Người lính đầu tiên hy sinh ở mặt trận biên giới phía Bắc
Lê Đình Chinh là chiến sĩ đầu tiên ngã
xuống ở mặt trận biên giới phía Bắc khi tròn 18 tuổi. Người lính trẻ đã
trở thành biểu tượng cho lòng quả cảm, xả thân vì sự nghiệp bảo vệ Tổ
quốc.
Giữa vòng vây của đối phương, Lê Đình Chinh bị một viên đá ném vào gáy,
máu chảy đầm đìa nhưng vẫn xông lên. Bất ngờ, một tên côn đồ nấp sau
chiếc lán dùng gậy vụt ngang ống chân Chinh làm anh ngã sấp xuống đất.
Bốn người Trung Quốc từ bên kia biên giới lao sang, dùng dao quắm chém
tới tấp xuống người chiến sĩ trẻ. Lê Đình Chinh hy sinh lúc 10h30 trên
đồi Pù Tèo Hào, gần sát km số 0.
35 năm kể từ ngày vĩnh viễn mất đi người con trai yêu quý, cụ bà
Khương Thị Chu (thân sinh liệt sĩ Lê Đình Chinh) vẫn hằn nguyên nỗi đau.
Bà bảo, dù chiến tranh đã lùi xa theo năm tháng nhưng mỗi năm đến dịp
này, lòng bà lại quặn thắt.
Lê Đình Chinh hy sinh khi mới tròn 18 tuổi. Ảnh: Tư liệu
|
Năm nay đã ngoài 80 tuổi, bà còn rất minh mẫn. Những năm tháng tuổi thơ
sống bên gia đình của Lê Đình Chinh vẫn vẹn nguyên trong ký ức người mẹ
già.
Bà Chu quê ở Thạch Thất (Hà Tây cũ), còn người chồng, ông Lê Đình Tùng
quê ở xã Hoằng Quang, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa. Năm 1955, sau khi tham
gia chiến trường miền Nam, ông Tùng ra Bắc và công tác ở Nông trường Ba
Vì. Tại đây, ông bà gặp nhau rồi nên duyên chồng vợ. Năm 1960, bà sinh
anh Chinh. Vài năm sau, ông bà xin chuyển công tác vào Nông trường Sông
Âm, huyện Ngọc Lặc (Thanh Hóa).
Bà Chu kể, cuộc sống ở nông trường miền núi rất khó khăn, vất vả. Lê
Đình Chinh là con cả trong nhà nên ngoài việc học hành, còn phải phụ
giúp bố mẹ chăm sóc 5 em nhỏ. Sau mỗi buổi đến trường, Chinh thường lên
đồi chặt củi hay quảy thùng xuống làng gánh nước về cho mẹ giặt giũ,
thổi cơm…
Một ngày đầu tháng 10/1975, Lê Đình Chinh - khi ấy tròn 15 tuổi, học
sinh giỏi toàn diện của khối 7, Trường cấp 2 xã Nguyệt Ấn - lén đi đăng
ký khám tuyển nghĩa vụ, xung phong vào bộ đội.
“Ban đầu nó không dám nói ra ý định nhập ngũ vì sợ mẹ khóc. Khi tôi
biết chuyện, nó nằng nặc thuyết phục khiến chúng tôi đành chấp nhận để
con tòng quân”, bà Chu nhớ lại.
Sau 35 năm nằm lại biên giới phía bắc, vào tháng 1/2013 di hài Liệt
sĩ Lê Đình Chinh được quy tập về nghĩa trang quê nhà. Ảnh: Lê Hoàng
|
Cụ bà tâm sự, “ngày ấy cả nước đều thế, thanh niên trai tráng ai cũng
muốn tòng quân vào Nam chiến đấu. Tuy mới 15 tuổi, nhưng thằng Chinh cao
to, khỏe mạnh và nhanh nhẹn lắm. Đúng ngày 16/2/1975, Chinh lên đường
nhập ngũ, vợ chồng tôi bận họp ở nông trường, còn các em nó lại quá nhỏ
nên chẳng ai tiễn chân con…”.
