Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

NHẬT KÝ BIỂU TÌNH: SỐNG TRONG ĐỒNG CHÍ

Sống trong đồng chí
(Về cuộc biểu tình bị bắt ngày 17 tháng 7 năm 2011)
  Đào Tiến Thi

 Sau cuộc biểu tình 3-7, các bạn bè chân thành của tôi càng khuyên tôi đừng đi nữa. Họ bảo nhiều phiền lụy về sau lắm chứ không chỉ là chuyện bị bắt hay không bị bắt đâu. Tuy nhiên, ngay trước mấy ngày biểu tình (15-7) lại xảy ra chuyện ngư dân Quảng Ngãi bị bắt, bị đâm chìm tàu. Máu trên thái dương tôi lại chảy rần rật. Chẳng có gì phải phân vân nữa. Lại làm khẩu hiệu, mua thêm cờ. Thằng con trai thi cử xong rồi cũng nằng nặc đòi đi. Tôi bảo: “Mẹ con đang yếu, lại hay xúc động, lo lắng. Con thuyết phục được mẹ thì hẵng đi”. Thế là suốt ngày nó vòi vĩnh mẹ, làm mẹ nó nhiều phen phát cáu và vẫn không hề nhân nhượng. Nó cầu cứu tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng thấy là nó không nên đi. Tôi đã dự cảm sự trấn áp mạnh tay của lần này. Tôi ngại nhất là nó phải chứng kiến tận mắt những cảnh tàn bạo, những điều trái hẳn với những gì nhà trường đã dạy nó suốt 12 năm qua, điều đó tạo ra vết thương lòng của một người mới vào đời. Tuy vậy, tôi cũng chiều con tôi một phần: cho nó đưa bố đến đầu đường Hoàng Diệu, được quan sát đoàn người trong đội hình cho đến lúc tuần hành (đoán rằng cũng chỉ được 5 – 7 phút là họ đuổi).

Lại còn khổ vì hai mắt bị nhức mỏi, nhìn mờ đã ít lâu, hôm nay bỗng nặng lên. Để có sức khỏe cho ngày 17-7, tôi đi khám mắt. Nhỏ thuốc cấp tập thấy mắt đỡ, nhưng sáng 17-7 ngủ dậy thấy bị viêm họng, người hơi gai gai sốt. Quyết định dừng 2 thứ kháng sinh dạ dày đang điều trị để thay bằng kháng sinh viêm họng loại nặng đô, lại táng thêm 2 viên giảm đau hạ sốt, rồi lên giường nằm xem sao. Nửa tiếng sau thấy người nhẹ nhõm. Thế là đi. Nghĩ cũng chỉ nên đến Nhà Hát Lớn thì về, nếu không sẽ ốm to. 8 giờ kém 10 đã lên đường, con trai bảo: “8 giờ mới bắt đầu kia mà bố, đây ra đấy chưa đến 10 phút”. “Ừ, nhưng bố muốn đến sớm hơn một chút, tranh thủ “tụ tập” nói chuyện, vì hy vọng hôm nay sẽ gặp nhiều người quen”.   

Cũng như lần trước, khu vực Công viên Lênin đã bị phong tỏa từ bao giờ, đoàn người đứng tản mát khoảng vài chục trên vỉa hè đường Điện Biên Phủ. Chẳng gặp người quen nào nhưng thấy một gương mặt quen quen, hình như đã gặp lần trước nhưng chưa kịp chuyện trò, liền lại làm quen, thì biết đó là GS. Nguyễn Đông Yên, cùng hai chị trung trung tuổi (đến lúc cùng bị về đồn Mỹ Đình mới biết một chị là vợ GS. Đông Yên). Một chị khoe vừa mới đi thăm mộ Phùng Quán mới xây ở Huế. Tôi khoe: “Em cũng góp 3 trăm nghìn mua “cát đá” xây mộ”, nhân thể hỏi chị cách đi thế nào để khi có dịp thì ghé thăm. Chị vừa kể xong thì phía đường Điện Biên Phủ cắt với Trần Phú, đoàn người đã bắt đầu tụ lại và hô khẩu hiệu. Có ai đó gọi GS. Đông Yên nhanh lên để nhập đoàn.

Chúng tôi vội tiến về phía đoàn người. Ngay khi ấy, loa phóng thanh đã vang lên yêu cầu giải tán. Vừa đứng vào hô được mấy câu thì cảnh sát đã xô đẩy đoàn người rất dữ dội, khác hẳn lần trước. Tôi vừa cố ghìm chân để không bị đẩy đi, vừa cố thuyết phục cảnh sát cơ động (CSCĐ) hãy từ từ rồi mọi người cũng sẽ rời khỏi đây để tuần hành. Không khí nóng lên rất nhanh khiến tôi không thể “tâm sự” với các chú CSCĐ như lần trước, mà phải gào lên: “Các anh không có Tổ quốc à? Các anh không thấy biển đảo của mình bị Trung Quốc tác oai tác quái à?”. Nhưng khác hẳn lần trước, nói gì họ chỉ “Vâng”, lần này, mặt họ rắn đanh, không trả lời một câu. Ngay lúc đó đã xảy ra bắt người. Cháu Nguyễn Văn Phương (người đọc tuyên cáo hôm 3.7 tại Nhà Hát Lớn) bị hàng chục người lôi đi và cũng hàng chục người kéo lại. Không khí náo loạn giống hệt xem cảnh “ngụy quyền” đàn áp biểu tình trong phim thời trước. Ban đầu đoàn biểu tình kiên quyết đấu tranh đòi thả người nhưng cuối cùng cảnh sát (CS) quá rắn nên đành cứ để họ chở người bị bắt đi, còn đoàn người thì bắt đầu tuần hành. Lúc đi qua đường Điện Biên Phủ, tôi bị gián đoạn đoàn người khoảng 2 mét, liền bị một đám mặc thường phục xông vào chộp rất nhanh. Tôi kêu lên “Bắt người trái phép!”, “Cứu tôi!”. Hình như cũng có mấy người biểu tình quay lại cứu nhưng bị khống chế ngay. Tôi bị lôi đi xềnh xệch về phía xe buýt, nhưng vẫn cố trằn người lại, tiếp tục lên án họ bắt người vô lý. Tôi hét lên: “Tôi đi ủng hộ chính phủ bảo vệ chủ quyền quốc gia, các anh không thấy lời của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết trên tay tôi sao (khẩu hiệu của tôi một mặt ghi câu của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết: Một tấc đất của quê hương cũng kiên quyết giữ, và mặt kia là hai câu thơ Phan Bội Châu: Biết bao công của người xưa/ Gang sông tấc núi dạ dưa ruột tằm). Tôi vừa nói xong thì một tên giằng lấy, ném bẹt xuống đất. Trước khi bị đẩy lên xe, tôi thấy khoảng bốn, năm ống kính chõ vào. Sau này không thấy ai đưa lên mạng, chắc đó là các nhiếp ảnh công an cả, họ làm nhiệm vụ nhận mặt. Có lẽ kết hợp với lần trước đã ghi trong “sổ đen”, cho nên khi về Mỹ Đình, chưa lấy lời khai mà họ đã biết tên tôi.

