Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

PHƯƠNG BÍCH THUẬT CHUYỆN TỐI QUA CÔNG AN ĐẾN NHÀ


TÔI ĐANG PHÁT HUY TRUYỀN THỐNG GIA ĐÌNH ĐẤY CHỨ
Phương Bích
Cơm chiều xong là vào ngay mạng, tìm tất cả các thông tin về phản ứng của quân ta, về cái thông báo đe dọa biểu tình của UBND thành phố Hà Nội. Lúc trước bố tôi nghe ti vi có vẻ hơi lo lắng: lần này chính quyền làm quyết liệt đấy con ạ.
Tôi trấn an bố: con biết rồi, bố cứ yên tâm, con sẽ tùy cơ ứng biến.
Nói vậy nhưng tôi xác định rất rõ ràng, mọi người đi là tôi cũng đi. Vả lại tôi cũng muốn biết lần này họ sẽ làm quyết liệt là như thế nào? Cái bài túm cổ, bẻ tay tống lên xe, rồi đem ra thả ở Mỹ Đình xem chừng không thiêng nữa rồi. Nếu lần này bắt thì chắc không phải vài chục như lần trước, bởi vì biết đâu lần này, tất cả người biểu tình lên xe buýt theo nhau – cùng một tội cả mà – sẽ có tới vài trăm thì sẽ như thế nào nhỉ. Huy động bao nhiêu xe buýt đây? Rồi hậu của việc đó sẽ dẫn đến phản ứng như thế nào của người dân và dư luận thế giới?
Vẫn đang mải miết lướt các trang, bài, thì có tiếng bố í ới ngoài phòng khách. Ngó ra thì thấy một đoàn lố nhố kéo vào, ba ông bà trong tổ dân phố, ba ông bà trong chi bộ và ba anh công an.
A! Thế là rốt cuộc họ cũng đến rồi. Bấy lâu nay tôi cứ băn khoăn không hiểu sao không thấy công an đến “thăm nhà”?- Điều này từng khiến có người nghi tôi là công an chìm đấy - Trong khi đó tôi nghe có thông tin rằng, địa phương nào có người đi biểu tình thì chính quyền ở đó sẽ phải chịu trách nhiệm…??? Mà tôi đi biểu tình đến lần thứ chín rồi chứ ít gì (lần đầu bị nhỡ). Rốt cuộc thì họ cũng đã đến!
Trong khi tôi đang vào buồng bê ghế ra cho các ông bà ấy ngồi, nghe thấy bố tôi ngạc nhiên hỏi:
- Không biết hôm nay có chuyện gì mà có đoàn đến nhà thế này nhỉ?
Tôi nghĩ bố tôi cũng biết thừa nhưng cụ cứ giả vờ hỏi thế. Tôi nói vọng ra:
- Chắc là về chuyện biểu tình đấy bố ạ.
Thì tôi đã nói luôn vào sự việc rồi, nên các anh công an cũng chả phải rào trước đón sau nữa. Sau khi giới thiệu các thành viên trong đoàn, các anh ấy giơ cái thông báo có đóng dấu treo mà tôi đã nhìn thấy trên mạng, sau đến là màn thuyết giảng. Tôi cứ liên tục ngọ ngoạy trên ghế, vì cứ buộc phải nghe những thứ lý lẽ mà tôi vốn rất kỵ dơ, chịu không nổi. Mấy anh công an cứ liếc nhìn tôi. Sau khi anh công an khu vực nói xong, tôi nổ súng ngay:
- Thứ nhất, tôi không phải là đảng viên nên tôi không biết các ông bà chi bộ nào cả. Tôi chỉ làm việc với tổ dân phố và công an khu vực thôi. (Đấy là tôi chưa chỉnh việc đến nhà dân phải báo trước, nhỡ đâu tôi có việc phải đi thì sao?)
- Thứ hai, cái thông báo các anh cầm trên tay tôi đã đọc trên mạng rồi. Tôi xin nói thông báo này không có giá trị pháp lý vì không có chữ ký. (Lúc đấy tôi chưa kịp nhớ ra để nói với cả chín ông bà ngồi đấy rằng cái dấu treo chỉ để đóng vào phụ lục kèm theo văn bản chính thôi). Ngay cả ti vi bây giờ cũng nói sai nhiều lắm.
- Thứ ba, nếu các anh đưa cho tôi bất cứ một văn bản pháp lý nào nêu rõ việc cấm biểu tình, tôi sẽ ở nhà ngay. Còn tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật về việc tôi làm. Nói vậy để các anh đỡ mất thời gian giải thích cho tôi.
Nhưng nói vậy rồi mà các anh ý vẫn cứ bắt tôi phải nghe những bài giảng về chuyện không chừng bị mắc mưu, rồi bị các thế lực thù địch lợi dụng, rồi gây mất ổn định xã hội vân vân…Thậm chí anh công an khu vực còn đe dọa sẽ thông báo đến cơ quan tôi, rồi anh trai tôi – vốn là một đại tá công an đương chức – sẽ bị ảnh hưởng vì để người nhà đi biểu tình.
Úi giời! Lôi người thân ra để ép tôi lại càng làm tôi điên máu hơn:
- Anh đừng có đe dọa tôi. Thứ nhất, xin nói để anh biết, cơ quan tôi biết rất rõ việc tôi đi biểu tình ngay từ lần đầu tiên – vì tôi đâu có dấu giếm. Thứ hai, nếu anh trai tôi bị ảnh hưởng về chuyện tôi đi biểu tình chống TQ, bị cấp trên khiển trách rồi dùng việc đó để ép tôi, thì xin nói là tôi sẽ viết đơn lên thẳng ông Bộ trưởng Công an để khiếu kiện về việc này. Tôi đã quá đủ tuổi để chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Đến bố tôi cũng không cản tôi thì tại sao anh trai tôi lại phải chịu trách nhiệm về tôi? (tôi quên béng mất không nói rằng, tại sao trước nguy cơ ngoại xâm, không lo đoàn kết trên dưới một lòng, lại đi dùng thủ đoạn để chia rẽ nội bộ trong từng gia đình như thế là sao?)
May quá, lúc ấy bố tôi lên tiếng xin phép được nói. Tai cụ nghễnh ngãng nặng, nhưng qua vẻ mặt của mọi người, và cũng thuộc bài của công an - chắc giống hệt như đài, báo nói thôi. Tôi không nhớ cụ thể cụ nói như thế nào, nhưng đại để là cụ rất uất ức về những chuyện chính quyền TQ đã làm với nước ta. Cụ nói như dân biểu tình ấy, rằng TQ là thằng hàng xóm to xác, tham lam, xấu tính. Rằng tại sao chính quyền không xúi dân đi biểu tình mà lại ngăn cản thế? Rằng tại sao chính phủ lại cứ dấu giếm, không cho dân biết, trong khi bên TQ nó tung hết lên mạng, kích động dân của nó như thế. Cụ còn đưa cái bài có in 3 cái ảnh đặc trưng nhất về việc trấn áp biểu tình là ảnh công an bế Phan Nguyên, ảnh công an khiêng Chí Đức, ảnh công an đạp vào mặt Chí Đức cho các anh công an xem (hi hi) và bảo, thế này thì xấu hổ quá. Rằng thì cụ hết hơi rồi nên không đi biểu tình được, nên con nó bảo nó đi thì tôi hoàn toàn ủng hộ.
Chao ui, tôi nghe mà sướng cả hai cái lỗ tai. Tôi không ngờ bố tôi lại dũng cảm thế. Bình thường tôi vẫn buồn là bố tôi sống yên phận, không muốn làm mất lòng ai. Cụ rất quan tâm đến thời cuộc, bất bình trước những vấn nạn xã hội, nhưng cái chính là cụ ngại lên tiếng. Thế mà hôm nay cụ lại nói trúng ý tôi thế, mà lại nói cho mấy người rất đáng nghe mới sướng chứ. Cụ nói rất nhẹ nhàng chứ không hùng hổ như tôi. He he, mấy anh công an tự nhiên lại bị cụ giảng bài không giống cấp trên nên chán hẳn. Vì bố tôi là lão thành cách mạng, 66 năm tuổi đảng, cũng từng là quan chức (hơi cao cấp một tý) nên họ hi vọng bố tôi sẽ thuyết phục tôi giúp họ, thế mà lại bị cụ cho ăn quả đắng. Ai dám lên lớp lại bố tôi chứ.
Lúc đầu tôi còn ngồi khoanh tay, khá căng thẳng khi cụ xin có ý kiến. Nhưng càng nghe, nụ cười bắt đầu nở trên môi tôi khiến mấy anh công an lại liếc nhìn. Tôi không dấu giếm nét mặt tươi như hoa của mình. Bố của con muôn năm! Tuy bố chưa lên tiếng như cụ Nguyễn Trọng Vĩnh, nhưng hôm nay tôi hãnh diện về bố quá.
A! Anh Phó trưởng công an phường còn nói một câu, đại để là mọi người dân phải có bổn phận trung thành và phụng sự cho nhà nước. Tôi ngắt lời liền:
- Xin lỗi anh, không phải cho nhà nước mà là cho Tổ quốc.
Tôi không thấy ngại ngùng khi nói những từ đao to búa lớn như Tổ quốc, hay yêu nước…Khi anh ta nói việc tôi bị công an bắt về đồn rồi cũng có làm được gì đâu (ý là có khiếu nại được việc bị bắt vô cớ đâu), tôi bảo nhưng kẻ phải hổ thẹn với lương tâm không phải là tôi.
Cậu tổ trưởng dân phố còn bảo, tôi nên tiếp tục truyền thống cách mạng của gia đình. He he, tôi đốp lại liền: chính việc tôi làm là đang phát huy truyền thống của gia đình tôi đấy chứ .
Nói chung là các anh công an tuy chán hẳn, nhưng vẫn cố thuyết phục tôi không đi biểu tình. Rồi rằng thì là vì lợi ích của tổ dân phố (phong trào thi đua gì đấy), chị không nên đi biểu tình nữa. Tôi lại có cơ hội nổ tiếp:
- Xin lỗi các anh, cái lợi ích của tổ dân phố nó quá nhỏ bé so với lợi ích của đất nước. Tôi không thể hứa với các anh được. Tôi cảm ơn các anh đã cảnh báo cho tôi, đã thuyết phục tôi hết nước hết cái rồi, nhưng tôi sai tôi xin chịu, các anh thông cảm cho. Nếu chính quyền không cho dân đi biểu tình, hãy xóa bỏ điều 69 của Hiến pháp đi. Việc không ra được luật không có nghĩa là được cấm dân biểu tình, mà chính là Quốc hội đang nợ dân cái luật đó suốt 19 năm nay đấy.
Rốt cuộc là họ ra về sau khi thông báo là nếu tôi đi biểu tình là cậu công an này - chỉ vào một anh trẻ nhất - là công an điều tra của Quận, sẽ đi theo chị đấy. Thảo nào trông mặt cậu ấy buồn thỉu đi khi thấy có vẻ không thuyết phục được tôi.
Họ về rồi, hai bố con tôi quay ra cười nói rôm rả. Lại thêm một chị tổ dân phố quay lại nhà tôi vì sướng quá, họ có bao giờ dám nói thẳng tưng thế đâu, dân mình nhiều người sợ công an lắm. Hôm nay tôi có cơ hội nói thật đã – với những người tôi muốn đối thoại - không vấp víu tý nào. Lại còn tranh thủ tố những chuyện bức bối trong xã hội. Cứ bảo để ổn định xa hội, ổn định thế nào được khi mọi chuyện tham nhũng, chuyện giao thông và giáo dục, chuyện lạm phát, ngay cả chuyện công an cũng làm bậy nhan nhản. Thế mà tôi chỉ là đi biểu tình chống TQ xâm lược thôi đấy. Ái chà! Chả vị nào “phản biện” lại cả.
A! Họ thấy không cãi lý được với tôi, thì họ bảo ai mà chả yêu nước, ai mà chả căm phẫn, bức xúc v.v… Tôi nói luôn:
- Bố tôi và các chiến hữu của cụ ai cũng quan tâm đến tình hình nước nhà, cũng rất bức xúc, nhưng lại chỉ ngồi trong nhà nói với nhau cả buổi cho bõ tức. Tôi vẫn đùa bảo: yêu nước như của bố và các bác ý là yêu nước kiểu salon.
Gớm, sao hôm nay tôi nói được nhiều vấn đề thế. Mà cứ chạm vào cái gì là tôi lại nổ luôn được cái đó, tuy chưa đã lắm. Nhớ lại chuyện bác Nguyên tóc bạc và Hiếu Gió nói chuyện có đuôi, thế là bây giờ tôi cũng sẽ mọc đuôi (khí muộn), cũng trở thành người quan trọng rồi đấy nhé.
Hà Nội ngày 19/8/2011
Phương Bích

