Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

TƯƠNG LAI: SẼ CÓ NHIỀU VỤ VĂN GIANG KHÁC Ở VIỆT NAM

Sẽ còn nhiều vụ Văn Giang khác ở Việt Nam

Thanh Phương

Những cảnh đàn áp nông dân trong vụ cưỡng chế ở Văn Giang, Hưng Yên ngày 24/04 tiếp tục khấy động dư luận trong và ngoài nước. Một số nhà báo và nhà trí thức đã lên tiếng phản đối vụ cưỡng chế Văn Giang, trong số này có giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam.

So với vụ Tiên Lãng, vụ cưỡng chế ở xã Văn Quang, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên ngày 24/4 vừa qua gây chấn động mạnh trước hết là do tầm mức của sự kiện. Mặc dù theo nguồn tin chính thức, việc cưỡng chế chỉ tiến hành đối với 5,8 ha thuộc 166 hộ không chịu nhận tiền đền bù, nhưng có đến cả ngàn nông dân Văn Giang từ đêm hôm trước đã bám trụ tại những mảnh đất của họ để chống lại việc cưỡng chế. Phía chính quyền vì thế đã phải huy động hàng ngàn người gồm công an, cảnh sát cơ động, dân phòng và, theo tố cáo của dân, thì có cả thành phần xã hội đen, để thi hành lệnh cưỡng chế, biến việc này thành giống như là một trận càn quét trong chiến tranh, với hơi cay mờ mịt đồng, khói mù tỏa khắp nơi, tiếng súng vang rền trời.

Phương Bích: NHÀ CẦM QUYỀN HÀ NỘI ĐƯỢC VÀ MẤT GÌ KHI BẮT GIAM BÙI HẰNG

Nhà cầm quyền Hà Nội được và mất gì khi bắt giam Bùi Hằng
Phương Bích

Trước mỗi sự kiện khác thường nào đó, tôi thường mất cảm giác khá lâu để tìm lại nó. Suốt hơn 5 tháng nay, kể từ khi Bùi Hằng bị bắt đưa đi biệt tích, rồi những lần lẽo đẽo theo thằng con lên thăm nuôi Bùi Hằng mà chả lần nào được gặp mặt, cảm giác xót thương lúc nào cũng ám ảnh. Nhiều người nhắc đến còn khóc chứ tôi chả khóc được. Bây giờ người ra rồi, chưa sờ vào người nhưng đã nghe thấy tiếng, nhìn thấy ảnh mà sao tôi mãi không nói được điều gì. Trong khi mọi người khóc cười xôn xao, tôi ngồi ngẫm sự đời!

Nhìn bức ảnh những người đi thăm chụp được hồi đầu xuân, trông Bùi Hằng có gầy đi nhiều khiến bạn bè từng xót xa bao nhiêu. Rồi gần đây, trong đợt truyền thông lề phải “đánh tổng lực”  Bùi Hằng thì có thoáng nhìn thấy người trên tivi . Cũng không đến nỗi nào (thoáng nhìn là vì cả năm nay tôi chả xem ti vi, thấy có người bảo Bùi Hằng đang trên tivi thì nháo nhào bật lên – nhìn được vài giây thì hết). Đến đận vừa rồi, khi trại Thanh Hà họ không cho Bùi Hằng ký đơn kiện, Bùi Hằng có nói với con trai là sẽ tự sát, nếu quyền con người của cô ấy không được tôn trọng. Nghe tôi kể điều này, nhiều người đã lo lắng chia sẻ, làm sao khuyên cô ấy đừng làm vậy mà thiệt thân, phải sống để mà tranh đấu chứ.

Mới đấy với đây chưa đầy 1 tháng, mà lúc ra sao người trông tiều tụy, khác xa với hình ảnh tôi nhìn thấy ở thời điểm trên làm vậy.

Ngay trong đêm 27/4, khi biết tin họ sẽ thả Bùi Hằng, chúng tôi đã tụ tập với nhau bên bờ Hồ Tây, ngồi chờ giây phút liên lạc được với Bùi Hằng. Hơn 9 giờ tối, có tin Bùi Hằng vẫn ở trong trại, từ chối hưởng lượng “khoan hồng” như báo ANTĐ đã đưa. Nếu đúng vậy thì mọi người đều bảo, Bùi Hằng xử sự như thế là được, có chí khí. Chỉ chưa biết sau đó họ sẽ đối phó thế nào, khi lệnh thả đã ký mà người được thả lại từ chối được “khoan hồng” như thế nào thôi.

Hồi hộp cả đêm, rồi sang ngày hôm sau, từ Nam ra Bắc điện thoại như con thoi. Gần trưa thằng Bùi Nhân gọi cho tôi, giọng rất quyết đoán: nếu hết ngày nay không có tin tức gì, bác đặt vé ngày 2/5 cho con ra thăm mẹ.

Tôi đồng ý cái rụp, và có ý định lần này sẽ thông báo rộng rãi cho những ai muốn lên thăm Bùi Hằng. Rồi kiểu gì chúng tôi cũng phải phụ giúp cô ấy, đấu tranh đòi bằng được cái quyền khởi kiện (chứ không phải khiếu nại) của cô ấy.

