Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

TRÉO NGOE - CHÙA CỔ NGHÌN NĂM THÌ ĐẬP, BẢO TÀNG THÌ CỨ MUỐN XÂY NỮA

Đập chùa nghìn năm, xây bảo tàng mới: Ai oách hơn ai?

Trái hay phải - Có hiếu thay là đám con cháu vừa đòi xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp, vừa đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác!

Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Câu chuyện vừa liên quan đến tiền, vừa liên quan đến văn hóa nóng hôi hổi suốt mấy ngày qua hẳn thuộc về dự án Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, khi Bộ Xây dựng có tờ trình gửi Bộ Kế hoạch  và Đầu tư đề nghị thẩm định dự án đầu tư xây dựng bảo tàng này, với tổng mức đầu tư 11.277 tỉ đồng.

Xin mở ngoặc thêm cho quý vị độc giả được biết: Số tiền khổng lồ này chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện, tức hơn 11.000 tỷ này chỉ để dành cho cái vỏ bảo tàng.

Như thường lệ, cánh nhà báo lại được một phen nhao nhao phản đối, với đủ loại ý kiến phản biện trên trời dưới biển, mà có thể gói gọn lại trong mấy từ: lãng phí, lãng xẹt, chưa đúng lúc, dành tiền cho những thứ thiết thực hơn. Mà danh sách những thứ thiết thực hơn này, khốn khổ thay, lại có thể kéo dài vô cùng tận: Dân đói dân rét, ăn mày ăn xin, đường sá xuống cấp, trường lớp hư hỏng, thiếu cầu qua sông, rồi nào trẻ em suy dinh dưỡng, bệnh viện quá tải, vân vân và vân vân…

Dĩ nhiên, những người muốn xây dựng cái vỏ bảo tàng này cũng có lý riêng của họ. Quý vị thử nghĩ mà xem, ừ thì đất nước còn lắm gian truân, mà cứ cho là còn nghèo khó đi, nhưng sẽ thật chẳng ra làm sao nếu chúng ta chỉ suốt ngày ki ki cóp cóp từng đồng như một anh chàng khốn khổ không dám cho con đi học chỉ vì sợ tốn tiền.

Nói như ngôn ngữ tuổi teen, là nghèo vẫn phải cho Tèo đi học, chúng ta có thể nghèo nhưng quyết không tiếc tiền cho cái thứ hết sức xa xỉ và cũng hết sức thiết yếu là văn hóa. Chẳng phải chúng ta vẫn thường hay vỗ ngực tự hào về lịch sử dài đến 4.000 năm của dân tộc đó sao, xây một cái bảo tàng dù có tốn đến nửa tỷ USD đi nữa cũng là xứng đáng lắm.

Nghe nói, ở những xứ sở văn minh, bảo tàng còn là thứ không thể thiếu để chứng tỏ một thành phố có ăn có học, mà Thủ đô Hà Nội của chúng ta lại to đến thế, dù đã có mấy chục bảo tàng rồi, nhưng tiếc gì thêm tí tiền để tô son điểm phấn cho đất thần kinh? Cái luận điệu giàu thì sang, nghèo thì hèn, cứ thiếu tiền là có quyền nhơn nhơn bảo rằng ta đây cóc có cần văn chương nghệ thuật, là không thể chấp nhận được.

Một luận điệu khó nghe nữa của trường phái phản đối, là đem so sánh với nước ngoài. Chẳng hạn, có người chi li đến mức tính toán, chi phí đề nghị xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam gấp 3,5 lần so với bảo tàng lịch sử Quốc gia Úc (chỉ 155 triệu USD), trong khi, thu nhập bình quân đầu người của ta chỉ bằng 1/47 của Úc.

Một lần nữa, cha ông ta lại vô cùng vĩ đại: Quý vị nên nhớ lịch sử được ghi nhận từ thế kỷ 17 của Úc chỉ là một chàng lùn so với quá khứ oai hùng của dân tộc Việt Nam. Nói như ngôn ngữ của Bộ Tài chính khi phân trần về mức thuế, phí tại Việt Nam, là cái gì cũng phải so sánh đồng chất, tính chi phí cho từng năm lịch sử thì của ta vẫn là rẻ chán! 

Người ta chỉ băn khoăn rằng, chúng ta sẽ nhét những gì cho đầy một cái vỏ đồ sộ như vậy? Kể ra, với pho lịch sử đồ sộ của dân tộc, có vẻ như chúng ta sẽ không thiếu thứ để trưng bày. Nhưng cứ coi như vậy đi, thì cái vỏ và cái ruột vẫn phải nhìn nhau từng li từng tí, kẻo râu ông nội lại cắm cằm bà ngoại. Hẳn quý vị còn nhớ, khi bỏ 2.500 tỷ đồng ra xây bảo tàng Hà Nội, người ta cũng bảo hàng chục ngàn hiện vật đang nằm chờ, nhưng cho tới giờ, khi cái vỏ đã kịp xuống cấp thì phần nội dung vẫn đang ở tận đâu đâu ấy, ờ có sao đâu nhỉ? 

Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn).
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn). Chùa Trăm Gian sau khi được trùng tu.
Ngược với quy luật thông thường là may áo theo người, thì nay thì với Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, Bộ Xây dựng may áo trước, còn Bộ  Văn hóa, Thể thao và Du lịch sẽ tìm cách để người mặc vừa áo sau. Vả lại, nếu chẳng may có không khớp, thì kinh nghiệm hỏi xoáy đáp xoay của các bộ ngành cũng vô cùng phong phú: Học theo bài học ứng xử của cơ quan thanh tra và Bộ Giao thông vận tải trong vụ bổ nhiệm Dương Chí Dũng, Bộ Văn hóa có thể trả lời dư luận rằng do Bộ Xây dựng không hỏi, còn Bộ Xây dựng có thể đáp lại là chẳng thấy cơ quan văn hóa nói năng gì. Kết quả, nếu Bảo tàng Lịch sử Quốc gia có giống một ông lão mặc đồ hip hop, hoặc vui hơn nữa là mặc đồ sơ sinh, thì cũng chả sao, có khi càng vui ấy chứ! Đã có nước nào trên thế gian này đã làm được hay đã dám làm như chúng ta chưa nào? 

Một thực trạng khác trong đời sống văn hóa nước nhà, khiến người viết dù đã khá cứng tuổi cũng phải phân vân, là tình cảm hết sức đặc biệt mà giới trẻ ngày nay dành cho quá khứ của cha ông. Chẳng cần phải nhắc đến những câu chuyện hài hước khốn nạn được đám học sinh sáng tác trong các bài thi, riêng sự kiện hội thảo rầm rộ về dạy và học lịch sử do Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức hồi cuối tháng 8 vừa rồi cũng đủ cho ta thấy con em nhìn lịch sử ra sao.

GS Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam ngậm ngùi thừa nhận: Lịch sử là môn học bị coi thường nhất trong các trường phổ thông, nhiều nơi thay thầy cô dạy sử bằng giáo viên thể dục. Ta có thể nói thêm mà không sợ bị hớ: Có lẽ các thầy cô dạy thể dục cảm thấy xấu hổ vô cùng khi được điều đi dạy sử!

Người ta chẳng rõ, nên coi tình trạng này là một bằng chứng hùng hồn để củng cố cho lập luận nên xây Bảo tàng Lịch sử Quốc gia to vật vã để khơi dậy tinh thần yêu nước, tự hào dân tộc, hay nên coi đây là một ví dụ cho thấy ý chí sắt đá không ngán gì hết của các thiết chế giáo dục văn hóa – lịch sử dân tộc, trong đó có các bảo tàng. Dân ta chẳng biết sử ta, nhưng đó là lỗi của ai thì đừng có vắt óc mà nghĩ làm gì cho tổn thọ: lỗi không của dân, vì dân trí thấp thì của ai nào?