VIỆC CƯỠNG CHẾ GIẢI TÁN BIỂU TÌNH LÀ KHÔNG CÓ CƠ SỞ PHÁP LÝ


Việc cưỡng chế giải tán biểu tình là không có cơ sở pháp lý 

Việc Công an Hà Nội áp dụng Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày 18-3-2005 của Chính phủ để yêu cầu người biểu tình giải tán và cưỡng chế giải tán người biểu tình yêu nước phản đối Trung Quốc gây hấn tại Biển Đông là vi phạm Hiến pháp, vì:

a) Hoạt động biểu tình nói trên phù hợp với quy định tại Điều 69 Hiến pháp: “Công dân có quyền… biểu tình theo quy định của pháp luật”. Hiến pháp là  đạo luật có hiệu lực pháp luật cao nhất trong hệ thống pháp luật quốc gia. Công dân có quyền chỉ tuân theo Hiến pháp nếu không có văn bản pháp luật cụ thể hoá Hiến pháp.

b) Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày 18-3-2005 của Chính phủ không điều chỉnh hoạt động biểu tình. Trong hệ thống pháp luật Việt Nam hiện hành chưa có luật biểu tình. Hoạt động biểu tình nói trên phù hợp với Hiến pháp và không trái pháp luật vì không có văn bản pháp luật để đối chiếu, đánh giá biểu tình là trái pháp luật hay phù hợp với pháp luật. Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày 18-3-2005 được Chính phủ ban hành chỉ trên cơ sở đề nghị của Bộ trưởng Bộ Công an, không dẫn chiếu Điều 69 Hiến pháp nên không phải là văn bản pháp luật hướng dẫn, cụ thể hoá quyền biểu tình quy định tại Hiến pháp. Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày 18-3-2005 của Chính phủ không có điều khoản nào quy định hai chữ “biểu tình”, không có điều khoản nào giải thích thuật ngữ “biểu tình”, nên không phải là văn bản pháp luật điều chỉnh hoạt động biểu tình mà chỉ điều chỉnh việc “tụ tập, tập trung đông người” khác.

V.T

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

TIN NÓNG VỀ BIỂU TÌNH TẠI HÀ NỘI

Hà Nội yêu cầu chấm dứt biểu tình tự phát

Yêu cầu "chấm dứt mọi hoạt động tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát của người dân" vừa được UBND Hà Nội phát đi sáng nay sau khoảng 10 cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền biển, đảo của Việt Nam diễn ra tại thủ đô.

