Hiển thị các bài đăng có nhãn Thích Thanh Thắng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thích Thanh Thắng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2021

HÃY TRẢ LẠI LƯ HƯƠNG ĐỨC THÁNH TRẦN


XIN TRẢ LẠI LƯ HƯƠNG ĐỨC THÁNH TRẦN
(Nhân ngày giỗ Thánh 20/8 âm lịch)

Bài: Thích Thanh Thắng

Nếu Đức Thánh Trần không phải anh hùng dân tộc thì nào chỉ có lư hương mà tượng đài cũng bị phá từ lâu rồi. Tại sao trước 1975, Hải quân Việt Nam Cộng Hoà lấy biểu tượng Đức Thánh Trần và tôn xưng ngài làm thánh tổ Hải quân?

Bởi ý thức tinh thần dân tộc đã được thể hiện mạnh mẽ trên dòng chữ dưới chân tượng đài: “Phen này nếu ta không phá xong giặc Nguyên, thề không bao giờ trở lại khúc sông này nữa”.

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2021

TƯỞNG NIỆM CỤ LÊ ĐÌNH KÌNH - NHÂN NGÀY GIỖ ĐẦU CỦA CỤ

VĂN TẾ CỤ KÌNH
 (Huynh đệ cùng ngồi soạn văn tế cụ Kình, mong cụ sớm siêu sinh Lạc cảnh)

Thích Thanh Thắng
17 tháng 9 lúc 19:50 ·

Cụ Lê Đình Kình hỡi, 

Mảnh hồn người đang phiêu dạt ở nơi đâu.
Hay phảng phất trong đau đáu ánh nhìn người dân nước Việt.
Tủi không đủ với lòng người tha thiết,
Đau nào bằng nơi tâm địa ngổn ngang.

Niềm tin!
Ôi sống chết với niềm tin?!
Mấy mươi năm tuổi đảng còn in,
Nhưng đất nước chẳng còn đâu vô sản.
Lợi đủ đường rơi vào bầy tham nhũng,
Danh trăm trò chạy theo thói gian manh.

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

BIỂN ĐÔNG VÀ CHIẾN LƯỢC “BINH PHÁP CÔNG TÂM”

BIỂN ĐÔNG VÀ CHIẾN LƯỢC “BINH PHÁP CÔNG TÂM”
Thích Thanh Thắng 

Nói đến chiến lược “binh pháp công tâm” không thể không nhắc tới người anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi. Câu nói: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn/ Lấy chí nhân để thay cường bạo” của Nguyễn Trãi trước giặc Minh, gần như được tất cả người Việt Nam thuộc nằm lòng. Trải gần 600 năm nay đã trở thành tuyên ngôn cho tinh thần yêu nước, khát khao hòa bình của người Việt trước tất cả các thế lực xâm lăng.

Trong những ngày gần đây, vụ việc Trung Quốc mời thầu khai thác dầu trái phép trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, đẩy mạnh xây dựng thành phố Tam Sa bao chiếm toàn bộ Hoàng Sa và Trường Sa, đã trực tiếp đe đọa sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, nếu không nói rằng đó là việc từng bước hiện thực hoá ý đồ xâm lược.

Trong lúc thế giới phản ứng về sự sai trái này của Trung Quốc, thì truyền thông Trung Quốc không ngại xuyên tạc thông tin, đánh lạc hướng những vấn đề bất ổn nội bộ, dẫn dư luận vào tranh chấp Biển Đông, cụ thể bằng việc mập mờ đánh lận con đen, biến những khu vực không có tranh chấp thành khu vực tranh chấp, để “hợp thức hoá” đường lưỡi bò do Trung Quốc tự nghĩ ra, bất chấp luật pháp quốc tế và quyền lợi trên Biển Đông của những nước liên quan. Đồng thời Trung Quốc còn to tiếng dọa nạt láng giềng với thái độ trịch thượng “vừa ăn cướp vừa la làng”, thiếu văn hoá lễ độ trong ngoại giao.

Việt Nam đứng trên chính nghĩa, dựa vào luật pháp quốc tế và quyền bảo vệ chủ quyền để lên án hành vi xâm phạm trắng trợn của Trung Quốc. Dư luận quốc tế cho đến thời điểm này đã hiểu rõ hành vi độc chiếm Biển Đông của Trung Quốc, nhận ra đường lưỡi bò là một yêu sách phi lý, là hình thức vẽ lại bản đồ thế giới bằng hành vi cưỡng bức.

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

CHÙM HOA - Tạp văn của Thích Thanh Thắng

Trân trọng giới thiệu chùm bài viết về các loài hoa của tác giả Thích Thanh Thắng:
Hoa Cẩm cù

Giàn cẩm cù trước sân nhà nó ngày càng xanh tốt và nở rất nhiều hoa. Vào buổi sáng từng chùm hoa như trái cầu nhỏ tỏa hương dịu nhẹ. Sức sống của lan cẩm cù thật bền, bởi ngay cả khi hoa đã rụng đi rồi, từ những cuống hoa đã cũ, một thời gian sau lại nảy nụ và đơm những bông hoa trắng nhỏ xen lẫn nhụy hồng có hình ngôi sao năm cánh trông thật dễ thương.

Nó còn nhớ, năm vừa tròn 12 tuổi, nó đã quyết tâm đi bộ gần 30 cây số từ Phố Hiến sang chùa Hương để cầu nguyện cho mẹ nó mau khỏi bệnh. Theo lời mẹ nó kể thì nó là đứa con cầu tự ở đất Phật Hương Sơn.

Thời gian đó mẹ nó ốm nặng phải nghỉ dạy học, có lúc yếu tưởng chừng như không qua khỏi. Từng cơn hen suyễn kéo đến nặng nhọc, tay mẹ nó gầy khô vịn vào thành giường cùng với những cơn co thắt lồng ngực không ngớt dày vò. Bố và các anh của nó thỉnh thoảng phải đi làm xa, ở nhà nó và đứa em gái không biết làm thế nào chỉ biết đứng nhìn mẹ mà ôm nhau khóc. Nghe mẹ nó nói, mẹ không còn sống được bao lâu nữa, nhưng nó vẫn có đủ niềm tin để nói rằng: “Mẹ ơi, mẹ sẽ không chết đâu, mai con sẽ sang Hương Tích niệm Phật và cầu nguyện cho mẹ mau khỏi bệnh!”. Mẹ nó khẽ mỉm cười nhìn nó bằng con mắt thật hiền nhưng rất yếu. Nó không thể nào quên được ánh mắt của mẹ nó khi ấy.

Hôm trước trời còn ấm, thế mà chỉ trong có một đêm trời đã trở rét. Những cơn gió rít lên từng hồi trên triền đê, với chiếc áo bông đã cũ, nó theo con đường mòn nhỏ đi ra bến đón thuyền sang sông. Hành trang của nó chỉ có hơn chục nghìn bạc được cẩn thận luồn sâu vào trong cạp quần phòng khi bất trắc, một chiếc làn nhựa màu đỏ với một chút lễ bạc gồm vài đĩa hoa tươi, vài đinh vàng giấy, ba nải chuối còn xanh, vài bó hương và cả cơm nắm muối vừng mà chiều hôm trước bà ngoại và dì nó làm để nó mang theo ăn dọc đường.