Có loại hung khí giết người không phải bằng dao bằng thớt mà bằng ngòi bút. Bút sa không chỉ gà chết mà người chết.
Đó là lý do người cầm bút phải hết sức thận trọng. Đạo đức tối thiểu của con người nằm ở đây.
Tất cả mọi người đứng về phía hai cô gái ở bưu điện Cầu Voi bị sát hại để lên án kẻ giết người là phải đạo. Nhưng vì thế mà lên án và đòi tử hình nghi phạm khi không có chứng cứ khách quan xác thực, thậm chí là chứng cứ giả thì là càng vô đạo. Bởi vì chính lời lên án đó đã giết thêm một mạng người nữa! Không chỉ giết chết thêm một mạng người mà còn giết chết cả nền tư pháp, giết chết niềm tin của nhân dân vào công lý.
Tiếc rằng, đó lại là một tờ báo chính thống, có tên là VTC New! Một bài báo chính thống nhằm dẫn dắt dư luận, nó sẽ là sự cổ vũ một đám đông giết người!
Không ai người ngoài cuộc trong chúng ta có thể tiếp cận cả ngàn trang hồ sơ phức tạp của vụ án. Nhưng có thể tiếp cận cốt lõi của sự vụ, hoặc chí ít tiếp cận được 10 trang Kháng nghị của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao.
Như tôi đã viết, bản chất vụ án không phức tạp, phức tạp và dài ra cả ngàn trang là do sai phạm của cơ quan điều tra, do hai lần xử án không công minh và chồng chất lời kêu oan của gia đình Hồ Duy Hải. Sự thật chỉ đơn giản: bảo vệ hiện trường, khám nghiệm thi thể nạn nhân để xác định thương tích, thu giữ và khám nghiệm tang vật gây án, tra xét dấu vân tay, vết máu. Chỉ cần làm đúng bấy nhiêu thôi đã có thể tóm gọn đối tượng gây án trong thời gian ngắn. Làm đúng thủ tục tố tụng thì dù có tử hình ngay lập tức vẫn làm cho đối tượng gây án, gia đình của đối tượng gây án, và quan trọng hơn, dư luận sẽ tâm phục khẩu phục. Chỉ có sự tâm phục khẩu phục thì bản án mới có tác dụng răn đe, giáo dục.
Đằng này, đã xác định cái thớt đập lên đầu nạn nhân dính đầy máu và con dao cứa cổ nạn nhân là hai dụng cụ trực tiếp gây án mà lại bị chính cơ quan điều tra đem đi tiêu hủy thì khác nào tiêu hủy chứng cứ xác thực của vụ án? Không lấy được dấu vân tay hay những dấu vết khác trên tang vật thì dấu vân tay hay dấu vết khác ở xung quanh còn có ý nghĩa gì? Có phải ngay từ đầu, chính những người điều tra và cơ quan tố tụng, một mặt tiêu hủy vật chứng gây án, mặt khác đi lấy dấu vân tay nằm ngoài vật chứng, là đã cố tình tung hỏa mù để làm cho vụ án rơi vào phức tạp và trở thành vô tăm tích?
Làm sao dư luận có thể tâm khục khẩu phục được khi vụ án lộ rõ cái lỗ hổng khổng lồ làm nát cả nền tư pháp như vậy, ngay cả khi chính Hồ Duy Hải là tội phạm?
Hồ Duy Hải có giết người hay không thì chính anh ta biết, hai nạn nhân biết. Ngay cả chứng nhân không thấy Hồ Duy Hải trực tiếp giết người thì cũng không thể dám nói Hồ Duy Hải đã giết người vì từng có mặt tại hiện trường.
Tôi nghĩ, nếu biết đích xác Hồ Duy Hải giết người, hoặc không biết nhưng thấy đủ bằng chứng xác thực, bà mẹ kia, dù có thương con đứt ruột, cũng không thể kêu oan. Bởi chính bàn tay sát thủ của người con đó đã cứa nát trái tim của bà rồi. Xưa nay chưa có bà mẹ nào thương con đến mức làm trái với đạo lý làm người, trừ phi bà mẹ đó cũng là sát thủ máu lạnh. Nhưng sự thực, đã là sát thủ máu lạnh thì người ta dám làm dám chịu chứ chưa thấy ai gào khóc kêu oan!
