Chuyện về người phụ nữ đầu tiên bị bắn oan
trong Cải cách ruộng đất
trong Cải cách ruộng đất
Xuân Ba
Thư Xuân Ba:
Kg các anh!Vì nhiều lý do, bài về bà Nguyễn Thị Năm ( Cát Hanh Long ) đăng trên An Ninh Thế giới ( số 1349& 1350) ra ngày Thứ Tư và Thứ Bảy 15-3 không đủ đầy như bản thảo gốc của người viết.Tôi biết ơn sự tận tình cố gắng của các anh Phạm Văn Miên TBT và Hồng Thanh Quang Phó TBT để hai bài báo trên đến tay bạn đọc.Tôi xin gửi lại các anh đọc bản gốc và.mong được thông cảmChúc lànhXuân Ba
Ngập ngừng như động thái của người có lỗi.
Lỗi vì mình đã quá muộn? Lỗi vì sự lừng khừng chần chừ,
dùng dắng?
Thực ra nhiều năm trước, có lần tôi đã tìm đến ngôi nhà 117 Hàng Bạc.
Nhưng người chủ ngôi nhà cho biết người tôi cần tìm không có ở đây. Và không biết
đã chuyển đi chỗ nào?
Những ngài ngại lẫn sờ sợ. Nỗi sợ vô cớ và bầy đàn ấy đã
khiến dài mãi thêm những lừng khừng cùng dùng dắng...
Người tôi cần tìm là ông Nguyễn Hanh.
Ông là thành viên trong cụm danh từ Cát Hanh Long. Cụm từ ấy từng ám vào tâm
trí không ít người của một thời một thuở?
Ông Nguyễn Hanh là con trai trưởng của bà Nguyễn Thị Năm
tức Cát Hanh Long, người đàn bà đầu tiên bị bắn oan trong Cải cách ruộng đất
(CCRĐ)
Nhưng lần này sau khi gặp được một người, tôi đã quyết
dẹp đi sự dùng dắng đó. Người ấy là ông Lưu Văn Lợi thư ký riêng của ông Lê Đức
Thọ.
Dấu chấm dứt
thành dấu chấm lửng?
Tôi đã quấy quả ông nhiều lần dịp mới đây, 40 năm Hiệp định Paris.
thành dấu chấm lửng?
Tôi đã quấy quả ông nhiều lần dịp mới đây, 40 năm Hiệp định Paris.
Ông như một phần, một mảng miếng của sử. Là thư ký riêng
cho Cố vấn Lê Đức Thọ nhiều năm, không chỉ 4 năm 8 tháng 16 ngày, thời gian diễn
ra cuộc hòa đàm Ba Lê.
May mắn nhà ngoại giao tuổi cao sức yếu
ấy còn rất mẫn tiệp. Lần này trên bàn làm việc của ông là một tờ A4 Photocopy.
Chữ của ông cố vấn Lê Đức Thọ
Thân mến tặng
Công và Hanh để đánh dấu chấm dứt sự đau buồn kéo dài lâu năm của gia đình và
cũng là của chung. Hà Nội ngày 28-1-1987
Chuyện của nhà ngoại giao kiêm thư ký của ông Lê Đức
Thọ thoáng đưa tôi về những năm xa. Những Võ Nguyên Giáp Trường Chinh, Lê Đức
Thọ Hoàng Quốc Việt cùng nhiều yếu nhân của Đáng của Mặt trận Việt Minh từng
qua lại được chở che ở ngôi biệt thự bề thế ở ven hồ Thiền Quang. Sau ngày toàn
quốc kháng chiến, lại cũng những đáng bậc ấy cùng nhiều yếu nhân của Đảng của
Chính phủ cũng nhiều dịp tá túc qua lại sinh hoạt ở khu đồn điền Đồng Bẩm vùng
Thái Nguyên. Chủ những cơ ngơi những biệt thự cùng khu đồn điền ở Đồng Bẩm ấy là
bà Nguyễn Thị Năm thường gọi là Cát Hanh Long, tên một hiệu buôn nổi tiếng ở Hà
Thành, Hải Phòng.
Chuyện bà cùng chồng thuở hàn vi ăn chắt nhịn thèm lao
tâm khổ tứ với khiếu kinh doanh cùng năng lực thương mại vượt trội đã gây dựng
nên cả một cơ ngơi đồ sộ là cả một câu chuyện dài. Nội việc bà kinh doanh hai
thứ hàng nặng nhất và nhẹ nhất khi ấy là tơ và sắt thép nổi tiếng ở Hà Thành và
Hải Phòng cũng đã có lắm chuyện như là giai thoại? Người nữ nhi giàu tiền bộn bạc
ấy lại sẵn tấm lòng son với đất nước. Thời gian trước năm 1945, những căn biệt
thự của bà ở Hà Nội và Hải phòng là nơi đi về liên lạc của Việt Minh. Hai người
con trai của bà Năm đã được giác ngộ được bí mật lên chiến khu.
Khó kể hết những đóng góp của nhà tư sản ấy cho cách mạng.
Từng ủng hộ Việt Minh trước CM tháng Tám 20.000 đồng bạc Đông Dương (tương
đương bẩy trăm lạng vàng) rồi sau này là thóc gạo, vải vóc, nhà cửa. Bà là một trong những người đóng góp tiêu
biểu nhất của “Tuần Lễ Vàng” ở Hải Phòng vơi hơn một trăm lạng vàng.
Một sự kiện vô tiền khoáng hậu khi ấy đối với một nữ
nhi thường tình là bà đã ngồi trên chiếc xe ô tô của nhà treo cờ đỏ sao vàng từ Hải Phòng lên thẳng
chiến khu qua thành phố Thái Nguyên, nơi quân Nhật còn chiếm đóng đến Đồng Bẩm,
Đình Cả, Võ Nhai để báo cho con trai và các đồng chí của mình tin Hà Nội đã
giành được chính quyền! Sau thời điểm kháng chiến toàn quốc, bà trao chiếc búa
cho đội tự vệ phá hoại để làm cái việc san bằng địa khu biệt thự Đồng Bẩm thực
hiện chủ trương tiêu thổ kháng chiến. Sau đó bà là chủ tịch Hội phụ nữ tỉnh Thái
Nguyên và khu đồn điền Đồng Bẩm từng nuôi ăn cho một trung đoàn vệ quốc quân
trong một thời gian dài.
Tiếc thay, phát súng đầu tiên của CCRĐ lại nhằm vào một
phụ nữ. Người đó là bà Nguyễn Thị Năm.
Bà bị bắt bị đấu tố với tội danh tư sản địa chủ cường hào gian ác.
Rồi bị lôi ra pháp trường.
Sự kiện bi thảm ấy diễn ra vào lúc 8 giờ tối ngày 29
tháng Năm Âm lịch năm 1953. Khi bà vừa tuổi 47.
Một ngày mùa đông năm 1986, ông Lê Đức Thọ cho gọi Lưu
Văn Lợi và dặn như thế như thế...
Như thế là việc ông cử người thơ ký của mình đến số nhà
117 Hàng Bạc. Con trai bà Cát Hanh Long ở đó.
Không phải một mình ông Nguyễn Hanh, con trai bà Năm.
Cả gia đình 6 nhân khẩu chen chúc trong một diện tích chỉ hơn 20 mét vuông. Tận
mắt chứng kiến bao thứ gian nan về nơi ở của thời bao cấp khốn khó, nhưng khi đến
117 Hàng Bạc ông Lợi vẫn không khỏi xót xa.
Ông có trách nhiệm báo cáo lại với vị Trưởng Ban Tổ chức
TW những gì mắt thấy tai nghe về gia cảnh hiện thời của nhà Cát Hanh Long.