Sau thời gian huấn luyện ở Triệu Sơn, Chinh được biên chế vào đại đội
6, tiểu đoàn 2, trung đoàn 12, Bộ tư lệnh Công an vũ trang nhân dân (nay
là Bộ đội biên phòng). Đơn vị của Chinh được điều động vào chiến trường
Tây Nam. Tại đây, anh cùng đồng đội tham gia nhiều trận đánh chống Pol
Pot và bị thương. Chinh được đưa ra Bắc điều trị. Lành vết thương, người lính trẻ xin trở lại đơn vị cũ.
Năm 1978, đơn vị của Lê Đình Chinh được điều động lên Lạng Sơn, bảo vệ biên giới phía Bắc.
“Hay tin Chinh hành quân lên xứ Lạng, ngày nào tôi cũng mở đài nghe tin
tức chỉ mong con bình an đến ngày trở về. 6 giờ chiều 25/8/1978, nghe
đài báo tin con trai đã hy sinh ở Lạng Sơn khi bảo vệ đồng bào, chân tay
tôi rụng rời nhưng vẫn không tin đó là sự thật. Nhiều công nhân trong
nông trường động viên rằng, “chắc không phải thằng Chinh đâu, thiếu gì
người trùng họ trùng tên”. Nhưng bằng linh cảm của người mẹ, tôi biết
mình đã vĩnh viễn mất con…”, mắt bà Chu nhòa lệ.
“Ông nhà tôi đánh điện ra đơn vị nhắn rằng, “Bố ốm nặng, con về ngay”,
nhưng không thấy hồi âm. Ít ngày sau, vài cán bộ trong đơn vị về gia
đình gửi giấy báo tử và làm lễ truy điệu cho nó. Giây phút đó, tôi tưởng
mình không sống nổi”, bà Chu nhớ lại thời khắc đau đớn của đời mình.
Bà Khương Thị Chu khóc nghẹn ngày đón di hài con trai về xứ Thanh. Ảnh: Lê Hoàng
|
“Dẫu biết chiến tranh là phải đối diện với mất mát hy sinh và cả
sự chia lìa… nhưng có người mẹ nào không đứt từng khúc ruột khi mất đi
giọt máu của mình”, bà Chu nghẹn giọng và dặn lòng, “dẫu sao thì sự hy sinh cho Tổ quốc cũng là nỗi đau vinh quang”.
Với đồng đội và nhiều thế hệ người
Việt Nam ngày ấy, tên tuổi Lê Đình Chinh đã trở thành biểu tượng cho
lòng quả cảm xả thân vì tổ quốc.
Thắp xong nén hương lên mộ phần của người thuộc cấp năm xưa, đại tá
Nguyễn Đức Hiệu, nguyên Trưởng ban Tuyên huấn Trung đoàn 12 vào thời
điểm anh Lê Đình Chinh hy sinh, hiện là Trưởng Ban liên lạc của đoàn
Thanh Xuyên cho biết, ký ức bi hùng về sự hy sinh của Lê Đình Chinh
trong ông vẫn vẹn nguyên như mới xảy ra hôm qua.
Theo đại tá Hiệu, năm 1978, tình hình biên giới Việt - Trung, đặc biệt
là ở khu vực cửa khẩu cực kỳ căng thẳng, dòng người Hoa từ Việt Nam về
nước ngày một nhiều.
Ngày 12/7/1978, phía Trung Quốc bất ngờ ra lệnh đóng cửa biên giới, dẫn
đến việc hàng ngàn người Hoa bị dồn ứ ở các cửa khẩu. Họ dựng lều bạt
ngay trong khu vực cấm, làm náo loạn cả một vùng biên, gây nhiều khó
khăn cho ta trong việc giữ gìn an ninh trật tự. Một số người tổ chức gây
rối ở khu vực cửa khẩu. Vì vậy, giải tỏa người Hoa ở các cửa khẩu trở
thành nhiệm vụ cấp bách.
Tỉnh Cao Lạng (hợp nhất Cao Bằng và Lạng Sơn) quyết tâm giải toả những
người Hoa đang ùn lại cửa khẩu Hữu Nghị. Ban “Giải toả người Hoa” được
thành lập. Tỉnh ủy Cao Lạng huy động Công an vũ trang cùng các lực lượng
khác ở địa phương phối hợp tham gia kế hoạch, lấy lực lượng Đồn biên
phòng Hữu Nghị và Trung đoàn 12 (đoàn Thanh Xuyên) làm nòng cốt.
