Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

TOÀN VĂN KIẾN NGHỊ KHẨN CẤP VỀ BẢO VỆ VÀ PHÁT TRIỂN ĐẤT NƯỚC

TOÀN VĂN KIẾN NGHỊ VỀ BẢO VỆ VÀ PHÁT TRIỂN ĐẤT NƯỚC 
TRONG TÌNH HÌNH HIỆN NAY
tiếp nhận chữ ký tiếp theo tại hộp thư
kiennghi1007@gmail.com

 

KIẾN NGHỊ 
VỀ BẢO VỆ VÀ PHÁT TRIỂN ĐẤT NƯỚC
TRONG TÌNH HÌNH HIỆN NAY

Kính gửi: Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam

Chúng tôi, ký tên dưới đây, xin trân trọng gửi đến quý vị bản kiến nghị của chúng tôi trước tình hình hiện nay của Tổ quốc.
I- Độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ của nước ta đang bị uy hiếp, xâm phạm nghiêm trọng
1. Từ khát vọng trở thành siêu cường, với vai trò là “công xưởng thế giới” và chủ nợ lớn nhất của thế giới, dưới chiêu bài “trỗi dậy hòa bình”, Trung Quốc đang ra sức phát huy quyền lực dưới mọi hình thức, nhằm thâm nhập và lũng đoạn nhiều quốc gia trên khắp các châu lục. Một số nhà nghiên cứu trên thế giới cho rằng đến nay Trung Quốc đã vượt tất cả những gì chủ nghĩa thực dân mới làm được sau Chiến tranh thế giới II.
Thời gian gần đây, Trung Quốc đã có những bước leo thang nghiêm trọng trong việc thực hiện âm mưu độc chiếm Biển Đông với nhiều hành động bất chấp luật pháp quốc tế, ngang nhiên xâm phạm chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải của các quốc gia giáp Biển Đông. Trung Quốc tự ý vạch ra cái gọi là “đường chữ U 9 đoạn”, thường được gọi là “đường lưỡi bò”, chiếm hơn 80% diện tích Biển Đông, nhiều lần tuyên bố trước thế giới toàn bộ vùng “lưỡi bò” này thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Trung Quốc và đã liên tục tiến hành nhiều hoạt động bất hợp pháp trên Biển Đông để khẳng định yêu sách trái luật quốc tế này.
 Hiện nay Trung Quốc đang ráo riết tăng cường lực lượng hải quân, chuẩn bị giàn khoan lớn, tiến hành nhiều hoạt động quân sự hoặc phi quân sự ngày càng sâu vào vùng biển các quốc gia trong vùng này, gắn liền với những hoạt động chia rẽ các nước ASEAN trong quan hệ với Trung Quốc.
2. Trên vùng Biển Đông thuộc lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, năm 1974 Trung Quốc đã tấn công chiếm nốt các đảo ở Hoàng Sa, năm 1988 đánh chiếm thêm 7 đảo và bãi đá thuộc quần đảo Trường Sa của ta; từ đó đến nay thường xuyên tiến hành các hoạt động uy hiếp và xâm phạm vùng biển thuộc chủ quyền của nước ta, như tự ý ra lệnh cấm đánh bắt cá trên Biển Đông, xua đuổi, bắt giữ, cướp tài sản của các tàu đánh cá trên vùng này, gây sức ép để ngăn chặn hoặc đòi hủy bỏ các hợp đồng mà các tập đoàn kinh doanh dầu khí của nước ngoài đang hợp tác với Việt Nam, liên tục cho các tàu chiến hải giám đi tuần tra như đi trên biển riêng của nước mình. Gần đây nhất, tàu Trung Quốc cắt cáp quang và thực hiện nhiều hành động phá hoại khác đối với tàu Bình Minh 02 và tàu Viking II của ta đang hoạt động trong vùng thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam; đó là những bước leo thang nghiêm trọng trong các chuỗi hoạt động uy hiếp, lấn chiếm vùng biển của nước ta.
Vị trí địa lý tự nhiên, vị thế địa chính trị và địa kinh tế trong bối cảnh quốc tế hiện nay khiến cho Việt Nam bị Trung Quốc coi là chướng ngại vật trên con đường tiến ra biển phía Nam để vươn lên thành siêu cường. Bằng mọi phương tiện và nhiều thủ đoạn từ tinh vi đến trắng trợn, Trung Quốc tìm mọi cách dụ dỗ, thâm nhập, lũng đoạn, uy hiếp, can thiệp nội bộ, lấn chiếm, và đã từng dùng hành động quân sự - tất cả đều trong mưu đồ lâu dài nhằm khiến cho Việt Nam suy yếu, chịu khuất phục hay lệ thuộc vào Trung Quốc.
Về phía ta, mặc dù đã có nhiều cố gắng và nhân nhượng để bình thường hóa và phát triển quan hệ hợp tác giữa hai nước, song cho đến nay cục diện cơ bản diễn ra trong quan hệ hai nước là: Việt Nam càng nhân nhượng, Trung Quốc càng lấn tới.
3. Xem xét cục diện quan hệ hai nước, phải nhìn nhận thẳng thắn rằng Trung Quốc đã đi được những bước quan trọng trong việc thực hiện ý đồ chiến lược của họ.
Dưới đây xin điểm những nét chính:
Về kinh tế, nhập siêu của ta từ Trung Quốc mấy năm qua tăng rất nhanh (năm 2010 gấp 2,8 lần năm 2006) và từ năm 2009 xấp xỉ bằng kim ngạch nhập siêu của nước ta với toàn thế giới. Hiện nay, nước ta phải nhập khẩu từ Trung Quốc khoảng 80-90% nguyên vật liệu cho công nghiệp gia công của ta, một khối lượng khá lớn xăng dầu, điện, nguyên liệu và thiết bị cho những ngành kinh tế khác; khoảng 1/5 kim ngạch nhập khẩu từ Trung Quốc là hàng tiêu dùng, chưa kể một khối lượng tương đương như thế vào nước ta theo đường nhập lậu. Đặc biệt nghiêm trọng là trong những năm gần đây, 90% các công trình kinh tế quan trọng như các nhà máy điện, luyện kim, hóa chất, khai thác bô-xít, khai thác ti-tan... được xây dựng theo kiểu chìa khóa trao tay (EPC) rơi vào tay các nhà thầu Trung Quốc với nhiều hệ quả khôn lường. Trong khi đó Trung Quốc nhập khẩu từ nước ta chủ yếu dưới dạng vơ vét nguyên liệu, nông sản và khoáng sản, với nhiều hệ quả tàn phá môi trường. Ngoài ra còn nạn cho Trung Quốc thuê đất, thuê rừng ở vùng giáp biên giới, nạn tiền giả từ Trung Quốc tung vào. Sự yếu kém của nền kinh tế trong nước chính là mảnh đất màu mỡ cho sự xâm nhập, thậm chí có mặt chi phối, lũng đoạn về kinh tế của Trung Quốc. Chưa nói tới hệ quả khôn lường của việc Trung Quốc xây nhiều đập trên thượng nguồn hai con sông lớn chảy qua nước ta. Cũng không thể xem thường sự xâm nhập của Trung Quốc vào các nước xung quanh ta. Nếu Trung Quốc thực hiện được mưu đồ độc chiếm Biển Đông, Việt Nam coi như bị bịt đường đi ra thế giới bên ngoài.
Về chính trị, những hiện tượng thâm nhập của Trung Quốc về kinh tế kéo dài nhiều năm, có nhiều sự việc nghiêm trọng và còn đang tiếp diễn, đặt ra câu hỏi: Phía Trung Quốc đã làm gì, bàn tay của quyền lực mềm của họ đã thọc sâu đến đâu? Nạn tham nhũng tràn lan và nhiều tha hóa khác ở nước ta hiện nay có sự tham gia như thế nào của bàn tay Trung Quốc?
 Lãnh đạo nước ta đã quá dè dặt, không công khai minh bạch thực trạng nghiêm trọng trong quan hệ Việt - Trung để nhân dân ta biết và có thái độ ứng phó cần thiết. Thực trạng hiện nay làm cho dân bất bình, khó hiểu lãnh đạo nước mình trong quan hệ với Trung Quốc; về phía Đảng và Nhà nước thì lúng túng, không dựa vào sức mạnh của dân; còn bè bạn quốc tế thì lo lắng, thậm chí ngại ngùng ủng hộ chính nghĩa của Việt Nam.
Về quan hệ đối ngoại Việt - Trung, cách ứng xử của phía ta gần đây nhất được thể hiện trong Thông tin báo chí chung (TTBCC) Việt Nam và Trung Quốc về cuộc gặp giữa hai thứ trưởng ngoại giao Việt Nam và Trung Quốc do Bộ Ngoại giao ta công bố ngày 26-06-2011. Thông tin này có những nội dung mập mờ, khó hiểu, gây ra nhiều điều băn khoăn, lo lắng cho dư luận trong nước và thế giới; ví dụ:
-        TTBCC hoàn toàn bỏ qua không nói gì tới những hành động gây hấn của Trung Quốc, xâm phạm chủ quyền của nước ta trên Biển Đông, lại nêu Hai bên cho rằng, quan hệ Việt - Trung phát triển lành mạnh, ổn định, đáp ứng nguyện vọng chung và lợi ích căn bản của nhân dân hai nước Việt - Trung, có lợi cho hòa bình, ổn định và phát triển của khu vực”. Nếu câu này là nhận định thực trạng quan hệ hai nước hiện nay thì nguy hiểm và không đúng với sự thực đang diễn ra ngược lại. Phương châm “16 chữ” và tinh thần “bốn tốt” do chính lãnh đạo Trung Quốc đề ra; vì vậy ta đòi lãnh đạo Trung Quốc thực hiện đúng, chứ không thể xuê xoa bằng câu “hai bên nhấn mạnh cần kiên trì đưa quan hệ đối tác theo đúng phương châm 16 chữ và tinh thần bốn tốt
- TTBCC viết: “Hai bên khẳng định, cần tích cực thực hiện nhận thức chung của Lãnh đạo hai nước, giải quyết hòa bình các bất đồng trên biển giữa hai nước thông qua đàm phán và hiệp thương hữu nghị”. Nội dung của “nhận thức chung” này giữa lãnh đạo hai nước là gì, phía ta chưa nói rõ mà chỉ có những giải thích một chiều của phía Trung Quốc theo cách có lợi cho Trung Quốc, như người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc ngày 29-06-2011 nhấn mạnh “phía Việt Nam cần thực hiện thỏa thuận chung của lãnh đạo hai nước về giải quyết những vấn đề Biển Đông” và nói rằng “Cả hai nước chống lại sự can thiệp của các lực lượng bên ngoài vào các vấn đề Biển Đông”. Trung Quốc liên tục có những phát ngôn từ chính khách và báo chí, coi nguyên nhân những căng thẳng mới trên Biển Đông hiện nay là do ta và các nước trong khu vực khiêu khích. Trong những phát ngôn đó, không ít ý kiến cho rằng về cơ bản đã chuẩn bị xong dư luận trong nhân dân Trung Quốc cho việc đánh Việt Nam và giành lại chuỗi ngọc “liên châu” (chỉ quần đảo Trường Sa)... Cách viết mập mờ, khó hiểu của TTBCC rất bất lợi và nguy hiểm cho nước ta, kể cả trên phương diện quan hệ quốc tế có liên quan đến những nước thứ ba.
-        TTBCC nêu “(Hai bên...) tăng cường định hướng đúng đắn dư luận, tránh lời nói và hành động làm tổn hại đến tình hữu nghị và lòng tin của nhân dân hai nước...”. Phía Trung Quốc dựa vào điều này để gây thêm sức ép kiềm chế dư luận nước ta trong khi báo chí Trung Quốc vẫn tiếp tục đăng những bài vu cáo, miệt thị nhân dân ta. Trước các hành vi trái luật pháp quốc tế do phía Trung Quốc gây ra trên Biển Đông, cần khẳng định việc dư luận nhân dân ta vạch ra và có những hoạt động biểu thị thái độ lên án các hành động đó, làm hậu thuẫn cho các hoạt động chính trị, ngoại giao của Nhà nước ta, không thể coi là những “lời nói và hành động làm tổn hại đến tình hữu nghị và lòng tin của nhân dân hai nước...” Nhân dân ta có truyền thống lịch sử và bản lĩnh kiên cường, thời nào cũng không tiếc sức mình chủ động tìm mọi cách xây dựng, gìn giữ, bảo vệ mối quan hệ hữu nghị với nước láng giềng này; cho đến nay không bao giờ tự mình gây hấn với Trung Quốc, mà chỉ có đứng lên chống Trung Quốc khi Tổ quốc bị xâm lược.
II- Trong khi đó tình hình đất nước lại có nhiều khó khăn và mối nguy lớn
1. Nền kinh tế nước ta đang ở trong tình trạng phát triển kém chất lượng, kém hiệu quả, và lâm vào khủng hoảng kéo dài.
Tất cả những cố gắng từ vài năm nay là tập trung “chữa cháy”, cố cứu vãn nền kinh tế ra khỏi khó khăn trước mắt, trước hết là chống lạm phát. Từ 2007 đến nay (trừ năm 2009) lạm phát liên tục ở mức 2 con số; dự báo năm 2011 vẫn là hai con số ở mức cao. Nguồn lực huy động được trong nước và từ bên ngoài cho nền kinh tế nước ta trong mấy năm qua cao chưa từng có, song hiệu quả kinh tế lại thấp kém với chỉ số ICOR (tỷ lệ nghịch với hiệu quả đầu tư) tăng nhanh, lên mức cao nhất từ trước đến nay và cũng là cao nhất trong khu vực. Nhập siêu đang ở mức cao. Thâm hụt ngân sách vượt quá ngưỡng báo động (5% GDP theo kinh nghiệm thế giới). Nền kinh tế vẫn trong tình trạng cơ cấu lạc hậu, hiệu quả kinh tế và sức cạnh tranh đều thấp, tăng trưởng chủ yếu nhờ vào vốn đầu tư, lao động trình độ thấp và khai thác đất đai, tài nguyên đến cạn kiệt. Môi trường tự nhiên bị tàn phá nghiêm trọng. Khoảng cách giàu nghèo bị nới rộng, phân phối thu nhập ngày càng trở nên bất công. Các vấn đề kinh tế lớn như: sự tích tụ / phân bổ của cải; tình hình chiếm hữu và sử dụng đất đai; trạng thái thực thi pháp luật; sự hình thành các nhóm đặc quyền, đặc lợi và các nhóm quyền lực mới, sự xuất hiện các giai tầng mới đi liền với những bất công mới..., đang diễn biến ngược lại với mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Kết quả cuối cùng là thu nhập danh nghĩa bình quân đầu người có tăng lên nhưng chất lượng cuộc sống xuống cấp trên nhiều mặt; sự bất an của người dân tăng lên; mức sống thực tế của phần lớn nông dân, của số đông công nhân và những người làm công ăn lương hiện nay giảm sút nhiều so với mấy năm trước.
