: Lúc chuẩn bị được "mời đi", cụ còn có vẻ phấn khởi, dặn các con lấy hết vải đỏ ra may cờ cho Việt Minh. Khi bị gọi đi, các con nhắc cụ chưa uống thuốc, cụ bảo chốc về uống. Cụ có ngờ đâu họ tóm cụ đi... thủ tiêu(!)
________________

TÔI ĐI CẢI TÁNG THẦY TÔI

Phạm Tuân
Phạm Tôn'blog 

Lời dẫn của Phạm Tôn: Ông Phạm Tuân là con trai út trong năm con trai của Phạm Quỳnh, sinh năm 1936 tại Huế, hiện định cư tại Mỹ. 

…Năm 1948, anh Bích tôi (Phạm Tuân – PT ghi chú) lúc bấy giờ làm Bí thư cho Quốc trưởng Bảo Đại đã dò hỏi được nơi Thầy tôi bị giết và chôn nhưng không thực hiện được việc tìm kiếm. Phần vì địa điểm là một nơi xa xôi, hẻo lánh, hiểm trở, lại là một vùng “xôi đậu” thiếu an ninh. Phần vì nghe lời khuyên can của những người am hiểu tình hình: không nên mạo hiểm, vì rất có thể đây là cái bẫy…giăng ra để bắt và tiêu diệt những người có liên hệ với các nạn nhân…Một hình thức “nhổ cỏ phải nhổ cho sạch rễ” vậy.

Mãi cho đến năm 1956…bỗng một hôm gia đình chúng tôi được thông báo chuẩn bị sẵn sàng để đi nhận lãnh hài cốt Thầy tôi! Một niềm vui mừng khôn tả, đồng thời một nỗi xúc động vô biên tràn ngập trong lòng anh chị em chúng tôi. Lập tức chúng tôi đi tìm những tin tức chính xác hơn.

Được sự giới thiệu của ông Hoàng Hùng (Bộ trưởng Bộ Kiến Thiết) (là con trai một người bạn Phạm Quỳnh, từng ở nhà Phạm Quỳnh thời còn đi học ở Hà Nội – PT ghi chú) và ông Võ Văn Hải (Văn phòng Phủ Tổng thống), chúng tôi tìm đến gặp ông Võ Như Nguyện. Được biết ông Võ Như Nguyện (nguyên Tỉnh trưởng Bình Định) cùng ông Hoàng Ngọc Trợ (Quận trưởng quận Phong Điền, Thừa Thiên) là những người được Tổng thống Ngô Đình Diệm trao cho việc tìm kiếm (hài cốt cha con Ngô Đình Khôi, anh của Ngô Đình Diệm – PT ghi chú).


Việc tìm kiếm hài cốt không đơn giản mà là một công tác lớn lao, đòi hỏi nhiều thời gian, nhân lực, phương tiện và an ninh tuyệt đối

Ngày 5 tháng 2 năm 1956 (cận Tết) tôi và chị Hảo (Phạm Thị Hảo, con gái thứ ba trong tám con gái của Phạm Quỳnh – PT ghi chú) tôi đi Huế để cùng với một phái đoàn của chính phủ tìm và nhận hài cốt các nạn nhân.

…Thật “nghịch đời”, lúc sinh thời, Thầy tôi và cụ Khôi vì khác chính kiến nên đã trở thành thù địch, thề “không đội trời chung”, thế mà khi thác lại nằm chung một hố.

Chúng tôi (tôi và chị Hảo) phải ở lại Huế lâu hơn dự định, vì như đã tả ở trên, địa điểm là một nơi xa xôi, khó đi lại nên chính phủ phải huy động công binh khai quang, ủi đất làm đường, bắc cầu cho xe hơi đi…trên mười lăm cây số. Ngoài ra còn phải điều động binh sĩ đến giữ an ninh quanh vùng. Nói tóm lại là cả một công trình nan giải mà chỉ có một chính quyền mới thực hiện được mà thôi…

…Nhưng đôi lúc tôi tự hỏi, giả sử như Thầy tôi không bị chôn vùi cùng huyệt với cụ Khôi và ông Huân, những người thân của Tổng thống, thì chúng tôi có được sự giúp đỡ này không?

Suốt ngày 8 tháng 2 năm 1956, đào xới đất, kết quả chỉ bới lên được một bộ hài cốt không phải là của một trong ba người. Mọi người đều thất vọng, lại lo rằng sau mười một năm, trải qua bao mùa lũ lụt, có thể các di hài bị nước lũ cuốn trôi đi chăng?

