Nhà thơ Inrasara
Giữa nhiệm kì nọ và nhiệm kì kia, 5 năm xảy ra khác biệt là chuyện khó tránh. Nhưng sự khác biệt ở Hội Nhà văn Việt Nam thì luôn khá lạ.
Khác biệt rõ nhất ở Đại hội Nhà văn khóa IX, là đại hội đại biểu với 542 hội viên ngồi kín mít trong khán phòng chật chội, chật chội ngay cả khi so với hội trường tại Đại hội khóa VIII là Đại hội toàn thể. Ở đây, lần đầu tiên nhà văn được sắp xếp ngồi theo khu vực và nhất là mỗi đại biểu đều được ghi rõ tên ở sau lưng ghế, rất ư là trật tự nề nếp. Gì chớ, nhà văn Việt Nam với tính tùy tiện cao đâu chịu bị sắp đặt dễ dàng thế! Ngay sau giờ giải lao đầu tiên của Đại hội, đã xảy ra sự xáo trộn không nhỏ. Xáo trộn đến mãi buổi trưa phát phiếu bầu, hội viên mới chịu trở về vị trí ban đầu.
Khác biệt nữa là tại Đại hội này, Điều lệ Hội Nhà văn được sửa đổi nhiều, đáp ứng thực tiễn xã hội lẫn đòi hỏi của phát triển văn học, nhất là để phòng xa những bất trắc xảy ra? Thế nên ở Điều 9, thêm: “công dân Việt Nam đang sinh sống ở nước ngoài” vẫn có thể vào Hội, nếu hội đủ điều kiện, như là cách nối vòng tay lớn. Chính tại điều này, nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh ở Thái Nguyên đã hỏi thẳng Chủ tịch đoàn rằng, ai có thể kiểm tra để biết được người viết văn ở nước ngoài tham gia hội đoàn nào đó ở đất nước sở tại, mà xét hay không xét vào Hội. Còn ở Điều 12 thì được thêm vào mang tính ngăn ngừa lẫn răn đe: Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam không được tham gia các tổ chức chưa được Nhà nước Việt Nam công nhận, cũng bị nhà thơ nữ này phản biện: Thế hội viên Hội Nhà văn tham gia các hội được lập ra ngắn hạn trên các mạng xã hội như Hội những người yêu Văn chương hay Hội Thơ Lục bát… thì sao nào? Câu trả lời vẫn bị bỏ lửng. Cả việc báo Văn nghệ bị chê là quá cũ kĩ, quá lạc hậu đang gánh vác một đội ngũ cồng kềnh cũng được cho qua.