Hiển thị các bài đăng có nhãn Bảo tàng LSQG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bảo tàng LSQG. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2018

BẮT ĐẦU KHAI QUẬT KHO BÁU Ở VỊNH DUNG QUẤT

Thợ lặn bắt đầu công cuộc khảo cổ - Ảnh: T.M.
 
Bắt đầu khai quật tàu cổ chìm ở vịnh Dung Quất

Tuổi trẻ
09/07/2018 20:07 GMT+7

TTO - 12 thợ lặn cùng nhiều chuyên gia khảo cổ đã bắt đầu khai quật con tàu cổ vật ở vịnh Dung Quất. Đây là con tàu được đánh giá có nhiều cổ vật thuộc thời nhà Minh rất quý hiếm.

Khai quật tàu cổ chở gốm ở Khu kinh tế Dung Quất
​Khẩn cấp khai quật tàu cổ ở vịnh Dung Quất
Phát hiện tàu cổ vật nhưng sau 8 tháng vẫn nằm im dưới biển

Chiều 9-7, Bảo tàng Lịch sử quốc gia phối hợp với Sở Văn hóa, thể thao và du lịch tỉnh Quảng Ngãi bắt đầu cho khai quật khảo cổ học tàu chìm ở vùng biển Dung Quất.

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

XÂY BẢO TÀNG 11 NGÀN TỶ ĐỒNG ĐỂ LÀM GÌ LÚC NÀY!


Nguyễn Phan Khiêm

11.277 TỈ ĐỒNG

Bộ Xây dựng vừa có văn bản gửi Thủ tướng Chính phủ về dự án đầu tư xây dựng Bảo tàng Lịch sử quốc gia.

Năm 2012, Chính phủ đồng ý chủ trương xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia với tổng mức đầu tư lên đến 11.277 tỉ đồng, chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày. Bảo tàng Lịch sử quốc gia được xây dựng tại ô đất số 7 khu đô thị mới Tây Hồ Tây, Hà Nội với tổng diện tích sử dụng gần 10ha.

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

TIẾT LỘ VỀ VỤ MẤT CẮP ẤN VÀNG Ở BẢO TÀNG LỊCH SỬ





Chuyện của một chứng nhân

Xuân Ba
Nhân đọc bài về nhà sử học Lê Văn Lan từng bị ngồi tù oan nửa năm trong Hỏa Lò… Không rõ lắm chuyện vài bạn bè, đồng nghiệp của nhà sử học Lê Văn Lan do GATO mà xúc xiểm này khác đã đẩy ông vào lòng lao lý thật hư thể nào?

Nhưng chợt nhớ năm đã lâu ( 2005) tôi có gặp một nhân chứng từng bị coi là thủ phạm chính của vụ mắt cắp ấn ở Bảo tàng lịch sử. Xin chép lại chuyện này ngõ hầu mua vui cho bạn đọc của Tễu Blog.

Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

Trưng bày Mới: ĐẸP VÀNG SON - NGON MẬT MỠ


Bảo tàng Lịch sử Việt Nam trưng bày chuyên đề:
"Nét vàng son - Đồ gỗ sơn son thiếp vàng"


- Ngày khai mạc: 16h00, Ngày 20 tháng 6 năm 2017.
- Trưng bày sẽ mở cửa từ ngày 20.6 đến cuối tháng 11 - 2017.

- Địa điểm: Phòng trưng bày chuyên đề, Tầng 1, Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam,
số 1 Tràng Tiền , quận Hoàn Kiếm, Hà Nội 

Nghề chạm khắc gỗ, làm đồ sơn là một ngành nghề có truyền thống lâu đời của người Việt. Trong các ngôi mộ thời Đông Sơn khai quật được ở Việt Khê, Châu Can, Đường Dù, Xuân La, Minh Đức, Châu Sơn... đã phát hiện nhiều đồ sơn mang tính bản địa. Cùng với lịch sử các triều đại phong kiến, sự phát triển của các tôn giáo, tín ngưỡng, nghề làm đồ sơn - sơn son thếp vàng ngày càng trở nên phát triển, hưng thịnh; Tuy có những lúc thăng trầm, có lúc tưởng chừng đã mai một nhưng ngày nay nghề sơn thếp đã được hồi phục và ngày càng phát triển. Ngoài làm nông nghiệp, nhiều vùng miền ở nước ta đều có nghề phụ là nghề mộc để phục vụ việc xây dựng nhà cửa, đình chùa, đóng bàn ghế, giường tủ, làm tượng hay đồ trang trí. Những sản phẩm sơn thếp được tạo tác từ nhiều công đoạn tỷ mỷ, chi tiết có tính mỹ thuật cao, mang đậm bản sắc dân tộc. Các nghệ nhân dân gian trên cơ sở những tinh hoa truyền thống tạo nên những sản phẩm có giá trị phục vụ nhu cầu sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày và tôn giáo, tín ngưỡng. 

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

14h00 HÔM NAY: TRANH BIỆN VỀ CÔNG VÀ TỘI CỦA NHÀ MẠC


Lời dẫn:  Đối với mỗi một quốc gia, một dân tộc, lịch sử luôn đóng một vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của quốc gia, dân tộc đó. Từ lịch sử, dân tộc đó có thể hiểu được về quá khứ, hiểu về chính dân tộc mình và rút ra rất nhiều bài học từ kho tàng lịch sử quý báu ấy.

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

HƠN 120 BẢO TÀNG Ở VIỆT NAM, PHẦN LỚN ĐỀU Ế ẨM

"Việt Nam hơn 120 bảo tàng, phần lớn đều... ế ẩm"

20-09-2012 | 10:05 

(Nguoiduatin.vn) - Hệ thống bảo tảng Việt Nam không hề thiếu hiện vật, thậm chí phong phú nhưng công tác quản lý bất cập lại vô tình gây ra sự lãng phí lớn
Trong khi dư luận cả nước "nóng" lên với đề án xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia trị giá hơn 11.000 tỷ đồng, nhiều người chợt giật mình nhìn lại thực trạng èo uột, hoạt động kém hiệu quả kéo dài của cả hệ thống bảo tàng Việt Nam. Vì sao hơn 120 bảo tàng trên khắp cả nước, chẳng mấy bảo tàng thu hút được người dân? Để rộng đường dư luận, PV Người đưa tin đã có cuộc trao đổi thẳng thắn cùng PGS.TS Nguyễn Văn Huy (Ủy viên Hội đồng Di sản văn hóa quốc gia, nguyên giám đốc Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam), đồng thời mong mỏi nhận được những kiến giải của các chuyên gia, những độc giả quan tâm đến hoạt động Bảo tàng nước nhà.


