Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

"ÔNG GIÀ OZONE" SẼ KIỆN TIẾN SĨ VIÊN QUANG MAI RA TÒA

“Ông già ozone” sẽ kiện tiến sĩ Viên Quang Mai ra toà
Thứ Năm, 22.12.2011 | 08:36 (GMT + 7) 

Như Báo Lao Động đã đưa tin, sau khi TS Viên Quang Mai – Phó Viện trưởng Viện Pasteur Nha Trang - cho rằng dung dịch anolyte qua sục ozone là chất gây ung thư cho một số động vật, là tác nhân gây đột biến ở một số vi khuẩn, TS Nguyễn Văn Khải (có biệt danh "ông già ozone" – người thực hiện chữa bệnh tay - chân - miệng bằng dung dịch này - đã có thư gửi TS Mai, đề nghị cung cấp tư liệu khoa học để chứng minh. Tuy nhiên đến nay, TS Viên Quang Mai vẫn không trả lời thư cho TS Nguyễn Văn Khải.

Ngày 21.12, TS Nguyễn Văn Khải tiếp tục gửi thư cho TS Viên Quang Mai với nội dung “Yêu cầu cung cấp tư liệu khoa học về: Dung dịch anolyte qua sục ozone là chất gây ung thư cho một số động vật”. TS Khải viết: “Ngày 23.11, tôi đã gửi thư yêu cầu tiến sĩ cung cấp tư liệu khoa học: Ở sách bách khoa toàn thư nào, trang số mấy, dòng thứ mấy, của công trình nghiên cứu khoa học nào khẳng định dung dịch anolyte qua sục ozone là chất gây ung thư cho một số động vật? Đến nay tiến sĩ vẫn chưa trả lời. 
.
Gia đình bệnh nhi tay - chân - miệng đến cảm ơn TS Khải.

Trước hết, từ trước đến nay và mãi mãi sau này không có nhà khoa học nào,  không có một kỹ thuật viên nào lại đem anolyte sục qua khí ozone.Thực tiễn chỉ có đem khí ozone sục vào nước để làm sạch nước thôi. Tôi gia hạn cho tiến sĩ tới ngày 12.2.2012, nếu không cung cấp được tư liệu khoa học trên cho tôi mà không cải chính trên các phương tiện thông tin đại chúng, tôi sẽ kiện tiến sĩ ra tòa”.

Trao đổi với phóng viên Báo Lao Động, TS Khải quả quyết rằng TS Mai sẽ không chứng minh được bằng các tư liệu khoa học về điều ông đã phát biểu. Nếu TS Mai chứng minh được điều đó thì ông xin đi tù vì đã đầu độc trẻ em. Còn ngược lại thì ông sẽ kiện TS Mai ra tòa.    
LÊ CHÂN NHÂN
Nguồn: Lao Động.

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

ĐỨC TIN VÀ LỐI ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG

Đức tin và lối đến Thiên đường


Điều quan trọng nhất để con người tìm thấy vẻ đẹp kỳ diệu của đời sống là đức tin. Và đức tin không chỉ dành cho con người mà là sự tồn tại của chính các vị Thánh.

Năm Thánh 2010: Sám hối - Hòa giải và Hy vọng

Mỗi sáng thức dậy, bạn có thể thấy thêm một cuốn sách Thánh được in ra, thêm một nhà thờ, thêm một ngôi chùa mọc lên trên thế gian của chúng ta. Và mỗi sáng thức dậy, bạn có thể thấy thêm một người đến nhà thờ, đến với chùa chiền, đến với các buổi giảng kinh... Nhưng mỗi sáng thức dậy, bạn sẽ thấy thêm một người đánh mất đức tin vào đời sống trên thế gian này và trở nên tuyệt vọng hoặc trở nên tội lỗi.

Và có lẽ, trong lịch sử nhân loại, chưa bao giờ những cuộc chiến tranh lại nhiều như bây giờ và man rợ như bây giờ. Ngay trong chính đời sống của mỗi con người đang hiện hữu trên thế gian này, chúng ta cũng nhận ra chúng ta dần dần trở lên mù loà trong chính ánh sáng mà chúng ta từng được khai mở và được ban phước.
 

Thế gian đang đến gần với Thiên đường như con người trên thế gian này đêm ngày nguyện cầu hay đang lạc đường và tàn lụi ? Với cái nhìn một cách đầy đủ và công bằng vào đời sống của con người, chúng ta có thể nói: thế gian đang lạc đường và tàn lụi.



Bạn có thể không đồng tình với câu trả lời như một sự tuyệt vọng này của tôi. Bởi bạn đang sống trong một đời sống nhiều của cải vật chất hơn. Bạn đang mỗi ngày lút sâu trong đầm lầy của thói ngạo mạn và tăm tối khi thấy mình đang sở hữu nhiều vật chất và quyền lực hơn tổ tiên, ông bà, cha mẹ bạn.

Nhưng nếu chúng ta đặt câu hỏi về đời sống này với đúng bản chất tinh thần của nó và lắng nghe câu trả lời thành thực nhất theo một phép liên hoàn từ nhiều thế hệ trong gia đình bạn: cụ kỵ, ông bà, cha mẹ...thì bạn sẽ nhận thấy những câu trả lời này sẽ dựng lên một lộ trình của tinh thần đời sống giống như tiến trình đóng băng của một dòng sông.

Dòng nước bị băng hoá từ từ và cuối cùng trở nên bất động: cái chết của dòng chảy - sự sống. Sự băng giá từ từ hay một cái chết chậm không làm cho bạn nhận biết về nó. Ngược lại, bạn đã lầm tưởng bạn đang đến gần với một thế giới ánh sáng.

Cũng trong hơn 100 năm nay, từ thế kỷ 20 đến thập niên đầu của thế kỷ 21, các cuộc chiến tranh tôn giáo trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Sự mù loà về Thượng đế, Thần Phật hay các vị Thánh và đức tin bắt đầu từ chính những nơi ở ngay trên thế gian này mà chúng ta tin Thượng đế, Thần Phật hay các vị Thánh thường đến trú ngụ.

Cho dù tôi không hiểu một chút nào về bản chất của các tôn giáo hay lịch sử của nó thì tôi vẫn có thể cất lên một câu hỏi chính xác về những gì đang xẩy ra trong đời sống tôn giáo của nhân loại: Chúng ta sẽ lý giải như thế nào khi những người Thiên chúa giáo tìm mọi cách chống lại những người Hồi giáo hay những người Phật giáo và ngược lại.

Tại sao Jesus lại đối nghịch với Đức Phật hay Thánh Ala? Mọi đối nghịch một cách tồi tệ  và u tối này sinh ra bởi chính chúng ta. Thật hổ thẹn và tội lỗi khi một người Thiên chúa giáo kêu gọi chống lại một người Hồi giáo và ngược lại. Nhưng điều tồi tệ này đã và đang xảy ra.

Nó làm cho tinh thần tối thượng của các tôn giáo bị tàn phá. Nó làm cho chúng ta tin rằng lực lượng của Bóng tối đã chiếm ngự thế gian như quá nhiều các tác phẩm văn học, điện ảnh và những lời tiên tri đã thường đề cập tới là một hiện thực.

Những "Nhà nước" của các tôn giáo là những người đầu tiên chịu trách nhiệm về việc mở cửa cho lực lượng của Bóng tối tràn đến thế gian.

Còn đối với những người vô thần lúc này lại có quá nhiều cơ hội để cười nhạo các tôn giáo và các vị Thánh. Và trong mắt họ lúc này, nhà thờ hay chùa chiền chỉ là những túp lều được sơn quét sặc sỡ mị dân phù phiếm trên một thế giới quá nhiều lầm lạc, nhiều thù hận và nhiều tội lỗi và trở lên trơ trẽn.



