Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Công Tự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Bùi Công Tự: NGHĨ GÌ NĂM MỚI?


NGHĨ GÌ NĂM MỚI ?

Bùi Công Tự

Chiều muộn 27 Tết, ở nhà một mình. Ở thành phố nhưng sâu trong hẻm nên lúc này yên tĩnh như nơi làng quê. Vợ chồng thằng con trai, từ trưa hôm qua đưa nhau về Cần Thơ ăn Tết sớm với gia đình ông nhạc .Có thằng cháu gọi mình là cậu ruột đem két bia đến thăm. Đang pha trà tiếp cháu thì chuông điện thoại reo, một người bạn từ Hà Nội nói lời chúc năm mới. Bỗng sực nhớ ra, lâu nay mình không viết gì, đơn giản là những điều mình suy nghĩ, chưa kịp viết ra thì mọi người đã nói trước rồi. Chỉ sáng sáng ở quán cà phê Tóc Mây, tụ tập cùng mấy ông bạn già sau khi tập thể dục thì mình vẫn bám sát tình hình thời cuộc phân tích hăng ngày.

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

HÔM NAY TƯỚNG NGỌ VỀ QUÊ, CẦU CHO LINH HỒN ÔNG SỚM ĐƯỢC SIÊU THOÁT

CẦU CHO LINH HỒN TƯỚNG NGỌ SỚM ĐƯỢC SIÊU THOÁT
Bùi Công Tự
Hôm nay, theo tâm nguyện cuối cùng của ông, Tướng Phạm Quý Ngọ được đưa về yên nghỉ nơi quê hương. Nơi đây, thủa ấu thơ chắc ông cũng như bao bạn bè trang lứa, cùng chăn trâu, cắt cỏ, mót lúa, mò cua.
Quê hương ông, xã Đông Cường, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình xưa kia thuộc huyện Thanh Quan. Địa danh này được mọi người biết đến nhờ tên tuổi một người đàn bà đã viết nên những bài thơ đượm chất hoài cổ, man mác nỗi buồn thanh cao bằng một thứ ngôn từ sang trọng, trang nghiêm, đẹp đến lạ lùng. Đó là Bà Huyện Thanh Quan.
Từ mảnh đất ấy, Phạm Quý Ngọ ra đi trên một hành trình dài 40 năm. Trời yêu ông cho ông đạt tới đỉnh cao của quyền lực, tiền tài và danh vọng. Nhưng rồi Trời lại phạt ông bắt ông vắn số bằng căn bệnh quái ác. Ông mới chỉ chớm sang tuổi 60, tuổi ấy bây giờ chưa già, khối người còn yêu đương, nhảy múa ấy chứ!
Bây giờ hành trình cuộc đời của tướng Ngọ kết thúc ở ba tấc đất quê nhà. Than ôi! Cát bụi lại trở về cát bụi!
Dân gian ta có câu cửa miệng: “Chết là hết!”. Câu đó đúng nhưng chỉ đúng với hạng thường dân, con sâu cái kiến. Còn đối với những người có tên tuổi, những người có ảnh hưởng lớn cho xã hội, những chính trị gia, nhất là những người ở đỉnh cao quyền lực thì có chết cũng chưa hết, có khi còn “sống mãi”. Những người ấy chết đi nhưng những việc họ làm khi sinh thời vẫn được người đời ghi nhớ. Tùy theo công đức hay tội lỗi của họ mà người đời thể hiện cách ứng xử khác nhau:

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

PHẠM QUÝ NGỌ ĐỐI MẶT NGUYỄN BÁ THANH

Trung tướng Phạm Quý Ngọ  - Thứ trưởng Bộ Công An

PHẠM QUÝ NGỌ ĐỐI MẶT NGUYỄN BÁ THANH
 

Bùi Công Tự

Trước tình trạng các cơ quan pháp luật, thanh tra, kiểm tra, kiểm toán… bị tham nhũng vô hiệu hóa, ĐCSVN đã tái lập Ban Nội chính, với hy vọng siết lại kỷ cương, chống được tham nhũng khôi phục niềm tin của dân với Đảng, tránh nguy cơ suy vong của Đảng và của chế độ.

