Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

HÃY CÙNG NGƯ DÂN BÁM BIỂN!



Địa điểm phân phối áo thun ủng hộ ngư dân bám biển tại Hà Nội đã chuyển về:
Số 19C Lê Văn Lương - Quán cafe Cơm Việt - Hà Nội.
Giá: 150.000 đ/cái

Ngoài ra khách hàng có thể chuyển tiền vào TK và cầm phiếu chuyển tiền đến nhận áo tại Địa chỉ trên. Thông tin TK như sau:

1. TK Công ty Cổ phần TM & DV Sài Gòn Truyền Thông.
Số TK 007.100.2381488 NH VCB chi nhánh TP HCM

2. TK Qũy Hỗ trợ Phát triển Giáo Dục
Số TK 001.234.230001 NH Đông Á Chi nhánh Đinh Tiên Hoàng TP HCM.

Trân trọng cảm ơn các anh chị đã ủng hộ ngư dân bám biển!
_______________

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

NHÀ VĂN NGUYỄN QUANG LẬP: KHÔNG THỂ IM LẶNG!

Không thể im lặng

Nguyễn Quang Lập

Về cú đạp vào mặt người biểu tình có cả vạn người lên tiếng. Mình đã nói rồi vẫn muốn nói thêm nữa.  Nhưng đọc bài viết  của giáo sư Chu Hảo yêu cầu của nhà văn Nguyên Ngọc mình thấy đã quá đủ, không phải nói gì thêm. Gs Chu Hảo đã rất đúng khi ông nỏi : “Nó hết sức nguy hiểm ở chỗ, đây không chỉ là hành động vi phạm pháp luật và vô đạo đức; mà còn là một hành vi phản động về mặt chính trị: nó công khai đàn áp những người yêu nước, công khai biểu thị thái độ thù địch đối với những người kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước chống lại âm mưu bá quyền độc chiếm Biển Đông của các thế lực phản động Trung Quốc. Nó hết sức nguy hiểm là bởi vì, nếu chúng ta không kiên quyết ngăn chặn thì lực lượng an ninh vẫn tự khẳng định là “vì dân, của dân” sẽ trở thành lực lượng đàn áp nhân dân một cách thô bạo. Sự đàn áp này khêu ngòi và kích động các hành động bạo lực, có nguy cơ gây mất ổn định chính trị-xã hội vào đúng lúc, hơn bao giờ hêt, chúng ta cần sự ổn định chính trị và đồng thuận xã hội để bảo vệ và phát triển đât nước trong tình hình nóng bỏng hiện nay.”

Nói đến thế mà người ta vẫn” im lặng đáng sợ” thì thử hỏi nói thêm để làm gì? Bó tay chấm com rồi.

 Đau nhất là  sự “im lặng đáng sợ” của  báo chí nước nhà. Vì sao mà im lặng, có gì đâu mà im lặng? Chả phải bao nhiêu lần báo chí đồng thanh cất tiếng về những hành động phạm pháp của công an đó sao?  Bao nhiêu lần báo chí im lặng trước  những gì cần phải lên tiếng, mình đều cố tìm những lý do để thông cảm. Nhưng lần này thì không hiểu nổi. Nếu lần này mà báo chí không lên tiếng thì không được, không thể được. Im lặng lần này chẳng những chúng ta đang tự tố cáo  báo chí nước này không phải của dân, sinh ra không vì lợi ích của dân. Ok, cứ cho là vậy đi. Nhưng sự im lặng lần này chúng ta cũng đang tự tố cáo báo chí không phải của Đảng, càng không phải lực lượng truyền thông bảo vệ chế độ. Người mới vào nghề báo nửa ngày cũng thừa biết việc trấn áp, khủng bố biểu tình vừa qua chính là đang đẩy chế độ ta đến bờ vực thẳm. Biết như vậy mà im lặng là tại làm sao? Nói thật nhé: đó là sự  im  lặng của cơ hội.

Để rồi xem, nếu chế độ này chẳng may sập tiệm thì báo chí nước nhà lại chẳng đồng thanh ca ngợi chế độ mới, ra sức khai quật chế độ cũ để mà chửi bới. 

Mình nói cấm có sai.

Ai cũng vì miếng cơm manh áo, vì sinh mệnh chính trị mà buộc phải im lặng. Nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó. Không biết giới hạn của nó ở đâu hoặc là kẻ vô tri hoặc là người khiếp nhược. Cả hai loại người đó đều dễ thông cảm. Sợ nhất là lũ cơ hội.

P/s: Chả cần giấu diếm, Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản ấn phẩm có hình đường lưỡi bò rất duyên dáng (hình như là sách dạy tiếng Trung thì phải). Đấy nhé, mọi người cứ hỏi nội gián ở đâu! (Theo Hồ Huy)


Nguồn: Quê Choa-blog.
 

TRỊNH HỮU LONG: VỀ CHUYỆN "ĐÃ CÓ ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO"


Về chuyện “Đã có Đảng và Nhà nước lo”

Trịnh Hữu Long

Đã 7 Chủ nhật trôi qua, cộng đồng mạng Việt Nam đã có một chủ đề nóng để mải miết bàn luận. Một đất nước, hay nói cho chính xác là nhiều thế hệ người Việt Nam ngày nay đang tập làm quen với biểu tình và những khái niệm cơ bản liên quan đến nó, như cha ông họ cũng đã từng làm quen trước năm 1945. Những giá trị được thừa nhận rộng rãi ở các quốc gia phát triển đang được chúng ta mổ xẻ để tìm ra câu trả lời riêng của mình, âu cũng là lẽ tự nhiên và sự thận trọng cần thiết. Từ đó, nhiều luồng ý kiến, quan điểm khác nhau, thậm chí đối lập nhau ra đời. Tôi cũng có một vài quan điểm rời rạc của mình và muốn chia sẻ quan điểm đó như góp một tiếng nói nho nhỏ vào cuộc tranh luận sôi nổi này và cũng để hoàn thiện quan điểm của mình hơn. Tuyệt nhiên tôi không dám đánh giá thấp những ai có quan điểm khác tôi và càng không dám áp đặt nó cho bất kì người nào. Hy vọng chúng ta sẽ nhìn nhận vấn đề một cách cởi mở và sẵn sàng chấp nhận những phản biện gay gắt có thể đến. 

Câu nói "Đã có Đảng và Nhà nước lo" có lẽ là câu nói quen thuộc nhất với những người biểu tình, như là lý do để các cơ quan công vụ giải tán họ. Họ được nghe câu này ở khắp nơi, từ đủ những người ở những vị trí khác nhau: từ chú công an ngồi trên xe chĩa loa ra ngoài cho đến các bác trật tự phường đã có tuổi, từ anh công an khu vực đến tận nhà, tận cơ quan nhắc nhở hay những người bạn vốn dĩ bình thường chỉ nói chuyện phiếm với nhau. 