Sự thật trong các vụ án, các đối tượng chỉ quanh co chối tội khi và chỉ khi cơ quan điều tra chưa đủ chứng cứ. Đằng này Hồ Duy Hải lại nhận tội ngay từ đầu mới lạ. Khi một người kêu oan thì nên hiểu họ đang đòi công lý soi xét minh bạch, khác với lời chối tội gian dối. Mà nếu có sự chối tội gian dối thì cũng phải chứng minh rõ ràng sự chối tội gian dối ấy. Đằng này tuyệt nhiên không, chỉ thấy sự kết tội, từ tòa án đến tạo dư luận báo chí mà không cần minh chứng!
Việc tòa các cấp trước sau vẫn kết tội Hồ Duy Hải, lại cho báo chí kết tội luôn cả bà mẹ Hồ Duy Hải là một việc làm vô đạo chưa từng có trong lịch sử tư pháp và lịch sử báo chí. Họ đang tâm cổ vũ dư luận giết luôn cả bà mẹ vô tội bằng cái ngòi bút lấy máu người làm mực, điều mà lẽ ra với nhân tâm còn sót lại, họ phải có trách nhiệm chứng minh vì sao cơ quan điều tra Long An đã làm cho cái thớt và con dao gây án biến mất để kết tội Hồ Duy Hải một cách đầy khuất tất!
Tin vào 17 thẩm phán tối cao ư? Không! Tôi chỉ tin vào công lý chứ không tin những bàn tay biểu quyết, dù đó là bàn tay thẩm phán chứ không phải bàn tay sát thủ. Mà công lý là sự thật. Mà sự thật đã bị tiêu hủy thì cũng có nghĩa là công lý đã bị tiêu hủy một cách trắng trợn!
Tôi không hiểu, báo chí dám nói bà mẹ Hồ Duy Hải mù quáng thì có dám kết tội luôn bản Kháng nghị của Viện Kiểm sát tối cao là mù quáng? Mặc dù bản Kháng nghị này rất thận trọng, chỉ yêu cầu thực thi công lý bằng điều tra lại sự thật một cách khách quan, minh bạch, dù có thể bản chất của vụ án này vẫn có kết luận cuối cùng chính Hồ Duy Hải là tên sát nhân để anh ta và bà mẹ kia, rộng hơn là toàn dân tâm phục khẩu phục!
Nếu quả thật, Tòa tối cao biết chắc "bản chất của vụ án", rằng Hồ Duy Hải là kẻ giết người, mà suốt 12 năm qua và cho đến bây giờ không thể chứng minh một cách thuyết phục anh ta giết người theo quy định của tòa án văn minh, thì chính ngành tòa án và toàn bộ hoạt động tư pháp, chí ít đã tự thú nhận đó sự thất bại thảm hại trước kẻ phạm tội. Mà đã thất bại trước kẻ phạm tội thì không thể có đủ tư cách và thẩm quyền, và đơn giản trong trường hợp này là có đủ lý do, để kết án tội phạm.
Chu Mộng Long
Đó là lý do người cầm bút phải hết sức thận trọng. Đạo đức tối thiểu của con người nằm ở đây.
Tất cả mọi người đứng về phía hai cô gái ở bưu điện Cầu Voi bị sát hại để lên án kẻ giết người là phải đạo. Nhưng vì thế mà lên án và đòi tử hình nghi phạm khi không có chứng cứ khách quan xác thực, thậm chí là chứng cứ giả thì là càng vô đạo. Bởi vì chính lời lên án đó đã giết thêm một mạng người nữa! Không chỉ giết chết thêm một mạng người mà còn giết chết cả nền tư pháp, giết chết niềm tin của nhân dân vào công lý.
Tiếc rằng, đó lại là một tờ báo chính thống, có tên là VTC New! Một bài báo chính thống nhằm dẫn dắt dư luận, nó sẽ là sự cổ vũ một đám đông giết người!
Không ai người ngoài cuộc trong chúng ta có thể tiếp cận cả ngàn trang hồ sơ phức tạp của vụ án. Nhưng có thể tiếp cận cốt lõi của sự vụ, hoặc chí ít tiếp cận được 10 trang Kháng nghị của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao.