Trên xe có khoảng hai chục người bị bắt, 3 người CSCĐ đứng gác. Xe chạy một đoạn ngắn thì họ thả bớt quá nửa. Tôi bước đến cửa xe thì một CSCĐ ngăn lại, bắt trở về chỗ cũ. Tôi hỏi sao lại số thả số không, anh ta không trả lời. Mãi hôm sau tôi mới nghĩ ra: cái số thả xuống ấy là người của họ! Trên xe còn lại 7 người; 6 người đều rất trẻ, ở tuổi thanh niên hoặc hơn một tí, chỉ có tôi “già”. Có một đôi vợ chồng trông rất đẹp đôi. Xe chạy về phía Mỹ Đình, chạy rất chậm vì lái xe không thuộc đường mà 3 CSCĐ trên xe cũng không biết đường. Thỉnh thoảng họ phải dừng lại để hỏi thăm. Cuối cùng thấy một anh xe ôm đứng lơ vơ ở vỉa hè, một CSCĐ xuống nhờ anh ta đi trước dẫn đường. Lúc mới lên xe thì cũng hồi hộp, gọi điện báo tin người nọ người kia, rồi nhẩm tính những câu trả lời sẽ bị thẩm vấn khi vào đồn. Thôi cũng là một dịp được trình bày trực tiếp quan điểm về đất nước trước nhà chức trách, biến rủi ro thành cơ hội là thế này đây. Xong xuôi những việc đó, thấy lòng thanh thản lạ thường. Mới cảm nhận được vì sao các chiến sỹ cách mạng thời trước vào tù ra tội, thậm chí ra trường bắn lại thanh thản đến thế. Bất giác nghĩ đến bài thơ của nhà chí sỹ Phan Chu Trinh:
Luy Luy thiết tỏa xuất Đô môn
Khẳng khái bi ca thiệt thượng tồn
Quốc thổ trầm luân dân tộc tụy
Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn 
(Gông xiềng mang nặng ra khỏi Kinh thành,
Buồn hát một cách khẳng khái (rằng) lưỡi vẫn còn
Đất nước đắm chìm, dân tộc tiều tụy,
Làm trai có gì mà phải sợ Côn Lôn)
Chúng tôi bị đưa về đồn công an số 1 Mỹ Đình, huyện Từ Liêm, một chỗ heo hút, gần như không còn phố xá gì. Trong sân đã thấy khoảng hai chục người bị bắt chuyến xe trước, vẫn đang bức xúc tố cáo và tranh cãi quyết liệt với CS về cách bắt người trái luật và tàn bạo. Tôi thấy nhiều người đã quen mặt ở cuộc biểu tình hôm 3.7.2011, trong đó có chị Hằng, người luôn đi đầu hô khẩu hiệu rất mạnh mẽ hôm trước. Hai bên bắt tay nhau trong nỗi niềm đồng cảm. Nhiều người kể họ bị bắt rất thô bạo. Có người bị đạp vào bụng. Có người bị bóp cổ. Có một chị lớn tuổi bị hai vệt rớm máu (mỗi vệt chiều rộng độ nửa xentimet) chạy dài trên bắp tay, như hai vết cào bằng móng tay sắc hay một dụng cụ cứng nào đấy. Tôi thì không thể nhớ những người bắt tôi hình dong cụ thể thế nào, vì lúc ấy chỉ ra sức la hét và giãy giụa, nhưng có mấy chị kể, bọn chúng trông rất gớm ghiếc, tay chân trạm trổ rồng phượng, dao găm, có lẽ là bọn đầu gấu, nghiện hút, sida được thuê. Có một chị khoảng trên 50 đi khám bệnh cũng bị bắt. Chị bảo: “Tôi hôm nay đi khám bệnh, chứ nếu biết có biểu tình thì tôi cũng đi biểu tình”. Chị luôn nguyền rủa những kẻ bắt người kiểu côn đồ. Cuộc tranh cãi có phần căng lên, cảnh sát đuối lý, toan dùng phương pháp “rắn” bằng cách mời riêng những người “to mồm” đi một nơi. Tôi nói với một ông cảnh sát có vẻ là sếp to nhất ở đây: “Các anh bắt người quá dã man. Đã đến đây rồi thì hãy để họ nói lên những bức xúc đó, không có hại gì mà hai bên còn hiểu nhau hơn”. Anh ta có vẻ đồng ý, không ra lệnh cho lính mình “mời riêng” nữa mà mời tất cả mọi người vào phòng. Tôi và một số người vào. Phòng nhỏ, không có nước nôi gì, cũng không có ai tiếp cho nên một số người lại ra. Ngồi chờ khá lâu, chúng tôi lại ra sân nói chuyện vặt để chờ đợi. Bỗng lại một xe buýt nữa đến, đổ số người bị bắt chuyến thứ ba. Khá nhiều người quen trong cuộc biểu tình trước và lúc đợi sáng nay: blogger Gốc Sậy, vợ chồng giáo sư Nguyễn Đông Yên. Một cậu người to lớn, rắn như khúc lim đã đi cùng một đoạn đường ở cuộc biểu tình trước, từng được nghe từ cậu những lời phẫn uất và biết cậu là một cựu chiến binh, về nhà xem tường thuật mới biết đó chính là Nguyễn Chí Đức, người bị khiêng như lợn lên xe và bị một an ninh đạp liền bốn cái. Cứ thương mãi và trách mình hôm ấy không có lời thăm hỏi nào. Lần này có nhiều bác lớn tuổi mà tôi sẽ trở lại nói ở phần sau.

Tôi cùng với số mới bị bắt lại thể hiện bức xúc. Một anh công an mời riêng tôi đi. Tôi không chịu, bảo: “Mời thì mời cả, cớ sao mời riêng tôi?” (Tôi rất cảnh giác với cái kiểu “mời riêng”). Họ lại chỉ chúng tôi sang phòng đối diện với phòng lúc nãy, cách qua khoảng sân. Họ bảo là “Hội trường” nhưng trước cửa lại có biển đề “Tiên học lễ, hậu học văn”, vào phòng hóa ra đúng là một lớp học với bàn ghế học sinh, trên bảng vẫn còn nguyên một bài giảng, có lẽ là môn sinh vật.

Một bác trong số mới bị bắt, khoảng sáu mươi, dáng trí thức, tranh thủ lên bục “diễn thuyết”. Bác giới thiệu mình tên là Nguyễn Tường Thụy, là người đã viết đơn gửi Chủ tịch nước đòi trả tự do cho TS. Cù Huy Hà Vũ. Bác nói qua tình hình đất nước và lý do đi biểu tình sáng nay. Mọi người tán thưởng, vỗ tay rầm rầm. CS vội “mời” luôn bác đi. Lát sau bác quay lại, hỏi họ đã làm gì thì hóa ra cũng chỉ hỏi tên tuổi. Họ kéo bác đi chẳng qua để không cho bác nói mà thôi. Một anh còn trẻ, vào phòng vẫn đeo trên cổ cái bản đồ Việt Nam có khoanh QĐ. HS và TS trong hình trái tim đã bị công an xé rách te tua. Trông mà xót xa. Một anh công an bắt anh ấy bỏ ra, anh ấy không chịu, sau mọi người khuyên thôi cứ bỏ ra. Anh ấy nghe và hỏi ông công an có biết Hoàng Sa, Trường Sa là chỗ nào không. Ông công an ra vẻ thông thạo, rằng mình còn biết cả đường lưỡi bò nữa và lấy tay khoanh hình lưỡi bò rất chính xác!

Một anh công an trẻ lấy tờ A4 ghi tên từng người, chỉ ghi tên thôi. Sau lại mấy anh khác cũng cầm những tờ giấy ghi tên như thế, thành ra có mấy tờ danh sách, nhiều chỗ trùng nhau. Họ đối chiếu lại và bổ sung thêm tuổi, địa chỉ cư trú. Chẳng có việc gì làm, lại quay ra bàn luận với nhau và tranh luận với công an. Ông sỹ quan công an bảo mọi người vì nước mình nghèo, không đủ phương tiện nên phải nhún Trung Quốc. Tôi tóm lấy câu đó, nói: “Anh có biết vì sao nước mình nghèo không? Có nhiều nguyên nhân, nhưng có một nguyên nhân là do ta lại đánh ta, tốn kém vào những việc như chúng ta đang ngồi đây. Còn bọn Tàu thì ngồi rung đùi đắc chí hưởng lợi. Sướng chưa!”. Có người nói luôn: “Rồi nước mình sẽ thành một tỉnh của Trung Quốc”. Ai đó cãi lại: “Một quận thôi, lấy đâu được tỉnh”. Mọi người thi nhau kể tội Trung Quốc.

