Tưởng niệm Gạc Ma
- Vòng tròn bất tử trên biển bằng những ngọn nến!
Phương Bích
Rút kinh nghiệm từ những chuyện
trước đây, bị “kẻ xấu cản phá” như buổi nói chuyện về biển đảo của bác Nguyễn
Nhã, buổi liên hoan mừng ngày 8/3, buổi đặt hoa tưởng nhớ những đồng bào và
chiến sĩ đã hy sinh trong chiến tranh biên giới năm 1979, mấy anh chị em chúng
tôi lẳng lặng làm một chuyến ra biển thả hoa đăng, tưởng nhớ 64 liệt sĩ hy sinh
năm 1988 tại các đảo thuộc Trường Sa.
Đến việc tâm linh cũng không dám
công khai rủ nhau trên mạng, sợ hỏng việc. Lựa chán rồi mấy anh chị em mới chọn
Hải Phòng làm nơi thả hoa đăng., kết hợp thăm các gia đình liệt sĩ. Có người
biết việc làm của chúng tôi, nhưng bận không đi được đều đóng góp ít nhiều. Mỗi
người một việc, rốt cục chúng tôi cũng lên đường “Hải Phòng tiến” vào chiều
13/3.
Để
tránh sự chú ý của những kẻ phá bĩnh, mọi người muốn khi nào làm lễ tưởng niệm
mới mặc áo phông, nhưng tôi cứ diện chiếc áo có in những dòng chữ, ghi dấu các
địa danh và sự kiện ngày 14/3 ngay từ đầu. Khi xe đã lăn bánh, mọi người mới
tạm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hệt như mình đang đi ra trận vậy.
Mặc dù đã chuẩn bị chu đáo thế, dọc đường xe
vẫn phải dừng lại, để mấy vị đàn bà rẽ vào chợ mua thêm ít đồ. Trong khi tôi
cũng lượn lờ vào chợ, ngắm nghía hàng quán thì bỗng một chị trong đoàn
bảo:
- Này! Dân ở đây họ biết cả đấy. Chị nghe thấy họ xôn xao
bảo nhau: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam đấy. Thế là chị hỏi: sao các
bác biết? Họ chỉ, cái áo chị kia mặc áo in những chữ Hoàng Sa, Trường Sa, Việt Nam đấy còn gì?
Tất cả chúng tôi cùng a lên thích
thú, cảm thấy hân hoan và ấm lòng. Vậy là người dân ho đã biết và không thờ ơ,
dù chỉ với những dòng chữ trên một chếc áo phông bình thường của khách qua
đường.
Một cô còn lo lắng hỏi:
- “Nó” sắp lấy hết đảo của mình chưa ạ?
Bà bên cạnh gắt:
- Lấy là lấy thế nào?
Hay! “Nó” lấy được hay không là
do dân ta cả thôi. Chả cần tuyên truyền gì. Dân ta muôn năm.
Xe lại tiếp tục bon bon. Mọi việc
khởi đầu có vẻ tốt đẹp. Đêm qua trời chợt đổ mưa khiến ai nấy đều lo lắng. Sớm
nay vẫn còn lất phất mưa bay. Vậy mà trời gần trưa bỗng hửng nắng, hoàn toàn
khô ráo và mát mẻ.
Đến Hải Phòng là hơn 5 giờ chiều.
Đã có đại diện hai gia đình liệt sĩ nhập vào đoàn . Tất cả chúng tôi vào nghỉ ở
khách sạn Xây dựng. Để tiết kiệm tối đa, đám đàn bà còn mang theo lỉnh kỉnh đồ
ăn, Xuống nhà hàng chỉ gọi cơm canh và thêm chút thức ăn. Vậy mà khách sạn
chẳng khó chịu gì, vẫn vui vẻ phục vụ. Sau đó, chúng tôi mượn khách sạn một hội
trường nhỏ, treo băng rôn đàng hoàng để làm lễ tưởng niệm, tặng quà cho gia
đình liệt sĩ. Cảm động nhất là giây phút Nguyễn Xuân Diện đọc bài văn tế. Giọng
Xuân Diện có lúc nghẹn ngào, run rẩy, những cặp mắt bỗng đỏ hoe, đây đó tiếng
sụt sịt của đám phụ nữ…
Trời về khuya trở nên ẩm ướt vì
sương đêm. Chúng tôi đi ra bến Nghiêng, nơi xuất phát của “Đoàn tàu không
số” năm xưa để thả hoa đăng. Khi xe chở vòng hoa tới, ai nấy đều trầm trồ vì nó
quá to và đẹp. Vì đa phần các anh đều hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ, nên
vòng hoa kết toàn màu trắng tinh khôi.
