Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

BÊN TÀU: BIỂU TÌNH CÓ TỪ ĐỜI TÂY HÁN (202 TRƯỚC CÔNG NGUYÊN)


BÊN TÀU: BIỂU TÌNH TỪ ĐỜI TÂY HÁN (202 Tr.CN )
Định Vĩnh Hà

Ngày nay, nghe tới chuyện  “biểu tình”, chúng ta thường hay nghĩ điều này chỉ vừa xuất hiện khoảng vài chục năm gần đây và chủ yếu xảy ra  ở các nước phương Tây tư bản chủ nghĩa là chính .Riêng ĐBQH Hoàng Hữu Phước (HHP),trong lần họp thứ 2 QH khóa 13 vừa qua thì lại cho rằng  “…cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức nhằm phản đối Chính phủ Vương quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân Ấn Độ”.Tại đây, xin góp phần chỉ ra rằng từng có biểu tình đúng nghĩa xảy ra ngay trong xã hội quân chủ chuyên chế bên Tàu, vào tận thời nhà Hán và nhà Tống , từng tồn tại cách đây trên dưới 2000 năm.

Theo sách “Khái yếu lịch sử văn hóa Trung Quốc” do các nhà khoa học thuộc Viện Khoa học xã hội TQ,viện Hàn lâm khoa học TQ và trường Đại học Bắc Kinh,Thanh Hoa cùng các học viện khác ở thủ đô TQ hiện nay biên soạn dưới ánh sáng thẩm định của các nhà khoa học danh tiếng đương thời ở TQ là Dư Quán Anh,Âm Pháp Lỗ,Vương Minh,Vương Dục Thuyên (Được Trương Chính,Nguyễn Thạch Giang,Phan văn Các ở VN dịch sang tiếng Việt dưới tựa đề “Lịch sử văn  hóa TQ”,do NXB KHXH ấn hành năm 1993) thì vào thời Tây Hán,dưới triều vua Ai Đế (6Tr.CN-1 Tr.CN) từng xảy ra một cuộc biểu tình của sinh viên học sinh đương thời đông tới hàng ngàn người.

Xin trích nguyên văn nơi bản dịch,nằm tại trang 132 và 133 như sau: “Thời Ai Đế đã có phong trào sinh viên đầu tiên. Bấy giờ ngoại thích chuyên quyền,ngăn trở người hiền,dùng người theo tình cảm riêng của mình,tứ lệ Bảo Tuyên thẳng thắn dám nói mà bị bắt vào ngục.Thái học sinh Vương Hàm nổi lên cứu ,chư sinh họp nhau hàng ngàn người ,ra phố chặn xe thừa tướng và phục ở cửa khuyết dâng thư thỉnh nguyện lên Hoàng đế.Kết quả là Bảo Tuyên được khỏi tội chết”.

Rõ ràng ,qua đoạn ghi chép trên,nhất là căn cứ vào câu “chư sinh họp nhau hàng ngàn người ,ra phố chặn xe thừa tướng và phục ở cửa khuyết dâng thư thỉnh nguyện lên Hoàng đế” thì không thể không nói đó là một cuộc biểu tình khá căng thẳng nhằm bày tỏ tập thể  thỉnh nguyện  của giới sinh viên đối với giới cầm quyền tối cao đương thời và tất nhiên cuộc biểu tình này đã thành công vào lúc đó so với thỉnh nguyện được đề ra.

Chẳng những vậy,vào thời nhà Tống bên TQ,cũng có biểu tình ,ở mức độ căng thẳng hơn của giới sinh viên học sinh trong nước.Cũng tại sách trên, trang 140 và 141 có chép như sau: “Thời Khâm Tông,quân Kim vây Biện Kinh,quan đại thần phái kháng chiến là Lý Cương bị bãi truất vì Lý Bang Ngạn chèn ép.Thái học sinh do Trần Đông dẫn đầu ,dâng thư yêu cầu phục chức cho Lý Cương ,mắng Lý Bang Ngạn là “xã tắc chi tặc” (giặc của nước).Quân dân trong thành lên tiếng ủng hộ có đến mấy vạn người,quân và dân vây chặt hoàng cung , đánh đòn bọn giặc bán nước khá đau, Khâm Tông phải cho Lý Cương phục chức”.

Rõ ràng,qua đoạn ghi chép trên,nhất là đoạn “quân và dân vây chặt hoàng cung , đánh đòn bọn giặc bán nước khá đau ,Khâm Tông phải cho Lý Cương phục chức ...” không thể không nói đó là cuộc rầm rộ xuống đường biểu tình dẫn đến  “gây bạo loạn ” của quân và dân thành Biện Kinh  nước Tống vào bấy giờ và tất nhiên ,về mặt kết quả, cũng đã thành công mỹ mãn so với yêu sách của giới sinh viên tham gia biểu tình hồi đó.

Nhân đây cũng xin hỏi riêng ông “nghị” HHP: “dân trí” của dân Việt Nam hiện nay nói chung ,của giới sinh viên Việt Nam hiện nay nói riêng ,theo ông,vẫn chưa qua được giới sinh viên ở TQ cách đây cả ngàn năm ư?Hay chính ông mới là người đang có trình độ nhận thức thực tế về lãnh vực “kinh bang tế thế” không bằng cả những người Á Đông cổ đại từng sống cách đây mấy ngàn năm giữa bốn bề rừng rú ?! Với một trình độ kiến thức hổ lốn như ông,ông “lẻn” vào nghị trường QH để làm gì?Nhằm vào cái gì?Lại nghe nói ông từng xưng hiệu là Lăng Tần rồi tự tiến cử “ba tấc lưỡi” của mình lên “vua” Saddam Hussen của nước I-Rắc bằng thư fax nhanh nhằm có thể trở thành  Tô Tần-Trương Nghi thời Chiến Quốc bên Tàu giữa nền chính trị dầu mỏ hiện đại ,là sao?Thưa ông ĐBQH HHP,hồi nhỏ ông có từng bị “té giếng” không vậy?!

Định Vĩnh Hà

12/2001

TN.COM: BÌNH CHỌN SỰ KIỆN, CON NGƯỜI NỔI - BẬT NĂM 2011

BÌNH CHỌN SỰ KIỆN, CON NGƯỜI NỔI-BẬT NĂM 2011

TNc: Trang Trannhuong.com bình chọn những sự kiện, con người nổi-bật năm 2011 là một góc nhìn hoàn toàn cá nhân, đọc lập nên có thể chưa thật chuẩn xác.Mỗi năm các cơ quan báo chí vẫn thường có việc bình chọn và mỗi cá nhân cũng có thể bình chọn theo ý mình.Dưới đây là những sự kiện, nhân vật mà Trannhuong.com bình chọn.

* NỔI:

1- Đại hội Đảng lần thứ XI, TBT mới của Đảng Nguyễn Phú Trọng.
2- Bầu cử Quốc hội khóa XIII, bầu Chủ tịch Trương Tấn Sang, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tái chức.
3- Giáo sư Hoàng Tụy được nhận Giải thưởng Toán học quốc tế.
4- 11 cuộc biểu tình yêu nước.
5- Kì họp thứ 2 Quốc hội khóa 13 với phiên chất vấn thẳng thắn.
6- Câu nói hay của Gs Ngô Bảo Châu: Không thể lấy sự cẩu thả và sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ.
7- Giải thưởng Văn chương Trannhuong.com

* BẬT

1- VTV và TGĐ Trần Binh Minh
2- HTV và TGĐ Trần Gia Thái
3- Phiên tòa tốc hành tất cả các luật sư rời khỏi phòng xử án
4- Ba vị ĐBQH Hoàng Hữu Phước và Nguyễn Minh Hồng và Đặng Thị Hoàng Yến
5- Phim Lý Công Uẩn - đường tới Thăng Long
6- Sáng kiến dùng lưới cá chụp xe máy phạm luật của Công an Thanh Hóa.
7- Đơn thư kiến nghị xung quanh Giải thưởng Nhà nước, Giải thưởng HCM về văn học nghệ thuật.