Có rất nhiều người tin chắc rằng đó là lý do đúng đắn và những người biểu tình cần phải về nhà. Nhưng tôi thì lại trộm nghĩ thế này:

1. Xét về mặt logic, chuyện Nhà nước lo về chủ quyền quốc gia và chuyện công dân đi biểu tình là hai chuyện khác nhau, không mâu thuẫn với nhau và không triệt tiêu lẫn nhau. Vì vậy chuyện Nhà nước lo không có nghĩa là công dân không được lo, càng không có nghĩa là công dân không được biểu tình. Và chuyện công dân đi biểu tình không có nghĩa là họ không tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước như nhiều người ngụy biện. 

2. Xét về mặt pháp lý, bảo vệ chủ quyền quốc gia là nghĩa vụ Nhà nước phải làm và biểu tình là quyền chính trị của công dân được Hiến pháp quy định. Nhà nước được nhân dân bầu lên và đóng thuế duy trì để thay mặt họ quản lý xã hội và bảo vệ Tổ quốc. Nhân dân không đi xin Nhà nước lo cho họ mà cái chuyện "lo" đấy là chuyện đương nhiên Nhà nước PHẢI LÀM. Và tất cả những quy định pháp luật nào trái với quyền biểu tình được quy định tại điều 69 Hiến pháp đều không có giá trị pháp lý. 

3. Xét về mặt lịch sử, chưa từng có thắng lợi nào của Đảng và Nhà nước mà không phải trả giá bằng máu và nước mắt của nhân dân. Hàng trăm ngàn người đã hi sinh, hàng triệu người đã xuống đường biểu tình dưới sự lãnh đạo của Đảng trong 15 năm giành độc lập dân tộc (1930 - 1945). Tôi không biết trong những cuộc biểu tình của nhân dân suốt 15 năm đó, có khi nào Đảng nói rằng "Đã có Đảng lo" hay không? Hay là Đảng mới là người tích cực tuyên truyền và phát động nhân dân xuống đường?

9 năm kháng chiến chống Pháp sau đó đã có 300 nghìn người lính đã hi sinh, 500 nghìn người khác bị thương để làm nên kết cục cuối cùng là chiến thắng Điện Biên Phủ, có khi nào Đảng và Nhà nước nói "để chúng tôi lo" không? 

Và nếu chỉ có Đảng và Nhà nước lo, thì 1,1 triệu người lính đã ngã xuống trong cuộc kháng chiến chống Mỹ là những ai? Ai là người đã kêu gọi họ ra trận và để lại tuổi thanh xuân của mình ở đấy?

Xét cho cùng, vị trí lãnh đạo của Đảng hiện nay đã được xây dựng và củng cố bởi sự hi sinh của hàng chục triệu người và hàng ngàn cuộc biểu tình. Do đó, nhân dân không đáng phải nghe cái câu "Đã có Đảng và Nhà nước lo" như một sự ban phát và càng không đáng bị tước mất cái quyền biểu tình mà nhờ đó Đảng có được như ngày hôm nay.

4. Xét về mặt quản lý xã hội, có rất nhiều thứ đáng để Đảng và Nhà nước phải lo nhưng thực tế lại không hẳn như vậy. Ai đang lo khi nhân dân các vùng sâu vùng xa phải tham gia "giao thông đường dây" để qua sông bao nhiêu năm qua? Ai đang lo khi giữa thế kỷ 21 mà 240 nghìn nông dân Thanh Hóa phải đứng trước nguy cơ chết đói? Ai đang lo khi hàng chục triệu người hàng ngày ra đường và đối mặt với nạn tắc đường? Ai đang lo khi chỉ cần một cơn mưa nhỏ là phố phường cũng hóa những con sông? 

Chắc nhân dân sẽ sung sướng lắm, khi mỗi lần bị cắt điện, có đại diện của Đảng và Nhà nước phát biểu "đã có Đảng và Nhà nước lo". Còn các bà nội trợ chắc cũng không thấy phiền lòng khi có Đảng và Nhà nước lo làm sao cho mỗi lần họ đi chợ mua rau không giống như huấn luyện viên đi mua cầu thủ. Tôi cũng chưa từng thấy ai nói rằng "Đã có Đảng và Nhà nước lo" khi các thế lực tội phạm hoành hành cuộc sống của nhân dân, càng không thấy ai nói điều đó khi hàng trăm công nhân Trung Quốc mang ống nước đến đập phá nhà cửa và đánh trọng thương công dân Việt Nam ngay trên đất Việt Nam.
[...]
Còn thực tế thì sao? 

5. Xét riêng trong vấn đề biểu tình, có rất nhiều thứ đáng để Đảng và Nhà nước phải lo. Đó là soạn thảo và ban hành Luật biểu tình, đó là đảm bảo cho công dân được thực thi quyền biểu tình đã được Hiến pháp thừa nhận, đó là đảm bảo an ninh cho đoàn biểu tình, đó là đưa tin về các cuộc biểu tình một cách đầy đủ và trung thực trên báo chí, vân vân và vân vân... Nếu có thế lực nào đó có âm mưu lợi dụng lòng yêu nước của đoàn biểu tình để gây phương hại đến lợi ích xã hội, thì việc của Đảng và Nhà nước phải lo là phát hiện và ngăn chặn bọn họ. 

Nhưng cho đến cuộc biểu tình ngày 17.7 vừa qua, tôi mới chỉ thấy Đảng và Nhà nước "lo" được một việc, đó là ngăn chặn công dân biểu tình bày tỏ lòng yêu nước. 

Đừng trách nhân dân đã không cố hiểu Đảng và Nhà nước đã lo như thế nào, bởi Bộ Ngoại giao đã từ chối lời thỉnh cầu của 18 vị nhân sĩ trí thức hàng đầu về việc công khai nội dung chuyến công du Trung Quốc của Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn. Như vậy thì nhân dân biết Đảng và Nhà nước đã lo như thế nào?

Tôi thực sự muốn nói rằng: đất nước này là của gần 90 triệu người Việt Nam, hàng chục triệu người đã đổ xương, đổ máu, đổ mồ hôi để có được dải đất hình chữ S này, vì vậy đừng nói rằng, chỉ có Đảng và Nhà nước mới có quyền được lo.
.
Hà Nội, ngày 22.7.2011
.
*Bài do tác giả gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả!