Chán quá, lại thơ thẩn ra hành lang, thấy blogger Gốc Sậy (hỏi ra mới biết hóa ra chính là TS. khảo cổ Nguyễn Hồng Kiên, người đã viết nhiều bài về lịch sử - văn hóa rất hay) đang tranh luận với một anh công an mặc thường phục, anh Kiên gọi anh này là Công, như quen nhau lâu rồi. Tôi hỏi: “Nhân dân biểu tình là hậu thuẫn tốt cho chính phủ, tại sao lại đàn áp?”. Anh Công bảo phải chống biểu tình để các thế lực xấu khỏi lợi dụng. Tôi bảo: “Theo tôi chẳng có thế lực xấu nào cả. Các anh càng biết rõ điều đó vì các anh là an ninh”. Anh bảo: “Tất nhiên những người như anh Kiên và anh Thi (họ biết tên tôi từ bao giờ không biết), thì chúng tôi hoàn toàn yên tâm, không ai lợi dụng được các anh nhưng vẫn có những người bị lợi dụng đấy”. Chi tiết này anh Gốc Sậy đã kể ở bài của anh nên xin không kể lại.

 Nhân đây tôi muốn nói thêm cái ý nghĩ của tôi rằng: Những ai tưởng tượng (hay cố tình tin) “các thế lực thù địch” đứng đằng sau hành động biểu tình yêu nước, nếu không là ấu trĩ thì cũng chẳng khôn ngoan chút nào. Trái lại, vô cùng dại dột. Thế thì rõ ra bằng quảng cáo cho “các thế lực thù địch”. Đọc các tác phẩm trước Cách mạng tháng Tám, thường thấy bọn cường hào tay sai hễ ghét ai, muốn trả thù, thì họ có hai cách: hoặc bỏ vào nhà người ta đồ nấu rượu lậu, hoặc vu cho người ta làm cộng sản rồi đi báo với Tây. Có người chưa biết cộng sản là gì nhưng quá uất ức và đoán nếu Tây ghét thì chắc cộng sản phải là người tốt nên cuối cùng tìm cách theo cộng sản.

Tôi với anh Kiên lại đề nghị cho làm việc chính thức vì chờ đợi đã quá lâu. Anh Công bảo: “Hai anh có thể về được rồi”. Cả hai chúng tôi hết sức bất ngờ. Sao lại chỉ có hai chúng tôi được về? Mà sao bắt bằng được, chở đi rõ xa, đến đây lại không làm gì cả. Tôi bảo: “Không thể thế này. Về thì tất cả mọi người cùng về. Mà về thì phải có xe bus đưa trả chúng tôi lại chỗ cũ”. Tôi vào lớp thông báo ý kiến đó, mọi người hưởng ứng. Anh Công và anh Tuấn trưởng đồn hứa sẽ lo liệu. Tôi không xem đồng hồ nhưng lúc ấy còn sớm, có lẽ chưa đến 10g.

Lại đợi xe. Lúc mới vào nhiều người nghi ngại, muốn hỏi tên tuổi, địa chỉ nhau cũng khó, dần dần đã khá cởi mở. Mới biết bác già là bác Lê Hùng, nguyên biên tập viên nhà xuất bản Thanh niên. Sau lại phát hiện ra cậu Tuyến làm ở NXB Thế giới, người béo trắng. Thế là ở đây có 3 biên tập viên. Tôi tự hào vì “trí thức hạng hai” của mình oanh liệt quá, so với trí thứ thượng lưu, ngoài mấy bác dấn thân, là linh hồn như toàn dân đã biết, còn thì chui kín trong tháp ngà. Bác chống nạng là bác Thọ, lính chống Mỹ, từng chiến đấu 81 ngày đêm ở thành cổ Quảng Trị năm 1972. Cái chân què không phải do chiến đấu mà là tai nạn giao thông. Sau này về nhà mới tiếc là mình hỏi làm quen và xin điện thoại  được ít quá. Việc tranh cãi với cảnh sát ở đây thật ra là vô nghĩa, vì đây chỉ là nơi nhốt tạm, tất cả các tranh cãi chỉ là “ngoài lề”, ban đầu họ rắn nhưng càng về sau họ chỉ nghe và cười trừ. Tôi hiểu là họ không có trách nhiệm gì về việc bắt bớ ở chỗ biểu tình cũng như việc giải thích chính sách.

Trưa, anh Tuấn trưởng đồn cũng biến đi đâu. Tôi và mấy bác lớn tuổi thúc giục xe đưa về thì các anh công an trẻ bảo không biết, không có quyền việc này. Cuối cùng gặp một ông đứng tuổi mặc thường phục không biết là chức gì, ông ấy bảo không có xe đâu, cấp trên không chủ trương phải đưa người bị bắt trở lại chỗ cũ. Nản quá, GS Nguyễn Đông Yên  bảo mọi người tự về thôi. Nhưng chị Hằng đã bỏ tiền chiêu đãi bánh mỳ, ăn đã rồi hãy về. Sắp về thì nghe nói TS. Nguyễn Xuân Diện đang đến thăm. Đường vào ngóc ngách nên loanh quanh mãi anh Diện mới đến được. Anh Diện chụp vài kiểu ảnh kỷ niệm, đoàn người hô vang khẩu hiệu rồi bảo nhau cùng ra bến xe bus Mỹ Đình. Lúc ấy là 12g. Biểu ngữ, cờ và khẩu hiệu chống Trung Quốc lại chăng ra. Lúc bị bắt, tôi bị giật mất khẩu hiệu, còn một cái dự trữ trong túi và cờ nữa nhưng sao lúc ấy lại không nhớ ra, tiếc mãi về sau. Chẳng có chú CS nào ngăn cản hết. Có một anh to béo đi xe máy phía trước vừa đi vừa quay lại chụp hình rất điệu nghệ, và luôn miệng bảo bác nào mệt có ngay xe ôm miễn phí, nhưng cũng chẳng ai lên xe.

Rõ là một đoàn biểu tình hùng mạnh. Tôi không hô được mấy khẩu hiệu vì mệt và tự cứ thấy buồn cười. Bởi sự kiện này nó lạ quá. Sau này thỉnh thoảng mở lại bài tường thuật của anh Gốc Sậy, hay ngay cả khi ngồi một mình nhớ lại cũng vẫn cười một mình. Bốn mươi sáu con người bị bắt, thậm chí có người bị đánh đau, bị lăng nhục, nghĩ phải (tạm) tiêu tan hết lòng yêu nước (ít nhất là lúc này), thế mà chưa ra khỏi đồn đã lại biểu tình, biểu tình suốt dọc đường dài mấy cây số, biểu tình một cách ngạo nghễ, tưng bừng, đến nỗi dân hai bên phố và khách đi đường tưởng là một bọn “rồ”, cứ đứng ngây ra nhìn, không hiểu ra làm sao. Có lẽ công an cũng chán nên không thèm đuổi bắt? Bất giác nghĩ đến mấy câu thơ của Nguyễn Đình Thi: 

Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột da...
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!

Đi một đoạn dài thấy “oải”, mới sực nhớ sáng nay mình bị sốt viêm họng. Nhớ đến những cơn sốt thường bất chợt ập đến với mình, tôi vội tìm chú béo béo lúc nãy, nhưng chú vượt lên trước khá xa, không thể gọi. Gặp một bác xe ôm, không hỏi giá, chỉ nói: “Tôi đi biểu tình chống TQ, bị bắt về đồn Mỹ Đình, giờ mới được thả, hãy cho tôi về chỗ XXX… Anh xe ôm này gầy lọm cọm, mặc đồ bộ đội rộng thùng thình. Thử bắt chuyện, rằng anh có biết bọn TQ côn đồ đểu cáng với mình thế nào không, anh bảo cũng có biết chuyện chúng xua đuổi bắt bớ dân đi biển, chuyện thuê rừng. Hóa ra anh xe ôm cựu này là cựu chiến binh, từng đối mặt với quân Tàu ở mặt trận Vị Xuyên hồi 1984. Lúc xuống xe, hỏi anh lấy bao nhiêu thì anh bảo tùy bác, bác đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, cũng như em đi bộ đội trước kia, bác cho em thế nào cũng được. Ôi, chưa từng có có một ông xe ôm nào đáng mến như thế. Tôi rút 3 chục theo giá vẫn đi ra bến Mỹ Đình đưa anh.  