- 'Không có chủ trương trấn áp người biểu tình'

Trong các chủ nhật từ đầu tháng 6 đến tháng 8, tại Hà Nội liên tiếp diễn ra các cuộc tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền biển, đảo của Việt Nam. Các cuộc tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát chủ yếu xuất phát từ tinh thần yêu nước và tâm lý bức xúc của nhân dân.

"Những ngày gần đây, các thế lực chống đối trong và ngoài nước đã và đang kêu gọi, kích động, hướng dẫn quần chúng biểu tình, tuần hành gây mất an ninh trật tự ở thủ đô", thông báo của Hà Nội nêu.

Theo chính quyền, những cuộc tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát đã "gây ảnh hưởng xấu đến trật tự an toàn xã hội, đến hình ảnh thủ đô - Thành phố Vì hòa bình; tiềm ẩn các yếu tố gây mất ổn định chính trị; tác động tiêu cực tới việc thực hiện đường lối, quan hệ ngoại giao của Đảng, Nhà nước".

Trong cuộc họp báo đầu tháng 8, Giám đốc Công an Hà Nội Nguyễn Đức Nhanh (áo trắng) khẳng định: "Hà Nội không có chủ trương trấn áp người biểu tình". Ảnh: Thái Thịnh.

Trong thông báo này Hà Nội cho rằng, có một số người trong và ngoài nước đang lợi dụng các cuộc biểu tình yêu nước của đa số người tham gia để "chống đối Đảng, Nhà nước, kích động hằn thù dân tộc, chia rẽ quan hệ Việt - Trung; tập hợp lực lượng gây mất ổn định chính trị".

THƯ GỬI CHỊ BA SƯƠNG



Thư gửi chị Ba Sương
Nguyễn Thị Hồng Ngát

Mấy năm nay dù có nhiều việc cuốn đi nhưng bên lòng tôi vẫn canh cánh để ý đến vụ án mà người ta mang ra xử đi xử lại về chị Ba Sương (Trần Ngọc Sương) GĐ nông trường Sông Hậu nổi tiếng ngày nào. Chị là người từng được phong Anh hùng lao động và danh hiệu người phụ nữ tiêu biểu của Châu Á do một tổ chức QT trao tặng năm 2002. Tôi cũng không quên ông cụ thân sinh ra chị, bác Năm Hoằng – GĐ trước đây của nông trường sông Hậu anh hùng này. Cả hai cha con chị, tôi đều vinh dự đã được gặp.

Chúng ta chắc chưa quên vào cuối thập kỷ 90 của thế kỷ trước, nông trương Sông Hậu nổi lên như một điểm sáng tuyệt vời về cách làm ăn mới, nó là biểu tượng sống động, minh chứng sống động của việc” có sức người sỏi đá cũng thành cơm”( thơ Hoàng Trung Thông). Rất nhiều báo chí đã đưa tin, viết bài, phỏng vấn, mời bác Năm Hoằng ra Hà Nội để TƯ gặp gỡ và bác đã đi “chân đất” ( vì bác không quen mang giày dép) đến nhiều hội nghị nói chuyện, truyền bá kinh nghiệm vì sao từ một cánh đồng sình lầy hoang vu nay sông Hậu trở thành mảnh đất trù phú, người dân no ấm và nhà cửa khang trang, cánh đồng phì nhiêu, chăn nuôi phát triển đến như vậy?Nhà trẻ ,trường học, bệnh xá chăm sóc đời sống cho nông trường viên chu đáo và tận tình làm vậy?

Đến nông trường sông Hậu ngày ấy có cảm giác như chúng ta sắp thành công CNXH đến nơi- và CNCS dường như cũng đang ngấp nghé phía trước mặt. Tôi cũng có chung những cảm giác này bởi vì tôi đã đến nông trường sông Hậu những ngày đó. Thậm chí sau chuyến đi, lòng đầy cảm hứng nên đã thu hoạch nhanh được 1 bài phóng sự gửi đăng trên báo Văn Nghệ của Hội nhà văn VN mà tôi hiện vẫn còn lưu giữ và 1 KB phim tài liệu, nhà văn Nguyễn Hồ khi ấy là GĐ hãng phim TH tpHCM đã “ mua” luôn và cho làm phim phát sóng ngay. Còn có không biết bao nhiêu bài báo, bài thơ ca ngợi nông trường SH nữa. Mọi người đều thấy danh hiệu Anh hùng Nhà nước tặng cho nông trường SH, cho bác Năm Hoằng, cho chị Ba Sương là hoàn toàn xứng đáng. Bởi cả hai cha con họ đều đã cống hiến tất cả sức lực, tất cả cuộc đời mình cho sự lớn mạnh của nông trường Sông Hậu. Chị Ba Sương cho đến nay vẫn là chị Ba không lấy chồng sinh con . Lụi cụi tuổi già một mình. Vậy mà tại sao , vì lý do gì chị Ba Sương sau khi nghỉ hưu bỗng vương vào vòng lao lý?

Và đây là lý do mà người ta đưa ra để xử đi xử lại Anh hùng lao động Ba Sương về việc trong thời gian làm GĐ đã “lập quĩ trái phép “10 tỷ đồng !!.

10 tỷ đồng để đánh sập danh dự của người anh hùng nông trường sông Hậu là quá rẻ đối với một đất nước. 10 tỷ đồng để làm cho một nữ GĐ đầy niềm say mê xưa, nay trở nên xơ xác, phờ phạc đau khổ vì nhân tình thế thái sau khi đã cống hiến cả cuộc đời mình gây dựng nên sự phồn vinh của nông trường sông Hậu như ngày nay cũng là một điều đáng để cho ta suy nghĩ.

Xin hỏi : Nông trường SH là đơn vị độc lập, tự chịu trách nhiệm về tài chính. Vậy, việc lập quĩ đời sống liệu có là một tội nặng đến thế?Tôi đã đọc những con số mà quĩ này đã chi do luật sư của chị Ba Sương đưa ra thấy trong đó có những mục như : hỗ trợ nhà cho người có công với CM, hỗ trợ lương cho những trường hợp vợ đau con yếu, chi phí cho lãnh đạo đi công tác ở trong nước và nước ngoài, chi phí đón tiếp khách đến thăm quan, học hỏi v..v. Và bản thân Ba Sương ( trước khi nghỉ, trước khi bị truy tố đã nộp vào quĩ 1 tỷ rưỡi).

Những con số này, những khoản mục chi này có nói lên điều gì không?

Nếu biết rằng mình sẽ bị truy tố vì những khoản mục này, thử hỏi GĐ nông trường SH ngày ấy có dám mở lòng ra đón tiếp cơ man là các đoàn trong cả nước đến với mình không? Không chỉ cho ăn, ở, đãi đằng chu đáo còn có cả quà tặng lúc thì bằng sản phẩm lúc thì cái phong bì dăm ba trăm ngàn đồng khi khách ra về. Tôi tin là đoàn nào cũng có quà vì tính cách cha con chị Ba Sương cũng là tính cách điển hình của người Nam Bộ vốn rộng rãi và tình cảm.

Nếu biết rằng mình sẽ bị truy tố về những chuyến đi công tác chi phí tốn kém để tìm mối bán sản phẩm của nông trường thì chị Ba chắc chỉ ngồi ru rú ở nhà cho yên thân. Và như thế, chị đâu phải là chị Ba Sương nữa.

Nếu biết rằng việc hỗ trợ tiền nhà cho người có công với CM,cho người tàn tật và hưu trí mà bị truy tố thì chắc chị Ba Sương cũng sẽ không làm. Và, nếu biết rằng...còn rất nhiều điều nếu biết rằng như thế này nữa trong cuộc sống của chúng ta nếu chẻ hoe ra thì chẳng cơ quan, chẳng doanh nghiệp nào lại không vướng phải.