Đến chiều hôm sau, cận Tết, dưới trời mưa lâm râm, bỗng xuất hiện một cụ già đi ngang qua. Cụ hỏi toán dò tìm: “Đã tìm thấy các cụ chưa? Đào mương nào, mương cũ hay mương mới?”. Thì ra có hai mương…Cụ già nói tiếp: “Cách đây mười một năm tại đây tôi có đào một con mương để dẫn nước từ sông lên ruộng. Hôm sau, ra tát nước thì thấy mương bị lấp. Du kích trong làng cấm không cho tới gần. Vài năm sau, có người đến thầu mấy thửa ruộng của tôi, cũng đào mương, thì bị khuyến cáo không được đào thẳng mà phải đào chếch sang một bên”.

Thì ra đây là “mương mới”, chỗ tìm ra hài cốt độc nhất nói trên. Toán công binh tiếp tục đào sâu hơn, với chu vi rộng lớn hơn, thì quả nhiên tìm được ba bộ hài cốt ở vị thế đúng như những chi tiết thâu lượm được.

Gần đến hài cốt, để tránh đụng đến xương, đám người có phận sự ngưng sử dụng cuốc, xẻng mà chỉ dùng đũa cả khơi đất ra từng mảng. Sau cùng lộ ra rõ rệt ba bộ hài cốt nằm chồng lên nhau.

Hài cốt của Thầy tôi rất dễ nhận vì dài và ngay cạnh, tôi nhận ra được đôi mắt kính cận…Hài cốt của cụ Khôi và ông Huân thì ngắn và nhỏ bé. Thân nhân nhà họ Ngô còn nhận ra được hai chiếc răng vàng và cái thắt lưng to bản (quân phục Nhật) của ông Huân.

Ban tổ chức đã chuẩn bị sẵn ba cái tĩnh, vải liệm trắng đỏ, ba chậu tráng men lớn chứa đầy cồn 90 để rửa xương.

Việc thử nghiệm, rửa hài cốt và tẩm liệm kéo dài đến khi trời tối

Tại làng Văn Xá, quan tài cụ Khôi và ông Huân được quàn dưới một lều vải lớn, có thể chứa cả trăm người, có đèn điện thắp sáng choang, vòng hoa phúng viếng bày la liệt, lính mặc lễ phục túc trực hai bên, các bộ trưởng thứ trưởng âu phục trắng cà vạt đen, các đại biểu, cán bộ đủ mọi cấp ra vào tấp nập…Tiếng cầu kinh của giáo chúng thập phương vang rền suốt đêm. Được biết, ngày hôm sau sẽ di chuyển hai quan tài về Hiền Sĩ. Tại đây, một nhà thờ lớn đã được dựng lên để cử hành tang lễ trọng thể theo nghi thức quốc táng, có đông người tham dự và sau mồng ba Tết mới đưa về Phú Cam chôn cất.

Trong khi đó, trên một ngọn đồi thấp cách đấy không xa, trong một chiếc lều nhà binh nhỏ bé, dưới ánh sáng mờ ảo của mấy ngọn nến, hai chị em tôi cùng cụ bà Ưng Trình (thông gia với gia đình chúng tôi) thay phiên thắp nhang bên linh cữu Thầy tôi.

Chúng tôi có mời một thượng toạ trụ trì tại một ngôi chùa nhỏ trong làng đến làm lễ cầu siêu. Bên chính quyền cũng cử một đại diện đến phúng điếu và phân ưu. Sau đó, cắt cử hai quân nhân mặc lễ phục nghiêm chỉnh túc trực bên quan tài.

Như trên đã nói, ban tổ chức có cung cấp ba tĩnh bằng sành để đựng hài cốt…Cả ba có nắp in hình thánh giá của công giáo, nên chị tôi đã tế nhị từ chối để chỉ dùng cái tĩnh đã mua sẵn dành riêng cho đệ tử nhà Phật với chữ “Vạn” trên nắp.

Quá tủi thân trước sự khắc biệt, lòng ngậm ngùi thê thiết, chị em chúng tôi quyết định thuê đò chở quan tài Thầy tôi về Huế ngay đêm hôm ấy… Tám giờ sáng hôm sau thì đến chùa Vạn Phước. Thượng toạ trụ trì đã chờ sẵn. Sau nghi thức đơn giản, đúng chín giờ thì hạ huyệt. Một số đông bạn học cũ của các anh chị tôi tại hai trường Khải Định và Đồng Khánh đến chia buồn và tiễn đưa.