Ông Lê Đức Thọ nghe ông báo cáo rồi ngồi lặng đi hồi lâu.
Bằng chất giọng rời rạc khẽ khàng, ông Thọ như đang chắp nối lại ký ức đã quá vãng.
Ông Lợi biết động thái hơi hiếm hoi của
thủ trưởng khi chia xẻ với người thư ký... Rằng chính Bác Hồ thời điểm đó
đã thẳng thắn với các đồng chí cố vấn rằng người ta nói không nên đánh phụ nữ dù
bằng một cành hoa huống hồ phát súng đầu tiên của cuộc CCRĐ lại nhằm vào một phụ
nữ mà người ấy lại rất có công với cách mạng. (nghe đến đây tôi chợt nhớ ngay cái câu nhất đội nhì
giời. Nhưng có lẽ thời điểm ấy có thứ còn
trên cả đội, trên cả cán bộ cải cách nữa?)
Ông Lê Đức Thọ lại thở dài với người thơ ký của mình rằng
thời điểm CCRĐ đang hồi cao trào ngoài đó,
ông đang ở miền Tây Nam Bộ. Một hôm ông được nối điện thoại với ngoài Bắc. Phải
có việc chi hệ trọng lắm thì mới có sự liên lạc đặc biệt này? Đầu dây bên kia là
ông Hồ Viết Thắng, một yếu nhân của CCRĐ. Hóa ra ông Thắng chỉ hỏi ông một câu.
Mà câu ấy chả ăn nhập gì với hoàn cảnh hoạt động bí mật gian khó hiểm nguy ở căn
cứ địa miền Nam khi ấy khiến ông Thọ rất bực. Câu ấy là bà Nguyễn Thị Năm Cát
Hanh Long có cho đồng chí cái gì khi đồng chí ở nhà bà ấy không?
Qua câu ấy cùng khẩu khí của người hỏi, ông cũng mường
tượng ra phần nào không khí và tình thế
của một phong trào như CCRĐ! Nhưng không ngờ đến những hậu họa? Có phải vì thế
mà ông Lợi có lúc thoáng nghĩ, ông Lê Đức Thọ, một trong những yếu nhân của cách
mạng miền Nam đã không tiến hành CCRĐ đối với nông thôn miền Nam?
( Nghe chuyện ông Lợi, tôi chợt nhớ đến một văn bản. Đó
là lời chứng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp ngày 10-11-2001: “Bà Nguyễn Thị Năm
tức Cát Hanh Long là một địa chủ có tinh thần yêu nước, trong kháng chiến đã
từng giúp đỡ bộ đội. Bản thân tôi và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh có lúc đã ở lại
nhà bà. Trong những buổi họp sửa sai, chính Bác Hồ, đồng chí Trường Chinh và
đồng chí Lê Văn Lương đều cho rằng xử trí bà Nguyễn Thị Năm là một sai lầm”.
Lu bu với công việc hết trong Nam rồi ngoài Bắc, quên
thì không hẳn nhưng chưa có lúc nào rảnh để đụng đến việc oan sai này. Ông Lợi
nhớ lời thủ trưởng mình đã phàn nàn như thế...
Ông Lê Đức Thọ viết một lá thư dán kín rồi đưa ông Lợi
chuyển cho đồng chí Trường Chinh.
Một lúc sau, thấy người thư ký của mình đưa lại thư với lý do là thư ký đồng chí Trường Chinh khi biết được nội dung thư đã từ chối việc đưa thẳng cho thủ trưởng của mình!
Một lúc sau, thấy người thư ký của mình đưa lại thư với lý do là thư ký đồng chí Trường Chinh khi biết được nội dung thư đã từ chối việc đưa thẳng cho thủ trưởng của mình!
Ông Lê Đức Thọ cười... Rồi sau đó là động thái hơi bị
hiếm, ông Thọ đi bộ sang chỗ đồng chí Trường Chinh...
Khoảng 30 phút sau, ông trở lại cười với người thư ký xong rồi...
Một ngày áp Tết Đinh Mão năm 1987, ông Lợi tháp tùng
thủ trưởng của mình đến 117 Hàng Bạc. Giữa những người thân của gia đình bà Cát
Hanh Long, ông Lê Đức Thọ tặng quà Tết và tập thơ mới xuất bản của mình với lời
đề tặng như bản photo trên đây...
Trong tay tôi là một văn bản của Ban tổ chức TW do Phó
trưởng Ban Lê Huy Bảo ký thay Trưởng Ban Tổ chức. Văn bản số 213/TCTW. Hà Nội ngày 4-4-1987
Kính gửi
Thường vụ Tỉnh ủy Bắc Thái. Trước đây bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long bị
quy thành phần “Tư sản địa chủ cường hào gian ác” bị xử tử ở Thái Nguyên. Nay
con bà Năm là 2 ông Nguyễn Hanh và Nguyễn Công ở số nhà 117 Hàng Bạc hà Nội gửi
thư lên các đồng chí Trường Chinh Lê Đức Thọ đề nghị sửa lại thành phần giai
cấp và thực hiện đúng chính sách của Đảng Nhà nước đối với gia đình bà Nguyễn
Thị Năm.
Sau khi xem
xét thư khiếu nại và các tài liệu xác nhận đồng chí Trường Chinh và Lê Đức Thọ
thấy việc sửa lại quy định thành phần giai cấp cho bà Nguyễn Thị Năm là tư sản,
địa chủ kháng chiến” là đúng với thực tế đúng với chính sách của Đảng và Nhà
nước.
Ban Tổ chức
TW Đảng đề nghị Thường vụ Tỉnh ủy và các đồng chí có trách nhiệm thực hiện ý
kiến trên của đồng chí Trường Chinh và Lê Đức Thọ.
Rất nhanh, UBND tỉnh Bắc Thái ngày 11-6-1987 có một
Quyết định mang số 123/UBQĐ do ông Chủ tịch Đặng Quốc Tiến ký. QĐ ghi rõ Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long trước bị
quy thành phần “ Tư sản, địa chủ cường hào, gian ác” nay sửa lại Thành phần
giai cấp cho bà Nguyễn thị Năm là “ Tư
sản, địa chủ kháng chiến”
Việc sửa lại
thành phần giai cấp có giá trị từ ngày có quyết định này.
Như vậy việc sửa
lại thành phần giai cấp và thực hiện đúng chính sách của Đảng Nhà nước đối với
gia đình bà Nguyễn Thị Năm theo chỉ đạo của ông Trường Chinh và Lê Đức Thọ
cùng Ban Tổ chức TW mới được thực hiện một nửa!
Còn việc thực hiện đúng chính sách của đảng và Nhà nước
đối với gia đình bà Nguyễn Thị năm, 26 năm đã qua vẫn còn để đó?
Dấu chấm hết vô tình thành dấu chấm... lửng?
_________________
Kỳ 2.
Tan tác một mái ấm
_________________
Kỳ 2.
Tan tác một mái ấm
Cánh cửa căn hộ ở đường Láng mở ra...