Cả một hệ thống mờ nhạt

Xin ông cho biết, hiện nay ước tính chúng ta có khoảng bao nhiêu bảo tàng trên cả nước và hiệu quả hoạt động của hệ thống này?

Trên cả nước hiện nay, chúng ta có khoảng hơn 120 bảo tàng, kể cả bảo tàng của các tỉnh, các bảo tàng chuyên ngành. Còn có khoảng 5-6 bảo tàng quy mô mang tầm cỡ quốc gia như: Bảo tàng Lịch sử quân sự, Bảo tàng lịch sử Quốc gia Việt Nam, Bảo tàng dân tộc học. Nếu được nhận xét chung về hoạt động của hệ thống Bảo tàng hiện nay thì tôi cho rằng: Rất đơn điệu, tẻ nhạt, thiếu sáng tạo, không hấp dẫn được người xem.

Vậy theo ông, nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng đáng buồn trên?

Có thể lý giải bằng ba nguyên nhân: Thứ nhất là vốn đầu tư và kinh phí, trang thiết bị cho việc xây dựng bảo tàng chưa tốt. Thứ hai là quan niệm về bảo tàng của chúng ta còn làm theo kiểu cũ, chủ yếu là để tuyên truyền, trưng bày hiện vật rất tùy tiện, ý tưởng không rõ ràng. Còn nguyên nhân cuối cùng, đó chính là trình độ, tư duy của người làm bảo tàng hiện nay còn tồn tại quá nhiều hạn chế. Tất cả những điều trên đã làm nên bộ mặt của bảo tàng chúng ta hiện nay mờ nhạt .

Xây dựng bảo tàng không chỉ nhằm đáp ứng nhu cầu là lưu giữ hiện vật lịch sử mà còn cần phải đảm bảo được yếu tố kiến trúc và văn hóa. Theo ông, bảo tàng của chúng ta hiện nay chưa làm được điều đó?

Vấn đề ở đây là cách làm của những người quản lý bảo tàng, họ chưa nhận thức được hết vai trò và tầm quan trọng của hoạt động bảo tàng mang lại. Tư duy về làm bảo tàng còn nhiều vấn đề đáng bàn, chưa làm sống dậy được hồn của các hiện vật, bộ sưu tập, chưa biết cách làm cho chúng thêm hấp dẫn. Đặc biệt, điều quan trọng của người làm công tác bảo tàng là phải làm cho người dân hiểu được giá trị cốt lõi, hiểu sâu tầng văn hóa của hiện vật đó. Điều đó, phần lớn các bảo tàng của chúng ta chưa làm được.

Các chuyên gia đang tỏ ra khá lo lắng khi dự án bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam với số vốn đầu tư khủng đang được tiến hành triển khai. Theo ông, đề án đó nếu đi vào hoạt động trong thời điểm này đã hợp lý chưa?

 Rất cần một Bảo tàng Lịch sử Quốc gia mới ra đời. Nhưng theo tôi, nhất thiết phải có sự thẩm định của các chuyên gia về bảo tàng, kinh tế để giúp tính đúng, tính đủ tránh tình trạng dư thừa. Cả không gian làm việc của 450 nhân viên cũng phải cân nhắc vị trí từng người, từng chỗ ngồi. Mỗi thứ tăng mỗi chút sẽ làm đội kinh phí lên sẽ gây lãng phí. Cũng không nên chạy theo tiêu chí kỷ lục, quan trọng nhất là phải tuân thủ yêu cầu chất lượng bảo tàng để đảm bảo công năng, hiệu quả hoạt động. Hiện, chúng ta có hơn 120 bảo tàng mà có mấy bảo tàng đông khách.

 Công tác bảo tồn hiện vật tại nhiều bảo tàng chưa được thực hiện tốt

Không thể lạc hậu trước thế giới

Các nước có hệ thống bảo tàng tiên tiến khác, phải có con người, có hiện vật, có công nghệ vận hành rồi mới xây nhà bảo tàng. Còn chúng ta đang làm ngược lại. Cứ xây cái đã, trong ruột có gì tính sau? Ông nghĩ sao về nhận định này?

Thực sự, nói bảo tàng chúng ta thiếu hiện vật là không chính xác. Vì hiện nay, chúng ta sở hữu rất nhiều hiện vật, phong phú nữa là khác. Nhưng vấn đề là chúng ta chưa tổ chức trưng bày tốt, chưa phát huy hết giá trị của các hiện vật, bộ sưu tập, vô tình làm lãng phí chúng.

Một bảo tàng đạt chuẩn, cần bắt đầu từ những sưu tập và nghiên cứu lâu dài, có chiều sâu. Đến một mức độ nhất định của sự tích tụ hiện vật và kiến thức thì cần một không gian trưng bày. Có nhận định cho rằng, chúng ta đang quá chú trọng cái áo và quên đi cái ruột bên trong?

Văn hóa cần có tầm nhìn xa thì mới thấy được sự hữu ích, chứ đòi hỏi các công trình văn hóa phải phát huy được tác dụng ngay như việc xây một nhà máy, phải có sản phẩm ngay là không thể được. Còn việc xây dựng, quản lý có hiệu quả lại là chuyện khác. Chúng ta cần có sự đầu tư đúng đắn về cả hình thức lẫn nội dung thì bảo tàng mới có thể phát huy được tốt vai trò của mình.

Nếu được đưa ra hướng để giải quyết tình trạng ảm đạm của hệ thống bảo tàng nước ta hiện nay, ông có ý kiến như thế nào?

Muốn hệ thống bảo tàng ngày càng khởi sắc, vận hành hiệu quả thì theo tôi phải cập nhật được xu thế hoạt động chung của bảo tàng trên thế giới, đừng để chúng ta lạc hậu so với họ. Thứ hai, người làm bảo tàng phải thay đổi nhận thức trong cách làm việc. Điều quan trong nữa là cần có sự đầu tư thích đáng, có sự quan tâm cần thiết và đúng mực của các cấp quản lý để bộ máy bảo tàng hoạt động hợp lý hơn. Đầu tư cho văn hóa cần tính đến sự lâu dài. Mà bảo tàng nếu được xây và vận hành tốt, tổ chức nội dung khoa học, sáng tạo, hiệu quả thì sẽ góp phần phát triển kinh tế đất nước qua việc nâng cao hiểu biết của công chúng, thu hút khách trong và ngoài nước.

Xin cảm ơn ông!

