Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

ĐÀO TIẾN THI: THƯ NGỎ GỬI ANH NGUYỄN KHẮC HÀO


THƯ NGỎ GỬI ANH NGUYỄN KHẮC HÀO
Đào Tiến Thi

Hà Nội đêm 2 tháng 5 năm 2012

Kính gửi anh Nguyễn Khắc Hào, Phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hưng Yên
Nguyên Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo Hưng Yên
Thạc sỹ Ngữ văn, Nhà thơ, Nhà giáo ưu tú
 Em là Đào Tiến Thi, biên tập viên Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam, người từng biên tập nội dung cho cuốn sách Giúp em nói và viết đúng L/N (xuất bản 2006) mà anh là tác giả, có thể anh còn nhớ.
Thưa anh, trước khi làm cuốn sách trên, em cũng đã biết đến anh, vì có lần đã gặp anh ở trụ sở Hội Nhà văn, số 9 Nguyễn Đình Chiểu, và đã từng đọc một số bài thơ của anh (hiện anh có bài thơ Hạt mưa trong sách giáo khoa Tiếng Việt 3). Dịp biên tập nội dung sách Giúp em nói trên, thì có hẳn những cuộc gặp gỡ trao đổi về bản thảo và đến nay em hãy còn giữ cuốn sách Giúp em có lời đề tặng của anh. Nói thế để thấy em có những ấn tượng nhất định về anh. Còn đối với anh, tuy cũng là một trí thức nhưng lại là một quan chức, có thể tất cả những việc đó chỉ là những thủ tục, những việc xã giao vặt, không có gì phải nhớ. Đó cũng là lẽ thường.
Từ đó không có dịp gặp lại. Với em, hình ảnh về anh tuy không có gì sâu sắc, nhưng khi nhớ đến vẫn có một chút cảm tình. Cảm tình vì anh là một nhà giáo, nhà thơ, và tuy lúc ấy anh là giám đốc sở giáo dục (đang trên đà thăng tiến) nhưng cũng là người cởi mở, dễ mến.
Và thỉnh thoảng nếu có dịp gặp người Hưng Yên, em vẫn hỏi thăm về anh. Biết rằng mấy năm trước anh có gặp vài rắc rối nên được điều về làm bí thư một huyện, tức là con đường hoạn lộ đang đà thăng tiến có khựng lại một chút. Lúc ấy cứ thương thương anh vì em thường nghĩ trí thức mà làm quan là không hợp. Cánh buồm bể hoạn mênh mang mà! Nhưng rồi cũng mừng vì gần đây anh không những hết thời kỳ “biếm trích” (em nghĩ thế) mà lại trở thành PCT thường trực tỉnh. Tuy nhiên từ khi có rắc rối vụ Văn Giang, em lại lo lo, thương thương cho anh, đoán rằng thế nào anh cũng sẽ bị giằng xé giữa một bên là thành viên của hệ thống quyền lực với một bên là lương tri của người trí thức, nghệ sỹ. Điều còn chút yên tâm là trong các tin tức từ Văn Giang, suốt từ khi “nóng” lên (đầu tháng 4-2012) cho đến ngày xảy ra “trận chiến Văn Giang” 24-4-2012, không thấy anh xuất hiện, khiến em đoán rằng chắc anh cũng chỉ ở “vòng ngoài” thôi, thủ phạm đích thực là bí thư và chủ tịch kia.
Thế nhưng chiều tối nay đọc bài tường thuật trên Vietnamnet[1] thì em hết sức sửng sốt, choáng váng đến không tin ở mắt mình. Em phải hỏi lại một số người để xác định có đúng là anh Nguyễn Khắc Hào nhà thơ, nguyên giám đốc sở giáo dục hay không.
Với những cụm từ như “thực hiện theo đúng pháp luật, chế độ”, “chính sách đền bù hỗ trợ cao nhất”, “giải quyết thoả đáng những kiến nghị chính đáng của người dân”, “chủ trương đúng, hiệu quả KTXH cao, đúng các quy định của pháp luật, được đông đảo nhân dân đồng tình ủng hộ”,... anh đã đại diện cho chính quyền tỉnh Hưng Yên khẳng định rằng trong việc thu hồi, cưỡng chế đất ở Văn Giang vừa rồi, chính quyền không sai gì cả, trái lại chỉ có người dân đấu tranh đòi quyền lợi là sai thôi.
Kinh khủng hơn nữa, anh cho sự chống đối của người dân là do có thế lực phản động (cả trong và ngoài nước) đứng đằng sau kích động:
“Những người lợi dụng dân chủ, móc nối với những phần tử tiêu cực, bất mãn, phản động trong nước và nước ngoài, cố tình chống phá chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, đi ngược lại lợi ích của nhân dân, kìm hãm sự phát triển, thì nhất định phải có biện pháp xử lý kiên quyết.
Trong vụ việc ở Văn Giang, có sự móc nối chặt chẽ với những phần tử chống đối ở nước ngoài. Các thông tin thậm chí còn được tường thuật tại chỗ, từng giờ, để tuyên truyền xuyên tạc, dàn dựng những video clip giả để vu khống, bôi nhọ chính quyền” (Báo cáo của PCT Nguyễn Khắc Hào theo tường thuật của Vietnamnet).
Có lẽ cũng không cần phải tranh luận ở đây. Về cuộc thu hồi, cưỡng chế đất ở Văn Giang, anh có thể xem ý kiến của em trong bài Chỉ vì mấy đồng bạc của nhà tư sản? đăng trên blog Nguyễn Xuân Diện ngày 28-4-2012 và trích đăng cả trên một tờ chính thống là tạp chí Văn hóa Nghệ An ngày 2-5-2012 dưới tiêu đề Tại sao lại nhất thiết phải đổi đất lấy hạ tầng?[2]. Xin anh hãy xem lại Luật đất đai 2003, xem có điều nào cho phép thu hồi đất của dân mà đất đó cho doanh nghiệp dùng vào việc kinh doanh (chứ không phải cho an ninh, quốc phòng hay cho khu công nghiệp, khu công nghệ cao,... của Chính phủ). Anh hãy xem lại các hình ảnh công an, cảnh sát cơ động, dân vệ được trang bị vũ khí, dàn trận quy mô hệt như đánh trận, và quả thực đã có trận chiến với những loạt súng chói gắt, khói lửa mịt mù...
Và đặc biệt là cảnh lực lượng vũ trang của nhà nước tấn công người dân: cả chục công an, dân phòng xô vào khống chế 2 người dân, khiến họ không còn khả năng tự vệ nào để rồi đổ xuống thân thể họ trận mưa đòn đấm, đá, lên gối, vụt dùi cui, thúc gậy,... Chắc anh thừa hiểu, ngay cả khi họ phạm tội, cảnh sát cũng không có quyền đánh như thế, huống chi họ tay không và không có biểu hiện chống đối nào. Cách đánh người ấy chỉ có ở thời trung cổ, còn nếu thời hiện đại thì chỉ thấy xảy ra dưới chế độ diệt chủng Pôn-pốt hồi 1975 – 1978. Những hình ảnh mồ mả bị quật tơi bời sau cuộc cưỡng chế mà TS. Nguyễn Xuân Diện chụp được chiều 30-4[3] cũng chỉ có thể hiểu là hình ảnh trả thù kiểu trung cổ mà thôi. Nếu anh cho rằng đấy là sự dàn dựng của “các thế lực phản động” thì anh hãy cho điều tra rõ ràng rồi hãy kết luận.
Em cho rằng không phải anh không biết, thậm chí có thể anh cảm nhận điều ấy sâu sắc hơn em nhiều. Vì nó diễn ra ngay trên chính quê hương anh. Những người dân hiền lành lam lũ kia là hình ảnh của ông bà anh, cha mẹ anh, cô bác anh, các anh chị em họ hàng anh, các bạn bè thuở thơ ấu của anh. Và nhất là vì anh còn là một nhà thơ, hạng người dễ xúc cảm nhất, hạng người thấy cái đau của nhân quần chính là cái đau của mình.
Vậy thì vì sao mà anh xông vào cuộc để đại diện cho chính quyền tỉnh Hưng Yên với những tuyên bố ráo hoảnh, hăng hái và tự tin như vậy? Theo đó thì người ta thấy anh mới chính là người quyết đoán nhất trong việc thu hồi, cưỡng chế này, chứ không phải bí thư, chủ tịch, hai người cấp cao hơn anh.
Việc anh đứng ra chịu trận báo cáo trước Thủ tướng khiến em phải nghĩ đến có một sức ép hay động cơ gì đó. Sức ép thì có lẽ không: anh có thể từ chối, vì anh chỉ là cấp phó thôi mà. Em nghĩ thiên về khả năng thứ hai: có lẽ thấy anh còn trẻ (so với đội ngũ những người “ngang cơ”) nên người ta hứa cho anh vào những chỗ cao hơn. Và đây là cuộc “sát hạch” đối với anh. Em nghe nói ở Trung Quốc người ta cũng thường làm như thế. Nghĩa là muốn đặt một quan chức vào vị trí cao hơn, người ta giao cho anh ta phải làm một việc ÁC ĐỘC, xem anh ta có dám làm không. Một người ít học bị u mê như thế có thể hiểu được. Nhưng nếu nó lại là anh, ít ra cũng mang danh trí thức – nghệ sỹ thì thật là khủng khiếp. Nhưng dù có như thế thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng hơn là do anh nhận thức tự giác, rằng đấy là “lý tưởng” cống hiến, là hoàn toàn “dấn thân” vì nhân dân.
Và nếu quả anh bị u mê vì những lời hứa hẹn này nọ để bài binh bố trận chống lại nhân dân thì, thay lời kết, xin đọc tặng anh mấy câu thơ của Nguyễn Du (mà chắc anh cũng biết) trong Văn tế thập loại chúng sinh:
- Giàu sang càng nặng oán thù
Máu tươi lai láng xương khô rụng rời.
- Kìa những kẻ bài binh bố trận
Đem mình vào cướp ấn nguyên nhung
Gió mưa sấm sét đùng đùng
Dãi thây trăm họ làm công một người.
- Kìa những kẻ mũ cao áo rộng
Ngọn bút son thác sống ở tay
Kinh luân sẵn một túi đầy
Đã đêm Quản Cát lại ngày Y Chu
Thịnh mãn lắm oán thù càng lắm
Trăm loài ma mồ nấm chung quanh
Ngàn vàng khôn đổi được mình
Lầu ca viện hát tan tành còn đâu.
Kính thư
Đào Tiến Thi