Mấy tâm sự

Nếu lần trước tôi đã cảm nhận được tình dân tộc, nghĩa đồng bào, thì lần này còn cảm nhận được sâu sắc hơn nữa. Bây giờ là những gương mặt rất cụ thể, do đã sống với nhau cả mấy tiếng đồng hồ trong đồn công an. Tôi muốn gọi họ là đồng chí, đúng nghĩa chân chính của từ này. Cái chí vì đất nước, không thể ôm nỗi quốc nhục, và cả cái không may hôm nay đã châu tuần chúng tôi lại với nhau. Những gương mặt, những cảnh ngộ rất khác nhau nhưng đều gần gũi, đáng yêu vô cùng. Anh Nguyễn Tường Thụy dáng vẻ trí thức vừa phong nhã vừa cương nghị. Anh Gốc Sậy (Nguyễn Hồng Kiên) sắc sảo, vui vẻ và hào hoa. Cháu Nguyễn Văn Phương hiền lành mà rắn rỏi. GS. Nguyễn Đông Yên ôn hòa, nhỏ nhẹ, luôn luôn thông cảm, thể tất cho những thiếu sót, bất cập của các anh công an. Bác Lê Hùng chất phác như một lão nông. Anh Toàn cao gầy, quyết đoán. Tôi đã rất cảm phục anh lần trước, vì anh luôn quán xuyến hàng ngũ cho có trật tự, nhắc nhở mọi người đề phòng mật vụ TQ trà trộn bắt người. Hôm nay anh vẫn mặc cái áo trắng ngà lần trước khiến tôi cứ liên hệ đến hình ảnh anh Trỗi ra pháp trường. Anh Lê Dũng (về nhà mới biết tên, chứ lúc ấy chỉ biết một người cao lớn, đeo máy ảnh kềnh càng) bộc trực và phong trần. Cậu Tuyến để ria mép vẻ triết học và những câu nói của cậu cũng rất là triết học. Anh Thọ cựu chiến binh khắc khổ như dân tộc Việt Nam bốn nghìn năm dãi gió dầm mưa. Hai cháu một nam, một nữ mà tôi chưa kịp hỏi tên, gương mặt trong sáng như mặt nước hồ thu, mãi khi sắp gửi bài này tôi mới biết họ là hai chị em. Chị Phương Bích (về nhà cũng mới biết tên) hiền lành kín đáo mà khi cần lại rất quyết liệt. Tôi đã đi cùng chị đoạn đường dài hôm 3-7, chị đeo lủng lẳng bên hông cái loa mà không đem ra dùng; hôm nay không thấy đeo loa, nhưng lúc về lại thấy có loa hô khẩu hiệu, chắc vẫn là loa của chị. Vợ chồng cậu Ngọc Anh đẹp đôi, thanh lịch và trẻ trung. Những cặp vợ chồng như thế thường dành ngày nghỉ để rong chơi và mua sắm hàng hiệu chứ ai đi biểu tình như họ. Xin nói thêm rằng về nhà tôi cũng mới biết người vợ là cô giáo tiểu học Vân Anh, tôi càng trọng nể vô cùng, vì muốn hay không tôi cứ buộc phải đặt người phụ nữ trí thức bình dân ấy bên cạnh nhiều người cùng giới với cô, những trí thức thượng lưu sang trọng mà tôi biết, cho đến nay nhiều người còn không hề biết người Tàu đã làm những gì trên vùng Biển Đông của ta! Đặc biệt không ai là không cảm phục chị Minh Hằng, người phụ nữ trung niên bừng bừng lửa sống, cả sức lực, nhiệt tâm và trí tuệ, khiến tôi luôn tin chị đích thị là hậu duệ của Bà Trưng, Bà Triệu. Lại có lúc liên tưởng chị với thánh Jeanne d’ Arc, người nữ anh hùng của nước Pháp, từ một cô gái nông dân bỗng hóa “thánh”, cầm quân chiến đấu chống quân xâm lược Anh, đánh đâu thắng đó, và chỉ bị chết bởi tòa án dị giáo. Nếu bây giờ 46 người ở đây có một trận đánh thì người chỉ huy chắc phải là chị. Chị chỉ đâu chúng tôi sẽ đánh đấy. Và bao nhiêu người khác nữa tôi chưa kịp hỏi tên và làm quen…

Còn những nỗi đau, nỗi buồn thì... biết nói thế thế nào đây. Cái ngày 17-7, nhiều người gọi là ngày nhục nhã, ngày đáng xấu hổ trong lịch sử chống ngoại xâm,… nhưng nhiều người cũng nói rồi, tôi không muốn góp thêm vào cái ai oán nữa. Dân tộc này hôm nay cần phải mạnh mẽ để vượt cơn hiểm nghèo không giống với bất cứ cơn hiểm nghèo nào mà dân tộc đã trải qua.

(Kỳ sau: Làm việc với an ninh)

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

GS PHẠM DUY HIỂN: TA CHỈ YÊU NƯỚC KHI CHỊU HY SINH CHO ĐẤT NƯỚC



Ta chỉ yêu nước khi chịu hy sinh cho đất nước
Phạm Duy Hiển

Ta phải xuống đường vì không còn cách nào khác để biểu thị thái độ của mình trong cái thế chông chênh hiện nay của đất nước. Xuống đường để phản đối những hành động gây hấn trên biển Đông, cũng là để tri ân những người đã và đang bám biển, bám đảo vì từng tấc đất thiêng do cha ông để lại.

Người ta bảo đó là tình yêu nước. Không sai về mặt chữ nghĩa. Song yêu nước đến mức nào lại là vấn đề. Ở đây cần phải có một thước đo giống như trong vật lý học. Theo tôi, cũng như bất cứ tình yêu nào, tình yêu nước chỉ hiện hữu khi ta chịu hy sinh bản thân mình cho đất nước. Nếu không chịu hy sinh, nhất là khi sơn hà nguy biến, thì dù ta có gào thét trên các loại diễn đàn sang trọng bao nhiêu đi nữa, cái gọi là tình yêu ấy chỉ mông lung, mơ hồ, thậm chí có khi ta chỉ yêu bản thân mình.

Theo thước đo này, khi xuống đường biểu tình, dù có bị đánh đập quát tháo như hôm 17 tháng 7 vừa qua, tình yêu nước của chúng ta vẫn chưa bằng cái móng tay so với các chiến sỹ và ngư dân đã và đang hy sinh để bảo vệ biển đảo ở ngoài trùng khơi kia. Xuống đường chỉ là chuyện tầm thường như vậy, sao người ta lại cứ thêu dệt như những hành động quả cảm. Khó hiểu quá!

Sáng chủ nhật 24/4 vừa qua, trước tượng đài đức vua Lý Thái Tổ, mỗi người chúng tôi được phát một tờ giấy A3 trên đó có tên một chiến sỹ đã hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa hoặc Trường Sa. Tôi đọc tên Anh – Trương Hồng Đào, hy sinh ngày 19/1/1974 tại Hoàng Sa – rồi trân trọng trương tờ giấy ra trước ngực đi theo đoàn biểu tình.

Anh là ai, đồng đội của Anh hôm ấy có những ai, mà sao đến tận bây giờ một người Việt Nam có học như tôi mới biết? Tôi đi theo đoàn biểu tình vòng quanh Hồ Gươm, miệng hô vang Hoàng Sa – Trường Sa theo đám trẻ mà không ngớt bần thần tưởng tượng ra Anh cùng đồng đội đã ngã xuống thế nào trong cái giờ phút định mệnh ấy của Tổ quốc. Là một người làm khoa học vốn quen đo lường phân tích, tôi thấy mình mới chỉ làm được một ép xi lôn (ε) vô cùng bé (một khái niệm toán học) so với Anh và đồng đội.