Cuối cùng, sẽ thật thiếu sót nếu chúng ta không nhắc lại một sự kiện văn hóa đình đám mấy tuần qua, ấy là chuyện trùng tu chùa Trăm Gian. Sau mọi sự eo sèo, người ta chỉ còn nghe thấy đúng 3 từ do sư trụ trì chùa nói trong cuộc họp kiểm điểm: Tại tôi tất!

Chẳng biết có phải tại ông không, nhưng cách đây một thời gian, khi chùa sắp sập, thì các cơ quan chức năng bảo rằng đang phải “thắt lưng buộc bụng” để chống lạm phát, cho nên không có tiền mà sửa. Không có tiền sửa chùa nghìn năm do cha ông xây, nhưng nhân dịp 1.000 năm Thăng Long, ta vẫn có 2.500 tỷ đồng để xây bảo tàng Hà Nội, hòng thể hiện tấm lòng thành kính với tiền nhân.

Đến hôm nay, lòng thành kính ấy còn được nâng lên một bậc nữa, khi giữa lúc nguồn thu ngân sách khốn khó như hiện nay, ta vẫn có hơn 11.000 tỷ đồng cho Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Cùng lúc, đám hậu sinh khả úy đập tan ngôi chùa Trăm Gian nghìn năm tuổi.

Theo quý vị, giữa việc xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp và việc đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác, bên nào có hiếu hơn? Hoặc diễn đạt khác đi, một đằng phá, một đằng xây, bên nào bất hiếu hơn?

Dĩ nhiên, dù sao chúng ta cũng hạnh phúc hơn nhà thơ Huy Cận, khi ta hiểu vì sao các vị La Hán ngày nay lại cau mặt với tang thương nơi xứ Phật!

Tam Thái

VỠ ĐÊ, VỠ ĐẬP Ở THANH HÓA - NGHỆ AN

Vỡ đập nước, hàng trăm người hoảng loạn

Sau một tuần mưa lũ, đập nước Tây Nguyên ở huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) bị vỡ khiến hàng trăm người dân hoảng loạn, tìm đường sơ tán.

Trưa 11/9, khi người dân xóm Đồng Tâm xã Quỳnh Thắng, huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) đang nghỉ trưa thì bất ngờ đập nước Tây Nguyên nằm trên địa bàn xóm bị vỡ. Đoạn thân đập vỡ dài hơn 10 mét, nước từ trong đập chảy ra cuồn cuộn như nước lũ, cuốn trôi rất nhiều lúa và hoa màu của người dân ở các cánh đồng dưới đập.

Đoạn thân đập bị vỡ dài khoảng 10 mét, nước chảy xối xả. Ảnh: Việt Hùng
Đoạn thân đập bị vỡ dài khoảng 10 mét, nước chảy xối xả. Ảnh: Việt Hùng

Người dân sống quanh đập hoảng loạn khi thấy nước ngập quá nhanh. Nhiều hộ dân đã phải sơ tán nhà cửa, sợ nước stiếp tục dâng cao.

Ngay khi đập bị vỡ, chính quyền huyện Quỳnh Lưu đã huy động hàng trăm người cùng máy móc tiến hành đắp đập. Lực lượng cứu hộ đã dùng rất nhiều rọ đá, bao cát và đất đá thả xuống đoạn đập bị vỡ, từng bước vá đập. Đến cuối giờ chiều, phần đập bị vỡ được vá, nước cũng bắt đầu rút dần.

Hàng trăm hộ dân sống dưới thân đập hoảng loạn khi đập bị vỡ, phương án sơ tán dân đã được tính đến. Ảnh: Việt Hùng
Hàng trăm hộ dân sống dưới thân đập hoảng loạn khi đập bị vỡ. Ảnh: Việt Hùng

Ông Lê Đức Cường, chủ tịch UBND huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) cho biết, đập bị vỡ có dung tích 1,2 triệu khối nước là đập nước được xây dựng từ năm 1960, đã bị xuống cấp nghiêm trọng. Sau hơn 1 tuần mưa lớn, lượng nước trong đập dâng cao khiến đoạn thân đập yếu bị vỡ.

Vụ vỡ đập chưa gây thiệt hại về người, nhà chức trách đang thống kê thiệt hại về lúa và hoa màu.
Nguyên Khoa
Nguồn: VNE

Tin bài trên các báo chí, do BS điểm:  

Vỡ đập nước, hàng trăm người hoảng loạn (VNE) -Vỡ đập giữa trưa, hàng trăm người dân chạy tán loạn (Infonet). Tham khảo:  + Vỡ đập Tây Nguyên, hàng trăm người dân chạy tán loạn (Kiến Thức).  + Thảm họa vỡ đập Bản Kiều (Lý Toét).  - Hàng ngàn gia đình bị cô lập vì vỡ đê tại Thanh Hóa (RFI).  - Thanh Hóa: lũ lụt chưa qua, thiếu đói cận kề (TT).  – Nghệ An: vỡ đập Tây Nguyên (TT).   – Vỡ đập nước ở Nghệ An, hàng trăm người dân phải sơ tán (VOV).  – Vỡ đập chứa nước vì mối xông(ANTĐ).  

11 NGÀN TỶ VÀ NHỮNG NGÔI CHÙA BÀ ĐANH

11 ngàn tỷ và những ngôi chùa bà Đanh

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải cái có thể làm nên những điểm 10 môn sử, lại càng không phải là thứ nên lịch sử

Có 2 dòng tin xuất hiện trong cùng một ngày: Trong khi bội chi ngân sách tháng 8 lên tới hơn 26 ngàn tỷ đồng thì Bộ Xây dựng có tờ trình thẩm định dự án Bảo tàng lịch sử quốc gia với chi phí vào khoảng 11.277 tỷ đồng. 11.277 tỷ cho một viện bảo tàng, dù là tầm cỡ quốc gia, là cần thiết hay không, có đúng lúc hay chưa, sẽ còn là đề tài tranh luận dài dài. Thế nào cũng có người sẽ nói việc gìn giữ những di sản văn hóa, những hiện vật lịch sử thì không thể dùng thước đo đồng tiền. Nhưng những đồng tiền, hàng ngàn tỷ, ngàn tỷ đã, đang và sẽ chi cho những viện bảo tàng rõ ràng không làm nên những điểm 10 môn sử.

Tháng 5-2005, Cục Di sản tổ chức một hội thảo toàn quốc với câu hỏi đặt ra to đùng “Vì sao bảo tàng vắng khách”. GĐ Bảo tàng Dân tộc học VN, TS. Nguyễn Văn Huy phát biểu, nguyên văn: “Trước hết, chúng ta chưa thực sự hiểu công chúng muốn gì, mong đợi gì ở bảo tàng. Chúng ta vẫn tổ chức trưng bày theo chủ ý của chúng ta”. Các hiện vật trong viện bảo tàng bấy giờ đang chết, đang thiu, đang thiếu hấp dẫn đến mức giống như bày ra trước nhân dân một tảng thịt mỡ, trong một cách thức trưng bày “như gánh hàng xén”. Ông Huy có quyền trả lời câu hỏi đó. Đơn giản là bởi Bảo tàng Dân tộc học là độc nhất vô nhị, trong số 138 viện bảo tàng trên cả nước không rơi vào cảnh “vắng như chùa bà Đanh”.

3 năm sau đó, trong phiên thảo luận về dự thảo Luật quản lý và sử dụng tài sản nhà nước tháng 5-2008, ĐBQH, GS Nguyễn Lân Dũng, tỏ ra gay gắt trước hiện trạng: Viện bảo tàng bên ngoài là quán bia, bên trong là chỗ giữ xe, là hội trường tổ chức đám cưới…

Và nói đến bảo tàng, không thể không nhắc tới Bảo tàng Hà Nội- “công trình ngàn năm” trị giá 2.300 tỷ, từng được Bộ trưởng Võ Hồng Phúc dùng làm “ví dụ” nổi tiếng như một “điển hình” về sự lãng phí. Thậm chí siêu lãng phí.