NGUYỄN QUANG THẠCH: CÚ ĐẠP VÀ NHỮNG CÂU HỎI

Một đôi tân hôn gặp và tham gia biểu tình tại Hà Nội sáng 12.6.2011. Ảnh: Mai Kỳ
CÚ ĐẠP VÀ NHỮNG CÂU HỎI
Nguyễn Quang Thạch

Mấy ngày qua cư dân mạng đã truyền đi những hình ảnh của cú đạp vào người biểu tình vào ngày 17/7 trên thế giới ảo với tốc độ chóng mặt. Tiếng lành đồn xa mà tiếng dữ cũng đồn xa. Trên xe buýt, trong quán cà phê….và thậm chí những người xe ôm đã góp phần truyền tin về cú đạp đến nhiều thính giả hơn.
Cầu mong rằng  không có những phóng đại, suy diễn và bịa đặt dành cho ngành công an bởi những người thiếu bình tĩnh và cực đoan thông qua cú đạp lịch sử này. Vì rằng những sự phóng đại, suy diễn và bịa đặt sẽ không những không tốt cho ngành công an mà còn không tốt cho cái xã hội vốn đang đầy rối ren này.
Cũng mong rằng khi mọi người khi trút căm giận lên tác giả cú đạp và những hành động không mấy thiện cảm gần đây của một số cán bộ công an thì cũng nên nghĩ đến những chiến sỹ đã bỏ mạng vì chống tội phạm ma túy, tội phạm hình sự khác…
Về phần tôi, Cú đạp giữa thanh thiên bạch nhật đã gợi cho tôi nhiều suy nghĩ, tuy nhiên, tôi chỉ nêu vấn đề ở dạng câu hỏi.
(i) Liệu có thanh niên nào bị cơ quan quở trách vì việc đi biểu tình của bạn ấy đã làm xáo trộn các hoạt động của cơ quan?
(ii) Liệu có thanh niên nào bị cơ quan cho nghỉ việc vì đã tái diễn nhiều lần đi biểu tình và đã gây các rắc rối tiếp diễn cho các cơ quan?
(iii) Liệu có người mẹ nào bị con cái phản đối khi bỏ tiền túi mua nước cho người biểu tình để nhận được những nghi ngờ vô lối?
(iv) Liệu có em sinh viên nào bị đuổi học vì đã đi biểu tình thể hiện lòng yêu nước không? Bố mẹ những sinh viên bị đuổi học có nhận đúng thông tin là do đi biểu tình mà bị đuổi học hay lại nhận các loại thông tin khác để các em bị oan ức và tuyệt vọng?
(v)  Liệu có cặp vợ chồng nào xung đột và dẫn đến ly dị vì một trong hai người đã tham gia biểu tình không?
(vi) Liệu có chủ nhà nào cắt hợp đồng thuê nhà vì người thuê đã đi biểu tình không?
(vii) Liệu có người đi biểu tình nào lại bị ngã xe hoặc bị ném những thứ nguy hại vào nhà không?
Nếu những câu hỏi trên có câu trả lời là KHÔNG thì rất tốt.  
Nếu câu trả lời là CÓ thì chắc chắn một số trong những người kia sẽ không vui, một số sẽ bực tức, một số sẽ căm giận và một số sẽ tuyệt vọng. Tất cả những trạng thái tình cảm đi từ không vui đến tuyệt vọng ở trong mỗi công dân sẽ không bao giờ tốt cho chính quyền và xã hội. Họ sẽ trở những người cực đoan và bất hợp tác với chính quyền. Chẳng có xã hội nào tốt đẹp nếu có quá nhiều thành phần (vốn dĩ họ là những công dân tử tế) trở nên những công dân bất mãn và chống đối chính quyền cả.  
Chắc chăn CÚ ĐẠP không làm cho Trung Quốc chấm dứt gây hấn nhưng hệ quả nhãn tiền của nó đã không những làm cho người bị đạp căm tức mà hàng triệu người khác đã có chung phản ứng. Theo nhãn quan của giáo sư Chu Hảo thì “….Sự đàn áp này khêu ngòi và kích động các hành động bạo lực, có nguy cơ gây mất ổn định chính trị-xã hội vào đúng lúc, hơn bao giờ hêt, chúng ta cần sự ổn định chính trị và đồng thuận xã hội để bảo vệ và phát triển đât nước trong tình hình nóng bỏng hiện nay.
Nó hết sức nguy hiểm còn bởi vì, qua hình ảnh này, toàn thế giới đang nhìn ta nghi ngại: liệu có nên làm bạn với một chính quyền có lực lượng an ninh đối xứ tệ hại như vậy với nhân dân mình?....
Tệ hại hơn, khi những quốc gia tiến bộ không muốn chìa tay với chúng ta thì thằng khốn Trung Quốc lại ve vãn bằng các lợi thế của nó để đất nước ta phụ thuộc nó sâu hơn và rộng hơn. Số phận dân tộc sẽ đi về đâu nếu sự phụ thuộc toàn diện xảy ra? Vô hình chung, CÚ ĐẠP đang tạo nhiều cơ hội cho Trung Quốc cả trên và trên biển.
Mong rằng chính quyền hiện tại cần học các bài học đã và đang xảy ra ở quanh ta:
-  Những chính quyền kém cỏi thì lấy đàn áp để trị dân và đã bị dân đáp trả thích đáng. Hình ảnh quốc gia ngày một xấu đi, xã hội thì hỗn loạn. Cảnh sát thì nhiều nhưng tội phạm vẫn nhan nhản.
-  Những chính quyền bình thường thì biết đưa cháo cho dân nghèo trong lúc hấp hối. Vì thế, dẫu sao vẫn lôi kéo được một số người về với chính quyền.
-  Chính quyền giỏi thì biết điều hòa các nhóm lợi ích; lấy minh bạch và giải trình làm thước đo tiêu chuẩn con người và xã hội. Bởi thế, họ đã quy phục những kẻ chống đối về với mình và đương nhiên xã hội đó nhân văn và cường thịnh. Singapore là một điển hình của chính quyền giỏi.
Hơn bao giờ hết, ngành công an cần làm một cuộc khảo sát để đo phản ứng dân chúng về những sự việc liên quan đến các cuộc biểu tình chống Tàu cũng như đo suy nghĩ của người dân về chính ngành của mình để đưa ra các giải pháp tổng thể trong việc xây dựng lực lượng thực sự gần dân và dành được sự tin yêu của dân chúng.  Đặc biệt, nếu có biểu tình tiếp diễn thì tuyệt đối không để tái diễn tình trạng như 2 chủ nhật gần đây.
*Bài viết do tác giả gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả!
 

NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC TIẾP TỤC LÊN TIẾNG VỀ VỤ ĐÀN ÁP BIỂU TÌNH


Nhiều người đã lên tiếng về việc công an đánh người biểu tình yêu nước ở Hà nội ngày 17-7 vừa qua; riêng tôi, tôi cũng không thể không có tiếng nói của mình. Ảnh và clip được phổ biến trên mạng là bằng chứng không thể chối cãi, và bất cứ ai đã xem không thể không muốn thét lên vì phẫn nộ.

Đến nay đã có thể xác định danh tính, chức vụ, địa chỉ làm việc của cả hai kẻ đã hành hung dã man đồng bào yêu nước của mình ấy, một thượng tá, một đại úy công an quận Hoàn Kiếm. Viên thượng tá mặc áo trắng đứng trên xe đưa tay hằm hằm chỉ huy. Viên đại úy mặc áo vàng, hoàn toàn như một tên lưu manh, thẳng chân đạp vào mặt vào mồm người thanh niên đã bị cả một lũ xúm vào khiêng, kéo như đối với một con vật. Ở bất cứ đâu, trong bất cứ chế độ nào, không thể có cách gọi nào khác đối với hai kẻ ấy: hai tên ác ôn! Ác ôn đánh đập đồng bào mình thì phải bị trừng trị. Là công an, ăn lương của dân, là đầy tớ của dân, ngang nhiên đánh dân tàn bạo, càng phải bị trừng trị. Đánh dân yêu nước, chỉ có mỗi một tội là biểu lộ lòng yêu nước, chống ngoại xâm, nhất thiết phải bị nghiêm trị. Nghiêm trị công khai. Đây không còn là chất vấn, mà là đòi hỏi bức thiết của mọi người đối với những người có trách nhiệm: Bộ trưởng Bộ Công An và lãnh đạo Bộ này nói chung, Bí thư, Chủ tịch Hà Nội, Giám đốc và lãnh đạo Công an Hà Nội, Công an Hoàn Kiếm.