Đất nước ta không thiếu đất để làm sân golf, không thiếu rừng để cho người nước ngoài cai quản, xin hãy dành ra một ép xi lôn (ε) để dựng lên khu tượng đài các chiến sỹ Hoàng Sa đã anh dũng hy sinh này 19/01/1974. Xin hãy chịu hy sinh một ép xi lôn (ε) đi để chúng tôi còn noi theo mà yêu nước hơn. Bao nhiêu năm rồi chúng ta đã mắc lỗi với các chiến sỹ ấy, mà cũng chính là mắc lỗi với đất nước này.

Mấy ngày hè nóng bỏng vừa qua, một số người đã xuống đường. Con số ít lắm, vài trăm không hơn. Lại cũng chỉ là một ép xi lôn (ε) so với dân số Hà Nội và Tp Hồ Chí Minh. Nhưng những hình ảnh từ đây đã để lại bao nhiêu cảm xúc dâng trào cho hàng triệu người Việt ở khắp nơi trên thế giới. Nhiều người đã khóc. Ngay đến bản thân tôi, nước mắt tưởng đã ráo hoảnh từ lâu rồi, mà sao vẫn cứ tuôn trào.

Thế thì tại sao trên 700 tờ báo cách mạng không có lấy một dòng nào? Tại sao không có lấy một vị Tổng biên tập nào dám hy sinh một ép si lôn (ε) đi để vừa được yêu nước như các vị thường rao giảng trên các trang báo của mình, lai vừa khơi dòng chảy thông tin tưới tắm cho đất nước? Hóa ra giờ đây chỉ cần một tý ép xi lôn (ε) đó đủ để làm cho bạn hóa thân thành anh hùng dân tộc.  

Khó hiểu quá! Tôi xin thề rằng trong cuộc đời làm khoa học của mình tôi chưa bao giờ được trải nghiệm một nghịch lý quá bí hiểm như thế này.

Khoa học sinh ra để giải quyết các nghịch lý trong thế giới tự nhiên và xã hội. Vậy xin mách dùm lời giải để còn đẩy khoa học tiến lên phía trước.   

*Bài viết do Giáo sư Phạm Duy Hiển gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn giáo sư!
 

LỜI TẠ LỖI


LỜI TẠ LỖI

Gửi những người tham gia biểu tình và các công dân Việt Nam khác

Danh sách những liệt sĩ hy sinh tại đảo Trường Sa ngày 14/3/1988 được nêu trong cuộc biểu tình ngày 24/7/2011, đã có một số điểm chưa chính xác.

Một số blogger phát hiện có 2-3 người không phải là liệt sĩ (vẫn còn sống). Nếu đúng như vậy, chúng ta cần xin lỗi những người có tên nêu không chính xác và gia đình họ. Nếu ai biết rõ tên tuổi, địa chỉ của những người này, xin thông báo lên trang http://xuandienhannom.blogspot.com,  http://anhbasam.wordpress.com để chúng ta có điều kiện tạ lỗi và tỏ lòng biết ơn họ đã tham gia cuộc chiến đấu vì chủ quyền của đất nước.

Nhân đây, chúng ta cần đề nghị cơ quan Nhà nước có thẩm quyền, các nhà sử học công bố tên các binh sĩ đã hy sinh ở Trường Sa, Hoàng Sa.

Mặt khác, chúng ta cần yêu cầu các cơ quan Nhà nước có thẩm quyền thực hiện trách  nhiệm thông tin đầy đủ danh sách  các liệt sĩ đã hy sinh (đã được công nhận), bao gồm cả tên tuổi, quê quán, nơi và năm hy sinh trên trang web chính thức của cơ quan Nhà nước (ví dụ, trên trang web của Bộ Lao động Thương binh và Xã hội), điều này càng có ý nghĩa khi sắp đến ngày kỷ niệm Thương binh liệt sĩ 27.7.

Người viết: Trần Phương
26.07.2011:
Trần Phương  xin có ý kiến thêm như sau:

1./ Cuộc biểu tình là tự phát, tất yếu có nhiều thiếu sót (nếu biểu tình có tổ chức, cũng vẫn có những sai sót)

2./ Do biểu tình tự phát nên mỗi người có ý kiến riêng, ý tưởng riêng, hành động riêng. Họ có thể nghe theo lời khuyên của người này hoặc tự quyết định (và điều chỉnh) hành động.

3./ Trong số những thông tin về những binh sĩ hy sinh ở Hoàng Sa, Trường Sa có 3 loại thông tin nhưng không rõ là do 1 người, 2 người hay 3 người chủ trương đưa ra.
a)  Băng rôn:
Đời đời tưởng nhớ những liệt sĩ Việt Nam hy sinh
74 binh sĩ đã hy sinh ở Hoàng Sa 1974
64 binh sĩ đã hy sinh ở Trường Sa 1988

Không thấy ai cho rằng thông tin trên băng rôn này là sai.

b) Một bảng vinh công những người chiến đấu ở Hoàng Sa, Trường Sa do một người đàn ông có râu giương lên, do chữ trong bảng này viết rất nhỏ, người bình thường trong điều kiện bình thường chắc khó nhìn thấy tên những người vinh công. Nếu có sự sai sót, không đáng kể.

c) Những thông tin trên khổ A3 ghi tên những người hy sinh tại Hoàng Sa, Trường Sa, không thấy có thắc mắc về tên những người hy sinh ở Hoàng Sa, có một số thắc mắc tên những người ở Trường Sa.
-  Comment của bạn ẩn danh vào 15:44 và 15:58 ngày 25/7/2011 có nêu tên 3 người còn sống ở Bố Trạch, nhưng không khẳng định những người này có tên ghi trong những tờ ghi tên liệt sĩ khổ A3.
-  Comment của bạn ẩn danh vào 15:49 ngày 25/7/2011 có nêu tên ông Lê Văn Thoa, Trương Văn Hiển (còn sống), nhưng không nêu rõ địa chỉ.

4) Nếu xác định chính xác: 
a) tên người còn sống nhưng bị ghi sai là đã hy sinh ghi trên những tờ A3 trong cuộc biểu tình
b) địa chỉ của những người này

5) Cám ơn ông Mai Thanh Hải đã có lời phê bình, tuy nhiên ông Hải đã nhầm lẫn. Trần Phương đề nghị công bố tên các binh sĩ ở Hoàng Sa, Trường Sa chứ không phải “chỉ đạo”phải công khai”. Việc công bố cần do những cơ quan Nhà nước có thẩm quyền, hoặc những nhà sử học thực hiện, tốt nhất là trên trang web chính thức (mà hầu hết cơ quan Nhà nước cấp tỉnh, cấp Trung ương đều có), để người dân được biết thông tin và tin tưởng rằng thông tin này có địa chỉ chịu trách nhiệm về tính chính xác.


