Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

LỜI CHIÊU TUYẾT CHO CỤ PHAN BỘI CHÂU - Phần 1

Phan Bội Châu (1867 - 1940)
 LỜI CHIÊU TUYẾT CHO CỤ PHAN BỘI CHÂU
(Trước những lời xuyên tạc và thoá mạ Cụ của một vị đại biểu quốc hội)
Đào Tiến Thi

Đang lúc dư luận nóng lên vì những phát biểu hùng hổ của ông Hoàng Hữu Phước (HHP), đại biểu TP. Hồ Chí Minh, trước diễn đàn Quốc hội thì lại được độc giả cung cấp những trích đoạn trong các bài viết khác của ông về các vấn đề của đất nước. Cũng giống như GS. Ngô Đức Thọ, tôi phải kêu lên “kinh khủng quá” khi đọc những dòng dưới đây:
“Việt Nam hoàn toàn khác: tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ, hoặc tự bươn chải chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” (như Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu [2] (Dấu chú thích này là của ông HHP; ông chú là lấy ở Lời tựa của Lương Khải Siêu in trong Việt Nam Vong Quốc Sử - ĐTT) khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật xin giúp kéo quân sang Việt Nam đánh Pháp, mà không biết mình rất có thể đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về dày mả tổ”, mở đường cho sự quan tâm của Quân Phiệt Nhật tàn bạo đánh chiếm và giết chết nhiều triệu người Việt Nam sau này, và phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm của lời yêu cầu Nhật đem quân đến Việt Nam giúp đánh Pháp), và tất cả đều chống Cộng. Chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam đánh thắng tất cả, tạo dựng nên đất nước Việt Nam thống nhất, nên việc “đòi quyền lợi” hay “đòi quyền tham chính” của tất cả các cá nhân, tất cả các phe nhóm chính trị bên ngoài Đảng Cộng Sản Việt Nam là điều không tưởng, vô duyên, khôi hài và bất công, nếu không muốn nói là hành vi bất lương của kẻ cướp muốn thụ hưởng quyền lực chính trị trong khi đã không có bất kỳ công sức đóng góp nào cho Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài sự chống phá ngay từ bản chất”.
Như vậy, ông HHP đã coi cụ Phan là người:
1- Chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” – nguyên văn trong ngoặc kép của ông HHP (như “khóc lóc với Lương Khải Siêu” khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật…
2-Vô tình đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về dày mả tổ”, mở đường cho Nhật đánh chiếm Việt Nam sau này, và may nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm ấy.
3- Phan Bội Châu cũng nằm trong số các tổ chức ngoài Đảng CSVN, “tất cả đều chống cộng”.
Theo địa chỉ, tôi tìm đọc nguyên gốc của bài trên chính website của chủ nhân Hoàng Hữu Phước (http://www.emotino.com/bai-viet/18997/da-dang), và thấy đúng là như vậy. Bài đăng ngày 13-2-2011, tức là trước ngày bầu cử QH khoảng hai tháng, có liên quan trực tiếp đến sinh mệnh chính trị của ông HHP, vì ông là một đại biểu tự ứng cử.
Đọc xong tôi càng bàng hoàng, lại phải thốt lên mấy lần nữa: Trời ơi, chỉ để thuyết phục mọi người “Việt Nam không cần đa đảng” mà ông HHP phải lôi cả cụ Phan Bội Châu ra để “trảm” ư? Cái ghế của ông HHP ở QH đắt đến thế ư? Sau Phan Bội Châu, đến lượt ai bị “trảm” tiếp đây, nếu như ông HHP không chỉ tham vọng là đại biểu QH mà còn muốn leo cao hơn nữa?
Dù biết đây chả chắc đã là nhận thức của ông HHP mà có khi chỉ là một cách “đón gió” của ông thôi, nhưng vì thấy lâu nay ngay trên sách báo phổ thông cũng có một số nhận định chưa chính xác về cụ Phan Bội Châu, và nhận thấy giới trẻ hiện nay có một bộ phận coi khinh lịch sử dân tộc nên cũng dễ tin theo những nhận định băm bổ kiểu như trên, tôi thấy cần viết bài này với mong mỏi cung cấp một ít tư liệu về Phan Bội Châu, để hiểu thêm về con người cụ Phan, nhất là trong mối quan hệ với Lương Khải Siêu, với chính phủ Nhật Bản và với Đảng CSVN, để độc giả xem có đúng như ông HHP nói không.
I- VỀ VIỆC PHAN BỘI CHÂU DÙNG “NƯỚC MẮT BẠC NHƯỢC” ĐỂ CỨU NƯỚC, CHẲNG HẠN NHƯ  “KHÓC LÓC VỚI LƯƠNG KHẢI SIÊU”
1. Cụm từ “đường cứu nước” mà ông HHP dùng để chỉ chỉ hoạt động của cụ Phan được ông để trong ngoặc kép, nghĩa là với hàm nghĩa giễu cợt, chứ không còn là đường cứu nước theo nghĩa đen nữa, đó là một cách sổ toẹt vai trò cứu nước của cụ Phan Bội Châu. Thật chưa ai dám vô lễ như ông HHP trước một bậc tiền nhân đã xả thân vì đất nước như cụ Phan. Ông HHP nên học lại lớp 7 để biết rằng chính lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc đã nhiệt liệt ca ngợi cụ Phan, từng gọi cụ Phan là “bậc anh hùng, vị thiên sứ, đấng xả thân vì độc lập, được hai mươi triệu người trong vòng nô lệ tôn sùng” (Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu, Ngữ văn 7, tập 2).
2. Chúng tôi xin kể vài sự kiện, chi tiết về Phan Bội Châu trước khi gặp Lương Khải Siêu để thấy bản chất con người Phan Bội Châu có phải là con người “bạc nhược” như ông HHP nói không.
Giai thoại kể, năm lên tám, khi thầy giáo ra vế đối:
Nhật nguyệt hai vầng treo trước mặt
Cậu bé San đã đối lại:
Giang sơn một gánh nặng trên vai
(Hoài Thanh: Phan Bội Châu, NXB Văn hóa, 1978)
Năm 1883, khi Pháp đánh ra Bắc Kỳ, mới 17 tuổi, cậu học trò San đã viết hịch Bình Tây thu Bắc, kêu gọi đánh Tây, thu hồi đất Bắc. Năm 1885, hưởng ứng chiếu Cần Vương của vua Hàm Nghi, Phan tự mình thành lập đội sỹ tử cần cương 60 người. Chỉ vì chưa có danh lẫn thực lực nên đội nghĩa sỹ nhanh chóng tan vỡ.  