Như tôi đã viết, bản chất vụ án không phức tạp, phức tạp và dài ra cả ngàn trang là do sai phạm của cơ quan điều tra, do hai lần xử án không công minh và chồng chất lời kêu oan của gia đình Hồ Duy Hải. Sự thật chỉ đơn giản: bảo vệ hiện trường, khám nghiệm thi thể nạn nhân để xác định thương tích, thu giữ và khám nghiệm tang vật gây án, tra xét dấu vân tay, vết máu. Chỉ cần làm đúng bấy nhiêu thôi đã có thể tóm gọn đối tượng gây án trong thời gian ngắn. Làm đúng thủ tục tố tụng thì dù có tử hình ngay lập tức vẫn làm cho đối tượng gây án, gia đình của đối tượng gây án, và quan trọng hơn, dư luận sẽ tâm phục khẩu phục. Chỉ có sự tâm phục khẩu phục thì bản án mới có tác dụng răn đe, giáo dục.
Đằng này, đã xác định cái thớt đập lên đầu nạn nhân dính đầy máu và con dao cứa cổ nạn nhân là hai dụng cụ trực tiếp gây án mà lại bị chính cơ quan điều tra đem đi tiêu hủy thì khác nào tiêu hủy chứng cứ xác thực của vụ án? Không lấy được dấu vân tay hay những dấu vết khác trên tang vật thì dấu vân tay hay dấu vết khác ở xung quanh còn có ý nghĩa gì? Có phải ngay từ đầu, chính những người điều tra và cơ quan tố tụng, một mặt tiêu hủy vật chứng gây án, mặt khác đi lấy dấu vân tay nằm ngoài vật chứng, là đã cố tình tung hỏa mù để làm cho vụ án rơi vào phức tạp và trở thành vô tăm tích?
Làm sao dư luận có thể tâm khục khẩu phục được khi vụ án lộ rõ cái lỗ hổng khổng lồ làm nát cả nền tư pháp như vậy, ngay cả khi chính Hồ Duy Hải là tội phạm?
Hồ Duy Hải có giết người hay không thì chính anh ta biết, hai nạn nhân biết. Ngay cả chứng nhân không thấy Hồ Duy Hải trực tiếp giết người thì cũng không thể dám nói Hồ Duy Hải đã giết người vì từng có mặt tại hiện trường.
Tôi nghĩ, nếu biết đích xác Hồ Duy Hải giết người, hoặc không biết nhưng thấy đủ bằng chứng xác thực, bà mẹ kia, dù có thương con đứt ruột, cũng không thể kêu oan. Bởi chính bàn tay sát thủ của người con đó đã cứa nát trái tim của bà rồi. Xưa nay chưa có bà mẹ nào thương con đến mức làm trái với đạo lý làm người, trừ phi bà mẹ đó cũng là sát thủ máu lạnh. Nhưng sự thực, đã là sát thủ máu lạnh thì người ta dám làm dám chịu chứ chưa thấy ai gào khóc kêu oan!
Sự thật trong các vụ án, các đối tượng chỉ quanh co chối tội khi và chỉ khi cơ quan điều tra chưa đủ chứng cứ. Đằng này Hồ Duy Hải lại nhận tội ngay từ đầu mới lạ. Khi một người kêu oan thì nên hiểu họ đang đòi công lý soi xét minh bạch, khác với lời chối tội gian dối. Mà nếu có sự chối tội gian dối thì cũng phải chứng minh rõ ràng sự chối tội gian dối ấy. Đằng này tuyệt nhiên không, chỉ thấy sự kết tội, từ tòa án đến tạo dư luận báo chí mà không cần minh chứng!
Việc tòa các cấp trước sau vẫn kết tội Hồ Duy Hải, lại cho báo chí kết tội luôn cả bà mẹ Hồ Duy Hải là một việc làm vô đạo chưa từng có trong lịch sử tư pháp và lịch sử báo chí. Họ đang tâm cổ vũ dư luận giết luôn cả bà mẹ vô tội bằng cái ngòi bút lấy máu người làm mực, điều mà lẽ ra với nhân tâm còn sót lại, họ phải có trách nhiệm chứng minh vì sao cơ quan điều tra Long An đã làm cho cái thớt và con dao gây án biến mất để kết tội Hồ Duy Hải một cách đầy khuất tất!
