Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

KẾT LUẬN RỒI: MẠO NHẬN LÀ TIẾN SĨ ! CHỈ CÓ CÁI THỨ TRƯỞNG LÀ THẬT THÔI

Bằng của Thứ trưởng Cao Minh Quang không phải bằng tiến sĩ

Thứ Tư, 26.10.2011 | 08:21 (GMT + 7) 

Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng giáo dục - Bộ GDĐT vừa có văn bản trả lời đơn của ông Cao Minh Quang - Thứ trưởng Bộ Y tế - về việc văn bằng của ông Quang không phải là bằng tiến sĩ.

Thứ trưởng Cao Minh Quang - Ảnh: Việt Dũng

Cụ thể, trên cơ sở các thông tin liên quan đến Trường Đại học Uppsala, hệ thống văn bằng sau đại học nói chung và trình độ “Licentiatexamen” nói riêng của Thụy Điển, hệ thống văn bằng của Thụy Điển theo tài liệu của Cơ quan Quản lý giáo dục đại học Thụy Điển và thư trả lời của Trung tâm Lưu trữ dữ liệu sinh viên Trường Đại học Uppsala, Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng giáo dục khẳng định: Trong hệ thống giáo dục của Thụy Điển, văn bằng “Licentiatexamen” mà ông Cao Minh Quang nhận được từ Trường Đại học Uppsala chỉ là văn bằng trình độ trung gian (Intermediate Degree), chưa phải là bằng tiến sĩ (Ph.D).   

Được biết trước đây, Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Trần Văn Nhung (trước khi về hưu) đã ký xác nhận cho ông Cao Minh Quang có văn bằng tương đương tiến sĩ dược khoa. Cũng nhờ chữ ký đó, ông Cao Minh Quang nghiễm nhiên trở thành tiến sĩ, các cơ quan khác cũng mặc nhiên thừa nhận trình độ tiến sĩ của ông Quang vì đã được xác nhận của ông thứ trưởng Bộ GDĐT. Nay, Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng giáo dục lại xác nhận bằng ông Quang không phải là tiến sĩ.    


Lê Thanh Phong
Nguồn: Lao Động điện tử

TIN KHẨN: NGƯ DÂN QUẢNG NGÃI LẠI BỊ TÀU LẠ TẤN CÔNG

Ngư dân Quảng Ngãi lại bị tàu lạ tông


Thứ tư 26/10/2011 08:01 

ANTĐ - Chiều 25/10, Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Ngãi cho biết đang điều tra làm rõ vụ một tàu cá ở xã Nghĩa An, huyện Tư Nghĩa, bị tông, làm một ngư dân bị thương.

Được biết vào khoảng 22h30 ngày 24/10, tại vùng biển xã Nghĩa An, huyện Tư Nghĩa, chiếc tàu cá mang số hiệu QNG 9222 TS, của ông Trần Ngọc Nga, ở cùng địa phương, trên tàu có 12 ngư dân, đã bị một tàu lạ đâm, làm một ngư dân rơi xuống biển và bị thương; còn thân tàu bị hư hỏng nặng, đồng thời làm khoảng 2000 lít dầu tràn ra khoang.


Ngư dân bị vết thương trên đầu


Tàu bị tông cập bến cảng Sa Kỳ

Để tàu khỏi bị chìm, cùng với bơm toàn bộ số dầu tràn xuống biển, ngư dân đã phải sửa chữa phần thân bị hư hỏng. Đến sáng sớm 25/10, chiếc tàu chạy và cập cảng Sa Kỳ, xã Bình Châu, an toàn.

Theo ông Trần Ngọc Nga vụ tai nạn đã làm thiệt hại khoảng 150 triệu đồng.                 

Thái Thụy

KỲ DUYÊN: SỐ PHẬN ĐỘC TÀI

SỐ PHẬN ĐỘC TÀI
Kỳ Duyên

Quyền lực là đỉnh cao tham vọng của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực.

Những ngày qua, cả thế giới chấn động trước thông tin cựu lãnh đạo Lybia- M. Gaddafi, người được mệnh danh "vua của các vị vua" bị bắt sống, bị chết thê thảm và bị kéo lê ngay trên chính thị trấn quê hương Sirte, giữa sự hỗn loạn của giao tranh, một bên là quân nổi dậy, và một bên là đám tàn quân trung thành.

Một con người suốt 42 năm cai trị độc đoán, khát máu và "đồng bóng" đã tàn sát 20 vạn người dân lương thiện, 52 ngàn tù nhân, và 6 tháng qua, giết 20 ngàn người dân nổi dậy. Ra lệnh giết đồng bào, đồng loại không ghê tay, vậy mà khi bị nòng súng chĩa thẳng vào đầu đã van xin hoảng sợ: "Xin đừng bắn". Nhưng ông ta cũng đã không thoát khỏi cái chết.

Kinh khủng và cũng thật hiếm có, hàng trăm người Libya đã xếp hàng, mặt bịt khẩu trang chờ xem thi thể vấy máu của M.Gaddafi được đặt trong một máy giữ lạnh, vốn để trữ thịt, tại một trung tâm mua sắm. Đó là sự chờ đợi suốt 42 năm nhọc nhằn, khổ ải của họ.

Sinh ra trong sự hoan hỉ của ruột thịt, họ hàng. Chết đi trong sự hoan hỉ, mừng vui của đồng bào mình. Có gì bi thảm hơn thế cho số phận một quân vương?
 

Người dân Libya tập trung tại quảng trường Martyrs tại thủ đô Tripoli ngay sau khi nghe tin nhà lãnh đạo Mummar Gaddafi đã bị giết tại Sirte, quê hương ông. Ảnh: Reuters

Số phận những nhân vật lịch sử 

M.Gaddafi không phải người đầu tiên. 

Trước đó, vào ngày 30/12/2006, cả thế giới chấn động và căng thẳng chứng kiến số phận của cựu tổng thống Iraq- S. Hussein. Bị bắt khi đang ẩn náu trong một chiếc hầm tại Ad Dawr, cách phía nam Baghdad khoảng 30km, sau 250 ngày chạy trốn, cuối cùng S. Hussein cũng phải bước lên giá treo cổ.
.
Chợt nhớ câu của Hoàng đế Pháp Napoléon: Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch chỉ có một bước!

Con người hùng một thời lẫy lừng, có gương mặt rất đàn ông, với bộ ria mép cũng mang vẻ "đầy quyền lực" như chủ nó, khi đó, gầy gò trong chiếc sơ mi trắng, tay cầm chặt cuốn kinh Koran. Nhưng Chúa Trời cũng đã không cứu thoát được S. Hussein trước tội ác chống lại loài người. 

Chỉ ngay trong thập kỳ đầu tiên của thế kỷ 21, nhân loại đã chứng kiến hai bậc quân vương- S. Hussein, và M. Gaddafi, từ ngai vàng bước lên giá treo cổ, hoặc chết thảm, hệt những câu chuyện lịch sử cổ đại, hay cổ tích "ngày xửa, ngày xưa...". Còn những ai ai nữa tiếp theo?
.

