Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

SÁCH MỚI: THƠ NGUYỄN KHOA ĐIỀM - tuyển tập 40 năm do tác giả chọn

Thưa chư vị,

Chúng tôi vừa nhận được tập thơ: Thơ Nguyễn Khoa Điềm - tuyển tập 40 năm do tác giả chọn do Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm gửi tặng.

Nguyễn Xuân Diện & Trang Thanh Hiền trân trọng cảm ơn Nhà thơ và kính chúc thi sĩ cùng quý quyến một mùa xuân mới an vui, thư thái, một năm mới hạnh phúc! 

Trước thềm năm mới Nhâm Thìn, xin trân trọng giới thiệu cùng chư vị chùm bài thơ của Nguyễn Khoa Điềm, rút trong tập thơ trên:


Thơ Nguyễn Khoa Điềm
Về quê đón Tết

Trở về nhà
Nói cười trong gian bếp cũ
Đi vào đi ra
Ngồi bệt xuống thềm
Ngó mây bay trên vườn người khác

Mười năm đi xa
Mỗi năm một lần về quê ăn Tết
Người già nói ta còn trẻ
Cô gái trẻ cười ta mau già
Thử luồn tay vào tóc
Sợi bạc không che kín ngón

Mừng ông bà một nén hương mới
Khói thơm xanh trên nóc nhà

Bạn cũ đến chơi
Chép miệng sống cũng tạm được
Phải cái hơi móm
Cười trống trơ như Đỗ Phủ
Nhìn nhau thương con mắt
Còn lung lay ngọn lửa rừng
Thời bom đạn

Rót một chút rượu
Nào mừng một năm đi qua
Ít hoạn nạn
Mừng một ngày mới
Thong thả

Chưa cần tính tháng, tính năm...

Sau ngày hội

Những lo âu chờ đợi cũng đi qua
Điều hay dở đã thuộc ngày hôm trước
giấc ngủ của người trong cuộc
Đã nhẹ nhàng hơn
Nửa đêm tiếng mưa xa
chợt gọi anh về
Vùng yên lặng những chập chờn quên lãng
Cũng vậy thôi, chẳng có gì hơn
Điều được mất
Ngày đi qua, quãng đường đã bước
Hăm hở lo toan, cay đắng vụng về
chỉ còn trống vắng đêm thâu
Lặng lẽ một người
Lặng lẽ một đời
Như tảng đá
Tảng đá sạch rơi vào vùng núi cũ
Một Trường Sơn sương giá đã vào thu
Một tình yêu gửi gắm tự ngày xưa…
14.10.2000
Hy vọng
Nhiều khi đá dạy ta mềm mỏng
Sự tàn nhẫn nhắc ta điều lành
Nỗi buồn đánh thức hy vọng
Giữa thế giới không nhiều may mắn
Ta học cách vừa lòng với mình
Chia sẻ sự bình tâm của cỏ
Mãi khi giữa đêm chợt thức
Bập bềnh ý nghĩ xót xa:
Anh còn có thể, không thể?...
Thăm thẳm ngày xưa bình an
Vời vợi ngày mai chói nắng…
2.2.2004
Cánh đồng buổi chiều
Có một nhà thơ đi mãi vào cánh đồng buổi chiều
Lởm chởm những gốc rạ sau mùa cấy gặt
Mùi thơm lúa khoai thân thuộc
Nói gì hở tiếng reo cỏ may
Mùa thu vừa trở lại?
Nhà thơ cúi xuống tìm những hạt mồ hôi bỏ quên trên mặt đất
Bao người đã mất, đang còn
Sống âm thầm sau rặng tre khuất lấp
Không một dấu vết
Những mặt ruộng nứt nẻ
Chúng ta vẫn bưng bát cơm trắng mỗi ngày
Thật đơn giản, hiển nhiên, như hơi thở
Không còn nhớ có bao nhiêu giọt mồ hôi trên mặt ruộng
Bao nhiên bùn, bao nhiêu khổ đau
Khi mồ hôi trở nên quá rẻ
Kẻ ranh ma trở nên quá giàu
Đã lâu nhà thơ lại trở về với cánh đồng làng
Hít sâu hương thơm no ấm
Nhận ra trong mỗi khuôn mặt đen sạm
Những tháng ngày bỏ quên
Bằng bước chân chậm rãi
Nhà thơ lặng lẽ nối gót người nông dân đi mãi
Mặc cho ngôi sao Hôm xa ngái dẫn đường
Thăm thẳm ngõ quê rơm rạ
Trái tim lăn tròn êm ả.
5.9.2006
Tập thiền
Con hãy đưa miếng cơm vào bụng như ngày hôm qua con chưa được ăn và ngày mai cơm không còn nữa
Con hãy nhận ra từng hạt cơm dính với từng hạt cơm như bụi lúa đứng bên bụi lúa
Từng hạt, từng hạt nở trên cánh đồng như những vì sao chi chít bầu trời
Con hãy bưng bát cơm nặng đầy như phần thưởng mỡ màu mùa gặt hái
Rồi con nhớ lại trong đời con cũng đã từng đứt bữa
Cũng đã từng lấy cơm chấm cơm
Mỗi hạt cơm cõng một củ sắn, củ khoai hoặc chỉ là rau dại
Lúc đó mỗi hạt cơm trong miệng con thật ngọt bùi, thơm thảo
Con không cần ăn đến sơn hào hải vị
Để biết đến vị ngon có thể có trong đời
Chỉ cần trong một sát-na* con biết lắng mình vào cuộc sống
Một hạt cơm là cả cuộc đời.
Ngày 21.12.2006
Trong những buổi chiều
Trong những buổi chiều buồn bã
Tôi nói thầm với hàng cây trước nhà
Hãy dịu dàng hơn, hãy dịu dàng nữa
Trong những buổi chiều buồn bã
Đá cứng hơn, chân mềm hơn
Tôi trèo lên hừng hực ngọn bê - tông núi lửa
Mãi khi vầng trăng treo trước cửa
Chợt nhớ khuôn mặt hiền xót xa
Nghiêng xuống cánh đồng ngày xưa
Vì sao không thể yêu mến hơn?
Vì sao không xanh tươi hơn?
Vì sao không trong sạch hơn?
Tháng 7.2004
----------
(*) Đơn vị thời gian nhỏ nhất theo kinh điển Phật giáo



