Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

GS.TSKH HOÀNG XUÂN PHÚ: MẠN ĐÀM VỀ AN TOÀN ĐIỆN HẠT NHÂN

Lời dẫn của bài này, là bức thư: 
của Giáo sư Tiến sỹ khoa học HOÀNG XUÂN PHÚ
Viện Toán học, Viện Khoa học và Công nghệ Việt Nam, 
Viện sỹ thông tấn Viện Hàn lâm Khoa học Heidelberg
Viện sỹ thông  tấn Viện Hàn lâm Khoa học Bavaria 
gửi Nguyễn Xuân Diện:
Xin chào anh Nguyễn Xuân Diện!

Việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Việt Nam trong thời gian tới là một quyết định sẽ gây ảnh hưởng rất nặng nề cho đất nước. Chính vì vậy, tôi rất hoan nghênh anh đã đăng bài "Thư ngỏ của GS Phạm Duy Hiển gửi Thủ tướng Naoto Kan" và bản dịch "A LETTER FROM PROF. PHAM DUY HIEN TO PRIME MINISTER NAOTO KAN"

Để góp phần làm cho dư luận hiểu rõ vẫn đề này, tôi đã viết bài "Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân".
Hôm nay, bài này đã được công bố tại http://boxitvn.blogspot.com/2011/06/man-ban-ve-toan-ien-hat-nhan.html Đề nghị anh cho đăng bài này tại http://xuandienhannom.blogspot.com/ để có nhiều người đọc và hiểu thêm về vấn đề này.

Trong attachment là file gốc, được soạn thảo bằng MS Word, và file có định dạng htm, được chuyển đổi từ file gốc.

Chúc anh mọi sự tốt lành!
Hoàng Xuân Phú
Nguyễn Xuân Diện vâng lời Giáo sư và đăng toàn văn dưới đây:
Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân 
Hoàng Xuân Phú

Trong buổi họp báo đầy ứ nước mắt, được tổ chức ngày 29/4/2011, Giáo sư Toshiso Kosako nghẹn ngào công bố quyết định từ chức cố vấn nguyên tử cho thủ tướng, để phản đối cách xử lý khủng hoảng hạt nhân của chính phủ Nhật Bản.[1] Hai ngày sau, trong chuyến viếng thăm và xin lỗi dân làng Iitate, phó chủ tịch Norio Tsuzumi của TEPCO (Tokyo Electric Power Company)[2] cho rằng thảm họa hạt nhân Fukushima là do con người gây ra.[3] Là một trong những người lãnh đạo cao nhất của chính công ty điều hành nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi,[4] nơi xảy ra thảm họa 3/2011, ông Tsuzumi có đầy đủ căn cứ xác thực khi thừa nhận như vậy.

Thời điểm sóng thần lùi dần xa... Đã đến lúc đưa tình đoàn kết và lòng vị tha trở về đúng vị trí hợp lý, để nghiêm khắc nhìn nhận trách nhiệm của con người đối với thảm họa hạt nhân Fukushima, thay vì đổ lỗi tất cả cho thiên nhiên.

Chuyện buồn trên “đất nước mặt trời mọc”

Trong suốt 40 năm xây dựng và vận hành, nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi đã phải chứng kiến biết bao sai lầm mang tính chủ quan của con người. Kỹ sư Shiro Ogura, người đã tham gia xây dựng 5 trong số 6 tổ máy, cho biết lúc xây dựng tổ máy số 1 vào năm 1967 người ta đã mặc nhiên sử dụng thiết kế của General Electric, vốn được dành cho nhà máy đặt trên đất Mỹ. Khi xây dựng các tổ máy tiếp theo người ta mới sửa đổi thiết kế để thích nghi với điều kiện đặc thù của Nhật Bản, song vẫn không hề tính đến đến việc sóng thần có thể xảy ra ở vùng biển này. Sau trận động đất 6,6 độ Richter vào năm 2007, TEPCO mới đưa ra biện pháp đề phòng, nhưng hệ thống làm lạnh cũng chỉ được cải tiến để đáp ứng được động đất 8 độ Richter và xây dựng tường chắn sóng chỉ cao 5,7 mét.[5] Để thấy được mức độ chu đáo của giải pháp tăng cường này, lưu ý rằng riêng trong thế kỷ 20 đã có 5 trận động đất kèm theo sóng thần lớn ở vùng biển Nhật Bản, cụ thể là vào các năm 1923 (động đất 7,9 độ Richter, sóng thần cao tới 13,0 mét), 1933 (động đất 8,4 độ Richter, sóng thần cao tới 29,0 mét), 1944 (động đất 8,1 độ Richter, sóng thần cao tới 10,0 mét), 1983 (động đất 7,8 độ Richter, sóng thần cao tới 14,5 mét) và 1993 (động đất 7,7 độ Richter, sóng thần cao tới 54,0 mét).[6]

Kỹ sư Mitsuhiko Tanaka, người từng tham gia đội hình của Hitachi chế tạo nồi hơi trị giá 250 triệu USD cho tổ máy số 4, kể rằng thành nồi đã bị biến dạng sau khi tôi luyện. Thay vì hủy bỏ sản phẩm bị hỏng theo đúng quy định của pháp luật, Tanaka đã giúp biến báo, và được Hitachi thưởng 3 triệu Yên cùng với bằng ghi nhận “công trạng đặc biệt”. Chịu tác động tâm lý nặng nề từ thảm họa Chernobyl, Tanaka đã thú nhận hành vi sai trái của mười năm trước với Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản. Nhưng Hitachi phủ nhận, còn chính phủ lại từ chối điều tra. May mà “quả bom nổ chậm” (theo cách gọi của Tanaka) lại tạm ngừng hoạt động để bảo dưỡng trong thời gian xảy ra động đất và sóng thần. “Ai có thể biết rằng điều gì sẽ xảy ra nếu lò phản ứng này đang hoạt động?” – Tanaka bình luận – “Tôi không biết liệu nó có thể trụ nổi trước một trận động đất như vậy hay không.”[7]

TEPCO từng ngụy tạo báo cáo bảo dưỡng nhà máy điện hạt nhân suốt hai thập kỷ và che dấu cơ quan giám sát hàng trăm sự cố. Khi sự việc bị bại lộ vào năm 2002, lãnh đạo TEPCO đã phải từ chức. Từ đó đến năm 2007 có thêm ít nhất 6 lần phải tắt máy khẩn cấp tại nhà máy Fukushima Daiichi và một sự cố nguy kịch kéo dài 7 giờ ở lò phản ứng số 3, nhưng chúng đều bị lãnh đạo mới của TEPCO giấu giếm.[8]

Trong báo cáo gửi NISA (Nuclear and Industrial Safety Agency)[9] – cơ quan giám sát an toàn hạt nhân của Nhật Bản – ngày 28/2/2011, TEPCO thừa nhận rằng 11 năm qua không thực hiện kiểm tra định kỳ 33 bộ phận của nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi, trong đó có máy phát điện dự trữ, bơm làm lạnh, van kiểm tra nhiệt độ...[10] NISA yêu cầu TEPCO phải đưa ra kế hoạch khắc phục trước ngày 2/6/2011.[11] Nhưng thiên tai đã không kiên trì chờ đợi đến thời hạn ấy.

Vào lúc 14h46 ngày 11/3/2011 trận động đất mang tên Tohoku mạnh 9 độ Richter[12] đã xảy ra ngoài bờ biển Miyagi. Trận động đất mạnh nhất kể từ ngày có thống kê ở Nhật Bản gây nên cơn sóng thần cao trên 10 mét, thậm chí có nơi cao tới 38 mét.[13] Nằm cách tâm chấn khoảng 150 km, nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi hứng chịu đợt sóng thần cao 14–15 mét, tràn qua tường chắn sóng chỉ cao vẻn vẹn 5,7 mét, nhấn bốn tổ máy số 1 đến 4 chìm sâu dưới nước 4–5 mét và hai tổ máy số 5 và 6 chìm dưới nước 1–2 mét.[14]

Ngay sau khi động đất xảy ra, ba lò phản ứng số 1–3 đã tự động tắt nhanh, còn ba lò phản ứng số 4–6 đang được kiểm tra định kỳ nên không hoạt động.[15] Tuy nhiên, toàn bộ hệ thống cung cấp điện lần lượt bị tê liệt[16] và hệ thống làm lạnh bị vô hiệu hóa, khiến các thanh nhiên liệu bị nóng lên quá mức cho phép, kể cả trong tâm lò lẫn trong bể làm lạnh (dành cho các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng).[17] Hậu quả là nhiều vụ nổ và hỏa hoạn xảy ra, làm hư hại các nhà lò phản ứng số 1–4, và một phần các thanh nhiên liệu bị nóng chảy.[18] Bụi phóng xạ tung ra, gây ô nhiễm nặng trên diện rộng,[19] đến mức Chính phủ Nhật Bản yêu cầu người dân sống trong vòng 30 km quanh nhà máy phải sơ tán[20] và quy định khu vực bán kính 20 km là vùng cấm.[21] Căn cứ vào mức độ ô nhiễm phóng xạ, chủ tịch Ủy ban Điều hành Hạt nhân Hoa Kỳ (Nuclear Regulatory Commission) Gregory Jaczko cho rằng khu vực sơ tán như vậy là quá hẹp và phải nâng bán kính không an toàn lên ít nhất 80 km (khu vực có khoảng 1,9 triệu người sinh sống).[22]

Lò phản ứng số 4 đang được bảo dưỡng nên không hoạt động và không hề chứa nhiên liệu hạt nhân.[23] 229 tấn nhiên liệu (trong đó 35 tấn chưa qua sử dụng) được ngâm trong bể làm lạnh, nằm trong cùng tòa nhà.[24] Tuy nhiên liệu hạt nhân ở trạng thái bảo quản tĩnh, lẽ ra phải tương đối an toàn, nhưng khoảng 6h00 ngày 15/3 đã xảy ra một vụ nổ, khoét trên tường nhà hai lỗ rộng khoảng 8 mét vuông và gây thiệt hại nặng nề.[25] Điều này cho thấy sự cố hạt nhân có thể xảy ra ngoài lò phản ứng, tức là không phụ thuộc vào việc lò phản ứng hạt nhân thuộc thế hệ nào.

Khi xảy ra sự cố, đội ngũ quản lý và chuyên gia kỹ thuật tưởng chừng rất lão luyện trở nên lúng túng và bất lực. Họ dùng máy bay và xe cứu hỏa để phun nước làm lạnh, nhưng không mấy tác dụng, vì chỉ một lượng nhỏ rơi đúng chỗ cần đến. Rồi phải huy động cả những cỗ máy bơm bê tông khổng lồ từ Đức và Mỹ để bơm nước.[26] Lúc đầu họ sử dụng nước ngọt, nhưng nguồn nước này nhanh chóng cạn kiệt, nên phải ngừng phun nước vào lò phản ứng số 1 lúc 14h53 ngày 12/3/2011. TEPCO gửi fax cho NISA vào hồi 15h18 để xin phép dùng nước biển thay thế,[27] nhưng NISA lại không chuyển ngay cho văn phòng thủ tướng. Gần 3 tiếng sau (18h) thủ tướng Naoto Kan mới bắt đầu thảo luận với các bộ trưởng,[28] trong khi một vụ nổ khí hy-đrô đã xảy ra tại lò số 1 vào lúc 15h36. Chính phủ yêu cầu tiến hành các bước chuẩn bị, nhưng TEPCO lại nhầm hiểu đấy là hiệu lệnh bắt đầu triển khai, nên cho phun nước biển từ 19h04. 21 phút sau, lãnh đạo TEPCO ra lệnh dừng lại vì phát hiện ra thủ tướng vẫn chưa phê chuẩn. Mặc dù vậy, trái với lệnh của cấp trên, ông Masao Yoshida ­– lãnh đạo nhà máy Fukushima Daiichi – vẫn tiếp tục cho phun nước biển vào lò phản ứng, trong khi TEPCO ra thông báo là quá trình phun nước đã bị gián đoạn 55 phút.[29] Sở dĩ họ phải lưỡng lự như vậy là vì nước mặn sẽ làm hỏng các thiết bị, hơn nữa khi muối kết tủa thì cản trở quá trình lưu thông làm lạnh tiếp theo. Sau hai tuần, một lượng muối khổng lồ đọng lại trong các lò phản ứng. Richard Lahey – người phụ trách nghiên cứu giải pháp an toàn cho lò phản ứng nước sôi khi General Electric lắp đặt chúng ở Fukushima Daiichi – ước lượng có khoảng 26 tấn muối kết tủa trong lò phản ứng số 1, và khoảng gấp đôi lượng ấy kết tủa trong lò số 2 và 3.[30]

Kể dài dòng về diễn biến trên để thấy được bộ máy quản lý từ cơ sở tới trung ương ứng phó thế nào trước sự cố hạt nhân. Những quyết định liên quan là vô cùng hệ trọng và có thể kéo theo những hậu quả khủng khiếp, ảnh hưởng nặng nề đến hàng triệu người, trong hàng chục năm trời. Vì vậy, chúng vượt ra khỏi thẩm quyền của các cấp cơ sở, bị đẩy lên cấp trung ương, đến tay thủ tướng. Dù thủ tướng tài giỏi đến đâu thì cũng không đủ hiểu biết chuyên môn để đưa ra quyết định ngay lập tức, nên phải bàn bạc với các bộ trưởng. Họ cũng không khá hơn nhiều, nên phải tham khảo ý kiến của các chuyên gia. Từ lúc cơ sở gửi báo cáo và xin chỉ thị, đến khi thủ tướng nhận được thông tin, triệu tập cố vấn để bàn bạc và ra được phán quyết, thì cũng phải mấy tiếng trôi qua, nếu không mất cả ngày. Nhưng sự cố hạt nhân diễn ra cực nhanh, không chờ đợi con người thực hiện xong cái quy trình ra quyết định ấy. Trong trường hợp lò phản ứng số 1 của nhà máy Fukushima Daiichi, từ lúc TEPCO gửi fax xin phép dùng nước biển để giảm nhiệt đến lúc xảy ra vụ nổ chỉ có 18 phút, trong khi phải sau 5 tiếng mới nhận được trả lời của thủ tướng và NISA.[31] Điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không hiểu lầm lệnh của chính phủ, cho phun nước biển từ 19h04, và nếu lãnh đạo nhà máy tuân lệnh TEPCO dừng lại 55 phút? Oái oăm thay, thiệt hại được hạn chế ít nhiều nhờ cấp dưới hành động không đúng với lệnh cấp trên. Câu hỏi mang tính nguyên tắc là: Liệu có bộ máy quản lý nào trên thế giới có khả năng phản ứng kịp thời và chính xác đến mức đáp ứng được diễn biến cực nhanh và vô cùng phức tạp của sự cố hạt nhân không? Chắc là không!

Ngày 12/4/2011 cơ quan giám sát an toàn hạt nhân NISA đã phải nâng đánh giá mức độ nghiêm trọng của khủng hoảng hạt nhân từ cấp 5 lên cấp 7 theo thang bậc INES (International Nuclear Event Scale),[32] tức là mức cao nhất, trong quá khứ mới được dùng để đánh giá thảm họa Chernobyl.

Tiến sỹ Hans-Josef Allelein, giáo sư về công nghệ và an toàn của lò phản ứng hạt nhân tại trường đại học danh tiếng RWTH Aachen (CHLB Đức),[33] đánh giá rằng người Nhật sẽ phải chiến đấu với hậu quả của thảm họa Fukushima ít nhất 30 năm nữa cho đến khi hoàn toàn kiếm soát được tình hình, và khu vực xung quanh nhà máy Fukushima Daiichi sẽ bị ô nhiễm bởi đồng vị phóng xạ Caesium-137 ít nhất 200 đến 300 năm nữa.[34]

Hậu quả nặng nề của thảm họa hạt nhân buộc người ta phải đặt câu hỏi về trách nhiệm của TEPCO và các cơ quan quản lý. Không ai có thể khẳng định các máy móc bị TEPCO bỏ mặc suốt 11 năm qua có còn hoạt động tốt trước ngày 11/3/2011 hay không. Chỉ biết số liệu đo đạc cho thấy rằng có thể một số thiết bị then chốt đã bị hỏng ngay sau khi động đất, nghĩa là trước khi sóng thần ập tới.[35] Và sự tê liệt của hệ thống cấp điện cùng với hệ thống làm lạnh sau trận sóng thần là một yếu tố then chốt dẫn đến thảm họa hạt nhân. Điều không thể chấp nhận là những người có trách nhiệm đã làm ngơ trước nhiều cảnh báo, đến từ nhiều nguồn khác nhau. Ví dụ: Năm 1990, NRC (Nuclear Regulatory Commission) – cơ quan quản lý an toàn hạt nhân của Mỹ – đã từng cảnh báo rằng đối với các nhà máy điện nằm ở những vùng hay có động đất thì khả năng các máy phát điện dự trữ và hệ thống làm lạnh bị tê liệt là rất cao. NISA đã nhắc lại điều này trong báo cáo năm 2004.[36] Nhưng TEPCO đã bỏ ngoài tai, để rồi bắt biết bao người phải gánh chịu tai họa khủng khiếp, không gì bù đắp nổi.

TEPCO đã phạm nhiều sai lầm, nhưng đó không phải là địa chỉ duy nhất đáng bị chỉ trích. Giới am hiểu không thể hài lòng với cách xử lý khủng hoảng của những người có trách nhiệm. Ủy ban An toàn Hạt nhân Nhật Bản (Japan’s Nuclear Safety Commission) đã không điều động một ai trong số 40 chuyên gia của họ đến hiện trường, mặc dù kế hoạch quốc gia về đề phòng thảm họa quy định phải làm như vậy.[37] Thủ tướng Naoto Kan trực tiếp chỉ đạo, nhưng điều đó không chỉ đem lại tác dụng tốt cho công việc cứu hộ. Sự hiện diện của ông khiến lực lượng chuyên trách lúng túng trong quyết định và do dự trong hành động. Do không ai dám ngăn thủ tướng thực hiện chuyến thị sát Fukushima bằng máy bay trực thăng, để đảm bảo an toàn cho ông, người ta đã không thể cho xả áp vào một thời điểm sớm hơn và thuận lợi hơn.[38]

Trong cuộc họp báo ngày 10/5/2011, thủ tướng Naoto Kan thừa nhận: “Cùng với Tokyo Electric Power Co, Chính phủ – tổ chức đã thúc đẩy năng lượng hạt nhân với tư cách chính sách quốc gia – chịu trách nhiệm lớn về sự cố hạt nhân.” Ông tuyên bố sẽ không lĩnh khoản lương 20.200 USD/tháng và khoản thưởng 24.600 USD mỗi năm 2 lần dành cho thủ tướng cho đến khi giải quyết ổn thỏa cuộc khủng hoảng hạt nhân.[39]

Những điều kể trên không liên quan đến máy móc, không phụ thuộc vào tầm phát triển của công nghệ, mà chỉ thể hiện những nhược điểm muôn thuở của con người. Cho dù ở thế kỷ 20 hay 21, ở phương Đông hay phương Tây, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa hay tư bản chủ nghĩa, thì đều không thể tránh được hoàn toàn những hạn chế mang tính cố hữu thuộc về con người. Và đấy là hiểm họa tiềm tàng, luôn song hành với điện hạt nhân.

Nhắc lại những chuyện ấy không phải để hạ thấp nước Nhật và người Nhật. Ngược lại, sự ứng xử bình tĩnh, tính kỷ luật và tinh thần tương trợ hiếm có của người dân Nhật trong thảm họa vừa qua đã làm hàng tỉ trái tim trên thế giới rung động và ngưỡng mộ. Mượn chuyện buồn của bạn chỉ để giúp mình trả lời một câu hỏi thiết thân: Với một nền khoa học– công nghệ siêu đẳng, với một đội ngũ chuyên gia tài năng có nhiều kinh nghiệm và kỷ luật cao, với một bộ máy lãnh đạo–quản lý giàu lòng tự trọng, vậy mà Nhật Bản cũng không thể tránh được hết những hạn chế của yếu tố con người, để dẫn đến thảm họa hạt nhân, thế thì ở đất Việt sẽ thế nào?

Nỗi trăn trở của người Đức

Lo ngại trước hiểm họa hạt nhân và hậu quả lâu dài đối với con người và môi trường, phong trào phản đối điện hạt nhân ở Đức hình thành trong những năm 1970 và được hưởng ứng rộng rãi sau thảm họa Chernobyl 1986.

Năm 2002 chính phủ liên minh giữa Đảng Xã hội dân chủ Đức (SPD) và Đảng Xanh (Gruene) của thủ tướng Gerhard Schroeder đã sửa đổi Luật nguyên tử, mở đầu cho quá trình rút khỏi năng lượng hạt nhân. Theo đó, không được xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân thương mại, khống chế thời gian hoạt động của các nhà máy điện hạt nhân đang tồn tại là 32 năm kể từ ngày khánh thành và lượng điện được sản xuất trong các nhà máy hạt nhân của Đức kể từ 1/1/2000 không được vượt quá 2,62 triệu gigawatt-giờ. Đến cuối năm 2005, 2 trong số 20 nhà máy điện hạt nhân đã phải ngưng hoạt động vĩnh viễn.[40] Số còn lại sẽ phải lần lượt đóng cửa trước 2021–2022.[41]

Vì sao chính phủ Schroeder có thể đưa ra chính sách “cực đoan” như vậy? Vì họ hiểu rõ rằng không tồn tại thứ công nghệ điện hạt nhân có thể coi là an toàn tuyệt đối. Cho đến nay loài người vẫn bất lực, chưa tìm nổi câu trả lời hợp lý cho vấn đề xử lý chất thải hạt nhân. Trong một nước dân chủ, khó có thể phớt lờ ý nguyện bảo vệ môi trường và sự sống của hàng chục triệu công dân, để chôn bừa chất thải hạt nhân ở đâu đó, như một số nước vẫn làm. Luật của Đức cho phép tạm trữ các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng trong hầm xây cạnh nhà máy trong 40 năm, nhưng thời gian đó trôi nhanh như chớp mắt, mà người ta vẫn chưa tìm ra cách xử lý thỏa đáng.

Một trong những giải pháp được đề xuất là thiết lập các kho chứa chất thải phóng xạ ở dưới các mỏ muối đã khai thác. Trong thời gian 1965–1992 người ta đã thử nghiệm việc lưu trữ chất thải phóng xạ dưới mỏ Asse và đã đưa 46.930 m3 chất thải xuống sâu 975 mét dưới mặt đất. Tháng 9/2008 các bộ liên quan thỏa thuận sử dụng mỏ Asse làm kho chứa vĩnh viễn, nhưng đầu năm 2009 đã phải từ bỏ ý định ấy sau khi phát hiện ra sự rò rỉ của dung dịch muối và nguy cơ sập mỏ.[42] Người ta dự định sẽ đưa lượng chất thải phóng xạ kể trên ra khỏi lòng đất. Nhưng rồi sẽ chuyển chúng đi đâu? Sự kiện ấy khiến dư luận vốn đã lo ngại lại càng thêm lo ngại.

