TỪ CỘT MỐC 238, NGHĨ VỀ DŨNG KHÍ CHA ÔNG
VÀ SỰ “VÔ CHÍ” CỦA MỘT SỐ QUAN CHỨC THỜI NAY
Bùi Xuân Đính
Gần trưa ngày 15/11/2021, bất chấp trời lạnh 14 độ, mây mù dày đặc, tầm nhìn phía trước chỉ khoảng 40 mét, được mấy cán bộ công an và biên phòng giúp đỡ, chúng tôi lên đến cột mốc 238 ở bản Lùng Chu Phùng xã Lao Chải, huyện Vị Xuyên. Bên phía ta, đường vẫn để tự nhiên, trong khi phía Trung Quốc đã rào kín, như một chuồng cọp ở sở thú. Từ cột mốc dõi về mảnh đất Việt Nam mà lòng đầy tâm trạng. Bệnh nghề nghiệp đã đưa tôi về với những trang sử cũ, về các cuộc chiến của cha ông ta trong bảo vệ dải đất biên cương suốt hơn nghìn năm lịch sử. Dù tương quan lực lượng quân sự giữa ta và Tàu luôn chênh lệch, phương tiện thông tin liên lạc thấp kém, ảnh hưởng tới việc chỉ đạo đấu tranh bảo vệ biên giới, nhưng ngoại trừ thời Mạc Đăng Dung phải cắt đất vì những lý do A, B, còn ở tất các vương triều cha ông ta đều quyết tâm giữ đất, Tôi nhớ đến lời dụ - cũng là giao nhiệm vụ của Vua Lê Thánh Tông cho Thái bảo, Kiến Dương bá Lê Cảnh Huy, người nhận nhiệm nhiệm vụ đi giải quyết tranh chấp biên giới với đại diện nhà Minh vào đầu năm Hồng Đức thứ tư (Quý Tỵ, 1473) ''Một thước núi, một tấc sông của ta không nên để vứt bỏ. Ngươi nên cố cãi, chớ cho họ lấn dần, nếu họ không nghe, còn có thể sai quan sang sứ Bắc triều bày tỏ phải trái. Nếu ngươi dám đem một thước, một tấc của Thái Tổ mà đút mồi cho giặc thì phải tội tru di'. Đây có thể coi là tuyên ngôn lần thứ hai về chủ quyền quốc gia, sau bài "Nam quốc sơn hà".












