Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Xuân Tửu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Xuân Tửu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

NHÀ VĂN, BLOGGER PHẠM VIẾT ĐÀO BỊ KẾT ÁN 15 THÁNG TÙ GIAM

Phiên tòa sơ thẩm xét xử Nhà văn Phạm Viết Đào 
Thời gian: 08h00, thứ Tư 19.3.2014
Địa điểm: Trụ sở Tòa án Nhân dân tp Hà Nội, 43 Hai Bà Trưng, Hà Nội 
Phiên tòa xét xử công khai.
Sáng nay, vợ con của ông tới dự, bị hỏi giấy mời … Sau một hồi đôi co, giải thích, rồi có thư ký tòa ra bảo lãnh, họ đã được vào. Nhiều bạn bè ông đi theo không được vào. Lực lượng an ninh, cảnh sát, dân phòng dày đặc bên ngoài khu vực quanh tòa.

Theo nhận định của vị Luật sư từng được gia đình PVĐ mời bảo vệ quyền lợi cho ông (nhưng PVĐ quyết định tự bào chữa), có khả năng trưa nay gia đình sẽ được đón ông trở về. 

11h – Phiên tòa vừa kết thúc. Từ đề nghị của Viện kiểm sát với mức án 15-18 tháng tù, Tòa đã tuyên án phạt tù giam 15 tháng cho ông Phạm Viết Đào. Đã bị tạm giam 9 tháng, như vậy, ông sẽ còn phải chấp hành án phạt tù khoảng 6 tháng nữa. Nhiều khả năng PVĐ sẽ kháng án. - Theo Ba Sàm.

Bản tin trên RFI: (chiều 19.3)
Blogger Phạm Viết Đào bị kết án 15 tháng tù giam

Thanh Phương - Hôm nay, 19/03/2014, Tòa án Nhân dân Hà Nội vừa tuyên án 15 tháng tù giam đối với ông Phạm Viết Đào, bị đem ra xét xử với tội danh « lợi dụng các quyền tự do dân chủ », chiếu theo điều 258 bộ Luật Hình sự Việt Nam, do những bài viết đăng trên trang blog của ông.

Trong phiên xử hôm nay, ông Phạm Viết Đào không nhờ luật sư, mà đã tự bào chữa trước tòa. Theo lời một luật sư đã từng hỗ trợ pháp lý cho blogger Phạm Viết Đào, ông Đào đã không đồng ý với bản án nói trên, vì theo ông, những bài viết đăng trên trang blog của ông không hề có nội dung vi phạm điều 258.

Ông Phạm Viết Đào cũng đã nói với vợ con là sẽ kháng cáo và sẽ nhờ luật sư bào chữa trong phiên xử phúc thẩm. Tuy nhiên, do bị tạm giam từ 9 tháng nay, blogger Phạm Viết Đào chỉ còn 6 tháng nữa là mãn hạn tù. Còn nếu kháng cáo thì cũng phải chờ từ 3 đến 4 tháng mới xử phúc thẩm. Cho nên, theo vị luật sư đã cố vấn cho ông Đào, có thể gia đình sẽ cân nhắc việc có nên kháng cáo hay không.

Hôm qua, tổ chức Human Rights Watch đã ra thông cáo yêu cầu Việt Nam bãi bỏ mọi cáo buộc đối với blogger Phạm Viết Đào và trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho ông.Theo lời ông Brad Adams, giám đốc đặc trách châu Á của HRW, ông Phạm Viết Đào chỉ có một tội duy nhất là « sử dụng Internet để bày tỏ những ý kiến, mà nhiều người Việt Nam, bên ngoài cũng như bên trong chính quyền, chia sẽ ».

Nguyên là một quan chức bộ Văn hóa, blogger Phạm Viết Đào đã bị bắt ngày 13/06/2013 tại Hà Nội. Ông là blogger thứ ba bị bắt giữ và bị đưa ra xét xử ở Việt Nam kể từ giữa năm ngoái. Ngày 29/10/2013, blogger Đinh Nhật Uy đã bị toà án Long An tuyên án 15 tháng tù treo và gần đây nhất, ngày 04/03/2014, blogger Trương Duy Nhất đã bị tòa án Đà Nẵng tuyên án 2 năm tù giam, cũng với tội danh vi phạm điều 258.
______________

Mùa xuân nhớ bác Đào

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

SAO CÁNH BÈO - Truyện ngắn của Vũ Xuân Tửu

Sao cánh bèo
Truyện ngắn của Vũ Xuân Tửu

Trên bầu trời đêm, có ngàn vạn ngôi sao. Những ngôi sao chi chít như bánh đa vừng. Chúng xúm xít nối đuôi nhau, lập thành dải ngân hà. Đó đây bật sáng lên vài ba ngôi sao. Kìa, có một ngôi sao lúc ẩn, lúc hiện, chấp chới như vẫy, như mời. Ngôi sao như một cánh bèo nhỏ nhoi, nổi chìm giữa muôn lớp sóng dạt xô. Sao cánh bèo! Tôi nghĩ thầm vào cười thầm, mơ màng.

