Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2018

Tranh luận: CÓ THẬT VUA QUANG TRUNG SANG TRUNG HOA NĂM 1790?


Xưa và Nay:

Có thực người sang Trung Hoa năm 1790 

là hoàng đế Quang Trung? 

Nguyễn Thanh Tuyền
Vài trao đổi với học giả Nguyễn Duy Chính
 


Năm 2016, Nhà xuất bản Văn hóa –  Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh cho ra mắt bạn đọc quyển sách nhan đề Giở lại một nghi án lịch sử “Giả Vương nhập cận” – Có thực người sang Trung Hoa là vua Quang Trung giả hay không? của học giả Nguyễn Duy Chính. Tác giả là người rất đam mê khám phá lịch sử Việt Nam thời cổ. Với vốn ngoại ngữ (Anh, Pháp) thành thạo và khả năng Hán học  vững vàng, Nguyễn Duy Chính đã dành nhiều tâm sức tìm hiểu, làm rõ  một số khía cạnh của lịch sử Việt Nam thời trung đại, đặc biệt là giai đoạn cuối thế kỷ XVIII liên quan đến vương triều Tây Sơn. Quá trình tìm hiểu, khám phá sử Việt của ông được cụ thể hóa thành nhiều bài viết đăng trên Tạp chí Xưa&Nay, được  xuất bản thành nhiều đầu sách khác nhau. Đó là  điều đáng trân trọng về một người  đầy tâm huyết  với khoa  học lịch sử, có ý thức tìm về cội nguồn, dụng tâm soi sáng các vấn đề lịch sử bằng những nguồn tài liệu mới và hiếm quý.

Trở lại quyển sách nói trên. Thông qua nhan đề, tác giả đã nêu rõ dụng ý muốn nhìn nhận lại một vấn đề lớn trong lịch sử vương triều Tây Sơn dưới thời Quang Trung, một vấn đề có ý nghĩa  đối với nền hòa bình và sự phát triển đất nước sau cuộc vệ quốc chống Thanh thắng lợi, một vấn đề đã được nhất loạt khẳng định từ lâu và tưởng như không cần băn khoăn hay bàn luận gì thêm. Đó là có đúng người sang Trung Hoa năm 1790 là Quang Trung giả hay chính là Quang Trung thật? Cách đặt vấn đề rồi  tìm cách giải đáp trong toàn bộ  công trình đã thể hiện quyết tâm lớn của tác giả, không ngần ngại đương diện với quan điểm chính thống trước nay cho rằng vua Quang Trung sang nhà Thanh chỉ là giả vương.

Như vậy, vấn đề học  giả Nguyễn Duy Chính đưa ra là một vấn đề khoa học lớn, có khả năng ảnh hưởng đến nhận thức xã hội và các kết luận khoa học hiện tồn về vương  triều Tây Sơn – Quang Trung, nếu không giải quyết triệt để sẽ gây hoang mang, nghi ngờ, thậm chí làm đảo loạn cách tiếp cận, sự nhìn nhận  của người đương thời về quá khứ đất nước,  đi xa hơn dẫn đến sự nghi ngờ không cần thiết  đối với tính  khách  quan, chân xác của các công trình sử học chuyên sâu về thời Tây Sơn thuộc nền khoa học lịch sử Việt Nam hiện đại. Xuất phát từ nhận thức này, trên tinh thần góp ý xây dựng, chúng tôi muốn trao đổi một vài ý kiến phản biện với học giả Nguyễn  Duy Chính sau khi đọc công trình của ông.

Đền thờ nhà Tây Sơn Tam Kiệt ở Tây Sơn, Bình Định

Trong toàn sách, tác giả đã đưa ra nhiều chứng cứ và lí lẽ để đặt lại/nghi ngờ vấn đề Quang Trung giả. Có thể tóm lược như sau:

– Hệ thống  hành chính  và giám sát, truyền  tin của nhà Thanh rất chặt chẽ, Phúc Khang An không thể tự chuyên và qua mặt triều đình về việc xếp đặt với Tây Sơn để đưa một người  đóng giả Quang Trung sang triều kiến.

– Nhóm người Lê Chiêu Thống đang ở Trung Hoa, nhiều  người biết mặt Nguyễn Huệ, nếu giả sẽ lộ ngay.

– Người đóng giả Quang Trung, theo một số sử sách là Phạm Công Trị hoặc Ngô Văn Sở, đều có mặt trong phái đoàn sang Thanh và phía nhà Thanh biết hai người này.

