Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

GS.TSKH HOÀNG XUÂN PHÚ: MẠN ĐÀM VỀ AN TOÀN ĐIỆN HẠT NHÂN

Lời dẫn của bài này, là bức thư: 
của Giáo sư Tiến sỹ khoa học HOÀNG XUÂN PHÚ
Viện Toán học, Viện Khoa học và Công nghệ Việt Nam, 
Viện sỹ thông tấn Viện Hàn lâm Khoa học Heidelberg
Viện sỹ thông  tấn Viện Hàn lâm Khoa học Bavaria 
gửi Nguyễn Xuân Diện:
Xin chào anh Nguyễn Xuân Diện!

Việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Việt Nam trong thời gian tới là một quyết định sẽ gây ảnh hưởng rất nặng nề cho đất nước. Chính vì vậy, tôi rất hoan nghênh anh đã đăng bài "Thư ngỏ của GS Phạm Duy Hiển gửi Thủ tướng Naoto Kan" và bản dịch "A LETTER FROM PROF. PHAM DUY HIEN TO PRIME MINISTER NAOTO KAN"

Để góp phần làm cho dư luận hiểu rõ vẫn đề này, tôi đã viết bài "Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân".
Hôm nay, bài này đã được công bố tại http://boxitvn.blogspot.com/2011/06/man-ban-ve-toan-ien-hat-nhan.html Đề nghị anh cho đăng bài này tại http://xuandienhannom.blogspot.com/ để có nhiều người đọc và hiểu thêm về vấn đề này.

Trong attachment là file gốc, được soạn thảo bằng MS Word, và file có định dạng htm, được chuyển đổi từ file gốc.

Chúc anh mọi sự tốt lành!
Hoàng Xuân Phú
Nguyễn Xuân Diện vâng lời Giáo sư và đăng toàn văn dưới đây:
Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân 
Hoàng Xuân Phú

Trong buổi họp báo đầy ứ nước mắt, được tổ chức ngày 29/4/2011, Giáo sư Toshiso Kosako nghẹn ngào công bố quyết định từ chức cố vấn nguyên tử cho thủ tướng, để phản đối cách xử lý khủng hoảng hạt nhân của chính phủ Nhật Bản.[1] Hai ngày sau, trong chuyến viếng thăm và xin lỗi dân làng Iitate, phó chủ tịch Norio Tsuzumi của TEPCO (Tokyo Electric Power Company)[2] cho rằng thảm họa hạt nhân Fukushima là do con người gây ra.[3] Là một trong những người lãnh đạo cao nhất của chính công ty điều hành nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi,[4] nơi xảy ra thảm họa 3/2011, ông Tsuzumi có đầy đủ căn cứ xác thực khi thừa nhận như vậy.

Thời điểm sóng thần lùi dần xa... Đã đến lúc đưa tình đoàn kết và lòng vị tha trở về đúng vị trí hợp lý, để nghiêm khắc nhìn nhận trách nhiệm của con người đối với thảm họa hạt nhân Fukushima, thay vì đổ lỗi tất cả cho thiên nhiên.

Chuyện buồn trên “đất nước mặt trời mọc”

Trong suốt 40 năm xây dựng và vận hành, nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi đã phải chứng kiến biết bao sai lầm mang tính chủ quan của con người. Kỹ sư Shiro Ogura, người đã tham gia xây dựng 5 trong số 6 tổ máy, cho biết lúc xây dựng tổ máy số 1 vào năm 1967 người ta đã mặc nhiên sử dụng thiết kế của General Electric, vốn được dành cho nhà máy đặt trên đất Mỹ. Khi xây dựng các tổ máy tiếp theo người ta mới sửa đổi thiết kế để thích nghi với điều kiện đặc thù của Nhật Bản, song vẫn không hề tính đến đến việc sóng thần có thể xảy ra ở vùng biển này. Sau trận động đất 6,6 độ Richter vào năm 2007, TEPCO mới đưa ra biện pháp đề phòng, nhưng hệ thống làm lạnh cũng chỉ được cải tiến để đáp ứng được động đất 8 độ Richter và xây dựng tường chắn sóng chỉ cao 5,7 mét.[5] Để thấy được mức độ chu đáo của giải pháp tăng cường này, lưu ý rằng riêng trong thế kỷ 20 đã có 5 trận động đất kèm theo sóng thần lớn ở vùng biển Nhật Bản, cụ thể là vào các năm 1923 (động đất 7,9 độ Richter, sóng thần cao tới 13,0 mét), 1933 (động đất 8,4 độ Richter, sóng thần cao tới 29,0 mét), 1944 (động đất 8,1 độ Richter, sóng thần cao tới 10,0 mét), 1983 (động đất 7,8 độ Richter, sóng thần cao tới 14,5 mét) và 1993 (động đất 7,7 độ Richter, sóng thần cao tới 54,0 mét).[6]

Kỹ sư Mitsuhiko Tanaka, người từng tham gia đội hình của Hitachi chế tạo nồi hơi trị giá 250 triệu USD cho tổ máy số 4, kể rằng thành nồi đã bị biến dạng sau khi tôi luyện. Thay vì hủy bỏ sản phẩm bị hỏng theo đúng quy định của pháp luật, Tanaka đã giúp biến báo, và được Hitachi thưởng 3 triệu Yên cùng với bằng ghi nhận “công trạng đặc biệt”. Chịu tác động tâm lý nặng nề từ thảm họa Chernobyl, Tanaka đã thú nhận hành vi sai trái của mười năm trước với Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản. Nhưng Hitachi phủ nhận, còn chính phủ lại từ chối điều tra. May mà “quả bom nổ chậm” (theo cách gọi của Tanaka) lại tạm ngừng hoạt động để bảo dưỡng trong thời gian xảy ra động đất và sóng thần. “Ai có thể biết rằng điều gì sẽ xảy ra nếu lò phản ứng này đang hoạt động?” – Tanaka bình luận – “Tôi không biết liệu nó có thể trụ nổi trước một trận động đất như vậy hay không.”[7]

TEPCO từng ngụy tạo báo cáo bảo dưỡng nhà máy điện hạt nhân suốt hai thập kỷ và che dấu cơ quan giám sát hàng trăm sự cố. Khi sự việc bị bại lộ vào năm 2002, lãnh đạo TEPCO đã phải từ chức. Từ đó đến năm 2007 có thêm ít nhất 6 lần phải tắt máy khẩn cấp tại nhà máy Fukushima Daiichi và một sự cố nguy kịch kéo dài 7 giờ ở lò phản ứng số 3, nhưng chúng đều bị lãnh đạo mới của TEPCO giấu giếm.[8]

Trong báo cáo gửi NISA (Nuclear and Industrial Safety Agency)[9] – cơ quan giám sát an toàn hạt nhân của Nhật Bản – ngày 28/2/2011, TEPCO thừa nhận rằng 11 năm qua không thực hiện kiểm tra định kỳ 33 bộ phận của nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi, trong đó có máy phát điện dự trữ, bơm làm lạnh, van kiểm tra nhiệt độ...[10] NISA yêu cầu TEPCO phải đưa ra kế hoạch khắc phục trước ngày 2/6/2011.[11] Nhưng thiên tai đã không kiên trì chờ đợi đến thời hạn ấy.

Vào lúc 14h46 ngày 11/3/2011 trận động đất mang tên Tohoku mạnh 9 độ Richter[12] đã xảy ra ngoài bờ biển Miyagi. Trận động đất mạnh nhất kể từ ngày có thống kê ở Nhật Bản gây nên cơn sóng thần cao trên 10 mét, thậm chí có nơi cao tới 38 mét.[13] Nằm cách tâm chấn khoảng 150 km, nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi hứng chịu đợt sóng thần cao 14–15 mét, tràn qua tường chắn sóng chỉ cao vẻn vẹn 5,7 mét, nhấn bốn tổ máy số 1 đến 4 chìm sâu dưới nước 4–5 mét và hai tổ máy số 5 và 6 chìm dưới nước 1–2 mét.[14]

Ngay sau khi động đất xảy ra, ba lò phản ứng số 1–3 đã tự động tắt nhanh, còn ba lò phản ứng số 4–6 đang được kiểm tra định kỳ nên không hoạt động.[15] Tuy nhiên, toàn bộ hệ thống cung cấp điện lần lượt bị tê liệt[16] và hệ thống làm lạnh bị vô hiệu hóa, khiến các thanh nhiên liệu bị nóng lên quá mức cho phép, kể cả trong tâm lò lẫn trong bể làm lạnh (dành cho các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng).[17] Hậu quả là nhiều vụ nổ và hỏa hoạn xảy ra, làm hư hại các nhà lò phản ứng số 1–4, và một phần các thanh nhiên liệu bị nóng chảy.[18] Bụi phóng xạ tung ra, gây ô nhiễm nặng trên diện rộng,[19] đến mức Chính phủ Nhật Bản yêu cầu người dân sống trong vòng 30 km quanh nhà máy phải sơ tán[20] và quy định khu vực bán kính 20 km là vùng cấm.[21] Căn cứ vào mức độ ô nhiễm phóng xạ, chủ tịch Ủy ban Điều hành Hạt nhân Hoa Kỳ (Nuclear Regulatory Commission) Gregory Jaczko cho rằng khu vực sơ tán như vậy là quá hẹp và phải nâng bán kính không an toàn lên ít nhất 80 km (khu vực có khoảng 1,9 triệu người sinh sống).[22]

Lò phản ứng số 4 đang được bảo dưỡng nên không hoạt động và không hề chứa nhiên liệu hạt nhân.[23] 229 tấn nhiên liệu (trong đó 35 tấn chưa qua sử dụng) được ngâm trong bể làm lạnh, nằm trong cùng tòa nhà.[24] Tuy nhiên liệu hạt nhân ở trạng thái bảo quản tĩnh, lẽ ra phải tương đối an toàn, nhưng khoảng 6h00 ngày 15/3 đã xảy ra một vụ nổ, khoét trên tường nhà hai lỗ rộng khoảng 8 mét vuông và gây thiệt hại nặng nề.[25] Điều này cho thấy sự cố hạt nhân có thể xảy ra ngoài lò phản ứng, tức là không phụ thuộc vào việc lò phản ứng hạt nhân thuộc thế hệ nào.

Khi xảy ra sự cố, đội ngũ quản lý và chuyên gia kỹ thuật tưởng chừng rất lão luyện trở nên lúng túng và bất lực. Họ dùng máy bay và xe cứu hỏa để phun nước làm lạnh, nhưng không mấy tác dụng, vì chỉ một lượng nhỏ rơi đúng chỗ cần đến. Rồi phải huy động cả những cỗ máy bơm bê tông khổng lồ từ Đức và Mỹ để bơm nước.[26] Lúc đầu họ sử dụng nước ngọt, nhưng nguồn nước này nhanh chóng cạn kiệt, nên phải ngừng phun nước vào lò phản ứng số 1 lúc 14h53 ngày 12/3/2011. TEPCO gửi fax cho NISA vào hồi 15h18 để xin phép dùng nước biển thay thế,[27] nhưng NISA lại không chuyển ngay cho văn phòng thủ tướng. Gần 3 tiếng sau (18h) thủ tướng Naoto Kan mới bắt đầu thảo luận với các bộ trưởng,[28] trong khi một vụ nổ khí hy-đrô đã xảy ra tại lò số 1 vào lúc 15h36. Chính phủ yêu cầu tiến hành các bước chuẩn bị, nhưng TEPCO lại nhầm hiểu đấy là hiệu lệnh bắt đầu triển khai, nên cho phun nước biển từ 19h04. 21 phút sau, lãnh đạo TEPCO ra lệnh dừng lại vì phát hiện ra thủ tướng vẫn chưa phê chuẩn. Mặc dù vậy, trái với lệnh của cấp trên, ông Masao Yoshida ­– lãnh đạo nhà máy Fukushima Daiichi – vẫn tiếp tục cho phun nước biển vào lò phản ứng, trong khi TEPCO ra thông báo là quá trình phun nước đã bị gián đoạn 55 phút.[29] Sở dĩ họ phải lưỡng lự như vậy là vì nước mặn sẽ làm hỏng các thiết bị, hơn nữa khi muối kết tủa thì cản trở quá trình lưu thông làm lạnh tiếp theo. Sau hai tuần, một lượng muối khổng lồ đọng lại trong các lò phản ứng. Richard Lahey – người phụ trách nghiên cứu giải pháp an toàn cho lò phản ứng nước sôi khi General Electric lắp đặt chúng ở Fukushima Daiichi – ước lượng có khoảng 26 tấn muối kết tủa trong lò phản ứng số 1, và khoảng gấp đôi lượng ấy kết tủa trong lò số 2 và 3.[30]

Kể dài dòng về diễn biến trên để thấy được bộ máy quản lý từ cơ sở tới trung ương ứng phó thế nào trước sự cố hạt nhân. Những quyết định liên quan là vô cùng hệ trọng và có thể kéo theo những hậu quả khủng khiếp, ảnh hưởng nặng nề đến hàng triệu người, trong hàng chục năm trời. Vì vậy, chúng vượt ra khỏi thẩm quyền của các cấp cơ sở, bị đẩy lên cấp trung ương, đến tay thủ tướng. Dù thủ tướng tài giỏi đến đâu thì cũng không đủ hiểu biết chuyên môn để đưa ra quyết định ngay lập tức, nên phải bàn bạc với các bộ trưởng. Họ cũng không khá hơn nhiều, nên phải tham khảo ý kiến của các chuyên gia. Từ lúc cơ sở gửi báo cáo và xin chỉ thị, đến khi thủ tướng nhận được thông tin, triệu tập cố vấn để bàn bạc và ra được phán quyết, thì cũng phải mấy tiếng trôi qua, nếu không mất cả ngày. Nhưng sự cố hạt nhân diễn ra cực nhanh, không chờ đợi con người thực hiện xong cái quy trình ra quyết định ấy. Trong trường hợp lò phản ứng số 1 của nhà máy Fukushima Daiichi, từ lúc TEPCO gửi fax xin phép dùng nước biển để giảm nhiệt đến lúc xảy ra vụ nổ chỉ có 18 phút, trong khi phải sau 5 tiếng mới nhận được trả lời của thủ tướng và NISA.[31] Điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không hiểu lầm lệnh của chính phủ, cho phun nước biển từ 19h04, và nếu lãnh đạo nhà máy tuân lệnh TEPCO dừng lại 55 phút? Oái oăm thay, thiệt hại được hạn chế ít nhiều nhờ cấp dưới hành động không đúng với lệnh cấp trên. Câu hỏi mang tính nguyên tắc là: Liệu có bộ máy quản lý nào trên thế giới có khả năng phản ứng kịp thời và chính xác đến mức đáp ứng được diễn biến cực nhanh và vô cùng phức tạp của sự cố hạt nhân không? Chắc là không!

Ngày 12/4/2011 cơ quan giám sát an toàn hạt nhân NISA đã phải nâng đánh giá mức độ nghiêm trọng của khủng hoảng hạt nhân từ cấp 5 lên cấp 7 theo thang bậc INES (International Nuclear Event Scale),[32] tức là mức cao nhất, trong quá khứ mới được dùng để đánh giá thảm họa Chernobyl.

Tiến sỹ Hans-Josef Allelein, giáo sư về công nghệ và an toàn của lò phản ứng hạt nhân tại trường đại học danh tiếng RWTH Aachen (CHLB Đức),[33] đánh giá rằng người Nhật sẽ phải chiến đấu với hậu quả của thảm họa Fukushima ít nhất 30 năm nữa cho đến khi hoàn toàn kiếm soát được tình hình, và khu vực xung quanh nhà máy Fukushima Daiichi sẽ bị ô nhiễm bởi đồng vị phóng xạ Caesium-137 ít nhất 200 đến 300 năm nữa.[34]

Hậu quả nặng nề của thảm họa hạt nhân buộc người ta phải đặt câu hỏi về trách nhiệm của TEPCO và các cơ quan quản lý. Không ai có thể khẳng định các máy móc bị TEPCO bỏ mặc suốt 11 năm qua có còn hoạt động tốt trước ngày 11/3/2011 hay không. Chỉ biết số liệu đo đạc cho thấy rằng có thể một số thiết bị then chốt đã bị hỏng ngay sau khi động đất, nghĩa là trước khi sóng thần ập tới.[35] Và sự tê liệt của hệ thống cấp điện cùng với hệ thống làm lạnh sau trận sóng thần là một yếu tố then chốt dẫn đến thảm họa hạt nhân. Điều không thể chấp nhận là những người có trách nhiệm đã làm ngơ trước nhiều cảnh báo, đến từ nhiều nguồn khác nhau. Ví dụ: Năm 1990, NRC (Nuclear Regulatory Commission) – cơ quan quản lý an toàn hạt nhân của Mỹ – đã từng cảnh báo rằng đối với các nhà máy điện nằm ở những vùng hay có động đất thì khả năng các máy phát điện dự trữ và hệ thống làm lạnh bị tê liệt là rất cao. NISA đã nhắc lại điều này trong báo cáo năm 2004.[36] Nhưng TEPCO đã bỏ ngoài tai, để rồi bắt biết bao người phải gánh chịu tai họa khủng khiếp, không gì bù đắp nổi.

TEPCO đã phạm nhiều sai lầm, nhưng đó không phải là địa chỉ duy nhất đáng bị chỉ trích. Giới am hiểu không thể hài lòng với cách xử lý khủng hoảng của những người có trách nhiệm. Ủy ban An toàn Hạt nhân Nhật Bản (Japan’s Nuclear Safety Commission) đã không điều động một ai trong số 40 chuyên gia của họ đến hiện trường, mặc dù kế hoạch quốc gia về đề phòng thảm họa quy định phải làm như vậy.[37] Thủ tướng Naoto Kan trực tiếp chỉ đạo, nhưng điều đó không chỉ đem lại tác dụng tốt cho công việc cứu hộ. Sự hiện diện của ông khiến lực lượng chuyên trách lúng túng trong quyết định và do dự trong hành động. Do không ai dám ngăn thủ tướng thực hiện chuyến thị sát Fukushima bằng máy bay trực thăng, để đảm bảo an toàn cho ông, người ta đã không thể cho xả áp vào một thời điểm sớm hơn và thuận lợi hơn.[38]

Trong cuộc họp báo ngày 10/5/2011, thủ tướng Naoto Kan thừa nhận: “Cùng với Tokyo Electric Power Co, Chính phủ – tổ chức đã thúc đẩy năng lượng hạt nhân với tư cách chính sách quốc gia – chịu trách nhiệm lớn về sự cố hạt nhân.” Ông tuyên bố sẽ không lĩnh khoản lương 20.200 USD/tháng và khoản thưởng 24.600 USD mỗi năm 2 lần dành cho thủ tướng cho đến khi giải quyết ổn thỏa cuộc khủng hoảng hạt nhân.[39]

Những điều kể trên không liên quan đến máy móc, không phụ thuộc vào tầm phát triển của công nghệ, mà chỉ thể hiện những nhược điểm muôn thuở của con người. Cho dù ở thế kỷ 20 hay 21, ở phương Đông hay phương Tây, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa hay tư bản chủ nghĩa, thì đều không thể tránh được hoàn toàn những hạn chế mang tính cố hữu thuộc về con người. Và đấy là hiểm họa tiềm tàng, luôn song hành với điện hạt nhân.

Nhắc lại những chuyện ấy không phải để hạ thấp nước Nhật và người Nhật. Ngược lại, sự ứng xử bình tĩnh, tính kỷ luật và tinh thần tương trợ hiếm có của người dân Nhật trong thảm họa vừa qua đã làm hàng tỉ trái tim trên thế giới rung động và ngưỡng mộ. Mượn chuyện buồn của bạn chỉ để giúp mình trả lời một câu hỏi thiết thân: Với một nền khoa học– công nghệ siêu đẳng, với một đội ngũ chuyên gia tài năng có nhiều kinh nghiệm và kỷ luật cao, với một bộ máy lãnh đạo–quản lý giàu lòng tự trọng, vậy mà Nhật Bản cũng không thể tránh được hết những hạn chế của yếu tố con người, để dẫn đến thảm họa hạt nhân, thế thì ở đất Việt sẽ thế nào?

Nỗi trăn trở của người Đức

Lo ngại trước hiểm họa hạt nhân và hậu quả lâu dài đối với con người và môi trường, phong trào phản đối điện hạt nhân ở Đức hình thành trong những năm 1970 và được hưởng ứng rộng rãi sau thảm họa Chernobyl 1986.

Năm 2002 chính phủ liên minh giữa Đảng Xã hội dân chủ Đức (SPD) và Đảng Xanh (Gruene) của thủ tướng Gerhard Schroeder đã sửa đổi Luật nguyên tử, mở đầu cho quá trình rút khỏi năng lượng hạt nhân. Theo đó, không được xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân thương mại, khống chế thời gian hoạt động của các nhà máy điện hạt nhân đang tồn tại là 32 năm kể từ ngày khánh thành và lượng điện được sản xuất trong các nhà máy hạt nhân của Đức kể từ 1/1/2000 không được vượt quá 2,62 triệu gigawatt-giờ. Đến cuối năm 2005, 2 trong số 20 nhà máy điện hạt nhân đã phải ngưng hoạt động vĩnh viễn.[40] Số còn lại sẽ phải lần lượt đóng cửa trước 2021–2022.[41]

Vì sao chính phủ Schroeder có thể đưa ra chính sách “cực đoan” như vậy? Vì họ hiểu rõ rằng không tồn tại thứ công nghệ điện hạt nhân có thể coi là an toàn tuyệt đối. Cho đến nay loài người vẫn bất lực, chưa tìm nổi câu trả lời hợp lý cho vấn đề xử lý chất thải hạt nhân. Trong một nước dân chủ, khó có thể phớt lờ ý nguyện bảo vệ môi trường và sự sống của hàng chục triệu công dân, để chôn bừa chất thải hạt nhân ở đâu đó, như một số nước vẫn làm. Luật của Đức cho phép tạm trữ các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng trong hầm xây cạnh nhà máy trong 40 năm, nhưng thời gian đó trôi nhanh như chớp mắt, mà người ta vẫn chưa tìm ra cách xử lý thỏa đáng.

Một trong những giải pháp được đề xuất là thiết lập các kho chứa chất thải phóng xạ ở dưới các mỏ muối đã khai thác. Trong thời gian 1965–1992 người ta đã thử nghiệm việc lưu trữ chất thải phóng xạ dưới mỏ Asse và đã đưa 46.930 m3 chất thải xuống sâu 975 mét dưới mặt đất. Tháng 9/2008 các bộ liên quan thỏa thuận sử dụng mỏ Asse làm kho chứa vĩnh viễn, nhưng đầu năm 2009 đã phải từ bỏ ý định ấy sau khi phát hiện ra sự rò rỉ của dung dịch muối và nguy cơ sập mỏ.[42] Người ta dự định sẽ đưa lượng chất thải phóng xạ kể trên ra khỏi lòng đất. Nhưng rồi sẽ chuyển chúng đi đâu? Sự kiện ấy khiến dư luận vốn đã lo ngại lại càng thêm lo ngại.

Đại diện cho những lực lượng ủng hộ điện hạt nhân, chính phủ của ba đảng Liên minh Dân chủ Thiên chúa giáo (CDU), Liên minh Xã hội Thiên chúa giáo (CSU) và Đảng Dân chủ Tự do (FDP) do thủ tướng Angela Merkel đứng đầu đã sửa lại Luật nguyên tử vào tháng 10/2010. Tuy vẫn khước từ việc xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân, nhưng 7 nhà máy xây dựng trước năm 1980 được gia hạn hoạt động thêm 8 năm và 10 nhà máy mới hơn được gia hạn hoạt động thêm 14 năm so với thời hạn quy định dưới thời của chính phủ Schroeder.[43] Ví dụ: Nhà máy Neckarwestheim-2 khánh thành 1/1989 được kéo dài thời gian hoạt động đến năm 2036.[44]

Tất nhiên, các đảng đối lập phản đối, coi đó là một bước đi giật lùi, còn các đảng cầm quyền thì vẫn kiên định lập trường ủng hộ điện hạt nhân. Nhưng, chưa đầy 5 tháng sau, chấn động của thảm họa Fukushima 3/2011 đã làm rung chuyển xã hội Đức và tạo ra bước ngoặc trong chính sách hạt nhân của chính phủ Merkel. Thừa nhận rằng “Fukushima đã thay đổi quan điểm của tôi về năng lượng hạt nhân”, thủ tướng Merkel đã đến với nhận thức mới là không thể khống chế được nguy cơ hiểm họa của năng lượng hạt nhân.[45] Từ chỗ cho kéo dài hơn gấp đôi thời hạn tiếp tục hoạt động của các nhà máy hiện có, bà dự kiến sẽ rút nhanh khỏi năng lượng hạt nhân. Ngày 14/3/2011 thủ tướng yêu cầu ngay lập tức phải kiểm tra an toàn của tất cả 17 nhà máy điện hạt nhân và yêu cầu 7 nhà máy cũ nhất phải tạm ngừng hoạt động 3 tháng.[46]

Ngày 22/3/2011 thủ tướng Merkel lập ra Ủy ban Đạo đức (Ethikkommission) để xem xét các khía cạnh đạo đức và kỹ thuật của năng lượng hạt nhân, chuẩn bị một thỏa thuận xã hội để rút khỏi năng lượng hạt nhân và đề xuất quá trình chuyển đổi sang các năng lượng tái tạo.[47] Sau hơn 2 tháng làm việc, Ủy ban Đạo đức đã trao cho thủ tướng bản kiến nghị, trong đó đề xuất nước Đức rút khỏi năng lượng hạt nhân trong vòng 10 năm.[48] Ủy ban cho rằng không thể hạn chế được hậu quả của tai nạn hạt nhân, kể cả về không gian, thời gian và phạm vi xã hội; để tránh được các tai nạn như vậy thì chỉ còn cách là không sử dụng điện hạt nhân.[49]

Trong cuộc họp kéo dài đến quá nửa đêm chủ nhật 29/5/2011, lãnh đạo của ba đảng tham gia liên minh cầm quyền CDU, CSU và FDP đã đi đến thống nhất là CHLB Đức sẽ rút ra khỏi năng lượng hạt nhân vào năm 2022. Cụ thể là ngừng ngay hoạt động của 8 nhà máy,[50] 9 nhà máy còn lại sẽ phải lần lượt đóng cửa trong thời gian từ 2015 đến 2021/2022.[51]

Là một chính trị gia dày dạn kinh nghiệm, bà Merkel biết rõ việc đảo ngược chính sách hạt nhân như vậy đồng nghĩa với công nhận quan điểm của phe đối lập và phủ nhận lập trường mà đảng của bà vẫn theo đuổi. Điều đó sẽ tăng điểm cho đối phương, vốn đang lên như diều gặp gió, và gia tăng bất lợi cho đảng của bà, trong khi kỳ tổng tuyển cử đang đến gần.[52] Song với tư cách một nhà khoa học đã hoạt động trong lĩnh vực vật lý và hóa học, từng nghiên cứu những đề tài liên quan đến công nghệ hạt nhân,[53] Tiến sĩ Angela Merkel không thể nhắm mắt phủ nhận nguy cơ tiềm tàng, luôn rình rập của các nhà máy điện hạt nhân. Lương tâm thúc giục bà đặt quyền lợi của dân tộc lên trên quyền lợi đảng phái, coi trọng sự an toàn của toàn dân hơn quyền lực và lợi ích cá nhân.

Vậy là, chỉ 7 tháng sau khi sửa Luật nguyên tử để kéo dài thời gian hoạt động của các nhà máy điện hạt nhân đến tận năm 2036, chính phủ liên minh của ba đảng CDU, CSU và FDP đã hủy bỏ chính sách của chính mình để quay trở lại với kế hoạch rút ra khỏi điện hạt nhân trong thời gian 2021–2022, điều mà chính phủ tiền nhiệm của hai đảng SPD và Gruene đã thông qua 9 năm về trước. Quá trình phủ định của phủ định ấy không đơn thuần là những pha lật cánh chính trị, mà thể hiện sự trăn trở của xã hội Đức trước câu hỏi có nên tiếp tục sử dụng năng lượng hạt nhân hay không. Quyết định lần này chắc sẽ rất bền vững và không còn bị mang ra xét lại, bởi vì đó không phải là sự bột phát tức thời, mà là kết quả của hàng chục năm cân nhắc kỹ lưỡng; đó không phải là quyết định đơn phương, mà được tất cả các đảng tham gia Quốc hội Đức đồng thuận khi cùng ngộ ra chân lý; đó không phải là sản phẩm của tư duy chính trị thuần túy, mà được sinh ra bởi những trí tuệ khoa học, tại nơi mà Albert Einstein hoàn thành Lý thuyết tương đối mở rộng (Berlin 1915) và Otto Hahn thành công trong việc phân tách hạt nhân nguyên tử uranium (Berlin 1938).

Trông người lại ngẫm đến ta

Là một quốc gia đang phát triển nhanh từ trạng thái lạc hậu, Việt Nam luôn đói năng lượng, đòi hỏi các nhà hoạch định chính sách phải tìm ra giải pháp đáp ứng kịp thời. Điện hạt nhân là một phương án được nhiều người tính đến. Điều đó không có gì là mới lạ, bởi lẽ đã có 441 lò phản ứng đang được vận hành tại 31 nước trên thế giới, với tổng công suất 378.910 megawatt, chiếm khoảng 14% sản xuất điện năng.[54]

Nhưng việc lựa chọn điện hạt nhân cũng không phải là hiển nhiên, vì có nhiều nước đã đến với điện hạt nhân rồi quay lưng lại. Năm 1978, theo kết quả trưng cầu dân ý, Áo đã quyết định không đưa vào sử dụng nhà máy điện hạt nhân Zwentendorf, mới xây dựng với giá khoảng 1 tỷ Euro, để rồi nói không với điện hạt nhân đến tận bây giờ.[55] Năm 1980, Quốc hội Thụy Điển quyết định không xây thêm nhà máy mới và hoàn thành việc rút khỏi điện hạt nhân vào năm 2010. Năm 1987, Italy quyết định đóng cửa cả 3 nhà máy điện hạt nhân đang tồn tại (vào năm 1987 và 1990) và ngừng xây dựng mới. Năm 1999, Bỉ thông qua luật rút khỏi năng lượng hạt nhân, theo đó sẽ phải đóng cửa tất cả 7 lò phản ứng sau 40 năm hoạt động và không được xây mới. Tây Ban Nha cũng thông qua luật không cho phép xây dựng nhà máy điện hạt nhân mới...[56]