Đại diện cho những lực lượng ủng hộ điện hạt nhân, chính phủ của ba đảng Liên minh Dân chủ Thiên chúa giáo (CDU), Liên minh Xã hội Thiên chúa giáo (CSU) và Đảng Dân chủ Tự do (FDP) do thủ tướng Angela Merkel đứng đầu đã sửa lại Luật nguyên tử vào tháng 10/2010. Tuy vẫn khước từ việc xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân, nhưng 7 nhà máy xây dựng trước năm 1980 được gia hạn hoạt động thêm 8 năm và 10 nhà máy mới hơn được gia hạn hoạt động thêm 14 năm so với thời hạn quy định dưới thời của chính phủ Schroeder.[43] Ví dụ: Nhà máy Neckarwestheim-2 khánh thành 1/1989 được kéo dài thời gian hoạt động đến năm 2036.[44]

Tất nhiên, các đảng đối lập phản đối, coi đó là một bước đi giật lùi, còn các đảng cầm quyền thì vẫn kiên định lập trường ủng hộ điện hạt nhân. Nhưng, chưa đầy 5 tháng sau, chấn động của thảm họa Fukushima 3/2011 đã làm rung chuyển xã hội Đức và tạo ra bước ngoặc trong chính sách hạt nhân của chính phủ Merkel. Thừa nhận rằng “Fukushima đã thay đổi quan điểm của tôi về năng lượng hạt nhân”, thủ tướng Merkel đã đến với nhận thức mới là không thể khống chế được nguy cơ hiểm họa của năng lượng hạt nhân.[45] Từ chỗ cho kéo dài hơn gấp đôi thời hạn tiếp tục hoạt động của các nhà máy hiện có, bà dự kiến sẽ rút nhanh khỏi năng lượng hạt nhân. Ngày 14/3/2011 thủ tướng yêu cầu ngay lập tức phải kiểm tra an toàn của tất cả 17 nhà máy điện hạt nhân và yêu cầu 7 nhà máy cũ nhất phải tạm ngừng hoạt động 3 tháng.[46]

Ngày 22/3/2011 thủ tướng Merkel lập ra Ủy ban Đạo đức (Ethikkommission) để xem xét các khía cạnh đạo đức và kỹ thuật của năng lượng hạt nhân, chuẩn bị một thỏa thuận xã hội để rút khỏi năng lượng hạt nhân và đề xuất quá trình chuyển đổi sang các năng lượng tái tạo.[47] Sau hơn 2 tháng làm việc, Ủy ban Đạo đức đã trao cho thủ tướng bản kiến nghị, trong đó đề xuất nước Đức rút khỏi năng lượng hạt nhân trong vòng 10 năm.[48] Ủy ban cho rằng không thể hạn chế được hậu quả của tai nạn hạt nhân, kể cả về không gian, thời gian và phạm vi xã hội; để tránh được các tai nạn như vậy thì chỉ còn cách là không sử dụng điện hạt nhân.[49]

Trong cuộc họp kéo dài đến quá nửa đêm chủ nhật 29/5/2011, lãnh đạo của ba đảng tham gia liên minh cầm quyền CDU, CSU và FDP đã đi đến thống nhất là CHLB Đức sẽ rút ra khỏi năng lượng hạt nhân vào năm 2022. Cụ thể là ngừng ngay hoạt động của 8 nhà máy,[50] 9 nhà máy còn lại sẽ phải lần lượt đóng cửa trong thời gian từ 2015 đến 2021/2022.[51]

Là một chính trị gia dày dạn kinh nghiệm, bà Merkel biết rõ việc đảo ngược chính sách hạt nhân như vậy đồng nghĩa với công nhận quan điểm của phe đối lập và phủ nhận lập trường mà đảng của bà vẫn theo đuổi. Điều đó sẽ tăng điểm cho đối phương, vốn đang lên như diều gặp gió, và gia tăng bất lợi cho đảng của bà, trong khi kỳ tổng tuyển cử đang đến gần.[52] Song với tư cách một nhà khoa học đã hoạt động trong lĩnh vực vật lý và hóa học, từng nghiên cứu những đề tài liên quan đến công nghệ hạt nhân,[53] Tiến sĩ Angela Merkel không thể nhắm mắt phủ nhận nguy cơ tiềm tàng, luôn rình rập của các nhà máy điện hạt nhân. Lương tâm thúc giục bà đặt quyền lợi của dân tộc lên trên quyền lợi đảng phái, coi trọng sự an toàn của toàn dân hơn quyền lực và lợi ích cá nhân.

Vậy là, chỉ 7 tháng sau khi sửa Luật nguyên tử để kéo dài thời gian hoạt động của các nhà máy điện hạt nhân đến tận năm 2036, chính phủ liên minh của ba đảng CDU, CSU và FDP đã hủy bỏ chính sách của chính mình để quay trở lại với kế hoạch rút ra khỏi điện hạt nhân trong thời gian 2021–2022, điều mà chính phủ tiền nhiệm của hai đảng SPD và Gruene đã thông qua 9 năm về trước. Quá trình phủ định của phủ định ấy không đơn thuần là những pha lật cánh chính trị, mà thể hiện sự trăn trở của xã hội Đức trước câu hỏi có nên tiếp tục sử dụng năng lượng hạt nhân hay không. Quyết định lần này chắc sẽ rất bền vững và không còn bị mang ra xét lại, bởi vì đó không phải là sự bột phát tức thời, mà là kết quả của hàng chục năm cân nhắc kỹ lưỡng; đó không phải là quyết định đơn phương, mà được tất cả các đảng tham gia Quốc hội Đức đồng thuận khi cùng ngộ ra chân lý; đó không phải là sản phẩm của tư duy chính trị thuần túy, mà được sinh ra bởi những trí tuệ khoa học, tại nơi mà Albert Einstein hoàn thành Lý thuyết tương đối mở rộng (Berlin 1915) và Otto Hahn thành công trong việc phân tách hạt nhân nguyên tử uranium (Berlin 1938).

Trông người lại ngẫm đến ta

Là một quốc gia đang phát triển nhanh từ trạng thái lạc hậu, Việt Nam luôn đói năng lượng, đòi hỏi các nhà hoạch định chính sách phải tìm ra giải pháp đáp ứng kịp thời. Điện hạt nhân là một phương án được nhiều người tính đến. Điều đó không có gì là mới lạ, bởi lẽ đã có 441 lò phản ứng đang được vận hành tại 31 nước trên thế giới, với tổng công suất 378.910 megawatt, chiếm khoảng 14% sản xuất điện năng.[54]

Nhưng việc lựa chọn điện hạt nhân cũng không phải là hiển nhiên, vì có nhiều nước đã đến với điện hạt nhân rồi quay lưng lại. Năm 1978, theo kết quả trưng cầu dân ý, Áo đã quyết định không đưa vào sử dụng nhà máy điện hạt nhân Zwentendorf, mới xây dựng với giá khoảng 1 tỷ Euro, để rồi nói không với điện hạt nhân đến tận bây giờ.[55] Năm 1980, Quốc hội Thụy Điển quyết định không xây thêm nhà máy mới và hoàn thành việc rút khỏi điện hạt nhân vào năm 2010. Năm 1987, Italy quyết định đóng cửa cả 3 nhà máy điện hạt nhân đang tồn tại (vào năm 1987 và 1990) và ngừng xây dựng mới. Năm 1999, Bỉ thông qua luật rút khỏi năng lượng hạt nhân, theo đó sẽ phải đóng cửa tất cả 7 lò phản ứng sau 40 năm hoạt động và không được xây mới. Tây Ban Nha cũng thông qua luật không cho phép xây dựng nhà máy điện hạt nhân mới...[56]

Sau giai đoạn hồ hởi với điện hạt nhân cho đến thập kỷ 1970, tai nạn Three Mile Island 1979[57] và Chernobyl 1986[58] đã cảnh tỉnh dư luận. Nay, thảm họa Fukushima[59] lại cho thêm một lời cảnh cáo. Tổ chức thăm dò dư luận Gallup International Association[60] đã tiến hành khảo sát trên 47 nước và thu được kết quả: Sau sự cố Fukushima 3/2011, tỷ lệ ủng hộ điện hạt nhân đã giảm từ 57 xuống 49%, trong khi tỷ lệ phản đối tăng từ 32 lên 43%. Ở Nhật Bản, tỷ lệ ủng hộ điện hạt nhân giảm từ 62 xuống 39% và tỷ lệ phản đối tăng từ 28 lên 47%. Ở Đức, tỷ lệ ủng hộ giảm từ 34 xuống 26% và tỷ lệ phản đối tăng từ 64 lên 72%.[61]

Rõ ràng, trả lời câu hỏi lựa chọn điện hạt nhân hay không hoàn toàn không đơn giản. Là một nước đi sau, Việt Nam có điều kiện học hỏi kinh nghiệm của các nước đi trước để tránh những sai lầm mà họ từng mắc phải. Song chỉ học được khi ý thức được rằng mình phải học và quyết tâm học tập một cách nghiêm túc.

Trong số những người tham gia quyết định việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân, có bao nhiêu người có được kiến thức cần thiết về vấn đề phức tạp và hệ trọng này? Có bao nhiêu người vì tinh thần trách nhiệm mà bỏ phiếu trắng, bởi trung thực thừa nhận rằng mình không đủ hiểu biết để có thể lựa chọn giữa phiếu thuận và phiếu chống? Trong số 439 đại biểu có mặt tại phiên họp Quốc hội sáng 25/11/2009, có 382 người tán thành thông qua nghị quyết về chủ trương đầu tư dự án điện hạt nhân Ninh Thuận, 39 người không tán thành, và chỉ có 18 vị không biểu quyết.[62]

Sáu tháng sau khi Quốc hội thông qua chủ trương đầu tư, Nga đã được chọn làm đối tác cung cấp công nghệ cho nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1.[63] Tháng 10/2010, Nhật Bản được chọn làm đối tác để xây dựng nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 2.[64] Cả hai trường hợp đều không phải qua thủ tục đấu thầu quốc tế như thông lệ.[65] Một vấn đề vô cùng hệ trọng và phức tạp được quyết định nhanh chóng và dễ dàng, như thể đã được an bài từ trước.