Trước khi đến đây trĩu trong tay là một tập giấy tờ. Tờ
đầu tiên có những dòng:
Hà
Nội ngày 27-4-1998. Kính gửi ông Chủ tịch Quốc hội. Chúng tôi là con trai, con
dâu của bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long tên là Nguyễn Hanh và Nguyễn Cát
tức Hoàng Công. ( Ông Hoàng Công đã mất do tai nạn năm 1989) và vợ ông Công là
Đỗ Ngọc Diệp xin gửi đến ông Chủ tịch QH
một việc khẩn. Trong nhiều năm qua gia đình chúng tôi đã có nhiều đơn thư gửi
đến các cơ quan có trách nhiệm các cấp chính quyền từ xã trở lên đến Trung ương
cùng Tổng Bí thư xin xem xét việc khen thưởng cho mẹ chúng tôi theo Nghị quyết
28 CP ngày 29-4-1995 (Nghị quyết về)
Nhưng cho đến nay chưa được cấp nào trả lời...
Và bây giờ là 8-2013, ngoài lá đơn gửi ông chủ tịch QH
là Nông Đức Mạnh năm 1998 ấy còn hơn 20 lá đơn khác gửi cùng nội dung đến các đời
Thủ tướng, TBT, Chủ tịch QH từ năm 1995 đến nay vẫn vẫn chưa được cấp nào trả lời!
Tiếp tôi là chủ nhà, ông Nguyễn Hanh năm nay tròn 90 và
vợ Phạm thị Cúc 86 tuổi. Bà Cúc ngó còn
minh mẫn. Ông Hanh đi lại đã phải có người dìu. Sự tháo vát hiếu thảo của 3 người
con của ông bà đã vượt thoát cho cả nhà bà cùng bố mẹ ra khỏi căn hộ chật chội
tù túng ẩm ướt kế ngay nhà vệ sinh công cộng ở 117 Hàng Bạc.
Tôi xin phép được lên gác thắp hương cho cụ Nguyễn Thị Năm.
Nghiêm ngắn trên bàn thờ là bức chân dung hiếm hoi của
cụ bà Nguyễn Thị Năm còn sót lại. Khắn vấn.
Tóc đen nhưng nhức chải ngôi giữa.
Nét mày và miệng thanh tú. Ảnh cụ bà chụp khi hơn 40 tuổi. Tướng những người phụ
nữ có cung mệnh ích phu vượng tử. Cụ ông
không may bạo bệnh mất sớm trước năm 1945. Một mình cụ bà những đảm lược thông
minh tháo vát chèo chống đưa con thuyền cát Hanh Long qua bão tố thác gềnh. Qua
bao tao loạn đổi thay của thời cuộc, trân trang thờ kia bà vẫn mãi mãi trẻ
trung vẫn mãi mãi tỏa cái ánh nhìn sắc sảo bao dung xuống hậu thế!
Bên phải là tấm hình cụ ông ngó trẻ trung. Ban nãy đến
nhà tôi mới rõ hết cái thương hiệu Cát
Hanh Long nổi tiếng ở Bắc Kỳ. Cát, tên người con trai thứ hai, thời gian hoạt
động bí mật có tên là Hoàng Công, từng là Trung đoàn trưởng thuộc Sư 308. Hanh,
người con trai cả. Long là tên cụ ông quê gốc ở làng Đại Kim Thanh Trì Hà Nội.
Tuổi tác tật bệnh, có thể một lúc nào đó hơi lẫn như cụ
bà phàn nàn nhưng khi nhắc đến những ngày tháng Tám năm 1945 là trí nhớ cụ ông
thoắt như được ánh sáng diệu kỳ nào đó của quá khứ rọi soi? Cụ cứ vanh vách từng
chi tiết buổi sáng ngày 25 tháng Tám năm 1945 đoàn xe của ông Trần Huy Liệu
thay mặt cho Chính phủ lâm thời cùng đoàn xe của ông Nguyễn Lương Bằng đại diện
cho Mặt trận Việt Minh cùng xuất phát từ Hà Nội có sứ mệnh vào Huế tiếp nhận sự
đầu hàng của Bảo Đại. Chả là chàng trai Nguyễn Hanh khi đó mới 22 tuổi, được chọn
trong đội hình Thanh niên thành Hoàng Diệu có vinh dự được tháp tùng Đoàn.
Ngày 30-8 Đoàn mới vào đến Huế. Đành một nhẽ đường xá
thời đó xấu nhưng làm chi mất đến 5 ngày mới vô được Huế? Hóa ra cả phái đoàn
phải liên tục dừng lại dọc đường ngày cũng như đêm để gặp gỡ nói chuyện với đồng
bào chặn đón ủy lạo đoàn ở các địa phương dọc đường. Người ta khênh cả kiệu bát
cống kiệu long đình bày hương án giăng cờ đại, cờ đuôi nheo chỉ dùng trong các
dịp lễ trọng để chào mừng đại diện của Việt Minh.
Trong suốt cuộc gặp, tôi để ý có 2 việc mà cụ Hanh thường
nhắc đi nhắc lại? Đó là chi tiết khi đưa tay đỡ cái ấn Hoàng đế chi bảo bằng vàng đúc do ông Trần Huy liệu đưa cho, anh tự
vệ thành Hoàng Diệu Nguyễn Hanh cứ tưởng nó nhẹ nên đón lấy bằng động thái nhẹ
nhàng làm suýt rơi ấn. Một vật nữa tượng trưng cho quyền lực Nam Triều là chiếc
kiếm. Cũng tưởng nó nặng hóa ra nhẹ hều, bao kiếm đã rỗ rỉ nhiều chỗ!
Chi tiết thứ hai là cái túi đựng kim cương của mẹ mình,
bà Nguyễn Thị Năm.
Cái túi ấy trước khi đám tự vệ cùng đội cải cách súng ống
hùng hổ xông vào nhà điệu bà đi với tội danh tư sản địa chủ cường hào gian ác,
bà Năm dường như đã tiên liệu được điều gì? Bà nhanh tay quẳng cho cô
con dâu cái túi đựng những kim cương hột xoàn gì đó mà con dâu mà không rành chỉ
biết nó khá nặng, trĩu cả tay!
Sau gần 3 tháng, ngày cũng như đêm liên
miên đấu tố bà năm luôn bị cách lý vói gia đình nên không kịp biết chỉ mấy ngày
sau khi bà bị bắt, trong một đợt khám xét săm soi hang cùng ngỏ hẽm khắp nhà cửa
sân vườn, đội cải cách đã phát hiện ra cái túi kim cương ấy và ra lệnh tịch
thu! Tịch thu nhưng không hề có biên bản, giấy biên nhận mà là thu trắng tài sản
của nọn tư sản địa chủ cường hào gian ác. Cô con dâu điếng người. Bà con dâu khi ấy còn trẻ nhưng cũng đủ biết
những vật trong cái túi gấm kia còn giá trị hơn cả vàng! Nhưng hình như cái thời
ấy, cái đau mất người cùng những tan đàn xẻ nghé nó đau nó khủng khiếp hơn cái
mất mát tài sản?
Thời điểm ấy,
Nguyễn Hanh đang ở Nam Ninh Trung Quốc. Liên miên những tháng ngày hăng
say tiếp thụ kiến thức rèn cán chỉnh quân để sau này về truyền thụ lại cho đơn
vị bộ đội của mình.
Tin tức về một cuộc cải cách trời
long đất lở cũng sang được bên đó nhưng tuyền một thông tin dân phấn khởi đang
vùng lên đánh đổ địa chủ ác bá người cày có ruộng. Nguyễn Hanh không một chút mơ
hồ nghi ngại... Một ngày tháng 6 năm 1953, Nguyễn Hanh được chỉ thị về nước có
lệnh gấp. Chẳng cần phải khi cánh cổng trại cải tạo Tuyên Quang doang rộng và mình
được điệu cổ vào, Nguyễn Hanh mới biết mình đang lâm nạn mà thái độ thù địch của
những người dẫn anh đi khi qua biên giới đã báo trước cho Nguyễn Hanh những sự
dữ. Những ánh mắt như tóe lửa khi hướng
về phía anh. Cả những lời phũ phàng bật ra ở địa điểm đón đầu tiên Con cái bọn bóc lột cường hào ác bá...