Nếu sự việc này không được giải quyết một cách nghiêm minh, rõ ràng, thì đừng đòi hỏi ai còn có lòng tin!
Nguyên Ngọc







Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

GIÁO SƯ CHU HẢO LÊN TIẾNG VỀ VIỆC ĐÀN ÁP DÃ MAN NGƯỜI BIỂU TÌNH


Lâm khang Nguyễn Xuân Diện thân mến,

Nếu Thư ngỏ của các bạn gửi Ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc Công an T/p Hà Nội đã được phúc đáp một cách có trách nhiệm thì không cần công bố bức thư này của tôi. Trong trường hợp ngược lại, đề nghị Lâm Khang cho tôi được chia sẻ với bạn đọc những điều tâm huyết dưới đây. Xin chân thành cám ơn!
                                                                 
                                                                  CHU HẢO
_____________________________
Thưa quý vị và các bạn,

Tôi viết những dòng này gửi quý vị và các bạn trong sự phẫn uất nghẹn ngào khi xem đoạn băng hình ghi cận cảnh người của lực lượng an ninh Thủ đô lạnh lùng và tàn nhẫn đạp vào mặt người tham gia biẻu tình ôn hoà, ngày 17 tháng 7 vừa qua, phản đối các hành động bá quyền ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc trên Biển Đông. Nó còn tệ hại hơn hình ảnh nhân viên an ninh t/p Hô Chí Minh quắp người thanh niên mang ra khỏi đoàn biểu tình hồi đầu tháng.

Xin quý vị và các bạn cùng lên tiếng cực lực phản đối và lên án hành động hết sức nguy hiểm này!

Nó hết sức nguy hiểm ở chỗ, đây không chỉ là hành động vi phạm pháp luật và vô đạo đức; mà còn là một hành vi phản động về mặt chính trị: nó công khai đàn áp những người yêu nước, công khai biểu thị thái độ thù địch đối với những người kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước chống lại âm mưu bá quyền độc chiếm Biển Đông của các thế lực phản động Trung Quốc.

Nó hết sức nguy hiểm là bởi vì, nếu chúng ta không kiên quyết ngăn chặn thì lực lượng an ninh vẫn tự khẳng định là "vì dân, của dân" sẽ trở thành lực lượng đàn áp nhân dân một cách thô bạo. Sự đàn áp này khêu ngòi và kích động các hành động bạo lực, có nguy cơ gây mất ổn định chính trị-xã hội vào đúng lúc, hơn bao giờ hêt, chúng ta cần sự ổn định chính trị và đồng thuận xã hội để bảo vệ và phát triển đât nước trong tình hình nóng bỏng hiện nay.

Nó hết sức nguy hiểm còn bởi vì, qua hình ảnh này, toàn thế giới đang nhìn ta nghi ngại: liệu có nên làm bạn với một chính quyền có lực lượng an ninh đối xứ tệ hại như vậy với nhân dân mình?

Không! Chúng ta không thể im lặng! Xin quý vị và các bạn hãy cùng lên tiếng! Chúng ta kiên quyết đòi nhà cầm quyền, trước hết là lực lượng an ninh ở Hà Nội,  phải chiụ trách nhiệm trước nhân dân về hành động sai trái này!

                                                       Hà Nội, ngày 21 tháng 7 năm 2011
CHU HẢO      

KHI CÔNG AN VIỆT ĐẠP VÀO MẶT NGƯỜI YÊU NƯỚC NAM - Thơ

Khi Công an Việt đạp vào mặt người yêu nước Nam

Khi Công an Việt đạp vào mặt người yêu nước Nam

Anh ta đã đạp vào mặt chúng ta
Khi đạp vào mặt người thanh niên yêu nước
Không chỉ một lần
Mà đạp đến lần thứ bốn
Mỗi cái đạp là một lời thông điệp
Cái đạp đầu tiên dành cho lòng ái quốc
Yêu nước ư? Không đáng giá một xu!
Cái đạp thứ hai dành cho bầu nhiệt huyết
Máu nóng ư? Hãy biết sợ nghe con!
Cái đạp thứ ba dành cho người sinh viên
Trí thức ư? Bọn này thua cục cứt!
Cái đạp thứ tư cho dân tộc Việt Nam
Chủ quyền ư? Chúng mày là thuộc quốc!

Tôi ngồi trước màn hình máy tính
Xem đoạn video không dưới chục lần
Uất nghẹn, lặng câm
Mà miệng tôi mặn đắng
Mà lòng tôi quặn thắt
Quê hương ơi sao đến nỗi này đây
Dân tộc ơi máu rỏ trái tim này
Tổ quốc tôi lâm nguy
Mà tôi không nhúc nhích?
Khi Công an Việt mặt thường phục đạp vào mặt người thanh niên yêu nước
Anh ta đang làm theo lệnh của ai?

Sài Gòn hôm sáng nay
Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng
Phố xá vẫn thênh thang
Còn ở ngoài kia, biển Đông
(Ồ không, biển Hoa Nam chứ nhỉ?)
Những người ngư dân đi không về nữa
Những chiếc tàu cá không dám ra biển nữa
Cá biển Đông chúng ta sẽ không ăn nữa
Có gì đâu
Đáng gì đâu, lòng ái quốc
Còn nữa đâu, bầu nhiệt huyết
Câm lặng hết rồi, người trí thức
Có còn không, chủ quyền đất nước
Khi Công an Việt đạp vào mặt người yêu nước Nam!


Phương Anh

Viết xong sáng 21/7 khi đọc tin Quốc hội họp về Biển Đông và xem lại đoạn video Công an Việt Nam trấn áp biểu tình tại Hà Nội ngày 17/7/2011. Một đoạn video sẽ mãi mãi đi vào sử liệu về lòng yêu nước bị sỉ nhục của người Việt Nam.

BIỂU TÌNH NGÀY CHỦ NHẬT 24.07.2011

VỀ CUỘC BIỂU TÌNH NGÀY CHỦ NHẬT 24.07.2011

Giới nhân sĩ trí thức có ý kiến như sau:

1- Việc thanh niên, sinh viên, trí thức và đông đảo nhân dân Việt Nam ở trong và ngoài nước tham gia biểu tình yêu nước là biểu hiện tình cảm trong sáng, cao quý, linh thiêng và đầy trách nhiệm đối với Tổ Quốc. Các cuộc biểu tình tại Hà Nội vừa qua cho thấy không một ai, cơ quan hay tổ chức nào trong và ngoài Việt Nam có thể xuyên tạc, bóp méo, lợi dụng hay dập tắt được các cuộc biểu tình chính nghĩa này.

