Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

VĨNH LONG: CÔNG AN XÃ BẮN DÂN, 3 NGƯỜI BỊ THƯƠNG

Giải tỏa ngăn cản thi công, công an xã bắn 3 người bị thương

Sáng 20.9, lực lượng chức năng xã Mỹ Hòa, H.Bình Minh (Vĩnh Long) tổ chức căng dây thi công công trình tuyến đường từ trung tâm xã về Rạch Chanh, nhưng bị một số hộ dân đứng ra ngăn cản, dẫn đến xô xát.

Trong lúc giằng co, người dân nghe tiếng súng nổ và cuộc xô xát dừng lại. Ba phụ nữ trúng đạn bị thương, gồm: Võ Thị Sang, Nguyễn Thị Loan và Nguyễn Thị Nhanh. Ngay sau đó, 3 người phụ nữ này được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Vĩnh Long.


Nạn nhân bị thương nằm tại hiện trường vụ cưỡng chế - Ảnh: T.H

Trao đổi với PV Thanh Niên về vụ việc trên, ông Trương Văn Lợt, Chủ tịch UBND xã Mỹ Hòa, cho biết: “sáng 20.9, xã huy động khoảng 50 người để vận động người dân và tổ chức bảo vệ lực lượng thi công căng dây công trình, nhưng gặp sự phản ứng dữ dội của một số người dân (chủ yếu là phụ nữ). Trong đó, có nhiều người chuẩn bị xăng, dao, cây tấn công lại và gây thương tích cho một công an viên. Khi đó, lực lượng làm nhiệm vụ đã cho bắn súng hơi ngạt, tước hung khí của những người quá khích. Trong lúc khống chế, lực lượng công an xã đã bắn 3 phát súng chỉ thiên; nhưng người dân vẫn tiếp tục tấn công lực lượng làm nhiệm vụ, buộc lực lượng công an xã nổ súng bắn vào nhóm người nói trên”. 

Theo ông Lợt, công trình thi công tuyến đường từ trung tâm xã về đến Rạch Chanh, qua địa bàn 5 ấp, là công trình phúc lợi nhà nước và nhân dân cùng làm. Tuyến đường dài khoảng 6 km, có một cây cầu, tổng vốn đầu tư khoảng 15 tỉ đồng. Qua vận động, người dân đã hiến 12 m đất chiều ngang; trong đó mặt đường 5,5 m, còn lại làm lề đường hai bên. Khi tuyến đường hoàn thành sẽ tạo thuận lợi cho người dân đi lại, vận chuyển hàng hóa và đây là công trình hoàn toàn vì lợi ích chung của người dân. Trước khi triển khai dự án, xã đã tổ chức họp dân để xin ý kiến. Qua đó, có 276/290 hộ dân bị ảnh hưởng đồng ý hiến đất, cây trồng và vật kiến trúc, còn lại 14 hộ không đồng ý và yêu cầu bồi thường. Nhưng vì điều kiện khó khăn của địa phương, những trường hợp mất 50% đất mới được hỗ trợ. Địa phương đã hỗ trợ 4 căn nhà và 16 ngôi mộ bị ảnh hưởng bởi tuyến đường, phải di dời. Vì có trên 95% hộ đồng ý thì công trình không ngưng lại được. Trong quá trình phát quang cây trồng, căng dây đã xảy ra sự cố do 4/14 hộ không đồng ý hiến đất ngăn cản thi công... 

Chiều cùng ngày, ông Ngô Tùng Dũng, Chánh văn phòng, kiêm người phát ngôn UBND H.Bình Minh, cho biết: “Huyện đã chỉ đạo UBND xã Mỹ Hòa và các ngành liên quan nhanh chóng điều tra, làm rõ toàn bộ vụ việc, báo cáo để có hướng xử lý theo quy định pháp luật. Trước mắt, UBND huyện chỉ đạo tạm ngưng thi công công trình này. Đây là công trình thực hiện theo chủ trương nhà nước và nhân dân cùng làm nên không có quyết định thu hồi đất, cũng không có phương án bồi thường. Chủ trương của địa phương là tiếp tục triển khai và vận động các hộ dân hiến đất”. 

Ngay sau khi vụ việc xảy ra, UBND xã Mỹ Hòa đã tổ chức đoàn đến thăm hỏi, động viên những người bị thương cùng gia đình. Thông tin từ bệnh viện cho biết, đến 16 giờ cùng ngày, bà Nhanh đã được gắp ra 1 đầu đạn; bà Loan vẫn còn cấp cứu; bà Sang chuyển qua phòng hồi sức.

Mai Trâm
Nguồn: Thanh Niên.

CÔNG AN LẠI ĐÁNH NGƯỜI, VÀ LẠI CÓ NGƯỜI TỰ TỬ Ở ĐỒN CÔNG AN

HƠN 120 BẢO TÀNG Ở VIỆT NAM, PHẦN LỚN ĐỀU Ế ẨM

"Việt Nam hơn 120 bảo tàng, phần lớn đều... ế ẩm"

20-09-2012 | 10:05 

(Nguoiduatin.vn) - Hệ thống bảo tảng Việt Nam không hề thiếu hiện vật, thậm chí phong phú nhưng công tác quản lý bất cập lại vô tình gây ra sự lãng phí lớn
Trong khi dư luận cả nước "nóng" lên với đề án xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia trị giá hơn 11.000 tỷ đồng, nhiều người chợt giật mình nhìn lại thực trạng èo uột, hoạt động kém hiệu quả kéo dài của cả hệ thống bảo tàng Việt Nam. Vì sao hơn 120 bảo tàng trên khắp cả nước, chẳng mấy bảo tàng thu hút được người dân? Để rộng đường dư luận, PV Người đưa tin đã có cuộc trao đổi thẳng thắn cùng PGS.TS Nguyễn Văn Huy (Ủy viên Hội đồng Di sản văn hóa quốc gia, nguyên giám đốc Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam), đồng thời mong mỏi nhận được những kiến giải của các chuyên gia, những độc giả quan tâm đến hoạt động Bảo tàng nước nhà.


Cả một hệ thống mờ nhạt

Xin ông cho biết, hiện nay ước tính chúng ta có khoảng bao nhiêu bảo tàng trên cả nước và hiệu quả hoạt động của hệ thống này?

