Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

HÀ NỘI: TRUNG TÁ CÔNG AN GÂY CHẾT NGƯỜI SẼ RA TÒA VÀO NGÀY 17.11

 

Lời dẫn của Lê Dũng: Hình ảnh đẹp của Công an Nhân dân bị bôi bẩn từ những cá nhân như thế này, tòa án sẽ xét xử họ theo pháp luật. Tuy nhiên,  gia đình, vợ con và dòng tộc của họ có yên ổn khi có một đứa con làm điều thất đức và ác độc như vậy ? Ông Tùng - Quê Thường tín - mất đi để lại một gia đình có Mẹ già yếu, vợ dại con thơ chưa biết làm gì để sống. Ai có thể dửng dưng trước nghịch cảnh này?


Báo Lao Động:
Nguyên trung tá công an gây chết người sắp hầu tòa
Thứ Ba, 1.11.2011 | 14:49 (GMT + 7)

Vụ án một cán bộ công an trong khi thi hành công vụ gây chết người xảy ra tại Hà Nội gây bất bình và xôn xao dư luận xã hội sắp được đưa ra xét xử. 

Tin từ TAND TP Hà Nội cho biết, ngày 17.11 tới sẽ mở phiên tòa xét xử sơ thẩm nguyên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh (SN 1958, nguyên là cảnh sát trật tự Công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, Hà Nội) về tội “Làm chết người trong khi thi hành công vụ” theo quy định tại Điều 97, khoản 1 – BLHS. Nạn nhân trong vụ án này là ông Trịnh Xuân Tùng (SN 1958, trú tại phố Trần Khát Chân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội).

Lực lượng CA sẵn sàng trấn áp tội pham nhưng cần giữ hình ảnh đẹp trong nhân dân.
Lực lượng CA sẵn sàng trấn áp tội pham nhưng cần giữ hình ảnh đẹp trong nhân dân.

Vụ án xảy ra vào ngày 28.2.2011, khi Tổ công tác Công an phường Thịnh Liệt (quận Hoàng Mai) do trung tá Nguyễn Văn Ninh làm Tổ trưởng, cùng 4 tự quản viên đang làm nhiệm vụ tuần tra, xử lý vi phạm về trật tự giao thông, chống lấn chiếm vỉa hè tại khu vực đường vành đai.

Trong khi làm nhiệm vụ, Tổ công tác này đã phát hiện anh Phạm Quang Hùng (làm nghề lái xe ôm, trú tại phường Phương Liên, quận Đống Đa, Hà Nội) đang chở ông Trịnh Xuân Tùng ngồi phía sau xe không đội mũ bảo hiểm, đi từ đường Giải Phóng vào đường vành đai.


Thấy vậy, trung tá Ninh đã tiến hành lập biên bản, xử lý hành chính vụ việc. Anh Hùng và ông Tùng không đồng ý dẫn tới việc hai bên giằng co, xô xát nhau. Kết quả, ông Tùng bị thương tích và được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai, rồi chuyển tới Bệnh viện Việt - Đức. Tại đây, các bác sĩ xác định nạn nhân Tùng bị tổn thương 2 đốt sống cổ, gây liệt tứ chi, liệt cơ hô hấp, làm tắc nghẽn đường phổi. Đến sáng 8.3, do thương tích quá nặng, ông Tùng đã tử vong.


Sau khi vụ việc xảy ra, cơ quan điều tra đã vào cuộc làm rõ. Trung tá Ninh đã bị đình chỉ công tác, tước quân tịch, đình chỉ sinh hoạt Đảng. Nguyên cán bộ công an này còn bị khởi tố, truy tố trước pháp luật về tội “làm chết người trong khi thi hành công vụ”.

Lương Kết
Nguồn: Lao Động 


Những ai được tham dự phiên tòa?
Căn cứ theo quy định tại điều 18 Bộ luật Tố tụng Hình sự quy định: “Việc xét xử của Tòa án được tiến hành công khai, mọi người đều có quyền tham dự, trừ trường hợp do bộ luật này quy định”.


KTS LÊ HOÀNG: TÔI ĐẶC BIỆT PHẢN ĐỐI CÁI GỌI LÀ "LUẬT THỦ ĐÔ"


Kính thưa các bác,

Nhân đọc bài “Chủ tịch thành phố Hà Nội muốn nghe dân phản biện” trên Blog của TS Nguyễn Xuân Diện, tôi xin có mấy ý kiến đóng góp.

Có thể ý kiến của tôi hơi gay gắt, nhưng nhìn từ góc độ một Kiến trúc sư tôi đặc biệt phản đối cái gọi là “Luật Thủ đô”.

Ông Nguyễn Thế Thảo, người xuất thân vốn là một Kiến trúc sư (tôi có quen nhiều người biết rõ quá trình học tập của ông), sau đó ông rẽ ngang sang con đường hoạt động chính trị. Thú thực là từ khi nghe tin ông Thảo từ Bắc Ninh được điều về làm chủ tịch Thành phố Hà Nội thì chúng tôi nửa hy vọng lẫn nửa nghi ngờ.

Hy vọng vì dù sao ông cũng xuất thân là một KTS, biết đâu vì “máu nghề nghiệp” nổi lên mà ông có những chiến lược xây dựng Thủ đô sao cho đàng hoàng, to đẹp hơn. Đặc bịêt giới KTS chúng tôi rất hy vọng ông xoá bỏ được tình trạng quy hoạch treo và một sự rất tệ hại trong quản lý quy hoạch đó là việc “điều chỉnh quy hoạch cục bộ”.

Có thể diễn tả một cách nôm na cho những người ngoài ngành hiểu là, một khu đất đã có quy hoạch chung là trường học chẳng hạn, với tất cả những lý lẽ về “sự cần thiết của nó”. Sau đó có một doanh nghiệp nào đó muốn được giao khu đất đó để xây dựng văn phòng hay khách sạn…v.v họ sẽ chạy dự án và xin “điều chỉnh quy hoạch cục bộ” khu đất đó và chuyển đổi mục đích sử dụng từ xây trường học sang dự án mà họ định triển khai. Chả phải nói thì ai cũng hiểu việc chuyển đổi đó cũng rất “thuyết phục” và đầy đủ lý lẽ về sự cần thiết của nó mà chả cần đếm xỉa gì đến cái “sự cần thiết” phải xây trường học trước kia. Tất nhiên là với điều kiện…………

Trong kỳ họp Quốc hội đang diễn ra, đại biểu quốc hội Nguyễn Đình Quyền đã phát biểu minh chứng cho sự thất bại của quy hoạch trong 10 năm qua. Các bác có thể tham khảo thêm trên các báo “chính thống”.

Còn nghi ngờ? Là vì như trên đã nói, có nhiều người biết rõ quá trình học tập và hành nghề của ông Nguyễn Thế Thảo cho đến khi làm lãnh đạo tỉnh Bắc Ninh. Do vậy sự tin tưởng đối với năng lực nghề nghiệp của ông là không cao. Chưa kể tới ông là một nhà quản lý, chính trị gia ở VN nên sẽ bị rất nhiều nhóm lợi ích chi phối. Việc “nhóm lợi ích” chi phối ông thế nào rất nhiều người biết nhưng vì không có bằng chứng vật chất nên không dám trình bày ở đây.

“Ở Việt Nam có một rừng luật …” là phát biểu của cố Luật sư, Đại biểu Quốc hội Ngô Bá Thành - một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước. Có thể khẳng định VN chúng ta không thiếu luật, và việc “Luật Thủ đô” bị khoá họp Quốc hội trước bác bỏ là hoàn toàn đúng đắn vì tính mơ hồ của nó.

Một trong những “xương sống” của Luật thủ đô mà thành phố Hà Nội trình lên Quốc hội phê duyệt, đó là lấy lý do Hà Nội là một thành phố “đặc thù” do đó cũng cần phải có một cơ chế “đặc thù” để quản lý nó.