Thời gian dài kế tiếp sau đấy, người dân Sài Gòn được thấy một con đường lớn, rộng từ phi cảng Tân Sơn Nhất vào trung tâm thủ đô mang tên đại lộ Ngô Đình Khôi… Rồi đến thời Đệ nhị Cộng hoà của Tổng thống Thiệu “nghe nói” tên Thầy tôi đã được đặt cho một con đường nhỏ, gần đường Triệu Đà trong Chợ Lớn… Chị tôi và tôi lân la đi tìm, nhưng chẳng thấy tăm hơi…Tất cả chỉ là một “dự tính” mà thôi.

Ôi, thế thái nhân tình…

P.T.

__________

(Trích bài Sống lại với ký ức thuở ngày xưa, báo Ngày Nay (tiểu bang Minesota), số 385, ngày 30-6-2005 và Việt Học tạp chí phổ thông, số 2 (Nam Califonia) tháng 6-2005).


Viếng mộ Cụ Phạm Quỳnh - mùa hè 2019, nhân tròn 100 năm Nam Phong:


 
Đọc tiếp...

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

Khu lưu niệm Tố Hữu: MỘT TỐ CÁO LÓE SÁNG!


Một con đường được đặt tên Tố Hữu ở Hà Nội. Ảnh: Báo Giao Thông.

Khu lưu niệm Tố Hữu: Một tố cáo lóe sáng!
 
04/12/2018

Tin Việt Nam sẽ chi 28 tỉ, trong đó một phần là ngân sách trung ương, một phần là ngân sách địa phương và một phần là những nguồn huy động hợp pháp khác để xây dựng “Khu lưu niệm nhà thơ Tố Hữu” (1) chẳng khác gì một tố cáo!..

***

Đọc tiếp...

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2018

TỐ HỮU LÚC VỀ GIÀ TRONG MẮT NGUYỄN QUANG LẬP


Nhớ Tố Hữu

Nguyễn Quang Lập


Một hôm mình đọc bài của Nguyễn Quang Thiều viết về Tố Hữu, thấy nó viết hay kinh. Những chuyện nó kể mình đều biết cả nhưng chưa bao giờ dám viết ra. Thế mà nó viết ngon trớt, đọc nghe êm ru, lại còn cảm động nữa. Đọc bài nó xong, mình ngồi thừ, thấy tiếc. Thằng Thiều cũng gặp Tố Hữu loáng thoáng như mình thôi, thậm chí chẳng bằng mình thế mà nó có bài ngon lành, còn mình thì không. Mình cú, định viết bài đấu lại nó, nhưng lại nghĩ xưa ông sống thì không viết, giờ ông chết rồi có viết kiểu gì người ta cũng cho mình nói phét, nên thôi. Nhưng sáng nay tự nhiên muốn viết về ông quá, định bụng 5,6 giờ chiều mới viết, nhưng mót viết chịu không nổi. Thế là víêt luôn.

Đọc tiếp...

Lại Nguyên Ân: VỀ ĐỜI VÀ THƠ TỐ HỮU

Tố Hữu. Ảnh; Báo An Ninh Thủ đô

VÀI Ý NGHĨ NHÂN MỘT HỘI THẢO VỀ TỐ HỮU 
Lại Nguyên Ân 
viết ngày 04/10/2010
 
1/ Kỷ niệm Tố Hữu năm nay (2010), nhân 90 năm sinh, được tổ chức khá rùm beng: đã một buổi trình diễn thơ-nhạc tại Nhà hát Lớn hôm chủ nhật 2/10, lại buổi hội thảo tại ban Tuyên huấn TƯ hôm nay, 4/10. Làm lớn nhân năm chẵn, lại nhân lễ ngàn năm Thăng Long, rõ rồi; nhưng liệu có phải vì cái uy của thơ Tố Hữu đang suy trong công chúng? Nghe đôi nhà giáo đại học cho biết, sinh viên ngữ văn không thích làm luận văn, luận án về thơ Tố Hữu. Không tin thì ban Tuyên huấn cho cán bộ nhân viên làm điều tra xem?

Đọc tiếp...

