Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

CHUYỂN MÙA

 

Tạp văn của Nguyễn Xuân Diện
viết năm 1993

Thế là mùa thu đã đi. Nhẹ nhàng và bâng khuâng như khi thu đến. Mới hôm nào thu khôi nguyên còn ngại ngùng e lệ, thế mà nay thu đã đi rồi!

Một sáng ngủ dậy, ngóng trời qua cửa sổ đã thấy gió lạnh kéo về. Nao nao nhớ tiếc một cái gì đó rất chi là vu vơ. Sắc trời cao xanh khoáng đạt của mùa thu đã không còn nữa. Bầu trời đã xám màu chì. Loáng thoáng vẫn gặp những đàn chim đi trú rét ở phương Nam xa xôi. Da thịt bắt đầu săn lại. Buổi sớm đã ngại dậy rồi!

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

VU LAN - CON NGỒI NHỚ MẸ, QUÊ NHÀ XA XĂM…


VU LAN - CON NGỒI NHỚ MẸ, QUÊ NHÀ XA XĂM…

Nam Phan

Nếu không có dịch bệnh, lễ Vu lan lần này, mình sẽ về quê thăm mẹ, để khi tạm biệt, được mẹ ôm một cái. Không hiểu sao trong gia đình, chỉ riêng mình có thói quen ôm mẹ khi tạm biệt, mà bạn bè cùng trang lứa với mình ở quê hầu như cũng không ai có thói quen đó. Có lẽ do hồi nhỏ mình được ôm mẹ ngủ nhiều nhất. Quê nghèo, những đêm cuối năm trời rất lạnh, không đủ chăn mền, mẹ nhường hết cho mình, còn mẹ thì nằm co ro đắp bằng một cái áo. Có lần giật mình thức giấc giữa đêm, thấy mẹ co ro vì lạnh, mình nhường chăn mền cho mẹ, nhưng rồi mình không ngủ được vì lạnh quá, cuối cùng thì mẹ cũng nhường lại để mình được ngủ ngon giấc. Ngày tháng dần trôi, cứ mỗi lần về quê thăm mẹ, ôm mẹ một cái lúc tạm biệt, mình lại cảm nhận được vóc dáng của mẹ đã hao mòn thêm một ít nữa.

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

SA PA - Nguyễn Lân Thắng


Sapa

Nguyễn Lân Thắng
RFA

Tôi đến Sapa lần đầu tiên vào năm 1996, trong một chuyến đi chơi. Để lên tới đó ngày ấy quả là kỳ công, bởi từ Hà Nội lên đến Lào Cai phải ngồi tầu hoả mất cả đêm đến trưa hôm sau. Rồi từ Lào Cai lên đến Sapa lại mất chừng một buổi chiều chạy xe khách 40km theo quốc lộ 4D nữa. Hồi đó đường xấu lắm. Tôi nhớ mình xuống tầu lúc khoảng giữa trưa mà đến 7 h tối mới tới được Sapa. Cái xe khách cà khổ đưa chúng tôi đi cứ lầm lũi bò men theo từng con dốc dựng đứng, đôi lúc nó cua ngoặt đi theo cung đường giữa lưng chừng núi cao, để lộ ra một khoảng vực sâu hun hút xanh thẳm bên dưới. Sau này khi những trò chơi tàu lượn siêu tốc bắt đầu du nhập vào Việt Nam cũng không thể làm tôi choáng ngợp bằng chuyến xe khách lên Sapa hồi đó.