Dự án bảo tàng Lịch sử Quốc gia với tổng mức đầu tư 11.277 tỉ đồng, chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện, dự kiến sẽ xây dựng từ tháng 11/2012 đến 2016. Nói về những tranh cãi quanh dự án khổng lồ này, PSG.TS Nguyễn Chi khẳng định: "11.000 tỷ đồng thì phải làm cho khách mặn mà, khách phải đứng xếp hàng "nóng ruột" để xem bảo tàng chứ. Bảo tàng Lịch sử Quốc gia nên tránh bài học đi trước của ngành bảo tàng lâu nay là khánh thành vỏ, vài năm sau mới khánh thành nội dung. Bên cạnh đó, chất lượng trưng bày là chuyện lớn và quan trọng nhất. Chuyện này cần phải có nhiều thời gian để bàn".

Bảo Hằng (thực hiện)

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

DỰ ÁN BẢO TÀNG LỊCH SỬ QUỐC GIA: NHỮNG DẤU HỎI LỚN

LTS: Từ những góp ý về việc xây dựng bảo tàng Lịch sử quốc gia mà chúng tôi ghi nhận được, xin giới thiệu hai ý kiến có tính đại diện dưới đây. Hai phát biểu có những điểm trái ngược nhau, nhưng chúng tôi xin đăng nguyên vẹn trong tinh thần “để rộng đường dư luận”.
.
Dự án bảo tàng Lịch sử quốc gia: những dấu hỏi lớn

SGTT.VN - Theo tờ trình của bộ Xây dựng, mục tiêu của dự án bảo tàng Lịch sử quốc gia là xây dựng một bảo tàng hiện đại với diện tích lớn, đáp ứng tốt việc lưu giữ, sưu tầm, trưng bày hiện vật; phục vụ nhu cầu tham quan, nghiên cứu, phổ biến tri thức lịch sử, văn hoá, khoa học của đất nước. Với những mục tiêu như vậy, sự ra đời của bảo tàng Lịch sử quốc gia không có lý gì không đáng mừng. Nhưng khi thông tin về công trình này được đăng tải trên một số tờ báo mấy ngày gần đây, dư luận và đặc biệt là giới khoa học tỏ ra lo nhiều hơn vui. Vì sao?
.
Bảo tàng Hà Nội đìu hiu chờ tới năm 2014 mở cửa trở lại. Ảnh: Quốc Dũng

Nhan nhản bài học nhãn tiền

Trao đổi với chúng tôi qua điện thoại, giáo sư – viện sĩ Phan Huy Lê, chủ tịch hội Sử học Việt Nam cho biết ông đã biết về dự án này từ nhiều năm nay, nhưng con số hơn 11.000 tỉ đồng đầu tư và kế hoạch khởi công vào tháng 11 tới theo ông là cần cân nhắc kỹ, bởi: “Tình trạng vừa thừa vừa thiếu của bảo tàng ở Việt Nam hiện nay khiến chúng tôi lo lắm. Con số hàng ngàn tỉ đồng đó liệu có thực sự đem lại những chuyển biến tích cực trong đời sống văn hoá của người dân, hay sẽ tiếp tục là một sự phí phạm?”

Chuyện vừa thừa vừa thiếu của hệ thống bảo tàng tại Việt Nam đã được rất nhiều chuyên gia đặt ra. Với bài học nhãn tiền của bảo tàng Hà Nội, công trình hơn 2.000 tỉ đồng đang tạm đắp chiếu, giới khoa học hy vọng những người có trách nhiệm đã ít nhiều thấm thía. 

TRÉO NGOE - CHÙA CỔ NGHÌN NĂM THÌ ĐẬP, BẢO TÀNG THÌ CỨ MUỐN XÂY NỮA

Đập chùa nghìn năm, xây bảo tàng mới: Ai oách hơn ai?

Trái hay phải - Có hiếu thay là đám con cháu vừa đòi xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp, vừa đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác!

Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Câu chuyện vừa liên quan đến tiền, vừa liên quan đến văn hóa nóng hôi hổi suốt mấy ngày qua hẳn thuộc về dự án Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, khi Bộ Xây dựng có tờ trình gửi Bộ Kế hoạch  và Đầu tư đề nghị thẩm định dự án đầu tư xây dựng bảo tàng này, với tổng mức đầu tư 11.277 tỉ đồng.

Xin mở ngoặc thêm cho quý vị độc giả được biết: Số tiền khổng lồ này chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện, tức hơn 11.000 tỷ này chỉ để dành cho cái vỏ bảo tàng.

Như thường lệ, cánh nhà báo lại được một phen nhao nhao phản đối, với đủ loại ý kiến phản biện trên trời dưới biển, mà có thể gói gọn lại trong mấy từ: lãng phí, lãng xẹt, chưa đúng lúc, dành tiền cho những thứ thiết thực hơn. Mà danh sách những thứ thiết thực hơn này, khốn khổ thay, lại có thể kéo dài vô cùng tận: Dân đói dân rét, ăn mày ăn xin, đường sá xuống cấp, trường lớp hư hỏng, thiếu cầu qua sông, rồi nào trẻ em suy dinh dưỡng, bệnh viện quá tải, vân vân và vân vân…

Dĩ nhiên, những người muốn xây dựng cái vỏ bảo tàng này cũng có lý riêng của họ. Quý vị thử nghĩ mà xem, ừ thì đất nước còn lắm gian truân, mà cứ cho là còn nghèo khó đi, nhưng sẽ thật chẳng ra làm sao nếu chúng ta chỉ suốt ngày ki ki cóp cóp từng đồng như một anh chàng khốn khổ không dám cho con đi học chỉ vì sợ tốn tiền.

Nói như ngôn ngữ tuổi teen, là nghèo vẫn phải cho Tèo đi học, chúng ta có thể nghèo nhưng quyết không tiếc tiền cho cái thứ hết sức xa xỉ và cũng hết sức thiết yếu là văn hóa. Chẳng phải chúng ta vẫn thường hay vỗ ngực tự hào về lịch sử dài đến 4.000 năm của dân tộc đó sao, xây một cái bảo tàng dù có tốn đến nửa tỷ USD đi nữa cũng là xứng đáng lắm.

Nghe nói, ở những xứ sở văn minh, bảo tàng còn là thứ không thể thiếu để chứng tỏ một thành phố có ăn có học, mà Thủ đô Hà Nội của chúng ta lại to đến thế, dù đã có mấy chục bảo tàng rồi, nhưng tiếc gì thêm tí tiền để tô son điểm phấn cho đất thần kinh? Cái luận điệu giàu thì sang, nghèo thì hèn, cứ thiếu tiền là có quyền nhơn nhơn bảo rằng ta đây cóc có cần văn chương nghệ thuật, là không thể chấp nhận được.

