Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Thư giãn cuối tuần: KỸ NĂNG GIẬT TÍT CỦA BÁO CHÍ

KỸ NĂNG GIẬT TÍT CỦA BÁO CHÍ

Thư giãn cuối tuần - Trong Ngày hội của các Phóng viên, Biên tập viên Báo chí, Ban Tổ chức nảy ra sáng kiến tổ chức cuộc thi để tìm ra "Thần tượng phóng tin Việt Nam Idol".

Chủ điểm đưa ra là cách thi triển công phu phóng tin, với đầu bài cụ thể: "Từ vụ trọng án trong Văn học xưa: Chí Phèo đâm chết Bá Kiến"...

Hàng loạt các anh tài từ rất nhiều cơ quan Báo chí lớn, có truyền thống đã hồ hởi tranh tài với đúng những sở trường mà mình đang có. Dưới đây là bản tổng hợp kết quả:

1. Chuyện anh Chí đâm chết Bá Kiến, có thể "thi triển" các tựa đề:

 - Kinh hoàng vụ sát hại Trưởng thôn Vũ Đại

- Say rượu, đâm chết cán bộ thôn

- Đã tìm được kẻ giết Trưởng thôn làng Vũ Đại

- Bi kịch làng Vũ Đại: Trưởng thôn bị giết tại nhà

- Kẻ giết Trưởng thôn Bá Kiến là người cùng làng

- Nghi phạm giết Trưởng thôn đã có tiền án

- Trưởng Công an làng Vũ Đại: Chúng tôi đang tiếp tục điều tra. 

2. Sau đó, có thể khai thác chuyện anh Chí với chị Nở trong vườn chuối:

- Sốc với hình ảnh giới trẻ công khai tình yêu trong vườn chuối

- Có hay không vụ hiếp dâm trong vườn chuối

- Vừa ra tù, đã phạm tội hiếp dâm

- Đau lòng người đàn bà dở bị cưỡng bức

- Chân dung kẻ đồi bại tại làng Vũ Đại

- Đã xác định được kẻ hiếp dâm chị N.

- Vụ lạm dụng tình dục ở làng Vũ đại – Công an thôn vào cuộc

3. Tiếp tới, chuyển ngay sang các nội dung:

- Phát sốt vì bộ ảnh cực "nóng" của Thị Nở

- Bé Nở "lạ lẫm" trong trang phục tứ thân

- Thị Nở vai trần đi vo gạo

- Thị Nở thổ lộ về mối tình đầu

- Thị Nở e ấp bên người "đặc biệt"

- Thị Nở hot với yếm đào bên bờ sông

- Thị Nở: Anh ấy không phải là đại gia

- Thị Nở: Giữa tôi và anh Chí chỉ là mối quan hệ cùng thôn

- Thị Nở: Còn quá sớm để nói về chuyện yêu

- Lộ ảnh sốc Chí Phèo & Thị Nở trên Facebook

- Chí Phèo: Tôi chỉ coi em Nở như em gái

- Những bóng hồng trong cuộc đời anh Chí

- Rộ tin đồn Bá Kiến là người thứ 3

- Dàn sao nông dân "kute" làng Vũ Đại cùng chúc mừng cho bé Nở

- Xôn xao đoạn ghi âm đêm hẹn hò của chị Nở và anh Chí tại vườn chuối

- Chí Phèo & Thị Nở: đẳng cấp chuyện tình Titanic

4. Nếu "có tầm nhìn" thì đi ngang sang các đề tài:

- Cảnh tỉnh về lối sống buông thả của 1 bộ phận thanh niên nông thôn

- Nói về vấn nạn lạm dụng tình dục ở nông thôn

- Có hay không việc cần thiết đưa giáo dục giới tính về nông thôn

- Tình trạng thất nghiệp ở nông thôn và các hệ lụy xã hội

5. Hoặc xoáy sang các chủ đề hút khách:

- Rượu, cháo hành (không thịt) và câu chuyện an toàn tình dục

- Rượu và chuối xanh: Thần dược của tình yêu !

- Cháo hành có phải là phương pháp phục hồi hữu hiệu sau khi làm chuyện ấy?

6. Và cuối cùng là "vét máng":

- Làng Vũ Đại ngày ấy và bây giờ

- Lật lại Hồ sơ vụ án Chí giết Kiến

- Những chuyện chưa kể về anh Chí Phèo

- Lương y Phạm Thị Hồng nghi ngờ Chí "còn nguyên": Có hay không chuyện tình Vườn chuối?..
 
Nguồn: Mai Thanh Hải-Blog.

THƯ NGỎ GỬI TOÀN THỂ ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI KHÓA XIII


Thư gửi nhờ chú Diện chuyển giúp đến ĐBQH Dương Trung Quốc và toàn thể ĐBQH khóa XIII
Thưa chú Diện, hôm nay cháu lại xin phép làm phiền chú thêm 1 lần nữa để nhờ chú chuyển giúp cháu Thư Ngỏ này đến toàn thể các đại biểu Quốc hội khóa XIII, đặc biệt là đến tận tay đại biểu Dương Trung Quốc. Bản lưu trữ trên blog, xin chú vẫn để tên cháu là Một Người Việt Nam.
Cháu xin cảm ơn chú Diện thật nhiều.
Thưa đại biểu Quốc hội khóa XIII Dương Trung Quốc, cháu là 1 công dân Việt Nam quan tâm sâu sắc đến dự án Luật Biểu Tình mà Quốc hội đang tranh luận tại các phiên họp vừa rồi. Hôm nay, cháu gửi bức thư ngỏ này, là để trình bày toàn bộ suy nghĩ, nhận thức và ý muốn của mình đối với dự thảo Luật nêu trên để Quốc Hội được nghe kỹ và rõ hơn nguyện vọng của một công dân. Sở dĩ cháu viết bức thư ngỏ này, là vì bức xúc gay gắt với những phát biểu của đại biểu Hoàng Hữu Phước và một số đại biểu a dua theo phát biểu đó. Cháu gửi thư này đến bác, vì tin rằng bác thực sự là một đại biểu Quốc Hội tâm huyết và điều quan trọng nhất là biết lắng nghe nguyện vọng của nhân dân mà đại biểu Hoàng Hữu Phước không có được. Cháu dùng quyền công dân của mình để hi vọng và tin tưởng những ý kiến này sẽ được bác nêu ra trước Quốc Hội trong các phiên họp tiếp theo nhằm làm rõ nhu cầu cần thiết của việc xây dựng Luật Biểu Tình trên quan điểm của một công dân hòng đáp ứng nguyện vọng và yêu cầu chính đáng của người dân Việt Nam cũng như góp phần tích cực vào việc quản lý xã hội một cách hợp lý, hợp tình và hiệu quả hơn.
Vì không có nhiều thông tin về bác cũng như điều kiện không thuận lợi để trao tận tay bác thư này, nên cháu xin mạn phép chuyển nó đến bác thông qua sự giúp đỡ của Ts Nguyễn Xuân Diện là một người đủ tư cách để gửi đến bác trọn vẹn sự tôn trọng đúng mực từ cháu.
Thưa bác, dù là trong phiên họp vừa qua, Quốc Hội chỉ có một mình bác đứng lên thể hiện quan điểm đòi hỏi xây dựng Luật Biểu Tình, nhưng xin bác hãy tin rằng đó là nguyện vọng của nhân dân và chắc chắn nhân dân sẽ không để bác phải cô độc một mình.
Cháu xin chân thành cảm ơn bác và xin kính chúc bác sức khỏe, nghị lực, quyết tâm để giữ vững lý tưởng là một người đại diện xứng đáng của nhân dân và để xây dựng đất nước ta ngày càng tốt đẹp, vững mạnh hơn.
Cháu
__________________
THƯ NGỎ GỬI TOÀN THỂ ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI KHÓA XIII
NƯỚC CHXHCN VIỆT NAM

Kính thưa toàn thể ĐBQH khóa XIII nước CHXHCN Việt Nam,

Tôi là một công dân Việt Nam đã từng tham gia biểu tình phản đối thái độ bành trướng và hành vi xâm lược chủ quyền biển đảo Việt Nam của Trung Quốc vào ngày 05 tháng 06, 2011 và 12 tháng 06, 2011 vừa qua tại Sài Gòn, quan tâm sâu sắc đến một số vấn đề hiện tình đất nước và đặc biệt là vấn đề mà tôi sẽ đề cập trong thư này, là dự thảo về Luật Biểu Tình đang được đệ trình và thảo luận trước Quốc Hội trong các phiên họp vừa qua.