Ví như một chuyện nhỏ thôi, khách đến họp, chi 50 nghìn thù lao chả bõ công đi của khách, chả đủ tiền xăng xe, muốn chi 100, 200 để đỡ bỉ mặt chủ nhà, thì lại phải tìm cách sao cho hợp lý chứng từ...Tài chính chỗ này nhiêu khê nhưng chỗ khác nó lại khác...Nó khác như thế nào ai chả biết. Bao nhiêu lãng phí , bao nhiêu đầu tư kém hiệu quả ở nơi này nơi khác thì chả thấy sao.

Một điều cần lưu ý là nếu chị Ba Sương thức thời hơn, biết nhanh chóng chuyển đổi cơ ngơi nông trường sông Hậu từ một doanh nghiệp Nhà nước thành một doanh nghiệp cổ phần hóa thì với quyền tự chủ tài chính 100% liệu còn ai có thể bắt bẻ chị về những khoản chi cho nội bộ?

Và tôi cũng hy vọng , như luật sư của chị đề nghị , rằng người ta rồi sẽ nghĩ lại, bên cạnh chữ lý còn có chữ tình. Người ta rồi sẽ phải chuyển vụ việc này sang xử lý hành chính thôi, chị ạ. Được vậy hương hồn bác Năm Hoằng cũng được an ủi phần nào và cả chị cũng sẽ nhẹ nhõm hơn, vui hơn khi sống với phần đời còn lại của mình.

Vì thế, chị Ba Sương ơi, chuyện đời nhiều nỗi... Nhưng mọi người vẫn chưa quên đâu những lần chị ra Hà Nội, VTV truyền hình trực tiếp hình ảnh chị súng sính trong bộ áo dài gấm, thêu rồng màu đỏ chạy lên sân khấu để người ta quàng hoa vào cổ, người ta trao chị bằng công nhận chị là Anh hùng. Gương mặt chị mới rạng rỡ làm sao!

Chị Ba ơi, gắng lên, chị nhé. Và hãy tin rằng, cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.

17.8.2011.
N.T.H.N


CÙNG NHÌN LẠI 10 CUỘC BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC

Mời chư vị cùng xem, cùng bình về 10 cuộc biểu tình yêu nước tại Hà Nội và Sài Gòn trong tháng 6 - 7 - 8 năm 2011:



12.6.2011: TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP TỪ HÀ NỘI




19.6.2011: TRỰC TIẾP TỪ HÀ NỘI và SÀI GÒN




9h30: HÀ NỘI BẮT ĐẦU BIỂU TÌNH

9h40 tại Bờ Hồ. Ảnh: Nguyễn Xuân Diện

Giáo sư Ngô Đức Thọ và Tiến sĩ Nguyễn Quang A biểu tình chống TQ tại HN, 3.7.2011. Ảnh: NXD.


10.07.2011: THÔNG TIN TỪ HÀ NỘI

09h30, Nhà hát Lớn HN. Ảnh: Nguyễn Xuân Diện


17.7.2011: TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP TỪ HÀ NỘI



24.7: TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP TỪ HỒ GƯƠM

Dưới chân tượng đài Cảm tử cho Tổ Quốc quyết sinh. Ảnh: Trang Anh Ba Sàm


31.07.2011: HỘI NGỘ CAFE HÀ NỘI - SÀI GÒN




07.08.2011: TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP TỪ HỒ GƯƠM



TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP: "ĐẤT NƯỚC ĐỨNG LÊN" TỪ HỒ GƯƠM

Giáo sư Huệ Chi và Nhà văn Nguyên Ngọc. Ảnh Nguyễn Xuân Diện

Để xem lại bản tường thuật của từng cuộc biểu tình, quý vị bấm vào tên bài.


Lâm Khang Nguyễn Xuân Diện

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

CON VOI SẮP BIẾN THÀNH CÁI KIẾN



CON VOI SẮP BIẾN THÀNH CON KIẾN

Đối thoại giữa Nhân dân và GS Cù Trọng Xoay

Nhân Dân (ND)- Thưa GS, nghe tiếng GS cực kỳ uyên bác. Em xin hỏi GS một việc được không ạ?

GS Cù Trọng Xoay(GS)- Được được, xin mời, một điều chứ 10 điều cũng Ô-Kê!

ND- Cảm ơn GS! Theo GS thì nước mình có Phù thủy không ạ?

GS – Không , làm gì có. À , có có, có mấy anh làm ảo thuật trong rạp xiếc để mua vui . Ảo thuật với phù thủy thì cũng na ná nhau. Và hình như còn có ở trong chuyện cổ tích nữa, dọa trẻ con là chính ấy mà.

ND- GS nói thế nào, em thấy phù thủy đầy cả ra…

GS – Thế à? Sao GS lại không biết nhỉ? Ở đâu cơ?

ND – Ở ngoài đời ấy, lĩnh vực nào cũng có, thưa GS.

GS- Lạ nhỉ? Chả nhẽ mắt GS mờ rồi sao? Ví dụ cho GS một trường hợp xem nào?

ND – Một trường hợp thôi nhé, Đây, GS xem : ngày 3-6 các báo đồng loạt đưa tin : Kế toán Cục ĐA ôm 42 tỷ đồng bỏ trốn…

GS- Có có, GS có biết tin này. Đăng tin khởi tố vụ án. Nhưng sau đó tịt luôn chả thấy báo nào thông tin gì nữa, sao thế nhỉ?

ND- Phù thủy đấy. Phù thủy hóa phép đấy. GS sợ chưa?

GS- Ừ, kể cũng sợ. Cũng thấy ghê đấy…Phù thủy nào mà giỏi thế?

ND- Phù thủy bảo lúc này đang họp TƯ, rồi họp Quốc hội- phiên đầu tiên để phân ghế…

GS- À, hiểu rồi. Giữ ghế là điều quan trọng , thông cảm thông cảm…

ND- Nhân dân thông cảm rồi nhưng sau khi yên vị , giữ chắc được ghế rồi thì sao GS biết không?

GS – Thì sờ đến cái đám quản lý kém đánh mất tiền kia cho nó một trận chứ sao nữa!

ND- ( khóc) Được thế đã phúc GS ơi, đằng này phù thủy lại quay ra dỗ dành, nựng nịu các vị ấy rằng” Thương lắm, thương lắm, cứ tiếp tục làm việc đi…cố lên, không sao đâu!” Thế có nghĩa rằng thụt két 42 tỷ chẳng là cái đinh gì, ngành đấy khổ chứ chúng mày việc gì phải khổ, phải lo.Đã có bố mày đây rồi, sợ gì nào!Con ơi, cứ tiếp tục thụt két nữa nhé, nhân dân nó có ghét, nó có khinh, con có nhục một tí thì cố mà nhịn thế chả hơn đi tù à?

GS- Khiếp thật đấy, GS Cù Trọng Xoay đây mang tiếng xoay được đủ ngón mà cũng xin vái cả nón…

ND- Chưa hết đâu GS ạ. Ngày 11-8, mới hôm nay đây này, họ còn tổ chức họp báo nữa cơ, nhưng mà vị chủ của ngôi nhà bị thụt két đó không xuất hiện, đẩy vị phó chủ trì. Vị phó này cách đây 1 tháng còn mất ăn mất ngủ tinh thần bạc nhược mặt mày xám ngoét, nay bỗng nhiên cao giọng “ Cục điện ảnh thụt két chỉ có 35 tỷ thôi nhé- không phải 42 , chúng tôi bị lừa thôi” he he..nghe sướng chưa GS?

GS- Kinh! Kể cũng muối mặt đấy nhỉ. Chắc đằng sau có phù thủy kễnh yểm trợ rồi.

ND- Chắc thế. Làm sao bây giờ hở GS? Chả nhẽ Nhân dân là người thắt lưng buộc bụng, ki cóp tiền để đóng thuế cho các vị đó cai quản- các vị ấy quản không ra gì giờ lại chính nhân dân phải hứng chịu chuyện này à?