Với mục tiêu quan trọng có tính chất sống còn như trên thì ắt người được chọn ngồi ghế Trưởng Ban Nội chính phải là một ông quan thanh liêm, cương trực, có bản lĩnh giống như ông Bao Công ở bên Tàu hay ông “ Bàn tay sạch” trong một bộ phim hình sự phương Tây.

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

BÙI CÔNG TỰ: CHO ĐẤT NƯỚC MỘT MÙA XUÂN ĐÍCH THỰC


CHO ĐẤT NƯỚC MỘT MÙA XUÂN ĐÍCH THỰC

BÙI CÔNG TỰ

Các bạn thân mến!

Đầu xuân khai bút, theo phong tục ngày tết cổ truyền, tôi xin gửi đến các bạn lời chúc  mừng tốt đẹp nhất cho năm mới Giáp Ngọ (2014) với niềm hi vọng “mã đáo thành công”.


Vẫn còn đây cho chúng ta một mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân của Trời Đất, rực rỡ sắc hoa, mơn mởn cành non lộc biếc, ngọn gió xuân thấm đẫm hương đồng. Và trên cao kia bầy én xuân đang chao lượn những vòng xoay bất tận miên man. Cảm ơn thiên nhiên của mảnh đất này đã tạm quên đi thương tích đầy mình để đem đến cho chúng ta một mùa xuân vẫn nhiều hương sắc.
Và vẫn còn đây của chúng ta một quê hương ấm áp yêu thương. Ngày xuân này chính là dịp tốt nhất để bộc lộ, để chia sẻ, để kết nối tình yêu thương ấy. Chỉ có tình yêu thương mới đem lại cho con người mùa xuân cuộc đời. Chân lý giản dị đó không phải ai cũng thấu hiểu? Bởi có một thực tế là những năm qua tình người đang có chiều hướng như nhan đề một bài hát … “phôi pha”.
Có một câu hỏi mà ai đó đặt ra không vô lý chút nào: Mùa xuân có ý nghĩa gì?
Chắc hẳn mùa xuân có ý nghĩa đẹp lắm nên nó mới đi vào thi ca của nhân loại cả ngàn năm. Trong thánh kinh của các tôn giáo đều có nói đến mùa xuân. Đọc truyện Kiều chúng ta thấy cụ Nguyễn Du sáng tạo chữ “xuân” đến cả trăm lần. Còn trong thi ca hiện đại thì mùa xuân đắm say trong các tác phẩm của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính, … Bỗng nhớ một câu tuyệt tác của “ông hoàng thơ tình Việt Nam”: 

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

BẢN LĨNH NHÂN DÂN


BẢN LĨNH NHÂN DÂN
BÙI CÔNG TỰ

Thế là Rồng Nhâm Thìn đã mãn nhiệm kỳ một năm ngắn ngủi. Theo thông lệ, Rắn Quý Tỵ kế nhiệm ngôi báu.
Cuộc chuyển giao quyền lực vừa diễn ra rầm rộ lúc giờ Tý với những màn pháo hoa rợp trời.
Tuy đây là cuộc chuyển giao thường kỳ nhưng là sự chuyển giao của Trời Đất, của thời gian - không gian, của cỏ cây hoa lá... cho nên lòng mỗi người đều cảm thấy bâng khuâng.
Nâng ly rượu mừng xuân mới, chúng ta ngoảnh lại quãng thời gian một năm vừa đi qua.
Đó là quãng thời gian 365 ngày bất ổn!

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

BÙI CÔNG TỰ: TẢN MẠN VỀ BẠN "CHỮ VÀNG"

 Posted by basamnews on 01/10/2012

TẢN MẠN VỀ BẠN “CHỮ VÀNG”

Bùi Công Tự
30-09-2012

Nhân ngày quốc khánh nước CHND Trung Hoa, trên tinh thần “thân thiện – cứng cỏi” (ý của ngài Đạt lai Lạt ma khuyên chúng ta ứng xử trong quan hệ Việt – Trung), mình muốn tản mạn với bạn chữ vàng đôi câu.