Nguồn: TN.com.

LỜI CHIÊU TUYẾT CHO CỤ PHAN BỘI CHÂU - Phần 3

Phan Bội Châu (1867 - 1940)

LỜI CHIÊU TUYẾT CHO CỤ PHAN BỘI CHÂU
Bài 3: CỤ PHAN BỘI CHÂU CHỐNG CỘNG?
Đào Tiến Thi

Xin trích lại lời ông Hoàng Hữu Phước (HHP) trên trang mạng của ông ngày 13-2-2011:
“Việt Nam hoàn toàn khác: tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ, hoặc tự bươn chải chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” (như Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật xin giúp kéo quân sang Việt Nam đánh Pháp, mà không biết mình rất có thể đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về dày mả tổ” (riêng chỗ này chúng tôi xin để nguyên chữ sai chính tả trong nguyên bản của tác giả – ĐTT), mở đường cho sự quan tâm của quân phiệt Nhật tàn bạo đánh chiếm và giết chết nhiều triệu người Việt Nam sau này, và phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm của lời yêu cầu Nhật đem quân đến Việt Nam giúp đánh Pháp), và tất cả đều chống cộng. Chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam đánh thắng tất cả (chúng tôi nhấn mạnh – ĐTT), tạo dựng nên đất nước Việt Nam thống nhất”.
 (http://www.emotino.com/bai-viet/18997/da-dang)
Ở hai bài trước chúng tôi đã phân tích hai ý đầu: quan hệ của Phan Bội Châu với Lương Khải Siêu và với các chính khách Nhật Bản để bác bỏ những lời xuyên tạc và thóa mạ nhà chí sỹ yêu nước lỗi lạc của dân tộc. Nay trước khi nói sang ý thứ ba, xin độc giả đọc lại đoạn văn trên của ông HHP, để thấy rõ ràng ông HHP gộp cả cụ Phan Bội Châu vào số “tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị…” sau khi bêu xấu cụ Phan về việc “dùng nước mắt bạc nhược cố tìm đường cứu nước”, vô tình “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về giày mả tổ”, ông hạ tội thứ ba, rằng cụ Phan, cũng như tất cả các cả các phe nhóm và đảng phái chính trị, “tất cả đều chống Cộng”.
Cái “tội” thứ ba này của cụ Phan chắc mọi người không dễ tin như hai cái đầu nhưng cũng dễ nghĩ không đầy đủ về cụ Phan, cho nên tôi xin cung cấp và phân tích một ít tư liệu lịch sử dưới đây.
Như chúng ta biết, sau khi Duy Tân Hội và Đông du bị vỡ, các lưu học sinh Việt Nam bị trục xuất khỏi Nhật Bản, cụ Phan Bội Châu sang nương náu ở Thái Lan một thời gian để tìm phương hướng cứu nước mới. Thì chẳng bao lâu, Trung Quốc nổ ra cách mạng Tân Hợi, nhà Thanh bị lật đổ, chính phủ Trung Hoa Dân quốc được thành lập (10-1911), cụ Phan và các đồng chí của mình trở lại Trung Quốc lập tổ chức cách mạng mới là Việt Nam Quang phục Hội vào đầu năm 1912. Với tổ chức này, Phan bỏ hẳn tư tưởng tôn quân để chuyển sang tư tưởng cộng hòa dân quốc (dân chủ tư sản). Tuy nhiên công việc vừa khởi sự thì cụ Phan Bội Châu đã bị chính quyền Quảng Đông theo lệnh của thực dân Pháp bắt và sau đó giam cầm suốt 4 năm (1913 – 1917). Năm 1918, trong một tình hình mới, Phan Bội Châu chủ trương “Pháp – Việt đề huề” (đã nói ở bài 2 – ĐTT) nhưng cũng không kết quả, vì thực dân Pháp đặt ra những yêu cầu bất bình đẳng, không thể chấp nhận được.
Trong khoảng thời gian 1919 – 1923, thời gian mà cụ Phan gọi là “thường lúc ngồi buồn vô liêu thì lại chạy rông một độ”, cụ bắt đầu có những tiếp xúc với người Nga. Cụ kể trong Phan Bội Châu niên biểu:  
“Năm Canh Thân (1920), tháng mười một, tôi nghe được người của Đảng Xã hội Cộng sản nước Hồng Nga nhóm họp ở Bắc Kinh khá nhiều, mà đại bản doanh của họ chính là nhà Bắc Kinh đại học. Tôi vì tính sẵn ham lạ mà nghiên cứu chân lý của đảng cộng sản, nhưng không biết lấy gì mà tự giới thiệu với đảng họ, mới đem sách Nga La Tư chân tướng điều tra ký của người Nhật Bản là Bố Thi Di Trị (Fuse Tatsuji) làm ra, tráo đi lật lại, tìm ngầm ý chỉ dịch ra thành sách Hán văn, cộng trên dưới hai mươi bản, chủ nghĩa của Chính phủ Lao nông với chế độ của họ, diễn dịch cực kĩ. Tôi làm xong sách, cắp đi Bắc Kinh. Tới nơi thì vào nhà Bắc Kinh đại học, thăm Thái Nguyên Bồi tiên sinh. Thái xem bản sách của tôi cũng tương đắc với tôi lắm. Thái mới giới thiệu với tôi hai người Nga, một người Lao nông Nga La Tư du Hoa đoàn đoàn trưởng (tên chữ Nga tôi không nhớ được[1]), một người là Hán văn tham tán Lạp tiên sinh[2], là thuộc viên của đại sứ Gia Lạp Hãn[3]. Lần này là lần thứ nhất mà tôi trực tiếp kết giao với người Nga. Tôi có hỏi Lạp tiên sinh rằng: “Người nước tôi cũng muốn đi du học quý quốc, nhờ tiên sinh chỉ vẽ đường lối cho”. Lạp nói rằng:
“Chính phủ Lao nông đối với đồng bào thế giới ở nước Nga rất là hoan nghênh, người Việt Nam nay du học lại tiện lợi lắm. Do Bắc Kinh đến Hải Sâm Uy (Vladivostok), đường thủy, đường bộ thông được cả. Do Hải Sâm Uy đến Xích Tháp (tức Chita, một địa danh ở Viễn Đông nước Nga) có đường sắt vào Tây Bá Lợi Á (Sibir), đi thấu vào được Mạc Tư Khoa (Moskva), kể hành trình chỉ có 10 ngày mà thôi. Học sinh tới Nga tất trước phải đến Bắc Kinh, có đại sứ Lao nông ở đó, vào xin lĩnh chứng thư và giấy giới thiệu. Được chứng thư của đại sứ thì từ Xích Tháp đến Mạc Tư Khoa, các tổn phí tiền xe và thực dụng thảy có chính phủ Lao nông ưu đãi cho. Kể từ Việt Nam đến Nga, nhu phí chỉ trong 200 đồng, chắc dễ biện lắm. Nhưng du học sinh trước khi vào học, tất phải quyết tâm thừa nhận những điều kiện như dưới đây:
1. Tín ngưỡng chủ nghĩa cộng sản.
2. Học thành rồi về nước mình phải gánh lấy những việc tuyên truyền của chủ nghĩa Lao nông.
3. Học thành rồi về trong nước mình phải gánh làm những sự nghiệp cách mệnh.
Còn như phí tổn trong khi tại học và khi về nước, nhất thiết do chính phủ Lao nông đảm nhiệm.
Bấy nhiêu lời như trên là những lời mà lúc ấy tôi hội thoại với ông Lạp. Ông Hoàng Đình Tuân dùng tiếng Anh thông dịch cho tôi.
Còn có một việc khiến cho tôi không quên được là, người Nga khi nói chuyện với tôi, biểu hiện một cách hòa ái thành thực, tư cách rành thấy là không đạm không nồng (nhã nhặn, điềm đạm – chú của người biên soạn). Tôi còn nhớ một câu rằng:
“Chúng tôi được thấy người Việt Nam là bắt đầu từ ông. Ông nếu dùng được chữ Anh làm một bản sách, kể cho hết chân tướng người Pháp ở Việt Nam đem cho chúng tôi, chúng tôi cảm tạ mà không dám quên”.
Khổ vì tôi không làm được sách Anh văn, nên không lấy gì trả lại thịnh ý ấy”.
(Phan Bội Châu toàn tập, tập 6, Thuận Hóa, 2001)
Sau này, còn vài lần Phan Bội Châu nhắc đến người Nga với sự thiện cảm. Khi kể về liệt sỹ Phạm Hồng Thái và các đồng chí của mình chế tạc đạn để ám sát Toàn quyền Merlin, cụ cũng nhắc đến một người Nga như sau:
“May lúc đó có người nước Nga là nhà hóa học đương làm giáo viên ở trường Hoàng Phố Quân quan Hiệu. Đảng nhân ta học chế tạo tân thức chá đạn với người ấy. Người ấy cũng vui lòng giúp cho, chế thành hai trái đạn bằng máy điện, hình đạn vừa bằng trái quýt, nạp vào trong cặp da nhỏ, dạng thức cũng in như cái cặp tay của người Tây hay mang xách”.
(Phan Bội Châu niên biểu, sđd)
Vụ ám sát Toàn quyền Merlin được báo chí Trung Quốc đưa tin và bình luận rất nhiều. Phan Bội Châu thuật lại thái độ của đại sứ Nga: “Đại sứ Nga ở Bắc Kinh Gia Lạp Hãn nghe được tin ấy, đập án nói rằng: “Ngày cuối cùng của nhà tư bản tất có như thế”. (Phan Bội Châu niên biểu, sđd)
Tháng 7-1924, Phan Bội Châu mưu tính cải tổ Việt Nam Quang phục Hội thành Việt Nam Quốc dân Đảng. Vừa khởi thảo xong Việt Nam Quốc dân Đảng chương trìnhViệt Nam Quốc dân Đảng đảng cương thì lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc từ Moskva về Quảng Đông. Nguyễn Ái Quốc có góp ý[4] cho Chương trình Đảng cương. Cụ kể:
“Sau tôi về Hàng Châu mới được hai tháng, tức là tháng 11 năm Giáp Tý (1924), Nguyễn Ái Quốc tiên sinh từ Mạc Tư Khoa kinh thành nước Nga về đến Quảng Đông, ý ông chưa lấy Chương trình, Đảng cương làm hoàn thiện, ông đã nhiều lần viết giấy cho tôi, bảo phải sửa sang nhuận sắc lần nữa, nhưng chưa được bao lâu thì tôi bị bắt về Hà Nội.
Còn như Chương trìnhĐảng cương của Việt Nam Quốc dân Đảng bây giờ (tức lúc cụ Phan viết hồi ký này, khoảng  1937 – 1940) có thể thay đổi như thế nào tôi không được biết”.
(Phan Bội Châu niên biểu, sđd)
Những gì nói ở trên cho thấy, Phan Bội Châu ngay từ buổi đầu đã có nhiều cảm tình với những người cộng sản Nga và lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc. Nguyễn Ái Quốc cũng có cảm tình với Việt Nam Quốc dân Đảng của Phan Bội Châu. Còn với cá nhân Phan Bội Châu, Nguyễn Ái Quốc đã dành những lời hết sức trân trọng để ca ngợi (xem bài 1 ngày 26-11).  
Phan Bội Châu cũng hết sức ngưỡng mộ những thanh niên các mạng Việt Nam trong các tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản sau này, chẳng hạn như Tâm Tâm Xã (tổ chức mà sau này Nguyễn Ái Quốc cải tổ thành Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội), đặc biệt là Phạm Hồng Thái, người trực tiếp ám sát Toàn quyền Merlin. Ngay sau vụ ám sát Merlin, cụ viết Bài tế văn thay anh em truy điệu Phạm liệt sỹ, Phạm liệt sỹ Hồng Thái truyện, Tuyên ngôn thư của Việt Nam Quốc dân Đảng (để nói “cái cớ sở dĩ có Sa Diện chá đạn án”). Và ngay sau 2 tháng Phạm Hồng Thái hy sinh, cụ về Quảng Châu dựng bia mộ, “để cho nhớ dằm mả, chờ ngày sau cải táng”.
Còn tổ chức cộng sản chính thức ra đời năm 1930 –  Đảng Cộng sản Đông dương –  thì lúc đó cụ Phan đã bị giam lỏng ở Huế, những người cộng sản và cụ Phan muốn gặp nhau cũng rất khó khăn.
Nhưng rất nhiều thế hệ thanh niên yêu nước, trong đó có những người sau này tham gia Đảng Cộng Sản Việt Nam, do thơ văn yêu nước của Phan Bội Châu và chính tấm gương xả thân vì đất nước của cụ thôi thúc mà đi làm cách mạng. Trong cuốn Phan Bội Châu, nhà văn Hoài Thanh viết:
“Cả khi Phan sa vào lưới giặc thì sự không may ấy của Phan lại là một dịp may cho phong trào cách mạng, vì nhân đó Phan lại xuất hiện trước nhân dân như là người tiêu biểu nhất hồi bấy giờ cho tinh thần quật cường của dân tộc. Có thể nói Phan đã truyền ngọn lửa yêu nước từ lớp sỹ phu hồi đầu thế kỷ đến một lớp thanh niên mới (ý nói những người cộng sản – ĐTT) rồi đây sẽ theo một con đường khác với con đường của Phan nhưng một phần do chính lòng kính phục đối với Phan mà đi vào cách mạng. Tết 1972, nói chuyện với một số văn nghệ sỹ, đồng chí Lê Duẩn nói: “Lúc còn thanh niên, mỗi lần đọc thơ Phan Bội Châu, tôi thấy trong lòng có cái gì náo nức, như thúc giục lòng mình vùng dậy, thúc giục mình xông lên làm một điều gì đó cho Tổ quốc. Đó thực sự là những bài thơ tác giả viết ra từ bầu nhiệt huyết, bằng tất cả óc tim”.
Ngay giờ đây văn thơ ấy, tấm lòng ấy, cuộc đời ấy, vẫn có sức cổ vũ lớn đối với chúng ta”.
(Hoài Thanh, Phan Bội châu, NXB Văn hóa, 1978)
Chỉ bấy nhiêu thôi ta đủ thấy cụ Phan chỉ có “yêu cộng” và những người cộng sản thời ấy cũng như sau này cũng rất kính yêu cụ Phan.
Thay lời kết
Nhân những lời của ông HHP – những lời xuyên tạc, phỉ báng cụ Phan Bội Châu nói riêng và xuyên tạc, phỉ báng tất cả những trào lưu, tổ chức ngoài Đảng Cộng sản nói chung – chúng tôi muốn nói thêm về các phong trào yêu nước trước 1945 và cả phần nào đó sau 1945 không thuộc ý thức hệ cộng sản, hoàn toàn không đúng như lời kết tội của ông HHP.
Nhìn lại các phong trào cách mạng trong khoảng thời gian từ đầu thế kỷ XX đến Cách mạng tháng Tám thành công năm 1945, ta thấy đó là một quá trình tiếp nối, kế thừa, thường là giai đoạn thoái trào của trào lưu này thì lại xuất hiện một trào lưu mới, chứ không phải song song tồn tại mà sinh ra chuyện đấu đá tranh giành quyền lãnh đạo. Vả lại cũng rất khó có chuyện tranh quyền lãnh đạo, bởi các phong trào đều xuất phát từ lòng yêu nước, đều có mục tiêu giải phóng dân tộc. Cá biệt chỉ có những năm 1945 – 1946, một bộ phận tàn dư thoái hóa của Việt Nam Quốc dân Đảng chống phá cách mạng, nhưng tàn dư này tan vỡ rất nhanh vì đi ngược lại quyền lợi dân tộc, không được nhân dân ủng hộ.
Nếu để ý những con người cụ thể thì ta thấy vừa có những con người của một phong trào, một thời kỳ, vừa có những con người của nhiều phong trào, nhiều thời kỳ kế tiếp nhau. Thường là vào giai đoạn thoái trào của trào lưu cũ, họ đã kịp thời gia nhập vào trào lưu mới để đi tiếp con đường giải phóng dân tộc.
Ví dụ Lê Văn Huân (1876 – 1929) là một văn thân tham gia chống Pháp từ thời Cần vương của cụ Phan Đình Phùng, sau theo Duy tân Hội và Đông du của Phan Bội Châu, sau nữa lại sáng lập Hội Phục Việt, rồi Phục Việt cải tổ thành Tân Việt Cách mạng Đảng, một tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản Đông dương.
Ví dụ, Lê Hồng Sơn, Hồ Tùng Mậu đã từng tham gia phong trào yêu nước trước khi gặp Nguyễn Ái Quốc. Lê Hồng Sơn là người từng theo cụ Phan từ năm 1920 trong Việt Nam Quang phục Hội, sau tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội của Nguyễn Ái Quốc và là người giữ một vai trò quyết định trong việc thành lập An Nam Cộng sản Đảng (1929), tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản Đông dương. Hồ Tùng Mậu là cháu Hồ Học Lãm (một chí sỹ Đông du, rồi Việt Nam Quang phục Hội), Hồ Tùng Mậu từng hoạt động ở Xiêm từ 1916, rồi tổ chức Tâm tâm Xã (1923). Lê Hồng Sơn, Hồ Tùng Mậu sau đều là lãnh tụ của Đảng Cộng sản Đông dương.
Nhiều trí thức lớn ban đầu hoạt động trong các tổ chức yêu nước không phải cộng sản. Ví dụ, Đặng Thai Mai, Tôn Quang Phiệt, Đào Duy Anh,… ban đầu sáng lập tổ chức yêu nước Phục Việt, sau đổi là Tân Việt Cách mạng Đảng, rồi cải tổ thành Đông Dương Cộng sản Liên đoàn, một trong những tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản Đông dương. Nhà sử học mác-xít Trần Huy Liệu, người từng vào Huế động viên cụ Phan viết Phan Bội Châu niên biểu, người cùng Cù Huy Cận, Nguyễn Lương Bằng vào Huế tiếp nhận việc thoái vị của Bảo Đại năm 1945, trước khi là đảng viên cộng sản cũng từng tham gia Việt Nam Quốc dân Đảng.
Để có cuộc cách mạng tháng Tám thành công năm 1945, là cả một quá trình chạy tiếp sức đầy gian khổ hy sinh của cả dân tộc và là quá trình dân tộc ta trưởng thành từng bước. Tất cả các phong trào yêu nước trước Đảng Cộng sản dù cuối cùng bị thực dân và tay sai tiêu diệt thì trước hết đều có công vun trồng, chăm lo ngọn lửa yêu nước, để nó không bao giờ lụi tắt. Chỉ riêng mặt này thôi cũng đủ cho mỗi người chúng ta hôm nay phải cúi đầu kính trọng tất cả các thế hệ yêu nước đã đổ mồ hôi, nước mắt và máu thịt vì mảnh đất này. Và quan trọng hơn, các phong trào yêu nước kế tiếp nhau cũng là quá trình trưởng thành của ý thức dân tộc và dân chủ, từ quan niệm đất nước của vua (Sống thờ vua thác cũng thờ vua – Nguyễn Đình Chiểu) đến quan niệm đất nước là của nhân dân (Dân là dân nước, nước là nước dân dân – Phan Bội Châu), đến quan niệm nhân dân là người quyết định vận mệnh đất nước của Hồ Chí Minh: “Pháp chạy, Nhật hàng, vua Bảo Đại thoái vị. Dân ta đã đánh đổ các xiềng xích thực dân gần một trăm năm nay để gây dựng nên nước Việt nam độc lập. Dân ta lại đánh đổ chế độ quân chủ mấy mươi thế kỷ mà lập nên chế độ dân chủ cộng hòa (chúng tôi nhấn mạnh – ĐTT). Ngoài ra, mỗi phong trào yêu nước, dù thất bại đều để lại những bài học về phương pháp đấu tranh để những phong trào sau khôn ngoan hơn, đỡ tổn thất hơn. Ví dụ, đầu thế kỷ XX, cụ Phan Bội Châu theo cách bạo động, cụ Phan Chu Trinh theo cách bất bạo động (chỉ đấu tranh chính trị công khai), đến thời kỳ đấu tranh giải phóng dân tộc do Đảng Cộng sản Đông dương lãnh đạo 1930 – 1945, và cả sau này trong kháng chiến chống Mỹ đã kết hợp cả hai cách trên, tùy tình hình cụ thể. Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo thành công sự nghiệp giải phóng dân tộc do biết kế thừa, rút kinh nghiệm tất cả các phong trào trước đó.
Chỉ cần lược qua mấy điều trên cũng đủ thấy câu nói của ông HHP “Tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ”“tất cả đều chống cộng” là những nhận định vơ đũa cả nắm, sai sự thực và hỗn xược biết chừng nào.
Trong quá trình làm cách mạng dân tộc dân chủ, Đảng Cộng sản Đông dương trước kia và Đảng Cộng sản Việt Nam sau này không bao giờ tự mình đối lập với các lực lượng khác không phải là đế quốc, tay sai. Trái lại, Đảng luôn tập hợp các lực lượng yêu nước và dân chủ khác nhau (thường thông qua một tổ chức mặt trận thống nhất, từ Mặt trận Phản đế Đông dương, Mặt trận Dân chủ Đông dương những năm ba mươi, qua Mặt trận Việt Minh những năm bốn mươi, qua Mặt trận Liên Việt trong kháng chiến chống Pháp, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam (ở miền Bắc), Mặt trận Giải phóng và Liên minh các Lực lượng Dân chủ và Hòa bình Việt Nam (ở miền Nam) trong chống Mỹ),… để cùng kháng chiến kiến quốc. Đảng chưa bao giờ đứng riêng một mình để làm cách mạng!
Kiểu phát ngôn như ông HHP chỉ làm cho nhân dân cả trong và ngoài nước mất lòng tin vào Đảng. Vì theo nhận thức của ông HHP, Đảng đứng riêng một cõi, không chung đội ngũ với ai! Những lời lẽ hùng hổ của ông HHP chẳng những không đề cao Đảng mà còn trái với quan điểm, đường lối của Đảng và làm hại thanh danh của Đảng biết chừng nào.
Đ.T.T