Cái điều
Nguyễn Hanh không ngờ không biết khi đó mẹ mình đã bị bắn. Cho mãi sau này,
trong một đợt tiếp tế thăm nuôi, vợ anh mới hé cho tin ấy.
Cho mãi mùa đông năm 1956, trong căn lều tuềnh toàng
giành cho con cái cường hào ác bá ở Đồng Bẩm, cách cái nền khu biệt thự từng dập
vụn thời điểm tiêu thổ kháng chiến không xa. Và ngoài kia là ràn ràn tứ bề gió
lạnh, Nguyễn Hanh thân hình còm nhom tật
bệnh, qua câu chuyện ngập trong nước mắt của vợ, ông dần dà tường hết mọi việc
xảy ra trong những ngày khốn khổ ấy. Chi tiết cái túi vợ ông có kể nhưng Nguyễn
Hanh đã quên bẵng ngay sau đó.
Tinh mơ hôm sau, ông lựa lúc vắng người, theo hướng chỉ
của vợ ông ra gục khóc trên mộ mẹ lúc này cỏ dại đã mọc dày nhưng không dám xới
xáo gì.
Những năm cuối 50, khi những cuồng phong của những đợt
CCRĐ đã bớt thôi gào thét, cả nhà ông, con trai con dâu và cháu nội của bà Cát
Hanh Long mang cái án con cháu của kẻ tư sản cường hào gian ác bị cách mạng xử
tử tìm đường về Hà Nội.
Nói về cũng chẳng phải... hay đi tiếp? Hà Nội hay Hải Phòng? Quê đâu? Nhà cửa đâu?
May mà sau những ngày ra trại gặp đợt sửa sai, ông Hanh được bạn bè người quen
giúp cho xin được một chân trong văn phòng Ty kiến trúc Thái Nguyên. Khi dạt về
Hà Nội lại cũng được người quen xin vào làm ở một xí nghiệp dược phẩm. Bà vợ cũng
may cũng xin được một chỗ làm dạy ở một trường tiểu học.
Cái đoạn khốn khó nhất là phải tìm lấy một chỗ ở.
Trong lúc hoạn nạ nhiều bạn bè đã giang tay ra. Nhưng ở nhờ mãi sao tiện? Mất hơn
3 năm lúc ở nhờ lúc thuê cả nhà ông Hanh mới dạt vào một góc ở 117 Hàng Bạc.
Bên tôi là chị Phương con gái cả ông Hanh. Bà mẹ chị
Phương dõi ánh mắt xót xa về phía con gái khi chị kể cái đoạn đói không sợ nhưng
ngại nhất là những ánh mắt lúc khinh khi lúc soi mói của hàng xóm của bạn bè
ngay trong lớp đôi lúc xì xào con nhà địa chủ ác bá...
Học phổ thông lên đến đại học Bách khoa cũng dần bớt đi
sự tò mò thiếu thiện cảm. Tuổi trẻ mà. Nhưng khi tốt nghiệp, Phương mới thấy giật
mình. Điều lo sợ mơ hồ của cô đã thành sự thực khi cô được phân về Tổng cục Thống
kê. Ông cán bộ tổ chức ân cần trả lại hồ sơ cho cô và nói thẳng bên náy hơi ngại
cái lý lịch cháu ạ.
Chờ đợi mãi, cô xin về Bộ vật tư theo lời giới thiệu của
người quen. Đợi mãi không thấy gọi. Cô đánh liều đến thì thông tin mà cô nhận được
cũng na ná như bên Thống kê.
Người quen của gia đình Phương lại thân với ông Bộ trưởng.
Thời điểm ấy, chưa có sự kiện cải thành phần từ gian ác
cường hào xuống địa chủ kháng chiến. Nhưng ông Bộ trưởng hình như có kênh để liên
lạc với một trong những yếu nhân từng qua lại gia đình bà Cát Hanh Long thời đen
tối. Rồi cuối cùng, Phương cũng được nhận vào làm ở Bộ vật tư.
Chuyện của Nguyễn Tấn, em trai cô Phương cũng gian
nan. Anh Tấn thi vào Đại học Quân sự nhưng không được gọi. Năm 1968 anh Tấn xung phong đi bộ đội. Rồi thỏa
mãn cái chí học của mình bằng con đường tại chức Bách khoa. Tích cực phấn đấu mãi
cũng không được kết nạp Đảng vì thành phần gia đình. Và phấn đấu mãi cũng không
trở thành sĩ quan chuyên nghiệp. Nguyễn Tấn xin về hưu ở tuổi 50.
Một cụ già với những bước lẫm chẫm, thường phải có người
dìu, trong câu chuyện nhiều lúc ông Nguyễn Hanh phải vỗ vỗ lên đầu chừng như để
nhớ ra một điều gì đó mà với thời gian với những tao loạn cùng tật bệnh có khoảng
khắc nào đó chìm khuất? Thuở mạnh bạo trẻ trung rồi trung niên, người ấy đã quên
bẵng đi chuyện cái túi. Cái túi chứa những ngọc ngà châu báu . Cái túi của nhiều
gia tài. Thế mà buổi xế chiều hoàng hôn, cái túi thốt trở nên rành rẽ trở nên băn
khoăn lẫn đau đáu?
Chi tiết thứ hai mà ông hanh thi thoảng nhắc đến chỉ sợ
khách quên. Ấy là khi ông Hanh, nói mà như nhắc rằng không biết cái túi của cụ nhà tôi mà đội cải cách tịch thu ngày ấy có
mang sung vào công quỹ hay là mang đi làm của riêng?
_____________
Kỳ III.
Tìm mộ bà Nguyễn Thị Năm
_____________
Kỳ III.
Tìm mộ bà Nguyễn Thị Năm
Ông bà Nguyễn Hanh |
Còn Nguyễn Cát, người con trai thứ thời điểm bà Năm bị
thụ hình, đang ở đâu?
Cũng như ông anh, ông cát khi đó đang được học tập chỉnh
huấn chỉnh cán bên Trung Quốc có điều không cùng nơi. Cũng phải, ông em hình như
có chí tiến hơn người anh. Năm 1953 ấy đã
là Trung đoàn trưởng của sư 308.
Hoàng Công là tên hồi Nguyễn Cát hoạt động bí mật.
Trong tay tôi có nhiều bản chứng của nhiều cán bộ cao
cấp. Trong đó có ông Đào An Thái, nguyên Cục trưởng Cục Lưu trữ. Ông Hoàng Thế
Thiện, nguyên Bí thư Đảng ủy chuyên gia giúp bạn K trực thuộc Trung ương. Ông
Nhi Quý nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thái Nguyên.
Xin biên ra ra một đoạn.
Anh Nguyễn
Cát (tức Công) đã được chúng tôi tổ chức vào một trong những nhóm Thanh niên
cứu quốc hoạt động bí mật ở thị xã Thái Nguyên trước Tổng khởi nghĩa.
Tháng 5 năm
145 anh Cát đưa lên chiến khu 20 ngàn bạc Đông Dương ( thời giá khi đó tương
đương 700 lạng vàng) tiền của gia đình anh ủng hộ đoàn thể. Tôi đã nhận tiền và
giao lại cho Ban cán sự Võ Nhai.
