Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

PHÁT HIỆN DẤU TÍCH ĐIỆN KÍNH THIÊN THỜI LÊ SƠ?

Phát hiện dấu tích điện Kính Thiên thời Lê Sơ

TT - Kết quả khai quật khảo cổ học suốt tháng 10 và 11 tại điện Kính Thiên (thuộc Hoàng thành Thăng Long ở số 9 Hoàng Diệu, Hà Nội) vừa được Viện Khảo cổ học và Trung tâm Bảo tồn khu di tích Cổ Loa - Thành cổ Hà Nội công bố sáng 6-12.

Các nhà khoa học khảo sát một hố khai quật tại thềm rồng điện Kính Thiên - Ảnh: Hà Hương
Chỉ với năm hố khai quật với tổng diện tích 100m2, các nhà khảo cổ học đã khẳng định được niên đại của thềm rồng trong khu di tích Hoàng thành Thăng Long. Kết quả cho thấy nhiều dấu tích của điện Kính Thiên thời Lê Sơ không còn nguyên vẹn nữa (do được sửa chữa thời Lê Trung Hưng, thời Nguyễn).

Nói theo PGS.TS Tống Trung Tín (viện trưởng Viện Khảo cổ học), “lần đầu tiên chạm đến chỗ thiêng liêng nhất của kinh thành Thăng Long” nên tất cả đều rất cẩn trọng. Sau hai tháng khai quật tại năm điểm, các nhà khoa học cũng chỉ mới đào sâu xuống 1m so với mặt đất và chưa tiếp cận được lớp sinh thổ. 

Tuy diện tích nhỏ nhưng lần khai quật này được đánh giá có ý nghĩa hết sức quan trọng trong việc nghiên cứu dấu tích kiến trúc và quy mô của Hoàng thành Thăng Long xưa.

Tầng văn hóa thời Lê Sơ thể hiện rõ nét ở dấu tích của đan trì (sân rồng dành cho vua quan nhà Lê) xây dựng bằng gạch vồ có niên đại kéo dài từ thời Lê Sơ đến thời Lê Trung Hưng chìm xuống 1m so với bề mặt. Loại sân nền này có quy mô rộng toàn bộ khu vực từ Đoan Môn đến điện Kính Thiên. Đặc biệt quan trọng là phía dưới nền điện Kính Thiên có xuất hiện ba dấu tích móng đầm kiến trúc dài 4,2m. 

Các nhà khoa học cho rằng đấy có thể là dấu tích điện Kính Thiên thời Lê Sơ. Dấu tích thời Nguyễn với các nền gạch, móng tường, móng đầm được phát hiện ở độ sâu 60cm so với bề mặt hiện tại. Đặc biệt, đối chiếu với những bức ảnh chụp của Pháp và kết quả khảo cổ, các nhà khoa học đi đến khẳng định: dù điện Kính Thiên có niên đại từ thời Lê Sơ nhưng quy mô nền điện hiện nay lại thuộc về thời Nguyễn.

Theo đánh giá của GS Phan Huy Lê, kết quả đào thám sát các hố khai quật đã làm rõ diễn tiến của khu vực khai quật từ thế kỷ 15 cho đến nay, đặc biệt là thời kỳ Lê Sơ. Còn GS Lưu Trần Tiêu (chủ tịch Hội Di sản văn hóa VN) khẳng định kết quả khai quật cũng cho thấy bên trong khu vực Hoàng thành Thăng Long còn rất nhiều nghi vấn cần phải làm sáng tỏ để trả lại diện mạo nguyên vẹn cho một giai đoạn lịch sử dài.

Trên cơ sở báo cáo của đoàn khai quật cũng như tìm hiểu thực địa, TS Nguyễn Hồng Kiên (Viện Khảo cổ học) cho rằng khi đào sâu xuống phát hiện thêm một bậc thềm. Như vậy là có 10 bậc chứ không phải 9, và 10 không phải là con số dành cho nhà vua. Số bậc đá này cũng không tương ứng với số đếm của các trục 9, 11. Giải quyết vấn đề này, có lẽ chúng ta nên nhấc các bậc đá lên để xác định các dấu vết bậc đá còn sót lại của điện Kính Thiên thời Lê Sơ.

Với những kết quả được tìm thấy tại khu trung tâm của Hoàng thành Thăng Long, GS Phan Huy Lê và một số nhà khoa học đề nghị nên giữ lại một hố khai quật thể hiện rõ nhất diễn tiến văn hóa từ thời Lê Sơ. “Chúng ta phải giải quyết khó khăn lớn nhất là gia cố thế nào để tránh ngập nước. Nhưng nếu lấp tất cả đi sẽ rất đáng tiếc” - GS Lê nói. 

Cùng quan điểm, nhiều nhà khoa học cho rằng nếu cứ đào lên rồi lấp đi thì rất lãng phí. Bởi vì nếu khu 18 Hoàng Diệu cho khách tham quan hiểu rõ diễn tiến từ thời Đại La đến thời Trần thì khu vực điện Kính Thiên (số 9 Hoàng Diệu) lại thể hiện rất rõ thời kỳ từ Lê Sơ đến hiện tại.

Tuy nhiên, về phía cơ quan quản lý, ông Nguyễn Thế Hùng (cục trưởng Cục Di sản văn hóa) cho rằng nên “tạm thời lấp đi đến khi có hiểu biết rộng hơn và khai quật đủ thì khi đó mới lên kế hoạch bảo tồn tổng thể”.
HÀ HƯƠNG
Nguồn: Tuổi Trẻ.

Đọc thêm: 
Phát hiện nhỏ, Ý nghĩa to

Nhiều báo hôm nay đã có bài về các khai quật khảo cổ học trong Hoàng thành Thăng Long:
- Tuổi trẻ http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/468217/Phat-hien-dau-tich-dien-Kinh-Thien-thoi-Le-So.html,
- Thanh Niên http://www.thanhnien.com.vn/pages/20111207/dau-tich-dien-kinh-thien-thoi-le-so.aspx ...
- TT&VH http://www.thethaovanhoa.vn/133N20111207075906406T0/buoc-dau-giai-ma-kien-truc-dien-kinh-thien.htm
- ...

Mới MOI xuống khoảng 50cm đã TÒI ra thêm 1 bậc đá của thềm bậc đi lên nền cao của cái lâu nay cứ "chúng khẩu đồng từ" gọi là điện Kính Thiên, đã làm xuất lộ
THÊM 01 bậc đá.

Thế mới căng!
Xưa nay, không ít người cứ ÁP ĐẶT chuyện TÀU, (gần đây là ÁP thước Lỗ Ban) vào kiến trúc Việt.
Theo đó: quan niệm về TRỰC "Sinh-Lão-Bệnh-Tử" được đem ra để ĐẾM số Hoành mái (các thân gỗ nằm ngang đỡ mái nhà). Nhà cháu đã nhiều lần phản đối chuyện KHIÊN CƯỠNG đó.
Nếu đếm số HOành không đúng 'trực Sinh', các nhà ngâm cứu kia sẽ cộng thêm cả Xà Nóc (tức Thượng lương hay Đòn Đông/Dông) và cả Tàu đao ở rìa mái CHO ĐỦ.