Tôi là người ủng hộ chủ trương xây dựng Luật Biểu Tình vì thế tôi hoàn toàn đồng quan điểm với đại biểu Dương Trung Quốc và vô cùng bức xúc trước phát biểu của đại biểu Hoàng Hữu Phước cũng như những ý kiến đồng dạng của hai đại biểu Trương Trọng Nghĩa và Nguyễn Thanh Tùng. Tôi xin trình bày quan điểm của mình về dự án Luật này như sau:

-    Với tôi, Luật Biểu Tình là cực kỳ cần thiết và bức thiết. Vì lẽ, việc tự do biểu lộ tình cảm, chính kiến một cách ôn hòa, trật tự là quyền của công dân trong mọi quốc gia văn minh và việc quản lý tốt diễn biến của những cuộc biểu tình như thế thuộc về trách nhiệm của nhà nước. Cần nhìn nhận nghiêm túc rằng, Luật Biểu Tình là những định chế, những giới hạn cho phép để không chỉ giúp công dân thực hiện quyền lợi chính đáng của mình mà còn góp phần rất tích cực vào khả năng quản lý xã hội của nhà nước. Luật Biểu Tình không được xây dựng để tạo ra những cuộc biểu tình bát nháo, hỗn loạn và vô trật tự mà là nó hợp thức hóa và đề ra chuẩn mực cũng như giới hạn cho việc biểu tình nhằm hạn chế tối đa những yếu tố tiêu cực và nguy hiểm chưa lường trước được. Không có Luật Biểu Tình thì nhà nước cũng không thể cấm người dân biểu tình, nhưng như thế khoảng cách giữa nhân dân và nhà nước sẽ ngày càng xa hơn và những tâm tư, nguyện vọng của nhân dân sẽ khó mà được nghiêm túc lắng nghe, tiếp thu và đáp lại. Chưa kể, vì không có Luật dẫn đến sự lúng túng trong quản lý khiến phát sinh nhiều hành vi tiêu cực trong việc xử lý trấn áp càng làm gia tăng thêm những bức xúc sẵn có của quần chúng đồng thời đẩy khoảng cách giữa nhà nước và nhân dân ngày càng cách xa nhau. Đó là yếu tố vô cùng nguy hiểm cho sự bền vững của một nhà nước, gây ảnh hưởng xấu rất lớn đến lòng tin và sự thống nhất đồng lòng giữa nhân dân và chính phủ. Vì thế, Luật Biểu Tình thực chất là hỗ trợ cho nhà nước nhiều hơn là cho nhân dân. Việc mong muốn và yêu cầu có Luật Biểu Tình là hành động tích cực để giúp nhà nước quản lý xã hội một cách nhẹ nhàng, thân thiện hơn đồng thời người dân được đảm bảo quyền lợi và bảo vệ tính mạng để can đảm bày tỏ những nguyện vọng chính đáng của mình ôn hòa, trật tự và nhã nhặn.

-   Quyền biểu tình của nhân dân là điều đã được khẳng định trong Hiến Pháp, tức là dù chưa có Luật, nhưng nó đã được công nhận, đồng nghĩa rằng nhân dân được quyền biểu tình vì điều đó không bị cấm. Luật Biểu Tình chỉ là để giúp nhà nước và nhân dân cùng quản lý cho tốt quyền đương nhiên ấy nhằm tránh phát sinh những tiêu cực. Cần nhớ rằng, chính thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã đề ra ý định soạn thảo Luật Biểu Tình và giao cho Bộ Công An thực hiện, tức là Luật này sẽ được soạn thảo ra từ những người quản lý việc biểu tình chứ không phải từ những người đòi hỏi biểu tình, cho nên không thể nói Luật này sẽ không phù hợp và không có lợi cho nhà nước. Và tôi khẳng định rằng, những công dân thấy cần thiết phải có Luật Biểu Tình là những công dân thực sự ý thức tôn trọng nhà nước và Pháp Luật cũng như mong muốn rằng việc bày tỏ chính kiến, thái độ của mình phù hợp với sự quản lý của chính quyền và tránh gây khó khăn, căng thẳng cho cơ quan hành pháp dẫn đến những đối đầu không đáng có. Đó là một ý thức tốt đẹp và chính đáng.

-    Đại biểu Hoàng Hữu Phước chỉ nhìn duy nhất khía cạnh tiêu cực nhất của việc biểu tình từ một phía mà dám phát biểu lớn lối như vậy là xúc phạm nhân dân. Lương bổng của một đại biểu Quốc Hội nước ta thì chắc không cao, nhưng đại biểu Hoàng Hữu Phước cần ý thức sâu sắc rằng, những đồng tiền mà ông sẽ nhận ấy, là một phần mồ hôi, nước mắt của nhân dân, là máu xương của những người đã chiến đấu và hi sinh vì tổ quốc. Mong rằng ông ghi nhớ. Hôm nay, với tư cách là một công dân nước CHXHCN Việt Nam, tôi thẳng thắn phê bình đại biểu Hoàng Hữu Phước là thiếu ý thức trách nhiệm và nông cạn. Nếu ông không thay đổi, thì tôi – một công dân - không cần một người đại diện cho mình như thế. Vì với một ý thức hệ tiêu cực và cực đoan như vậy cộng với sự thiếu sáng suốt khi nhìn nhận diễn biến và bản chất của các vấn đề (những luận điểm mà ông đã đưa ra để phản bác dự thảo Luật Biểu Tình trong phát biểu của mình) tôi không nghĩ rằng ông sẽ đủ trình độ và tư cách đại diện cho nhân dân cũng như tham gia cùng chính phủ điều khiển lèo lái con tàu đất nước.

-    Biểu tình là hành động dùng lực lượng số đông nhằm tạo sức mạnh cho những yêu cầu, thái độ, chính kiến, nguyện vọng của một khối quần chúng có cùng suy nghĩ nhằm thu hút sự chú ý và thúc đẩy quan tâm của nhà nước nhờ giá trị quy mô đông đảo đánh vào yếu tố nhận thức, tinh thần. Nó là một hành động tích cực và thiện chí và cũng là phương tiện hữu hiệu để công dân đối thoại với nhà nước, với lãnh đạo khi mà những tiếng nói riêng lẻ bị phớt lờ, bỏ ngoài tai. Thời đại văn minh này không cho phép những cuộc biểu tình với vũ trang và bạo động nhằm phá hoại những giá trị hiện hữu, nhưng mọi con người cần phải được quyền cất lên tiếng nói của mình và cần được Pháp Luật bảo vệ quyền căn bản đó.
.
-    Luật Biểu Tình sẽ thiết lập những chuẩn mực, giới hạn để những biểu lộ thái độ, tình cảm, nhu cầu của quần chúng không đi quá mức độ cho phép đảm bảo sự ổn định và trị an. Cũng như sẽ là những giao ước để nhà nước quản lý các cuộc tụ tập biểu tình nơi công cộng nhằm tránh khỏi những tác động bất ngờ hoặc có chủ đích không mong muốn. Cá nhân tôi không bao giờ cho rằng một sự việc thiếu quản lý nào lại có thể diễn biến tốt đẹp hơn là khi nó được chuẩn bị đầy đủ về phương tiện vật chất lẫn tinh thần. Và đó là sự thiết yếu cần thiết của xây dựng Luật.