Khai mạc Thánh lễ tại Sở Kiện, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam. Ảnh: MT
 
Phải chăng Chúa và Phật đang bỏ loài người như ca từ trong một bài hát của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn? Không, Họ không rời bỏ chúng ta như những vẻ đẹp của đời sống này không rời bỏ chúng ta. Chỉ chúng ta đang trở lên mù loà và mỗi ngày rời bỏ Họ. Chúng ta ngày ngày tìm đến những nơi chốn tôn nghiêm và quỳ gối hay cúi đầu cầu xin Thượng đế, Thần Phật và các vị Thánh ban phước cho chúng ta. Và quá nhiều người trong chúng ta trở nên tức tối hoặc tuyệt vọng khi những lời cầu xin của chúng ta không được đáp lại.

Thực tế, hàng ngày, Thượng đế vẫn gửi những món quà cho chúng ta. Chỉ có điều chúng ta không nhận ra những món quà ấy. Bởi chúng ta đã hoàn toàn hiểu sai lệch và lạc đường trong hành trình đi tìm những vẻ đẹp vĩnh hằng của đời sống.

Nhiều lúc nhìn con người chen chúc nhau trên mọi ngả đường của thế gian, chúng ta giật mình kinh hãi nhận ra rằng: chúng ta đang mang trên mình những con mắt và những cái tai giống đồ mỹ ký không một chút giá trị thực nào. Chúng ta không có khả năng nhìn ra những vẻ đẹp và không có khả năng nghe thấy những điều kỳ diệu trong đời sống của mình.

Giáng sinh năm ngoái, tôi không đi nhà thờ mà ngồi xem lại bộ phim hoạt hình The Polar Express khi chuông nhà thờ ở thị xã Hà Đông vang lên trong giá lạnh.

Bộ phim kể về một cậu bé đã đi một chuyến tàu trong giấc mơ lên phương Bắc. Ở đó, cậu đã gặp ông già Noel và được tặng một chiếc chuông gắn trên chiếc xe kéo tuần lộc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu bé mở một gói quà và thấy chiếc chuông đó. Cậu lắc khẽ chiếc chuông và một âm thanh diệu kỳ mà cậu đã nghe thấy trong cơn mơ của mình giờ đây đang tràn ngập tâm hồn cậu. Cậu tin cậu đã đến được miền đất ấy và gặp được ông già Noel.



Nhưng khi cha mẹ cậu nhìn thấy chiếc chuông cũ kỹ thì muốn vứt đi. Cậu bé nói cho cha mẹ mình về tiếng chuông diệu kỳ ấy. Cả hai người lớn kia lắc mãi và lắc mãi chiếc chuông nhưng họ không nghe thấy gì. Họ không tin có điều ấy.

Tiếng chuông diệu kỳ kia là có thật. Nó không phải là chuyện cổ tích. Nhưng chỉ có những cái tai của một tâm hồn trong sáng và tràn ngập đức tin thì mới nghe thấy. Những người lớn chúng ta đã đánh mất tâm hồn ấy và chúng ta không hề nghe được những điều kỳ diệu của đời sống này. Các vị Thánh cùng những phép thiêng không bao giờ rời bỏ chúng ta. Họ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta đợi tâm hồn và đức tin chúng ta hồi phục như những bà mẹ thức trắng bên giường những đứa con đang trong cơn sốt mê sảng và chờ chúng tỉnh dậy.

Có rất nhiều cậu bé, cô bé trên thế gian này giống cậu bé trong bộ phim kia đã đến được nơi chốn mà chúng ta thường nhếch mép cười khẩy và mỉa mai đó chỉ là một ảo giác. Nhưng chúng ta lại luôn luôn nói về Thiên đường và cầu xin được đến Thiên đường sau khi rời bỏ đời sống thế gian này. Và sự khao khát đến được Thiên đường của chúng ta như thế rõ ràng là một thói hưởng thụ như mọi thói hưởng thụ vật chất trong đời sống chúng ta mà thôi. Chúng ta không hề hiểu rằng: chỉ có một đời sống đích thực ý nghĩa của chúng ta mới đủ trả cho tấm vé lên chuyến tàu đến Thiên đường của mỗi chúng ta.

Nhưng điều tối quan trọng là chúng ta đã sai lầm tệ hại khi hiểu rằng giữa thế gian chúng ta đang sống và Thiên đường được phân cách bằng một đường biên giới như đường biên giới giữa các quốc gia. Thế là, chúng ta cho phép mình sống tuỳ tiện với mọi ham muốn thấp hèn ở phần bên này của đời sống: Thế gian mà không chịu hối hận. Rồi chúng ta đợi một ngày với ý nghĩ rằng những khôn lỏi và mưu mô sẽ giúp chúng ta nhanh chân hơn người khác lọt sang phía bên kia: Thiên đường, để tha hồ tiếp tục hưởng thụ và thoả mãn những dục vọng của chúng ta như khi đang sống ở Thế gian mà chẳng phải làm gì.

Thực tế, chỉ có một đường biên giới duy nhất giữa thế gian và Thiên đường. Đó là chính thân xác tội lỗi của chúng ta. Khi chúng ta ngăn chặn mọi cuộc chiến tranh, huỷ diệt mọi hận thù, khi chúng ta chia sẻ và yêu thương con người và thiên nhiên một cách chân thành, khi chúng ta luôn mỉm cười với người bên cạnh, khi chúng ta thấy ngập tràn hạnh phúc mỗi lúc chìa bàn tay nhân ái về phía những số phận khổ đau... thì ngay lập tức Thiên đường tràn ngập ngay nơi ta ở, cho dù đó là một căn phòng chật chội và treo nhiều quần áo cũ.

Tại sao chúng ta lại không chịu thừa nhận những điều kỳ diệu của đời sống như thừa nhận tiếng chuông mà cậu bé nghe được trong cơn mơ của mình? Tại sao chúng ta lại không hiểu đó là một hiện thực?  Bởi chúng ta là những kẻ bị chủ nghĩa vật chất mê dụ.

Chúng ta chỉ muốn thừa nhận những điều kỳ diệu của đời sống này như thừa nhận sự hiện diện của những miếng bít tết trên đĩa sứ. Nó làm thoả mãn vị giác của chúng ta và những cơn đói nhục dục.

Có một câu hỏi mà một người bạn tôi từng hỏi nhưng chưa ai trả lời làm thoả mãn ông. Câu hỏi đó là: Nếu Chúa Jesus, thánh Ala và Đức Phật có quyền năng tối thượng sao Họ không "phẩy tay" để xua đi ngay lập tức mọi đói rét, bệnh tật, thù hận, khổ đau trên thế gian này mà cứ để thế gian chìm đắm mãi trong bóng tối của những đau khổ ấy?

Tôi đã nói với bạn tôi rằng câu trả lời ở đây chính là vấn đề về đức tin và ý nghĩa đích thực của hạnh phúc.

Điều quan trọng nhất để con người tìm thấy vẻ đẹp kỳ diệu của đời sống của họ là đức tin. Và đức tin không chỉ dành cho con người mà là sự tồn tại của chính Họ. Nếu Họ, Chúa Jesus, thánh Ala, Đức Phật... không làm cho con người có đức tin thì Họ là những người thất bại đầu tiên.

Khi tất cả con người trên thế gian này không còn đức tin thì hoặc Họ không còn lý do gì để hiển hiện trong một hình thức nào đó trên thế gian này nữa hoặc Họ phải dời đến một một nơi chốn nào đó trong vũ trụ.



