“Trút vỏ thần tượng đi càng lồng lộng con người”
 
GS.Tương Lai
–  viết trong niềm xót xa tưởng nhớ anh Việt Phương

Không thể không viết, nhưng không sao viết nổi. Ngón tay bấm phím cứ loạng choạng, chuệch choạc. Đầu óc trống rỗng chao đảo, ý tưởng mông lung chồng chéo. 

Vợ tôi động viên, “thay vì liều lĩnh ra sân bay một mình khi đi không vững, anh chịu khó lấy lại bình tĩnh ngồi trước máy tính đi”. Con gái tôi không thể bố trí kịp lịch bay để đưa tôi đi Hà Nội, cố thuyết phục “rồi con đưa bố ra chậm mấy ngày thôi bố ạ”. Cô HD thì đang ở Nhật, có khi bay thẳng về Hà Nội, không thể cùng đi. Đại thì đang ở Cà Mau, không kịp về để giúp tôi trên suốt chặng đường dài và thu xếp đến với Anh như lần rồi.