Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Bùi Công Tự: NGHĨ GÌ NĂM MỚI?


NGHĨ GÌ NĂM MỚI ?

Bùi Công Tự

Chiều muộn 27 Tết, ở nhà một mình. Ở thành phố nhưng sâu trong hẻm nên lúc này yên tĩnh như nơi làng quê. Vợ chồng thằng con trai, từ trưa hôm qua đưa nhau về Cần Thơ ăn Tết sớm với gia đình ông nhạc .Có thằng cháu gọi mình là cậu ruột đem két bia đến thăm. Đang pha trà tiếp cháu thì chuông điện thoại reo, một người bạn từ Hà Nội nói lời chúc năm mới. Bỗng sực nhớ ra, lâu nay mình không viết gì, đơn giản là những điều mình suy nghĩ, chưa kịp viết ra thì mọi người đã nói trước rồi. Chỉ sáng sáng ở quán cà phê Tóc Mây, tụ tập cùng mấy ông bạn già sau khi tập thể dục thì mình vẫn bám sát tình hình thời cuộc phân tích hăng ngày.

Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

HÔM NAY TƯỚNG NGỌ VỀ QUÊ, CẦU CHO LINH HỒN ÔNG SỚM ĐƯỢC SIÊU THOÁT

CẦU CHO LINH HỒN TƯỚNG NGỌ SỚM ĐƯỢC SIÊU THOÁT
Bùi Công Tự
Hôm nay, theo tâm nguyện cuối cùng của ông, Tướng Phạm Quý Ngọ được đưa về yên nghỉ nơi quê hương. Nơi đây, thủa ấu thơ chắc ông cũng như bao bạn bè trang lứa, cùng chăn trâu, cắt cỏ, mót lúa, mò cua.
Quê hương ông, xã Đông Cường, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình xưa kia thuộc huyện Thanh Quan. Địa danh này được mọi người biết đến nhờ tên tuổi một người đàn bà đã viết nên những bài thơ đượm chất hoài cổ, man mác nỗi buồn thanh cao bằng một thứ ngôn từ sang trọng, trang nghiêm, đẹp đến lạ lùng. Đó là Bà Huyện Thanh Quan.
Từ mảnh đất ấy, Phạm Quý Ngọ ra đi trên một hành trình dài 40 năm. Trời yêu ông cho ông đạt tới đỉnh cao của quyền lực, tiền tài và danh vọng. Nhưng rồi Trời lại phạt ông bắt ông vắn số bằng căn bệnh quái ác. Ông mới chỉ chớm sang tuổi 60, tuổi ấy bây giờ chưa già, khối người còn yêu đương, nhảy múa ấy chứ!
Bây giờ hành trình cuộc đời của tướng Ngọ kết thúc ở ba tấc đất quê nhà. Than ôi! Cát bụi lại trở về cát bụi!
Dân gian ta có câu cửa miệng: “Chết là hết!”. Câu đó đúng nhưng chỉ đúng với hạng thường dân, con sâu cái kiến. Còn đối với những người có tên tuổi, những người có ảnh hưởng lớn cho xã hội, những chính trị gia, nhất là những người ở đỉnh cao quyền lực thì có chết cũng chưa hết, có khi còn “sống mãi”. Những người ấy chết đi nhưng những việc họ làm khi sinh thời vẫn được người đời ghi nhớ. Tùy theo công đức hay tội lỗi của họ mà người đời thể hiện cách ứng xử khác nhau:
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

PHẠM QUÝ NGỌ ĐỐI MẶT NGUYỄN BÁ THANH

Trung tướng Phạm Quý Ngọ  - Thứ trưởng Bộ Công An

PHẠM QUÝ NGỌ ĐỐI MẶT NGUYỄN BÁ THANH
 

Bùi Công Tự

Trước tình trạng các cơ quan pháp luật, thanh tra, kiểm tra, kiểm toán… bị tham nhũng vô hiệu hóa, ĐCSVN đã tái lập Ban Nội chính, với hy vọng siết lại kỷ cương, chống được tham nhũng khôi phục niềm tin của dân với Đảng, tránh nguy cơ suy vong của Đảng và của chế độ.

Với mục tiêu quan trọng có tính chất sống còn như trên thì ắt người được chọn ngồi ghế Trưởng Ban Nội chính phải là một ông quan thanh liêm, cương trực, có bản lĩnh giống như ông Bao Công ở bên Tàu hay ông “ Bàn tay sạch” trong một bộ phim hình sự phương Tây.

Đọc tiếp...

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

BÙI CÔNG TỰ: CHO ĐẤT NƯỚC MỘT MÙA XUÂN ĐÍCH THỰC


CHO ĐẤT NƯỚC MỘT MÙA XUÂN ĐÍCH THỰC

BÙI CÔNG TỰ

Các bạn thân mến!

Đầu xuân khai bút, theo phong tục ngày tết cổ truyền, tôi xin gửi đến các bạn lời chúc  mừng tốt đẹp nhất cho năm mới Giáp Ngọ (2014) với niềm hi vọng “mã đáo thành công”.