Để có được đồng thuận, người ta tuyên truyền là điện hạt nhân vừa rẻ, vừa an toàn.[66] Không chỉ khẳng định về sự an toàn của các nhà máy điện hạt nhân sẽ được xây dựng ở Việt Nam, ông Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên Tử Việt Nam Vương Hữu Tấn còn đứng ra đảm bảo cả sự an toàn của nhà máy điện hạt nhân ở Trung Quốc. Trước việc Trung Quốc khởi công xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Fangchenggang (Phòng Thành Cảng – cách biên giới Việt Nam khoảng 45 km) vào ngày 30/7/2010,[67] ông Tấn nói rằng “người dân không nên lo lắng”, vì “phần lớn nhà máy điện hạt nhân ngày nay sử dụng lò phản ứng thế hệ II và được xây dựng theo các quy trình an toàn nghiêm ngặt nên khả năng xảy ra sự cố là rất thấp... Trong trường hợp trục trặc xảy ra dẫn tới rò rỉ phóng xạ thì chất phóng xạ sẽ không thoát ra khỏi phạm vi nhà máy. Vì thế, theo ông Tấn, khoảng cách 60 km từ nhà máy tại Phòng Thành Cảng tới Quảng Ninh không gây nguy hiểm.”[68] Điều đáng lưu ý là vào thời điểm mà ông Vương Hữu Tấn thuyết phục người Việt yên tâm về nhà máy điện hạt nhân Phòng Thành Cảng, được trang bị lò phản ứng CPR-1000 (do Trung Quốc thiết kế và chế tạo), thì loại lò này chưa hề được khai thác trên thực tế, và phải 2 tháng sau (20/9/2010)[69] Trung Quốc mới bắt đầu vận hành thương mại lò phản ứng CPR-1000 đầu tiên (ở tỉnh Quảng Đông).[70] Chưa đầy 8 tháng sau khi ông Tấn nói “khả năng xảy ra sự cố là rất thấp” và “chất phóng xạ sẽ không thoát ra khỏi phạm vi nhà máy”, cho nên “tại Nhật Bản, có những nơi người dân sống cách nhà máy điện hạt nhân chừng 500 m”, thì thảm họa Fukushima Daiichi ập tới. Bụi phóng xạ vượt hàng nghìn km, bay đến tận châu Mỹ.[71] Ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng đến mức chính phủ yêu cầu hàng trăm nghìn người sống trong bán kính 30 km quanh nhà máy phải đi sơ tán.[72] Cách nhà máy 40 km, làng Iitate cũng chịu ô nhiễm đến mức Greenpeace phải kêu gọi 7.000 người dân nên rời khỏi khu vực này.[73]

Trái lại với khẳng định của ông Vương Hữu Tấn là “nếu có sự cố xảy ra thì tất cả các chất phóng xạ sẽ bị giam hãm trong nhà lò phản ứng không phát tán ra bên ngoài”,[74] các chuyên gia của nhà máy Fukushima Daiichi không tìm mọi cách để giam hãm các chất phóng xạ, mà còn cố ý cho chúng thoát bớt ra ngoài, chấp nhận ô nhiễm phóng xạ ở mức độ nhất định để tránh những vụ nổ nguy hiểm gấp bội.[75] Chủ động xả áp ra ngoài (controlled venting) khi áp suất bên trong vượt khỏi tầm kiểm soát là một giải pháp không xa lạ đối với những người làm việc trong lĩnh vực điện hạt nhân. Khi mà áp suất trong nhà lò phản ứng (containment) của tổ máy số 1 lên đến 840 kPa, hơn gấp đôi so với mức được phép tối đa là 400 kPa,[76] thì khó mà tiếp tục kiên định lập trường “giam hãm”.

Nếu quả thật họ tin là điện hạt nhân vừa rẻ, vừa an toàn thì sao không “ưu tiên” xây dựng nhà máy giữa Hà Nội để trang trí cho thủ đô, mà lại “nhường” cho Ninh Thuận? Nếu thiết lập một vành đai biệt thự xung quanh nhà máy điện hạt nhân, dành những người đã góp phần quyết định, thì họ có đồng ý đến đó ở hay không? Đấy không chỉ là phép thử lòng trung thực, mà còn là một biện pháp thiết thực có thể góp phần hạn chế sự cố hạt nhân.

Một cường quốc như CHLB Đức mà không tìm ra được biện pháp hữu hiệu để xử lý chất thải hạt nhân. Một cường quốc như Nhật Bản mà bất lực trong việc đảm bảo an toàn nhà máy điện nguyên tử. Vậy Việt Nam định xử lý những vấn đề ấy thế nào?

Sao có thể nuôi ảo tưởng rằng người Nga và người Nhật sẽ xây dựng cho Việt Nam những nhà máy điện hạt nhân tuyệt đối an toàn, trong khi chính họ không thể làm được điều đó trên tổ quốc mình? Lưu ý rằng 2 thảm họa hạt nhân lớn nhất lịch sử (Chernobyl và Fukushima) đều xảy ra ở Nga và Nhật Bản. Trong số 17 sự cố điện hạt nhân được coi là nghiêm trọng nhất của thế kỷ 20, có 4 vụ xảy ra ở Nga (Kyshtym 1958, tai nạn tầu ngầm 1961, Chernobyl 1986, Sosnovy Bor 1992) và 4 vụ ở Nhật Bản (Tsuruga 1981, Monju 1995, Tokaimura 1997, Tokaimura 1999).[77] Nếu tính cả thảm họa Fukushima 3/2011 thì Nga và Nhật Bản chiếm đúng 50% trong số 18 sự cố điện hạt nhân nghiêm trọng nhất, trong khi hai nước này chỉ chiếm 6,09% + 12,50% = 18,59% công suất điện hạt nhân và 7,26% + 12,47% = 19, 73% số nhà máy điện hạt nhân của cả thế giới.[78] Đặc biệt, cả 4 sự cố nghiêm trọng mới nhất (1995, 1997, 1999, 2011) đều xảy ra ở Nhật Bản (chỉ trong vòng 16 năm).

Người Nhật thường dành những thứ tốt nhất – nên đắt nhất – cho tiêu dùng nội địa, và xuất khẩu những thứ rẻ hơn ­– nên không tốt bằng – ra nước ngoài. Cái tốt nhất còn không tránh được thảm họa, thì cái rẻ hơn xuất sang Việt Nam sẽ thế nào?

Sau khi thảm họa Fukushima xảy ra, năm nước Áo, Đan Mạch, Hy Lạp, Irland và Luxemburg đòi toàn bộ châu Âu rút khỏi năng lượng hạt nhân;[79] Israel dừng kế hoạch xây dựng nhà máy điện hạt nhân đầu tiên;[80] Nhật Bản xét lại kế hoạch xây dựng 14 nhà máy điện hạt nhân[81] và đề xuất đóng cửa một số nhà máy;[82] Trung Quốc ngưng cấp phép xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân...[83] Ở Italy, sau khi 2 nhà máy điện hạt nhân cuối cùng phải dừng hoạt động vào tháng 7/1990, chính phủ của thủ tướng Silvio Berlusconi lại thông qua luật cho phép xây dựng các nhà máy điện hạt nhân mới vào tháng 7/2009,[84] nhưng rồi thảm họa Fukushima đã buộc chính phủ Berlusconi phải tuyên bố tạm dừng triển khai kế hoạch điện hạt nhân một năm[85] và tổ chức trưng cầu ý kiến toàn dân vào ngày 12/6/2011, với kết quả áp đảo là gần 96% người tham gia bỏ phiếu phản đối điện hạt nhân.[86]

Thay vì cũng xem xét lại kế hoạch điện hạt nhân một cách thận trọng như các nước khác, chưa đầy một tuần kể từ khi thảm họa bắt đầu, trong lúc các chuyên gia Nhật Bản còn đang lúng túng, chưa tìm ra lối thoát, thì người ta đã tuyên bố ngay rằng Việt Nam vẫn sẽ tiến hành xây dựng các nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận như dự kiến,[87] và khẳng định nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận sẽ an toàn,[88] thậm chí là an toàn nhất thế giới.[89] Chỉ riêng thể hiện bất chấp ấy cũng cho thấy nguy cơ sự cố hạt nhân ở Việt Nam lớn đến chừng nào.

Khi để cho nạn rải đinh và ăn cắp nắp cống hoành hành giữa thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh thì có thể đảm bảo an toàn điện hạt nhân được hay không? Khi ý thức trách nhiệm không vượt quá nhiệm kỳ thì có thể quyết định những vấn đề hệ trọng có hậu quả lâu dài cho đất nước hay không?

Do hạn chế về trình độ và kinh nghiệm, do tập quán tùy tiện và thói quen làm ẩu, do hạn chế của bộ máy lãnh đạo và thiếu minh bạch thông tin, nguy cơ hiểm họa điện hạt nhân ở Việt Nam còn cao hơn gấp bội so với ở Nga và Nhật Bản. Chỉ cần một trong 5 đặc tính dốt, chủ quan, ẩu, liều lĩnh và vô trách nhiệm cũng đã có thể gây ra thảm họa hạt nhân, huống chi là hội đủ cả 5.

Mấy điều đọng lại

Nguy cơ tai họa tồn tại vĩnh viễn cùng các nhà máy điện hạt nhân.

Công nghệ hạt nhân không ngừng tiến bộ, nhưng không bao giờ đạt được trạng thái hoàn hảo và tuyệt đối an toàn. “Đơn giản” và độc lập như hệ điều hành Windows mà Microsoft còn phải vá lỗi quanh năm, huống chi là công nghệ phức tạp và mang tính tổng hợp như công nghệ hạt nhân.

An toàn điện hạt nhân phụ thuộc vào cả những yếu tố ngoài công nghệ. Thiên tai hay xảy ra ngoài khả năng dự đoán và vượt qua khả năng tưởng tượng. Khi thiên nhiên nổi giận thì mọi công nghệ đều bất lực và mọi kháng cự của con người đều bị đè bẹp. Không một cường quốc nào nằm ngoài qui luật ấy. Thêm vào đó, sự tồn tại của các nhà máy điện hạt nhân khiến xã hội trở nên dễ bị đe dọa và dễ bị tổn thương hơn trước nạn khủng bố.

Dù tự động hóa đến đâu đi nữa thì con người vẫn là một yếu tố quyết định đối với quá trình xây dựng và vận hành nhà máy điện hạt nhân. Dù là lãnh đạo cấp cao hay quản lý trực tiếp, dù là chuyên gia hay công nhân kỹ thuật, con người không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi những hạn chế tự nhiên của mình. Con người hay sơ xuất, mà chỉ cần một sơ xuất nhỏ trong kỹ thuật hạt nhân cũng có thể dẫn đến hậu quả khủng khiếp. Chính sai lầm của con người đã dẫn đến thảm họa hạt nhân Chernobyl[90] và Fukushima.[91] Không tồn tại công nghệ nào có thể loại bỏ triệt để lỗi của con người. Điều này đã đúng với Nga, với Nhật, thì lại càng đúng với Việt Nam.

Ngày càng có nhiều người nhận thức được rằng: Dù công nghệ hạt nhân có được mức độ an toàn tối đa thì vẫn sót lại một không gian bao la của hiểm họa hạt nhân (rest risk), hoàn toàn nằm ngoài tầm với của công nghệ.

Có thể tai nạn hạt nhân ít hơn so với một số loại tai nạn khác, nhưng khi xảy ra thì rất dễ trở thành thảm họa, vượt khỏi khả năng khống chế và khắc phục của con người, khiến lợi ích của nhà máy điện hạt nhân biến thành số âm khổng lồ, và mọi sự trở nên vô nghĩa.

Không thể áp dụng lối lập luận xác suất–thống kê để biện hộ cho an toàn hạt nhân. Có thể về lý thuyết thì thảm họa lớn (hơn so với Chernobyl 1986 và Fukushima 2011) chỉ xảy ra một lần trong trăm năm. Nhưng thực tế thì không phải đợi lâu như vậy. Cái lần được cho là duy nhất ấy có thể xảy ra ngay trong nay mai, và hậu quả của nó cũng đủ cho trăm năm sau...

Tai họa hạt nhân không biết tuân theo kỷ luật, không biết lùi trước “quyết tâm chính trị”. Nó sẽ xảy ra do tác động khôn lường của thiên nhiên và do sự kích hoạt của con người. Tiếc rằng, khi nó ập đến lại không chừa một ai, hãm hại cả những người vô tội, thậm chí họ còn phải chịu hậu quả nặng nề hơn cả những người đã được hưởng lợi trong phi vụ điện hạt nhân.