Một luận điệu khó nghe nữa của trường phái phản đối, là đem so sánh với nước ngoài. Chẳng hạn, có người chi li đến mức tính toán, chi phí đề nghị xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam gấp 3,5 lần so với bảo tàng lịch sử Quốc gia Úc (chỉ 155 triệu USD), trong khi, thu nhập bình quân đầu người của ta chỉ bằng 1/47 của Úc.

Một lần nữa, cha ông ta lại vô cùng vĩ đại: Quý vị nên nhớ lịch sử được ghi nhận từ thế kỷ 17 của Úc chỉ là một chàng lùn so với quá khứ oai hùng của dân tộc Việt Nam. Nói như ngôn ngữ của Bộ Tài chính khi phân trần về mức thuế, phí tại Việt Nam, là cái gì cũng phải so sánh đồng chất, tính chi phí cho từng năm lịch sử thì của ta vẫn là rẻ chán! 

Người ta chỉ băn khoăn rằng, chúng ta sẽ nhét những gì cho đầy một cái vỏ đồ sộ như vậy? Kể ra, với pho lịch sử đồ sộ của dân tộc, có vẻ như chúng ta sẽ không thiếu thứ để trưng bày. Nhưng cứ coi như vậy đi, thì cái vỏ và cái ruột vẫn phải nhìn nhau từng li từng tí, kẻo râu ông nội lại cắm cằm bà ngoại. Hẳn quý vị còn nhớ, khi bỏ 2.500 tỷ đồng ra xây bảo tàng Hà Nội, người ta cũng bảo hàng chục ngàn hiện vật đang nằm chờ, nhưng cho tới giờ, khi cái vỏ đã kịp xuống cấp thì phần nội dung vẫn đang ở tận đâu đâu ấy, ờ có sao đâu nhỉ? 

Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn).
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn). Chùa Trăm Gian sau khi được trùng tu.
Ngược với quy luật thông thường là may áo theo người, thì nay thì với Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, Bộ Xây dựng may áo trước, còn Bộ  Văn hóa, Thể thao và Du lịch sẽ tìm cách để người mặc vừa áo sau. Vả lại, nếu chẳng may có không khớp, thì kinh nghiệm hỏi xoáy đáp xoay của các bộ ngành cũng vô cùng phong phú: Học theo bài học ứng xử của cơ quan thanh tra và Bộ Giao thông vận tải trong vụ bổ nhiệm Dương Chí Dũng, Bộ Văn hóa có thể trả lời dư luận rằng do Bộ Xây dựng không hỏi, còn Bộ Xây dựng có thể đáp lại là chẳng thấy cơ quan văn hóa nói năng gì. Kết quả, nếu Bảo tàng Lịch sử Quốc gia có giống một ông lão mặc đồ hip hop, hoặc vui hơn nữa là mặc đồ sơ sinh, thì cũng chả sao, có khi càng vui ấy chứ! Đã có nước nào trên thế gian này đã làm được hay đã dám làm như chúng ta chưa nào? 

Một thực trạng khác trong đời sống văn hóa nước nhà, khiến người viết dù đã khá cứng tuổi cũng phải phân vân, là tình cảm hết sức đặc biệt mà giới trẻ ngày nay dành cho quá khứ của cha ông. Chẳng cần phải nhắc đến những câu chuyện hài hước khốn nạn được đám học sinh sáng tác trong các bài thi, riêng sự kiện hội thảo rầm rộ về dạy và học lịch sử do Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức hồi cuối tháng 8 vừa rồi cũng đủ cho ta thấy con em nhìn lịch sử ra sao.

GS Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam ngậm ngùi thừa nhận: Lịch sử là môn học bị coi thường nhất trong các trường phổ thông, nhiều nơi thay thầy cô dạy sử bằng giáo viên thể dục. Ta có thể nói thêm mà không sợ bị hớ: Có lẽ các thầy cô dạy thể dục cảm thấy xấu hổ vô cùng khi được điều đi dạy sử!

Người ta chẳng rõ, nên coi tình trạng này là một bằng chứng hùng hồn để củng cố cho lập luận nên xây Bảo tàng Lịch sử Quốc gia to vật vã để khơi dậy tinh thần yêu nước, tự hào dân tộc, hay nên coi đây là một ví dụ cho thấy ý chí sắt đá không ngán gì hết của các thiết chế giáo dục văn hóa – lịch sử dân tộc, trong đó có các bảo tàng. Dân ta chẳng biết sử ta, nhưng đó là lỗi của ai thì đừng có vắt óc mà nghĩ làm gì cho tổn thọ: lỗi không của dân, vì dân trí thấp thì của ai nào?

Cuối cùng, sẽ thật thiếu sót nếu chúng ta không nhắc lại một sự kiện văn hóa đình đám mấy tuần qua, ấy là chuyện trùng tu chùa Trăm Gian. Sau mọi sự eo sèo, người ta chỉ còn nghe thấy đúng 3 từ do sư trụ trì chùa nói trong cuộc họp kiểm điểm: Tại tôi tất!

Chẳng biết có phải tại ông không, nhưng cách đây một thời gian, khi chùa sắp sập, thì các cơ quan chức năng bảo rằng đang phải “thắt lưng buộc bụng” để chống lạm phát, cho nên không có tiền mà sửa. Không có tiền sửa chùa nghìn năm do cha ông xây, nhưng nhân dịp 1.000 năm Thăng Long, ta vẫn có 2.500 tỷ đồng để xây bảo tàng Hà Nội, hòng thể hiện tấm lòng thành kính với tiền nhân.

Đến hôm nay, lòng thành kính ấy còn được nâng lên một bậc nữa, khi giữa lúc nguồn thu ngân sách khốn khó như hiện nay, ta vẫn có hơn 11.000 tỷ đồng cho Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Cùng lúc, đám hậu sinh khả úy đập tan ngôi chùa Trăm Gian nghìn năm tuổi.

Theo quý vị, giữa việc xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp và việc đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác, bên nào có hiếu hơn? Hoặc diễn đạt khác đi, một đằng phá, một đằng xây, bên nào bất hiếu hơn?

Dĩ nhiên, dù sao chúng ta cũng hạnh phúc hơn nhà thơ Huy Cận, khi ta hiểu vì sao các vị La Hán ngày nay lại cau mặt với tang thương nơi xứ Phật!