Thời gian trước 1900 là thời gian còn phải “ẩn nhẫn chờ thời”, còn học hành, thi cử để có kiến thức và chút danh phận, và nhất là còn phụng dưỡng cha già đau yếu, thì cái chí cứu nước ở Phan vẫn không dễ che giấu, như bài thơ Chơi xuân tràn đầy khí chất ngang tàng sau đây:
Nước non Hồng Lạc còn đây mãi
Mặt mũi anh hùng há chịu ri
Giang sơn còn tô vẽ mặt nam nhi
Sinh thời thế phải xoay nên thời thế
Phùng xuân hội may ra ừ cũng dễ
Nắm địa đầu vừa một tí con con
Đạp toang hai cánh càn khôn
Đem xuân vẽ lại cho non nước nhà
Hai vai gánh vác sơn hà
Đã chơi chơi nốt ối chà chà xuân.
Năm thi đỗ giải nguyên, cũng là năm cha mất (1900), từ đấy Phan ra Bắc vào Nam tìm bạn đồng tâm, để rồi năm 1904 lập Hội Duy tân và đầu năm 1905, lên đường sang Nhật. Từ đây, con đại bàng thực sự cất cánh. Bài thơ Xuất dương lưu biệt mà theo Hoài Thanh (TL đã dẫn) là bài thơ khẩu chiếm trong tiệc rượu đưa tiễn đó:
Sinh vi nam tử yếu hy kỳ
Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di
Ư bách niên trung tu hữu ngã
Khởi thiên tải hậu cánh vô thùy
Giang sơn tử hỹ sinh đồ nhuế
Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si
Nguyện trục trường phong Đông Hải khứ
Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi.
(Làm trai phải lạ ở trên đời
Há để càn khôn tự chuyển dời
Trong khoảng trăm năm cần có tớ
Sau này muôn thuở há không ai
Non sông đã chét sóng thêm nhục
Hiền thánh còn đâu học cũng hoài
Muốn vượt Biển Đông theo cánh gió
Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi)
3. Những chính khách Nhật Bản lần đầu tiên gặp mấy chí sỹ Việt Nam do Phan Bội Châu dẫn đầu đã hết sức cảm phục. Nghị sỹ Bạch Nguyên Văn Thái Lang nói:
“Bây giờ gặp các ông tưởng như đọc truyện hào kiệt thời trung cổ; bởi vì người Việt Nam đến đất nước Phù Tang cùng sỹ phu nước tôi trao đổi ý kiến, chính các ông là người đầu tiên”.
Như vậy, chưa cần nói đến hai mươi năm (1905 – 1925) lừng danh hăng hái dấn thân cứu nước, chưa cần kể những vần thơ khi hùng tráng, khi lâm ly mà đến nay vẫn đánh thức mỗi tim Việt Nam yêu nước, chưa kể khí phách khi ra tòa nhận án tử hình, chưa kể ngay thời kỳ cuối đời dù bị giam lỏng mà vẫn giữ trọn tấm lòng son, mà vẫn làm nhiều việc có ích, thì chỉ riêng vài chi tiết “vặt” nói trên, những chi tiết trước khi HHP gọi là “dùng nước mắt bạc nhược”, đã đủ cho ta thấy Phan Bội Châu bậc sỹ phu, bậc hào kiệt đáng để chúng ta muôn đời ngưỡng mộ, thế mà ông HHP lại gán cho cái gọi là “dùng nước mắt bạc nhược” tìm cứu nước thì thật là một sự xuyên tạc quá quắt.
4. Với cách dùng ngôn từ “Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu”, ông HHP còn cố tình tạo ra hình ảnh thảm hại của cụ Phan, với mục đích gì thì có lẽ mọi người tự hiểu.
Thực chất việc này như thế nào?
4.1.Chúng ta đều biết Lương Khải Siêu (1873 – 1929) là nhà cách mạng lớn của Trung Quốc cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX, là người có ảnh hưởng lớn đối với Phan Bội Châu, là người đã giúp đỡ Phan Bội Châu, khi lần đầu tiên Phan đặt chân đến đất nước Nhật Bản xa xôi, cũng như sau này, khi Phan nhiều lần qua lại, tá túc trên đất nước Trung Hoa. Một người như thế, kể cụ Phan, vì mục đích cứu nước, có phải khóc lóc cũng không có gì xấu, nhưng sự thực cũng không phải cụ Phan khóc để cầu xin Lương điều gì. Hãy đọc những dòng sau đây của chính Lương Khải Siêu khi viết tựa cho Việt Nam vong quốc sử của Phan Bội Châu:
“Gần đây ta gặp một người Việt Nam vong mệnh, thường khi nói chuyện với ta, ông hay giàn giụa nước mắt. Ta biết nếu không tự biết thương mình mà lại thương người khác, thì có khi người lại thương cho số phận của mình đấy.
Ta đọc sách này chẳng những đã thương mà còn sợ nữa”.
(Phan Bội Châu toàn tập, tập 2, NXB Thuận Hóa, 2001)
Như vậy, cụ Phan hay giàn giụa nước mắt khi nói chuyện với Lương Khải Siêu là vì đau xót trước thảm cảnh mất nước của nước của Việt nam, chứ có phải khóc xin Lương cái gì đâu. Mặt khác, đọc sách của Phan, Lương cũng tỉnh ngộ thêm cái thân phận của Trung Hoa, cho nên mới chẳng những đã thương mà còn sợ nữa. Phan khóc cũng còn là chia sẻ nỗi niềm vong quốc cùng người chí sỹ yêu nước của Trung Hoa, người cũng đang tìm đường cứu Trung Hoa lúc đó. Điều này càng rõ khi đọc Lời mở đầu của Phan trong Việt Nam vong quốc sử:
“Không có gì đau bằng người mất nước, cũng không có gì đau bằng người bị mất nước mà bàn việc nước! Tôi muốn viết đoạn sử mất nước này, nhưng đã bao phen lệ cạn huyết khô, mà cơ hồ không viết nổi nữa.
Nay nhân Công chủ Ẩm Băng Thất (tức Lương Khải Siêu – ĐTT) nói: Than ôi, tôi (Lương Khải Siêu – ĐTT) với ông (Phan Bội Châu – ĐTT) thật là đồng bệnh. Những việc làm tàn ác của người Pháp thi hành ở Việt Nam, cả thế giới chưa ai biết đến. Ông hãy nói cho tôi rõ, tôi sẽ vì ông mà truyền bá (…). Hơn nữa, tôi cũng muốn nói riêng với ông một điều: Nước chúng tôi hiện giờ, tình thế không khác gì nằm trên đống củi mà dưới thì lửa đỏ đang bốc cháy, thế mà mọi người vẫn dửng dưng chơi bời, cho là vô sự, nếu có ai nói đến nguy cơ mất nước, cũng làm lơ rồi bỏ qua. Vậy xin ông hãy vì tôi mà kể chuyện nước ông bị mất, may ra có thể làm cho phần đông người nước tôi nghe ra mà giật mình thức tỉnh giấc mê để rồi có ngày thấy lại ánh sáng mặt trời, thì chẳng những người nước tôi được nhờ mà người nước ông cũng được nhờ đó.
Tôi (Phan Bội Châu – ĐTT) nghe nói lấy làm cảm động, gạt nước mắt và viết cuốn Việt Nam vong quốc sử này”.