Trên cả nước hiện nay, chúng ta có khoảng hơn 120 bảo tàng, kể cả bảo tàng của các tỉnh, các bảo tàng chuyên ngành. Còn có khoảng 5-6 bảo tàng quy mô mang tầm cỡ quốc gia như: Bảo tàng Lịch sử quân sự, Bảo tàng lịch sử Quốc gia Việt Nam, Bảo tàng dân tộc học. Nếu được nhận xét chung về hoạt động của hệ thống Bảo tàng hiện nay thì tôi cho rằng: Rất đơn điệu, tẻ nhạt, thiếu sáng tạo, không hấp dẫn được người xem.

Vậy theo ông, nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng đáng buồn trên?

Có thể lý giải bằng ba nguyên nhân: Thứ nhất là vốn đầu tư và kinh phí, trang thiết bị cho việc xây dựng bảo tàng chưa tốt. Thứ hai là quan niệm về bảo tàng của chúng ta còn làm theo kiểu cũ, chủ yếu là để tuyên truyền, trưng bày hiện vật rất tùy tiện, ý tưởng không rõ ràng. Còn nguyên nhân cuối cùng, đó chính là trình độ, tư duy của người làm bảo tàng hiện nay còn tồn tại quá nhiều hạn chế. Tất cả những điều trên đã làm nên bộ mặt của bảo tàng chúng ta hiện nay mờ nhạt .

Xây dựng bảo tàng không chỉ nhằm đáp ứng nhu cầu là lưu giữ hiện vật lịch sử mà còn cần phải đảm bảo được yếu tố kiến trúc và văn hóa. Theo ông, bảo tàng của chúng ta hiện nay chưa làm được điều đó?

Vấn đề ở đây là cách làm của những người quản lý bảo tàng, họ chưa nhận thức được hết vai trò và tầm quan trọng của hoạt động bảo tàng mang lại. Tư duy về làm bảo tàng còn nhiều vấn đề đáng bàn, chưa làm sống dậy được hồn của các hiện vật, bộ sưu tập, chưa biết cách làm cho chúng thêm hấp dẫn. Đặc biệt, điều quan trọng của người làm công tác bảo tàng là phải làm cho người dân hiểu được giá trị cốt lõi, hiểu sâu tầng văn hóa của hiện vật đó. Điều đó, phần lớn các bảo tàng của chúng ta chưa làm được.

Các chuyên gia đang tỏ ra khá lo lắng khi dự án bảo tàng Lịch sử Quốc gia Việt Nam với số vốn đầu tư khủng đang được tiến hành triển khai. Theo ông, đề án đó nếu đi vào hoạt động trong thời điểm này đã hợp lý chưa?

 Rất cần một Bảo tàng Lịch sử Quốc gia mới ra đời. Nhưng theo tôi, nhất thiết phải có sự thẩm định của các chuyên gia về bảo tàng, kinh tế để giúp tính đúng, tính đủ tránh tình trạng dư thừa. Cả không gian làm việc của 450 nhân viên cũng phải cân nhắc vị trí từng người, từng chỗ ngồi. Mỗi thứ tăng mỗi chút sẽ làm đội kinh phí lên sẽ gây lãng phí. Cũng không nên chạy theo tiêu chí kỷ lục, quan trọng nhất là phải tuân thủ yêu cầu chất lượng bảo tàng để đảm bảo công năng, hiệu quả hoạt động. Hiện, chúng ta có hơn 120 bảo tàng mà có mấy bảo tàng đông khách.

 Công tác bảo tồn hiện vật tại nhiều bảo tàng chưa được thực hiện tốt

Không thể lạc hậu trước thế giới

Các nước có hệ thống bảo tàng tiên tiến khác, phải có con người, có hiện vật, có công nghệ vận hành rồi mới xây nhà bảo tàng. Còn chúng ta đang làm ngược lại. Cứ xây cái đã, trong ruột có gì tính sau? Ông nghĩ sao về nhận định này?

Thực sự, nói bảo tàng chúng ta thiếu hiện vật là không chính xác. Vì hiện nay, chúng ta sở hữu rất nhiều hiện vật, phong phú nữa là khác. Nhưng vấn đề là chúng ta chưa tổ chức trưng bày tốt, chưa phát huy hết giá trị của các hiện vật, bộ sưu tập, vô tình làm lãng phí chúng.

Một bảo tàng đạt chuẩn, cần bắt đầu từ những sưu tập và nghiên cứu lâu dài, có chiều sâu. Đến một mức độ nhất định của sự tích tụ hiện vật và kiến thức thì cần một không gian trưng bày. Có nhận định cho rằng, chúng ta đang quá chú trọng cái áo và quên đi cái ruột bên trong?

Văn hóa cần có tầm nhìn xa thì mới thấy được sự hữu ích, chứ đòi hỏi các công trình văn hóa phải phát huy được tác dụng ngay như việc xây một nhà máy, phải có sản phẩm ngay là không thể được. Còn việc xây dựng, quản lý có hiệu quả lại là chuyện khác. Chúng ta cần có sự đầu tư đúng đắn về cả hình thức lẫn nội dung thì bảo tàng mới có thể phát huy được tốt vai trò của mình.

Nếu được đưa ra hướng để giải quyết tình trạng ảm đạm của hệ thống bảo tàng nước ta hiện nay, ông có ý kiến như thế nào?

Muốn hệ thống bảo tàng ngày càng khởi sắc, vận hành hiệu quả thì theo tôi phải cập nhật được xu thế hoạt động chung của bảo tàng trên thế giới, đừng để chúng ta lạc hậu so với họ. Thứ hai, người làm bảo tàng phải thay đổi nhận thức trong cách làm việc. Điều quan trong nữa là cần có sự đầu tư thích đáng, có sự quan tâm cần thiết và đúng mực của các cấp quản lý để bộ máy bảo tàng hoạt động hợp lý hơn. Đầu tư cho văn hóa cần tính đến sự lâu dài. Mà bảo tàng nếu được xây và vận hành tốt, tổ chức nội dung khoa học, sáng tạo, hiệu quả thì sẽ góp phần phát triển kinh tế đất nước qua việc nâng cao hiểu biết của công chúng, thu hút khách trong và ngoài nước.

Xin cảm ơn ông!

