Phạm Nguyên Trường: Nhân việc ông Đỗ Minh Tuấn xin ra khỏi tổ chức mà
ông chưa từng vào, xin Post lại bài viết của mỗ trên Talawas về ông cách đây
gần 10 năm.
Nguyên Trường
Ngàn năm bia miệng
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi
(Thơ Nguyễn
Trọng Tạo)
 |
| Tác giả Nguyên Trường |
Trong bài viết ngày 21 tháng 7 ông Đỗ Minh Tuấn
lại nhắc nhiều đến nhóm Nhân văn – Giai phẩm và so sánh hoàn cảnh của mình vào
những năm 1976-1977 với cái sự kiện xảy ra cách đó chừng hai chục năm, rồi cho rằng
mình cao tay hơn, thông minh hơn, biết lựa thời thế hơn các nhân vật chủ chốt
của vụ án ấy. Nhiều người trực tiếp tham gia Nhân văn – Giai phẩm nay đã không
còn, số còn thì có lẽ đã già yếu quá chẳng thể lên tiếng trả lời được. Tôi, một
kẻ hậu sinh, hiểu biết về vụ án cùng những người Nhân văn – Giai phẩm không
nhiều nhưng cũng xin có đôi lời thưa lại như sau: Hoàn cảnh của ông vừa giống
lại vừa rất khác hoàn cảnh của họ, nhiều việc họ không thể làm, dù có muốn, chứ
không phải những người đã từng vào sinh ra tử như vậy lại sẵn sàng thúc thủ,
sẵn sàng chấp nhận những bản án khắc nghiệt dành cho mình một cách dễ dàng đến thế.
Nhưng xin được trình bày từng vấn đề cụ thể.
Mọi cuộc cách mạng đều ăn thịt những đứa con của
mình. Đấy không chỉ là một câu nói có tính tượng trưng. Tất cả các cuộc cách
mạng tư sản đã từng như thế: Các lãnh tụ cách mạng đều bị giết hoặc phải rút
khỏi vũ đài chính trị, các đảng phái cách mạng đều bị giải tán hoặc thay đổi
đường lối hoạt động, các phương pháp trấn áp trong cách mạng được thay bằng
biện pháp ôn hoà, pháp trị vân vân và vân vân. Các cuộc cách mạng ấy phải ăn
thịt những đứa con của mình vì phương pháp bạo động trong giai đoạn cách mạng
đã không còn phù hợp nữa, công cuộc xây dựng trong thời bình cần những con người
khác, những phương pháp khác. Nhưng cách mạng cộng sản thì không thế. Nó cũng
ăn thịt những đứa con cưng của mình, nhưng khác với các cuộc cách mạng trong
quá khứ: Trên cái bàn tiệc đẫm máu và nước mắt của nó có những món được chừa
lại, có những “hạt giống” được để dành cho “mùa sau”. Cách mạng Nga đã ăn thịt Dinoviev,
Kamenev, Bukharin, Trotski… và chừa lại Stalin. Cách mạng Trung Quốc đã ăn thịt
Lưu Thiếu Kì, Bành Đức Hoài… nhưng chừa lại Mao Trạch Đông. Vì sao lại như thế?
Vì rằng cách mạng cộng sản là một cuộc cách mạng trường kì, miên viễn; các biện
pháp trấn áp không phải là nhất thời mà phải trở thành thường trực. “Giành
chính quyền đã khó, giữ chính quyền lại càng khó hơn” đã trở thành câu nói cửa
miệng của các lãnh tụ cộng sản. Sau cách mạng những người tin tưởng tuyệt đối
vào lời rao giảng về một thiên đường trên cõi thế, về một cuộc sống hạnh phúc
và tự do muôn đời của nhân dân lao động đã trở thành những con chiên ghẻ, bị
nguyền rủa và phải bị loại bỏ. Chỉ những kẻ có ích cho việc xây dựng một bộ máy
với đầy đủ các thang bậc, với tôn ti trật tự và đặc quyền đặc lợi của một giai
tầng mới là được sống, được đẩy lên cao mãi, được trở thành “tiếng nói và lương
tâm” của giai cấp, của nhân dân và của thời đại. Người cộng sản chân chính lúc
này phải là người có hai phẩm chất quan trọng: cuồng tín và hám quyền. Một
người tham gia cách mạng mà lại không có hai phẩm chất nổi trội ấy thì chỉ nên
tự trách mình mà thôi, lịch sử luôn luôn tiến về phía trước, nó không biết và
cũng không quan tâm đến các nạn nhân. Nền chuyên chính đỏ sau cách mạng đã “một
phân thành hai”, nó không thể không “phân thành hai” theo đúng lô-gích nội tại
của các cuộc cách mạng ấy. Lại nữa, người tham gia cách mạng thì đông quá mà số
lượng chức vụ thì ít quá, kẻ còn người mất cũng là cái lẽ đương nhiên vậy. Đấy
là lí do phát sinh những bữa dạ tiệc đầy ắp thịt người và nhầy nhụa máu tươi sau
các cuộc cách mạng ở Nga và Trung Quốc. So với những bàn tiệc vĩ đại ở hai nước
nói trên thì Nhân văn – Giai phẩm chỉ là một bữa điểm tâm nhẹ, không đáng kể.