Nhưng Bảo tàng 11 ngàn tỷ chưa phải là cái cuối cùng. Bởi theo Quy hoạch tổng thể hệ thống bảo tàng Việt Nam đến năm 2020 (đã được phê duyệt từ 2005) thì chỉ trong vài năm nữa, số lượng bảo tàng ở Việt Nam sẽ lên tới con số 172, với 40 ở Hà Nội và 19 ở TP HCM.

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải là thứ làm nên lịch sử. Bởi vậy, trong tình trạng 138 viện bảo tàng, có tới 137 “vắng như chùa bà Đanh” thì rõ ràng, việc bỏ ra hơn 11 ngàn tỷ từ ngân sách để xây thêm một “chùa bà Đanh”, một “quán bia”, một “hội trường tổ chức đám cưới”, không thể gọi khác hơn là một sự lãng phí. Và đây là sự lãng phí một cách vô tâm, xảy ra trong bối cảnh bệnh nhân viện K phải nằm trị bệnh dưới gầm cầu thang, học sinh Biên Hòa vẫn phải học 3 ca, và ở bất cứ địa phương nào, có vô số những người dân không tâm trí đâu để quan tâm đến bảo tàng, khi mà chuyện đáng lo là một mái nhà che mưa nắng cả đời phấn đấu vẫn chưa có nổi.

Trả lời báo chí ngày hôm qua, nhà sử học Lê Văn Lan cho rằng: “Sẽ tốt hơn nữa khi chúng ta nghĩ ra cách làm thế nào để hàng năm, sau mỗi kỳ thi tốt nghiệp và đại học sẽ không còn cảnh hàng nghìn thí sinh bị điểm “0” môn Lịch sử mà không cần phải tốn kém đến hàng chục nghìn tỷ đồng như dự án xây dựng bảo tàng nói trên”.

Lịch sử do nhân dân viết nên. Lịch sử tồn tại trong lòng dân trước nay vẫn được lưu truyền đời này qua đời khác. Chúng ta cần có những viện bảo tàng để lưu giữ những dấu ấn lịch sử, nhưng đó không thể là việc đổ những núi tiền cho những “ngôi chùa bà Đanh”, nơi hiện vật lịch sử ngập trong bia, lạc lõng trong tiếng nhạc đám cưới và phủ bụi, chết cứng trên giá trưng bày.

 Nguồn: Đào Tuấn Blog.

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Lê Hiền Đức: CHỈ ĐẠO PHÒNG CHỐNG HAY TRỰC TIẾP BAO CHE, LẤP LIẾM ?

Posted by basamnews on 18/11/2011

Kính gửi Ban biên tập,
Tôi là Lê Hiền Đức, 81 tuổi, công dân chống tham nhũng.  Vì tin tưởng trang mạng Basam, tôi gửi tới Ban biên tập bài viết này.  Mong nhận được phản hồi của Ban biên tập.
Địa chỉ của tôi: nhà số 7 – ngõ 56 – phố Pháo Đài Láng – quận Đống Đa – HN.  ĐT: 01237485996.

Chỉ đạo phòng chống hay trực tiếp bao che, lấp liếm?

Lê Hiền Đức

Theo lời mời của Bộ phát triển quốc tế Anh và Đại sứ quán Anh ở Việt Nam, trong 2 ngày 14 và 15-11-2011, tôi đã tham dự cuộc hội thảo bàn tròn do Đại sứ quán Anh cùng Thanh tra chính phủ và Văn phòng ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng tổ chức nhằm chuẩn bị cho kì đối thoại chống tham nhũng lần thứ X.

Giữa buổi sáng 14, tôi giơ tay đề nghị và được phó văn phòng Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng Lê Văn Lân – một trong những vị ngồi ghế chủ tọa hội thảo – mời phát biểu ý kiến.

Tôi đứng lên, trình bày mấy suy nghĩ sau:

- Tham nhũng như cái cây độc có đủ rễ, gốc, thân, cành, lá, hoa, quả. Muốn tận diệt nó, phải làm tới gốc rễ chứ không thể chỉ ngắt vài cái lá sâu, lá già, dăm ba cái quả thối, quả khô;

- Trong việc phòng chống tham nhũng, chủ thể chính yếu phải là dân thường, nạn nhân của tham nhũng; nếu coi đó là các cơ quan Nhà nước thì có khác nào để cho Nhà nước vừa đá bóng vừa thổi còi; Việt Nam phải thực hiện điều mà Đảng cộng sản và Nhà nước thường hô hào: “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”;

- Hiệu quả phòng chống tham nhũng phải được thể hiện qua việc xử lí các vụ việc cụ thể và phải do đông đảo người dân đánh giá; tài sản do tham nhũng mà có phải được thu hồi; những vụ như Vinashin, Công ty cho thuê tài chính II thuộc Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn cho thấy rõ mức độ tham nhũng ở Việt Nam đang ngày càng trầm trọng.

Từ những suy nghĩ đó, với tư cách khách mời của Bộ phát triển quốc tế Anh và Đại sứ quán Anh ở Việt Nam, tôi đề nghị các tổ chức và cá nhân nước ngoài quan tâm tới hoạt động phòng chống tham nhũng ở Việt Nam lưu ý 5 điểm: 1- Xác định rõ nguồn gốc, cơ chế, tính chất và mức độ của tham nhũng ở Việt Nam hiện nay; 2- Chỉ hợp tác, giúp đỡ, tài trợ các hoạt động phòng chống tham nhũng thực sự có kết quả, hiệu quả; 3- Tăng cường trợ giúp hoạt động phòng chống tham nhũng của người dân, đặc biệt chú ý tới các công dân tích cực chống tham nhũng và góp phần bảo vệ những người vì phòng chống tham nhũng mà bị bức hại; 4- Coi công khai, minh bạch là một điều kiện cơ bản để phòng chống tham nhũng, không chấp nhận sự mù mờ, che giấu thông tin với bất kì lí do gì, không chấp nhận những cách lí giải không phù hợp luật pháp quốc tế (mà Việt Nam đã tham gia, thừa nhận); 5- Từ chối hợp tác, làm ăn với những tổ chức và cá nhân dính líu tới tham nhũng.

baclhd.jpg
Công dân chống tham nhũng Lê Hiền Đức, người đạt giải liêm chính năm 2007 
của tổ chức Minh Bạch quốc tế
 
Nói phải có sách, mách phải có chứng. Một trong những chứng cứ mà tôi dẫn ra là vụ Đặng Thị Bích Hòa mà các phương tiện thông tin đại chúng ở Việt Nam đã đăng tải, bản thân tôi đã trực tiếp đi điều tra, xác minh và có một bài viết khá chi tiết với tiêu đề “Càng cay nghiệt lắm, càng oan trái nhiều”.

THAM NHŨNG Ở VIỆT NAM VỪA TINH VI VỪA TRẮNG TRỢN

'Tham nhũng ở Việt Nam vừa tinh vi vừa trắng trợn'

 

Theo đánh giá của Tổ chức minh bạch quốc tế, Việt Nam thuộc nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng. Năm 2011 có những tiến bộ nhất định nhưng vẫn là những nước có điểm số thấp và đứng ở phía cuối bảng xếp hạng. 

.

