Toà án KHÔNG nhân danh công lí!
GS Nguyễn Văn Tuấn
27-07-2014
Hôm qua, đọc bài của Ls Ngô Ngọc Trai
làm tôi giật mình chú ý đến một chi tiết mà mình không để ý: toà án VN
không nhân danh công lí. Quả thật, xem lại những văn bản toà án lâu lâu
xuất hiện trên mạng, tôi không hề thấy toà án VN nhân danh công lí. Xử
án mà không nhân danh công lí thì chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều sai lầm tai
hại. Chúng ta thử điểm qua vài bản án để xem công lí ở đâu:
Võ Mỹ Xuân (bán dâm): 2.5 năm tù.
Nguyễn Thanh Thuý (bán dâm): 2.5 năm tù
Nguyễn Thuý Hằng (bán dâm): 3 năm tù
Sầm Đức Sương (mua dâm): 9 năm tù
Nguyễn Trường Tô (mua dâm): 0 năm tù – thật ra ông này không ra toà.
Ngô Tuấn Dũng (hiếp dân): 2 năm tù
Trần Huỳnh Duy Thức (chính trị): 16 năm tù
Nguyễn Tiến Trung (chính trị): 7 năm tù
Cù Huy Hà Vũ (chính trị, chống Tàu): 7 năm tù
Nguyễn Phương Uyên (chống Tàu): 6 năm tù
Đinh Nguyên Kha (chống Tàu) 10 năm tù
Phạm Thanh Bình (kinh tế): 20 năm tù giam
Huỳnh Ngọc Sĩ (kinh tế): 20 năm tù giam
Trương Ngọc Quyền (trộm vịt): 5 năm tù
Vy Hoàng Bảo Hưng (trộm vịt): 4 năm tù
Vy Kim Long (trộm vịt): 4 năm tù
Thân Văn Vĩnh (trộm trâu): 14 năm tù
Lê Văn Quyền (trộm trâu): 14 năm tù
Bùi Xuân Hương (trộm trâu): 12 năm tù
Nguyễn Văn Ninh (trung tá công an, đánh chết người): 4 năm tù giam
Nguyễn Thân Thảo Thành (trung uý công an, giết người): 5 năm tù
Nguyễn Minh Quyền (thiếu tá công an, dùng nhục hình làm chết người): 2 năm tù
Phạm Ngọc Mẫn (thượng ý công an, dùng nhục hình làm chết người): 1 năm tù
Phạm Thị Mỹ Linh (thường dân, tát công an): 6 tháng tù
Bốn thiếu niên cướp nón nữ sinh: tổng cộng 7.8 năm tháng tù
Nhìn qua các bản án trên (dĩ nhiên là
chưa đủ) chúng ta thấy một xu hướng rõ rệt: những nhân vật bất đồng
chính kiến bị xử rất nặng. Nhưng một nhóm thứ hai cũng bị xử nặng không
kém là ăn trộm vịt và trộm trâu. Ba người chỉ vì thèm thịt vịt đi ăn
trộm vịt về nhậu mà nhận tổng cộng 13 năm tù. Có lẽ hành tinh này chưa
có nơi nào có án nặng nề cho người ăn trộm vịt như ở VN.
Một xu hướng khác là hễ là công an mà
phạm tội thì họ được xử rất nhẹ. Giết người, dùng nhục hình để giết
người, đánh chết người (bản chất vẫn là giết người) thì chỉ bị 2-5 năm
tù giam. Còn nhiều vụ công an đánh chết người hay gây chết người thì
không hề ngồi tù (2). Nhưng dân thường mà đụng đến công an là coi chừng.
Chẳng hạn như một thiếu nữ ở Sài Gòn (Mỹ Linh) chỉ vì tát vào nón của
công an mà bị phạt 6 tháng tù! Tôi không biết trên thế giới này có nơi
nào mà có bản án vô lí như thế dành cho một công dân.
Toà án các cấp ở VN đều có chữ “nhân
dân”: toàn án nhân dân. Cái tên toà án nhân dân thật ra là phiên bản từ
Tàu cộng. Bên Tàu họ có toà án nhân dân các cấp, và VN chỉ bắt chước làm
theo. Thậm chí, VN không buồn tình thay đổi cái tên. Đến cái tên mà
cũng bắt chước thì đủ biết lệ thuộc đến dường nào. Toà án nhân dân trong
thời “Cải cách ruộng đất” và thời chiến là nỗi kinh hoàng của người
dân. Thay vì nghe đến hai chữ toà án, người ta nghĩ đến công lí, thời
Cải cách ruộng đất, toà án nhân dân là nơi giết người một cách man rợ.
Đọc lại sách và hồi kí của những tác giả “chiêu hồi” như Xuân Vũ, tôi
thấy có những câu chuyện đau thương về việc giết người theo những bản án
của toà án nhân dân. Thời đó, ở miền Nam, ai bị nghi ngờ là “Việt gian”
là có thể bị bắt cóc, đem vào rừng và được toà án nhân dân xét xử, kết
quả thường là tử hình với cách thi hành án là đập đầu bằng búa, rồi
quăng xác xuống sông. Đọc mà thấy kinh tởm, và khó tin, nhưng sau này
chính người người thi hành án nói ra tôi mới biết là sự thật. Tôi nghĩ
trong thời gian đó, có lẽ các toà án nhân dân họ xử án nhân danh “đấu
tranh giai cấp”, chứ khái niệm công lí lúc đó có thể chưa tồn tại.