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2022

TẾT ĐOAN NGỌ, RƯNG RƯNG NHỚ NGƯỜI XƯA, CHUYỆN XƯA

Toàn dân giết sâu bọ

Vũ Thế Long

Thời ông bà cụ kị tôi còn sống, cứ đến những ngày này, khi thấy bà nội tôi đong gạo nếp, mua men rượu, rửa thúng, chặt lá chuối, lá sen chuẩn bị làm rượu nếp là cả lũ hân hoan reo mừng chờ đợi ngày giết sâu bọ sắp đến.
.
Sáng sớm hôm ấy, gà gáy sáng, mắt nhắm mắt mở vừa lồm ngồm bò ra khỏi giường, xỏ chân vào đôi guốc mộc là Bà nội đã giục cả lũ mau mau ra súc miệng rồi còn kịp giết sâu bọ. Bà bảo “Sâu bọ phải giết vào buổi sáng thì mới công hiệu”. Mấy chị em tôi hí hửng vội vã múc gáo nước súc miệng qua loa rồi vào nhận phần. Bà chia cho mỗi dứa một bát rượu nếp thơm lừng vừa ngọt dịu lại có vị cay của rượu. Dùng đôi đũa tăm nhỏ xíu cẩn thận gắp  cơm rượu bỏ mồm nhai từng hạt mọng nước men mà thấy ngất ngây. Một cảm giác say say lạ lùng không thể nào diễn tả được. Bà chia cho mỗi đứa mấy quả mận chua. Bọn tôi chấm muối nhai rồm rộp chảy nước dãi.

Bà bảo: “Các cháu ăn như thế thì sâu bọ sẽ chết hết. Trong người ai cũng có con sâu con bọ. Ngày hôm nay là mồng năm, ngày đầu hè nên không giết thì sâu bọ nó sinh sôi nảy nở”…Bà dạy thế thì biết thế chứ tôi cũng chẳng hiểu sâu bọ trong bụng người nó ra làm sao. Thấy bà cho ăn rượu nếp, ăn mận chua là khóai rồi. Lũ trẻ chúng tôi chỉ sợ lỡ ra nuốt phải cái hột mận thì khốn. Người ta dọa: nếu nuốt phải hột mận thì sẽ bị mọc cây trên đầu. Nghe mà hãi.

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2022

NHỚ TẾT NGÀY XƯA - Tản văn của Mạc Văn Trang

NHỚ TẾT NGÀY XƯA

Mạc Văn Trang

Cứ Tết đến, những kỷ niệm Tết xưa từ ngày thơ bé lại hiện về, gợi nhớ nao nao…Xin kể lại cái Tết của nhà mình vào trước cách mạng 1945.

Mình nhớ sâu đậm nhất là cái Tết vào năm 1944 (Giáp Thân) lúc mình 6 tuổi, “tuổi ta" là 7 tuổi. Sau đó là cách mạng 1945, rồi chiến tranh, không bao giờ còn cái Tết như ngày xưa nữa.

Trước Tết chừng một tháng đã thấy không khí rạo rực rồi. Trong nhà thấy ai cũng nói đến Tết. Trẻ con được sắm quần áo mới, không được cả bộ thì cũng được cái áo hay cái quần mới. Rồi cắt tóc hay cạo đầu mới. Mẹ, Dì hai rồi các thím, các chị thì nhuộm lại răng cho đen nhánh. Mình cứ tò mò xem nhuộm răng thế nào. Hoá ra thuốc nhuộm người ta đã quết sẵn vào những miếng lá nón bằng ngón tay trẻ con; buổi tối, các bà, các chị súc miệng, lau răng khô rồi dán thuốc vào răng, sáng hôm sau bóc miếng lá nón ra, răng đen nhánh. Nhưng phải ăn cháo cả ngày, đến hôm sau mới dám ăn cơm, để giữ cho thuốc nhuộm bám chắc. Tài thật, thế mà răng đen bền rất lâu. Cùng với đó là chuẩn bị mua trầu, cau, vỏ, lọ bình vôi cho đầy đủ để Tết ăn trầu cho ấm người, má hồng, môi đỏ…

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2022

MƯA XUÂN - Tùy bút của Nguyễn Xuân Diện

MƯA XUÂN
tạp văn của Nguyễn Xuân Diện

Xuân đã đem mưa về giăng khắp Hà thành. Một năm bốn mùa luân chuyển, mỗi một mùa dường như có một cái gì đó nổi trội lên, mà qua đó người ta cảm nhận được bước đi của thời gian.Với hạ là nắng, thu là gió heo may, đông là sương giá, riêng với xuân, đó là mưa. Mưa xuân. 

Không biết mùa xuân nào trong thuở hồng hoang xa xăm, là mùa xuân đầu tiên trời gieo mưa xuống, để rồi thành thông lệ có lẽ đến muôn đời. Cũng không ai biết ai là người đầu tiên nhìn ra được, cảm nhận được cái ý vị của mưa xuân. Và ai mà biết được là có bao nhiêu bài thơ viết về mưa xuân.

