Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

THÊM MỘT BLOGGER BỊ CHÍNH QUYỀN KIỂM SOÁT


Hôm nay 14.9 tròn một năm ngày Công ty Điện máy Việt Long đuổi việc người yêu nước - thanh niên Nguyễn Văn Phương. Xem bài tại đây: "TGĐ Cty Việt Long đuổi việc người biểu tình yêu nước"
_______________________________________

Thêm một blogger bị chính quyền kiểm soát

2012-09-13
Chị Phương Bích vừa bị UBND phường Dịch Vọng gửi giấy mời yêu cầu tham dự cuộc họp bàn đưa đối tượng vào diện quản lý theo nghị định 163/2003/ND-CP do ông Phan Văn Khải ký ngày 19/12/2003.

Đây là hình thức đấu tố của chính quyền như đã từng xảy ra trước đây đối với luật sư Lê Quốc Quân. Chị Phương Bích là một người nổi tiếng trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Mặc Lâm phỏng vấn chị Phương Bích để biết thêm chi tiết, trước tiên chị nói về diễn tiến của việc mời chị:

"Giấy mời này là do chủ tịch UBND phường ký. Tôi từ chối tham gia nên cũng không rõ về cuộc họp này. Theo như tôi đọc cái nghị định này thì họ nói là sẽ làm theo cái nghị định đó thì có nghĩa là phải có người đề nghị lên. Tôi cũng đang chờ vì tôi không biết ai là người đề nghị. Theo quy định thì họ sẽ có người đề nghị như là một cái công văn đề nghị lên phường là người này cần thiết phải đưa vào diện  gọi là cần phải giáo dục lại đấy. Tôi chưa biết họ dựa trên cơ sở nào. Các đoàn thể ở chung cư nhà tôi ở như tổ dân phố,  hay Mặt trân Tổ quốc, hay là Phụ nữ  v.v. họ có đề nghị lên thì lúc ấy phường họ sẽ họp dựa trên cơ sở mà hồ sơ họ cung cấp.

Nếu nói cho đúng thì họ phải đi xác minh tức là công an họ phải đi xác minh, hoặc kể cả công an họ có đề nghị với bên UBND phường, thì cái hội đồng đó họ sẽ họp và họ sẽ xét việc đưa người mà họ xếp vào diện mà họ gọi là quản lý đó để ra một quyết định. Tôi chờ xem là nếu họ đưa quyết định đó cho tôi thì tôi sẽ biết được đâu là người đề nghị đưa tôi vào diện quản lý hoặc là giáo dục.

Việc này nó gọi là nghị định giáo dục lại công dân đấy. Tôi thì tôi chỉ biết là khi mà họ mời tôi ra và căn cứ trên những sự việc mà tôi đã đi tham gia biểu tình năm lần bảy lượt họ ngăn chận tôi như thế thì tôi đoán rằng họ sẽ đưa tôi vào cái diện quản lý và giáo dục giống như là họ đã làm đối với luật sư Lê Quốc Quân đấy anh ạ. Tôi cũng chỉ đoán phỏng như thế."

Mặc Lâm: Trước tình hình như vậy thì chị cảm thấy thế nào khi bị khép vào diện cần phải quản lý và giáo dục lại, thưa chị?

Phương Bích: "Đây là sự ngạo mạn, bởi vì họ là đầy tớ, họ là công bộc của nhân dân, nhưng họ lại muốn nhăm nhe, trong khi bổn phận của họ thì họ không làm tròn trách nhiệm. Chưa làm tròn trách nhiệm thì họ nhăm nhe việc đi giáo dục lại nhân dân. Như tôi đã nói tôi chỉ là một cá nhân nhỏ bé trong  hàng ngũ những người xuống đường đi biểu tình hô lên “đả đảo Trung Quốc xâm lược” và “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam”. Trong những người hô như thế thì có cả người già lẫn người trẻ, có đủ các thành phần từ người dân đến thành phần trí thức – những người rất đáng kính, nhưng họ lại muốn giáo dục tôi về cái việc tôi đi biểu tình có nghĩa là gián tiếp giáo dục cả những con người đáng kính đó, thì tôi cho rằng đấy là một sự ngạo mạn và vô lễ của những người mệnh danh là công bộc là đầy tớ của nhân dân." 

Chỉ thị từ đâu?
.

000_Hkg5241371-250.jpg
Người biểu tình chống Trung Quốc bị đàn áp hôm 21/8/2011. AFP photo

Mặc Lâm:Theo chị thì đây là quyết định của UBND phường Dịch Vọng hay do chỉ thị từ cấp cao hơn ạ?

Phương Bích: "Họ làm cũng chỉ để gọi là làm cho có chuyện thôi anh ạ. Thực tế theo tôi biết thì đối với phường Dịch Vọng họ rất kính trọng gia đình tôi. Họ luôn luôn cử cán bộ vào trong gia đình tôi chúc mừng cụ nhà tôi mà anh. Tất nhiên, đối với tôi thì họ phải cố làm, làm cho xong việc đối với cấp trên, qua cái việc đó để nói với cấp trên của họ, chứ còn thực tế ra tôi cũng không muốn căng thẳng với phường nhà tôi."

Mặc Lâm: Được biết ông cụ thân sinh của chị là một nhà cách mạng lão thành, ý kiến của ông thế nào khi chị tham gia vào các cuộc biểu tình chống TQ và rồi bị bắt hay những hoạt động khác của chị đã gây sự phản ứng của chính quyền như vậy, thưa chị ?

Phương Bích: "Thực tế là bố tôi hiểu và bố tôi vẫn ủng hộ, nhưng mà cụ nhà tôi đã 90 tuổi, cũng yếu cơ thể và nhất là cụ đang bệnh tật. Tâm lý của người già mà đang bệnh tật lại sống với con, và nhất là tôi lại là phụ nữ anh ạ. Một lần khi tôi bị bắt vào Hỏa Lò, rồi một lần tôi bị chở đi từ sáng tới tối mới về, thì nói chung tâm lý của người cha già cũng thấy thương con gái lận đận cho nên cũng chỉ muốn cho con mình bình yên mà thôi, cho con mình và cho cả bản thân mình nữa. Nhưng cụ vẫn hiểu, cho nên khi tôi viết những bài này tôi đều đưa cho cụ đọc và cụ vẫn đồng tình anh ạ. Tôi nghĩ là bố tôi yên tâm. Nếu như bố tôi cảm thấy con mình không làm gì sai thì bố hiểu rằng họ có bắt con mình thì trước sau họ cũng phải thả. Cũng giống như Bùi Hằng đấy, bài học Bùi Hằng là bài học nhãn tiền đối với họ, thì đối với con (Phương Bích) con chưa thể so với Bùi Hằng được đâu!  Thế thì đối với cụ nhà tôi, khi tôi động viên như thế thì  cụ lạc quan trở lại."

Mặc Lâm: Chị có nghĩ rằng do tham gia các cuộc biểu tình chống TQ, hay là phản đối những hành vi đánh chết người của công an, hoặc là lên tiếng về các vụ tham nhũng mà chính quyền xem chị là người bất đồng chính kiến cần phải đặt trong vòng kiểm soát hay không ạ?

Phương Bích: "Cái gì mà tôi biết rõ thì tôi tham gia. Vụ nhà cô Kim Tiến con ông Trịnh Xuân Tùng thì việc đó tôi đọc báo biết rõ thì tôi viết về trường hợp đó. Mỗi lần tòa xử tay trung tá đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng thì tôi có đi tham gia, nhưng thực tế việc tham gia của tôi chỉ là đứng ở ngoài chứ mình đâu có được vô trong tòa đâu. Chỉ phân tích những điều đơn giản như thế chứ thật tôi chưa dám đi sâu vào cái chuyện thủ tục tố tụng người ta làm như thế nào, có đúng thủ tục không, thì tôi vẫn chưa dám nói.

Còn cái chuyện tham nhũng thì tôi nói anh nghe, tôi cũng chỉ nghe như thế và bày tỏ ý kiến của tôi thôi, chứ còn chuyện đúng là mình phải nắm được cái sự việc như thế nào thì mình mới có thể nói được. Tôi ủng hộ quá trình chống tham nhũng của tất cả những người mà người ta có căn cứ chứ còn tôi thì tôi không dám đi sâu vào các chuyện đó."