4.2. Tạm dừng lại để nói về tác dụng cuốn Việt Nam vong quốc sử ở Trung Quốc. Theo GS. Chương Thâu, sách được Lương Khải Siêu cho in vào tháng 6-1905, nhưng sau đó Lương vẫn cho đăng tải trên Tân Dân tùng báo (9-1905), ở mục “Tùng đàm” do chính Lương phụ trách. Đứng ở góc độ kinh tế của người làm xuất bản, chỉ có chuyện in báo xong mới in sách chứ không ai làm ngược như vậy, nhưng chắc là nhận thấy giá trị tuyên truyền cao của cuốn sách nên nhà cách mạng Lương Khải Siêu đã ưu tiên như thế. Khi đăng tải, sách mang tên Ký Việt Nam vong nhân chi ngôn (Chép lời người Việt Nam mất nước) là cũng có dụng ý của nó. Cũng theo Chương Thâu, tính đến năm 1955, sách được in đến 5, 6 lần ở Trung Quốc. “Việt Nam vong quốc sử được xuất bản nhiều lần, chứng tỏ nó có giá trị nhất định. Nó không những là một tài liệu tuyên truyền cách mạng ở Việt Nam, mà còn có ảnh hưởng sâu rộng ở Trung Quốc nữa” (Chương Thâu, Phan Bội Châu toàn tập, tập 2, sđd). Và một gian dài người ta tưởng tác giả của nó là Lương Khải Siêu.
Phan Bội Châu phải cảm ơn Lương Khải Siêu, một “bà đỡ” cho đứa con tinh thần của mình, nhưng giá trị khai dân trí của cuốn sách cho người Trung Quốc thì Lương lại phải cảm ơn Phan.
Phong trào duy tân ở Trung Quốc sớm hơn Việt Nam một chút. Lương Khải Siêu đi trước Phan Bội Châu một chút. Chính Phan Bội Châu trước khi xuất dương đã đọc sách của Lương, rất ngưỡng mộ Lương, nên nếu coi Lương là bậc đàn anh, bậc thầy (về cách mạng dân tộc dân chủ) thì cũng được. Nhưng mặt khác, quan hệ giữa hai người là quan hệ giữa những người đồng chí hướng, cùng hoài bão cứu nước. Ngay khi đến Nhật, Phan đã viết một thư gửi Lương (lúc này, cách mạng dân chủ ở Trung Hoa đang thời thoái trào, Lương đang nương mình ở Nhật Bản), trong đó có câu: “Lạc địa nhất than khốc, tức dữ tương tri; độc thư thập niên nhãn, toại thành thông gia” (Lọt lòng một tiếng khóc, tức đã thành tương tri, đọc sách trong mười năm, thành ra tình nghĩa thông gia). Sau này, cụ kể lại trong Phan Bội Châu Niên biểu: “Lương được thư, cảm động lắm, tự động ra mời tôi vào”. Thế mà ông HHP lại biến Lương Khải Siêu thành một nhân vật kẻ cả giống hệt những nhân vật thuộc phái diều hâu ở Bắc Kinh hiện nay, chỉ nhìn người Việt Nam bằng nửa con mắt: “phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát (ĐTT nhấn mạnh) cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm…”. Phải chăng  kẻ quen cúi lạy, quen nhận ban phát nên suy bụng ta ra bụng người?
4.4. Nhân đây nói thêm, cái điều mà Phan Bội Châu rất cảm ơn Lương Khải Siêu, ngoài việc Lương giới thiệu Phan với các chính khách Nhật, là việc Lương phân tích về phương pháp cách mạng, chứ không phải chuyện khuyên đừng “cõng rắn cắn gà nhà” như ông HHP đặt điều.
Trong một buổi gặp, sau 3 tiếng đồng hồ bút đàm với Lương Khải Siêu, Phan Bội Châu đã ghi lại mấy điều cốt yếu trong lời khuyên của Lương như sau:
j Quý quốc không phải lo không có ngày độc lập, mà chỉ lo quốc dân không dủ độc lập
k Kế hoạch lo cho đến quang phục, yếu kiện chỉ có 3 điều:
a- Có thực lực ở trong quý quốc
b- Nhờ sức viện trợ của Lưỡng Quảng
c- Nhờ Nhật Bản vện trợ bằng thanh thế.
Nhưng nếu ở trong quý quốc không có thực lực, thời hai điều dưới đó, thảy không phải là hạnh phúc của quý quốc.
Ông Lương viết tiếp đến đó, lại có phụ chú rằng: “Thực lực của quý quốc là dân trí, dân khí và nhân tài. Lưỡng Quảng chỉ giúp cho quân thướng (lương thực cho quân đội – ĐTT) với khí giới. Nhật Bản chỉ giúp cho trên đường ngoại giao. Hễ khi nước mình độc lập rồi, tất phải yêu cầu liệt cường thừa nhận, mà nhờ Nhật Bản là cường quốc ở châu Á, có thể thừa nhận trước hết được”. (Phan Bội Châu niên biểu, Sđd)
Như vậy Lương Khải Siêu không phủ nhận chủ trương cầu thân Nhật Bản của cụ Phan. Tuy nhiên Lương cũng cảnh báo cụ Phan, không quá phụ thuộc vào Nhật Bản. Phan Bội Châu viết tiếp như sau:
“Lúc ấy tôi nói đến cầu viện nước Nhật Bản, ông Lương nói rằng:
Mưu ấy sợ không tốt, quân Nhật Bản đã một lần vào nước, quyết không lý gì đuổi nó ra được. Thế là muốn tồn tại được nước mình, mà thiệt là làm cho chóng mất mà thôi! Quý quốc chớ lo không có cơ hội độc lập, mà chỉ lo không có nhân tài hay chụp được cơ hội. Hễ đến ngày Đức – Pháp chiến tranh với nhau tức là một cơ hội tốt cho quý quốc độc lập đó vậy”.
Cái điều Lương Khải Siêu đi trước Phan Bội Châu nói trên cũng dễ hiểu: Trung Quốc lúc ấy tuy chưa mất hẳn độc lập nhưng đã bị các nước đế quốc, trong đó có Nhật Bản, bao vây xâu xé[1].
Tuy nhiên, cần biết thêm điều này: cái điều khuyên trên của Lương Khải Siêu đối với Phan Bội Châu thực tế không có tác dụng bởi hai lẽ:
1 -  Chính phủ Nhật Bản lúc ấy không có điều kiện can thiệp vào Việt nam.
2 - Chỉ khoảng hơn 10 năm sau, khi Nhật thực sự thành nước đế quốc, thì chính Phan Bội Châu nhận ra nguy cơ từ Nhật Bản và đã chủ trương hợp tác với người Pháp để chống đế quốc Nhật.
Hai điều trên chúng tôi sẽ trình bày trong phần hai của bài này.
Để kết lại phần thứ nhất, tôi khẳng định cụ Phan Bội Châu là một bậc anh hùng hào kiệt, khí phách ngang tàng. Cụ khóc là vì thương tình cảnh đất nước Việt Nam, chứ không phải nước mắt bạc nhược. Việc Lương Khải Siêu giúp Phan Bội Châu phần vì quý trọng một nhà yêu nước, phần vì sự hợp tác trong công cuộc cách mạng dân tộc dân chủ của cả hai nước. Lương Khải Siêu là bạn của Phan Bội Châu. Cái tư thế “ban phát” của Lương cho Phan chỉ do cái đầu óc thần phục “thiên triều” của ông HHP tưởng tượng ra. Nó không những xúc phạm cụ Phan mà còn xúc phạm một danh nhân Trung Quốc. 