Phương Bích: ĐỒNG CHIỀU VĂN GIANG

Đồng chiều Văn Giang
Phương Bích

Ngày đầu tháng 5, nắng như đổ lửa. Cái nóng hầm hập nung chín cả những ngọn gió. Tôi vốn sợ nắng nóng, nhưng không thể cưỡng lại cái ý muốn theo những người bạn về thăm Văn Giang, cái địa danh mới đây làm chấn động dư luận trong và ngoài nước vì những sự kiện kinh hoàng vừa mới xảy ra ở đó.

Qua cầu, sang sông, xe chúng tôi rẽ vào thăm quan Ecopark, xem mặt mũi nó ra sao mà vì nó, người ta đem cả mấy nghìn quân ra đàn áp nông dân, bắt họ phải nộp ruộng đất cho nó?

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

THÔI CHẾT! VỤ VĂN GIANG CÓ SỰ PHÁ HOẠI TỪ NƯỚC NGOÀI

Phó Chủ tịch Hưng Yên báo cáo Thủ tướng vụ Văn Giang


VNN - Tại hội nghị trực tuyến toàn quốc về công tác tiếp công dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo sáng nay, Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hưng Yên Nguyễn Khắc Hào đã báo cáo Thủ tướng vụ cưỡng chế, thu hồi đất ở huyện Văn Giang.

Theo ông Nguyễn Khắc Hào, trong 8 vụ việc khiếu kiện phức tạp kéo dài ở Hưng Yên hiện nay, có 6 vụ cá biệt dai dẳng, 2 vụ đông người. Đặc biệt và điển hình nhất là công dân 3 xã Cửu Cao, Phụng Công, Xuân Quan thường xuyên lôi kéo đông người lên tỉnh, các cơ quan TƯ để kiến nghị và tố cáo 9 nội dung liên quan đến dự án khu đô thị thương mại du lịch Văn Giang (Ecopark).

Ông Hào đã dành hơn 10 phút để báo cáo về vụ việc này với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. 

VietNamNet trích đăng báo cáo này:

Dự án khu đô thị Văn Giang được phê duyệt và thực hiện từ năm 2004 theo công thức sử dụng quỹ đất để tạo vốn xây dựng cơ sở hạ tầng, trình tự thủ tục thực hiện triển khai tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật, được địa phương, các bộ ngành hữu quan của TƯ thẩm định kỹ lưỡng. Dự án có quy mô đầu tư, hạ tầng đồng bộ, hiện đại, từ dự án này, tạo vốn xây dựng tuyến đường liên tỉnh Hà Nội - Hưng Yên, có ý nghĩa quan trọng trong phát triển KTXH không chỉ của Văn Giang mà còn cả của Hưng Yên và vùng Thủ đô Hà Nội. Chủ trương là đúng đắn, nhằm phát triển KTXH, đẩy nhanh công nghiệp hoá, hiện đại hoá của tỉnh Hưng Yên, phù hợp quy hoạch tổng thể phát triển KTXH tỉnh đến năm 2020, quy hoạch vùng tỉnh Hưng Yên đến 2020 và định hướng 2030, quy hoạch vùng kinh tế trọng điểm Bắc bộ và quy hoạch vùng Thủ đô Hà Nội.

Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hưng Yên Nguyễn Khắc Hào báo cáo Thủ tướng vụ cưỡng chế, thu hồi đất ở huyện Văn Giang. Ảnh: Chung Hoàng

Triển khai dự án, UBND tỉnh và các nhà đầu tư đã rất quan tâm áp dụng các chính sách đền bù hỗ trợ giải phóng mặt bằng và các biện pháp giải quyết việc làm cho người dân bị thu hồi đất, thực hiện theo đúng pháp luật, chế độ tại thời điểm. Dự án được thực hiện với cơ chế chính sách đền bù hỗ trợ cao nhất tại thời điểm trên địa bàn tỉnh và là dự án duy nhất được giao đất đền bù liền kề để chuyển đổi nghề nghiệp cho người dân có đất bị thu hồi. 

LỜI CỦA NHỮNG HÀI CỐT BỊ CÀY ỦI TRÊN CÁNH ĐỒNG VĂN GIANG

Lời của những mảnh hài cốt bị cày ủi
trên cánh đồng Văn Giang
Nguyễn Thị Hồng

Chúng tôi yên nghỉ trên mảnh đất tổ tiên đã nhiều đời
Con cái cháu chắt chúng tôi là những người hiếu đễ
Hiểu câu để đời của cha ông
“Sống vì mồ vì mả
Không ai sống vì cả bát cơm”
Cả ở đây nghĩa là to
Nghĩa là không sống vì bát cơm to!

Nhưng họ
Bát cơm to là cái đinh!
Họ thừa mứa đô la vàng bạc kim cương biệt thự
Cho hôm nay, cho ngày mai, cho muôn đời sau
Con cháu họ!
Vậy mà sao họ vẫn tham lam quá thể
Cày xới lên cả mồ mả tổ tiên
Con Lạc cháu Hồng!

Đất có thổ công
Sông có hà bá
Hồn thiêng sông núi hội tụ trong mỗi khúc xương này
Giờ chúng tôi bị cày tung, vỡ vụn
Hồn chúng tôi biết tụ về đâu?

Những tưởng con cháu chúng tôi sẽ được hưởng an bình
Sau những năm máu đổ hy sinh
Trên mảnh đất mồ hôi nước mắt
Dù cuộc sống còn nhiều chật vật!

Nhưng
Hôm nay
Chúng tôi chứng kiến
Con cái cháu chắt mình như đàn chim vỡ tổ
Tao tác xóm làng
Bát cơm nhỏ bát cơm to đều bị giật!

Còn chúng tôi
Linh hồn  không còn nguyên vẹn
Đầu một nơi mà chân cẳng một nơi
Đêm ngày chúng tôi sẽ như những ma trơi
Kêu khóc đi tìm những mảnh xương thất lạc!

Thì làm sao chúng tôi đủ linh thiêng để phù hộ
Cho cháu con mình và cho cả nòi giống Lạc Hồng
Tránh qua được những kinh thiên động địa!

Con ơi! Cháu ơi! Chắt ơi!
Hãy cứu!
Ta đang lang thang trên cánh đồng Văn Giang
Hoàng hôn ngập ngụa
Chân trời
Loang màu máu!

(Viết sau khi xem những hình ảnh trên Blog của TS. Nguyễn Xuân Diện do chính ông đi thực địa ở Văn Giang ngày 30 tháng 4 năm 2012) 
Mùng1 tháng 5 năm 2012
   NTH

BBC: BÀ BÙI HẰNG KỂ LẠI THỜI GIAN HÃI HÙNG TRONG TRẠI THANH HÀ

Bà Hằng là nhân vật được Hoa Kỳ và các tổ chức nhân quyền quan tâm

Bà Bùi Hằng kể chuyện sau khi ra trại

Bà Bùi Thị Minh Hằng, người bị chính quyền Hà Nội đưa vào Trại giáo dục Thanh Hà vì tội gây rối trật tự công cộng, bác bỏ tin tức cho rằng bà được thả vì làm đơn xin nhà nước khoan hồng.

Bà đã được chính quyền trả tự do và về đến nhà chiều Chủ nhật ngày 29/4.

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

TIN KHẨN: MÁY BAY TRUNG QUỐC XÂM PHẠM VÙNG TRỜI VIỆT NAM

Máy bay Trung Quốc đe dọa tàu Việt Nam đi thăm Trường Sa



Thanh Phương


Một thông tin trên mạng cho biết là hai máy bay khu trục Trung Quốc hôm nay 01/05/2012 vừa xâm phạm vùng trời Việt Nam tại khu vực bán đảo Cam Ranh và phía bắc tỉnh Ninh Thuận. Hiện chưa có nguồn tin chính thức xác nhận tin này, nhưng được biết là trước đó, khi đoàn đại biểu Đà Nẵng đi thăm Trường Sa trong tháng tư vừa qua, máy bay Trung Quốc đã bay bên trên để đe dọa.

Thông tin đăng trên trang mạng Ba Sàm (http://anhbasam.wordpress.com/ ) hôm nay cho biết nhiều phóng viên đang cố liên lạc với Vùng 4 hải quân (đóng tại Cam Ranh) để kiểm chứng thông tin nói trên, nhưng chưa được trả lời.

Trong khi đó, theo lời nhà báo Thanh Thảo từ Quảng Ngãi, trong chuyến đi thăm huyện đảo Trường Sa của đoàn đại biểu thành phố Đà Nẵng từ ngày 21/4 đến 28/4 vừa qua, khi đoàn tàu Hải quân chở đoàn ra Trường Sa, máy bay Trung Quốc đã bay bên trên để hù dọa :

« Tôi mới làm việc sáng nay với đoàn đại biểu thành phố Đà Nẵng đi thăm chiến sĩ Trường Sa mới về. Các anh có trách nhiệm trong đoàn nói rằng trong quá trình tàu hải quân chở đoàn đi Trường Sa, nhiều lần máy bay Trung Quốc bay trên đầu, bay qua rồi bay lại, tỏ ý dọa dẫm, cảnh cáo. Tất nhiên là tàu hải quân Việt Nam thì không việc gì phải sợ, mà máy bay Trung Quốc thì cũng chẳng làm gì, nhưng họ cứ bay qua bay lại nhiều lần như thế. Như vậy chuyện máy bay Trung Quốc xâm phạm không phận Việt Nam là có thật.