– Dư luận Việt Nam đương thời  nhầm lẫn phái bộ Nguyễn Quang Hiển với phái đoàn Quang Trung. Từ chỗ  lan truyền tin Nguyễn Quang Hiển không phải là cháu Quang  Trung  dẫn đến chỗ hiểu lầm Quang Trung sang Thanh là giả.

– Trong thời gian Quang Trung sang Trung Hoa, Thái tử Quang Toản thay cha quản lý triều chính. Hai trong số văn kiện thời Tây Sơn năm 1790 thể hiện điều này, không văn kiện nào chứng tỏ Quang Trung ở trong nước. Bên cạnh đó, còn có những dấu chỉ khác là thư từ giao thiệp giữa Quang Trung với Nguyễn Thiếp dường như bị gián đoạn trong năm 1790; thái độ hân hoan  của các  sứ thần Đại Việt khi sang Thanh năm này.

– Trong  các  tác phẩm của những  người trong  phái đoàn năm 1790 ấy, không  có dòng, đoạn nào nhắc đến việc người sang  Trung Hoa  là  Quang Trung giả.

– Tác giả còn dẫn một đoạn trong Khâm định An Nam kỷ lược nói đến chuyện Quang Trung về nước và phải đối diện với tin đồn không hay liên quan đến việc ông sang Trung Hoa.

– Nhà Nguyễn sau này viết về Tây Sơn đã bêu xấu Quang Trung phải “ôm gối” vua Thanh và hợp thức hóa tin đồn giả vương để làm giảm hào quang của triều Tây Sơn.

– Ghi chép của các  bộ  sử Trung Quốc  là Việt Nam tập lược   (nửa sau thế kỷ  XIX), Thanh sử  cảo và  Thanh sử (đầu thế kỷ XX)  tuy khăng định người sang Trung Hoa là Quang Trung giả nhưng không nói rõ dựa vào tư liệu nào, có thể do nghe được từ phía Việt Nam.

Từ  những điều kể  trên, Nguyễn Duy Chính đi đến kết luận: Người sang nhà Thanh chính là Quang Trung. Kết luận này làm nền dẫn đến các nhận định tiếp theo (trực tiếp hoặc ngụ ý):

– Bác bỏ toàn bộ tính xác thực trong ghi chép của các thư tịch cổ Việt  Nam có đề cập đến vấn đề giả vương.  Xem những ghi chép về sự kiện này của sách vở trong nước là không đúng.

–  Nhà Nguyễn (cụ thể là vua Minh Mạng) đã chỉ đạo hợp thức hóa  tin  đồn giả vương, biến nó thành sự thật.

– Phủ nhận những ghi chép của các bộ sử Trung Quốc về vấn đề “giả vương”.

– Quang Trung sang Trung Hoa là một sự kiện trọng đại đương thời, đã nâng  cao quốc thể và uy tín của nước  Việt trong bối cảnh “Trung Hoa đang là một đế chế thịnh trị bậc nhất trong thiên hạ [hay người ta nghĩ thế] mà mọi quốc gia đều thèm khát có quan hệ ngoại giao, còn nước ta khi đó chỉ là ba tiểu quốc qua phân, trên uy tín quốc tế chưa mấy nơi biết đến” (trích Phi Lộ của sách).

Tuy nhiên, khi xem xét các cứ  liệu cùng lập luận trong sách, có thể nhận thấy tác giả đã đi từ chỗ  đoán định đến khẳng định và nâng lên thành kết luận chính thức trong khi còn nhiều  vấn đề chưa  được chứng minh rõ ràng, “rốt ráo”. Cụ thể:

Thứ nhất, tác giả luôn nói tin đồn Quang Trung giả là do nhầm lẫn từ tin đồn Nguyễn Quang Hiển là giả. Tin này lan rộng trong nước khiến mọi người tin như vậy và một số sách vở cũng chép theo hướng đó. Nhưng xét kĩ, ngoài  việc chứng minh có tin đồn Nguyễn Quang Hiển không phải là cháu Quang Trung thì tác giả không đưa ra được cứ liệu chắc chắn nào để xác nhận người thời bấy giờ đã lẫn lộn Nguyễn Quang Hiển giả với  Quang Trung giả.