-    Chúng ta cũng cần nhớ rằng, chính phủ là cơ quan lãnh đạo, quản lý nhà nước và quốc gia, nhưng điều đó không có nghĩa là chính phủ luôn luôn đúng. Vậy thì, khi chính phủ đưa ra một quyết sách không phù hợp thì nhân dân phải tuân thủ nhưng ức chế và âm thầm chống đối, phản kháng sẽ tốt hơn hay là nhân dân bày tỏ nguyện vọng của mình để chính phủ điều chỉnh chính sách cho phù hợp thì tốt đẹp hơn? Ai cũng sẽ có lúc sai lầm và chỉ có những người biết lắng nghe, biết nhận lỗi và sửa đổi mới là người được tôn trọng và tin tưởng. Điều cần thiết nhất của một chính phủ yêu nhân dân, đất nước mình. Không ai lại có một cái tai và hai cái miệng, tức là người ta cần phải biết lắng nghe nhiều hơn là nói, những người đại diện cho người khác, những người sử dụng tư cách đại diện cho người khác thì lại càng phải cần lắng nghe kỹ càng hơn, nghiêm túc hơn những tiếng nói đã lựa chọn mình. Đại biểu Hoàng Hữu Phước đã bịt hai tai, lại dùng tư cách đại diện cho người khác để áp đặt nhận thức của cá nhân, đương nhiên không thể nói đó là một hành động phục vụ quyền lợi của nhân dân được. Xin cảm ơn đại biểu Dương Trung Quốc đã có một lời đáp trả thích đáng trước hành vi đó: "Tại diễn đàn Quốc hội, chúng ta hãy nhân danh cá nhân mình thôi, trừ khi chúng ta có sự ủy nhiệm, hoặc có điều tra định lượng để nói rằng người dân phản đối, người dân băn khoăn trước định lượng đó, nó dẫn đến tiêu cực xã hội", câu nói này là điều mà tôi hài lòng và mong muốn. Còn ông Hoàng Hữu Phước là đại biểu của nhân dân nhưng lại bảo vệ mù quáng cho chế độ chính trị là không đúng chức năng và vô trách nhiệm. Gọi là bảo vệ mù quáng vì thực chất nó phản tác dụng, nó tạo ra những nhận thức không tốt từ nhân dân dành cho nhà nước đồng thời làm suy giảm luôn uy tín của chính phủ, một điều cực kỳ nghiêm trọng trong quản lý quốc gia.

-    Biểu tình sẽ chỉ dẫn đến chống chính phủ như đại biểu Hoàng Hữu Phước nói, khi mà quá nhiều nguyện vọng chính đáng của quần chúng bị gạt bỏ đồng thời chính phủ không có thiện chí cải thiện tình hình mà thôi. Thưa đại biểu Hoàng Hữu Phước, phải chăng ông muốn nói chính phủ Việt Nam hiện nay là như vậy nên ông mới quan ngại và kịch liệt phản đối Luật Biểu Tình?

-    Trong thời buổi khó khăn kinh tế này, không có ai đủ thời giờ rảnh rỗi để hở cái gì ra cũng biểu tình, chỉ khi bức thiết lắm, cần kíp lắm, ức chế lắm, dầu sôi lửa bỏng lắm hay vui mừng lắm, yêu thương lắm thì người ta mới phải dành dụm thời gian mà thể hiện thái độ, tình cảm của mình với nhau, tôi không hiểu vì lý do gì đại biểu Hoàng Hữu Phước lại lo sợ biểu tình sẽ gây ra rối loạn đến như vậy. Cho dù hiện tình chính trị Việt Nam có phức tạp thế nào, ông cũng cần phải hiểu rằng xã hội vẫn luôn còn những con người đủ sáng suốt và thiện chí chứ. Và chính phủ nên tôn trọng, lắng nghe và chăm lo cho họ. Còn nếu như nhìn đâu cũng chỉ thấy người xấu, kẻ ác và tiêu cực, thì còn gì là một đất nước, một quốc gia. Nếu đại biểu lo lắng rằng nhân dân dễ bị kích động, xúi giục bởi những mưu đồ chính trị đen tối, thì nhiệm vụ nằm ở những chính sách quản lý xã hội, tuyên truyền vận động, giáo dục nhận thức, chứng minh thực tiễn, xây dựng các Bộ Luật chi tiết, đầy đủ, sâu sát, thực tế, kỹ lưỡng, nghiêm chỉnh, rõ ràng hơn chứ không phải là dẹp bỏ Luật Biểu Tình.

-    Một điều cần lưu ý là không phải nếu không có luật biểu tình thì dân sẽ không dám biểu tình, mà ngược lại, việc tức nước vỡ bờ sẽ càng nguy hiểm và dễ lâm vào trạng thái tiêu cực hơn nữa, tức là tổn hại cho toàn xã hội, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận mệnh quốc gia. Còn nếu nói như đại biểu Hoàng Hữu Phước là mục tiêu của biểu tình là bạo động và lật đổ thì tôi xin nói thẳng rằng nhận thức ấy ấu trĩ và nông cạn. Bởi lẽ, nếu một khi đã lâm đến hiện trạng bất tuân dân sự tạo thành bạo động, thì không còn chỗ cho sự hiện diện của Luật Pháp nữa, nghĩa là có hay không có Luật Biểu Tình cũng vậy mà thôi. Chính vì vậy, tôi mong muốn Quốc Hội suy nghĩ về những thành ý tốt đẹp của chúng tôi, để xây dựng Luật Biểu Tình nhằm hợp pháp hóa quyền lợi chính đáng của nhân dân cũng như tạo điều kiện thuận lợi cho cơ quan hành pháp thực thi quản lý.

-    “Câu hỏi được đặt ra ở đây là dự án Luật biểu tình đã tham vấn ý kiến, nguyện vọng của cử tri, công dân là người cao tuổi, cựu kháng chiến, cựu chiến binh, anh hùng các lực lượng vũ trang, anh hùng lao động, tập thể nông dân, tập thể quân đội, công an, những chiến sỹ biên phòng đang trấn giữ biên cương của tổ quốc và hải đảo quốc gia, những nhà tu hành chân chính hay chỉ vì một nhóm nhỏ vài chục, vài trăm sinh viên, học sinh, những người chưa là những công dân có thu nhập, có việc làm”. Thưa đại biểu Hoàng Hữu Phước, và để trả lời cho viện chứng hết sức ngớ ngẩn của ông, tôi xin nói rõ một điều rằng: Tôi là một công dân Việt Nam, năm nay hai mươi sáu tuổi, đã tự đi làm để nuôi bản thân mình và góp phần xây dựng xã hội. Tôi ủng hộ và mong muốn xây dựng Luật Biểu Tình. Sau này, khi phát ngôn những điều tương tự, xin ông hãy dùng tư cách cá nhân.