Anh Cát
thường xuyên cung cấp cho chiến khu thuốc chữa bệnh máy đánh chữ, giấy mực, và
nhiều thứ khác khi chiến khu yêu cầu. Anh cát tích cực thực hiện những chỉ thị
của Ban cán sự. Sau CM anh Cát được giao công tác ở Ty Tuyên truyền tỉnh. Sau
đó được rèn luyện thử thách trong bộ đội. Tham gia nhiều trận đánh và đã bị
thương. Qua nhiều gian khó thử thách vẫn trung thành tận tụy với cách mạng.
Cũng như ông anh, từ Trung Quốc, Trung đoàn trưởng
Nguyễn Cát bị dẫn ngay về nước và vào thẳng trại một trại cải tạo Thái Nguyên.
Mãi cuối năm 1956, ông mới được tha. Sau sửa sai, ông được
chuyển ngành sang Ty Thương nghiệp rồi sau đó gia đình ông về Hà Nội.
Trong thời gian Nguyễn Cát bị giam, vợ ông Cát, bà Đỗ
Ngọc Diệp vốn là cán bộ bí mật hoạt động từ năm 1944 khi ấy may mà đang hoạt động
trong vòng địch hậu Bắc Ninh nên vô tình bà thoát không bị bắt và đấu tố. Nhưng
không thoát được sự động viên của tổ chức rằng cô còn trẻ đang có tương lai nên
cắt đứt với con cái địa chủ cường hào ác bá.
Cán bộ địch hậu Đỗ Ngọc Diệp không chịu. Lần hồi cũng đến
thời điểm sửa sai. Hai vợ chồng lại đoàn tụ. Họ cưới nhau năm 1952. Mãi năm
1958 mới sinh con gái đầu lòng. mẹ Ngọc Diệp con là Kim Chi. Cành vàng lá ngọc.
Năm 1989, ông Nguyễn Cát đương khỏe mạnh ở tuổi 64 đi
xe máy, bất đồ bị một thằng vô lại quành xe trước mũi xe ông Cát. Ông bị ngã đập
đầu xuống và qua đời luôn tại bệnh viện.
Trước đó, ông Cát cùng vợ, gia đình ông anh đã lao tâm
khổ tứ trong việc tìm mộ bà Năm.
Thời gian cùng thiên nhiên nhiệt đới như cũng hợp sức
với sự vô tình vô tâm của con người trong việc làm nên sự quên lãng? Những bấn
bíu nhọc nhằn trong sinh kế cùng bao thứ vụn vặt lo toan nhoáng cái đã nhiều năm
qua đi. Cả nhà ông Hanh ông Cát lần ấy lên Đồng Bẩm thăm mộ mẹ đã hoảng hốt nhận
ra khu vực ngày trước nơi chôn cất bà Nam địa hình địa vật đã thay đổi không còn
nhận ra. Cây cối mọc đầy um tùm...
Không bó tay, ông Cát cùng người nhà
ra sức cày nát đám đất hoang nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Không nản, lần khác họ lại lên Đồng Bẩm. Tha thẩn dọc
khu vực rìa sân bay Đồng Bẩm ( trước CM Pháp cho xây dựng một sân bay dã chiến
bị bỏ hoang nhiều năm) nơi được xác định chôn cất bà Năm. Lần này lòng tin của đám
người tìm mộ dường như được củng cố thêm vì có một ông tự vệ hồi 1953 đã tham
gia chôn cất bà Năm trong đêm. Nhưng lại nhiều lần đào xới mà vẫn không có kết
quả.
Gần đó có một đơn vị bộ đội đóng quân. Thấy người nhà ông
Hanh xuất hiện ở đây mấy lần, một chú bộ đội chuyện nhỏ với các bà các cô rằng,
nếu đi tìm mộ thì chắc cũng quanh đây thôi. Ngày trước đơn vị của chú đã dựng ở
khu vực này một căn nhà ở. Nhưng kỳ lạ là tiểu đội nào đến ở một thời gian cũng
tìm cách thoái thác. Họ viện cớ khó ngủ cứ sờ sợ thế nào? Có người còn quả quyết
đương đêm giường cứ như bị dựng dậy?!
Rồi căn nhà dựng tranh tre nứa lá ấy cũng được tháo
ra, dựng ở một nơi khác! Sự lạ ấy đã không xảy ra nữa.
Nghe vậy thì biết vậy, trên nền nhà cũ nhìn vầng khói
hương vút thẳng, ông Hanh thầm khấn nếu mẹ có linh thiêng xin chỉ chỗ cho chúng
con. Nhược bằng chúng con xin lấy một nắm đất ở khu Đồng Bẩm này đem về quê bố
dựng tạm một ngôi mộ vậy...
Chiều người anh. Nhưng vợ chồng ông Cát
vẫn quyết tìm mộ mẹ. Ông bà đã đến tìm gặp một số nhà ngoại cảm.
Một điều ngạc nhiên đã xảy ra. Khi ông bà dứt khoát khẳng
định với một số nhà ngoại cảm được coi là nổi tiếng khi ấy rằng đặc điểm dễ nhận
ra là bà Năm có đeo một chiếc vòng cẩm thạch và một cái răng bịt vàng thì họ đều
từ chối là không thể tìm được?!
Chắc họ ngại nhỡ đào lên mà không tìm thấy hai thứ ấy
thì...
Nghiên cứu sơ đồ của một nhà ngoại cảm L. vẽ, ông Cát thấy rất đúng cứ như nhà ngoại cảm
ấy đang đứng ở chính ở khu vực này mà họa lại. Nhưng tìm vẫn không thấy?
Rồi đột ngột tai nạn thương tâm với ông Cát diễn ra.
Một thời gian sau nguôi ngoai, bà Diệp lại cùng gia đình
người anh chồng tiếp tục việc tìm mộ.
Lần này nhà ngoại cảm ở một thành phố phía Nam có một
sơ đồ trùng khít với nhà ngoại cảm L. dạo nọ. Còn nói thêm nên tiếp tục cộng tác
với ông L.
Thêm một chi tiết nữa, trong khu vực ấy nên để ý đến một
loại cây lá nhỏ nhất...
Mùa đông năm 1990, bà Diệp các con và gia đình ông
Hanh lại lên Đồng Bẩm theo hướng dẫn bằng điện thoại của nhà ngoại cảm.
Quan sát thật kỹ, tốp người tìm mộ thấy thứ cây lá nhỏ
cả khu vực này chỉ có một cây phượng?
Lại
nữa, vị trí cây phượng lại rất gần cái nhà ở của đơn vị bộ đội đã tháo dỡ.
Đêm xuống, những lát cuốc xẻng lại cần mẫn hối hả
trong ánh sáng điện câu nhờ được dong từ xa...
Thời gian đã âm thầm bồi lắng lên lớp
đất cũ nhiều lớp đất màu. Hết lớp đất mượn ấy, bất đồ một cậu giúp việc đang đào
chân bỗng như hút xuống. Câu kêu lên thảng thốt Cụ ơi cụ đừng rút chân cháu ...
Một cảnh tượng cảm động lộ dần trong âm thanh thút thít
nức nở của con cháu bà Năm....
Từng ấy năm rồi còn gì. Không còn ván chỉ còn lại mấy
cái đinh đóng quan tài.
Xương cốt hao đi nhiều quá. May mà hoa cái ( đầu) vẫn còn. Và chiếc vòng ngọc
thạch vẫn còn kia. Sau gần nửa thế kỷ chôn vùi vẫn ánh lên lấp lánh.
Bà Cúc vợ ông Hanh cho hay sở dĩ chiếc vòng ấy còn vì
bà Năm đeo từ hồi trẻ nó thít chặt vào cườm tay. Khi đấu tố có người đã cố rút
ra nhưng không được!