Vậy, có thủ đô nào trên thế giới mà lại không có sự “đặc thù” riêng của nó?

Khoan hẵng bàn chuyện liệu các Thủ đô trên thế giới có bộ luật riêng hay không, việc đó sẽ có một bài riêng phân tích. Vả lại tham khảo học tập là cần thiết nhưng chúng ta không cần cái tư duy là, thế giới có cái gì thì mình cũng có cái đó.

Trở lại vấn đề đặc thù đã nói ở trên, chính vì sự mơ hồ trong “đặc thù” mà bộ luật đã bị Quốc hội bác bỏ trong kỳ họp trước. Hà Nội đã không chỉ ra được nó có đặc thù ở điểm nào? Nó khác gì các đô thị khác? Tiêu chí vì Hà Nội xanh, sạch, đẹp, vì hoà bình….v.v thì bất kỳ thành phố nào trên thế giới đều mong muốn đâu phải riêng Hà Nội?

Hà Nội luôn đòi hỏi cơ chế riêng để quản lý điều hành, nhưng như trên đã nói Việt Nam chúng ta không thiếu Luật. Vấn đề là có vận dụng đúng, đầy đủ các bộ Luật đã ban hành hay không và vận dụng thế nào mới là quan trọng.

Hãy thử nghĩ xa hơn điều gì sẽ xảy ra nếu các thành phố ở Việt Nam đều đòi có bộ luật riêng để quản lý điều hành. Ví dụ thành phố Điện Biên cần bộ luật riêng vì lý do có nhiều di tích lịch sử quan trọng, là thành phố thuộc tỉnh biên giới quan trọng về an ninh quốc phòng. Tương tự như vậy thành phố Cao Bằng, Hà Giang v.v... cùng lý do trên và thêm lý do có nhiều dân tộc anh em sinh sống, là miền núi đặc biệt khó khăn….vv và vv. Thành phố Hồ Chí Minh cũng có lý do là trung tâm kinh tế thương mại, là thành phố đông dân nhất cả nước…vv.

Tất cả những  lý do trên đều chính đáng. Nhưng Hà Nội không chỉ ra được nó đặc thù ở chỗ nào? Nó cần bộ luật gì mà phải có nó Hà Nội mới phát triển xứng tầm (trên cơ sở giả dụ các lãnh đạo đều xứng tầm mà thiếu công cụ luật pháp). Hay vì tôi là Thủ đô nên tôi phải đặc thù?

Hãy nhớ, khi quyết định nhập tỉnh Hà Tây về Hà Nội. Trong tờ trình đọc ở kỳ họp Hội đồng nhân dân thành phố có những kiến giải lý do hết sức ngô nghê để sát nhập là “Hà Tây là vành đai cung cấp rau xanh cho nội thành Thành phố Hà Nội….”. Lý do ngô nghê này sau đó đã phải sửa đổi.

Tôi yêu Hà Nội, hơn nữa tôi là người gốc Hà Nội nhưng tôi đặc biệt phản đối cái gọi là “Luật thủ đô”. Nó chỉ tạo nên tình trạng cát cứ và phân biệt đối xử, tệ hơn là tình trạng “con gà tức nhau tiếng gáy” trong cả nước. Đặc biệt là với trình độ quản lý điều hành ở Việt Nam chúng ta hiện nay.
Trân trọng
KTS. Lê Hoàng

HÀ NỘI: CHẶT CHÉM CẢ KHÁCH QUỐC TẾ DỰ HỘI NGHỊ INTERPOL

"Chặt chém” cả khách quốc tế dự hội nghị Interpol 

Thứ Ba, 01/11/2011 16:36 

(NLĐO)- Không những “chặt chém” cước taxi lên tới 200 USD và 100 đô la Singapore cho quãng đường chưa tới 10 km, tài xế còn cuỗm luôn chiếc điện thoại đắt tiền iPhone 4 mà khách quốc tế dự hội nghị cảnh sát quốc tế ở Hà Nội để quên. 

Hôm nay, 1-11, Phòng CSĐT Tội phạm về trật tự xã hội Công an TP Hà Nội cho biết cơ quan này đang điều tra vụ 2 người nước ngoài là khách mời dự Kỳ họp Đại hội đồng Tổ chức Cảnh sát hình sự quốc tế (Interpol) bị lừa đảo.

Đó là anh Chen Ang Dani và chị Than Sha Pen, cùng quốc tịch Singapore.

Theo trình báo, vào khoảng 20 giờ ngày 28-10, anh Chen Ang Dani và chị Than Sha Pen đến ăn tại quán Ngon (ở đường Phan Bội Châu, phường Cửa Nam, quận Hoàn Kiếm).  

.Công an đang truy bắt tài xế taxi "chặt chém" và lấy đồ của khách quốc tế - Ảnh minh hoạ

Sau khi ăn xong, 2 người bắt taxi hãng Phú Gia, BKS 30K-6476, về Trung tâm Hội nghị Quốc gia (Mỹ Đình, huyện Từ Liêm), nơi diễn ra hội nghị Đại hội đồng Interpol.

Tuy nhiên, đến nơi 2 người mới té ngửa khi tài xế bắt phải trả 200 USD (hơn 4,3 triệu đồng) và 100 đô la Singapore (hơn 1,6 triệu đồng) cho quãng đường chưa đầy 10 km!

Ngoài ra, khi xuống xe, do bức xúc trong lúc tranh cãi vì bị lừa, 2 người còn để quên chiếc điện thoại di động đắt tiền iPhone 4 song cũng bị tài xế cũng cuỗm luôn.

Lực lượng công an cho biết đang xác định đối tượng để truy bắt.

Khách quốc tế tại hội nghị Đại hội đồng Interpol

Hơn 1.200 đại biểu đến từ 188 quốc gia, vùng lãnh thổ đang tham dự Đại hội đồng Interpol lần thứ 80 với chủ đề “Kết nối cảnh sát toàn cầu vì một thế giới hòa bình hơn, tăng cường quan hệ đối tác, xây dựng năng lực và đổi mới” diễn ra từ ngày 31-10 đến 3-11 tại Hà Nội.
Tin-ảnh: N.Quyết

"WIKILEAKS": CUỘC GẶP VỚI LÃNH ĐẠO TP HÀ NỘI 27.8.2011 - Phần 3

Biểu tình tôn vinh anh hùng liệt sĩ hy sinh tại HS - TS. Hà Nội, 27.07.2011.
Thưa chư vị,

Như chư vị đã tường, vào ngày 27.8.2011, Lãnh đạo TP Hà Nội đã có cuộc gặp với một số nhân sĩ trí thức đã ký tên vào bản Kiến nghị
(Về việc phản đối Thông báo trái pháp luật của UBNDTP Hà Nội cấm thực hiện Quyền biểu tình theo Hiến pháp).

Phía chính quyền Hà Nội, gồm có Bí thư thành ủy Phạm Quang Nghị, Chủ tịch UBND TPHN Nguyễn Thế Thảo, Phó CT Vũ Hồng Khanh, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hồ Quang Lợi, Giám đốc Công an TP Nguyễn Đức Nhanh, Chủ tịch UBMTTQVN TP HN Đào Văn Bình, Chánh văn phòng UB Nguyễn Thịnh Thành.

Về phía những người ký Kiến nghị gồm có Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, GS Chu Hảo, TS Nguyễn Quang A và TS Nguyễn Xuân Diện.

Buổi làm việc bắt đầu từ khoảng hơn 09h00 đến 11h45. Trước tiên là ông Nguyễn Thế Thảo phát biểu về lý do cuộc gặp, và mời các vị khách phát biểu. Các vị Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Quang A, Nguyễn Xuân Diện, Chu Hảo lần lượt phát biểu ý kiến. Các vị Nguyễn Thế Thảo, Nguyễn Đức Nhanh phát biểu. Và cuối cùng là ông Phạm Quang Nghị. 
 

Chúng tôi trích đăng một số ý kiến phát biểu trong cuộc gặp nói trên. 