Dự án bảo tàng Lịch sử Quốc gia với tổng mức đầu tư 11.277 tỉ đồng, chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện, dự kiến sẽ xây dựng từ tháng 11/2012 đến 2016. Nói về những tranh cãi quanh dự án khổng lồ này, PSG.TS Nguyễn Chi khẳng định: "11.000 tỷ đồng thì phải làm cho khách mặn mà, khách phải đứng xếp hàng "nóng ruột" để xem bảo tàng chứ. Bảo tàng Lịch sử Quốc gia nên tránh bài học đi trước của ngành bảo tàng lâu nay là khánh thành vỏ, vài năm sau mới khánh thành nội dung. Bên cạnh đó, chất lượng trưng bày là chuyện lớn và quan trọng nhất. Chuyện này cần phải có nhiều thời gian để bàn".

Bảo Hằng (thực hiện)

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

14h30 HÔM NAY: "ĐÔNG KINH NGHĨA THỤC VÀ CẢI CÁCH GIÁO DỤC HIỆN NAY"


Nhân kỷ niệm 105 năm Đông Kinh Nghĩa thục, Trung tâm Văn hóa Pháp (L'Espace), 
Đại Sứ quán Pháp tổ chức buổi tọa đàm 

ĐÔNG KINH NGHĨA THỤC VÀ CẢI CÁCH GIÁO DỤC HIỆN NAY

Diễn giả chính: GS.TS Đặng Quốc Bảo, nhà nghiên cứu văn hóa và giáo dục
Người bình luận: GS.TS Chương Thâu, nhà nghiên cứu lịch sử

Thời gian: 14h30 ngày 20 tháng 9 năm 2012
Địa điểm: Hội trường Trung tâm Văn hóa Pháp, 24 Tràng Tiền, Hà Nội

Ngôn ngữ tọa đàm: Tiếng Việt   -    Vào cửa tự do
___________________________________________________________

NHỮNG CUỐN SÁCH MỚI NHẤT TRÊN GIÁ

Lâm Khang thư viện vừa tiếp nhận các ấn phẩm do các tổ chức, thân hữu, tác giả, dịch giả gửi tặng. Chúng tôi chân thành cám ơn và trân trọng giới thiệu:



 




Hân hoan chúc mừng các tác giả, soạn giả, dịch giả và giới thiệu cùng bạn đọc

TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ


Tạ Trí Hải – Nghệ sĩ của đường phố
Bút kí của Trần Vũ Long

Ông là một người con của Hà Nội, một nghệ sĩ đường phố, không gia đình, không nhà cửa, sống cuộc đời nay đây mai đó cùng với những cây đàn. Cuộc đời ông đã phải trả nhiều giá đắt khi cố sống là một người trung thực, đấu tranh với cái xấu và cái ác. Thật cay đắng, nhưng suốt đời ông không tự đánh mất mình. Ông chính là một sứ giả của âm nhạc bởi đã đem lại niềm tin yêu vào cuộc sống vào con người cho tất cả những ai đã từng nghe ông chơi đàn theo cách giản dị và chân thật nhất. Ông đã làm nên một nét văn hoá của Hà Nội.

TRƯỜNG SA - VÙNG ĐẤT MẸ XA XÔI

Trường Sa - vùng đất mẹ xa xôi 

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

2012-09-18
Rất nhiều người trong chúng ta nghe những danh từ Trường Sa, Hoàng Sa hàng ngày với sự nóng lòng vì vùng đất đầu sóng ngọn gió này chưa bao giờ dừng hẳn những cơ bão dữ từ phương Bắc.

Tuy nhiên thực sự đặt chân lên hai vùng đất xa xôi của đất nuớc này thì không nhiều người lắm, nhất là Hoàng Sa - vùng đất mẹ bị quân xâm lược Trung Quốc chiếm giữ từ năm 1974. Trường Sa là phần đảo còn lại của tổ quốc tuy bị xâu xé giữa nhiều nước nhưng Việt Nam vẫn kiên cường gìn giữ một phần lãnh thổ thân yêu này.

Chương trình VHNT tuần này Mặc Lâm xin giới thiệu một người đã đến Trường Sa và diễn tả lại phần đất này như một sự đền bù cho những ai chưa có điều kiện thăm đảo.

TS Nguyễn Thị Hậu là một nhà khảo cổ và nghiên cứu biển nổi tiếng hiện công tác tại Viện Nghiên cứu Phát triển TP HCM, đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt sau chuyến công tác Trường Sa của bà.

Trước tiên TS Nguyễn Thị Hậu cho biết khoảng cách từ bờ ra đảo cũng như sự sống của người dân và chiến sĩ hải quân trên vùng đất này :

Tôi may mắn được đi theo đoàn công tác của TP.HCM ra thăm đảo Trường Sa vào cuối tháng 4 - đầu tháng 5. Chuyến công tác của chúng tôi kéo dài 10 ngày, và cũng rất may là vào thời điểm ấy biển khá yên cho nên chuyến đi cũng thuận lợi. Đoàn thuyền chúng tôi đi theo một vòng cung từ cảng ở TP.HCM vòng ra đến đảo xa nhất ở phía Bắc, đấy là đảo Sinh Tồn Đông, sau đó sang đến đảo Song Tử Tây. Đây là một chuyến đi qua được những hòn đảo mà hiện nay Việt Nam chúng ta đang nắm giữ.

Chuyến di của chúng tôi từ trong đất liền ra đến đảo xa nhất là đảo Song Tử Tây mất 3 ngày, đấy là với thời tiết biển rất là lặng, không có sóng.

Trên các đảo chúng tôi ghé đến nói chung đời sống của người lính cũng như một số đảo thì có một số hộ dân, cuộc sống khá tốt đầy đủ tiện nghi tối thiểu, chỉ có điều là họ ở quá xa đất liền.
Nếu thời tiết thuận lợi thì có những đoàn trong đất liền ra để trao đổi hàng hóa cũng như tiếp tế lương thực, hoặc là tiếp tế thêm những vật dụng cho cuộc sống của họ. Còn vào mùa dông bão thì tôi có hỏi thăm những người dân và những người lính đều nói là trong 6 tháng mùa dông bão gần như bị cắt rời khỏi đất liền, cuộc sống rất khó khăn.