Thượng đế đã mở sẵn lối đi đến Thiên đường và đã mách bảo chúng ta hàng ngày mà chúng ta không hề nghe thấy. Và bi hài thay, có không ít những người Thiên chúa giáo, những người Hồi giáo và những Phật tử lại luôn luôn tranh giành quyền sở hữu Thiên đường như một quyền lợi cho nhóm của mình. Đấy chính là sự lạc đường và suy tàn của chúng ta. Và đấy là nguyên nhân sinh ra những cuộc chiến tranh tôn giáo ngập tràn máu chảy và sự hận thù. Đấy là một tội lỗi kinh khủng nhất bởi có những người, hay những nhóm người lợi dụng sự sợ hãi, lợi dụng lòng tin một cách ngây thơ của con người, lợi dụng bản chất huyền diệu của tôn giáo để thoả mãn những dục vọng của mình.

Chúng ta đang mắc một sai lầm khi nghĩ rằng chỉ khi mình trở thành con chiên của Chúa, của thánh Ala hay là đệ tử của Đức Phật thì chúng ta sẽ được Họ ban phước. Tôi hoàn toàn tin có một Đấng Tối Cao mà Chúa Jesus, thánh Ala và Đức Phật là hiện thân của Người trên thế gian này để khai mở tâm hồn con người và cứu vớt con người. Họ không phải những Người phân chia quyền lực và lôi kéo con người trên thế gian về phe mình. Nhưng hiện thực của thế giới tôn giáo đặc biệt trong đời sống hiện đại đã đi ngược lại bản chất tinh thần tối thượng của nó.

Nhưng trong đêm khuya khoắt này, cho dù tôi đang viết những lời đầy buồn bã và thất vọng này thì trên thế gian chúng ta có bao ngôi nhà ấm áp và lấp lánh ánh lửa. Ở đó, có biết bao người đang nói với nhau về những điều tốt đẹp và huyền diệu của đời sống. Và có biết bao đưa trẻ đã lên con tàu trong cơn mơ của chúng để đến với miền đất kỳ diệu. Để sáng hôm sau thức dậy, chúng mang một niềm tin bất diệt về những điều kỳ diệu mà chúng đã được ban phước. Chúng sẽ mang theo đức tin ấy để từng ngày xây dựng một thế giới tốt lành trên thế gian còn quá nhiều bóng tối và máu chảy của chúng ta.

Giáng sinh, 2009.


Phụ lục cho bài viết: Trường ca: Nhân chứng của một cái chết
(Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 1999, khúc 14, 16, 19)
Khúc mười bốn
Trong mưa đêm và mây đen tôi nhìn thấy ngôi sao. Bền bỉ sáng, ngôi sao từ thuở tôi sinh ra cho tới đêm này. Không gần hơn không xa hơn, ngôi sao, và không bao giờ tắt. Sáng bền bỉ trong mây mù như con mắt không chớp, nhìn tôi.

Gió thổi suốt tháng năm qua ngôi nhà của tôi. Ngôi nhà như lễ đặt tên, như lễ xưng tội, như một bằng chứng. Chiếc dây phơi căng qua sân ám ảnh và tuyệt vọng trong những đêm tháng Chạp. Ở đó, một chiếc áo chưa khô, bị bỏ lại, than khóc vì sợ hãi suốt đêm. Ở đó, một con thạch sùng đã liều lĩnh băng qua và lạnh cóng bốn bàn chân. Ở đó, một con chim không chịu nổi cơn buồn ngủ ngã nhào xuống. Ở đó trong một đêm âm u, hoang vắng, tôi đứng như một thân cây tối thẫm. Tinh thần tôi bay lên để nhìn ngôi sao rõ hơn.

Và đêm này, trên ban công ngôi nhà, trong rền rĩ mưa. Tôi ngước về chốn xa xăm, xúc động tràn nước mắt. Vẫn nơi đó, không hề suy chuyển ngôi sao toả sáng. Ngôi sao không hề sáng hơn trong những đêm mùa hạ trong trời. Ngôi sao không mờ hơn trong mây mù và những đêm mưa như đêm này. Chỉ tôi đã lớn lên và nhiều hơn khoảnh khắc bất động. Những ngón tay tôi mờ dần đi trên những bức tường. Và giọng nói tôi vọng đến một chốn xa xăm. Và bánh xe của cỗ xe mơ mỗi ngày một quay nhanh và vang lên những tiếng nghiến như tiếng nức nở của một đứa trẻ. Một con đường tỏ dần trong tôi và ánh ngày rạng toả. Một bản nhạc trong lặng im tấu lên rộn rã. Một lễ hội toàn người lạ kéo tôi như đi lạc mất đường về.

Đã có những tháng năm tôi trốn chạy. Nhưng ở đâu ngôi sao cũng mọc trước mặt tôi. Tôi đã từng giá lạnh, đã từng hoang vu, đã từng không trả lời được câu hỏi về số phận. Trong những đêm của năm tháng đó, tôi đứng một mình trên cánh đồng xứ sở sau những mùa gặt hái. Sương mù giăng như khói và mây mù che lớp lớp bầu trời. Tôi cất tiếng hỏi những ngôi mộ nhiều tuổi tác. Nhưng không một ngôi mộ nào cất tiếng trả lời tôi. Những ngôi mộ ngồi lặng im và suy nghĩ triền miên về sự sống và cái chết. Và tôi thấy tỏa về xa xăm ánh sáng ngôi sao. Tôi nghe thì thầm một giọng nói. Và thời gian năm tháng ấy đi qua tôi náo nức, và bí ẩn, và câm lặng một niềm tin.

Đêm nay trong thị xã lẻ loi, đơn điệu, nước đang lặng lẽ dâng lên. Và lặng lẽ ánh sáng ngôi sao ngập tràn trong tôi. Và tôi lại mơ về bến bờ xanh tươi của đại dương đã chết.

Khúc 16:

Viết trong đêm mưa tôi gửi cho Người. Chưa bao giờ mưa nhiều đến thế. Có lẽ mưa kéo dài đến 100 năm. Và mấy trăm năm rồi không ai viết cho Người.

Trong những đêm gần sáng tôi thấy Người đi bên những đám mây hừng đông. Tôi không thể đến bên Người. Nhưng giọng tôi thì Người nghe thấy.

Trái đất giờ này quá suy nhược. Sự mệt mỏi bò lên đỉnh sợi tóc. Ngày già đi quá nhanh và đêm nào cũng lạnh thấu xương. Chúng tôi ngồi co ro trên Trái Đất trơ trụi và đang trôi mê sảng. Có ai đó trong chúng tôi cởi áo đốt lên đống lửa. Và ai đó cất tiếng khóc nguyện cầu. Tiếng hát loang đi như tiếng cổ xưa. Dọc những triền sông về thượng nguồn. Nơi bầy thú rừng lang thang đói khát và mệt mỏi.

Chúng tôi sinh ra và có lẽ nào tàn lụi. Ôi thế kỷ này răng hàm chúng tôi lại mệt mỏi rã rời. Một thế kỷ thực phẩm còn mệt mỏi hơn. Sao chúng tôi phải gánh theo cơn đói. Để suốt đời chúng tôi phải nấu nhừ ngũ cốc và chọc tiết súc vật.

Sao chúng tôi không là những đám mây, bay thanh thản mọi nẻo đường vũ trụ. Sao da thịt chúng tôi lại thế này. Thật không thể tin vào mắt mình được nữa. Sao mắt chúng tôi lại cứng dần và biến thành những viên sỏi. Tai chúng tôi ngứa ngáy mọc lên nấm độc. Lưỡi chúng tôi hóa thành đầu rắn. Và trái tim hóa trái cây dại đầy nhựa chát. Có phải đây là trò đùa hay sự trừng phạt của Người?