Dưới đây là phát biểu của TS Nguyễn Quang A trong cuộc gặp nói trên:
TS. Nguyễn Quang A:

Tôi rất cảm ơn UBND TP mời chúng tôi có buổi làm việc như thế này. Trao đổi như thế này thì chúng ta hiểu biết lẫn nhau. Rất tốt và hoan nghênh. Cũng như bác Vĩnh nói, bản Kiến nghị của chúng tôi có 6 điểm. Và tôi chỉ nói về 6 điểm đó.

Về mặt hình thức là không đúng, Thông báo (TB) không có hiệu lực pháp lý.

Thứ hai là vi phạm điều 69 Hiến pháp. TB này gây ảnh hưởng xấu đến trật tự an toàn xã hội. [Kể lại sự kiện ngày 17.07.2011].  Sự kiện 17.07 gây ảnh hưởng rất không đẹp. Các cuộc (biểu tình) sau đó tương đối đông người, rất trật tự. Tự phát, nhưng mọi người bảo nhau không dẫm lên hoa cỏ, có người đưa ra khẩu hiệu phản cảm thì bảo nhau không nên đưa ra và anh em cuộn lại cất đi. Tóm lại rất có ý thức xây dựng.

Lúc xô đẩy bắt người thì cảnh tượng rất xấu, xấu cho Thủ đô. Xe an ninh thì đi ngược chiều không đẹp mắt. Về lực lượng đeo băng đỏ, mặc thường phúc thì thô bạo.

Về cá nhân tôi, thì anh Thảo hiểu kỹ nhất về gia đình tôi. Tôi, vợ con tôi, mẹ, bố vợ tôi cũng không thể thuyết phục hay ảnh hưởng gì đến tôi, chứ đừng nói đến lực lượng thù địch nào lợi dụng tôi. Hoàn toàn không có, không thể nêu ý kiến mập mờ, chụp mũ đối với tôi được.

Theo tôi, TP nên làm rõ TB này được UBND TP ra như thế nào, ai là người chịu trách nhiệm. Trên cơ sở đó các vị xem lại nội dung để có thể hủy bỏ TB đó đi.

TS. Nguyễn Quang A:

Việc chính quyền và lực lượng an ninh ngăn cản và can thiệp vào quyền tự do của công dân là không thể chấp nhận được. Lần trước tôi đã viết về sự khủng bố đó nên tôi không nhắc lại. Tối hôm qua các anh cử người đưa giấy mời rất trịnh trọng. Nhưng sáng nay tôi đến đây vẫn có mấy người an ninh bám theo thì nghĩa là gì? Chúng tôi dừng lại để hỏi thì họ chạy, chẳng ra làm sao cả. Cho đến tận gần cổng UBND mà họ vẫn bám riết cho đến khi vào đây, chỉ cách 200m. Thế là thế nào?

Tôi nghĩ các hành vi can thiệp đến cuộc sống của công dân như vậy là hành động khủng bố vô vùng dã man. Như thế, dân có thể tin chính quyền nữa không?

Về chuyện biểu tình: Thực sự là vì biểu tình không có tổ chức nên không ai biết còn có biểu tình tiếp nữa hay không. Nếu các anh dùng biện pháp theo kiểu đàn áp, thì càng căng thẳng thêm thôi. Các anh nên ngồi với nhau.

Nếu mà có lực lượng nào kích động biểu tình thì chỉ có 2 lực lượng:

1 – là Chính sách gây hấn của nhà cầm quyền TQ
2 – là sự can thiệp thô bạo của lực lượng an ninh. Cái này có thể chứng minh bằng số liệu: cứ sau một lần đàn áp thì người ta đi đông hơn.

Sự bức xúc của người dân là có. Nếu dùng biện pháp cứng rắn thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa.

TS. Nguyễn Quang A:

Cái mà các anh gọi là vận động, tuyên truyền thuyết phục và cho là bình thường theo tôi thực sự là sự khủng bố tinh thần dã man.

Biểu tình không gây mất trật tự công cộng, chỉ khi có sự can thiệp của các lực lượng an ninh thì sự can thiệp đó mới gây ra mất trật tự công cộng.

Về việc anh Nhanh nêu ra là vấn đề cốt lõi: Có được biểu tình không? Vậy giả sử có người biểu tình xin phép biểu tình thì các anh có cho không?

Còn anh Thảo nói: Thông báo hoàn toàn đúng thủ tục, chỉ thông báo nội dung. Theo tôi hiểu như thế là có 2 bản: 1 bản thông báo có số, có chữ ký hoản toàn đúng thủ tục và thẩm quyền mà bản ấy các anh không công bố; còn có 1 bản nữa thì là bản thông cáo được đưa cho báo chí như mọi người đã biết. Có đúng vậy không?

TS. Nguyễn Quang A:

Có khoảng cách giữa chính quyền và những người ký Kiến nghị. Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta cùng Bộ Tư pháp tổ chức thảo luận về vấn đề này, về việc thực hiện quyền biểu tình đã được ghi trong hiến pháp, và về các thủ tục thông báo hay đăng ký hay xin phép biểu tình,.. để thu hẹp khoảng cách.

 Nguyễn Xuân Diện ghi
 

PHƯƠNG BÍCH: HỒ GƯƠM LIỆU CÒN CÓ THANH BÌNH?

Hồ Gươm liệu còn có thanh bình?
Phương Bích


Tháng 10 ! Nhớ câu thơ của chàng tiến sĩ Hán nôm:

Không đi thì nhớ Bờ Hồ.
Không đi thì nhớ phát rồ! Lại đi.

Lúc đầu thì nghe buồn cười lắm. Buồn cười rồi lại thấy có cái gì đó nuối tiếc, cái gì đó ngậm ngùi ...

Và câu thơ của nhà thơ Trần Mạnh Hảo:

Chủ nhật buồn xiêu xiêu
Không thấy người biểu tình yêu nước.

Đọc sao thấy lòng rưng rưng quá.

Khoan nói đến những gì to tát, lớn lao như đất nước không được yêu, hay đất nước bị phụ tình. Như kẻ đang yêu, một số người vẫn tìm về Hồ Gươm mỗi sáng chủ nhật, như muốn tìm lại một cái gì đó. Họ đi quanh Hồ Gươm, cứ mỗi khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, họ lại mừng rỡ bắt tay, hỏi thăm nhau tíu tít như người quen lâu ngày lắm mới gặp nhau.

Trong số người vẫn tìm đến Hồ Gươm mỗi sáng chủ nhật có vợ chồng bác Khánh, Trâm. Trông hai bác cùng bé nhỏ, gầy gò như nhau nhưng rất nhiệt tình. Tôi thấy bác Khánh đang ngồi trên ghế đá, bèn đi đến chào bác, hỏi thăm về bác gái. Bác Khánh bảo:

- Bà ấy nhà tôi đang đi dạo quanh đây thôi. Sáng nay, cả hai chúng tôi đều phải trèo tường mới ra được đây đấy.

- Vâng, em có nghe chuyện có người lấy dây thép buộc bên ngoài cửa nhà bác. Thế làm sao mà bác lại ra được ạ?
-                             
Bác Khánh cười, hóa ra bác ấy kể chuyện rất duyên:

- Ừ! Nhà tôi có hai lối ra. Một lối chung, một lối riêng. Lối đi riêng bị khóa ngoài thì chúng tôi thoát ra bằng lối đi chung. Nhưng hôm nay thì họ khóa béng cả lối đi chung, nhốt cả hơn chục hộ trong đấy. Tôi phải kê ghế, đủn bà ấy trèo qua tường. Buồn cười, bà ấy trèo lên ngồi vắt vẻo trên bờ tường, rồi nhảy đánh ùm 1 cái sang bên kia. Chẳng biết chân cẳng có làm sao không. May cái tường cũng thấp, chỉ cao hơn 1m. Còn tôi quay vào khóa cửa xong rồi cũng trèo tường theo bà ấy.