Từ Thức: NHỮNG CÂU THƠ NÊN CÓ TRONG NHÀ LƯU NIỆM TỐ HỮU

Tượng Tố Hữu bán thân, trưng bày ở Văn Miếu, nhân một Ngày thơ.
 Sắp xây cất khu lưu niệm TỐ HỮU, trên 4200 m2 đất, với ngân khoản 28 tỉ tiền của dân, để tưởng niệm tác giả bài thơ để đời về Staline, một trong những tên đồ tể khát máu, tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại ( 27 triệu người bị giết dưới mọi hình thức . Bỏ xa Hitler, 17 triệu nạn nhân, chỉ thua Mao...78 triệu ).

 'Áo ông trắng giữa mây hồng/ mắt ông hiền hậu, miệng ông mỉm cười....Thương cha, thương mẹ, thương chồng/ thương mình, thương một, thương ông, thương mười..../Yêu biết mấy khi con tập nói/ tiếng đầu lòng, con gọi Stalin ''

Rất nên tạc bài thơ này trên bia tưởng niệm Tố Hữu. Để vinh danh tư cách và tâm tình của sĩ phu cách mạng. Để rung động với cái chân thành và lòng nhân ái của thi sĩ . Để mỗi đứa bé Việt khi mở miệng lần đầu, biết phải nói gì, phải gọi tên ai..

Cũng đừng quên ghi trên mộ bia lời hô hào nhiệt thành, vẫn còn là nhu cầu khẩn cấp:

Đọc tiếp...

CUNG A PHÒNG VÀ....TƯỢNG ĐÀI, NHÀ LƯU NIỆM


A Phòng và… tượng đài

Phạm Lưu Vũ
3-12-2018

Tần Thủy hoàng đế chết trong lúc đang xây dựng cung A Phòng. Tần Nhị thế lên ngôi, vẫn tiếp tục cho xây dựng cung A Phòng, mặc dù việc đó góp phần làm nản lòng dân và kiệt quệ nước Tần…

Lý luận của Tần Nhị thế hết sức đơn giản và… khốn nạn như sau: “Nếu bãi bỏ việc đó (xây dựng cung A Phòng), thì khác nào chứng tỏ cái sai của tiên đế (trỏ Tần Thủy hoàng)…”
Đọc tiếp...

Quốc Phong: CHUYỆN VỢ CON ÔNG TỐ HỮU, BÂY GIỜ MỚI KỂ

Bà Vũ Thị Thanh, vợ ông Tố Hữu (người mặc áo đen, đứng giữa hàng đầu) 
cùng con cháu và bè bạn. Ảnh: Báo Đại đoàn Kết.

Chuyện bây giờ mới kể

Quốc Phong
2-12-2018
 
Nước mình nghèo đến nỗi như thế này cũng từ những chính sách chế độ thiếu nhất quán.

Vào năm nào đó tôi cũng quên rồi, chỉ biết khi đó nhà ông Tố Hữu ở phố Hồ Xuân Hương được hóa giá rẻ như cho sau khi họ trả nhà công vụ ở Phan Đình Phùng, HN. Báo Tiền phong đã có bài phàn nàn về một cố ủy viên Bộ chính trị, nhà thơ lớn Tố Hữu không có chỗ để lập bàn thờ. Mới nghe, ai cũng mủi lòng thương cảm với ông. Nhiều người tỏ ra bất bình với Đảng và nhà nước sao lại đối xử phũ với một bậc lão thành như vây. 

Đọc tiếp...

Lật chồng báo cũ: HỘI THẢO TỐ HỮU TỪ 2015 ĐÃ NHẠT TRÒ

Vợ chồng nhà thơ Tố Hữu. Nguyễn Kim Thành (Tố Hữu) và Vũ Thị Thanh

Lời bình của Nguyễn Đức Mậu: - " GS Hà Minh Đức nói với bà Thanh, phu nhân nhà thơ: “Trước đây người ta đánh giá thơ anh 10 giờ còn 7, có người đánh giá 5”. Bà Thanh hỏi: “Ai, người nào thế?”. Ông Đức nói chị không cần biết, người ta có quyền, đúng sai thời gian sẽ điều chỉnh. Ngay ông Đức viết nhiều về Tố Hữu, bị cho là bảo thủ. Bà Thanh buồn bã: “Dây vào Tố Hữu giờ ngang dây vào địa chủ”."
Đọc tiếp...

Tâm Chánh: NÓI MỘT LẦN NÀY NỮA, RỒI THÔI...