Tam Thái

11 NGÀN TỶ VÀ NHỮNG NGÔI CHÙA BÀ ĐANH

11 ngàn tỷ và những ngôi chùa bà Đanh

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải cái có thể làm nên những điểm 10 môn sử, lại càng không phải là thứ nên lịch sử

Có 2 dòng tin xuất hiện trong cùng một ngày: Trong khi bội chi ngân sách tháng 8 lên tới hơn 26 ngàn tỷ đồng thì Bộ Xây dựng có tờ trình thẩm định dự án Bảo tàng lịch sử quốc gia với chi phí vào khoảng 11.277 tỷ đồng. 11.277 tỷ cho một viện bảo tàng, dù là tầm cỡ quốc gia, là cần thiết hay không, có đúng lúc hay chưa, sẽ còn là đề tài tranh luận dài dài. Thế nào cũng có người sẽ nói việc gìn giữ những di sản văn hóa, những hiện vật lịch sử thì không thể dùng thước đo đồng tiền. Nhưng những đồng tiền, hàng ngàn tỷ, ngàn tỷ đã, đang và sẽ chi cho những viện bảo tàng rõ ràng không làm nên những điểm 10 môn sử.

Tháng 5-2005, Cục Di sản tổ chức một hội thảo toàn quốc với câu hỏi đặt ra to đùng “Vì sao bảo tàng vắng khách”. GĐ Bảo tàng Dân tộc học VN, TS. Nguyễn Văn Huy phát biểu, nguyên văn: “Trước hết, chúng ta chưa thực sự hiểu công chúng muốn gì, mong đợi gì ở bảo tàng. Chúng ta vẫn tổ chức trưng bày theo chủ ý của chúng ta”. Các hiện vật trong viện bảo tàng bấy giờ đang chết, đang thiu, đang thiếu hấp dẫn đến mức giống như bày ra trước nhân dân một tảng thịt mỡ, trong một cách thức trưng bày “như gánh hàng xén”. Ông Huy có quyền trả lời câu hỏi đó. Đơn giản là bởi Bảo tàng Dân tộc học là độc nhất vô nhị, trong số 138 viện bảo tàng trên cả nước không rơi vào cảnh “vắng như chùa bà Đanh”.

3 năm sau đó, trong phiên thảo luận về dự thảo Luật quản lý và sử dụng tài sản nhà nước tháng 5-2008, ĐBQH, GS Nguyễn Lân Dũng, tỏ ra gay gắt trước hiện trạng: Viện bảo tàng bên ngoài là quán bia, bên trong là chỗ giữ xe, là hội trường tổ chức đám cưới…

Và nói đến bảo tàng, không thể không nhắc tới Bảo tàng Hà Nội- “công trình ngàn năm” trị giá 2.300 tỷ, từng được Bộ trưởng Võ Hồng Phúc dùng làm “ví dụ” nổi tiếng như một “điển hình” về sự lãng phí. Thậm chí siêu lãng phí.

Nhưng Bảo tàng 11 ngàn tỷ chưa phải là cái cuối cùng. Bởi theo Quy hoạch tổng thể hệ thống bảo tàng Việt Nam đến năm 2020 (đã được phê duyệt từ 2005) thì chỉ trong vài năm nữa, số lượng bảo tàng ở Việt Nam sẽ lên tới con số 172, với 40 ở Hà Nội và 19 ở TP HCM.

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải là thứ làm nên lịch sử. Bởi vậy, trong tình trạng 138 viện bảo tàng, có tới 137 “vắng như chùa bà Đanh” thì rõ ràng, việc bỏ ra hơn 11 ngàn tỷ từ ngân sách để xây thêm một “chùa bà Đanh”, một “quán bia”, một “hội trường tổ chức đám cưới”, không thể gọi khác hơn là một sự lãng phí. Và đây là sự lãng phí một cách vô tâm, xảy ra trong bối cảnh bệnh nhân viện K phải nằm trị bệnh dưới gầm cầu thang, học sinh Biên Hòa vẫn phải học 3 ca, và ở bất cứ địa phương nào, có vô số những người dân không tâm trí đâu để quan tâm đến bảo tàng, khi mà chuyện đáng lo là một mái nhà che mưa nắng cả đời phấn đấu vẫn chưa có nổi.

Trả lời báo chí ngày hôm qua, nhà sử học Lê Văn Lan cho rằng: “Sẽ tốt hơn nữa khi chúng ta nghĩ ra cách làm thế nào để hàng năm, sau mỗi kỳ thi tốt nghiệp và đại học sẽ không còn cảnh hàng nghìn thí sinh bị điểm “0” môn Lịch sử mà không cần phải tốn kém đến hàng chục nghìn tỷ đồng như dự án xây dựng bảo tàng nói trên”.

Lịch sử do nhân dân viết nên. Lịch sử tồn tại trong lòng dân trước nay vẫn được lưu truyền đời này qua đời khác. Chúng ta cần có những viện bảo tàng để lưu giữ những dấu ấn lịch sử, nhưng đó không thể là việc đổ những núi tiền cho những “ngôi chùa bà Đanh”, nơi hiện vật lịch sử ngập trong bia, lạc lõng trong tiếng nhạc đám cưới và phủ bụi, chết cứng trên giá trưng bày.

 Nguồn: Đào Tuấn Blog.

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

BẢO TÀNG HÀ NỘI: CÔNG TRÌNH KHỦNG NHẤT, TAI TIẾNG NHẤT

Bảo tàng Hà Nội: 

Công trình “khủng” nhất, tai tiếng nhất

Thứ bảy, 08/10/2011,

GiadinhNet - Tổng vốn đầu tư xây dựng trên 2.000 tỷ đồng, gần 800 tỷ đồng cho chi phí đầu tư nội dung trưng bày...


Bảo tàng Hà Nội là một trong những công trình tiêu tiền "khủng" nhất trong số các công trình được gắn biển chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội. Tuy nhiên, đây cũng là công trình được nhắc tới nhiều nhất về sự lãng phí và xuống cấp.

Cứ mưa là dột
Phòng họp tại Bảo tàng Hà Nội bị ngập nước (ảnh chụp ngày 8/8/2011). Ảnh do bạn đọc cung cấp

Ngày 6/10, trao đổi với chúng tôi, một cán bộ (đề nghị không nêu tên) thuộc bộ phận kỹ thuật thường trực tại Bảo tàng Hà Nội (Ban quản lý dự án Bảo tàng Hà Nội, Sở Xây dựng Hà Nội) nói: "Bây giờ nếu mưa to thì vẫn có nước vào các tầng hầm do bị hắt qua các khe thoát khí (các ô cửa lấy khí tươi vào các phòng máy). Chúng tôi đang đề nghị tư vấn thiết kế bổ sung thêm một số giải pháp để ngăn mưa hắt vào".