Kính thưa Quốc Hội,

Những yếu tố tích cực của việc biểu tình cũng như sự thiết yếu cần có một Luật Biểu Tình trong bối cảnh hiện nay thì đại biểu Dương Trung Quốc đã phân tích khá đầy đủ nên cũng không cần phải bổ sung thêm. Tôi chỉ xin nhấn mạnh một điều rằng, việc xây dựng một bộ Luật nhằm quản lý việc biểu tình cũng là một hành động tích cực để củng cố dân chủ, đáp ứng xu hướng vận động và phát triển của thế giới cũng như thực hiện mong ước của các vị lãnh đạo nước ta. Khi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, rồi tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và chủ tịch nước Trương Tấn Sang lên nhậm chức đều đã thể hiện khát vọng mở rộng tự do dân chủ, xây dựng một nền dân chủ pháp trị có thực chất, thanh lọc bộ máy nhà nước nhằm thể hiện quyền làm chủ thực sự của nhân dân. Tuy nhiên, cho đến nay, vì nhiều lý do chủ quan lẫn khách quan, công khai cũng như bí mật, nội tại cũng như tác động từ các nước bên ngoài, những khó khăn do bối cảnh chung và tình thế riêng… những khát vọng đó của các vị lãnh đạo vẫn chưa có được bước tiến quan trọng và đột phá nào. Lần này, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã có một động thái tích cực và rất đáng hoan nghênh đó là đề xuất dự thảo xây dựng Luật Biểu Tình, một bước tiến khá lớn trong thực thi dân chủ.Vì vậy, là một công dân, tôi mong muốn Quốc Hội – cơ quan đại diện cho mình – hãy giúp các vị lãnh đạo thực hiện tốt hơn khát vọng nói trên. Lòng dân là sự bền vững của chế độ và là sự ổn định của quốc gia. Với những nhận định đã nêu, tôi thấy việc xây dựng Luật Biểu Tình ngay bây giờ là hợp lý và cần thiết. Xin kính trình Quốc Hội.

Tôi xin kính chúc toàn thể các đại biểu Quốc Hội sức khỏe, minh mẫn, tỉnh táo, sáng suốt và nhiệt huyết để xây dựng đất nước ta bền vững, trường tồn.

Sài Gòn, 18 tháng 11 năm 2011
Kính thư
Một người Việt Nam
__________________

Bổ sung lúc 19h20, ngày 19.11.2011:
Lời tạ lỗi với Đại biểu Quốc hội Trương Trọng Nghĩa

Kính thưa đại biểu Quốc hội Trương Trọng Nghĩa,
Kính thưa đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc,
Kính thưa chú Nguyễn Xuân Diện,
Kính thưa toàn thể bạn đọc theo dõi blog Nguyễn Xuân Diện,

Trong bức Thư Ngỏ gửi đại biểu Dương Trung Quốc và toàn thể đại biểu Quốc hội khóa XIII vừa qua mà cháu đã gửi nhờ chú Nguyễn Xuân Diện trao tận tay đại biểu Dương Trung Quốc đã có 1 sự nhầm lẫn.

Đó là căn cứ theo thông tin ban đầu từ báo Vneconnomy http://vneconomy.vn/20111117025218325P0C9920/tranh-luan-gay-gat-du-an-luat-bieu-tinh.htm cháu đã nhầm tên vị đại biểu quốc hội đồng tình với ý kiến của đại biểu Hoàng Hữu Phước. Theo tin từ báo này thì đại biểu đó là đại biểu Trương Trọng Nghĩa. Nhưng thông tin sau đó từ báo Tuổi Trẻ http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/465571/Chua-can-Luat-bieu-tinh-vi-dan-tri-thap.html, báo SGGP http://www.sggp.org.vn/phapluat/2011/11/273672/ và từ bạn bè thì đó là không chính xác. Sau khi kiểm chứng, cháu xin chính thức thừa nhận sai sót, xin đính chính và vô cùng xin lỗi đại biểu Trương Trọng Nghĩa, chú Nguyễn Xuân Diện, đại biểu Dương Trung Quốc và toàn thể bạn đọc đã đọc bản lưu trữ của bức thư ngỏ trên tại blog Nguyễn Xuân Diện.

Thông tin đính chính như sau: Người đã đồng tình và ủng hộ ý kiến của đại biểu Hoàng Hữu Phước là đại biểu Đặng Ngọc Nghĩa chứ không phải là đại biểu Trương Trọng Nghĩa.

Đối với riêng đại biểu Trương Trọng Nghĩa, cháu xin dập đầu tạ lỗi vì đã nhầm lẫn dẫn đến việc vô tình xúc phạm danh dự của bác. Cháu mong nhận được sự tha thứ và không chấp của bác. Cháu thành thật xin lỗi và xin chân thành cảm ơn.

Cháu xin nhờ chú Nguyễn Xuân Diện, nếu chưa trao thư ngỏ cho đại biểu Dương Trung Quốc, thì xin đính chính lại giúp cháu, cụ thể là sửa cụm từ Trương Trọng Nghĩa lại thành Đặng Ngọc Nghĩa, đồng thời gửi kèm cháu bản thư tạ lỗi này đến trực tiếp tận tay đại biểu Trương Trong Nghĩa (hoặc có thể nhờ bác Dương Trung Quốc chuyển giúp nếu bác ấy đồng ý) và đăng lên blog Nguyễn Xuân Diện để tất cả bạn đọc được tường.

Một lần nữa cháu chân thành xin lỗi đại biểu Trương Trọng Nghĩa vì đã làm bạn đọc hiểu lầm dẫn đến xúc phạm bác. Cháu xin lỗi chú Nguyễn Xuân Diện vì đã sai sót khiến chú bị liên đới trách nhiệm. Và cháu xin lỗi toàn thể bạn đọc blog Nguyễn Xuân Diện vì đã chuyển đến mọi người 1 thông tin sai lệch.

Cháu xin chân thành cảm ơn.
Cháu
Một Người Việt Nam
 _________________________

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

ĐỀ NGHỊ ĐỐI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI CHÁNH ÁN TÒA ÁN ND TP HÀ NỘI

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
_________________________
Hà Nội, ngày 17 tháng 11 năm 2011

ĐỀ NGHỊ ĐỐI THOẠI TRỰC TIẾP
V/v Tòa án Đống Đa trả lại đơn khởi kiện Đài PT&TH Hà Nội
           Kính gửi: Chánh án Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội Nguyễn Sơn

Chúng tôi, Nguyễn Đăng Quang và Hà Huy Sơn là đại diện cho người khiếu nại lần 02 Thông báo 85/TB-TA ngày 17/10/2011 của Tòa án nhân dân quận Đống Đa về việc trả lại Đơn khởi kiện Đài phát thanh và truyền hình Hà Nội xin gửi tới Quý Chánh án lời chào trân trọng và đề nghị sau đây.

Ngày 10/11/2011, chúng tôi đã nộp đơn khiếu nại lần 02 đề ngày 03/11/2011 đến Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội (Phiếu nhận đơn – kèm theo).

Căn cứ Đ396 Bộ luật tố tụng dân sự 2004, quy định:
“Khiếu nại quyết định, hành vi tố tụng của Thư ký Toà án, Hội thẩm nhân dân, Thẩm phán, Phó Chánh án do Chánh án Toà án giải quyết trong thời hạn mười lăm ngày, kể từ ngày nhận được khiếu nại; nếu không đồng ý với kết quả giải quyết thì người khiếu nại có quyền khiếu nại đến Toà án cấp trên trực tiếp. Trong thời hạn mười lăm ngày kể từ ngày nhận được khiếu nại, Toà án cấp trên trực tiếp phải xem xét, giải quyết.”
Căn cứ Đ402 Bộ luật tố tụng dân sự 2004, quy định:
“Thủ tục giải quyết khiếu nại, tố cáo được thực hiện theo quy định của Chương này và các quy định khác của pháp luật về khiếu nại, tố cáo không trái với quy định của Chương này.”
Căn cứ k1, Đ45 Luật khiếu nại, tố cáo năm 1998, sửa đổi, bổ sung các năm 2004, 2005, quy định:
“Trong quá trình giải quyết khiếu nại lần hai, người giải quyết khiếu nại có thể gặp gỡ, đối thoại trực tiếp với người khiếu nại, người bị khiếu nại để làm rõ nội dung khiếu nại, yêu cầu của người khiếu nại và hướng giải quyết khiếu nại. Trong trường hợp người khiếu nại nhờ luật sư giúp đỡ về pháp luật thì luật sư có quyền tham gia trong quá trình giải quyết khiếu nại.”
Vì vậy, chúng tôi đề nghị ông Chánh án sớm sắp xếp lịch gặp gỡ, đối thoại trực tiếp với chúng tôi - những người khiếu nại cùng luật sư để xác định hướng giải quyết khiếu nại của chúng tôi.
Chúng tôi, hy vọng nhận được sự quan tâm, hợp tác của Quý Chánh án./.
Xin liên lạc:
Ông Nguyễn Đăng Quang, điện thoại 0903.209.626.