Cả chiếc răng bịt vàng.
Và ngạc nhiên có cả hai đầu đạn!
Sau thủ tục lễ tạ và cảm ơn chính quyền địa phương cùng
mấy nhà quanh đó, chiếc xe chở bà Cát Hanh Long quay về Hà Nội khi trời chưa sáng
tỏ.
Cụ bà được nằm bên cạnh mộ cụ ông ở quê chồng là làng Đại
Kim Thanh Trì. Sau hơn nửa thế kỷ, hai người mới được gần nhau sau bao nhiêu
tao loạn.
Tôi theo người cháu gái bà Năm tiếp thêm tuần hương.
Ngước lên làn khói hương trên bàn thờ Người Mẹ chiến sĩ Vệ Quốc Đoàn Ân nhân của
Cách mạng, ánh mắt bà Năm vẫn ánh lên cái nhìn ấm áp bao dung...
Không biết anh linh của bà phù hộ hay chỉ thị của ông
Trường Chinh Lê Đức Thọ linh mà sau 6 năm, năm 1998 ông Nguyễn Hanh và ông Nguyễn
Cát hai con trai của bà Năm đã được công nhận là cán bộ hoạt đông lâu năm, cán bộ tiền khởi nghĩa. Còn
người con dâu Đỗ Thị Diệp, sớm hơn năm
1980 đã được xác nhận danh hiệu cán bộ hoạt động lâu năm.
Riêng Cụ Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long thì vẫn... đợi ?
Trên cao xanh kia, cụ bà đã mỉm cười nơi chín suối được
chưa khi mới có động thái duy nhất của chính thể là hạ thành phần cho cụ từ tư sản địa chủ cường hào gian ác xuống tư sản địa chủ kháng chiến!
Chính vì thế hằng bao năm nay, ông Nguyễn Hanh cùng bà
Diệp vẫn đứng đơn đề nghị các cá nhân và cơ quan có trách nhiệm thực hiện cho
trọn vẹn Nghị
định số 28/CP của Chính phủ ban hành ngày 29-4-1995. Đó là một nghị định nhân văn
như tên gọi của nó
Quy
định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số Điều của Pháp lệnh ưu đãi người hoạt
động cách mạng, liệt sĩ và gia đình liệt sĩ, thương binh, bệnh binh, người hoạt
động kháng chiến, người có công giúp đỡ cách mạng
Mà
vận dụng cụ thể vào trường hợp cụ cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm theo đề nghị của
gia đình ông Hanh nhiều năm nay là nên xét thưởng Huân chương kháng chiến chống Pháp và truy tặng danh hiệu Liệt sĩ!
Người
con trai còn lại duy nhất của bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long năm nay tròn 90 có
lẽ vẫn tiếp tục đợi?
Sắp Tiết Thanh minh năm Ngọ
X.B
Nguồn: Quê Choa.
Nhưng cho đến nay chưa được cấp nào trả lời..Tại sao chưa trả lời? Sự thật đúng như vậy thì việc chậm trễ xét thưởng Huân chương kháng chiến chống Pháp và truy tặng danh hiệu Liệt sĩ! cho cụ Năm, sẽ là tội lỗi với tiền nhân, yêu cầu các các cá nhân và cơ quan có trách nhiệm thực hiện cho trọn vẹn Nghị định số 28/CP của Chính phủ ban hành ngày 29-4-1995 .Người con trai còn lại duy nhất của cụ Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long năm nay tròn 90 có lẽ vẫn tiếp tục đợi? Đợi... đến bao giờ?
Trả lờiXóaĐợi đến khi nào có chế độ "ưu Việt " thật sự ƯU VIỆT!
XóaĐợi như cụ Văn Cao viết thôi:
XóaĐỒNG CHÍ CỦA TÔI
Văn Cao
Người ta các đồng chí của tôi
Treo tôi lên một cái cây
Đợi một loạt đạn nổ
Tôi sẽ dẫy như một con nai con
Ở đầu sợi dây
Giống như một nữ đồng chí
Một anh hùng của Hà Tĩnh
Tôi sẽ phải kêu lên
Như mọi chiến sĩ bị địch bắn
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Vẫn còn là một đảng viên
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Máu của tôi vẫn còn là máu của Việt Nam
Ở dưới gốc cây có các cụ già các bà mẹ
đã nuôi cách mạng
Các em nhỏ từ ba tuổi đứng nhìn tôi
dẫy chết
Có mẹ tôi
Ba lần mang cơm đến nhà tù
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi
Tôi sợ các cụ già không sống được
Bao năm nữa
Để nhìn thấy xã hội chủ nghĩa
Của chúng ta.
Chết đi mang theo hình đứa con
Bị bắn
Tôi sợ các em còn nhỏ quá
Sẽ nhớ đến bao giờ
Đến bao giờ các em hết nhớ
Hình ảnh tôi bị treo trên cây
Bị bắn
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi…
Nước mắt lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Dòng máu lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Đảng Lao động…
Văn Cao
(1956)
nguồn: Nguyễn Trọng Tạo
Thôi con cháu biết, dân biết công lao của cụ là được rồi. Mình hậu sinh nhưng cũng được nghe nhiều về nỗi khổ của những gia đình bị oan trong CCRĐ, và ngay chính cha mình cũng bị oan, may mà chưa bắn thì sửa sai.
Trả lờiXóaThì ra cụ Năm là người oan ngã xuống đầu tiên, mà là từ năm 1953, khi chưa giải phóng Điện Biên Phủ. Thế mà kéo dài đến tận năm 1956, oan khuất ngút trời. Trách nhiệm của Bác Hồ cũng không nhỏ đâu. Từng ấy năm không thể nói Cụ không biết bà Năm bị bắn oan. Ấy vậy mà vẫn tiếp tục CCRĐ với nhiều cái chết oan khác là sao?
Lịch sử sẽ công bằng thôi. Bây giờ vẫn chưa dám nhận sai. Càng như vậy thì càng dễ đổ. Nhận sai và cải cách thể chế thì mới yên dân, đất nước mới thanh bình mà xây dựng. Cả vạn lần hô khẩu hiệu "ổn định" mà lòng dân không ổn thì ổn định cái nỗi gì?
Nhò lên một tí chức là chấm mút, còn nghĩ gì đến người có công với đất nước nữa!
Đau xót quá. Đau xót cho cụ Nguyễn Thị Năm và những người con của cụ .Người ta đổ cái tội ác này cho mấy ông cố vấn tàu ,cho cái CCCĐ nhập khẩu từ tàu...Nhưng đọc bài viết này và nhiều tư liệu khác mà tôi đọc thì không phải thế
Trả lờiXóachuyện cụ Nguyễn thị năm tức cụ cat hanh long tôi đã được nghe kể từ mấy chục năm trước , nay mới được biết sự thực qua bài viết của X.B . xin được nghiêng mình kính lạy trước vong linh cụ . cụ xứng đáng được tôn vinh là bà mẹ việt nam anh hùng.
Trả lờiXóaSự việc đã rõ ràng như vậy mà 26 năm nay không có ông lãnh đạo nào dám cầm bút kí ghi nhận công trạng và đền đáp công lao của cụ Nguyễn Thị Năm.thí bây giờ làm sao các ông đòi hỏi chúng tôi tin vào những lời của các ông chính quyền của dân.do dân.vì dân được.
Trả lờiXóaDân ta quyết liệt "Rút kinh nghiệm" qua vụ này rồi. Cảm ơn hương hồn của Bà Năm.