Mưa xuân không dầm dề nát đất thối cỏ như mưa thu, cũng không ồn ào, náo động như mưa rào tháng hạ. Mưa xuân êm êm giăng mắc bất ngờ. Mưa xuân như không rơi mà bay, bay lay phay như là bụi vậy.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

CHUYỂN MÙA - Tạp văn của Nguyễn Xuân Diện


Chuyển mùa

Nguyễn Xuân Diện
1993

Thế là mùa thu đã đi. Nhẹ nhàng và bâng khuâng như khi thu đến. Mới hôm nào thu khôi nguyên còn ngại ngùng e lệ, thế mà nay thu đã đi rồi!

Một sáng ngủ dậy, ngóng trời qua cửa sổ đã thấy gió lạnh kéo về. Nao nao nhớ tiếc một cái gì đó rất chi là vu vơ. Sắc trời cao xanh khoáng đạt của mùa thu đã không còn nữa. Bầu trời đã xám màu chì. Loáng thoáng vẫn gặp những đàn chim đi trú rét ở phương Nam xa xôi. Da thịt bắt đầu săn lại. Buổi sớm đã ngại dậy rồi!

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2021

Giàng Mí Mua: MỘT CÂU CHUYỆN THẬT NHIỀU CẢM XÚC

Một câu chuyện bình dị nhưng thật nhiều cảm xúc!

Giàng Mí Mua
(Hà Giang)

Trước tiên !! Mình xin cảm ơn đến các cô chú ở Miền Nam "cảm ơn cô chú nhiều lắm, yêu đồng bào Việt Nam mình"️.

Nếu nói giống như truyện cổ tích thì hành trình mình đi về cũng giống như vậy, vượt hơn 2000 km để về quê. Trong khi anh em ở cùng, họ có xe máy và đi hết, còn đúng 2 anh em không có xe máy để về.

Ngày 3/10 anh em đồng hương chuẩn bị lên xe máy để về, còn hai anh em chuẩn bị hai chiếc xe đạp để đi, lúc đó nghĩ chỉ cần cố gắng 1 tháng đạp xe có thể về nhà, 2 anh em bắt đầu khởi hành và đi.

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2021

TÔI ĐI HỌC - Thanh Tịnh


Tôi đi học

Thanh Tịnh

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG


BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG

Trên đường đi bộ thể dục buổi sáng về, chị H ghé hàng rau, hỏi trịch thượng:
 
- Mồng tơi bao nhiêu một bó?
 
- Dạ 6 ngàn ạ.
 
- Đắt thế, 4 ngàn nhé.
 
Ngần ngừ một lát rồi cô hàng rau cũng bán 4 ngàn/bó, nhưng khi cô cho rau vào túi, thì chị H đã kịp nhặt thêm 1 quả chanh, 4 quả ớt và mấy nhánh hành. Cô bé ngước mắt nhìn lên, lý nhí:
 
- Chị ơi chỗ chị lấy thêm ấy 1 nghìn đồng ạ.
 
- Ơ, con này hỗn nhỉ? Tao tát cho một cái lệch mặt đi bây giờ!
 
Cô bé bán rau rơm rớm nước mắt chẳng dám nói gì, chỉ nghĩ thầm:

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2021

NHỚ XƯA THEO BÀ LÊN CHÙA TẮM BỤT - Tùy bút của Phạm Xuân Thịnh


Hôm nay mùng Tám tháng Tư, là ngày Phật đản (Đức Phật giáng sinh:
 
MIỀN KÝ ỨC

 

Phạm Xuân Thịnh

Tôi bất chợ nhận ra đang là mùa Phật đản, hương sen từ hồ Tây theo gió đưa lên thơm ngào ngạt, ký ức về những ngày xưa lại lặng lẽ trở về.

Bà tôi hay đi chùa, nên ngày bé ở với bà tôi cũng nhiều lần được theo lên chùa. Bà dặn: lên chùa không được nói bậy, nói bậy là bị câm đấy, không được chỉ tay vào tượng, chỉ tay vào tượng là về ốm rụng ngón tay.

Nhớ có hôm bà bảo: mai là ngày tắm bụt đấy, lên chùa mà ăn cháo. Thế là tôi háo hức lắm, nằm cả đêm chả ngủ được, mong đến mai để được lên chùa xem tắm bụt.