Nơi nhận:                                                    Đại diện người khiếu nại
-  Như trên;
-  Những người khiếu nại;
-  Lưu VP.
 

                                                 Nguyễn Đăng Quang            Hà Huy Sơn
Từ phải sang: LS Hà Huy Sơn và các ông: Nguyễn Đăng Quang, Vũ Ngọc Tiến, Nguyễn Văn Khải, Nghiêm Ngọc Trai, Lê Dũng



ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI KHÔNG THỂ PHÁT BIỂU VI HIẾN

Ông Hoàng  Hữu Phước, ĐB QH khóa XIII đăng đàn trước Quốc hội.

ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI KHÔNG THỂ PHÁT BIỂU VI HIẾN

Luật gia Trần Đình Thu
18-11-2011

Vừa qua, vị Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước đã làm nóng dư luận khi nêu vấn đề liên quan đến 2 dự luật Luật biểu tình và Luật lập hội tại diễn đàn quốc hội. Bằng một số lập luận ngắn, ông kết luận, cần phải loại bỏ 2 luật này ra khỏi chương trình nghị sự quốc hội trong suốt khóa XIII và còn ám chỉ cần loại bỏ vĩnh viễn khỏi đời sống chính trị của xã hội Việt Nam.

Việc diễn đạt để đi đến các kết luận như trên của ông Hoàng Hữu Phước khá băm bổ, đọc lên không thấy một chút nào là lập luận của một nhà lập pháp. Chẳng hạn về Luật biểu tình ông viết: “Liệu cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái của người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, quyền được mưu cầu hạnh phúc của người dân”.

Quyền tự do lập hội, tự do biểu tình là 2 trong 5 quyền cơ bản của công dân được ghi rõ trong các văn bản Hiến pháp 1959, 1980, 1992 (5 quyền là quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội và tự do biểu tình) thế mà ông Phước gọi là “cái gọi là”, một cách gọi hết sức miệt thị. Cách gọi này của ông Phước chẳng những vô nguyên tắc mà thể hiện sự coi thường pháp luật, coi thường hiến pháp, coi thường quốc hội các khóa trước.

Thực ra Hiến pháp quy định là quy định khung, còn chúng ta sẽ cân nhắc để mở các quyền ra cho công dân đến mức nào là tùy vào tình hình thực tiễn của từng giai đoạn, quốc hội sẽ sáng suốt xem xét, nhưng một đại biểu quốc hội không thể vì lý do không muốn mở quyền mà phát biểu vi hiến bằng cách xổ toẹt cả hiến pháp như thế.

Bây giờ tôi xin trao đổi vài điểm với ông Hoàng Hữu Phước. Về Luật lập hội, ông viết: “Nếu Luật lập hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vậy Luật lập hội có cần không? Nếu Luật lập hội là để tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vậy Luật lập hội có cần không?”. Thưa ông Phước, ở đây ông đã nhầm lẫn khái niệm. Luật lập hội là để quy định một loạt các vấn đề có tính nguyên tắc khi lập hội, bao gồm cho cả hội mới và cả hội đã có sẵn về số lượng thành viên tối thiểu, thủ tục đăng ký, con dấu, trụ sở, kinh phí hoạt động… Còn Mặt trận Tổ Quốc là một khái niệm hoàn toàn khác. Nếu ông chưa rõ khái niệm Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam là gì, thì xin mời ông đọc lại Khoản 1 Điều 1, Luật Mặt Trận Tổ Quốc:

Điều 1. Mặt trận Tổ quốc Việt Nam trong hệ thống chính trị

1- Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là tổ chức liên minh chính trị, liên hiệp tự nguyện của tổ chức chính trị, các tổ chức chính trị – xã hội, tổ chức xã hội và các cá nhân tiêu biểu trong các giai cấp, các tầng lớp xã hội, các dân tộc, các tôn giáo và người Việt Nam định cư ở nước ngoài.

Ông thấy đó, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đâu phải là một nhóm hội kiểu như một tổng công ty trong hoạt động kinh tế đâu mà có đối thủ cạnh tranh là một nhóm hội khác, mà có bên ngoài bên trong? Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam là một tổ chức liên minh hết thảy các hội và các tổ chức, cá nhân khác. Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam còn bao gồm cả Đảng cộng sản Việt Nam, Quân đội nhân dân Việt Nam nữa kia mà. Vậy thì làm gì có chuyện “tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam”?

Lập luận khiên cưỡng, không căn cứ vào cái gì cả, đặc biệt là vi hiến nghiêm trọng, thế nhưng ông Hoàng Hữu Phước lại nhân danh rất nhiều tầng lớp nhân dân trong xã hội để đề nghị Quốc hội “loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình”, trong khi một trong 2 luật ấy được đích thân Thủ tướng chính phủ đề xuất xây dựng. Phải chăng là chuyện tréo ngoe?

T.Đ.T
Nguồn: Ba Sàm.

TOÀN VĂN PHÁT BIỂU CỦA ÔNG NGHỊ HOÀNG HỮU PHƯỚC TẠI QH

Tranh luận nảy lửa về Luật biểu tình


VNN - Đại biểu tự ứng cử ở TP. HCM Hoàng Hữu Phước cho rằng nếu lấy ý kiến, đa số dân sẽ không đồng ý ban hành Luật  biểu tình, song theo ông Dương Trung Quốc, phát biểu như vậy là xúc phạm đến dân.

Thảo luận hội trường sáng nay (17/11) về chương trình xây dựng luật, pháp lệnh, nhiều đại biểu đã tranh thủ diễn đàn để bày tỏ quan điểm về việc cần hay không Luật biểu tình.

“Đa số công dân sẽ không ủng hộ”

Đại biểu Hoàng Hữu Phước (TP.HCM) gây chú ý với câu mở đầu bài phát biểu: “Đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật”.

Lý do đầu tiên ông Phước nêu là ở Việt Nam đã có Mặt trận Tổ quốc. “Nếu Luật lập hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt trận, vậy Luật lập hội có cần không?”, ông Phước dõng dạc hỏi.

Luật biểu tình, theo ông lại càng không cần. Và ông tỉ mỉ dẫn lại các cứ liệu lịch sử.

 
ĐB Hoàng Hữu Phước

Theo đó, từ khi có cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức, mãi cho đến những năm 1960, từ ngữ “biểu tình” mới xuất hiện ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ bắt đầu từ việc chống lại chính phủ Kennedy đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam.
Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho tới tận ngày nay, biểu tình là để chống lại chính phủ“, ông Phước nói.

Ông Phước dẫn chứng thêm, trong tiếng Anh biểu tình, tức là demonstration luôn để chống Chính phủ. Còn tập hợp đông người để bày tỏ sự ủng hộ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với chính phủ nước khác thì đó là đức tin hoặc cuộc tuần hành biểu dương lực lượng.