TƯƠNG LAI: SẼ CÓ NHIỀU VỤ VĂN GIANG KHÁC Ở VIỆT NAM

Sẽ còn nhiều vụ Văn Giang khác ở Việt Nam

Thanh Phương

Những cảnh đàn áp nông dân trong vụ cưỡng chế ở Văn Giang, Hưng Yên ngày 24/04 tiếp tục khấy động dư luận trong và ngoài nước. Một số nhà báo và nhà trí thức đã lên tiếng phản đối vụ cưỡng chế Văn Giang, trong số này có giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam.

So với vụ Tiên Lãng, vụ cưỡng chế ở xã Văn Quang, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên ngày 24/4 vừa qua gây chấn động mạnh trước hết là do tầm mức của sự kiện. Mặc dù theo nguồn tin chính thức, việc cưỡng chế chỉ tiến hành đối với 5,8 ha thuộc 166 hộ không chịu nhận tiền đền bù, nhưng có đến cả ngàn nông dân Văn Giang từ đêm hôm trước đã bám trụ tại những mảnh đất của họ để chống lại việc cưỡng chế. Phía chính quyền vì thế đã phải huy động hàng ngàn người gồm công an, cảnh sát cơ động, dân phòng và, theo tố cáo của dân, thì có cả thành phần xã hội đen, để thi hành lệnh cưỡng chế, biến việc này thành giống như là một trận càn quét trong chiến tranh, với hơi cay mờ mịt đồng, khói mù tỏa khắp nơi, tiếng súng vang rền trời.

Phương Bích: NHÀ CẦM QUYỀN HÀ NỘI ĐƯỢC VÀ MẤT GÌ KHI BẮT GIAM BÙI HẰNG

Nhà cầm quyền Hà Nội được và mất gì khi bắt giam Bùi Hằng
Phương Bích

Trước mỗi sự kiện khác thường nào đó, tôi thường mất cảm giác khá lâu để tìm lại nó. Suốt hơn 5 tháng nay, kể từ khi Bùi Hằng bị bắt đưa đi biệt tích, rồi những lần lẽo đẽo theo thằng con lên thăm nuôi Bùi Hằng mà chả lần nào được gặp mặt, cảm giác xót thương lúc nào cũng ám ảnh. Nhiều người nhắc đến còn khóc chứ tôi chả khóc được. Bây giờ người ra rồi, chưa sờ vào người nhưng đã nghe thấy tiếng, nhìn thấy ảnh mà sao tôi mãi không nói được điều gì. Trong khi mọi người khóc cười xôn xao, tôi ngồi ngẫm sự đời!

Nhìn bức ảnh những người đi thăm chụp được hồi đầu xuân, trông Bùi Hằng có gầy đi nhiều khiến bạn bè từng xót xa bao nhiêu. Rồi gần đây, trong đợt truyền thông lề phải “đánh tổng lực”  Bùi Hằng thì có thoáng nhìn thấy người trên tivi . Cũng không đến nỗi nào (thoáng nhìn là vì cả năm nay tôi chả xem ti vi, thấy có người bảo Bùi Hằng đang trên tivi thì nháo nhào bật lên – nhìn được vài giây thì hết). Đến đận vừa rồi, khi trại Thanh Hà họ không cho Bùi Hằng ký đơn kiện, Bùi Hằng có nói với con trai là sẽ tự sát, nếu quyền con người của cô ấy không được tôn trọng. Nghe tôi kể điều này, nhiều người đã lo lắng chia sẻ, làm sao khuyên cô ấy đừng làm vậy mà thiệt thân, phải sống để mà tranh đấu chứ.

Mới đấy với đây chưa đầy 1 tháng, mà lúc ra sao người trông tiều tụy, khác xa với hình ảnh tôi nhìn thấy ở thời điểm trên làm vậy.

Ngay trong đêm 27/4, khi biết tin họ sẽ thả Bùi Hằng, chúng tôi đã tụ tập với nhau bên bờ Hồ Tây, ngồi chờ giây phút liên lạc được với Bùi Hằng. Hơn 9 giờ tối, có tin Bùi Hằng vẫn ở trong trại, từ chối hưởng lượng “khoan hồng” như báo ANTĐ đã đưa. Nếu đúng vậy thì mọi người đều bảo, Bùi Hằng xử sự như thế là được, có chí khí. Chỉ chưa biết sau đó họ sẽ đối phó thế nào, khi lệnh thả đã ký mà người được thả lại từ chối được “khoan hồng” như thế nào thôi.

Hồi hộp cả đêm, rồi sang ngày hôm sau, từ Nam ra Bắc điện thoại như con thoi. Gần trưa thằng Bùi Nhân gọi cho tôi, giọng rất quyết đoán: nếu hết ngày nay không có tin tức gì, bác đặt vé ngày 2/5 cho con ra thăm mẹ.

Tôi đồng ý cái rụp, và có ý định lần này sẽ thông báo rộng rãi cho những ai muốn lên thăm Bùi Hằng. Rồi kiểu gì chúng tôi cũng phải phụ giúp cô ấy, đấu tranh đòi bằng được cái quyền khởi kiện (chứ không phải khiếu nại) của cô ấy.

Mọi người đoán già đoán non, rằng có khi họ cứ lẳng lặng đưa lên xe chở quách ra sân bay đưa về nhà, giống như kiểu thả cụ Hoàng Minh Chính ấy. Nếu không thế thì lệnh ký rồi phải hủy à? Mà hủy vì lý do đối tượng từ chối khoan hồng thì nhục quá.

Thời điểm loan tin Bùi Hằng đã về đến Vũng Tàu, đang khám bệnh như thế nào thì nhiều người biết. Nhưng những bức hình đầu tiên của Bùi Hằng, được đưa lên mạng mới thực sự khiến nhiều người bị sốc. Người ta nhớ lại hình ảnh người phụ nữ cao lớn, duyên dáng trong tà áo dài, khuôn măt tươi tắn rạng ngời cách đây hơn 5 tháng, để rồi ngỡ ngàng với hình ảnh người đàn bà tiều tụy, tóc hoa râm và cánh tay còn dấu tích của những vết thương chưa lành...Đây là kết quả giáo dục và cải tạo công dân sau 5 tháng đây ư?

Tôi đoán nếu đó không phải là Bùi Hằng, biểu tình viên chống Trung Quốc xâm lược, người đã được các tổ chức quốc tế lên tiếng đòi trả tự do thì chắc hẳn đã chết nghẻo trong trại như những con người khốn khổ khác rồi.

Hóa ra không chỉ một lần, công an vào trại thuyết phục Bùi Hằng làm đơn xin hưởng khoan hồng. Sao họ lại ấu trĩ đến thế nhỉ? Một người dám cắt tay tự sát để phản đối bất công, mà lại có thể hèn nhát đến thế sao? Nghe Bùi Hằng kể sơ bộ là họ chỉ đọc quyết định chứ không cho cô ấy xem. Rồi nói căn cứ vào đơn xin của gia đình...