Sau giai đoạn hồ hởi với điện hạt nhân cho đến thập kỷ 1970, tai nạn Three Mile Island 1979[57] và Chernobyl 1986[58] đã cảnh tỉnh dư luận. Nay, thảm họa Fukushima[59] lại cho thêm một lời cảnh cáo. Tổ chức thăm dò dư luận Gallup International Association[60] đã tiến hành khảo sát trên 47 nước và thu được kết quả: Sau sự cố Fukushima 3/2011, tỷ lệ ủng hộ điện hạt nhân đã giảm từ 57 xuống 49%, trong khi tỷ lệ phản đối tăng từ 32 lên 43%. Ở Nhật Bản, tỷ lệ ủng hộ điện hạt nhân giảm từ 62 xuống 39% và tỷ lệ phản đối tăng từ 28 lên 47%. Ở Đức, tỷ lệ ủng hộ giảm từ 34 xuống 26% và tỷ lệ phản đối tăng từ 64 lên 72%.[61]

Rõ ràng, trả lời câu hỏi lựa chọn điện hạt nhân hay không hoàn toàn không đơn giản. Là một nước đi sau, Việt Nam có điều kiện học hỏi kinh nghiệm của các nước đi trước để tránh những sai lầm mà họ từng mắc phải. Song chỉ học được khi ý thức được rằng mình phải học và quyết tâm học tập một cách nghiêm túc.

Trong số những người tham gia quyết định việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân, có bao nhiêu người có được kiến thức cần thiết về vấn đề phức tạp và hệ trọng này? Có bao nhiêu người vì tinh thần trách nhiệm mà bỏ phiếu trắng, bởi trung thực thừa nhận rằng mình không đủ hiểu biết để có thể lựa chọn giữa phiếu thuận và phiếu chống? Trong số 439 đại biểu có mặt tại phiên họp Quốc hội sáng 25/11/2009, có 382 người tán thành thông qua nghị quyết về chủ trương đầu tư dự án điện hạt nhân Ninh Thuận, 39 người không tán thành, và chỉ có 18 vị không biểu quyết.[62]

Sáu tháng sau khi Quốc hội thông qua chủ trương đầu tư, Nga đã được chọn làm đối tác cung cấp công nghệ cho nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1.[63] Tháng 10/2010, Nhật Bản được chọn làm đối tác để xây dựng nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 2.[64] Cả hai trường hợp đều không phải qua thủ tục đấu thầu quốc tế như thông lệ.[65] Một vấn đề vô cùng hệ trọng và phức tạp được quyết định nhanh chóng và dễ dàng, như thể đã được an bài từ trước.

Để có được đồng thuận, người ta tuyên truyền là điện hạt nhân vừa rẻ, vừa an toàn.[66] Không chỉ khẳng định về sự an toàn của các nhà máy điện hạt nhân sẽ được xây dựng ở Việt Nam, ông Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên Tử Việt Nam Vương Hữu Tấn còn đứng ra đảm bảo cả sự an toàn của nhà máy điện hạt nhân ở Trung Quốc. Trước việc Trung Quốc khởi công xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Fangchenggang (Phòng Thành Cảng – cách biên giới Việt Nam khoảng 45 km) vào ngày 30/7/2010,[67] ông Tấn nói rằng “người dân không nên lo lắng”, vì “phần lớn nhà máy điện hạt nhân ngày nay sử dụng lò phản ứng thế hệ II và được xây dựng theo các quy trình an toàn nghiêm ngặt nên khả năng xảy ra sự cố là rất thấp... Trong trường hợp trục trặc xảy ra dẫn tới rò rỉ phóng xạ thì chất phóng xạ sẽ không thoát ra khỏi phạm vi nhà máy. Vì thế, theo ông Tấn, khoảng cách 60 km từ nhà máy tại Phòng Thành Cảng tới Quảng Ninh không gây nguy hiểm.”[68] Điều đáng lưu ý là vào thời điểm mà ông Vương Hữu Tấn thuyết phục người Việt yên tâm về nhà máy điện hạt nhân Phòng Thành Cảng, được trang bị lò phản ứng CPR-1000 (do Trung Quốc thiết kế và chế tạo), thì loại lò này chưa hề được khai thác trên thực tế, và phải 2 tháng sau (20/9/2010)[69] Trung Quốc mới bắt đầu vận hành thương mại lò phản ứng CPR-1000 đầu tiên (ở tỉnh Quảng Đông).[70] Chưa đầy 8 tháng sau khi ông Tấn nói “khả năng xảy ra sự cố là rất thấp” và “chất phóng xạ sẽ không thoát ra khỏi phạm vi nhà máy”, cho nên “tại Nhật Bản, có những nơi người dân sống cách nhà máy điện hạt nhân chừng 500 m”, thì thảm họa Fukushima Daiichi ập tới. Bụi phóng xạ vượt hàng nghìn km, bay đến tận châu Mỹ.[71] Ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng đến mức chính phủ yêu cầu hàng trăm nghìn người sống trong bán kính 30 km quanh nhà máy phải đi sơ tán.[72] Cách nhà máy 40 km, làng Iitate cũng chịu ô nhiễm đến mức Greenpeace phải kêu gọi 7.000 người dân nên rời khỏi khu vực này.[73]

Trái lại với khẳng định của ông Vương Hữu Tấn là “nếu có sự cố xảy ra thì tất cả các chất phóng xạ sẽ bị giam hãm trong nhà lò phản ứng không phát tán ra bên ngoài”,[74] các chuyên gia của nhà máy Fukushima Daiichi không tìm mọi cách để giam hãm các chất phóng xạ, mà còn cố ý cho chúng thoát bớt ra ngoài, chấp nhận ô nhiễm phóng xạ ở mức độ nhất định để tránh những vụ nổ nguy hiểm gấp bội.[75] Chủ động xả áp ra ngoài (controlled venting) khi áp suất bên trong vượt khỏi tầm kiểm soát là một giải pháp không xa lạ đối với những người làm việc trong lĩnh vực điện hạt nhân. Khi mà áp suất trong nhà lò phản ứng (containment) của tổ máy số 1 lên đến 840 kPa, hơn gấp đôi so với mức được phép tối đa là 400 kPa,[76] thì khó mà tiếp tục kiên định lập trường “giam hãm”.

Nếu quả thật họ tin là điện hạt nhân vừa rẻ, vừa an toàn thì sao không “ưu tiên” xây dựng nhà máy giữa Hà Nội để trang trí cho thủ đô, mà lại “nhường” cho Ninh Thuận? Nếu thiết lập một vành đai biệt thự xung quanh nhà máy điện hạt nhân, dành những người đã góp phần quyết định, thì họ có đồng ý đến đó ở hay không? Đấy không chỉ là phép thử lòng trung thực, mà còn là một biện pháp thiết thực có thể góp phần hạn chế sự cố hạt nhân.

Một cường quốc như CHLB Đức mà không tìm ra được biện pháp hữu hiệu để xử lý chất thải hạt nhân. Một cường quốc như Nhật Bản mà bất lực trong việc đảm bảo an toàn nhà máy điện nguyên tử. Vậy Việt Nam định xử lý những vấn đề ấy thế nào?

Sao có thể nuôi ảo tưởng rằng người Nga và người Nhật sẽ xây dựng cho Việt Nam những nhà máy điện hạt nhân tuyệt đối an toàn, trong khi chính họ không thể làm được điều đó trên tổ quốc mình? Lưu ý rằng 2 thảm họa hạt nhân lớn nhất lịch sử (Chernobyl và Fukushima) đều xảy ra ở Nga và Nhật Bản. Trong số 17 sự cố điện hạt nhân được coi là nghiêm trọng nhất của thế kỷ 20, có 4 vụ xảy ra ở Nga (Kyshtym 1958, tai nạn tầu ngầm 1961, Chernobyl 1986, Sosnovy Bor 1992) và 4 vụ ở Nhật Bản (Tsuruga 1981, Monju 1995, Tokaimura 1997, Tokaimura 1999).[77] Nếu tính cả thảm họa Fukushima 3/2011 thì Nga và Nhật Bản chiếm đúng 50% trong số 18 sự cố điện hạt nhân nghiêm trọng nhất, trong khi hai nước này chỉ chiếm 6,09% + 12,50% = 18,59% công suất điện hạt nhân và 7,26% + 12,47% = 19, 73% số nhà máy điện hạt nhân của cả thế giới.[78] Đặc biệt, cả 4 sự cố nghiêm trọng mới nhất (1995, 1997, 1999, 2011) đều xảy ra ở Nhật Bản (chỉ trong vòng 16 năm).

Người Nhật thường dành những thứ tốt nhất – nên đắt nhất – cho tiêu dùng nội địa, và xuất khẩu những thứ rẻ hơn ­– nên không tốt bằng – ra nước ngoài. Cái tốt nhất còn không tránh được thảm họa, thì cái rẻ hơn xuất sang Việt Nam sẽ thế nào?

Sau khi thảm họa Fukushima xảy ra, năm nước Áo, Đan Mạch, Hy Lạp, Irland và Luxemburg đòi toàn bộ châu Âu rút khỏi năng lượng hạt nhân;[79] Israel dừng kế hoạch xây dựng nhà máy điện hạt nhân đầu tiên;[80] Nhật Bản xét lại kế hoạch xây dựng 14 nhà máy điện hạt nhân[81] và đề xuất đóng cửa một số nhà máy;[82] Trung Quốc ngưng cấp phép xây dựng mới các nhà máy điện hạt nhân...[83] Ở Italy, sau khi 2 nhà máy điện hạt nhân cuối cùng phải dừng hoạt động vào tháng 7/1990, chính phủ của thủ tướng Silvio Berlusconi lại thông qua luật cho phép xây dựng các nhà máy điện hạt nhân mới vào tháng 7/2009,[84] nhưng rồi thảm họa Fukushima đã buộc chính phủ Berlusconi phải tuyên bố tạm dừng triển khai kế hoạch điện hạt nhân một năm[85] và tổ chức trưng cầu ý kiến toàn dân vào ngày 12/6/2011, với kết quả áp đảo là gần 96% người tham gia bỏ phiếu phản đối điện hạt nhân.[86]

Thay vì cũng xem xét lại kế hoạch điện hạt nhân một cách thận trọng như các nước khác, chưa đầy một tuần kể từ khi thảm họa bắt đầu, trong lúc các chuyên gia Nhật Bản còn đang lúng túng, chưa tìm ra lối thoát, thì người ta đã tuyên bố ngay rằng Việt Nam vẫn sẽ tiến hành xây dựng các nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận như dự kiến,[87] và khẳng định nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận sẽ an toàn,[88] thậm chí là an toàn nhất thế giới.[89] Chỉ riêng thể hiện bất chấp ấy cũng cho thấy nguy cơ sự cố hạt nhân ở Việt Nam lớn đến chừng nào.

Khi để cho nạn rải đinh và ăn cắp nắp cống hoành hành giữa thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh thì có thể đảm bảo an toàn điện hạt nhân được hay không? Khi ý thức trách nhiệm không vượt quá nhiệm kỳ thì có thể quyết định những vấn đề hệ trọng có hậu quả lâu dài cho đất nước hay không?

Do hạn chế về trình độ và kinh nghiệm, do tập quán tùy tiện và thói quen làm ẩu, do hạn chế của bộ máy lãnh đạo và thiếu minh bạch thông tin, nguy cơ hiểm họa điện hạt nhân ở Việt Nam còn cao hơn gấp bội so với ở Nga và Nhật Bản. Chỉ cần một trong 5 đặc tính dốt, chủ quan, ẩu, liều lĩnh và vô trách nhiệm cũng đã có thể gây ra thảm họa hạt nhân, huống chi là hội đủ cả 5.

Mấy điều đọng lại

Nguy cơ tai họa tồn tại vĩnh viễn cùng các nhà máy điện hạt nhân.

Công nghệ hạt nhân không ngừng tiến bộ, nhưng không bao giờ đạt được trạng thái hoàn hảo và tuyệt đối an toàn. “Đơn giản” và độc lập như hệ điều hành Windows mà Microsoft còn phải vá lỗi quanh năm, huống chi là công nghệ phức tạp và mang tính tổng hợp như công nghệ hạt nhân.