Thiêng liêng hai từ Đất Nước


sinhtondong-250.jpg
Dàn bầu bí trên đảo Sinh Tồn Đông. RFA files
Mặc Lâm :Thưa TS, được biết  đây là lần đầu tiên có dịp ra thăm Trường Sa, cảm giác đầu tiên của bà ra sao khi đến phần đất rất nổi tiếng này của đất nước, nhất là trong tâm trạng của một nhà nghiên cứu về văn hóa biển như bà?
TS Nguyễn Thị Hậu : Lần đầu tiên tôi được đi biển và đi xa như vậy. Là người nghiên cứu về văn hóa, trong đó có văn hóa biển nhưng quả thật là khi ra đến vùng được gọi là thềm lục địa của Việt Nam thì mới cảm nhận được thực sự thế nào là biển của Việt Nam, hay nói cách khác là cảm nhận một cách máu thịt biển nó cũng giống như là đất liền đối với chúng ta khi chúng ta lên bờ.

Khi ở trên đảo thì mỗi một giọt nước, mỗi một nắm đất được mang từ đất liền ra để trồng rau, những giọt nước mang ra cho người dân để sinh hoạt mới thực sự thấy là quý. Chúng tôi cũng nói với nhau rằng ngôn ngữ của chúng ta rất hay khi để chỉ tổ quốc, quốc gia thì chúng ta có hai từ là “đất nước”. Ra đến biển, đứng giữa biển, đứng giữa đảo thì mới thực sự thấy quý, mới thấy giá trị của hai chữ “đất nước”. Đấy là cái tình cảm có thể nói rằng bất cứ ai mà đi Trường Sa như chúng tôi đều cảm nhận được như vậy.

Cuộc sống của người lính cũng như của người dân trên đảo nói chung cũng còn nhiều khó khăn tuy rằng ở trong đất liền cũng góp sức chăm lo cho những người ở ngoài đảo. Do diện tích của đảo cũng không lớn, ví dụ một số đảo lớn như Sinh Tồn hay đảo Song Tử, hay là ngay cả đảo Trường Sa Lớn là những đảo lớn nhất nhưng cũng chỉ có khoảng năm bảy hộ dân trên đó, còn lại chủ yếu là những người lính trên đó thường xuyên luyện tập nâng cao tinh thần kiểm soát để mà gìn giữ an ninh cho biển đảo.

Chuyến đi của chúng tôi còn ghé qua cả những dàn khoan ở ngoài biển, ở trên những dàn khoan đấy thì vừa là có những công nhân kỹ thuật tập trung để khai thác dầu khí, rồi làm những trạm dịch vụ cho ngư dân ở ngoài biển. Cuộc sống của những công nhân kỹ thuật hay là những người lính trên những dàn khoan này cũng tượng tự như trên đảo, nhưng có phần khó khăn hơn bởi vì những dàn khoan như vậy diện tích rất nhỏ bé. Họ ở cách xa nhau cho nên sự liên lạc với người trong đất liền hay với những người trên các dàn khoan thì cũng hiếm hoi mới có dịp gặp gỡ.

Mặc Lâm : Về phần giáo dục cho trẻ em theo như nhận xét của bà thì bà thấy có tạm ổn hay không ạ?

TS Nguyễn Thị Hậu : Hiện nay theo tôi biết thì trên một số đảo lớn có các hộ dân và các trẻ em trên đó. Lớn nhất là bậc tiểu học tức khoảng lớp 4 – lớp 5, chứ còn sau lớp 5, bắt đầu vào cấp 2 tức lớp 6 các em được chở về đất liền để học cho nó thuận tiện. Gia đình các em cũng gửi các em về đất liền. Còn ở trên đảo hầu như đều có các trường học, có lớp mẫu giáo, lớp nhà trẻ cho đến tiểu học.
Ra đến biển mới thực sự thấy quý, thấy giá trị của hai chữ “đất nước”. Đấy là cái tình cảm có thể nói rằng bất cứ ai mà đi Trường Sa như chúng tôi đều cảm nhận được như vậy.
TS Nguyễn Thị Hậu
Các thầy cô giáo trên các đảo có thể là trong đất liền được cử ra, nhưng cũng có thể là những người lính tham gia giảng dạy cho các em. Về cơ sở vật chất thì đều có trường lớp, rồi vật dụng học tập, sách giáo khoa…nói chung các em không thiếu thốn gì. Khi các em đi học thì cũng mặc đồng phục giống như trẻ em trong đất liền. Chỉ có điều là do học sinh ít, lớp học cũng ít cho nên các em sinh hoạt gần như là chơi chung với nhau từ lớp mẫu giáo cho đến cấp tiểu học. Nếu so với trường trong đất liền thì các em ít bạn hơn. 

Đời sống tinh thần, vật chất

Mặc Lâm : Riêng về phương tiện truyền thông giữa họ với nhau hay với đất liền thì có khó khăn lắm hay không, thưa bà?

TS Nguyễn Thị Hậu : Phải nói là chuyến đi nào cũng mang tặng các anh em chiến sĩ trên đảo nào là tivi, máy vi tính, đặc biệt là những ấn phẩm văn hóa như là sách vở báo chí. Không có chuyến tàu nào là không có cho nên mỗi đảo tôi tới đều thấy đều có thư viện. Nếu nhỏ hơn như các đảo nổi thì cũng có những tủ sách, trong đó sách văn học, báo chí. Đặc biệt là ở trên các đảo cũng có phủ sóng tivi, truyền hình Việt Nam và đặc biệt là truyền hình của tỉnh Khánh Hòa là tỉnh quản lý quần đảo Trường Sa.

Về mặt sinh hoạt tinh thần thì có thể nói về thời sự và các chương trình văn nghệ được phát qua truyền hình thì người dân trên đảo đều được xem hàng ngày, xem thường xuyên, chưa kể là các anh em chiến sĩ có máy vi tính có thể liên lạc nhanh hơn với đất liền cũng như phục vụ cho sinh hoạt tinh thần của anh em.