Tại Hội thảo "Vai trò của Quốc hội trong phòng chống tham nhũng" do Ủy ban Thường vụ Quốc hội tổ chức, Phó chánh Văn phòng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng Lê Văn Lân (ảnh bên) có bài tham luận. Bài viết được đăng tải trên Trang thông tin điện tử của Văn phòng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, VnExpress xin trích giới thiệu:

Ở Việt Nam cũng như các nước khác, việc đánh giá chính xác về tình hình tham nhũng diễn ra trong thực tế là rất khó khăn, vì tham nhũng cũng giống như một tảng băng trên biển, chỉ có thể nhận biết được phần nổi qua những vụ việc đã được phát hiện, xử lý. Thông qua kết quả phát hiện, xử lý các vụ việc tham nhũng trong những năm qua và căn cứ việc đánh giá của các cơ quan chức năng, Đảng và Nhà nước đã khẳng định tình hình tham nhũng ở Việt Nam là nghiêm trọng.

Trong lĩnh vực quản lý, sử dụng đất đai, tài nguyên, khoáng sản, tham nhũng chủ yếu diễn ra trong việc quy hoạch; chuyển đổi mục đích sử dụng đất; thu hồi đất nông nghiệp để xây dựng các khu kinh tế, khu công nghiệp, khu đô thị; giao đất, cho thuê đất; định giá đất khi thu hồi, đền bù; cấp phép khai thác tài nguyên, khoáng sản… Một số người đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn để giao đất không đúng thẩm quyền; lập hồ sơ khống hoặc khai tăng diện tích đất khi đền bù. Điển hình là vụ lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ xảy ra tại dự án phát triển cơ sở hạ tầng đô thị Bắc Thăng Long - Vân Trì (Hà Nội) thiệt hại ước tính khoảng 14 tỷ đồng; vụ lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ xảy ra tại huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, gây thiệt hại gần 11 tỷ đồng; vụ tham nhũng về đất đai tại Đồ Sơn và tại Quán Nam, thành phố Hải Phòng...

Dư luận cho rằng việc cấp đất cho các dự án đều có hiện tượng bôi trơn cho những người có thẩm quyền (vụ Công ty Phát triển nhà tỉnh Bạc Liêu; vụ Nguyễn Văn Khỏe, Chủ tịch UBND huyện Hóc Môn, TP HCM nhận hối lộ để cấp đất sai quy định).

THÔNG BÁO KHẨN CỦA NHÀ VĂN TRẦN NHƯƠNG

Các trang mạng về thời sự văn học liên tục bị đánh phá

Nhà văn Trần Nhương, chủ trang Trannhuong.com nổi tiếng vừa cho biết, cách đây khoảng 1 giờ (lúc 15h), trang TranNhuong.com vừa bị đánh sập. Bọn lưu manh đã để lại trên trang này hình chân dung nhà văn Trần Nhương với 3 chiếc lưỡi ở miệng (hình chụp màn hình lúc 15h39 chiều nay - ảnh bên).

Nhà thơ Lê Thiếu Nhơn, chủ trang web chuyên về văn học lethieunhon.com cho biết, sau khi khôi phục được gần 1 ngày thì trang web lại bị tin tặc tấn công tiếp: “Không biết kẻ nào thù ghét khổ chủ hay thù ghét văn chương, mà manh tâm hành động táo tợn và quyết liệt như vậy? Chẳng đặng đừng, lethieunhon.com đã phải thông báo cho cơ quan An Ninh Thông Tin – Truyền Thông về sự xuất hiện của hacker mờ ám này, đồng thời đề nghị sự hỗ trợ từ phía công ty cho thuê máy chủ Vinahost!”. Trong khi chờ đợi khắc phục sự cố này, chủ trang web đã mở blog tại địa chỉ: lethieunhonvn.blogspot.com. Kính mời bà con ghé qua.

Trước đó, trang nhà của blogger Nguyễn Tường Thụy cũng bị đánh sập, cướp sạch dữ liệu. Hiện đã được phục dựng tại địa chỉ: http://ntuongthuy.blogspot.com

NHỮNG BẰNG CHỨNG VỀ CHỦ QUYỀN CỦA VIỆT NAM TẠI HOÀNG SA - TRƯỜNG SA

Tham luận tại Hội thảo về Biển Đông ngày 28/8 tại Hà Nội 
            
Những bằng chứng văn bản nhà nước, chính sử, địa chí, bản đồ  về chủ quyền  của Việt Nam tại Hòang Sa & Trường Sa & Các giải pháp giải quyết ở Biển Đông*

Hãn Nguyên Nguyễn Nhã,
tiến sĩ sử học

1. Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909 qua châu bản, văn bản chính quyền  từ trung ương đến địa phương ghi rõ việc xác lập và hành xử chủ quyền tại Hoàng Sa và Trường Sa.

2. Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909 có sách ghi điển chế, luật định của triều đình định lệ hàng năm sai thủy quân đi xác lập, thực thi chủ quyền tại Hoàng Sa , Trường Sa.

3.Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909, chính sử,  sách địa lý ghi rõ việc xác lập chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa.

4. Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909, lại có nhiều tư liệu phương Tây từ thế kỷ 19 trở về trước và của chính  Trung Quốc ghi rõ việc xác lập và hành xử chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa.

5.Chưa hề có nước nào như Việt Nam mà người phương Tây và nhà nước Việt Nam từ thế kỷ 19 trở về trước đã vẽ bản đồ xác định rất rõ “Paracel tức Hoàng Sa” và ghi chú Hoàng Sa thuộc xứ Đàng Trong của Vương quốc An Nam tức Việt Nam.
 
Mặt mạnh của Việt Nam về tranh cãi chủ quyền tại Hoàng Sa & Trường Sa là học thuật nắm rất chắc sự thật lịch sử  quá trình xác lập chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa & Trường Sa. Song Việt Nam chưa làm tốt, quảng bá rộng rãi , phát huy tác dụng  mặt mạnh của mình. 

Nếu làm được như thế thì ngay cả nhân dân Trung Quốc nếu muốn trái đất này và ngay cả đất nước mỉnh tồn tại và phát triển, không thể để xảy ra bi kịch Á Châu  như các học giả quốc tế trong Hội thảo quốc tế Biển Đông lần thứ ba vừa qua tại Hà Nội ái ngại xảy ra như  bi lịch Ấu châu  thế kỷ trước vì shung dữ của chính quyền ở Châu Ấu. Mọi nước phải tôn trọng sự thật và lẽ phải, không thchấp nhận sự hung dữ, trái với luật pháp quốc tế như chính quyền Trung Quốc hiện nay.

Về pháp lý quốc tế nhất là hiệp định Genève lại có khả năng phản bác luận điểm mạnh nhất của Trung Quôc cũng như Hiến Chương LHQ cấm sử dụng võ lực và Công Uớc LHQ về Luật biển năm 1982.

Như chúng ta đã biết năm 1909, Chính quyền Quảng Đông tuyên bố “Paracel” là đất vô chủ (res- nullius),  đã cho tàu chiến đến thám sát, thực hiện chủ quyền theo cách thức Phương Tây như bắn 21 phát súng đại bác, cắm cột mốc chủ quyền, khi ấy Việt Nam bị Pháp đô hộ, mất quyền tự chủ ngoại giao. Trước đó, năm 1898 Trung Quốc đã nêu lý do “Paracel” không thuộc chủ quyền của Trung Quốc, đã dứt khoát  từ chối yêu cầu của công ty bảo hiểm Anh đòi Trung Quốc  bồi thường việc dân Hải Nam hôi của tàu Le Bellona của Đức đắm năm 1895 và tàu Imazi Maru của Nhật đắm năm 1896.

Sự thật là thế và bởi “Paracel” không  thuộc chủ quyền Trung Quốc, nên các bằng chứng của Trung Quốc đưa ra hoàn toàn mang tính suy diễn, xuyên tạc, hoàn toàn không đúng sự thật. Việc đăng ký chính thức “Đường Lưỡi bò” và “thành lập Thành phố Tam Sa”đã  không dựa vào sự thật lịch sử  cũng như không có  bất cứ cơ sở  pháp lý  quốc tế nào!