VÌ SAO MỘT SỐ NHÂN SĨ TRÍ THỨC VẮNG MẶT TRONG CUỘC BIỂU TÌNH 24.07

CHÙM ẢNH NHÂN SĨ TRÍ THỨC, VĂN NGHỆ SĨ THAM GIA 
BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC NGÀY 24.07 TẠI HỒ GƯƠM

Giáo sư Tiến sĩ Lâm Quang Thiệp cùng phu nhân xuống đường biểu tình phản đối TQ.
Nhà văn Phạm Xuân Nguyên, Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội và thi sĩ Trần Vũ Long
Từ trái sang: Anh Bùi Quang Minh (Chungta.com), TS Nguyễn Quang A, nhà văn Nguyễn Hoàng Đức

Từ phải sang: TS Nguyễn Hồng Kiên (Gốc Sậy), Nữ sĩ Hiền Giang, TS Nguyễn Quang A
Nhà văn Phạm Xuân Nguyên công kênh một em bé
Anh Trịnh Hữu Long (25 tuổi) tác giả bài: Về chuyện "Đã có Đảng và Nhà nước lo", 
trên tay là bảng tên LS Lê Đình Thơ hy sinh ngày 14.3.1988 tại Trường Sa

Giáo sư hạt nhân Phạm Duy Hiển
Nữ văn sĩ Thùy Linh, tác giả bài "Sexy tất cả, trừ lòng yêu nước". Bà nói với một người bạn: Toàn giai đẹp đi biểu tình, lẽ nào mình không đi để sexy ...lòng yêu nước
Nhà văn Nguyễn Hoàng Đức
Phạm Xuân Nguyên và một bạn trẻ

TS Đỗ Xuân Thọ. Ông đã nghe theo mọi người, cất đi biểu ngữ "gây tranh cãi"
Nhà văn Vũ Ngọc Tiến
Ảnh này của Mai Kỳ, đăng trên Blog Quê Choa (Nguyễn Quang Lập)
TS Nguyễn Quang A nói với một nhà báo của hãng thông tấn Đức

Thưa chư vị,

Cuộc biểu tình yêu nước và tưởng niệm những liệt sĩ đã hiến dâng tuổi thanh xuân cho Tổ quốc ngày Chủ nhật 24.07 vừa qua đã có sự hiện diện của các vị: Các cụ ông cụ bà, nghệ sĩ đường phố Tạ Trí Hải; các GS Ngô Đức Thọ, GS Phạm Duy Hiển, GS Lâm Quang Thiệp và phu nhân; các TS Nguyễn Quang A, Nguyễn Hồng Kiên, Mai Thanh Sơn, Đỗ Xuân Thọ, Đặng Thị Hảo, Nguyễn Xuân Diện; các nữ sĩ Thùy Linh, Kim Anh, Nguyễn Thị Hương, Hiền Giang, các văn sĩ Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Hoàng Đức, Vũ Ngọc Tiến, Trần Vũ Long... cùng đông đảo các bạn trẻ, các cháu thanh thiếu niên nhi đồng...Tất cả đã làm xao động cả một khu vực Hồ Gươm khi hào hùng âm vang lịch sử, lúc lắng sâu trong niềm tưởng vọng...

Nhiều quý vị có viết comments hỏi thăm về sự vắng mặt của các Giáo sư Huệ Chi, Giáo sư TSKH Viện sĩ Hoàng Xuân Phú (có 3 chùm ảnh rất đẹp ngày 3.7.2011; tác giả chùm bài về điện hạt nhân trên blog này), GS. TSKH Nguyễn Đông Yên và phu nhân (cả hai người đã từng bị công an hốt lên xe bus đưa về Mỹ Đình ngày 17.07.2011) cùng một số vị khác. Chúng tôi được biết: Giáo sư Huệ Chi vì bận việc nhà rất quan trọng không thể đến, GS Hoàng Xuân Phú đang ở Đức (đi từ ngày 12.07), GS Nguyễn Đông Yên và phu nhân bận công tác xa ...Các vị đều tranh thủ thời gian để đọc hết những thông tin về cuộc biểu tình ngày 24.07.2011. 

Xin có vài lời thông báo cùng quý vị! Xin gửi tới quý vị lời cầu chúc an lành, hạnh phúc!

Nhân đây, xin cảm tạ quý vị đã ghé thăm trong suốt 24 tiếng đồng hồ ngày 24.07 với hơn 135 ngàn lượt truy cập.
Nguyễn Xuân Diện - Blog kính trình

NGUYỄN TRỌNG BÌNH: TÔI YÊU TỔ QUỐC TÔI!


Nguyễn Trọng Bình
Tôi yêu…

Kính tặng đồng bào Hà Nội đã xuống đường biểu tình trong ôn hòa 
phản đối Trung Quốc

Tôi yêu Tổ Quốc tôi
Một niềm tin Bờ Cõi
Một niềm tin không gì lay nổi
Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
Từ đất liền đến mênh mông biển, đảo…

Tôi yêu Tổ Quốc tôi
4000 ngàn năm chống giặc ngoại xâm
Hận người phương Bắc
Xảo quyệt, hung hăng
Phát động chiến tranh
Bằng lời đường mật
“16 chữ vàng” - âm mưu cướp đất!
 Lấn biển,
Vét tài nguyên!

Tôi yêu Tổ Quốc tôi
Bác nông dân lấm lem bùn đất
Yêu khoa học những người trí thức
Lay lắt đồng lương  “ba cọc ba đồng”
Nhưng khi Tổ Quốc cần
Cùng nguyện xả thân!

Tôi yêu Tổ quốc tôi
Những cô gái áo dài tha thướt
Những chàng trai đang tuổi đến trường
Những cụ già tóc đã pha sương.
Ung dung xuống đường
Chung câu ái quốc!
Bảo vệ quê hương.

Tôi yêu Tổ Quốc tôi
Những con người lặng lẽ giữa đời thường
Chẳng cần được vinh danh
Nhưng khi đất nước có chiến tranh
Họ là người đầu tiên hi sinh!
Cần Thơ, 24/7/2001
Nguyễn Trọng Bình


Thư gửi Nguyễn Xuân Diện:

Tôi là Nguyễn Trọng Bình, hôm nay vào Blog NXD thấy đồng bào Hà Nội xuống đường biểu tình mà lòng trào dâng biết bao cảm xúc. Là người miền Nam (Cần Thơ) tôi thật sự ngưỡng mộ tấm lòng yêu nước đồng bào Hà Nội. Không biết làm gì để bày tỏ nỗi niềm này ngoài bài thơ viết vội ghi lại tấm lòng chân thành của mình gửi đến đồng bào Hà Nội và TS NXD. Rất mong TS NXD đọc và xem có thể sử dụng trên Blog được không! Chân thành cảm ơn và chúc Ts NXD, chúc đồng bào HN mọi điều tốt lành.

Nguyễn Trọng Bình ( Cần Thơ) - Giảng viên đại học. 

VIẾT THÊM VỀ CÂU CHUYỆN “ĐÃ CÓ ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO”


VIẾT THÊM VỀ CÂU CHUYỆN “ĐÃ CÓ ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO”
BÙI CÔNG TỰ

Trong 2 tháng qua, để giải thích, khuyên nhủ những người yêu nước đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền, gây hấn lấn chiếm biển đảo, bắn giết, đánh đập, cướp bóc ngư dân Việt Nam, nhiều cán bộ thường nói câu: “Đã có Đảng và nhà nước lo”.

Đây là một câu nói rất thiếu trách nhiệm. Những người nhân danh Đảng và nhà nước nói câu ấy lại càng thiếu trách nhiệm. Nói như thế, hóa ra Đảng và nhà nước không cần có nhân dân nữa, trong cả những việc hệ trọng của quốc gia à?.

Tôi xin kể 2 mẩu chuyện về việc năm xưa Đảng đã cần đến nhân dân như thế nào?

Bố vợ tôi, cụ Lương Thuần Hòa (đã mất) người dân tộc Tày ở xóm Quyên, xã Phú Xuyên, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Trong bảng kê khai thành tích hoạt động cách mạng cụ đã viết là cuối năm 1944 gia đình ủng hộ cách mạng 1 nồi gạo. Một nồi gạo là 10 đấu gạo, mỗi đấu là 1,5kg, nếu đong bằng ống bơ sữa bò (như sữa ông thọ) thì 5 bơ bò bằng 1 đấu. Một nồi gạo là 50 bơ gạo ấy, làm 15kg. 

Bây giờ thì 15kg gạo chả đáng kể gì. Nhưng vào năm 1944-1945, cả vùng Bắc Bộ với số dân khoảng 10 triệu người mà có đến 2 triệu người chết đói, thì mới thấy cái giá của 15kg gạo là bao nhiêu? Để có 15kg gạo đóng góp nuôi cán bộ ở ATK (An toàn khu), ông bố vợ tôi kể, cả nhà đã phải ăn củ mài, củ đao, rau rừng.