Le-tuong-niem-tren-dao-Co-Lin-200.jpg
Lễ tưởng niệm các chiến sĩ hải quân đã hy sinh trên đảo Cô Lin. RFA files
Mặc Lâm :Đó là sinh hoạt tinh thần, còn vấn đề thực phẩm tươi họ được cung cấp theo ghi nhận của TS thì có tạm đủ dưỡng chất hay không ạ?
TS Nguyễn Thị Hậu : Khi chúng tôi đến cũng được anh em tiếp đón, đặc biệt những đảo chúng tôi được lên ở chơi khoảng chừng nửa ngày bao giờ cũng được mời ở lại ăn bữa cơm, tuy đạm bạc nhưng cũng có thực phẩm tươi, như gà hoặc là heo trên đảo có thể nuôi được. Rau xanh ở một số đảo cũng trồng được. Dĩ nhiên là so với đất liền thì hiếm hoi hơn rất nhiều, vì vậy cho nên được ăn những thức ăn tươi so với đất liền thì ít hơn.

Tôi rất cảm động khi thấy anh em nuôi những con gà, con vịt, chăm sóc chúng rất là chu đáo bởi vì thời tiết trên đảo rất khắc nghiệt đối với con người. Người ta chịu đựng cũng rất khó khăn huống hồ là những con vật quen sống ở trong đất liền. Chỗ nào cũng thấy người lính cũng như dân trồng rau xanh, và bất cứ một vuông đất nào mà hở ra thì anh em cũng đều tận dụng để trồng rau xanh.

Ở những đảo chìm, hoàn toàn không có đất, nhà xây trên cọc sắt trên thềm san hô thì anh em trồng rau được với đất từ trong đất liền được mang ra trong những thau gỗ nho nhỏ, có khi chừng nửa mét vuông thôi, anh em cũng tận dụng trồng đủ các loại rau thơm, gia vị như hành ngò. Các loại rau xanh như là bầu bí, rau muống, rau dền, rau mồng tơi. Hình ảnh những ngọn rau xanh như trong đất liền ở quê nhà nhưng vươn lên trên mặt biển phải nói rằng những hình ảnh đấy làm chúng tôi rất là cảm động. Nó vừa mang sự gần gũi đến cho những người lính, đồng thời cũng làm cho những người trong đất liền cảm thấy mình có trách nhiệm nhiều hơn với những người đã thay mặt mình hy sinh mà bảo vệ mảnh đất của tổ quốc.

Có thể nói sau chuyến đi này, không biết những người khác được đi có cảm tưởng như thế nào, nhưng riêng bản thân tôi thì ý thức về biển đảo Việt Nam phải nói là rõ hơn rất nhiều. Nếu chúng ta đã từng quen với cái cảm giác đất liền là máu thịt của Việt Nam thì sau chuyến đi này ý thức về biển đảo, tình cảm của tôi đối với biển đảo nó rõ ràng hơn rất nhiều.

Mặc Lâm : Chúng tôi được biết trong chuyến đi này thì Tiến Sĩ đã có cơ hội qua rất nhiều đảo lớn nhỏ, kể cả những đảo như là Len Đao, Cô Lin, và đặc biệt là Gạc Ma. Cảm tưởng của bà ra sao khi đi ngang Gạc Ma vì nơi đã có cuộc chiến giữa ta và Trung Quốc vào năm 1988 ạ?

TS Nguyễn Thị Hậu : Vâng. Có lẽ ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi trong chuyến đi, khi đi qua vùng biển Len Đao, Cô Lin,  Gạc Ma, nơi mà đã có trận chiến rất là ác liệt giữa quân đội Việt Nam với quân Trung Quốc vào thời kỳ đó, tất cả các con tàu đều có tổ chức lễ tưởng niệm những người lính đã hy sinh để bảo vệ chủ quyền của tổ quốc. Buổi lễ cũng giản dị thôi nhưng mà rất là trang trọng, và phải nói không khí của buổi lễ làm cho mọi người đều có chung một ý nghĩ, một tình cảm không thể nào để cho sự hy sinh của những người lính ở đây trở nên vô nghĩa.
Nếu chúng ta đã từng quen với cái cảm giác đất liền là máu thịt của Việt Nam thì sau chuyến đi này ý thức về biển đảo, tình cảm của tôi đối với biển đảo nó rõ ràng hơn rất nhiều.
TS Nguyễn Thị Hậu

Khi chúng tôi được lên đảo Lendao là một trong 3 đảo mà đã xảy ra trận chiến rất ác liệt thì chỉ cần nhìn qua ống nhòm thì cũng nhìn thấy rất gần với đảo Gạc Ma mà hiện nay không còn nằm trong quyền quản lý của chúng ta nữa. Phải nói rằng nghe được những gương hy sinh của người lính thì chúng tôi rất xúc động. Cũng giống như cảm giác của tôi khi đi lên vùng biên giới phía Bắc chứng kiến những nghĩa trang của người lính của chúng ta hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc những năm 1978-1979. Đối với lứa tuổi của tôi cũng đã trải qua chiến tranh rồi nên không ai muốn có chiến tranh nữa, thực sự là như vậy.

Với những người lính rất trẻ đã nằm xuống ở đây vì chủ quyền của tổ quốc, mà chủ quyền của tổ quốc lúc này nó hiện hữu rất là cụ thể. Vùng biển, vùng trời của mình, có những người lính còn nằm lại ở ngoài biển như vậy chắc chắn là chúng ta không thể nào để đánh mất chủ quyền của tổ quốc.

Mặc Lâm : Xin cảm ơn TS Nguyễn Thị Hậu đã chia sẻ chuyến đi Trường Sa với thính giả của Đài Á Châu Tự Do.

Hy vọng rằng câu chuyện mà quý vị vừa nghe sẽ làm cho tình yêu quê hương biển đảo của chúng ta càng sâu đậm hơn, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay phía Trung Quốc luôn có những động thái muốn thôn tính toàn bộ Biển Đông, trong đó có cả Trường Sa thân yêu của chúng ta.

Nguồn: RFA Việt ngữ.

CÁC CÔNG TY DU LỊCH TRUNG QUỐC HOẠT ĐỘNG TẠI HOÀNG SA

Công ty Trung Quốc xâm phạm Hoàng Sa

Hai công ty của Trung Quốc đăng ký hoạt động tại cái gọi là thành phố Tam Sa, xâm phạm chủ quyền của Việt Nam tại các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Tờ China Daily hôm nay cho hay một công ty xây dựng và một công ty du lịch được thành lập trong tháng 8 và 9 để đưa vốn đầu tư và việc kinh doanh vào hoạt động trên địa bàn "Tam Sa". Đây là một đơn vị hành chính do Trung Quốc lập với tham vọng quản lý cả các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam cùng các vùng nước liên quan, bị Việt Nam kịch liệt phản đối và bác bỏ. 