Thứ hai, đâu là căn cứ để bác bỏ toàn bộ ghi chép của thư tịch Việt Nam về chủ trương đưa giả vương sang Trung Hoa thay Quang Trung? Hay chỉ dựa vào một số chi tiết đại loại như ghi chép bất nhất của các sách về tên nhân vật thế thân để rút ra nhận định? Những tác giả của Hoàng Lê nhất thống chí, Lê quý dật sử, Nghệ An kí, Phan gia thế tự lục… đều sống cách sự kiện 1790 không quá xa, ít nhiều nắm thông tin về sự kiện này rõ hơn chúng ta ngày nay.

Thứ  ba,  tư liệu xác tín nào nào chứng minh việc nhà Nguyễn chỉ đạo biến vấn đề Quang Trung thật thành giả vương? Nếu chỉ đoán rằng nhà Nguyễn bôi nhọ Quang Trung bằng cách gán lễ “ôm gối” thay vì “bão kiến thỉnh an” cho ông và cách viết khinh miệt, hạ thấp Quang  Trung như kiểu dùng chữ Cô (姑) trong sử sách nhà Nguyễn  thì chưa  chứng minh  được vấn đề đã nêu, có chăng  chỉ là cho thấy thái độ hằn học của triều Nguyễn  với Tây Sơn. Không  thể qua các chi tiết đó để  đoán rằng nhà Nguyễn đã chỉ đạo các sử thần dàn dựng chi tiết, xác thực tin đồn (vốn không có thật – như quan điểm xuyên suốt của tác giả) và chính thức đưa mệnh đề giả vương vào quốc sử.

Thứ tư, trong khi chưa tìm cách xác minh  được nguồn tư liệu mà Việt Nam tập lược, Thanh sử hay Thanh sử cảo sử dụng để dẫn các sách này đến khẳng định người  sang Trung Hoa là Quang Trung giả, đã cho rằng chúng không đáng tin. Các tác giả của hai bộ  sách trên là người Trung Quốc, sống cách sự kiện không phải là quá xa nên có thể tiếp cận nhiều  nguồn tài liệu mà bên ngoài  chưa dễ khai thác được. Vì vậy, nếu không có tư liệu khả tín để chứng  minh các sách này viết sai thì không nên cho rằng thông tin chúng cung cấp là không xác thực.

Thứ năm, các thư tịch của nhà Thanh dưới thời Càn Long đương  nhiên không thể ghi rằng đó là Quang Trung giả. Các ghi chép  của người  Việt Nam trong phái đoàn năm 1790 cũng vậy. Nếu cho rằng sử tịch nhà Thanh không ghi, các  sứ thần Đại Việt không nói đến, để suy ngược vấn đề thật – giả là cách làm không khoa học. Trong bối cảnh lúc ấy, nếu quả thật đó là Quang Trung giả thì vì thể diện, nhà Thanh không bao giờ dám tiết lộ. Các sứ thần Đại Việt cũng không dại gì đưa vào thơ văn khi họ còn phục vụ dưới triều đại Tây Sơn; kể cả sau này, khi Tây Sơn không còn thì họ cũng không  có lí do gì để nói lại một vấn đề mà trong dân gian đều biết Quang Trung không hề sang nhà Thanh.

Thứ sáu, nếu lấy Đại Việt quốc  thư làm một bằng cớ  để cho rằng Quang Trung đã sang nhà Thanh thì cũng không thuyết phục. Người thay Quang Trung vẫn  có quyền xem  mình chính là Quang Trung để thư từ qua lại với nhà Thanh,  thậm  chí “chỉ đạo” từ xa một số công  việc trong nước.  Đó là cách làm quyền  biến  có thể chấp nhận vào lúc ấy.

Thứ bảy, vẫn biết các văn kiện thời Quang Trung nay không  còn nhiều,  nhưng  liệu tác giả đã tiếp cận hết chưa hay chỉ dựa vào hai văn kiện được gửi đến Quang Toản hay có đóng dấu của Quang Toản vào thời gian phái đoàn sang Thanh để  cho   rằng Quang Trung lúc ấy không ở nhà? Việc xây kinh đô mới ở  Nghệ An đến khi Quang Trung mất vẫn chưa hoàn thành,  nên không có  gì chắc chắn  để nói trong năm 1790 hễ không có thư từ qua lại giữa Quang Trung với Nguyễn  Thiếp (hay việc xây kinh đô tạm dừng lại) thì đó là một chỉ báo của việc Quang Trung đang vắng mặt. Thêm nữa, sau chiến thắng, phái đoàn Đại Việt sang Thanh và được đối thủ tiếp đón trọng thị như vậy thì ai lại không hân hoan, phấn khích trong lòng?