Mẩu chuyện thứ 2. Chị gái ruột của tôi là bà Bùi Thị Roàn ở thôn Hoài Hữu, xã Thái Sơn, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình. Khoảng năm 1950, trong một trận giặc Pháp đi “càn quét”, một cán bộ bị giặc pháp đuổi đã chạy vào nhà chị gái tôi. Chị tôi đã giấu người cán bộ đó trong hầm bí mật đào dưới gầm giường. Lính Pháp đuổi theo không tìm thấy người cán bộ, chúng đã đánh đập chị gái tôi dã man đến nỗi sau này sinh bệnh mà mất sớm. Nhưng chị gái tôi đã chịu đựng, không khai báo, bảo vệ được người cán bộ đó.

Hai mẩu chuyện trên cho thấy khi Đảng bị đói, bị nguy hiểm thì Đảng cần đến sự giúp đỡ của nhân dân. “Đã có Đảng và nhà nước lo”? Thế ra bây giờ Đảng giàu có, quân hùng tướng mạnh nên Đảng không cần nhân dân đóng góp vào việc nước nữa?. 

Có rất nhiều câu chuyện cảm động về đóng góp của nhân dân cho công cuộc bảo vệ và xây dựng đất nước. Nhưng tôi kể lại chuyện của ông bố vợ tôi và bà chị gái ruột tôi với  đầy đủ tên tuổi, địa chỉ như trên là để đảm bảo đó là sự thật.

TP Hồ Chí Minh, 24/7/2011.
*Bài viết do tác giả gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả Bùi Công Tự.

NHẬT KÝ: TÔI ĐI BIỂU TÌNH


clip_image006
Nguyễn Văn Phương, Trịnh Kim Tiến, ai cũng có một lý do sâu thẳm để đến với cuộc biểu tình. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện
Ai cũng có một lý do để đi biểu tình chống Trung Quốc. 

Các vị Giáo sư suốt đời cống hiến cho đất nước vì đi theo tiếng gọi của Hồ Chí Minh thì hôm nay dù tóc đã bạc họ cũng phải có mặt ở “tuyến đầu” để làm gương cho lớp trẻ noi theo, và có lẽ cũng để giữ cân bằng trong tâm lý, không bị sự thực phũ phàng trước mắt làm lòng họ đổ vỡ. Tôi nhìn họ mà cứ nhớ đến câu thơ Phan Bội Châu và càng khâm phục họ: “Than ôi cái vạ chết lòng”. 

Đọc những lời xúc động của GS Nguyễn Huệ Chi mô tả khuôn mặt đỏ bừng của GS Phạm Duy Hiển trong cuộc biểu tình ngày 17-7 khi các ông bị cảnh sát cơ động xô đẩy dữ dằn ở cạnh công viên Lê Nin mới biết trong đầu vị GS đáng kính ấy luôn luôn chất nặng hòn đảo Lý Sơn quê hương ông. Một hòn đảo mà vị học giả André Menras tận nước Pháp xa xôi phải tìm ra đến mấy lần để gặp những ngư dân đang trĩu lòng vì người mất chồng kẻ mất cha, người mất hết lưới cụ và vốn liếng vì quân cướp biển Trung Quốc; thế mà những con người đó vẫn lặng lẽ làm lễ cầu hồn bên những ngôi Mộ Gió để chồng con cha anh họ lại sắp sửa ra đi.

Một hòn đảo mà Nhóm Bauxite Việt Nam đã tìm ra cứu trợ bão lụt từ cuối năm 2009, khi trở về đưa lên một tấm ảnh tôi không thể nào quên: Đoàn rời khỏi nhà một người vừa tử vong vì cơn bão bất thần làm anh ngã từ mái nhà xuống khi đang trèo lên chống bão, mấy mẹ con còn lại đang ngồi nơi bàn thờ hương khói cho chồng và cha, nhưng có một đôi mắt, một đôi mắt đen láy ngây thơ từ cánh cửa hẹp vẫn mở to nhìn theo đoàn. Đôi mắt ấy nói gì ta không hiểu hết nhưng rõ ràng nó đang vẫy gọi ta sát cánh với bà con Lý Sơn hơn nữa để đừng làm mất đi chút hạnh phúc cuối cùng của những em bé kia. Thế thì GS Phạm Duy Hiển có mặt hầu như trong mọi cuộc biểu tình chống bọn cướp biển hung hăng nhất thời nay đe dọa sự sống còn của ngư dân quê hương ông là đúng quá. 

clip_image002
TS Nguyễn Quang A vừa dứt khỏi những “cái đuôi” lằng nhằng để đến họp mặt cùng anh em. Bên cạnh ông là Phạm Xuân Nguyên, GS Phạm Duy Hiển, vợ chồng GS Lâm Quang Thiệp, tất cả cùng có mặt ở trung tâm Hồ Gươm để biểu tình chống Trung Quốc vì những lý do chung và cả những lý do rất riêng, hòa thành tình cảm yêu nước nồng nàn. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện

Còn cô Trịnh Kim Tiến, hôm nay mặc áo dài trắng làm sững sờ nhiều người, kể cả phóng viên nước ngoài, khi cô cất cao giọng hô vang: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược” thì sao? 

Cô chính là con gái ông Trịnh Xuân Tùng, cách đây không lâu bị công an đánh gãy cổ, sau đó chết trong bệnh viện. Cô đến với cuộc biểu tình vì hẳn trải qua những ngày đau đớn trước cái tang của cha, cô đã thấm thía được rằng hạnh phúc này phải là hạnh phúc của cả dân tộc ngẩng cao đầu. Nếu cả dân tộc cứ cúi đầu xuống thì không chỉ cha cô mà nhiều người khác sẽ còn sẽ gãy cổ như cha cô mà thôi. Đứng thẳng lên vì cái lẽ sống chung là nỗi đau cả nước đang bị bọn sói phương Bắc hung hăng đe dọa, hành vi của cô và gia đình cô mới cao đẹp làm sao!
clip_image004
Anh phóng viên AFP đang nhìn theo bước chân tự tin của cô Trịnh Kim Tiến. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện

Về phần tôi, tôi cũng có một lý do. Chiều 23-7-2011, ngẫu nhiên mò vào mạng, lan man thế nào xem được Clip quay cảnh viên cảnh sát Minh đạp liên tiếp vào mặt một bạn trẻ trong lúc bạn đó bị 4 cảnh sát mỗi người túm một chân, một tay khênh đến cửa xe buýt hôm 17-7, lòng dạ tôi bỗng bừng bừng một cảm giác tức tối điên cuồng không thể tả, không làm sao còn yên cho được. Đất nước thế này mà mình lâu nay thờ ơ ư? Thế là liền lao ngay vào trang Nguyễn Xuân Diện, tìm địa chỉ để mua “áo biểu tình”, lòng tự nhủ: Mai mình nhất định sẽ đi biểu tình, nếu bị bắt về đồn, bị hỏi tại sao lại đi biểu tình, tôi sẽ trả lời: “Tôi xem clip công an đánh người tàn bạo không thể tin nổi là đó là sự thực phi nhân của xã hội chúng ta nên hôm nay phải đi biểu tình xem thực hư ra sao?”. 
clip_image008
Xã hội tóm bắt người yêu nước như bắt lợn là xã hội nào? Ảnh: CTV Hà Nội
clip_image010
GS Nguyễn Huệ Chi từng tâm sự với tôi: nhìn khuôn mặt người bị dẫm lên mà tưởng đâu như mặt của mình, hơn thế nữa đó cũng là mặt của bất cứ người Việt Nam nào; đặc biệt là của những người có chức vụ cao nhất. Vì chắc hẳn họ phải yêu nước hơn tất cả chúng ta đây thì mới được Đảng bầu vào những chức vụ cao thế chứ. Vậy đạp vào mặt người yêu nước thì cũng chính là một cách biểu tỏ rằng: Thế nào những kẻ mất nhân tính này cũng có lúc sẽ đạp vào mặt các ông có chức vụ cao nhất ấy, đố khỏi, nếu quả thật các ông ấy không bán nước. Ảnh: Video clip 