Lạ nhỉ! Theo như báo đài đưa tin thì cách đây không lâu, chính gia đình Bùi Hằng còn làm đơn đề nghị đưa Bùi Hằng đi cải tạo kia mà, sao giờ lại làm đơn xin cho Bùi Hằng? Không biết nên tin vào ai bây giờ? Trớ trêu thay là chính những người nhà mà họ bảo có đơn xin cho Bùi Hằng ấy, lại nhắn tin chửi bới cụ Lê Hiền Đức, rằng “vì mày can thiệp mà con Hằng mới được ra”???

Vì Bùi Hằng nhất quyết kiện cái quyết định bắt cô ấy trái phép, nên khi công an không cho cô ấy kiện (tìm mọi cách để cô lập cô ấy ở trong tù), thì cô ấy chỉ có nước tự sát để tố cáo việc vi phạm pháp luật của những kẻ nhân danh chính quyền.

Không ai cổ súy cho việc tự sát, nhưng không phải ai cũng có can đảm làm được điều đó - dùng mạng sống của mình để chứng minh cho chân lý và sự thật!

Có lẽ điều này làm nhà cầm quyền Hà Nội lo sợ. Cái chết của Bùi Hằng nếu xảy ra ở trong trại sẽ là một quả bom, mà hậu quả của nó là không lường trước được. Bởi thế mới có chuyện lạ đời là sống chết cũng phải tống khứ Bùi Hằng ra khỏi trại, chứ chẳng phải khoan hồng khoan xanh gì hết.

Bùi Hằng nói khi cô ấy bước vào phòng thì hai viên cảnh sát chực sẵn ở đó, xông vào giật cánh khuỷu cô ấy ra sau rồi lôi cô ấy ra sân. Khi cô ấy kêu la cưỡng lại thì có thêm hai cảnh sát chạy tới phụ giúp, khênh cô ấy lên xe ô tô. Ở đó có một cái chăn trải trên sàn xe, và họ vật cô ấy ra sàn xe để còng chân tay cô ấy lại. Lúc đầu họ còng tay phía trước, nhưng Bùi Hằng tự cắn tay mình đến chảy máu nên họ còng tay cô ấy ra phía sau. Vậy là cô ấy cứ nằm còng queo trên xe, chân tay bị còng như một con vật như thế cho đến tận  Hà Tĩnh hay Quảng Bình gì đó. Khi cô ấy đòi đi vệ sinh, viên cảnh sát tên Hiệu và viên cảnh sát thày thuốc của trại lên tiếng xin mở còng cho cô ấy, thì từ đó cô ấy mới không bị còng nữa.

 Chiếc xe ô tô biển số xanh 80A (của Bộ CA) - dùng để xích Bùi Hằng
lúc áp tải chị từ trại giam Thanh Hà (Vĩnh Phúc) về đến Vũng Tàu

Bùi Hằng kể rằng viên thày thuốc của trại đã nói rất chân tình với cô ấy, công khai trước nhiều người và có mặt cả cấp trên của anh ta, là hãy để anh ta đưa cô ấy về đến nhà một cách an toàn, rồi thì anh ta sẽ cởi bỏ bộ quân phục này !!!

Điều này làm tôi vô cùng xúc động và vui mừng. Tôi đoán trong thâm tâm con người này, khi chứng kiến và tìm hiểu về câu chuyện của Bùi Hằng, lương tâm anh ta đã bị dằn vặt đến mức phải thốt lên những lời đó. Hy vọng trên đời còn nhiều người như thế.

Ngay vừa mới đây, Bùi Hằng cho biết rất nhiều người (trong đó có cả những người chưa hề quen biết) đã đến nhà chúc mừng cô ấy trở về. Một anh xe ôm đem biếu cô ấy 5 quả dừa, nói để cô bồi bổ sức khỏe. Một vị đại tá quân đội gọi điện đến bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Bùi Hằng.

Tôi cứ ngẫm nghĩ, cho đến giờ phút này, nhà cầm quyền được gì và mất gì trong việc bắt Bùi Hằng? Họ tự thấy là được gì tôi không biết, nhưng cái mất thì tôi thấy nhiều.

Bắt một công dân “gây rối trật tự công cộng” mà phải để đến các nhân sĩ trí thức trong nước nhiều lần lên tiếng, tổ chức nhân quyền thế giới lên tiếng. Dư luận trong và ngoài nước ồn ã. Mỗi lần bạn bè đi thăm nuôi về, lại kể tông tốc cho khắp thiên hạ biết những gì trước đây chưa ai nhìn thấy, nghe thấy vốn chẳng hề đẹp mặt cho nhà cầm quyền tý nào.

Tôi nghĩ cái tay nào tham mưu cho việc bắt Bùi Hằng này nên cho nghỉ việc. Bắt thì bắt bằng được, mà nào có bắt đàng hoàng công khai cho cam, đến mức tưởng đâu Bùi Hằng bị mất tích!

Hả hê chưa đã thì bắt đầu lo ngay ngáy. Trong nước thì lo đối phó với truyền thông rầm rĩ  từ thông tấn xã vỉa hè (vốn không bị cấp nào kiểm duyệt nên lan nhanh). Cắt cử người theo dõi, quay phim chụp ảnh tía lia những kẻ ngang nhiên “phơi mặt” lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật (láo quá vì không biết sợ). Mua lưới chăng kín mít cái vườn cây đẹp đẽ chỉ để không cho bọn “phản động” ấy nhòm thấy nhau lại gây “xúc động”, nước mắt nước mũi dầm dề rồi gọi nhau ời ời (khó chịu lắm). Ngoài nước thì hết tổ chức này đến sứ quán kia lên tiếng...

Ai mà ngờ được cái vụ này nó lại ầm ĩ thế. Rồi sau 5 tháng giam giữ, chưa giáo dục cải tạo được cái gì thì đối tượng đã sụt mất 15 ký. Nhỡ nó chết thì...khối kẻ chết theo!

Thôi thì không nhận khoan hồng cũng mặc! Không chịu ra cũng mặc! Cứ trói gô lại rồi tống lên xe, chở “hàng” bằng đường bộ để hoàn trả về nơi cư trú. Trong khi đó lại còn phải làm thêm động tác nghi binh, mua vé máy bay nhưng không đi???

Tính ra phí tổn cho việc từ bắt cho đến lúc thả là quá tốn kém tiền ngân sách. Đúng là tiền mất tật mang. Mà rồi nào chắc đã yên? Bùi Hằng đã khẳng khái tuyên bố trong lời “Tri ân” trên mạng, là sẽ không bao giờ chịu khuất phục, sẽ tiếp tục con đường tranh đấu cho công lý.