Mọi người đoán già đoán non, rằng có khi họ cứ lẳng lặng đưa lên xe chở quách ra sân bay đưa về nhà, giống như kiểu thả cụ Hoàng Minh Chính ấy. Nếu không thế thì lệnh ký rồi phải hủy à? Mà hủy vì lý do đối tượng từ chối khoan hồng thì nhục quá.

Thời điểm loan tin Bùi Hằng đã về đến Vũng Tàu, đang khám bệnh như thế nào thì nhiều người biết. Nhưng những bức hình đầu tiên của Bùi Hằng, được đưa lên mạng mới thực sự khiến nhiều người bị sốc. Người ta nhớ lại hình ảnh người phụ nữ cao lớn, duyên dáng trong tà áo dài, khuôn măt tươi tắn rạng ngời cách đây hơn 5 tháng, để rồi ngỡ ngàng với hình ảnh người đàn bà tiều tụy, tóc hoa râm và cánh tay còn dấu tích của những vết thương chưa lành...Đây là kết quả giáo dục và cải tạo công dân sau 5 tháng đây ư?

Tôi đoán nếu đó không phải là Bùi Hằng, biểu tình viên chống Trung Quốc xâm lược, người đã được các tổ chức quốc tế lên tiếng đòi trả tự do thì chắc hẳn đã chết nghẻo trong trại như những con người khốn khổ khác rồi.

Hóa ra không chỉ một lần, công an vào trại thuyết phục Bùi Hằng làm đơn xin hưởng khoan hồng. Sao họ lại ấu trĩ đến thế nhỉ? Một người dám cắt tay tự sát để phản đối bất công, mà lại có thể hèn nhát đến thế sao? Nghe Bùi Hằng kể sơ bộ là họ chỉ đọc quyết định chứ không cho cô ấy xem. Rồi nói căn cứ vào đơn xin của gia đình...

Lạ nhỉ! Theo như báo đài đưa tin thì cách đây không lâu, chính gia đình Bùi Hằng còn làm đơn đề nghị đưa Bùi Hằng đi cải tạo kia mà, sao giờ lại làm đơn xin cho Bùi Hằng? Không biết nên tin vào ai bây giờ? Trớ trêu thay là chính những người nhà mà họ bảo có đơn xin cho Bùi Hằng ấy, lại nhắn tin chửi bới cụ Lê Hiền Đức, rằng “vì mày can thiệp mà con Hằng mới được ra”???

Vì Bùi Hằng nhất quyết kiện cái quyết định bắt cô ấy trái phép, nên khi công an không cho cô ấy kiện (tìm mọi cách để cô lập cô ấy ở trong tù), thì cô ấy chỉ có nước tự sát để tố cáo việc vi phạm pháp luật của những kẻ nhân danh chính quyền.

Không ai cổ súy cho việc tự sát, nhưng không phải ai cũng có can đảm làm được điều đó - dùng mạng sống của mình để chứng minh cho chân lý và sự thật!

Có lẽ điều này làm nhà cầm quyền Hà Nội lo sợ. Cái chết của Bùi Hằng nếu xảy ra ở trong trại sẽ là một quả bom, mà hậu quả của nó là không lường trước được. Bởi thế mới có chuyện lạ đời là sống chết cũng phải tống khứ Bùi Hằng ra khỏi trại, chứ chẳng phải khoan hồng khoan xanh gì hết.

Bùi Hằng nói khi cô ấy bước vào phòng thì hai viên cảnh sát chực sẵn ở đó, xông vào giật cánh khuỷu cô ấy ra sau rồi lôi cô ấy ra sân. Khi cô ấy kêu la cưỡng lại thì có thêm hai cảnh sát chạy tới phụ giúp, khênh cô ấy lên xe ô tô. Ở đó có một cái chăn trải trên sàn xe, và họ vật cô ấy ra sàn xe để còng chân tay cô ấy lại. Lúc đầu họ còng tay phía trước, nhưng Bùi Hằng tự cắn tay mình đến chảy máu nên họ còng tay cô ấy ra phía sau. Vậy là cô ấy cứ nằm còng queo trên xe, chân tay bị còng như một con vật như thế cho đến tận  Hà Tĩnh hay Quảng Bình gì đó. Khi cô ấy đòi đi vệ sinh, viên cảnh sát tên Hiệu và viên cảnh sát thày thuốc của trại lên tiếng xin mở còng cho cô ấy, thì từ đó cô ấy mới không bị còng nữa.

 Chiếc xe ô tô biển số xanh 80A (của Bộ CA) - dùng để xích Bùi Hằng
lúc áp tải chị từ trại giam Thanh Hà (Vĩnh Phúc) về đến Vũng Tàu

Bùi Hằng kể rằng viên thày thuốc của trại đã nói rất chân tình với cô ấy, công khai trước nhiều người và có mặt cả cấp trên của anh ta, là hãy để anh ta đưa cô ấy về đến nhà một cách an toàn, rồi thì anh ta sẽ cởi bỏ bộ quân phục này !!!