Vẫn còn đây cho chúng ta một mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân của Trời Đất, rực rỡ sắc hoa, mơn mởn cành non lộc biếc, ngọn gió xuân thấm đẫm hương đồng. Và trên cao kia bầy én xuân đang chao lượn những vòng xoay bất tận miên man. Cảm ơn thiên nhiên của mảnh đất này đã tạm quên đi thương tích đầy mình để đem đến cho chúng ta một mùa xuân vẫn nhiều hương sắc.
Và vẫn còn đây của chúng ta một quê hương ấm áp yêu thương. Ngày xuân này chính là dịp tốt nhất để bộc lộ, để chia sẻ, để kết nối tình yêu thương ấy. Chỉ có tình yêu thương mới đem lại cho con người mùa xuân cuộc đời. Chân lý giản dị đó không phải ai cũng thấu hiểu? Bởi có một thực tế là những năm qua tình người đang có chiều hướng như nhan đề một bài hát … “phôi pha”.
Có một câu hỏi mà ai đó đặt ra không vô lý chút nào: Mùa xuân có ý nghĩa gì?
Chắc hẳn mùa xuân có ý nghĩa đẹp lắm nên nó mới đi vào thi ca của nhân loại cả ngàn năm. Trong thánh kinh của các tôn giáo đều có nói đến mùa xuân. Đọc truyện Kiều chúng ta thấy cụ Nguyễn Du sáng tạo chữ “xuân” đến cả trăm lần. Còn trong thi ca hiện đại thì mùa xuân đắm say trong các tác phẩm của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính, … Bỗng nhớ một câu tuyệt tác của “ông hoàng thơ tình Việt Nam”: 
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

BẢN LĨNH NHÂN DÂN


BẢN LĨNH NHÂN DÂN
BÙI CÔNG TỰ

Thế là Rồng Nhâm Thìn đã mãn nhiệm kỳ một năm ngắn ngủi. Theo thông lệ, Rắn Quý Tỵ kế nhiệm ngôi báu.
Cuộc chuyển giao quyền lực vừa diễn ra rầm rộ lúc giờ Tý với những màn pháo hoa rợp trời.
Tuy đây là cuộc chuyển giao thường kỳ nhưng là sự chuyển giao của Trời Đất, của thời gian - không gian, của cỏ cây hoa lá... cho nên lòng mỗi người đều cảm thấy bâng khuâng.
Nâng ly rượu mừng xuân mới, chúng ta ngoảnh lại quãng thời gian một năm vừa đi qua.
Đó là quãng thời gian 365 ngày bất ổn!
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

BÙI CÔNG TỰ: TẢN MẠN VỀ BẠN "CHỮ VÀNG"

 Posted by basamnews on 01/10/2012

TẢN MẠN VỀ BẠN “CHỮ VÀNG”

Bùi Công Tự
30-09-2012

Nhân ngày quốc khánh nước CHND Trung Hoa, trên tinh thần “thân thiện – cứng cỏi” (ý của ngài Đạt lai Lạt ma khuyên chúng ta ứng xử trong quan hệ Việt – Trung), mình muốn tản mạn với bạn chữ vàng đôi câu.

Được biết năm nay nước bạn kỷ niệm quốc khánh bằng một bình bông (hoa) cực bự đặt tại quảng trường Thiên An Môn, thu hút rất đông du khách đến chụp hình. Bình bông kết bằng hoa ấy có đường kính chân đế 50m, cao 15m, tức là diện tích chân đế ngót nghét 2000 m2 (25 x 25 x 3,1416) và chiều cao tương đương ngôi nhà 1 trệt 4 lầu. Cái tâm lý khoái to bự này chắc bên Tàu học được từ bên ta? Các bạn hẳn còn nhớ chúng ta đã lập nên những kỷ lục cỡ Guiness như chiếc bánh chưng khổng lồ (ruột độn bằng mút xốp) hay tượng Phật làm từ viên đá ngọc lớn nhất hành tinh.

Về mối quan hệ Viêt – Trung, mình muốn nói vắn tắt thế này: Trung Quốc là mối bất an thường trực đối với mọi người Việt Nam yêu nước. Đất nước ta, dân tộc ta sẽ không thể ngóc đầu lên được, dòng giống Lạc Hồng sẽ mãi mãi chịu nhục nhã, nếu ngay từ bây giờ chúng ta không thức tỉnh, không mạnh mẽ để thoát ra khỏi cái gọng kìm đại Hán bá quyền.