Khánh thành nhà lưu niệm Tố Hữu, trong khuôn viên của gia đình cố nhà thơ tại D9, làng Quốc tế Thăng Long, Cầu Giấy, HN. Với diện tích gần 120m2 gồm 2 tầng.

Nói một lần này nữa, rồi thôi
 
Tâm Chánh
2-12-2018

Một trường tiểu học đạt chuẩn quốc gia ở ngay tại TPHCM ngân sách chi cho hoạt động thư viện chỉ chừng 6 triệu đồng một năm.

Nhà thơ Tố Hữu thuở Từ ấy ở Huế có lẽ không đủ cả gan để xây dựng một nhà lưu niệm 28 tỉ, trong khi nhiều trẻ em còn chưa có sách để đọc.

Còn UVBCT, phó chủ tịch HĐBT Tố Hữu được hoá giá một biệt thự ở trung tâm Hà Nội, một đại gia mua lại, nghe nói giá tới 8-9 triệu đô.

Nhà thơ làm kinh tế, ông được dân chúng ghi nhận là một tác giả quan trọng của cuộc siêu lạm phát những năm 1980. Giá căn biệt thự của ông thì không phải do lạm phát mà từ của cải quốc gia mang lại.

Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

NHÀ THƠ TỐ HỮU TIẾP TỤC NGỐN 28 TỶ VÀ 4.220 M ĐẤT QUÊ NHÀ


Khởi công Khu lưu niệm nhà thơ Tố Hữu vào năm 2019

Đại Đoàn Kết
Thứ bảy, 24/11/2018


Thực hiện Nghị quyết của HĐND, Chủ tịch UBND Thừa Thiên - Huế Phan Ngọc Thọ vừa ký Quyết định phê duyệt chủ trương đầu tư dự án Khu lưu niệm nhà thơ Tố Hữu, tại thôn Tân Xuân Lai, xã Quảng Thọ, huyện Quảng Điền nhằm tri ân những đóng góp của ông cho sự nghiệp đấu tranh cách mạng, xây dựng đất nước, góp phần giáo dục truyền thống và tạo điểm tham quan góp phần phát triển kinh tế - xã hội địa phương.
Đọc tiếp...

Thư giãn cuối tuần: NHÀ THƠ TỐ HỮU TRƯỚC LÀM NGHỀ LÁI XE

Nhà thơ Tố Hữu mần nghề chi?

Phạm Xuân Cần


Năm ấy có Đại hội Hội nhà văn Việt Nam. Một hôm cố nhà văn Bá Dũng gặp mình: “Bọn mình là những nhà văn thuộc Chi hội Nhà văn Việt Nam ở Vinh, chuẩn bị đi Đại hội. Ông xem Thành ủy có gặp gỡ chỉ đạo chi không?”. Mình cười: “Chỉ đạo, chỉ điếc chi bác. Em sẽ có quà cho các bác, đồng thời tối mai mời các bác ra Nhà hàng Hoa Phượng Đỏ ta mần bựa”. Ông Bá Dũng cũng cười: “Chỉ có chú mi là hiểu bác”. Tối hôm đó vui lắm, chả phân biệt chủ khách gì, tuổi tác, chức vụ gì, chỉ thi nhau uống và thi nhau nói phét. Đặc biệt là các bác nhà văn, nhà thơ, thôi thì trên trời dưới đất, đủ thứ chuyện.

Hôm đó nhà văn Bá Dũng kể giai thoại về nhạc sỹ An Thuyên viết bài Huế Thương. Té ra là do ngồi bờ sông Hương uống bia hơi nhiều quá, mà lại thiếu “đầu ra”, cho nên mới phải “Anh cầm trong tay, ra đứng bờ sông. Sông Hương tấp nập, mần răng đặng chừ?”. May mà có một cô “Em che nón đợi và em thẹn thùng”. Rứa là ra Huế Thương để đời.

Nhà thơ Thạch Quỳ thì nhấp chén rượu rồi thủng thẳng hỏi mọi người: “Tui đố các ông nhà thơ Tố Hữu hồi trước mần nghề chi?”. Mình đoán chắc là câu hỏi mẹo của bác Huấn nên không nói gì. Mấy thằng cùng đi với mình láu táu kể ra các chức vụ Đảng và Nhà nước của bác Tố Hữu.. “Trật!”, nhấp tiếp, nhà thơ Thạch Quỳ mới nói: “Nhà thơ Tố Hữu trước làm lái xe cho Bác Hồ!”. Mọi người ngớ ra: “Mần chi có chuyện nớ!”. Tranh cãi nhau ỏm tỏi. Bác Huấn khi đó mới đủng đỉnh: “Rứa là các ông không đọc thơ Tố Hữu rồi. Này nha, ông Tố Hữu viết: “Bác bảo đi là đi/ Bác bảo thắng là thắng”. “Thắng” tiếng miền Nam là phanh. Bác bảo phanh là phanh. Không lái xe cho Bác thì mần chi nựa!”.