Điều này làm tôi vô cùng xúc động và vui mừng. Tôi đoán trong thâm tâm con người này, khi chứng kiến và tìm hiểu về câu chuyện của Bùi Hằng, lương tâm anh ta đã bị dằn vặt đến mức phải thốt lên những lời đó. Hy vọng trên đời còn nhiều người như thế.

Ngay vừa mới đây, Bùi Hằng cho biết rất nhiều người (trong đó có cả những người chưa hề quen biết) đã đến nhà chúc mừng cô ấy trở về. Một anh xe ôm đem biếu cô ấy 5 quả dừa, nói để cô bồi bổ sức khỏe. Một vị đại tá quân đội gọi điện đến bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Bùi Hằng.

Tôi cứ ngẫm nghĩ, cho đến giờ phút này, nhà cầm quyền được gì và mất gì trong việc bắt Bùi Hằng? Họ tự thấy là được gì tôi không biết, nhưng cái mất thì tôi thấy nhiều.

Bắt một công dân “gây rối trật tự công cộng” mà phải để đến các nhân sĩ trí thức trong nước nhiều lần lên tiếng, tổ chức nhân quyền thế giới lên tiếng. Dư luận trong và ngoài nước ồn ã. Mỗi lần bạn bè đi thăm nuôi về, lại kể tông tốc cho khắp thiên hạ biết những gì trước đây chưa ai nhìn thấy, nghe thấy vốn chẳng hề đẹp mặt cho nhà cầm quyền tý nào.

Tôi nghĩ cái tay nào tham mưu cho việc bắt Bùi Hằng này nên cho nghỉ việc. Bắt thì bắt bằng được, mà nào có bắt đàng hoàng công khai cho cam, đến mức tưởng đâu Bùi Hằng bị mất tích!

Hả hê chưa đã thì bắt đầu lo ngay ngáy. Trong nước thì lo đối phó với truyền thông rầm rĩ  từ thông tấn xã vỉa hè (vốn không bị cấp nào kiểm duyệt nên lan nhanh). Cắt cử người theo dõi, quay phim chụp ảnh tía lia những kẻ ngang nhiên “phơi mặt” lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật (láo quá vì không biết sợ). Mua lưới chăng kín mít cái vườn cây đẹp đẽ chỉ để không cho bọn “phản động” ấy nhòm thấy nhau lại gây “xúc động”, nước mắt nước mũi dầm dề rồi gọi nhau ời ời (khó chịu lắm). Ngoài nước thì hết tổ chức này đến sứ quán kia lên tiếng...

Ai mà ngờ được cái vụ này nó lại ầm ĩ thế. Rồi sau 5 tháng giam giữ, chưa giáo dục cải tạo được cái gì thì đối tượng đã sụt mất 15 ký. Nhỡ nó chết thì...khối kẻ chết theo!

Thôi thì không nhận khoan hồng cũng mặc! Không chịu ra cũng mặc! Cứ trói gô lại rồi tống lên xe, chở “hàng” bằng đường bộ để hoàn trả về nơi cư trú. Trong khi đó lại còn phải làm thêm động tác nghi binh, mua vé máy bay nhưng không đi???

Tính ra phí tổn cho việc từ bắt cho đến lúc thả là quá tốn kém tiền ngân sách. Đúng là tiền mất tật mang. Mà rồi nào chắc đã yên? Bùi Hằng đã khẳng khái tuyên bố trong lời “Tri ân” trên mạng, là sẽ không bao giờ chịu khuất phục, sẽ tiếp tục con đường tranh đấu cho công lý.

Thành quả của việc giáo dục và cải tạo – biến đổi được hình dạng một con người trong hơn 5 tháng như thế này đây. Quả là những bức ảnh thay muôn vàn lời nói. Ai sẽ là người vui sướng hả hê, và ai là người đau lòng đến rơi lệ? Người thân ư? Hay người dưng?


 
 Nguồn: Blog ChimKiwi.

VĂN GIANG THÁNG 5 NĂM 1959

Bắc Hưng Hải - Văn Giang tháng 5 năm 1959:
Theo lời kể của Cố Bộ trưởng Bộ Thủy lợi Hà Kế Tấn

Trước khi khởi công ngày 20/9/1958, Bác Hồ đã xuống đê Xuân Quan thăm hỏi và nói chuyện với cán bộ, công nhân, và nhân dân gấp rút chuẩn bị. Bộ áo nâu giản dị, mái tóc bạc phơ, chúng tôi - hàng ngàn người vây quanh Bác bên mái đê Xuân Quan, lắng nghe tiếng nói ấm áp của người: “Cán bộ cần phải biến quyết tâm của Đảng và Chính phủ thành quyết tâm của toàn thể nhân dân”.

Bác căn dặn cụ thể, đối với dân công phải: “Giáo dục tốt, phải công tác chính trị tốt. Phải làm cho mọi người hiểu rằng: Công trường BHH là ích lợi chung, ích lợi to, ích lợi lâu dài cho nhân dân ba tỉnh. Đó là việc ích nước, lợi nhà. Phải làm cho mọi người hăng hái góp công sức”

Bác bảo phải tổ chức thật tốt, phải lãnh đạo thật tốt, dân công cũng như quân đội phải có kỷ luật chặt chẽ và dụng cụ phải sẵn sàng đầy đủ. Đối với cán bộ Bác nói: “Phải đồng cam cộng khổ với nhân dân, phải khuyến khích và giúp đỡ nhân dân phát huy sáng kiến, cải tiến kỹ thuật nâng cao năng suất”.

Toàn ban chỉ huy chúng tôi lao vào công việc. Những việc tưởng chừng như nan giải như: Giải phóng mặt bằng, dời đi một nửa làng Bát Tràng cổ kính, gần hàng trăm hộ nhà gạch, hoặc cắt hàng trăm mẫu lúa vừa trổ bông... Nhưng làm theo lời Bác, làm cho dân hiểu, dân tin là mọi việc đều đâu vào đấy. Trong chưa đầy nửa tháng, không ai phải giải thích đến hai ba lần.

... Ngày 25/12/1958, Bác lại xuống thăm công trường Cống Xuân Quan và đào kênh ngoài. Tôi được báo quá gấp, chưa có sự chuẩn bị nào thì Bác đến. Hôm ấy mưa phùn và giá rét. Toàn công trường vẫn hăng hái lao động với quyết tâm rất cao ...Bác bảo tôi dẫn đi thăm công trường. Tôi ngại Bác vất vả nên xin khất Bác lần khác vì hôm nay quá mưa rét và đường trơn. Bác đã bảo tôi: “Bộ đội dân công còn lao động ngoài mưa rét, sao Bác lại không ra tận nơi thăm hỏi được”.

Và thế là Bác cứ đi. Tôi và đồng chí trong Ban chỉ huy chỉ còn cách chạy theo: Bác leo lên dàn giáo cống Xuân Quan hỏi thăm anh em công nhân sắt, mộc, bêtông. Tôi vừa đi vừa báo cáo với Bác nội dung công việc đang tiến hành. Bác tươi cười bảo tôi: “Chú tiến bộ lắm về kỹ thuật thuỷ lợi rồi đó” Sau khi thăm cống Xuân Quan tôi muốn mời Bác nghỉ nhưng Bác gạt đi. Quần xắn cao tới đầu gối dưới làn mưa bụi, chiếc mũ cát trắng của Bác nhấp nhô giữa biển người, kéo một mạch từ Xuân Quan ra Bát Tràng. Chốc chốc Bác lại dừng chân thăm hỏi. Qua những đoạn bùn lầy quá trơn, có người xin cõng nhưng Bác gạt đi, tụt dép cầm tay và cứ thế tiến lên. Chúng tôi cố len lách xô đẩy cũng không đuổi kịp. Tiếng hô: “ Hồ Chí Minh muôn năm” vang lên như sấm, hôm đó Bác còn lao vào làng mới Bát Tràng nơi những hộ di chuyển đến, để thăm hỏi và động viên.

... Ngày 1/5/1959, mọi công việc hoàn thành, đến nay đê Xuân Quan vẫn giữ được lời đã hứa với Bác. Qua 50 năm phấn đấu Bắc Hưng Hải ngày nay đã trở thành một Đại thuỷ nông; trong đó hàng triệu nhân dân đã và đang hưởng hạnh phúc lâu dài hàng trăm năm như Bác đã tiên đoán khi về thăm công trường trước lúc khởi công.

50 năm hệ thống Bắc Hưng Hải (5/1959 - 5/2009)
Phan Tất Thành sưu tầm
*Ghi chú của NXD: Bộ trưởng Thủy lợi Hà Kế Tấn là người con của làng Đường Lâm.

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

CHIỀU 30.4: ĐAU ĐỚN LÒNG TA CHIỀU VĂN GIANG !

Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm trên tay những mảnh hài cốt.

Tôi chưa định trở lại Văn Giang sau cái đêm ấy, sau cái ngày ác nghiệt ấy. Tôi định dành những ngày nghỉ lễ cho gia đình riêng của tôi. Nhưng sau khi đọc và post lên đây 2 bài thơ của Giáo sư Viện sĩ Hoàng Xuân Phú và 1 bài thơ của Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Minh Thuyết - thầy tôi, thì tôi quyết lòng phải trở lại Văn Giang.

Trong vai đôi vợ chồng trẻ, chúng tôi ăn mặc khá thoải mái khi về Văn Giang. Đây là công trình thủy lợi Bắc Hưng Hải nức tiếng một thời. Chiều nay, trời vẫn xanh, nước vẫn xanh như những kẻ vô tình, kề bên là khu biệt thự sinh thái Ecopark:

ĐỐI THOẠI - thơ Nguyễn Minh Thuyết


ĐỐI THOẠI
Nguyễn Minh Thuyết

Anh Lập thân quý,
Tôi gửi anh mấy dòng cảm xúc về vụ Văn Giang như một lời chia sẻ với anh, anh Thanh Thảo và anh Nguyễn Khoa Điềm. Chia sẻ để mong vơi bớt buồn và bực dọc trong người từ hôm ấy đến giờ.
Mấy quyển sách anh cho, cả nhà chuyền tay nhau đọc, thích lắm. Tôi đang đọc “Ký ức vụn” thì bị giành mất, bây giờ mới đọc tiếp được. Hôm qua từ Đà Nẵng ra, một ông bạn ngồi cạnh thấy tôi bảo đọc quyển này ham đến mức … xin lỗi … có muốn đứng lên đi VS cũng không đứng lên được, ông ấy hỏi mượn rồi nghiến ngấu đọc suốt chuyến bay, làm tôi phải ngồi đọc tạp chí hàng không.
Chúc anh luôn khoẻ, vui và được Trời cho viết được nhiều quyển hay hơn nữa.
Nguyễn Minh Thuyết