Nỗi bất an không chỉ đến từ những thực phẩm, hoa quả chứa đầy chất độc hại hằng ngày, hằng giờ tuồn vào Việt Nam từ bên kia biên giới. Không chỉ là nạn buôn người, nạn tiền giả, nạn lừa đảo ăn quỵt, … mà người Trung Quốc gây ra trên đất nước ta. Không chỉ là việc hàng trăm ngàn người Hoa có mặt trên các công trình xây lắp đang cướp đi cái cần câu cơm của con em chúng ta…

Nỗi bất an lớn nhất cho chúng ta là một cuộc chiến tranh xâm lược do Trung Quốc gây ra, nó có thể bắt đầu bằng việc đánh chiếm vùng biển và hải đảo của ta, cũng có thể họ đánh ta cả trên đất liền? Việt Nam là miếng mồi ngon mà đại Hán muốn đớp, đồng thời cũng là cái gai mà đại Hán muốn nhổ trong tham vọng lì lợm bất chấp đạo lý của chúng. Là nước lớn, có nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới, lại mang sẵn dòng máu Thiên triều, lại đã chi phối được thế giới ở mức độ đáng kể cho nên Trung Quốc sẵn sàng ngồi xổm trên dư luận để đánh Việt Nam. Cuộc chiến xâm lược Việt Nam của Trung Quốc có thể xảy ra ngay ngày mai, mà cũng có thể ít năm nữa, bất kể lúc nào nếu họ thấy thời cơ đã đến. Cho dù những cái loa của Bắc Kinh vẫn ngày đêm leo lẻo nói hoà bình.

Nói thế không có nghĩa là Trung Quốc muốn làm gì cũng được. Thể chế chính trị của họ, chính quyền của họ đang bị đe doạ. Một đất nước mà lan truyền cả tin đồn lãnh tụ bị ám sát, đủ biết đất nước ấy bất ổn thế nào? Lịch sử đã cho thấy không ít lần chính người Trung Quốc tàn phá đất nước họ, gây bao thảm hoạ cho dân tộc họ.

Với Trung Quốc sự đe doạ không đến từ bên ngoài mà ở ngay trong long đất nước họ. ĐCS Trung Quốc đang duy trì một chế độ bị cả loài người bài xích, phê phán, rũ bỏ, thậm chí coi là ghê tởm. Quyền lực chính trị ở Trung Quốc là một thế giới kín bưng, luôn luôn bí mật, “một lỗ đen, một vùng tối và bí ẩn, một hậu trường không ai có thể lọt vào” (đài RFI).

Vì sao ĐCS và chính quyền Trung Quốc không dám minh bạch? Hơn ai hết người Việt Nam chúng ta hiểu rõ điều này vì chính chúng ta đang phải chịu đựng những gì tương tự.

Những người Trung Quốc chân chính như luật sư Lưu Hiểu Ba, luật sư Trần Quang Thành, hoạ sĩ Ngải Vị Vị, … đã nhiều lần lên tiếng phản kháng. Một đất nước bất ổn đến nỗi ngân sách chi cho ngành an ninh nhiều hơn cả cho quốc phòng, ngành an ninh lấn át ngành tư pháp. Sự công bằng làm sao có được khi hệ thống tư pháp khép kín. Nhiều phiên toà tiếng là xét xử công khai nhưng người dân và nhà báo bị ngăn cản tham dự. Do thiếu thông tin chân thực nên mới có nhiều đồn đoán,  ví dụ có tin đồn trong phiên toà xử bà Cốc Khai Lai mới đây, người phụ nữ đứng trước vành móng ngựa là một người được thuê để đóng thế cho can phạm? Hầu hết các bản án ở Trung Quốc đều được phán quyết trong các cuộc họp kín trước ngày mở phiên toà (án bỏ túi, án Kănguru). Khi công lý bị chà đạp thì tất yếu có đấu tranh, nhà nước thối nát tất bị lật đổ. Hồ Cẩm Đào hay Tập Cận Bình (Tập cận …Đào) không thể dương dương tự đắc mà đe doạ thế giới.

Với Việt Nam, mới vài chục năm nay thôi, Trung Quốc đã đánh, đã cưỡng chiếm, đã liên tục đe doạ, phá hoại. Họ chưa thoả mãn dục vọng đen tối tham lam nên họ sẽ tiếp tục đe doạ, phá hoại, lừa gạt và đánh và chiếm!

Chẳng lẽ chúng ta, với lịch sử bất khuất bốn ngàn năm, giờ đây lại hèn nhát?

Không, nhân dân ta chắc chắn không hèn nhát!

Quân đội ta chắc chắn không hèn nhát!

Thế còn những người lãnh đạo của chúng ta thì sao? Trong thâm tâm thì tôi nghĩ các vị ấy cũng không hèn nhát. Bởi vì hầu hết các vị lãnh đạo hiện nay thời trai trẻ đã chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Nhưng trước những hành động đe doạ xâm lược ngang ngược của Trung Quốc, các vị đã không thể hiện rõ ràng, dứt khoát quan điểm của mình. Vì thế nhân dân không hiểu được các vị đang nghĩ gì, đã làm những gì, có vì đất nước, vì dân tộc, vì nhân dân, vì con cháu không? Hay là vì ai, cho ai?

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã nói rằng hiện nay là giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử. Ông bạn thân của tôi từ Hà Nội nhắn tin: “7h 30 VTV3 chiếu phim Thần thám Địch Nhân Kiệt,  hay! Xem cảnh triều đình Trung Quốc lúc bấy giờ có những nét giống như đang diễn ra ở ta bây giờ vậy”. Chao ôi! thế thì nguy quá rồi!