Nhìn ngược thời gian, chợt nhận ra, đã có không ít nhân vật lịch sử có chung một số phận như S. Hussein, M. Gaddafi cho dù sự kết thúc có thể rất khác biệt, tùy tính cách, hoàn cảnh và cả số phận

Đó là Adolf Hitler, mà tên tuổi luôn gắn liền với một khái niệm khiến cả nhân loại ghê sợ - phát xít. Tháng 4/1945, biết rõ "ngày tàn của bạo chúa" đến gần, trùm phát xít A. Hitler chuẩn bị rất kỹ cho cái chết của mình. Hệt như khi tính toán kỹ càng để ra lệnh lùa sáu triệu người dân Do Thái vô tội vào các lò thiêu. Kỹ càng đến mức- trước đó chỉ hai ngày, ông ta kết hôn với Eva Braun, người bạn gái, người đàn bà trung thành và tận tụy. Và kỹ càng cho cả cái chết, khi tiêm thử thuốc độc cho một con chó.




Từng sống sót qua vô vàn những vụ ám sát, nhưng cuối cùng A. Hitler phải tự bắn vào đầu mình bằng khẩu súng ngắn Walther. Từng thiếu hàng triệu người dân Do Thái vô tội, nhưng cho đến những năm tháng này, ông ta vẫn bị cả nhân loại "thiêu" trong sự căm phẫn và kinh tởm vì man rợ tột cùng.

Đó là Benito Mussolini, Thủ tướng của chế độ độc tài và phát xít Ý (Italia), thân hữu và là đồng minh của A.Hitler. Khi A.Hitler tự sát cùng vợ (ngày 30/4/1945), trước đó hai ngày, 28/4/1945, B. Mussolini cùng nhân tình Clara Petacci toan bỏ trốn sang Thụy Sĩ nhưng bị quân cộng sản kháng chiến Ý bắt, và bị bắn tại làng Giulino di Mezzegra, cùng Clara Petacci và những người tùy tùng.

.

Quá căm giận kẻ độc tài, những người dân Ý giẫm đạp, đấm đá, làm tan nát thi thể đã đầm đìa máu của ông ta. Và họ treo trên những chiếc móc thịt. Kẻ phát xít đã phải trả giá bằng những đòn thù kiểu... phát xít, mà người ta không chút ân hận, day dứt lương tâm. Âu đó cũng là cái giá khủng khiếp phải trả cho sự độc tài và vô nhân tính.

Đó là Ion Antonescu, từng là lãnh đạo thời chiến của Romania và bị đổ trách nhiệm cho cái chết của 400.000 người. Cuối cùng, năm 1946 ông ta bị khởi tố về tội ác chiến tranh, tội ác chống lại hoà bình và mưu phản. Bị xử bắn trên chính cánh đồng, mảnh đất đã nuôi dưỡng ông ta bằng hạt lúa mì mọng sữa, nhưng ông ta đã trả cho đời bằng sự tàn nhẫn sát sinh. Để nhận lại, cuối cùng, là những phát súng bắn thẳng cũng lạnh lùng không kém của những người lính. Lúc đó là ngày 1/6/1946.



Đó là Rafael Trujillo, nhà độc tài của Cộng hoà Dominican. Trujillo, thường được gọi là El Jefe (Ông chủ). R. Trujillo đã cai trị đúng tính cách Ông chủ, tạo ra một chế độ tàn bạo nhất trong suốt 30 năm (1930 -1961), với tra tấn và giết chóc.

R. Trujillo bị tố cáo về hành vi diệt chủng, khi năm 1937, ra lệnh sát hại 20 nghìn người dân Haiti làm việc tại các đồn điền trồng mía ở hai bên bờ sông Thảm Sát (Massacre). Tổng cộng đã có hơn 50.000 người thiệt mạng trong thời kỳ R. Trujillo cai trị.

.

Và rồi đến lượt R. Trujillo bị diệt, vào đêm 30/5/1961, hệt cảnh tượng trong một bộ phim cao bồi Mỹ, khi ông ta đang trên đường từ thủ đô tới San Cristobal, nơi cô bồ trẻ đang chờ, theo đúng triết lý nhân sinh: Có ân báo ân, có oán báo oán!


Và đó là Nicolae Ceausescu, Tổng Thư ký Đảng Lao động Romania, sau này là Đảng CS Romania- từ năm 1965 đến năm 1989. Cái chết của vợ chồng N. Ceausescu đã làm chấn động cả thế giới những năm tháng đó.

N. Ceauşescu đạt tới đỉnh cao của sự độc tài, gắn với một đời sống gia đình cực kỳ xa hoa. Tự trao cho mình các danh hiệu "Conducător" (lãnh tụ) và "Geniul din Carpaţi" (Thiên tài của người Carpathian), đưa vợ mình là Elena cùng các thành viên trong gia đình vào các chức vụ trong chính phủ, ông ta không nghĩ rằng một kết cục khác đang chờ đợi phía trước.
.

Tháng 12/ 1989, Chính phủ ông N. Ceausescu bị lật đổ bởi một cuộc đảo chính quân sự. Hai vợ chồng N. Ceausescu đã bị toà án quân sự xử tử hình, chỉ sau 90 phút xét xử, vì các tội làm giàu trái phép, diệt chủng và bị hành quyết tại chính nơi lẩn trốn của họ. Đó là ngày 25/12/1989, đúng ngày Chúa Phục sinh. Cũng là ngày N. Ceauşescu xuống địa ngục.

Từ chỗ "tuyệt vời" đến chỗ lố bịch

Số phận của những nhân vật lịch sử trong quá khứ, nay lại gặp số phận những nhân vật lịch sử trong hiện tại. Chen chúc gặp nhau dưới địa ngục, những nhà độc tài, những trùm phát xít ấy nói với nhau điều gì nhỉ?

Như M. Gaddafi, 27 tuổi đã bước lên ngai vàng trị vì, được tung hô như một vị anh hùng, để 42 năm sau, chết thê thảm trên con đường đầy cát bụi, trộn lẫn máu của ông ta và thuốc súng của phiến quân.

.


Liệu M. Gaddafi và họ- những nhân vật lịch sử tàn bạo- có ngộ ra một điều- sự độc tài, tham lam và thù hằn dân chủ cũng đồng thời là con đường dẫn đến kết thúc của họ một cách nhanh nhất? Nhưng chắc chắn sẽ có nhiều quân vương của các quốc gia độc đoán, độc tài run sợ, khi nhìn vào số phận của M.Gaddafi, của S. Hussein. 

Sống có thể được muôn nghìn lời tung hô. Nhưng chết đi cũng vẫn nhận được muôn nghìn lời nguyền rủa. Sự nguyền rủa, đau đớn thay, có khi còn đến sớm hơn, khi họ vẫn ngự trị và chưa kịp nằm xuống. Đó là vinh hạnh và bất hạnh của các bậc quân vương, tùy tài năng, đức độ, phẩm cách của họ. 

Quyền lực là đỉnh cao tham vọng của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực. 

Nó có khoảng cách của 42 năm trị vì, như với M.Gaddafi, hay 24 năm như với S. Hussein. Nhưng có khi nó rất mong manh- chỉ là đường kính tính bằng xăng ti mét của một sợi dây thòng lọng. Hay một tiếng "đoàng" cụt lủn, lạnh tanh vang lên. 

Chợt nhớ câu của Hoàng đế Pháp Napoléon: Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch chỉ có một bước!