ĐỐI THOẠI

Cưỡng chế xong rồi
Không chiến sĩ nào xây xát nhẹ.
Các cậu cứ đùa
Trang bị ngon lành thế
Không xong mới là điều khó khăn.

Người thắng trận này không phải nhân dân.
Dân là vậy
Chỉ thắng trong trận cuối.
Nhưng chính quyền nhân dân thất bại
Khi tấn công những người mình nhân danh.

27/4/2012
Nguồn: Quê Choa.

VÌ ĐÂU NÊN NỖI - MỘT THOÁNG NGUYÊN HÌNH - thơ Hoàng Xuân Phú

 NXD-Blog trân trọng giới thiệu chùm thơ mới nhất của Hoàng Xuân Phú

Một thoáng nguyên hình

Rùng mình khi xem đoạn video quay cảnh đánh người vô tội ở Văn Giang vào sáng ngày 24.4.2012, trong chiến dịch chiếm đất cho chủ Ecopark. Quặn đau như chính mình đang phải hứng chịu những cú đấm, cú đá và gậy gộc giáng thẳng vào đầu, vào mặt. Ớn lạnh trước thái độ ác ôn, bất chợt vô cớ đánh người, rồi lững thững quay lưng, như đã thỏa cơn ghiền man rợ. 82 giây video phát lộ thú tính.

Lũ ác ôn
Lăm lăm gậy gộc
Náo loạn nghĩa trang
Đạp hồn liệt sĩ

Bỗng chúng vượt rào
Lao ra
Túm tà áo trắng
Đang hồn nhiên lặng nhìn

Chục thằng nhào tới
Đánh tả tơi
Nạn nhân vô can
Không hề cản bọn thi hành công vụ

Lồng lộn dã thú
Nhằm mặt, chúng đấm
Nhè đầu, chúng vụt
Trút căm thù bằng cú đá tung chân

Đánh cho đã cơn ghiền man rợ
Đỡ bứt rứt tim đen mưng mủ
Vừa tận trung với chủ
Vừa thỏa thú côn đồ

Hoàng Xuân Phú
Hà Nội, 27.4.2012

Vì đâu nên nỗi?

Gió Tây Nguyên nhiễm mùi bô-xit
Ma lực đồng tiền gia cố pô-ly-me
Dìm Vinashin
Cướp đầm Tiên Lãng
Phái côn đồ giày xéo đất Văn Giang


Hoàng Xuân Phú
Hà Nội, 25.4.2012

Bùi Thị Minh Hằng: LỜI TRI ÂN


Bùi Thị Minh Hằng:
Gửi tất cả những người bạn yêu quý của Bùi Hằng

Lời đầu tiên, xin cho Bùi Hằng và gia đình được gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn, những người đã luôn lo lắng và lên tiếng bảo vệ cho Bùi Hằng trong 6 tháng qua. Xin cảm ơn những blogger, các cơ quan truyền thông, tổ chức quốc tế, tòa đại sứ và chính phủ các nước đã lên tiếng đòi trả tự do cho Bùi Hằng. Từ tận đáy lòng, xin các bạn hãy nhận từ Bùi Hằng lời cảm ơn chân thành nhất.

Chiều hôm nay, Bùi Hằng trở về nhà trong một thân xác tiều tụy, đủ các vết thương trên người. Thế nhưng, đây sẽ là ngày trở về đầy niềm vui và hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Niềm vui trào dâng cùng những giọt nước mắt vừa mừng, vừa tủi.

6 tháng trong lao tù, cùng với bao nỗi cay đắng đã khiến bề ngoài Bùi Hằng thay đổi hẳn, nhìn lại trong gương không thể nhận ra mình. Dẫu vậy, Bùi Hằng sẽ vẫn luôn là Bùi Hằng mà các bạn đã biết đến như ngày nào. 

Dù những thế lực cầm quyền có vu cáo bịa đặt thế nào đi chăng nữa, Bùi Hằng sẽ luôn là một người con của Tổ quốc Việt Nam, là người đồng hành với tất cả những người dân Yêu Nước. Những cuộc đàn áp chỉ làm cho Bùi Hằng vững tin hơn vào con đường mình đã chọn. Những ngày sắp tới sẽ là cuộc chiến đầy cam go chống lại những thế lực đang phá hoại Tổ Quốc thân yêu của chúng ta. Dù chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi, nhưng  Bùi Hằng xin nguyện sẽ làm hết sức để đấu tranh cùng các bạn.