Mặc Lâm: Trong những ngày sắp tới chị sẽ đối phó với những sức ép từ chính quyền như thế nào? Chị sẽ chống lại bằng cách kiện cáo hay bằng những bài viết lên tiếng sự đàn áp qua hình thức quản lý này?

Phương Bích: "Tôi vẫn chọn biện pháp ôn hòa, anh ạ, bởi vì anh thừa hiểu bây giờ mình muốn tồn tại thì ít ra mình cũng phải đấu tranh để cho mình tồn tại, chứ còn nếu mà mình làm những biện pháp mạnh, hoặc là xuống đường v.v. thì họ có thể bắt giữ mình như với lý do “gây rối trật tự công cộng” rồi họ tống mình vào trại, chẳng hạn như thế, thì hiệu quả sẽ không được như mình ở ngoài để mình đấu tranh. Tôi sẽ viết đơn tố cáo, hoặc đơn khiếu nại phản đối, đồng thời tôi vẫn viết blog."

Mặc Lâm: Xin một lần nữa cám ơn chị Phương Bích.

Phương Bích: "Dạ vâng. Cảm ơn anh."

Nguồn: RFA Việt ngữ.

Phương Bích: BƯỚC TIẾP THEO SẼ LÀ GÌ?

Bước tiếp theo sẽ là gì?
Phương Bích
Đây là bước đầu.  Xem ra họ sẽ làm bước hai là đấu tố tôi giống như luật sư Lê Quốc Quân chăng?
Tôi cứ nghĩ trong số những người dân mà họ có thể sẽ dùng để đấu tố tôi, có bao nhiêu người đã nhìn thấy quyển Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam? Bao nhiêu người giở nó ra đọc, và bao nhiêu người biết về điều 69 của Hiến pháp?
Họ không thể dùng những người này đấu tố tôi việc gì khác, ngoài việc họ sẽ định hướng cho những người này đấu tố rằng tôi đi biểu tình là vi phạm pháp luật, là gây rối trật tự công cộng. Với nhận thức của những người chưa một lần biết đến điều 69 trong hiến pháp, chưa một lần nhìn thấy tôi gây rối như thế nào, gây rối với ai thì họ định đấu tố tôi kiểu gì?
Thời cải cách ruộng đất qua lâu rồi. Dân mình tuy không còn chỉ toàn là bần cố nông ít học như ngày xưa mà bảo họ sẽ nhảy xếch lên, xỉa xói vào mặt người bị đấu tố. Nhưng số người hoàn toàn mù tịt về luật pháp, không bao giờ đọc sách báo mà chỉ biết có cái tivi, chỉ biết nghe đảng và nhà nước độc quyền nói thì còn tương đối nhiều. Tôi rất muốn biết màu sắc của cuộc đấu tố thời hiện đại này như thế nào, có khác gì năm mươi nhăm năm về trước không?
Nhiều năm trước họ phản đối tư duy và việc làm của ông Nguyễn Kim Ngọc, để rồi nhiều năm sau lại làm theo chính cái họ đã phản đối trước đó. Thậm chí làm phim ca tụng ông ấy.
Họ sống chết bắt Bùi Hằng tống vào trại cải tạo để rồi 5 tháng sau sống chết lôi ra bằng được. Báo chí trước đó đưa tin, làm phóng sự rùm beng thì sau này lại im thin thít.
Thế nên tôi nghĩ chả lấy gì làm ấm ức lắm nếu họ có đấu tố tôi thật.  Biết đâu sau này họ lại bảo: chị thông cảm, ngày đấy nó thế!
Nguồn: PB.blog.

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC LÊN TIẾNG VỀ MỘT BÀI BÁO BỊA ĐẶT

Một cách làm báo kỳ lạ
Nguyên Ngọc
Ngày 12/09/2012, báo Quân đội nhân dân đăng bài “Tây Nguyên thương nhiều, yêu nhiều và ưu tư cũng nhiều” của hai phóng viên Quang Hồi và Duy Thành, ghi là trao đổi ngắn với nhà văn Nguyên Ngọc. Tôi đọc và  kinh ngạc: Tôi bị nhét vào mồm nhiều câu rất vớ vẩn lẫn những ý rất bậy bạ.
Đọc kỹ đôi chút, có thể thấy hai phóng viên này có hai cách chính để sáng tác nên một bài phỏng vấn như sau:
- Một: Tự mình đặt ra một số câu hỏi, rồi dựa vào một số điều nghe loáng thoáng ở đâu đó, đoán mò người được phỏng vấn có thể nghĩ như thế này, thế này …, lấy những đoán mò  của họ làm câu trả lời có thực của đương sự, cứ thế đăng đại lên! Chẳng hạn đọan rất sếnh họ cho tôi nói về “Tây Nguyên như bầu sửa mẹ …tạo nên ngôn ngữ văn chương Nguyên Ngọc…”; hoặc đoạn từ ý của anh Trung Trung Đỉnh nói ở Pleiku ngày 4-9 rằng “không ai làm cũ được NN”, tưởng tượng và bịa ra toàn bộ câu trả lời rất lảm nhảm của tôi về những cái gọi là “tư duy”.
- Hai: Nhặt nhạnh lỏm bỏm một số ý, một số chi tiết trong vài bài viết vào lúc nào đó của người được phỏng vấn, từ đó tự mình đặt ra câu hỏi (mà chính người được phỏng vấn không hề biết), tự mình sáng tác ra câu trả lời, liều lĩnh đăng lên, bất chấp tất cả. Chẳng hạn đoạn họ gán cho tôi nói (một cách ngu dốt) về “hai thành tố (?) Tây Nguyên đặc sắc đó là căn phòng chung và sử thi” …  Tôi không hề nói một lời nào với họ về hai chuyện ấy. Tôi viết ở chỗ khác, đàng hoàng, chặt chẽ, và không hề bảo rằng đó là “hai thành tố Tây Nguyên đặc sắc”.
 
Trước đây tôi cũng có làm báo, cũng có thời làm báo quân đội; đã lâu không còn làm báo. Không ngờ báo chí ta, có cả báo quân đội, đã đạt được … tự do đến thế!
N.N. 
__________________________________________
Nhà văn Nguyên Ngọc:

Tây Nguyên thương nhiều, yêu nhiều và ưu tư cũng nhiều

QĐND – Thứ Tư, 12/09/2012, 22:3 (GMT+7)

QĐND – Nhân sinh nhật lần thứ 80 của Nhà văn Nguyên Ngọc, vừa qua, tại thành phố Plei-cu (Gia Lai), bạn bè, đồng nghiệp của nhà văn đã tổ chức mừng sinh nhật ông. Nhân dịp này, Nhà văn Nguyên Ngọc đã có cuộc trao đổi ngắn với phóng viên Báo Quân đội nhân dân về trăn trở của ông với văn hóa Tây Nguyên, xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc.
Phóng viên (PV): Thưa nhà văn, nhắc tới Nguyên Ngọc người ta nghĩ ngay tới Tây Nguyên, vậy điều gì ở Tây Nguyên đã làm nhà văn gắn bó và thành công?
Nhà văn Nguyên Ngọc: Tôi sinh ra ở Quảng Nam – Đà Nẵng, nhưng tuổi đời đẹp nhất của tôi lại sống, chiến đấu và viết ở Tây Nguyên. Nếu không có Anh hùng Núp, cụ Mết thì không có “Đất nước đứng lên”, không có “Rừng xà nu”… và đương nhiên không có Nguyên Ngọc. Chính cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đế quốc Mỹ của đồng bào Tây Nguyên, chính văn hóa Tây Nguyên với những mái nhà rông, tiếng cồng chiêng vang giữa núi rừng, những đêm uống rượu cần nghe già làng kể sử thi… tất cả khiến Tây Nguyên như một bầu sữa mẹ, tạo nên ngôn ngữ văn chương Nguyên Ngọc. Tôi không nhận mình là một tài năng văn chương, tôi chỉ ghi lại hiện thực đời sống nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ thôi.
- Nhà văn từng nói: Giờ mỗi lần trở lại Tây Nguyên, nhớ thật nhiều, thương thật nhiều và ưu tư cũng thật nhiều? Nhà văn ưu tư điều gì về vùng đất, con người Tây Nguyên?
- Về với Tây Nguyên tôi như được trở lại tuổi thanh xuân của mình, tôi được gặp lại những người bạn trong kháng chiến, gặp lại những tên đất, tên làng mà một thời tôi cùng đồng đội và đồng bào Tây Nguyên ngăn bước quân thù.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang. Giờ đi về các buôn làng thấy bà con cả đời vì cách mạng, sống, chiến đấu, che chở cho bộ đội đánh giặc trong hai cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc. Ấy thế mà, giờ đây sau bao nhiêu năm đổi mới, bà con nơi đây còn nghèo khổ lắm! Cần phải trả ơn lại đối với đồng bào Tây Nguyên.