Chính vì vậy, từ năm 2011, tôi  nỗ lực tập hợp một tập hồ sơ tư liệu về chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa và Hoàng Sa dịch ra tiếng Anh và sau đó  các thứ tiếng như tiếng Trung, Pháp…Ngày 16/6/ 2012 tại Hội thảo về Biển Đông ở Đại học Harvard, tôi đã đặt vấn đề làm sao nhanh chóng giúp tôi hoàn chỉnh bản tiếng Anh tập hồ sơ này, thì được trả lời phải thuê một người  hay nhóm người tập trung nhiều tháng mới làm xong được. Song cho đến nay bản dịch Tiếng Anh vẫn chưa hoàn chinh.

Tập Hồ sơ tư liệu được tóm tắt 11 trang và toàn văn hơn 500 trang, bao gồm nguyên văn Bản phân tích  sự tranh chấp chủ quyền tại Hoàng Sa & Trường Sa của Quân Đội Mỹ ở Thái Bình Dương năm 1960, các đoạn trích nguyên văn 37 cuốn sàch địa lý, du ký của Phương Tây  từ thế kỷ 19 trở về trước, 3 bài tham luận chọn lọc trong các hội thảo ở trong và ngoài nước cùng toàn  văn luận án tiến sĩ sử học bao gồm cả các phụ bản  “ Quá trình xác lập chủ quyền của Việt Nam tại Hòang Sa & Trường Sa” của tác giả.

Tập Hồ sơ tư liệu Chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa & Trường Sa bằng Tiếng Anh này chứa đựng những măt mạnh, cụ thể như sau:

1. Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909 qua châu bản, văn bản chính quyền  từ trung ương đến địa phương ghi rõ việc xác lập và hành xử chủ quyền tại Hoàng Sa và Trường Sa. 

Tài liệu rất quý giá là châu bản triều Nguyễn (thế kỉ XIX), là các văn bản của triều đình nhà Nguyễn hiện đang được lưu trữ tại Kho lưu trữ Trung ương 1 ở Hà Nội. Ở đó người ta tìm thấy những bản tấu, phúc tấu của các đình thần các bộ như bộ Công, và các cơ quan khác hay những Dụ của các nhà vua về việc xác lập chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa dưới triều Nguyễn như việc vãng thám, đo đạc, vẽ hoạ đồ Hoàng Sa, cắm cột mốc… Chẳng hạn như Dụ ngày 18 tháng 7 năm Minh Mạng thứ 16 (1835) trong Châu bản tập Minh Mạng số 54, trang 92 có đoạn viết: “vua Minh Mạng ra chỉ dụ giao cho Bộ Công phạt cai đội Hoàng Sa Phạm Văn Nguyên 80 trượng vì tội trì hoãn thời gian công tác hay phạt 80 trượng giám thành Trần Văn Vân, Nguyễn Văn Tiệm, Nguyễn Văn Hoằng chưa chu tất việc vẽ bản đồ Hoàng Sa. Trong khi đó lại thưởng dân binh đội Hoàng Sa Võ Văn Hùng, Phạm Văn Sanh, mỗi người một quan tiền vì đã có công hướng dẫn hải trình của thủy quân đi Hoàng Sa”. Hoặc như Dụ ngày 13 tháng 7 Minh Mạng 18 (1837) trong tập Châu bản Minh Mạng 57, trang 245 có đoạn cho biết trước có phái thủy sư, giám thành, binh dân hai tỉnh Quảng Ngãi, Bình Định đi Hoàng Sa đo đạc, cắm mốc, vẽ hoạ đồ, trừ bọn Phạm Văn Biện gồm bốn tên can tội đã có chỉ phạt trượng, còn binh dân đi theo lặn lội biển cả cực khổ, thưởng mỗi tên binh đinh một tháng lương dân phu mỗi tên 2 quan tiền. Cùng với đó còn có Phúc tấu của Bộ Công ngày 12 tháng 2 năm Minh Mạng thứ 17 (1836 ) trong tập châu bản Minh Mạng 55 trang 336, ghi lời châu phê của vua Minh Mạng: “Mỗi thuyền vãng thám Hoàng Sa phải đem theo 10 tấm bài gỗ (cột mốc) dài 4, 5 thước, rộng 5 tấc, khắc sâu hàng chữ: “Năm Bính Thân (Minh Mạng thứ 17), họ tên cai đội thủy quân phụng mệnh đi đo đạc, cắm mốc ở Hoàng Sa để lưu dấu”. Vua cũng phê rằng “thuyền đi đâu, phải cắm cột mốc đến đó để lưu dấu. Phúc tấu cũng còn ghi chánh đội trưởng Phạm Hữu Nhật được phái từ Thuận An  vào Quảng Ngãi để đi công tác Hoàng Sa”. Hoặc Tấu của tỉnh Quảng Ngãi ngày 19 tháng 7 Minh Mạng 19 (1838) xin miễn thuế cho hai chiếc “bổn chinh thuyền”. Trong tập Châu bản Minh Mạng số 64 trang 146 có đoạn viết rằng ngày 19 tháng 7 Minh Mạng thứ 19 (1838): “Xin chiếu lệ miễn thuế năm nay cho hai chiếc “bổn chinh thuyền” đã đưa binh dân đến Hoàng Sa đo đạc giáp vòng từ  hạ tuần tháng 3 tới hạ tuần tháng 6, hoàn tất công vụ nay đã trở về”.

Gần đây, một gia đình ở xã An Hải, huyện đảo Lý Sơn đã trao tặng Bộ Ngoại giao một văn bản là giấy lệnh viết trên hai tờ (bốn trang), đây là tờ tư và tờ lệnh công tác Hoàng Sa của quan Bố chánh, Án sát tỉnh Quảng Ngãi (triều vua Minh Mạng vào năm 1834), ghi rõ ông Võ Văn Hùng đã tuyển chọn một bọn gồm 10 người, đứng đấu là Đặng Văn Siểm, người thôn Hoa Diêm, phường An Hải huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi có thể đảm nhận công việc lái thuyền. Nhân đấy mà cấp cho bằng này để đi một thuyền dẫn các thủy thủ trên thuyền theo quân của phái viên và Võ Văn Hùng cùng đến Hoàng Sa thi hành việc công.

Tại Huế cũng mới phát hiện tờ Tâu số 664 ngày 27 tháng 12 năm Bảo Đại thứ 13 (15-2-1939) của Phạm Quỳnh, Tổng lý Ngự tiền văn phòng Nội các thời Minh Mạng, tâu xin vua Bảo Đại phê chuẩn thưởng tặng cho người có công phòng thủ Hoàng Sa, thể hiện sự thực thi chủ quyền liên tục tại Hoàng Sa (Paracels) suốt triều Nguyễn từ vua đầu tiên Gia Long đến vua cuối cùng Bảo Đại. Đây là tờ Châu bản thời Bảo Đại, đánh máy bằng chữ quốc ngữ, với lời phê: “Chuẩn y” và chữ ký tắt BĐ (Bảo Đại) đều bằng bút chì màu đỏ, khổ giấy cỡ 21,5x31,0cm.

Gần đây nhất, với công trinh nghiên cứu khoa hoc :  « Font tư liệu về chủ quyền của Việt Nam đối với huyện đảo Hoàng Sa-Thành Phố Đà Nẵng »,TS Trần Đức Anh Sơn vừa công bó một số phát hiện mới cuả ông Trần Văn Quyền, giảng viên Khoa Xã Hội,ĐH Phú Xuân Huế đã phát hiện quyển  sách « Khải đồng thuyết ước » , sách giáo khoa dạy trẻ học vỡ lòg bang chữ Hán , khắc in thời vua Tự Đức thứ 6 , năm 1853,trang15-16 có vẽ Hoàng Sa .