Việc nhà cầm quyền buộc phải thả Bùi Hằng chính là thành quả từ nỗ lực đấu tranh không mệt mỏi của đồng bào trong và ngoài nước, đó cũng là nhờ vào sự lên tiếng của tất cả những người có lương tri trên toàn thế giới. Trong chốn lao tù cách biệt với thế giới bên ngoài, Bùi Hằng đã luôn chiến đấu và không lùi bước trước cường quyền.

Trại Thanh Hà là một nhà tù nhỏ, còn đất nước Việt Nam là một nhà tù lớn hơn. Còn bao nhiêu người Việt Nam yêu nước khác vẫn đang bị giam cầm trong nhà tù nhỏ,  gần 90 triệu người dân Việt Nam vẫn bị đày đọa trong nhà tù lớn hơn. Chính vì vậy, Bùi Hằng nghĩ rằng chúng ta vẫn phải luôn tiếp tục chiến đấu để đòi lại tự do cho đồng bào mình. Đó cũng là khát khao mà Bùi Hằng luôn hướng đến.

BÀI TRẢ LỜI PV ĐẦU TIÊN CỦA CHỊ BÙI HẰNG, SAU KHI ĐƯỢC TRẢ TỰ DO

Nụ cười Bùi Thị Minh Hằng - Trở về từ chốn lao tù

Bà Bùi Thị Minh Hằng được trả tự do

2012-04-29 
Sau 6 tháng bị giam cầm, bà Bùi Thị Minh Hằng cuối cùng đã được trả tự do, vào chiều ngày 29 tháng 4-2012. 
Rất vui mừng 
Sau nhiều tháng trời đấu tranh đòi công lý, vào chiều ngày 29 tháng 4, bà Bùi Thị Minh Hằng đã được trả tự do và về đến nhà mình tại phường 4, thành phố Vũng Tàu. 
Nói chuyện với chúng tôi qua điện thoại từ nhà của mình, bà Bùi Hằng cho biết cảm nghĩ của mình khi được đoàn tụ với người thân và gia đình:

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

RFI LOAN TIN CHỊ BÙI THỊ MINH HẰNG ĐƯỢC TỰ DO

Bà Bùi Thị Minh Hằng được tự do, 5 tháng sau khi bị đưa đi cải tạo


Thanh Phương
 
Theo nguồn tin từ trong nước, hôm nay 29/04/2012, bà Bùi Thị Minh Hẳng, một trong những người tích cực tham gia biểu tình bảo vệ chủ quyền Biển Đông, vừa được trả tự do và về đến Vũng Tàu, 5 tháng sau khi bị đưa vào Cơ sở Giáo dục Thanh Hà, Vĩnh Phúc, vì bị coi là nhiều lần có « hành vi gây rối trật tự công cộng ».

Tờ An Ninh Thủ Đô hôm qua 28/04/2012, loan tin là nhân kỷ niệm các ngày lễ lớn 30/4 và 1/5, Cơ sở Giáo dục Thanh Hà đã ra quyết định "khoan hồng" cho bà Bùi Thị Minh Hằng, giao cho chính quyền địa phương phối hợp cùng gia đình « giáo dục » bà Hằng trở thành « công dân tốt ».

Bà Bùi Thị Minh Hằng đã bị bắt vào ngày 27/11 năm ngoái tại Sài Gòn, sau khi bà phản đối việc công an bắt giữ một số người tham gia cuộc tập hợp ở Hà Nội trong cùng ngày hôm đó để ủng hộ nghị của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc ban hành Luật Biểu tình. Ngày hôm sau, 28/11, theo quyết định của Uỷ ban Nhân dân Hà Nội, bà Hằng bị đưa vào Cơ sở Giáo dục Thanh Hà, tỉnh Vĩnh Phúc.

Lý do được chính quyền đưa ra là bà Hằng đã nhiều lần có « hành vi gây rối trật tự công cộng », nhưng « chưa đến mức xử lý hình sự ». Quyết định của chính quyền thành phố Hà Nội đã bị luật sư Hà Huy Sơn, người bảo vệ quyền lợi cho bà Hằng, xem là « trái pháp luật ». Tổ chức Human Rights Watch cũng đã lên án hành động này của chính quyền Hà Nội.

Theo tin của tờ An Ninh Thủ Đô, quyết định "khoan hồng" đã được đưa ra sau khi « xét đơn đề nghị của gia đình », nhưng gia đình của bà Hằng cho biết là công an đã đến nhà để yêu cầu họ làm đơn xin khoan hồng, nhưng gia đình không chịu làm đơn.

Được biết là ngay từ ngày 20/3 thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã yêu cầu chính quyền thành phố Hà Nội trả tự do cho bà Bùi Thị Minh Hằng, nhưng Ủy ban Nhân dân Hà Nội mãi đến ngày 26/4 mới ký lệnh khoan hồng.

Nguồn: RFI Việt ngữ

TIN MỪNG: CHỊ BÙI HẰNG ĐÃ VỀ ĐẾN NHÀ

Sau 6 tháng trong lao tù, chị Hằng trông ốm yếu, tiều tụy đi rất nhiều. Người mặc áo hồng là
một nữ An ninh Hà Nội tên Minh, chuyên theo dõi chị Hằng
Thưa chư vị,
Chị Bùi Thị Minh Hằng đã về đến Vũng Tàu. Hiện chị đang làm nốt một số thủ tục tại UBND Phường 4, TP Vũng Tàu để về nhà!