GS- Làm gì có chuyện đó. Thử sang hỏi bên Công An xem?

ND-( thở dài) Ối giời ơi…hỏi rồi, họ bảo còn đang trong giai đoạn điều tra…cam đoan với GS, xuồng đang từ từ chìm và VOI đang biến thành KIẾN rồi GS ạ. Hu hu…

GS-( Lắc đầu) Thế thì ta cũng chịu. Bệnh nan y quá…chỉ có TRỜI may ra mới cứu được. Thôi, chịu khó đi hỏi TRỜI vậy!

Tác giả : Vì Dân

Thư của ông Nguyễn Hàn:

Kính gửi ông.......
Thưa ông,

Ngày 3/6/11 các báo CAND, Tiền phong... đã đưa tin Cục Cảnh sát điều tra Bộ CA ra lệnh truy nã tên kế toán viên Phạm Thanh Hải đã bỏ trốn sau khi làm thất thoát 42 tỷ đồng của Cục Điện ảnh (Bộ Văn hóa - TT - DL) trong suốt 3 năm từ năm 2009.

Với tư cách Cục trưởng, chủ tài khoản của Cục, ông Lại Văn Sinh , nếu khg phát hiện là đồng lõa với tên Hải, thì ít ra ông Sinh cũng phạm tội "thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng". (Ngày 3/8 vừa rồi, ông Phùng Hiền, nguyên Tổng biên tập báo "Người cao tuổi", vì để cấp dưới làm thất thoát 380 triệu - chưa bằng 1 phần trăm ông Sinh ! - đã bị khởi tố vì tội "thiếu trách nhiêm gây hậu quả nghiêm trọng ).

Vậy mà Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh vẫn ưu ái giữ nguyên chức cho ông Sinh, lại rót thêm cho Cục 5 tỷ đồng để tổ chức Liên hoan Phim QG và giao cho ông Sinh làm Trưởng ban Tổ chức. Thật là bất chấp dư luận và công lý ! Chẳng lẽ 42 tỷ đồng tiền thuế của dân bị ông Sinh làm thất thoát là vỏ hến cả sao !

Kính đề nghị ông cho điều tra và trước mắt đề nghị có ý kiến để ông Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh tạm đình chỉ chức Cục trưởng của ông Sinh để phục vụ công tác điều tra.

Trân trọng,

Nguyên Hàn, một cán bộ Hãng Phim truyện VN, số 4 Thụy Khuê, Q. Tây Hồ, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 10/8/11

SỐNG THẬT - NGHĨ VỀ LỚP NGƯỜI CÓ NHIỀU TRONG XÃ HỘI

Gia đình tác giả. Ảnh: Lê Dũng
Sống thật - Nghĩ về lớp người có nhiều trong xã hội

Vinh Anh
                                                                            
Thời nào cũng vậy, lớp người đó lúc nào cũng nhiều, cũng đông đảo. Đông đảo nhưng không làm được nổi chuyện gì to tát. Mặc dù, trong đó cũng rất nhiều người thuộc thành phần có học và luôn tự hào lại hay vỗ ngực với danh nghĩa “trí thức” của mình, dẫu rằng trong đó có những cái danh tự phong, cái danh mua được hay là cái danh nhờ sống lâu mà có.

Đa số người được sinh ra, cha mẹ họ và sau này là bản thân họ luôn mong muốn được sống cuộc đời bình lặng, êm đềm, hòa vào đám đông. Thậm chí còn có người luôn muốn bị nhòe, bị chìm đi trong đám đông, nghĩa là muốn thuộc về lớp người có nhiều trong xã hội. Và thực vậy, ông giời không cho cái đa số đó bất cứ một cái gì mà người đời gọi là “tài” để được phô lộ ra trước bàn dân thiên hạ. Có lúc cũng lẩn thẩn tự hỏi, vậy thì mình cũng phải cố là cái gì trong số đông nhiều người đó? Hoặc đôi khi cũng “kiên cường” cố gắng vươn lên thoát ra khỏi đám đông chỉ quen thừa hành đó, bởi vì đôi chỗ gặp phải cái “nhiễu sự” mà người đời gọi là “bức xúc”. Nghĩa là cảm thấy cũng trạnh lòng trước một sự bất công. Rồi tự hỏi mình, nếu thế mình liệu còn có thuộc cái số đông không làm nên trò trống gì đó không?

Lại một điều nữa, có lẽ cái điều này cũng vốn sẵn có ở cái lớp người có nhiều trong xã hội. Cái điều thường có khởi điểm từ khi mà tuổi đời đã qua bên dốc, khi mà con người luôn chỉ biết những điều hay về mình, còn điều dở thường là ít và đôi khi họ không hề nghĩ tới. Nếu tập hợp những điều hay của họ, thì sẽ thấy họ là tập hợp của những điều tốt vốn có ở trên đời, luôn cho rằng mình hiểu đời, hiểu hơn cái người đang đối thoại với mình và ít khi hoặc là không bao giờ cho rằng mình lại sai. Điều đó càng dễ xảy ra với những người đã từng có một vị trí, một loại vai vế tầm tầm nào đó trong xã hội. Đó là “cái lý” luôn cho mình đúng, mình biết và mình hiểu. Cái lý của thói quen ra lệnh và quen thấy người phục tùng. Lớp này cũng đông đấy. Mà nếu thoát ra khỏi được cái lớp đó, họ tất sẽ trở thành người có khả năng khác người, sẽ thuộc về số ít.

Bản tính con người vốn có những điều hay, điều dở như thế!

Với những người có ít nhiều suy nghĩ và cảm nhận cái đẹp của cuộc sống theo cái nghĩa nguyên thủy của cái đẹp-cái đẹp là sự tinh khôi-khi cuộc đời đã ở bên kia dốc, người ta hay níu kéo. Níu kéo để vớt vát lấy một điều gì đó của cuộc đời. Đó là cái lẽ thường tình. Càng sống càng cảm thấy cuộc đời quá ngắn ngủi và quý giá nhưng con người mình mới chỉ làm được rất ít, rất nhỏ nhoi cho cuộc sống. Rồi sẽ một lúc nào đó, con người ta ân hận. Ân hận vì nhiều lẽ và có thể cái lẽ đầu tiên mà ta nghĩ đến là ta đã sống một cuộc sống không thật với mình.

Con người ta vẫn luôn có sự dằn vặt như vậy. Đó là sự dằn vặt đáng quý, đáng trân trọng. Dẫu rằng khi biết cuộc đời chẳng còn là mấy, thì đã là quá muộn. Muộn nhưng vẫn quý vì biết đâu đấy, nỗi niềm dằn vặt đó sẽ nhen nhóm thức tỉnh được đôi người ở cái đám người đông đảo trong xã hội kia.

Con người vì nhiều lẽ luôn phải sống một cuộc sống không thật với mình lắm. Bình thường ta không hay nghĩ đến. Cũng có thể nói ta lười nhác xen lẫn sợ hãi khi nghĩ đến nó. Đó là một số không đông trong cái gọi là đám đông có nhiều trong xã hội. Cũng có một số người ngượng ngùng, xấu hổ khi nghĩ đến nó. Nhưng thực ra, họ đang ngại đối diện với chính mình, bởi vượt qua được mình, đời đã nói rồi, là vượt được một cửa ải khó khăn nhất. Đó là những con người tự cho mình thuộc loại có “trí thức” và còn biết tự trọng. Chỉ một số không lớn trong cái số “trí thức” bên trên đã kể, có được cái ý nghĩ đó. Ở một góc nào đó, với lòng vị tha vốn có của con người, đời vẫn có thể thông cảm và tha thứ.