ĐCS Việt Nam đang thực hiện nghị quyết TW4 (khoá XI). Tôi nghĩ rằng cùng với việc phê và tự phê bình về sự suy thoái, biến chất về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống; cùng với việc tìm ra những nhóm lợi ích để loại trừ, cùng với việc thay thế những người không đủ đức tài trong những cương vị lãnh đạo, các vị cần kiểm điểm sâu sắc xem những chủ trương nào, những tổ chức nào, những cá nhân nào đã để cho Trung Quốc xâm nhập quá sâu vào mọi lĩnh vực, kìm kẹp không cho đất nước ta phát triển, làm cho ta phụ thuộc vào họ, phải quay trên quỹ đạo của họ, biến đất nước ta thành sân sau của họ. Chỉ khi nào nhận thức ra điều này thì mới hy vọng có cơ hội “thoát ra khỏi Trung Quốc”.

Tôi công nhận rằng có những người Việt Nam run sợ trước Trung Quốc. Nhiều người chỉ biết thông tin một chiều, nhiều nguời vì những lợi ích trong làm ăn với Trung Quốc, cũng có người do nhu nhược, ươn hèn hay như lời Chủ tịch nước Trương Tấn Sang “cõng rắn cắn gà nhà”.

Trên truyền thông lại có những bài viết đề cập đến việc Mỹ và Trung Quốc phân chia thế giới để khống chế, thực chất là cai trị. Nếu điều đó có thật thì Việt Nam, với vi trí ở sát nách Trung Quốc thì sẽ bị đại Hán cai trị chứ gì?

Có người lại cho rằng Việt Nam cần “thân Mỹ” để Mỹ cứu giúp nếu bị Trung Quốc đánh. Nhưng cũng có người nói Trung Quốc đang là chủ nợ cả ngàn tỷ đô la của Mỹ, lợi ích của Mỹ ở Trung Quốc lớn hơn với Việt Nam nhiều, nên Mỹ thực dụng sẽ không hy sinh quyền lợi với Trung Quốc để bảo vệ Việt Nam?

Tóm lại chưa biết ai đúng, ai sai, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào?

Đúng đắn nhất là ta phải tự lo, tự gánh vác vận mệnh dân tộc, tự mình cứu mình.

Lịch sử cho thấy có con đường tồn tại và phát triển cho những nước nhỏ ở cạnh nước lớn, cạnh nước hiếu chiến. Thuỵ Sỹ vẫn tồn tại bên cạnh Đức Hitle là một bằng chứng. Thậm chí Hitle còn phải mang tiền nhờ ngân hàng Thuỵ Sỹ giữ hộ.

Nước nhỏ vẫn được các nước lớn nể trọng khi họ đủ mạnh và có tư cách, tức là biết tự trọng, không hèn nhát. Nói như Đạt lai Lạt ma là “cứng cỏi”. Nước Mỹ mạnh thế, giàu thế mà cũng vui mừng tưng bừng khi được nước Thuỵ Điển nhỏ bé tặng cho những giải Nobel, lấy làm vinh dự lắm trước nhân loại.

Còn làm thế nào để Việt Nam tồn tại và phát triển bên cạnh nước Trung Quốc tham lam thì nhiều chính khách, nhiều học giả sáng suốt, tài ba đã chỉ ra. Tôi không dám lạm bàn.

Bạn Trung Quốc thân mến, nhân ngày Quốc khánh nước bạn (01.10) hãy để tôi nói thật điều này:

Đó là không gì nham hiểm bằng cái gọi là “tình hữu nghị Trung – Việt”. Đáp lại, không gì giả dối bằng cái gọi là “tình hữu nghị Việt – Trung”!

Hãy sống chân thật với nhau bạn ơi!

Hán và Việt là hai giống người khác nhau. Này nhé, người Hán cao to hơn, da trắng hơn, mắt một mí ti hí. Còn người Việt nhỏ bé hơn, màu da sậm hơn, mắt hai mí mở to.

Dù khác nhau về hình thức như thế nhưng hãy giống nhau ở chỗ cùng yêu chuộng hoà bình.

Mong bạn yêu chuộng hoà bình, trọng lẽ phải, thượng tôn công lý quốc tế. Chứ chưa mong bạn yêu thương chúng tôi.

Nhiệt liệt chào mừng Quốc khánh nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa! Bao giờ tôi mới có thể nói câu ấy một cách thật lòng nhỉ?

Sài Gòn, ngày 30 tháng 9 năm 2012.
Bùi Công Tự
Nguồn: Ba Sàm
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

AI BẮT CÁC CHÁU THẾ NÀY?


Ai bắt các cháu thế này

Nguyễn Tường Thụy.


Hàng rào chắn trên đường Điện Biên Phủ ngăn người biểu tình tới khu vực đại sứ quán Trung Quốc được dựng lên rất kiên cố.

Ngoài các bức ba-ri-e bằng sắt, chĩa đầu nhọn tua tủa được liên kết bằng các sợi dây chão to, hàng rào ấy còn kèm thêm bức rào bằng người bảo vệ.

Những người này đứng choãi chân ra phía sau, sẵn sàng đẩy hàng rào lên phía trước để chặn những người biểu tình vượt qua biên giới.