Thành quả của việc giáo dục và cải tạo – biến đổi được hình dạng một con người trong hơn 5 tháng như thế này đây. Quả là những bức ảnh thay muôn vàn lời nói. Ai sẽ là người vui sướng hả hê, và ai là người đau lòng đến rơi lệ? Người thân ư? Hay người dưng?


 
 Nguồn: Blog ChimKiwi.

VĂN GIANG THÁNG 5 NĂM 1959

Bắc Hưng Hải - Văn Giang tháng 5 năm 1959:
Theo lời kể của Cố Bộ trưởng Bộ Thủy lợi Hà Kế Tấn

Trước khi khởi công ngày 20/9/1958, Bác Hồ đã xuống đê Xuân Quan thăm hỏi và nói chuyện với cán bộ, công nhân, và nhân dân gấp rút chuẩn bị. Bộ áo nâu giản dị, mái tóc bạc phơ, chúng tôi - hàng ngàn người vây quanh Bác bên mái đê Xuân Quan, lắng nghe tiếng nói ấm áp của người: “Cán bộ cần phải biến quyết tâm của Đảng và Chính phủ thành quyết tâm của toàn thể nhân dân”.

Bác căn dặn cụ thể, đối với dân công phải: “Giáo dục tốt, phải công tác chính trị tốt. Phải làm cho mọi người hiểu rằng: Công trường BHH là ích lợi chung, ích lợi to, ích lợi lâu dài cho nhân dân ba tỉnh. Đó là việc ích nước, lợi nhà. Phải làm cho mọi người hăng hái góp công sức”

Bác bảo phải tổ chức thật tốt, phải lãnh đạo thật tốt, dân công cũng như quân đội phải có kỷ luật chặt chẽ và dụng cụ phải sẵn sàng đầy đủ. Đối với cán bộ Bác nói: “Phải đồng cam cộng khổ với nhân dân, phải khuyến khích và giúp đỡ nhân dân phát huy sáng kiến, cải tiến kỹ thuật nâng cao năng suất”.

Toàn ban chỉ huy chúng tôi lao vào công việc. Những việc tưởng chừng như nan giải như: Giải phóng mặt bằng, dời đi một nửa làng Bát Tràng cổ kính, gần hàng trăm hộ nhà gạch, hoặc cắt hàng trăm mẫu lúa vừa trổ bông... Nhưng làm theo lời Bác, làm cho dân hiểu, dân tin là mọi việc đều đâu vào đấy. Trong chưa đầy nửa tháng, không ai phải giải thích đến hai ba lần.

... Ngày 25/12/1958, Bác lại xuống thăm công trường Cống Xuân Quan và đào kênh ngoài. Tôi được báo quá gấp, chưa có sự chuẩn bị nào thì Bác đến. Hôm ấy mưa phùn và giá rét. Toàn công trường vẫn hăng hái lao động với quyết tâm rất cao ...Bác bảo tôi dẫn đi thăm công trường. Tôi ngại Bác vất vả nên xin khất Bác lần khác vì hôm nay quá mưa rét và đường trơn. Bác đã bảo tôi: “Bộ đội dân công còn lao động ngoài mưa rét, sao Bác lại không ra tận nơi thăm hỏi được”.

Và thế là Bác cứ đi. Tôi và đồng chí trong Ban chỉ huy chỉ còn cách chạy theo: Bác leo lên dàn giáo cống Xuân Quan hỏi thăm anh em công nhân sắt, mộc, bêtông. Tôi vừa đi vừa báo cáo với Bác nội dung công việc đang tiến hành. Bác tươi cười bảo tôi: “Chú tiến bộ lắm về kỹ thuật thuỷ lợi rồi đó” Sau khi thăm cống Xuân Quan tôi muốn mời Bác nghỉ nhưng Bác gạt đi. Quần xắn cao tới đầu gối dưới làn mưa bụi, chiếc mũ cát trắng của Bác nhấp nhô giữa biển người, kéo một mạch từ Xuân Quan ra Bát Tràng. Chốc chốc Bác lại dừng chân thăm hỏi. Qua những đoạn bùn lầy quá trơn, có người xin cõng nhưng Bác gạt đi, tụt dép cầm tay và cứ thế tiến lên. Chúng tôi cố len lách xô đẩy cũng không đuổi kịp. Tiếng hô: “ Hồ Chí Minh muôn năm” vang lên như sấm, hôm đó Bác còn lao vào làng mới Bát Tràng nơi những hộ di chuyển đến, để thăm hỏi và động viên.

... Ngày 1/5/1959, mọi công việc hoàn thành, đến nay đê Xuân Quan vẫn giữ được lời đã hứa với Bác. Qua 50 năm phấn đấu Bắc Hưng Hải ngày nay đã trở thành một Đại thuỷ nông; trong đó hàng triệu nhân dân đã và đang hưởng hạnh phúc lâu dài hàng trăm năm như Bác đã tiên đoán khi về thăm công trường trước lúc khởi công.

50 năm hệ thống Bắc Hưng Hải (5/1959 - 5/2009)
Phan Tất Thành sưu tầm
*Ghi chú của NXD: Bộ trưởng Thủy lợi Hà Kế Tấn là người con của làng Đường Lâm.

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

CHIỀU 30.4: ĐAU ĐỚN LÒNG TA CHIỀU VĂN GIANG !

Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm trên tay những mảnh hài cốt.

Tôi chưa định trở lại Văn Giang sau cái đêm ấy, sau cái ngày ác nghiệt ấy. Tôi định dành những ngày nghỉ lễ cho gia đình riêng của tôi. Nhưng sau khi đọc và post lên đây 2 bài thơ của Giáo sư Viện sĩ Hoàng Xuân Phú và 1 bài thơ của Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Minh Thuyết - thầy tôi, thì tôi quyết lòng phải trở lại Văn Giang.