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2021

Nguyễn Quang Thiều: NHÂN NGÀY GIỖ CHA TÔI LẦN THỨ 13

 
NHÂN NGÀY GIỖ CHA TÔI LẦN THỨ 13
(ngày 05 tháng 04 Âm lịch)

CHA TÔI

Khác với rất nhiều người già, cha tôi không làm thượng thọ khi ông tròn tuổi 80. Cha tôi tổ chức một cái lễ khác thay cho lễ Thượng thọ: lễ nhận huy hiệu 60 năm tuổi Đảng. Cho đến khi giã từ thế gian này, cha tôi đã là một người cộng sản chân chính trong suốt 61 năm. Và ông có đủ tất cả lý do để kiêu hãnh về điều này. Ý chí, hành động sống, khát vọng và sự hiến dâng không vụ lợi của những người cộng sản như cha tôi chắc chắn sẽ thuyết phục cả những người không cùng đội ngũ của ông. Bởi phía sau mọi tên gọi của bất cứ công việc hay tổ chức nào đó thì cha tôi vẫn luôn luôn là một con người lấy tư tưởng nhân ái làm nền tảng cho mọi hàng động sống của ông. Tôi chưa bao giờ thấy cha tôi đi chùa để lễ bái nhưng chưa bao giờ ông thù hận một ai. Với ông, bất cứ con người nào cũng phải được hưởng tình yêu thương từ đồng loại của mình. Ông đã thực hiện điều đó suốt cả cuộc đời mình mà không dựa vào bất cứ giáo lý nào.

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2021

PHỦ QUỐC


PHỦ QUỐC
 

Phan Cẩm Thượng
 
Tôi sống ở xã Cấn Hữu, Quốc Oai, Hà Tây trong hai năm sơ tán 1966, 1967, trở lại Quốc Oai trong năm 1972 , từ đó thi thoảng đi qua mà thôi. Tôi không hình dung được cảnh vật xưa đã thay đổi như thế nào, chắc chắn nó thay đổi, như biết bao vùng miền mà tôi từng qua, nhưng nơi này giống như quê hương thứ hai, nơi hình thành cái gốc rễ văn hóa cổ trong tôi không bao giờ thay đổi. 

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2021

Huỳnh Như Phương: NGHE GIỮA TINH SƯƠNG


Nghe giữa tinh sương

Huỳnh Như Phương

Mùa đông ngày đã ngắn, càng đến gần Tết thời gian như càng đi nhanh hơn. Làm báo xuân cho lớp vừa xong, được nghỉ Tết là xếp hết sách vở, lo giúp việc nhà: chà bộ lư đồng, lau dọn bàn thờ, quét mạng nhện trên trần nhà, dẫy cỏ từ ngõ vào sân rồi từ sân ra giếng… Năm nay tháng chạp không có 30, nhà nào cũng gấp gáp chuẩn bị Tết, hết việc này lại đến việc khác. Sáng 29 tôi còn phải chà sạch ảng nước trước sân rồi xách nước đổ cho đầy để ngày Tết khách đến nhà rửa mặt, rửa chân trước khi bước lên thềm. Vừa xong thì chợt thấy mấy chậu bông vạn thọ nở bung cánh hứng mưa đêm qua bị oằn cành, phải vội vàng tìm cây chống và buộc dây cho khỏi ngã. Sau khi giúp ngoại dọn mâm cơm cúng rước ông bà, tôi mới nhặt than hồng còn trong bếp để ủi bộ quần áo mới may bằng cái bàn ủi con gà.

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2021

Nguyễn Quang Thiều: NHỮNG BÍ MẬT CỦA TẾT


NHỮNG BÍ MẬT CỦA TẾT

Nguyễn Quang Thiều
 
 Mấy năm gần đây, có một số người đã đặt vấn đề bỏ ăn Tết truyền thống và dùng tết dương lịch thay vào. Lý do của họ thật đơn giản. Họ cho rằng Tết truyền thống hiện nay gây ra một số phiền lụy như lãng phí thời gian và vật chất, sinh ra một số thói xấu trong việc biếu xén quà cáp...và làm cho con người mệt mỏi. Những hiện tượng mà họ đưa ra là đúng. Nhưng họ lại sai lầm trong cách nhìn nhận bản chất của Tết truyền thống của người Việt Nam. Thực chất, những phiền lụy ấy là sinh ra từ thái độ sống của những người lấy Tết như là một lý do để thực thi những công việc khác chứ không phải là một sự kiện của văn hóa.