Châu bản triều Nguyễn ngày 2 tháng 4 nhuận năm Minh Mệnh thứ 19 (1838)

Dịch nghĩa:   Bộ Công tâu:

Vâng mệnh chiếu xét khoản cử người đến Hoàng Sa, Bộ thần đã bàn xin đến hạ tuần tháng 3 ra khơi đến [Hoàng Sa để] đo vẽ khảo sát toàn bộ xứ đó, đến hạ tuần tháng 6 thì trở về. Vâng theo sự phê chuẩn của nhà vua, [Bộ thần] đã sao gửi cho 2 tỉnh Bình Định, Quảng Ngãi thực hiện và tuyển chọn các viên Thị vệ, Khâm thiên giám thành cùng Thủy sư, binh thuyền phái đi trước. Nay tiếp nhận được tờ tư của tỉnh Quảng Ngãi trình bầy cụ thể từng mục rằng binh thuyền ở kinh được phái đi, ngày 21 tháng 3 đã đến. Dân thuyền tỉnh Bình Định ngày 3 tháng 4 cũng đã đến. Viên dẫn đường Phạm Văn Sênh ngày 9 tháng đó cũng đã đến. Theo sự trình bày chi tiết của Phái viên thì từ ngày 10 đến ngày 26 tháng 4, gió Đông liên tục thổi, không tiện cho việc ra khơi. Viên Cai tỉnh quan sát cũng thấy như vậy và khẩn thiết xin đợi đến khi có gió Nam thổi thì thuận tiện cho việc đưa thuyền ra khơi ngay và tiếp tục báo về.

Bộ thần vâng mệnh chiếu xét: Việc đi khảo sát đo đạc ở Hoàng Sa đã có hạn định rõ ràng là hạ tuần tháng 3 thì xuất phát ra khơi, nhưng vì hướng gió và con nước chưa tiện, kéo dài [hạn định] đến hạ tuần tháng 4 mà vẫn chưa ra khơi được là quá hạn. [Bộ thần] căn cứ vào sự thực tấu trình đầy đủ. Thần Lê Văn Côn vâng mệnh soạn thảo.Thần Hà Duy Phiên, thần Phạm Thế Trung vâng mệnh đọc duyệt.

Xuất xứ: Bộ Công. Nơi lưu trữ: Trung tâm Lưu trữ quốc gia I. Ký hiệu: Tập 68, tờ 21.



2. Chưa hề có nước nào như ở Việt Nam trước năm 1909 có sách ghi điển chế, luật định của triều đình định lệ hàng năm sai thủy quân đi xác lập, thực thi chủ quyền tại Hoàng Sa , Trường Sa

HỌ ĐỊNH GIÁO DỤC TÔI NHƯ THẾ NÀO VỀ LÒNG YÊU NƯỚC?

Họ định giáo dục tôi thế nào về lòng yêu nước? 

Phương Bích

Hôm qua, tôi và gia đình tôi nhận được giấy mời của UBND phường Dịch Vọng, nơi tôi cùng gia đình đang tạm trú về việc tham dự cuộc họp bàn đưa đối tượng vào diện quản lý, theo nghị định 163/2003/ND-CP do ông Phan Văn Khải ký ngày 19/12/2003.
Tôi và gia đình đã từ chối tham dự cuộc họp, vì cho rằng nội dung cuộc họp này không liên quan gì đến cá nhân tôi cũng như gia đình tôi.
Tuy nhiên, tôi đã đọc nghị định trên và tự xét tư cách công dân của mình, xem chính quyền phường sẽ đưa ra lý do gì để giáo dục tôi, và họ sẽ định giáo dục tôi trở thành một công dân như thế nào?
Thời gian qua, tôi đã nhiều lần tham gia các cuộc biểu tình phản đối hành động gây hấn của nhà cầm quyền Trung Quốc tại  Bờ Hồ và khu vực gần sứ quán Trung Quốc. Chính quyền Hà Nội đã cố tình né tránh công nhận đây là những cuộc biểu tình của những người yêu nước. Cố tình quy kết những người tham gia biểu tình là tụ tập, gấy rối mất trật tự công cộng.
Đây là một việc làm hèn nhát, nếu không nói là phản bội lại lợi ích dân tộc của chính quyền Hà Nội. Tôi có một niềm tin chắc chắn rằng, lịch sử sẽ phán xét phân minh người nào có tội với đất nước này.
Không biết chính quyền Hà Nội định giáo dục người biểu tình chúng tôi như thế nào về lòng yêu nước, khi kẻ thù cướp bóc, giết hại đồng bào của họ, xâm chiếm bờ cõi của họ?
Thực sự xã hội đang vô cùng hỗn loạn, nhiễu nhương - tin tức về nạn trộm cắp, giết người, nạn kẹt tắc giao thông, nạn úng ngập trầm trọng, nạn thực phẩm độc hại, nạn lạm dụng quyền lực để đánh chết người của các nhân viên công lực, nạn tham nhũng trong các cơ quan công quyền đang tràn ngập trên các mặt báo hàng ngày, cho thấy những vấn nạn này mới chính là kẻ thù trước hết làm suy yếu sức mạnh của một xã hội dân sự, sau đó sẽ trở thành kẻ thù bên trong làm suy yếu sức mạnh của cả một đất nước.
Trước những mối nguy hiểm đang đe dọa cuộc sống của người dân nói riêng và của cả đất nước nói chung, họ không lo quản lý cho tốt để đem lại sự bình yên cho toàn xã hội, mà chỉ lo bịt miệng những người muốn nói lên sự thật. Bài học giáo dục bất thành đối với Bùi Hằng vẫn chưa đủ làm họ tỉnh ngộ ra hay sao? Họ có đủ tư cách để giáo dục công dân về lòng yêu nước hay sao?
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.Tôi sẽ không im miệng nữa. Trước đây tôi chỉ phản đối những kẻ xâm lược, nhưng nay chính họ đã đẩy tôi vào thế buộc tôi phải phản đối chính những hành động đi ngược lại lợi ích cộng đồng của họ.
Tôi đang chờ một quyết định áp dụng biện pháp giáo dục của chính quyền đối với tôi. Và khi đó, tôi sẽ chính thức viết thư phản đối của công dân lên chính quyền Hà Nội và chính quyền phường sở tại. Nếu vậy, đúng là thực sự họ đã đẩy hẳn tôi về phía cái gọi là kẻ thù của họ.
Từ lâu, khi đã dám xuống đường để cất lên tiếng nói phản đối những kẻ xâm lược, tôi và có lẽ bất cứ người biểu tình nào cũng đã sẵn sàng đối mặt với cái gọi là biện pháp giáo dục này hoặc hơn thế. Và điều này không khi nào khiến chúng tôi phải cúi đầu hổ thẹn với cha mẹ, ông bà tổ tiên và với chính lương tâm mình.
P.B.
Nguồn: ChimKiwi Blog.

HÀ NỘI - CÒN ĐÂU CHÙA TRĂM GIAN!

2012-09-09
Chương trình VHNT tuần này mời quý vị theo dõi câu chuyện về một ngôi chùa cổ thuộc hàng di tích quốc gia bị trùng tu mà không qua bất cứ một cơ quan trách nhiệm nào khiến cho nét cổ kính được gìn giữ gần 1.000 năm biến dạng. Ngôi chùa mang tên Trăm Gian mà người Hà Nội nào cũng biết tới.

Chùa Trăm Gian nằm tại thôn Tiên Lữ xã Tiên Phương, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Trụ trì ngôi chùa là sư Thích Đàm Khoa được dư luận biết tới như một người có tấm lòng với ngôi chùa đã đi vào lịch sử này, ông bà lại chính là người tiếp tay làm hỏng nét cổ kính của ngôi chùa mà ông bà hết lòng gìn giữ. 