Ban đầu chúng tôi chỉ định đốt
nến rồi thả hoa và hoa đăng ngay trên bờ biển, nhưng rồi lại đổi ý, thuê tàu ra
xa bờ để thả. Trong khi còn “cò kè mặc cả”, một người mà chúng tôi tưởng là nhà
tàu hóa ra là an ninh thuộc đồn biên phòng Đồ Sơn. Điều khiến chúng tôi ngạc
nhiên là họ không hề có ý ngăn cản việc làm của chúng tôi mà còn rất nhiệt tình
giúp đỡ. Trong số tiền thuê tàu từ 1 triệu rưỡi xuống còn 1 triệu, thì nhân
viên an ninh nói sẽ trả cho nhà tàu 500 ngàn, còn chúng tôi chỉ phải trả 500
ngàn. Cậu an ninh còn nói, thủ trưởng của cháu giao cho cháu thu xếp chỗ nghỉ
cho đoàn, nếu các cô chú chưa kịp đặt khách sạn. Từ ngạc nhiên đi đến cảm động.
Từ nghi kỵ đi đến thân tình. Ban đầu khi cậu này lẵng nhẵng bám theo đoàn,
chúng tôi còn tưởng an ninh nên cứ đuổi quầy quậy. Hóa ra là an ninh thật,
nhưng là an ninh quân đội, và là an ninh tốt!
Sương mù mỗi lúc một dày đặc.
Chúng tôi đi trên tấm ván hẹp dẫn lên tàu (hoặc là ca nô). Riêng chiếc vòng hoa
to quá, chúng tôi không biết làm thế nào để đem lên theo. Đang loay hoay thì
cậu an ninh đồn biên phòng Đồ Sơn bảo: để cháu! Và cậu ta đội chiếc vòng hoa
lên đầu, băng băng chạy trên tấm ván hẹp. Vòng hoa được đặt trên sàn tầng 2.
Trong khi chúng tôi đốt nến, đặt hoa đăng lên xung quanh vòng hoa, cậu an ninh
bảo: hương đâu? Sao không có hương?
Ừ nhỉ. Chẳng ai nghĩ ra. Làm gì
có ai có kinh nghiệm trong chuyện này. Cậu an ninh lại bảo: để cháu! Câu ta
phóng lên bờ. Lát sau quay trở lại với đầy đủ tiền vàng, hương và …thuốc lá.
Sáu mươi tư liệt sĩ. Sáu mươi tư
ngọn nến và hoa đăng đặt quanh vòng hoa đại, làm thành một vòng tròn bất tử.
Nguyễn Xuân Diện quỳ xuống sàn tàu, đọc lại bài văn tế. Mọi người quỳ quanh
vòng hoa, chắp tay trước ngực. Sương đêm ướt đẫm, mịt mù. Nhà tàu phải đưa đèn
pin để một người soi cho Diện đọc. Con tàu tròng trành đi vào trong làn sương
dày đặc, mang theo khói hương nghi ngút và những ngọn nến lung linh trong đêm,
mang theo tiếng rì rầm cầu nguyện Nam mô a di đà Phật. Trong đoàn chúng
tôi có hai người theo đạo công giáo. Họ cũng quỳ xuống đọc kinh, tưởng nhớ các
liệt sĩ theo nghi thức bên công giáo.
Có lẽ không mấy ai có dịp chứng
kiến những giây phút như thế này trong đời. Ai nấy đều rưng rưng trong lòng,
như cảm nhận được anh linh các liệt sĩ đã phù hộ độ trì cho chúng tôi được an
lành đến với các anh.
Cậu an ninh nói: thuốc lá cháy
như thế này là các anh ấy về đấy.
Chúng tôi nghẹn ngào: đúng rồi,
các anh ấy về đấy. Nếu không làm sao chúng tôi gặp được nhiều may mắn đến thế
này.