Bàn về cái sự không dám sống thật với mình là cả một đề tài lớn và tôi nghĩ, trong bất kỳ một xã hội nào, vẫn luôn tồn tại một lớp người không dám sống thật với mình. Tùy sự cởi mở của xã hội đó, lớp người sống không thật với mình đó sẽ nhiều hoặc ít. Trong xã hội ta, tôi nghĩ, số người sống không thật thuộc loại nhiều. Cũng đồng nghĩa với sự ít cởi mở của xã hội. Đó là điều đáng buồn!

Từ cái sự buồn vì không dám sống thật với mình bởi nhiều lẽ, lâu dần, dẫn đến một hệ lụy khác đáng buồn hơn là thái độ vô cảm trong cuộc sống. Nghĩa là con người trở nên nhỏ nhen, ích kỷ, chỉ bo bo bám lấy cái lợi cho cuộc sống của cá nhân mình.

Tôi luôn tự hỏi, có phải cuộc sống hiện nay của chúng ta có quá nhiều sự hời hợt và có quá ít sự đồng cảm. Dẫu rằng qua mỗi đợt thiên tai tàn phá hay một cá nhân nào đó gặp phải bất hạnh trong cuộc đời, ta vẫn thấy có những phong trào, những lời kêu gọi hô hào, những tấm lòng chân thật thể hiện cái tình đồng bào: “lá lành đùm lá rách”. Những điều đó vẫn đều đều hàng năm thường xuyên diễn ra và cái ngày “tình thương” cũng vẫn cứ đều đều lặp lại. Sự lặp lại gây cho người ta một cảm giác nhạt nhẽo. Sự vô cảm sẽ dần dần xâm lấn.

Có nhàm quá không khi tình thương không xuất phát từ sự rung động của con tim và khối óc dẫn đến suy nghĩ về một sự thôi thúc tự giác. Tôi muốn nói đến những ngày lễ kỷ niệm, những cuộc gặp gỡ thể hiện cái sự nổi nênh, bề mặt của phong trào luôn đầy rãy trên truyền hình trực tiếp. Nó được phô diễn bằng sự ồn ào nhưng lại cảm thấy ngày càng ít cái sự sẻ chia. Rất nhiều cuộc biểu dương, vinh danh mang tính hình thức lẫn trong đó có cả sự háo danh.

Từ đó tôi lại liên hệ đến sự giả dối của con người thời nay. Hàng ngày chúng ta gặp quá nhiều sự giả dối: Báo đài đưa tin không thật, nặng về tô vẽ theo một chiều có chủ định trước, những lời hứa hẹn không được thực hiện, những công trình mang dấu ấn đất nước như những dấu hỏi đập vào mắt nhân gian, những đồng tiền mồ hôi nước mắt của người lao động bị tiêu xài vô lối, những cánh đồng bờ xôi ruộng mật biến thành những sân gôn phục vụ cho một số người… Tất cả những điều đó đều liên quan đến sự giả dối của một số người có quyền chức. Sự giả dối đã đến với trường học, nơi đào tạo những chủ nhân tương lai của đất nước mà ta chưa có biện pháp ngăn chặn. Vâng, tôi không muốn nghĩ đến một bức tranh u ám, cũng không hề muốn mang nghĩa cảnh tỉnh, tôi nói những điều đó ra chỉ là để chứng minh sự giả dối đang ở quanh chúng ta, bao bọc chúng ta bằng một sức mạnh vô hình.

Con người cứ như vậy tất dần trở thành lạnh lùng vô cảm trước những sự việc xảy ra trong đời sống. Sự quan tâm đến nhau trở thành hàng xa xỉ. Thói ích kỷ, thói quen xấu được hình thành và được tiếp nhận nhanh chóng đến kỳ lạ. Điều chưa xa ta từng học “sống vì mọi người” được coi như một nguyên tắc sống bỗng dưng trở thành xa lạ. Vậy là chỉ trong một thời gian ngắn mở cửa, cái xã hội mà con người đang mơ ước tiến tới sự hoàn thiện và nhân văn đó tiêu tan nhanh chóng. Sự thỏa mãn cho cá nhân, cho gia đình, cho một nhóm người được coi là “sự thay đổi tất yếu theo thời đại”. Thời đại “cái tôi” vị kỷ lên ngôi.

Nhưng ít người đặt lại vấn đề, vì sao trong xã hội, trong cuộc sống lại có con số đông không sống thật đó. Cùng với những biến đổi của thời cuộc, tôi cho rằng đó là hậu quả được tích tụ của lối tư duy mang nặng tính bao cấp đã ăn sâu vào trong nếp nghĩ và đến nay vẫn chưa được cởi bỏ, chưa có điều kiện cho sự cởi bỏ. Từ cái lười suy nghĩ (bởi bị bao cấp) đến nỗi sợ hãi vô hình mà lại rất hữu hình, nếp sống an phận thủ thường, đèn nhà ai nhà nấy rạng lấn át, đó là tiền đề của sự vô cảm…và thêm nữa, sâu hơn, sự hiểu biết về các quyền làm người còn rất hạn chế, nếu không muốn nói là thiếu hiểu biết. Đó chính là bao cấp trong tư duy, con người chỉ đi nói lại những điều mà có người đã nói.

Nói về sự “suy nghĩ”, có thể hiểu là cái điều mà đa phần nó vẫn còn nằm ở trong đầu mỗi con người. (Đương nhiên là cũng có nhiều suy nghĩ (tư duy) được thể hiện ra ngoài bằng những công việc cụ thể). Nó là một sự riêng rất thiêng liêng của mỗi cá nhân. Bởi sự suy nghĩ trong xã hội ta đến nay vẫn là một lối suy nghĩ mang nặng sự bao cấp cho nên lòng yêu nước, một tình cảm rất thiêng liêng của mỗi con người trước các sự kiện đang diễn ra ngày hôm nay vẫn mang tính bao cấp là một điển hình. Tôi nghĩ về sự phản biện cần phải có để đẩy mạnh sự phát triển của xã hội và lại ngậm ngùi, ngay trong tư duy cũng bị bao cấp thì tìm đâu ra, hi vọng sao có  được sự phản biện để thúc đẩy xã hội tiến lên.

Là một công dân Việt, hơn nữa lại là Đảng viên-những người luôn phải đi tiên phong (con số là ba triệu), có bao giờ chúng ta tự đặt lại một câu hỏi: Phải làm gì trước những hành động gây hấn của Trung Quốc. Tôi đã có một câu trả lời, đã có Đảng và Nhà Nước lo! Đó có phải là sự bao cấp trong tư duy? Nhưng tôi biết đó là câu trả lời chưa thật với những người có suy nghĩ. Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta hãy sống thật với mình đi!

                                                                                      Vinh Anh
                                                                                      13/6/2011

CÁCH MẠNG THÁNG TÁM: KHI TRÍ THỨC DẤN THÂN

Ảnh: Tư liệu

Cách mạng Tháng Tám: Khi trí thức dấn thân

Đoan Trang

Cho đến nay, nhiều tài liệu lịch sử đã khẳng định liên minh công - nông - trí là nền tảng sức mạnh của cách mạng Việt Nam. Nhưng nói như vậy có lẽ chưa đủ để xác nhận vai trò to lớn của lực lượng trí thức Việt Nam, đại diện cho trí tuệ và tinh thần dân tộc của nhân dân trong các cuộc đấu tranh giành độc lập.

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

BBC: PHILIPPINES SẼ XỬ 122 NGƯ DÂN VIỆT NAM

Philippines sẽ xử 122 ngư dân Việt Nam
Cập nhật: 12:16 GMT - thứ hai, 15 tháng 8, 2011

Nghề cá ở Việt Nam đang bị đe doạ
Tòa án tỉnh Palawan của Philippines đang chuẩn bị hoàn tất hồ sơ khởi kiện vụ việc liên quan đến 122 ngư dân Việt Nam bị cảnh sát nước này bắt giữ hôm 30/5.