Lạ thật! Hai ông bà già trói gà không chặt như bác Khánh tự nhận thì có thể làm hại được ai, mà có người lại phải dùng đến biện pháp ngăn chặn thô sơ đến thế nhỉ? Tôi hỏi:

- Thế bác đã báo công an chưa?
Bác ấy bảo thì cứ đi ra đây đã, về báo sau cũng được.

-  Mà Công an cũng đã vào nhà tôi khuyên không nên ra Hồ Gươm nữa, nhưng rốt cuộc lại bị bà ấy bắt ngồi nghe bà ấy tố về chuyện Vinashin, rồi chuyện boxit, chuyện cho thuê rừng ở biên giới, thế là mấy ông công an bảo: Thôi, thôi. Không nói chuyện với bà nữa, rồi kéo nhau đứng dậy đi về hết.

Tôi nghe bác ấy kể cứ cười rũ ra, phục bác gái quá cơ. Có khi thông tin về thời sự nước nhà, bác Trâm còn thông tỏ hơn cả mấy anh công an địa phương ấy chứ. Thế mà có mấy ông bà nào đó ấu trĩ, phát biểu trên truyền hình lại bảo, những người đi biểu tình chống Trung Quốc là do thiếu thông tin !!! Rõ thật nực cười.

Thấy chúng tôi cười nói rôm rả, mấy anh công an đứng xa xa nghe chừng có vẻ bồn chồn lắm. Một tay mặc thường phục, nom rõ khả nghi đến ngồi lơ ngơ ở cái ghế đá gần đấy, nhưng có lẽ thấy những câu chuyện của chúng tôi chả có gì hấp dẫn nên chỉ ngồi có tý là bỏ đi.

Ngồi cùng bác Khánh lúc trước là một bác tên Thuận, là người mà tôi đang rất muốn gặp lại. Tôi muốn xác minh một điều mà nhiều người nói với tôi bác ta là công an, đóng giả là người biểu tình. Tôi bảo bác ấy:

- Bác là ai em không quan tâm. Công an hay nhân dân đều cùng là người Việt Nam cả, miễn là đừng làm điều gì bất nhân để hại người lương thiện thôi bác ạ. Công an mà đi biểu tình cùng với mọi người lại càng tốt, lại càng có cơ hội để thấy rõ tấm lòng của người biểu tình chỉ một lòng chống Trung Quốc xâm lược thôi, đúng không bác?

Bác ấy cười hờ hờ bảo: rất nhiều người bảo tôi thế.

Sự nghi ngờ của nhiều người không hẳn là không có lý. Một cô bạn tôi bảo: bọn chị phải cẩn thận, em có thằng bạn làm công an cứ than thở, chủ nhật nào cũng phải đi theo bọn biểu tình dở hơi, hô hét khản cổ theo chúng nó. Tôi bảo: thế thì quý hóa quá còn gì. Có gì mà phải cẩn thận chứ?

Ông công an khu vực vừa rồi lại vào nhà tôi hỏi, chủ nhật tôi có ra Bờ Hồ không. Tôi bảo:

-  Thế này anh ạ, khi nào tôi không đi thì tôi sẽ báo cho anh. Còn không anh cứ báo cáo với cấp trên là chủ nhật nào tôi cũng ra Bờ Hồ.

-   Vâng, cảm ơn chị.

-  Nhưng tôi hỏi anh một điều nhé, tôi nghe thấy nói bảo việc tôi đi thế này làm ảnh hưởng đến Phường, đến Quận? Khoan nói đến việc tôi đi biểu tình vi phạm hay không vi phạm pháp luật, hơn 2 tháng nay không có biểu tình nữa. Thế bây giờ việc một người dân ra Bờ Hồ đi dạo mà lại bảo ảnh hưởng đến Phường đến Quận là sao hả anh? Anh khó trả lời đúng không? 

Ông ấy chỉ cười. Lúc nào cũng chỉ cười. Tôi không hiểu ông ấy còn phải báo cáo tình hình đi đứng của tôi vào ngày chủ nhật đến bao giờ?

- Tôi vừa đọc mạng, thấy nói vừa phát hiện có dầu mỏ ở ngoài biển, trong lãnh hải Việt Nam. Thế là lại sắp căng thẳng rồi đấy. Biết đâu sắp tới lại có biểu tình quốc doanh, không biết lúc ấy đám biểu tình phản động lúc trước như chúng tôi có được tham gia không nhỉ.
                            
Ông ấy lại cười. Chán thật!

Thôi thì cứ mỗi sáng chủ nhật, tôi lại ra cuốc bộ hai vòng quanh Hồ Gươm. Vừa được ngắm cảnh, vừa được luyện cho chân cẳng dẻo dai. Mà biết đâu, tôi lại có cơ hội được nhìn thấy Cụ Rùa thì sao? Sống hơn năm mươi năm ở Thủ đô mà tôi chưa một lần được diện kiến Cụ. Biết đâu tôi lại gặp may?

Chủ nhật cuối cùng của tháng 10 - Sao mà linh thế không biết. Hôm qua đang ước được một lần diện kiến Cụ Rùa, sáng nay, khi tôi cùng Phương tuyên cáo đi được trọn 1 vòng hồ, qua đài phun nước 1 tẹo thì thấy dăm bẩy người đang đứng bên bờ hồ chỉ trỏ. Hay là cụ Rùa nổi? 

Ôi trời ơi, thì ra cụ Rùa nổi thật. Cụ khoan thai lượn cách bờ chỉ chừng 5 mét, nghe chừng không lạ gì đám người vừa hiếu kỳ, vừa thành kính đứng trên bờ. Chỉ có điều cụ không nổi cao lắm, chỉ nhô tý phần đầu lên thở. Tôi chắp tay rì rầm khấn: Con lạy cụ! Con lạy cụ, xin cụ phù hộ độ trì cho con cháu chúng con.

Trong khi mọi người đang kéo đến xem cụ Rùa nổi mỗi lúc một đông, tôi cùng Phương tuyên cáo sang quán 57 Đinh tiên Hoàng ngồi uống nước. Hai cô cháu vừa chuyện trò, vừa nhìn xem có gương mặt nào quen thuộc ngang qua không. Một chốc thì thấy anh Dũng đang dắt bác Trâm sang đường. Tôi mừng rơn, chạy ra ôm lấy bác ấy. Bác ấy bảo: bọn công an đang theo dõi tôi đấy. Tôi bảo: kệ họ! Chị em mình cứ ôm nhau cái đã.

Ban nãy, tôi có gọi điện cho cho bác Khánh, bác ấy bảo:

-     Cô Bích hả, tôi bị nhốt ở nhà rồi cô ạ.

-     Họ lại khóa cửa nhà bác ư?

-     Không, lần này họ dựng một cái xe máy chắn ngang cửa nhà tôi. Có 4 thằng nó ngồi canh ở đó, tôi đi ra thì nó đuổi tôi vào nhà. Nó bảo chúng tôi không cho ông đi đâu cả. Tôi bảo: sao lại vô lý thế? Nó trả lời: đời còn nhiều cái vô lý hơn thế cơ! Cô thấy chúng nó cùn không cơ chứ. Rồi tôi lại bảo: các anh có thấy cái chết của thằng Gaddafi không? Chúng nó bảo: thằng nào chết cứ chết, thằng nào sống cứ phải sống cái đã!

Bác ấy vừa kể vừa cười, cười vì cái sự vô lý nó diễn ra ngang nhiên đến mức không thể tưởng tượng nổi.

-   Thế còn bác gái đâu ạ?
-   Nhà tôi đi trốn từ tối hôm qua.Chẳng hiểu sáng nay có thoát không, hai là lại bị tóm rồi.

Nào tôi có biết vụ chủ nhật tuần trước, bác Trâm cũng ra Hồ Gươm, nhưng lại bị hốt lên xe đưa về phường Cầu Dền. May quá có bác Trâm đây rồi, tôi ngồi kể lại chyện bác giai đang bị nhốt ở nhà như thế nào, rồi hỏi chuyện tuần trước.