3 nhận xét :

  1. Đúng vậy trong chỉ "sát na" con người tự nhận thức ra mình với thế giới chung quanh, vũ trụ...bay bổng khỏi cái tôi hiện thực...

    Cám ơn tác giả và người đăng.

    TH

    Trả lờiXóa
  2. ROT MOT CHUT RUOU /BUON CHO MOT NAM DI QUA/ NHIEU HOAN NAN /

    Trả lờiXóa
  3. "Ngày đi qua, quãng đường đã bước / Hăm hở lo toan, cay đắng vụng về / chỉ còn trống vắng đêm thâu ..."

    Tối hôm qua đi làm, tôi đọc hai bài thơ đầu trong giờ giải lao thứ nhất. Lòng chùng xống, rụng rời, xao xuyến như chợt phải đối diện với cõi hư vô! Trời ơi! Thơ bác Nguyễn Khoa Điềm sao buồn tới tận... xương!

    Tới giờ giải lao thứ hai lại móc điện thoại ra đọc. Đọc bài "Hy Vọng" nhưng lòng vẫn còn thấy nao nao. Đọc "Cánh Đồng Buổi Chiều" thấy tim mình như bị xát muối.

    A đây rồi, bài "Tập Thiền"!

    Bác Nguyễn Khoa Điềm ôi: dù bao nỗi đắng cay đau xót, ta vẫn yêu trần gian này vô hạn, phải không bác? Thơ của bác rất buồn, buồn lạnh cả sống lưng! Nhưng khi tôi dám buông mình lọt tõm vào bể trầm luân của bác, tôi nhận ra ở tận sâu cái "thế giới không nhiều may mắn" đó, con tim bác vẫn nóng hổi những khoan hậu và yêu thương! "Trái tim lăn tròn êm ả!".

    Cám ơn bác Nguyễn Khoa Điềm. Tôi có cảm tưởng đang nghe những lời tâm sự thật lòng nhất của bác! Cám ơn bác Diện đã chia sẻ món quà quí này.

    Trả lờiXóa