NGUYỄN TRỌNG VĨNH: NHÂN ĐỌC TUYÊN BỐ CHUNG VIỆT - TRUNG

 

Nhân đọc các văn bản được ký kết trong chuyến thăm Trung Quốc 

của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng

Nguyễn Trọng Vĩnh

Đọc bản thỏa thuận giữa 2 Tổng Bí thư đăng trên báo Nhân dân ngày 12/10, bản về thỏa thuận trên biển và bản tuyên bố chung Việt Nam – Trung Quốc ngày 16/10/2011, tôi có cảm tưởng là các văn bản đã được Trung Quốc soạn thảo sẵn, đoàn Việt Nam có thêm bớt đôi chỗ để thành văn bản thỏa thuận giữa “hai nhà lãnh đạo”, giữa “hai bên”. Do Trung Quốc soạn thảo hoặc nêu ra trước, nên chứa đựng nhiều lời lẽ thân thiện giả dối, không đúng thực tế, chủ yếu là có lợi cho Trung Quốccó chỗ có tính chất ràng buộc Việt Nam. Có những đoạn, những câu mập mờ, khó hiểu.

Vẫn lại “phương châm 16 chữ” “tinh thần 4 tốt”, nhưng khi lập lại quan hệ bình thường, Trung Quốc có thực hiện đâu!

Nào đâm chìm tàu cá, bắt, bắn ngư dân Việt Nam, bắt tàu cá của ngư dân hoạt động trong vùng biển của Việt Nam, tịch thu tài sản, ngư cụ, đòi tiền chuộc, cấm, đuổi ngư dân ta đánh cá trong lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, cắt cáp tàu Bình Minh 2, phá cáp tàu Viking II, gần đây “Hoàn cầu thời báo, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung Quốc còn dọa đánh Việt Nam (và Philippines), phát ngôn: “giết những con gà để dọa bầy khỉ”… Thế mà là “hữu nghị và 4 tốt” à? Thật là giả dối một cách trắng trợn.

“Khẳng định tình hữu nghị Việt-Trung là tài sản quý báu của hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước… truyền mãi cho các thế hệ mai sau” (!). Cướp đảo Hoàng Sa của Việt Nam, đánh Việt Nam năm 1979 giết hại nhân dân, tàn phá các tỉnh biên giới của Việt Nam, bắn giết bộ đội đồn trú Việt Nam, chiếm cao điểm 1509 trong huyện Vị Xuyên, Hà Giang và bao nhiêu hành động ngang ngược gây hấn ở biển Đông như nói trên… đâu phải là tình hữu nghị và tài sản quý báu của nhân dân Việt Nam. “…Truyền mãi cho các thế hệ mai sau” là điều không thể có trên thực tế. Lãnh tụ của Trung Quốc Mao Trạch Đông đã từng nói rất đúng là: “Không có kẻ thù vĩnh viễn không có bạn vĩnh viễn”. Ví như trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của Việt Nam thì Trung Quốc là bạn của Việt Nam. Nhưng đến khi Trung Quốc đem quân tấn công các tỉnh biên giới Việt Nam năm 1979 thì đâu còn bạn nữa, Trung Quốc đã trở thành kẻ thù của nhân dân Việt Nam hai năm rõ mười. Và khi bình thường hóa quan hệ trở lại thì hai bên lại là bạn của nhau. Cuối tháng 9/2011 tờ Hoàn cầu thời báo cơ quan ngôn luận của Đảng cộng sản Trung Quốc dọa đánh Việt Nam và Philippines; nếu sau này Trung Quốc đánh Việt Nam thật thì Trung Quốc đương nhiên lại là kẻ thù của Việt Nam, chứ làm sao mà bạn lại đi giết bạn được. Đối với Mỹ cũng vậy, khi Mỹ đổ quân vào đánh Việt Nam thì Mỹ là kẻ thù của Việt Nam. Sau khi khép lại quá khứ, lập lại quan hệ ngoại giao với nhau, làm ăn buôn bán với nhau, lãnh đạo đến thăm viếng nhau, thì Mỹ cũng là bạn của Việt Nam như các nước khác.

Điểm 3 trong hội đàm nêu: “Hai bên quan tâm giáo dục các tầng lớp nhân dân về tình đoàn kết hữu nghị truyền thống giữa hai Đảng, hai Nước”… nhưng trên thực tế thì lâu nay Trung Quốc thường xuyên tuyên truyền giáo dục trong dân và các trường học rằng “toàn bộ Nam Hải (biển Đông) và các quần đảo là thuộc Trung Quốc, bị Việt Nam và Philippines xâm chiếm, cần phải thu hồi”, làm cho nhân dân Trung Quốc hiểu lầm, báo chí Trung Quốc từng lăng mạ Việt Nam bằng đủ mọi ngôn từ bỉ ổi, gần đây Hoàn cầu thời báo lại nói: “Việt Nam và Philippines là hai kẻ quấy rối phải kiên quyết diệt trừ”… Còn về phía Việt Nam thì chưa hề công khai tuyên truyền cho nhân dân biết rõ về chủ quyền biển, đảo của mình và những việc Trung Quốc hoành hành ngang ngược, gây hấn ở biển Đông, đôi khi báo chí Việt Nam còn né tránh dùng từ “tàu lạ” đâm tàu cá của ngư dân ta trên biển. “Giáo dục về truyền thống đoàn kết hữu nghị giữa hai Đảng hai Nước” là như thế sao? Rõ ràng là lừa bịp và mâu thuẫn với thực tế!

Điểm 8 nêu vấn đề “bảo vệ môi trường”, bảo vệ và sử dụng nguồn nước”… Thực tế thì Trung Quốc đang phá hoại môi trường của Việt Nam trong khi khai thác bauxite ở Tây Nguyên và các điểm khai thác vàng ở Bắc Kạn, Sóc Sơn. Sử dụng nguồn nước, thì Trung Quốc xây hàng loạt đập trên thượng nguồn sông Mê Kông đe dọa Nam Bộ Việt Nam vào mùa khô thiếu nước ngọt cho vùng nuôi cá da trơn, cho vùng cây trái và vùng lúa, vì nước mặn sẽ dâng sâu vào nội địa.

Trong tuyên bố chung có nêu những ý như thúc đẩy hợp tác “lâm nghiệp”, “khoáng sản”, “khai thác dầu khí” ở biển Đông… xây dựng khu “hợp tác kinh tế biên giới” v.v. hoàn toàn có lợi cho Trung Quốc. Trung Quốc đã mua hàng mấy ngàn hécta rừng biên giới Việt Nam, khai thác bauxite, đá quý Tây Nguyên, vàng Bắc Kạn, Sóc Sơn, đòi khai thác dầu khí… Việt Nam có sang Trung Quốc để hợp tác rừng, khai thác khoáng sản gì đâu. Nói “hợp tác” thực chất là để đáp ứng hơn nữa yêu cầu của Trung Quốc thôi. Đã có nhiều cửa khẩu biên giới, đã giao lưu thương mại, xuất nhập khẩu chính ngạch tiểu ngạch, cần gì xây dựng “khu hợp tác kinh tế biên giới” chiếm hơn 8 đến 10 km2? Có “khu hợp tác kinh tế biên giới” thì Trung Quốc sẽ có nhiều cơ hội để xây dựng cửa hàng, trụ sở công ty, nhà ở nhân viên trên phần đất của Việt Nam trong khu kinh tế “chung nhau” ấy, coi chừng lâu dần Việt Nam sẽ mất to, đất của việt Nam sẽ trở thành đất của Trung Quốc theo kiểu “điểm nối đường ray” năm xưa đưa đến mất hết cả một rẻo đất từ “Hữu Nghị quan” đến “Chợ Tân Thanh”! Không gì hơn là phải luôn luôn cảnh giác với âm mưu thâm hiểm của Trung Quốc!