Được biết năm nay nước bạn kỷ niệm quốc khánh bằng một bình bông (hoa) cực bự đặt tại quảng trường Thiên An Môn, thu hút rất đông du khách đến chụp hình. Bình bông kết bằng hoa ấy có đường kính chân đế 50m, cao 15m, tức là diện tích chân đế ngót nghét 2000 m2 (25 x 25 x 3,1416) và chiều cao tương đương ngôi nhà 1 trệt 4 lầu. Cái tâm lý khoái to bự này chắc bên Tàu học được từ bên ta? Các bạn hẳn còn nhớ chúng ta đã lập nên những kỷ lục cỡ Guiness như chiếc bánh chưng khổng lồ (ruột độn bằng mút xốp) hay tượng Phật làm từ viên đá ngọc lớn nhất hành tinh.

Về mối quan hệ Viêt – Trung, mình muốn nói vắn tắt thế này: Trung Quốc là mối bất an thường trực đối với mọi người Việt Nam yêu nước. Đất nước ta, dân tộc ta sẽ không thể ngóc đầu lên được, dòng giống Lạc Hồng sẽ mãi mãi chịu nhục nhã, nếu ngay từ bây giờ chúng ta không thức tỉnh, không mạnh mẽ để thoát ra khỏi cái gọng kìm đại Hán bá quyền.

Nỗi bất an không chỉ đến từ những thực phẩm, hoa quả chứa đầy chất độc hại hằng ngày, hằng giờ tuồn vào Việt Nam từ bên kia biên giới. Không chỉ là nạn buôn người, nạn tiền giả, nạn lừa đảo ăn quỵt, … mà người Trung Quốc gây ra trên đất nước ta. Không chỉ là việc hàng trăm ngàn người Hoa có mặt trên các công trình xây lắp đang cướp đi cái cần câu cơm của con em chúng ta…

Nỗi bất an lớn nhất cho chúng ta là một cuộc chiến tranh xâm lược do Trung Quốc gây ra, nó có thể bắt đầu bằng việc đánh chiếm vùng biển và hải đảo của ta, cũng có thể họ đánh ta cả trên đất liền? Việt Nam là miếng mồi ngon mà đại Hán muốn đớp, đồng thời cũng là cái gai mà đại Hán muốn nhổ trong tham vọng lì lợm bất chấp đạo lý của chúng. Là nước lớn, có nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới, lại mang sẵn dòng máu Thiên triều, lại đã chi phối được thế giới ở mức độ đáng kể cho nên Trung Quốc sẵn sàng ngồi xổm trên dư luận để đánh Việt Nam. Cuộc chiến xâm lược Việt Nam của Trung Quốc có thể xảy ra ngay ngày mai, mà cũng có thể ít năm nữa, bất kể lúc nào nếu họ thấy thời cơ đã đến. Cho dù những cái loa của Bắc Kinh vẫn ngày đêm leo lẻo nói hoà bình.

Nói thế không có nghĩa là Trung Quốc muốn làm gì cũng được. Thể chế chính trị của họ, chính quyền của họ đang bị đe doạ. Một đất nước mà lan truyền cả tin đồn lãnh tụ bị ám sát, đủ biết đất nước ấy bất ổn thế nào? Lịch sử đã cho thấy không ít lần chính người Trung Quốc tàn phá đất nước họ, gây bao thảm hoạ cho dân tộc họ.

Với Trung Quốc sự đe doạ không đến từ bên ngoài mà ở ngay trong long đất nước họ. ĐCS Trung Quốc đang duy trì một chế độ bị cả loài người bài xích, phê phán, rũ bỏ, thậm chí coi là ghê tởm. Quyền lực chính trị ở Trung Quốc là một thế giới kín bưng, luôn luôn bí mật, “một lỗ đen, một vùng tối và bí ẩn, một hậu trường không ai có thể lọt vào” (đài RFI).

Vì sao ĐCS và chính quyền Trung Quốc không dám minh bạch? Hơn ai hết người Việt Nam chúng ta hiểu rõ điều này vì chính chúng ta đang phải chịu đựng những gì tương tự.