Thứ tám, xuyên suốt công trình, tác giả không thể đưa ra những sử liệu đủ mạnh để bác bỏ hoàn  toàn quan niệm giả vương và khẳng định hai năm rõ mười vấn đề “thật vương”. Thao tác nghiên  cứu từ đầu đến cuối là nêu nghi vấn rồi suy diễn – đoán định qua một số tư liệu của nhà Thanh và đi đến khẳng định quan điểm. Muốn bác bỏ A để khẳng định B nhưng không chứng minh chắc chắn được B, mà chỉ đưa ra vài điểm bất hợp lí của A để khẳng  định B. Đó chưa phải là cách làm khách quan, khoa học trên cơ sở thu thập, xử lí, giám định và phân tích tư liệu vốn dĩ rất chặt chẽ của khoa học lịch sử.

Như trên đã nói, vấn đề học giả Nguyễn Duy Chính đặt ra là một vấn đề khoa học lớn. Vì vậy, muốn thay đổi nhận thức vốn đã định hình về nó là điều không dễ dàng, đòi hỏi sự nỗ lực cao của nhà nghiên  cứu, dựa trên hệ thống  các nguồn tư liệu được khai thác và phân tích thấu đáo, chặt chẽ với một phương pháp nghiên cứu đúng đắn, khách quan và toàn diện. Ở đây, chúng  tôi muốn  nhấn mạnh tinh thần thận trọng trong các công bố khoa học hay phát hiện khoa học mới. Trong công trình của mình, học  giả Nguyễn Duy Chính đã công bố nhiều tư liệu có thể nói là mới mẻ về thời  đại Tây Sơn. Tuy nhiên, khi còn nhiều điều chưa chứng  minh rõ  ràng, tác giả đã vội vàng khẳng  định theo hướng đảo chiều  các kết luận và nhận thức xưa nay (mặc dù ông từng nói đã tìm hiểu vấn đề trên 15 năm). Điều này rõ ràng đã khiến dư luận xã hội có phần hoang mang, nhất là khi trong một số buổi nói chuyện và bài viết về sau, tác giả mỗi khi nhắc đến Quang Trung sang nhà Thanh đều cho rằng đó là Quang Trung thật, xem như vấn đề ông đặt ra đã được xác quyết và nhận thức xã hội cũng dần phải điều chỉnh theo hướng như vậy. Đó cũng chưa phải là cách làm nghiêm túc, thận trọng của một nhà nghiên cứu có trách  nhiệm  đối với xã hội và khoa học lịch sử.

Cuối cùng, chúng tôi muốn lưu ý rằng, các nghiên cứu của tác giả nên được đặt trong bối cảnh đặc thù với những thông lệ, quan điểm nhất quán của nền bang giao Việt Nam đối với Trung Hoa dưới thời phong kiến. Trong  quan hệ với  nhà nước  phong  kiến Trung Hoa thời trung đại, các  triều đại quân chủ Việt Nam luôn quán triệt sâu sắc chiến  lược ngoại giao  được lịch sử gọi là “thần phục giả vờ, độc lập thật sự”. Vì vậy, trong những  tình huống bang giao phức  tạp nhất, kể cả giai đoạn đối trí ngoại giao cam go và quyết liệt dưới triều Trần giữa hai cuộc kháng chiến chống Mông – Nguyên lần thứ nhất và thứ hai, chưa hề có vị quân chủ nào của nước  Việt (đương nhiên  không  tính đến việc Lê Chiêu Thống sang nhà Thanh cầu viện) thân hành sang Trung Hoa để chầu hầu Hoàng Đế phương  Bắc. Với ý thức tự tôn dân tộc rất cao, luôn xem Nam bang là nước  văn hiến, cùng phương  Bắc “mỗi bên hùng cứ một phương”, cac Đế Vương và tầng lớp chính trị tinh hoa, rộng hơn là toàn bộ các giai tầng trong  nước đều mặc nhiên xem việc một vị vua nước Nam tự mình sang Trung Hoa là biểu hiện của thái độ quy phục thật sự. Đó là điều không thể chấp nhận và xúc phạm nghiêm trọng đến niềm tự hào dân tộc trong bối cảnh lịch sử Việt Nam thời trung đại, khi tư tưởng “vô tốn Trung Hoa”, ý thức tự cường luôn hiện hữu trong lòng dân tộc như một phương sách hằng xuyên để tự thức, tự lập và tự chủ trước một quốc gia to lớn cạnh bên luôn lăm le chờ đợi cơ hội để tiến chiếm nước Việt bé nhỏ.