Chuyện số bậc thềm lên các nền cao cũng tương tự. Đến không đủ để thành số lẻ, người ta lại LÝ LUẬN là theo SỐ LẦN NHẤC CHÂN.
Trước nay, số bậc lên thềm "cái gọi là nền điện Kính Thiên" này (dù thực tế là 10) VƯỠN ĐƯỢC ĐẾM LÀ 9 BẬC, để đúng là lối lên điện của vua, lại vừa đúng "trực Sinh'.

Cái bọn khảo cổ RÁCH VIỆC lại moi ra thêm 01 bậc nữa là 12 bậc.
Chết mịa chưa, nếu đếm ĐỦ thì rơi ĐÚNG 'Trực' TỬ.
Có ĂN GIAN là 11 thì cũng rơi vào 'trực BỆNH'

Lấp ngay, lấp ngay !

BONUS: Năm 1886, thực dân Pháp đã xây một toà nhà 2 tầng trên chính nền cao của điện Long Thiên để làm Bộ Chỉ huy Pháo binh.
http://baodientu.chinhphu.vn/Uploaded_VGP/nguyenvanhuan/20100711/DienKInhThien3.jpg

Nguồn: FB Nguyễn Hồng Kiên.

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

VIỆC BAN HÀNH LUẬT BIỂU TÌNH NGÀY CÀNG CẤP THIẾT

Việc ban hành Luật Biểu tình ngày càng cấp thiết

Thanh Phương
5-12-11

Trong thời gian qua, Luật biểu tình đã trở thành chủ đề tranh cãi ngày càng nóng ở Việt Nam, đặc biệt là tại Quốc hội, người thì cho là phải nhanh chóng thông qua luật này, kẻ thì nói là dân Việt Nam chưa cần đến luật biểu tình. RFI phỏng vấn đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc.

Các cuộc “ tụ tập đông người”, đặc biệt là của dân khiếu kiện kéo lên thủ đô, thành phố đòi giải quyết các vụ cướp đất, tham nhũng, đã xảy ra từ lâu ở Việt Nam. Nhưng vấn đề Luật biểu tình đã được đặt ra ngày càng cấp thiết kể từ sau các cuộc tuần hành trong tháng 6, 7 và 8 năm nay tại Hà Nội và Sài Gòn nhằm phản đối Trung Quốc gây hấn và xâm phạm chủ quyền Việt Nam trên Biển Đông. Sau những tuần đầu để yên, chính quyền sau đó đã thẳng tay trấn áp những người biểu tình đó, thậm chí gọi họ là những kẻ “phản động”.

Sau các cuộc biểu tình đó, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã đề xuất xây dựng Luật Biểu tình và đã giao cho Bộ Công an chuẩn bị dự thảo luật để “cụ thể hóa quyền công dân đã được Hiến pháp ghi nhận, cũng như đáp ứng đòi hỏi thực tế, để sinh hoạt chính trị này diễn ra nề nếp, trật tự”.

Nhưng qua cuộc thảo luận tại Quốc hội vừa qua, một số đại biểu Quốc hội lại không đồng ý với luật biểu tình, thậm chí đại biểu Hoàng Hữu Phước, không biết căn cứ vào đâu, đã tuyên bố :” Đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình”, cho nên ông đề nghị loại bỏ luật này ra khỏi danh sách luật trong nhiệm kỳ Quốc hội khóa 8. Sau đó, trả lời tở Tuổi Trẻ, ông Hoàng Hữu Phưóc còn khẳng định là “ khi nào trình độ dân trí cao hơn” thì mới có thể ban hành Luật biểu tình.

Trong khi đó, nhiều đại biểu khác, mà đặc biệt là đại biểu Dương Trung Quốc, thì cho rằng cần phải có Luật biểu tình, vì luật này sẽ có tác dụng tích cực cho xã hội. Hơn nữa, đây chỉ là cụ thể hóa một trong những quyền tự do đã được ghi từ lâu trong Hiến pháp Việt Nam.

Dầu sao quyết định là tùy thuộc vào Thủ tướng, chứ không phải các đại biểu Quốc hội. Trả lời các câu hỏi của đại biểu ngày 25/11, ông Nguyễn Tấn Dũng đã gián tiếp áp đặt Luật biểu tình khi khẳng định : “Làm Luật biểu tình là phù hợp với Hiến pháp, phù hợp với điều kiện của Việt Nam và bảo đảm quyền tự do dân chủ của người dân”. Ông Nguyễn Tấn Dũng nhấn mạnh rằng Luật biểu tình cũng là nhằm “ ngăn chận những việc làm, hành vi gây xâm hại an ninh trật tự, lợi ích của xã hội, nhân dân”.

Cho nên, cuối cùng Luật biểu tình đã được đưa vào thảo luận về chương trình xây dựng luật của Quốc hội khóa 13.

Chưa biết là luật này có sẽ thật sự bảo đảm quyền tự do biểu tình của người dân, hay nó sẽ là một công cụ để kiểm soát chặt chẽ việc thực thi quyền này, với lý do ngăn chận “ những kẻ “phản động”, lợi dụng biểu tình để “gây phương hại cho xã hội”. Một điều chắc chắc là Luật biểu tình sẽ đặt ra nhiều vấn đề liên quan đến các quyền tự do dân chủ khác ở Việt Nam, đặc biệt là quyền tự do lập hội hay quyền tự do ngôn luận, mà cho tới nay vẫn bị hạn chế gắt gao ở Việt Nam.

Sau đây mời quý vị nghe phần phỏng vấn với đại biểu Dương Trung Quốc về vấn đề Luật biểu tình ở Việt Nam:

RFI: Xin chào đại biểu Dương Trung Quốc. Trước hết xin được hỏi là vì sao cho đến nay chúng ta mới nghĩ đến chuyện làm Luật biểu tình, trong khi quyền biểu tình đã được quy định từ lâu trong Hiến pháp?

Đại biểu Dương Trung Quốc: Không chỉ có Luật biểu tình mà còn có nhiều nội dung khác của Hiến pháp chưa được thực thi trong thực tế, ví dụ như quyền lập hội. Vấn đề Luật biểu tình đã nhiều lần được đặt ra, kể cả những vị lãnh đạo cao cấp, ngay trong thời kỳ chiến tranh. Nhưng có lẽ theo thời gian, người ta cũng quên rằng đó là điều cần thiết. Cho nên không phải tự nhiên mà gần đây và đặc biệt là trong Quốc hội khóa mới này, vấn đề đó được nêu ra một cách trực diện hơn.

Ngay trong kỳ họp đầu tiên, khi đề cập đến chương trình hoạt động của Quốc hội khóa này, đã có những ý kiến đầu tiên. Tôi cũng là một trong những người đầu tiên đặt vấn đề về Luật biểu tình. Nó liên quan đến thực tiễn đang diễn ra rất sôi động. Tôi không nói đến tác động, tiếng vang từ những cuộc biểu tình tại những nơi xa xôi, mà ngay ở Việt Nam, đặc biệt là với những sự kiện liên quan đến Biển Đông.