Bên kia hàng rào là công an và các cháu thanh niên tình nguyện. Bên này là những người biểu tình yêu nước. Nhưng bên ngoài hay bên trong đều là đất nước mình và đều là người Việt Nam cả. Vậy mà hình thành nên hai tuyến có tư tưởng, mục đích đối lập nhau.

Thôi thì cứ cho là yêu cầu của chính quyền, cố giữ tình hòa hiếu với anh bạn láng giềng có lòng tham vô đáy, đừng để anh ta nổi giận đi thì công việc ấy là công việc của cảnh sát. Sao lại dính dáng đến các cháu thanh niên ở đây.

Lực lượng công an không thiếu người, chưa kể một lực lượng dân phòng dồi dào ở các phường xã, sao lại phải huy động đến các cháu nam nữ thanh niên.

Hẳn đây là một ý đồ chính trị. Chính quyền muốn chứng tỏ rằng, đối lập với những người biểu tình không chỉ là lực lượng cảnh sát mà còn có cả các cháu thanh niên gọi là tình nguyện ủng hộ họ.

Đọc tiếp...

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Bùi Công Tự: MẤY BÀI BÁO VÀ THƠ HAY, VIẾT VỀ LỰC LƯỢNG CAND

Mấy bài báo và thơ hay
viết về lực lượng công an nhân dân
Bùi Công Tự

Ngành Công An nước ta có một đội ngũ báo chí và văn học nghệ thuật hùng hậu, ăn nên làm ra, nhiều ông phát quan lớn. Có hai nhà văn Công an mang hàm cấp Tướng là ngài Trung tướng nhà văn Hữu Ước và ngài Thiếu tướng nhà thơ Khổng Minh Dụ. Còn các vị hàm đại tá, thượng tá là nhà văn, nhà báo mặc sắc phục công an như các ông Nguyễn Như Phong, Hồng Thanh Quang, … thì nhiều không đếm xuể. Cho nên văn chương, báo chí viết về ngành Công an rất “phong phú” và có nhiều độc giả.

Mấy ngày gần đây chỉ kể riêng những bài viết phản ánh hoạt động của ngành công an trong vụ cưỡng chế giải tỏa đất đai ở Văn Giang (24/04/2012) tôi đã thống kê được khoảng 100 bài (chủ yếu trên báo mạng).

Dưới đây tôi xin điểm vài bài về đề tài trên mà tôi tâm đắc của các tác giả Minh Đoàn, Mai Thanh Hải và Lê Hoài Nguyên.
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Bùi Công Tự: ĐỪNG ĐỐI THOẠI THEO KIỂU QUAY LƯNG VỚI NHÂN DÂN

Người dân Văn Giang và các tỉnh kéo đến trụ sở thanh tra chính phủ sáng 11.4.2-2012
 ĐỪNG ĐỐI THOẠI THEO KIỂU QUAY LƯNG VỚI NHÂN DÂN
BÙI CÔNG TỰ

Sáng 2/5 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã họp trực tuyến với các bộ ngành và các địa phương về công tác tiếp dân, giải quyết khiếu nại tố cáo. Tại đây, ông Thủ tướng đã phát biểu những nội dung mà nếu làm được như lời ông nói thì dân chẳng còn ai phải khiếu kiện nữa. Bạn đọc có thể đọc những lời phát biểu của Thủ tướng trên các báo ra ngày hôm qua 3/5/2012, tôi miễn ghi lại đây.

Ông Thủ tướng nói như thế, nhưng cũng trong hội nghị này một trong những thuộc cấp của ông là ông Nguyễn Khắc Hào (PCT UBND tỉnh Hưng Yên) thì lại dối trá một cách trắng trợn, đến nỗi nhà văn Nguyễn Quang Lập phải hạ bút:
Đọc tiếp...

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Bùi Công Tự: CÂU CHUYỆN BÊN BÀN TRÀ

Câu chuyện bên bàn trà
Bùi Công Tự

Mấy ông già hưu trí ngồi quanh bàn trà vốn đều là cán bộ cỡ “cao cấp”. Tuy thời đương chức quyền không “sai phạm”, “khuyết điểm” gì nhưng nhờ có chút bổng lộc nên bây giờ dù tình hình kinh tế nước nhà có lạm phát như Zimbabwe thì các cụ đây vẫn cứ rủng rỉnh, còn lâu mới xiêu dẹo như mấy anh chị công nhân ngoài đường kia.

Tuy nhiên nhiệt tình cách mạng và lòng yêu nước thuở đương trai vẫn còn sôi nổi lắm, nó băng qua những cơn huyết áp, gút, tiểu đường, nó bừng bừng trong những câu chuyện thời sự bên bàn trà.

Đọc tiếp...

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

HỒNG PHÚC VIỆT NAM



HỒNG PHÚC VIỆT NAM
BÙI CÔNG TỰ 
Chúng ta đang sống những giờ phút đầu tiên của năm mới Nhâm Thìn, năm con Rồng. Rồng là giống linh thiêng kỳ lạ, mạnh mẽ mà uyển chuyển, tứ hải tung hoành, chứ có đâu như con mèo của năm ngoái Tân Mão nằm co ro trong xó bếp.
Có phải vì thế chăng mà tổ tiên chúng ta từ xưa kia đã tự nhận là con của Rồng?