Còn nữa
Đ.T. T



[1] Năm 1894 chiến tranh Trung Nhật bùng nổ, Trung Quốc thua và phải ký điều ước Mã Quan (Simonoseki), phải bỏ “phiên thuộc” TriềuTiên, cắt Đài Loan, Bành Hồ, bán đảo Liêu Đông và bồi thường chiến phí cho Nhật. Năm 1900 liên quân 8 nước trong đó có Nhật Bản đánh chiếm Thiên Tân, tấn công Bắc Kinh. Nhà Thanh ký hiệp ước Tân Sửu, phải nhượng bộ nhiều quyền lợi cho các nước đế quốc.v.v.. 


*Bài viết do tác giả gửi trực tiếp cho NXD- Blog. 
Xin chân thành cảm ơn tác giả Đào Tiến Thi.

46 nhận xét :

  1. Bái phục Bác Diện. Bài này xứng đáng là 1 nghiên cứu tầm cỡ.

    Trả lờiXóa
  2. Ấy chết, bác bái nhầm người rồi. Bài này của bác Đào Tiến Thi bác ạ!

    Tễu

    Trả lờiXóa
  3. Các bạn đọc bài viết của Lê Trung Thành trong Bauxite VN :”Sau khi tốt nghịêp khoa tiếng Anh Trường đại học Tổng hợp TPHCM năm 1981 với mức điểm trung bình kém (vì thi trượt môn văn học Anh) ông vẫn trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh từ năm 1982. Tuy nhiên, ông vẫn tự đánh giá mình là “chuyên gia” về các bộ môn như từ vựng học, văn chương Anh, văn minh Anh, luận văn Anh,…”
    Ha ha!…Hoàng Hữu Phước thi trượt môn văn học Anh mà vẫn mặt dày mày dạn gào rống ” mình là chuyên gia về các bộ môn như văn chương Anh, luận văn Anh,…”(?)
    Hoàng Hữu Phước đúng là gã tâm thần lưu manh,,vì trình độ như thế mà ”hiến kế sách liên hoành cho Saddam Hussein “đánh” Mỹ?”
    Hoàng Hữu Phước đúng là gã vô liêm sỉ , vô nhân cách, dám xuyên tạc và thoá mạ Cụ Phan Bội Châu, danh nhân CM hàng số một Việt Nam !
    Oh la la!
    Phước ơi! Thôi đã thôi rồi
    Nước mây man mác ngậm ngùi lòng …quan!

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn bác Nguyễn Xuân Diện,cảm ơn bác Đào Tiến Thi đã trở lại đề tài lòng yêu nước của cụ Phan Bội Châu và sự xúc phạm của đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước với Cụ Phan và các đảng phái yêu nước chống Pháp .Những suy nghĩ đúng đắn dựa trên các nghiên cứu về cụ Phan thật đáng trân trọng nhưng nói với Hoàng Hữu Phước ,một kẻ không biết gì về lòng yêu nước e rằng y không hiểu và không có tác dụng gì mấy . Nếu HHP là người thuần kinh doanh thì chỉ buồn một tí còn đây lại là "đại biểu quốc hội" nên thật nguy hiểm cho đất nước .