Càng nhìn sâu về góc độ văn hóa, tôi càng thấy buồn. Giờ đây, hai thành tố văn hóa Tây Nguyên đặc sắc đó là căn phòng chung và sử thi cũng đang bị xâm phạm nghiêm trọng. Dù gọi là nhà gươl (Cơ-tu), nhà rông (Ba-na, Xơ-đăng) hay nhà dài (Ê-đê)… thì căn phòng chung ấy là linh hồn của làng và tượng trưng cho tinh thần cộng đồng. Chúng ta dựng lại, tìm những giải pháp kiến trúc cho các căn phòng trong một ngôi nhà Tây Nguyên hóa ra chẳng đơn giản tí nào, chẳng hề đơn thuần là một vấn đề kỹ thuật hay thậm chí một vấn đề thẩm mỹ vì từ vị trí, diện tích cho đến trang trí, đều có căn nguyên và ý nghĩa văn hóa xã hội sâu xa.Một điều nữa, ai cũng biết Tây Nguyên như một mái nhà của Đông Dương. Nhắc Tây Nguyên là phải nhắc đến rừng, văn hóa rừng… nhưng giờ nhìn những cánh rừng tan hoang, núi đồi trơ trọc, tôi buồn lắm. Lúc chiến tranh rừng như là một thứ vũ khí hỗ trợ chiến đấu. Không có rừng thì Tây Nguyên không còn là Tây Nguyên nữa! Sự phát triển kinh tế ồ ạt đã phá vỡ cơ chế xã hội đặc sắc đó là văn hóa làng – rừng của đồng bào Tây Nguyên. Rừng là không gian sinh tồn của làng, mất rừng là mất làng, đồng bào Tây Nguyên không hề có quan niệm tư hữu về cái gọi là hộ gia đình. Chính vì vậy, phát triển ổn định vùng đất Tây Nguyên phải nắm vững tổ chức xã hội của đồng bào Tây Nguyên, hiểu rõ sự bảo tồn không tách rời văn hóa rừng và làng.
Sử thi Tây Nguyên đã thực sự làm kinh ngạc thế giới kể từ khi phát hiện viên ngọc vô giá Trường ca Đam San những năm 20 của thế kỷ trước. Cho đến nay, đã có hơn 200 bộ sử thi được sưu tầm, và người ta không thể giải thích được hiện tượng mật độ sử thi kỳ lạ này ở Tây Nguyên. Nó kỳ lạ không chỉ ở số lượng đồ sộ khó tưởng tượng, mà còn kỳ lạ vô cùng ở cách thức biểu hiện trong đời sống hằng ngày của người Tây Nguyên. Khi kể sử thi, không phải người ta đọc lại một bản sử thi đã thuộc lòng mà người ta nhìn thấy, nhìn thấy tất cả những cái ấy, tất cả những nhân vật, những cảnh tượng ấy. Tôi ngồi một đêm nghe kể sử thi thấy cuộc sống của mình nhân lên thêm vô số lần, sống thêm được bao nhiêu cuộc đời khác nữa. Nhưng giờ thì khác rồi, càng đi, càng nghe, càng thấy buồn là vì thế.
 - Nhà văn Trung Trung Đỉnh từng nhận xét: Không có ai có thể làm cũ được Nguyên Ngọc, kể cả thời gian! Nhà văn có nói thêm gì về nhận xét này?
- Đấy là cố gắng của mỗi người. Nhất định nếu mình không tư duy, không suy nghĩ, nhất là sự tư duy ấy không gắn với cuộc sống thì con người dễ cũ lắm! Cái cũ là cái đáng buồn nhất đối với một con người, những suy nghĩ gắn thường xuyên với cuộc sống, từ cuộc sống mình có trách nhiệm, điều đó làm cho tư duy mình mới mẻ. Con người khi trẻ, không cũ trước hết là không cũ trong tư duy. Khi tư duy của mình còn lo lắng, trăn trở về cuộc sống là thể hiện cho mình sức khỏe về tư duy. Có sức khỏe về tư duy mới tạo nên sức khỏe về tinh thần và vật chất.
Người ta thường nói: Con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân. Ở tuổi xưa nay hiếm, điều gì thôi thúc nhà văn tiếp tục lên đường, sống và viết?
- Có lẽ cái còn giữ cho mình, thôi thúc mình là mình vẫn còn thấy mắc nợ. Mắc nợ với đất nước, với nhân dân. Nhân dân hy sinh cho mình biết bao nhiêu mà mình đã làm được cho dân bao nhiêu đâu, bà con mình giờ còn khổ quá! Khi mà còn sự thúc đẩy ấy thì mình không muốn nghỉ, không thể nghỉ.
- Xin cảm ơn nhà văn.
Quang Hồi – Duy 
Nguồn: Ba Sàm

TOKYO CÓ THỂ SẼ BỎ HẲN ĐIỆN HẠT NHÂN TRƯỚC NĂM 2030

Tokyo có thể sẽ bỏ hẳn điện hạt nhân trước 2030 

 Anh Vũ

Thủ tướng Nhật Yoshihiko Noda cầm trong tay bản báo cáo điều tra về tai nạn Fukushima (Reuters)
Thủ tướng Nhật Yoshihiko Noda cầm trong tay bản báo cáo điều tra về tai nạn Fukushima (Reuters)

AFP hôm nay 12/09/2012 dẫn nguồn tin của báo Nhật khẳng định một năm rưỡi sau vụ tai nạn Fukushima chính phủ nước này sắp sửa thông báo từ bỏ năng lượng hạt nhân từ nay đến năm 2030. Dẫn nguồn tin của chính phủ, tờ báo Mainichi Shimbun cho biết thủ tướng Nhật có thể sẽ lấy quyết định ngay trong tuần này.

Theo báo Mainichi Shimbun, thủ tướng Yoshihiko Noda có thể sẽ quyết định vấn đề hệ trọng này tại một cuộc họp bàn về kế hoạch năng lượng mới cho nước Nhật từ sau thảm họa sóng thần và hạt nhân hồi năm ngoái. Nếu Nhật Bản lựa chọn từ bỏ hẳn năng lượng hạt nhân thì đây là một quyết định không dễ dàng.

Trước tai nạn hạt nhân Fukushima, cả nước Nhật có 54 lò phản ứng hạt nhân dành cho phát điện, hiện nay con số này chỉ còn 50. Trong số đó chỉ có hai lò đang hoạt động, các lò khác đang phải dừng lại phần vì do ảnh hưởng của động đất, phần vì do phải hiệu chỉnh nâng cấp các tiêu chuẩn an toàn được đưa ra sau tai nạn Fukushima. Từ trước khi xảy ra vụ Fukushima, năng lượng hạt nhân vẫn bảo đảm 30% sản lượng điện của nước Nhật.

Để có thể bù đắp lượng điện thiếu hụt, các nhà máy nhiệt điện chạy bằng các nguồn năng lượng hóa thạch ở Nhật phải chạy hết công suất, kéo theo đó là việc nhập khẩu nhiên liệu cũng tăng rất mạnh. Chính vì thế các công ty điện lực ở Nhật vẫn đang khẩn thiết đề nghị chính phủ cho khởi động lại các lò phản ứng hạt nhân bị ngừng.