Những người Trung Quốc chân chính như luật sư Lưu Hiểu Ba, luật sư Trần Quang Thành, hoạ sĩ Ngải Vị Vị, … đã nhiều lần lên tiếng phản kháng. Một đất nước bất ổn đến nỗi ngân sách chi cho ngành an ninh nhiều hơn cả cho quốc phòng, ngành an ninh lấn át ngành tư pháp. Sự công bằng làm sao có được khi hệ thống tư pháp khép kín. Nhiều phiên toà tiếng là xét xử công khai nhưng người dân và nhà báo bị ngăn cản tham dự. Do thiếu thông tin chân thực nên mới có nhiều đồn đoán,  ví dụ có tin đồn trong phiên toà xử bà Cốc Khai Lai mới đây, người phụ nữ đứng trước vành móng ngựa là một người được thuê để đóng thế cho can phạm? Hầu hết các bản án ở Trung Quốc đều được phán quyết trong các cuộc họp kín trước ngày mở phiên toà (án bỏ túi, án Kănguru). Khi công lý bị chà đạp thì tất yếu có đấu tranh, nhà nước thối nát tất bị lật đổ. Hồ Cẩm Đào hay Tập Cận Bình (Tập cận …Đào) không thể dương dương tự đắc mà đe doạ thế giới.

Với Việt Nam, mới vài chục năm nay thôi, Trung Quốc đã đánh, đã cưỡng chiếm, đã liên tục đe doạ, phá hoại. Họ chưa thoả mãn dục vọng đen tối tham lam nên họ sẽ tiếp tục đe doạ, phá hoại, lừa gạt và đánh và chiếm!

Chẳng lẽ chúng ta, với lịch sử bất khuất bốn ngàn năm, giờ đây lại hèn nhát?

Không, nhân dân ta chắc chắn không hèn nhát!

Quân đội ta chắc chắn không hèn nhát!

Thế còn những người lãnh đạo của chúng ta thì sao? Trong thâm tâm thì tôi nghĩ các vị ấy cũng không hèn nhát. Bởi vì hầu hết các vị lãnh đạo hiện nay thời trai trẻ đã chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Nhưng trước những hành động đe doạ xâm lược ngang ngược của Trung Quốc, các vị đã không thể hiện rõ ràng, dứt khoát quan điểm của mình. Vì thế nhân dân không hiểu được các vị đang nghĩ gì, đã làm những gì, có vì đất nước, vì dân tộc, vì nhân dân, vì con cháu không? Hay là vì ai, cho ai?

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã nói rằng hiện nay là giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử. Ông bạn thân của tôi từ Hà Nội nhắn tin: “7h 30 VTV3 chiếu phim Thần thám Địch Nhân Kiệt,  hay! Xem cảnh triều đình Trung Quốc lúc bấy giờ có những nét giống như đang diễn ra ở ta bây giờ vậy”. Chao ôi! thế thì nguy quá rồi!

ĐCS Việt Nam đang thực hiện nghị quyết TW4 (khoá XI). Tôi nghĩ rằng cùng với việc phê và tự phê bình về sự suy thoái, biến chất về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống; cùng với việc tìm ra những nhóm lợi ích để loại trừ, cùng với việc thay thế những người không đủ đức tài trong những cương vị lãnh đạo, các vị cần kiểm điểm sâu sắc xem những chủ trương nào, những tổ chức nào, những cá nhân nào đã để cho Trung Quốc xâm nhập quá sâu vào mọi lĩnh vực, kìm kẹp không cho đất nước ta phát triển, làm cho ta phụ thuộc vào họ, phải quay trên quỹ đạo của họ, biến đất nước ta thành sân sau của họ. Chỉ khi nào nhận thức ra điều này thì mới hy vọng có cơ hội “thoát ra khỏi Trung Quốc”.

Tôi công nhận rằng có những người Việt Nam run sợ trước Trung Quốc. Nhiều người chỉ biết thông tin một chiều, nhiều nguời vì những lợi ích trong làm ăn với Trung Quốc, cũng có người do nhu nhược, ươn hèn hay như lời Chủ tịch nước Trương Tấn Sang “cõng rắn cắn gà nhà”.

Trên truyền thông lại có những bài viết đề cập đến việc Mỹ và Trung Quốc phân chia thế giới để khống chế, thực chất là cai trị. Nếu điều đó có thật thì Việt Nam, với vi trí ở sát nách Trung Quốc thì sẽ bị đại Hán cai trị chứ gì?

