Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

CHUYỂN MÙA

 

Tạp văn của Nguyễn Xuân Diện
viết năm 1993

Thế là mùa thu đã đi. Nhẹ nhàng và bâng khuâng như khi thu đến. Mới hôm nào thu khôi nguyên còn ngại ngùng e lệ, thế mà nay thu đã đi rồi!

Một sáng ngủ dậy, ngóng trời qua cửa sổ đã thấy gió lạnh kéo về. Nao nao nhớ tiếc một cái gì đó rất chi là vu vơ. Sắc trời cao xanh khoáng đạt của mùa thu đã không còn nữa. Bầu trời đã xám màu chì. Loáng thoáng vẫn gặp những đàn chim đi trú rét ở phương Nam xa xôi. Da thịt bắt đầu săn lại. Buổi sớm đã ngại dậy rồi!

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

VU LAN - CON NGỒI NHỚ MẸ, QUÊ NHÀ XA XĂM…


VU LAN - CON NGỒI NHỚ MẸ, QUÊ NHÀ XA XĂM…

Nam Phan

Nếu không có dịch bệnh, lễ Vu lan lần này, mình sẽ về quê thăm mẹ, để khi tạm biệt, được mẹ ôm một cái. Không hiểu sao trong gia đình, chỉ riêng mình có thói quen ôm mẹ khi tạm biệt, mà bạn bè cùng trang lứa với mình ở quê hầu như cũng không ai có thói quen đó. Có lẽ do hồi nhỏ mình được ôm mẹ ngủ nhiều nhất. Quê nghèo, những đêm cuối năm trời rất lạnh, không đủ chăn mền, mẹ nhường hết cho mình, còn mẹ thì nằm co ro đắp bằng một cái áo. Có lần giật mình thức giấc giữa đêm, thấy mẹ co ro vì lạnh, mình nhường chăn mền cho mẹ, nhưng rồi mình không ngủ được vì lạnh quá, cuối cùng thì mẹ cũng nhường lại để mình được ngủ ngon giấc. Ngày tháng dần trôi, cứ mỗi lần về quê thăm mẹ, ôm mẹ một cái lúc tạm biệt, mình lại cảm nhận được vóc dáng của mẹ đã hao mòn thêm một ít nữa.

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

SA PA - Nguyễn Lân Thắng


Sapa

Nguyễn Lân Thắng
RFA

Tôi đến Sapa lần đầu tiên vào năm 1996, trong một chuyến đi chơi. Để lên tới đó ngày ấy quả là kỳ công, bởi từ Hà Nội lên đến Lào Cai phải ngồi tầu hoả mất cả đêm đến trưa hôm sau. Rồi từ Lào Cai lên đến Sapa lại mất chừng một buổi chiều chạy xe khách 40km theo quốc lộ 4D nữa. Hồi đó đường xấu lắm. Tôi nhớ mình xuống tầu lúc khoảng giữa trưa mà đến 7 h tối mới tới được Sapa. Cái xe khách cà khổ đưa chúng tôi đi cứ lầm lũi bò men theo từng con dốc dựng đứng, đôi lúc nó cua ngoặt đi theo cung đường giữa lưng chừng núi cao, để lộ ra một khoảng vực sâu hun hút xanh thẳm bên dưới. Sau này khi những trò chơi tàu lượn siêu tốc bắt đầu du nhập vào Việt Nam cũng không thể làm tôi choáng ngợp bằng chuyến xe khách lên Sapa hồi đó.