Trong tuyên bố chung còn có đoạn “mở rộng giao lưu hợp tác giữa các địa phương hai nước, nhất là các tỉnh giáp biển, giáp biên giới hai nước như Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Điện Biên, Lai Châu, Quảng Ninh của Việt Nam (rất nhiều tỉnh) với Quảng Tây, Quảng Đông, Vân Nam, Hải Nam của Trung Quốc”. Các tỉnh của Việt Nam sẽ được gì? Có chăng đối tác sẽ “viện trợ” cho một khoản tiền nào đó, ngược lại phía Trung Quốc sẽ có rất nhiều cái lợi. Đã “hợp tác” thì “thân thiện”, thân thiện thì tạo mọi điều kiện dễ dàng cho nhau, Trung Quốc sẽ lợi dụng thực hiện di dân, sẽ gạ mua, thuê rừng, thuê đất trống đồi trọc (dài hạn) nguy hiểm cho an ninh quốc gia chúng ta. Thương lái của họ dễ dàng vào mua “móng trâu”, “rễ hồi”, dễ dàng tuồn hàng rẻ kém phẩm chất và độc hại, hàng lậu vào khắp nơi, từ đó chảy sâu vào nội địa. Người bên họ sẽ có thể tự do đi khắp nơi điều tra tài nguyên, điều tra địa thế để sau này thực hiện ý đồ ý ích kỷ và cực kỳ nham hiểm.
Trong tuyên bố nêu “Tăng cường định hướng dư luận, quản lý báo chí”. Có nghĩa là Việt Nam phải bịt miệng báo chí, bưng bít thông tin, không được đả động đến Trung Quốc, phải nói dối công chúng, cấm đoán, đe nẹt người nói lên sự thật, đàn áp người biểu tình chống Trung Quốc dù Trung Quốc gây hấn. Thử hỏi Việt Nam lợi hay hại, được hay mất trên cái chủ trương “định hướng” này?

Điểm 9 trong hội đàm giữa 2 Tổng bí thư, Hồ Cẩm Đào nêu “kiên trì hiệp thương hữu nghị quyết không để vấn đề gì, bất cứ thế lực nào chia rẽ quan hệ hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước”. Việc gì chia rẽ, ai chia rẽ? Chính là Trung Quốc! Những việc như bắn giết nhân dân các tỉnh biên giới, tàn phá các tỉnh biên giới của Việt Nam và biết bao hành động ngang ngược gây hấn của Trung Quốc ở biển Đông đã chia rẽ quan hệ 2 nước, không nên đổ cho ai cho thế lực nào chia rẽ cả. Cách nói “đổ vấy” vô duyên này nhân dân Việt Nam vốn quen tai từ lâu nay rồi!

Điều 7 trong tuyên bố chung ghi “tăng cường trao đổi và “hợp tác” trong các diễn đàn đa phương trong đó có diễn đàn ASEAN, ASEAN + 1, ASEAN + 3,… là có ý tứ trói buộc Việt Nam không nên phát biểu trái với Trung Quốc. Không thể được! Việt Nam phải đưa các cứ liệu lịch sử có giá trị của mình về chủ quyền đảo, biển để mọi người rõ giữa Việt Nam và Trung Quốc ai phải ai trái chứ!

Trong hội đàm giữa hai Tổng bí thư có câu: “hai bên nhấn mạnh sự tôn trọng, hiểu biết, tin cậy lẫn nhau, hợp tác và tuân thủ đầy đủ các nguyên tắc cơ bản của Hiến chương Liên hợp quốc, và luật pháp quốc tế… Văn bản về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển cũng ghi “…Căn cứ chế độ pháp lý và nguyên tắc được xác định bởi luật pháp quốc tế trong đó có công ước Liên hợp quốc về luật biển năm 1982, nỗ lực tìm kiếm giải pháp…” (nhưng trong “Tuyên bố chung” không nêu). Nếu thật sự thực hiện như trên thì TQ chỉ việc cắt cái “lưỡi bò” ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế và lãnh hải của Việt Nam; từ nay không xâm phạm vùng biển Việt Nam; không đâm chìm, bắt tàu cá, không đuổi ngư dân Việt Nam hoạt động trên biển của mình; không ngăn cản các công ty của nước ngoài hợp tác thăm dò, khai thác dầu khí với Việt Nam nữa… Hãy làm ngay các việc ấy đi thì tình hình tự khắc sẽ bớt căng thẳng.

Về bản thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển:

Điểm 1 ghi “lấy đại cục quan hệ 2 nước làm trọng”. Đâu có được! Tôn trọng chủ quyền biển, đảo của Việt Nam mới phải được coi làm trọng hơn cả. Lại đế thêm “kiên trì thông qua hữu nghị xử lý và giải quyết thỏa đáng…”. Thế nào là thỏa đáng? “Hiệp thương hai bên tức là đàm phán song phương”, song phương thì Việt Nam bị chia rẽ với các nước ASEAN và vô hình trung từ chối sự ủng hộ của các nước đối với mình. Điều này rất phù hợp với khẩu vị của TQ vốn lâu nay rất “sợ quốc tế hóa” và “đàm phám đa phương”.

Điểm 4 ghi “tích cực nghiên cứu, bàn bạc vấn đề hợp tác cùng phát triển (khai thác)…”. Không thể “hợp tác cùng khai thác” theo kiểu người lãnh đạo Trung Quốc thường nói trước đây: “chủ quyền về ta, gác tranh chấp cùng khai thác”. Tài nguyên dầu khí ở biển Đông vốn nằm trong thềm lục địa, lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Công ty các nước dù là Anh, Mỹ, Canada, Ấn Độ muốn hợp tác thăm dò khai thác với việt Nam đều phải ký hợp đồng với công ty Việt Nam. Trung quốc cũng vậy. Muốn “hợp tác khai thác cũng phải tôn trọng chủ quyền của Việt Nam, ký hợp đồng như các nước khác.

Ngoài ra còn những chỗ mập mờ như: 1. “thực hiện kế hoạch hợp tác giữa Đảng CS Việt Nam và Đảng CS Trung Quốc trong giai đoạn 2011-2015”. Nội dung mục đích là gì?; 2. “…phù hợp với nhận thức chung đã đạt được giữa 2 Đảng và 2 Nước”, khi nào, nội dung thế nào?; 3. Về chủ quyền trên biển “thảo luận về những giải pháp mang tính độc lập, tạm thời mà không ảnh hưởng tới lập trường và chủ trương của 2 bên”. Là như thế nào? Những điều mập mờ khó hiểu này cần minh bạch cho dân biết, đúng với tinh thần… “là chủ, dân biết, dân kiểm tra”.

23-10-2011
N.T.V.

ĐOAN TRANG: GIAO BAN VỚI HTV

GIAO BAN VỚI HTV


(NCTG) Ở các tòa soạn báo, hay có những cuộc họp định kỳ (hàng tháng, hàng tuần, hàng ngày, thậm chí hàng buổi như ở Ban Thời sự - Đài Truyền hìnhh) gọi là “giao ban”.


Bản tin thời sự gây nhiều bất bình trong công luận - Ảnh chụp màn hình

Tại đó, ban biên tập, thư ký tòa soạn, những người phụ trách khối nội dung… hay nói chung là lãnh đạo, sẽ nhận xét những tin bài nổi bật trong tháng/tuần/ngày/buổi vừa qua, cho ý kiến đánh giá - chỉ đạo, nêu ra các lỗi nghiệp vụ, thưởng và phạt các phóng viên tương ứng.

Ðặt giả thiết, nếu người viết những dòng này là lãnh đạo (của Đài Truyền hình Hà Nội - HTV), tại cuộc họp giao ban sau
bản tin thời sự tối 21/8 về “một nhóm người tụ tập biểu tình, gây rối”, tôi sẽ nhận xét “quân” của mình sao nhỉ?