Đêm mỗi lúc lạnh thấu xương. Chúng tôi cởi áo nhóm lên ngọn lửa. Và chúng tôi không ai bảo ai cùng cất lên tiếng hát. Người nghe thấy chăng tiếng hát đầy sợ hãi. Đấy chính là lời cầu nguyện của chúng tôi.
Khúc mười chín
Mưa vẫn rì rầm bay
Về những nơi bóng tối còn phủ đầy
Trong đáy sâu của nước
Chiếc xe bò yên nghỉ
Phía trên những đám cỏ bồng bềnh trôi
Con bò đã thoát khỏi ách xe
Nước đẩy nó ra quảng trường thị xã
Nơi có những ngọn đèn trong nước
Như con ngươi của người mù
Cố ngước lên tìm đường
Để thoát khỏi đám đông gào thét
Linh hồn con bò đã bay lên
Nhưng cặp sừng của nó quá nặng
Và người đánh xe
Chưa dứt cơn say
Rúc đầu vào thùng xe
Mơ con bò sinh ra một chú bê
Mưa vẫn rì rầm bay
Tất cả giờ rơi vào lặng câm và bóng tối
Và lúc này câu cầu hiện lên
Trong cái chết của thị xã
Cây cầu vụt lên như ánh sáng
Ánh sáng từ thị xã ra đi
Hay từ chốn xa xăm rọi về
Từ trong thị xã ngập nước
Họ đi lên cầu
Một người đàn ông và một người đàn bà
Cả hai không mảnh vải che thân
Như vừa sinh ra
Họ ướt át và run rẩy
Đến giữa cầu họ dừng bước và quay lại
Họ nhìn thị xã
Và hai mắt họ
Hai cửa sổ bị phá toang
Họ không chạy trốn cơn thịnh nộ của trời xanh
Họ chỉ đi lên cao hơn
Để nhìn rõ toàn bộ thị xã
Họ là những kẻ may mắn chăng?
Không! Họ chỉ là
những kẻ phải sống
Để chứng kiến cảnh này
Họ đứng lặng im
Trong ánh sáng một cây đèn
trên cầu còn sót lại
Mưa vẫn rì rầm bay trên đầu
Mang theo tiếng hát nguyện cầu
và nỗi sợ hãi của họ
Họ đứng lặng im
Nhớ về những giấc mơ
Trong những ngôi nhà đầy bụi
Và trên những con đường
Chạy ra ngoại ô
Đầy phân bò và đá
Nơi họ đã băng qua
Để khóc một mình trên cánh đồng
Liền với chân trời những đêm tối
Rồi vội vã trở về thị xã
Vào lúc rạng đông
Mưa rì rầm bay
Và mất dần về bóng tối phía xa
Một ngôi sao trên đầu
Vẫn lặng lẽ theo dõi họ
Và lúc này
Họ không còn khóc than
Không còn tuyệt vọng
Không còn dày vò
Về những năm tháng đã đi qua
Họ chỉ đang hình dung
Con đường sẽ dẫn họ về thị xã
Trong buổi bình minh
Của một ngày Chủ nhật.
Hà Đông - mùa đông 1998


Nguồn: Tuần Việt Nam.

2011: HIỆU ỨNG NGOẠI GIAO CẤP CAO

THƯ NGỎ GỬI ÔNG TRẦN BÌNH MINH TGĐ ĐÀI TRUYỀN HÌNH VIỆT NAM


Thưa ông, 

Tôi là một công dân, năm nay 77 tuổi, xin có mấy lời muốn thưa cùng ông, người đương nhiệm chức trách Tổng giám đốc Đài truyền hình Việt Nam.

Đúng ra, với tuổi đã vượt xa cái ngưỡng “thất thập” này, tôi và những người như tôi không nên bận tâm tới chuyện đời nữa. Nhưng quả thật, sau khi xem chương trình truyền hình giao lưu có tên “LÁNG GIỀNG GẦN” tối 14/12/2011 vừa qua, tôi (và có thể nhiều người già như tôi nữa), không thể an tâm. Bởi thế, mặc dầu chương trình truyền hình trực tiếp ấy đã qua gần 1 tuần lễ, đến hôm nay tôi vẫn thấy cần thiết phải viết bức thư ngỏ này gửi đến ông, với mong muốn được ông quan tâm xem xét và giảng giải cho những băn khoăn mà tôi xin được nêu cụ thể dưới đây:

1/ VỀ CÁI TÊN CỦA CHƯƠNG TRÌNH CẦU TRUYỀN HÌNH: Người Việt Nam ta thường nói: “Duy danh định nghĩa”, hoặc “Danh có chính ngôn mới thuận”. Vậy ở đây, ông và những người có trách nhiệm với chương trình hẳn đã suy nghĩ kỹ lưỡng lắm, mới chọn đặt tên cho chương trình tối hôm 14/12/2011 là “LÁNG GIỀNG GẦN”.

Nhưng, thực sự tôi rất băn khoăn về cái tên ấy. Không phải đợi đến lúc ông cho phát chương trình, tôi mới băn khoăn, mà ngay từ mấy hôm trước khi Đài truyền hình ta do ông phụ trách, đã đưa tin “hướng dẫn dư luận” và có ý báo trước để Nhân dân cả nước cũng như đồng bào ta ở nước ngoài biết để bố trí thời gian theo dõi…

Vậy thì tôi băn khoăn cái gì?

Thưa, đã là người Việt Nam nói riêng và người Á Đông nói chung, khi nghe đến cái câu “LÁNG GIỀNG GẦN”, không thể không liên tưởng đến toàn bộ câu phương ngôn đó của người xưa là “BÁN ANH EM XA, MUA LÁNG GIỀNG GẦN”. Vậy xin hỏi ông câu thứ nhất: Vậy cái đầu đề ấy của chương trình “cầu truyền hình” tối đó, có trái với QUAN ĐIỂM CỦA ĐẢNG? LÁNG GIỀNG GẦN, vậy thì ANH EM XA (“Bốn phương vô sản đều là anh em”) sẽ ra sao? Các nước đã và đang là BẠN với nước ta không có điều kiện địa lý để là LÁNG GIỀNG GẦN sẽ nghĩ sao? Tôi nói thế bởi tôi tuy đã già, nhưng vẫn nhớ như in rằng, ngay từ Đại hội VII (Tháng 6/1991), Đảng Cộng sản Việt Nam ta đã đề ra chính sách đối ngoại độc lập, tự chủ, rộng mở, đa dạng hoá và đa phương hoá quan hệ với mục tiêu Việt Nam Muốn làm bạn với tất cả các nước trong cộng đồng quốc tế, phấn đấu vì hoà bình, độc lập và phát triển (tôi xin được nhấn mạnh)
NGUỒN TRÍCH DẪN: 
(http://chinhphu.vn/cttdtcp/vi/nuocchxhcnvn/thongtintonghop/thongtintonghop_lichsu.html)

2/ VỀ ĐỐI TƯỢNG GIAO LƯU: Nói đến NGOẠI GIAO, điều tối quan trọng là phải BÌNH ĐẲNG, không được “hạ mình”, không được làm mất THỂ DIỆN QUỐC GIA. Là một cán bộ lãnh đạo trẻ, có học, chắc ông và những người có trách nhiệm không thể không biết điều đó! Nói đến đây, hẳn ông đã hiểu ý tôi muốn hỏi rồi. Vâng, câu hỏi tiếp theo của tôi là: Đường đường một Đài truyền hình Quốc gia, mang danh một nước, sao lại chọn cách giao lưu với một tỉnh của nước bạn? Sao ông không nhường cái quyền tổ chức cầu truyền hình ấy cho một địa phương cũng giáp biên giới như Lạng Sơn, Quảng Ninh… giống với Quảng Tây của họ?

Còn vài ý nữa muốn được ông lý giải, nhưng thôi, xin tạm thế để khỏi làm mất thời gian làm việc của ông.

Như đầu thư tôi đã thưa với ông, tôi là một công dân đã gần tới mốc 80 tuổi. Do tuổi nhiều như thế, có thể tôi không còn đủ minh mẫn để hiểu được những ngầm ý sâu xa của chương trình tối hôm đó. Nên rất mong được ông quan tâm trả lời.