Có người lại cho rằng Việt Nam cần “thân Mỹ” để Mỹ cứu giúp nếu bị Trung Quốc đánh. Nhưng cũng có người nói Trung Quốc đang là chủ nợ cả ngàn tỷ đô la của Mỹ, lợi ích của Mỹ ở Trung Quốc lớn hơn với Việt Nam nhiều, nên Mỹ thực dụng sẽ không hy sinh quyền lợi với Trung Quốc để bảo vệ Việt Nam?

Tóm lại chưa biết ai đúng, ai sai, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào?

Đúng đắn nhất là ta phải tự lo, tự gánh vác vận mệnh dân tộc, tự mình cứu mình.

Lịch sử cho thấy có con đường tồn tại và phát triển cho những nước nhỏ ở cạnh nước lớn, cạnh nước hiếu chiến. Thuỵ Sỹ vẫn tồn tại bên cạnh Đức Hitle là một bằng chứng. Thậm chí Hitle còn phải mang tiền nhờ ngân hàng Thuỵ Sỹ giữ hộ.

Nước nhỏ vẫn được các nước lớn nể trọng khi họ đủ mạnh và có tư cách, tức là biết tự trọng, không hèn nhát. Nói như Đạt lai Lạt ma là “cứng cỏi”. Nước Mỹ mạnh thế, giàu thế mà cũng vui mừng tưng bừng khi được nước Thuỵ Điển nhỏ bé tặng cho những giải Nobel, lấy làm vinh dự lắm trước nhân loại.

Còn làm thế nào để Việt Nam tồn tại và phát triển bên cạnh nước Trung Quốc tham lam thì nhiều chính khách, nhiều học giả sáng suốt, tài ba đã chỉ ra. Tôi không dám lạm bàn.

Bạn Trung Quốc thân mến, nhân ngày Quốc khánh nước bạn (01.10) hãy để tôi nói thật điều này:

Đó là không gì nham hiểm bằng cái gọi là “tình hữu nghị Trung – Việt”. Đáp lại, không gì giả dối bằng cái gọi là “tình hữu nghị Việt – Trung”!

Hãy sống chân thật với nhau bạn ơi!

Hán và Việt là hai giống người khác nhau. Này nhé, người Hán cao to hơn, da trắng hơn, mắt một mí ti hí. Còn người Việt nhỏ bé hơn, màu da sậm hơn, mắt hai mí mở to.

Dù khác nhau về hình thức như thế nhưng hãy giống nhau ở chỗ cùng yêu chuộng hoà bình.

Mong bạn yêu chuộng hoà bình, trọng lẽ phải, thượng tôn công lý quốc tế. Chứ chưa mong bạn yêu thương chúng tôi.

Nhiệt liệt chào mừng Quốc khánh nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa! Bao giờ tôi mới có thể nói câu ấy một cách thật lòng nhỉ?

Sài Gòn, ngày 30 tháng 9 năm 2012.
Bùi Công Tự
Nguồn: Ba Sàm

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

AI BẮT CÁC CHÁU THẾ NÀY?


Ai bắt các cháu thế này

Nguyễn Tường Thụy.


Hàng rào chắn trên đường Điện Biên Phủ ngăn người biểu tình tới khu vực đại sứ quán Trung Quốc được dựng lên rất kiên cố.

Ngoài các bức ba-ri-e bằng sắt, chĩa đầu nhọn tua tủa được liên kết bằng các sợi dây chão to, hàng rào ấy còn kèm thêm bức rào bằng người bảo vệ.

Những người này đứng choãi chân ra phía sau, sẵn sàng đẩy hàng rào lên phía trước để chặn những người biểu tình vượt qua biên giới.

Bên kia hàng rào là công an và các cháu thanh niên tình nguyện. Bên này là những người biểu tình yêu nước. Nhưng bên ngoài hay bên trong đều là đất nước mình và đều là người Việt Nam cả. Vậy mà hình thành nên hai tuyến có tư tưởng, mục đích đối lập nhau.