Vụ bắt giữ này được coi là lớn nhất từ trước đến nay tại vùng đảo Palawan. Tổng cộng bảy tàu cá của tỉnh Bình Thuận bị bắt ở vị trí cách bờ biển Tamburok, Balabac, tỉnh Palawan của Philippines khoảng hai hải lý (3,6 km).

Trang web của Bộ Ngoại giao Việt Nam đưa tin gia đình các ngư dân khai báo rằng những ngư dân này đi sang Philippines đánh bắt hải sản theo hợp đồng kinh tế giữa Doanh nghiệp tư nhân Long Hải Long của Việt Nam và công ty Premiere International Interfishing của Philippines. Tuy nhiên, họ đã đi vào vùng biển của Philippines trong khi chưa hoàn tất các thủ tục cần thiết nên đã bị hải quân nước này bẳt giữ.

Mới đây, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã có công hàm cho Đại sứ quán Philippines ở Hà Nội đề nghị thông báo ngay vụ việc nói trên cho các cơ quan chức năng của Philipines để xác minh và nếu đúng như phản ánh, xem xét sớm trả tự do cho các ngư dân và tàu cá Việt Nam.

Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines đã được chỉ đạo giải quyết vụ việc tuy nhiên việc thăm lãnh sự đến nay vẫn chưa được tiến hành.

'Vi phạm lãnh hải'

Phía Philippines cho biết toà án tỉnh Palawan sẽ truy tố những người này với tội danh ‘vi phạm lãnh hải’ và đánh bắt động vật hoang dã vì đã phát hiện ốc nón trên tàu.

Cục quản lý Nhà tù và Hình phạt Philippines đang trong quá trình hoàn tất hồ sơ để gửi cho Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines.

Trong những năm gần đây, cảnh sát vùng này đã bắt nhiều ngư dân Việt Nam và Trung Quốc vì tội đánh bắt trộm.

Hồi đầu tháng 5/2011, hãng thông tấn AFP trích nguồn từ một viên chức cảnh sát Việt Nam về việc hai ngư dân Việt Nam bị bắn và bị thương bởi người mang quân phục cảnh sát Philippines ở khu vực Trường Sa nhưng giới chức Philipines đã bác bỏ thông tin trên.

Trong một diễn biến khác, báo Thanh Niên đưa tin công an tỉnh Cà Mau đang điều tra vụ tàu cá số hiệu CM 6927 bị tàu nước ngoài, chưa rõ nước nào, nổ súng tấn công, làm một người thiệt mạng.

Hàng năm, hàng nghìn ngư dân Việt bị các nước quanh khu vực hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa cầm giữ.

TIN NÓNG: NGÀY 24.8 PHILIPPINES MỞ PHIÊN TÒA XÉT XỬ 122 NGƯ DÂN VN

 

Về 122 ngư dân Việt Nam bị bắt giữ tại Philippines 
Thứ Hai, 15/08/2011 - 07:28

(Dân trí) - Thông tin từ Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao cho biết, ngày 30/05/2011, 7 tàu cá của tỉnh Bình Thuận và 122 ngư dân đã bị Hải quân Philippines bắt giữ tại vị trí cách bờ biển Tamburok, Balabac, tỉnh Palawan của Philippines khoảng 2 hải lý (3,6 km).

Theo các gia đình ngư dân, 122 ngư dân Việt Nam nói trên dự kiến đi sang Philippines đánh bắt hải sản theo hợp đồng kinh tế giữa Doanh nghiệp tư nhân Long Hải Long của Việt Nam và Công ty Premiere International Interfishing của Philippines. 

Tuy nhiên, các tàu cá (mang các số hiệu BTh 98630 TS, 98709 Ts, 99668 TS, 98079 TS, 99924 TS, 987693 TS, 99367 TS) và ngư dân nói trên đã đi vào vùng biển của Philippines trong khi chưa hoàn tất các thủ tục pháp lý cần thiết nên đã bị bắt giữ.

Ngay sau khi nhận được thông tin, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã có công hàm cho Đại sứ quán Philippines tại Hà Nội đề nghị thông báo ngay vụ việc nói trên cho các cơ quan chức năng của Philippines để xác minh và nếu đúng như phản ánh, xem xét sớm trả tự do cho các ngư dân và tàu cá Việt Nam. 

Bộ Ngoại giao cũng đã chỉ đạo Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines theo dõi sát tình hình và phối hợp chặt chẽ với các cơ quan chức năng sở tại giải quyết vụ việc. 

Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines cho biết đã nhiều lần liên hệ với các cơ quan chức năng của Philippines đề nghị phía Philippines  xem xét nhanh chóng thả tàu và ngư dân, thu xếp để tiến hành thăm lãnh sự đối với ngư dân ta. 

Tuy nhiên, vì một số lý do, việc thăm lãnh sự chưa thể tiến hành được. Hiện Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines đang tích cực phối hợp với phía Philippines để tiến hành thăm lãnh sự trong thời gian sớm nhất có thể được. Trong các tiếp xúc khác giữa các Bộ ngành của hai nước, phía Việt Nam cũng đã nhiều lần nêu lại vấn đề này.

Tuy nhiên, phía Philippines cho biết Tòa án tỉnh Palawan hiện đang thụ lí vụ án liên quan đến các tội danh vi phạm lãnh hải, phát hiện ốc nón trên tàu và bảo vệ động vật hoang dã đối với các ngư dân Việt Nam. Hiện Cục quản lý Nhà tù và Hình phạt Philippines đang trong quá trình hoàn tất hồ sơ để gửi cho Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines. 

Trong thời gian tới, Bộ Ngoại giao Việt Nam và Đại sứ quán Việt Nam tại Philippines sẽ có các biện pháp bảo hộ công dân cần thiết trong quá trình xét xử vụ án, đồng thời tiếp tục phối hợp chặt chẽ với các cơ quan chức năng Philippines để sớm giải quyết vụ việc trên tinh thần nhân đạo, phù hợp với quan hệ truyền thống hữu nghị tốt đẹp giữa hai nước. 

PV
Nguồn: Dân trí.

122 ngư dân Việt Nam đối mặt với án phạt tù

Vụ việc 122 ngư dân huyện đảo Phú Quí, tỉnh Bình Thuận bị nhà chức trách Philippines bắt giữ và chuẩn bị đưa ra xét xử đang được dư luận hết sức quan tâm, kèm theo đó là sự lo lắng của gia đình các ngư dân này. 

 Hóa đơn chuyển tiền, hợp đồng của Long Hải Long ký với từng tàu cá và ký với Tập đoàn PIICop của Philippines. Ảnh: Thanhnien Online

Tuy nhiên, theo các chuyên gia pháp luật, những ngư dân lại chính là những nạn nhân trong hợp đồng làm ăn của công ty Long Hải Long có trụ sở TP.HCM với 1 công ty khác có trụ sở ở Philippines.

Sự việc bắt đầu từ tháng 1/2011, khi công ty Long Hải Long ký kết hợp đồng với công ty Premiere International Interfishing ở tỉnh Palawan - Philippines tổ chức đưa tàu ra ngư trường Philippines đánh bắt cá. Sau đó 5 tháng, căn cứ vào các hợp đồng, giấy thông hành và các giấy tờ do công ty Long Hải Long cung cấp, 122 ngư dân huyện đảo Phú Quý lên đường sang ngư trường Philippines đánh cá. Thế nhưng, ngay sau khi vào lãnh hải của Philippines (ngày 30/5), thì bị nhà chức trách Philippines bắt giữ. Đối với các ngư dân, đây là điều hết sức vô lý.         