Cũng có phải vì thế chăng mà khát vọng hóa Rồng đã cháy bỏng bao nhiêu con tim Việt suốt mấy thập kỷ nay?

Chúng ta đúng là một dân tộc lãng mạn!

Tôi luôn muốn nhìn nhận thế giới bằng con mắt lãng mạn, lãng mạn tiểu tư sản hay lãng mạn cách mạng thì càng tốt.

Năm Tân Mão vừa qua nước Nhật Bản đã rung chuyển vì động đất sóng thần. Khắp nơi trên thế giới cũng rung chuyển nhưng không phải do thiên tai mà là do nhịp bước chân của những đoàn người biểu tình rùng rùng chuyển động.

Ở Trung Đông – Bắc Phi biểu tình lật đổ các thể chế độc tài hà khắc, tham nhũng, bất công (Tunisia, Ai Cập, Libya).

Ở Mỹ biểu tình “chiếm phố Wall” phản đối các ngài tư bản tài phiệt tội đồ gây ra khủng hoảng tài chính.

Châu Âu do các quan chức “vung tay quá trán” làm cho nhiều nước lâm vào khủng hoảng nợ công. Dân biểu tình vì đời sống khó khăn và phúc lợi xã hội bị cắt giảm.

Dân Nga la tư thì biểu tình phản đối bầu cử gian dối.

Ở Á châu “người to xác xấu tính” Trung Quốc trắng trợn bộc lộ tham vọng lãnh thổ, khiến cho dân Việt Nam và Philipin biểu tình phản kháng ở nhiều nơi trên thế giới. Và chính ở Trung Quốc động loạn cũng bùng nổ suốt năm.

Vì thế “người biểu tình” đã được tạp chí Time bình chọn là “Nhân vật của năm 2011”.

Làn sóng biểu tình diễn ra khắp nơi cho thấy tiếng nói phản kháng của nhân dân đã tạo nên áp lực nhằm thay đổi thế giới. Đồng thời quyền biểu tình là một quyền quan trọng, tất yếu của dân, không ai có thể ngăn cản.

Trong một thế giới sóng gió như thế, tình hình Việt Nam cũng bất ổn nhưng theo một chiều hướng khác.

Tác giả: Bùi Công Tự bên chậu mai. 10h. 29 Tết
Với Việt Nam năm Tân Mão (2011) là năm thứ tư (2008-2011) loay hoay trong vòng suy thoái. Sự suy thoái có thể nói đã ở cấp độ trầm trọng từ thượng tầng kiến trúc đến hạ tầng cơ sở, kéo theo nhiều vấn nạn không thể kiểm soát. Người lao động phải vật lộn với cơm áo, với chi phí học hành, chữa bệnh, hiếu hỉ… trong cơn lạm phát. Nguy cơ mất độc lập tự chủ dưới nhiều hình thức khác nhau và nguy cơ băng hoại dân tộc khi cái gốc bị mất, cái xấu, cái ác hoành hành là có thật.

Nguyên nhân cốt lõi của tình trạng nói trên được các nhà nghiên cứu gọi tên là “lỗi hệ thống”. Mặc dù chưa ai nói huỵch toẹt ra “lỗi hệ thống” là như thế nào nhưng với những người am hiểu thì ai cũng hiểu: “Lỗi hệ thống” là hệ thống hỏng. Hay đơn giản như một nhà văn tếu táo: “lỗi hệ thống” là hệ thống của chúng ta bị … lỗi thời!

Tuy nhiên có rất nhiều cái ghế đã bắt chặt bu lông, ê cu vào cái lỗi thời ấy để trục lợi, mạo nhận là bảo vệ cái nọ, xây dựng cái kia. Trong mấy năm qua để giúp đất nước thoát ra khỏi suy thoái, nhiều học giả trong và ngoài nước đã chân thành góp ý, kiến nghị nhiều giải pháp có tính khoa học cao nhưng tất cả đều như ném đá ao bèo.

Năm Tân Mão 2011 ở Việt Nam như thế, tuy nhiên trong cái rủi lại có cái may nên còn an toàn. Đó là nhờ nền nông nghiệp đã sản xuất dư thừa lương thực thực phẩm bảo đảm cái ăn cho cả nước. Xin biết ơn bà con nông dân.

Năm Nhâm Thìn 2012 đang đến liệu có thể kỳ vọng gì chăng?

Chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan cho biết bà vẫn nặng trĩu lo âu, đến nổi hổng dám kỳ vọng gì vào năm con Rồng này.

Đảng CSVN vừa ban hành nghị quyết TW 4 (khóa 11) đề cập khá thẳng thắn, có vẻ kiên quyết về những tiêu cực, thoái hóa, biến chất trong Đảng và biện pháp “chống” cộng với biện pháp “xây”.