Từ lập luận trên, ông Phước đúc kết lại, “Việt Nam có cần một cuộc biểu tình chống chính phủ, chống các chủ trương, chính sách, đạo luật của Chính phủ Việt Nam hay không. Nếu không cần, tại sao lại đưa dự án Luật biểu tình, nói rồi nói mãi như thể nó là khuôn vàng, thước ngọc để đo chiều cao, chiều rộng, chiều dài, chiều sâu của cái gọi là tự do, dân chủ”.

Theo ông, điều mà nước ta đang cần có thể là những quy định về đức tin, về tuần hành đông người. “Nhưng liệu Quốc hội có nên dành ra 2 năm và bao nhiêu tiền của của nhân dân để soạn ra dự án Luật đức tin hay Luật tuần hành hay không?”, ông Phước lên tiếng.

Sau hàng  loạt lập luận trên, vị đại biểu của TP.HCM dẫn chứng về hậu quả của một số cuộc biểu tình vừa diễn ra vừa qua. Mà điển hình là các cuộc biểu tình đó gây ra nạn tắc đường.

Khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người ở thành phố nhằm chống đường lưỡi bò, ông đã nghe những người bị kẹt xe lớn tiếng đe dọa những người đang tập hợp biểu tình ấy.

“Sự giận dữ này có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữa vài nhóm người biểu tình và chống biểu tình. Chưa kể những cuộc tập hợp đông người ngoài trời ấy có xâm hại quyền tự do đi lại của người dân tại khu vực bị phong tỏa do biểu tình”, ông Phước nói.

Ông kết luận, cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái của người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, quyền được mưu cầu hạnh phúc của người dân.

Ông Phước khẳng định, nếu được lấy ý kiến, đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn.

Phản ứng với quan điểm cho rằng ở nước ngoài vẫn tổ chức biểu tình thì Việt Nam cũng sẽ làm được, ông Phước lần lượt nêu dẫn chứng các cuộc biểu tình xảy ra ở Anh, ở Mỹ vừa qua và kết luận, hầu hết đều biến thành bạo loạn và làm ô danh đất nước.

“Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh”, ông Phước chốt lại bài phát biểu đanh thép của mình.

Rất nhiều ĐBQH cũng tán thành ý kiến ông Phước. Chẳng hạn, theo đại biểu Huỳnh Thế Kỳ (Ninh Thuận), phải hiểu sâu xa những vụ việc biểu tình phản đối đường lưỡi bò như vừa qua có thể xuất phát từ động cơ tốt nhưng nên hiểu rõ đằng sau đó là gì? 

Đại biểu Đặng Ngọc Nghĩa (Huế) nói, cho phép tổ chức biểu tình sẽ dễ khiến nhiều lực lượng lợi dụng, thậm chí sự chỉ đạo của nước ngoài. Nếu xảy ra vấn đề nhạy cảm, tranh chấp, chính quyền nên tăng cường đối thoại với dân. “Chứ theo tôi nghĩ có Luật biểu tình vô hình trung có thể thành chống chế độ, nếu chúng ta mít tinh như ý kiến của anh Phước tôi đồng tình, mít tinh là biểu thị sự đồng tình”.

Còn đại biểu Nguyễn Thanh Tùng (Bình Định) cho rằng, ra luật vào lúc này là rất nhạy cảm và nói đến biểu tình là nói đến phản đối, chống đối là chính. “Tự do, dân chủ không phải là biểu tình, không phải cứ cho biểu tình là mới có tự do, dân chủ mà cái chính là chăm lo phát triển kinh tế – xã hội, xóa đói giảm nghèo, cải thiện và nâng cao đời sống nhân dân, đó mới là cái cơ bản”, ông Tùng nói.

“Phát biểu như thế là xúc phạm đến dân”

Là người duy nhất ủng hộ dự án luật trong sáng nay, ĐBQH Dương Trung Quốc (Đồng Nai) đã đứng lên trao đổi: “Diễn đàn Quốc hội là nơi để các đại biểu với tinh thần trách nhiệm và nhận thức của mình để phát biểu ý kiến nhằm trao đổi, nhằm thuyết phục hướng tới sự đồng thuận trong những quyết định chung”.
.
 
ĐB Dương Trung Quốc

Theo ông, ở Quốc hội, đã đề cập đến vấn đề gì cần nghiên cứu đến nơi đến chốn, trường hợp đưa ra những bằng chứng lịch sử dở dang, ngộ nhận là hết sức nguy hiểm.

Ông Quốc dẫn lại nhiều cứ liệu lịch sử chứng minh nội hàm của “quyền biểu tình” đã được xác lập từ trong lịch sử và cũng nhiều lần được Hồ Chí Minh nhắc đến.

“Chúng ta tự hào trong lịch sử cách mạng Việt Nam, cuộc biểu tình ngày 1/5/1938, hạt nhân lãnh đạo là những người cộng sản tập hợp lực lượng quần chúng đấu tranh đòi tự do, cơm áo hòa bình và ủng hộ Chính phủ Mặt trận nhân dân. Như thế biểu tình có từ nguồn gốc xa xưa, nhận thức nó như thế nào ở góc độ của một nhà nước, của người cầm quyền”, ông Quốc nói.

Theo ông, ngay trong bản Sắc lệnh 31 ban hành 11 ngày sau khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa thành lập đã viết rằng “công dân Việt Nam có quyền tự do ngôn luận, tự do xuất bản, tự do tổ chức hội họp, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú đi lại trong nước và ra nước ngoài”.

Hiến pháp năm 1946 không có chữ “biểu tình”. Nhưng trong Sắc lệnh của Chủ tịch Hồ Chí Minh ban hành trước đó đã giải thích: “Xét vì tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ dân chủ cộng hòa, nhưng trong tình thế đặc biệt hiện thời cần phải xem xét kiểm soát những cuộc biểu tình để tránh những sự bất trắc có thể ảnh hưởng đáng tiếc đến việc nội trị hay ngoại giao”.

Ông Quốc khẳng định, phải nhìn biểu tình cả hai cách, đó là một quyền cơ bản của người dân, đồng thời đó là một công cụ hành pháp, công cụ lập pháp để mà thực thi quyền hành pháp. Nhìn một mặt thì chỉ thấy sự hỗn loạn.

Hiến pháp năm 1959 khi bàn về quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân đã đề cập đến quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội và biểu tình và thuật ngữ “biểu tình” đã trở thành một chính văn của luật cơ bản.

Theo ông Quốc, những cuộc biểu tình phát huy cả hai mặt. “Đứng từ lợi ích chính trị của một thể chế, chúng ta thấy cuộc biểu tình chống chính quyền Sài Gòn của phong trào, đặc biệt ở đô thị đã tác động tích cực vào quá trình của sự nghiệp giải phóng dân tộc. Chúng ta thấy những cuộc biểu tình ở miền Bắc là ủng hộ các chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước”, ông Quốc phân tích.

Bằng chứng rõ ràng nhất là những năm 1980, khi các hiện tượng diễn ra ở nông thôn Thái Bình, theo cách nhìn của đại biểu Phước là bạo loạn, phải dẹp bỏ thì các nhà lãnh đạo sáng suốt của Đảng đã trực tiếp đi vào tận tâm bão tìm hiểu để thấy hai mặt của vấn đề rồi từ đó kịp thời điều chỉnh.

Ông Quốc giải thích, việc bày tỏ thái độ của người dân là cần thiết, nó có nhiều diễn đạt khác nhau, nhiều hình thức khác nhau, việc tụ tập đông người mà thực chất là biểu tình là nói đúng tên của nó.