Một đảo trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Ảnh:Denfense update

Hai công ty trên đều có trụ ở ở Hải Nam và hiện hoạt động chủ yếu tại thủ phủ Hải Khẩu. 

Giới chức Trung Quốc cho hay đang nhanh chóng xây dựng cơ sở hạ tầng, trong đó có nhà máy xử lý nước thải và hệ thống đường ống dẫn nước trên đảo Phú Lâm, đảo chính trong quần đảo Hoàng Sa. Hiện có khoảng 1.000 cư dân Trung Quốc sống trên đảo này. Họ cũng đang đóng hai con tàu để đi lại giữa các đảo trong quần đảo.

Trước đó Trung Quốc cũng công bố việc xây dựng hệ thống thông tin liên lạc, lập cục cấp điện, mở tuyến du lịch, bầu cử hội đồng nhân dân...

Việt Nam nhiều lần khẳng định chủ quyền với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, lên án những việc làm của Trung Quốc vì vi phạm chủ quyền của Việt Nam và yêu cầu chấm dứt không để tái diễn các hành động tương tự. 

Giới quan sát quốc tế nhận định rằng Trung Quốc đang thực hiện chiến lược chiếm dần các đảo trên Biển Đông, trước hết là xây dựng đảo Phú Lâm ở Hoàng Sa thành một cơ sở cả về quân sự và kinh tế và xã hội, làm bàn đạp nhảy cóc dần xuống phía nam, vươn tới các đảo khác ở Trường Sa. 

Sarabjeet Singh Parma, học giả thuộc Viện nghiên cứu Quốc phòng Ấn Độ, nhận xét: "Họ đang tính toán để một khoảnh đất gần 13 km vuông có thể mang cho họ thẩm quyền đối với 2 triệu km vuông vùng biển của các nước khác".

Mai Trang
Nguồn: VNE.

HÀNG LOẠT TRANG WEB NHẬT BẢN BỊ TẤN CÔNG

Hàng loạt trang web Nhật Bản bị tấn công

Ít nhất 19 trang web của Nhật Bản, trong đó có cả trang web của chính phủ, đã trở thành mục tiêu của một cuộc tấn công mạng được cho là từ phía Trung Quốc.
> Người biểu tình Trung Quốc vây xe đại sứ Mỹ

Cảnh sát trấn áp người biểu tình chống Nhật ở Thâm Quyến, Trung Quốc. Ảnh: AFP

Giao diện nhiều trang web của Nhật Bản được thay thế bằng dòng thông điệp tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc đối với nhóm đảo Senkaku/Điếu Ngư ở biển Hoa Đông, AFP dẫn thông báo của Cục Cảnh sát Quốc gia Nhật Bản (NPA) cho biết hôm qua.

NPA xác nhận khoảng 300 tổ chức Nhật Bản đã được liệt vào danh sách các mục tiêu tấn công tiềm năng của Honker Union, một nhóm tin tặc Trung Quốc. Khoảng 4.000 cá nhân đã đăng tải các thông điệp về phương án và các cuộc tấn công nằm trong kế hoạch trên trang trò chuyện hàng đầu của Trung Quốc "YY chat".

Các trang web bị tấn công bao gồm cả website của Bộ Nội vụ và Truyền thông, bệnh viện đại học Tohoku. Trang web của cục thống kê thuộc bộ trên bị tấn công "từ chối dịch vụ", theo đó một lượng lớn dữ liệu được gửi đi trong một thời gian ngắn khiến máy chủ tê liệt.

Vào chiều 15/9, khi cuộc tấn công mạnh mẽ nhất, 95% lưu lượng truy cập vào trang web của bộ này là từ Trung Quốc, hãng thông tấn Kyodo dẫn lời Bộ trưởng Tatsuo Kawabata cho biết.

Bắc Kinh và Tokyo đang mắc kẹt trong cuộc tranh chấp chưa có hồi kết về chủ quyền đối với nhóm đảo không người sinh sống nhưng có tầm quan trọng chiến lược ở biển Hoa Đông. Cuộc tranh chấp đã kéo dài hàng thập kỷ nhưng trở nên xấu đi trong thời gian gần đây khi Nhật Bản tuyên bố quốc hữu hóa 3 trong số 5 đảo thuộc nhóm này.

Một làn sóng biểu tình chống Nhật Bản đã bùng phát tại hàng loạt thành phố ở Trung Quốc từ cuối tuần trước và biến thành bạo lực ở một số nơi. Một bộ phận người biểu tình quá khích đã đốt, cướp phá nhữ​ng nhà máy, cửa hàng, thậm chí tấn công công dân Nhật Bản. Đây làn sóng biểu tình chống Nhật lớn nhất từ năm 2005. Hiện tình hình đã tạm lắng dịu sau khi Trung Quốc thực thi một số biện pháp nhằm chấn chỉnh tình trạng bạo lực.

Anh Ngọc
Nguồn: VNE.

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

HÔM NAY, BÀ CON VĂN GIANG VÀ DƯƠNG NỘI LẠI KÉO VỀ HÀ NỘI

Tin nóng: Gần 500 nông dân Dương Nội và Văn Giang diễu hành từ 46 Tràng Thi đến 35 Ngô Quyền, Hà Nội 

Sáng nay, tại 46 Tràng Thi gần 500 nông dân Văn Giang và Dương Nội tập trung để gặp Ban  tiếp dân của Mặt trận Tổ Quốc và sau đó đi sang trụ sở tiếp dân của Quốc hội tại 35 Ngô Quyền. Dưới đây là những hình ảnh từ 46 Tràng Thi và 35 Ngô Quyền.  











Tại 35 Tràng Thi Hà nội



Bà con tại Tràng Thi . Ảnh : VA

TÔI ĐANG CHỜ QUYẾT ĐỊNH CẢNH CÁO CỦA CÔNG AN HOÀN KIẾM

.

Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo

 của Công an Hoàn Kiếm

NGUYỄN TƯỜNG THỤY
 .
Chuyện cách đây đã 3 ngày nhưng hôm nay tôi mới lên tiếng vì tôi muốn chờ thêm mấy ngày nữa xem có nhận được quyết định cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm không. Thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy quyết định ấy như thế nào, chỉ có bà xã nhà tôi được đọc bản foto trong tay ông trưởng xóm.