Trong vai đôi vợ chồng trẻ, chúng tôi ăn mặc khá thoải mái khi về Văn Giang. Đây là công trình thủy lợi Bắc Hưng Hải nức tiếng một thời. Chiều nay, trời vẫn xanh, nước vẫn xanh như những kẻ vô tình, kề bên là khu biệt thự sinh thái Ecopark:

ĐỐI THOẠI - thơ Nguyễn Minh Thuyết


ĐỐI THOẠI
Nguyễn Minh Thuyết

Anh Lập thân quý,
Tôi gửi anh mấy dòng cảm xúc về vụ Văn Giang như một lời chia sẻ với anh, anh Thanh Thảo và anh Nguyễn Khoa Điềm. Chia sẻ để mong vơi bớt buồn và bực dọc trong người từ hôm ấy đến giờ.
Mấy quyển sách anh cho, cả nhà chuyền tay nhau đọc, thích lắm. Tôi đang đọc “Ký ức vụn” thì bị giành mất, bây giờ mới đọc tiếp được. Hôm qua từ Đà Nẵng ra, một ông bạn ngồi cạnh thấy tôi bảo đọc quyển này ham đến mức … xin lỗi … có muốn đứng lên đi VS cũng không đứng lên được, ông ấy hỏi mượn rồi nghiến ngấu đọc suốt chuyến bay, làm tôi phải ngồi đọc tạp chí hàng không.
Chúc anh luôn khoẻ, vui và được Trời cho viết được nhiều quyển hay hơn nữa.
Nguyễn Minh Thuyết

ĐỐI THOẠI

Cưỡng chế xong rồi
Không chiến sĩ nào xây xát nhẹ.
Các cậu cứ đùa
Trang bị ngon lành thế
Không xong mới là điều khó khăn.

Người thắng trận này không phải nhân dân.
Dân là vậy
Chỉ thắng trong trận cuối.
Nhưng chính quyền nhân dân thất bại
Khi tấn công những người mình nhân danh.

27/4/2012
Nguồn: Quê Choa.

VÌ ĐÂU NÊN NỖI - MỘT THOÁNG NGUYÊN HÌNH - thơ Hoàng Xuân Phú

 NXD-Blog trân trọng giới thiệu chùm thơ mới nhất của Hoàng Xuân Phú

Một thoáng nguyên hình

Rùng mình khi xem đoạn video quay cảnh đánh người vô tội ở Văn Giang vào sáng ngày 24.4.2012, trong chiến dịch chiếm đất cho chủ Ecopark. Quặn đau như chính mình đang phải hứng chịu những cú đấm, cú đá và gậy gộc giáng thẳng vào đầu, vào mặt. Ớn lạnh trước thái độ ác ôn, bất chợt vô cớ đánh người, rồi lững thững quay lưng, như đã thỏa cơn ghiền man rợ. 82 giây video phát lộ thú tính.

Lũ ác ôn
Lăm lăm gậy gộc
Náo loạn nghĩa trang
Đạp hồn liệt sĩ

Bỗng chúng vượt rào
Lao ra
Túm tà áo trắng
Đang hồn nhiên lặng nhìn

Chục thằng nhào tới
Đánh tả tơi
Nạn nhân vô can
Không hề cản bọn thi hành công vụ

Lồng lộn dã thú
Nhằm mặt, chúng đấm
Nhè đầu, chúng vụt
Trút căm thù bằng cú đá tung chân

Đánh cho đã cơn ghiền man rợ
Đỡ bứt rứt tim đen mưng mủ
Vừa tận trung với chủ
Vừa thỏa thú côn đồ

Hoàng Xuân Phú
Hà Nội, 27.4.2012

Vì đâu nên nỗi?

Gió Tây Nguyên nhiễm mùi bô-xit
Ma lực đồng tiền gia cố pô-ly-me
Dìm Vinashin
Cướp đầm Tiên Lãng
Phái côn đồ giày xéo đất Văn Giang


Hoàng Xuân Phú
Hà Nội, 25.4.2012

Bùi Thị Minh Hằng: LỜI TRI ÂN


Bùi Thị Minh Hằng:
Gửi tất cả những người bạn yêu quý của Bùi Hằng

Lời đầu tiên, xin cho Bùi Hằng và gia đình được gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn, những người đã luôn lo lắng và lên tiếng bảo vệ cho Bùi Hằng trong 6 tháng qua. Xin cảm ơn những blogger, các cơ quan truyền thông, tổ chức quốc tế, tòa đại sứ và chính phủ các nước đã lên tiếng đòi trả tự do cho Bùi Hằng. Từ tận đáy lòng, xin các bạn hãy nhận từ Bùi Hằng lời cảm ơn chân thành nhất.

Chiều hôm nay, Bùi Hằng trở về nhà trong một thân xác tiều tụy, đủ các vết thương trên người. Thế nhưng, đây sẽ là ngày trở về đầy niềm vui và hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Niềm vui trào dâng cùng những giọt nước mắt vừa mừng, vừa tủi.

6 tháng trong lao tù, cùng với bao nỗi cay đắng đã khiến bề ngoài Bùi Hằng thay đổi hẳn, nhìn lại trong gương không thể nhận ra mình. Dẫu vậy, Bùi Hằng sẽ vẫn luôn là Bùi Hằng mà các bạn đã biết đến như ngày nào. 

Dù những thế lực cầm quyền có vu cáo bịa đặt thế nào đi chăng nữa, Bùi Hằng sẽ luôn là một người con của Tổ quốc Việt Nam, là người đồng hành với tất cả những người dân Yêu Nước. Những cuộc đàn áp chỉ làm cho Bùi Hằng vững tin hơn vào con đường mình đã chọn. Những ngày sắp tới sẽ là cuộc chiến đầy cam go chống lại những thế lực đang phá hoại Tổ Quốc thân yêu của chúng ta. Dù chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi, nhưng  Bùi Hằng xin nguyện sẽ làm hết sức để đấu tranh cùng các bạn.

Việc nhà cầm quyền buộc phải thả Bùi Hằng chính là thành quả từ nỗ lực đấu tranh không mệt mỏi của đồng bào trong và ngoài nước, đó cũng là nhờ vào sự lên tiếng của tất cả những người có lương tri trên toàn thế giới. Trong chốn lao tù cách biệt với thế giới bên ngoài, Bùi Hằng đã luôn chiến đấu và không lùi bước trước cường quyền.

Trại Thanh Hà là một nhà tù nhỏ, còn đất nước Việt Nam là một nhà tù lớn hơn. Còn bao nhiêu người Việt Nam yêu nước khác vẫn đang bị giam cầm trong nhà tù nhỏ,  gần 90 triệu người dân Việt Nam vẫn bị đày đọa trong nhà tù lớn hơn. Chính vì vậy, Bùi Hằng nghĩ rằng chúng ta vẫn phải luôn tiếp tục chiến đấu để đòi lại tự do cho đồng bào mình. Đó cũng là khát khao mà Bùi Hằng luôn hướng đến.