Chính bởi vì không có luật nên mới dẫn đến tình trạng hỗn loạn. Tôi không tán thành các đại biểu Quốc hội cứ nhân danh nhân dân. Tại diễn đàn Quốc hội chúng ta hãy nhân danh cá nhân mình thôi, trừ khi chúng ta có sự ủy nhiệm, hoặc có điều tra định lượng để nói rằng người dân phản đối, người dân băn khoăn trước định lượng đó, nó dẫn đến tiêu cực xã hội. Nhưng người ta rất mong muốn rằng những tình cảm, cách thể hiện đó đúng lúc, đúng chỗ, nói cách khác là có luật”, ông Quốc nói.

Theo ông, Luật biểu tình là một công cụ để điều chỉnh, bảo đảm những yếu tố tích cực và quyền của người dân.

“Không phải tự nhiên mà Thủ tướng cũng đã rất chủ động đề cập đến việc đề nghị đưa vào chương trình luật pháp của chúng ta về biểu tình. Tôi nghĩ Quốc hội hết sức thận trọng. Phát biểu như thế là xúc phạm đến chính người dân. Chính vì thế càng thấy chúng ta cần phải có Luật biểu tình càng sớm càng tốt. Đây là luật rất nhạy cảm, khó khăn, phải có lộ trình thận trọng, nhưng không vì thế mà phủ nhận để biến chúng ta thành một ốc đảo dị thường”, ông Quốc kết luận.

Lê Nhung  – Ảnh: Bình Minh
——–
Dưới đây là toàn văn lời phát biểu của hai đại biểu 
Hoàng Hữu Phước và Dương Trung Quốc

 

Hoàng Hữu Phước – TP Hồ Chí Minh

Kính thưa Quốc hội.

Tôi kính đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc hội khóa XIII này vì những lý do như sau: 

Thứ nhất, về Luật lập hội, ở Việt Nam Mặt trận Tổ quốc được thành lập năm 1977 trên cơ sở thống nhất ba tổ chức: Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam – Việt Nam và Liên minh các lực lượng dân tộc, dân chủ, hòa bình Việt Nam. 

Hiện nay Mặt trận Tổ quốc có 44 tổ chức thành viên, nếu xếp theo các loại hình tổ chức như đoàn thể chính trị, tôn giáo, từ thiện, xã hội và nghề nghiệp thì có đến 22 hội đoàn trong nhóm nghề nghiệp: từ Hội luật gia, Hội nhà báo đến Hiệp hội sản xuất kinh doanh của người tàn tật, Hiệp hội các trường đại học, cao đẳng ngoài công lập v.v… Nếu như vẫn còn thiếu các hội nghề nghiệp khác mới xuất hiện do sự phát triển của xã hội thì có thể thành lập mới cùng trong quy mô rộng khắp của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. 

Nếu Luật lập hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vậy Luật lập hội có cần không? 

Nếu Luật lập hội là để tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vậy Luật lập hội có cần không? 

Thứ hai, về Luật biểu tình. Kể từ khi có cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức nhằm phản đối Chính phủ Vương quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân Ấn Độ . Mãi cho đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “biểu tình” mới xuất hiện ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ bắt đầu từ việc chống lại Chính phủ Kennedy đã đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam, rồi phát triển mạnh mẽ thành các cuộc biểu tình chống Chính phủ Mỹ liên tục từ năm 1960 đến 1975, thậm chí tiếp tục ngay cả sau khi Hoa Kỳ thất bại tháo chạy khỏi Việt Nam, biểu tình chống Chính phủ Mỹ đã từ Mỹ lan ra toàn thế giới. Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho tới tận ngày nay biểu tình là để chống lại Chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của Chính phủ nước mình, khi 1 triệu người dân Mỹ đổ về Thủ đô Washington tháng 9 năm 2009 họ chống lại Tổng thống Obama, gọi ông là kẻ có dã tâm, biến Hoa Kỳ thành quốc gia xã hội chủ nghĩa, bày ra kế sách bảo hiểm y tế vì người nghèo, biểu tình chưa là hình thức bày tỏ chính kiến chống lại một nước khác ngay cả khi nước đó đang xâm lược nước mình. Cuộc tập hợp khổng lồ tại quảng trường đỏ là để bao quân đoàn Liên Xô tiến thẳng ra chiến trường chiến đấu chống Đức quốc xã và chống bọn nha gian. Để phản đối sự xâm lược của nước khác tiến hành chống lại nước mình chỉ có gia nhập quân đội, dồn tài sản cá nhân cho Bộ Quốc phòng mới là hành động duy nhất, cần thiết. Điều cần làm rõ ở đây là trong tiếng Anh biểu tình, tức là Demonstration luôn để chống Chính phủ nước mình hay một chủ trương của Chính phủ nước mình, còn tập hợp đông người để bày tỏ sự ủng hộ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của Chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với Chính phủ nước khác thì đó là đức tin hoặc cuộc tuần hành biểu dương lực lượng. 

Như vậy, Việt Nam có cần cho cuộc biểu tình chống Chính phủ Việt Nam hay không, chống các chủ trương, chính sách, đạo luật của Chính phủ Việt Nam hay không. Nếu không cần tại sao lại đưa dự án Luật biểu tình, nói rồi nói mãi như thể nó là khuôn vàng, thước ngọc để đo chiều cao, chiều rộng, chiều dài, chiều sâu của cái gọi là tự do dân chủ. Như vậy, cái Việt Nam cần có thể là những quy định về đức tin, về tuần hành đông người. Nhưng liệu Quốc hội có nên dành ra 2 năm và bao tiền của của nhân dân để soạn ra dự án Luật đức tin hay Luật tuần hành hay không. Khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người gần đây Thành phố Hồ Chí Minh chống đường lưỡi bò tôi đã nghe những người bị kẹt xe lớn tiếng nguyền rủa, thóa mạ, văng tục đầy đe dọa những người đang tập hợp mà ta gọi là biểu tình ấy. Sự giận dữ này có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữa vài nhóm người biểu tình và chống biểu tình, chưa kể những cuộc tập hợp đông người ngoài trời ấy có xâm hại quyền tự do đi lại của người dân, xâm hại quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của người dân, buôn gánh bán bưng, đoan chính, tự trọng kiếm từng đồng tiền nhỏ chứ quyết tâm không làm hành khất, xâm hại thu nhập chính đáng của những cửa hàng hoạt động kinh doanh hợp pháp tại khu vực bị phong tỏa do biểu tình, xâm hại quyền được chăm sóc của công dân khi đau ốm hay khi chuyển dạ sinh con mà xe cứu thương không để đến được hay xâm hại hạnh phúc của công dân khi xe hoa của họ không thể nhúc nhích được trên đường vì tắc đường. 

Liệu cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái của người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, quyền được mưu cầu hạnh phúc của người dân. Câu hỏi được đặt ra ở đây là dự án Luật biểu tình đã tham vấn ý kiến, nguyện vọng của cử tri, công dân là người cao tuổi, cựu kháng chiến, cựu chiến binh, anh hùng các lực lượng vũ trang, anh hùng lao động, tập thể nông dân, tập thể quân đội, công an, những chiến sỹ biên phòng đang trấn giữ biên cương của tổ quốc và hải đảo quốc gia, những nhà tu hành chân chính hay chỉ vì một nhóm nhỏ vài chục, vài trăm sinh viên, học sinh, những người chưa là những công dân có thu nhập, có việc làm. Đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn. 