Ấy là chiều hôm 15/9, tôi đi chơi về, vợ tôi khoe:

-    Ông May vừa ở đây về. Hi hi

Ông May mà vợ tôi nhắc tới là cụm trưởng dân cư. Tôi hỏi:

-    Ông ấy đến chơi hay có việc gì vậy?

-    Ông ấy đến nói anh có quyết định cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm về tội gây rối trật tự công cộng. Ông ấy bảo sẽ đưa anh ra xóm đấu tố. Ông ấy còn nói nếu anh bị cảnh cáo một lần nữa thì đưa đi cải tạo. Ông ấy có vẻ lo cho anh.

Tôi bật cười:

-    Sao chúng nó ngu thế. Chúng nó làm việc cho nhà nước mà không hiểu đối tượng đi cải tạo tuổi đời như thế nào à.

Tôi không có ý nói ông trưởng xóm tôi. Tôi biết ông ấy có mang tôi ra đấu tố thì cũng theo chỉ đạo từ trên mà thôi. Tôi bảo:

-    Sao em không mượn rồi foto cái bản ấy lại cho anh coi.

-    Em có hỏi nhưng ông ấy không cho.

-    Thế đứa nào ký?

-    Em không nhớ đầy đủ họ tên, chỉ nhớ tên là Thắng gì đó.

-    Vậy em nói sao?

Vợ tôi thích chí khoe một hồi:

-    Em phản ứng rất mạnh. Em bảo anh Thụy nhà em đã viết bài kể cụ thể trường hợp anh bị bắt. Lúc ấy anh đang đi bộ trên Bờ Hồ. Em bảo anh ấy bị bắt khi chưa có hành vi biểu tình tức là đã giăng biểu ngữ chống xâm lược, đòi toàn vẹn lãnh thổ cho Việt nam, hô khẩu hiệu. Hôm ấy bất kể đang đi bộ ở Bờ Hồ hay lúc đã thành biểu tình đều bị bắt tuốt lên xe mang lên trại Lộc Hà …

Cô ấy kể một hồi, tôi phải ngắt lời:

-   Kể cả đang biểu tình thì có sao. Nói người biểu tình gây rối sao được.

Vợ tôi nói tiếp:

-    Em có bảo công an làm việc phải đàng hoàng, sao cứ phải dấm dấm dúi dúi. Sao không gửi quyết định ấy cho anh Thụy. Lúc ấy ông May mới biết là anh không nhận được quyết định. Ông ấy bảo vậy để xem xem thế nào đã.

Tôi cẩn thận gọi điện cho ông trưởng xóm hỏi lại thì đúng như bà xã nhà tôi kể. Tôi bảo cho tôi mượn cái quyết định ấy để tôi foto hoặc cho tôi chụp ảnh cũng được nhưng ông ấy nói đã trả lại cái quyết định ấy cho họ rồi. Tôi nghe nói vậy nhưng không tin là ông ấy đã trả.

Tôi hỏi:

-    Thế ai chỉ đạo đưa tôi ra cụm dân cư đấu tố?

Ông không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi mà nói:

-    Không phải đấu tố đâu mà là đưa ra cuộc họp cho mọi người góp ý. Nhưng anh cứ yên tâm, việc này phải xem xét cẩn thận, chúng tôi chỉ họp xóm khi nào anh nhận được bản chính của quyết định.

Tôi nói:

-    Tôi không có gì phải yên tâm với không yên tâm. Tôi chỉ muốn biết ai chỉ đạo đấu tố tôi? Chính quyền hay công an?

Nhưng ông vẫn không nói điều tôi cần biết. Vẫn cứ bảo là tôi yên tâm, yên tâm.

Khổ quá, ông ấy cứ tưởng là tôi sợ đấu tố, sợ bắt đi cải tạo. Tôi bảo:

-    Nếu họ chỉ đạo, anh cứ việc mang tôi ra đấu tố. Tôi sẽ không tránh đâu. Cả hai vợ chồng tôi cùng có mặt để xem họ đấu tố tôi thế nào. Tất nhiên tôi không phải là kẻ chỉ biết ngồi nghe.

Ông trưởng xóm còn kể là ông cũng nói với họ là nghe anh nói hôm ấy anh đi dạo chơi Bờ Hồ chứ không đi biểu tình. Tôi cải chính:

-    Không. Tôi không nói là đi dạo chơi. Tôi làm gì có thời gian dạo chơi. Tôi nói là tôi đi biểu tình nhưng tôi bị bắt khi hành vi chưa phải là biểu tình. Nghĩa là tôi đang đi bộ như bao nhiêu người dạo chơi ở Bờ Hồ khác. Nhưng việc tôi định biểu tình là có thật. Sao tôi phải chối.

Điều sơ đẳng nhất là với một công dân, khi có giấy mời, giấy triệu tập, quyết định cảnh cáo hay quyết định gì liên quan đến họ, đều phải giao bản chính cho họ để biết mà thi hành hay phản ứng. Thỉnh thoảng vẫn có người được chính quyền nói bị cảnh cáo này nọ nhưng chính bản thân họ thì lại không nhìn thấy mặt mũi cái quyết định ấy ra sao. Gần đây nhất, trường hợp Đặng Bích Phượng là một ví dụ. Bây giờ thì đến lượt tôi.

Lại nhớ hôm 7/3/2012, mấy tên công an mang giấy triệu tập của trưởng công an huyện Thanh Trì đến nhà tôi nhưng giữ khư khư, chỉ chìa ra cho tôi xem có tên tôi rồi ngay lập tức cưỡng bức tôi lên xe. Chúng không dám cho tôi giữ cái giấy triệu tập ấy. Chuyện này tôi có kể cụ thể trong ghi chép “Bảy giờ bị giữ trong công an huyện Thanh Trì”.

Tại sao họ không dám giao những giấy tờ ấy cho người cần phải nhận. Phải chăng, họ biết việc làm này của mình trái pháp luật nên sợ người nhận lấy làm cơ sở kiện họ? Dám làm thì phải dám trách nhiệm chứ.

Rõ ràng đây là việc làm không đàng hoàng minh bạch của kẻ quen làm việc trong bóng tối.

Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo của công an Hoàn Kiếm. Trưởng công an quận Hoàn Kiếm cần kiểm tra lại. Nếu chưa gửi cho tôi thì gửi ngay. Nếu thất lạc đâu đó thì gửi lại để tôi biết và sẵn sàng đối mặt với buổi đấu tố tôi tại cuộc họp của cụm dân cư nơi tôi ở sắp tới, kể cả việc họ bí mật tạo ra mấy cái quyết định cảnh cáo  nữa rồi cưỡng bước tôi đi cải tạo.

18/9/2012
NTT

Nguồn: NTT Blog.

BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA PHƯƠNG BÍCH


Ước chi nước mình đừng văn minh, mà cứ thối nát như nước Anh những năm 30 của thế kỷ trước

Phương Bích

Tối chủ nhật ngày 16/9, tổ trưởng dân phố cùng“hội phụ nữ” phường khóm đến gõ cửa nhà tôi. Trông thấy họ cười cười, tôi hỏi luôn:

- Trao quyết định hả? Được rồi, tôi nhận rồi nhé. Xong rồi nhé.

Thấy cả ba người cười bẽn lẽn, tôi cũng cười bảo:

- Không vấn đề gì, tôi biết các vị phải làm việc của các vị thôi mà.

Đôi bên cùng cười tươi, chào tạm biệt nhau rất thân thiện.

Vào nhà, tôi cầm quyết định đi thẳng vào buồng bố, đọc cho cả hai bố con cùng nghe. Đến đoạn giao cho tổ trưởng dân phố chịu trách nhiệm giáo dục mình, tôi háo hức như đứa trẻ lần đầu đi học, muốn biết ngay bài đầu tiên là gì bèn bảo bố:

- Để con xuống hỏi luôn nhá.

Cầm quyết định chạy ngay đến nhà “thày giáo”, thấy nguyên cả ban bệ của tổ dân phố vẫn còn ngồi đó. Càng hay, tôi đi vào, chào hỏi cả nhà. Mọi người tiếc rẻ bảo sớm tý nữa thì gặp cả đại diện phường. Ồ tôi cần gì gặp mấy vị đó, chỉ cần gặp thầy giáo thôi.

Mọi người nhiệt tình mời tôi ngồi, chắc cũng tò mò xem phản ứng của tôi thế nào. Tôi xin phép cả nhà, rồi quay ra hỏi tổ trưởng dân phố. “Thày” tôi cười cười, vẻ thanh minh thanh nga, nhưng tôi bảo không sao, điều tôi muốn hỏi chỉ là xin anh cho biết anh muốn giáo dục tôi về điều gì thôi.

Thông thường khi bí thì người ta hay trình bầy vòng vo. Thày giáo của tôi vừa giở cái nghị định với cái tập tài liệu, giải thích con cà con kê nhiệm vụ và công việc. Tôi sốt ruột bảo, thế này nhé, nhiệm vụ của cậu có hai phần, phần 1 là quản lý, vậy cậu quản lý tôi về vấn đề gì thế?

- Là hàng tháng em phải là báo cáo với phường...

- Báo cáo về việc giáo dục tôi đến đâu hả?

- Thì nói chung là...

- Thôi được rồi, còn gì nữa

- Thực ra bác cứ sinh hoạt bình thường thôi. Chỉ có điều bác đi đâu vắng 10 ngày thì phải báo cáo.

- Hiểu rồi, vậy cậu phải cung cấp cho tôi các quy định đó nhé. Đấy là phần quản lý, còn phần giáo dục thì thế nào? Xin cho biết là cậu sẽ giáo dục tôi về vấn đề gì?

Sau một hồi vòng vo, thày giáo bảo:

- Thí dụ như tiếp cận để vận động chị sáng chủ nhật không đi nữa chẳng hạn!

- Không nên đi đâu?

- Thì như trước đây sáng chủ nhật chị vẫn đi ấy.

- Không được, cậu phải nói cụ thể là tôi không nên đi đâu chứ? (quên mất không nói là tôi đi nhiều nơi lắm, như đi chợ, đi thăm người ốm, đi viếng đám ma...) Và tại sao tôi lại không nên đi chứ? Cậu chỉ nói mỗi một câu là tôi không nên đi thì làm sao tôi nghe được. Thế là thày tôi mặt mũi đỏ gay lên:

- Chị không nghe là việc của chị chứ em cũng chả đi mua việc, chả ăn lương về việc này. Đây là người ta giao nhiệm vụ cho em thì em phải chấp hành thôi.

Thực ra tôi chỉ thử cậu ta thế thôi, chứ tôi thề có cái bóng điện là đến ông phường, ông quận, ông thành phố cũng chẳng trả lời được chứ nói gì đến cậu tổ trưởng dân phố quèn (mặc dầu cậu ta cũng trình độ đại học – hơn tôi đấy chứ). Tôi cười bảo cậu ta đừng căng thẳng làm gì. Vì cậu là thày giáo, còn tôi là học sinh, tôi đi học thì phải biết mình học về cái gì. Thôi, cậu cứ nghiên cứu đi, cậu nợ tôi câu trả lời ấy nhé.

Thế là cả hai bên cùng cười vui vẻ. Tôi không muốn làm khó cậu ta. Dù gì thì cậu ta vẫn là hàng xóm và như cậu ấy nói, cậu ấy cũng chỉ là một nạn nhân thôi, tự dưng bị bắt làm thày giáo bất đắc dĩ mà chẳng cần tốt nghiệp qua trường lớp sư phạm nào cả. Không những thế, vớ phải học trò lớn tuổi cứ hay hỏi ngược lại thầy, lại còn truy đến cùng mới khó chịu.

Trong khi thày trò tôi truy nhau, các ban bệ của nhà chung cư cứ ngồi cười ruồi. Vì họ đang họp chuẩn bị cho nhân sự của tổ dân phố mới nên tôi cáo lui, nhắc thầy chuẩn bị đề cương giáo án cho việc học tập.

Thời buổi lạ đời thế đấy, trong khi dân ở đây bầu tôi là đại diện cho họ vào hội đồng đền bù của Quận Ba Đình, trong dự án cải tạo nhà chung cư của tôi, mà thày tôi chỉ là một trong số các hộ dân ấy, thì chính quyền phường lại né tránh trách nhiệm,  giao cho thày dạy ngược lại vị đại diện của mình.