Gió rất mạnh, nhiều lần thổi tắt
nến, nhưng hương và thuốc lá vẫn cháy nghi ngút. Chúng tôi thắp cho các anh hai
tuần thuốc lá xong, mới thả vòng hoa xuống biển. Con tàu quay mũi, đưa chúng
tôi vào bờ. Khi chúng tôi trả đủ môt triệu chứ không bớt như lúc đầu mặc cả,
cậu an ninh nhất định không chịu lấy, bảo không nói 2 lời.
Về khách sạn, chúng tôi ngồi lựa
ảnh, post lên mạng. Tôi định viết bài, kể lể ngay, nhưng nhiều khi cảm xúc tràn
ngập quá cũng không viết nổi. Khi tôi đóng máy tính lại là đã gần 3 giờ sáng
ngày 14/3. Cứ để nguyên quần áo đi đường, đăt lưng xuống là tôi chìm ngay vào
giấc ngủ.
Ngày 14/3, chúng tôi chọn đường
về Hà Nội qua ngả Thái Bình, để thăm thêm 3 gia đình liệt sĩ nữa. Mỗi một lần
chủ khách chia tay là một lần bịn rịn, lưu luyến dù là lần đầu gặp mặt. Hai
mươi lăm năm qua, hẳn chẳng có mấy khách phương xa nào quan tâm đến sự hy sinh
của chồng, cha, con em họ. Hai mươi lăm năm qua, bao nhiêu người trong gần 90
triệu người Việt Nam biết đến video clip, do quân Trung Quốc quay cảnh bắn bộ
đội ta ở Gạc Ma vào ngày 14/3/1988?
Ngay cả những người trong gia
đình anh hùng liệt sĩ Trần Đức Thông ở Thái Bình, là những người có ít nhiều
chức vị trong xã hội, cũng chưa một lần biết đến clip do lính Trung Quốc quay
và đưa lên mạng, khoe khoang về hành động man rợ của chúng. Họ không thể hình
dung ra người thân của họ đã ngã xuống như thế. Nhưng lệnh không đươc nổ súng,
ngay cả khi quân thù nã đạn vào con em họ thì nhiều người biết. Đau đến nghẹn
cả thở.
Xót thay!
Nam nhi hề, vai khoác chiến y,
Chiến sĩ hề, ai về đầu bạc?
Chuyện nhục vinh thì cứ luận
bàn,
Đường sinh tử có ai không thác?
Luận anh hùng ai kể bại thành,
Xét chí khí nên coi cao thấp.
Hôm nay,
Thắp nén tâm hương ,
Tưởng người tiết liệt.
Gương hiếu trung mãi mãi
chẳng phai mờ,
Máu hào kiệt ngàn đời không
đổi sắc.
Hiếu với dân chẳng quản máu
xương rơi,
Trung với nước đâu chờ bia đá
tạc!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
Kể thêm chuyện bên lề:
- Khi in
băng rôn, chủ hiệu đã giảm giá từ 150 ngàn xuống còn 50 ngàn, khuyến mại thêm
lời dặn: lần sau những gì liên quan đến phản đối Trung Quốc thì cứ đem đến đây.
- Khi làm
thủ tục trả phòng ở khách sạn Xây dựng, do anh em trong đoàn “cẩu thả”, đem dép
từ phòng này sang phòng khác, làm nhân viên dọn phòng tưởng mất. Trong khi mọi
người còn đang truy tìm, ông giám đốc khách sạn biết chuyện bèn “quát” nhân
viên không được hỏi, để yên cho “đoàn” đi.
- Sau khi
đoàn về Hà Nội rồi, cậu an ninh ở bến Nghiêng - Đồ Sơn (thuộc đồn biên phòng Đồ
Sơn) gọi điện cho một người trong đoàn, thú nhận rằng cảm thấy rất xấu hổ về
bản thân khi chứng kiến lễ tưởng niệm này. Cậu nói mặc dù cũng là lính hải
quân, có biết về Gạc Ma, nhưng lại chưa hề biết về sự hy sinh của lớp “đồng
đội” năm xưa như thế nào. Cậu đề nghị lần sau nếu có những hoạt động như thế,
thì cho cậu tham gia với.
- Ở đâu
người ta cũng hỏi chúng tôi thuộc tổ chức nào, đoàn thể nào. Xem ra vẫn còn
thói quen của mấy chục năm, về một cuộc sống mà cái gì cũng chịu sự quản lý và
lãnh đạo của đảng và nhà nước, nên ngay cả việc chia sẻ tình cảm cũng phải chờ
chỉ đạo, theo kiểu khi nào nhà nước hô: Khóc! Thế là nhất loạt mới được òa lên
khóc, chứ không được khóc tùy tiện.