Cá nhân tôi thì nhận xét là chính phủ đã rất lúng túng khi giải quyết việc này. Một mặt thì rất muốn chia sẻ với đồng bào về trách nhiệm bảo vệ chủ quyền, nhưng mặt khác thì cho rằng cách biểu hiện như thế là không có lợi cho cách giải quyết với Trung Quốc.

Chính vì thế mà đã xảy ra nhiều chuyện có thể nói là cười ra nước mắt được. Không biết đó là “ người yêu nước”, hay người “phá rối trật tự”; không biết là cách ứng xử của cơ quan bảo vệ pháp luật như thế là đúng hay không đúng…

Chính vì thế chúng tôi nghĩ rằng cần phải có Luật biểu tình, nhìn từ cả hai phía. Thứ nhất, đây là quyền của người dân. Thứ hai, đây là công cụ để Nhà nuớc điều chỉnh. Có lẽ từ trong thực tiễn ấy mà vấn đề được đặt ra một cách sát sườn hơn, để ứng phó với hiện tượng xã hội đang diễn ra và theo xu thế, chắc chắc sẽ ngày càng phổ biến hơn. Có luật còn hơn là không có luật. Có quan điểm rõ ràng về cách hành xử của công dân, cũng như của cơ quan bảo vệ pháp luật còn hơn là lúng túng không biết xử lý như thế nào cho phải.

RFI: Khi nói đến Luật biểu tình thì chắc chắn là các nhà làm luật phải nghĩ đến chuyện chúng ta được phép biểu tình để làm gì. Ở Việt Nam cho đến nay, khi nói đến biểu tình là người ta nghĩ ngay đến chuyện chống đối. Theo ông, luật có nên quy định những điều được làm hay không được làm khi tổ chức biểu tình?

Đại biểu Dương Trung Quốc: Nếu chỉ nghĩ rằng biểu tình là chống chính phủ, thì đó là một cái nhìn phiến diện. Có thể là do một mặc cảm về lịch sử nào đó chăng? Chỉ nhìn trong lịch sử Việt Nam, hiện tượng biểu tình đã có từ rất sớm. Ngay từ năm 1919, khi những người yêu nước Việt Nam ký chung một văn kiện với tên chung là Nguyễn Ái Quốc gởi cho hội nghị Versailles, họ cũng đã xác định rất rõ đó là những quyền cơ bản, quyền phổ quát của con người.

Vào lúc đó, thực dân Pháp giải thích rằng người Việt chưa đủ trình độ dân trí để nắm được công cụ ấy. Nhưng chỉ hơn 25 năm sau, với Cách mạng tháng 8, Nhà nước Việt Nam ra đời. Chỉ hơn 10 ngày sau, ngày 13/9, chủ tịch Hồ Chí Minh đã chủ động ký một sắc lệnh về quyền biểu tình và đã giải thích rất rõ rằng biểu tình là một dạng thái của quyền hội họp.

Trong hoàn cảnh khó khăn, phức tạp như lúc ấy, cần có luật để làm cho tình hình có thể kiểm soát được, để yếu tố tích cực tác động vào đời sống xã hội, vào nền độc lập vừa mới hình thành. Và nếu xem kỹ lịch sử, thì Luật biểu tình cuối cùng là công cụ rất mạnh của những người cách mạng, của Nhà nước cách mạng.

Chúng ta đã có thể huy động hàng chục vạn người ra Nhà hát lớn Hà Nội để nghe chính phủ giải thích và ủng hộ hiệp định sơ bộ mùng 6 tháng 3. Hiệp ước này đã bị phê phán rất nhiều, nhưng khi đã được công khai, minh bạch ra, thì được dân ủng hộ. Ngoài ra còn có những cuộc biểu tình thể hiện tinh thần độc lập dân tộc chằng hạn. Biểu tình không phải chỉ là chống chính phủ. Chống hay không chống là do chính cái chính phủ ấy. Nếu chính phủ ấy [không] hợp lòng dân thì sẽ có những cuộc biểu tình chống chính phủ và ngược lại.

Ngay từ cuối năm 1946, bản Hiến pháp đã ghi rõ quyền hội họp và đến năm 1959 được cụ thể hoá thành quyền biểu tình. Thế thì điều đó đã được ngay chính Nhà nước cách mạng xác lập rồi. Đương nhiên, sau đó chúng ta có thể lấy lý do một thời kỳ chiến tranh rất dài, nhiều quan niệm về xã hội, về tổ chức xã hội, về công dân chưa được định hình lại. Nhưng không thể để kéo dài mãi được. Cho nên đến bây giờ tôi cho rằng Luật biểu tình là cần thiết, nhìn từ cả hai phía: quyền của người dân và công cụ pháp luật để Nhà nước giữ gìn trật tự.

Đương nhiên Nhà nước nào cũng muốn định hướng hành vi biểu tình ấy có lợi cho Nhà nước. Nhưng ngược lại cũng phải thấy rằng khi người dân biểu tình chính là họ bức xúc, họ phản đối một cái gì đó. Phải xem cái phản đối ấy đúng hay sai. Rất nhiều cuộc biểu tình tưởng là chống chính phủ, nhưng thật ra là họ ủng hộ chính phủ, nhưng vì có những người làm sai chính sách của chính phủ,

Tôi lấy ví dụ những cuộc biểu tình ở Thái Bình đã diễn ra cách đây mấy chục năm rồi, vào thời kỳ bắt đầu đổi mới. Nếu nhìn bề ngoài thì rõ ràng là một cuộc bạo loạn của nông dân. Nhưng sau khi đi sâu sát thực tế, chính các nhà lãnh đạo thời đó thấy rõ hai mặt của vấn đề: có vấn đề về tổ chức xã hội, có vấn đề kích động, có vấn đề do người dân chưa được tuyên truyền đầy đủ, nhưng ngược lại cũng phát hiện nhiều sai sót trong bộ máy cầm quyền. Đương nhiên Nhà nước phải làm sao để triệt tiêu những yếu tố tiêu cực, hiểu theo nghĩa là có hại cho Nhà nước, để từ đó kích thích, tổ chức lại xã hội theo hướng có lợi cho mình.

Những cuộc biểu tình ở các nước phát triển chính là góp phần sắp xếp lại xã hội: người dân vẫn được thỏa mãn điều của họ, nhưng vẫn nằm trong khuôn khổ. Người cầm quyền nào mà khôn ngoan thì họ sẽ triệt tiêu dần những yếu tố không có lợi và phát huy những mặt có lợi cho họ.

Đến lúc này, biểu tình là quyền phổ quát của thế giới, chúng ta không thể không thừa nhận được. Không lẽ ở trong nước đang đấu tranh chống hiện tượng luật treo, tức là luật không đi vào đời sống được vì không có văn bản hướng dẫn, không lẽ để cả Hiến pháp treo à? Hiến pháp 65 năm nay đã đề rõ quyền ấy, mà lại chưa được cụ thể hóa bằng một văn bản nào để người dân vừa thực thi quyền đó, nhưng thực thi trong khuôn khổ pháp luật. Và Nhà nước cũng có căn cứ pháp luật để ứng phó với các cuộc biểu tình.