Theo cán bộ này, trong quá trình xây dựng và vận hành bảo tàng, mọi sự cố bất thường đều được khắc phục xử lý ngay. Việc thấm, dột đã được nhà đầu tư tìm ra nguyên nhân và có giải pháp cụ thể và cũng đã khắc phục. Tuy nhiên, đó chỉ là những sự cố nhỏ và nguyên nhân là do chưa có bộ phận vận hành nên mới để xảy ra các sự cố như trên.

Vị cán bộ này cũng cho biết, ngay từ khi bàn giao công trình (6/10/2010) bộ phận kỹ thuật đã đề nghị Bảo tàng Hà Nội tổ chức bộ máy vận hành nhưng cho tới giờ họ vẫn chưa làm được. Ngoài ra, tất cả những vấn đề về kỹ thuật vận hành thiết bị máy móc tại bảo tàng vẫn do Vinaconex (nhà thầu xây dựng) chủ động làm, do bảo tàng vẫn chưa có bộ phận tiếp nhận quản lý máy móc thiết bị.

Mặc dù ở bộ phận kỹ thuật tại hiện trường, nhưng khi chúng tôi hỏi thông tin về việc ngập nước tại phòng họp ngày 8/8/2011 thì vị cán bộ này nói: "Tôi không nắm rõ, tôi sẽ tìm hiểu anh em xem. Đúng là bộ phận kỹ thuật hiện trường thì ở Bảo tàng nhưng không phải lúc nào tôi cũng trực, có những lúc chúng tôi đi tập huấn không có nhà chẳng hạn". Tuy nhiên, chúng tôi đề nghị được xem phòng họp nhỏ, nơi có hư hỏng thì được biết không có chìa khóa mở cửa phòng.

Cũng vẫn câu hỏi về việc phòng họp bị ngập nước ngày 8/8/2011, ông Nguyễn Văn Hùng, Giám đốc Bảo tàng Hà Nội cho biết, vẫn chưa chính thức nhận bàn giao công trình và kỹ thuật xây dựng cũng không biết. Và cũng như những lần tiếp xúc trước đó, ông Hùng "chuyền bóng" sang bộ phận khác: "Tốt nhất các anh hỏi Ban dự án, họ có phòng thường trực đặt tại Bảo tàng,  sang đó cho thông tin chính thống".

Sau 9 năm mới có thể "bày"

Ngay sau Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, đã có nhiều ý kiến về việc lãng phí của công trình Bảo tàng Hà Nội. Ngay người đứng đầu Bộ Kế hoạch và Đầu tư khi đó (nguyên Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Võ Hồng Phúc) cũng cho rằng, Bảo tàng Hà Nội là một sự lãng phí bởi Hà Nội đang có rất nhiều vấn đề phải giải quyết như nhà ở cho người thu nhập thấp, hệ thống giao thông... cấp bách hơn nhiều.

Trên thực tế thì sự lãng phí của Bảo tàng Hà Nội cũng được thể hiện rất rõ khi sau gần 1 năm khánh thành mới có quyết định phê duyệt Hồ sơ thiết kế tổng thể nội dung trưng bày của UBND thành phố (ngày 9/9/2011). Theo quyết định trên, thời gian từ khi chuẩn bị đến khi thiết kế thi công hoàn chỉnh phần nội dung trưng bày mất đúng 9 năm. Cụ thể, giai đoạn chuẩn bị từ tháng 5/2005 đến 1/2010, giai đoạn thiết kế và thi công từ tháng 10/2010 đến tháng 12/2014.

Việc chưa có được thiết kế tổng thể nội dung trưng bày nên từ sau khi hoàn thành và đưa vào sử dụng đến nay, tại nhiều khu trưng bày của Bảo tàng Hà Nội luôn trong tình cảnh "vườn không nhà trống", không có hiện vật trưng bày và số lượng người tham quan thưa thớt. Tại khu trưng bày ngoài trời còn nghèo nàn hơn, ngoài những chậu hoa cây cảnh trang trí chỉ có chiếc xe tăng...

Nói về việc trưng bày, ông Nguyễn Văn Hùng cũng thừa nhận phải nỗ lực lắm thì năm 2014 mới hoàn thành theo như phê duyệt, bởi sau phê duyệt tổng thể, quản lý dự án mới tổ chức mời thầu thiết kế chi tiết và sau đó mới thi công... Ông Hùng cũng cho rằng, đã qua Đại lễ nên không còn "căng thẳng về tiến độ nữa nên cứ theo trình tự để làm".
.
Diễn biến sự xuống cấp Bảo tàng Hà Nội
Ngày 19/5/2008, khởi công xây dựng Bảo tàng Hà Nội.
Ngày 6/10/2010, công trình được khánh thành và gắn biển chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Ngày 11/5/2011, Báo GĐ&XH đăng bài phản ánh tình trạng xuống cấp.
Ngày 17/5/2011, Phó Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thị Bích Ngọc giao Sở VH, TT&DL kiểm tra, xử lý giải quyết vấn đề Báo GĐ&XH nêu.
Ngày 7/6/2011, Ban tuyên giáo Thành ủy tổ chức giao ban báo chí về công trình Bảo tàng Hà Nội. Tại cuộc giao ban, những đơn vị liên quan thừa nhận thông tin Báo GĐ&XH nêu là đúng.
Ngày 4/7/2011, Báo GĐ&XH tiếp tục thông tin hiện tượng ngập nước tại tầng hầm.
Ngày 14/7, tại phiên chất vấn (kỳ họp thứ 2 HĐND TP Hà Nội khóa XIV), đại biểu Hồ Quang Lợi (Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy) đã đề nghị cần làm rõ trách nhiệm về sự xuống cấp của 2 công trình đại lễ là Bảo tàng Hà Nội và Công viên Hòa Bình…
Võ Hải
Nguồn: Gia đình.net.

BẢO TÀNG HÀ NỘI: KHÁNH THÀNH RỒI...BỎ ĐẤY

Bảo tàng Hà Nội: Khánh thành rồi... dang dở 

9/5/2012

VNN - Được đầu tư hơn 2300 tỉ đồng, Bảo tàng Hà Nội sau hơn 1 năm rưỡi khánh thành vẫn đang trong giai đoạn thiết kế trưng bày và chỉ thu hút được 130.000 người từ khi khánh thành năm 2010 đến nay.

Đến Bảo tàng Hà Nội vào buổi chiều chủ nhật đẹp trời, thật bất ngờ khi bãi gửi xe vào bảo tàng rộng lớn mà vắng đìu hiu. Bên cạnh đó là bãi gửi xe được tách riêng để vào dự tiệc cưới tại bảo tàng thì tập nập xe đậu.