Xin kính chúc ông luôn mạnh giỏi, sáng tạo, lãnh đạo Đài truyền hình Việt Nam ta ngày một xứng đáng là công cụ tuyên truyền, phổ biến thông tin, chính sách của Đảng và Nhà nước đến mọi người Dân…

Trần Huy Thuận (tranthuan535@yahoo.com

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

HÌNH ẢNH LÁ CỜ TRUNG QUỐC TRONG LỄ ĐÓN ÔNG TẬP CẬN BÌNH


Hình ảnh trên do BBC đăng tải trong chùm ảnh Ông Tập Cận Bình thăm Việt Nam. Bức hình cho thấy lá cờ Trung Quốc do em bé Việt Nam cầm trên tay có 5 ngôi sao nhỏ châu tuần quanh 1 ngôi sao vàng lớn, trong khi quốc kỳ nước này chỉ có 4 ngôi sao vàng nhỏ châu tuần quanh 1 sao vàng lớn (ảnh dưới): 5 ngôi sao tượng trưng cho 5 dân tộc lớn ở Trung Quốc, ngôi sao lớn là dân tộc Hán, 4 ngôi sao nhỏ là tượng trưng cho các dân tộc Hồi, Mông, Tạng, Mãn.

Việc chuẩn bị những lá cờ này do phía Việt Nam hay phía Trung Quốc? Và cho dù phía nào thì lỗi này trước hết thuộc về Bộ Ngoại giao Việt Nam: một vấn đề lớn trong nghi lễ ngoại giao là trưng ra lá quốc kỳ trong lễ đón chính thức mà cũng sai thì còn nói chuyện gì nữa đây?

Cũng trong chuyến thăm và lễ đón Ông Tập Cận Bình, báo chí Việt Nam đưa tin rất chậm và những bản tin sớm nhất là thuộc về VNExpress và VietNamnet đều sử dụng ảnh của các hãng thông tấn nước ngoài. Vì sao vậy? Phải chăng các PV nội không được tiếp cận tại lễ đón chính thức và các cuộc tiếp tân?

Bản tin Thời sự 19h trên VTV1 và cả bản tin của VOV đều nói: "Tổng Bí thư NGUYỄN PHÚ TRỌNG nhấn mạnh, hai bên cần đẩy mạnh hợp tác trên tất cả các lĩnh vực đi vào chiều sâu; đặc biệt coi trọng việc giáo dục nhân dân hai nước, nhất là thế hệ trẻ, về tình cảm và tinh thần láng giềng hữu nghị, giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau phát triển".

Giáo dục Nhân Dân? Nếu đúng đây là phát biểu của TBT Nguyễn Phú Trọng thì đến đây xin miễn bình luận!
Lâm Khang

Ghi chú: Khoảng 22h ngày 20.12, BBC gỡ bức hình trên, còn đây là ảnh và chú thích của AFP:

A young Vietnamese girl waves a Chinese

aption: A young Vietnamese girl waves a Chinese flag as visiting Chinese vice president Xi Jinping (not pictured) is greeted during the official welcoming ceremony at the presidential palace in Hanoi on December 21, 2011. Xi is on a three-day official visit for talks with all top Vietnamese leaders on a wide range of bilateral issues . AFP PHOTO/POOL (Photo credit should read Luong Thai Linh/AFP/Getty Images)

Bổ sung một số hình ảnh và thông tin:





(nguồn ảnh http://www.gettyimages.com/,
http://features.rr.com/photo/01Yh87ea1l88j, AFP)

Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện ngôi sao trong quốc kỳ Trung Quốc. Trước đây VTV trong khi đưa tin về chuyến thăm Trung Quốc của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, bản tin thời sự VTV 19h ngày 14/10 đã đăng hình cờ Trung Quốc có 6 ngôi sao - 1 sao lớn và 5 sao nhỏ:

1 đoạn clip từ bản tin thời sự này được cộng đồng mạng lưu giữ:



Trước đó một ngày, cũng trên chương trình thời sự của VTV cũng có hình cờ Trung Quốc, nhưng chỉ với 5 ngôi sao tổng cộng:

Hôm trước và hôm sau: một ngôi sao lạ đã xuất hiện

Sau khi bị phát hiện, VTV đã âm thầm gỡ bỏ video nói trên.
BN. tổng hợp

BỘ VĂN HÓA MUỐN CÓ KHUÔN MẶT KHẢ ÁI ĐÓN NĂM MỚI 2012?

Bộ Văn hóa "né" những lùm xùm trong năm


VNN - Những tồn tại hay các sự vụ gây tranh cãi sẽ không được đưa vào danh sách đề cử bình chọn các sự kiện VHTTDL nổi bật năm 2011.
.
LHP Việt Nam 17 cũng được đưa vào danh sách đề cử. Ảnh: Nguyễn Hoàng



Chiều nay, 21/12, Bộ VHTTDL đã tiến hành gặp gỡ đại diện của các cơ quan thông tấn báo chí để phát phiếu trưng cầu ý kiến bình chọn các sự kiện VHTTDL nổi bật năm 2011. Theo đó một danh sách đề cử 12 sự kiện được cho là điểm nhấn trong năm đã được đưa ra để lấy ý kiến bình chọn.

Đó là: UNESCO công nhận Thành nhà Hồ là Di sản văn hóa thế giới; UNESCO công nhận Hát Xoan là Di sản văn hóa phi vật thể cần được bảo vệ khẩn cấp; Liên hoan phim Việt Nam 17; Nhà hát Lớn tròn 100 tuổi; Vịnh Hạ Long lọt top 7 kỳ quan thiên nhiên mới của thế giới...

Dựa trên danh sách đề cử này, các nhà báo tiến hành bình chọn bằng cách ghi trực tiếp vảo bản đề xuất các sự kiện VHTTDL tiêu biểu trong năm, có thể gạch bỏ những sự kiện không xứng đáng hoặc để xuất các sự kiện khác chưa được đưa vào danh sách. 

Trước thắc mắc tại sao không đưa những sự kiện tồn tại hay gây thất vọng trong năm vào để bình chọn, ông Tô Văn Động - người phát ngôn Bộ VHTTDL nói rằng hàng tháng, hàng quý Bộ đều có những báo cáo rất đầy đủ về phản ánh của báo chí về những yếu kém của ngành. 

Và tính đến thời điểm này đã có 2500 bài báo mà chủ yếu nói những vấn đề tồn tại, yếu kém của ngành VHTTDL nên Bộ quyết định năm nay không đưa những sự kiện còn tồn tại vào tổng kết cuối năm. 

Thêm nữa có những vấn đề ngành VHTTDL không thể 1 năm, 2 năm hay một sớm một chiều giải quyết được. Nhiều vấn đề còn tồn tại như trùng tu, xâm hại hay tôn tạo di tích, có thể năm nay đã nói, sang năm cũng nói được. 

Dựa trên đề xuất và những lá phiếu bình chọn của phóng viên, Bộ VHTTDL sẽ đưa ra danh sách bình chọn chính thức các sự kiện nổi bật năm 2011 dự kiến sẽ được công bố trong vòng 10 ngày tới.
Hoàng Vy
Nguồn: VietNamnet.

Nguyễn Xuân Diện: Bộ đã né, nhưng báo chí cả năm qua cũng đã nêu cả rồi! Đề nghị chư vị đề cử danh sách các sự kiện văn hóa trong năm để chúng ta cùng bình chọn. Nào! Xin mời chư vị!


CHUYỆN LẠ: PHẬT BÀ QUAN ÂM Ở QUẢNG NAM HÓA THÀNH NỮ DU KÍCH?

Dựng tượng Phật Quan Âm... bồng súng

SGTT.VN - Tại một hồ nước trên cánh đồng thuộc xã Đại Cường (Đại Lộc, Quảng Nam) có một pho tượng cô du kích đầu đội mũ tai bèo, vai mang súng. Bức tượng khi xây có thể là thạch cao trắng, nhưng bây giờ, người ta thấy đã loang lổ nhiều mảng đen.