RFI: Thưa ông Dương Trung Quốc, nếu nhìn kỹ thì quyền biểu tình này có liên quan đến những quyền khác, chẳng hạn như quyền lập hội, vì thường biểu tình là theo lời kêu gọi của một tổ chức, một công đoàn hay một hiệp hội. Cùng một lúc với Luật biểu tình, chúng ta có cần phải bàn về quyền lập hội?

Đại biểu Dương Trung Quốc: Quyền lập hội cũng đã được soạn thảo và được đem ra bàn thảo ở Quốc hội từ rất lâu rồi, nhưng đương nhiên những người lãnh đạo ý thức được tính chất nhạy cảm của nó, nhất là trong thời kỳ thế giới rất phức tạp như hiện nay, Việt Nam hội nhập thế giới về rất nhiều yếu tố. Nhưng không phải vì lý do ấy mà chúng ta không làm. Có điều phải có một lộ trình đúng, có một giải pháp tốt. Tôi nghĩ nhà cầm quyền Việt Nam đã kế thừa được cả một truyền thống khá lâu dài, được thể hiện trong thời kỳ chiến tranh, tức là biết đoàn kết, tổ chức mọi lực lượng xã hội. Nếu biết khai thác những tổ chức chính trị và biết tin vào dân thì có thể tìm ra giải pháp tốt ngay trong bối cảnh hiện nay. Ở Quốc hội cũng đã có đại biểu nói là chưa cần có luật về hội, nhưng trên thực tế đã có hàng trăm hội rồi, cho dù vẫn còn nằm trong khuôn khổ của một tổ chức chính trị là Mặt trận Tổ quốc. Nếu có luật thì có phải là hội sẽ được phát triển một cách lành mạnh hơn không?

Đương nhiên khi nói vấn đề đó thì tôi cũng ý thức được tính nhạy cảm, nhạy cảm từ trong nhận thức, từ người dân cho đến lãnh đạo, nhạy cảm từ trong thực tiễn, diễn biến xã hội ngày càng phức tạp, trong một thế giới ngày càng biến động như hiện nay. Nhưng không phải vì thế mà bảo rằng chúng ta chưa đủ trình độ để được hưởng quyền này, mà phải bắt tay vào nghiên cứu, tìm hiểu thấu đáo, để làm sao đạt mục tiêu thực thi quyền này, những vẫn bảo đảm lợi ích của xã hội, kể cả của chế độ nữa.

RFI: Thưa ông Dương Trung Quốc, Luật biểu tình cũng đặt ra vấn đề về quyền tự do ngôn luận, bởi vì khi người dân biểu tình thì thường là để phản đối một chính sách, hoặc phản đối chính phủ về một vấn nào đó. Trong khi ở Việt Nam thì quyền tự do ngôn luận còn bị hạn chế bởi những điều khoản trong luật hình sự, cụ thể là điều 88 về tội “ tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam ”. Làm sao có thể dung hoà quyền tự do ngôn luận liên quan đến quyền biểu tình với những điều khoản đó của luật hình sự.

Đại biểu Dương Trung Quốc: Có lẽ chúng ta đang bàn đến những luật chưa có và kể cả khi có luật rồi thì phải hiểu luật đó như thế nào. Luật báo chí đã có rồi, nhưng vận dụng như thế nào thì có những vấn đề của mỗi một thời kỳ lịch sử. Bây giờ chúng ta đừng liên hệ quyền biểu tình với quyền tự do báo chí. Tự do báo chí thì ít nhất đã có luật rồi, còn vận dụng như thế nào thì là cả một quá trình vận động của nó, kể cả từ nhận thức của Nhà nước về quyền của người dân, như thế nào là quyền tự do báo chí, nói như thế nào, có “lề phải” “lề trái” hay không, cho đến ý thức của người làm báo. Tôi nghĩ đây là hai việc rất khác nhau. Ta đang bàn đến chuyện là có Luật biểu tình hay không, chứ không bàn về Luật báo chí.

RFI: Thật ra đây không phải là nói về tự do báo chí mà là quyền được phát biểu, vì khi biểu tình thì người ta sẽ hô các khẩu hiệu, giuơng các biểu ngữ…

Đại biểu Dương Trung Quốc: Tôi xin nhắc lại vấn đề đây là vận dụng luật pháp, cả phía Nhà nước là cơ quan quản lý và bản thân người làm báo. Anh cũng thừa hiểu là hệ thống báo chí ở Việt Nam theo truyền thống là một vũ khí tuyên truyền. Bước sang thời kỳ hiện nay, những tiêu chí nào để xác định thế nào là tự do báo chí thí đó là cả một quá trình vận động. Ai cũng mong muốn là nó ngày càng nới rộng hơn, nhưng mỗi quốc gia có những nét đặc thù, có hoàn cảnh riêng. Cón quốc gia đó có hội nhập với tiêu chí chung của thế giới chưa, đó là cả một quá trình phấn đấu.

RFI: Chính Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người đã đề xuất Luật biểu tình, nhưng ông lại giao cho Bộ Công an chủ trì soạn thảo. Điều đó có đáng quan ngại hay không, vì Luật biểu tình liên quan đến các tổ chức quần chúng, mà trên hết là Mặt trận Tổ quốc. 

Đại biểu Dương Trung Quốc: Việc giao cho các cơ quan hành pháp soạn thảo luật đã trở thành thông lệ ở Việt Nam từ lâu rồi, mặc dù là bây giờ Quốc hội cũng khuyến khích các tổ chức xã hội, tổ chức nghề nghiệp hoặc các cá nhân đưa ra sáng kiến luật pháp. Nhưng làm được điều đó là cả một quá trình, liên quan đến nhân lực, nghiệp vụ.

Dù cho cơ quan công an là nơi có liên hệ trực tiếp nhất về vấn đề này, họ có nhiều kinh nghiệm. Đương nhiên người ta sẽ e ngại rằng họ sẽ đứng về phía một lợi ích nào đó. Điều đó có thể xảy ra. Nhưng quan trọng là Quốc hội. Quốc hội có thể hiện được vai trò của mình hay không.

Trong quá trình soạn thảo đương nhiên là cần có sự tham khảo của những tổ chức chính trị, xã hội, nghề nghiệp có liên quan, như Mặt trận Tổ quốc. Thế còn Quốc hội tham gia đến mức độ nào, thể hiện đến mức độ nào bản lĩnh, nhận thức, sự đồng thuận của mình trong quyết định cuối cùng hay không. Đó lại là vấn đề tiếp theo.

RFI: Theo ông, Luật biểu tình khi nào mới có thể được thông qua?

Đại biểu Dương Trung Quốc: Về thời gian thì tôi không thể nói được vì nhất là cơ quan soạn thảo do chính phủ chủ động tổ chức. Tôi chỉ mong muốn là quá trình ấy thu hút được nhiều ý kiến, càng rộng rãi bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, thông qua các tổ chức xã hội, nghề nghiệp, để luật đi sát với đời sống hơn và gần với những giá trị phổ quát hơn. Cuối cùng vẫn là trách nhiệm của các đại biểu Quốc hội là những người thông qua luật.