Có ý nói rằng ở nước ngoài người ta biểu tình đàng hoàng nên ở Việt Nam cũng sẽ làm được. Ở Việt Nam hiện nay đã 100% đội mũ bảo hiểm khi đi bằng xe máy chưa, có chấm dứt chen lấn ở nơi công cộng chưa, có tham gia giao thông đúng luật chưa. Đó là chưa kể ở đất nước có nền văn học hoàng kim, mặt trời không bao giờ lặn trên cương thổ vương quốc Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan, cuộc biểu tình tháng 8 vừa qua tại Luân Đôn và lan ra một số thành phố lớn khác đã biến thành bạo loạn, cướp bóc, đốt nhà, làm ô danh đất nước. Cuộc biểu tình chiếm phố Wall suốt 2 tháng nay tại NewYork và hơn 20 thành phố lớn ở Mỹ vừa bị cảnh sát ra tay dẹp do tình trạng bẩn thỉu, mất vệ sinh, ẩu đả, trộm cắp và hiếp dâm xảy ra tại các nơi biểu tình làm ô danh nước Mỹ. Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh. Đây là ý kiến của tôi mong được sự ủng hộ của Quốc hội. Xin cảm ơn.

————-

Dương Trung Quốc – Đồng Nai

Kính thưa Quốc hội,

Tôi nhận thức diễn đàn Quốc hội là nơi để các đại biểu với tinh thần trách nhiệm và nhận thức của mình để phát biểu ý kiến nhằm trao đổi, nhằm thuyết phục hướng tới sự đồng thuận trong những quyết định chung của Quốc hội. Vì thế, tôi muốn trao đổi ý kiến của một số đại biểu cho rằng Luật Biểu tình là chưa cần thiết.

Ở Quốc hội, đã đề cập đến vấn đề gì cần nghiên cứu đến nơi đến chốn, đưa ra những bằng chứng lịch sử dở dang, ngộ nhận hết sức nguy hiểm. Biểu tình đâu chỉ bắt đầu có từ thập kỷ 60 của thế kỷ XX, chúng ta đang được hưởng ngày Quốc tế lao động là thành quả của cuộc đấu tranh của những người lao động ở Chicago từ những thế kỷ trước. Chúng ta tự hào trong lịch sử cách mạng Việt Nam, cuộc biểu tình ngày 1/5/1958, hạt nhân lãnh đạo là những người Cộng sản tập hợp lực lượng quần chúng đấu tranh đòi tự do, cơm áo hòa bình và ủng hộ Chính phủ Mặt trận nhân dân. Như thế biểu tình có từ nguồn gốc xa xưa, nhận thức nó như thế nào ở góc độ của một Nhà nước, của người cầm quyền. Tôi thấy cần nhắc lại bản Sắc lệnh 31 ban hành 11 ngày sau khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa thành lập. Chính Chủ tịch Hồ Chí Minh đã giải thích trong bản Sắc lệnh nội hàm của chữ “biểu tình” để chúng ta thấy được phải nhận thức nó từ hai chiều. Văn bản này viết rằng “công dân Việt Nam có quyền tự do ngôn luận, tự do xuất bản, tự do tổ chức hội họp, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú đi lại trong nước và ra nước ngoài”, đúng là trong Hiến pháp năm 1946 không có chữ “biểu tình”. Nhưng trong Sắc lệnh của Chủ tịch Hồ Chí Minh ban hành trước đó đã giải thích: “xét vì tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ dân chủ cộng hòa, nhưng trong tình thế đặc biệt hiện thời cần phải xem xét kiểm soát những cuộc biểu tình để tránh những sự bất trắc có thể ảnh hưởng đáng tiếc đến việc nội trị hay ngoại giao nên ra Sắc lệnh này”, tức là Sắc lệnh về biểu tình.

Như thế ta phải nhìn biểu tình cả hai cách của nó, đó là một quyền cơ bản của người dân, đồng thời đó là một công cụ hành pháp, công cụ lập pháp pháp luật để mà thực thi quyền hành pháp. Nếu không chúng ta chỉ nhìn một mặt thì chúng ta chỉ nhìn thấy mặt hỗn loạn của nó thôi. Chúng ta biết rằng cho đến bản Hiến pháp năm 1959 thì chữ “biểu tình” đã được đưa vào trong chính văn, ở Chương III của Hiến pháp năm 1959 khi bàn về quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân. Điều 25 khi đề cập đến quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội và biểu tình thì thuật ngữ “biểu tình” đã trở thành một chính văn của luật cơ bản. Như thế nó không phải vì xa lạ cả, chúng ta thấy tất cả trong thực tiễn lịch sử những cuộc biểu tình ấy có thể phát huy cả hai mặt, đứng từ lợi ích chính trị của một thể chế chúng ta thấy cuộc biểu tình chống chính quyền Sài Gòn của phong trào, đặc biệt ở đô thị đã tác động tích cực vào quá trình của sự nghiệp giải phóng dân tộc. Chúng ta thấy những cuộc biểu tình ở miền Bắc là ủng hộ các chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước. Còn chữ “mít tinh” cũng chỉ là biến dạng của ngôn ngữ. Nếu chúng ta nhìn vào hiện tượng ngay gần đây gắn liền với thời kỳ đổi mới khi những hiện tượng diễn ra ở tỉnh Thái Bình nơi từng có truyền thống của tiếng trống Tiền Hải. Nếu quan niệm đơn giản như chúng ta, như đại biểu Phước ở Thành phố Hồ Chí Minh chỉ có cách dẹp bỏ nhưng chính lúc đó các nhà lãnh đạo sáng suốt của Đảng đã trực tiếp đi vào tận tâm bão tìm hiểu thì thấy hai mặt của vấn đề có những yếu tố kích động nhưng cũng có những yếu tố thực tế, có vấn đề trong bộ máy lãnh đạo cầm quyền, vì vậy dẫn đến điều chỉnh một cách thích hợp.

Bây giờ chúng ta đang chứng kiến những sự kiện trong quá trình hội nhập thế giới, việc biểu tỏ thái độ của người dân là cần thiết, nó có nhiều diễn đạt khác nhau, nhiều hình thức khác nhau, việc tụ tập đông người mà thực chất là biểu tình, ta nói đúng tên của nó. Chính bởi vì không có luật nên mới dẫn đến tình trạng hỗn loạn. Tôi không tán thành các đại biểu Quốc hội cứ nhân danh nhân dân. Tại diễn đàn Quốc hội chúng ta hãy nhân danh cá nhân mình thôi, trừ khi chúng ta có sự ủy nhiệm, hoặc có điều tra định lượng để nói rằng người dân phản đối, người dân băn khoăn trước định lượng đó, nó dẫn đến tiêu cực xã hội. Nhưng người ta rất mong muốn rằng những tình cảm, cách thể hiện đó đúng lúc, đúng chỗ, nói cách khác là có luật. Luật biểu tình là một công cụ để chúng ta điều chỉnh, chúng ta bảo đảm những yếu tố tích cực của nó và chúng ta bảo đảm quyền của người dân, thóa mạ những người biểu tình như thế chúng ta đi ngược lại những tuyên bố chính thức của nhà nước, đó là những người yêu nước, cách biểu thị của họ không thích hợp trong hoàn cảnh này vì chúng ta chưa có luật. Không phải tự nhiên mà Thủ tướng Chính phủ cũng đã rất chủ động đề cập đến việc đề nghị đưa vào chương trình luật pháp của chúng ta về biểu tình. Tôi nghĩ Quốc hội chúng ta hết sức thận trọng. Phát biểu như thế là xúc phạm đến chính người dân. Chính vì thế càng thấy chúng ta cần phải có Luật biểu tình càng sớm càng tốt. Đương nhiên đây là luật rất nhạy cảm, khó khăn, chúng ta phải có lộ trình thích hợp, thận trọng, nhưng không vì thế mà phủ nhận để biến chúng ta thành một ốc đảo dị thường trong thế giới hiện nay. Xin cảm ơn Quốc hội.

Nguồn: Ba Sàm.