Ở cuối thế kỉ XVIII, nhận thức xã hội về chiến lược bang giao với Trung Hoa chưa có những thay đổi rõ ràng về cấu trúc cùng chiều sâu, nên việc một vị Hoàng Đế nước Việt đã giành  được vinh quang  chiến thắng trước  Bắc quốc  lại tự động sang chúc thọ hoàng đế nhà Thanh là điều không thể chấp nhận trong tư tưởng, tình cảm của xã hội rộng lớn, càng không  thể cho  đó là sự kiện giúp nâng tầm hình ảnh và vị thế của nước Đại Việt. Khi nhà Thanh vẫn luôn xem Đại Việt là thuộc quốc, là chư hầu thì cũng không thể nói với việc Quang Trung đích thân sang Trung Hoa sẽ đánh dấu một bước ngoặt hệ trọng trong mối bang giao giữa hai nước.  Đó là chưa kể, Quang  Trung và đội ngũ dưới quyền không thể không  tính đến những  nguy hiểm tiềm tàng cho bản thân ông khi sang triều kiến nhà Thanh – kẻ chiến bại trước đó chưa  lâu. Với hoàn cảnh lúc ấy, không có lí do đủ lớn khiến Quang Trung hành động như vậy. Cho nên, phương án dùng người đóng  thế với  tất cả sự công phu, tinh tế và sắp đặt kĩ càng của nó là giải pháp hợp thời hơn cả.

Trước lịch sử, sự thật việc Quang Trung sang Trung Hoa chỉ có  một và rất đáng được nhận hiểu kỹ càng, chân xác thông  qua hệ thống  các tư liệu có độ tin cậy cao, giàu sức thuyết phục. Vậy nên, chúng tôi cho rằng  trước khi chứng minh đầy đủ vấn đề thì bất kỳ ai, dù tâm huyết đến mấy, chỉ nên dừng lại ở góc độ quan điểm cá nhân hoặc đặt thành giả thuyết khoa học chứ không  nên công  bố rộng rãi như một thành tựu đáng ghi nhận. Chúng tôi cũng hi vọng học giả Nguyễn Duy Chính có thể từ chỗ  đặt giả thuyết đi đến giải quyết thấu đáo các  lỗ hổng hay sơ  hở còn tồn tại để chiếu rọi, làm minh xác vấn đề đặt ra một cách thuyết phục và khoa học nhất, góp phần “trả lại một sự thật cho lịch sử” như ông tâm nguyện.

Xưa và nay – Số 491 (01/2018).



20 nhận xét :

  1. Việc nói là vua Minh Mạng hợp thức hóa việc giả vương thì phải nhìn về khía cạnh khác! Đấy là vì cạnh tranh giữa nhà Nguyễn và nhà Tây Sơn mà thôi! Chắc chắn rằng còn nhiều sĩ phu và cả người dân còn hướng vọng về nhà Tây Sơn, có thể suy đoán rằng Minh Mạng làm thế để hạ uy tín nhà Tây Sơn và cho người dân thấy rằng triều Tây Sơn không được nhà Thanh công nhận.
    Vua Minh Mạng chỉ là đời vua thứ hai sau vua Gia Long nên vẫn còn sợ ảnh hưởng của nhà Tây Sơn trong dân chúng, vì thế có thể hiểu rằng đó là thủ đoạn của chính khách Minh Mạng mà thôi!

    Trả lờiXóa
  2. Việc đầu tiên cần làm là đổi tên học giả (không phải học thật) Nguyễn Duy Chính thành Nguyễn Bất Chính rồi hãy bàn tiếp. Thời đại văn hóa xuống cấp đến mức tận cùng sẽ xuất hiện các "học giả" như Bất Chính, Bùi Hiền..cũng như nhà cũ quá thì sinh ra lắm mối mọt, tranh luận với mối, mọt là việc vô ích.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không nên bỏ bóng đá người, quy kết hồ đồ như thế trong tranh luận học thuật!

      Xóa
    2. Ông Nguyễn Bất Chính không tranh luận học thuật, cũng không đá bóng, ông ta đang chơi đấm bốc, đấm thẳng vào mặt tất cả các nhà nghiên cứu lịch sử từ trước đến nay. Bằng những suy đoán hồ đồ, mang tính áp đặt, ông ta đấm thẳng tay, không hề nhân nhượng. Khi nhà vua đi đâu ra khỏi hoàng cung một cách chính thức thì luôn có một đạo dụ cho các quan, giao cho ai thay vua xử lý công việc, nếu ông Bất Chính tìm được đạo dụ đó thì cứ việc trưng ra, khỏi phải tranh cãi. Nếu không có thì hãy cẩn thận trong phát ngôn, như hiện nay nhà nước có quy định về người phát ngôn của cơ quan vậy. Viết báo để lấy nhuận bút thì được, chứ coi đấy là "nghiên cứu" nghiêm chỉnh thì không, đừng lẫn lộn việc nọ sang việc kia.

      Xóa
  3. – Nhà Nguyễn sau này viết về Tây Sơn đã bêu xấu Quang Trung phải “ôm gối” vua Thanh và hợp thức hóa tin đồn giả vương để làm giảm hào quang của triều Tây Sơn. (hết trích)
    ______________
    Ối giời! Việc nhà Nguyễn bêu xấu Tây Sơn thì có khác gì cộng sản sau khi chiếm được miền nam thì chửi ngụy không tiếc lời! Bốn mươi mấy năm sau còn chửi! Nếu căn cứ vào sử liệu của cộng sản thì không chính xác!
    Quay lại nhà Nguyễn, nếu căn cứ vào sử của nhà Nguyễn thì Tây Sơn bị bêu xấu là điều hiển nhiên, quá dễ hiểu!

    Trả lờiXóa
  4. – Nhà Nguyễn (cụ thể là vua Minh Mạng) đã chỉ đạo hợp thức hóa tin đồn giả vương, biến nó thành sự thật. (hết trích)
    __________________
    Minh Mạng làm việc này chỉ là ý đồ có lợi cho Minh Mạng mà thôi! Còn việc giả vương hay không thì không nên căn cứ vào nhà Nguyễn! Nhà Nguyễn thù nhà Tây Sơn thâm căn cố đế! Không tin nhà Nguyễn trong việc này được!

    Trả lờiXóa
  5. Có thể bằng suy luận thông thường và bằng chiêm nghiệm thực tế cũng có thể thấy rằng nhà Tây Sơn đã cử giả vương đi sứ.
    Thử nhìn vào cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc 1975 nhưng mãi đến 1995 TT Clinton mới đi sứ sang Việt Nam sau nhiều vòng đàm phán và có cả lobby nữa! Đằng này vua Quang Trung đã đánh dập đầu Càn Long thì ắt hẳn Quang Trung biết rằng nó thù mình thì đời nào nhà vua sang tầu? Sang để nó đầu độc à?

    Trả lờiXóa
  6. Bằng cách cố tình "chứng minh" việc vua Quang Trung thật đã sang mừng thọ Càn Long, Nguyễn Duy Chính muốn gián tiếp bênh vực cho các thế hệ lãnh đạo CSVN trong việc thường xuyên sang "tham vấn" và "học tập" Trung cộng.
    Chỉ có lũ con cháu thời chúng ta mới hèn hạ như thế, chứ cha ông ta đâu có chịu cho lũ giặc phương bắc muốn làm gì thì làm.
    Đúng là "hậu sinh khả ố".

    Trả lờiXóa
  7. Ở đâu cũng có anh hùng
    Ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên.

    Trả lờiXóa
  8. Hệ thống hành chính và giám sát, truyền tin của nhà Thanh rất chặt chẽ, Phúc Khang An không thể tự chuyên và qua mặt triều đình về việc xếp đặt với Tây Sơn để đưa một người đóng giả Quang Trung sang triều kiến.

    – Nhóm người Lê Chiêu Thống đang ở Trung Hoa, nhiều người biết mặt Nguyễn Huệ, nếu giả sẽ lộ ngay.

    – Người đóng giả Quang Trung, theo một số sử sách là Phạm Công Trị hoặc Ngô Văn Sở, đều có mặt trong phái đoàn sang Thanh và phía nhà Thanh biết hai người này.