Có thể chấp nhận hay không chấp nhận điện hạt nhân, nhưng quyết định ấy phải dựa vào những kiến thức khoa học chính xác và khách quan, trên cơ sở cân nhắc lợi–hại một cách thận trọng, với ý thức tỉnh táo về nguy cơ không thể tránh khỏi của tai nạn hạt nhân. Không thể ru ngủ cộng đồng bằng những lời hứa hão huyền. Không thể vì quyền lợi trước mắt của một số người mà gây hại lâu dài cho lợi ích của muôn dân.

Đất nước này là của toàn dân, trái đất này là của toàn nhân loại, của thế hệ hôm nay và cả những thế hệ mai sau. Những chính sách ảnh hưởng đến hàng triệu sinh mạng phải được cân nhắc thận trọng và quyết định bởi hàng triệu cái đầu. Không thể áp đặt sở thích của mình, bất chấp quyền lựa chọn lối sống của hàng triệu người khác!

Hà Nội, 14/6/2011

H. X. P.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN. 

[1] VOA News 30/4/2011: “Japanese radiation adviser quits in rebuke to government”

[2] http://en.wikipedia.org/wiki: “Tokyo Electric Power Company”


[4] http://en.wikipedia.org/wiki: “Fukushima Daiichi Nuclear Power Plant”

[5] http://de.wikipedia.org/wiki: “Kernkraftwerk Fukushima-Dai-ichi”

[6] Ludger Mohrbach (atw - Internationale Zeitschrift für Kernenergie - 5/2011): “Unterschiede im gestaffelten Sicherheitskonzept: Vergleich Fukushima Daiichi mit deutschen Anlagen”


[8] Jason Clenfield (Bloomberg Businessweek 18/3/2011): “Japan disaster caps decades of faked reports, accidents”

[9] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear and Industrial Safety Agency”

[10] Christoph Neidhart (sueddeutsche.de 21/3/2011): “Betreiber Tepco fälschte Reparatur-Protokolle”

[11] Kevin Krolicki (Reuters 21/3/2011): “Stricken Japan nuke plant skipped inspections”






[17] World Nuclear News 11/3/2011: “Massive earthquake hits Japan”

[18] Chico Harlan und Steven Mufson (The Washington Post 13/3/2011): “Japanese nuclear plants' operator scrambles to avert meltdowns”



[21] The Japan Times Online 22/4/2011: “No-go zone trespassers face fines, arrest”

[22] Patrick Illinger (sueddeutsche.de 17/3/2011): “Atom-Experten halten Sperrzone für zu klein”


[24] http://de.wikipedia.org/wiki: “Nuklearkatastrophe von Fukushima”


[26] World Nuclear News 1/4/2011: “Concrete pumps to Fukushima”










[36] Makiko Kitamura, Maki Shiraki (Bloomberg 16/3/2011): “Japan’s reactor risk foretold 20 years ago in U.S. Agency report”




[40] http://de.wikipedia.org/wiki: “Atomgesetz (Deutschland)”


[42] Bundesamt fuer Strahlenschutz: “Asse”

[43] http://de.wikipedia.org/wiki: “Atomgesetz (Deutschland)”



[46] http://de.wikipedia.org: “Atom-Moratorium”







[53] http://de.wikipedia.org/wiki: “Angela Merkel”

[54] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power by country”

[55] http://en.wikipedia.org/wiki: “Zwentendorf nuclear power plant”

[56] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power phase-out”

[57] http://en.wikipedia.org/wiki: “Three Mile Island accident”

[58] http://en.wikipedia.org/wiki: “Chernobyl disaster”

[59] http://en.wikipedia.org/wiki: “Fukushima Daiichi nuclear disaster”

[60] http://en.wikipedia.org/wiki: “Gallup International Association”

















[77] http://www.atomicarchive.com: “Major nuclear power plant accidents”

[78] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power by country”






[84] World Nuclear Association: “Nuclear power in Italy”

[85] Liam Moloney (The Wall Street Journal 23/3/2011): “Italy approves nuclear pause”





[90] http://en.wikipedia.org/wiki: “Chernobyl disaster”

 

54 nhận xét :

  1. Giữa hai cách chết : chết đói và chết bệnh thì người ta chấp nhận chết bệnh
    Hiện nay VN đang đói năng lượng điện nên có chết vì điện hạt nhân thì người ta không chịu chết đói năng lượng
    Các vị quyết định tiến hành điện hạt nhân chấp nhận có thể chết vì điện hạt nhân chứ không chết vì thiếu điện năng, có vậy thôi.

    Trả lờiXóa
  2. Bìa viết đầy tâm huyết, quá hay. Tôi tâm đắc nhất đoạn: "Khi để cho nạn rải đinh và ăn cắp nắp cống hoành hành giữa thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh thì có thể đảm bảo an toàn điện hạt nhân được hay không? Khi ý thức trách nhiệm không vượt quá nhiệm kỳ thì có thể quyết định những vấn đề hệ trọng có hậu quả lâu dài cho đất nước hay không?". Đúng vậy, xã hội Việt Nam phải có tầm văn minh tương xứng mới có thể sử dạng an toàn ĐHN được. Làm ĐSCT, ĐHN có thể coi như kiểu chơi của TRỌC PHÚ. Nhưng với ĐHN thì kiểu chơi này nguy hiếm qua. Hãy như bà Thủ tướng Đức, hãy ngấm Fukushima để thay đổi quan điểm về năng lượng hạt nhân.

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn giáo sư Hoàng xuân Phú. Bài viết rất sâu sắc, đầy đủ chứng lý, lập luận chặt chẽ, lời văn hùng hồn,thái độ rõ ràng dứt khoát. Tôi cảm phục điều đó.
    Kết luận cuối cùng của giáo sư: vận mệnh hàng chục triệu người phải được hàng triệu cái đầu quyết định, chứ không thể để một nhóm người nào đó áp đặt ý thích của mình.
    Một lần nữa cản ơn giáo sư. Cảm ơn NXD blog.
    Võ quang Luân.

    Trả lờiXóa
  4. Khi để cho nạn rải đinh và ăn cắp nắp cống hoành hành giữa thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh thì có thể đảm bảo an toàn điện hạt nhân được hay không? Khi ý thức trách nhiệm không vượt quá nhiệm kỳ thì có thể quyết định những vấn đề hệ trọng có hậu quả lâu dài cho đất nước hay không? Một lời cảnh báo hay quá .Việc nhỏ làm không nỗi mà dòi làm việc lớn dược sao?

    Trả lờiXóa
  5. Một bài viết với 91 tham khảo và trích dẫn. Lập luận vô cùng chặt chẽ và khoa học. Ước gì càng có nhiều nhà khoa học lên tiếng hơn nữa.

    Trả lờiXóa
  6. Chúng ta là trí thức mà,phải làm gì bây giờ đi chứ? ko thể để tiếp tục dự án này đc.

    Trả lờiXóa
  7. Trung Quốc xây 1 cái ở gần đầu Bắc, "ta" lại xây thêm 1 cái ở gần cực Nam. Phải chăng có 1 âm mưu nào đó như việc Cao Biền trấn yểm nhân tài nước ta, nhưng lần này còn thâm độc hơn khi muốn tiệt diệt dân tộc ta?

    Trả lờiXóa
  8. Từ sâu thẳm trái tim mình xin gửi tới GS.TSKH Hoàng Hữu Phú lòng biết ơn chân thành về bài viết rất toàn diện, sâu sắc, khoa hoc, đầy tính nhân văn và tình yêu đất nước, con người...( tôi không đủ ngôn ngữ để đánh giá đầy đủ giá trị của bài viết).Tôi nghĩ là bài viết này xuất sắc hơn nhiều luận án TS mà tôi có dịp chấm ( một bài viết mà có tới 89 tài liệu tham khảo có giá trị của nước ngoài ). Tôi không biết gì về nhà máy điện nguyên tử , tôi đã đọc rất cẩn thận bài viết và rút ra được 4 điểm cần cho mình suy ngẫm, trích dẫn dưới đây để bà con ta, những người dân bình thường thôi, cùng suy ngẫm:
    1/" Với một nền khoa học công nghệ siêu đẳng, với một đội ngũ chuyên gia tài năng có nhiều kinh nghiệm và kỷ luật cao, với một bộ máy lãnh đạo-quản lý giàu lòng tự trọng, vậy mà Nhật Bản cũng không thể tránh khỏi được những hạn chế của yếu tố con người, để dẫn tới thảm họa hạt nhân, THẾ THÌ Ở ĐẤT VIỆT SẼ THẾ NÀO ?"
    2/ Một cường quốc như CHLB ĐỨC mà không tìm ra biện pháp hữu hiệu để xử lý chất thải hạt nhân. Một cường quốc như Nhật Bản mà bất lực trong việc đảm bảo an toàn nhà máy điện nguyên tử. VẬY VIỆT NAM ĐỊNH XỬ LÝ NHỮNG VẤN ĐỀ ẤY NHƯ THẾ NÀO ? "
    3/ "Chính sai lầm của con người đã dẫn tới yhảm họa hạt nhân Chernobyl và Fukushima. Không tồn taị công nghệ cao nào có thể loại bỏ triệt để lỗi của con người. ĐIỀU NÀY ĐÚNG VỚI NGA,VỚI NHẬT THÌ LẠI CÀNG ĐÚNG VỚI VIỆT NAM"
    4/" Có thể chấp nhận hay không chấp nhận điện hạt nhân, nhưng QUYẾT ĐỊNH ấy PHẢI DỰA TRÊN NHỮNG KIẾN THỨC KHOA HỌC CHÍNH XÁC VÀ KHÁCH QUAN, TRÊN CƠ SỞ CÂN NHẮC LỢI _HẠI MỘT CÁCH THẬN TRỌNG, với ý thức tỉnh táo về NGUY CƠ KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI của tai nạn điện hạt nhân"
    Kính đề nghị TS Diện gửi bài này tới các đại biểu Quốc Hội sắp họp, tới các cơ quan có trách nhiệm, đặc biệt là gửi cho Ông Vương Hữu Tấn- Viện trưởng Viện năng lượng nguyên tử. Cảm ơn TS Diện nhiều, ông mõ làng , Đông KY SỐT thời nay đang chiến đấu với quá nhiều cối xay gió. Nhưng đã là trí thức thật thì dấn thân thôi. Bác Phú và Bác Diện à.Kính

    Trả lờiXóa
  9. Các vị quyết định xây dựng hôm nay thì ngày mai con cháu quyết định tháo dỡ, có sao đâu!

    Trả lờiXóa
  10. Hãy nói không với điện hạt nhân.
    Hãy đưa vấn đề này ra Trưng cầu Dân Ý.
    Một nước tự hào dân chủ hàng triệu lần không nghe lời dân thì nghe lời ai?
    Vận động các DB QH khóa này tẩy chay điện hạt nhân.
    Tìm kiếm các nguồn năng lượng thay thế an toàn: Gió, Mặt Trời... cho VN.
    Mở rộng tuyên truyền cho người dân hiể được tác hại lâu dài và thảm khốc của sự cố hạt nhân.
    Vận động các CP nước ngoài tự nguyện từ bỏ DHN tại VN.
    Patriot

    Trả lờiXóa
  11. Tuyệt vời, Giáo sư Hoàng Xuân Phú !
    Giá Chính phủ được nghe và chân thành lắng nghe những phản biện thế này trước khi quyết định dự án điện hạt nhân ! Mà cũng chưa hề muộn, chúng ta vẫn còn có thể kịp noi gương Chính phủ Merkel mà từ bỏ điện hạt nhân, hoặc ít ra cũng hoãn nó lại 10 năm để chuẩn bị mọi mặt cho thật kỹ như đề xuất của Giáo sư Phạm Duy Hiển được bạn đọc rất tán thành mấy bữa nay.
    Mong anh Xuân Diện dành nhiều thời gian hơn cho chủ đề điện hạt nhân. Đề nghị anh gửi phản biện này tới ông Vương Hữu Tấn và càng nhiều vị có liên quan càng tốt rồi đăng ý kiến phản hồi của họ trên blog này để bạn đọc biết. Nếu có quý vị hữu quan nào nhất định “lặng im” thì anh cũng loan tin là họ “lặng im” để bạn đọc được rõ...