Trong khi đó từ sau tai nạn Fukushima, phong trào phản đối năng lượng hạt nhân lên cao chưa từng thấy. Tại Tokyo liên tục có các cuộc biểu tình của dân chúng đòi chính phủ từ bỏ hẳn năng lượng hạt nhân. Đến nay, chính phủ mới chỉ bật đèn xanh cho khởi động lại hai lò phản ứng ở miền trung nước này.

Tai nạn Fukushima không chỉ làm cho không chỉ nước Nhật mà nhiều nước có tiềm lực hạt nhân lớn cũng phải xem xét lại chiến lược năng lượng hạt nhân, thậm chí nhanh chóng quyết định từ bỏ dần nguồn năng lượng này. Điển hình là Đức đã quyết định từ nay đến năm 2022 đóng cửa 17 lò phản ứng, Thụy Sĩ cũng đã quyết tâm dần dần đến năm 2034 sẽ bỏ hẳn điện hạt nhân.

Nguồn: RFI Việt ngữ

THỦ TƯỚNG: CÁN BỘ CÔNG CHỨC KHÔNG XEM "QUAN LÀM BÁO", "DÂN LÀM BÁO"

CBCC không xem "Quan làm báo", "Dân làm báo"...
.
Ngày 12/9, Văn phòng Chính phủ đã có văn bản thông báo ý kiến của Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo các cơ quan chức năng điều tra, xử lý việc đăng tải thông tin có nội dung chống Đảng và Nhà nước.
.
Qua xem xét các báo cáo số: 277/BC-BCA-A61 ngày 15/6/2012, số 335/BC-BCA-A61 ngày 09/7/2012 của Bộ Công an; công văn số 78/BTTTT-PTTH&TTĐT ngày 29/6/2012 của Bộ Thông tin và Truyền thông; công văn số 2794-CV/BTGTW ngày 19/7/2012 của Ban Tuyên giáo Trung ương và báo cáo số 172-BC/VPTW ngày 07/9/2012 của Văn Phòng Trung ương Đảng về tình trạng một số trang thông tin điện tử như: “Dân làm báo”, “Quan làm báo”,”Biển Đông”… và một số trang mạng khác, đã đăng tải thông tin vu khống, bịa đặt, xuyên tạc, không đúng sự thật nhằm bôi đen bộ máy lãnh đạo của đất nước, kích động chống Đảng và Nhà nước ta, gây hoài nghi và tạo nên những dư luận xấu trong xã hội. Đây là thủ đoạn thâm độc của các thế lực thù địch. 

Thủ tướng Chính phủ giao Bộ Công an chủ trì phối hợp với Bộ Thông tin và Truyền thông và các cơ quan chức năng tập trung chỉ đạo điều tra, xử lý nghiêm những tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm theo đúng quy định của pháp luật.

Bộ Thông tin và Truyền thông phối hợp với Ban Tuyên giáo Trung ương chỉ đạo các cơ quan cung cấp thông tin khách quan, đúng sự thật về tình hình các mặt của đất nước ta, nhất là các vấn đề mà dư luận quan tâm; chủ trì phối hợp với các cơ quan liên quan xử lý nghiêm việc thông tin, tuyên truyền không đúng sự thật. Khẩn trương trình Nghị định về quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ internet và thông tin trên mạng.

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

DỰ ÁN BẢO TÀNG LỊCH SỬ QUỐC GIA: NHỮNG DẤU HỎI LỚN

LTS: Từ những góp ý về việc xây dựng bảo tàng Lịch sử quốc gia mà chúng tôi ghi nhận được, xin giới thiệu hai ý kiến có tính đại diện dưới đây. Hai phát biểu có những điểm trái ngược nhau, nhưng chúng tôi xin đăng nguyên vẹn trong tinh thần “để rộng đường dư luận”.
.
Dự án bảo tàng Lịch sử quốc gia: những dấu hỏi lớn

SGTT.VN - Theo tờ trình của bộ Xây dựng, mục tiêu của dự án bảo tàng Lịch sử quốc gia là xây dựng một bảo tàng hiện đại với diện tích lớn, đáp ứng tốt việc lưu giữ, sưu tầm, trưng bày hiện vật; phục vụ nhu cầu tham quan, nghiên cứu, phổ biến tri thức lịch sử, văn hoá, khoa học của đất nước. Với những mục tiêu như vậy, sự ra đời của bảo tàng Lịch sử quốc gia không có lý gì không đáng mừng. Nhưng khi thông tin về công trình này được đăng tải trên một số tờ báo mấy ngày gần đây, dư luận và đặc biệt là giới khoa học tỏ ra lo nhiều hơn vui. Vì sao?
.
Bảo tàng Hà Nội đìu hiu chờ tới năm 2014 mở cửa trở lại. Ảnh: Quốc Dũng

Nhan nhản bài học nhãn tiền

Trao đổi với chúng tôi qua điện thoại, giáo sư – viện sĩ Phan Huy Lê, chủ tịch hội Sử học Việt Nam cho biết ông đã biết về dự án này từ nhiều năm nay, nhưng con số hơn 11.000 tỉ đồng đầu tư và kế hoạch khởi công vào tháng 11 tới theo ông là cần cân nhắc kỹ, bởi: “Tình trạng vừa thừa vừa thiếu của bảo tàng ở Việt Nam hiện nay khiến chúng tôi lo lắm. Con số hàng ngàn tỉ đồng đó liệu có thực sự đem lại những chuyển biến tích cực trong đời sống văn hoá của người dân, hay sẽ tiếp tục là một sự phí phạm?”

Chuyện vừa thừa vừa thiếu của hệ thống bảo tàng tại Việt Nam đã được rất nhiều chuyên gia đặt ra. Với bài học nhãn tiền của bảo tàng Hà Nội, công trình hơn 2.000 tỉ đồng đang tạm đắp chiếu, giới khoa học hy vọng những người có trách nhiệm đã ít nhiều thấm thía. 

THỦ TƯỚNG CHỈ ĐẠO ĐIỀU TRA VIỆC ĐĂNG TIN BÔI ĐEN LÃNH ĐẠO ĐẤT NƯỚC

Thủ tướng: Điều tra việc đăng tin bôi đen lãnh đạo đất nước


Hôm nay, Văn phòng Chính phủ có văn bản thông báo ý kiến của Thủ tướng chỉ đạo điều tra, xử lý việc đăng tải thông tin có nội dung chống Đảng và Nhà nước trên các trang 'Dân làm báo', 'Quan làm báo'...
 
Qua xem xét các báo cáo ngày 15/6, 9/7 của Bộ Công an; công văn ngày 29/6 của Bộ Thông tin - Truyền thông; công văn ngày 19/7 của Ban Tuyên giáo Trung ương và báo cáo ngày 7/9 của Văn Phòng Trung ương Đảng về tình trạng một số trang thông tin điện tử như: “Dân làm báo”, “Quan làm báo”,”Biển Đông”… đã đăng tải thông tin vu khống, bịa đặt, xuyên tạc, không đúng sự thật nhằm bôi đen bộ máy lãnh đạo của đất nước, kích động chống Đảng và Nhà nước, gây hoài nghi và tạo nên những dư luận xấu trong xã hội. Đây là thủ đoạn thâm độc của các thế lực thù địch.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng giao Bộ Công an chủ trì phối hợp với Bộ Thông tin - Truyền thông và các cơ quan chức năng tập trung chỉ đạo điều tra, xử lý nghiêm những tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm theo đúng quy định của pháp luật.

Bộ Thông tin - Truyền thông phối hợp với Ban Tuyên giáo Trung ương chỉ đạo các cơ quan cung cấp thông tin khách quan, đúng sự thật về tình hình các mặt của đất nước, nhất là các vấn đề mà dư luận quan tâm; chủ trì phối hợp với các cơ quan liên quan xử lý nghiêm việc thông tin, tuyên truyền không đúng sự thật. Khẩn trương trình Nghị định về quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin trên mạng.

Báo Nhân Dân, Thông tấn xã Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam, Cổng Thông tin điện tử Chính phủ, các cơ quan thông tin đại chúng tăng cường cung cấp thông tin kịp thời, chính xác và chủ động phản bác các thông tin không đúng sự thật, xuyên tạc, chống Đảng và Nhà nước.