Đọc tiếp...

Tư liệu: BỨC THƯ NGUYỄN KHẮC VIỆN GỬI TỐ HỮU

Ngày 30 - 11 - 1986

Kính gửi anh Tố Hữu

Hôm nay nhân xem lại vài bài dịch thơ anh trong Anthologie de la littérature vietnamiene (Tuyển tập Văn học Việt Nam), thấy không thể không gửi cho anh bức thư này.

Anh Tố Hữu ạ! trước kia đọc thơ, dịch thơ anh cảm hứng đằm thắm bao nhiêu thì nay thấy ngán ngẩm bấy nhiêu. Anh bảo làm bí thư vẫn không bí thơ, chúng tôi thấy anh càng quyền cao chức trọng, đọc thơ anh càng thấy nhạt nhẽo.

Đọc tiếp...

Nguyễn Văn Tuấn: TỐ HỮU CÓ PHẢI LÀ LÀ NHÀ VĂN HÓA DÂN TỘC?

Tố Hữu là nhà văn hoá dân tộc?

Nguyễn Tuấn
22-10-2015
Nhiều khi đọc báo Việt Nam bắt gặp những bài làm tôi (và có lẽ các bạn) … nhăn mặt. Chẳng hạn như bài này, “Khẳng định vai trò của nhà thơ Tố Hữu trong văn hóa dân tộc“, thì thật là khó nuốt.

Số là tuần qua người ta có cái hội thảo “Tố Hữu với văn hoá dân tộc” nhân kỉ niệm 95 năm ngày sinh của thi sĩ Tố Hữu. Dĩ nhiên, hội thảo về một nhân vật thì chỉ có bài ca ngợi, chứ chắc không có bài “critical”. Dễ hiểu. Trong hội thảo có một nhà thơ nổi danh nhận xét rằng “Tố Hữu là một nhân cách cộng sản mẫu mực, kiên định, cao quý. Là nhà thơ của dân tộc, nhà văn hóa lớn của cách mạng, ông góp phần quan trọng trong việc xây dựng nền móng cho nền văn hóa mới của dân tộc.”

Nói rằng Tố Hữu là nhà văn hoá của cách mạng thì chắc ít ai phản đối, nhưng cho rằng ông là “nhà thơ của dân tộc” thì tôi sợ là có rất nhiều người không đồng ý. Người không đồng ý đầu tiên chắc chắn phải kể đến một thi sĩ thứ thiệt: Trần Dần. Từ năm 1957, khi Tố Hữu đang thăng quan tiến chức và được các đồng chí của ông cưng, thì Trần Dần đã thẳng thừng nhận xét rằng “[…] cách nhìn của nhà thơ Tố Hữu (trong tập Việt Bắc) đối với cuộc đời, đối với sự thực. Ðiểm thứ nhất: thơ Tố Hữu không có cách nhìn mới nào rõ rệt. Cách nhìn của Tố Hữu không có gì là đặc sắc cả.”

Đọc tiếp...

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Cà phê Thứ 7: GÓC NHÌN KHÁC VỀ VĂN NGUYỄN TUÂN, THƠ TỐ HỮU


Cà phê Thứ Bảy

THƯ MỜI CÀ PHÊ VĂN HỌC

Anh chị và các bạn thân mến!
Vào 14h30 chiều thứ bảy ngày 28/05/2016 tại Salon văn hóa
quán CÀ PHÊ THỨ BẢY, Số 3A Ngô Quyền, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Buổi CÀ PHÊ VĂN HỌC VỚI chủ đề:
“VĂN NGUYỄN TUÂN, THƠ TỐ HỮU: MỘT CÁCH NHÌN KHÁC”

Diễn giả: PGS.TS. LA KHẮC HÒA
 

Chủ trì: Nhà phê bình văn học PHẠM XUÂN NGUYÊN
 

Rất mong anh chị và các bạn đến tham dự.
Hân hạnh được đón tiếp


Giám đốc: Nhạc sĩ Dương Thụ

Đọc tiếp...