Hiển thị các bài đăng có nhãn Khánh Trâm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Khánh Trâm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Ý kiến: QUỐC TANG FIDEL CASTRO LÀ TRÁI PHÁP LUẬT VIỆT NAM


Ý kiến về quyết định quốc tang Fidel Castro
của Đảng Cộng sản Việt Nam

FB Nguyễn Anh Tuấn

 
RA THÔNG CÁO QUỐC TANG CHO FIDEL, TRUNG ƯƠNG ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM CÓ LÀM TRÁI PHÁP LUẬT?

28-11-2016

[Chưa bàn tới việc đây nên là ‘quốc’ tang – chuyện của cả quốc gia, hay là ‘đảng’ tang – chuyện riêng của Đảng Cộng sản cầm quyền, mà chỉ bàn về khía cạnh pháp lý của thông cáo.]

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Tin buồn: THÀNH KÍNH CHIA BUỒN CÙNG CHỊ KHÁNH TRÂM

.
.
. .
.
.

 TIN BUỒN  

Chúng tôi vô cùng kính tiếc báo tin, thân mẫu của chị 
Nguyễn Thị Khánh Trâm, nhà nghiên cứu văn hóa,
thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, con dâu Tướng Trần Độ

Cụ bà PHẠM THỊ LÃNG

 sinh 1924 tại Phú Thọ
Trú tại: số nhà 26, ngõ 242 đường Láng, 
phường Thịnh Quang, quận Đống Đa, TP Hà Nội

đã tạ thế hồi 09h30 ngày 13/03/2016
(tức ngày 5 tháng 2 năm Bính Thân), hưởng thọ 93 tuổi.

Lễ viếng từ 13h15 đến 14h45 Thứ Tư ngày 16/03/2016
(tức ngày 8 tháng 2 năm Bính Thân)
tại Nhà tang lễ số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội.

Lễ truy điệu và đưa tang hồi 14h45 cùng ngày.
 
Hóa thân về cõi vĩnh hằng tại Đài hóa thân Hoàn Vũ  HN.
Sau đó an táng tại nghĩa trang quê nhà Việt Trì, Phú Thọ.

Chúng tôi xin dâng lời cầu nguyện Đức Phật A Di Đà và chư Phật tiếp dẫn hương linh Cụ bà Phạm Thị Lãng thung dung về cõi Tịnh độ an lạc vĩnh hằng trong muôn vàn kính tiếc của con cháu, chắt và gia tộc nội ngoại.
Và thành kính nghiêng mình chia buồn cùng Chị Nguyễn Thị Khánh Trâm cùng toàn thể tang quyến trước mất mát lớn lao này!

.

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Đào Tiến Thi: NỖI BUỒN HẠ CHÍ


NỖI BUỒN HẠ CHÍ  
(Tặng Khánh Trâm, Từ Huy, Thuý Hạnh, Xuân Diện)
Đào Tiến Thi 
Chúng tôi tất cả chỉ có bốn người: Nguyễn Thị Khánh Trâm, Nguyễn Thị Từ Huy, Nguyễn Xuân Diện và tôi, ngồi âm thầm trong góc một quán cà phê.

Đây là thịnh tình của Khánh Trâm. Chị muốn có một cuộc hàn huyên để chia tay Từ Huy, người sắp lên đường sang Pháp học tiến sỹ triết học.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Khánh Trâm: VĨNH BIỆT NGƯỜI CON YÊU DẤU CỦA DÒNG KIẾN GIANG

VĨNH BIỆT NGƯỜI CON YÊU DẤU CỦA DÒNG KIẾN GIANG
Nguyễn Thị Khánh Trâm*
Tên ông là Nguyễn Kiến Giang , tên một con sông của đất Quảng Bình và con sông ấy lại chảy ngang chính ngôi làng nơi ông sinh ra nhưng tôi lại gọi ông là chú Kiên Giang giống như cách gọi của bố chồng mình.Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại gọi như vậy nhưng tôi đoán rằng chữ “Kiên” là kiên cường và chữ “Giang” có nghĩa là con sông, dòng sông. Và, theo cách hiểu của tôi thì chú là một dòng sông kiên cường đúng như tính cách con người chú. Sáng nay ngày 2/12/2013 chú đã về nơi chín suối và đầu giờ chiều tôi mới biết tin-một cái tin không ai muốn nhận dẫu vẫn biết rằng sự sống thì vĩnh hằng còn đời người thì hữu hạn.
 