Luật này chắc chắn là rất nhạy cảm, cho nên nó rất cần thiết, nhưng cũng phải có một lộ trình, có sự thận trọng nhất định. Cả về phía nhu cầu người dân, cả về phía nhu cầu Nhà nước sẽ quyết định khi nào luật này ra đời.

RFI: Xin cám ơn ông Dương Trung Quốc.
Nguồn: RFIBasam.

CHÚNG TÔI YÊU CẦU CHÁNH ÁN TÒA ÁN HÀ NỘI TRẢ LỜI ĐƠN KHIẾU NẠI

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
_________________________
Hà Nội, ngày 05 tháng 12 năm 2011

YÊU CẦU GIẢI QUYẾT KHIẾU NẠI
V/v: không thụ lý đơn kiện Đài PTTH Hà Nội

         Kính gửi: Chánh án Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội, Nguyễn Sơn

Chúng tôi, Nguyễn Đăng Quang và Hà Huy Sơn là đại diện cho những người khiếu nại khiếu nại Quyết định số 26/2011/QĐ-TA ngày 27/10/2011 của Chánh án Tòa án nhân dân quận Đống Đa (TANDQĐĐ) do Phó Chánh án Trần Thị Phương Hiền ký thay V/v: Giải quyết khiếu nại Thông báo số 85/TB-TA ngày 17/10/2011 của Thẩm phán Nguyễn Văn Thắng “trả lại đơn khởi kiện Đài PT&TH Hà Nội” xin gửi tới Quý Chánh án lời chào trân trọng và yêu cầu sau đây.

Ngày 10/11/2011, chúng tôi đã nộp đơn khiếu nại đề ngày 03/11/2011 đến Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội (Phiếu nhận đơn – kèm theo).

Ngày 17/11/2011, chúng tôi đã gửi văn bản đề nghị đối thoại trực tiếp giữa những người khiếu nại với ông để tìm hướng giải quyết khiếu nại nhưng không có hồi âm (Đề nghị 17/11/2011 – kèm theo).

Căn cứ Đ396 Bộ luật tố tụng dân sự 2004, quy định:
“Khiếu nại quyết định, hành vi tố tụng của Thư ký Toà án, Hội thẩm nhân dân, Thẩm phán, Phó Chánh án do Chánh án Toà án giải quyết trong thời hạn mười lăm ngày, kể từ ngày nhận được khiếu nại; nếu không đồng ý với kết quả giải quyết thì người khiếu nại có quyền khiếu nại đến Toà án cấp trên trực tiếp. Trong thời hạn mười lăm ngày kể từ ngày nhận được khiếu nại, Toà án cấp trên trực tiếp phải xem xét, giải quyết.”

Nhưng đến nay đã quá thời hạn của Bộ luật tố tụng dân sự quy định, những người khiếu nại chưa nhận được quyết định giải quyết khiếu nại của ông.

Căn cứ khoản 2, điều 403 Bộ luật tố tụng dân sự 2004, quy định:
“Người có thẩm quyền giải quyết khiếu nại, tố cáo mà không giải quyết, thiếu trách nhiệm trong việc giải quyết, giải quyết trái pháp luật thì tuỳ theo tính chất, mức độ vi phạm mà bị xử lý kỷ luật hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự; nếu gây thiệt hại thì phải bồi thường theo quy định của pháp luật.”

Căn cứ điều 285 Bộ luật hình sự 1999, quy định “Tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”.
Căn cứ điều 101 Bộ luật tố tụng hình sự 2003, quy định “Tố giác và tin báo về tội phạm”.

Nếu ông không giải quyết khiếu nại của những người khiếu nại theo trách nhiệm được giao sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng đó là đánh mất niềm tin của công dân vào cơ quan tòa án thành phố Hà Nội nói riêng và hệ thống tòa án của nhà nước nói chung. Để bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của những người khiếu nại theo pháp luật buộc chúng tôi phải làm đơn tố giác tội phạm gửi đến cơ quan cảnh sát điều tra Công an thành phố Hà Nội yêu cầu khởi tố vụ án hình sự theo điều 285 Bộ luật hình sự “Tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”.

Chúng tôi hy vọng nhận được trả lời của ông Chánh án.

Trân trọng,
Xin liên lạc:
Ông Nguyễn Đăng Quang, địa chỉ số 07, tổ 1. đường Bờ Sông Tô Lịch, phường Quan Hoa, quận Cầu Giấy, Hà Nội, điện thoại 0903.209.626.

Nơi nhận:                                                    Đại diện người khiếu nại
-          Như trên;
-          Những người khiếu nại;
-          Lưu VP.
 
                                   Nguyễn Đăng Quang            Hà Huy Sơn


BÙI HẰNG ƠI - BÀ Ở ĐÂU?

 

Bùi Hằng ơi - bà ở đâu...?

Phương Bích

 

Tròn 1 tuần rồi, không có tin tức gì về Bùi Hằng. Chỉ biết là cô ấy nghe tin anh em bạn bè biểu tình của cô ấy bị bắt ở Hồ Gươm ngày 27/11 vừa qua, cô ấy liền cùng một số anh em ở Sài Gòn lên tiếng hiệp thông phản đối việc bắt bớ đó. Cái tính cô ấy là vậy, rất nghĩa khí, chẳng bao giờ ngồi yên khi bạn bè lâm nạn. Nói là một số chứ tôi nhìn ảnh trên facebook có được dăm mống. Thật buồn khi thành phố có cả triệu người như thế, vậy mà chỉ có dăm mống côi cút đứng giơ những tờ giấy viết dòng chữ: Phản đối bắt người biểu tình yêu nước.

Tôi không rõ chuyện trong đó xảy ra như thế nào, nhưng facebook đưa tin một số ấy đã bị lôi lên xe chở về đồn cảnh sát Bến Nghé. Rồi Bùi Hằng đã đến đó để hỏi lý do bắt giữ những người anh em của cô ấy, thế là họ giữ luôn cô ấy cho đến tận bây giờ.

Những người quen biết và thương mến cô ấy rất lo lắng, vì biết cô ấy sẽ tuyệt thực. Báo mạng lại đưa tin, cô ấy đã bị đưa ra ngoài Hà Nội. Bạn bè ngoài Hà Nội vui mừng hơn khi cảm thấy được gần cô ấy. Nhưng hỡi ôi, gần đấy mà sao cách trở làm vậy? Hà Nội mùa này đang lạnh, không làm sao biết được cô ấy đang bị giam ở trại nào, có được gửi quần áo ấm cho cô ấy không? Rồi sức khỏe của cô ấy ra sao? Không ai biết được. Những người bạn ở Hà Nội cũng đã viết đơn kiến nghị lên tận Chủ tịch nước, Thủ tướng và Bộ Công an, nhưng phần nào cũng hiểu sẽ không có câu trả lời.