    Trả lờiXóa
  5. Phải được mọi người "khai sáng" ra như thế thì nghị HHP mới mổ mắt mở tai ra.
    Hãy học lại bài học vỡ lòng lịch sử để còn kịp "tự hào" với những danh nhân trong sừ Viêt, thay vì dùng những lời báng bổ, xu nịnh...nhằm trèo cao, chui sâu, nghị HHP ạ !!!

    TH

    Trả lờiXóa
  6. Bài viết của ông Đào Tiến Thi cho thấy tác giả là người rất có tâm, có hiểu biết sâu rộng và có phương pháp tư duy đúng đắn. Tôi chỉ không thích tiêu đề của bài viết : "Chiêu tuyết cho Cụ Phan Bội Châu". "Chiêu tuyết" có nghĩa là "rửa oan". Từ xưa tới nay, toàn dân Việt Nam đều một lòng kính trọng, tôn thờ Cụ Phan. Đến thực dân Pháp cũng phải kính nể Cụ. Cụ đâu có oan gì mà phải rửa? Còn một vài câu vu vơ, hỗn xược của HH Phước là của một người vô danh, dốt nát, cơ hội, như hạt bụi bẩn ven đường, đâu có dính đến được gót Cụ Phan mà chúng ta phải "chiêu tuyết" cho Cụ? ông HH Phước tiếng là thạc sĩ mà viết chính tả còn sai ("rước voi giày mả tổ" thì viết là "rước voi dày mả tổ"; viết hoa loạn xị ngậu), không đáng để một người tầm cỡ như tác giả bài viết này - ông Đào Tiến Thi bận tâm.

    Trả lờiXóa
  7. Vô cùng cảm ơn tác giả đã viết bài này để mở mang cho lớp hậu bối như tôi. Thực sự thì đến thời điểm này, HHP trong mắt mọi người không còn là cái tăm gì cả, không đáng để nói tới nữa. Nhưng tôi mong chờ những bài viết như vậy để hiểu hơn những bậc tiền bối của chúng ta, những bậc anh hùng như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Lương Văn Can, Nguyễn Thái Học...
    Để chúng ta thấy tự hào là một người Việt Nam, yêu thương đồng bào Việt Nam hơn.
    Đọc bài này, tôi rất cảm động và khâm phục cụ Phan. Người Việt Nam đời đời biết ơn cụ. Con người cả một dời đấu tranh cho non sơn, giống nòi Việt.

    Trả lờiXóa
  8. Lâu nay toàn đọc sách "về" PBC, tui nghĩ là đủ. Nay đọc bài này, thấy mình đúng là "ếch ngồi đáy giếng..." Từ mai, phải đọc sách "của" PBC. Cảm ơn bác ĐTT, cảm ơn bác NXD.

    Trả lờiXóa
  9. Trời ơi ! Em vào trang :http://www.emotino.com/bai-viet/18997/da-dang
    Thấy ông Phước này còn có liên hệ với cả Saddam Hussein.......... !
    Trời ơi ! Một vị "đại bẩn" quốc hội của "nhân dân thế giới" bác Diện ạ !

    Trả lờiXóa
  10. hoàng hữu phước qua vô lễ. Một bậc anh hào như cụ Phan nó còn dám xúc phạm-mới có mấy từ tiếng anh mà coi mọi người như rác - nó chưa biết cụ Phan là ai cứ nói bừa- cụ Phan như Bác Đào Tiến Thi đã viết trên cụ còn diễn giải CHU DỊCH để thanh niên Việt Nam sớm nắm bắt được vấn đề. Nên đưa những thằng nhố nhăng như vậy ra khỏi Quốc Hội- Để nó làm Quốc Hội thêm mất uy tín.

    Trả lờiXóa
  11. ĐB Đặng Thị Hoàng Yến (Long An): "Gần đây lũ lụt sóng thần xảy ra thường xuyên. Lũ vừa qua ở ĐBSCL nhưng nhờ sự quan tâm của Thủ tướng khi lũ lụt xảy ra cao trào, nhờ vậy mà thiệt hại được hạn chế thấp..."

    ĐB Đặng Thành Tâm (TP.HCM): Chính phủ năm 2011 đã thực hiện kiềm chế lạm phát tốt, cuối năm thì lạm phát giảm không ai ngờ. Xin lắng nghe, Thủ tướng có thông điệp gì với cử tri cả nước, và có thông điệp lời khuyên gì cho DN chúng tôi. Chúng tôi nên đầu tư vào lĩnh vực gì?

    Nói thật tôi xem truyền hình trực tiếp mà thấy buồn nôn với mấy câu hỏi của hai ĐB, hai anh em họ ĐẶNG. Nói đúng ra nó không phải câu hỏi càng không phải chất vấn mà nịnh nọt thì đúng hơn. Trong hậu cung họ nịnh nọt thế nào cũng được đằng này lại lôi nhau ra Quốc Hội để khen. Mà chắc chỉ có ở Việt Nam, doanh nhân lại đi xin Chính Trị gia lời khuyên nên đầu tư vào lĩnh vực gì tại diễn đàn Quốc hội. Tôi thì khuyên ĐB - Doanh nhân Đặng Thành Tâm rằng: Cái kiểu doanh nghiệp bợ đỡ như của ông thì đầu tư vào lĩnh vực nào cũng có lãi. Không việc gì phải sợ. Miễn là đừng xuất khẩu cái gì ra nước ngoài. Thế giới văn minh họ không dùng được cái thứ sản phẩm méo mó từ cái nhân cách méo mó của người làm ra nó.

    Trả lờiXóa
  12. Cụ Phan Bội Châu là một vĩ nhân của dân tộc ta .
    Tôi rất kính phục Cụ .
    Ông Phước đã không còn nhân tâm nửa khi xúc phạm một anh hùng cứu quốc vĩ đại của dân tộc ta . Phước nên từ nhiệm và về tu học và sám hối đi .

    Trả lờiXóa
  13. Nếu cụ Phan Bội Châu ở 'bên kia thế giới' mà biết được Thì chắc cụ cũng chỉ lắc đầu cười nhẹ một tiếng mà thương hại cho ông nghị HHP hám danh,ngu xuẩn, bán rẻ lương tâm .... Chứ cụ Phan củng chẳng hơi đâu mà buồn hay bực dọc. Vì cụ Phan vốn là người thông tuệ, nhân từ mà!