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2022

TẾT ĐOAN NGỌ, RƯNG RƯNG NHỚ NGƯỜI XƯA, CHUYỆN XƯA

Toàn dân giết sâu bọ

Vũ Thế Long

Thời ông bà cụ kị tôi còn sống, cứ đến những ngày này, khi thấy bà nội tôi đong gạo nếp, mua men rượu, rửa thúng, chặt lá chuối, lá sen chuẩn bị làm rượu nếp là cả lũ hân hoan reo mừng chờ đợi ngày giết sâu bọ sắp đến.
.
Sáng sớm hôm ấy, gà gáy sáng, mắt nhắm mắt mở vừa lồm ngồm bò ra khỏi giường, xỏ chân vào đôi guốc mộc là Bà nội đã giục cả lũ mau mau ra súc miệng rồi còn kịp giết sâu bọ. Bà bảo “Sâu bọ phải giết vào buổi sáng thì mới công hiệu”. Mấy chị em tôi hí hửng vội vã múc gáo nước súc miệng qua loa rồi vào nhận phần. Bà chia cho mỗi dứa một bát rượu nếp thơm lừng vừa ngọt dịu lại có vị cay của rượu. Dùng đôi đũa tăm nhỏ xíu cẩn thận gắp  cơm rượu bỏ mồm nhai từng hạt mọng nước men mà thấy ngất ngây. Một cảm giác say say lạ lùng không thể nào diễn tả được. Bà chia cho mỗi đứa mấy quả mận chua. Bọn tôi chấm muối nhai rồm rộp chảy nước dãi.

Bà bảo: “Các cháu ăn như thế thì sâu bọ sẽ chết hết. Trong người ai cũng có con sâu con bọ. Ngày hôm nay là mồng năm, ngày đầu hè nên không giết thì sâu bọ nó sinh sôi nảy nở”…Bà dạy thế thì biết thế chứ tôi cũng chẳng hiểu sâu bọ trong bụng người nó ra làm sao. Thấy bà cho ăn rượu nếp, ăn mận chua là khóai rồi. Lũ trẻ chúng tôi chỉ sợ lỡ ra nuốt phải cái hột mận thì khốn. Người ta dọa: nếu nuốt phải hột mận thì sẽ bị mọc cây trên đầu. Nghe mà hãi.

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2022

NHỚ TẾT NGÀY XƯA - Tản văn của Mạc Văn Trang

NHỚ TẾT NGÀY XƯA

Mạc Văn Trang

Cứ Tết đến, những kỷ niệm Tết xưa từ ngày thơ bé lại hiện về, gợi nhớ nao nao…Xin kể lại cái Tết của nhà mình vào trước cách mạng 1945.

Mình nhớ sâu đậm nhất là cái Tết vào năm 1944 (Giáp Thân) lúc mình 6 tuổi, “tuổi ta" là 7 tuổi. Sau đó là cách mạng 1945, rồi chiến tranh, không bao giờ còn cái Tết như ngày xưa nữa.

Trước Tết chừng một tháng đã thấy không khí rạo rực rồi. Trong nhà thấy ai cũng nói đến Tết. Trẻ con được sắm quần áo mới, không được cả bộ thì cũng được cái áo hay cái quần mới. Rồi cắt tóc hay cạo đầu mới. Mẹ, Dì hai rồi các thím, các chị thì nhuộm lại răng cho đen nhánh. Mình cứ tò mò xem nhuộm răng thế nào. Hoá ra thuốc nhuộm người ta đã quết sẵn vào những miếng lá nón bằng ngón tay trẻ con; buổi tối, các bà, các chị súc miệng, lau răng khô rồi dán thuốc vào răng, sáng hôm sau bóc miếng lá nón ra, răng đen nhánh. Nhưng phải ăn cháo cả ngày, đến hôm sau mới dám ăn cơm, để giữ cho thuốc nhuộm bám chắc. Tài thật, thế mà răng đen bền rất lâu. Cùng với đó là chuẩn bị mua trầu, cau, vỏ, lọ bình vôi cho đầy đủ để Tết ăn trầu cho ấm người, má hồng, môi đỏ…

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2022

MƯA XUÂN - Tùy bút của Nguyễn Xuân Diện

MƯA XUÂN
tạp văn của Nguyễn Xuân Diện

Xuân đã đem mưa về giăng khắp Hà thành. Một năm bốn mùa luân chuyển, mỗi một mùa dường như có một cái gì đó nổi trội lên, mà qua đó người ta cảm nhận được bước đi của thời gian.Với hạ là nắng, thu là gió heo may, đông là sương giá, riêng với xuân, đó là mưa. Mưa xuân. 