2. Thực trạng văn hóa - xã hội của đất nước có quá nhiều mặt xuống cấp, cái mới và tiến bộ không đi kịp yêu cầu phát triển của đất nước và không đủ sức lấn át những cái hủ bại và tiêu cực; công bằng xã hội bị vi phạm nghiêm trọng, nguồn lực quý báu nhất của đất nước là con người chưa thực sự được giải phóng.
Trong nhiều vấn đề bức xúc, phải nói tới vấn đề hàng đầu là nền giáo dục của nước ta cho đến nay có nhiều mặt lạc hậu so với phần đông các nước trong khu vực, mặc dù nước ta thuộc số nước có tỷ lệ chi tiêu cho giáo dục so với thu nhập (của cả nhà nước và nhân dân) ở mức cao nhất khu vực. Nội dung, cách dạy và học, cách quản lý trong nền giáo dục của nước ta quá lạc hậu, thậm chí có nhiều sai trái. Nguồn nhân lực nước ta có trình độ giáo dục phổ cập ở mức khá cao, tỷ lệ bằng cấp các loại trên số dân và số người lao động đều ở mức cao hay rất cao so với nhiều nước có mức thu nhập tương đương. Song trên thực tế chất lượng nguồn lực con người và năng suất lao động của nước ta vẫn thua kém nhiều nước, thấp xa so với yêu cầu đưa đất nước đi lên phát triển hiện đại. Nguyên nhân cơ bản là nền giáo dục trong môi trường chính trị - xã hội hiện nay của nước ta không nhằm đào tạo ra con người tự do và sáng tạo, con người làm chủ đất nước, mà là một nền giáo dục phát triển chạy theo thành tích và số lượng.
Trong đời sống văn hóa - tinh thần của đất nước, nhân dân thấy rõ và lên án hiện tượng giả dối và tình trạng tha hóa trong lối sống và trong đạo đức xã hội. Những cái xấu này, cùng với nạn tham nhũng tạo ra những bất công mới, đồng thời làm băng hoại nhiều giá trị truyền thống của dân tộc ta. Tình trạng thiếu vắng sự công khai minh bạch trong mọi mặt của đời sống xã hội đang làm cho mảnh đất nuôi dưỡng tham nhũng và tiêu cực ngày càng màu mỡ. Thực tế này cản trở nghiêm trọng việc xây dựng một xã hội lành mạnh, văn minh, đồng thời tạo ra một môi trường xói mòn luật pháp, rất thuận lợi cho việc dung dưỡng những yếu kém của chế độ chính trị.
3. Chế độ chính trị còn nhiều bất cập, cản trở sự phát triển của đất nước:
Thực trạng kinh tế - văn hóa - xã hội hiện nay của đất nước phản ánh rõ nét sự bất cập và xuống cấp ngày càng gia tăng của hệ thống chính trị - xã hội và bộ máy nhà nước ta. Nền kinh tế nước ta đứng trước yêu cầu bức thiết phải chuyển đổi cơ cấu và mô hình phát triển (chuyển từ phát triển chủ yếu theo chiều rộng sang phát triển dựa nhiều vào các yếu tố chiều sâu) để đi vào thời kỳ phát triển bền vững với chất lượng cao hơn. Giai đoạn mới hiện nay đòi hỏi phải cải cách hệ thống chính trị để xóa bỏ mọi trở ngại, phát huy và sử dụng tốt mọi nguồn lực nhằm đổi mới và phát triển nền kinh tế. Nhiệm vụ đổi mới chính trị tuy đã được đặt ra nhưng chưa có mục tiêu, biện pháp và hành động thiết thực.      
Đặc biệt nghiêm trọng là tệ quan liêu tham nhũng, tình trạng tha hóa phẩm chất, đạo đức đang tiếp tục gia tăng trong bộ máy và đội ngũ cán bộ công chức và  viên chức của hệ thống chính trị và nhà nước. Bộ máy này ngày càng phình to, tình trạng bất cập và nạn tham nhũng nặng nề hơn, gây tổn thất ngày càng lớn hơn cho đất nước. Thực trạng này cùng với những sai lầm trong cơ cấu tổ chức và trong cơ cấu đội ngũ cán bộ khiến cho các nỗ lực đổi mới hệ thống chính trị không đem lại kết quả thực tế, mặc dù tốn kém nhiều tiền của, công sức. Trong những việc đã làm có quá nhiều cái phô diễn, mang tính hình thức, giả dối. Trong đời sống thực tế, nhiều quyền dân chủ của dân tiếp tục bị vi phạm nghiêm trọng. Việc ứng cử, bầu cử các cơ quan quyền lực chưa bảo đảm dân chủ thực chất. Nhiều quyền công dân đã được Hiến pháp quy định nhưng vẫn chưa trở thành hiện thực trong cuộc sống, đặc biệt là quyền tự do ngôn luận, quyền được thông tin, quyền lập hội, quyền biểu tình...
Có thể đánh giá tổng quát rằng đất nước ta đang đứng trước mâu thuẫn giữa một bên là khát vọng của dân tộc ta muốn sống trong một quốc gia “hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”, cùng đi với trào lưu tiến bộ của cả nhân loại, và một bên là sự tha hóa và bất cập ngày càng trầm trọng của hệ thống chính trị. Mâu thuẫn nguy hiểm này đang ngày càng trở nên gay gắt do sự uy hiếp của Trung Quốc đối với nước ta và kích thích thêm khát vọng bành trướng của Trung Quốc.
Vị trí địa lý nước ta không thể chuyển dịch đi nơi khác, nên toàn bộ thực tế hiện nay buộc dân tộc ta phải tạo được bước ngoặt có ý nghĩa quyết định đối với vận mệnh của đất nước: Là nước láng giềng bên cạnh Trung Quốc đầy tham vọng đang trên đường trở thành siêu cường, Việt Nam phải bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền quốc gia, trở thành một đối tác được Trung Quốc tôn trọng, tạo ra một mối quan hệ song phương thật sự vì hòa bình, hữu nghị, hợp tác và phát triển.
Mặt trận gìn giữ lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế, biển đảo, vùng trời của nước ta trong Biển Đông đang rất nóng do các bước leo thang lấn chiếm ngày càng nghiêm trọng của Trung Quốc, thậm chí những cuộc tấn công quân sự trực tiếp đang được để ngỏ. Tuy nhiên, mặt trận nguy hiểm nhất đối với nước ta mà Trung Quốc muốn dồn quyền lực và ảnh hưởng để thực hiện, đó là: thâm nhập, lũng đoạn mọi mặt đời sống kinh tế, chính trị, văn hóa của nước ta. Đó là mặt trận vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nước ta nhân danh cùng nhau gìn giữ ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, gây chia rẽ giữa nhân dân ta và chế độ chính trị của đất nước, vừa lũng đoạn nội bộ lãnh đạo nước ta, làm suy yếu khối đoàn kết thống nhất của dân tộc ta, làm giảm sút khả năng gìn giữ an ninh và quốc phòng của nước ta. Đánh thắng nước ta trên mặt trận nguy hiểm nhất này, Trung Quốc sẽ đánh thắng tất cả!
 Sự xuất hiện một Trung Quốc đang cố trở thành siêu cường với nhiều mưu đồ và hành động trái luật pháp quốc tế, bất chấp đạo lý, gây nhiều tác động xáo trộn thế giới, tạo ra một cục diện mới đối với nước ta trong quan hệ quốc tế: Hầu hết mọi quốc gia trên thế giới, có lẽ ngoại trừ Trung Quốc, đều mong muốn có một Việt Nam độc lập tự chủ, giàu mạnh, phát triển, có khả năng góp phần xứng đáng vào gìn giữ hòa bình và ổn định trong khu vực, thúc đẩy những mối quan hệ hữu nghị, hợp tác vì sự bình yên và phồn vinh của tất các các nước hữu quan trong khu vực và trên thế giới. Có thể nói cục diện thế giới mới này là cơ hội lớn, mở ra cho đất nước ta khả năng chưa từng có trong công cuộc phát triển và bảo vệ Tổ quốc, qua đó giành được cho nước ta vị thế quốc tế xứng đáng trong thế giới văn minh ngày nay. Để vươn lên giành thời cơ, thoát hiểm họa, cả dân tộc ta, từ người lãnh đạo, cầm quyền đến người dân thường phải dấn thân cùng với cả nhân loại tiến bộ đấu tranh cho những giá trị đang là nền tảng cho một thế giới tiến bộ, đó là hòa bình, tự do dân chủ, quyền con người, bảo vệ môi trường
III- Kiến nghị của chúng tôi
 Trước tình hình đó, chúng tôi khẩn thiết kiến nghị với Quốc hội và Bộ Chính trị:
1. Công bố trước toàn thể nhân dân ta và nhân dân toàn thế giới thực trạng quan hệ Việt - Trung; nêu rõ những căn cứ phù hợp với luật pháp quốc tế, có sức thuyết phục về chủ quyền của Việt Nam đối với biển đảo ở vùng Biển Đông để làm sáng tỏ chính nghĩa của nước ta; khẳng định thiện chí trước sau như một của nước ta xây dựng, gìn giữ quan hệ hữu nghị, hợp tác láng giềng tốt với Trung Quốc, nhưng quyết tâm bảo vệ độc lập, chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia của mình. Nhân dịp này, Nhà nước ta cần chủ động giải thích trước toàn dân và dư luận thế giới bối cảnh ra đời, nội dung thực chất và giá trị pháp lý của công hàm mà Thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi Thủ tướng Chu Ân Lai năm 1958 về Biển Đông, để bác bỏ dứt khoát mọi xuyên tạc từ phía Trung Quốc. Chúng ta luôn phân biệt những mưu đồ và hành động phi đạo lý và trái luật pháp quốc tế của một bộ phận giới lãnh đạo Trung quốc, khác với tình cảm và thái độ thân thiện của đông đảo nhân dân Trung quốc đối với nhân dân Việt Nam. Chúng ta sẵn sàng là bạn và đối tác tin cậy của tất cả các nước, đặc biệt coi trọng quan hệ hữu nghị, hợp tác với các nước Đông Nam Á và các nước lớn, cùng với các nước có liên quan giải quyết hoà bình các vấn đề tranh chấp ở Biển Đông.
2. Trình bày rõ với toàn dân thực trạng đất nước hiện nay, thức tỉnh mọi người về những nguy cơ đang đe dọa vận mệnh của Tổ quốc, dấy lên sự đồng lòng và quyết tâm của toàn dân đem hết sức mạnh vật chất, tinh thần, trí tuệ để bảo vệ và phát triển đất nước. Cải cách sâu sắc, toàn diện về giáo dục và kinh tế ngày càng trở thành yêu cầu cấp thiết, là kế sâu rễ bền gốc để nâng cao dân trí, dân tâm, dân sinh làm cơ sở cho quá trình tự cường dân tộc và nền tảng cho sự nghiệp bảo vệ và xây dựng đất nước. Muốn vậy, trước hết phải khắc phục tình trạng nền giáo dục và kinh tế của đất nước bị chi phối bởi ý thức hệ giáo điều. Cải cách chính trị, vì vậy, là tiền đề không thể thiếu cho những cải cách sâu rộng khác.
3. Tìm mọi cách thực hiện đầy đủ các quyền tự do, dân chủ của nhân dân đã được Hiến pháp quy định, nhằm giải phóng và phát huy ý chí và năng lực của nhân dân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, tận dụng được cơ hội mới, đáp ứng được những đòi hỏi và thách thức mới của tình hình khu vực và thế giới hiện nay. Trong thực hiện những quyền tự do dân chủ của nhân dân đã ghi trong Hiến pháp, cần đặc biệt thực hiện nghiêm túc quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí, quyền được tự do bày tỏ thái độ chính trị thông qua các cuộc biểu tình ôn hòa, quyền lập hội, quyền đòi hỏi công khai minh bạch trong mọi lĩnh vực của cuộc sống đất nước.
4. Ra lời kêu gọi toàn thể quốc dân đồng bào, mọi người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, không phân biệt chính kiến, tôn giáo, dân tộc, địa vị xã hội, hãy cùng nhau thực hiện hòa hợp, hòa giải, đoàn kết dân tộc với lòng yêu nước, tinh thần vị tha và khoan dung. Tất cả hãy cùng nhau khép lại quá khứ, đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, để từ nay tất cả mọi người đều một lòng một dạ cùng nắm tay nhau đứng chung trên một trận tuyến vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, cùng nhau dốc lòng đem hết trí tuệ, nghị lực sáng tạo và nhiệt tình yêu nước xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của chúng ta.
5. Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam với tính cách là đảng cầm quyền duy nhất và cũng là người chịu trách nhiệm toàn diện về tình hình đất nước hiện nay, hãy đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, giương cao ngọn cờ dân tộc và dân chủ đẩy mạnh cuộc cải cách chính trị, giải phóng mọi tiềm năng của nhân dân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, đẩy lùi mọi tệ nạn tham nhũng và tha hóa, đưa đất nước thoát ra khỏi tình trạng yếu kém và lệ thuộc hiện nay, chuyển sang thời kỳ phát triển bền vững, đưa dân tộc ta đồng hành với cả nhân loại tiến bộ vì hòa bình, tự do dân chủ, quyền con người, bảo vệ môi trường.
Cuối cùng, chúng tôi thiết tha mong đồng bào sống trong nước và ở nước ngoài hưởng ứng và ký tên vào bản kiến nghị này. Bằng việc đó và bằng những hành động thiết thực, mọi người Việt Nam biểu thị ý chí sắt đá của dân tộc ta, quyết ngăn chặn, đẩy lùi mọi âm mưu và hành động xâm phạm độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ nước ta, xóa bỏ bất công, nghèo nàn, lạc hậu trong nước mình, xây dựng và gìn giữ non sông đất nước xứng đáng với truyền thống vẻ vang của dân tộc, không hổ thẹn với các thế hệ mai sau và với các dân tộc khác trên thế giới.
Giành thời cơ, đưa Tổ quốc chúng ta thoát khỏi hiểm họa, phát triển bền vững trong hòa bình là trách nhiệm thiêng liêng của mọi người Việt Nam ta.
Làm tại Hà Nội, ngày 10 tháng 7 năm 2011
 