Cho đến nay, không có bất cứ văn bản pháp luật nào cấm biểu tình, vì nếu có thì chính văn bản pháp luật đó là vi hiến. 

2- Giới nhân sĩ trí thức sẽ cùng đồng bào xuống đường biểu tình phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc liên tục có những hành động gây hấn, xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam trên Biển Đông.

Vì ngày 24 tháng 7 gần với ngày 27 tháng 7 là Ngày Thương binh liệt sĩ, nên những người biểu tình có thể kết hợp với việc tưởng niệm các anh hùng, liệt sĩ đã bỏ mình vì nước trong các cuộc chiến tranh chống quân xâm lược Trung Quốc trong lịch sử. 

Thời gian: 08h00 ngày Chủ Nhật 24.7.2011

Địa điểm tập trung: Khu vực HỒ GƯƠM

(Chân tượng đài Lý Thái Tổ, chân tượng đài Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh, Quảng trường Đông Kinh Nghĩa thục [cạnh tòa nhà Hàm Cá Mập]).

Đúng  8h30 tất cả mọi người tập trung về Vườn hoa chân tượng đài Lý Thái Tổ.

3- Chúng tôi trân trọng đề nghị các lực lượng an ninh bố trí lực lượng giúp phân luồng giao thông và bảo vệ an ninh cho đoàn biểu tình yêu nước. 

4- Đề nghị các cơ quan thông tấn báo chí và truyền thông trong nước và quốc tế đưa phóng viên tới để ghi nhận và phản ánh đầy đủ và chân thực cuộc biểu tình yêu nước của nhân dân Việt Nam.

PHỤ LỤC:

1-     Nếu cuộc biểu tình bị ngăn cản, giải tán trái Hiến pháp, chúng tôi sẽ bàn bạc để có một văn bản gửi tới Quốc Hội, đề nghị khẩn trương ra Luật Biểu tình phù hợp với Hiến pháp và tư tưởng Hồ Chí Minh về quyền tự do biểu tình (Sắc lệnh số 31, ngày 13 tháng 9 năm 1945 của Chủ tịch Chính phủ lâm thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa)

2-    Tất cả những người tham gia biểu tình ngày Chủ nhật 24.7.2011, nếu bị cưỡng chế, ngăn cản, đàn áp quyền tự do biểu tình trái Hiến pháp, thì cần liên hệ với nhau để cùng ký vào một văn thư gửi lên các cơ quan có thẩm quyền cao nhất của Nhà nước Việt Nam.

Xin hãy cùng nhau lại xem Cẩm nang biểu tình, tại đây.

 TỔ QUỐC VIỆT NAM ANH HÙNG MUÔN NĂM!
ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM TOÀN VẸN LÃNH THỔ MUÔN NĂM! 
______________________________________________________ 
Bạn đọc Đức Hoàng đề xuất:

Tôi đề xuất như sau:
1-Cuộc biểu tình mang tên ủng hộ Quốc Hội ra nghị quyết biển Đông, chống chính sách đường lưỡi bò Trung Quốc ở biển Đông.
2-Khuyến khích người biểu tình mặc áo chống đường lưỡi bò, ủng hộ ngư dân bám biển.
3-Trước khi bắt đầu biểu tình, có một phút mặc niệm các anh hùng Liệt sỹ chống xâm lược phương Bắc, đặc biệt các Liệt sỹ đã hy sinh ở Hoàng Sa năm 1974 và Trường Sa năm 1988.
4-Các băng rôn nên ghi tên các Liệt sỹ đã hy sinh ở Hoàng Sa, Trường Sa
Ví dụ: Liệt sỹ Nguyễn Văn A hy sinh ở Hoàng Sa năm 1974
Các cờ đỏ sao vàng và các khẩu hiệu khác thể hiện tinh thần cuộc biểu tình được hoan nghênh. Không khuyến khích các băng rôn có nội dung quá khích.
______________________________________ 

HÃY NHANH ĐẾN ĐỊA ĐIỂM PHÂN PHỐI ÁO THUN ỦNG HỘ NGƯ DÂN BÁM BIỂN



Địa điểm phân phối áo thun ủng hộ ngư dân bám biển tại Hà Nội:
Số 19C Lê Văn Lương - Quán cafe Cơm Việt - Hà Nội.

Giá tiền: 150.000 VNĐ/cái

Ngoài ra khách hàng có thể chuyển tiền vào TK và cầm phiếu chuyển tiền đến nhận áo tại Địa chỉ trên. Thông tin TK như sau:

1. TK Công ty Cổ phần TM & DV Sài Gòn Truyền Thông.
Số TK 007.100.2381488 NH VCB chi nhánh TP HCM

2. TK Qũy Hỗ trợ Phát triển Giáo Dục
Số TK 001.234.230001 NH Đông Á Chi nhánh Đinh Tiên Hoàng TP HCM.

Trân trọng cảm ơn các anh chị đã ủng hộ ngư dân bám biển!
_______________

HỌC TẬP VÀ LÀM THEO HỒ CHÍ MINH VỀ BIỂU TÌNH

Học tập và làm theo Hồ Chí Minh về biểu tình


Nguyễn Quang A

Người ta đánh tráo khái niệm “biểu tình” bằng “tụ tập đông người”. Hãy quay lại với luật pháp hiện hành. Biểu tình là một quyền được Hiến Pháp quy định. Không luật nào, không tổ chức nào và người nào được làm trái hiến pháp. Có quy định nào về thủ tục biểu tình trong luật Việt Nam hiện hành? Tôi tìm thấy sắc lệnh số 31 do cụ Hồ ký. Toàn văn sắc lệnh như sau:

SẮC LỆNH

CỦA CHỦ TỊCH CHÍNH PHỦ LÂM THỜI SỐ 31 NGÀY 13 THÁNG 9 NĂM 1945
CHỦ TỊCH CHÍNH PHỦ LÂM THỜI VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ 

Xét vì tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ Dân chủ cộng hoà;
Nhưng trong tình thế đặc biệt hiện thời, cần phải xem xét, kiểm soát những cuộc biểu tình, đề tránh những sự bất trắc có thể có ảnh hưởng đáng tiếc đến việc nội trị hay ngoại giao;
Sau khi Hội đồng các Bộ trưởng đã đồng ý;


RA SẮC LỆNH: 

Điều thứ 1: Những cuộc biểu tình phải khai trình trước hai mươi bốn giờ với các Uỷ ban nhân dân sở tại trong thời kỳ này.

Điều thứ 2: Ông Bộ trưởng Nội vụ và các Uỷ ban nhân dân Bắc Trung Nam bộ chịu uỷ nhiệm thi hành sắc lệnh này.

Hồ Chí Minh

Không rõ có văn bản pháp lý nào của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã tuyên bố sắc lệnh số 31 của cụ Hồ Chí Minh vô hiệu hay không? Nếu có, đề nghị Bộ Tư Pháp thông báo để nhân dân được rõ.