    – Dư luận Việt Nam đương thời nhầm lẫn phái bộ Nguyễn Quang Hiển với phái đoàn Quang Trung. Từ chỗ lan truyền tin Nguyễn Quang Hiển không phải là cháu Quang Trung dẫn đến chỗ hiểu lầm Quang Trung sang Thanh là giả.
    (hết trích)
    __________________________
    Những lập luận trên của Nguyễn Duy Chính không vững!
    Giả định là nhà Thanh biết là giả vương thì làm gì được nhau? Phải hiểu bối cảnh sau cuộc chiến Việt Hoa thời ấy, Càn long mới là người lo sợ cho số phận mình nhiều hơn bất cứ ai! Việc Càn long thua trận sẽ mau chóng đồn đãi ở các nước lân bang khiến cho tình hình an ninh biên giới của tàu bị đe dọa và uy tín của Càn Long trong nước cũng bị lung lay! Càn Long rất cần vua Quang Trung đi sứ, thật ra chỉ cần danh nghĩa mà thôi, dù là giả cũng được, để ổn định tình hình! Có thể nhận định rằng biết là giả nhưng Càn Long vẫn nuốt nhục vì lo cho số phận của mình! Việc này nhục lắm nên chính sử của tàu phải lờ đi việc có giả vương, nên các sử quan không dám ghi chép vào chính sử!

    Trả lờiXóa
  9. Có thể thấy bản chất lập luận của Nguyễn Duy Chính chỉ dựa vào suy đoán mà không trưng ra được tài liệu nào thuyết phục!
    Ngay cả cách suy đoán của Nguyễn Duy chính cũng không thuyết phục vì không phân tích được bối cảnh chính trị lúc ấy mà chỉ vặn vẹo rồi kết luận ngược lại! Cách này thật trẻ con!

    Trả lờiXóa
  10. Sau khi Việt Nam thắng tầu, Càn Long lo sợ các nước nhỏ liên kết lại như Việt Nam, Ai lao, Nepal, Miến Điện, Tây Tạng và các dân tộc ở vùng Tân Cương, sa mạc Gô Bi cùng lúc tấn công tầu như thời Chiến Quốc thì Càn Long chỉ còn con đường chết, vì vậy Càn Long vừa hối thúc vừa cầu cạnh vua Quang Trung đi sứ để cho các sứ thần các nước thấy rằng Việt Hoa chỉ là xích mích nhỏ thôi, thì tự khắc các nước sẽ không nghĩ đến việc đánh tầu! Nguyễn Duy Chính vin vào chỗ này để vặn vẹo là không hiểu biết!
    Tóm lại, Càn long rất cần vua Quang trung nên biết là giả vẫn phải nuốt nhục mà đón tiếp trọng vọng. Việc này chính sử của tàu làm sao dám đưa vào!

    Trả lờiXóa
  11. Trích : " chúng tôi cho rằng trước khi chứng minh đầy đủ vấn đề thì bất kỳ ai, dù tâm huyết đến mấy, chỉ nên dừng lại ở góc độ quan điểm cá nhân hoặc đặt thành giả thuyết khoa học chứ không nên công bố rộng rãi như một thành tựu đáng ghi nhận."
    Nhận định này của bài báo là đúng đắn .