Hơn 35 năm trôi qua, đại tá Nguyễn Đức Hiệu (đứng bên phải) vẫn vẹn
nguyên ký ức về sự hy sinh của liệt sĩ Lê Đình Chinh. Ảnh: Lê Hoàng
|
Ngày 25/8/1978, đoàn liên ngành với nòng cốt là Hội Phụ nữ đã đến đồi
Pù Tèo Hào ở khu vực giáp biên giới, động viên những người Hoa trở về
nơi ở cũ làm ăn sinh sống.
Đúng 8h30 sáng, đoàn vừa đến thì một nhóm côn đồ lăm lăm gậy gộc, dao
quắm, gạch đá trong tay cùng sự hỗ trợ của rất nhiều công an từ bên kia
biên giới tràn sang km số 0, chiếm đồi Pù Tèo Hào, xông vào hành hung
đoàn cán bộ.
Trước tình huống trên, lực lượng của Đồn biên phòng Hữu Nghị vừa tay
không chống đỡ, vừa mở đường cho các cán bộ đoàn công tác chạy xuống
chân đồi. Hàng chục công an biên phòng Trung Quốc mặc thường phục từ bên
kia biên giới kéo sang. Một cuộc chiến không cân sức giữa biên phòng
Việt Nam và nhóm côn đồ đã diễn ra ác liệt trên sườn đồi Pù Tèo Hào.
Anh Lê Đình Chinh, Tiểu đội trưởng Tiểu đội 2, khi đó ở dưới chân đồi
đã cùng đồng đội xông lên giải vây và cứu được một cán bộ phụ nữ tên
Thuận đang nằm ngất xỉu. Nghe tiếng kêu cứu của Lê Xuân Tước, anh tiếp tục quay lại cứu đồng đội thoát nạn.
Giữa vòng vây của đối phương, Lê Đình Chinh bị một viên đá ném vào gáy,
máu chảy đầm đìa nhưng vẫn xông lên. Bất ngờ, một tên côn đồ nấp sau
chiếc lán dùng gậy vụt ngang ống chân Chinh làm anh ngã sấp xuống đất.
Bốn người Trung Quốc từ bên kia biên giới lao sang, dùng dao quắm chém
tới tấp xuống người chiến sĩ trẻ. Lê Đình Chinh hy sinh lúc 10h30 trên
đồi Pù Tèo Hào, gần sát km số 0.
Theo lời Đại tá Hiệu, ngay sau khi Lê Đình Chinh hy sinh, các cơ
quan chức năng của Việt Nam đã yêu cầu Đồn trưởng Trương Văn Tự của Đồn
biên phòng Nam Quan bên Trung Quốc sang làm việc.
“Cuộc đấu tranh chính trị giữa ta và họ diễn ra hết sức căng thẳng, kéo
dài từ 11 giờ trưa đến 4 giờ chiều 25/8/1978. Cuối cùng, phía Công an
biên phòng Trung Quốc đã phải ký vào biên bản, thừa nhận việc Công an
biên phòng Trung Quốc vượt biên giới sang sát hại Lê Đình Chinh ngay
trên đất Việt Nam. Biên bản này sau đó được chuyển đến cấp trên để chúng
ta đấu tranh ở tầm cao hơn”, đại tá Hiệu nói.
Cũng theo ông Hiệu, nếu không có sự thừa nhận này, tình hình biên giới
còn diễn biến nguy hiểm hơn, bởi phía Trung Quốc đã tận dụng triệt để sự
kiện được gọi là “nạn kiều” để gây áp lực với Việt Nam.
Mỗi lúc ký ức ùa về, bà Chu lại mang tấm hình hai mẹ con chụp chung khi anh Chinh mới lên 2 tuổi ra ngắm. Ảnh: Lê Hoàng
|
Thi hài Lê Đình Chinh sau đó được an táng tại hang Muối, xã Hồng
Phong, huyện Văn Lãng, gần nơi anh hy sinh. Đến năm 1979, anh được đồng
đội quy tập về Nghĩa trang liệt sĩ huyện Cao Lộc, Lạng Sơn.