Chiều 13.7.2011, xác nhận của Bưu điện nhận chuyển Văn bản và chữ ký
tới 14 vị trong Bộ Chính trị và 18 vị Ủy viên Thường vụ Quốc hội

 

Địa chỉ hộp thư tiếp nhận chữ ký của đồng bào cả nước và kiều bào ở nước ngoài:
Email: kiennghi1007@gmail.com

BỘ NGOẠI GIAO KHÔNG CHỈ KHÔNG NGOẠI GIAO...


BỘ NGOẠI GIAO KHÔNG CHỈ KHÔNG NGOẠI GIAO…
V.T.X 

Quyết định khinh suất của BNG không đối thoại với các nhân sỹ trí thức là động thái không ngoại giao, chứng tỏ BNG không hiểu tinh thần yêu nước sục sôi của người dân, không hiểu động lực của thế giới ngày nay và không tính hết hậu quả tai hại mọi mặt do quyết định sai lầm ấy gây ra! 

18 nhân sỹ trí thức hàng đầu của Việt Nam đã ký tên vào bản kiến nghị yêu cầu BNG cung cấp thông tin về quan hệ VN-TQ. Tuy nhiên, sáng 13/7, chỉ một mình Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh được xe của BNG đón đến làm việc. 17 người còn lại, trong đó có những trí thức cao tuổi như giáo sư Hoàng Tụy đi xe đạp đến tận nơi*, nhưng tất cả đã không được mời đàng hoàng (chỉ một số được mời qua điện thoại), đành ngồi chờ ở quán café cạnh cổng Bộ. Và vì chỉ có một mình trong cuộc gặp, tướng Vĩnh quyết định không ngồi lại nghe giải trình và đã ra về.

Hành động đầy tiết tháo của tướng Vĩnh đúng là hành động nghĩa khí, đáng khâm phục. Hành động của Lãnh đạo BNG là đúng là việc làm không quang minh chính đại, đáng chê trách. Chủ trương này của BNG đưa ra trong buổi “tranh tối tranh sáng” giữa ông Phạm Gia Khiêm (ngoại trưởng ra đi) và ông Phạm Bình Minh (ngoại trưởng vừa được chỉ định) nên khó quy trách nhiệm thuộc về ai. Nhưng dù ai là người đưa ra quyết định thì đây là một chủ trương thất bại, cho dù đã được cấp cao hơn phê duyệt!

Thất bại phơi bày trên ba vấn đề căn bản:

Thứ nhất, chứng tỏ BNG thiếu bộ phận nghiên cứu dư luận trong nước đối với ngoại giao. Quý vị cần ý thức rõ về vai trò của xã hội dân sự, của truyền thông đại chúng trong tiến trình hoạch định chính sách. Không chỉ là bức xúc của 18 nhân sỹ trí thức hàng đầu, việc TQ ra “tối hậu thư” cho VN qua đặc phái viên Hồ Xuân Sơn đã gây ra nỗi uất hận cho cả dân tộc. Vì vậy, BNG không thể đối xử một cách khinh suất như thế đối với tinh thần yêu nước của dân ta! Chỉ một công dân bình thường yêu cầu, quý vị cũng cần mời người dân đó đến để đối thoại bình đẳng!

Thứ hai, chứng tỏ BNG chưa nhận thức được một trong những động lực trong nền chính trị thế giới ngày này là vấn đề dân chủ và nhân quyền. Nói một cách dễ hiểu: quyền thông tin của cá nhân người dân cần được tôn trọng và được bảo đảm một cách đầy đủ. Được tháp tùng các lãnh đạo của ta ra nước ngoài cũng như phục vụ các cuộc đón tiếp lãnh đạo các nước sang ta, có lúc nào quý vị xót xa cho độc giả Việt chỉ được thông tin về các sự kiện đó một cách nghèo nàn qua các tường trình chính thống? Phần lớn các báo đi theo cũng chỉ đưa lại theo bản tin mẫu!

Thứ ba, chứng tỏ BNG không tiên liệu được hậu quả đối nội và đối ngoại do quyết định khinh suất vừa qua. Nhân dân tiếp tục bức xúc trước “tối hậu thư” của TQ. Quý vị đã không tạo điều kiện để nhân dân đồng hành với quý vị trên chặng đường gian nan sắp tới. Quý vị nên nhớ rằng, TQ chỉ sợ dư luận thế giới, chỉ ngán tinh thần yêu nước của dân ta, TQ không sợ quý vị! Hành động như vừa qua, trên thực tế, quý vị đang giúp TQ giữ “mặt nạ” của họ, không để nó rơi xuống! Về đối ngoại, ASEAN và thế giới lại thêm một lần hụt hẫng. Một khi đại họa xẩy ra, bàn tay nào sẽ đưa ra cho VN?

Thật đáng tiếc! Đường lối đối ngoại rộng mở nhưng BNG lại đóng kín cánh cửa với chính người dân của mình! Không nhẽ lại phải gõ cửa của Bộ Ngoại giao Trung Quốc để hỏi các thông tin nóng. Vì theo tin mới nhất (Lại phải mở đài địch như mở tung cánh cửa!), Tân Hoa Xã cho hay hôm 11/7 tàu ngư chính 46012 với thủy thủ đoàn 22 người đang giong thẳng tới Trường Sa. Chưa thấy BNG lên tiếng về chuyện này, hay quý vị lại quyết định chỉ “giao thiệp nội bộ” đúng như tin thần chỉ đạo của “đồng chí” Đới Bỉnh Quốc, “16 chữ vàng” mới là đại cục, còn Biển Đông là chuyện nhỏ???