Chắc chắn việc kinh doanh tiệc cưới không nằm trong chức năng của bảo tàng và đây cũng không phải mục đích mà Hà Nội muốn hướng tới khi bỏ ra một khoản tiền khổng lồ lên tới 2300 tỉ đồng để hoàn thiện công trình này.

Lễ cưới được tổ chức vào trưa ngày 8/4/2012 bên hông trái của Bảo tàng Hà Nội nhìn từ lối vào.

Vắng khách thăm quan, không chỉ có trong bảo tàng thưa người vì quán cafe và quầy bán đồ lưu niệm tại đây cũng ở trong tình trạng tương tự. Một nhân viên bán hàng quầy lưu niệm ở Bảo tàng Hà Nội tên Thúy cho biết lượng khách đến mua đồ lưu niệm ở đây rất ít, thậm chí có ngày không bán được sản phẩm nào.

Khu cửa hàng lưu niệm tại bảo tàng luôn vắng khách.

Không gian trưng bày các hiện vật trong bảo tàng là rất lớn nhưng cũng vì quá lớn nên khiến việc bố trí và bày hiện vật đang trở thành vấn đề của bảo tàng.

Theo thống kê có hơn 50.000 hiện vật được trưng bày tại Bảo tàng Hà Nội nhưng điều đáng nói các hiện vật này đa phần được các doanh nghiệp hay tổ chức sưu tập đồ cổ cá nhân đem đến để trưng bày. 

Điều này khiến cho người xem có cảm giác như đi xem triển lãm, mỗi doanh nghiệp, cá nhân giới thiệu một mặt hàng của mình trong một không gian chung chứ không có sự gắn kết theo một chủ đề hoặc một chuyên đề nhất định, trong khi tính gắn kết là điều không thể thiếu tại các bảo tàng nổi tiếng nước ngoài. Chính vì thế nhiều người đến bảo tàng không có sự liền mạch khi đi xem, nếu không nói là quá hỗn tạp trong việc tiếp nhận thông tin. 

Tìm kiếm trên Internet để tìm hiểu thông tin về Bảo tàng Hà Nội, chúng tôi cũng hết sức bất ngờ khi không thể tìm thấy website của Bảo tàng Hà Nội. Với quy mô đầu tư và xây dựng lớn nhất cả nước, việc không có website như một bảo tàng nhỏ khác ở Việt Nam hay nước ngoài thực sự là một điều khó hiểu. 

Việc tìm kiếm số điện thoại liên hệ với bảo tàng cũng vô cùng khó khăn. Ngay cả dịch vụ điện thoại 1080 cũng chỉ lưu trong dữ liệu số điện thoại của Bảo tàng Hà Nội cũ ở phố Hàm Long nay đã không còn giá trị sử dụng. 


Quang cảnh bên trong Bảo tàng Hà Nội

Chỉ khi đến gặp được nhân viên của Bảo tàng thì chúng tôi mới được biết do bảo tàng còn đang tập trung vào phần tổ chức trưng bày nên việc xây dựng website thông tin cũng như sổ thông tin vẫn chưa được tiến hành, và ngay cả việc lắp số điện thoại cố định để tiếp nhận thông tin cho bảo tàng cũng đang trong quá trình lắp đặt. 

Trao đổi với ông Nguyễn Văn Hùng – Giám đốc Bảo tàng Hà Nội ông cho biết hiện nay ông không hề biết thông tin gì về việc cho tổ chức đám cưới bên cạnh Bảo tàng Hà Nội, chủ trương hoạt động của bảo tàng là không có việc này và ông hứa sẽ tìm hiểu thông tin trên để có câu trả lời.

Ông Hùng cũng cho biết thêm Bảo tàng Hà Nội hiện nay vẫn chưa cho trưng bày chính thức nên chưa bán vé vào cửa. Ban dự án của bảo tàng đang hoàn thành dự án trưng bày chính thức cho bảo tàng và dự kiến sẽ hoàn chỉnh vào khoảng năm 2014 theo kế hoạch.

Bảo tàng Hà Nội được khánh thành từ 2010 để chào mừng 1000 năm Thăng Long-Hà Nội với rất nhiều kỳ vọng của người dân. Tuy nhiên cho đến giờ vẫn là một bảo tàng "dang dở" không thu hút mấy người xem. Xin được kết bằng một nhận xét của nhà sử học Dương Trung Quốc khi nói chuyện về bảo tàng Hà Nội với báo VietNamNet: “Ta đã có thể đầu tư xây dựng được một bảo tàng khá hiện đại nhưng lại chưa kịp chuẩn bị và hoàn thành công tác rất quan trọng đối với bảo tàng, đó là sưu tập. Rốt cục Bảo tàng Hà Nội trở thành một bảo tàng có vỏ mà không có ruột.”


Từ năm 2010 đến nay Bảo tàng Hà Nội theo số liệu tổng hợp thu hút được khoảng 130.000 lượt khách. Trong khi đó riêng từ năm 2010 đến 2011 các bảo tàng quy mô nhỏ hơn tại Hà Nội như Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam thu được 500.000 lượt khách, Bảo tàng Lịch Sử Việt Nam là 73.000 lượt. 
Bảo tàng Hà Nội với tổng diện tích gần 54.000 m2, tòa nhà bảo tàng cao 30 m, gồm 4 tầng nổi và 2 tầng hầm; diện tích xây dựng xấp xỉ 12.000 m2, diện tích sàn hơn 30.000m2 (kể cả tầng hầm và tầng mái), bảo tàng Hà Nội hiện có quy mô lớn nhất nước. Tổng vốn đầu tư 2.300 tỷ đồng.
Vĩ Lam
Nguồn: VietNamnet.

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

HÀ NỘI - MỘT NGÔI MỘ SONG TÁNG KHỔNG LỒ SẮP XUẤT HIỆN?

11.277 tỉ làm bảo tàng, lãng phí và chưa đúng lúc?

TTO - Phản hồi bài báo "Dự án Bảo tàng Lịch sử quốc gia: 11.277 tỉ đồng", bạn đọc Tuổi Trẻ Online cho rằng VN hiện tại nên tập trung cho những dự án an sinh xã hội thiết thực hơn. TTO trích đăng một số ý kiến.

Mô hình Bảo tàng Lịch sử quốc gia

Chưa đúng thời điểm! 

Tôi không dám đánh giá là lãng phí hay không, vì đầu tư cho văn hoá là đầu tư cho tương lai, cho sự trường tồn của dân tộc. Nhưng tôi nghĩ rằng lúc này bỏ ra số tiền quá lớn như vậy là chưa đúng lúc.