BÀI TRẢ LỜI PV ĐẦU TIÊN CỦA CHỊ BÙI HẰNG, SAU KHI ĐƯỢC TRẢ TỰ DO

Nụ cười Bùi Thị Minh Hằng - Trở về từ chốn lao tù

Bà Bùi Thị Minh Hằng được trả tự do

2012-04-29 
Sau 6 tháng bị giam cầm, bà Bùi Thị Minh Hằng cuối cùng đã được trả tự do, vào chiều ngày 29 tháng 4-2012. 
Rất vui mừng 
Sau nhiều tháng trời đấu tranh đòi công lý, vào chiều ngày 29 tháng 4, bà Bùi Thị Minh Hằng đã được trả tự do và về đến nhà mình tại phường 4, thành phố Vũng Tàu. 
Nói chuyện với chúng tôi qua điện thoại từ nhà của mình, bà Bùi Hằng cho biết cảm nghĩ của mình khi được đoàn tụ với người thân và gia đình:

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

RFI LOAN TIN CHỊ BÙI THỊ MINH HẰNG ĐƯỢC TỰ DO

Bà Bùi Thị Minh Hằng được tự do, 5 tháng sau khi bị đưa đi cải tạo


Thanh Phương
 
Theo nguồn tin từ trong nước, hôm nay 29/04/2012, bà Bùi Thị Minh Hẳng, một trong những người tích cực tham gia biểu tình bảo vệ chủ quyền Biển Đông, vừa được trả tự do và về đến Vũng Tàu, 5 tháng sau khi bị đưa vào Cơ sở Giáo dục Thanh Hà, Vĩnh Phúc, vì bị coi là nhiều lần có « hành vi gây rối trật tự công cộng ».

Tờ An Ninh Thủ Đô hôm qua 28/04/2012, loan tin là nhân kỷ niệm các ngày lễ lớn 30/4 và 1/5, Cơ sở Giáo dục Thanh Hà đã ra quyết định "khoan hồng" cho bà Bùi Thị Minh Hằng, giao cho chính quyền địa phương phối hợp cùng gia đình « giáo dục » bà Hằng trở thành « công dân tốt ».

Bà Bùi Thị Minh Hằng đã bị bắt vào ngày 27/11 năm ngoái tại Sài Gòn, sau khi bà phản đối việc công an bắt giữ một số người tham gia cuộc tập hợp ở Hà Nội trong cùng ngày hôm đó để ủng hộ nghị của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc ban hành Luật Biểu tình. Ngày hôm sau, 28/11, theo quyết định của Uỷ ban Nhân dân Hà Nội, bà Hằng bị đưa vào Cơ sở Giáo dục Thanh Hà, tỉnh Vĩnh Phúc.

Lý do được chính quyền đưa ra là bà Hằng đã nhiều lần có « hành vi gây rối trật tự công cộng », nhưng « chưa đến mức xử lý hình sự ». Quyết định của chính quyền thành phố Hà Nội đã bị luật sư Hà Huy Sơn, người bảo vệ quyền lợi cho bà Hằng, xem là « trái pháp luật ». Tổ chức Human Rights Watch cũng đã lên án hành động này của chính quyền Hà Nội.

Theo tin của tờ An Ninh Thủ Đô, quyết định "khoan hồng" đã được đưa ra sau khi « xét đơn đề nghị của gia đình », nhưng gia đình của bà Hằng cho biết là công an đã đến nhà để yêu cầu họ làm đơn xin khoan hồng, nhưng gia đình không chịu làm đơn.

Được biết là ngay từ ngày 20/3 thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã yêu cầu chính quyền thành phố Hà Nội trả tự do cho bà Bùi Thị Minh Hằng, nhưng Ủy ban Nhân dân Hà Nội mãi đến ngày 26/4 mới ký lệnh khoan hồng.

Nguồn: RFI Việt ngữ

TIN MỪNG: CHỊ BÙI HẰNG ĐÃ VỀ ĐẾN NHÀ

Sau 6 tháng trong lao tù, chị Hằng trông ốm yếu, tiều tụy đi rất nhiều. Người mặc áo hồng là
một nữ An ninh Hà Nội tên Minh, chuyên theo dõi chị Hằng
Thưa chư vị,
Chị Bùi Thị Minh Hằng đã về đến Vũng Tàu. Hiện chị đang làm nốt một số thủ tục tại UBND Phường 4, TP Vũng Tàu để về nhà!

NXD đang nói chuyện ĐT với Chị Bùi Hằng. Ít phút trước, chị đã nói chuyện ĐT với Luật sư Hà Huy Sơn.

Chị cho biết chị trở về Vũng Tàu từ trại Thanh Hà trên đoàn 2 xe của trại, các xe mang biển số 31 A 00068 và 30 A 8682. Được biết, Hàng không VN VietnamAirline nhận được cú đặt chỗ cho một người là Bui Thi Minh ...bay chuyến 6h sáng nay nhưng cuối cùng người này không lên máy bay. Chị cũng cho biết bọn họ đã xích tay chị trên xe trên đường từ trại Thanh Hà đến tận Hà Tĩnh mới mở xích.

Hiện sức khỏe và tinh thần của chị ổn định, tuy trên mình vẫn còn mang các dấu vết thương tích. 

GS.TS THÁI KIM LAN VÀ HÀNH TRÌNH ĐÒI ĐẤT HƯƠNG HỎA

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

TÔI BIẾT RỒI! XIN CHỚ VỘI MỪNG (CẬP NHẬT NGÀY 29.4)


Thưa chư vị,
Mặc dù tôi đã đọc bản tin trên báo An Ninh Thủ đô về chuyện đó, nhưng mà tôi chưa vội mừng! Bây giờ, chuyện mới chỉ có vài dòng tin trên cái tờ báo - mà chúng ta đã khinh thường lâu nay, mà nay chúng ta đã tin ư?

Đối với tôi, phải là bẳng xương bằng thịt, và ngay trước mắt!

CẬP NHẬT ĐẾN 02h NGÀY 29.4.2012: 

Chiều 26.4, ký lệnh. 

21h00: Sơn Tây, Vũng Tàu chưa nhận được tin tức gì. 
21h25: 16h30 chiều nay, thủ tục bàn giao được tiến hành tại trại Thanh Hà. 

22h17: Có tin nói, khi đọc lệnh thả và "khoan hồng" Bùi Hằng không ra khỏi trại. 

23h00: Có tin nói Bùi Hằng đã lên máy bay lúc 18h chiều nay. 
Nhưng không phải.

0h15: 23h30 - 0h - Vũng Tàu không có tin gì mới. 

01h15: Bạn bè của Bùi Hằng ở HN, SG và Vũng Tàu vẫn thức đợi chị về... 

02h00: Lúc 01:30, rạng sáng 29/04, một số người trong gia đình và bạn bè chị Hằng trực tiếp đến trụ sở CA Phường 4, Vũng Tàu để hỏi về tình trạng của chị. Tuy nhiên, phía CA nói rằng họ "không biết gì cả".

Chúc chư vị một đêm an giấc! 


14h52 ngày 29.4.2012: Vào lúc 11h10 tại NR chị Hằng ở Vũng Tàu có 5 nhân viên an ninh lượn lờ.