Nằm khểnh trên đỉnh đồi, một mình, tôi cảm thấy những ngọn cỏ ướt sương, chạm vào cổ gáy man mát, nhằm nhặm. Dải đồi lúp xúp, bàng bạc trong ánh trăng thu. Dưới thung lũng là ngôi làng nhỏ, cũng ngập chìm trong màn đêm bàng bạc, nom huyền ảo như một bức tranh lụa. Đây đó, vọng lại mơ hồ trong hơi gió, tiếng trẻ khóc u ơ. Ngay bên tai tôi, chợt cất lên tiếng dế mèn, nỉ non, réo rắt như tiếng vỹ cầm trong đêm. Tiếng dế gáy, khiến tôi mỉm cười, nhớ lại tuổi thơ dãi nắng đi đào lỗ, đổ nước bắt dế.

Gió đêm lành lạnh. Cơn buồn ngủ kéo đến, nhẹ nhàng như một cánh chim câu đỗ xuống hiên nhà. Ô kìa, sao cánh bèo phân thân, buông mình, vạch một đường sáng chói, làm tôi bừng tỉnh. Ngày xưa, bà tôi kể, mỗi khi sao băng là lại có một người hiền năng, dũng phái được bước lên cõi tiên. Vạch sao băng như một đường gươm chói lói, đâm thẳng về phía tôi. Tôi kinh hãi, há hốc mồm ra và sao cánh bèo chui tọt ngay vào, rồi trôi tuột xuống bụng.

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Vũ Xuân Tửu: LẠI CHUYỆN VÃN TRÊN ĐƯỜNG LÊN LŨNG CÚ


Lại chuyện vãn trên đường lên Lũng Cú
Vũ Xuân Tửu
Mấy hôm cuối năm dương lịch, vừa rồi, tôi cùng anh em dưới Hà Nội lên, đi chơi Lũng Cú. Đoàn hơn chục người, cả người lớn và trẻ con, đi 2 xe ô-tô. Lần đầu tiên tôi được ngồi xe Lexus, trị giá đâu những 3 tỷ đồng, sản xuất tại Mỹ. Thấy anh giám đốc công ty bên Vinalines, trực tiếp lái xe, vốn là người chỉ quen đại dương, nên tôi dẫn đường Mậu Duệ lên Mèo Vạc cho đỡ dốc và cũng để đỡ choáng, lúc về mới qua Vần Chải xuống Yên Minh. Thế là, đi theo một vòng thúng, dến được tất cả các điểm du lịch: dốc Pắc Sum, cổng trời Quản Bạ, núi Cô Tiên, đèo Mã Pì Lèng, chợ cổ Đồng Văn, Cột cờ Lũng Cú, dinh Sà Phìn, vv…
*
Đêm Mèo Vạc, rét 80C, trên đỉnh núi Chí Sán có tuyết.
Dân phượt lên đông quá, từng đoàn, từng đoàn xe mô-tô Minxk, cắm cờ đỏ sao vàng, băng băng chạy vào phố huyện, khiến các nhà nghỉ Khau Vai, Mai Đào, Hoàng Anh, Việt Hưng và khách sạn Hoa Cương chật cứng. Cánh phượt mặc áo đỏ in sao vàng, nom cứ như cánh thanh niên đi biểu tình ở Hà Nội, phải trải chiếu nằm càn khan trong các phòng. Tôi tất tả chạy đi gõ cửa cả nhà khách huyện ủy và nhà khách ủy ban nhân dân huyện cũng không còn chỗ. Cuối cùng mới ké được đoàn nghỉ rải rác mấy nơi.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Vũ Xuân Tửu: CHUYỆN VÃN TRÊN ĐƯỜNG LÊN LŨNG CÚ

Chuyện vãn trên đường lên Lũng Cú
Vũ Xuân Tửu

Nhà văn Lê Văn Thảo (Dương Ngọc Huy), từ Sài Gòn ra, làm mộ cho anh trai, ở cục thống kê Yên Bái, rồi ghé qua Tuyên Quang, rủ tôi trở lại Lũng Cú. Nói trở lại, là vì năm 2009, tôi đã có chuyến đưa các nhà văn Nam Bộ: LVT (Sài Gòn), Lê Chí (Cần Thơ), Vũ Hồng (Bến Tre), lên thăm Lũng Cú rồi. Nhà văn LVT nói, có anh nhà báo Nam Bộ đã từng đi nhiều nước thế giới và các tỉnh nước Nam, rồi rút ra kết luận, du lịch thì nên đến Hà Giang, chỗ nào cũng thấy đẹp! Ngoài bảy mươi tuổi, mà nhà văn còn trở lại với Lũng Cú, điểm cực bắc của tổ quốc, thì thật đáng nể.