Chính phủ cũng vừa có nghị quyết 01/NQ-CP về những giải pháp cho năm 2012. Nội dụng nghị quyết này bao quát toàn diện từ “kềm chế lạm phát, ổn định kinh tế vĩ mô”… cho đến “chăm sóc sức khỏe đời sống văn hóa tinh thần của nhân dân”. Nhân khỏi cần phải lo gì nữa nhé.

Tuy nhiên chúng ta không thể căn cứ vào những nghị quyết quan trọng ấy để mà kỳ vọng. Bởi vì từ lời nói đến việc làm, từ việc làm đến kết quả xa như từ Trái Đất đến Sao Kim. Vả lại việc đại sự quốc gia hiện thời là của Đảng và chính phủ.

Vậy trách nhiệm công dân của chúng ta ở đâu?

Thưa bạn đọc, chúng ta không hài lòng, thậm chí thật sự buồn khi phải chứng kiến dân tộc ta, một dân tộc “vốn xưng nền văn hiến từ lâu” mà phải chịu cảnh lẽo đẽo xếp hàng sau lưng với khoảng cách khá xa nhiều quốc gia trong khu vực, cho dù họ không có thuận lợi như mình.

Vì sao? Vì sao? Vì sao?

Nếu tình trạng này còn kéo dài (và rất có thể còn kéo dài) thì đất nước xuống dốc không phanh là cái chắc.

Tôi muốn đắt câu hỏi với các vị lãnh đạo quốc gia: Cái mặt hàng kém phẩm chất, độc hại mà nhiều nước văn minh đã vứt bỏ, tại sao nước ta vẫn xài?

Trong kháng chiến chống Pháp, có lần chủ tịch Hồ Chí Minh nói với GS Tôn Thất Tùng: “Làm thầy thuốc chỉ cứu được ít người còn làm cách mạng thì cứu được cả dân tộc.”

Thưa các bạn, tình hình đất nước ta đang đòi hỏi phải có một cuộc cách mạng để cứu đất nước thoát khỏi tình trạng kinh tế, văn hóa giáo dục, khoa học công nghệ đều suy thoái, nền tảng đạo đức xã hội lung lay, có nguy cơ đất nước bị mất tự chủ.

Nhân dân ta, trước tiên là giới trí thức, cần mạnh mẽ nói lên chính kiến, nguyện vọng và nỗi bức xúc của mình để tạo thành áp lực thúc đẩy tình hình chuyển biến có tính chất cách mạng. Nói cách mạng là nói sự thay đổi tận gốc.

Theo tôi bản kiến nghị “cải cách toàn diện để phát triển đất nước” của 14 vị học giả Việt Nam gửi lãnh đạo Đảng, Quốc hội, chính phủ năm 2011 đã vạch ra chiến lược, sách lược cho cuộc cách mạng mà chúng ta mong đợi.

Cuộc cách mạng ấy phải bắt đầu từ trên xuống. Dân có quyền trực tiếp bầu nguyên thủ. Tòa án được độc lập, chánh án toàn án tối cao và tòa án các cấp cần là người không đảng phái. Nhân tài có quyền tranh cử vào các cương vị lãnh đạo quốc gia.

Nước ta không thiếu nhân tài. Tôi ví dụ như các ông Nguyễn Quang A, Nguyễn Trần Bạt, Trần Văn Thọ (GS Kinh tế học ĐH Waseda, Nhật Bản) đều có thể xứng đáng làm Thủ tướng.

Tóm lại cuộc cách mạng mà chúng ta mong đợi, không phải là nhằm lật đổ ai cả, mà là tiến trình thay cái lạc hậu bằng cái văn minh, đáp ứng yêu cầu của cuộc sống, đòi hỏi của lịch sử và phù hợp với thời đị.

Một cuộc cách mạng như thế nếu đến sớm là hồng phúc cho dân tộc ta.

B.C.T
TP Hồ Chí Minh, Xuân Nhâm Thìn.
*Bài viết riêng cho NXD-Blog số Tết Nhâm Thìn.
*Ảnh: Vân Đình Hùng gửi tặng bạn đọc Nguyễn Xuân Diện-Blog.
Đọc tiếp...

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

NGUY CƠ NỖI NHỤC NGÀN NĂM KHÔNG RỬA SẠCH

Bùi Công Tự

Kể từ cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng đến nay, bá quyền bành trướng Trung Quốc đã có lịch sử 2.000 năm nếm mùi thất bại nhục nhã trong các cuộc xâm lăng tổ quốc Việt Nam chúng ta.

Nếu dân tộc ta không có truyền thống đoàn kết, bất khuất, độc lập tự cường thì đất nước ta đã trở thành quận huyện của Đại Hán từ rất lâu rồi.

Sự thật đó đã được ghi chép cả trong lịch sử Trung Quốc, người Trung Quốc không thể phủ nhận!

Xin biết ơn tổ tiên chúng ta, thế hệ này qua thế hệ khác, đã hy sinh xương máu gìn giữ đất nước Đại Việt thân yêu.