Hồ Gươm bé thế mà cũng thành rộng. Hóa ra tuần trước, khi tôi và Bùi Hằng cùng cả nhà Lã Việt Dũng ở đầu này thì bác Trâm lại ở đâu đó quanh hồ. Bác ấy đang ngồi một mình trên ghế đá, thì có mấy người đến, đòi lục túi của bác ấy, rồi hốt bác ấy lên xe đưa về phường Cầu Dền, khóa cửa đến hơn 11 giờ trưa mới cho bác ấy ra.

Khổ thân bà bác! Người bé nhỏ đến nỗi, nhiều người muốn tặng bác ấy một cái áo No-U mà không có cái nào vừa. Bác ấy bảo chỉ mặc vừa áo của trẻ em 12 tuổi thôi. Một bà già nặng 37 kg, chỉ mặc vừa áo trẻ em 12 tuổi làm sao có thể gây nguy hại được cho ai mà họ phải lo lắng, tìm mọi cách ngăn chặn bác ấy thế? Bác ấy bảo: chẳng hiểu sao lần trước tôi lại hiền thế chứ. Nhưng lần sau chúng nó mà bắt tôi, xin lỗi cả nhà, tôi là tôi sẽ tụt bố quần ra trước bàn dân thiên hạ cho chúng nó biết tay.

Hi hi! Bác ấy mà mặc cái quần không có chun, không có dải rút, chỉ kẹp một cái kẹp. Xô xát 1 tý là nó tuột ra ngay. Nếu thế không khéo họ lại phải bố trí một người, chuyên lo giữ quần cho bác ấy cũng nên. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười.

Ngồi một tý thì Lê Dũng gọi điện la lối: chọn chỗ nào không ngồi, lại chọn có chỗ vừa đắt, lại vừa không có chỗ gửi xe. Sang cà phê Bonbon đi.

Cả 4 người chúng tôi lại kéo nhau sang Bonbon. Trong quán thì vắng, nhưng người Hà Nội hình như thích ngồi uống nước ở vỉa hè, có lẽ để kết hợp ngồi ngắm phố phường nữa. Tôi đã có lần nói rằng, vỉa hè dành cho người đi bộ ở Hà Nội là một điều xa xỉ mà lị. Bởi vậy thấy cái xe cảnh sát đỗ xịch trước quán, mấy anh dân phòng nhảy xuống bắt chủ quán dẹp hết bàn ghế trên vỉa hè, tôi đoán lại vì mấy người chúng tôi đây. Dù không cố tình để ý, nhưng chẳng khó gì nhận ra những kẻ cứ nhèo nhẽo đi theo chúng tôi. Tôi thực sự không hiểu họ làm thế để làm gì? Chẳng lẽ họ không thấy chán à?

Ông chủ quán là người lịch sự, mặc dù 5 người chúng tôi chỉ gọi có một ấm trà, một cốc cacao và ly cà phê sữa, thêm nữa lại vì bọn tôi mà xe cảnh sát đến đuổi khách trên vỉa hè, vậy mà ông ấy cứ bình thản như không, chả tỏ vẻ ngấm nguýt gì chúng tôi cả. Tôi cười bảo: bác đừng oán chúng tôi mà bác oán người nào làm chuyện này ấy. Ông ấy giãy nảy lên: ôi thôi thôi, tôi không có oán ai cả, tôi lạy các bác. Suốt từ lúc Lê Dũng trêu ông ấy lần sau bọn tôi sẽ kéo đến đông hơn, ông ấy cứ chắp tay vái lia lịa: tôi xin các cụ, các cụ tha cho tôi, xin các cụ tha cho tôi.

Có khi lần sau chúng tôi phải đem đồ uống đi theo, như khách du lịch ba lô cũng nên, vừa đỡ tốn kém, lại chẳng làm ảnh hưởng đến ai. Nghe tin có bác Hữu Vinh đang ở bên Thủy Tạ, chúng tôi lại kéo nhau sang đó, cũng là để giải phóng cho quán Bonbon luôn. Vào đến Thủy Tạ, chừng như nhân viên quán cũng chán nên chẳng ai hỏi chúng tôi uống gì. Thật may quá, vì lúc ấy chúng tôi ai cũng đã no một bụng nước cả rồi. Ngồi chuyện trò hơn nửa tiếng, rồi chúng tôi cũng đứng dậy chia tay nhau ra về. Tôi với Phương tuyên cáo còn được lãi quả sầu riêng thơm lừng của bác Hữu Vinh cho.

Chưa về đến nhà đã nghe tin, trên đường đưa bác Trâm đến chỗ gửi xe, Lê Dũng bị một bọn côn đồ chặn đường, tấn công, cướp và đập nát máy ảnh. Tim phổi tôi lại một phen nhộn nhạo.

Quả là Hà Nội không còn thanh bình nữa rồi, hoàn toàn không còn thanh bình nữa rồi. Người dân bị kẻ lạ đến ngang nhiên chặn cửa không cho ra khỏi nhà, bị cướp giật ngay giữa Hồ Gươm, nay thì lại bị tấn công giữa đường. Tôi tự hỏi, sắp tới Hà Nội sẽ thế nào đây? Người dân phải làm gì để tự bảo vệ khi pháp luật không bảo vệ được mình? Liệu ông Giám đốc công an thành phố, ông Chủ tịch Quốc hội, hay ông Thủ tướng có biết điều này không?

P.B
Nguồn: Phương Bích-Blog.

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

CHỦ TỊCH TP HÀ NỘI CÓ THỰC LÒNG MUỐN NGHE DÂN PHẢN BIỆN ?

Chủ tịch Hà Nội muốn nghe dân phản biện

VietNamnet - Khẳng định tính cần thiết của Luật Thủ đô, Chủ tịch TP Hà Nội Nguyễn Thế Thảo nêu một loạt mục tiêu, trong đó có việc phát huy dân chủ, tổ chức lấy ý kiến tham vấn, phản biện đối với các quyết định lớn.

Loại bỏ thói vô cảm của công chức 

Trao đổi với báo chí, Chủ tịch TP Hà Nội cho hay để thực hiện mục tiêu phát triển kinh tế - xã hội mà Thủ tướng vừa phê duyệt, Hà Nội sẽ tiến hành nhiều biện pháp đồng bộ. Cần có giải pháp đột phá trong các lĩnh vực như cải cách hành chính, quản lý và quy hoạch đô thị, nâng cao hiệu quả công vụ...

Tiếp theo là việc đổi mới thể chế kinh tế của Hà Nội gắn với an sinh xã hội và ổn định chính trị xã hội. Trước mắt, tái cấu trúc kinh tế Hà Nội hướng đến sự phát triển ổn định và bền vững. Rà soát lại các dự án và sẽ cương quyết xử lý với các dự án chậm tiến độ.


 Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thế Thảo

Ông nhấn mạnh việc phân cấp trách nhiệm cụ thể cho đội ngũ cán bộ các cấp, loại bỏ thói vô cảm của công chức cũng như xây dựng cơ chế để người dân giám sát hoạt động của các cấp chính quyền ở Hà Nội.

Hà Nội cũng sẽ đổi mới cơ bản và toàn diện hệ thống giáo dục để đào tạo nghề, đào tạo người, đào tạo nhân tài, xây dựng Hà Nội thành một trung tâm đào tạo nguồn nhân lực đáp ứng công cuộc phát triển công nghiệp hóa và hiện đại hóa không chỉ của Hà Nội mà còn cho cả vùng kinh tế trọng điểm phía Bắc và của cả nước.

Xây dựng và chấn chỉnh văn hóa đô thị, văn hóa giao thông. Xây dựng một xã hội đạo đức với sự gương mẫu của những cán bộ từ cấp thành phố đến cơ sở, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa người với người, giữa cán bộ với nhân dân... Gắn mục tiêu phát triển kinh tế với phát triển văn hóa; phát động phong trào trong toàn thể cán bộ và nhân dân chống lại thói quan liêu, tham nhũng, lãng phí, cửa quyền và hách dịch.