TIN NÓNG: VĂN GIANG LẠI NỔI LỬA

BASAM - NÓNG! 9h, tin từ CTV: “Từ 8h sáng, hàng trăm bà con nông dân 3 xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao đến UBND huyện Văn Giang. Yêu cầu UBND huyện giải quyết khiếu nại của bà con về việc cưỡng chế đất trái luật ngày 24-4-2012 của UBND huyện Văn Giang. Phản đối việc Tòa ánh nhân dân huyện Văn Giang trả lại đơn khiếu kiện vụ án hành chính về quyết định cưỡng chế đất trái luật của UBND huyện Văn Giang năm 2009 … 9h đã có gần 500 bà con nông dân tại cổng UBND huyện Văn Giang. Bà con bắt đầu đã tổ chức nấu cháo. Lúc đầu công an ra không cho bà con nấu nhưng với sự đấu tranh mạnh nên công an đã không ngăn cản được.”
9h15 thông tin từ số 1 Ngô Thì Nhậm - Hà Đông, trụ sở tiếp dân của Đảng và NN hiện có hơn 500 dân khiếu nại đang tập trung, trong đó đoàn Dương Nội có hơn 100 người; đoàn nông dân Hải Dương có hơn 100 người. Ngoài ra có các đoàn của Quảng Ninh, An Giang và nhiều địa phương khác.
Từ 8h sáng, hàng trăm bà con nông dân 3 xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao đến UBND huyện Văn Giang. Bà con yêu cầu UBND huyện giải quyết khiếu nại của bà con về việc cưỡng chế đất trái luật ngày 24-4-2012 của UBND huyện Văn Giang. Phản đối việc Tòa ánh nhân dân huyện Văn Giang trả lại đơn khiếu kiện vụ án hành chính về quyết định cưỡng chế đất trái luật của UBND huyện Văn Giang năm 2009.

Hình ảnh lúc 08h tại khu vực UBND huyện Văn Giang, Hưng Yên


.
Hiện tại cổng UBND huyện Văn Giang đóng, bên cạnh là trụ sở Huyện ủy Văn Giang cũng đóng cửa cổng.

BBC TIẾT LỘ QUAN CHỨC VIỆT NAM ĐƯỢC MỜI CHƠI ĐĨ TÂY

Securency 'chi tiền mua dâm cho đoàn VN'

Cập nhật: 15:16 GMT - thứ ba, 11 tháng 9, 2012 
.


Bê bối Securency dính líu việc in tiền polymer ở Việt Nam

Một phái đoàn viên chức chính phủ Việt Nam được trả tiền để mua vui với gái bán dâm trong bê bối hối lộ in tiền polymer, theo lời một nhân chứng trong phiên tòa ở Úc. 

Tám cựu lãnh đạo của hai công ty, Securency và Note Printing Australia, đang hầu tòa vì cáo buộc lập quỹ đen và chi hàng triệu đôla để có hợp đồng in tiền ở các nước châu Á, gồm cả Việt Nam.
Ra tòa hôm 6/9, một nhân chứng kể lại vào cuối năm 2007 và giữa năm 2008, ông gặp một đoàn gồm 10 đến 12 viên chức Việt Nam, được công ty Securency đặt cho bí danh “Beanland”.

Ông Gary Power, giám đốc kỹ thuật của Securency, nói với cảnh sát rằng một vị trong đoàn “cho hay buổi tối hôm trước, họ đã thăm các cô gái bán dâm, mà chi phí được ‘ông John’ trả… Tôi không kéo cuộc trò chuyện này đi xa hơn.”

‘Ông John’ ám chỉ David John Ellery, cựu Giám đốc Tài chính của Securency, đã thoát án tù hồi tháng Tám sau khi chấp nhận hợp tác điều tra về vụ bê bối.

Nhân chứng Gary Power nói thêm: “Tôi còn nhớ viên chức này nói ông ta thích một cô gái bán dâm tóc vàng.”

Ông Power, đã làm cho Securency từ năm 1999, nói đó là “khoản chi phí kỳ cục duy nhất” mà ông nghe là Securency đã trả cho đoàn Việt Nam.

Nhưng ông cũng nói mình từng thấy “nghi ngờ và bất thường” khi được kể về việc con trai ông Lê Đức Thúy, cựu Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, được học bổng tại Đại học Durham của Anh.

Trong bản khai, ông nói một lãnh đạo của Securency, Bill Lowther, có quan hệ với Đại học Durham.

Ông cũng nói với tòa rằng phó Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam khi đó, bà Nguyễn Thị Kim Phụng, được công ty Úc đặt cho biệt danh là “Suzy mắt đen” (black-eyed Suzy).

Luật sư của một trong các bị cáo, Mitchell Anderson, nói “không có gì gian trá” về các biệt danh.
Tám người từng giữ các chức vụ lãnh đạo ở công ty Securency và Note Printing Australia đã ra tòa hôm 14/8 để nghe chứng cứ chống lại họ trong vụ án tiền polymer.

Phiên nghe lời khai tại tòa án Úc vẫn đang tiếp tục.

Nguồn: BBC Tiếng Việt.

TRÉO NGOE - CHÙA CỔ NGHÌN NĂM THÌ ĐẬP, BẢO TÀNG THÌ CỨ MUỐN XÂY NỮA

Đập chùa nghìn năm, xây bảo tàng mới: Ai oách hơn ai?

Trái hay phải - Có hiếu thay là đám con cháu vừa đòi xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp, vừa đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác!

Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Bảo tàng Lịch sử Quốc gia - Ảnh mô hình
Câu chuyện vừa liên quan đến tiền, vừa liên quan đến văn hóa nóng hôi hổi suốt mấy ngày qua hẳn thuộc về dự án Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, khi Bộ Xây dựng có tờ trình gửi Bộ Kế hoạch  và Đầu tư đề nghị thẩm định dự án đầu tư xây dựng bảo tàng này, với tổng mức đầu tư 11.277 tỉ đồng.

Xin mở ngoặc thêm cho quý vị độc giả được biết: Số tiền khổng lồ này chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện, tức hơn 11.000 tỷ này chỉ để dành cho cái vỏ bảo tàng.

Như thường lệ, cánh nhà báo lại được một phen nhao nhao phản đối, với đủ loại ý kiến phản biện trên trời dưới biển, mà có thể gói gọn lại trong mấy từ: lãng phí, lãng xẹt, chưa đúng lúc, dành tiền cho những thứ thiết thực hơn. Mà danh sách những thứ thiết thực hơn này, khốn khổ thay, lại có thể kéo dài vô cùng tận: Dân đói dân rét, ăn mày ăn xin, đường sá xuống cấp, trường lớp hư hỏng, thiếu cầu qua sông, rồi nào trẻ em suy dinh dưỡng, bệnh viện quá tải, vân vân và vân vân…

Dĩ nhiên, những người muốn xây dựng cái vỏ bảo tàng này cũng có lý riêng của họ. Quý vị thử nghĩ mà xem, ừ thì đất nước còn lắm gian truân, mà cứ cho là còn nghèo khó đi, nhưng sẽ thật chẳng ra làm sao nếu chúng ta chỉ suốt ngày ki ki cóp cóp từng đồng như một anh chàng khốn khổ không dám cho con đi học chỉ vì sợ tốn tiền.

Nói như ngôn ngữ tuổi teen, là nghèo vẫn phải cho Tèo đi học, chúng ta có thể nghèo nhưng quyết không tiếc tiền cho cái thứ hết sức xa xỉ và cũng hết sức thiết yếu là văn hóa. Chẳng phải chúng ta vẫn thường hay vỗ ngực tự hào về lịch sử dài đến 4.000 năm của dân tộc đó sao, xây một cái bảo tàng dù có tốn đến nửa tỷ USD đi nữa cũng là xứng đáng lắm.