Trong hồ nước, nông dân làm chuồng nuôi vịt. Qua mấy ngày mưa lũ, đàn vịt không còn, chỉ còn lại cái chuồng xiêu vẹo tả tơi. Một bác nông dân vác cuốc đi ngang dừng lại góp chuyện: “Mấy tháng trước, hồ nước sạch sẽ lắm, không ai dám thả vịt, thả cá, nước trong vắt. Nhưng từ khi thay Phật bà bằng cô du kích thì ra như ri đây”. Phật Quan Âm? Tôi ngạc nhiên và nhìn kỹ thì thấy có điều lạ là cô du kích này đứng trên... toà sen.

Bác nông dân này nói: “Hồi trước, bà con chúng tôi quyên góp tiền và xây ở đây một tượng Phật bà. Được sáu tháng thì chính quyền không cho để tượng nữa, đòi đập. Ông M., người phát động xây tượng, sợ đập thì uổng phí mới kêu thợ sửa tượng lại thành cô du kích”. Theo bác nông dân này, trước kia, đây là bức tượng Phật Quan Âm trắng tinh, ngự trên toà sen, với tà áo choàng trắng bay phất phơ, một tay cầm bình cam lồ, một tay cầm nhành dương. Thế nhưng, sau đó, người ta đã phải cắt áo choàng đi, đội lên đầu tượng một mũ tai bèo rộng sụp xuống tận trán, bẻ tay cầm hồ lô và tay cầm nhành dương rồi đặt vào đó một cây súng trường.

Tôi đến nhà ông M., chỉ cách bức tượng vài trăm mét. Ông M. nói: “Hồ nước trước kia là đám ruộng. Tôi đề xuất ý tưởng và được huyện hưởng ứng thành lập dự án đào đám ruộng thành hồ nước để lấy nước tưới cho mấy chục hecta đất màu của thôn. Hồ nước ra đời, vì nó nằm ở đầu cái làng này, nên để cho hồ nước sạch sẽ, tôi đã vận động bà con quyên góp xây bức tượng Quan Âm ở giữa hồ. Tôi nghĩ xây bức tượng Phật lên thì cái hồ nước đó mới sạch vì sẽ không ai dám vứt rác, nuôi cá, thả vịt, cho trâu dầm dưới đó. Và đúng như vậy, suốt sáu tháng sau, hồ nước vẫn sạch tinh tươm. Tuy nhiên, đùng một cái, mấy “ổng” không cho đặt tượng nữa”.

“Trước khi xây, anh có xin ý kiến chính quyền không?”, tôi hỏi. “Có chớ, huyện, xã gì tôi cũng nói. Lúc đó ai cũng vui vẻ, bởi vì có chi trầm trọng. Thành phố Đà Nẵng, cách đây 20km, người ta xây tượng Phật bà to gấp mấy lần, xây tượng Phật Như Lai cũng to gấp mấy chục lần, trung ương, địa phương về, trong nước, ngoài nước đến, mà có ai nói chi đâu. Còn của tôi, chỉ là tượng Phật ở làng, tôi là cán bộ (ông M., là cán bộ trung ương vừa nghỉ hưu – NV) chứ có phải ở chùa nào đến, tôn giáo nào tới đâu”.

Bài và ảnh Đoàn Nguyễn

Sự kiện này hot đến nỗi hãng BBC danh tiếng cũng đã phải quan tâm: 
Phật Bà ở Quảng Nam thành du kích?

Trang Sài Gòn Tiếp Thị nói chuyện xảy ra ở xã Đại Cường, huyện Đại Lộc tỉnh Quảng Nam.

Nhà báo Đoàn Nguyễn dẫn lời một nông dân ở xã nói dân làng đã quyên góp tiền để xây tượng Phật Bà trong một hồ nước "với tà áo choàng trắng bay phất phơ, một tay cầm bình cam lồ, một tay cầm nhành dương".

Tác giả viết tiếp: "Thế nhưng, sau đó người ta đã phải cắt áo choàng đi, đội lên đầu tượng một mũ tai bèo rộng sụp xuống tận trán, bẻ tay cầm hồ lô và tay cầm nhành dương rồi đặt vào đó một cây súng trường."
Trả lời phỏng vấn cây viết của Sài Gòn Tiếp Thị, người chủ xướng việc xây tượng phật chỉ được nêu tên là M nói:

"Hồ nước trước kia là đám ruộng. Tôi đề xuất ý tưởng và được huyện hưởng ứng thành lập dự án đào đám ruộng thành hồ nước để lấy nước tưới cho mấy chục hecta đất màu của thôn.

"Hồ nước ra đời, vì nó nằm ở đầu cái làng này, nên để cho hồ nước sạch sẽ, tôi đã vận động bà con quyên góp xây bức tượng Quan Âm ở giữa hồ.

"Tôi nghĩ xây bức tượng Phật lên thì cái hồ nước đó mới sạch vì sẽ không ai dám vứt rác, nuôi cá, thả vịt cho trầu dầm dưới đó. Và đúng như vậy, suốt sáu tháng sau, hồ nước vẫn sạch tinh tươm.

"Tuy nhiên, đùng một cái, mấy "ổng" không cho đặt tượng nữa."

Ông M, người được nói là 'cán bộ trung ương vừa nghỉ hưu', cũng nói với nhà báo rằng ông đã xin phép chính quyền trước khi xây tượng và nói thêm ở Đà Nẵng, cách đó 20 km người ta xây tượng Phật Bà to hơn nhiều lần nhưng không bị phản đối.

BBC chưa liên hệ được với chính quyền địa phương để hỏi về vụ việc này.

Tin về việc tượng phật biến dạng đã gây nhiều tranh luận trên mạng internet.

Một người dùng Facebook nhại thơ Tố Hữu [?]:
"Nay ở trong kinh nên có thép. Phật Bà cũng phải biết xung phong."

Trong thời gian gần đây ở Việt Nam chính quyền phần nhiều ủng hộ việc xây chùa dựng tượng miễn là các công trình thuộc sự quản lý của Giáo hội Phật giáo thuộc Mặt Trận Tổ quốc, một tổ chức ngoại vi của Đảng Cộng sản.

Nhưng việc tự ý xây cất các công trình mang tính tôn giáo có thể gặp phải phản ứng của quan chức địa phương.


BỨC TRANH ĐA SẮC CỦA TRUYỀN THÔNG VIỆT NĂM 2011

Bức tranh đa sắc của truyền thông Việt năm 2011 
Hữu Long

Chúng ta sắp đi qua một năm 2011 sôi động với những sự kiện nổi bật, biến chuyển sâu sắc của đời sống xã hội trên nhiều lĩnh vực: chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục..., và đã được phản ánh sinh động qua bức tranh đa sắc của truyền thông Việt Nam.
.
Lạm phát và đòi hỏi tái cấu trúc nền kinh tế

Câu chuyện về vấn đề lạm phát của Việt Nam vốn đã nóng bỏng từ năm 2007, nhưng sau đó chìm dưới bóng cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Sang năm 2011, song song với tình hình khủng hoảng nợ công châu Âu, nền kinh tế Việt Nam bắt đầu lộ rõ những vấn đề bất ổn riêng, với mức lạm phát chạm mức 20%, rất cao so với mặt bằng chung của khu vực và quốc tế; trong khi đó, mức nợ công tuy chưa vượt ngưỡng an toàn (nếu theo quy chuẩn của EU là 60%) nhưng vẫn đang lặng lẽ nhích lên. 