Nếu chưa có, thì sắc lệnh 31 vẫn có hiệu lực pháp lý.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã phát động phong trào học tập cụ Hồ. Tôi thấy cụ Hồ là một lãnh tụ, một chính trị gia lão luyện. Nhân dân ít có thể học được mấy từ Cụ, vì nếu cả 89 triệu dân Việt Nam đều như Cụ, thì đất nước suy sụp vì sẽ chỉ có toàn lãnh tụ và chính trị gia, mà số ấy chỉ là không đáng kể trong dân chúng. Cho nên các lãnh tụ, các cán bộ cấp cao và cán bộ nhà nước mới thực sự là những người cần và phải học cụ Hồ. Và phải học những việc rất cụ thể, không chung chung.

Liên quan đến quyền biểu tình của người dân đã được hiến định và nếu sắc lệnh 31 đã bị vô hiệu, thì có thể thấy các lãnh đạo, các chính trị gia, các đại biểu Quốc Hội đã chẳng chịu học Hồ Chí Minh và họ phải học ngay và thấu triệt tinh thần của Cụ Hồ về biểu tình để có luật về quyền tự do biểu tình của công dân.

Tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ Dân chủ cộng hoà”, câu mở đầu của sắc lệnh tuyên bố một cách chắc nịch về quyền tự do hội họp của người dân mà không thế lực nào có quyền làm mai một. “Nhưng trong tình thế đặc biệt hiện thời, cần phải xem xét, kiểm soát những cuộc biểu tình, đề tránh những sự bất trắc có thể có ảnh hưởng đáng tiếc đến việc nội trị hay ngoại giao” là lý do để cần có sắc lệnh 31.

Ngay cả trong tình trạng khó khăn như thế của Nhà Nước, quyền tự do biểu tình của người dân vẫn được đảm bảo. Và vì thế “những cuộc biểu tình phải khai trình trước hai mươi bốn giờ với các Uỷ ban nhân dân sở tại trong thời kỳ này”. Nói cách khác biểu tình không phải xin phép mà chỉ cần “khai trình trước”, thông báo trước 24 giờ. Hiện nay tình hình đất nước vững mạnh hơn khi Cụ Hồ ban hành sắc lệnh này rất nhiều, nên chẳng thể có lý do nào để có điều kiện khắt khe hơn điều kiện “khai trình” mà Cụ Hồ đưa ra.

Không cần phải có Nghị định hay thông tư hướng dẫn mà “Ông Bộ trưởng Nội vụ và các Uỷ ban nhân dân Bắc Trung Nam bộ chịu uỷ nhiệm thi hành sắc lệnh này”. Tức là họ chỉ có việc thi hành.

Toàn bộ sắc lệnh, kể từ Tiêu đề “sắc lệnh, ngày tháng,…,đến chữ ký Hồ Chí Minh” chỉ vỏn vẹn 155 từ.

Các lãnh đạo, các đại biểu Quốc Hội nên bỏ ra 5 phút để học Hồ Chí Minh về vấn đề biểu tình và lệnh cho công an cả nước học theo và tôn trọng pháp luật hiện hành, kể cả sắc lệnh 31 của cụ Hồ nếu nó chưa bị Quốc Hội Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tuyên bố vô hiệu.

*Bài viết do TS Nguyễn Quang A gửi trực tiếp cho NXD-Blog. 
Xin chân thành cảm ơn tác giả!


BBC: NHÂN DIỆN CÔNG AN ĐẠP MẶT DÂN

Nhận diện công an đạp mặt dân
Đại úy Minh và người đeo kính áo đen bị tố cáo đã đánh người vô cớ

BBC được biết người đạp vào mặt anh Nguyễn Chí Đức là một đại úy trong khi người chỉ đạo là thượng tá công an ở Hà Nội.
Một trong số những người biểu tình bị bắt nói vị đại úy tên là Minh.
"Khi chúng tôi bị đưa lên xe, tôi nghe thấy có người gọi 'anh Minh ơi lên xe đi' và anh ta lên.
"Đây cũng là người đã đánh chúng tôi," người biểu tình này nói với BBC.
Ông cũng nói thêm người mặc áo trắng và chỉ tay trong ảnh chính là Thượng tá Canh, Phó trưởng công an quận Hoàn Kiếm.
Ngoài ra, người đeo kính và đứng đằng sau ông Canh cũng bị tố cáo đã vô cớ đánh người biểu tình.
Cho tới nay ít nhất năm người đã nói rằng họ bị cảnh sát đánh đập mặc dù họ không hề có thái độ khiêu khích.
'Phũ phàng'

Anh Nguyễn Chí Đức thậm chí còn đang bị bốn công an cầm tay cầm chân khi bị Đại úy Minh đạp vào mặt.

Anh Đức nói anh đã bị "khống chế như con lợn... mấy đồng chí công an còn đạp (sút) tổng cộng 4 phát. Đạp từ trên đạp xuống trong lúc mình đang còng queo.
"Trong đó có hai phát được ăn "bánh giầy" vào mồm. Một phát trượt qua cổ. Một phát vào ngực.
"Trước cuộc tuần hành một ngày, tôi đã biết cuộc trấn áp sẽ rất phũ phàng.
Nguyễn Chí Đức
Blogger này nói với BBC rằng anh đã từng xuống đường hai lần năm 2007 và năm lần trong tháng 6-7/2011. 

"Trước cuộc tuần hành một ngày, tôi đã biết cuộc trấn áp sẽ rất phũ phàng. Một cán bộ an ninh cũng đã nhắc nhở tôi về tình hình chung và của cả cá nhân tôi. Cho nên sự việc đến thì tôi cũng thấy bình thản."

Hiện chưa rõ công an Việt Nam đã có lời xin lỗi anh Đức hay có công an nào bị xử lý trong vụ này chưa.
Báo chí Việt Nam hoàn toàn im tiếng trong vụ công an hành hung người dân lần này.

Trong khi đó họ đưa tin một cô gái ở thành phố Hồ Chí Minh sẽ bị khởi tố vì tát công an.

Cũng trong ngày 20, VnExpress chạy tin 'Hạ gục kẻ bắn chết một công an' trong đó không hề nói cảnh sát đã cố gắng tới đâu để có thể bắt sống người gây án. 
Cảnh sát Việt Nam đã nhiều lần bị tố cáo sử dụng bạo lực quá mức cần thiết và lạm dụng quyền hành.

Nguồn: BBC Tiếng Việt.

NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG KỲ HỌP THỨ NHẤT, QUỐC HỘI KHÓA XIII



NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG KỲ HỌP THỨ NHẤT QUỐC HỘI KHÓA XIII
Bùi Công Tự

Hôm nay 21/7/2011 Quốc hội khóa XIII khai mạc phiên họp đầu tiên. Theo phép lịch sự chúng ta xin gửi đến Quốc hội lời chúc mừng tốt đẹp nhất.

Nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của kỳ họp này là bầu bán và phê chuẩn các chức danh, cho dù là rất quan trọng, tôi cũng không quan tâm mấy. Vì như một vở kịch, tác giả kịch bản và đạo diễn đã hoàn tất nhiệm vụ của mình, bây giờ là phần diễn của các diễn viên. Tôi chỉ có chút tò mò chờ đợi xem có diễn viên nào không làm tốt vai diễn của mình không? Có dám diễn khác bài của đạo diễn không?