Tin vào 17 thẩm phán tối cao ư? Không! Tôi chỉ tin vào công lý chứ không tin những bàn tay biểu quyết, dù đó là bàn tay thẩm phán chứ không phải bàn tay sát thủ. Mà công lý là sự thật. Mà sự thật đã bị tiêu hủy thì cũng có nghĩa là công lý đã bị tiêu hủy một cách trắng trợn!
Tôi không hiểu, báo chí dám nói bà mẹ Hồ Duy Hải mù quáng thì có dám kết tội luôn bản Kháng nghị của Viện Kiểm sát tối cao là mù quáng? Mặc dù bản Kháng nghị này rất thận trọng, chỉ yêu cầu thực thi công lý bằng điều tra lại sự thật một cách khách quan, minh bạch, dù có thể bản chất của vụ án này vẫn có kết luận cuối cùng chính Hồ Duy Hải là tên sát nhân để anh ta và bà mẹ kia, rộng hơn là toàn dân tâm phục khẩu phục!
Nếu quả thật, Tòa tối cao biết chắc "bản chất của vụ án", rằng Hồ Duy Hải là kẻ giết người, mà suốt 12 năm qua và cho đến bây giờ không thể chứng minh một cách thuyết phục anh ta giết người theo quy định của tòa án văn minh, thì chính ngành tòa án và toàn bộ hoạt động tư pháp, chí ít đã tự thú nhận đó sự thất bại thảm hại trước kẻ phạm tội. Mà đã thất bại trước kẻ phạm tội thì không thể có đủ tư cách và thẩm quyền, và đơn giản trong trường hợp này là có đủ lý do, để kết án tội phạm.
Chu Mộng Long
Ảnh 1: Cái thớt dính máu, tang vật quan trọng cùng con dao đã bị tiêu hủy ngay từ đầu.
Báo chí kết tội Hồ Duy Hải lẫn bà mẹ Hồ Duy Hải.
Báo chí kết tội Hồ Duy Hải lẫn bà mẹ Hồ Duy Hải.
Nguyên văn 10 trang kháng nghị giám đốc thẩm của Viện Kiểm sát nhân dân
tối cao:
Lệnh bắt Khẩn cấp ghi tên: NGUYỄN Duy Hải.
.
.
Bản kết luận Giám định vân tay thu được ở hiện trường
không trùng với 10 vân tay của Hồ Duy Hải.
Rất may cho đất nước đã xuất hiện hai ông Chu ( Chu Mộng Long và Nguyễn Ngọc Chu) đồng thời cũng sinh ra hai người khác đó là Ông Nguyễn Quang Lộc nguyên chánh văn phòng Tòa án ND Tối cao và ông Võ Văn Tài nguyên phó Viện trưởng VKS Thành Phố Tây Ninh.tiếc thay hai ngành Tòa Án và Kiểm Sát hiện nay sinh ra rất nhiều Tiến sĩ nhưng họ lại câm lặng trước vấn đề thế này. Tất nhiên họ không hiểu đã là tiến sĩ thì kiến thức đã vượt qua những bài học mà thầy giáo dạy họ. chắc trong số này họ chỉ loay hoay nghiên cứu mấy bài thày giảng rồi cắt , dán để có một luận văn. Tôi biết mấy người này trong đời họ không đọc được mấy cuốn sách để mở mang đầu óc. tiến sĩ của họ nhằm có bằng để tiến thân chứ không phải để cống hiến cho nhân dân và xã hội.Thưa các tiến sĩ hãy mạnh dạn bác bỏ ý kiến ông Lộc, ông Tài và hai ông chu vì rằng nhiều người đang chờ sự vùi dập phê phán họ , nếu làm được thế sẽ tiến bộ rất nhanh đấy ạ.
Trả lờiXóaThằng nhà báo nào viết bài này sẽ bị trời tru đất diệt.
Trả lờiXóaPhóng viên, nhà báo thời này là đĩ điếm, ma cô thôi!
Trả lờiXóaThằng nhà báo này có lẽ nó không có được tình thương yêu của người Mẹ nên nó không hiểu tình cảm của người Mẹ dành cho con là như thế nào , đồng thời nó còn là kẻ " bút nô " , bưng bô để tiến thân .
Trả lờiXóaVTC News là kẻ tội phạm.
Trả lờiXóa