[1] Trưởng đoàn Lao nông Nga du lịch Trung Hoa, có thể là Iunine hay Voatinski (chú thích của người biên soạn).
[2] Có thể là Khodorov, Tham tán Đại sứ quán Nga (chú thích của người biên soạn).
[3] Karakhan, Đại sứ Nga tại Bắc Kinh lúc đó (chú thích của người biên soạn).
[4] Các nhà sử học vẫn chưa rõ Phan Bội Châu có gặp trực tiếp hay chỉ qua thư từ. 

*Bài viết do tác giả gửi trực tiếp cho NXD- Blog. 
Xin chân thành cảm ơn tác giả Đào Tiến Thi.

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Thư giãn cuối tuần: RANH NGÔN, CHUỘT BẠCH VÀ TIN NHẮN


RANH NGÔN

Điều căn dặn anh em:
1. Là phải biết điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu.
2. Không được đầu gấu với gái ngoan và ko cần nhẹ nhàng với gái dữ.
3. Không được tự tử nếu mất gái ngon và ko ngậm bồ hòn ôm gái nát.
4. Không được bộc phát thích gái teen và ko được ném mình vào gái ế.
*

Đời là bể khổ....Qua được bể khổ
.... là qua đời

*
Cuộc đời là 1 vòng luẩn quẩn:
Sinh ra 2 tuổi ĐÁI BÔ
20 tuổi có BỒ
30 tuổi làm BỐ
40 tuổi lại có BỒ
....
80 tuổi lại ... ĐÁI BÔ
*
Tình chỉ đẹp khi tay chân còn động đậy, một số thứ còn ngọ nguậy, và đầu còn NGHĨ BẬY....

*


Công việc 1 ngày của một bà nội trợ:
Sáng giặt quần áo
Trưa phơi quần áo
Chiều thu quần áo
Tối là (ủi) quần áo
Đêm cởi quần áo
Sáng tìm quần áo ..đem giặt
*
Nghe mấy đứa con gái than thở với nhau là: Bây giờ giai đẹp đã hiếm thì chớ, chúng lại còn yêu nhau...
*
 
CHO dù số phận có long đong
ANH vẫn yêu em trọn một lòng
ÍT nhiều thể hiện mình em biết
TIỀN tài, danh vọng cũng bằng 0
*
Không nên nói người mẫu, hoa hậu ... có những đôi chân dài tới nách
Bởi chân dài tới nách chỉ có ... chó
*
Làm người thì không bao giờ được nói 2 chữ chán đời
Mà phải sống sao cho đời nó phải chán mình
*
Người đẹp có thể làm mềm ý chí, nhưng có thể làm cứng một số bộ phận trên cơ thể
*
Hút thuốc không phải là ngầu
Hút thuốc là để đi ... cầu đỡ hôi
*
Ưu điểm: Rất nhiều tiền
còn nhược điểm : Có rất nhiều ưu điểm
*
Yêu say đắm cũng giống như việc tự đái vào chân mình vậy , mọi người nghĩ là điên rồ, chỉ có bản thân mình thấy ấm !
*
Nhận trông các bé gái tuổi từ 16 đến 27 từ 18h đến 6h sáng hôm sau, làm cả thứ 7 chủ nhật. Lương thoả thuận
*
Trẻ em thật là đáng yêu, nhưng quá trình tạo ra chúng mới là đáng để nói tới
*
Ánh sáng đi trước âm thanh, vì thế, con người ta trông có vẻ thông minh cho đến khi ta nghe họ phát biểu!
*
Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Vợ chồng cầy cấy là thèn cu ra đời!
.
Những điều thú vị về cuộc sống :
1 năm chúng ta chớp mắt 4 triệu lần, độ dài ngón tay trỏ bằng với chiều dài thằng nhỏ của các bạn nam, người có IQ cao nhất thế giới là 1 phụ nữ, voi là loại động vật duy nhất không biết nhảy............
Tất cả các bạn nữ đều đang đọc dòng này tới cùng, nhưng các bạn nam thì đang mải ngắm ngón tay trỏ của mình
*
Gần đây, trên các báo thế giới, các nhà khoa học gia người Nhật có đăng tin: "họ đã đào sâu 100 m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp đồng 1000 năm tuổi, chứng tỏ 1000 năm trước người Nhật đã xài điện thoại để bàn.". Vài ngày sau, người Mĩ lại đăng "họ đã đào sâu 200 m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp quang 2000 năm tuổi, chứng tỏ 2000 năm trước người Mĩ đã xài truyền hình cáp.". Lại vài ngày sau, ngừơi Việt Nam đăng tin "họ đã đào sâu 500 m xuống lòng đất và chẳng phát hiện ra gì cả, chứng tỏ 5000 năm trước người Việt Nam đã xài điện thoại di động
*
Đêm nào anh cũng nghĩ đến em, và đó là lí do anh bật dậy kêu gào khiếp đảm!
*
Đôi lúc hâm hâm cho tâm hồn thanh thản
Nhiều lúc nói nhảm cho cuộc đời thêm vui
*
Thất bại vì ngại thành công …
*
Thông báo :
Tuyển nhân viên Quyền lợi :
+ Lương 3 triệu / tháng
+ Cơm nuôi ba bữa
+ Bóp vú cả ngày
. . . . .
Hồ sơ nộp tại
.........
Công ty bò sữa
*
Cao nhân tắt thở vô phương trị
*
Giết người là có tội !!! miêu tả cảnh giết người không có tội!!!
Tình dục vốn không có tội!! nhưng miêu tả tình dục là có tội !!!
*
Có một thứ tiền không thể mua được. Đó là sự Nghèo Khó
*
Có tiền nên làm phiền thiên hạ!!!
*
Người yêu là phù du , thầy u mới là vĩnh cửu
*
Cô ơi tính tiền ...... cho bạn cháu
*
Cứ tự nhiên... nhưng hãy nhớ mày là khách
*
Tia sáng cuối đường hầm là ánh đèn của đầu xe lửa
*
Không bao giờ bán đứng bạn bè ....khi chưa được giá
*
Mỗi bước đi là một nỗi đau... (Nghe thì văn vẻ nhưng thực ra là bị đau chân) >>>
*
Khoa học đã chứng minh : nhìn vào tiền là thấy rõ hơn
*
Lòng muốn hướng thiện
Nên mới ngồi thiền
Nhưng vì chưa thiến
Nên vẫn chỉ thiên
*
Tiền thì anh không thiếu!
Nhưng nhiều thì anh không có
*
Lần đầu tiên trong đời mình có 1 người con gái đứng trước mặt và nói :
"Anh ơi, Em có bầu....."
Thực sự mình cực kì hoảng sợ, lo lắng, mình không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, quá bàng hoàng đến mức không tin được, mình không biết rồi sau đấy mình sẽ ra sao nữa.......