Báo chí trong nước đã có nhiều bài phân tích đánh giá, chỉ ra nguyên nhân của bất ổn kinh tế Việt Nam là do cơ cấu đầu tư bất hợp lý, chi tiêu công quá cao và thiếu hiệu quả, mức tăng cung tiền quá nhanh thể hiện qua mức tăng tín dụng cao hơn nhiều so với mức tăng GDP, năng suất lao động không tăng tương xứng với mức tăng nhu cầu tiêu thụ (đặc biệt là nhập khẩu) .v.v. Những khó khăn trong đời sống người dân và doanh nghiệp dưới sức ép của lạm phát cùng mức lãi suất cao vọt đã được phản ánh trung thực kịp thời, góp phần thúc đẩy Chính phủ phải hành động. 

Nhìn chung, trong giám sát việc thực thi các giải pháp và chính sách kinh tế của Chính phủ thì báo chí và dư luận đã theo dõi khá sát những vấn đề mang tính bề nổi, những giải pháp ngắn hạn tạm thời, ví dụ như chính sách bình ổn giá xăng, giá điện. Câu chuyện kiểm soát giá  trở thành tiêu điểm chú ý của công chúng khi có lúc quan điểm giữa hai Bộ Tài chính và Bộ Công thương tương phản gay gắt, trong đó quan điểm của Bộ trưởng Bộ Tài chính Vương Đình Huệ trong việc giám sát chặt chẽ tình hình lỗ lãi của các doanh nghiệp xăng dầu được sự đồng tình rộng rãi của dư luận.

Tuy nhiên, chưa có nhiều những đánh giá sắc nét đối với những vấn đề mang tính dài hơi hơn, như đánh giá hiệu quả chính sách của Chính phủ trong tái cơ cấu đầu tư công, hoặc đánh giá triển vọng an toàn nợ công trong bối cảnh Chính phủ sẽ phải gia tăng vay nợ để đầu tư cho hạ tầng phục vụ công nghiệp hóa, trong đó nổi rõ nhất là dự án điện hạt nhân Ninh Thuận mà riêng thỏa thuận sơ bộ về tài chính giữa Nga và Việt Nam ký trong năm nay đã lên tới 8 tỷ USD. 

Bảo vệ chủ quyền: báo chí cũng là chiến sĩ 

Năm 2011 chứng kiến sự vào cuộc mạnh mẽ của báo chí trên mặt trận bảo vệ chủ quyền quốc gia, khởi đầu từ vụ cắt cáp tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 02 của Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam trên vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa Việt Nam gây ra bởi tàu hải giám Trung Quốc ngày 26/5 và vụ việc tương tự xảy ra ngày 9/6 với tàu Viking II.

Ngay khi báo PetroTimes của Tập đoàn Dầu khí, thông tin về các hành vi xâm phạm chủ quyền Việt Nam đã ngay lập tức lan truyền đến gần như tất cả các mặt báo. Sự cứng rắn và quyết liệt của báo chí đã khẳng định những quan điểm bảo vệ chủ quyền và xử lý tranh chấp  trên biển của Việt Nam, đồng thời cổ vũ một cách mạnh mẽ lòng yêu nước và tự cường dân tộc. Làn sóng yêu nước của nhân dân đã hậu thuẫn một cách hữu hiệu cho thế và lực của ngoại giao Việt Nam trên trường quốc tế. Tiếng nói của nhân dân giúp khẳng định tính chính danh trong quan điểm của Việt Nam về biển Đông, qua đó thu hút sự ủng hộ của bạn bè quốc tế.

Không chỉ các Chính phủ trên thế giới mà ngay cả báo chí quốc tế cũng bày tỏ sự quan tâm một cách công bình, khách quan về diễn biến trên biển Đông. Điểm nhấn quan trọng là qua những nỗ lực không mệt mỏi của giới khoa học Việt Nam, hai tạp chí khoa học hàng đầu trên thế giới là Nature và Science đã nhận thức rõ và lên tiếng cảnh báo về tình trạng lợi dụng khoa học cho mục đích tuyên truyền của Trung Quốc về chủ quyền trên biển Đông.

Có thể thấy rằng, sự đoàn kết của mọi tầng lớp nhân dân và việc cung cấp thông tin, phản ánh các quan điểm, ý kiến người dân của báo chí đã góp phần quan trọng, đem đến những chuyển biến tích cực cho Việt Nam trong quá trình giải quyết vấn đề biển Đông. 

Giáo dục và mảng tối của những giá trị giả 

Giáo dục Việt Năm năm qua tiếp tục là một mảng màu tối trong bức tranh chung. Đầu tiên là nạn đạo văn, mà cứ lâu lâu lại thấy báo chí phản ánh, và điều đáng nói là hiện tượng đạo văn xảy ra trong đội ngũ những người… học cao: giáo sư, tiến sĩ, giảng viên ĐH… Cho tới những ngày cuối cùng của năm 2011 này, báo chí còn tiếp tục “tố” việc một giảng viên ĐH Đồng Nai mượn hàng chục trang tài liệu của đồng nghiệp để làm luận án tiến sĩ.

Song song với đạo văn là vấn nạn bằng giả. Một trong các vụ đình đám là, vào giữa năm, Huyện ủy An Phú (An Giang) bê bối vì có tới 52 cán bộ Đảng viên ở đây bị phát hiện dùng bằng giả. Một số người trong đó thừa nhận đã chi tiền (dăm bảy triệu đồng) để mua bằng; một chủ tịch xã bị tố cáo nhờ người thi hộ THPT bổ túc (!).

Liên tiếp những vụ việc sử dụng bằng giả bị “phơi áo” trên báo chí từ Phó phòng CSGT đến lãnh đạo cấp cao của ngân hàng, y tế bị phản ánh không trung thực khi khai báo bằng cấp và sử dụng bằng rởm.

Cứ mỗi khi một vụ đạo văn hay xài bằng giả bị tung lên báo, dư luận lại ồn ào, rồi mọi nguyên nhân sâu xa đều lại được quy cho giáo dục: Chỉ có một nền giáo dục kém chất lượng, rất có vấn đề về tiêu chuẩn đánh giá, mới không phân biệt nổi thực tài và bất tài, mới chấp nhận những dối trá, lừa lọc, “nén bạc đâm toạc tờ giấy” như thế. Nhưng, xét cho cùng thì ngay cả giáo dục kém có lẽ cũng chưa phải nguyên nhân sâu xa của hiện tượng, mà sâu nhất là cơ chế tuyển dụng, dùng người trong xã hội ta có những biểu hiện bất ổn. Rõ ràng là chỉ ở một cơ chế trọng bằng cấp, gắn bằng cấp (thay vì năng lực thực tiễn) với chức vụ và bổng lộc, trọng hư danh, cán bộ mới bị “kích thích” phải chạy bằng cấp, phải trộm văn của người làm của mình một cách sôi nổi như thế. 

Luật biểu tình và “hiệu ứng Hoàng Hữu Phước” 

Sau những tổng kết thực tiễn quan trọng, Chính phủ và Quốc hội đã đồng thời thúc đẩy sự ra đời của Luật biểu tình trong kỳ họp Quốc hội tháng 11/2011. Mọi chuyện sẽ có thể êm đềm trôi qua và dự án Luật biểu tình sẽ được đưa vào chương trình nghị sự của Quốc hội trong nhiệm kỳ 2011-2016 một cách suôn sẻ, nếu như không có một bất ngờ đến từ tân đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước (TP.HCM).

Viện dẫn lý do dân trí chưa đủ cao và những thông tin thiếu chính xác và không khách quan, ông Phước đã bác bỏ nỗ lực luật hóa quyền biểu tình vốn đã được Hiến pháp 1992 thừa nhận. Ngay lập tức, trên cả báo chí lẫn các mạng xã hội, “hiệu ứng Hoàng Hữu Phước” đã tạo ra một cuộc tranh luận chính trị nảy lửa và rộng lớn với rất nhiều trải nghiệm thú vị.