    Trả lờiXóa
  14. Tôi nghĩ rằng : nghị Phước là đồ bó đi, nếu để hắn tiếp tục làm ông nghị thì không nên . HÃY VẬN ĐỘNG CỬ TRI Tp.HCM BÃI NHIỆM LÀ TỐT HƠN HẾT

    Trả lờiXóa
  15. Cả cuộc đời Cụ Phan đấu tranh cho cách mạng thế mà lại bị một ông Nghị điên xúc phạm. Ông HHP còn một chút lương tâm thì hãy từ chức đi.

    Trả lờiXóa
  16. Hoàng Hữu Phước lại dốt nữa!
    Cụ Phan Bội Châu làm cách mạng từ năm 1885 là năm cụ lập đội Sĩ Tử Cần Vương, trước cả Lê Nin ở nước Nga, thế thì làm gì có phong trào cộng sản mà chống, ha ha...

    Trả lờiXóa
  17. "1- Chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” – nguyên văn trong ngoặc kép của ông HHP (như “khóc lóc với Lương Khải Siêu” khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật…"
    (Hoàng Hữu Phước)

    Tên này ngu xuẩn quá! Đã bạc nhược thì ở nhà an chơi, lâu lâu 'lẻn" vào Quốc Hội! Đã là người bạc nhược thì làm sao mà dấn thân được!
    Đã dấn thân đi làm cách mạng, thì đâu còn kể tới thân mình, thì qai khóc lóc làm chi!
    Quả thật tên này ăn bẩn nói càn thật đấy!

    Trả lờiXóa
  18. Phước ơi!
    Nếu Cao Bá Quát còn sống, khi nghe những lời phát biểu của Phước , sẽ chỉ vào mặt Phước mà quát rằng :”Đồ nửa người,nửa ngợm,nửa đười ươi như mi,chỉ tổ làm haị dân hại nước thôi!”
    Sao laị đến nông nỗi này,… Phước ơi!

    Trả lờiXóa
  19. -Cảm ơn TS Diện đưa nguyên văn mọi bài lên mạng,để tôn trọng mọi người phán quyết(HHP).
    -Phong trào cần vương,đông kinh nghĩa thục.. cụ PB châu đến thăm cụ NS-Sắc khuyên cụ Hồ từ lúc chưa xuống tầu xuất dương.
    -Tôi đã đến gốc quê hương của cụ Tôn trung Sơn người san phẳng chế độ vua của Trung Hoa.
    -chắc 2 cụ sinh ra (HHP)chưa lấy nhau?
    -(HHP)dọa thầy dậy tự tử,vì xin điểm học kém
    -Chú kém học cũng khuyên(HHP)đi học 3 năm nữa để đọc thêm sách...và sang quê của cụ TT Sơn hỏi

    Người kém học

    Trả lờiXóa
  20. Cảm ơn bác Diện và Bác Đào Tiến Thi. Em xin phép 2 bác đem bài này về cái Làng Em cho nhân dân biết tỏ tường cái bộ mặt thật của cái Lão Nghị Háo Danh Vô Học này.

    http://www.caytrevn.net/can-truc/nghi-phuoc-xuc-pham-tien-nhan/

    Trả lờiXóa
  21. Đọc bài viết cũng như được học lại lịch sử:)Cám ơn chú.
    Cháu chỉ là đọc giả, và không dám coment điều gì, trẻ nhỏ thì lắng nghe thôi ạ. Cháu có thể phiền chú được không ạ. Cháu đang tìm bộ sách - Tam Tự Kinh và Tứ Thư để đọc, và chắc ở viện Hán Nôm thì bản này mới chuẩn, cháu tìm ở ngoài k được,tìm trên mạng thì cháu thấy phần gõ chữ không phù hợp. Chú có thể cho cháu biết cách tìm đọc bộ sách này. Cám ơn chú nhiều. Vì không biết liên lạc với chú qua đâu nên cháu hỏi qua đây. Mong chú thông cảm! email của cháu: honeypham79@gmail.com

    Trả lờiXóa
  22. ”Sau khi tốt nghịêp khoa tiếng Anh Trường đại học Tổng hợp TPHCM năm 1981 với mức điểm trung bình kém (vì thi trượt môn văn học Anh) ông vẫn trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh từ năm 1982. Tuy nhiên, ông vẫn tự đánh giá mình là “chuyên gia” về các bộ môn như từ vựng học, văn chương Anh, văn minh Anh, luận văn Anh,…”
    HAY TỪ 1982-1985 HHP ÔM SỔ ĐI ĐIỂM DANH Ở KHOA NGOAI NGỮ CĐSP TP HỒ CHÍ MINH.....

    Trả lờiXóa
  23. HHP! Hãy đọc lại bài thơ của Phan Sào Nam

    SỐNG
    Sống tủi làm chi đứng chật trời ?
    Sống nhìn thế giới hổ chăng ai ?
    Sống làm nô lệ cho người khiến ?
    Sống chịu ngu si để chúng cười ?
    Sống tưởng công danh, không tưởng nước.
    Sống lo phú quý chẳng lo đời,
    Sống mà như thế đừng nên sống !
    Sống tủi làm chi đứng chật trời ?

    Trả lờiXóa
  24. Xuân Diện tiên sinh có bản dịch "Việt Nam vong quốc sử" không? Tôi có tìm thấy bản chữ Hán trên mạng nhưng không tìm thấy bản tiếng Việt?
    http://www.mediafire.com/?3vqii24d3xml3ro

    Trả lờiXóa
  25. Phan Bội Châu tài cao chức trọng đến nỗi Bác Hồ còn phải bái phục và học theo ấy nữa là huống chi cái thằng Hoàng Hữu Phước "vô học thích múa mép" lại dám nói về cụ như thế! Quả thật là hết thuốc chữa. Cho Hoàng Hữu Phước vô Cao Đà hay Thường Tín đi, để hắn "sáng tác nghệ thuật...!!!"