Điều tôi quan tâm nhất là vấn đề biển Đông. Lần này chắc nhà lãnh đạo của chúng ta sẽ không nói là “tình hình biển Đông không có gì mới” như hồi năm ngoái nữa? Nhưng liệu quốc hội có ra được một tuyên bố khẳng định chủ quyền, lên án hành động gây hấn của Trung Quốc, bày tỏ rõ ràng quan điểm của chúng ta về đàm phán giải quyết tranh chấp. Quốc hội phải có cách nói khác với cách nói của ngoại giao. Quốc hội có xứng đáng đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân hay không chính là ở lúc này? Nước Mỹ ở tận nửa bên kia trái đất mà Quốc hội người ta còn phải lên tiếng về tình hình biển Đông. Tôi tin điều đó đánh động lương tâm và trách nhiệm của các đại biểu Quốc hội.

Điều thứ hai tôi quan tâm là Quốc hội có trả lời kiến nghị của các vị nhân sĩ trí thức về hiện tình đất nước? Đây là việc thể hiện Quốc hội có tôn trọng nhân dân, có tin tưởng nhân dân không. Thiết nghĩ Quốc hội nên lấy làm tự hào khi nước ta có những người dân lúc nào cũng đau đáu trước sự tồn vong của Tổ quốc. Tôi hi vọng sẽ có nhiều vị đại biểu đề cập đến vấn đề này trước Quốc hội.

Điều thứ ba tôi quan tâm là vấn đề sửa đổi hiến pháp. Vì nó là cơ sở pháp lý cho những thay đổi của xã hội nếu có trong tương lai. Tôi mong Quốc hội chọn được những vị thật sự có tài, có đầu óc cải tổ, hiểu biết pháp luật thế giới để cử vào ủy ban sửa đổi hiến pháp như chủ tịch Hồ Chí Minh đã làm được khi tổ chức biên soạn hiến pháp 1946.

Tôi thường nghe các vị đại biểu Quốc hội nói “Nhân dân có nguyện vọng thế này, bức xúc thế kia”, nhưng những nguyện vọng cốt tử nhất, những bức xúc gay gắt nhất của nhân dân thì số đông các vị lại né tránh, bỏ qua. Có một số vị đại biểu Quốc hội (như GS Nguyễn Minh Thuyết và một số vị khác) mạnh dạn bày tỏ đúng như mong muốn của nhân dân thì lại không được Quốc hội, đặc biệt là lãnh đạo đồng tình ủng hộ. Vì thế đã làm cho nhân dân ít nhiều bị thất vọng.

TP HCM, 21/7/2011.

*Bài do tác giả gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn!

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

THƯ GỬI NHÂN SĨ HÀ TÂY

18.07.2011
Thư gửi Nhân sỹ Hà tây

Lê Dũng 

 

Thưa các Cụ, các Bác, các Chú, các Anh, các Chị là người Hà tây, 

 

Tôi là một người con của Hà Tây quê lụa, Ứng hòa là quê hương bản quán, có mồ mả Tổ Tiên từ 600 năm để lại. Theo sử chép thì Ứng hòa còn có trước khi Vua Lý rời đô từ Hoa Lư về Thăng Long bây giờ.


Địa linh nhân kiệt tuy vẫn hơi nghèo so với các huyện khác bây giờ, nhưng có sao đâu - quê tôi đẹp lắm. Nếu như không sáp nhập vào Hà nội thì giờ đây, cứ sáng ra là tôi lại được nghe bài hát của Nhạc sỹ Lai Vu trên đài phát thanh truyền hình Hà tây : " Hà tây, cửa ngõ Thủ đô - cô gái Suối hai chàng trai Cầu Giẽ..."

Thực ra thì chưa bao giờ tôi có ý nghĩ là sẽ viết thư thế này cho Người Hà tây, chỉ bởi vì ngày 17.7 vừa qua, được chứng kiến cảnh nhồi da xáo thịt giữa thanh thiên bạch nhật giữa Thủ đô, nó đã khiến tôi nảy ra ý này.

Cũng bởi Hà Tây "Đất thiêng nảy sinh nhân tài " ( theo lời trong bài hát : về Hà tây) nên quê tôi đã có nhiều nhân tài và hào kiệt. Xưa là đất có hai Vua, nay không còn Vua thì có nhiều quan lớn, quan võ, quan văn, quan nghệ sỹ, quan báo...nhiều vô kể.

Giá như tôi được học nghề viết văn như anh Hoàng Minh Tường cạnh làng tôi, hay như anh Nguyễn Quang Thiều cùng huyện, hoặc là học nhạc như Lê Minh Sơn nhạc sỹ...để có thể viết văn hay, dùng năng khiếu của mình để viết ra những áng văn, dòng nhạc ai oán của hôm nay.

Thưa anh Nguyễn Đức Nhanh - Giám đốc công an Hà nội bây giờ, nhà anh cách nhà em vài cánh đồng, con cháu em lấy vợ lấy chồng bên làng anh cả lũ, kiểu nhà quê mình họ hàng nửa làng chắc kiểu gì chả có dính dáng họ hàng ( !). Anh ạ, hôm rồi em và con gái đi biểu tình bị đám lính của anh "đánh cho vỡ mặt" - như thằng Tàu nói trong clip của đài Phượng hoàng gì đấy. Lính của anh tẩn em như tẩn một tên tội phạm, ném con gái em 11 tuổi lên xe buýt như ném bao hàng.

Thưa anh, vì Tổ quốc, vì Nhân dân nên em coi đó chỉ chỉ kiếp khổ kiếp nạn của cá nhân. Chỉ khi xem tận mắt cảnh mấy lính áo xanh và một thằng áo phông vàng - mà em biết rõ nó là lính của anh Ca, phó an ninh Hoàn kiếm - đã đạp thẳng vào mặt thằng cu Đức khi nó đang bị khiêng tới cửa xe buýt. Em bàng hoàng đến đơ cả người ra, em cứ tưởng đây chỉ là giấc mơ không có thật. Tỉnh lại, em nghĩ là : có thể tới đây, Hà nội mình sẽ bị tòa án Liên hợp quốc hỏi han, đưa ra các bằng chứng chống lại loài người của lính dưới quyền của Anh. Anh hãy thử xem clip đó một lần, nếu Anh vẫn là Người Hà Tây quê lụa thì em nghĩ anh cũng có những cảm xúc như em : uất hận !

Anh ạ, mộ tổ, nhà thờ họ của Anh và em đều đang nằm ở Ứng hòa, em không bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Quê để đi đâu đó sống vì em là con trưởng, hương khói cho các Cụ là việc phải làm.

Anh Nhanh ạ, Anh là người mà em xin gửi những chia xẻ đầu tiên, cũng cho phép em được gửi những tâm sự này đến anh em an ninh Hà nội, nhiều người Ứng hòa và là người thân của em.