.. Đành ...
.......... .đứng dậy nhường ghế cho em ý và........
......đứng cả tiếng đồng hồ trên xe bus ..........
*
Mẹ mày
Cha mày
Bà nội mày
Tổ cha mày
Cả dòng họ nhà mày
....
....
Đều mong mày thành đạt
Ráng lên nha mày
*
 
Có ai định nghĩa được chữ phê
Có khó gì đâu cứ nằm kề
Cò ke cót két thân run rẩy
Người đưa người đẩy thế là phê ...
*
Cũng như bao định luật bảo toàn khác: đói thì phải ăn (định luật bảo toàn tính mạng).
*
Ông già đội mũ lù xù,
Hỏi thăm cô gái chợ Mu chỗ nào.
Cô gái ngả nón ra chào,
Đi qua phố Rốn, rẽ vào chợ Mu.
*
Tình yêu....giúp ta vượt lên những suy nghĩ tầm thường......và đưa chúng ta tới....những suy nghĩ............tầm bậy
Gờ Mê xiu tầm

Tin nhắn tuyệt vời
hiendangv007

Trước khi đi tắm, vợ báo tin vui với chồng là nàng có thai. Chồng vô cùng vui mừng. Điện thoại của anh hết pin. Anh muốn cho người mẹ của anh ở quê nhà cùng vui với anh nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: Thu đã có thai, vợ anh tên Thu. Vui quá, quờ quạng anh gửi tin nhắn cho mẹ mình, đã bấm lộn cho tất cả mọi người trong danh bạ của vợ !
Kết quả có ngay.
Điện thoại vợ rung liên hồi, báo có tin nhắn.
Tin đầu tiên không phải mẹ của anh, mà là mẹ của vợ Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Lí à.
Anh rể nhắn: Cô tính xử lí thế nào?.
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi.
Đồng nghiệp nhắn: Không phải chứ? Mới 2 ngày mà đã chửa à?.
Cấp trên trả lời: Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi.
Khách hàng nhắn tin: Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng.
Một số ẩn danh nhắn: Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé.
Một ẩn danh khác nhắn: Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô định nói là của tôi chứ?.
Và một người lạ khác nhắn: Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi.
Chồng lăn ra bất tỉnh.!!!!!!!!!!
Nguồn: TranNhuong.com.
 

NGUYỄN THỊ KIM: CHỈ SÁNG TÁC NHỮNG ĐIỀU ĐỂ NHÂN DÂN HIỂU ĐƯỢC

Nhà nữ điêu khắc Nguyễn Thị Kim: 
"Chỉ sáng tác những điều để nhân dân hiểu được..."


Cùng với 9 hoạ sĩ và nhà điêu khắc khác, bà đang "có mặt" tại "Triển lãm tranh tượng 10 tác giả Giải thưởng Hồ Chí Minh năm 2000" (Bảo tàng Mỹ thuật VN) do Bộ VHTT tổ chức nhân kỷ niệm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2.9.
 
Bà là nữ điêu khắc gia đầu tiên, duy nhất của Việt Nam trong số sinh viên tốt nghiệp Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương khoá 1939-1944, là một trong số ít các văn nghệ sĩ thuộc thế hệ thứ nhất có nhiều đóng góp với sự nghiệp văn hoá cách mạng. Năm 1946, bà được vinh dự cùng 2 hoạ sĩ Tô Ngọc Vân, Nguyễn Đỗ Cung vào Phủ Chủ tịch để vẽ và nặn tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tượng "Chân dung Hồ Chủ tịch" - kết quả của những ngày làm việc đó - được tặng giải thưởng Mỹ thuật toàn quốc năm 1946. Cho đến bây giờ, những kỷ niệm của gần một tháng trời làm việc trong Phủ Chủ tịch vẫn còn vẹn nguyên trong bà. Nhắc đến "người mẫu" Bác Hồ thời đó, mắt bà lại rớm lệ... 

Với bà, mọi khó khăn, khúc mắc trong cuộc sống đều trở nên vô nghĩa và vụn vặt khi nghĩ đến Bác.
Với bà, mọi khó khăn, khúc mắc trong cuộc sống đều trở nên vô nghĩa và vụn vặt khi nghĩ đến Bác. Có thể nói, Chủ tịch Hồ Chí Minh, những người phụ nữ bình dị và trẻ em là những đề tài mà trong suốt cuộc đời nghệ thuật của mình bà đã đam mê theo đuổi. Nghệ thuật của Nguyễn Thị Kim giàu chất hiện thực;  ngôn ngữ tạo hình giản dị, dễ hiểu, thuần một vẻ đẹp bình dị nhưng vẫn thấy được nội tâm sâu lắng. Các bức tượng: Chân dung Hồ Chủ tịch, Bác Hồ viết Tuyên ngôn Độc lập, Nữ du kích, Thiếu nữ Đức, Công nhân mỏ, Cô xã viên... và các phù điêu: Nữ du kích miền Nam, Mười một cô gái thành Huế, Hạnh phúc... được coi là mẫu mực một thời về phong cách nghệ thuật. Ngoài điêu khắc, bà còn vẽ tranh với các chất liệu: Sơn dầu, lụa. Bức sơn dầu "Hai Bà Trưng" đã được giải thưởng Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc năm 1995. Tiếp tôi trong căn nhà nhỏ êm đềm ở phố Hai Bà Trưng, Hà Nội - nơi bà và hoạ sĩ Phạm Văn Đôn đã gắn bó với nhau bằng tình yêu vợ chồng và cả tình yêu nghệ thuật - bà vẫn hiển hiện là một cô gái Hà Nội xưa: Thật đẹp, thật nền nã và... quá trẻ ở tuổi 85 của mình.

- Tác phẩm "Chân dung Hồ Chủ tịch" có phải là tác phẩm tâm đắc nhất của bà?
 
- Tác phẩm đó đã để lại trong tôi ấn tượng rất mạnh. Đúng! Không ấn tượng sao được khi hồi đó tôi còn rất trẻ, mới ra trường và đã vinh dự được cùng các hoạ sĩ đàn anh vẽ và tạc tượng ông Cụ. Mới đầu tôi rất lo sợ vì không biết mình có hoàn thành được tác phẩm không. Nhưng sau đó, trong quá trình làm việc, cách cư xử của ông Cụ khiến anh em tôi thấy thoải mái và tự tin hơn rất nhiều. Gần hết trọn tháng 5.1946, ông Cụ ngồi làm mẫu cho chúng tôi mỗi ngày 2 tiếng (từ 6 giờ - 8 giờ sáng), sau đó Bác đi dự Hội nghị Fontainebleau. Một lần, thấy tôi có vẻ lúng túng khi thể hiện chòm râu, ông Cụ bảo: "Cô có để ý quan sát các tượng cổ Ai Cập, người ta tạc râu người đàn ông như thế nào không?". Câu hỏi của ông Cụ khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc về sự am hiểu mọi lĩnh vực của Người. Tác phẩm đầu tiên đó sau khi đoạt giải thưởng Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc năm 1946, được Nhà xuất bản "Sự Thật" xin mẫu để đúc đồng và hiện nay bức tượng đồng đó đặt tại Bảo tàng Cách mạng. Tuy nhiên, tác phẩm tôi tâm đắc nhất lại là bức "Bác Hồ viết Tuyên ngôn Độc lập" sáng tác sau này, dựa trên phác thảo của thời gian ngắn ngủi quý báu làm việc bên cạnh Người.

- Thưa bà, bà có ý kiến gì về quan niệm sáng tác của các nhà điêu khắc đương thời nói chung và của giới mỹ thuật trẻ?

- Tôi không phản đối những sáng tạo nghệ thuật mang phong cách hiện đại, thậm chí quá hiện đại đến mức người ngoài giới khó lòng mà thưởng lãm. Nhưng với riêng tôi, cả đời theo phương châm: Chỉ sáng tác những điều (dù là phác thảo) để quần chúng nhân dân xem và hiểu. Có thể do tôi chịu ảnh hưởng của trường phái cổ điển Châu Âu chăng? (Bà đã từng học cao học ở Trường Mỹ thuật Repin, thuộc Viện Hàn lâm Nghệ thuật Nga). Con trai tôi - hoạ sỹ Phạm Mai Châu - trước đây cũng sáng tác theo phong cách hiện đại. Thế nhưng, giờ đây, Châu đã chuyển qua phong cách cổ điển. Tôi rất vui về điều đó.

- Bà có hài lòng với những gì mình làm được trong suốt quá trình hoạt động nghệ thuật của mình, thưa bà?