Lòng những người bạn ngổn ngang bao nỗi xót thương và âu lo. Mặc dù chúng tôi mới chỉ biết nhau cách đây vài tháng, trong 11 cuộc biểu tình ở Hà Nội vừa qua. Mặc dù quý mến nhau vì cái tấm lòng, nhưng thực ra không mấy ai muốn hỏi kỹ về đời tư của nhau. Trong thời điểm này, chuyện cá nhân vẫn là một vấn đề tế nhị, ai cảm thấy thoải mái thì tự họ thổ lộ thôi.

Có lần Bùi Hằng thổ lộ với tôi, cô ấy một thân một mình từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ nghiệp. Cuộc đời đã cho cô ấy thì bây giờ cô ấy cũng nên trả nợ đời, bởi vậy cô ấy hay đi làm từ thiện. Điều này nếu muốn xác minh chắc cũng chả khó gì.

Tuy nhiên tôi cũng láng máng nghe Bùi Hằng nói chuyện cô ấy vay ngân hàng một khoản tiền quãng gần 3 tỷ. Cô ấy đang tìm cách bán ngôi nhà ở Vũng Tàu để trả nợ ngân hàng, xong rồi dự tính chuyển ra ngoài bắc để an cư lạc nghiệp. Nhưng quả là ở đời mọi chuyện nó cứ hay trái khoáy thế, người muốn giúp thì lại chẳng thể giúp được, còn người có khả năng giúp thì lại hay tận dụng những khó khăn của người khác để trục lợi. Bùi Hằng nói đầu năm người ta đã trả ngôi nhà tới 11 tỷ, nay cô ấy chấp nhận bán 8 tỷ. Chỉ vì thời gian qua vướng vào chuyện khiếu kiện đất đai nhà cửa ở quê, rồi chuyện tham gia 11 cuộc biểu tình, nên cô ấy mới không có thời gian giải quyết chuyện bán nhà để trả nợ. Vừa mới trở vào Vũng Tàu chưa đầy 1 tháng thì cô ấy bị bắt, lại nghe tin ngân hàng sắp phát mãi ngôi nhà cô ấy ở. Tôi chả hiểu tý gì về chuyện phát mãi, nhưng người ta bảo thường những chuyện thế này được ví như cướp không vì giá phát mãi rất rẻ. Chao ôi, giá như tôi có 3 tỷ để trả nợ thay cho cô ấy. Nhưng tôi cũng như những người anh em, bạn bè của Bùi Hằng đều nghèo cả, có người gọi là chút thấm khá cũng không đủ điều kiện để giúp cô ấy được.

Vừa rồi trên mạng nói, theo thông tin vỉa hè thì Bùi Hằng sẽ bị giam cải tạo 2 năm. Chẳng ai biết cái hình thức cải tạo ấy nó như thế nào. Thế hóa ra Bùi Hằng tự mình vào đồn công an phường để được đi cải tạo 2 năm sao? Một con người như cô ấy thì phải cải tạo cái gì? Ít ra cũng phải có một bản án, một hồ sơ có đầy đủ chứng cớ mới có thể giam giữ một con người chứ. Đằng này với một người phụ nữ, vừa được cộng đồng những người tham gia và ủng hộ biểu tình yêu nước vừa qua, tôn vinh là người phụ nữ của năm về sự quả cảm và lòng yêu nước mãnh liệt, một người vốn có tình thương yêu những kẻ nghèo khó bằng những việc làm từ thiện lại bị giam giữ cải tạo thì khó tin quá. Có thể cái cách thể hiện của cô ấy quá dữ dội, nhưng xét cho cùng đó cũng là sự dũng cảm, mà ngay cả trong những người biểu tình chúng tôi cũng không mấy ai dám làm.

Tại sao không ai chỉ cho chúng tôi những cái mà chúng tôi chưa biết về con người cô ấy? Tại sao chính quyền không công khai việc bắt giữ cô ấy để răn đe cho những kẻ mà chính quyền cho là sẽ phải cải tạo? Ngay cả những chuyện thường ngày như cướp, giết, hiếp …ở bất cứ một cái xó xỉnh nào đó thì báo in cũng như báo mạng sẽ lập tức đưa tin với những cái tít rất giật gân, tường thuật rất chi tiết thời gian và hành vi cụ thể, đôi khi còn thổi phồng lên quá mức. Vậy mà vụ Bùi Hằng bị bắt thì bặt tăm như viên sỏi ném xuống nước, muốn tìm hỏi cũng không thể nào moi được một tin tức gì. Dường như việc bắt giữ Bùi Hằng suốt một tuần qua chỉ có báo mạng lề trái mới đưa tin, chứ ngoài đời thì coi như việc Bùi Hằng có tồn tại hay không trên đời, chả ai biết tới.

Nếu tôi theo đạo Phật, tôi sẽ cầu Đức Phật. Nếu tôi theo công giáo, tôi sẽ cầu Chúa trời. Nếu theo đạo Hồi, tôi sẽ cầu Thánh Mohamet. Nam mô A di đà Phật! Lạy Chúa! Lạy thánh Ala! Bất cứ điều gì có thể, hãy cho con biết Bùi Hằng đang ở đâu? Cô ấy có ăn gì không? Cô ấy có lạnh không? Và cô ấy có tội gì xin cho con được biết?

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

PHÁT HIỆN ĐẠO TRANH TRONG FESTIVAL MỸ THUẬT TRẺ?

Festival Mỹ thuật trẻ cũng có… tranh “nhái”?

Thứ Hai, 05/12/2011 10:30
    (TT&VH) - Festival Mỹ thuật trẻ 2011 vừa khai màn tại Hà Nội, giới mỹ thuật đã xôn xao với thông tin về nghi án tranh “nhái” xuất hiện tại cuộc thi này. Theo đó, tác phẩm Chờ xử lý của họa sĩ Đỗ Trung Kiên giống đến 80% so với bức Phượt 2 của họa sĩ Nguyễn Quang Hải (hiện là giảng viên Đại học Mỹ thuật Việt Nam) ra mắt từ tháng 5/2011.

    Festival Mỹ thuật trẻ 2011 đã nhận được gần 1.000 tác phẩm tham dự, trong đó, 156 tác phẩm của 137 tác giả đã được lựa chọn trưng bày tại Trung tâm triển lãm VHNT Việt Nam (số 2 Hoa Lư, Hà Nội).      
    Giống tới 80%...  

    Không ít người đã giật mình vì sự giống nhau đến kỳ lạ của Phượt 2 Chờ xử lý. Ba chiếc xe trong hai tác phẩm “đứng” ở ba tư thế gần như giống nhau. Những chiếc Minsk đầy bụi đường buộc đằng sau những hành lý cồng kềnh, giống đến cả chiếc bình nước và mũ bảo hiểm. Còn sự khác biệt thì rất ít, ngoài màu sắc là những thay đổi mang tính tiểu tiết.

     Chờ xử lý của Đỗ Trung Kiên

    Được biết, họa sĩ Nguyễn Quang Hải từng học ở Nga. Tháng 5/2011, anh bảo vệ tốt nghiệp Cao học. Phượt 2, được sáng tác năm 2010, là một trong số các tác phẩm ra mắt dịp này. Giữa tháng 11 vừa qua, Phượt 2 tiếp tục được bày tại Trung tâm Nghệ thuật Việt (42 Yết Kiêu, Hà Nội) nhân ngày 20.11.