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2021

NGƯỜI Ở XA NHÀ - Tạp văn của Huỳnh Như Phương

Ảnh: Việt Nam Quê Tôi. Internet.

NGƯỜI Ở XA NHÀ

Huỳnh Như Phương

Khi bước chân ta lẫm chẫm tập đi trên nền nhà, ta đâu biết rằng có ngày mình sẽ đi xa khỏi căn nhà thơ ấu. Sống xa nhà là một kinh nghiệm quý giá của con người. Trừ những kẻ vô gia cư, còn những người bình thường, dù giàu sang hay nghèo khó, đêm đêm đều ngủ dưới một mái nhà. Vậy mà nhiều người có nhà, thậm chí nhà cao cửa rộng, vẫn canh cánh nỗi niềm “xa nhà”. Bởi vì nhà là biểu tượng của đoàn tụ, nơi kết nối những sợi dây tình cảm. “Nhà” không chỉ là ngôi nhà mà còn là hình ảnh thu nhỏ của quê hương, nguồn cội, là địa chỉ ghi dấu căn cước của con người.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2020

CÁNH ĐỒNG MÙA ĐÔNG - tạp văn của Phan Cẩm Thượng

Cánh đồng mùa đông
- tạp văn của Phan Cẩm Thượng

Lúc ấu thơ, khi còn chưa biết rét là gì, tôi thường đi chơi trên những cánh đồng mùa đông. Lúa tháng mười vừa gặt xong, thửa ruộng cạn chỉ còn những gốc rạ trơ trụi. Từ gốc rạ ấy, những mầm lúa lại mọc lên xanh non, nếu để lâu chúng cũng kết bông trổ hạt, người ta gọi đó là lúa trau, có thể lùa trâu bò xuống ăn. Ngoài đồng, phân trâu bò được đắp thành những đụn tròn cao dần lên trên chừng nửa thước. Phân ủ trong đó rất ấm tỏa ra làn khói mờ. Đi cắt rạ lâu trên đồng, những ngón chân lạnh cóng đến mức không còn cảm giác gì, người ta phải hong chân trên nóc đống phân đó. Vài nhà nông tranh thủ cầy ải. Họ xới đất lật lên thành luống, để cho gió bấc hong khô đất, đợi sang xuân có nước về lùa những luống đất đó tan ra như bùn. Đôi khi người ta dùng vồ đập cho đất vỡ tan trước. Thơ Đỗ Trung Lai có câu rằng: Vài ba thửa ruộng cầy sớm / Đất quằn như vỏ đỗ phơi. Nhiều cánh đồng mùa đông thường bỏ hoang, người ta bảo là cho đất nghỉ. Nhưng nhà nông không dư giả, chẳng trồng lúa thì trồng mầu. Ở huyện Hữu Lũng, Lạng Sơn, người Nùng Phản Sình thường trồng đỗ tương, thuốc lá và mía trên những dộc ruộng chạy sâu vào khe núi. Trong nhà ai nấy đều có những chum to. Chum thì đựng mật đã kéo, chum đựng thuốc lá mà cúi đầu vào mùi thơm phức, chum thì đựng đỗ tương. Ngay trong thời bao cấp đói kém, nông dân ở đây sống khá sung túc. Ở huyện Yên Dũng, Bắc Giang, mùa đông đồng được trồng bạt ngàn xu hào, có củ to đến hai cân. Xu hào nhiều khi bán rẻ cũng không được vì quá nhiều đành để thối. Mía, rau cải, xu hào, súp lơ, bắt cải… đều là những cây mùa đông cả. Bắp cải cần rét để quấn lá, cùng với súp lơ, xu hào tương truyền giống chúng từ tận phương Tây đưa sang ta, nhưng sang từ lúc nào không ai biết. Người thì bảo rằng hai trăm năm lại đây khi người Pháp mon men sang Đông Dương, người bảo rằng sớm hơn có đến bốn trăm năm, chắc do người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đưa sang. Ý kiến khác lại cho rằng sớm hơn nữa qua con đường Trung Quốc. Những cánh đồng mùa đông bớt trơ trụi, khi có hoa mầu, mà hoa mầu thì nhiều mầu sắc, vừa đẹp lại vừa tăng thu nhập cho nhà nông. Cánh đồng qua đất Phú Thị, từ Sủi đến Keo, người ta trông rất nhiều hoa cải cúc để ươm giống. Từ đầu đông đến tết , nơi đây rực một mầu vàng hoa cải trải dài vài cây số, hương sắc trong veo. Tiếc rằng vài doanh nghiệp đã cắm đất. Đồng hoa cải bị cắt đoạn và thu hẹp, cảnh tượng cũng không còn biết bao lâu.