- Với vai trò là giảng viên (giảng viên Trường Thiếu sinh quân liên khu IV, Trường Văn hoá kháng chiến, một trong số những giảng viên đầu tiên của Trường Cao đẳng Mỹ thuật VN từ 1955-1970 - NV), tôi tương đối hài lòng bởi các học trò của tôi rất nhiều người trở thành nhà điêu khắc tên tuổi và đã đào tạo những thế hệ kế tiếp để xây dựng nên nền điêu khắc VN. Còn với công việc sáng tác, theo tôi, bất cứ một nghệ sĩ nào cũng không bao giờ được hài lòng với những công việc của mình, bởi nếu hài lòng thì còn đâu ý tưởng sáng tác nữa? Tôi còn một kỷ niệm buồn là chưa thực hiện được lời tự hứa của mình: Phù điêu (tạm đặt tên) "Nữ tự vệ miền Bắc" bởi tôi đã có "Nữ du kích miền Nam", "Mười một cô gái thành Huế". Bức "Mười một cô gái thành Huế"  tôi tặng Bảo tàng Huế năm 1999 - đã làm được một cuộc hội ngộ nho nhỏ, nhưng hết sức cảm động giữa 2 cô với bảo tàng và tôi (5 cô đã hy sinh, 4 cô không về được vì hoàn cảnh).


- Trong số những người con của ông bà, chỉ có mình Phạm Mai Châu theo nghiệp của bố mẹ...?
- Nghệ thuật, ngoài năng khiếu nhất thiết phải có sự đam mê...

- Xin cảm ơn bà!
Diễm Anh thực hiện

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

TIN BUỒN

Nguyễn Thị Kim (1917 - 2011)
Được tin Cụ NGUYỄN THỊ KIM
(Cụ bà Phạm Văn Đôn)
Nghệ sỹ điêu khắc, Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt II
đã từ trần  tại nhà riêng vào hồi 14h ngày  01-12-2011, hưởng thọ 95 tuổi.

Lễ viếng bắt đầu từ 7h30 ngày thứ Ba, 06-12-2011 
tại nhà tang lễ Bộ Quốc phòng, số 5 Trần Thánh Tông  Hà Nội.

Lễ truy điệu và đưa tang lúc 9h30 cùng ngày 
và an táng tại nghĩa trang Thanh Tước Hà nội.

Gia đình chúng tôi xin gửi đến Họa sĩ Phạm Mai Châu,
(mà tôi có lần ghé thăm xưởng vẽ tại phố Núi Trúc, Giảng Võ),
Tiến sĩ Vũ Thế Long và phu nhân (con rể và con gái cụ Nguyễn Thị Kim) 
cùng toàn thể tang quyến lời chia buồn sâu sắc.

Xin cầu nguyện Đức Phật A Di đà cùng chư Phật 
tiếp dẫn hương hồn Cụ Nguyễn  Thị Kim vãng sinh miền tịnh thổ.

Nguyễn Xuân Diện & Trang Thanh Hiền
.
Tiểu sử Nữ điêu khắc gia Nguyễn Thị Kim:
Nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim sinh năm 1917 tại Hà Nội. Cha bà là Nguyễn Văn Khải, cũng là một hoạ sĩ. Lớn lên bà theo học tại Cao Đẳng Mỹ Thuật Đông Dương khoá 1939 - 1944, cùng khoá với Phạm Văn Đôn. Sau này khi tốt nghiệp, hai người kết hôn với nhau.

Từ năm 1945 đến 1946, bà giảng dạy tại Trường Mỹ thuật Việt Nam. Bà còn là thành viên Ban chấp hành Hội hữu nghị Việt Pháp. Tháng 5 năm 1946, bà cùng Nguyễn Đỗ Cung và Tô Ngọc Vân được cử vào Bắc Bộ Phủ vẽ và nặng tượng chân dung chủ tịch Hồ Chí Minh. Bức tượng Chân dung Hồ Chủ tịch ra đời trong thời gian này đã nhận giải thưởng Mỹ thuật toàn quốc năm 1946.

Từ năm 1947 - 1953, bà là giảng viên Trường Thiếu sinh quân liên khu IV, Trường Văn hoá kháng chiến ở liên khu IV. Là thành viên Ban chấp hành của Hội Phụ nữ Việt Nam. Ngoài ra bà còn làm trang trí sân khấu, hoá trang cho Đoàn kịch Giải Phóng của Phạm Văn Đôn, Thế Lữ.

Năm 1954, bà trở về Hà Nội, giảng dạy tại Trường Mỹ thuật Việt Nam.
Năm 1959 đến 1961, làm nghiên cứu sinh tại Viện Hàn lâm Mỹ thuật Leningrad (St. Petersburg) ở Liên Xô.
Năm 1970 đến 1980, thành viên Ban chấp hành Hội Mỹ thuật Việt Nam.
Năm 1983 đến 1984, đi sáng tác và giảng dạy tại Lào và Campuchia.
Năm 1988, cùng với Phạm Văn Đôn tổ chức triển lãm mỹ thuật ở Ba Lan, Tiệp Khắc và Đức. Năm 1993, cùng Phạm Văn Đôn mở triển lãm tại l'Alliance Franchise ở Hà Nội. Và Thái Lan

Nhiều tác phẩm của Nguyễn Thị Kim được trưng bày và bảo quản tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, Bảo tàng Cách mạng Việt Nam, Bảo tàng Việt Bắc và một số bảo tàng ở Nga, Ba Lan, Pháp... Một số tác phẩm của bà đã được sưu tập ở Việt Nam và nước ngoài.

Bà cũng từng là thành viên Hội Văn Nghệ Việt Nam, Hội Mỹ thuật Việt Nam, Phó chủ tich Hội Văn nghệ Hà Nội, thành viên Uỷ ban Hoà bình Thành phố Hà Nội.

Giải thưởng: Giải thưởng Mỹ thuật năm 1943, giải thưởng tại Triển lãm mùa thu (1946); Giải thưởng tại Triển lãm Mỹ thuật Toàn quốc (1958); Giải thưởng tại Triển lãm Mỹ thuật Toàn quốc (1995); Giải thưởng Triển lãm Mỹ thuật Hà Nội; Giải thưởng Triển lãm Mỹ thuật Toàn quốc dành cho tác giả nữ; Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt II chuyên ngành mỹ thuật (2001).

Các tác phẩm tiêu biểu về tượng và phù điêu: Chân dung Hồ Chủ tịch; Bác Hồ viết Tuyên ngôn Độc lập; Nữ du kích; Thiếu nữ Đức; Công nhân mỏ; Cô xã viên; Nữ du kích miền Nam; Mười một cô gái thành phố Huế; Hạnh phúc,...
Ngoài ra bà còn vẽ tranh trên chất liệu sơn mài và lụa. Bức sơn mài Hai Bà Trưng đã được giải thưởng Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc năm 1995.

Nguồn: Thanh tra VN. (Nguyễn Xuân Diện có sửa lại 1 số chi tiết theo đính chính của gia đình Nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim)
CÁO PHÓ CỦA HỘI MỸ THUẬT VIỆT NAM VÀ
TRƯỜNG ĐẠI HỌC MỸ THUẬT VIỆT NAM
.

THƯ GỬI THÀNH ỦY, UBND THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH

Thư của các ông Lê Hiếu Đằng, Andre Menras Hồ Cương Quyết, Cao Lập, Bùi Tiến An gửi Thành ủy, Ủy ban Nhân dân TPHCM





 

Nguồn: Ba Sàm.
_____________

Ghi bên lề: 
Hôm nay, 02.12.2011, tôi tham gia công tác tập huấn phòng cháy chữa cháy của cơ quan nên không cập nhật được các tin tức, bài vở vào buổi sáng và chiều.