Chính nhờ từ bài phát biểu “lạ”đã là một trong những nguyên nhân khiến những giá trị lý luận và thực tiễn của quyền biểu tình giành được sự quan tâm rất lớn của dư luận, và càng cho thấy rằng việc xây dựng luật này hiện nay là cần thiết, đáp ứng nhu cầu chính đáng của nhân dân, và phù hợp với sự phát triển của xã hội hướng tới văn minh tiến bộ. 

Lê Văn Luyện và sự mắc lỡm của báo chí 

Một trong những lý do khiến cho làng báo trở nên bận rộn bất thường trong năm 2011 là vụ án tiệm vàng Ngọc Bích (Bắc Giang) ngày 24/8. Lê Văn Luyện, người mà cho đến nay vẫn chưa bị kết tội, trở thành tấm bia hứng chịu mọi sự phẫn nộ của xã hội, trong đó dường như lực lượng phóng viên là những người tích cực nhất.

Độc giả được cập nhật từng phút, từng giờ các thông tin của vụ án, từ việc lực lượng chức năng đã phá án ra sao, mô tả hiện trường như thế nào, Lê Văn Luyện gây án một mình hay có đồng bọn, anh ta đã nhận tội ra sao, ăn gì trước khi gây án, béo lên hay gầy đi sau mấy tháng ở trại,… Cũng có những hình ảnh về cánh tay bị chém đứt lìa của cháu bé nạn nhân được một số tờ báo đăng tải.

Sau tất cả những sự phẫn nộ bùng nổ trên mặt báo, dường như không có nhiều phóng viên nhận ra rằng, họ đã đứng sai vị trí của mình khi thay mặt cho tòa án để kết tội Lê Văn Luyện. Nguyên tắc suy đoán vô tội, theo đó, không ai bị coi là có tội và phải chịu hình phạt khi chưa có bản án kết tội đã có hiệu lực của tòa án, đã không được hầu hết phóng viên và phần lớn độc giả quan tâm. Bài viết với tiêu đề “Nếu phạm tội, Lê Văn Luyện có bị tử hình?” đăng trên báo Người Lao Động ngày 31/8 trở thành một ngoại lệ hiếm hoi trong cả dàn đồng ca “đòi nợ máu” của cả báo chí lẫn dư luận. 

Bộ trưởng Đinh La Thăng: làn gió mới trên chính trường 

Ông Đinh La Thăng là một gương mặt mới trên chính trường trên cương vị Bộ trưởng Giao thông – Vận tải.

Sự quyết liệt trong cả lời nói lẫn hành động của ông đã thổi vào chính trường một luồng gió mới mẻ, dường như đánh thức rất nhiều quan chức đang ngủ say và khơi dậy tinh thần cống hiến chính trị - cái mà từ lâu chỉ thường được tìm thấy trên các văn bản báo cáo thành tích. Quá phấn khích với điều này, báo chí đã lập tức biến ông Đinh La Thăng thành một “hiện tượng”.

Thế rồi không lâu sau đó, cũng chính báo chí đã tô đậm hình ảnh một Bộ trưởng của những quyết định vi hiến và phong cách điều hành có phần gia trưởng, bất chấp họ tán dương hay phê phán những quyết định cấm cán bộ chơi golf và yêu cầu thuộc cấp đi làm bằng xe buýt do chính ông ban hành. Và bản thân ông Thăng, sau một thời gian làm tốn nhiều giấy mực của báo chí, dường như cũng đã tự hạ nhiệt cơn sốt mang tên mình bằng những hình ảnh vui nhộn của ông trên sân bóng. Dư luận hi vọng tiền đạo Đinh La Thăng sẽ giữ được thói quen ghi bàn trong những trận đấu then chốt với nạn tắc đường, tai nạn giao thông và đầu tư xây dựng cơ bản. 

Maraton truyền thông: Rùa thắng tê giác 

Năm 2011 chứng kiến sự thiên lệch rất rõ rệt của báo chí dành cho hai sự kiện có tính chất và mức độ nghiêm trọng khá tương đồng, đó là chiến dịch giải cứu “cụ Rùa” và sự tuyệt chủng của loài tê giác Java ở Việt Nam.

Ấn tượng để lại cho dư luận trong chiến dịch giải cứu “cụ Rùa”, tiếc thay, tập trung nhiều vào hàng loạt bản tin về sự rề rà của những cuộc họp, hội thảo đánh giá tình hình, tìm kiếm giải pháp; sự rình rang trong việc triển khai giải pháp khi huy động hàng chục dân quân, cứu hộ viên tiến hành thử nghiệm đủ các giải pháp, đến khi làm thật thì người ta dùng một chiếc lưới “hàng chợ” kém chất lượng và để “cụ” trốn mất. Có lẽ do cảm thấy bế tắc trước một việc tưởng chừng rất đơn giản này, có vị doanh nhân nọ còn cao hứng đề xuất dùng trực thăng để trục vớt “cụ”. Báo chí theo sát từng bước trong suốt hành trình giải cứu kéo dài hàng tháng trời và đây có thể là tư liệu quý cho các tác giả kịch bản hài kịch ở Việt Nam, vốn là những người luôn than bí đề tài.

Rình rang và dồn dập đưa tin về “cụ” Rùa bao nhiêu, báo chí lại lạnh nhạt bấy nhiêu với cái chết của cá thể tê giác Java cuối cùng ở Việt Nam. Một viên đạn được tìm thấy ở chân cá thể này và chiếc sừng của nó đã bị cắt mất. Những thông tin đau xót từ các Quỹ bảo vệ động vật thế giới dễ dàng chìm trong quên lãng, trong khi những vết lở loét ở thân “cụ Rùa” trở thành đề tài thu hút sự quan tâm của các phóng viên trong nhiều tháng trời, ngay cả khi dư luận đã khá yên tâm rằng chúng không mấy nguy hiểm. Điều này phản ánh một thực tế là lâu nay báo chí đã chưa làm được nhiều trong việc gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về thảm họa mất đa dạng sinh học, vấn đề nghiêm trọng có tính chất toàn cầu. 

Thủng lưới… VFF 

Nếu như đội tuyển U23 Việt Nam bế tắc trong việc tìm đường đến khung thành đối phương ở SEA Games 26 thì các ông chủ ở các CLB lại ghi được những bàn thắng ngoạn mục vào lưới… VFF (Liên đoàn Bóng đá Việt Nam). Phát biểu gay gắt của bầu Kiên (Hà Nội ACB) tại Hội nghị tổng kết V-League mùa giải 2011 đã vỗ mặt VFF với đủ các nghi vấn từ đạo đức trọng tài cho đến năng lực điều hành của bộ máy Liên đoàn.


Hiệu ứng từ bài phát biểu để đời này của bầu Kiên sẽ không thể xảy ra, nếu trước đó ông không khôn khéo kéo báo chí vào trụ sở VFF, vốn có truyền thống “đổ bê tông” ngăn chặn mọi pha “lên bóng” của cánh phóng viên. Ở một tổ chức xã hội hóa cao như VFF, nơi quyền lực thực sự không hoàn toàn nằm trong tay lãnh đạo liên đoàn và bộ mặt của nó được phơi bày trên sân bóng với camera chụp chiếu đủ bốn góc, người ta không thể không đếm xỉa đến phản ứng của báo chí và dư luận.

Sự vào cuộc tích cực của các phóng viên đã kích hoạt một làn sóng phản đối VFF và cuối cùng đưa đến một cuộc cách mạng với sự ra đời của một mô hình quản lý hoàn toàn mới: Công ty Cổ phần Bóng đá Việt Nam – VPF. Thế mới biết, khi sức mạnh giám sát của báo chí được coi trọng thì mành lưới nào cũng có khả năng bị xuyên thủng. 

Nguồn: Tia Sáng.