    Trả lờiXóa
  26. Uất mà chết thôi

    Trả lờiXóa
  27. Toàn dân tộc ta đều kính phục cụ Pham Bội Châu vậy mà Tên HHP cả gan bôi nhọ cụ như vậy thì... Tròi ơi kinh khủng quá! Hằn đìch thị là một tên phản động rồi! Các bác ơi! nghì cách gì đi! Phải vạch mặt hắn và tống cổ hắn ra khỏi QH nước ta chứ!

    Trả lờiXóa
  28. Ts Diện đã về nhà chưa? Mong anh bình an.

    Trả lờiXóa
  29. Bác nào thông thái, thì chỉ giúp cách bãi nhiệm nghị Phước, để muôn dân được nhờ...

    - Cá nhân/tổ chức nào đủ quyền bãi nhiệm?
    - Cách thức ra sao?
    - ...

    Tôi nghĩ là nếu có thông tin rõ ràng, thì nhiều trí thức và cử tri sẵn sàng thực hiện hành động để bãi nhiệm nghị Phước ngay.

    Lý do: chỉ vào việc phát biểu vớ vỉn ở diễn đàn Quốc Hội về công khai chống lại Thủ Tướng và ngược với Hiến pháp về luật biểu tình; phỉ báng cụ Phan Bội Châu; những bài viết thể hiện tâm thần hoang tưởng;...

    N.M

    Trả lờiXóa
  30. càng đọc văn chương của ông này càng tức,tức ói máu

    Trả lờiXóa
  31. nó đúng là thằng tâm thần.zời ơi,sao thằng vô lại đó xuất hiện trong cuộc sống trong quốc hội được nhỉ.Loạn thật rồi.Liệu có âm mưu gì chăng?

    Trả lờiXóa
  32. tức quá bác Diện ơi!!!!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  33. Bác Diện gõ lên google " Công ty thương mại dịch vụ tư vấn đầu tư doanh thương Mỹ Á",rồi bác vào "Tổng giám đốc Cty Doanh Thương Mỹ Á tự ứng cử ĐBQH khóa XIII" mà xem.
    Không thể nào tin nổi 1 người có học có địa vị lại có những bài viết ngu xuẩn đến thế.

    Trả lờiXóa
  34. Từ xưa đến nay, Nước Nam ta không thiếu nhân tài, vậy mà cứ lẹt đẹt chậm phát triển so với thiên hạ hàng chục năm, có nơi hàng trăm năm. Nỗi đau này gần bằng nỗi đau mất nước. Chúng ta phải hành động ngay thôi.
    Có gì dùng nấy: tinh thần,tư duy, ngòi bút, tiền bạc, thế lực... Kẻo mà không kịp.
    Lúc đó có hối cũng muộn rồi

    Trả lờiXóa
  35. Ông Hoàng hữu Phước này hình như không bình thường,hoang tưởng bệnh hoạn trong suy nghi, cách lập luận,cách lý luận lý giải giống mấy anh bị bệnh lâu năm ở BIÊN HÒA.

    Trả lờiXóa
  36. Đọc bài này tôi chợt nhớ đến câu chuyện Trọng Thủy Mỵ Châu: Thần Kim Quy nói giặc đang ngồi sau lưng nhà mi đó.
    Sau cộc họp này HHP nếu có đi dạo quanh bờ hồ chắc các cụ rùa sẽ nổi lên để chỉ mặt và báo cho dân VN biết đích thực giặc là ai?

    Trả lờiXóa
  37. Nhân đọc bài của Đao Tiến Thi bàn về Hoàng Hữu Phước và một số nhận xét của nhiều người, tôi chợt nhớ đến lúc nhỏ hay bị cha mắng:"Mày ngu lắm biết gì mà nói...".Ngẫm lại tôi thấy câu này dành cho Hoàng Hữu Phước là phù hợp hơn bởi lúc đó tôi còn nhỏ, còn HHP bây giờ lớn rồi mà khi nói không chịu nghĩ...Một lời khuyên cho HHP:Kiếm cục đá nhét vào mồm khi nói tự khắc sẽ nhớ câu của các cụ xưa: Trước khi nói phải uốn lưỡi 3 lần...Vậy thôi!

    Trả lờiXóa
  38. Hôm nay Chủ Nhật, Hoa Hòe tái xuất giang hồ, tặng chư vị một chầu thư giãn với SÁT THỦ ĐẦU MƯNG MỦ HOÀNG HỮU PHƯỚC

    Ai cùng có thể thấy tay này mà đi tranh luận với Bác Quốc nhà thì chỉ là:
    CốNG RÃNH ĐÒI SÓNG SÁNH VớI ĐạI DƯƠNG
    hay
    KÊNH MƯƠNG ĐÒI PHÔ TRƯƠNG VớI THủY ĐIệN
    Hoặc
    NGÕ NGÁCH MÀ Cứ ĐÒI LÁCH CÁCH VớI MặT ĐƯờNG

    Tuy nhiên do ngã mạn và tự yêu mình mà y:

    PHấN Cứ ĐÒI BÌ VớI VÔI,
    XÔI Cứ ĐÒI BÌ VớI CƠM NếP,
    Hoặc
    BếP DầU Cứ ĐÒI ĐƯƠNG ĐầU VớI BếP GA,
    Nên
    CứT TRÂU HạNG 3 Cứ NGỡ MÌNH LÀ SOCOLA HạNG NHấT

    Cũng may cho y (biết đây sau này sẽ RỦI), dẫu chẳng ra zì với cái ĐẦU TO ÓC BẰNG QUẢ NHO, nhưng Y vẫn vào được QH bởi y dù XẤU NHƯ CON GẤU nhưng y biết người ta vẫn thích:

    XẤU NHƯNG BIẾT PHẤN ĐẤU
    Và hơn nữa
    XấU XấU NHƯNG KếT CấU NÓ HÀI HOÀ.
    Nên Y đã đầu xuôi đuôi lọt LẺN vào QH.