Qua khỏi thành phố Hà Giang, đứng dưới chân dốc Pắc Sum nhìn lên, thấy dòng chữ trắng, gắn nổi trên sườn núi: “Cao nguyên đá Đồng Văn- Công viên địa chất toàn cầu”. Sang thu, biên thùy chớm lạnh. Mấy hôm nay lại có mưa nhỏ và nhiều sương mù, nên đường xá lên vùng cao càng thêm khó khăn, nhưng anh Thành, lái xe của Văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam, quả là tay lái lụa, khiến chúng tôi an tâm mà ngắm cảnh, chụp ảnh, quay phim. Đến Quản Bạ thì trời vừa tối, chúng tôi nghỉ lại thị trấn Tam Sơn, khách sạn ngay dưới chân núi Cô Tiên, nhìn lên Cổng Trời, thấy đèn pha ô-tô bị sương mù chặn đứng, nom như ông già đang bưng đôi đĩa đèn, dò dẫm xuống núi vậy. Chúng tôi ngả lưng trên giường, chuyện phím:

- Hồi trong rừng (căn cứ cách mạng), có người nhờ săn bắn thú, nuôi cán bộ, bộ đội, mà suýt được phong anh hùng. Có hồi, đoàn cán bộ tuyên truyền cao cấp của TQ sang ta, rồi vô Nam tìm hiểu tình hình chiến trường. Trước khi lên đường, bác Hồ tặng cho bình tông nước sâm, thế mà trên đường hành quân, nó dùng để rửa chân… Vào đến căn cứ Nam Bộ, có thằng bị sốt, ta nấu cháo bột ngọt, nhưng nó không ăn được, đổ cả nồi, với thái độ xấc xược. Ta đã họp và phân tích, trước kia bọn quan lại phong kiến hách dịch. Bây giờ là cộng sản mà cũng thế sao? Thế là nó khóc!

Trên sườn đồi, những thửa ruộng bậc thang lúa đã chín vàng. Nhà văn LVT mải miết qua ca-mê-ra. Mấy đám ruộng đã gặt, chỉ còn trơ gốc rạ, đồng bào xếp đứng những gồi rạ trên mặt ruộng, nom như đàn búp bê xinh xinh, cùng rủ mớ tóc vàng, diện váy vàng, ngơ ngác.

- Nghe nói, bác với ông Dương Văn Minh có họ hàng?- tôi tò mò hỏi.

- Anh em con chú bác mà. - ổng trả lời.

- Làm sao mà cách mạng lại thuyết phục được một ông tổng thống đầu hàng?

- Từ hồi những năm 60 mươi (tk 20), cách mạng đã phái em ổng là Dương Thanh Nhật (đại tá quân đội) vào Củ Chi, với nhiệm vụ móc nói với đại tướng DVM rồi. Như vậy, ổng tham gia cách mạng từ trước, chứ đâu phải tới thời điểm sát nút ngày 30/4. Cách mạng giao nhiệm vụ phải làm cho được tổng thống Việt Nam cộng hòa. Ban đầu, ổng không nhận, sợ mang tiếng là tổng thống đầu hàng. Nhưng cách mạng khuyên, nên chịu hy sinh cho đất nước. Theo hiến pháp VNCH, thì chỉ tổng thống mới cầm đầu quân đội và mới có thể ra lệnh hạ vũ khí đầu hàng. Một kịch bản đã được chuẩn bị trước, khi cách mạng đưa xe tăng vào dinh Độc Lập, thì ổng phải tập hợp nội các ở phòng họp, chờ sẵn. Sau đó, đưa sang đài phát thanh để tuyên bố đầu hàng và yêu cầu quân sỹ hạ vũ khí.

- Quả là một chiến tích phi thường. Nếu ông ta mà ra lệnh tử thù, thì quân sỹ, dân chúng hai bên sẽ thiệt mạng vô kỳ kể, lại còn bao nhiêu phương tiện chiến tranh, nhà cửa, cầu cống, phố xá sẽ bị phá hủy.

- Sau ngày giải phóng Sài Gòn, ông Lên Duẩn vô Nam, gặp ổng, biểu rằng, một mình anh bằng cả quân đoàn! Mấy năm sau chiến tranh, đời sống khó khăn quá, ông Võ Văn Kiệt đem cho ổng 500 đồng, mà hồi đó, cái xe hon-đa chỉ năm, sáu chục đồng thôi à. (Tôi quên không hỏi là phụ cấp hàng tháng, hay chỉ một lần thôi). Ổng trị bệnh bên Pháp, trước khi về, các cựu tướng lĩnh VNCH đòi gặp, chất vấn rằng, quân đội nghe lời ông, ông bảo hạ vũ khí là hạ vũ khí, nếu ông bảo tử thủ là tử thủ. Thế mà bây giờ, ông còn dẫn các doanh nghiệp nước ngoài về tái thiết Việt Nam, thì làm sao đánh đổ? Ổng trả lời, việc chế độ đổ hay còn là do dân. Ông là người chống Cộng, nhưng phải có trách nhiệm xây dựng đất nước. Về sau, nhà nước cho tiền để sửa biệt thự Hoa Lan, để đón ổng về nghỉ dưỡng, nhưng không kịp.