(Phóng viên VTX tháp tùng 18 nhân sỹ trí thức tại Café 34 Điện Biên Phủ)
*Bài do Pv VTX gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả! 
*18h10 (17.07.2011): Nguyễn Xuân Diện xin đính chính như sau:
Do PV VTX chưa có thông tin về việc giáo sư Hoàng Tụy đến cuộc gặp nên thông tin chưa chính xác. Nay xin nói lại cho rõ, Giáo sư Hoàng Tụy đến cafe' 36b Điện Biên Phủ bằng taxi, không phải tự đi bằng xe đạp.

TIN ĐẶC BIỆT: GIỚI NHÂN SĨ TRÍ THỨC GỬI KIẾN NGHỊ VỀ VẬN NƯỚC

Một số nhân sĩ gửi kiến nghị bảo vệ và phát triển đất nước 


Để vươn lên giành thời cơ, thoát hiểm họa, cả dân tộc ta, từ người lãnh đạo, cầm quyền đến người dân thường phải dấn thân cùng với cả nhân loại tiến bộ đấu tranh cho những giá trị đang là nền tảng cho một thế giới tiến bộ, đó là hòa bình, tự do dân chủ, quyền con người, bảo vệ môi trường, nhóm nhân sĩ kiến nghị.

Ngày 13/7/2011, 20 nhân sĩ, trí thức đã gửi bản kiến nghị đến Quốc hội và Bộ Chính trị về bảo vệ và phát triển đất nước trong tình hình hiện nay.

Bản kiến nghị gồm có 3 phần: phần 1 phân tích sâu về những sự kiện xảy ra gần đây trong quan hệ Việt - Trung, phần 2 nói về thực trạng còn nhiều bất cập trong nước và phần cuối cùng nêu 5 điểm kiến nghị với lãnh đạo Đảng và Quốc hội.

Trong danh sách ký tên đính kèm bản kiến nghị, có nhiều tên tuổi như ông Hồ Uy Liêm (Phó Chủ tịch thường trực Liên hiệp các hội khoa học Việt Nam (VUSTA)), Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh ( nguyên Đại sứ VN tại Trung Quốc), nhà nghiên cứu Trần Việt Phương, Trần Đức Nguyên (nguyên thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng), GS Hoàng Tụy, GS Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Trung, Phạm Chi Lan, Chu Hảo (nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học và công nghệ), nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu, Linh mục Huỳnh Công Minh, ông Lê Hiếu Đằng, Gs Tương Lai, Luật sư Trần Quốc Thuận, chuyên gia kinh tế Vũ Thành Tự Anh, Thiền sư Lê Mạnh Thát, nhà văn Nguyên Ngọc, Ts Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Hữu Châu Phan, Nguyễn Đình An.

"Độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ đang bị uy hiếp"

Trước tình hình Biển Đông nóng lên, nhóm nhân sĩ cho rằng, "Độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ của nước ta đang bị uy hiếp, xâm phạm nghiêm trọng".

"Từ khát vọng trở thành siêu cường, với vai trò là "công xưởng thế giới" và chủ nợ lớn nhất của thế giới, dưới chiêu bài "trỗi dậy hòa bình", Trung Quốc đang ra sức phát huy quyền lực dưới mọi hình thức, nhằm thâm nhập và lũng đoạn nhiều quốc gia trên khắp các châu lục...Thời gian gần đây, Trung Quốc đã có những bước leo thang nghiêm trọng trong việc thực hiện âm mưu độc chiếm Biển Đông với nhiều hành động bất chấp luật pháp quốc tế, ngang nhiên xâm phạm chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải của các quốc gia giáp Biển Đông. Trung Quốc tự ý vạch ra cái gọi là "đường chữ U 9 đoạn", thường được gọi là "đường lưỡi bò", chiếm hơn 80% diện tích Biển Đông, nhiều lần tuyên bố trước thế giới toàn bộ vùng "lưỡi bò" này thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Trung Quốc và đã liên tục tiến hành nhiều hoạt động bất hợp pháp trên Biển Đông để khẳng định yêu sách trái luật quốc tế này.

Hiện nay Trung Quốc đang ráo riết tăng cường lực lượng hải quân, chuẩn bị giàn khoan lớn, tiến hành nhiều hoạt động quân sự hoặc phi quân sự ngày càng sâu vào vùng biển các quốc gia trong vùng này, gắn liền với những hoạt động chia rẽ các nước ASEAN trong quan hệ với Trung Quốc.

Trên vùng Biển Đông thuộc lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, năm 1974 Trung Quốc đã tấn công chiếm nốt các đảo ở Hoàng Sa, năm 1988 đánh chiếm thêm 7 đảo và bãi đá thuộc quần đảo Trường Sa của ta; từ đó đến nay thường xuyên tiến hành các hoạt động uy hiếp và xâm phạm vùng biển thuộc chủ quyền của nước ta, như tự ý ra lệnh cấm đánh bắt cá trên Biển Đông, xua đuổi, bắt giữ, cướp tài sản của các tàu đánh cá trên vùng này, gây sức ép để ngăn chặn hoặc đòi hủy bỏ các hợp đồng mà các tập đoàn kinh doanh dầu khí của nước ngoài đang hợp tác với Việt Nam, liên tục cho các tàu  hải giám đi tuần tra như đi trên biển riêng của nước mình. Gần đây nhất, tàu Trung Quốc cắt cáp quang và thực hiện nhiều hành động phá hoại khác đối với tàu Bình Minh 02 và tàu Viking II của ta đang hoạt động trong vùng thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam; đó là những bước leo thang nghiêm trọng trong các chuỗi hoạt động uy hiếp, lấn chiếm vùng biển của nước ta.

Vị trí địa lý tự nhiên, vị thế địa chính trị và địa kinh tế trong bối cảnh quốc tế hiện nay khiến cho Việt Nam bị Trung Quốc coi là chướng ngại vật trên con đường tiến ra biển phía Nam để vươn lên thành siêu cường...", bản kiến nghị viết. 



Từ phân tích trên, nhóm nhân sĩ cho rằng "xem xét cục diện quan hệ hai nước, phải nhìn nhận thẳng thắn rằng Trung Quốc đã đi được những bước quan trọng trong việc thực hiện ý đồ chiến lược của họ".

Kiến nghị dẫn chứng: Nhập siêu của ta từ Trung Quốc mấy năm qua tăng rất nhanh (năm 2010 gấp 2,8 lần năm 2006) và từ năm 2009 xấp xỉ bằng kim ngạch xuất siêu của nước ta với toàn thế giới. Hiện nay, nước ta phải nhập khẩu từ Trung Quốc khoảng 80-90% nguyên vật liệu cho công nghiệp gia công của ta, một khối lượng khá lớn xăng dầu, điện, nguyên liệu và thiết bị cho những ngành kinh tế khác; khoảng 1/5 kim ngạch nhập khẩu từ Trung Quốc là hàng tiêu dùng, chưa kể một khối lượng tương đương như thế vào nước ta theo đường nhập lậu. Đặc biệt nghiêm trọng là trong những năm gần đây, 90% các công trình kinh tế quan trọng như các nhà máy điện, luyện kim, hóa chất, khai thác bô-xít, khai thác ti-tan... được xây dựng theo kiểu chìa khóa trao tay (EPC) rơi vào tay các nhà thầu Trung Quốc với nhiều hệ quả khôn lường.

Trong khi đó Trung Quốc nhập khẩu từ nước ta chủ yếu dưới dạng vơ vét nguyên liệu, nông sản và khoáng sản, với nhiều hệ quả tàn phá môi trường. Ngoài ra còn nạn cho Trung Quốc thuê đất, thuê rừng ở vùng giáp biên giới, nạn tiền giả từ Trung Quốc tung vào. Sự yếu kém của nền kinh tế trong nước chính là mảnh đất màu mỡ cho sự xâm nhập, thậm chí có mặt chi phối, lũng đoạn về kinh tế của Trung Quốc. Chưa nói tới hệ quả khôn lường của việc Trung Quốc xây nhiều đập trên thượng nguồn hai con sông lớn chảy qua nước ta.

Cũng không thể xem thường sự xâm nhập của Trung Quốc vào các nước xung quanh ta. Nếu Trung Quốc thực hiện được mưu đồ độc chiếm Biển Đông, Việt Nam coi như bị bịt đường đi ra thế giới bên ngoài.


Trong khi đó tình hình đất nước lại có nhiều khó khăn và mối nguy lớn...

Theo các nhân sĩ trên, do "vị trí địa lý nước ta không thể chuyển dịch đi nơi khác, nên toàn bộ thực tế hiện nay buộc dân tộc ta phải tạo được bước ngoặt có ý nghĩa quyết định đối với vận mệnh của đất nước: Là nước láng giềng bên cạnh Trung Quốc đầy tham vọng đang trên đường trở thành siêu cường, Việt Nam phải bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền quốc gia, trở thành một đối tác được Trung Quốc tôn trọng, tạo ra một mối quan hệ song phương thật sự vì hòa bình, hữu nghị, hợp tác và phát triển.

Mặt trận gìn giữ lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế, biển đảo, vùng trời của nước ta trong Biển Đông đang rất nóng do các bước leo thang lấn chiếm ngày càng nghiêm trọng của Trung Quốc... Tuy nhiên, mặt trận nguy hiểm nhất đối với nước ta mà Trung Quốc muốn dồn quyền lực và ảnh hưởng để thực hiện, đó là: thâm nhập, lũng đoạn mọi mặt đời sống kinh tế, chính trị, văn hóa của nước ta...

Sự xuất hiện một Trung Quốc đang cố trở thành siêu cường với nhiều mưu đồ và hành động trái luật pháp quốc tế, bất chấp đạo lý, gây nhiều tác động xáo trộn thế giới, tạo ra một cục diện mới đối với nước ta trong quan hệ quốc tế: Hầu hết mọi quốc gia trên thế giới, có lẽ ngoại trừ Trung Quốc, đều mong muốn có một Việt Nam độc lập tự chủ, giàu mạnh, phát triển, có khả năng góp phần xứng đáng vào gìn giữ hòa bình và ổn định trong khu vực, thúc đẩy những mối quan hệ hữu nghị, hợp tác vì sự bình yên và phồn vinh của tất các các nước hữu quan trong khu vực và trên thế giới"

Các nhân sĩ này cho rằng: "cục diện thế giới mới này là cơ hội lớn, mở ra cho đất nước ta khả năng chưa từng có trong công cuộc phát triển và bảo vệ Tổ quốc, qua đó giành được cho nước ta vị thế quốc tế xứng đáng trong thế giới văn minh ngày nay. Để vươn lên giành thời cơ, thoát hiểm họa, cả dân tộc ta, từ người lãnh đạo, cầm quyền đến người dân thường phải dấn thân cùng với cả nhân loại tiến bộ đấu tranh cho những giá trị đang là nền tảng cho một thế giới tiến bộ, đó là hòa bình, tự do dân chủ, quyền con người, bảo vệ môi trường

Kiến nghị 5 điểm

Từ những phân tích trên, các nhân sĩ "khẩn thiết  kiến nghị với Quốc hội và Bộ Chính trị"

1. Công bố trước toàn thể nhân dân ta và nhân dân toàn thế giới thực trạng quan hệ Việt - Trung; nêu rõ những căn cứ phù hợp với luật pháp quốc tế, có sức thuyết phục về chủ quyền của Việt Nam đối với biển đảo ở vùng Biển Đông để làm sáng tỏ chính nghĩa của nước ta; khẳng định thiện chí trước sau như một của nước ta xây dựng, gìn giữ quan hệ hữu nghị, hợp tác láng giềng tốt với Trung Quốc, nhưng quyết tâm bảo vệ độc lập, chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia của mình ... Chúng ta luôn phân biệt những mưu đồ và hành động phi đạo lý và trái luật pháp quốc tế của một bộ phận giới lãnh đạo Trung quốc, khác với tình cảm và thái độ thân thiện của đông đảo nhân dân Trung quốc đối với nhân dân Việt Nam. Chúng ta sẵn sàng là bạn và đối tác tin cậy của tất cả các nước, đặc biệt coi trọng quan hệ hữu nghị, hợp tác với các nước Đông Nam Á và các nước lớn, cùng với các nước có liên quan giải quyết hoà bình các vấn đề tranh chấp ở Biển Đông.