Với tâm thế như vậy tôi yên tâm ngủ một giấc say, sáng sớm thức dậy, liền mặc “áo biểu tình” vào, phóng xe ra Bờ hồ, đến trước tượng đài Lý Thái Tổ vào khoảng 8h. Quang cảnh vắng lặng, nhưng cảnh sát đã khá đông. Nhìn quanh thấy một số thanh niên mặc “áo biểu tình”cũng đang đứng lảng vảng như tôi. Chắc chắn là sẽ có biểu tình rồi. Còn sớm, về cơ quan gửi xe rồi cùng anh bạn đồng nghiệp ra uống trà xanh đợi đến giờ.

clip_image012
Khởi đầu tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện
clip_image014
Bắt đầu cuộc tuần hành. Ảnh: Trang Anh Ba Sàm 
Cảm nhận đầu tiên về cuộc biểu tình sáng nay là việc chuyển địa điểm đến Bờ Hồ là một sáng kiến rất hay, vì Bờ Hồ là trung tâm của hàng chục đầu mối giao thông nên người biểu tình có thể đổ về từ các ngả rất nhanh. Không hiểu cố ý hay vô tình, từ tượng đài Lý Thái Tổ, đoàn sang đường và đi ngược về phía phố Hàng Khay – tức là ngược chiều xe cộ – nên các biểu ngữ được người dân và khách du lịch đọc rất rõ, nhiều chỗ gặp đèn đỏ, cả dòng dài xe cộ dừng lại và dường như cùng hòa chung vào không khí biểu tình. Thậm chí có nhiều bạn trẻ đang đi xe trên đường thấy hô khẩu hiệu cũng tranh thủ hô theo. Nhiều khẩu hiệu thật xúc động: “ Bảo vệ lãnh thổ Việt Nam!”, “Bảo vệ máu thịt Việt Nam!”, “Bảo vệ ngư dân!”, v.v. 

Dần dần, tôi bắt gặp một số người bạn mà trong đầu tôi không bao giờ có ý nghĩ rằng họ lại xuất hiện ở đây: một cô bạn bị bệnh trọng từ mấy năm nay, một chị bạn sống trong sang giàu đến mức tôi không thể tin là chị có thể đi bộ mấy vòng hồ. Hai chị em mừng rỡ chào nhau và đi sát cạnh nhau. Chị bảo: “Em ạ, chị có cái này”. Nói rồi chị rút trong túi ra một cái ô rất đẹp. Chị bảo: “Nó mà đánh chị, chị sẽ vụt cho nó một cái, hôm trước nó vặn tím bầm tay con bạn chị” – Thì ra thế. Hóa ra chị cũng có một lý do rất cụ thể để có mặt trong cuộc biểu tình. Tôi nhìn ra xung quanh: những khuôn mặt bừng bừng phấn khích thế kia chắc người nào cũng xuất phát từ lòng yêu nước thiêng liêng chất chứa từ trong tâm khảm, nhưng hẳn mỗi người đều có những tiếp xúc, những kinh nghiệm cá biệt từ sinh hoạt hàng ngày nó thôi thúc mình đến hòa vào dòng người đi tuần hành mà tôi đang tham dự, bất chấp những hình ảnh phản cảm mà những kẻ đóng vai đội quân công cụ gây ra trong suốt 8 cuộc biểu tình từ tháng Sáu đến nay.
clip_image016
Đi ngược lại Hàng Khay là một sáng kiến tuyệt vời. Ảnh: Trang Anh Ba Sàm
clip_image018
Mỗi trang giấy A4 ghi tên một liệt sĩ đã hy sinh ở Hoàng Sa và Trường Sa. Ảnh: Trang Anh Ba Sàm
clip_image020
Xe cảnh sát chạy theo dùng loa như muốn át giọng người biểu tình, nhưng át sao nổi. Ảnh: Trang Anh Ba Sàm 
Nhưng hôm nay thì thật tuyệt, cả mấy trăm con người đi thoải mái trên hè rộng quanh Bờ Hồ. Xe cảnh sát đi theo đoàn, loa cảnh sát đọc ra rả những quy định rằng: “Tụ tập đông người phải xin phép các cấp có thẩm quyền...”. Nhiều khi tiếng loa át cả tiếng hô của đoàn biểu tình nhưng cũng có khi hai thứ tiếng đó hòa vào nhau tạo thành một thứ “âm thanh và cuồng nộ” khuấy động cả một vùng Bờ Hồ, rất thu hút dân chúng và du khách. 
clip_image022
“Âm thanh và cuồng nộ”. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện
clip_image024
Hành động của bà cụ hàng xóm nhà TS Nguyễn Xuân Diện khi nghe công an đến nhắc nhở anh Diện mai đừng đi biểu tình thì cụ nhẩm tính ngay: anh Diện không đi đã có mình và cháu mình đi thay. Sức mấy mà công an đọ được với lòng yêu nước sôi sục của nhân dân. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện 

Người biểu tình càng đi càng phấn khích. Thật lạ, khoảng 10h30, đoàn đi đến gần Ngân hàng ANZ (vòng thứ hai) thì tiếng loa của chiếc xe cảnh sát vẫn bám theo đoàn “tua” đi “tua” lại quy định này quy định nọ bỗng im bặt – Chắc nó đã mệt. Hic. Trong đoàn, nhiều người mồ hôi mồ kê đầm đìa vẫn hô vang các khẩu hiệu. Tôi đang khát, chưa biết kiếm nước ở đâu thì bỗng nhiên có một bạn trẻ đưa cho một chai Lavie (ai đó đã đưa đến cả một thùng). Tôi chuyền cho cậu bé bên cạnh, nhưng vì tay đang cầm biểu ngữ và miệng mải hô khẩu hiệu nên cậu bé lắc đầu. Thương quá! 
clip_image026
Những cậu bé đang tuổi đeo khăn quàng đỏ cũng mải mê cùng đoàn tuần hành mà quên cả khát nước. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện 
Bỗng có một anh chàng áo đen, nhỏ thó, tay cầm máy ảnh, đi sát bên tôi hỏi: “Cô ở tổ chức nào?”. Tôi hơi sững nhưng vẫn cười cười đáp: “Cô chỉ là một người dân thôi”. Cậu bé lại hỏi: “ Nhưng cháu thấy cô mặc áo của tổ chức”. Đáp: “Cô mua về mặc đấy”. Rồi tôi “lỉnh” đi chỗ khác. Có lẽ gương mặt tôi là mới toanh trong gần chục cuộc biểu tình đã qua chăng?
clip_image028
Cuộc biểu tình kết thúc thắng lợi lúc 11 giờ tại cụm tượng đài “Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện
 
clip_image030
Đằng Giang tự cổ huyết do hồng”. Tất cả bọn bay, cướp nước và bán nước hãy nhớ lấy câu đối nổi tiếng này của Thám hoa Giang Văn Minh trả lời Hoàng đế Sùng Trinh nhà Minh. Bằng dỏm thì tất nhiên không có chữ để trả lời, không ai trách. Nhưng hèn hạ mà cúi đầu ngậm miệng, nhất định sẽ bị đóng đinh, thích trán vào lịch sử. Ảnh: Blog Nguyễn Xuân Diện

Về gần tượng đài Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh, lại gặp bác già lúc sáng. Bác khoe: “Cái logo cô cho tôi mấy người hỏi kiếm ở đâu, có cậu còn xin tôi để về in lại. Tôi không cho, giữ làm kỷ niệm”. Tiếc quá, hôm qua mình mua 3 cái áo và “rón rén” mua có 2 cái logo. Bác ơi, mai kia cháu sẽ đi mua thêm thật nhiều. Nếu Chủ nhật tới còn biểu tình, cháu sẽ đến đưa bác để bác chia cho mọi người đính lên mũ, như sáng nay cháu đã đính lên mũ cho bác nhé. 
Đ.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.