Trả lờiXóaChuẩn bị lễ 2 - 9 năm nay, Nhà nước cần tôn vinh cụ Nguyễn Thị Năm. Đó là cách chuộc lỗi tốt nhất đối với mọt người có công. Đến ngày phụ nữ Việt Nam cũng cần tôn vinh cụ để cho người dân VN nói riêng và thế giới nói chung biết về người PN VN giỏi việc nước, đảm việc nhà. Sự hy sinh của cụ và gia đình cụ là vô bờ bến. Cần truy tặng cụ là liệt sĩ, cho dù cụ chết dưới họng súng của ta. Đó là sự hy sinh để mọi người tỉnh giấc mà ngay hiện thời vẫn có người còn "mơ ngủ".
Trả lờiXóaNếu Việt Minh không có những người như cụ Năm thì CMT8 có thành công không? Chắc chắn không! Vậy sử gia Dương Trung Quốc hãy nói và viết trung thực về vấn đề này đi. Hãy chép sử trung thực, dù sự thật phũ phàng thì cũng phải nói để hậu sinh được biết. Ém nhẹm lịch sử là có tội với dân tộc.
Trả lờiXóaVề chuyện Cụ Nguyễn Thị Năm , nếu là lãnh đạo có liêm sỉ , tự trọng chắc phải đau lòng mà :
Trả lờiXóa1-Sử bắn ngay tên đội trưởng CCRD lúc đó.
2-Ngay lập tức minh oan cho Cụ Năm.
3-Lên tiếng xin lỗi gia tộc cụ Năm.
Vậy mà từ đó đến nay bọn họ chẳng thấy ai nhúc nhích , kể cả Hồ Chí Minh. Ai còn nghi ngờ thì bản chất của ĐCS chính là đây.
Xin đọc lại các tài liệu, không những của Đảng, nhưng từ mọi nguồn để biết rõ bà Nguyễn Thị Năm có bị " bắn oan " hay là do chỉ đạo vì nhu cầu chính trị lúc bấy giờ.Thời đó đảng và chính phủ phải " làm theo ý thiên triều ", để có viện trợ kinh tế và quận sự, và miền Bắc đang gặp rất khó khăn về nhiều mặt mà "cố vấn" của TQ rất nhiều quyền.Trần Văn
XóaCông nhận bà Năm là liệt sỹ thì ...quân ta mất mặt và xấu hổ quá.....nên chưa dám ra quyết định
XóaĐội trưởng đội cải cách hầu hết là những tên vô học, vô lại, vô luân. Ở quê tôi thời CCRĐ có một thằng từ tỉnh khác về làm đội trưởng đội CCRĐ, y to cao. Trong đội CCRĐ có một cô gái làng xinh đẹp, thế là hắn đè ra hắn "phết". đúng là "trên là trời, dưới là Đội". Hết đợt CCRĐ, hắn chuồn về quê nhà hắn, cô gái xinh đẹp kia phải lấy vội chồng, dù rằng đi với ông chồng cứ như đôi đũa lệch. Sau cô đẻ ra một thằng con trai. Lúc nhỏ không ai để ý. Nhưng càng lớn thì càng giống "ông đội" CCRĐ. Bây giờ ông con già rồi lại càng giống.
Trả lờiXóaCác quan bây giờ cũng rứa thôi, nhưng tân thời hơn, không phải "phết" ở đống rơm hay chuồng trâu mà hẹn nhân viên nữ, cán bộ nữ cấp dưới vào KS sạch sẽ, sang trọng. Ông nào có vợ trẻ đẹp làm trong cơ quan nhà nước cố mà giữ, không thì lại phải nuôi cá lạ mang gen thằng cha sếp thì khổ.
Từ lâu đã biết nhân vật "mở hàng trong CCRĐ" là Nguyễn Thị Năm nhưng chắc nhiều người không rõ số phận bi thương của gia đình ấy đã như thế nào, có bị diệt vong không? Tôi hiếm hoi mới có được một giọt nước mắt nhưng khi đọc bài này không biết khóe mắt đã ướt đẫm tự bao giờ. Thật thương xót cho số phận đại gia đình bà Nguyễn Thị Năm và thương tiếc cho số phận dân tộc VN! Cảm ơn Tễu Blog và tác giả Xuân Ba đã cho mọi người về những thông tin này!
Trả lờiXóaĐọc câu chuyện về cụ Nguyễn Thị Năm thật cảm động đến rơi nước mắt.
Trả lờiXóaMột người có công lớn như thế mà bị họ trả ơn với cụ bằng đấu tố với 2 phát đạn thì còn ai tin ở họ?
Trước đây đấu tố và tử hình được cho là do sức ép của cố vấn Tàu, còn bây giờ biết sai sao lại không sửa sai theo Nghị định 28/CP năm 1995? Tại sao hàng chục lá đơn với ngần ấy năm không được các cấp, các ngành trả lời?
Đối với cụ Nguyễn Thị Năm, ngoài Huân chương và danh hiệu liệt sỹ cần phong cho cụ anh hùng mới xứng đáng.
Chúc cho hương hồn cụ thanh thản nơi chín suối!
Chỉ 2 phát đạn chắc cô Năm lúc ấy chết vô cùng đau đớn và chậm chạp. Cái ông C.B ác ghê.
XóaGặp bà Nguyễn thị Năm ( Cát Hanh Long ) ở thế giới bên kia để xin lỗi !
Trả lờiXóaĐọc bài viết của nhà báo Xuân Ba tôi vô cùng cảm động và tự nhiên nước mắt tuôn trào khi đọc lại vài đoạn cho vợ cùng nghe! Năm 1953 khi đang học cấp 2 ở trường Huỳnh thúc Kháng(Bạch ngọc, Đô lương -Nghệ an) học sinh chúng tôi đã được tuyên truyền nhồi sọ về vụ bắt bớ đấu tố và xử tử bà Năm, thú thực chúng tôi như những con vẹt biết nói mà thôi(viết đến đây cũng như bao lần nói về CCRĐ tự nhiên nhớ lại bài thơ không nhớ tác giã bắt học sinh thuộc lòng vu cáo nói xấu bà Năm làm tôi lại phải ngửng đầu lên trời vái 4 phương miệng lẫm nhẩm xin bà tha lỗi.
Trả lờiXóaCha tôi cũng từng chịu nhiều oan trái trong CCRĐ, bị đấu tố và bị đội thúng đá 12 kilo trên đầu đứng ngâm trong ao nước dưới trời nắng rát như róc hết da thịt trong khi 4 anh trai lớn đều phục vụ CM từ thời trước khởi nghĩa, trong đó có anh Lê Phong (tên hoạt động CM)làm bí thư cho cụ Hồ Tùng Mậu cùng với bác Phan đăng Tài(em trai nhà CM Phan đăng Lưu)và bác Ngô đức Mậu(từ1955 làm TBT báo ảnh VN, bị tra tấn nhục hình trong chiến dịch củng cố tổ chức ở Hà tĩnh).
Một gia đình kháng chiến như gia đình tôi vậy mà CCRĐ đã mang đến nhiều tai ương khốn khổ cho cha tôi và em tôi khi cha bị bắt trói giam trong 1 chuồng xí với bao dòi bọ mà thơ ông vẫn còn lưu lại, còn em phải đi nhặt từng mẫu khoai còn sót lại trong ruộng để sống qua ngày(em tôi đã viết câu chuyện tự sự"Củ khoai thuở ấy thầy cho"
Một người anh tôi ở trung đoàn 57 sư đoàn 304 cũng từng quen biết bạn bè với anh Cát, trong nhiều dịp anh tôi vẫn nhắc đến anh Cát trung đoàn trưởng nên tôi lại càng đau xót nghĩ đến bà và gia đình bà.