Chụp trước khi lên tàu
Tưởng niệm theo nghi thức công giáo
Thả vòng hoa xuống biển. Người mặc áo hoa là an ninh thuộc đồn biên phòng Đồ Sơn.
Xa dần
Chúng tôi chọn thả hoa đăng ở bến Nghiêng - Đồ Sơn.
Nơi người ta nói là địa điểm xuất phát của đoàn tàu Không số.
Bạn Tếu lần sau có vụ gì cho tớ tham gia với nhé! Nếu hội làng Mai Trai về thì sẽ gặp nhau...
Trả lờiXóaTHẬT HẾT SỨC XUC ĐỘNG ! CÁC ANH CHỊ ĐÃ LÀM MỘT VIỆC NGHĨA HIỆP.CẢM ƠN CÁC ANH CHỊ .
Trả lờiXóaLà một Đảng viên cộng sản ,tôi vô cùng xấu hổ khi không làm được những việc như các anh ,các chị đã làm. Xin cho tôi gửi một vòng hoa trong tâm tưởng tới buổi tưởng niệm này.Người luôn thầm lặng thán phục và ủng hộ các anh ,các chị
Trả lờiXóaViệc NGHĨA HIỆP quả là có sức lan tỏa nhanh . Xem thế thì lòng người trong cả nước chẳng thờ ơ với những người vị quốc vong thân, nhất là các chiến sĩ Hải Quân bỏ mình nơi biển đảo xa xôi 25 năm trước .
Trả lờiXóaAi lại không cảm động sao được khi nghe chị Phương Bích kể những chuyện thật tầm thường mà có sức lay động lớn : những thân nhân của các anh hùng liệt sĩ từ lâu không ai nhắc tới thân của mình, những người đã hi sinh cho Tổ Quốc, hay như GĐ Ls Trần Đức Thông, tương đối có vai vế trong xã hội mà cũng chưa từng được xem clip quân xâm lược hung hãn bắn vào anh Thông, bắn vào các chiến sĩ HQ ta như thế nào .
Hay những việc nhỏ mà rất ý nghĩa như các bà con giảm bớt tiền làm băng-rôn, giảm tiền phòng khách sạn. Những tấm lòng vì Biển Đảo Quê Hương chẳng ngại ngùng bày tỏ tình cảm nhiệt tình, không đợi giải thích .
Hay những điếu thuốc gửi cho các chiến sĩ vẫn cháy giữa biển cùng với nhửng nén hương chứng tỏ các chiến sĩ đã rất linh, đã hưởng các tình cảm của bà con tưởng nhớ đến mình. Người sống và người chết đã gặp nhau . Anh Linh các chiến sĩ anh hùng đã hòa với hồn thiêng Sông, Núi, Biển, Đảo và con dân của Tổ Quốc VN .
Tuyệt vời ! Tuyệt vời ! Cám ơn cả đoàn đã trả nghĩa các chiến sĩ thay cho mọi người . Cám ơn NXD vì bài văn tế . Cám ơn chị Phương Bích vì bài tường thuật đầy tình cảm, không một lời sáo rỗng, màu mè . Cám ơn những cử chỉ hiệp thông tuy nhỏ mà đầy ý nghĩa mang đậm tình người, tình đồng bào vì những anh hùng liệt sĩ đã nằm xuống để bảo vệ chủ quyền Đất Nước .
Chị Phương Bích ơi, cảm ơn các anh các chị đã làm được một việc vô cùng ý nghĩa, đã thay mặt cho hàng triệu đồng bào yêu nước, nhớ ơn các AHLS Mạc Ga.
Trả lờiXóaTôi thật xúc động ứa nước mắt khi đọc đến đoạn NXD giọng nghẹn ngào, run rẩy...
Cám ơn chị Phương Bích, bài viết của chị rất lay động lòng người. Có thêm nhiều thông tin rất thú vị như "em" An ninh quân đội và những người có liên quan đến việc của đoàn đi viếng 64 Liệt sĩ Hải quân ngày 14/3/2013...
Trả lờiXóaNhững ngọn nến như những ngọn lửa trong tâm hồn của những người Việt hôm nay cháy sáng mãi cho sự trường tồn của dân tộc...