Đặc biệt, thành phố sẽ "phát huy dân chủ, lắng nghe ý kiến của nhân dân, tổ chức lấy ý kiến tham vấn, phản biện đối với các quyết định lớn của thành phố. Bên cạnh đó, các chủ trương chính sách của thành phố sẽ được công khai, minh bạch để các tầng lớp nhân dân tham gia góp ý".

 
Quyết tâm trình Luật Thủ đô

Không được thông qua tại kỳ họp cuối của Quốc hội khóa trước, Hà Nội sẽ tiếp tục quyết tâm đề nghị Ủy ban Thường vụ và Chính phủ hoàn thành dự thảo Luật Thủ đô để trình Quốc hội khóa 13 sớm thông qua. Trao đổi với phóng viên, Chủ tịch Nguyễn Thế Thảo cho hay mặc dù đã đạt được nhiều thành tựu quan trọng, nhưng qua hơn 10 năm thực hiện, Pháp lệnh Thủ đô bộc lộ nhiều bất cập cả từ khía cạnh pháp lý cũng như khả năng giải quyết những vấn đề đặt ra trên thực tế.

 
"Nhiều quy định của Pháp lệnh trở nên không thực hiện được do các quy định trong các đạo luật mới được Quốc hội thông qua. Hơn nữa, việc mở rộng địa giới hành chính của Hà Nội từ năm 2008 cộng với việc đô thị hóa ở Hà Nội đang diễn ra với tốc độ nhanh... kéo theo nhiều vấn đề phải xử lý khác, đòi hỏi phải có Luật Thủ đô thay cho Pháp lệnh mới có thể giải quyết tốt hơn các vấn đề mới và thực tiễn của Thủ đô", ông nói.
 
Về những quy định về mục tiêu và chính sách chủ yếu nào có trong dự thảo Luật Thủ đô, Chủ tịch thành phố cho hay dự thảo luật, sau khi chỉnh sửa, quy định 20 chính sách, cơ chế riêng phục vụ cho việc xây dựng, phát triển và quản lý Thủ đô trong các lĩnh vực phát triển kinh tế - xã hội, quản lý đô thị và xây dựng chính quyền.
 
Thứ nhất, không xây mới các khu công nghiệp, các cơ sở sản xuất công nghiệp, một số trường... trong nội thành, giảm tình trạng quá tải ở nội thành về giao thông, môi trường, dịch vụ hạ tầng kỹ thuật và hạ tầng xã hội. Phần còn lại của nội thành sẽ được quy hoạch để sử dụng cho các dịch vụ văn hóa, không gian mở.

Thứ hai, quy định việc tạo lập không gian xanh chung quanh Thủ đô. Thứ ba, là những quy định về phát triển kinh tế nông thôn ngoại thành. Thứ tư, quy định về giáo dục và đào tạo để Thủ đô trở thành trung tâm giáo dục - đào tạo hàng đầu của cả nước, có uy tín ở khu vực và trên thế giới.

PV
 Nguồn: VNN

HOAN NGHÊNH QUYẾT ĐỊNH CỦA GIÁM ĐỐC SỞ VH TT DL HÀ NỘI

Thu giấy phép biểu diễn liveshow “Chế Linh 30 năm tái ngộ”


01/11/2011 11:28:49

Ông Phạm Quang Long - Giám đốc Sở VH,TT&DL Hà Nội khẳng định đã ký quyết định chính thức thu hồi giấy phép biểu diễn liveshow ca sỹ hải ngoại Chế Linh 30 năm tái ngộ tại Hà Nội của Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc (Thanh Hóa) vì đã có nhiều sai phạm trong việc tổ chức biểu diễn.

Ông Phạm Quang Long - Theo quyết định này, Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc sẽ không được tiếp tục tổ chức chương trình Liveshow ca sỹ Chế Linh vào ngày 12/11 tới tại Trung tâm Hội nghị Quốc Gia – Mỹ Đình – Hà Nội.

Nguyên nhân là do Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc đã có nhiều sai phạm trong việc tổ chức biểu diễn. Theo Giấy tiếp nhận biểu diễn nghệ thuật thì Sở VHTTDL Hà Nội chỉ cấp giấy phép tên chương trình là Liveshow ca sĩ Chế Linh chứ không phải là Chế Linh 30 năm tái ngộ như nội dung trên băng rôn quảng cáo.

Ngoài ra, Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc còn cho treo nhiều băng rôn và phướn để quảng cáo, giới thiệu chương trình không đúng quy định, gây phản cảm và làm mất mỹ quan đường phố. Ngày 19/10, Thanh tra Sở VH,TT&DL Hà Nội đã lập biên bản vi phạm hành chính, ra quyết định xử phạt và yêu cầu công ty tháo dỡ ngay toàn bộ băng rôn. Tuy nhiên, cho đến tận sáng ngày 31/10, ông Phạm Quang Long đã trực tiếp khảo sát tại một số tuyến đường nội đô như Yên Phụ - Lạc Long Quân, thì các băng rôn, phướn quảng cáo cho chương trình này vẫn được treo rất nhiều.

Poster quảng cáo của chương trình.

Sai phạm tiếp theo là ngày 24/10, Trung tâm bảo vệ quyền tác giả âm nhạc Việt Nam cũng đã có công văn về việc Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc chưa thực hiện bản quyền tác giả đối với chương trình liveshow Chế Linh 30 năm hội ngộ.

Ông Long cho biết thêm, theo giấy phép của chương trình xin đăng ký giấy phép có 35 bài, thì đã có 11 bài hát không có trong danh mục được phổ biến của Bộ VH,TT&DL nên Sở không tiếp nhận. Tuy nhiên, trong đêm nhạc diễn ra vào ngày 21/10 trước, Công ty TNHH Giải trí Bích Ngọc vẫn cho biểu diễn các ca khúc chưa được cấp phép phổ biến.


Qua những sai phạm của chương trình này, Sở VHTTDL Hà Nội đã có đề xuất với Cục NTBD không cho phép các đơn vị vi phạm trong lĩnh vực hoạt động tổ chức biểu diễn mời các nghệ sỹ là người Việt Nam định cư ở nước ngoài tham gia biểu diễn trong các chương trình do đơn vị đó tổ chức. Đề nghị các Sở VHTT&DL các tỉnh, thành phố nhắc nhở việc thực hiện cấp phép theo đúng quy định. Rà soát, thẩm định kỹ nội dung biểu diễn, nhất là các tác phẩm sáng tác trước năm 1975 và nhất thiết chỉ cho phép biểu diễn những tác phẩm đã được phép phổ biến của Bộ VH,TT&DL.


(Theo Hà Nội mới)
Nguồn: Bee.net.vn.

Nguyễn Xuân Diện:  

Cách đây ít lâu, tôi đã được bạn bè chụp cho poster quảng cáo của chương trình này. Người bạn của tôi và cả tôi nữa, rất mê nhạc vàng, (thỉnh thoảng có hát nhạc vàng trong các karaoke) đã cho rằng việc cấp phép này là không được. Hỏi lý do, được biết: Chế Linh chưa từng đến Hà Nội. 30 năm trước Chế Linh chưa hội ngộ với ai ở Hà Nội. Nay, sao lại là 30 năm tái ngộ? Tái ngộ ai? Đấy! Văn hóa chính trị ở đó chứ còn ở đâu!?

Đấy, trước đây chúng tôi chỉ biết có thế! Nay, được còn biết thêm rằng Poster quảng cáo cho rằng đây là Sự kiện âm nhạc của năm 2011 thì quá lắm! 

Người làm văn hóa, nếu ai cũng có chút tinh tế và để ý một tý thì sẽ đưa ra được những quyết định đúng, để sau mỗi quyết định của mình, sẽ không để lại lời đàm tiếu không đáng có.

Xin hoan nghênh Ông Phạm Quang Long, PGS. TS, Giám đốc Sở Văn hóa Thể thao & Du lịch Hà Nội đã đưa ra một QĐ  đúng đắn là thu hồi giấy phép biểu diễn của chương trình này!