    Vốn thích xe Minsk và thích phượt bằng xe máy, họa sĩ Quang Hải vẽ tác phẩm dựa trên cảm xúc và tư liệu của mình. Anh cho biết, ba chiếc xe được miêu tả trong tác phẩm chính là xe của anh, hai chiếc còn lại là của những người bạn chơi thân trong hội phượt. “Chiếc mũ trên xe đó là của tôi mà không ai có, vì tôi tự chế lấy. Xe Minsk không bao giờ có màu vàng, nhưng xe của tôi màu vàng vì chúng tôi đã sơn lại. Xe Minsk không có lốp ở bình xăng, nhưng tôi thích thế và tôi chế cho tôi, vậy mà tranh của cậu kia cũng có chi tiết đó…”, họa sĩ nói thêm. Trước câu hỏi liệu họa sĩ Đỗ Trung Kiên có phải là học trò và bị ảnh hưởng bởi tác phẩm của thầy, họa sĩ Quang Hải cho hay, anh chưa từng biết tới Đỗ Trung Kiên.

    Họa sĩ Quang Hải chia sẻ thêm rằng, anh là một họa sĩ bình thường, không nổi tiếng gì, tranh chẳng bán được mà có người yêu quý tranh mình, thế là mừng. Nhưng theo quan điểm của anh, nếu chép chơi, chép vui hoặc sử dụng cá nhân thì không sao, chứ mang đi thi thố, trưng bày thì không nên. Tuy nhiên, trước vụ lùm xùm này, họa sĩ Quang Hải không muốn nói quá nhiều (dù người bạn trong giới cho biết, Quang Hải đã sốc nặng khi biết thông tin về vụ tranh “nhái” này) mà cho rằng, quyền phán quyết thuộc về những người có trách nhiệm trong Hội đồng nghệ thuật của Festival lần này.

    Và Bức Phượt 2 của Nguyễn Quang Hải

    Và câu hỏi dành cho Hội đồng nghệ thuật

    Đây không phải lần đầu tiên những lùm xùm liên quan tới tranh “đạo”, tranh “nhái” xuất hiện trong những sự kiện mỹ thuật có quy mô toàn quốc. Tại Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc năm 2005, trong số những tác phẩm đoạt giải, Bình minh trên công trường của Lương Văn Trung đoạt Huy chương đồng bị phát giác giống hệt với tác phẩm Brigada (Đội lao động) của hoạ sĩ Nga M.C.Ombưs Cuznhexov sáng tác năm 1981. Năm 2010, bức Dưới mưa của Nguyễn Đức Khởi đoạt giải đồng cũng làm “dậy sóng” Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc vì bị cho là giống với loạt tranh về xe đạp của Trần Công Dũng.

    Festival Mỹ thuật trẻ năm nay đã chọn 156 tác phẩm trưng bày và chấm giả từ gần 1.000 tác phẩm dự thi. Hội đồng nghệ thuật, ngoài một số thành viên không thuộc giới làm nghề, hầu hết là những người có tiếng của giới. Tuy nhiên, câu hỏi là vì sao một tác phẩm đang bị cho là giống tới 80% so với một tác phẩm đã được trưng bày tới hai lần tại ngay Đại học Mỹ thuật Việt Nam ở giữa thủ đô Hà Nội mà họ (hay đúng hơn là chỉ cần một trong số họ) lại không phát hiện ra?

    Thu Hằng

    HOÀNG SA – TRƯỜNG SA LÀ CỦA CHÚNG EM

    Em đi thăm Trường Sa. Tranh Trần Thanh Yến Nhi. Tác phẩm đạt giải Xuất sắc.
    CHÁU YÊU CHÚ HẢI QUÂN
    Trang Thanh Hiền
     
    Một số lượng đồ sộ, 3275 bức tranh được gửi đến tham dự cuộc thi thiếu nhi vẽ ban tổ chức chọn được 140 tác phẩm xuất sắc để trao giải. Lễ trao giải và khai mạc triển lãm “Biển đảo tổ quốc ta” ngày 27/11/2011 tại Cung Thiếu Nhi Hà Nội được xem là một trong những hoạt động hữu ích hưởng ứng “Hành trình vì biển đảo quê hương” của Trung ương Đoàn TNCSHCM Hà Nội.

    Chú hải quân hiên ngang, hóm hỉnh đang bồng súng xung quanh là cánh diều, là những con chim hải âu để lại một ấn tượng khó phai, như thể đó là ước mơ của Ngô Gia Bảo ở Hà Nội. Những em học sinh tí tít tặng hoa cho các chú ở đảo Trường Sa là tranh của Yến Nhi ở Khánh Hòa. Các chú bộ đội cùng chúng em đánh cá trên một quần đảo bình yên là tranh của Hồng Quân. Khai thác tổ yến, đánh cá trên biển, dàn khoan quê em, trồng rau bắp cải trên đảo, lấp đá chắn sóng… là những đề tài phong phú được các em khắc họa một cách ngộ nghĩnh trên các tác phẩm của mình.

    Bên cạnh các bức tranh ca ngợi cảnh đẹp quê hương đất nước, hình ảnh những chú hải quân kiên cường canh gác bảo vệ đất nước, bảo vệ cuộc sống của những ngư dân cũng được rất nhiều các em đề cập. Mặc dù vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa hiện nay đang là điểm nóng trên các chương trình thời sự, nhưng trong con mắt các em những cảnh như Tuần tra trên biển, Canh giữ biển đảo, Quân đội Việt Nam tập trận, Đánh tàu địch qua suy nghĩ con trẻ lại giống như một trò chơi đã tạo nên điểm nhấn thú vị cho triển lãm. Các em là chiến sĩ trong vai các chú hải quân ôm súng bắn nhau giữa hai chiến tuyến nhưng cả hai bên cùng toe toét cười, dưới biển là những đàn cá đủ màu bơi lội. Rồi cũng là những chú hải quân con nít lái những chiếc tàu ngầm trang bị vũ khí tối tân, các chú đi thám hiểm với những con sao biển.

    Có thể nói, trong hàng trăm các cuộc thi tranh vẽ trẻ em hàng năm, đây là một trong những cuộc thi có ý nghĩa giáo dục một cách rất cụ thể lòng yêu nước, nâng cao nhận thức cho các em thiếu nhi về chủ quyền, lãnh thổ của Tổ quốc. Có sự vẹn toàn, thì mới có được sự bình yên. Nó cũng có thể xem là một cách bổ khuyết cho các bài học lịch sử, địa lý chưa thực sự được quan tâm trong các trường phổ thông hiện nay.

    Đồng thời qua các bức tranh từ khắp miền đất nước, dưới những cái nhìn non nớt, thơ ngây thể hiện sự yêu chuộng hòa bình, ước mơ về những mẻ cá đầy cho ngư dân, về những cuộc thi bơi trên biển đảo… là những thông diệp con trẻ gửi đến bố mẹ, cha anh mình, để làm sao chúng ta có thể phấn đấu xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho các em sau này./. 
    T.T.H
    *Bài đã đăng trên báo Mekong. Xem thêm tại đây.