Cũng là đầu tư cho tương lai của dân tộc, nhưng biết bao ngôi trường trên đất nước này đang trông chờ chỉ vài tỷ, có khi chỉ vài trăm triệu để chống dột nát, ngập lụt, làm mới bức vách hay đầu tư bàn ghế đúng chuẩn, làm lại con đường tới trường cho trẻ em dễ dàng đến lớp.

Rồi điều kiện sống, làm việc cho giáo viên, sách vở và trang thiết bị cho học trò... Nhìn rộng ra, việc phân bổ các khoản đầu tư chưa cho thấy sự hợp lý.

Bao năm nay tình trạng bệnh viện xuống cấp, đầu tư sửa chữa chắp vá, chen lấn vào bất cứ khoảng khuôn viên nào còn trống của các bệnh viện cũ làm phá vỡ thiết kế công năng ban đầu.

Rồi 2,3 người bệnh nằm chung giường như chuyện dài nhiều tập không biết khi nào kết thúc.

Nếu quan sát sẽ thấy người Việt chưa có thói quen đến bảo tàng. Đứng trước di tích hay tủ trưng bày hiện vật trong bảo tàng, người phương Tây thường chụp hình di tích, hiện vật và những chú dẫn để có thể nghiên cứu sau, còn người Việt thì thường chụp chính bản thân mình đang đứng trước di tích, hiện vật ấy, mà ít quan tâm đến nội dung gắn liền với di tích.

Vì thế, nếu đầu tư cho bảo tàng, chỉ nên nâng cấp những gì hiện có và tập trung mạnh mẽ để thay đổi thói quen "lớt phớt", "hời hợt" của chính người Việt Nam. Khi người dân đã có sự quan tâm nhiều hơn đến bảo tàng, thì tự khắc nhu cầu đầu tư những bảo tàng mới, quy mô sẽ trở thành hợp lý, hợp thời.

NAVIE PHẠM
Hãy nghiên cứu 

Xin quí vị hãy thực hiện một cuộc nghiên cứu (độc lập) xem thử hệ thống bảo tàng hiện tại có bao nhiêu người viếng thăm, đem lại những hiệu quả kinh tế, xã hội, giáo dục như thế nào rồi hãy đổ thêm tiền. 

Chỗ tôi có một nhà bảo tàng xây hoành tráng nhưng vắng như "chùa Bà đanh". Tốn kém lãng phí thật là khủng khiếp.
TRẦN VĂN TÌNH
Nên cân nhắc kỹ thời điểm

Việc xây bảo tàng mang tầm cỡ quốc gia hay quốc tế là rất đúng. Nó sẽ thể hiện trọn vẹn lịch sử của một quốc gia và dân tộc cho nhân dân trong nước và bạn bè quốc tế. Tuy nhiên con số chắc chắn sẽ hơn 11.277 tỉ đồng kia là số tiền khổng lồ trong thời điểm hiện nay. Khi mà kinh tế trong nước đang gặp khó khăn, đời sống người dân lẫn doanh nghiệp bị ảnh hưởng rất nhiều thì tiền đóng thuế trong hoàn cảnh ấy chi dùng vào việc xây bảo tàng lịch sử là chưa hợp lý.

Hơn nữa như các nhà chuyên môn phân tích ở trên, nếu chúng ta cứ làm theo quy trình ngược là cứ xây đi rồi vận hành hay các cổ vật trưng bày tính sau thì sự lãng phí càng lớn hơn. Điển hình như sự lãng phí ở Bảo tàng Hà Nội với số tiền hơn 2.300 tỉ đồng hiện vẫn chưa khai thác hết cũng như quản lý hiệu quả.

Đất nước ta còn nghèo, dân ta còn khổ, hãy dành số tiền ấy đầu tư vào các công trình giáo dục hay y tế đang trong tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng giúp người dân có nơi để chữa bệnh, con em chúng ta có chỗ học hành tử tế. Việc đầu tư bảo tàng tốn kém này hãy dời lại vào thời điểm thích hợp.

TRƯƠNG TRÀ

Quá hoành tráng 
Nước ta còn nghèo, điều kiện sinh hoạt tối thiểu của nhân dân còn thiếu thốn nhiều lắm. Mong các bộ ngành muốn làm gì cũng phải nghĩ đến lợi ích nhân dân trước tiên.

Vả lại, dân quê tôi còn chưa có đường đi nữa thì làm sao có thể lên đến tận thủ đô để xem công trình "quá hoành tráng" này?
PHÚC DUY

Không thể tin được
Bảo tàng Lịch sử ở Tràng Tiền, bảo tàng Cách mạng ở Tôn Đản, bảo tàng Hà Nội ở Phạm Hùng còn chưa dùng hết công năng, bao nhiêu diện tích còn để trống. Nếu cần cứ đưa bảo tàng Hà Nội thành bảo tàng Lịch sử Quốc gia đi.

Gần 12 nghìn tỷ đồng! Với số tiền này chúng ta sẽ xóa đi được biết bao hộ nghèo, báo đáp cho biết bao gia đình có công bằng nhà tình nghĩa, đưa được bao nhiêu là học sinh nghèo đến giảng đường đại học, rồi bao nhiêu người cần chữa bệnh, bao nhiêu là mẹ liệt sĩ, thương bệnh binh được chăm sóc, làm được bao nhiêu là việc cho Hoàng Sa, Trường Sa, nhà giàn DK1, xóa được bao nhiêu là cầu khỉ, cáp qua sông suối...

Với gần 12 nghìn tỷ ấy, chúng ta làm được biết bao nhiêu là việc có ích.
QUANG

Chưa cần gấp
Hiện nay nhiều vấn đề khác cần quan tâm hơn, theo tôi nên dừng dự án này lại vài năm nữa. Số tiền này có thể dùng để giải quyết cho ngành giao thông làm dứt điểm những đoạn đường, các cây cầu cấp thiết nào đó thì hơn, hoặc dùng trợ giúp các doanh nghiệp nhỏ vượt qua giai đoạn kinh tế khó khăn lúc này.
 ĐINH QUANG VỌNG



Tễu: Mới xem mô hình đã thấy chối quá! Nó xấu hơn bảo tàng Hà Nội. Trông như một ngôi mộ song táng! (có người còn bảo nó giống cái xí xổm thời bao cấp!)

Bào tàng HN là "chôm" thiết kế của một tòa nhà ở Thượng Hải. Hiện nay bảo tàng này vắng như chùa Bà Đanh. Trống rỗng vì không có hiện vật, mặc dù đã "hốt" cả cái Hà Tây vào rùi! Không biết bảo tàng lịch sử quốc gia này, có "chôm" của ai không?

*Hình các bảng so sánh là của cư dân mạng.