Không biết mùa xuân nào trong thuở hồng hoang xa xăm, là mùa xuân đầu tiên trời gieo mưa xuống, để rồi thành thông lệ có lẽ đến muôn đời. Cũng không ai biết ai là người đầu tiên nhìn ra được, cảm nhận được cái ý vị của mưa xuân. Và ai mà biết được là có bao nhiêu bài thơ viết về mưa xuân.

Mưa xuân không dầm dề nát đất thối cỏ như mưa thu, cũng không ồn ào, náo động như mưa rào tháng hạ. Mưa xuân êm êm giăng mắc bất ngờ. Mưa xuân như không rơi mà bay, bay lay phay như là bụi vậy.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

CHUYỂN MÙA - Tạp văn của Nguyễn Xuân Diện


Chuyển mùa

Nguyễn Xuân Diện
1993

Thế là mùa thu đã đi. Nhẹ nhàng và bâng khuâng như khi thu đến. Mới hôm nào thu khôi nguyên còn ngại ngùng e lệ, thế mà nay thu đã đi rồi!

Một sáng ngủ dậy, ngóng trời qua cửa sổ đã thấy gió lạnh kéo về. Nao nao nhớ tiếc một cái gì đó rất chi là vu vơ. Sắc trời cao xanh khoáng đạt của mùa thu đã không còn nữa. Bầu trời đã xám màu chì. Loáng thoáng vẫn gặp những đàn chim đi trú rét ở phương Nam xa xôi. Da thịt bắt đầu săn lại. Buổi sớm đã ngại dậy rồi!

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2021

Giàng Mí Mua: MỘT CÂU CHUYỆN THẬT NHIỀU CẢM XÚC

Một câu chuyện bình dị nhưng thật nhiều cảm xúc!

Giàng Mí Mua
(Hà Giang)

Trước tiên !! Mình xin cảm ơn đến các cô chú ở Miền Nam "cảm ơn cô chú nhiều lắm, yêu đồng bào Việt Nam mình"️.

Nếu nói giống như truyện cổ tích thì hành trình mình đi về cũng giống như vậy, vượt hơn 2000 km để về quê. Trong khi anh em ở cùng, họ có xe máy và đi hết, còn đúng 2 anh em không có xe máy để về.

Ngày 3/10 anh em đồng hương chuẩn bị lên xe máy để về, còn hai anh em chuẩn bị hai chiếc xe đạp để đi, lúc đó nghĩ chỉ cần cố gắng 1 tháng đạp xe có thể về nhà, 2 anh em bắt đầu khởi hành và đi.

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2021

TÔI ĐI HỌC - Thanh Tịnh


Tôi đi học

Thanh Tịnh

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG


BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG

Trên đường đi bộ thể dục buổi sáng về, chị H ghé hàng rau, hỏi trịch thượng:
 
- Mồng tơi bao nhiêu một bó?
 
- Dạ 6 ngàn ạ.
 
- Đắt thế, 4 ngàn nhé.
 
Ngần ngừ một lát rồi cô hàng rau cũng bán 4 ngàn/bó, nhưng khi cô cho rau vào túi, thì chị H đã kịp nhặt thêm 1 quả chanh, 4 quả ớt và mấy nhánh hành. Cô bé ngước mắt nhìn lên, lý nhí:
 
- Chị ơi chỗ chị lấy thêm ấy 1 nghìn đồng ạ.
 
- Ơ, con này hỗn nhỉ? Tao tát cho một cái lệch mặt đi bây giờ!
 
Cô bé bán rau rơm rớm nước mắt chẳng dám nói gì, chỉ nghĩ thầm: