Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Nguyên Trường. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Nguyên Trường. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2018

MÙA HÈ ĐẦY BẤT MÃN Ở TRUNG QUỐC

Nhà lãnh đạo Trung Quốc - Tập Cận Bình. Ảnh: Project-syndicate

Mùa hè đầy bất mãn ở Trung Quốc

Bùi Mẫn Hân
Phạm Nguyên Trường dịch 
VietNam Thời báo

Cách đây 5 tháng, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định để Tập Cận Bình cầm quyền vĩnh viễn, những người bình thường cho rằng uy quyền trong nhà nước độc đảng Trung Quốc của ông ta mạnh đến mức không ai dám tấn công quyền lực của ông ta. Mọi thứ đã thay đổi như thế nào?

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2018

Đào Tiến Thi: CÔNG AN HỘ KHẨU KHINH DÂN NHƯ THẾ NÀO?


Đào Tiến Thi

CÔNG AN HỘ KHẨU KHINH DÂN NHƯ THẾ NÀO?

Sáng nay (14/6/2018) tôi đến Công an Hà Đông để nhập khẩu cho con. Tôi đã vào mạng xem các thủ tục và giấy tờ cần thiết nên yên tâm. Tại bàn tiếp nhận hồ sơ, cô cán bộ công an (không mặc sắc phục) bảo: “Bác ra cửa lấy mẫu kê khai”. Tôi ra cửa, bên phải cửa ra vào có một bàn chuyên phát mẫu kê khai. Có 4, 5 người đang hí hoáy viết. Chị cán bộ công an phụ trách việc phát giấy khoảng ba mươi tuổi, sáng sủa, cao ráo, trắng trẻo (tức là có một người trẻ và đẹp) đang nói chuyện với một chị khác. Tôi lặng yên đứng đợi nhưng nghe mấy phút thấy chị kia chỉ là người quen đang trao đổi việc riêng chứ không phải khách đến làm việc, tôi nói: 

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

TÔI CÓ NHỜI NÀY, GỬI ÔNG NGUYỄN THIỆN NHÂN


Phạm Nguyên Trường

THƯ NGỎ GỬI ÔNG NGUYỄN THIỆN NHÂN

Ông ạ, tôi tin lý nhân quả, nhưng không tin rằng nó hiệu nghiệm ngay tức thì. Ví dụ, tôi không tin là cậu thanh niên trong Hội cờ đỏ bắn vỡ bức tượng Đức Bà Maria rồi sau đó trên đường về tự đâm xe vào cột điện và nay đang phải sống thực vật là do quả báo. Bởi vì nếu báo ứng xuất hiện liền ngay như thế thì những người thấp cổ bé họng, những người bị thiệt thòi, những người bị đàn áp, bị sỉ nhục đã không bao giờ phải cầm súng để bảo vệ và đòi quyền lợi của mình. Nếu báo ứng xuất hiện liền ngay như thế thì những bạo chúa như Mao Trạch Đông, Stalin và những kẻ, chỉ vì lý tưởng hão huyền và khát vọng quyền lực cũng hão huyền của họ, đã nướng hàng triệu sinh mạng người Việt trong những cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn vừa qua, đã phải bị những căn bệnh mà nói một cách nhẹ nhàng là sống còn khổ hơn chết. Tôi cho rằng lý nhân quả là có, nhưng xác suất xảy ra liền lập tức là rất thấp.

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

DỊCH GIẢ PHẠM NGUYÊN TRƯỜNG TUYÊN BỐ VỀ KIỀU MAI SƠN

Kiều Mai Sơn - tức Kiều Văn Khải, làm việc ở báo Nông nghiệp Việt Nam. 
Ảnh: Blog Lê Thiếu Nhơn

Phạm Nguyên Trường

TUYÊN BỐ QUAN TRỌNG
ngày 16 tháng 4 năm 2018

1. Với kiến thức Hán-Nôm gần như bằng không của mình, tôi không thể nói ông Nguyễn Xuân Diện giỏi giang hay kèm cỏi, đúng sai ở chỗ nào, nhưng tôi cho rằng những nhận xét đầy ác ý của Son Kieu Mai không phải là phê bình học thuật mà chỉ nhằm thỏa mãn thú vui bệnh hoạn của chính người viết.

2. Với việc soi mói đời tư, soi mói những hoạt động bên ngoài lĩnh vực học thuật và gọi Nguyễn Xuân Diện là "rận chủ" Son Kieu Mai đã tự đưa mình vào hàng ngũ những dư luận viên mạt hạng, rất đáng khinh. Lưu ý: Trước đây có người đã gọi anh này là phê bình chỉ điểm.

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM BỌN TẤN CÔNG KHỦNG BỐ Ở PARIS TỨC GIẬN?

Xã luận tờ The Globe and Mail (Canada) 
ngày 7 tháng 1 năm 2015


ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM BỌN TẤN CÔNG KHỦNG BỐ 
Ở PARIS TỨC GIẬN? CHẾ ĐỘ DÂN CHỦ

Phạm Nguyên Trường dịch

Ngôn luận tự do sẽ chẳng có nhiều tác dụng nếu nó có nghĩa là chỉ nói những điều mọi người đều đồng ý. Ngôn luận tự do cũng sẽ chẳng có nhiều tác dụng nếu nó bị giới hạn nhằm tránh làm cho người ta tức giận. Ngôn luận tự do là quyền tự do dân chủ căn bản của xã hội vì xã hội có tự do ngôn luận và tự do tư tưởng là xã hội được cai trị bởi lí trí chứ không phải là bị cai trị bời đức tin, bất đồng được giải quyết bằng lí lẽ chứ không phải bằng bạo lực. Đấy là xã hội, nơi tư tưởng có thể thay đổi và thái độ có thể tiến hóa một cách tự nguyện. Còn xã hội không có tự do ngôn luận thì ngược lại, đấy là xã hội, nơi tư tưởng của bạn đã được người ta quyết định thay cho bạn từ trước rồi. 

Dòng chữ "Paris là Charlie" xuất hiện trên Khải hoàn môn Arc de Triomphe ở Paris để tưởng niệm các nạn nhân của vụ tất công đẫm máu vào trụ sở tạp chí Charlie Hebdo hôm 7.1.2015


Cuộc tấn công hôm thứ tư, 7 tháng 1, vào tòa soạn tạp chí Charlie Hebdo, ở Paris, là cuộc tấn công trực tiếp vào chế độ dân chủ và tư tưởng về ngôn luận tự do. Những kẻ tấn công muốn rằng xã hội phải hiểu rõ điều đó. Nói cho cùng, đấy chính là lí do tồn tại của họ.


Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

NHÂN VIỆC ÔNG ĐỖ MINH TUẤN RÚT KHỎI TỔ CHỨC MÀ ÔNG CHƯA TỪNG VÀO

Phạm Nguyên Trường: Nhân việc ông Đỗ Minh Tuấn xin ra khỏi tổ chức mà ông chưa từng vào, xin Post lại bài viết của mỗ trên Talawas về ông cách đây gần 10 năm. 

Nguyên Trường
Ngàn năm bia miệng

Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi
(Thơ Nguyễn Trọng Tạo)

Tác giả Nguyên Trường
Trong bài viết ngày 21 tháng 7 ông Đỗ Minh Tuấn lại nhắc nhiều đến nhóm Nhân văn – Giai phẩm và so sánh hoàn cảnh của mình vào những năm 1976-1977 với cái sự kiện xảy ra cách đó chừng hai chục năm, rồi cho rằng mình cao tay hơn, thông minh hơn, biết lựa thời thế hơn các nhân vật chủ chốt của vụ án ấy. Nhiều người trực tiếp tham gia Nhân văn – Giai phẩm nay đã không còn, số còn thì có lẽ đã già yếu quá chẳng thể lên tiếng trả lời được. Tôi, một kẻ hậu sinh, hiểu biết về vụ án cùng những người Nhân văn – Giai phẩm không nhiều nhưng cũng xin có đôi lời thưa lại như sau: Hoàn cảnh của ông vừa giống lại vừa rất khác hoàn cảnh của họ, nhiều việc họ không thể làm, dù có muốn, chứ không phải những người đã từng vào sinh ra tử như vậy lại sẵn sàng thúc thủ, sẵn sàng chấp nhận những bản án khắc nghiệt dành cho mình một cách dễ dàng đến thế. Nhưng xin được trình bày từng vấn đề cụ thể. 