Nghe nói, ở những xứ sở văn minh, bảo tàng còn là thứ không thể thiếu để chứng tỏ một thành phố có ăn có học, mà Thủ đô Hà Nội của chúng ta lại to đến thế, dù đã có mấy chục bảo tàng rồi, nhưng tiếc gì thêm tí tiền để tô son điểm phấn cho đất thần kinh? Cái luận điệu giàu thì sang, nghèo thì hèn, cứ thiếu tiền là có quyền nhơn nhơn bảo rằng ta đây cóc có cần văn chương nghệ thuật, là không thể chấp nhận được.

Một luận điệu khó nghe nữa của trường phái phản đối, là đem so sánh với nước ngoài. Chẳng hạn, có người chi li đến mức tính toán, chi phí đề nghị xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam gấp 3,5 lần so với bảo tàng lịch sử Quốc gia Úc (chỉ 155 triệu USD), trong khi, thu nhập bình quân đầu người của ta chỉ bằng 1/47 của Úc.

Một lần nữa, cha ông ta lại vô cùng vĩ đại: Quý vị nên nhớ lịch sử được ghi nhận từ thế kỷ 17 của Úc chỉ là một chàng lùn so với quá khứ oai hùng của dân tộc Việt Nam. Nói như ngôn ngữ của Bộ Tài chính khi phân trần về mức thuế, phí tại Việt Nam, là cái gì cũng phải so sánh đồng chất, tính chi phí cho từng năm lịch sử thì của ta vẫn là rẻ chán! 

Người ta chỉ băn khoăn rằng, chúng ta sẽ nhét những gì cho đầy một cái vỏ đồ sộ như vậy? Kể ra, với pho lịch sử đồ sộ của dân tộc, có vẻ như chúng ta sẽ không thiếu thứ để trưng bày. Nhưng cứ coi như vậy đi, thì cái vỏ và cái ruột vẫn phải nhìn nhau từng li từng tí, kẻo râu ông nội lại cắm cằm bà ngoại. Hẳn quý vị còn nhớ, khi bỏ 2.500 tỷ đồng ra xây bảo tàng Hà Nội, người ta cũng bảo hàng chục ngàn hiện vật đang nằm chờ, nhưng cho tới giờ, khi cái vỏ đã kịp xuống cấp thì phần nội dung vẫn đang ở tận đâu đâu ấy, ờ có sao đâu nhỉ? 

Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn).
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (lộn). Chùa Trăm Gian sau khi được trùng tu.
Ngược với quy luật thông thường là may áo theo người, thì nay thì với Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, Bộ Xây dựng may áo trước, còn Bộ  Văn hóa, Thể thao và Du lịch sẽ tìm cách để người mặc vừa áo sau. Vả lại, nếu chẳng may có không khớp, thì kinh nghiệm hỏi xoáy đáp xoay của các bộ ngành cũng vô cùng phong phú: Học theo bài học ứng xử của cơ quan thanh tra và Bộ Giao thông vận tải trong vụ bổ nhiệm Dương Chí Dũng, Bộ Văn hóa có thể trả lời dư luận rằng do Bộ Xây dựng không hỏi, còn Bộ Xây dựng có thể đáp lại là chẳng thấy cơ quan văn hóa nói năng gì. Kết quả, nếu Bảo tàng Lịch sử Quốc gia có giống một ông lão mặc đồ hip hop, hoặc vui hơn nữa là mặc đồ sơ sinh, thì cũng chả sao, có khi càng vui ấy chứ! Đã có nước nào trên thế gian này đã làm được hay đã dám làm như chúng ta chưa nào? 

Một thực trạng khác trong đời sống văn hóa nước nhà, khiến người viết dù đã khá cứng tuổi cũng phải phân vân, là tình cảm hết sức đặc biệt mà giới trẻ ngày nay dành cho quá khứ của cha ông. Chẳng cần phải nhắc đến những câu chuyện hài hước khốn nạn được đám học sinh sáng tác trong các bài thi, riêng sự kiện hội thảo rầm rộ về dạy và học lịch sử do Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức hồi cuối tháng 8 vừa rồi cũng đủ cho ta thấy con em nhìn lịch sử ra sao.

GS Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam ngậm ngùi thừa nhận: Lịch sử là môn học bị coi thường nhất trong các trường phổ thông, nhiều nơi thay thầy cô dạy sử bằng giáo viên thể dục. Ta có thể nói thêm mà không sợ bị hớ: Có lẽ các thầy cô dạy thể dục cảm thấy xấu hổ vô cùng khi được điều đi dạy sử!

Người ta chẳng rõ, nên coi tình trạng này là một bằng chứng hùng hồn để củng cố cho lập luận nên xây Bảo tàng Lịch sử Quốc gia to vật vã để khơi dậy tinh thần yêu nước, tự hào dân tộc, hay nên coi đây là một ví dụ cho thấy ý chí sắt đá không ngán gì hết của các thiết chế giáo dục văn hóa – lịch sử dân tộc, trong đó có các bảo tàng. Dân ta chẳng biết sử ta, nhưng đó là lỗi của ai thì đừng có vắt óc mà nghĩ làm gì cho tổn thọ: lỗi không của dân, vì dân trí thấp thì của ai nào?

Cuối cùng, sẽ thật thiếu sót nếu chúng ta không nhắc lại một sự kiện văn hóa đình đám mấy tuần qua, ấy là chuyện trùng tu chùa Trăm Gian. Sau mọi sự eo sèo, người ta chỉ còn nghe thấy đúng 3 từ do sư trụ trì chùa nói trong cuộc họp kiểm điểm: Tại tôi tất!

Chẳng biết có phải tại ông không, nhưng cách đây một thời gian, khi chùa sắp sập, thì các cơ quan chức năng bảo rằng đang phải “thắt lưng buộc bụng” để chống lạm phát, cho nên không có tiền mà sửa. Không có tiền sửa chùa nghìn năm do cha ông xây, nhưng nhân dịp 1.000 năm Thăng Long, ta vẫn có 2.500 tỷ đồng để xây bảo tàng Hà Nội, hòng thể hiện tấm lòng thành kính với tiền nhân.

Đến hôm nay, lòng thành kính ấy còn được nâng lên một bậc nữa, khi giữa lúc nguồn thu ngân sách khốn khó như hiện nay, ta vẫn có hơn 11.000 tỷ đồng cho Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Cùng lúc, đám hậu sinh khả úy đập tan ngôi chùa Trăm Gian nghìn năm tuổi.

Theo quý vị, giữa việc xây lại từ đường thờ cúng tổ tiên cho đàng hoàng to đẹp và việc đập tanh bành cái bàn thờ cổ các cụ để lại, sắm cái khác, bên nào có hiếu hơn? Hoặc diễn đạt khác đi, một đằng phá, một đằng xây, bên nào bất hiếu hơn?

Dĩ nhiên, dù sao chúng ta cũng hạnh phúc hơn nhà thơ Huy Cận, khi ta hiểu vì sao các vị La Hán ngày nay lại cau mặt với tang thương nơi xứ Phật!

Tam Thái

VỠ ĐÊ, VỠ ĐẬP Ở THANH HÓA - NGHỆ AN

Vỡ đập nước, hàng trăm người hoảng loạn

Sau một tuần mưa lũ, đập nước Tây Nguyên ở huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) bị vỡ khiến hàng trăm người dân hoảng loạn, tìm đường sơ tán.

Trưa 11/9, khi người dân xóm Đồng Tâm xã Quỳnh Thắng, huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) đang nghỉ trưa thì bất ngờ đập nước Tây Nguyên nằm trên địa bàn xóm bị vỡ. Đoạn thân đập vỡ dài hơn 10 mét, nước từ trong đập chảy ra cuồn cuộn như nước lũ, cuốn trôi rất nhiều lúa và hoa màu của người dân ở các cánh đồng dưới đập.

Đoạn thân đập bị vỡ dài khoảng 10 mét, nước chảy xối xả. Ảnh: Việt Hùng
Đoạn thân đập bị vỡ dài khoảng 10 mét, nước chảy xối xả. Ảnh: Việt Hùng

Người dân sống quanh đập hoảng loạn khi thấy nước ngập quá nhanh. Nhiều hộ dân đã phải sơ tán nhà cửa, sợ nước stiếp tục dâng cao.