Trả lờiXóaBài của Phương Bích rất súc tích và xúc động. Trước đó một tuần thấy báo quốc doanh cũng đề cập đến sự kiện 14/3/1988, mình đoán CQ năm nay chắc sẽ "nới" so với năm ngoái và so với hôm 17-2 mới đây. Phải chăng họ cũng thấy nhục nhã ê chề khi cùng ngày đó, bên Trung Quốc họ kỷ niệm tưng bừng ngày chiến thắng?
Trả lờiXóaBiết trong dịp này thế nào anh em cũng có cách cách tưởng nhớ liệt sỹ Gạc Ma mà mình bận tối mày tối mặt, lại không vào thứ bảy, chủ nhật, nên chịu.
Ấy thế mà tối 13-3, bác công an khu vực vẫn vào hỏi thăm: "Mai có đi đâu không?" Mình bảo: "Chắc bác muốn hỏi mai có đi tưởng niệm liệt sỹ Gạc Ma?"
"Ừ. Ông có đi không?"
"Em không thấy có kêu gọi hay thông báo gì trên mạng. Mà dẫu có cũng không đi được. Đang lu bu công việc quá. Mà vẫn có chủ trương ngăn chặn à bác?".
"Thì chủ trương vẫn là tránh tụ tập đông người, gây mất an ninh trật tự thôi".
Mình nổi giận đùng đùng: "Nói thẳng với bác, cái chủ trương ấy thật là lố bịch, thật là trơ trẽn. Cứ nói thẳng "cấm động đến Trung Cộng" lại dễ nghe hơn. Kẻ nào ra cái lệnh "cấm tụ tập" ấy tự lột mặt nạ bán nước, còn che giấu được ai nữa".
Bác công an buồn bã bảo: "Theo mình thì có thể cấm biểu tình, vì sợ này sợ nọ, chứ tưởng niệm liệt sỹ sao phải cấm. Chả hiểu"
Mấy hôm chuẩn bị cho chuyến đi, tôi có nhắn tin cho cháu Đào Lê Tiến Sỹ, hỏi cháu có thể tham gia được không? Tiếc là đúng 14/3 cháu có bài kiểm tra hai môn nên đành bỏ lỡ...
XóaTôi là CCB đọc bài của các anh chị tôi phải dừng lại máy lần để lau nước mắt.Vô cùng cảm ơn các anh chị đã làm được việc nghĩa với những người có công với tổ quốc.và những người đồng đội của chúng tôi.rất súc động với những những việc làm của các anh an ninh.
Trả lờiXóaCảm ơn Phương Bích có bài viết rất hay và cảm động. Cảm ơn các bạn đã làm một việc hết sức có ý nghĩa.
Trả lờiXóaThay mặt cho gia đình có con em hy sinh trong trận hải chiến đẫm máu này xin chân thành cảm ơn các anh các chị đã không quên sự hy sinh và mất mát của ngưòi thân chúng tôi bằng hành động cụ thể.Thật buồn khi mà đảng và CQ đã sợ hãi bọn TQ xâm lược mà ngó lơ trong dịp cần phải nhắc nhở sự kiện này thì họ lại liên tiếp gửi điện chúc mừng chúng.Giải thích thế nào cho hành động trên?
Trả lờiXóaEo ơi! phải như Bắc Hàn - khi nào hô khóc thì phải khóc! ai không khóc được thì tự vả vào mặt, cấu vào mắt, cào vào bất kể chỗ nào cho sự biểu lộ nỗi đâu tột cùng!
Trả lờiXóaCòn khi bộc lộ hân hoan với lãnh đạo thì phải khúm núm, kể cả xả thân ùa xuống nước băng giá vào lúc đưa tiễn lãnh đạo về nơi...!!!
Thật xúc động!
Trả lờiXóaNhững nghĩa cử của các anh, chị thật đáng trân trọng. Cầu mong các AHLS có linh thiêng thì về vật chết những kẻ bán nước hại Dân đi.
Trả lờiXóaXin cúi đầu khâm phục các anh, chị.
Xin kính chúc các anh, chị luôn an lành.