NXD đang nói chuyện ĐT với Chị Bùi Hằng. Ít phút trước, chị đã nói chuyện ĐT với Luật sư Hà Huy Sơn.

Chị cho biết chị trở về Vũng Tàu từ trại Thanh Hà trên đoàn 2 xe của trại, các xe mang biển số 31 A 00068 và 30 A 8682. Được biết, Hàng không VN VietnamAirline nhận được cú đặt chỗ cho một người là Bui Thi Minh ...bay chuyến 6h sáng nay nhưng cuối cùng người này không lên máy bay. Chị cũng cho biết bọn họ đã xích tay chị trên xe trên đường từ trại Thanh Hà đến tận Hà Tĩnh mới mở xích.

Hiện sức khỏe và tinh thần của chị ổn định, tuy trên mình vẫn còn mang các dấu vết thương tích. 

GS.TS THÁI KIM LAN VÀ HÀNH TRÌNH ĐÒI ĐẤT HƯƠNG HỎA

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

TÔI BIẾT RỒI! XIN CHỚ VỘI MỪNG (CẬP NHẬT NGÀY 29.4)


Thưa chư vị,
Mặc dù tôi đã đọc bản tin trên báo An Ninh Thủ đô về chuyện đó, nhưng mà tôi chưa vội mừng! Bây giờ, chuyện mới chỉ có vài dòng tin trên cái tờ báo - mà chúng ta đã khinh thường lâu nay, mà nay chúng ta đã tin ư?

Đối với tôi, phải là bẳng xương bằng thịt, và ngay trước mắt!

CẬP NHẬT ĐẾN 02h NGÀY 29.4.2012: 

Chiều 26.4, ký lệnh. 

21h00: Sơn Tây, Vũng Tàu chưa nhận được tin tức gì. 
21h25: 16h30 chiều nay, thủ tục bàn giao được tiến hành tại trại Thanh Hà. 

22h17: Có tin nói, khi đọc lệnh thả và "khoan hồng" Bùi Hằng không ra khỏi trại. 

23h00: Có tin nói Bùi Hằng đã lên máy bay lúc 18h chiều nay. 
Nhưng không phải.

0h15: 23h30 - 0h - Vũng Tàu không có tin gì mới. 

01h15: Bạn bè của Bùi Hằng ở HN, SG và Vũng Tàu vẫn thức đợi chị về... 

02h00: Lúc 01:30, rạng sáng 29/04, một số người trong gia đình và bạn bè chị Hằng trực tiếp đến trụ sở CA Phường 4, Vũng Tàu để hỏi về tình trạng của chị. Tuy nhiên, phía CA nói rằng họ "không biết gì cả".

Chúc chư vị một đêm an giấc! 


14h52 ngày 29.4.2012: Vào lúc 11h10 tại NR chị Hằng ở Vũng Tàu có 5 nhân viên an ninh lượn lờ.


Đào Tiến Thi: CHỈ VÌ MẤY ĐỒNG BẠC CỦA NHÀ TƯ SẢN?

Chỉ vì mấy đồng bạc của nhà tư sản?
Đào Tiến Thi
- bài gửi riêng NXD-Blog
Vụ Văn Giang nóng lên từ đầu tháng tư năm nay. 

Trên các phương tiện truyền thông ta đã thấy, suốt từ đầu tháng 4, bà con đã đi gõ khắp các cửa, từ huyện, tỉnh đến trung ương. Bà con không nhất trí với giá đền bù, do đó không chấp nhận quyết định cưỡng chế và đã làm tất cả những gì trong vòng pháp luật và ôn hòa để giữ đất.

Theo ông Bùi Huy Thanh, chánh văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên, đây là cưỡng chế 5,8 ha còn lại (trong số 72ha) thuộc 166 hộ không nhận tiền đền bù hỗ trợ, do đó phải tiến hành cưỡng chế.

Nghe có vẻ nhỏ, thế nhưng cuộc cưỡng chế ngày 24-4-2012 lại có quy mô khổng lồ và chắc chắn để lại nhưng vết thương khó lành.
.

Báo Tuổi Trẻ: HÀ NỘI - HƠN 1.000 NGƯỜI DÂN VÂY TRỤ SỞ XÃ ĐÒI ĐẤT


Hà Nội: hơn 1.000 người vây trụ sở xã đòi đất

* Bình Định: phản đối doanh nghiệp chặt rừng phòng hộ

TUỔI TRẺ - Đến chiều 27-4, hơn 1.000 người dân xã Liên Hiệp (huyện Phúc Thọ, Hà Nội) vẫn tập trung tại trụ sở của UBND xã Liên Hiệp phản đối những sai phạm quản lý đất đai của chính quyền xã, đòi chính quyền trả lại đất.
.
Người dân tập trung trên quốc lộ 1A đoạn trước trụ sở UBND huyện Phù Mỹ, Bình Định phản đối doanh nghiệp chặt rừng phòng hộ - Ảnh: T.ĐĂNG

Trước đó sáng 26-4, rất đông người dân trên địa bàn xã Liên Hiệp kéo nhau về trụ sở UBND xã, mang theo băngrôn, khẩu hiệu có nội dung đề nghị chính quyền, cán bộ xã “trả lại ruộng đất”, thậm chí mang cả xoong nồi để nấu cháo ngay tại sân trụ sở ubnd xã. Lãnh đạo và cán bộ UBND xã Liên Hiệp phải lánh tạm đi nơi khác, bộ máy chính quyền xã tạm dừng hoạt động trong hai ngày 26 và 27-4.