Mọi cuộc cách mạng đều ăn thịt những đứa con của mình. Đấy không chỉ là một câu nói có tính tượng trưng. Tất cả các cuộc cách mạng tư sản đã từng như thế: Các lãnh tụ cách mạng đều bị giết hoặc phải rút khỏi vũ đài chính trị, các đảng phái cách mạng đều bị giải tán hoặc thay đổi đường lối hoạt động, các phương pháp trấn áp trong cách mạng được thay bằng biện pháp ôn hoà, pháp trị vân vân và vân vân. Các cuộc cách mạng ấy phải ăn thịt những đứa con của mình vì phương pháp bạo động trong giai đoạn cách mạng đã không còn phù hợp nữa, công cuộc xây dựng trong thời bình cần những con người khác, những phương pháp khác. Nhưng cách mạng cộng sản thì không thế. Nó cũng ăn thịt những đứa con cưng của mình, nhưng khác với các cuộc cách mạng trong quá khứ: Trên cái bàn tiệc đẫm máu và nước mắt của nó có những món được chừa lại, có những “hạt giống” được để dành cho “mùa sau”. Cách mạng Nga đã ăn thịt Dinoviev, Kamenev, Bukharin, Trotski… và chừa lại Stalin. Cách mạng Trung Quốc đã ăn thịt Lưu Thiếu Kì, Bành Đức Hoài… nhưng chừa lại Mao Trạch Đông. Vì sao lại như thế? Vì rằng cách mạng cộng sản là một cuộc cách mạng trường kì, miên viễn; các biện pháp trấn áp không phải là nhất thời mà phải trở thành thường trực. “Giành chính quyền đã khó, giữ chính quyền lại càng khó hơn” đã trở thành câu nói cửa miệng của các lãnh tụ cộng sản. Sau cách mạng những người tin tưởng tuyệt đối vào lời rao giảng về một thiên đường trên cõi thế, về một cuộc sống hạnh phúc và tự do muôn đời của nhân dân lao động đã trở thành những con chiên ghẻ, bị nguyền rủa và phải bị loại bỏ. Chỉ những kẻ có ích cho việc xây dựng một bộ máy với đầy đủ các thang bậc, với tôn ti trật tự và đặc quyền đặc lợi của một giai tầng mới là được sống, được đẩy lên cao mãi, được trở thành “tiếng nói và lương tâm” của giai cấp, của nhân dân và của thời đại. Người cộng sản chân chính lúc này phải là người có hai phẩm chất quan trọng: cuồng tín và hám quyền. Một người tham gia cách mạng mà lại không có hai phẩm chất nổi trội ấy thì chỉ nên tự trách mình mà thôi, lịch sử luôn luôn tiến về phía trước, nó không biết và cũng không quan tâm đến các nạn nhân. Nền chuyên chính đỏ sau cách mạng đã “một phân thành hai”, nó không thể không “phân thành hai” theo đúng lô-gích nội tại của các cuộc cách mạng ấy. Lại nữa, người tham gia cách mạng thì đông quá mà số lượng chức vụ thì ít quá, kẻ còn người mất cũng là cái lẽ đương nhiên vậy. Đấy là lí do phát sinh những bữa dạ tiệc đầy ắp thịt người và nhầy nhụa máu tươi sau các cuộc cách mạng ở Nga và Trung Quốc. So với những bàn tiệc vĩ đại ở hai nước nói trên thì Nhân văn – Giai phẩm chỉ là một bữa điểm tâm nhẹ, không đáng kể.