Sau năm 1975, chúng ta những tưởng đất nước mãi mãi được hòa bình, không còn kẻ nào dám xâm phạm chủ quyền đất nước ta. Nhưng thực tế những người cầm quyền Bắc Kinh đã liên tục gây chiến tranh xâm lược nước ta.

Tháng 2/1979 họ đem hàng chục vạn quân đánh vào các tỉnh biên giới phía Bắc, từ Quảng Ninh đến Lào Cai gây nhiều tội ác với nhân dân ta. Sau đó suốt thập kỷ 80 của thế kỷ 20 họ gây hấn lấn chiếm đất đai của ta ở vùng biên giới, ác liệt nhất là năm 1984 tại Hà Giang. Năm 1988 họ đánh chiếm một số đảo của ta ở Trường Sa. Trước đó năm 1974 họ đã xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.

Để bảo vệ biên cương và biển đảo của tổ quốc, hàng ngàn chiến sĩ chúng ta đã oanh liệt hy sinh.

Âm mưu xâm chiếm biển Đông trong đó có quần đảo Trường Sa của Việt Nam càng ngày càng đốt cháy ruột gan nhà cầm quyền Bắc Kinh. Báo chí liên tục đưa tin về những hành động xâm phạm chủ quyền Việt Nam của Trung Quốc. Hành động Trung Quốc cho ba tàu hải giám (thực chất là tàu quân sự) xâm phạm vùng chủ quyền của Việt Nam, cắt cáp thăm dò địa chấn và cản trở hoạt động tác nghiệp của ngành dầu khí Việt Nam ngày 26/05/2011 là hành động cực kỳ nguy hiểm, được coi là lời tuyên chiến xâm lược Việt Nam.

Nhiều nhà chiến lược đã nhận định rằng việc Trung Quốc xâm lược quần đảo Trường Sa của Việt Nam là chắc chắn xảy ra, không lâu nữa. Nếu họ thực hiện được dã tâm này thì Việt Nam không chỉ mất lãnh thổ với nguồn tài nguyên phong phú trong nước biển và dưới lòng đáy biển mà còn bị bao vây, cản đường ra với thế giới.

Vậy ngay bây giờ chúng ta phải làm gì?

Phải bằng mọi cách chặn đứng âm mưu xâm lược của Trung Quốc!

Chặn đứng bằng cách nào?

Tôi đề nghị các nhà lãnh đạo cho phép nhân dân xuống đường biểu dương sức mạnh đoàn kết, phản ứng mạnh mẽ và trực diện âm mưu xâm lược của nhà cầm quyền Bắc Kinh. Báo chí được phép đưa đầy đủ các thông tin về âm mưu và hành động tiến tới xâm lược nước ta của Trung Quốc, phản ánh dư luận xã hội, tạo nên sức mạnh bảo vệ chủ quyền.

Ta làm được như thế chắc chắn Trung Quốc sẽ phải chùn tay.

Về phía nhà nước, tôi đề nghị đẩy mạnh hơn nữa hoạt động ngoại giao, làm cho thế giới hiểu rõ hơn chính nghĩa của ta, ủng hộ ta, lên án Trung Quốc xâm lược.

Từ ngày nhậm chức, TBT Nguyễn Phú Trọng chưa đi thăm nước ngoài. Tôi đề nghị ông TBT trước hết sang thăm Indonexia - nước đương kim Chủ tịch ASEAN, xúc tiến cũng cố khối liên minh này, làm phá sản âm mưu “bẻ từng chiếc đũa” của Trung Quốc. Tôi mong khối ASEAN có được một cam kết:” Trung Quốc tấn công bất cứ một quốc gia nào thuộc khối ASEAN là tấn công cả khối ASEAN”.

Bên cạnh việc tìm kiếm các đồng minh chiến lược, quan trọng hơn là chúng ta phải cũng cố khối đoàn kết toàn dân tộc, xây dựng lực lượng, cũng cố và phát huy sức mạnh của chính mình để bảo vệ tổ quốc.

Hiện nay đất nước ta đang gặp nhiều khó khăn, lòng dân có phần dao động. Tình hình quốc tế cũng không thuận lợi cho ta. Chính vì thế đòi hỏi từ lãnh đạo tới thường dân phải đề cao lợi ích quốc gia để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Có người nói dân tộc ta cứ khi nào bị dồn đến chân tường thì sẽ bật lên sức mạnh. Điều đó liệu phần nào đúng chăng? 

Nếu chúng ta để cho Trung Quốc chiếm được biển Đông và quần đảo Trường Sa thì nỗi nhục này ngàn đời không rửa sạch!

Tổ tiên ta đã làm chủ biển đảo từ thuở Lạc Long Quân đưa 50 người con xuống biển, tử thuở Mai An Tiêm khai phá đảo hoang trồng nên những trái dưa hấu đầu tiên.

Tiếp nối bài học ứng xử mềm dẻo, khôn khéo mà sáng suốt, kiên quyết của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cùng với việc huy động được sức mạnh toàn dân tộc bảo vệ tổ quốc, tôi tin rằng dân tộc ta sẽ chiến thắng.

TP Hồ Chí Minh, ngày 31 tháng 05 năm 2011
Đọc tiếp...