Bài viết nhiều cảm xúc quá. Cảm cuộc đời vẫn còn những ngôi sao sáng
Trả lờiXóaQua sự kiện này, mới biết rằng bên cạnh những kẻ đã bán linh hồn cho ác quỷ Trung Quốc vẫn còn đó những người con của đất mẹ Việt Nam. Chỉ vì họ bị thiếu thông tin nên mới có những hành động sai trái. Nếu có cơ hội, chúng ta hãy thông tin cho họ được rõ. Để tình yêu quê cha đất tổ, tình thương giống nòi được thắp sáng lại trong lòng mỗi người Việt Nam.
Trả lờiXóaCó thể blog của thongcao55.blogspot.com lại bị hạ rồi các Bác ơi!
Trả lờiXóaKính mong bác Diện phổ biến thông tin của đài RFA đến bạn đọc để nhiều người được biết
Trả lờiXóahttp://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/animl-farm-n-censo-03152013064431.html
Xin cảm ơn tác giả bài viết!Xin hết lòng cung kính những người đã nằm xuống vì tổ quốc thân yêu!
Trả lờiXóaNếu không có bài viết,việc làm từ tấm lòng của các vị và nếu không chấm dứt tình trạng nhập khẩu sách giáo khoa như vừa qua chắc mai đây,chỉ cần 15-20 năm sau thì các liệt sỹ Gạc Ma lại bị cho là xâm lược TQ nên bị TQ tiêu diệt thì thật đau đớn quá
Trả lờiXóaNgười kém học:
Trả lờiXóa-Ví sao Phương bích lại viết được như vậy?Làm tôi và nhiều người rơi lệ!
-Cảm ơn TS Diện Có tầm có tâm ! Phật và Chúa chắc chắn sẽ ban phúc cho TS
Tôi đã khóc khi đọc bài viết này. Một việc làm ý nghĩa cần được nhân rộng.
Trả lờiXóaTôi khóc khi đọc toàn bộ bài này mặc dù chuyện đã qua nhưng còn rất mới, vì tôi vốn là Lính biên phòng. Cảm ơn tất cả!
Trả lờiXóaTrước tiên xin được kính cẩn nghiêng mình trước vong linh các anh hùng LIỆT SỸ đã xả thân vì TỔ QUỐC , tiếp theo xin được cảm ơn các anh , chị đã tổ chức thành công lễ tưởng niệm các liệt sỹ hy sinh ở đảo GẠC MA, cũng xin đươc cảm ơn các tổ chức , cá nhân đã tận tình giúp đỡ , tạo điều kiện cho đoàn thực hiện ý nguện cũng là trách nhiệm của mọi người dan yêu nước . Họ đã và sẽ làm được nhiều việc tốt đẹp thay cho nhiều người mà diều kiện chưa có .Xin cảm ơn rất nhiều
Trả lờiXóaCảm ơn tất cả các anh các chị đã có được hành động đầy ý nghĩa , lòng yêu nước của dân tộc ta chẳng có gì làm lay chuyển nối, chỉ tiếc rằng một bộ phận trong ĐCS đã quay lưng lại với dân tộc! (lần sau Tễu thông báo để tớ tham gia với nhá).
Trả lờiXóaCCB đánh Tàu.
Xin được kính cẩn nghiêng mình trước linh hồn các anh - 64 liệt sỹ đã anh dũng hy sinh bảo vệ GẠC MA. TỔ QUỐC và NHÂN DÂN sẽ mãi mãi ghi công các anh.
Trả lờiXóaDù bài viết đã lâu,nhưng khi đọc -tôi không cầm nổi nước mắt ;thương nhớ đồng đội tôi đã cống hiến trọn tuổi thanh xuân cho Tổ quốc .Nhưng đồng thời căm giận cái lũ lãnh đạo hèn với giặc -ác với dân đang đè đầu cưỡi cổ dân tộc này .Rồi lại đáng thương cho an ninh biên phòng Đồ Sơn -không biết chúng có làm hại anh không ???...CCB chống Trung quốc xâm lược .
Trả lờiXóaThằng nhãi con Tập cận Bình nghe đây :Dù cho đảng csvn coi chúng mày là đồng chí 4 tốt -16 chữ vàng khè thì hơn 90 triệu người dân Việt nam muôn đời vẫn xem chúng bay là kẻ thù truyền kiếp ;Nếu có dã tâm xâm lược VN thì dân VN Chúng tao quyết không sợ .Bọn bây hãy về học lại lịch sử dân tộc Trung Hoa đi nha.
Trả lờiXóa