Thôi thì cứ cho là yêu cầu của chính quyền, cố giữ tình hòa hiếu với anh bạn láng giềng có lòng tham vô đáy, đừng để anh ta nổi giận đi thì công việc ấy là công việc của cảnh sát. Sao lại dính dáng đến các cháu thanh niên ở đây.

Lực lượng công an không thiếu người, chưa kể một lực lượng dân phòng dồi dào ở các phường xã, sao lại phải huy động đến các cháu nam nữ thanh niên.

Hẳn đây là một ý đồ chính trị. Chính quyền muốn chứng tỏ rằng, đối lập với những người biểu tình không chỉ là lực lượng cảnh sát mà còn có cả các cháu thanh niên gọi là tình nguyện ủng hộ họ.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Bùi Công Tự: MẤY BÀI BÁO VÀ THƠ HAY, VIẾT VỀ LỰC LƯỢNG CAND

Mấy bài báo và thơ hay
viết về lực lượng công an nhân dân
Bùi Công Tự

Ngành Công An nước ta có một đội ngũ báo chí và văn học nghệ thuật hùng hậu, ăn nên làm ra, nhiều ông phát quan lớn. Có hai nhà văn Công an mang hàm cấp Tướng là ngài Trung tướng nhà văn Hữu Ước và ngài Thiếu tướng nhà thơ Khổng Minh Dụ. Còn các vị hàm đại tá, thượng tá là nhà văn, nhà báo mặc sắc phục công an như các ông Nguyễn Như Phong, Hồng Thanh Quang, … thì nhiều không đếm xuể. Cho nên văn chương, báo chí viết về ngành Công an rất “phong phú” và có nhiều độc giả.

Mấy ngày gần đây chỉ kể riêng những bài viết phản ánh hoạt động của ngành công an trong vụ cưỡng chế giải tỏa đất đai ở Văn Giang (24/04/2012) tôi đã thống kê được khoảng 100 bài (chủ yếu trên báo mạng).

Dưới đây tôi xin điểm vài bài về đề tài trên mà tôi tâm đắc của các tác giả Minh Đoàn, Mai Thanh Hải và Lê Hoài Nguyên.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Bùi Công Tự: ĐỪNG ĐỐI THOẠI THEO KIỂU QUAY LƯNG VỚI NHÂN DÂN

Người dân Văn Giang và các tỉnh kéo đến trụ sở thanh tra chính phủ sáng 11.4.2-2012
 ĐỪNG ĐỐI THOẠI THEO KIỂU QUAY LƯNG VỚI NHÂN DÂN
BÙI CÔNG TỰ

Sáng 2/5 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã họp trực tuyến với các bộ ngành và các địa phương về công tác tiếp dân, giải quyết khiếu nại tố cáo. Tại đây, ông Thủ tướng đã phát biểu những nội dung mà nếu làm được như lời ông nói thì dân chẳng còn ai phải khiếu kiện nữa. Bạn đọc có thể đọc những lời phát biểu của Thủ tướng trên các báo ra ngày hôm qua 3/5/2012, tôi miễn ghi lại đây.

Ông Thủ tướng nói như thế, nhưng cũng trong hội nghị này một trong những thuộc cấp của ông là ông Nguyễn Khắc Hào (PCT UBND tỉnh Hưng Yên) thì lại dối trá một cách trắng trợn, đến nỗi nhà văn Nguyễn Quang Lập phải hạ bút:

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Bùi Công Tự: CÂU CHUYỆN BÊN BÀN TRÀ

Câu chuyện bên bàn trà
Bùi Công Tự

Mấy ông già hưu trí ngồi quanh bàn trà vốn đều là cán bộ cỡ “cao cấp”. Tuy thời đương chức quyền không “sai phạm”, “khuyết điểm” gì nhưng nhờ có chút bổng lộc nên bây giờ dù tình hình kinh tế nước nhà có lạm phát như Zimbabwe thì các cụ đây vẫn cứ rủng rỉnh, còn lâu mới xiêu dẹo như mấy anh chị công nhân ngoài đường kia.

Tuy nhiên nhiệt tình cách mạng và lòng yêu nước thuở đương trai vẫn còn sôi nổi lắm, nó băng qua những cơn huyết áp, gút, tiểu đường, nó bừng bừng trong những câu chuyện thời sự bên bàn trà.