2. Trình bày rõ với toàn dân thực trạng đất nước hiện nay, thức tỉnh mọi người về những nguy cơ đang đe dọa vận mệnh của Tổ quốc, dấy lên sự đồng lòng và quyết tâm của toàn dân đem hết sức mạnh vật chất, tinh thần, trí tuệ để bảo vệ và phát triển đất nước. Cải cách sâu sắc, toàn diện về giáo dục và kinh tế ngày càng trở thành yêu cầu cấp thiết, là kế sâu rễ bền gốc để nâng cao dân trí, dân tâm, dân sinh làm cơ sở cho quá trình tự cường dân tộc và nền tảng cho sự nghiệp bảo vệ và xây dựng đất nước.

3. Tìm mọi cách thực hiện đầy đủ các quyền tự do, dân chủ của nhân dân đã được Hiến pháp quy định, nhằm giải phóng và phát huy ý chí và năng lực của nhân dân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, tận dụng được cơ hội mới, đáp ứng được những đòi hỏi và thách thức mới của tình hình khu vực và thế giới hiện nay.

4. Kêu gọi toàn thể quốc dân đồng bào, mọi người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, không phân biệt chính kiến, tôn giáo, dân tộc, địa vị xã hội, hãy cùng nhau thực hiện hòa hợp, hòa giải, đoàn kết dân tộc với lòng yêu nước, tinh thần vị tha và khoan dung. Tất cả hãy cùng nhau khép lại quá khứ, đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, để từ nay tất cả mọi người đều một lòng một dạ cùng nắm tay nhau đứng chung trên một trận tuyến vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, cùng nhau dốc lòng đem hết trí tuệ, nghị lực sáng tạo và nhiệt tình yêu nước xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của chúng ta.

5. Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam với tính cách là đảng cầm quyền duy nhất và cũng là người chịu trách nhiệm toàn diện về tình hình đất nước hiện nay, đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, giương cao ngọn cờ dân tộc và dân chủ đẩy mạnh cuộc cải cách chính trị, giải phóng mọi tiềm năng của nhân dân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, đẩy lùi mọi tệ nạn tham nhũng và tha hóa, đưa đất nước thoát ra khỏi tình trạng yếu kém và lệ thuộc hiện nay, chuyển sang thời kỳ phát triển bền vững, đưa dân tộc ta đồng hành với cả nhân loại tiến bộ vì hòa bình, tự do dân chủ, quyền con người, bảo vệ môi trường.

Nguồn: Tuần Việt Nam (VNN)

http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-07-14-mot-so-nhan-si-gui-kien-nghi-bao-ve-va-phat-trien-dat-nuoc
______________________________

Địa chỉ hộp thư tiếp nhận chữ ký của đồng bào cả nước và kiều bào ở nước ngoài:
Email: kiennghi1007@gmail.com



NGUYỄN HUỆ CHI: CHÚNG TÔI ĐI GẶP BỘ NGOẠI GIAO

Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao

Nguyễn Huệ Chi

clip_image002  
Từ trái sang: Nguyễn Huệ Chi, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Quang A, Trần Nhương, Nguyễn Văn Phương, người đứng là Trần Vũ Hải
 
Sau khi bản Kiến nghị yêu cầu Bộ Ngoại giao cung cấp thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc đề ngày 2-7-2011 do 18 người ký tên được LS Trần Vũ Hải trực tiếp đưa đến Bộ Ngoại giao ngày 4-7-2011 và nhận được chữ ký của người tiếp nhận là ông Nguyễn Văn Vượng, Phó phòng tiếp nhận công văn hành chính của Bộ, hết thảy những người đã ký vào Kiến nghị đều trong tâm trạng chờ đợi, hy vọng một sự đáp ứng chân thành, nghiêm túc của Bộ Ngoại giao Việt Nam.

Tối ngày 12-7-2011 tôi đang làm việc thì nhận được một cú điện thoại từ Bộ Ngoại giao gọi đến, xưng danh đầu dây bên kia là một phụ nữ tên Loan. Chị Loan cho biết Bộ có lời mời tôi, một trong những người ký tên vào Kiến nghị, đúng 9 giờ sáng mai, 13-7-2011 đến Bộ để được nghe giải đáp về những gì bản Kiến nghị đề xuất. Tôi hỏi lại: “Tại sao Bộ không gửi giấy mời đến từng người mà dùng hình thức gọi điện?” Trả lời: “Thời gian eo hẹp không gửi giấy kịp khắp tất cả, cho nên đành phải gọi điện cho nhanh”. Hỏi tiếp: “Người tiếp chúng tôi trong cuộc họp sẽ là ai?”. Trả lời: “Theo cháu biết thì có một lãnh đạo Bộ ra tiếp và trả lời các bác”. “Cũng được” – Tôi nghĩ vậy và cám ơn người gọi rồi ngưng máy.

Xong cuộc gọi điện ấy, khoảng 15 phút sau tôi nhận được cú điện thứ hai của một thành viên trong số người ký tên là LS Trần Vũ Hải. Anh báo tin: Anh em muốn rằng sáng mai, chúng ta có mặt tại 36 Điện Biên Phủ lúc 7 giờ 30 sáng để trao đổi xem ta nên đề nghị vị lãnh đạo Bộ cho ta biết những gì, cốt hướng người giải đáp vào mục tiêu cần hỏi của chúng ta, làm cho cuộc gặp thêm phần hiệu quả. Lời anh Hải quả hợp ý tôi. Tôi bèn lướt vội các trang mạng tiếng Hoa để tìm thêm một số tin mà nhiều mạng chính thống Trung Quốc đã đưa về cuộc họp giữa ông Hồ Xuân Sơn với các đồng nhiệm Trung Quốc trong ngày 25-6-2011. Hóa ra tìm được vô khối, trang nào cũng nói những ý tương tự như văn bản tiếng Anh của Tân Hoa xãKiến nghị đã lược trích. Rõ ràng là bên họ có sự “chúng khẩu đồng từ”, còn bên ta thì lời lẽ xem ra... tránh né và lúng túng. Tìm xong, tôi in sẵn một loạt đề mục chính làm bằng cứ rồi mới yên tâm lên giường nằm ngủ, bấy giờ đã 1 giờ sáng.

Đúng 6 giờ, tôi còn chưa tỉnh giấc thì đã có một cú điện dựng dậy: điện thoại của nhà cách mạng lão thành Nguyễn Trọng Vĩnh. Cụ cho biết tối hôm qua cụ cũng nhận được điện từ Bộ Ngoại giao. Bộ còn có nhã ý đưa xe đến đón cụ, ưu tiên người cựu lãnh đạo cao niên của Bộ. Cũng vì thế, cụ đổi ý là sẽ lên xe đi thẳng đến Bộ luôn cho tiện, còn anh em chờ nhau tại Café Trung Nguyên thì cứ có mặt ở đấy, đến giờ tất cả cùng vào. Nghe điện cụ xong, không ngủ nán được nữa, tôi trở dậy chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân và uống tạm một cốc sữa đậu nành rồi lên đường lúc 7 giờ.

Đến 36 Điện Biên Phủ, rất mừng là anh chị em có mặt đã khá đông. Gặp lại các anh Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang Thạch, và em Nguyễn Văn Phương, người đọc bản Tuyên cáo tại Nhà Hát Lớn trong ngày biểu tình hôm 3-7-2011... Ai nấy đều rất vui. Cảm động nhất là sự hiện diện của GS Hoàng Tụy, người đang có những nỗi buồn riêng trong gia đình thế mà vẫn đến rất đúng giờ.

Chuyện trò một lúc chúng tôi xoay vào yêu cầu chính mà Kiến nghị đã nêu bật: Rất cần Bộ Ngoại giao cho biết nội dung bản thỏa thuận giữa lãnh đạo cấp cao Việt Nam và Trung Quốc gồm những điểm gì; ngoại trừ những vấn đề thuộc phạm vi bí mật Nhà nước ra, còn thì cần được bạch hóa tất cả mọi điều khoản đã ký kết, và càng cần được bạch hóa bản ký kết cuối cùng, ít nhất cũng là trích yếu các điều khoản đó. Vì đây là vấn đề thiêng liêng thuộc phạm vi lãnh thổ lãnh hải muôn đời của Tổ quốc, Chính phủ muốn ký kết bất cứ nội dung gì đều phải trưng cầu ý dân, ký xong phải thông báo cho dân được rõ. Đây cũng là dịp tìm hiểu xem người đóng vai “đặc sứ” của ta (cách gọi ông Hồ Xuân Sơn trong các bản tin Trung Quốc) có rút kinh nghiệm đối phó với con cáo già phương Bắc hay không hay là vẫn cứ dẫm phải vết chân người đi trước, hớ hênh này tiếp theo hớ hênh nọ, mắc mưu người mà cứ tưởng mình “ăn” được người (“Dại rồi còn biết khôn làm sao đây”). 

clip_image004
GS Hoàng Tụy ngồi giữa, bên trái là GS Phạm Duy Hiển đang trao đổi về những vấn đề sẽ nêu lên trong cuộc gặp gỡ sắp diễn ra với Bộ Ngoại giao

Ngoài ra, có một đề tài vẫn luôn luôn được Trung Quốc vin vào để biện hộ cho hành vi lấn chiếm biển đảo, trắng trợn bắn giết bộ đội và ngư dân chúng ta trong hàng mấy chục năm nay, đó là bức Công hàm của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi ông Chu Ân Lai; Bộ Ngoại giao cần cho biết quan điểm chính thức của Nhà nước ta đối với bức Công hàm này cũng như những luận cứ Nhà nước đã dùng để trả lời Trung Quốc về bức Công hàm này – điều đáng nói là tại sao cho đến nay Nhà nước vẫn chưa công khai hóa quan điểm của Nhà nước về bức Công hàm không có giá trị pháp lý đó trước toàn dân? 

clip_image006
Mọi người chăm chú đọc lại tài liệu

Tuy vậy, khi hỏi nhau rằng ai nhận được điện của Bộ Ngoại giao vào tối hôm qua thì mới biết, chỉ có 4 người: Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà văn Nguyên Ngọc, GS Phạm Duy Hiển và GS Nguyễn Huệ Chi. Sao lại như vậy chứ? 4 người trên con số 18 nói lên điều gì? 4 người có đại diện được cho cả 18 người cùng ký vào Kiến nghị không? Vì lẽ gì đến một công dân đáng kính như Giáo sư Hoàng Tụy cũng không nhận được điện mời của Bộ? Chúng tôi loay hoay mãi mà không tìm ra lời giải cho mấy câu hỏi đầy băn khoăn ám ảnh kia. Ai cũng cảm thấy buổi gặp mặt do Bộ Ngoại giao bố trí có điều gì hơi bất thường, nếu không thì cũng là quá vội vàng, cốt làm cho xong, thiếu một sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh Phạm Duy Hiển cho biết nhà văn Nguyên Ngọc cũng đã gọi điện báo tin anh sẵn sàng từ Đà Nẵng bay ra ngay Hà Nội để dự cuộc gặp sáng hôm nay nếu như trong tay anh có một mảnh giấy của Bộ Ngoại giao đến đúng lúc... Những tín hiệu trước cuộc “hội ngộ” như thế quả thực gợi lên nhiều nan đề khó mà tự giải đáp với nhau.

Cuối cùng, đành tìm ra một phương án tạm gọi là ổn như sau: mọi người hãy ngồi lại để LS Trần Vũ Hải và TS Nguyễn Quang A sang trước xem xét tình hình thế nào, và đề đạt một thỉnh cầu đầy thiện chí: Bộ Ngoại giao đã muốn gặp cả 18 người ký Kiến nghị thì mời Bộ cử một phái viên sang quán café Trung Nguyên nói một lời mời chính thức để anh chị em yên tâm cùng nhau sang, nếu không, người được mời và người không được mời đều rất khó xử. Hai người tức tốc ra đi. Một chốc sau anh Nguyễn Quang A trở về cho biết, trước cổng Bộ Ngoại giao là cô Loan cùng với hai cán bộ nữa đang đợi chúng ta. Nhưng cô Loan từ chối sang quán café nói lời mời với Đoàn, vì theo cô, nơi đấy là một tụ điểm ăn sáng, sang mời không tiện. (Hay nhỉ, gửi giấy mời cho tất cả không tiện, gọi điện cho tất cả không tiện, khi anh chị em đến đông đủ, cần một lời mời chính thức cũng không tiện nốt, thế thì phải thế nào mới tiện đây?). Anh Nguyễn Quang A còn cho biết thêm, xe đón Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã đến, Thiếu tướng đang có ý chờ anh em mình. LS Trần Vũ Hải đã vào theo cụ. Tuy nhiên người giải đáp các yêu cầu trong bản Kiến nghị thì lại là một Phó ban Biên giới, ông Trần Duy Hải, chứ không phải ông Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn.

Tất cả đều ồ lên một tiếng như một tiếng đáp đồng thanh: Thế thì còn nói gì nữa. Người ta mong là mong nghe những điều đang làm lòng dân xôn xao và nóng hết mọi cái đầu yêu nước, xoay quanh những bản thông cáo báo chí chèo nhau giữa ta và Trung Quốc hơn mười ngày qua, chứ vấn đề biên giới thì các vị đã ký từ đời tám hoánh nào rồi, đâu phải là nhu cầu bức thiết phải giải đáp vào lúc này.

Không cần chờ đợi lâu, đã có ngay một quyết định dứt khoát, dù không ai bàn với ai: TS Nguyễn Xuân Diện thay mặt mọi người sang trả lời với quý Bộ rằng cả 17 người sẽ không sang nếu Bộ không có một lời mời chính thức, vì chúng tôi không cầu mong đến nghe thông tin của Bộ Ngoại giao về biên giới mà theo luật, Bộ Ngoại giao có nhiệm vụ trả lời nghiêm chỉnh Kiến nghị của công dân. Mặt khác, nội dung bản Kiến nghị liên quan đến những vấn đề hệ trọng vượt ra ngoài quyền hạn một Phó ban Biên giới của Bộ, vì thế nếu không có ông Hồ Xuân Sơn đứng ra giải đáp các thắc mắc của nhân sĩ trí thức nhằm làm sáng tỏ những điều vẫn được đồn đại trong dân chúng về việc “đi đêm” giữa ta và Trung Quốc quanh chủ quyền biển đảo, thì cuộc gặp gỡ này hoàn toàn không cần thiết. Anh Diện nhận lời đóng vai “ngoại giao” cho Đoàn và chỉ mười phút sau anh trở lại thông báo nhiệm vụ đã được hoàn thành xuất sắc: anh đã nói lên điều cần thiết có tính chính danh là một lời mời của Bộ, còn không thì đoàn Kiến nghị trước sau cũng có cách để lấy được bản thỏa ước giữa lãnh đạo cấp cao hai nước, đó là quyền lợi chính đáng của cả dân tộc chứ không phải là một trái núi Phanxipăng để bày ra thách đố, trong khi, hiện không ít báo chí nước ngoài đang chờ đợi cuộc gặp để hỏi ý kiến về kết quả cũng như tinh thần trao đổi của Đoàn. Nghe anh Diện nói xong, lần lượt GS Hoàng Tụy, GS Phạm Duy Hiển rồi Trần Nhương, Phạm Xuân Nguyên... mọi người đứng lên, nhìn nhau cười một cái – nụ cười trầm ngâm nhiều ý nghĩa – và nhẹ nhàng chia tay.

Còn câu chuyện ở trong Bộ Ngoại giao, theo lời cụ Nguyễn Trọng Vĩnh kể lại thì diễn ra theo kịch bản sau: cụ và Trần Vũ Hải đi vào, phòng họp đã có đại diện các ban phòng vụ viện đủ cả. Ông Trần Duy Hải, Phó ban Biên giới, nói rằng sở dĩ ông được giao đứng ra tiếp Đoàn vì ông ta đích thân đi theo Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn nên nắm được đầy đủ diễn biến các cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc. Ông cũng cho hay Bộ Ngoại giao đã quyết định mở cổng chính để mời Đoàn sang, nhưng cử một người đi sang đó mời thì không thể làm được. Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đáp lời ông: “Bên ấy hiện có những trí thức nổi tiếng, là chuyên gia hàng đầu trong nhiều ngành nhiều lĩnh vực, các Giáo sư thứ thiệt chứ không phải loại dỏm, cho nên sự tự trọng đối với họ là biểu hiện nhân cách, không có một lời mời thì họ sang sao được”. LS Trần Vũ Hải tiếp lời cụ Vĩnh: “Nếu các ông quyết định không sang mời các vị nhân sĩ trí thức thì hay là ông làm văn bản trả lời chúng tôi có được không?” Ông Phó ban Biên giới lắc đầu: “Có cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đây là người biết rõ, trong nguyên tắc ngoại giao, nhiều điều nói được mà viết ra không được. Hay là thôi, cụ Vĩnh đã có mặt đây rồi, coi như cụ là Trưởng đoàn, tôi cứ xin báo cáo, cụ đại diện cho cả Đoàn nghe vậy”. Cụ Vĩnh xua tay ngay: “Không được đâu. Nếu anh coi tôi là người cũ của Bộ, dẫn tôi sang một phòng riêng, kể cho tôi nghe tình hình cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc thì nghe cũng chẳng sao, nhưng còn ngồi ở đây để anh báo cáo thì đâu có được, vì tôi chỉ là một cá nhân ký vào Kiến nghị, tôi làm sao mà thay mặt được cho cả Đoàn, tôi cũng có thì giờ đâu đi báo cáo lại với từng người một. Xin nói lại, những bậc trí thức không sang vì không nhận được lời mời chứng tỏ họ là người coi sự tự trọng là một phẩm chất. Vậy thôi, cuộc họp không thành, xin dừng lại ở đây”. Thế là cụ và LS Trần Vũ Hải bắt tay quý vị trong Bộ Ngoại giao và lên xe ra về.

N.H.C. 
Nguồn: Bauxite VietNam.

PHẠM VIỆT CƯỜNG: VỢ CHỒNG TÔI ĐI BIỂU TÌNH (05.06.2011)

Biểu tình phản đối Trung Quốc. Ngày 5.6.2011. Ảnh: Nguyễn Xuân Diện
Nhật ký ngày biểu tình phản đối Tàu của tôi 05.06.2011
Phạm Việt Cường

Từ nhiều ngày trước ngày 05/06, tôi đã tích cực vận động bạn bè, người quen tham gia vào cuộc biểu tình phản đối Tàu xâm lược bằng nhiều hình thức qua facebook, blog, tin nhắn SMS. Chiều 04/06, tôi in 3 tờ giấy A2 lớn các biểu ngữ chống tàu và copy thêm 400 tờ A4 nhỏ để phát trong đoàn biểu tình.

5 giờ 30 sáng ngày 05/06 tôi dậy và đánh thức vợ dậy để đi tham gia cuộc biểu tình. 6 giờ sáng tôi và vợ không kịp ăn sáng, cưỡi con ngựa sắt phi vào trung tâm Hà Nội từ ngoại thành. 6 giờ 45 chúng tôi đến vườn hoa Lê Nin trước đại sứ quán Tàu. Cổng đại sứ quán đóng kín, bên ngoài, một chú bảo vệ áo xanh đang nhắn tin trên điện thoại. Đi vòng quanh vườn hoa để nắm tình hình tôi nhận thấy ngoài một vài cảnh sát giao thông như ngày thường thì khu vực này không hề có bóng sắc phục cảnh sát nào khác. Trong vườn hoa Lê Nin có nhiều người đủ mọi lứa tuổi đang tập thể dục hoặc ngồi trên các ghế đá, như chờ đợi một điều gì đó. Các quán cà phê xung quanh đã có vẻ đông khách hơn những ngày chủ nhật bình thường. Sau khi gửi xe gần đó, chúng tôi đi vào vườn hoa Lê Nin, ngồi đợi trên một ghế đá đối diện cổng đại sứ quán Trung Quốc. Dần dần, có thêm nhiều người vào vườn hoa và đứng hoặc ngồi rải rác. Tất cả đều nhìn ra xung quanh, rồi nhìn sang cả những người khác với ánh mắt thăm dò và như chờ đợi một điều gì đó, hầu như đều không quen biết nhau. Trên đường Hoàng Diệu, Điện Biên Phủ và Trần Phú thêm nhiều xe máy qua lại, họ đều đi chầm chậm và nhìn vào vườn hoa, nhìn về đại sứ quán Trung Quốc rồi lại đi.

8 giờ kém 15, tại vườn hoa vẫn rất yên bình, không hề thấy dấu hiệu gì rõ rệt về một sự kiện sẽ diễn ra chỉ 15 phút sau đó. Ngồi đợi và tình tự gần 1 tiếng, chúng tôi rất sốt ruột, vợ tôi hỏi sao không thấy ai đứng ra tập hợp mọi người lại, rất nhiều nhóm nhỏ một vài người cứ đứng ngồi rải rác khắp vườn hoa, những người đi ngoài đường không thấy động tĩnh gì họ sẽ không gửi xe vào tham gia mà về mất. Tôi liền đứng dậy, đi đến bên một thanh niên trẻ mặc áo phông màu đỏ đang ngồi trên yên một xe wave màu đỏ, tay cầm một túi nilông to với nhiều khẩu hiệu thò ra ở gần chỗ mình và hỏi khẽ đại ý có phải đến đây để tham gia phản đối Trung Quốc không. Cậu thanh niên gật đầu nói phải. Tôi nói nhanh, vậy thì chúng ta phải tập trung lại và giơ băng rôn, biểu ngữ lên để tất cả những người khác trong vườn hoa biết và tập hợp lại, và những người đang đi trên đường thấy vậy còn vào tham gia chứ, không chuẩn bị gì, gần 8 giờ rồi mà không thấy gì thì khó thành. Và chúng tôi nhanh chóng quyết định đi ra khỏi vườn hoa, ra vỉa hè đối diện cổng đại sứ quán TQ đứng và giương biểu ngữ phản đối lên. Chỉ một vài phút sau, đã có một số người ra theo và tập hợp lại tại đó (khoảng 20 người), tạo được sự chú ý và tạo dấu hiệu tập hợp đối với những người khác trong vườn hoa. Và có hai người trung niên mặc thường phục, một người áo kẻ, một người áo trắng (hai ông này khoảng 40 tuổi, tôi thấy đứng trong vườn hoa từ trước khi chúng tôi vào) đến đề nghị  tôi và anh bạn áo phông đỏ đưa hết biểu ngữ cho họ và giải tán. Chúng tôi phản đối, nói đây là thứ của chúng tôi, các anh là ai mà chúng tôi phải đưa. Họ nói họ là công an, chúng tôi nói các anh là thường dân, có mặc sắc phục đâu ai biết là công an, và không đưa biểu ngữ phản đối mà tôi và anh bạn đang cầm trên tay. Hai người đó lại nói chúng tôi sẽ cho người đến bắt các anh nếu không đưa. Và tự nhiên xuất hiện thêm 2 thanh niên khác nữa tiến vào gỡ tay chúng tôi lấy đi các khẩu hiệu chúng tôi đang cầm và cả những cái khác vẫn cuộn để trong túi nilong và yêu cầu chúng tôi ra về. Đành chịu, chúng tôi quay lại vào vườn hoa. Trước khi đi, tôi còn nói với 2 ông trung niên ban đầu: “được, cho các anh thu, tôi vẫn chưa hết đâu”. Khi đó trong vườn hoa, gần tượng đài Lê Nin đã có thêm một nhóm áo đỏ khoảng 20 người với khẩu hiệu lớn khác và cờ Việt Nam giơ cao, và thêm rất nhiều người khác nữa nhanh chóng đổ về từ mọi hướng. Chỉ trong ít phút, số người đã lên đến khoảng hơn 100 người, rồi vài trăm người. Tôi và vợ lấy các khẩu hiệu giấy A4 còn trong sắc tay tản ra phát cho mọi người (đó là các tờ giấy A4 có các dòng chữ “PHẢN ĐỐI TRUNG QUỐC GÂY HẤN”, “PHẢN ĐỐI ĐƯỜNG LƯỠI BÒ PHI PHÁP” … mà có thể nhìn thấy trên nhiều tấm ảnh chụp đoàn biểu tình). Tôi dúi vào tay mỗi người một ít và nói nhanh các bạn hãy chia ra cho người khác nữa đi. Đang phát thì vẫn cái ông áo kẻ thường phục ban đầu xô đến giằng tập giấy còn lại trên tay tôi, tôi lách người tránh được, nhưng một ông khác giằng tập giấy trên tay tôi và cuộn đút vào túi quần (có lẽ anh chàng này cũng là cảnh sát chìm, họ nghĩ nội dung các tờ A4 phát đại trà đó là truyền đơn phản động chống phá nhà nước của Việt Tân chứ không phải khẩu hiệu chống Tàu). Ông áo kẻ nói lớn ”bắt thằng này lên xe”. Nhưng tôi đã kịp len nhanh vào giữa đám đông và thoát được, may mà họ không đuổi theo. Tôi lách ra phía bên kia thấy ở phía ngoài vợ tôi và một ông cảnh sát chìm khác đang giằng co tập giấy A4, vợ tôi nhất quyết không giao và nói liên tục: “anh không được lấy của tôi”, một số bạn thanh niên trẻ đang hỗ trợ vợ tôi giằng lại tập giấy đã bị bóp nhàu. Tôi phi cả người vào giữa hai cánh tay đang giằng co, và giúp vợ tôi giữ được nắm giấy, chạy lại đám đông phát nhanh cho hết. Vợ tôi nói trước đó em cũng bị giằng mất một tập, nhưng sau đó em lại lấy ra tiếp tục chia cho mỗi người nhiều tờ để họ chia tiếp cho nhanh hết.

Và rồi số người tăng lên nhiều nữa, đủ cả mọi thành phần, lứa tuổi, cả những cụ già râu tóc bạc phơ, các bà trung niên, các cháu bé được mẹ bế trên tay. Đoàn người hô nhau tiến về phía trước cửa đại sứ quán TQ và giơ các loại biểu ngữ, khẩu hiệu tự chuẩn bị lên. Từ phía đường Hoàng Diệu đã xuất hiện những bóng cảnh sát áo xanh hiện ra, cứ như họ đã ém sẵn ở đâu đó gần đấy và đồng loạt ra ngay. Và ngay trong đoàn, cũng có nhiều cảnh sát mặc thường phục liên tục đề nghị mọi người cho các xe máy trong vườn ra ngoài và giải tán. Tình hình khi đó không êm ả như nhiều bạn nghĩ sau này. Tuy không có bạo động, nhưng khi đó có rất nhiều sự cãi cọ đấu lý của những người tham gia với các công an mặc thường phục cố đề nghị mọi người giải tán. Rất nhiều người, và cả các cụ già, bức xúc vặc lại là các anh là ai mà đuổi chúng tôi, nơi công cộng, vườn hoa công viên chúng tôi được quyền đứng đây, chúng tôi có làm gì đâu, công an không được phép đuổi. Nhưng vì đoàn người đã rất đông, xúm lại phản đối, nên họ cũng đành chịu. Phía trước, cảnh sát và bảo vệ dàn hàng ngang không cho đoàn tiến ra đường Hoàng Diệu mà chỉ có thể đứng trong công viên giương biểu ngữ và hô khẩu hiệu đả đảo TQ, rồi lại hát quốc ca cũng như những bài ca yêu nước. Tôi và vợ lấy ra hai lá cờ Việt Nam giương lên và cùng hô khẩu hiệu, cùng hát. Cảnh sát áo xanh dồn lên ép chúng tôi không được đứng lên bãi cỏ, phải đứng trên lối đi. Bỗng nhiên tôi lại thấy ông cảnh sát chìm áo kẻ gặp ban đầu ngay trước mặt mình. Nhìn thấy tôi, ông này kêu lên với người bên cạnh: “bắt thằng này ra xe” và chộp luôn lấy cổ tay tôi, tôi giằng lại, một số người đứng gần xúm vào phản đối không được tự nhiên bắt người, các anh là ai mà bắt người ta. Tôi giằng mạnh tay, và với sự hỗ trợ của vợ và một số người khác, tôi giằng được tay ra và chạy ngay vào đám đông (từ đó trở đi, mọi việc diễn biến liên tục và tôi không còn nhìn thấy ông cảnh sát chìm áo kẻ đó nữa).

Ngày càng nhiều người gia nhập đoàn biểu tình, khi đó chắc khoảng hơn 1000 người. Tất cả đứng hướng vào đại sứ quán TQ hô to những lời phản đối và kết tội TQ. Một xe cảnh sát có loa trên nóc đi đến đường Hoàng Diệu trước chúng tôi nói lớn đại ý, các bạn phản đối như vậy đủ rồi, đề nghị giải tán ra về. Và một lúc sau, thêm một xe bít bùng ào đến, đổ ra các chú lính CSCĐ trẻ cầm khiên và dùi cui tiến vào. Họ nhanh chóng giăng ra một sợi dây màu vàng xanh và tiếp tục dàn hàng ngang, che khiên dồn dần chúng tôi ra ngoài vườn hoa. Tiếng loa vẫn tiếp tục vang lên đề nghị bà con giải tán, đây là khu vực nhạy cảm không được tụ tập. Rất nhiều người xung quanh tôi cũng bức xúc nhưng có tiếng bảo nhau thôi thì ra trước tượng đài Lê Nin đứng cũng được. Khi đó vợ chồng tôi đứng giương cờ bên nhau ở phía đằng sau, thì có tiếng nói xin lỗi anh chị, và chúng tôi quay lại thấy một phụ nữ vác 1 cái máy quay phim trên vai và một người đàn ông. Cô gái nói 1 tràng tiếng Nhật và người đàn ông Việt dịch lại: “chúng tôi là phóng viên đài truyền hình NHK của Nhật, quan sát thấy anh chị hoạt động từ đầu, xin phỏng vấn nhanh 1 vài câu”. Chúng tôi đồng ý, và tôi chỉ kịp trả lời 1 câu hỏi về lý do tham gia biểu tình, vợ tôi trả lời thêm 2 câu khác, và bị dòng người đẩy theo mất về phía sau. Đoàn vẫn tiếp tục bị dồn bởi các chú lính có khiên và rất nhiều cảnh sát và bảo vệ đeo băng đỏ, ra đến tận bên kia vỉa hè đường Điện Biên Phủ. Khi đó, là khoảng gần 9 giờ, và toàn khu vực chắc đã phải lên đến trên 2000 người. Chúng tôi đứng bên đường nhìn sang, thấy xung quanh vườn hoa là 5, 6 chiếc xe buýt to đùng trống không đang đỗ, cửa mở sẵn, chắc là định để dồn người biểu tình bạo động lên xe đưa đi cũng như chặn ống kính máy quay các loại từ ngoài lia vào.

Nhưng chúng tôi cũng chẳng được đứng dọc trên vỉa hè đường Điện Biên Phủ, dưới chân cột cờ, mà tiếp tục bị đuổi. Đoàn biểu đi về hướng phố cổ theo đường Trần Phú. Từ ngã tư Trần Phú - Điện Biên Phủ nhìn lại tôi thấy quá nhiều áo cảnh sát các loại, phải đến mấy trăm người tại khu vực vườn hoa, họ đứng đầy và dẹp trật tự, chặn không cho xe của dân đi vào khu vực đại sứ quán TQ. Một chị phụ nữ áo đen bị mấy cảnh sát khiêng dồn lên 1 xe ô tô mở cửa sẵn đậu dưới lòng đường mặc chị dẫy dụa, vài cảnh sát khác chặn không cho mấy người biểu tình dương máy ảnh lên chụp. Tôi không hiểu vì sao chị ta bị bắt, chỉ có thể đoán là chị ta hô cái gì đó khác nội dung phản đối TQ. Đoàn biểu tình rầm rộ đi về phía phố cổ, vừa đi vừa giương cao những băng rôn, biểu ngữ, cờ Việt Nam, ảnh bác Hồ, ảnh đại tướng Võ Nguyên Giáp (và cả cờ Tàu với đầu lâu xương chéo) và hô to phản đối giặc tàu, hát quốc ca. Các chú cảnh sát đi và chạy bên cạnh để dẹp đường nhưng không ngăn cản đoàn. Hai bên đường, người dân háo hức nhìn ra và đưa tay vẫy, rất nhiều người nhập thêm vào đoàn. Sau đó chúng tôi rẽ vào Phùng Hưng, rẽ sang phố cổ, đi qua nhiều con phố trong phố cổ với những tiếng hô đả đảo TQ xâm chiếm Việt Nam vang rền và kêu gọi mọi người tẩy chay hàng Tàu. Một đoàn khác rất lớn tách ra đi ra hồ Gươm và đến tượng đài Lý Thái Tổ, vòng quanh hồ Gươm. Trời rất nắng, nhưng dường như sự mệt mỏi sau nhiều cây số tuần hành không làm giảm khí thế của đoàn. Chúng tôi chuyền cho nhau những chai nước uống chung, và có nhiều người mua thêm nhiều chai nước hoặc kẹo cao su phát cho các thành viên đoàn (tôi mua một thanh kẹo ngọt Alpenliebe cho vợ ngậm cho lại sức). Tất cả đều chung một tinh thần, một khí thế hừng hực phản đối tên giặc truyền thống của nước ta.

Đoàn chúng tôi đi qua rất nhiều con phố: Bát Đàn, hàng Bông, hàng Da, Quán Sứ, Tràng Thi v.v… và về Cửa Nam, qua Nguyễn Khuyến đến trước cổng Văn Miếu Quốc Tử Giám. Tại đó có rất nhiều khách du lịch nước ngoài cổ vũ chúng tôi bằng những tiếng hô theo Việt Nam, Hoàng Sa, Trường Sa liên hồi. Các chú cảnh sát dàn hàng đứng yên lặng nghe chúng tôi hô to khẩu hiệu và hát “vì nhân dân chiến đấu không ngừng” J Tội nghiệp các chú phải đi và chạy theo đoàn giữa trời nắng mệt mỏi, tôi ân hận vì đã quên không mua cho các chú mấy chai nước! (nhưng các chú không phải hô, hay là không được hô?, vợ chồng tôi hô khản cả cổ).

11 giờ trưa, chúng tôi tiếp tục tuần hành sang Cát Linh, khi đó đoàn 2 chúng tôi còn khoảng 200 người, do đoàn lớn đã bị chia cắt thêm thành các nhóm nhỏ hơn trong phố cổ khi qua các ngã tư, và một số người lớn tuổi cũng đã dừng lại do trời nắng nóng và tuần hành cũng đã đủ lâu. Đoàn chúng tôi đi tiếp, định rẽ vào phố Trịnh Hoài Đức và sang đường Hùng Vương để đến quảng trường Ba Đình. Nhưng có tin báo đường Hùng Vương đã bị cảnh sát đứng chặn, không thể vào được. Sau khi hội ý nhanh, chúng tôi quyết định dừng lại và ra về, hẹn nhau sẽ tiếp tục dùng bàn phím tuyên truyền phản đối TQ và gặp nhau tuần hành vào một thời gian thích hợp khác. (Thời gian tập trung phản đối trong vườn hoa Lê Nin trước đại sứ quán Tàu khoảng gần 1 tiếng, tổng thời gian cả buổi biểu tình và diễu hành là 3,5 tiếng).

Cuộc tuần hành kết thúc một cách thành công, hơn cả sự mong đợi của tôi, dù hai lần bị “mật thám” túm trượt (sau đó tôi và vợ phải đi trong giữa đoàn, không dám trèo lên đầu). Tôi dắt tay vợ đi bộ ngược về Phùng Hưng để lấy xe máy, mà trong lòng cảm thấy tràn ngập niềm vui và tự hào, vì đã góp một phần nhỏ để cùng với hàng ngàn người dân yêu nước khác tạo thành sự phản đối to gửi tới người bạn, người đồng chí TQ vẫn một tay dấu dao sau lưng, một tay chìa ra bắt tay với Việt Nam. Và đặc biệt là buổi biểu tình và tuần hành đã tạo được… tiền lệ tốt đẹp đầu tiên cho các phong trào đấu tranh chống kẻ áp bức của đất nước sau này. (Hai vợ chồng vào 1 quán ăn bên đường ngồi nghỉ và ăn cơm, bà chủ quán nói chuyện biết mình vừa tham gia biểu tình tích cực từ sáng, hào phóng offer miễn phí luôn … 2 cốc trà đá to đùng, và cam kết toàn bộ nguyên liệu chế biến món ăn của bà đều là hàng Việt Nam, không có gì dính tới Tàu hết, vì nếu không mình không ăn J J).

Một số kinh nghiệm rút ra:

-    Việc lần này không có sự tổ chức của một nhóm cá nhân đứng ra thực hiện như lần trước (2007) là rất phù hợp với riêng lần này, như vậy đảm bảo tính tự phát và an toàn, nhưng lần sau cần có sự tổ chức kín đáo tốt hơn.
-   Người tham gia nên liên hệ với nhau trước và đi bộ thành các nhóm nhỏ từ 15 – 20 người đến khu vực biểu tình cùng một giờ. Khi đó chưa có dấu hiệu biểu tình thì không ai chặn các nhóm nhỏ cùng đến vườn hoa công viên tập thể dục buổi sáng bao giờ. Sau đó khi đến vườn hoa, cần nhanh chóng tập trung lại một chỗ để tạo thanh thế đông người ngay, như vậy khó bị giải tán lẻ.
-    Khi tuần hành, vì đường hẹp nên đi gọn nhưng dài để đỡ cản trở giao thông, người tham gia nên bám nhau, tập trung thành đoàn dài liền nhau, không nên nhóm trước, nhóm mãi sau, để đỡ bị chia cắt nhỏ khi qua ngã ba, ngã tư (và như vậy khi chụp ảnh trông đoàn cũng hoành tráng hơn).
-    Các bạn cầm băng rôn điển hình (cần có tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Trung) và một cờ to có cán cần đi lên trước để tiện việc chụp hình, quay phim của phóng viên. Nên chuẩn bị loa cầm tay để hô bắt nhịp cho dễ và tạo không khí cho cả đoàn và người dân. Người hô nên hô các câu ngắn có ý nghĩa để tất cả dễ hô theo, tránh hô dài dòng như “phản đối tàu TQ cắt cáp của tàu Bình Minh 2 như hôm qua” (Như vậy toàn đoàn hô theo không được J).
-         Ngoài việc nhằm đối tượng phản đối tại một địa điểm, việc tuần hành qua các phố là cần thiết để tạo dư luận, tuyên truyền và kêu gọi được nhiều nhất số người dân biết đến và tham gia phản đối. Nhưng nên có lộ trình trước và có quãng nghỉ, nên đi vào các đường lớn, tránh các phố nhỏ có nhiều giao cắt để tránh bị tách thành nhiều đoàn nhỏ do tình hình giao thông. Trong mọi trường hợp, một đoàn lớn sẽ giá trị hơn nhiều đoàn nhỏ.
-     Để phản đối cả kẻ xấu trà trộn vào kích động chính trị chính em với các mục tiêu khác, có thể chuẩn bị cả băng rôn với nội dung phản đối chúng nó luôn. Như vậy tất cả 3 bên đều hiểu nhau rõ ràng.
-     Việc tuyên truyền kêu gọi tham gia lần này mới chỉ rất tốt trên internet, cần đẩy mạnh các hình thức tuyên truyền hiệu quả khác đến cả những người dân thường yêu nước ít có điều kiện tiếp xúc với nét. Nếu như đã tuyên truyền được tốt hơn với nhân dân lao động bình thường, chắc chắn số lượng người tham gia sẽ đông hơn rất nhiều!

Rất vui và tự hào. Xin chân thành cảm ơn một số bạn thanh niên đã nhanh chóng giải vây cho vợ chồng chúng tôi! Cảm ơn các chú cảnh sát đã hỗ trợ! Cảm ơn các bạn đã tham gia cuộc tuần hành vừa rồi, và đã đọc xong bài viết này! Cheer!!!

VUI: Tối về vui quá tôi hỏi vợ:
Sáng nay hăng hái bi.ểu tì.nh
Đêm nay hăng hái làm ... gì với nhau?
Vợ tôi đáp:

Tinh thần hăng hái lên cao
Chắc rằng cái ấy... nó cũng cao như tinh thần!
-----------------------------
                                                                                        Hà Nội, 07.06.2011

  Phạm Việt Cường

Thêm một chuyện vui:

8 giờ 30 sáng, khi đoàn biểu tình tại Hà Nội vẫn đang tập trung và hô khẩu hiệu phản đối tại vườn hoa Lê Nin trước cưả đ.ại sứ qu.án Trung Của, đứng cạnh vợ chồng tôi và một vài người bạn là một phụ nữ trung tuổi, bà ấy khoảng ngoài 50, mặc một bộ váy màu đen, rất rất nhiệt tình và hô rất to để phản đối Trung Của. Nhưng dường như thấy chưa đủ, khí thế và lòng uất hận kẻ xâm lược lên quá cao, bà quay về phía chúng tôi nói với chúng tôi: "có cần thoát y không nhỉ, hay là để bà đây chạy ra phía trước thoát hết y phục cho thêm phần ép phê, thân này thì tiếc gì"? và định len đám đông lên phía trước.

Mấy người chúng tôi phải giữ lại và can ngăn với lý do tránh để cảnh sát tóm lên xe mất đi một tiếng nói quan trọng!

Chúng tôi rất ấn tượng và xúc động với ý định hành xử cũng như lòng yêu nước của bà (mặc dù có vẻ hơi ... cực đoan . Bất chợt tôi nghĩ đến câu "giặc đến nhà đàn bà cũng đánh" của ông cha ta và câu "còn cái lai quần cũng đánh" của chị Út Tịch. Và cũng hiện ra trong tôi hình ảnh của chị Dậu dũng cảm, bất khuất để chống lại sự ức hiếp với câu nói "mày trói chồng bà đi, rồi bà cho mày xem".

Ôi, những người phụ nữ Việt Nam bình thường nhưng vĩ đại, xin nghiêng mình cảm phục!!!
  Phạm Việt Cường
---------------------------

CÁC KÝ KẾT LIÊN QUAN ĐẾN CHỦ QUYỀN...ĐỀU PHẢI ĐƯỢC QH PHÊ CHUẨN

Các ký kết liên quan đến chủ quyền, lãnh thổ quốc gia không được Quốc hội thông qua đều là bất hợp pháp

Hà Đình Sơn

Hiến pháp năm 1946:
Điều thứ 21
Nhân dân có quyền phúc quyết về Hiến pháp và những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia, theo Điều thứ 32 và 70.
Điều thứ 32
Những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia sẽ đưa ra nhân dân phúc quyết, nếu hai phần ba tổng số nghị viên đồng ý.
Cách thức phúc quyết sẽ do luật định.

Hiến pháp năm 1959:
Điều 4
Tất cả quyền lực trong nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà đều thuộc về nhân dân. Nhân dân sử dụng quyền lực của mình thông qua Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp do nhân dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân.

Quốc hội, Hội đồng nhân dân các cấp và các cơ quan Nhà nước khác đều thực hành nguyên tắc tập trung dân chủ.

Điều 43
Quốc hội là cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà.

Hiến pháp năm 1980:
Điều 82
Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp.

Quốc hội quyết định những chính sách cơ bản về đối nội và đối ngoại, những mục tiêu phát triển kinh tế và văn hoá, những quy tắc chủ yếu về tổ chức và hoạt động của bộ máy Nhà nước, về quan hệ xã hội và hoạt động của công dân.

Quốc hội thực hiện quyền giám sát tối cao đối với toàn bộ hoạt động của Nhà nước.

Điều 83
Quốc hội có những nhiệm vụ và quyền hạn sau đây:


- Phê chuẩn hoặc bãi bỏ những hiệp ước quốc tế theo đề nghị của Hội đồng Nhà nước.

Hiến pháp năm 1992, sửa đổi, bổ sung năm 2001:
Điều 83
Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp.

Quốc hội quyết định những chính sách cơ bản về đối nội và đối ngoại, nhiệm vụ kinh tế - xã hội, quốc phòng, an ninh của đất nước, những nguyên tắc chủ yếu về tổ chức và hoạt động của bộ máy Nhà nước, về quan hệ xã hội và hoạt động của công dân.

Điều 84
Quốc hội có những nhiệm vụ và quyền hạn sau đây:


- Bãi bỏ các văn bản của Chủ tịch nước, Ủy ban thường vụ Quốc hội, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Toà án nhân dân tối cao và Viện Kiểm sát nhân dân tối cao trái với Hiến pháp, luật và nghị quyết của Quốc hội;

- Quyết định chính sách cơ bản về đối ngoại; phê chuẩn hoặc bãi bỏ điều ước quốc tế do Chủ tịch nước trực tiếp ký; phê chuẩn hoặc bãi bỏ các điều ước quốc tế khác đã được ký kết hoặc gia nhập theo đề nghị của Chủ tịch nước;

Bốn bản Hiến pháp kể từ khi khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1946 cho đến nay đều liên tục, thống nhất ghi nhận:

1- Quyền lực trong nước cao nhất là thuộc về nhân dân và được thực hiện thông qua Quốc hội;

2 - Quốc hội là cơ quan quyền nhà nước cao nhất;

3 - Những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia phải do nhân dân và quyền lực đó được sử dụng thông qua quốc hội phúc quyết.

Do đó, nhân dân có quyền được biết những việc liên quan đến chủ quyền, lãnh thổ quốc gia và Chính phủ, Nhà nước phải có nghĩa vụ đáp ứng.

Mọi ký kết liên quan đến chủ quyền, lãnh thổ quốc gia nếu không được Quốc hội thông qua đều là bất hợp pháp, nhân dân Việt Nam không thừa nhận và không có nghĩa vụ thực hiện các ký kết ấy.

Thăng Long – Hà Nội, 11/7/2011

H.Đ.S.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.