Hình ảnh và lời bình khớp nhau như thế nào?


Trong phóng sự truyền hình, phim tài liệu, hình ảnh và lời bình phải gắn bó với nhau một cách hài hòa. Tốt nhất là “lời bình hơi vượt ra ngoài hình ảnh một chút”, tức là nói những điều hình ảnh không truyền tải/ minh họa hết được.


Có hai dạng lỗi lớn như sau:


- Hình ảnh và lời bình chồng chéo, trùng lặp.
Ví dụ kinh điển là, sẽ không gì tẻ nhạt hơn là trên khuôn hình hiện một cánh đồng lúa vàng, lời bình kèm theo: “Đồng lúa”; “Đây là cánh đồng lúa vàng”; “Các bạn đang ngắm một cánh đồng lúa vàng”…

- Hình ảnh và lời bình không khớp nhau, hình một đằng, lời một nẻo.
Ví dụ thế này: Biên tập viên truyền hình (tạm gọi là “phóng viên” - PV) đưa tin về vụ chị N.T.H. chết vì giải phẫu nâng ngực ở cơ sở thẩm mỹ A. Khi phóng viên đến hiện trường, chủ cơ sở đã bỏ đi, nhà khóa cửa. PV bèn xử lý phóng sự như sau:

Hình ảnh: Toàn cảnh cơ sở thẩm mỹ A, nhìn từ bên ngoài. Hai cánh cửa sắt đóng kín, phía trên là tấm biển: “
Thẩm mỹ viện A”. (Lời bình: “… Làm đẹp là nhu cầu chính đáng của người dân, đặc biệt là chị em phụ nữ…”).

Chuyển cảnh. Toàn cảnh: Quán cóc bên kia đường, đối diện cơ sở thẩm mỹ A. Một toán thanh niên ngồi uống trà đá, hút thuốc. (Lời bình nối tiếp câu trên:
“… Ngày càng có nhiều người có nhu cầu làm đẹp…”).

Cách xử lý hình ảnh và lời bình như thế sẽ khiến khán giả mặc nhiên nghĩ rằng toán thanh niên ngồi trà đá trong quán nước kia là những người có nhu cầu làm đẹp.


Ví dụ khác: Phóng viên đưa tin Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đi Mỹ.


Hình ảnh: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng rảo bước cùng các cán bộ, vệ sĩ… trên sân bay, chuẩn bị lên máy bay. (Lời bình:
“Cùng đi với Thủ tướng là đoàn các quan chức cao cấp của Đảng và Nhà nước. Trong chuyến đi này, Thủ tướng sẽ có cuộc gặp với…”).

Chuyển cảnh. Trung cảnh: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đứng trước cửa máy bay, cười, vẫy tay chào những người ra tiễn đứng dưới đường băng. (Lời bình nối tiếp câu trên:
“… (sẽ có cuộc gặp với) một số doanh nghiệp cá tra, cá basa của Mỹ, để bàn về…”).

Cách dựng hình này khiến khán giả mặc nhiên nghĩ rằng ê-kíp truyền hình coi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là một doanh nhân mua bán cá tra, cá basa, hoặc ít nhất cũng nhầm như thế.


*
Trở lại với phóng sự của HTV1:

Hình ảnh những người biểu tình, trong đó có một số người mà công luận đã biết mặt như Nguyễn Văn Phương (lúc đó là nhân viên công ty Việt Long), GS. Huệ Chi, TS. Nguyễn Văn Khải (“ông già Ozone”), nhà văn Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang Thạch (tác giả sáng kiến “Tủ sách dòng họ”)…


Lời bình của HTV1: “
… Việc tham gia biểu tình lại trở thành tấm bia che chắn cho các thế lực thù địch phản động đằng sau đang ráo riết chia rẽ khối đại đoàn kết, kích động tư tưởng hằn thù dân tộc…”, “Lợi dụng vỏ bọc yêu nước, một nhóm người bị các thế lực phản động trong nước và nước ngoài kích động đã tụ tập biểu tình, hòng lôi kéo những người nhẹ dạ cả tin không nắm bắt thông tin đầy đủ, gây ảnh hưởng xấu đến an ninh trật tự, cản trở và chống đối lực lượng chức năng làm nhiệm vụ.” … 
 

Ðưa những hình ảnh này khi bình luận, HTV đã thể hiện đúng điều họ muốn khẳng định... 
- Ảnh chụp màn hình

Tuyệt! Lời bình khớp với hình ảnh một cách không thể hài hòa hơn, để thể hiện chính xác ý đồ của (các) tác giả phóng sự – cho rằng tất cả những người xuất hiện trên hình đều hoặc là phản động đi lợi dụng kẻ khác, hoặc là người nhẹ dạ cả tin bị phản động lợi dụng.

Ở đây xin mở ngoặc đơn nói thêm: khi “Nhà đài” bị một số trí thức đâm đơn kiện, Tòa án Đống Đa
xả thân bênh HTV, cho rằng: “Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội đưa tin về sự việc có hình ảnh các ông nhưng không nêu đích danh cụ thể ai, không xuyên tạc, cũng không có lời bình, nhận xét có nội dung vu khống, xúc phạm danh dự, nhân phẩm và gây thiệt hại đến cá nhân nào”.

Đến đây thì vấn đề nằm ở chỗ Tòa án phải xác định được những từ “
tấm bia che chắn”, “thế lực thù địch phản động”, “ráo riết chia rẽ khối đại đoàn kết”, “kích động tư tưởng hằn thù dân tộc”, “lợi dụng vỏ bọc yêu nước”, “hòng lôi kéo”, “nhẹ dạ cả tin”, “không nắm bắt thông tin đầy đủ”, “gây ảnh hưởng xấu”… có phải là “xúc phạm danh dự, nhân phẩm” hay không.

Nếu câu trả lời là “
không” thì chúng ta có thể yên tâm rằng “phản động” là yêu nước.

Cái nước mình nó khác!


Một trong những nguyên tắc của đạo đức nhà báo là trung thực và khách quan. Nếu một bài báo, một tác phẩm truyền hình đưa tin “phản ánh chính xác thực tế” mà chỉ nêu thực tế của một bên, thì vẫn sẽ là không trung thực, không khách quan.


Do đó, điều mà nhà báo nào cũng phải ý thức nằm lòng, là khi tác nghiệp, không được phép hùa vào theo ai đó, không được dùng từ ngữ gay gắt và ngoa ngoắt, không được ủng hộ lộ liễu một tổ chức nào, v.v… Nếu đưa tin cho rằng một nhóm người là “
phản động” hoặc bị “phản động lợi dụng”, nhà báo bắt buộc phải lấy ý kiến của ít nhất một người trong số đó hay nói cách khác, phải để các bên có cơ hội lên tiếng bình đẳng.

Một nguyên tắc khác là: “
Nếu sai, phải nhận!”. Nhà báo cũng như tờ báo phải có thái độ và cách hành xử đó. Đã sai là nhận trách nhiệm, nhận lỗi, và xin lỗi, bồi thường. Không có chuyện sử dụng uyển ngữ, nói tránh đi thành “nói lại cho rõ” chẳng hạn.