Ông Cao Việt Bắc, Phó ban liên lạc đoàn Thanh Xuyên (nguyên Trưởng ban
chính sách Trung đoàn 12 vào những năm 1978 - 1979) nhớ lại, ông được cử
về Nông trường Sông Âm báo tin cho gia đình, đồng thời đón người thân
của Chinh ra Hà Nội dự Lễ tuyên dương công trạng do Trung ương Đoàn tổ
chức và nhận danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân do Chủ tịch
nước truy tặng.
“Đó là buổi lễ vinh danh một cá nhân long trọng và xúc động nhất mà tôi
từng được tham dự. Người dân các tỉnh phía Bắc đã cắm cờ đỏ rực dọc hai
bên quốc lộ từ Hà Nội lên tận cửa khẩu Hữu Nghị, Lạng Sơn để đón đoàn
xe của đơn vị. Bấy giờ cả nước đều hướng lên biên giới phía Bắc, thanh
niên cả nước đều học tập tấm gương anh dũng của Lê Đình Chinh”.
Lê Hoàng
Nguồn: VNE.
Thân thương quá đi thôi người lính trẻ của tôi ơi !
Trả lờiXóa"Anh hùng tử, khí hùng bất tử"
Trả lờiXóaNgày ấy bọn trẻ chúng tôi thường hát :
Trả lờiXóa" Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi
Thằng Trung quốc nó sang Việt Nam
Cầm dao quắm giết Lê Đình Chinh .."
Đứa nào cũng cảm phục anh và vô cùng ghét bọn Tàu .
Những năm đó, tôi đã được học tập tấm gương anh hùng của Lê Đình Chinh.
Trả lờiXóaMỗi khi nghe đến tên Anh hùng Liệt sỹ Lê Đình Chinh, tôi lại nhớ về quá khứ đau thương do bọn Trung Quốc gây ra cho dân tộc chúng ta. Vào mùa hè năm 1978, tình hình biên giới Việt – Trung đã rất căng thẳng; dù còn nhỏ tuổi, nhưng tôi cũng nhận thấy không khí chiến tranh đã hiện diện khắp nơi, quân và dân các tỉnh biên giới đã khẩn trương chuẩn bị cho cuộc chiến đấu không cân sức để bảo vệ biên giới của tổ quốc, với 1 tinh thần dũng cảm, đoàn kết tuyệt vời!… Đau đớn và phi lý… khi tinh thần này đang bị chính người VN xóa nhòa!
Trả lờiXóaKhoảng chiều tối 1 ngày cuối tháng 8 – 1978, tôi đang đứng trước cửa nhà (nhà tôi ở sát đường QL1A, đoạn đi qua thị xã Lạng Sơn, cách cửa khẩu Đồng Đăng 12km – Nơi anh Lê Đình Chinh bị bọn lính biên phòng TQ giết hại) thì thấy mấy chiếc xe quân đội chay ngang qua, trong đoàn xe đó có chiếc GAT 66 (loại cứu thương) cắm cờ “hồng thập tự” không đóng cửa sau, trên sàn xe có 1 băng – ca đựng 1 tử thi quấn vải trắng toát… Tuy chưa biết là chuyện gì, nhưng hình ảnh đó đã gây cho tôi 1 cảm giác xúc động khó tả! Hôm sau, người lớn nói với tôi rằng : “Cái xác đó là anh bộ đội có tên là Lê Đình Chinh, anh bị bọn Trung Quốc giết hại bằng dao, khi anh đang giải quyết 1 vụ lộn xộn do người Hoa hồi hương gây ra ở cửa khẩu”.
Vài tháng sau, quân Trung Quốc tràn sang giết hại dân thường và tàn phá thị xã Lạng Sơn nhỏ bé, xinh đẹp của tôi… Từ đây, trong tâm hồn thơ bé của tôi đã khắc ghi 2 điều:
1. Lê Đình Chinh là tên của một anh hùng chống bọn Trung Quốc xâm lược!
2. Trung Quốc là kẻ thù số 1, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc chúng ta!