Từ cổ kính ...

Chùa Trăm Gian được xây dựng năm 1185 từ đời Lý Cao Tông, với số tuổi đã gần 1.000 năm mang trên mình không biết bao nhiêu hình ảnh biến thiên của lịch sử. Ngôi chùa chứng kiến hai cuộc chiến tranh cũng như những biến cố chính trị lớn lao của đất nước.

Với kiến trúc sắc sảo của một thời kỳ vàng son của dân tộc, chùa Trăm Gian là biểu hiện của hình ảnh Thăng Long ẩn dấu dưới những phù điêu tinh tế qua tài năng điêu khắc của người xưa. Đáng tiếc cho tới lúc này chưa có một công trình có tầm cỡ quốc gia nào phân tích và ghi nhận những họa tiết của chùa Trăm Gian để người dân ngày nay muốn tìm hiểu có thể tiếp thu và nghiên cứu thêm về một nền mỹ thuật cổ của Việt Nam của gần 10 thế kỷ về trước.

Chùa Trăm Gian là một công trình kiến trúc có giá trị nghệ thuật cao và nó đã được xếp hạng là di tích quốc gia từ nhiều chục năm nay. Người dân tứ xứ khi đổ về Hà Nội vào những dịp lễ Tết thì ngôi chùa này là một trong những danh thắng cần phải tới thăm. Có lẽ số lượng khách thập phương lớn lao đã phần nào làm cho ngôi chùa trở nên xấu xí bởi thói quen tự trọng, gìn giữ di tích của người dân chưa bao giờ được chú ý trong xã hội. Chính nguyên nhân đầu tiên này đã làm ngôi chùa cổ kính trở thành gần như hoang phế giữa lòng Hà Nội.

BẢO TÀNG HÀ NỘI: CÔNG TRÌNH KHỦNG NHẤT, TAI TIẾNG NHẤT

Bảo tàng Hà Nội: 

Công trình “khủng” nhất, tai tiếng nhất

Thứ bảy, 08/10/2011,

GiadinhNet - Tổng vốn đầu tư xây dựng trên 2.000 tỷ đồng, gần 800 tỷ đồng cho chi phí đầu tư nội dung trưng bày...


Bảo tàng Hà Nội là một trong những công trình tiêu tiền "khủng" nhất trong số các công trình được gắn biển chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội. Tuy nhiên, đây cũng là công trình được nhắc tới nhiều nhất về sự lãng phí và xuống cấp.

Cứ mưa là dột
Phòng họp tại Bảo tàng Hà Nội bị ngập nước (ảnh chụp ngày 8/8/2011). Ảnh do bạn đọc cung cấp

Ngày 6/10, trao đổi với chúng tôi, một cán bộ (đề nghị không nêu tên) thuộc bộ phận kỹ thuật thường trực tại Bảo tàng Hà Nội (Ban quản lý dự án Bảo tàng Hà Nội, Sở Xây dựng Hà Nội) nói: "Bây giờ nếu mưa to thì vẫn có nước vào các tầng hầm do bị hắt qua các khe thoát khí (các ô cửa lấy khí tươi vào các phòng máy). Chúng tôi đang đề nghị tư vấn thiết kế bổ sung thêm một số giải pháp để ngăn mưa hắt vào".

Theo cán bộ này, trong quá trình xây dựng và vận hành bảo tàng, mọi sự cố bất thường đều được khắc phục xử lý ngay. Việc thấm, dột đã được nhà đầu tư tìm ra nguyên nhân và có giải pháp cụ thể và cũng đã khắc phục. Tuy nhiên, đó chỉ là những sự cố nhỏ và nguyên nhân là do chưa có bộ phận vận hành nên mới để xảy ra các sự cố như trên.

Vị cán bộ này cũng cho biết, ngay từ khi bàn giao công trình (6/10/2010) bộ phận kỹ thuật đã đề nghị Bảo tàng Hà Nội tổ chức bộ máy vận hành nhưng cho tới giờ họ vẫn chưa làm được. Ngoài ra, tất cả những vấn đề về kỹ thuật vận hành thiết bị máy móc tại bảo tàng vẫn do Vinaconex (nhà thầu xây dựng) chủ động làm, do bảo tàng vẫn chưa có bộ phận tiếp nhận quản lý máy móc thiết bị.

Mặc dù ở bộ phận kỹ thuật tại hiện trường, nhưng khi chúng tôi hỏi thông tin về việc ngập nước tại phòng họp ngày 8/8/2011 thì vị cán bộ này nói: "Tôi không nắm rõ, tôi sẽ tìm hiểu anh em xem. Đúng là bộ phận kỹ thuật hiện trường thì ở Bảo tàng nhưng không phải lúc nào tôi cũng trực, có những lúc chúng tôi đi tập huấn không có nhà chẳng hạn". Tuy nhiên, chúng tôi đề nghị được xem phòng họp nhỏ, nơi có hư hỏng thì được biết không có chìa khóa mở cửa phòng.

Cũng vẫn câu hỏi về việc phòng họp bị ngập nước ngày 8/8/2011, ông Nguyễn Văn Hùng, Giám đốc Bảo tàng Hà Nội cho biết, vẫn chưa chính thức nhận bàn giao công trình và kỹ thuật xây dựng cũng không biết. Và cũng như những lần tiếp xúc trước đó, ông Hùng "chuyền bóng" sang bộ phận khác: "Tốt nhất các anh hỏi Ban dự án, họ có phòng thường trực đặt tại Bảo tàng,  sang đó cho thông tin chính thống".

Sau 9 năm mới có thể "bày"

Ngay sau Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, đã có nhiều ý kiến về việc lãng phí của công trình Bảo tàng Hà Nội. Ngay người đứng đầu Bộ Kế hoạch và Đầu tư khi đó (nguyên Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Võ Hồng Phúc) cũng cho rằng, Bảo tàng Hà Nội là một sự lãng phí bởi Hà Nội đang có rất nhiều vấn đề phải giải quyết như nhà ở cho người thu nhập thấp, hệ thống giao thông... cấp bách hơn nhiều.

Trên thực tế thì sự lãng phí của Bảo tàng Hà Nội cũng được thể hiện rất rõ khi sau gần 1 năm khánh thành mới có quyết định phê duyệt Hồ sơ thiết kế tổng thể nội dung trưng bày của UBND thành phố (ngày 9/9/2011). Theo quyết định trên, thời gian từ khi chuẩn bị đến khi thiết kế thi công hoàn chỉnh phần nội dung trưng bày mất đúng 9 năm. Cụ thể, giai đoạn chuẩn bị từ tháng 5/2005 đến 1/2010, giai đoạn thiết kế và thi công từ tháng 10/2010 đến tháng 12/2014.

Việc chưa có được thiết kế tổng thể nội dung trưng bày nên từ sau khi hoàn thành và đưa vào sử dụng đến nay, tại nhiều khu trưng bày của Bảo tàng Hà Nội luôn trong tình cảnh "vườn không nhà trống", không có hiện vật trưng bày và số lượng người tham quan thưa thớt. Tại khu trưng bày ngoài trời còn nghèo nàn hơn, ngoài những chậu hoa cây cảnh trang trí chỉ có chiếc xe tăng...