Bà Đặng Thị Tâm, xã Long Hải, huyện đảo Phú Quí (Bình Thuận) cho biết: “Công ty đó nói là phạt 7 tàu mấy trăm ngàn đôla thì chúng tôi thấy không thể chịu nổi, vì chúng tôi có đầy đủ giấy tờ…”.

Theo nhận định của các chuyên gia pháp luật, đã có sự vô hiệu trong hợp đồng giữa công ty Long Hải Long và công ty của Philippines: Công ty chưa được Chính phủ Philippines cấp giấy phép đầy đủ. Tuy nhiên, các ngư dân lại không phải là chuyên gia pháp luật để có thể nhận ra được sự vô hiệu của hợp đồng.

Mặt khác, theo cáo buộc của Toà án Philippines, có nhiều điểm không thể coi là chứng cứ của vụ án. Ví dụ như hơn 10kg cá được thuỷ thủ đoàn mang theo làm thức ăn từ khi còn ở Việt Nam, không thể coi là vật chứng cho tội danh đánh bắt cá trái phép; hoặc 1 vài vỏ sò bị lập biên bản sau khi ngư dân bị bắt giữ tới 10 ngày không thể coi là bằng chứng cho tội danh thu gom tàng trữ hải sản cấm.                 

Luật sư Hà Hải, Đoàn luật sư TP.HCM cho rằng: “Nếu ngư dân bị buộc tội xâm phạm lãnh hải bất hợp pháp thì tại thời điểm đi vào họ cũng đi vào đường đường chính, Chính phủ Philippines đã cấp số hiệu cho tàu, tàu đã treo cờ Philippines, danh sách 122 ngư dân Chính phủ Philippines cũng đã nắm được, họ cũng đã trưng ra được những giấy tờ hợp lệ, nên không thể nói là xâm nhập lãnh hải bất hợp pháp được”.           

Một cơ sở quan trọng khác là yếu tố lỗi trong vụ việc này: Ai cũng nhận thấy lỗi thuộc về 1 trong 2 bên trong hợp đồng đánh bắt cá giữa công ty Long Hải Long và công ty Premiere International Interfishing của Philippines. Chính từ lỗi của các công ty này mới dẫn đến việc các ngư dân vào hải phận Philippines đánh bắt cá.

Thêm vào đó, các ngư dân lại là người bị thiệt hại về tài sản, vật chất, sức khoẻ và tinh thần, nếu có áp dụng pháp luật ở nước nào đi chăng nữ,a thì một khi 122 ngư dân không có lỗi, cùng với việc họ lại chính là nạn nhân thì Toà án Philippines không thể coi nạn nhân là người có tội.
             
Nếu không có gì thay đổi, vào ngày 24/8, Toà án Philippines sẽ đem vụ án ra xét xử. 122 ngư dân đang phải đối mặt với mức án từ 6 đến 12 năm tù và khoảng 2 triệu đôla tiền phạt. Trong lúc này, các ngư dân rất cần sự hỗ trợ của các tổ chức, các cơ quan có thẩm quyền yêu cầu Toà án Philippines phải nhìn nhận sự vô tội để thả người, trả phương tiện để họ còn về nước làm ăn và trả nợ.            

Tác giả: Đặng Quang
Nguồn: VTV.

Nguyễn Xuân Diện: Vậy là ngày 24.08 mở phiên tòa rồi! Bộ Ngoại giao chưa thấy ra tuyên bố. Với nghĩa đồng bào, chúng ta phải làm gì?

Có ai biết thêm thông tin về vụ này, xin báo để cùng biết!


TRẦN VŨ LONG: VÀI SUY NGHĨ NHỎ VỀ LÒNG YÊU NƯỚC

Tác giả Trần Vũ Long và nhà văn Phạm Xuân Nguyên
Vài suy nghĩ nhỏ về lòng yêu nước
Trần Vũ Long

Trong một xã hội mà mọi giá trị, mọi quan hệ đều được nhẩm tính thành lợi nhuận. Khi mà con người ta chỉ lo nghĩ cho cá nhân mình, bàng quan với những số phận xung quanh, bàng quan với xã hội mình đang sống, bàng quan với vận mệnh của dân tộc trước hiểm họa xâm lăng và những hiểm họa tiềm ẩn. Mọi thứ đối với họ đều như nước chảy bèo trôi, miễn là đừng có ảnh hưởng đến nồi cơm nhà mình, ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân. Vậy mà bên cạnh đó lạị có những con người gác mọi công việc, toan tính cá nhân để xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Thử hỏi, họ làm như vậy thì sẽ được lợi gì cho bản thân, hay chỉ chuốc thêm phiền toái vào mình: đội nắng đi ngoài đường, nói khản cổ, rồi không may bị công an, đàn áp bắt bớ, đến nhà hỏi han nhiêu khê. Thậm chí còn bị không ít người kích bác cho là điên, dở người. Thực tế là kẻ viết bài này cũng đã một lần xuống đường (24/7), sau khi những ngư dân của ta bị đàn áp ngoài khơi, và trong đất liền những người biểu tình yêu nước cũng bị “tặng” những cú đạp “thần sầu” vào mặt. Quả thực tôi đã vô cùng sốc, và gần như bật khóc khi tiếp nhận những thông tin đó. Cảm thấy lòng tự tôn dân tộc của mình đang bị chà đạp, tôi quyết định xuống đường để trải nghiệm cùng những người yêu nước. Mặc dù trước đó tôi đã rất muốn xuống đường nhưng vì điều kiện cá nhân nên rất khó để tham gia. Sau đó ít ngày, có một nhà báo đã nói với tôi bằng thái độ không thiện chí, thậm chí có phần kích bác. Tôi nói lại với anh ta rằng: “khi nào ông có thái độ nghiêm túc và hiểu biết đúng đắn thì tôi sẽ nói chuyện với ông về việc này”. Tôi cũng đã đọc ở một blog nào đó bài viết của họa sĩ Đỗ Đức, kể lại câu chuyện khi ông công tác châu Âu, tình cờ gặp một số nhà văn nhà thơ ở bên đó. Câu chuyện trà dư tửu hậu của họ lại dẫn đến chuyện những người biểu tình phản đối Trung Quốc. Có ông nhà thơ đã lên giọng để phản bác việc làm đó. Tôi còn được biết, sau khi về nước ông nhà thơ kia còn rêu rao đây đó đầy miệt thị những người biểu tình. Kể ra như vậy không phải là để khoe mình có tấm lòng yêu nước, hay để chỉ trích anh chàng nhà báo cũng như ông nhà thơ là không yêu nước. Có thể tình yêu nước trong mỗi chúng ta có một sắc thái khác nhau, có cách thể hiện khác nhau và chúng ta cần phải trân trọng nhau, trân trọng tình cảm thiêng liêng đó trong mỗi con người. Chúng ta vẫn thường xem, đọc tin tức ở nước này nước kia, người dân xuống đường biểu tình phản đối chiến tranh đang diễn ra ở một quốc gia xa lắc xa lơ nào đó. Vậy thì tại sao khi tổ quốc mình bị đe dọa mà ta lại không thể xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Chúng ta phải đoàn kết và đặt niềm tin vào nhau thì mới mong xây dựng và bảo vệ tổ quốc của mình chứ. Vâng, tôi muốn nhấn mạnh hai chữ Niềm Tin. Niềm tin của con người dành cho nhau. Niềm tin của người dân vào các cơ quan công quyền và ngược lại. Mặc dù hai chữ đó đang ngày càng mai một, đang ngày càng trở nên xa xỉ. Nhưng không phải vậy mà chúng ta mất hy vọng.

Sẽ thật là đáng buồn nếu như lòng yêu nước của mỗi công dân lại không được nhìn nhận một cách khách quan và đúng đắn. Và cũng thật đáng thương và xót xa cho những con người có thái độ vô cảm trước đồng loại và vận mệnh của dân tộc.
Đêm Vu lan 2011.