Ngay khi đập bị vỡ, chính quyền huyện Quỳnh Lưu đã huy động hàng trăm người cùng máy móc tiến hành đắp đập. Lực lượng cứu hộ đã dùng rất nhiều rọ đá, bao cát và đất đá thả xuống đoạn đập bị vỡ, từng bước vá đập. Đến cuối giờ chiều, phần đập bị vỡ được vá, nước cũng bắt đầu rút dần.

Hàng trăm hộ dân sống dưới thân đập hoảng loạn khi đập bị vỡ, phương án sơ tán dân đã được tính đến. Ảnh: Việt Hùng
Hàng trăm hộ dân sống dưới thân đập hoảng loạn khi đập bị vỡ. Ảnh: Việt Hùng

Ông Lê Đức Cường, chủ tịch UBND huyện Quỳnh Lưu (Nghệ An) cho biết, đập bị vỡ có dung tích 1,2 triệu khối nước là đập nước được xây dựng từ năm 1960, đã bị xuống cấp nghiêm trọng. Sau hơn 1 tuần mưa lớn, lượng nước trong đập dâng cao khiến đoạn thân đập yếu bị vỡ.

Vụ vỡ đập chưa gây thiệt hại về người, nhà chức trách đang thống kê thiệt hại về lúa và hoa màu.
Nguyên Khoa
Nguồn: VNE

Tin bài trên các báo chí, do BS điểm:  

Vỡ đập nước, hàng trăm người hoảng loạn (VNE) -Vỡ đập giữa trưa, hàng trăm người dân chạy tán loạn (Infonet). Tham khảo:  + Vỡ đập Tây Nguyên, hàng trăm người dân chạy tán loạn (Kiến Thức).  + Thảm họa vỡ đập Bản Kiều (Lý Toét).  - Hàng ngàn gia đình bị cô lập vì vỡ đê tại Thanh Hóa (RFI).  - Thanh Hóa: lũ lụt chưa qua, thiếu đói cận kề (TT).  – Nghệ An: vỡ đập Tây Nguyên (TT).   – Vỡ đập nước ở Nghệ An, hàng trăm người dân phải sơ tán (VOV).  – Vỡ đập chứa nước vì mối xông(ANTĐ).  

11 NGÀN TỶ VÀ NHỮNG NGÔI CHÙA BÀ ĐANH

11 ngàn tỷ và những ngôi chùa bà Đanh

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải cái có thể làm nên những điểm 10 môn sử, lại càng không phải là thứ nên lịch sử

Có 2 dòng tin xuất hiện trong cùng một ngày: Trong khi bội chi ngân sách tháng 8 lên tới hơn 26 ngàn tỷ đồng thì Bộ Xây dựng có tờ trình thẩm định dự án Bảo tàng lịch sử quốc gia với chi phí vào khoảng 11.277 tỷ đồng. 11.277 tỷ cho một viện bảo tàng, dù là tầm cỡ quốc gia, là cần thiết hay không, có đúng lúc hay chưa, sẽ còn là đề tài tranh luận dài dài. Thế nào cũng có người sẽ nói việc gìn giữ những di sản văn hóa, những hiện vật lịch sử thì không thể dùng thước đo đồng tiền. Nhưng những đồng tiền, hàng ngàn tỷ, ngàn tỷ đã, đang và sẽ chi cho những viện bảo tàng rõ ràng không làm nên những điểm 10 môn sử.

Tháng 5-2005, Cục Di sản tổ chức một hội thảo toàn quốc với câu hỏi đặt ra to đùng “Vì sao bảo tàng vắng khách”. GĐ Bảo tàng Dân tộc học VN, TS. Nguyễn Văn Huy phát biểu, nguyên văn: “Trước hết, chúng ta chưa thực sự hiểu công chúng muốn gì, mong đợi gì ở bảo tàng. Chúng ta vẫn tổ chức trưng bày theo chủ ý của chúng ta”. Các hiện vật trong viện bảo tàng bấy giờ đang chết, đang thiu, đang thiếu hấp dẫn đến mức giống như bày ra trước nhân dân một tảng thịt mỡ, trong một cách thức trưng bày “như gánh hàng xén”. Ông Huy có quyền trả lời câu hỏi đó. Đơn giản là bởi Bảo tàng Dân tộc học là độc nhất vô nhị, trong số 138 viện bảo tàng trên cả nước không rơi vào cảnh “vắng như chùa bà Đanh”.

3 năm sau đó, trong phiên thảo luận về dự thảo Luật quản lý và sử dụng tài sản nhà nước tháng 5-2008, ĐBQH, GS Nguyễn Lân Dũng, tỏ ra gay gắt trước hiện trạng: Viện bảo tàng bên ngoài là quán bia, bên trong là chỗ giữ xe, là hội trường tổ chức đám cưới…

Và nói đến bảo tàng, không thể không nhắc tới Bảo tàng Hà Nội- “công trình ngàn năm” trị giá 2.300 tỷ, từng được Bộ trưởng Võ Hồng Phúc dùng làm “ví dụ” nổi tiếng như một “điển hình” về sự lãng phí. Thậm chí siêu lãng phí.

Nhưng Bảo tàng 11 ngàn tỷ chưa phải là cái cuối cùng. Bởi theo Quy hoạch tổng thể hệ thống bảo tàng Việt Nam đến năm 2020 (đã được phê duyệt từ 2005) thì chỉ trong vài năm nữa, số lượng bảo tàng ở Việt Nam sẽ lên tới con số 172, với 40 ở Hà Nội và 19 ở TP HCM.

Bảo tàng là nơi lưu giữ lịch sử, nhưng không phải là thứ làm nên lịch sử. Bởi vậy, trong tình trạng 138 viện bảo tàng, có tới 137 “vắng như chùa bà Đanh” thì rõ ràng, việc bỏ ra hơn 11 ngàn tỷ từ ngân sách để xây thêm một “chùa bà Đanh”, một “quán bia”, một “hội trường tổ chức đám cưới”, không thể gọi khác hơn là một sự lãng phí. Và đây là sự lãng phí một cách vô tâm, xảy ra trong bối cảnh bệnh nhân viện K phải nằm trị bệnh dưới gầm cầu thang, học sinh Biên Hòa vẫn phải học 3 ca, và ở bất cứ địa phương nào, có vô số những người dân không tâm trí đâu để quan tâm đến bảo tàng, khi mà chuyện đáng lo là một mái nhà che mưa nắng cả đời phấn đấu vẫn chưa có nổi.

Trả lời báo chí ngày hôm qua, nhà sử học Lê Văn Lan cho rằng: “Sẽ tốt hơn nữa khi chúng ta nghĩ ra cách làm thế nào để hàng năm, sau mỗi kỳ thi tốt nghiệp và đại học sẽ không còn cảnh hàng nghìn thí sinh bị điểm “0” môn Lịch sử mà không cần phải tốn kém đến hàng chục nghìn tỷ đồng như dự án xây dựng bảo tàng nói trên”.

Lịch sử do nhân dân viết nên. Lịch sử tồn tại trong lòng dân trước nay vẫn được lưu truyền đời này qua đời khác. Chúng ta cần có những viện bảo tàng để lưu giữ những dấu ấn lịch sử, nhưng đó không thể là việc đổ những núi tiền cho những “ngôi chùa bà Đanh”, nơi hiện vật lịch sử ngập trong bia, lạc lõng trong tiếng nhạc đám cưới và phủ bụi, chết cứng trên giá trưng bày.

 Nguồn: Đào Tuấn Blog.

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Lê Hiền Đức: CHỈ ĐẠO PHÒNG CHỐNG HAY TRỰC TIẾP BAO CHE, LẤP LIẾM ?

Posted by basamnews on 18/11/2011

Kính gửi Ban biên tập,
Tôi là Lê Hiền Đức, 81 tuổi, công dân chống tham nhũng.  Vì tin tưởng trang mạng Basam, tôi gửi tới Ban biên tập bài viết này.  Mong nhận được phản hồi của Ban biên tập.
Địa chỉ của tôi: nhà số 7 – ngõ 56 – phố Pháo Đài Láng – quận Đống Đa – HN.  ĐT: 01237485996.

Chỉ đạo phòng chống hay trực tiếp bao che, lấp liếm?