Nói về việc trưng bày, ông Nguyễn Văn Hùng cũng thừa nhận phải nỗ lực lắm thì năm 2014 mới hoàn thành theo như phê duyệt, bởi sau phê duyệt tổng thể, quản lý dự án mới tổ chức mời thầu thiết kế chi tiết và sau đó mới thi công... Ông Hùng cũng cho rằng, đã qua Đại lễ nên không còn "căng thẳng về tiến độ nữa nên cứ theo trình tự để làm".
.
Diễn biến sự xuống cấp Bảo tàng Hà Nội
Ngày 19/5/2008, khởi công xây dựng Bảo tàng Hà Nội.
Ngày 6/10/2010, công trình được khánh thành và gắn biển chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Ngày 11/5/2011, Báo GĐ&XH đăng bài phản ánh tình trạng xuống cấp.
Ngày 17/5/2011, Phó Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thị Bích Ngọc giao Sở VH, TT&DL kiểm tra, xử lý giải quyết vấn đề Báo GĐ&XH nêu.
Ngày 7/6/2011, Ban tuyên giáo Thành ủy tổ chức giao ban báo chí về công trình Bảo tàng Hà Nội. Tại cuộc giao ban, những đơn vị liên quan thừa nhận thông tin Báo GĐ&XH nêu là đúng.
Ngày 4/7/2011, Báo GĐ&XH tiếp tục thông tin hiện tượng ngập nước tại tầng hầm.
Ngày 14/7, tại phiên chất vấn (kỳ họp thứ 2 HĐND TP Hà Nội khóa XIV), đại biểu Hồ Quang Lợi (Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy) đã đề nghị cần làm rõ trách nhiệm về sự xuống cấp của 2 công trình đại lễ là Bảo tàng Hà Nội và Công viên Hòa Bình…
Võ Hải
Nguồn: Gia đình.net.

BẢO TÀNG HÀ NỘI: KHÁNH THÀNH RỒI...BỎ ĐẤY

Bảo tàng Hà Nội: Khánh thành rồi... dang dở 

9/5/2012

VNN - Được đầu tư hơn 2300 tỉ đồng, Bảo tàng Hà Nội sau hơn 1 năm rưỡi khánh thành vẫn đang trong giai đoạn thiết kế trưng bày và chỉ thu hút được 130.000 người từ khi khánh thành năm 2010 đến nay.

Đến Bảo tàng Hà Nội vào buổi chiều chủ nhật đẹp trời, thật bất ngờ khi bãi gửi xe vào bảo tàng rộng lớn mà vắng đìu hiu. Bên cạnh đó là bãi gửi xe được tách riêng để vào dự tiệc cưới tại bảo tàng thì tập nập xe đậu.

Chắc chắn việc kinh doanh tiệc cưới không nằm trong chức năng của bảo tàng và đây cũng không phải mục đích mà Hà Nội muốn hướng tới khi bỏ ra một khoản tiền khổng lồ lên tới 2300 tỉ đồng để hoàn thiện công trình này.

Lễ cưới được tổ chức vào trưa ngày 8/4/2012 bên hông trái của Bảo tàng Hà Nội nhìn từ lối vào.

Vắng khách thăm quan, không chỉ có trong bảo tàng thưa người vì quán cafe và quầy bán đồ lưu niệm tại đây cũng ở trong tình trạng tương tự. Một nhân viên bán hàng quầy lưu niệm ở Bảo tàng Hà Nội tên Thúy cho biết lượng khách đến mua đồ lưu niệm ở đây rất ít, thậm chí có ngày không bán được sản phẩm nào.

Khu cửa hàng lưu niệm tại bảo tàng luôn vắng khách.

Không gian trưng bày các hiện vật trong bảo tàng là rất lớn nhưng cũng vì quá lớn nên khiến việc bố trí và bày hiện vật đang trở thành vấn đề của bảo tàng.

Theo thống kê có hơn 50.000 hiện vật được trưng bày tại Bảo tàng Hà Nội nhưng điều đáng nói các hiện vật này đa phần được các doanh nghiệp hay tổ chức sưu tập đồ cổ cá nhân đem đến để trưng bày. 

Điều này khiến cho người xem có cảm giác như đi xem triển lãm, mỗi doanh nghiệp, cá nhân giới thiệu một mặt hàng của mình trong một không gian chung chứ không có sự gắn kết theo một chủ đề hoặc một chuyên đề nhất định, trong khi tính gắn kết là điều không thể thiếu tại các bảo tàng nổi tiếng nước ngoài. Chính vì thế nhiều người đến bảo tàng không có sự liền mạch khi đi xem, nếu không nói là quá hỗn tạp trong việc tiếp nhận thông tin. 

Tìm kiếm trên Internet để tìm hiểu thông tin về Bảo tàng Hà Nội, chúng tôi cũng hết sức bất ngờ khi không thể tìm thấy website của Bảo tàng Hà Nội. Với quy mô đầu tư và xây dựng lớn nhất cả nước, việc không có website như một bảo tàng nhỏ khác ở Việt Nam hay nước ngoài thực sự là một điều khó hiểu. 

Việc tìm kiếm số điện thoại liên hệ với bảo tàng cũng vô cùng khó khăn. Ngay cả dịch vụ điện thoại 1080 cũng chỉ lưu trong dữ liệu số điện thoại của Bảo tàng Hà Nội cũ ở phố Hàm Long nay đã không còn giá trị sử dụng. 


Quang cảnh bên trong Bảo tàng Hà Nội

Chỉ khi đến gặp được nhân viên của Bảo tàng thì chúng tôi mới được biết do bảo tàng còn đang tập trung vào phần tổ chức trưng bày nên việc xây dựng website thông tin cũng như sổ thông tin vẫn chưa được tiến hành, và ngay cả việc lắp số điện thoại cố định để tiếp nhận thông tin cho bảo tàng cũng đang trong quá trình lắp đặt. 

Trao đổi với ông Nguyễn Văn Hùng – Giám đốc Bảo tàng Hà Nội ông cho biết hiện nay ông không hề biết thông tin gì về việc cho tổ chức đám cưới bên cạnh Bảo tàng Hà Nội, chủ trương hoạt động của bảo tàng là không có việc này và ông hứa sẽ tìm hiểu thông tin trên để có câu trả lời.

Ông Hùng cũng cho biết thêm Bảo tàng Hà Nội hiện nay vẫn chưa cho trưng bày chính thức nên chưa bán vé vào cửa. Ban dự án của bảo tàng đang hoàn thành dự án trưng bày chính thức cho bảo tàng và dự kiến sẽ hoàn chỉnh vào khoảng năm 2014 theo kế hoạch.

Bảo tàng Hà Nội được khánh thành từ 2010 để chào mừng 1000 năm Thăng Long-Hà Nội với rất nhiều kỳ vọng của người dân. Tuy nhiên cho đến giờ vẫn là một bảo tàng "dang dở" không thu hút mấy người xem. Xin được kết bằng một nhận xét của nhà sử học Dương Trung Quốc khi nói chuyện về bảo tàng Hà Nội với báo VietNamNet: “Ta đã có thể đầu tư xây dựng được một bảo tàng khá hiện đại nhưng lại chưa kịp chuẩn bị và hoàn thành công tác rất quan trọng đối với bảo tàng, đó là sưu tập. Rốt cục Bảo tàng Hà Nội trở thành một bảo tàng có vỏ mà không có ruột.”


Từ năm 2010 đến nay Bảo tàng Hà Nội theo số liệu tổng hợp thu hút được khoảng 130.000 lượt khách. Trong khi đó riêng từ năm 2010 đến 2011 các bảo tàng quy mô nhỏ hơn tại Hà Nội như Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam thu được 500.000 lượt khách, Bảo tàng Lịch Sử Việt Nam là 73.000 lượt. 
Bảo tàng Hà Nội với tổng diện tích gần 54.000 m2, tòa nhà bảo tàng cao 30 m, gồm 4 tầng nổi và 2 tầng hầm; diện tích xây dựng xấp xỉ 12.000 m2, diện tích sàn hơn 30.000m2 (kể cả tầng hầm và tầng mái), bảo tàng Hà Nội hiện có quy mô lớn nhất nước. Tổng vốn đầu tư 2.300 tỷ đồng.
Vĩ Lam
Nguồn: VietNamnet.