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

NHỮNG CUỐN SÁCH MỚI NHẤT TRÊN GIÁ

Lâm Khang thư viện vừa tiếp nhận các ấn phẩm do các thân hữu, tác giả gửi tặng. Chúng tôi chân thành cám ơn và xin trân trọng giới thiệu với chư vị
 
 Ông Nguyễn Khắc Mai, GĐ Trung tâm Minh Triết Việt, tặng

 Thạc sĩ Nguyễn Hoàng Thân (ĐH Đà Nẵng) tặng

 GS. Nguyễn Văn Huy, GĐ Trung tâm Di sản các nhà khoa học Việt Nam, tặng

 Nhà báo Phạm Việt Thắng (báo Lao Động) tặng
.


 3 cuốn sách trên do Hội Văn Nghệ dân gian VN tặng
Nguyễn Xuân Diện-Blog hân hoan giới thiệu cùng chư vị

GS NGUYỄN ĐĂNG HƯNG: TÔI TIẾP BTV TẬP SAN KHOA HỌC NATURE

Không biết rồi David Cyranoski sẽ hiểu thế nào và sẽ viết gì đây?
Wednesday, November 30th, 2011 | Author: GS Nguyễn Đăng Hưng
 

Tôi tiếp biên tập viên tập san khoa học “Nature” tại tư thất

Nguyễn Đăng Hưng

 

Sau bài một bài xã luận chính thức đã khẳng định lập trường trên tờ báo khoa học danh giá vào bậc nhất thế giới  “Nature” làm nức lòng giới khoa học trí thức Việt Nam (và có lẽ cả Đông Nam Á):

“Về các tranh chấp các quốc tế khác, lập trường của tập san Nature là các nhà khoa học nên dựa vào khoa học. Các tác giả nên cố gắng phi chính trị hóa những bài báo cànhnhiều càng tốt, bằng cách tránh những nhận xét mang tích kích động, những phát biểu gây hấn, và những bản đồ còn trong vòng tranh cãi. Trong trường hợp không loại bỏ được những điều đó (chẳng hạn như một nghiên cứu về tài nguyên quốc gia cần xem xét đến một hải đảo nào đó) thì bản đồ đó nên được ghi chú rằng “còn trong vòng tranh cãi” hoặc ghi rõ một ý nghĩa như vậy. Trong các bài báo trên tập san Nature, nếu tác giả không tự ý làm, ban biên tập dành cái quyền chèn vào những ghi chú như thế. Tránh tranh cãi, các nhà nghiên cứu có thể giữ cho khoa học khỏi bị lây nhiễm bởi chính trị, giữ cánh cửa hợp tác khoa học rộng mở, có lợi cho những nghiên cứu của họ”.

Biên tập viên David Cyranoski có nhã ý sang thăm Việt Nam, gặp gở các cá nhân trí thức, các đại học và trung tâm nghiên cứu cao cấp tại Việt Nam.

Là người đã tham gia cổ động ký tên trong danh sách 57 người phản đối đường lưởi bò, đã gởi cho “NATURE” nay số người ký thế đã đến 198 người, tôi đã nhanh chóng thông báo cho các cơ quan chức năng và vì còn thấy chưa chu đáo tôi có đề nghị tiếp riêng David Cyranoski tại nhà, cùng với một ít nhân sỹ trí thức đã sốt sắng ký tên vào bàn kiến nghị.

Tối chủ nhật ngày 27/11 lúc 9 giờ tối, ông David Cyranoski qua e-mail tin cho tôi hay là đang ở Sài Gòn và có thể gặp chúng tôi chỉ có thể trong ngày thứ ba 29/11.

Vì thời gian quá ngắn ngủi rất nhiều bạn bè nhân sỹ không thể bố trí tham gia kịp. Đến nhà tôi cùng tôi tiếp khách quý, làm vai trò ngoại giao nhân dân, chỉ có GS Hoàng Dũng (ĐH Sư Phạm), nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc (ĐH Mở) và nhà thơ Hoàng Hưng. Buổi sáng bắt đầu từ 9:30.

Nhà tôi ở khá xa trung tâm thành phố nhưng không ai đến trễ !

david-2

Tuy không đông như mong đợi nhưng tôi rất vui vì cuộc trao đổi với ông David Cyranoski đã rất chân tình cởi mở.  Ông rất quan tâm đến đời sống tri thức ở Việt Nam đặc biệt điều kiện giảng dạy và nghiên cứu khoa học tại Việt Nam. Rất may GS Hoàng Dũng là người trong cuộc nên có lẽ chúng tôi đã đáp ứng được phần nào yêu cầu của ông. Ông cũng đặc biệt quan tâm đến đóng góp của Việt kiều cho nên giáo dục quốc dân, những chương trình cao học do tôi đề xướng và điều động.

David Cyranoski còn rất trẻ ăn nói rất nhỏ nhẹ và mực thước. Ông tự trào: tôi là người Mỹ gốc Ba Lan, làm việc cho một tờ báo Anh và đang sống tại Tokyo, Nhật!

Khi nghe lời tri ân của chúng tôi ông nói:
“Chúng tôi chỉ bảo vệ những giá trị chân chính của khoa học, chúng tôi đã áp dụng những nguyên tắc chung, chúng tôi khẳng định lập trường vì tờ báo, vì chúng tôi, chính chúng tôi phải cám ơn các bạn đã đặt vấn đề một cách chính xác và đúng lúc”. 

GS Hoàng Dũng cho hay chiều 5 giờ sẽ có buổi chiếu bộ phim về ngư dân Lý Sơn do André Menras Hồ Cương Quyết thực hiện.

Chúng tôi cùng hẹn nhau gặp lại tại công viên Văn Thánh (Bình Thạnh), quán cà phê Ami-Art.

david3

Đến nơi tôi mới hay biết là công an đã can thiệp với chủ quán, và cắt điện không cho chiếu.

Đây là lần đầu tiên  tôi gặp André Maras, tuy đã biết tiếng anh từ lâu. Tôi rất ngưởng mộ việc anh làm cho Việt Nam, ngày xưa cũng như hôm nay.

André giải thích là chính Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã ủng hộ anh ra Quảng Ngãi quay phim và cơ quan thẩm định đã đóng dấu cho phép lưu hành quảng bá.

Chúng tôi ai nấy đều ngỡ ngàng, không hiểu cơ sự làm sao. Nhất là mới đây Thủ Tướng chính phủ đã dỏng dạc tuyên bố trước Quốc Hội :

“Lập trường nhất quán của chúng ta là quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam, chúng ta có đủ căn cứ lịch sử và pháp lý để khẳng định điều này. Nhưng chúng ta chủ trương đàm phán giải quyết đòi hỏi chủ quyền đối với quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp hòa bình.”

Có người lo lắng : “Không biết rồi Davd Cyranoski sẽ hiểu thế nào và sẽ viết gì đây? Thật buồn”.
Cả tháng nay bá quyền Trung Quốc bị ăn đòn tơi tả từ mọi đấu trường : Libya. Zambia, Miến Điện, Philippines, Ấn Độ, Nhật, Úc, Hàn Quốc… rồi Hawai, Bali, Hà Nội… Câu chuyện của Hồ Cương Quyết rất là nhỏ, nhưng có lẽ hay tin, họ sẽ vui lại, vớt vác chút ít trong những ngày đen tối khôn cùng…

Còn ngư dân Quảng Ngãi có lẽ vẫn còn phải mếu dài dài…
Nguyễn Đăng Hưng
Sài Gòn ngày 30/11/2011.

Nguồn: Nguyễn Đăng Hưng-Blog.