Ðương nhiên, đây là nguyên tắc đạo đức nhà báo theo chuẩn mực của Phương Tây và ở một phần đáng kể trên thế giới. Còn ở Việt Nam mình, có lẽ vẫn phải mượn ý nhà phê bình Hoàng Ngọc Hiến:
báo chí nó khác, khác ghê lắm!
Ðoan Trang
 

NHỮNG ĐIỀU KIỆN CẦN VÀ ĐỦ ĐỂ ĐỘC TÀI GADDFI SỤP ĐỔ

NHỮNG ĐIỀU KIỆN CẦN VÀ ĐỦ ĐỂ ĐỘC TÀI GADDFI SỤP ĐỔ
Bùi Công Tự

Nhìn tấm hình chụp thi thể ông Gaddafi tôi lại sực nhớ đến hình ảnh thi thể cựu lãnh tụ Đảng Cộng sản Rumani – ông Ceausescu – bị hành quyết năm 1989. Sao mà nó giống nhau thế, cũng đầy máu me, thảm hại vô cùng. Nhưng đó lại là cái kết thúc tất yếu cho những nhà độc tài.
Tôi nói “tất yếu” vì nó đúng quy luật lịch sử. Quy luật đó là tội ác phải bị trừng phạt. Mọi thể chế độc tài sớm muộn đều bị lật đổ. Kẻ độc tài nào càng tàn ác bao nhiêu thì con đường đưa hắn đến địa ngục càng ngắn bấy nhiêu!
Những ngày qua, báo chí đã đăng nhiều bài viết về tội ác của ông Gaddafi gây ra đối với đất nước và nhân dân Libya. Trên trang Tuần Việt Nam, nữ nhà báo Kỳ Duyên viết:
“Một con người suốt 42 năm cai trị độc đoán,khát máu và đồng bong đã tàn sát 20 vạn người dân lương thiện, 52 ngàn tù nhân và trong 6 tháng qua đã giết 20 ngàn người dân nổi dậy. Ra lệnh giết đồng bào, đồng lọai không ghê tay…”(TVN 25/10/2011)
Theo các tài liệu từ Liên Hợp Quốc, chính quyền của ông Gaddafi còn liên quan đến vụ đánh bom khủng bố do 2 người Libya thực hiện, làm nổ tung một chiếc máy bay chở khách khi bay trên bầu trời Scotland năm1988 làm thiệt mạng 270 người, trong đó có 14 trẻ em. Về vụ khủng bố này, để thóat khỏi sự trừng phạt của thế giới, chính quyền Gaddafi tháng 10/2002 đã phải chấp nhận chi một khỏan tiền rất lớn vào quỹ bồi thường cho các nạn nhân. Theo hãng Reuters không dưới 1,8 tỷ USD.
Chỉ cần những thong tin trên đây cũng đủ kết án nhà độc tài Gaddafi phạm tội diệt chủng, chống lại loài người. Ấy là chưa kể những hành vi như tra tấn tù nhân dã man, ăn chơi xa hoa và gia đình ông ta do tham nhũng mà có hàng vài chục tỷ  đô la gửi ở nhà băng nhiều nước và đầu tư ra nước ngoài.
Tất cả những tội lỗi ấy của ông Gaddafi đã làm cho sự căm phẫn của nhân dân Libya đối với ông ta lên cao tột độ và họ đã vùng lên.
Nhà độc tài Gaddafi đã phải đền tội. Dẫu đoạn đường trước mặt còn nhiều gập ghềnh, chông gai song lịch sử đất nước Libya đã thực sự đã mở sang trang mới, đến với nền dân chủ, bình đẳng và bác ái.
Tuy nhiên, thế giới chưa hết độc tài. Nhân dân nhiều quốc gia (như Syria, Yemen, Veneduyela, Bắc Triều Tiên…) vẫn đang bị các thể chế độc tài cai trị, dưới nhiều hình thức khác nhau. Độc tài là thể chế chính trị mà quyền lực quốc gia tập trung hết vào một người, một nhóm người hoặc một tổ chức chính trị. Nó trái với thể chế dân chủ là quyền lực quốc gia thuộc về nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Chúng ta thường gặp những từ ngữ như độc tài quân chủ, độc tài tư bản, độc tài phát xít, độc tài tôn giáo, độc tài cá nhân và … độc tài tập thể.v.v…
Dưới những thể chế độc tài, thời xa xưa thường chưa có pháp luật. Sau này các độc tài cũng đề ra pháp luật nhưng pháp luật ấy là để phục vụ cho người cầm quyền, là để đàn áp nhân dân. Ở đó quyền con người chỉ là những chiếc bánh vẽ. Tự do ngôn luận bị cấm đoán. Báo chí là công cụ của độc tài được giao nhiệm vụ tô vẽ và chứng minh rằng nhà độc tài luôn luôn đúng. Tham nhũng, lừa gạt, sùng bái cá nhân, trả thù cá nhân, xa hoa lãng phí… là những thuộc tính của độc tài.
Có điều là những người cầm quyền không phải ai muốn trở thành độc tài cũng đều được. Những nhà độc tài thường có bản lĩnh sắt, tự tin, nhiều thủ đoạn và vô nhân đạo. Chính vì thế người ta thấy các nhà độc tài thường hành xử duy ý chí, người xổm trên dư luận xã hội, tự cho mình có quyền quyết định tất cả, nhân dân chỉ là công cụ, nhiều khi bất chấp cả những luận chứng khoa học. Hít-le là điển hình một độc tài như thế. Tất cả các tướng lĩnh, bộ trưởng trong chính phủ, cả người là cấp phó của y đều run sợ mỗi khi đứng trước nhà độc tài phát xít này (có lẽ chỉ trừ cô thư ký kiêm tình nhân của ông ta mà tôi chẳng cần nhớ tên làm gì!)
Nhưng hình như chính các nhà độc tài cũng biết rằng độc tài là quái thai. Cho nên không bao giờ họ tự nhận là độc tài. Họ tìm mọi cách mạo danh dân chủ.
Dấu hiệu để nhận biết một thể chế là dân chủ hay độc tài có thể căn cứ vào việc thể chế ấy dựa vào lòng tin của nhân dân hay dựa vào cảnh sát và quân đội để tồn tại?
Cũng có trường hợp, dưới nhiều áp lực của nhân dân trong nước và nhân loại tiến bộ, một thể chế độc tài đã phải tự nguyện chuyển sang thể chế dân chủ như trường hợp Myanma mới đây là một ví dụ.  Tổng thống UThem Sein đã phải công nhận các đảng phái đối lập, tổ chức bầu cử phần nào có dân chủ, trả tự do cho hàng trăm tù nhân chính trị và mới đây từ chối một dự án thủy điện lớn trước áp lực của dư luận xã hội vì nguy cơ ô nhiễm môi trường.
Tóm lại độc tài là một thể chế chính trị phản dân chủ, phản tiến bộ,chống lại loài người, đã và đang lịch sử đào thải.
Qua sự kiện nhà độc tài Gaddafi bị lật đổ, chúng ta rút ra nhận định là: sở dĩ điều đó xảy ra vì tại thời điểm năm 2011 này đất nước Libya đã hội đủ những yếu tố “cần và đủ” sau đây:
- Thể chế độc tài do Gaddfi cầm đầu đã cực kỳ thối nát (với những tội ác nói trên)
- Lòng căm phẫn của nhân dân Libya đối với Gaddafi đã đến mức không thể chịu đựng được nữa
- Có lực lượng lãnh đạo chuyển tiếp (NTC)
Ba yếu tố trên là cơ bản, cộng thêm sự hỗ trợ của NATO và nghị quyết của Liên Hợp Quốc, góp phần cho tiến trình nổi dậy tại Libya diễn biến nhanh hơn.
Chuyện “chính chị chính em” có làm bạn đọc nhức đầu không nhỉ?
TPHCM,ngày 25/10/2011
B.C.T

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

LỜI CẢM ƠN CỦA GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI

Ảnh: Nguyễn Lân Thắng
Lời cảm ơn của gia đình chúng tôi

Thưa chư vị,

Ngày 1 tháng 10 vừa qua, cha tôi bị đột quỵ (tai biến mạch máu não, xuất huyết não), được gia đình chúng tôi đưa đi cấp cứu tại Quân y Viện 105 (Sơn Tây).