    Một số tác phẩm đạt giải:
    Đoàn Ánh Nguyệt: Biển đảo quê em. Giải Xuất sắc.
    Lê Duy Minh: Canh giữ biển đảo. Giải A

    Lê Thị Hồng Anh: Chú Hải quân. Giải A.
    Nguyễn Đình Việt Anh: Đánh tàu địch. Giải B
    Phạm Phương Thảo: Buổi giao ca. Giải B

    Một số tác phẩm của cuộc thi:
    .





    NXD-blog chúc mừng các em đoạt giải! Chúc mừng Cung Thiếu nhi HN
    và Khoa Mỹ Thuật của Cung Thiếu nhi Hà Nội
     

    Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

    BÁO CÁO CỦA NHÓM HÀNH ĐỘNG SÁCH HÓA NÔNG THÔN

    BÁO CÁO CỦA NHÓM HÀNH ĐỘNG SÁCH HÓA NÔNG THÔN

    Kết quả đóng góp xây dựng tủ sách nông thôn và kế hoạch xây dựng các tủ sách trong tháng 12/2011.

    A. BÁO CÁO

    Nhằm góp phần giảm thiếu tình trạng thiếu sách ở nông thôn, đánh thức tiềm năng đọc của mọi tầng lớp ở nông thôn, cũng như góp phần hiện thực hóa chính sách xã hội hóa thư viện của Nhà nước, thông qua mạng xã hội, blogs, website, Nguyễn Quang Thạch tôi đã mời cộng đồng mạng tham gia vào Nhóm hành động sách hóa nông thôn.

    Sau 28 ngày (05/11-02/12), số người tự nguyện tham gia nhóm đạt con số 400, trong đó 91 người đã đóng góp tiền để mua sách đưa về nông thôn qua mô hình Tủ sách dòng họ và Tủ sách phụ huynh. Tổng số tiền đóng góp của các thành viên nhóm đã đạt 44.740.000 đồng.  34.740.000 đồng đã được chuyển từ tài khoản cá nhân tôi đến Trung tâm hỗ trợ tri thức và Phát triển cộng đồng. 10.000.000 còn lại đã được người ủng hộ gửi đến nhà sách để mua sách. Tất cả những người tham gia nhóm đã làm tôi rất cảm động. Trong đó, có cô Từ Thị Nga đang công tác tại Bộ hưu trí quận Quebec Canada đã ủng hộ 12.300.000 đồng, với 10.000.000 đồng mua sách và 2.300.000 đồng dành cho chi phí khác của Trung tâm, cô Nga nói “cô sẽ xin làm thêm ngoài giờ để có thêm tiền cho nhóm hoạt động”; và chị Nguyễn Thị Kim Thanh ở Sài Gòn đã kêu gọi mọi thành viên trong gia đình, bạn bè ở trong và ngoài nước, và tự bỏ tiền cho mọi người mượn để đóng góp 10.900.000 đồng cho Nhóm.

    Xin mời mọi người xem chi tiết sao kê tại các file ảnh kèm theo báo cáo này (Rất mong mọi người cho tôi xin thông tin cá nhân và gửi đến email sachhoanongthon@gmail.com sau khi đã xem sao kê để phục vụ báo cáo,  minh bạch và cập nhật thông tin)

    B. KẾ HOẠCH XÂY DỰNG TỦ SÁCH THÁNG 12/2011.

    1. Tủ sách dòng họ
      Dự kiến, 3 tủ sách dòng họ sẽ được xây dựng trong tháng 12 gồm tủ sách họ Vũ, Vĩnh Bảo, Hải Phòng; tủ sách họ Nguyễn ở Thạch Thất, Hà Nôi; và tủ sách họ Tiền xã An Ninh, Quỳnh Phụ, Thái Bình. Mỗi tủ trị giá 1.500.000 tiền sách, tủ đựng sách do dòng họ tự đóng. Tủ sách họ Nguyễn và họ Vũ được bàn giao thành viên dòng họ đang sống tại Hà Nội để họ vận chuyển về nhằm giảm thiểu kinh phí.
    1. Tủ sách phụ huynh
      8 tủ sách phụ huynh sẽ được xây dựng ở 4 THCS thuộc huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình, gồm: Lớp 7A1 và 8A1 trường An Bài; lớp 6A1 và 7A2 trường Quỳnh Trang; lớp 6A1 và 7A1 trường An Ninh; và lớp 8A và C trường Quỳnh Hồng. Trị giá mỗi tủ sách là 1.000.000 đồng, tủ đựng sách do các phụ huynh tự đóng.
    Sách được chiết khấu từ 20-40% so với giá bìa.

    C. DỰ TOÁN CHI TIÊU TRONG THÁNG 12

    3 tủ sách dòng x 1.500.000/tủ = 4.500.000 đồng
    8 tủ sách phụ huynh x 1.000.000/tủ = 8.000.000 đồng
    Tiền vận chuyển sách đến xã An Dục huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình 1.500.000/1 chuyến = 1.500.000 đồng.
    Tiền lương cho kế toán bán thời gian của Trung tâm = 1.200.000/tháng.
    Kinh phí hoạt động thực địa gồm bàn giao các tủ sách cho tháng 12 và cùng các trường lập kế hoạch xây dựng tủ sách cho tháng 1.
    1. Tiền ăn: 100.000/ngày/người x  20 ngày =2.000.000 đồng
    2. Tiền xăng xe máy đi lại giữa các xã trong huyện Quỳnh Phụ 20 ngày x 20.000/ngày = 400.000 đồng.
    3. Liên lạc phí (di động và internet 3 G): 400.000 đồng/tháng.
    4. Lưu trú phí: 0 đồng, sẽ xin ở nhà cộng tác viên.
    Tổng số chi tiêu tháng 12/2011: 18.000.000 đồng

    Người lập dự toán và  thực hiện
    Nguyễn Quang Thạch
    ______________________________

    PHỤ LỤC:

     


     



    BÀ CỤ TRONG BỨC ẢNH ĐÃ CHẾT TRONG MỘT CHIỀU MƯA GIÓ

    Câu chuyện rơi nước mắt về bà lão bán rau trên Facebook

    01/12/2011 09:19:23 

    Trước khi đi, người thanh niên nhắn với bà lão: “Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!”.Không ai ngờ, vì chờ đợi người thanh niên đến lấy rau, bà lão đứng dầm mưa suốt buổi chiều, bị cảm rồi mất.  Câu chuyện về bà lão bán rau đang gây xôn xao trên mạng xã hội Facebook. 

    - Ăn rau không chú ơi?

    Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

    - Ăn hộ tôi mớ rau...!

    Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

    - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

    - Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

    Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

    Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

    - Rau này bà bán bao nhiêu?

    - Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.

    Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

    - Sao chú mua nhiều thế?

    - Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!


    e
    Bức ảnh được đăng tải cùng câu chuyện trên Facebook gây xôn xao

    Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

    Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

    - Nghỉ thế đủ rồi đấy!

    Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

    Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

    Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

    Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

    Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

    - Bà bán rau chết rồi.

    - Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.

    - Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

    - Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

    Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

    Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...

    Gã không ngờ.........!

    Nguồn: Dân Việt.