Xin cầu nguyện cho ông bà và anh Cát được an giấc ngàn thu ở cỏi vĩnh hằng!!!
Lam sao mà giải quyết được việc này .
Trả lờiXóaChuyên đấu tố tôi nghe từ bé nhưng không hiểu nó ghê ghớm thế nào nhưng sau này tôi nghe cái từ cải cách ruộng đất tôi mới biết nó dã man mà gia đình tôi nội ngoại là một ví dụ. Năm 1954, em ông tôi theo Viet Minh vận đông bà tôi ở lại Hà Nội giúp chính quyền nhưng bà tôi theo ông tôi di cư vào Nạm. Sau năm 1975, bà tôi có về Hà Nội hỏi tại sao ông bà cụ chết thì họ hàng, anh em có kể chuyện cô em dâu dắt con trai 9 tuổi về đấu tố bố mẹ chồng. Thằng bé cứ ném đá vào nhà ông nó gọi "đ.m thằng tổng...ra ông bảo " Ông bà cụ uất ức mà chêt. Mà ông cụ là nhà nho chứ giàu có ác bá gì đâu cơ chứ. Họ hàng ở quê còn kinh hợn. Cậu con trai và cô con dâu đi kháng chiến về đấu tố bố chông thế nào mà ông bố treo cổ ở đằng sau vườn. Lúc đầu bà tôi chẳng tin cứ bảo bây giờ thời thế của họ, các ông các bà cứ đi nói xấu họ.Mãi sau này, hỏi chuyện , chính các ông con và các bà con dâu "trời đánh" này khai thật mà họ nói rất vui vẻ trả lời không giấu giêm hay ân hận. Thời ây'trên giao nhiệm vụ bắt phải làm. Bây giờ họ cũng hơn 90 tuổi vẫn sống vui vẻ
Trả lờiXóaCảm động vô cùng ,chán ngán tột bậc,biết nói gì hơn
Trả lờiXóaThật là 1 quái thai lịch sử, vết nhơ muôn đời.
Trả lờiXóaNhững người hết lòng ủng hộ họ giành chính quyền rội bị những nưgười đó lôi ra bắn
Trả lờiXóabất nhân, thất đức, đáng nguyền rủa
Cụ Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) là một nhân vật của lịch sử. Cụ là một phần của cái lịch sử hào hùng nhưng bi thương và đau đớn của dân tộc. Cụ chính là lịch sử. Người ta có thể làm nên lịch sử, nhưng không thể làm thay đổi lịch sử. Lịch sử không cần ai công nhận, nó tự nhiên thế. Không ai có thể quay lưng lại lịch sử, trừ phi đó không phải là con người.
Trả lờiXóaTheo tôi, Cụ Nguyễn Thị Năm là hiện thân của tấn bi kịch đau đớn nhất của dân tộc Việt Nam trong thế kỷ XX. Cụ cao vời, lồng lộng, sừng sững dáng người MẸ, đưa bàn tay bao dung, nâng niu, nuôi nấng, che chở những đứa CON cách mạng để chúng làm nên nền cộng hòa non trẻ, những đứa con trứng nước bơ vơ, “như đứa trẻ sinh nằm trên cỏ, không quê hương sương gió tơi bời”… Nhưng cuối cùng, MẸ gục ngã trước họng súng của chính những đứa con mà mình chăm nuôi bú mớm, đục ngầu ánh mắt căm thù giai cấp… Tôi cứ tưởng tượng, sẽ đến một lúc nào đó, trên sân khấu Nhà Hát Lớn Hà Nội, có một vở bi kịch đau đớn nhất thế kỷ XX, hay một màn bale đau đớn nhất, có cả thiên thần và ác quỷ, về MẸ NĂM, trong tiếng thổn thức nghẹ ngào của hàng triệu trái tim. Nếu Lưu Quang Vũ còn sống, thì đây có lẽ sẽ là vở bi kịch lớn nhất của đời anh.
đau xót cho những con người này quá. căm phẫn cái chủ nghĩa quái thai của xã hội loài người này. đến bao giờ nó mới sụp đổ đây???
Trả lờiXóa"Có công với cách mạng"? Giúp bọn cướp thì được "lấy oán trả ân!". Vậy thôi!
Trả lờiXóaTrời lụt chó nhảy lên bàn thờ. Cả một lũ NGU DỐT, MAN TRÁ, CUỒNG TÍN VÀ HUNG BẠO lên cầm quyền. Hậu duệ chúng nó ngày nay cũng chẳng kém gì. Khi nguy biến thì chui vào dân, xong việc thì quay lại ăn cướp. Tội duy nhất của bà Năm là quá giàu. Hy vọng những tên đầu sỏ tham nhũng ngày nay sẽ có số phận như thế để đền tội cho bà Năm!
Trả lờiXóaSự kiện bà Nguyễn Thị Năm trong vụ CCRĐ quá tàn nhẫn và quá bi thảm. Ngày nay, càng đọc càng thấy sự gian trá của Đảng và Nhà nước CS nhưng với biểu hiện khác.
Trả lờiXóaBố tôi tham gia Việt Minh năm 1945 vào trung đoàn Thủ đô, sau làm bác sỹ quân y sư 308. Ông kể khi sư 308 về Thái Nguyên bị đói, sư 308 được Bà Nguyễn Thị Năm mở kho lương, mổ trâu, mổ lợn nuôi hàng tháng, bộ đội biết ơn bà lắm. Vì vậy, khi nghe tin bà Năm bị bắn, bộ đội sư 308 khóc rất nhiều. Ông nói, Bà Năm là một địa chủ yêu nước đã cống hiến nhiều tài sản cho Việt Minh. Đúng ra, Cụ xứng đáng được cách mạng tôn vinh. Bố tôi đã mất năm 1999, trước đây Ông là bác sỹ sư 308, Cục quân y và tham gia 3 cuộc kháng chiến, trong đó có Điện Biên và đi B 2 lần. Đến cuối đời đôi khi Ông vẫn nhắc đến Bà Năm với thái độ kính phục và tiếc thương lắm. Đọc bài này tôi mới hiểu rõ hơn về Bà Nguyễn Thị Năm, mong nhà nước ta sớm có quyết định để vinh danh Cụ.
Trả lờiXóaNói chung cũng chỉ đc cái là báo chính thống cho đăng thôi, mắt nhìn thấy là bài viết chẳng có tác dụng gì. Viết lách lủng củng, lê thê, mang đầy cảm tính cho tròn câu. " Nhìn chân dung người đàn bà vượng phu ích tử, ông mất sớm". Tào lao.
Trả lờiXóaVả chăng sự oan khuất thấu trời của gia đình cụ, người trong thiên hạ lại ko biết hay sao. Ngờ rằng chỉ có đảng và chính phủ ko biết thôi.
Tại sao bà Năm tin, hết lòng rồi bị chính cái mình tin, mình hết lòng ấy giết chết, kéo theo sự tan nát của cả một danh gia? Vì bà bị lừa. Và không chỉ một mình bà bị lừa mà còn rất rất nhiều người khác, tiếp tục cho đến tận ngày nay...
Trả lờiXóaGiời ạ giờ này mà còn chờ đợi công với nhận gì hả ?
Trả lờiXóaHay như anh Phạm Tuyên cũng chờ với đợi ông Phạm Quỳnh .
Con cái nhà ấy nên phớt lờ mẹ nó đi chứ chờ với đợi làm quái gì.