    Mong Giáo sư Xuân Phú kiên trì theo đuổi phản biện dự án này. Rất khâm phục cách làm việc công phu, nghiêm cẩn, đầy tinh thần trách nhiệm công dân của Giáo sư !
    Mong các blog, website, báo, đài đều thảo luận sâu rộng chủ đề này, vì tương lai của giống nòi Việt Nam.
    Xin đặt niềm tin nơi Giáo sư Duy Hiển, Giáo sư Xuân Phú và Tiến sĩ Xuân Diện. Xin cảm ơn các nhà trí thức yêu nước !

    Hải Văn

    Trả lờiXóa
  12. Những người có quyền ra quyết định làm điện hạt nhân đều rất giàu-Vì thế nếu thảm họa hạt nhân xảy ra ở Việt nam thì không ảnh hưởng đén họ!

    Trả lờiXóa
  13. Cam on bai viet rat khoa hoc va suc tich cua GS Phu. Ben canh day manh phat trien cac nguon nang luong than thien, ben vung va cai tao mang luoi truyen tai, giam ton that dien nang cung voi nang cao y thuc tiet kiem dien voi luong dien do nha may dien hat nhan cung cap thi Viet Nam co nhat thiet phai xay dung nha may dien hat nhan hay khong?

    Tuy nhien nhung buoc di ben vung nhu vay lai khong dap ung duoc khat khao dau tu bang moi gia de phuc loi ich nhom va tu duy nhiem ky du luon mang danh nghia "quyet tam chinh tri"


    PGS.TS. Nguyen Phuong Tung

    Trả lờiXóa
  14. Giáo Sư viết thuyết phục quá.
    Có 2 cách xử lí việc này:Một là thuyết phục chính phủ thông qua các ông Nghị.Hai là xúm vào làm cho nó tốt hơn nếu không thay đổi được.

    Ở quê em có chuyện một nông dân thuyết phục được cả chi bộ đảng bằng cách:Liệt kê những lỗi của đ/c bí thư in ra nhiều bản gửi tận tay các đảng viên trước đại hội.

    Trả lờiXóa
  15. Giáo Sư viết thuyết phục quá.
    Có 2 cách xử lí việc này:Một là thuyết phục chính phủ thông qua các ông Nghị.Hai là xúm vào làm cho nó tốt hơn nếu không thay đổi được.

    Ở quê em có chuyện một nông dân thuyết phục được cả chi bộ đảng bằng cách:Liệt kê những lỗi của đ/c bí thư in ra nhiều bản gửi tận tay các đảng viên trước đại hội.

    Trả lờiXóa
  16. Đọc xong bài này của GS và anh NXD, tôi đã gửi đường link bài viết tới những người bạn mà tôi có thể gửi.Xin phép NXD nhé!

    Hy vọng rằng đến một lúc nào đó có thể,nếu được hỏi, mọi bạn bè tôi cũng như tôi sẽ trả lời KHÔNG với điện hạt nhân trên đất nước Việt Nam lúc này!

    Trả lờiXóa
  17. Thật tuyệt vời, xin ngả mũ kính phục và cảm ơn Giáo sư Hoàng Xuân Phú !
    Giáo sư đã chỉ ra một cách thuyết phục sự vội vã, chủ quan, duy ý chí của VN trong dự án ĐHN Ninh Thuận. Tôi mong rằng các vị Đại biểu Quốc Hội và chính phủ hãy nghiêm túc xem xét lại những quyết định vội vã của mình về xây dựng NM Điện Hạt nhân trước khi quá muộn. Đừng biến nước ta thành bãi rác công nghiệp của thế giới. Hãy vì môi trường sống trong sạch của con cháu chúng ta. Hãy nói không với Điện Hạt nhân.
    Huy Thịnh

    Trả lờiXóa
  18. Bài viết của GS Xuân Phú rất khoa học, tâm huyết và đầy trách nhiệm! Rất cảm ơn ông!
    Riêng về dự án điện hạt nhân Ninh Thuận, tôi xin đề xuất 2 phương án:
    * Nếu duy ý chí tiếp tục theo phương châm 'dĩ thực vi tiên" (sợ đói...điện hơn sợ thảm họa)thì nên trì hoãn một thời gian để đất nước có điều kiện chuẩn bị mọi mặt thật kỹ (đặc bệt là khâu con người)rồi mới triển khai. Thời gian trì hoãn này cũng để chúng ta cân nhắc so sánh với các công nghệ năng lượng mới mà các ước phát triển đang nỗ lực tập trung nghiên cứu & ứng dụng...
    * Nếu vì lý do nào đó mà vẫn thực thi triển khai dự án theo phương châm "điếc k0 sợ súng" (kiểu như anh Kim Đồng) thì đề nghị dành thêm kinh phí để xây dựng một khu đô thị cao cấp và bắt buộc mọi quan chức/đại biểu ủng hộ dự án này phải gửi thân nhân của họ tới đây sinh sống (kiểu làm "con tin" đặc biệt) với chế độ đãi ngộ xứng đáng. ;-)
    Là nhà kỹ thuật, tôi cũng hiểu phần nào về mặt trái của công nghệ... Hơn nữa, tôi cũng trải nghiệm nhiều vụ việc liên quan tới tính cẩu thả, tùy tiện,vô trách nhiệm... của người Việt mình. do vậy tôi chưa ủng hộ điện hạt nhân tại Việt nam lúc này!

    Trả lờiXóa
  19. Giữa muôn vàn cái đáng xấu hổ thì bài viết này là tấm gương để dân tộc Việt soi vào. Dừng lại đi hỡi các vị nắm quyền. Hãy đặt tính người lên trên tất cả dù chỉ 1 lần thôi được không?!

    Trả lờiXóa
  20. Chân thành cảm ơn Gs Hoàng xuân Phú và blog Nguyễn xuân Diện .
    Người dân Ninh Hòa rất trân trọng tấm lòng và nhân cách của GS.Một phản biện khoa học hết sức thuyết phục ,thấu tình đạt lý...........
    Ông xứng đáng là Gskh đúng nghĩa,
    Tổ quốc VN tự hào vì có những người con như ông !
    (người dân Ninh Thuận+Hòa)

    Trả lờiXóa
  21. Nguyễn Thành Chunglúc 10:59 26 tháng 6, 2011

    Nếu ai ủng hộ ĐHN viết được một bài viết khúc chiết, lập luận chặt chẽ, dẫn chứng rõ ràng như bài trên thì hay biết mấy. Rất tiếc, khi thuyết phục người dân thì họ chỉ đưa ra một câu cộc lốc là "trên" đã tính toán kỹ lắm rồi, mà dân không hiểu "trên" là ai, và tính toán như thế nào?
    Tôi không có chuyên môn và tầm nhìn rộng nên không dám lạm bàn chuyện này. Nhưng trong thực tế cuộc sống của tôi, nếu vấn đề gì tôi không hiểu, mà buộc phải ra một quyết định, thì tôi sẽ xem những người chuyên làm nghề đó họ quyết định thế nào để làm theo. Ở đây, liệu có nên theo nước Đức? Nhưng nếu theo họ thì điện của ta sẽ từ đâu mà có? Than sắp hết rồi, thuỷ điện thì quá tai hại, mà cũng đã tận dụng gần hết, năng lượng gió và mặt Trời thì quá đắt đỏ.

    Trả lờiXóa
  22. Than sắp hết, nhưng những người có trách nhiệm vẫn thả phanh cho xuất khẩu than, thay vì dành dụm để phục vụ nhu cầu trong nước. Điều đó cho thấy lý do đảm bảo nhu cầu năng lượng quốc gia chỉ là cái cớ để ngụy biện cho việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân.

    Thủy điện có nhiều tác hại, nhưng mức độ tai hại còn kém xa so với điện hạt nhân. Những hậu quả nặng nề mà thủy điện gây ra trong mấy năm nay không nhất thiết phải có. Chúng là hệ quả của sự yếu kém và vô trách nhiệm của bộ máy quản lý từ cơ sở đến chính phủ.

    Điện từ năng lượng gió và mặt trời thì hiện nay còn khá đắt, nhưng sẽ rẻ dần cùng với sự tiến bộ của công nghệ.

    Điện hạt nhân được cho là rẻ, nhưng đấy chỉ là một ảo tưởng, nếu không nói là một mánh lừa. Nếu tính đúng, tính đủ thì điện hạt nhân siêu đắt, gấp nhiều lần so với điện gió và điện mặt trời, đến mức điện hạt nhân hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với các dạng điện năng khác.

    Trả lờiXóa
  23. GS Nguyễn Minh Thuyết viết:

    Thưa Giáo sư,
    Tôi đã đọc bài viết của Anh trên NXD-blog vì hôm đó NXD cũng giới thiệu một bài trả lời PV của tôi về trí thức. Tôi rất khâm phục Anh qua bài viết sâu sắc, chặt chẽ và hết sức công phu ấy. Nhất là Anh công tác trong lĩnh vực Toán học, chứ không phải điện hạt nhân mà có những thông tin và lập luận như vậy thì đáng kính nể lắm, nể về trí tuệ đã đành, còn rất đáng nể trọng về sự dấn thân của người trí thức nữa. May mắn là hôm nay tôi lại nhận được thư Anh. Xin cảm ơn Anh.
    Hiện tôi đang ở Đà Nẵng, sắp tới còn đi mấy nơi và chuẩn bị tài liệu cho QH khóa tới họp kỳ đầu tiên. Nếu Anh cho điện thoại, nửa cuối tháng 7, tôi xin gọi điện để anh em mình gặp nhau, làm quen với nhau. [...]

    Kính chúc Anh luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và tiếp tục có nhiều đóng góp cho khoa học, cho đất nước.
    NM Thuyết

    Trả lờiXóa
  24. Cảm ơn bài viết của Giáo sư Hoàng Xuân Phú với nội dung rất phong phú, cụ thể, chặt chẻ làm người đọc dễ hiểu và thuyết phục. Nhắc đến cuộc biểu quyết của Quốc hội về việc xây dựng 2 nhà máy điện hạt nhân Ninh thuận với đa số tuyệt đối bỏ phiếu tán thành tôi nghĩ rằng các nhà khoa học hạt nhân nước ta (kể cả ông Viên trưởng hiện nay) đã thiếu kiến thức thực tiển để làm cho các đại biểu hiểu biết tường tận về các nguy cơ tiềm ẩn nên đã có kết quả quá lạc quan như Giáo sư Phú đã nêu ra. Tôi thiết tha đề nghị các cơ quan giúp việc quốc hội, chính phủ cần nghiên cứu sâu sắc dư luận nhân dân và quyết định của các chính phủ các nước Đức,Ý,,,về khai thác điện hạt nhân để nhà nước ta xem xét có quyết định hợp lòng dân với 2 nhà máy Ninh thuận.

    Trả lờiXóa
  25. TS Diện tìm cách gửi bài này cho TS Viện trưởng Viện NLNTVN Vương Hữu Tấn đi

    Trả lờiXóa
  26. Một bài viết mẫu mực cho dạng vận động chính sách dựa trên bằng chúng khoa học và thực tiễn!
    Đọc xong bài viết này, tưởng như không còn lý do nào biện hộ cho việc quyết tâm xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Việt Nam, trừ... BỊ RỐI NHIỄU TÂM TRÍ!