    Trả lờiXóa
  12. Nguyễn Duy Chính cũng như Bùi Hiền đều giống nhau ở chỗ: 1) tự xưng là nhà nghiên cứu, đều nói mình nghiên cứu hàng chục năm. 2) phương pháp của họ đều không dựa trên cơ sở khoa học. 3)Họ đều dựa trên suy đoán 4) đưa ra kết luận chắc chắn mà hoàn toàn không có chứng cứ, không có thực nghiêm.
    Riêng ông Bùi Hiền nói nghiên cứu và nói sẽ viết chữ nhanh hơn, dễ học hơn mà không đưa ra thực nghiệm với số người thực nghiệm là bao nhiêu?, số người học viết thử là bao nhiêu?, thử nghiệm bao nhiêu lần?, thử nghiệm với đối tượng nào?, ở tỉnh phía Bắc hay Trung, Nam? Đánh giá thực nghiệm như thế nào ai đánh giá?
    Ông Duy Chính cũng vậy, không đưa ra được văn bản hình ảnh nào đủ tin cậy chứng minh vua Quang Trung đi sứ thật , không chỉ ra được chứng cứ bác bỏ "giả vương" chính xác. Vậy mà 2 ông đã đi đến kết luận chắc chắn. Các nghiên cứu của 2 ông đều rất sơ sài, không khoa học. Hay nói đúng ra là cả 2 ông đều không phải người biết nghiên cứu, không biết làm khoa học và không phải công trình có thời gian, công sức.
    Phương pháp luận khoa học là căn bản mà ai làm luận văn tốt nghiệp đại học đều biết là các đề tài mình đưa ra phải có số liệu thực nghiệm, kết quả thí nghiệm, có chứng cứ, tài liệu có giá trị trích dẫn.
    Nếu chỉ dựa trên suy đoán thì công trình họ chỉ cần làm vài ngày hay cao lắm vài tháng, nếu mấy chục năm làm thì 1 thực nghiệm cho 20 em học và viết thử cũng không có. Đó là chưa nói số lượng mẫu thử phải rất lớn mới có độ tin cậy cao..
    Vua Quang Trung đi sứ thì phải dẫn chứng cụ thể sách nào viêt, sách của tác giả có đáng tin cậy không, sách ở nhiều phía, cả Tàu và Việt, hoặc bên nước khác, của người trung dung, của người trong chính quyền Tàu, người chính quyền Việt..
    Nói Triều Nguyễn cố tình hạ thấp uy tín Quang Trung thì phải dẫn chứng có văn bản, chiếu chỉ , hoặc có tài liệu nào viết lại không. Đã là nghiên cứu thì phải đầy đủ. Còn nếu tất cả không có dẫn chứng thì phải đi đến kết luận tất cả chỉ là giả thuyết. Chứ đưa ra giả thuyết rồi nói chắc chắn là sự thật thì phải coi lại trình độ học "giả" của mấy ông Tiến sỉ này.
    Điểm giống nhau của loại học "giả" này là : tìm những vấn đề lớn để tạo tiếng vang để đời.. Và họ đã thành công, nhưng chỉ tạo được tiếng vang của sự chê cười nhạo báng vì trình độ họ đã lộ rõ chỉ là "thùng rỗng kêu to".

    Trả lờiXóa
  13. Vụ Hán nô Quỳnh Anh chưa êm lại có thêm Hán nô Nguyễn Bất Chính nữa!

    Trả lờiXóa
  14. -Ngày xưa các cụ đâu có coi tàu là "4 tốt" với "16 chữ vàng"!
    -Cũng chẳng chung ý thức hệ nào!
    -Thế nên việc "éo" gì các cụ phải xang chầu bọn Khựa trong khi vừa thắng xong!
    -Các cụ chỉ cần thắng được bọn Khựa là được lòng dân rồi thì các cụ chẳng sợ bố con thằng nào mà phải khúm núm quị lụy.

    Trả lờiXóa
  15. Đề nghị công bố tên người viết bài. Một người đáng trân trọng !...

    Trả lờiXóa
  16. Thứ tám, xuyên suốt công trình, tác giả không thể đưa ra những sử liệu đủ mạnh để bác bỏ hoàn toàn quan niệm giả vương và khẳng định hai năm rõ mười vấn đề “thật vương”. Thao tác nghiên cứu từ đầu đến cuối là nêu nghi vấn rồi suy diễn – đoán định qua một số tư liệu của nhà Thanh và đi đến khẳng định quan điểm. Muốn bác bỏ A để khẳng định B nhưng không chứng minh chắc chắn được B, mà chỉ đưa ra vài điểm bất hợp lí của A để khẳng định B. Đó chưa phải là cách làm khách quan, khoa học trên cơ sở thu thập, xử lí, giám định và phân tích tư liệu vốn dĩ rất chặt chẽ của khoa học lịch sử. (hết trích)
    _______________________
    Đoạn văn này cho thấy Nguyễn Duy Chính quả thật có lối lý sự hết sức trẻ con, không phải lập luận của một nhà nghiên cứu!
    Công nhận là gã Nguyễn Duy Chính này to gan thật! Viết nhăng viết cuội hàng tá quyển rồi đem xuất bản lấy tiếng ...ngu và gian! Giỏi! Giỏi!

    Trả lờiXóa
  17. Kiểu lập luận của Nguyễn Duy Chính trong dân gian gọi là "lý sự cùn"!

    Trả lờiXóa
  18. Tiếng Anh, tiếng Pháp thì không biết thế nào, còn chữ Hán (tính cả cổ văn lẫn chữ Hán hiện đại), qua hàng loạt bài viết đã đăng tải trên các trang mạng và in báo, viết sách thì tôi thấy ông tiến sĩ Nguyễn Duy Chính này đọc không vỡ chữ nhưng lại võ đoán, hay lên giọng dạy đời...

    Trả lờiXóa