Bổ sung lúc 21h28, ngày 2.11.2011:
Trên trang Anh Ba Sàm, phần comments, có ý kiến nhận xét sau:

xman đã nói

Vụ Chế Linh bị dừng hát, bên blog Xuân diện thể hiện giọng khá hằn học cay cú. Ông Diện viết:
Hỏi lý do, được biết: Chế Linh chưa từng đến Hà Nội. 30 năm trước Chế Linh chưa hội ngộ với ai ở Hà Nội. Nay, sao lại là 30 năm tái ngộ? Tái ngộ ai? Đấy! Văn hóa chính trị ở đó chứ còn ở đâu!?
Đấy, trước đây chúng tôi chỉ biết có thế! Nay, được còn biết thêm rằng Poster quảng cáo cho rằng đây là Sự kiện âm nhạc của năm 2011 thì quá lắm! ”
Ông Diện nghĩ sao nếu trong tương lai, Trọng Tấn cũng bị cấm hát với những lý do tương tự không? Chế Linh thì hầu hết dân Việt nói chung đều đã biết tiếng ngay cả khi nhạc vàng vẫn là loại nhạc cấm tại Việt Nam. Phân biệt ra nhạc vàng,nhạc đỏ, chẳng qua là chính trị hóa âm nhạc, chính trị hóa văn hóa chứ bản thân bài hát và ca sĩ đâu có tội tình gì.
Nguyễn Xuân Diện đã nói: 
02/11/2011 lúc 21:23     
  • Thưa bác Xman,

    Bác nói tôi có giọng điệu khá hằn học, cay cú, thực không đúng ! Tôi thực không có cay cú cũng chẳng có lý do gì để hằn học với ai trong các văn nghệ sỹ hải ngoại.


    Tôi cũng thích nghe nhạc tiền chiến, nhạc vàng (đấy là cách gọi để quy định về dòng nhạc, tôi tuyệt nhiên không phân loại màu …của nhạc về mặt chính trị xã hội) và đôi khi hát nhạc vàng trong quán karaoke.


    Tôi không nhằm đến ca sỹ Chế Linh. Tôi chỉ phê bình nhà tổ chức Bích Ngọc (Thanh Hóa), là một nhà tổ chức chuyên nghiệp, tổ chức chương trình lớn như vậy, mà cách làm việc không chuyên nghiệp, không đàng hoàng để cuối cùng có thể là Khán Giả và Nghệ Sỹ phải chịu thiệt thòi. Vậy thôi! 


    Nếu bác đọc trong Blog tôi, và đọc các comments tôi trả lời bạn đọc, bác sẽ hiểu rõ điều đó. 
    Kính thư
    Nguyễn Xuân Diện


ĐÂY! NƠI THỜ PHỤNG MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG

Di ảnh mẹ Việt Nam Anh hùng nằm trong chòi lạnh 

31/10/2011 14:44:43

Bee.net: - Di ảnh mẹ Việt Nam Anh hùng Châu Thị Thứ (ở thôn Thạch Tân, xã Tam Thăng, TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) được đặt trong một chiếc chòi nhỏ, trên chiếc khăn trải cũ kỹ và một bát nhang dường như đã lâu chưa có ai thắp.
TIN LIÊN QUAN
Được biết, các con của mẹ Thứ đã hy sinh trong chiến tranh, mẹ được công nhận danh hiệu Mẹ Việt Nam Anh hùng vào năm 2005. Giờ đây, khi mẹ nằm xuống, không một người thân, không một mái nhà cho mẹ yên nghỉ.

Di ảnh mẹ Châu Thị Thứ đặt trong một chòi nhỏ dựng tạm
trước sân một nhà hàng xóm.

Trưởng thôn Thạch Tân, ông Huỳnh Kim Ta cho biết, hiện mẹ Châu Thị Thứ còn có 2 người cháu họ xa, nhưng không ai muốn nhận thờ phụng mẹ Thứ vì nhiều lý do. Trong khi chính quyền thôn Thạch Tân có ý đề xuất đưa di ảnh mẹ Thứ đến chùa nhưng chưa được  đồng ý.

Theo thống kê, xã Tam Thăng có 123 bà mẹ Việt Nam Anh hùng. Năm 1994, xã Tam Thăng được Nhà nước phong tặng danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”.

Bùi Hữu Cường
Nguồn: Bee.net


Bài đọc thêm:

Mẹ Việt Nam Anh hùng Châu Thị Thứ (ở thôn Thạch Tân, xã Tam Thăng, TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) khi về cõi vĩnh hằng không có được một mái nhà yên nghỉ, không người khói hương. Nhìn di ảnh Mẹ đặt trong một cái chòi nhỏ, trên chiếc khăn trải cũ kỹ và một bát nhang dường như đã lâu chưa có ai thắp, lòng người xót xa đau đớn.

Xã Tam Thăng có 123 bà mẹ Việt Nam Anh hùng. Năm 1994, xã Tam Thăng được Nhà nước phong tặng danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”. Lẽ nào một địa phương giàu truyền thống cách mạng lại để nơi thờ phụng Mẹ bơ vơ lạnh lẽo như thế ?

Lại nghĩ đến chuyện tỉnh Quảng Nam vừa qua định xây tượng đài Mẹ VNAH với kinh phí trên 400 tỉ đồng, nhưng do chưa được sự đồng thuận của dư luận nên đành tạm gác lại. Người ta chỉ biết nghĩ đến cái to tát, cái to tát mâu thuẫn với hiện thực đời thường như cái chòi nhầu nhĩ làm nơi đặt bàn thờ Mẹ VNAH đây.

Chao ôi, 400 tỉ để xây một đài tưởng niệm nguy nga, quý lắm thay. Nhưng sao một nơi thờ Mẹ chỉ bằng một phần nghìn, phần vạn số tiền đó, người ta lại thờ ơ, lạnh nhạt đến thế ? Biết trách ai đây ? 

NỖI ĐAU 

Nhìn ảnh Mẹ, quặn lòng đau
Cái chòi dựng tạm, nát nhàu nắng mưa
Con cái Mẹ chắc không ngờ
Nơi thờ phụng Mẹ lại xác xơ thế này ?

Chính quyền sao chẳng ai hay
Họ hàng để Mẹ thế này, sao yên ?
Phải đâu hết bạc, thiếu tiền
Cái tình cái nghĩa lụi quên mất rồi ?

Nhân tình thế thái, Mẹ ơi !
01-11-2011
Nguyễn Duy Xuân
  
 

BÙI CÔNG TỰ: NHÀN TẢN NÓI CHUYỆN NHẬT BẢN


Nhàn tản nói chuyện Nhật Bản
Bùi Công Tự

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và phu nhân cùng đoàn đại biểu cấp cao chính phủ ta đang có chuyến đông du thăm Nhật Bản từ ngày 30/10 đến 03/11/2011 theo lời mời của tân thủ tướng Yoshichiko Noda.

TTXVN cho biét công việc của thủ tướng tại Nhật Bản thật sự là bù đầu vì phải cùng các nhà lãnh đạo nước bạn bàn thảo nhiều biện pháp tăng cường quan hệ hợp tác tren tất cả các lĩnh vực chính trị, ngoại giao, an ninh, quốc phòng, kinh tế, đầu tư, thương mại, ODA, du lịch, lao động, văn hóa…, thúc đẩy và đạt được cam kết cụ thể trong việc triển khai các nội dung và dự án hợp tác kinh tế mang tầm chiến lược. Khối lượng công việc khổng lồ như vậy mà thời gian chỉ có bốn ngày kể cả thời gian đi về và các thủ tục lễ tân. Đúng là làm quan to cũng khổ thật!