Theo phản ảnh của người dân, một số lãnh đạo UBND xã Liên Hiệp và hai hợp tác xã trong xã (Đồng Hối và Hạ Hiệp) có những hành vi khuất tất, chiếm dụng một diện tích lớn đất đai của xã viên hợp tác xã để đấu thầu và mua bán bất chính. Ngoài ra, việc sản xuất mạ kẽm của một số cá nhân tại địa phương còn làm môi trường xung quanh bị ô nhiễm, khiến người dân bức xúc.

Chiều 27-4, trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Đình Thức, phó bí thư thường trực Huyện ủy Phúc Thọ, xác nhận sự việc. Ông Thức cho biết huyện đã thành lập đoàn thanh tra và đang làm rõ nội dung đơn thư khiếu nại của người dân. Ông Thức thông tin: ngay trong chiều 27-4, tổ thanh tra đã chính thức đối thoại với dân.

* Quốc lộ 1A đoạn ngang qua thị trấn huyện Phù Mỹ (tỉnh Bình Định) đã bị ách tắc từ 11g đến hơn 12g30 ngày 27-4 do hàng trăm người dân chủ yếu ở hai xã Mỹ Thọ, Mỹ An kéo về trước trụ sở UBND huyện Phù Mỹ và chặn ngang quốc lộ để phản đối một số doanh nghiệp chặt rừng dương phòng hộ, khai thác titan.

Đến 15g chiều qua, giao thông tại khu vực này mới được thông suốt hoàn toàn, tình hình trật tự được vãn hồi, sau khi lãnh đạo UBND tỉnh Bình Định chính thức thông báo với bà con nông dân sẽ quyết định tạm dừng hoạt động khai thác titan tại khu vực rừng phòng hộ nói trên.

Trong tháng 3, hàng trăm bà con nông dân tại xã Mỹ Thọ, huyện Phù Mỹ đã thay nhau trực 24/24 giờ bảo vệ rừng phòng hộ tại các thôn Xuân Thạnh (xã Mỹ An) và Tân Phụng (xã Mỹ Thọ) trước nguy cơ bị xóa sổ do các công ty khai thác titan triển khai việc chặt phá rừng chắn cát để khai thác khoáng sản.

LÂM HOÀI -XUÂN LONG - TRƯỜNG ĐĂNG
Nguồn: Tuổi Trẻ

TIN BUỒN

Được tin thân phụ của Nhà thơ Nguyễn Quốc Toản (Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội):
Cụ NGUYỄN VĂN KHUÔNG      
Sinh năm 1926;  Quê quán: Thị xã Sơn Tây- Hà Nội
- Nguyên Trưởng Ban Tài chính quản trị, Tỉnh ủy Hà Tây
- Nguyên Vụ trưởng, Trưởng Ban huấn luyện Trọng tài kinh tế Nhà nước 
- Nguyên Phó chủ nhiệm Đoàn luật sư tỉnh Hà Tây và Hà Nội

Do tuổi cao, sức yếu đã tạ thế vào hồi 15h18’ ngày 27/4 /2012  (tức ngày 7 tháng 4 năm Nhâm Thìn),   ởng thọ 87 tuổi.
Lễ viếng vào hồi:  8h30’ ngày 28/4/2012   
Lễ truy điệu vào hồi:  7h30’ ngày 29/4/2012
Lễ đưa tang vào hồi:  8h30’ ngày 29/4/2012
           An táng tại Nghĩa trang Đồi Sui- Thị xã Sơn Tây- Hà Nội

Gia đình Nguyễn Xuân Diện thành kính chia buồn sâu sắc cùng Cụ bà Phạm Thị Hỷ, Nhà thơ Nguyễn Quốc Toản và tang quyến.
Nguyện cầu anh linh Cụ Nguyễn Văn Khuông đời đời yên nghỉ cõi vĩnh hằng!
Nguyễn Xuân Diện – Blog kính báo!
__________________________________________

Ghi chú: Cụ Nguyễn Văn Khuông là Trưởng ban liên lạc Cán bộ cách mạng bị địch bắt tù đày TX Sơn Tây. Cụ đã đọc lời vĩnh biệt tại tang lễ Ông nội tôi (cựu tù Hỏa Lò, Hải Phòng, Ninh Bình) năm 2002 và tang lễ Bác tôi  (cựu tù Côn Đào) trước tết Nguyên đán Nhâm Thìn vừa qua. 18h chiều qua, vợ chồng tôi thay mặt gia đình đã đến viếng Cụ và chia buồn cùng tang quyến.