Lê Hiền Đức

Theo lời mời của Bộ phát triển quốc tế Anh và Đại sứ quán Anh ở Việt Nam, trong 2 ngày 14 và 15-11-2011, tôi đã tham dự cuộc hội thảo bàn tròn do Đại sứ quán Anh cùng Thanh tra chính phủ và Văn phòng ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng tổ chức nhằm chuẩn bị cho kì đối thoại chống tham nhũng lần thứ X.

Giữa buổi sáng 14, tôi giơ tay đề nghị và được phó văn phòng Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng Lê Văn Lân – một trong những vị ngồi ghế chủ tọa hội thảo – mời phát biểu ý kiến.

Tôi đứng lên, trình bày mấy suy nghĩ sau:

- Tham nhũng như cái cây độc có đủ rễ, gốc, thân, cành, lá, hoa, quả. Muốn tận diệt nó, phải làm tới gốc rễ chứ không thể chỉ ngắt vài cái lá sâu, lá già, dăm ba cái quả thối, quả khô;

- Trong việc phòng chống tham nhũng, chủ thể chính yếu phải là dân thường, nạn nhân của tham nhũng; nếu coi đó là các cơ quan Nhà nước thì có khác nào để cho Nhà nước vừa đá bóng vừa thổi còi; Việt Nam phải thực hiện điều mà Đảng cộng sản và Nhà nước thường hô hào: “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”;

- Hiệu quả phòng chống tham nhũng phải được thể hiện qua việc xử lí các vụ việc cụ thể và phải do đông đảo người dân đánh giá; tài sản do tham nhũng mà có phải được thu hồi; những vụ như Vinashin, Công ty cho thuê tài chính II thuộc Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn cho thấy rõ mức độ tham nhũng ở Việt Nam đang ngày càng trầm trọng.

Từ những suy nghĩ đó, với tư cách khách mời của Bộ phát triển quốc tế Anh và Đại sứ quán Anh ở Việt Nam, tôi đề nghị các tổ chức và cá nhân nước ngoài quan tâm tới hoạt động phòng chống tham nhũng ở Việt Nam lưu ý 5 điểm: 1- Xác định rõ nguồn gốc, cơ chế, tính chất và mức độ của tham nhũng ở Việt Nam hiện nay; 2- Chỉ hợp tác, giúp đỡ, tài trợ các hoạt động phòng chống tham nhũng thực sự có kết quả, hiệu quả; 3- Tăng cường trợ giúp hoạt động phòng chống tham nhũng của người dân, đặc biệt chú ý tới các công dân tích cực chống tham nhũng và góp phần bảo vệ những người vì phòng chống tham nhũng mà bị bức hại; 4- Coi công khai, minh bạch là một điều kiện cơ bản để phòng chống tham nhũng, không chấp nhận sự mù mờ, che giấu thông tin với bất kì lí do gì, không chấp nhận những cách lí giải không phù hợp luật pháp quốc tế (mà Việt Nam đã tham gia, thừa nhận); 5- Từ chối hợp tác, làm ăn với những tổ chức và cá nhân dính líu tới tham nhũng.

baclhd.jpg
Công dân chống tham nhũng Lê Hiền Đức, người đạt giải liêm chính năm 2007 
của tổ chức Minh Bạch quốc tế
 
Nói phải có sách, mách phải có chứng. Một trong những chứng cứ mà tôi dẫn ra là vụ Đặng Thị Bích Hòa mà các phương tiện thông tin đại chúng ở Việt Nam đã đăng tải, bản thân tôi đã trực tiếp đi điều tra, xác minh và có một bài viết khá chi tiết với tiêu đề “Càng cay nghiệt lắm, càng oan trái nhiều”.

THAM NHŨNG Ở VIỆT NAM VỪA TINH VI VỪA TRẮNG TRỢN

'Tham nhũng ở Việt Nam vừa tinh vi vừa trắng trợn'

 

Theo đánh giá của Tổ chức minh bạch quốc tế, Việt Nam thuộc nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng. Năm 2011 có những tiến bộ nhất định nhưng vẫn là những nước có điểm số thấp và đứng ở phía cuối bảng xếp hạng. 

.

Tại Hội thảo "Vai trò của Quốc hội trong phòng chống tham nhũng" do Ủy ban Thường vụ Quốc hội tổ chức, Phó chánh Văn phòng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng Lê Văn Lân (ảnh bên) có bài tham luận. Bài viết được đăng tải trên Trang thông tin điện tử của Văn phòng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, VnExpress xin trích giới thiệu:

Ở Việt Nam cũng như các nước khác, việc đánh giá chính xác về tình hình tham nhũng diễn ra trong thực tế là rất khó khăn, vì tham nhũng cũng giống như một tảng băng trên biển, chỉ có thể nhận biết được phần nổi qua những vụ việc đã được phát hiện, xử lý. Thông qua kết quả phát hiện, xử lý các vụ việc tham nhũng trong những năm qua và căn cứ việc đánh giá của các cơ quan chức năng, Đảng và Nhà nước đã khẳng định tình hình tham nhũng ở Việt Nam là nghiêm trọng.

Trong lĩnh vực quản lý, sử dụng đất đai, tài nguyên, khoáng sản, tham nhũng chủ yếu diễn ra trong việc quy hoạch; chuyển đổi mục đích sử dụng đất; thu hồi đất nông nghiệp để xây dựng các khu kinh tế, khu công nghiệp, khu đô thị; giao đất, cho thuê đất; định giá đất khi thu hồi, đền bù; cấp phép khai thác tài nguyên, khoáng sản… Một số người đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn để giao đất không đúng thẩm quyền; lập hồ sơ khống hoặc khai tăng diện tích đất khi đền bù. Điển hình là vụ lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ xảy ra tại dự án phát triển cơ sở hạ tầng đô thị Bắc Thăng Long - Vân Trì (Hà Nội) thiệt hại ước tính khoảng 14 tỷ đồng; vụ lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ xảy ra tại huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, gây thiệt hại gần 11 tỷ đồng; vụ tham nhũng về đất đai tại Đồ Sơn và tại Quán Nam, thành phố Hải Phòng...

Dư luận cho rằng việc cấp đất cho các dự án đều có hiện tượng bôi trơn cho những người có thẩm quyền (vụ Công ty Phát triển nhà tỉnh Bạc Liêu; vụ Nguyễn Văn Khỏe, Chủ tịch UBND huyện Hóc Môn, TP HCM nhận hối lộ để cấp đất sai quy định).

THÔNG BÁO KHẨN CỦA NHÀ VĂN TRẦN NHƯƠNG

Các trang mạng về thời sự văn học liên tục bị đánh phá

Nhà văn Trần Nhương, chủ trang Trannhuong.com nổi tiếng vừa cho biết, cách đây khoảng 1 giờ (lúc 15h), trang TranNhuong.com vừa bị đánh sập. Bọn lưu manh đã để lại trên trang này hình chân dung nhà văn Trần Nhương với 3 chiếc lưỡi ở miệng (hình chụp màn hình lúc 15h39 chiều nay - ảnh bên).

Nhà thơ Lê Thiếu Nhơn, chủ trang web chuyên về văn học lethieunhon.com cho biết, sau khi khôi phục được gần 1 ngày thì trang web lại bị tin tặc tấn công tiếp: “Không biết kẻ nào thù ghét khổ chủ hay thù ghét văn chương, mà manh tâm hành động táo tợn và quyết liệt như vậy? Chẳng đặng đừng, lethieunhon.com đã phải thông báo cho cơ quan An Ninh Thông Tin – Truyền Thông về sự xuất hiện của hacker mờ ám này, đồng thời đề nghị sự hỗ trợ từ phía công ty cho thuê máy chủ Vinahost!”. Trong khi chờ đợi khắc phục sự cố này, chủ trang web đã mở blog tại địa chỉ: lethieunhonvn.blogspot.com. Kính mời bà con ghé qua.

Trước đó, trang nhà của blogger Nguyễn Tường Thụy cũng bị đánh sập, cướp sạch dữ liệu. Hiện đã được phục dựng tại địa chỉ: http://ntuongthuy.blogspot.com