Thưa anh Uy - nguyên Phó tổng Giám đốc TTXVN, tuy anh đã về hưu nhưng em vẫn rất nhớ anh, những ngày được làm việc cùng anh cách đây chục năm, khi xây dựng tòa nhà của TTX, em được anh chỉ bảo rất ân cần. Khi ấy anh cũng đã không còn khỏe như thanh niên bọn em nhưng cũng từng họp hành giải quyết nhiều công việc với anh em dự án, không quản ngoài giờ, ngày nghỉ để phục vụ việc chung.

Em buồn lắm khi thấy TTXVN của mình đưa tin tàu hải giám của Tàu tới Trường sa mà cứ như đưa tin của ta vậy. Đã thế vài ngày sau lại dắt díu nhau sang đó, chả hiểu làm gì ?

Thưa các anh nhà văn : anh Tường, anh Thiều kính mến. Suốt từ đầu tháng 6 đến nay, chỉ vì phải xuống đường cùng bà con để biểu tình phản đối bọn Tàu xâm lược mà em không còn được cùng ra quán cà phê chỗ quận Hà đông để uống cùng quán với anh Thiều. Tiếc lắm anh ạ, nhưng ra Cột cờ em lại được gặp anh Nguyên cũng Nhà văn, bác Đào cũng Nhà văn, em được sát cánh kề vai bên các bác và các anh ấy cùng Nhân dân hô vang tiếng lòng mình, hy vọng xua đuổi được tà ma của Đất nước. Em lâu rồi không được gặp và đọc các tác phẩm của các anh viết, chả nhẽ chưa có hứng để viết sao anh ? các anh hãy xuống đường cùng em một lần, em đảm bảo nếu không có tác phẩm cả ngàn người đọc thì em xin bé bằng ...con kiến.

Thưa bạn Lê Minh Sơn nhạc sỹ, tôi mê những tác phẩm của bạn lắm. Tôi đã sởn da gà khi nghe Thanh Lam hát bài " Ôi quê tôi" do bạn sáng tác ! hay tôi và bạn là đồng niên nên cảm xúc có vài cái giống nhau ?

Được " tẩn " bởi lính của anh Nhanh hôm rồi, tôi nằm nhà hôm sau vì đau và cứ hát bài ấy của bạn. Chiều qua, khi xem clip thằng Đức sinh năm 76, kém anh em mình nửa giáp bị lính anh Nhanh "tẩn" và đạp chân vào mặt khi còn bị ba đứa khác khiêng mà mình cả đêm không ngủ. Nước mắt cứ trào ra, vợ bảo ông bị sốt rồi. Thề có trời cao đất dày, mình thương Quê, thương Hà nội quá, giữa ban ngày ban mặt mà các anh em của mình cứ giết nhau. Hay mái nhà trong "Quê tôi" của Sơn đã dột ?

Sơn hãy viết tiếp đi Sơn ơi, viết lên tiếng khóc của mình... viết đến đây quả thực mình lại khóc nữa. Nghiến răng cho hết, mong Sơn có những tác phẩm mới, trong đó có tiếng la, tiếng khóc, tiếng than, tiếng oán , tiếng còi hú, tiếng còi huýt, tiếng chửi mắng của côn đồ, tiếng phân trần của trí thức - các bậc Thày của mình, nguyên khí của Quốc gia ...đang đứng dưới đường, dưới chân Cột Cờ để Ái Quốc.

Thưa anh Diện - Tiến Sỹ Hán Nôm và các bạn đồng nghiệp, Đường Lâm quê anh là đất Vua Cha, từng viên đá ong còn ghi dấu lịch sử oai hùng. Làng cổ tuy không còn nguyên vẹn nhưng đức hạnh của những người con Đường Lâm vẫn không hề bị mai một. Suốt từ đầu tháng 6 đến giờ, cả Đất nước chứng kiến những hành động cao cả, đẹp đẽ của anh cùng các Nhân sỹ của Đất nước, liên tục lo lắng cho vận mệnh Quốc gia trước họa xâm lăng của Tàu cộng. Lịch sử đã ghi nhận và lịch sử sẽ tiếp tục ghi nhận anh và các bạn của anh, những Trí thức thực sự của Quê hương, của Đất nước - các anh không ngủ bao giờ.

Còn nhiều Người con của Hà Tây nữa mà tôi chưa có duyên được biết, được gặp. Xin thưa rằng : Quê hương chúng ta đang gặp hoạn nạn, giặc chưa đến mà đồng bào đã bị giết bởi đồng bào, các bạn nghĩ sao? các bạn sẽ nghĩ gì nếu các bạn có những đứa con nghịch tử, chỉ biết cướp thuê, đánh thuê, bóp cổ ngay cả Ông Bà Cha Chú Anh Chị của mình?

Tôi viết mà vẫn lo mình thô lỗ, không học viết nên cứ tào lao. Chỉ mong gửi đến những Nhân sỹ, những người con của Quê hương sẽ đọc được những tâm tình này. Để cùng suy nghĩ, chia xẻ, hành động đúng với lương tâm, đúng với luật pháp, đừng để mình phải hổ thẹn với tiền nhân và con cháu chỉ vì chút danh hão, vài đồng tiền dơ bẩn.

Tôi thấy bên Pháp họ đặt tượng Sacozi và đúc dưới chân dòng chữ: "Đừng vì tiền mà làm hỏng thanh danh của mình !". Câu đó xin được chép để tôi mang về treo trên tường, cho con cái đọc hàng ngày cùng với dòng chữ: "Mình là Người Hà Tây quê lụa".

Vài dòng kính gửi các Nhân sỹ, gửi Người Hà tây cho vợi cõi lòng. Nay Hà Tây không còn nhưng Hà Nội sẽ là Quê mới, truyền thống đất thiêng nảy sinh nhân tài sẽ được hòa chung với Hà nội thanh lịch hào hoa, ngàn năm văn hiến. Để không còn cảnh người giết người giữa ban ngày, cảnh sát " tẩn" Dân chỉ vì Dân Ái Quốc.
.
Kính thư,
Lê Dũng
Nguồn: Lê Dũng-Blog

HÃY NHANH ĐẾN ĐỊA ĐIỂM PHÂN PHỐI ÁO THUN ỦNG HỘ NGƯ DÂN BÁM BIỂN


Địa điểm phân phối áo thun ủng hộ ngư dân bám biển tại Hà Nội:
Số 19C Lê Văn Lương - Quán cafe Cơm Việt - Hà Nội. 

Ngoài ra khách hàng có thể chuyển tiền vào TK và cầm phiếu chuyển tiền đến nhận áo tại Địa chỉ trên. Thông tin TK như sau:

1. TK Công ty Cổ phần TM & DV Sài Gòn Truyền Thông.
Số TK 007.100.2381488 NH VCB chi nhánh TP HCM

2. TK Qũy Hỗ trợ Phát triển Giáo Dục
Số TK 001.234.230001 NH Đông Á Chi nhánh Đinh Tiên Hoàng TP HCM.

Trân trọng cảm ơn các anh chị đã ủng hộ ngư dân bám biển!
_______________
Xin chân thành cảm ơn một nhân sĩ Sài Gòn đã tặng 50 áo phông 
cho những người tham gia biểu tình tại Hà Nội.