    Trả lờiXóa
  27. CHUẨN KHÔNG CẦN CHỈNH. Bài viết công phu, lập luận chặt chẽ, ngôn ngữ gãy gọn, trong sáng. Mẫu mực thể văn nghị luận. Bài này đem làm mẫu cho học sinh học môn tiếng Việt thì tuyệt vời. Đúng là của một nhà toán học.

    Về câu hỏi "hạt nhân hay không hạt nhân" thì tôi chắc chắn là đảng ta lại tiếp tục duy ý chí thôi. Vì thế dân ta phải tiếp tục duy trì biểu thị tình yêu nước.

    Trả lờiXóa
  28. Các vị Lãnh đạo nước ta toàn tiến sỹ cả, nhưng mà toàn tiến sỹ ngành Mác-Lê nin và Hành chính Quốc gia. Các vị lãnh đạo cấp tỉnh nhiều bằng rởm, nên đọc không hiểu đâu, mong các Bác thông cảm nha.

    Trả lờiXóa
  29. TS Hòang Qúy Thânlúc 13:18 5 tháng 7, 2011

    Tôi rất cảm ơn bài viết của GS Phú. Ông đã vì tương lai đất nước vì sinh mạng của bao người dân rồi đây sẽ sống gần các nhà máy điện hạt nhân bị nhiều nguy cơ thấy được và chưa thấy được đe dọa mà có bài viết đầy trách nhiệm để cảnh báo cho các nhà lảnh đạo bình tỉnh bớt chủ quan vì một sô phát biểu thiếu trách nhiệm, thiếu kiến thức như ông Vương Hữu Tấn, chức to nhất trong ngành hạt nhân của nước ta hiện nay! Qua các lời phát biểu của ông Tấn được nêu ra tôi nghĩ rằng cần chọn người đầu ngành có tầm cở hơn. Tôi không nhớ phát biểu của ai song đã đọc thấy có người nói cán bộ hạt nhân của ta đã có trình độ quản lí khai thác tốt lò hạt nhân Đà lạt nên sẽ có trình độ quản lí khai thác nhà máy điện nguyên tử Ninh thuận...!!!
    Một lần nữa xin cảm ơn rất nhiều GS Phú, mong rằng GS sẽ có nhiều bài phát biểu nữa để góp phần nâng cao hiểu biết của mọi người dân nước ta.

    Trả lờiXóa
  30. Mọi người đã nói về tính khoa học, tích logic của bài viết. Tôi muốn nói thêm là bài viết còn thấm đẫm chất nhân văn và ngôn từ thì nhiều nhà văn của chúng ta không thể nào viết được như vậy.

    Trả lờiXóa
  31. ngừơi ta muốn bỏ mà chưa bỏ được mà mình cứ lao vào thì đủ biết tầm cỡ rồi

    Trả lờiXóa
  32. Cac ong,ba "nghi gat" that la vo trach nhiem. Khi ma Dat nuoc van chua lam ra duoc chiec xe may..., roi te nan tham nhung, vo trach nhiem dang dien ra kinh khung ma lai quyet dinh lam dien hat nhan! Neu khong thay doi quyet dinh thi day se la tham hoa cho dan toc.

    Trả lờiXóa
  33. Một bài viết tuyệt vời. Vô cùng cảm ơn GS Hoàng Xuân Phú.
    Thảm họa nguyên tử sẽ đến với Việt Nam nếu chúng ta thiếu hiểu biết, nếu chúng ta bàng quan.

    Trả lờiXóa
  34. Nam mô a di đà phật, làm sao tải được những lượng thông tin mát mẻ này tới các cái đầu nóng trong chính phủ để họ dừng cái dự án hạt nhân điên rồ này lại, chỉ còn biết cầu thôi, nam mô quan thế âm bo0ò tát cứu khổ cứu nạn...
    Phật tử

    Trả lờiXóa
  35. Vài bài mới về Thủ Tướng Nhật Bản đặt kế hoạch từ từ giảm sự nương tựa vào điện hạt nhân, mục tiêu là loại bỏ điện hạt nhân luôn.

    Japan PM to outline nuclear phase-down plan
    http://www.channelnewsasia.com/stories/afp_asiapacific/view/1140605/1/.html

    Japan PM urges nuclear-free future
    http://www.channelnewsasia.com/stories/afp_asiapacific/view/1140682/1/.html

    Trả lờiXóa
  36. Tôi là một người học trong ngành điện hạt nhân của Pháp. Và tôi thấy rằng điện hạt nhân hoàn toàn là giải pháp tốt cho nhân loại. Cái chính là ta quản lý, sử dụng nó ntn thôi.

    Trả lờiXóa
  37. Vô cùng cảm ơn.sâu sắc quá.Tôi đề nghị GS Phú liên hệ trực tiếp với các đại biểu quốc hội để giups Việt nam tránh một thảm họa nhìn thấy trước.một hành động của một trí thức có trách nhiệm với Tổ quốc khi cần. Noi gương Bác Diện đang làm viếc của một trí thức đích thực của Việt nam. GS có thể cùng nhiều nhà khoa học khác đóng góp với nhiều đại biểu quốc hội,tôi cầu mong GS hãy có trách nhiệm với Tổ quốc VN qua hành động cụ thể với Quốc hội của chúng ta. Tôi tin ở GS chúc GS khỏe.

    Trả lờiXóa
  38. Nhắn Khách ẩn danh 16:38 Ngày 19 tháng 7 năm 2011

    Tôi đã bỏ nhiều công sức để viết ra ba bài về điện hạt nhân, trong khi cũng xuống đường tham gia biểu tình cùng với bà con yêu nước. Bây giờ đến lượt bạn và mọi người khác phải cùng ra tay. Cứu đất nước khỏi thảm họa không phải là trách nhiệm của riêng ai. Không phải chỉ trí thức mới phải tỏ ra "đích thực", mà mọi công dân đều nên tỏ ra "đích thực". Mỗi người, trong đó có CHÍNH BẠN, nên in ba bài viết của tôi, kèm theo kiến nghị của chính mình và gửi đến Quốc hội!!! Nếu Quốc hội nhận được hàng trăm, hàng nghìn, hay hay hàng vạn bức thư như vậy của công dân từ khắp mọi miền của Tổ quốc, thì còn có tác dụng hơn nhiều so với việc môt mình tôi đơn thương độc mã đứng ra kêu gọi Quốc hội.

    Trả lờiXóa
  39. Mến gửi Ts Xuân Diện!
    Đã đọc , comment nhiều vấn đề nhưng giờ là lúc tôi tự giới thiệu: Tôi là đã tốt nghiệp ĐHBKHN năm 1982 chuyên ngành CHẾ TẠO TB ĐIỆN-Khoa Điện -DHBK Hà Nội. Hiện đang làm việc tại Hải Phòng. Từ năm 1999 tôi đã bắt đầu nghiên cứu về năng lượng . Xin thông báo 1 tin vui liên quan đến NĂNG LUONG SIÊU SẠCH : công nghệ năng lượng tự do (Free energy technology) . Sáng chế này thiết kế các loại thiết bị điện từ có khả năng tự chạy và có Hệ số hiệu suất lớn hơn 1 (COP>1) thậm trí là COP=1200% . Đó là các máy phát điện dạng không có chi tiết chuyển động , động cơ điện không tuân theo Định luật Lenz,...Hiện nay tôi đang chế tạo thử những nguyên mẫu máy phát điện đầu tiên mà không có chi tiết chuyển động. Ts thử hình dung một tương lai không xa (khoảng vài tháng nữa) : ô tô , xe máy không dùng xăng dầu , các hộ tiêu thụ không cần điện lưới , mỗi nhà mua 1 máy phát này với giá rẻ chỉ bằng 1/3 máy phát cùng công suất sử dụng xăng dầu, nó tự chạy , hoàn toàn không có tiếng động và khí thải (vì khồng dùng bất kỳ năng lượng hóa thạch nào khác), không phải trả bất cứ phí nào , không có ông EVN đòi tiền hàng tháng, nó tự chạy gần như vĩnh cửu (tối thiểu tuổi thọ khoảng 70 năm). Một bình ắc qui chỉ để "đề" như xe máy hiện nay, sau đó tự ngắt và sẽ được nạp lại nếu yếu điện...
    Đây là tin vui , nhưng tôi muốn chưa nên công khai vì còn phải chờ hoạt động hoàn hảo và được đánh giá đầy đủ các ý nghĩa của công nghệ này. Tôi muốn góp một phần nhỏ vào không chỉ nền khoa học công nghệ nước nhà mà còn đây là sự cạnh tranh lành mạnh với các ông "kẹ" NN kia. Khi nào chắc chắn toi sẽ tin cho Ts.
    Chúc Ts mạnh khỏe, hạn phúc.

    Trả lờiXóa
  40. Trung quốc xây nhà máy điện hat nhân sat bien giới Việt Trung là nhằm 3 mục đích:
    1.Sản xuất năng lượng cho nội đia Trung quốc
    2.Đặt vị trí nơi có khả nang gây ô nhiễm phóng xạ ra càng xa cư dân nội địa nếu nhà máy không may gặp sự cố hạt nhân.
    3.Ngăn chặn quân đội Việt nam tấn công đáp trả qua biên giới Trung quốc nếu như hai bên có tranh chấp về quân sư

    Trả lờiXóa
  41. Điện hát nhân không có gì là xấu. Cái xấu ở đây tức là xây dựng và quản lý như thế nào để có thể đem lại lợi ích và an toàn cho xã hội? Việt Nam thì quá rõ: Xây nhà...nhà sập, làm đường... đường hư,... kiểu này thì nguy cho dân rồi!

    Trả lờiXóa
  42. Tôi chưa từng được đọc một bài viết công phu như bài này, càng thấu hiểu câu: Thiên hạ vi công/ Tniên hạ là của công và Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân/ Cái mình không thích đừng bắt người khác làm.
    Câu chuyện Hạt nhân phải được các nhà khoa học hạt nhân thực thụ tham gia. Dân tộc ta đã trải qua mấy cuộc chiến tranh, núi xương, sông máu chất chồng, rồi cải cách ruộng đất và cải tạo tư bản, rồi HTX nông nghiệp đã đưa đát nước tụt lùi so với khu vực và trên TG...tất cả tội lỗi là tư duy độc đoán, ảo tưởng và tham vọng.
    Tại sao những công việc lớn của quốc gia như điện hạt nhân không đưa ra thăm dò dư luận, như các nước từng làm ? Hay lại muốn lập lại vấn đề như Bauxite đưa mội việc vào sự đã rồi...
    .........
    Công Tâm

    Trả lờiXóa
  43. cháu xin phép bác được đăng trên blog cháu để cho mọi người cùng đọc và suy ngẫm, những người đang nắm trong tay tương lai đất nước, và đang đứng trước con đường lựa chọn nghề nghiệp

    Trả lờiXóa
  44. CÃM ÕN GS PHÚ VÀ TS DÌỆN ĐẤT NƯỚC TA CẦN NHIỀU NHỮNG NGƯỜI CÓ TRÁCH NHIỆN VỚI LƯƠNG TÂM VÀ ĐỒNG BÀO NHƯ CÁC ANH ***

    Trả lờiXóa
  45. Điện hạt nhân không có gì là xấu, chỉ có lò phản ứng hạt nhân là nguy hiểm. Lò phản ứng hạt nhân không có gì là nguy hiểm, chỉ có người xây dựng và quản lý lò phản ứng hạt nhân là xấu. Mấy bác phát biểu những câu tương tự như thế này thật hồ đồ. Mấy bác này có là tiến sĩ hạt nhân đi nữa thì mấy bác cũng phải thừa nhận đang bám theo đít mấy cường quốc hạt nhân để học, để được cấp bằng...mà bây giờ họ cũng đang dần từ bỏ mà mấy bác lại cổ vũ việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân. Người ta dùng câu "Điếc không sợ súng" trong những trường hợp này đây.