    Vào được QH rồi, y phát SƯỚNG NHƯ CON MỰC NƯỚNG và phấn khởi NGấT NGÂY CON GÀ TÂY lắm lắm.
    Nhưng, vốn tham lam, đã ĐƯỢC VOI CÒN ĐÒI HAI BÀ TRƯNG, y thích CHƯỜNG MẶT ra trước bàn dân QH nên đã lớn tiếng lên mặt cả bác Quốc lẫn ông TT về cái zụ luật BT “Ô Danh”

    Đúng thật là
    ĐÃ NGU CÒN Cố Tỏ RA NGUY HIểM
    XấU XÍ CÒN Cố GÂY CHÚ Ý
    ĐÃ SI-ĐA CÒN XÔNG PHA HIẾN MÁU

    Dân mạng thấy y, nghe y mà GHÉT NHƯ CON BỌ CHÉT, nhưng y đúng là Điếc không sợ súng. Nên cứ TỰ NHIÊN NHƯ THẰNG ĐIÊN lên blog rồi web và lớn tiếng GÀO THÉT TRONG TOA-LÉT; lời lẽ thì THÔ BỈ NHƯ CON KHỈ, còn tỏ ra SÀNH ĐIỆU CỦ KIỆU khi ngang nhiên lớn tiếng chỉ trích các GS, TS khác với loại ngôn ngữ LÁO NHƯ CON CÁO. Y dám bán đứng cụ Phan với cái mớ kiến thức lịch sử DỐT NHƯ CON TỐT.

    Đọc bài y viết, nghe lời y nói mà BUỒN NHƯ CON CHUỒN CHUỒN, lòng cứ thắc mắc sao có DB ngu lâu đến thế. Sau đó mới hiểu ra không phải tại y mà tại Mẫu Hậu đãng trí

    KHÔNG PHẢI CHÚ DỐT CHỈ VỊ MẸ CHÚ QUÊN CHO I-ỐT VÀO CANH

    Chúc Chư Vị một Chiều CN không còn BỰC NHƯ CON MỰC, zui lên một chút đi vì ĐỜI RẤT ZỞ NHƯNG TA PHẢI NIỀM NỞ thôi.
    Cũng chúc ông HHP Một CN zui zẻ, chớ CỐ QUA MÀ THÀNH QUÁ CỐ thì nguy. Ông cứ HỒN NHIÊN NHƯ CÔ TIÊN mà ngủ tại QH hay IM NHƯ CON CHIM náu mình chờ thời có phải hay hơn không.
    Nhắn luôn mấy ĐB KẾT NHƯ NỔ ĐĨA với ý kiến của HHP nhớ rằng đừng tưởng ăn theo nói leo như thế là KHÔN NHƯ CON CHỒN đâu nhé. Hễ thấy nhân dân LẠNH LÙNG NHƯ CON THẠCH SÙNG là phải biết là có chuyện. Không phải cứ ĐB lá OÁCH XÀ LÁCH được đâu. Nếu không tìm thấy THÚ VUI TAO NHÃ nào thì về nhà GIẶT TÃ CHO CON còn ích hơn.

    Lời khuyên chung cho các vị ĐB là chớ có TỰ NHIÊN NHƯ THẰNG ĐIÊN khi phát ngôn, viết lách. Hãy cẩn thận chớ nhầm lẫn TIA SÁNG CUỐI ĐƯỜNG HẦM và ÁNH ĐỀN ĐẦU XE LỬA mà SÁT THỦ TRÊN CÂY ĐU ĐỦ dẫu có SÀNH ĐIỆU CỦ KIỆU cũng phải NGU THÌ CHẾT CHỨ BỆNH TẬT GÌ.
    Hy vọng Bác Lâm Khang không dị ứng với ST Đ MM mà xóa còm của HH. Mất cả 2 tiếng vàng ngọc đó nghen.
    Đa tạ

    Trả lờiXóa
  39. Sáng nay nghe tin bác Xuân Diện từ hôm qua bị như thế cũng buồn bực trong lòng đấy! Trông tin bác lắm. Tiền nhân, sông núi linh thiêng che chở cho bác.

    Trả lờiXóa
  40. TO HUU THAT "THIEN TAI" NGAY XUA ONG DA VIET:
    "...
    THE LA HET CHIEU NAY EM DI MAI
    CON MONG CHI NGAY TRO LAI PHUOC OI
    ....."

    Trả lờiXóa
  41. Cụ Phan Bội Châu, một Chí sĩ yêu nước. Không ai có thể phủ định được điều này.
    Bài viết đã nói được cho lớp trẻ hiểu rõ hơn về Cụ.
    Tuy nhiên không cần phải chiêu tuyết cho Cụ trước phát ngôn của kẻ tâm thần... Hoàng Hữu Phước là kẻ tâm thần, ăn nói bậy bạ. Xem blog của gã thì thấy rõ điều đó. tại sao một kẻ tâm thần bệnh hoạn không biết phải trái như vậy lại ở trong Quốc Hội! và cái học vị của hắn được cấp bằng cách nào? Ai cấp?

    Trả lờiXóa
  42. Rất Mừng vì bác Xuân Diện đã về nhà.Cả ngày hôm nay nóng ruột lắm.
    Bây giờ thì mừng rồi.

    Trả lờiXóa
  43. Tôi chưa Bao giờ nghĩ 1 đại biểu của dân Việt nam mình lại sỉ nhục ông , cha mình đến như vậy, tôi nghĩ nên xem xét lại Đạo đức và nhân cách của Hoàng hữu Phước, kể cả về Học thức của Phước,sỉ nhục , lăng mạ Bậc Tiền nhân như cụ Phan chỉ có thể là loại Bán nước và vô liêm sỉ, không biết ông, cha phước có ngày nghĩ: có ngày phước dám sỉ nhục các bậc Tiên tổ như vậy không?

    Trả lờiXóa
  44. Đọc bài của bác Đào Tiến Thi mới thấy đầu óc bớt ngu, sáng ra một chút và hiểu hơn về cụ Phan. Cảm ơn bác Thi & bác NXDiện nhiều lắm!

    Còn cái hạng như HHP chỉ như con chó sủa bậy, xấc láo & dốt nát thì thực sự chúng ta chẳng cần quan tâm mà chửi rủa nó làm gì?!? Nó sủa cụ Phan, nhưng cụ đâu có thèm nói lại nửa chữ đâu? Vì cụ Phan đáng kính mới thực sự là người có học thức.

    Trả lờiXóa