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2019

Nguyễn Hà Hùng: HÀ NỘI VÀ NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI

Tác giả Nguyễn Hà Hùng  & Nguyễn Xuân Diện tại nhà riêng Nhà văn Đoàn Bảo Châu.

HÀ NỘI VÀ NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI

Nguyễn Hà Hùng 

Bị kẹp giữa bốn, năm cái xe khách, xe tải, xe rác, luồn lách trong tiếng động cơ, tiếng còi, những đường lượn, khói, ổ gà, những cú đạp phanh, thường xuyên như thế khiến tôi luyện được khả năng tập trung cao độ. Chểnh mảng dù chỉ một giây có khi là một đời lầm lỡ.

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019

HÀNG XÉN CŨ...Ở ĐÂU...BÂY GIỜ? - Tạp văn Đỗ Doãn Phương

Tranh "Cảnh chợ ở Hà Nội" do họa sĩ Phạm Hậu (1903 - 1995) vẽ năm 1934

Hàng xén cũ…ở đâu?...bây giờ?

Đỗ Doãn Phương

Dù ở trong làng quang thúng đi ra hay ở phương xa lần đến, dù là người già hay người trẻ, dù là đàn ông hay đàn bà…cứ nhắc đến họ, trong kí ức của mỗi người, đều thầm thì một cái tên rất thơ: “Cô hàng xén”.

Những thứ đồ lặt vặt đựng trong các hộp vuông vuông bằng bìa cứng hay bằng gỗ. Thôi thì bày ra đủ thứ, thượng vàng hạ cám từ chiếc nhẫn mạ đồng, đôi vành khuyên giả, cái kéo, con dao rồi gói mực tím, mực xanh, vài ba loại lưỡi câu, ngòi bút chấm, ngòi bút máy…và một tấm ni long trải ra một góc chợ hay một mái lều, bộ đồ thúng mẹt….Thế là thành một gánh hàng xén. Thế là xuất hiện thêm một cô hàng xén trong cái chợ quê xiêu vẹo này…

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Ẩm thực cuối tuần: MÓN RIÊU CỦA BÀ


MÓN RIÊU CỦA BÀ

Tản văn của Lê Phương Liên

Bà tôi là người nấu tuyệt ngon những món ăn thuần Việt như làm mắm tép, trứng muối, kho cá, nấu canh riêu cá, riêu cua, riêu ốc...Người Bắc gọi là canh Riêu không gọi là canh Chua như người Nam bộ.

Có lẽ từ xa xưa cha ông ta sinh trưởng ở một vùng đất nằm kề bên những con sông là những bãi phù sa bồi đắp chưa toàn mãn, đất là đất non, đất mềm nước lẫn với đất... Hình như xưa nữa dòng sông và cửa biển còn rất gần với đất kinh thành. Khí hậu nước ta lại mưa nhiều nên người dân quen sống với bùn lầy nước đọng chỗ trũng thành hồ, ao nước lúc đầy lúc vơi... Có lẽ nòi giống ta hưng vượng được lên từ một chỗ ẩm thấp, ấy là chỗ rồng vươn mình dậy...nên kinh đô là đất Thăng Long! Dân ta yêu hoa sen, là loại hoa sống trong bùn và dân ta quen ăn những loài vật sống ở bùn như cua, cáy, ốc, hến, trai, nghêu, sò, con rươi, con tép...Và, lại tôn sùng những như: con vật Rùa, được xếp vào hàng tứ linh , con Cóc được coi là Cậu ông Trời...không ai dám động vào những con vật đó, chưa nói là dám ăn thịt. Ngày xưa người ta dường như ít ăn thịt loài gia súc như bò lợn, loài gia cầm như gà vịt, việc chăn nuôi còn nhỏ lẻ trong gia đình nên việc ăn thịt chỉ vào ngày lễ Tết, giỗ chạp...Món ăn thường ngày dựa vào việc mò cua bắt ốc, cất vó tép tôm, đặt hom giỏ bắt lươn đơm cá...