Chú Kiên Giang kính yêu ơi! Chiều nay từ đất phương Nam cách xa đất Bắc cả vạn dặm cháu ngồi nhớ lại những lần chú cháu gặp nhau. Lần cuối cùng là hè 2012 ở bệnh viện Hữu Nghị Hà Nội rồi trước đó là những cuộc thăm viếng ngắn ngủi để cháu được nghe chú kể về những tháng năm đau buồn hay những niềm vui nho nhỏ của một đời cầm bút. Chính những năm tháng này đã tạc nên một “dòng sông kiên cường”- Kiên Giang. Lần nào ngồi bên chú cháu cũng học được nhiều điều. Cháu đã được đọc những trang viết của chú từ những năm tháng chưa có Internet, mọi người phải dấm dúi truyền tay nhau, phải tính toán xem những “tài liệu phản động” ấy đưa cho nhau lúc nào (và ở đâu) thì an toàn…Đọc những kiến thức về văn hóa, chính trị, tôn giáo…mà cứ vụng vụng trộm trộm, mắt nhìn lấm la lấm lét không khác gì phường trộm cắp xấu xa ( có đời thủa nhà ai lại vô lý và khổ sở như thế hả chú?) Một người công dân trẻ tuổi như cháu ngày ấy chưa hiểu biết gì về chính trị như bây giờ thế nhưng cháu cứ say sưa đọc “ Nhìn lại quá trình du nhập chủ nghĩa Mác Lê Nin vào Việt Nam”, “ Khủng hoảng và lối ra”, “ Từ duy tân đến đổi mới”, “Công bằng xã hội và kinh tế”, “ Một cuộc chiến chống lại “phi lý tính”, “ Nhìn nhận thực trạng văn hóa Việt Nam hiện nay”, “ Một quan niệm về hiện đại hóa ở Việt Nam”, “ Đi tìm cách tiếp cận bản tính gốc người Việt”, “ Đời sống tâm linh và ý thức tôn giáo”…Chú đã cho cháu hiểu thế nào là sự thụt lùi của lịch sử với những dẫn chứng sinh động từ bài viết về phong trào Duy Tân với nhận xét đầy giá trị: “ Tuy nhiên, dứng trên bình diện lịch sử mà xét, chỉ riêng việc các nhà nho Duy Tân đề xướng dân chủ, văn minh, dân giàu nước mạnh…giữa một thế giới cạnh tranh quyết liệt, “mạnh được yếu thua”, cũng đủ để coi sự nghiệp của các cụ là một cống hiến vô giá cho công cuộc giải phóng dân tộc và hiện đại hóa đất nước. Cái hay nhất, cái sáng suốt nhất của các cụ chính là ở chỗ kết hợp hai mặt ấy với nhau thành một quá trình thống nhất. Nói cách khác các cụ đã đặt ra được một hệ vấn đề đúng. Và hệ vấn đề ấy vẫn đang đặt ra với chúng ta, sau gần một thế kỷ ”. 
Con người chú từ chỗ say sưa với CNCS để rồi từ bỏ chủ nghĩa ấy với bao ĐỚN ĐAU. Chỉ có những người trong cuộc thì may ra mới hiểu hết được sự “đớn đau” này. Những người như cháu nếu có “đau” thì chỉ đau ngoài da, còn cái đau của chú là cái đau cấu từng thớ thịt, cấu nát con tim…bởi thế chú mới chia sẻ “ Đó là một cuộc tự lột xác, không phải không đau đớn. Bởi vì khi tôi viết xong để mình từ giã chủ nghĩa xã hội khoa học thì gần như không ăn, uống thì có, vì nó mệt quá…Bởi vì đây là một niềm tin, một cái gì đó rất thiêng liêng, mà tự mình phải lột bỏ đi. Cái đó là một sự đau đớn ghê gớm”.