Được sự quan tâm của BS Lê Anh Tuấn, Phó Giám đốc bệnh viện và đặc biệt là của Bác sĩ Tạ Duy Hiền, Chủ nhiệm Khoa Hồi sức cấp cứu cha tôi đã qua cơn nguy kịch, tỉnh lại và được ra viện sau 20 ngày cứu chữa, điều trị tích cực, quyết liệt tại Khoa Hồi sức cấp cứu. Nay, cha tôi đã phục hồi: đã nói được, giao tiếp được với người thân và tình hình tiến triển tốt. Hy vọng sẽ không để lại di chứng như câm, liệt nửa người.

Trong thời gian cha tôi lâm bệnh, gia đình tôi luôn được các bác, các anh chị em xa gần đã thăm hỏi, động viên, cầu nguyện, tiếp thêm nghị lực cho cha tôi và gia đình tôi trong cơn bạo bệnh của cha. Một số vị có lưu bút tại đây.

Thay mặt Mẹ tôi và gia đình, tôi xin gửi lời cảm tạ chân thành đến: BS Lê Anh Tuấn (PGĐ Bệnh viện 105), BS Tạ Duy Hiền và tập thể các bác sĩ, y tá, điều dưỡng viên Khoa Hồi sức cấp cứu, Quân Y viện 105.

Xin cảm tạ Giáo sư Nguyễn Lân Dũng và anh chị Nguyễn Lân Thắng đã hướng dẫn, tư vấn và đưa biệt dược An cung ngưu hoàng hoàn lên tận bệnh viện để gia đình kết hợp điều trị.

Xin cảm tạ ông Phạm Huy Hùng đã dùng khả năng nhân điện và ngoại cảm, trực tiếp đến giường bệnh để mở luân xa cho cha tôi và mỗi ngày 02 lần truyền năng lượng cho cha tôi.

Xin cảm tạ Ông Viện trưởng và Ban lãnh đạo Viện Nghiên cứu Hán Nôm, tập thể cán bộ của Viện, của Thư viện Viện Nghiên cứu Hán Nôm và bà Chu Tuyết Lan (nguyên GĐ Thư viện Hán Nôm); các bạn bè đồng nghiệp xa gần đã quan tâm, động viên, lên thăm và tạo điều kiện để tôi được ở bên giường bệnh của cha trong thời gian nằm viện.

Xin cảm tạ các ông/bà: Nguyễn Minh Thuyết, Nguyễn Đăng Hưng, Chu Hảo, Ngô Đức Thọ, Hoàng Xuân Phú, Trần Quốc Thuận, Lê Hiếu Đằng, Bùi Công Tự, Trần Nhương, Phạm Viết Đào, Mai Thanh Hải, Trần Thanh Vân, Đặng Thị Hảo, Nguyễn Hữu Vinh, Võ Văn Tạo...đã thăm hỏi và động viên gia đình chúng tôi.

Xin cảm tạ các bác, các anh chị trong nhóm biểu tình yêu nước đã dành thời gian lên Sơn Tây nhiều lần, đến bên giường bệnh của cha tôi, động viên gia đình chúng tôi. Đặc biệt các anh Lê Dũng, Lã Việt Dũng đã lái xe đưa vợ chồng chúng tôi đi đi về về Hà Nội – Sơn Tây nhiều lần, ngay từ khi nhận được tin cha tôi nhập viện, giúp cho việc thăm hỏi, chữa chạy được thuận lợi, thuốc men và phương tiện được cung ứng kịp thời.

Xin cảm ơn các bạn học cấp 3 của tôi, các đồng nghiệp cùng cơ quan của các em tôi đã đến thăm hỏi cha tôi trong bệnh viện. Chân thành cảm ơn gia đình các bạn: Lê Văn Tách (Phó trưởng khoa Khoa Ngoại ngữ và Tiếng Việt), Lê Nhất (Phó trưởng khoa Khoa KHTN), Phan Quang Phúc, Nguyễn Văn Minh, Phan Thúy Mây công tác tại Học viện Lục Quân I - cơ quan cũ của Nguyễn Xuân Diện; các bạn: Phùng Hoàng Anh (Hội Văn nghệ dân gian HN), Phạm Chỉnh (PGĐ Nhà văn hóa Hà Nội), Nguyễn Vũ Hán (Trưởng phòng Văn hóa huyện Quốc Oai), Nguyễn Quang Thắm (Quốc Oai), Trương Đức Kiên (Nxb Giáo dục), Phan Kế Chung...đã đến thăm cha tôi trong bệnh viện.

Cùng lời cảm ơn tới hai bên nội ngoại, họ mạc và láng giềng đã cắt cử luôn luôn có hai người túc trực bên cha tôi trong suốt thời gian cha tôi nằm chữa trị tại bệnh viện.

Cha ơi, cha lâm bệnh có hai chục hôm mà đã làm bao nhiêu người lo lắng cho cha! Chúng con nguyện sống một cuộc đời tử tế để đáp đền một phần đối với tấm lòng và sự quan tâm của bao người đối với cha con chúng ta!

Mừng cha được cứu sống và đã bắt đầu phục hồi, chúng tôi xin cảm tạ tất cả mọi người!

Kính vậy!
TM gia đình
Trưởng nam: Nguyễn Xuân Diện
_____________________

Mời chư vị gắng đọc những dòng sau đây để cứu người làm phúc:
Cấp cứu  bệnh tai biến mạch máu não:
Chỉ với một cây kim, ta có thể cứu được mạng người
Trần Trọng Toàn sưu tầm

Khi bệnh nhân nằm đó, hãy thử xem người này có đúng là bị đột quỵ (tai biến mạch máu não, xuất huyết não) hay không, bằng ba cách :
-  Bảo người đó cười.
-  Bảo người đó nói, hoặc nói theo một câu ngắn
-  Bảo người đó giơ tay lên.
Nếu người bệnh không làm được 3 điều đó, thì đúng là bị bệnh đột quỵ. 

Kính thưa quí vị, có thể quí vị đã có đọc những dòng chữ này rồi, nhưng chúng tôi muốn trích dịch ra tiếng Việt Nam và phổ biến rộng rãi, trong hy vọng có thể cứu được mạng người trong cơn nguy cấp, khi chờ đợi được các chuyên viên y tế săn sóc.

Chỉ cần một ống tim thuốc (loại dùng xong rồi phế thải, bằng nhựa), hoặc một cây kim may là chúng ta có thể cứu mạng một bệnh nhân đang bị chứng tai biến mạch máu não (stroke). Việc cứu chữa thật đơn giản và dễ dàng một cách lạ lùng và hữu hiêu. Chúng ta chỉ cần vài phút để đọc tài liệu này, và các điều ghi trong tài liệu quả là những hướng dẫn tuyệt vời.

Xin quí vị ghi nhớ hoặc lưu giữ tài liệu này để sẵn sàng áp dụng, vì biết đâu, một ngày nào đó quí vị sẽ dùng đến để cứu sống mạng người.