    Trả lờiXóa
  46. Giáo sư Tiến sỹ khoa học HOÀNG XUÂN PHÚ
    Viện Toán học, Viện Khoa học và Công nghệ Việt Nam,
    Viện sỹ thông tấn Viện Hàn lâm Khoa học Heidelberg
    Viện sỹ thông tấn Viện Hàn lâm Khoa học Bavaria.
    - Cụ PHÚ muôn năm.Thông minh như Cụ có phải dân được nhờ không!

    Trả lờiXóa
  47. TẨY CHAY: ĐƯỜNG LƯỠI BÒ 9 KHÚC, ĐIỆN HẠT NHÂN, ĐƯỜNG SẮT CAO TỐC. THANH TRA LẠI TẬP ĐOÀN ĐIỆN LỰC, KHOÁNG SÁN, DẦU KHÍ, NGÂN HÀNG ...

    Trả lờiXóa
  48. Một cường quốc như CHLB Đức mà không tìm ra được biện pháp hữu hiệu để xử lý chất thải hạt nhân.Họ đang tìm cách giải tán điện hạt nhân. Một cường quốc như Nhật Bản mà bất lực trong việc đảm bảo an toàn nhà máy điện nguyên tử. Vậy Việt Nam định xử lý những vấn đề ấy thế nào?
    - KỆ CHÚNG NÓ, TỚ CỨ LÀM, CÁC CẬU LÀM GÌ ĐƯỢC TỚ!

    Trả lờiXóa
  49. -Giáo sư Tiến sỹ khoa học HOÀNG XUÂN PHÚ muôn năm!

    -SỐNG, CHIẾN ĐẤU, LAO ĐỘNG, VÀ HỌC TẬP THEO GƯƠNG Giáo sư Tiến sỹ khoa học HOÀNG XUÂN PHÚ vĩ đại!

    -Nhân Dân và Lịch Sử ghi danh thơm của ông như Anh hùng Dân tộc- Nguyễn Trãi của thế kỷ 21!

    Trả lờiXóa
  50. Trước tiên xin phép cảm ơn tâm huyết của viện sĩ N.X.P về vấn đề năng lượng nước nhà.
    Khoa học là vấn đề đa chiều và khách quan, nghiên cứu về năng lượng là một phần trong đó. Thật khó hiểu là mình không thấy một comment nào phản biện mà chủ yếu là ok, muôn năm nên mình tương đối thất vọng do đó mạn pháp nêu vài ý kiến nhỏ :
    - Điện năng là phần cốt lõi phát triển mọi mặt từ kinh tế - xã hội - quân sự quốc phòng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, muốn đủ điện thì phải làm sao ? có chờ đủ điện mới phát triển được không ?
    - Thủy điện giờ bão hòa và ảnh hưởng môi trường, điện than điện dầu thì ô nhiễm, ý thức tiết kiệm điện còn dài mới tiến bộ, vậy ngoài điện hạt nhân xin viện sĩ chứng minh năng lượng tái tạo (gió, mặt trời, địa nhiệt...) tính khả thi ở VN là bao nhiêu ? (xin nhắc nhở là hiệu năng cao nhất của pin mặt trời hiện nay sử dụng trên vệ tinh là 15%, chi phí đầu tư một tấm pin 1m2 cỡ hàng nghìn euro, một cột gió giá thành đầu tư và vận hành cỡ chục nghìn euro... ngoài ra công nghệ vận hành, chế tạo thuộc hàng siêu cao vậy mần răng có điện vừa rẻ vừa nhiều)
    - Bên điện cũng có những tiến sĩ, viện sĩ không hiểu ngài đã thảo luận với họ chưa và họ có cùng tiếng nói với ngài không và tại sao họ không lên tiếng mà nhờ ngài một viện sĩ toán học đấu tranh hộ ?

    Xin phép gửi lời tới một bác tốt nghiệp DHBK 1982 : là cỗ máy của bác thật là kỳ diệu, theo như cháu biết là chỉ có bơm nhiệt là cỗ máy có COP (coefficient of performance) dùng trong tủ lanh hay điều hòa là >1 mà thôi (so sánh với năng lượng điện phải tiêu thụ mà có chứ ko phải hiệu suất). Cháu chưa thấy một cái gì biến đổi ra điện năng mà năng lượng đầu ra (điện năng) > năng lượng đầu vào. Trường hợp bác chế tạo chỉ cần hiệu suất = 1 thôi cháu xin bác hãy gửi cho Science để nhận best paper.

    Vài lời tới chủ Blog, cháu vẫn hay xem trang Boxit của bác thấy bác góc nhìn của bác khá đa chiều và bác rất nhiệt tình cho quyền dân chủ. Cháu hi vọng là không ai post bài phản biện chứ không phải bác xóa đi chứ nếu không cháu thất vọng lắm vì bác là người làm khoa học.

    Lời cuối tới mọi người rằng, Mỹ Pháp Nhật... người ta có những nhà khoa học hàng đầu, người ta dân chủ đến mức mà còn muốn chiếm phố Wall vậy người ta có lựa chọn khác ngoài điện hạt nhân sao người ta không đập đi mà vẫn để nó chiếm tỉ trọng lớn như thế (Pháp 80%), Đức hay lắm nhưng sao cứ phải mua điện của Pháp ? Xin mọi người khi nói về khoa học nên khách quan.

    Xin lỗi mọi người và xin hết

    Trả lờiXóa
  51. Xin. Chào Bác vừa comment ở trên,

    1- Loạt bài của tác giả Hoàng Xuân Phú, với cách lập luận sắc bén, trí tuệ và rất minh bạch như mọi người đã thấy, đã nhận được sự tán thưởng, đồng tình của dư luận. Tất cả các comment đều được Hiển Thị, chỉ trừ vài COMMENTS có lời lẽ xúc phạm mang tính cá nhân, cay cú, không vì mục đích tranh luận học thuật thì chúng tôi không cho Hiển Thị.

    Tác giả Hoàng Xuân Phú (không phải NXP - Nguyễn Xuân Phú như bạn viết) rất cầu Thị và sẵn sàng tranh luận.

    2 -Bác viết: Cháu vẫn hay xem Trang Boxit của Bác. Bác nhầm chỗ này rồi! Trang boxit là do nhóm các nhà trí thức: Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Nguyễn Thế Hùng Chủ Trương và điều hành. Trang Bkoxit không phải của Nguyễn Xuân Diện.

    Xem ra, bác Cần đọc nhiều hơn, nếu muốn COMMENTS và phản biện tại đây!

    Chúc Bác nhiều sức khoẻ!
    kính thư
    Nguyễn Xuân Diện

    Trả lờiXóa
  52. Cảm ơn chủ blog đã trả lời và nhận xét thẳng thắn , bản thân người viết không phải là hiểu biết nhiều nên chỉ muốn giải thích thắc mắc về lĩnh vực bản thân biết nên trước tiên mong muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc đến bác Nguyễn Xuân Diện và đến viện sĩ Hoàng Xuân Phú về những nhầm lẫn ở trên. Sau đó là mong muốn được hiểu sâu hơn những lập luận của viện sĩ H.X.P vì hàng năm mình vẫn nghe những thuyết giảng của bác Nguyễn Khắc Nhẫn về ko tán thành điện hạt nhân, những nguy cơ của nó nhưng ko hề đi kèm cách thức giải quyết tình hình thiếu năng lượng do đó mà không có sức thuyết phục cao.

    Xin chúc chủ Blog mạnh khỏe và sớm được xem câu trả lời của viện sĩ H.X.P.

    Trả lờiXóa
  53. tôi là nhà khoa học đọc xong hài viết hạt nhân của Hoàng xuân Phú nó mới hay làm sao, phải đọc đi đọc lại. Tuy nhiên nếu mục tiêu của tất cả các bài viết nhằm chấm dứt việc đầu tư Điện hạt nhân là hơi bị khó, với khả năng của mình, mình xin hiến kế như sau: Bước 1 Bác Diện huy động viết đơn với tất các chữ ký gởi quốc hội về việc ông Vương Hữu Tấn viết dự án không chuẩn và đính kèm nội dung bài viết của Bác Phú về điện hạt nhân và đề nghị ông Tấn trả lời cụ thể bằng văn bản về mặt an toàn hạt nhân, đã thực hiện như thế nào tại các nước chuyển giao công nghệ, ở nước đó họ đã làm như thế nào và đã có cơ quan quan nào chứng nhận họ có thể giải quyết dứt điểm chất thải. Giá được tính như thế nào? Ông Tấn có thể so sánh cách tính của mình với cách tính của Bác Phú.... nếu nhận thấy sai và đồng ý sửa thì gởi văn bản của ông đến quốc hội, nếu Ông không trả lời đúng thời han hay trả lời không hợp lý sẽ thực hiện bước 2 là kiện ra tòa hành chánh, các bác ạ tất cả mọi việc phải tuân thủ theo đúng trình tự quy định tòa hành chính. khi đã đúng trình tự về thủ tục tòa hành chính buộc phải thụ lý hồ sơ.Tại tòa hành chính sẽ diễn ra tranh luận hai phía chắc chắn phía bên ông Tấn sẽ sai, căn cứ theo kết luận của tòa sẽ gởi đến quốc hội, Căn cứ kết luận của Tòa Hành chính về mặt pháp lý sẽ chặt chẽ hơn so với theo ý kiến chung chung của nhiều nhân sĩ như các bác đang làm. Với hàng trăm phiếu thuận của đại biểu quốc hội và đề xuất của chính phủ, và các văn bản ký kết giữa hai chính phủ hoàn toàn không thể trả lời với đối tác là đỉnh chỉ hợp đồng do một số người dân chưa bằng lòng, khi đó sẽ rất khó cho thủ tướng trong công việc ký kết các dự án khác, vì su khi ký và đã thông qua quốc hội chỉ vì một số cá nhân không đồng ý phải dừng lại. Nếu việc dừng Dự án do kết luận của tòa án, quốc hội về việc sai lầm do việc viết và xây dựng dự án của cơ quan tham mưu nó tạo điều kiện thuật lợi hơn cho Thủ Tướng khi cắt hợp đồng với đối tác và dễ dàng đối với quốc hội.

    Trả lờiXóa
  54. Tôt nhât cứ xây làng Hạt nhân như Chung cư cao câp mời tât cả những người tán thành và người lập dự án Nhà máy điện hạt nhân và những người kiên trì xây nhà máy ĐHN cùng côn cháu đến ở.Lập sẵn cả nghĩa trang cho họ an tâm ở đó khi chêt.Lập cả Bệnh viện tâm thần và mua sẵn giấy but cho họ viêt Hồi kí và Di chuc. Tât cả đặt cach lò phản ứng 500 m như lời đảm bảo của chuyên gia X trươc Quôc hội thế là toàn dân ung dung hưởng điện gía rẻ. Tuy vậy cần nhăc họ bàn giao biệt thự, trang âp...ở thủ đô mở rộng,ở TPHCM và ở mọi miền để dân NT,BT và những người vô gia cư cả nươc dến tá tuc

    Trả lờiXóa