Chú Kiên Giang ơi, kể từ ngày hôm nay chú không còn phải chịu thêm cái “đau” nào nữa như nhà triết gia kiêm sử gia trứ danh Phùng Hữu Lan đã nói: Hải khoát thiên không ngã tự phi / biển rộng trời cao ta vút bay. Thật lạ kỳ, hai học giả là chú và Phùng Hữu Lan cùng có cuộc đời đầy oan nghiệt. Viết những dòng chữ này cháu nhòe nước mắt. Hình ảnh chú lại hiện về. Cháu xin gửi tặng chú những dòng ghi chép về những cuộc gặp mặt trong quá khứ coi như đây là những lời cuối cùng của chú cháu mình chú nhé. Cho cháu gửi những lời thì thầm trong gió này để nhờ gió cuốn đi đến nơi chú nằm.

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

KHÁNH TRÂM: MỘT BUỔI MÍT TING Ở SÀI GÒN

Tác giả Khánh Trâm (áo đỏ No U) đứng giữa đoàn biểu tình.

MỘT BUỔI MÍT TING Ở SÀI GÒN
Khánh Trâm 

Kể từ buổi sáng thứ năm, ngày 6/12/2012 giờ phút ra đời cái Bản thông báo của nhân sĩ trí thức TP HCM với 5 người đại diện ký tên kêu gọi nhân dân TP tham gia buổi meeting phản đối những hành động gây hấn thời gian gần đây của nhà cầm quyền Trung Quốc, tôi (tuy đã có tuổi) lại sống trong không khí náo nức, sôi động của những lần xuống đường trước đây và trong bụng thầm mong sao đừng bị đi biểu tình hụt như hồi tháng 8.

Sáng nay là chủ nhật 9/12/2012. Ngày hẹn mít ting. Suốt đêm qua, bài thơ “Trường Sa hành” của Tô Thùy Yên cứ chập chờn trong giấc ngủ của tôi: “ Trường Sa, Trường Sa đảo chếnh choáng/ thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề” với “Bốn trăm hải lý nhớ không tới” và “Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế” do trước đó người láng giềng là đảo Hoàng Sa đã bị hải quân Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm nên thi nhân đã thấy “Trùng dương khóc trắng trời”.

Những ngày này, tổ quốc Việt Nam đang lâm nguy. Cái khát vọng độc chiếm Biển Đông của Trung Quốc đang được thực hiện một cách bài bản mà giọt nước làm tràn ly là chiếc hình lưỡi bò ngoạm 80% Biển Đông trên tấm họ chiếu Trung Quốc và quyết định chặn bắt tầu thuyền đi lại từ ngày 1/1/2013 của họ. Thế là những  người dân Việt nam ai không chịu nhục đã cùng nhau tập trung tại trước nhà hát thành phố.

Tôi đến từ sớm và được thưởng thức đoàn quân nhạc trong bộ trang phục mầu trắng toát (chắc cũng giống sóng biển Đông khóc trắng trời!). 8:30 phút kết thúc ca nhạc. Những người không quen mà hẹn nhau và những người được giao nhiệm vụ đột xuất cũng hẹn nhau buổi sáng nay khá đông. Khoảng 10 phút sau khi quân nhạc rời đi là chúng tôi tiếp quản ngay chỗ này. Cái thềm nhà hát này cũng mang nhiều dấu ấn lịch sử. Nhiều người trong đoàn mít ting còn nhớ, tại chính nơi đây năm 1974 chủ tịch tổng hội sinh viên Sài Gòn, Bs Huỳnh Tấn Mẫm đã cầm đầu đoàn biểu tình chống chiến tranh. Hôm nay ông cũng có mặt. Những tiếng hô: Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam vang lên liên tiếp. Người bắt nhịp cho những tiếng hô là nhà báo Lê Phú Khải để rồi những bạn trẻ và nhân dân tiếp tục truyền đi những lời khẳng định mạnh mẽ này. Tiếp nối khẩu hiệu trên là 2 tiếng VIỆT NAM, VIỆT NAM, VIỆT NAM nghe thật ấm lòng. Nhà báo Lưu Trọng Văn hô to: “Tổ quốc trên hết”, thế là những tiếng “Việt Nam. Việt Nam” lại một lần nữa được vang lên…