Trong khi thủ tướng vất vả và năng động như thế thì một người đàn ông như tôi chỉ nhiều hơn ông thủ tướng có dăm tuổi mà đã chơi dài cả chục năm nay, tự thấy uổng công đào tạo của Đảng và nhà nước. Chợt nghĩ được câu “nhàn tản nói chuyện Nhật Bản” liền viết bài này góp vui cho chuyến đông du của thủ tướng.

Bọn trẻ bây giờ lười học sử chắc nhiều đứa không biết phong trào “Đông du”? “Đông du” là phong trào do nhà chí sĩ cách mạng Phan Bội Châu khởi xướng những năm đầu thế kỉ XX. Phong trào này bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ nước Nhật, một quốc gia cũng từng “nghèo nàn lạc hậu” như nước ta, nhờ canh tân mà lúc đó đã trở thành cường quốc. Ngày ấy cụ Phan cùng các đồng chí của mình đã đưa được ông hoàng Cường Để và một số thanh niên Việt Nam có chí hướng (phần đông quê Nghệ An) sang Nhật học tập. Cụ cũng hy vọng với tình đồng chủng “máu đỏ da vàng” người Nhật sẽ giúp Việt Nam giành lại quyền độc lập từ tay người Pháp xâm lược. Cuộc vận động “Đông du” tuy không đạt mục tiêu nhưng cũng in một dấu ấn lịch sử. Nó còn cho thấy người Việt chúng ta đã từng hướng về Nhật Bản, coi Nhật Bản là một tấm gương, một ước mơ.

Được biết trong thời gian ở Nhật, Phan Bội Châu đã có những cuộc tiếp xúc với các giới chức và nhà cầm quyền Nhật Bản. Cho nên có thể coi cụ Phan là người khởi đầu cho mối bang giao giữa hai nước trong thời lịch sử hiện đại.

Nhưng thật ra người Nhật đã đến với người Việt từ trước. Từ thế kỉ XV các tàu buôn Nhật Bản đã cập bến cửa khẩu Vân Đồn (Hải Phòng) và Hội An (Quảng Nam). Sang thế kỉ XVII các thương lái Nhật và Hoa đã cùng người Việt phát triển đô thị Hội An thành một thương cảng lớn, làm nơi trung chuyển cho thương mại Nhật Bản tiếp cận thị trường các nước Đông Nam Á. Những thế kỉ sau (XVIII, XIX) Nhật Hoàng thực hiện chính sách “bế quan tỏa cảng” nên mối bang giao Nhật – Việt bị gián đoạn.

Tuy thế ở Việt Nam vẫn truyền tụng nhiều câu chuyện về người Nhật, những chuyện thường là “phi thường, rùng rợn”, như chuyện các võ sĩ đạo có thể tự mổ bụng moi gan mình. Hồi thế chiến thứ hai thì tôi nghe kể quân Nhật chỉ có vài mống đi trên một chiếc xe cam nhông vào thị xã Thái Bình nổ “pằng pằng” vài loạt đạn, thế mà quân Pháp phải đầu hàng, giao nộp vũ khí. Lại có chuyện người Nhật mua cám nuôi ngựa. Dân ta có người đem mùn cưa trộn vào cám bán cho họ. Ngựa ăn mùn cưa không tiêu hóa được bị chết. Quân Nhật bắt người bán cám nhét vào bụng con ngựa đó đem chôn sống. Hồi những năm 60 thế kỉ trước thì có ông Lương Đình Của sang thăm Nhật cứ để cả giầy da lội xuống ruộng bùn, khi về khách sạn vét đất bùn ở đế giầy gói ghém bí mật đem về Hà Nội phân tích xem đất của họ có những chất gì mà năng suất lúa cao thế? Mãi sau này xem phim Oshin mới biết dân Nhật cực khổ chừng nào, nghị lực vươn lên thế nào? Xem Doremon mới biết người Nhật hài hước, hồn nhiên đáng yêu làm sao!

Trở lại chuyện thời sự. Có tài liệu nói rằng sau Cách Mạng Tháng Tám một số sĩ quan Nhật đã giúp chúng ta huấn luyện quân sự. Có viên tướng Nhật đã tiếp kiến Cụ Hồ tư vấn nhiều vấn đề quân sự, kinh tế. Viên tướng này khuyên: “Các ngài đã có chính quyền thì có thể in tiền để dùng”. Những hoạt động của quân đội Nhật trong thời gian chiếm đóng Việt Nam (1940 – 1945) hình như chưa được nghiên cứu nhiều? Trong kháng chiến chống Mỹ, do đối lập về ý thức hệ nên chính phủ Nhật đứng về phe Mỹ nhưng nhân dân Nhật có phong trào mạnh mẽ phản đối chiến tranh, ủng hộ Việt Nam.

Nhật Bản lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam năm 1973. Tuy thế quan hệ hữu nghị chỉ thực sự phát triển từ năm 1992 với việc Nhật Bản cấp viện trợ cho Việt Nam. Những năm gần đây mối quan hệ giữa hai nước không ngừng nâng cao và hiện nay đã nâng lên tầm quan hệ chiến lược. Nhật là nước cung cấp ODA lớn nhất cho Việt Nam, Việt Nam xuất siêu vào Nhật. (kim ngạch thương mại Việt – Nhật năm 2010 là 16 tỷ USD) .

Trong mối quan hệ đôi bên cùng có lợi với Nhật thì theo tôi Việt Nam được lợi nhiều hơn vì ta thiếu vốn, thiếu công nghệ, cần mời gọi đầu tư. Tuy vậy đối với bạn, Việt Nam cũng rất quan trọng trong chiến lược vì hòa bình và ổn định ở châu Á mà Nhật Bản là cường quốc có trách nhiệm quốc tế lớn.

Nhật Bản luôn nắm bắt mọi cơ hội để tăng cường hợp tác với Việt Nam. Trong quan hệ với Nhật Bản tôi thấy yên tâm vì nhiều chữ “không” ! Đó là Nhật Bản không xâm phạm chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam: không lừa gạt Việt Nam về chính trị: không chèn ép, lợi dụng Việt Nam về kinh tế: không đe dọa Việt Nam bằng vũ lực: không tận thu tài nguyên, khoáng sản của Việt Nam: không chủ trương di dân vào Việt Nam: không phá hoại Việt Nam bằng tiền giả, hàng hóa độc hại và dao kiếm mã tấu.v.v,..và.v.v…. Cho nên chúng ta có thể tin cậy ở Nhật Bản. Đồng thời cũng phải làm cho bạn tin cậy chúng ta, không phải chỉ bằng những cam kết mà quan trọng hơn bằng nhân cách con người, nhất là nhân cách người lãnh đạo.

Nhân tiện đây tôi nhắc lại vụ án Huỳnh Ngọc Sỹ. Năm 2008 Nhật phát hiện công ty CPI của Nhật hối lộ quan chức Việt Nam trong dự án đại lộ Đông – Tây. Người của công ty CPI đã khai báo, nhận tội. Nhật Bản yêu cầu ta điều tra, truy tố người nhận hối lộ. Phía Việt Nam phản ứng thiếu tích cực. Một lãnh đạo chủ chốt của TPHCM bao che: “Chúng ta sử dụng cán bộ thì phải tin cán bộ”(!). Nhật Bản liền tuyên bố tạm dừng cung cấp ODA. Bạn nói và bạn đã làm thật, buộc Việt Nam phải xử Huỳnh Ngọc Sỹ (mặc dù chỉ xác định số tiền hối lộ là 800 ngàn USD chứ không phải 2,6 triệu USD như phía Nhật nói).

Câu chuyện này cho chúng ta thấy chính quyền Nhật Bản chống tham nhũng triệt để đến mức nào. Sự việc xảy ra ở TPHCM cách xa Tokyo 4000 km mà người ta vẫn phát hiện ra. Số tiền hối lộ cũng không lớn lắm lại liên quan đến nước ngoài mà họ vẫn kiên quyết xử lí.

Giá nhân chuyến thăm này, ông Dũng xin ông Noda vài bài chống tham nhũng đem về nước thực hành?
                                           
TPHCM ngày 31 tháng 10 năm 2011