Khi có bệnh nhân bị tai biến mạch máu não, chúng ta phải giữ bình tĩnh, đừng cuống quít. Ðiều quan trọng nhất là ÐỪNG BAO GIỜ DI CHUYỂN NẠN NHÂN, bất kỳ là họ đang bị nạn ở đâu, vì nếu nạn nhân bị di chuyển, các tia huyết quản trong não bộ sẽ vỡ ra. Hãy từ từ giúp bệnh nhân ngồi thẳng dậy, và chúng ta có thể bắt đầu công việc “rút máu.”

Nếu quí vị có sẵn một ống tiêm thuốc, thì tốt nhất, nếu không thì một cây kim may, hay một cây kim gút, cũng có thể giúp chúng ta được.

1- Trước hết chúng ta hãy hơ nóng kim bằng lửa (bật lửa gas, đèn nến) để sát trùng, rồi dùng kim để chích trên mười đầu ngón tay. 

2- Chúng ta không cần tìm một huyệt đặc biệt nào cả, chỉ cần chích vào đầu ngón tay, cách móng tay độ một ly (milimetre). 

3- Chích kim vào cho đến khi có máu rỉ ra.

4- Nếu máu không chảy, nên nặn đầu ngón tay cho đến khi thấy máu nhỏ giọt. 

5- Khi máu đã chảy từ cả mười đầu ngón tay, thì chờ vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh dậy. 

6- Nếu mồm bệnh nhân bị méo, thì chúng ta phải nắm hai (lỗ) tai của bệnh nhân kéo mạnh, cho đến khi hai tai đều ửng màu đỏ. 

7- Chích vào dái tai (ear lobe) hai mũi kim mỗi bên cho đến khi máu nhỏ giọt từ mỗi dái tai. Sau vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Chúng ta hãy kiên tâm chờ cho đến khi bệnh nhân hoàn toàn hồi tỉnh và không có một triệu chứng nào khác thường mới mang bệnh nhân đến bệnh viện. 

Vì nếu nạn nhân được chuyên chở vào bệnh viện sớm hơn. Có thể những dằn sóc của xe cứu thương sẽ làm cho các mao quản (capillaries) trong não bộ bi vỡ ra. 

Theo các thống kê, thì hiện nay, bệnh tai biến mạch máu não là nguyên nhân giết chết người ta hàng thứ nhì. Những người may mắn thì có thể sống còn, nhưng phải mang tật nguyền suốt đời. Ðó là một tai họa khủng khiếp có thể xảy đến cho một cá nhân. Nếu chúng ta có thể ghi nhớ phương pháp cho xuất huyết trên đây, để có thể giúp đỡ những nạn nhân của căn bệnh quái ác này, để áp dụng tức thời trên nạn nhân, thì chỉ trong một thời gian ngắn, bệnh nhân sẽ tỉnh lại và được phục hồi 100%. 

Chúng tôi hy vọng là quí vị có thể phổ biến tài liệu này để bệnh tai biến mạch máu não không còn là một căn bệnh giết người như hiện nay nữa.

NGUYÊN NHÂN VÀ NHỮNG ĐIỀU KIỆN DẪN ĐẾN TBMMN

1- Nguyên nhân:

- Những người bị cao huyết áp.
- Xơ vữa động mạch: Thường ở những người béo mập, những người nghiện bia, rượu, hút thuốc lá...
- Những người bị các bệnh về tim, mạch (hẹp, hở van tim, van động mạch chủ, động mạch phổi...)

2- Điều kiện (còn gọi là nguyên nhân tức thời để TBMMN dễ xảy ra)

- Tình trạng thần kinh căng thẳng (tức giận, lo âu, buồn vui quá độ...)
- Say bia, say rượu, say thuốc lá.
- Nhiễm lạnh đột ngột (khi tắm, bị gió lùa).

NHỮNG DẦU HIỆU BÁO TRƯỚC KHI BỊ TBMMN

- Nhức đầu: Đây là dấu hiệu thường có nhất, hay xuất hiện về đêm, nhức nửa đầu (thường ở bên sẽ bị tổn thương). Cơn nhức đầu có thể thoáng qua hoặc kéo dài.
- Chóng mặt, ù tai, buồn nôn, nhiều khi bị xung huyết ở vùng mặt (bầm tím).
- Rối loạn ngôn ngữ: Nói khó, nói ngọng, không hiểu lời.
- Tê bì hoặc dị cảm nửa người (bên sẽ bị liệt).
- Thoáng mất ý thức, thoáng quên, thoáng điếc, thoáng ngất.

Tất cả những dấu hiệu trên có thể chỉ thoáng qua rồi mất cho nên người bệnh không lưu ý. Nhưng có khi ngay sau đó người bệnh rơi vào tình trạng TBMMN (hôn mê).

NHỮNG TRIỆU CHỨNG CỦA TBMMN

1- Nếu nặng: 
Tự nhiên bệnh nhân bị sây sẩm mặt mày rồi ngã vật ra, mê man bất tỉnh, thở khò khè. Liệt nửa người, ỉa đái dầm dề. Những trường hợp này rất nặng, dễ dẫn đến tử vong sau ít giờ.

2- Nếu nhẹ: 
Bệnh nhân cảm thấy nói khó, tê bì nửa người, tay chân khó vận động và dần dần không thể chủ động được nữa, tình trạng tinh thần vẫn còn tỉnh táo. Bệnh có thể dừng ở đây rồi phục hồi dần dần. Song nhiều khi trở thành nặng như trên.

Kính mong quý vhoan h ph biến  rng rãi đ làm phước !!!


Theo kinh nghiệm, khi thấy người bị tai biến mạch máu não, cần nghiền với nước cho uống ngay viên thuốc An Cung Ngưu hoàng hoàn trong vòng 24 tiếng đồng hồ đầu tiên, càng sớm càng tốt. Nếu không thể cho uống được, do miệng bị cứng lại, thì dùng ống xông đưa thẳng vào dạ dày.

Sau 01 ngày, đúng giờ ấy lại cho uống tiếp một viên nữa và ngày tiếp theo cũng vậy. Tất cả là 03 viên, và chỉ 03 viên mà thôi.
__________

Chăm sóc bệnh nhân đột quỵ não trong bênh viện và khi ra viện:

- Do thời gian nằm lâu trên giường bệnh trong trạng thái hôn mê, bệnh nhân (BN) rất dễ bị loét, nhất là tại các điểm tì, vậy nên:Luôn luôn xoa bóp, vỗ rung cho bệnh nhân để lưu thông máu dưới da, tránh bị teo cơ, cứng cơ. Cứ 3 tiếng đồng hồ thì đổi tư thế nằm cho BN: nằm ngửa, nghiêng phải, nghiêng trái. 

- Thức ăn: Cháo loãng (khoai tây, cà rốt, thịt gà/lợn/bò mỗi ngày 2 lạng) mỗi ngày cho ăn khoảng 1 lít, cho ăn làm nhiều bữa trong ngày, kết hợp với uống nước sinh tố hoa quả (cam, đu đủ, xoài, nho...). Thức ăn nên để nhạt, ít muối.

- Vệ sinh sạch sẽ, chú ý BN thường tự rút bỏ ống xông, ống tiêu nước tiểu (phải buộc tay BN lại).

- Sau khi qua cơn nguy kịch, khi thấy BN hồi tỉnh thì tích cực hỏi han, giao tiếp để khơi dần tri giác. Tránh xúc động mạnh.

- Nên mời BS Đông y đến châm cứu để khai khiếu và cứu chữa tránh bị liệt.