An toàn điện hạt nhân phụ thuộc vào cả những yếu tố ngoài công nghệ. Thiên tai hay xảy ra ngoài khả năng dự đoán và vượt qua khả năng tưởng tượng. Khi thiên nhiên nổi giận thì mọi công nghệ đều bất lực và mọi kháng cự của con người đều bị đè bẹp. Không một cường quốc nào nằm ngoài qui luật ấy. Thêm vào đó, sự tồn tại của các nhà máy điện hạt nhân khiến xã hội trở nên dễ bị đe dọa và dễ bị tổn thương hơn trước nạn khủng bố.

Dù tự động hóa đến đâu đi nữa thì con người vẫn là một yếu tố quyết định đối với quá trình xây dựng và vận hành nhà máy điện hạt nhân. Dù là lãnh đạo cấp cao hay quản lý trực tiếp, dù là chuyên gia hay công nhân kỹ thuật, con người không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi những hạn chế tự nhiên của mình. Con người hay sơ xuất, mà chỉ cần một sơ xuất nhỏ trong kỹ thuật hạt nhân cũng có thể dẫn đến hậu quả khủng khiếp. Chính sai lầm của con người đã dẫn đến thảm họa hạt nhân Chernobyl[90] và Fukushima.[91] Không tồn tại công nghệ nào có thể loại bỏ triệt để lỗi của con người. Điều này đã đúng với Nga, với Nhật, thì lại càng đúng với Việt Nam.

Ngày càng có nhiều người nhận thức được rằng: Dù công nghệ hạt nhân có được mức độ an toàn tối đa thì vẫn sót lại một không gian bao la của hiểm họa hạt nhân (rest risk), hoàn toàn nằm ngoài tầm với của công nghệ.

Có thể tai nạn hạt nhân ít hơn so với một số loại tai nạn khác, nhưng khi xảy ra thì rất dễ trở thành thảm họa, vượt khỏi khả năng khống chế và khắc phục của con người, khiến lợi ích của nhà máy điện hạt nhân biến thành số âm khổng lồ, và mọi sự trở nên vô nghĩa.

Không thể áp dụng lối lập luận xác suất–thống kê để biện hộ cho an toàn hạt nhân. Có thể về lý thuyết thì thảm họa lớn (hơn so với Chernobyl 1986 và Fukushima 2011) chỉ xảy ra một lần trong trăm năm. Nhưng thực tế thì không phải đợi lâu như vậy. Cái lần được cho là duy nhất ấy có thể xảy ra ngay trong nay mai, và hậu quả của nó cũng đủ cho trăm năm sau...

Tai họa hạt nhân không biết tuân theo kỷ luật, không biết lùi trước “quyết tâm chính trị”. Nó sẽ xảy ra do tác động khôn lường của thiên nhiên và do sự kích hoạt của con người. Tiếc rằng, khi nó ập đến lại không chừa một ai, hãm hại cả những người vô tội, thậm chí họ còn phải chịu hậu quả nặng nề hơn cả những người đã được hưởng lợi trong phi vụ điện hạt nhân.

Có thể chấp nhận hay không chấp nhận điện hạt nhân, nhưng quyết định ấy phải dựa vào những kiến thức khoa học chính xác và khách quan, trên cơ sở cân nhắc lợi–hại một cách thận trọng, với ý thức tỉnh táo về nguy cơ không thể tránh khỏi của tai nạn hạt nhân. Không thể ru ngủ cộng đồng bằng những lời hứa hão huyền. Không thể vì quyền lợi trước mắt của một số người mà gây hại lâu dài cho lợi ích của muôn dân.

Đất nước này là của toàn dân, trái đất này là của toàn nhân loại, của thế hệ hôm nay và cả những thế hệ mai sau. Những chính sách ảnh hưởng đến hàng triệu sinh mạng phải được cân nhắc thận trọng và quyết định bởi hàng triệu cái đầu. Không thể áp đặt sở thích của mình, bất chấp quyền lựa chọn lối sống của hàng triệu người khác!

Hà Nội, 14/6/2011

H. X. P.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN. 

[1] VOA News 30/4/2011: “Japanese radiation adviser quits in rebuke to government”

[2] http://en.wikipedia.org/wiki: “Tokyo Electric Power Company”


[4] http://en.wikipedia.org/wiki: “Fukushima Daiichi Nuclear Power Plant”

[5] http://de.wikipedia.org/wiki: “Kernkraftwerk Fukushima-Dai-ichi”

[6] Ludger Mohrbach (atw - Internationale Zeitschrift für Kernenergie - 5/2011): “Unterschiede im gestaffelten Sicherheitskonzept: Vergleich Fukushima Daiichi mit deutschen Anlagen”


[8] Jason Clenfield (Bloomberg Businessweek 18/3/2011): “Japan disaster caps decades of faked reports, accidents”

[9] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear and Industrial Safety Agency”

[10] Christoph Neidhart (sueddeutsche.de 21/3/2011): “Betreiber Tepco fälschte Reparatur-Protokolle”

[11] Kevin Krolicki (Reuters 21/3/2011): “Stricken Japan nuke plant skipped inspections”






[17] World Nuclear News 11/3/2011: “Massive earthquake hits Japan”

[18] Chico Harlan und Steven Mufson (The Washington Post 13/3/2011): “Japanese nuclear plants' operator scrambles to avert meltdowns”



[21] The Japan Times Online 22/4/2011: “No-go zone trespassers face fines, arrest”

[22] Patrick Illinger (sueddeutsche.de 17/3/2011): “Atom-Experten halten Sperrzone für zu klein”


[24] http://de.wikipedia.org/wiki: “Nuklearkatastrophe von Fukushima”


[26] World Nuclear News 1/4/2011: “Concrete pumps to Fukushima”










[36] Makiko Kitamura, Maki Shiraki (Bloomberg 16/3/2011): “Japan’s reactor risk foretold 20 years ago in U.S. Agency report”




[40] http://de.wikipedia.org/wiki: “Atomgesetz (Deutschland)”


[42] Bundesamt fuer Strahlenschutz: “Asse”

[43] http://de.wikipedia.org/wiki: “Atomgesetz (Deutschland)”



[46] http://de.wikipedia.org: “Atom-Moratorium”







[53] http://de.wikipedia.org/wiki: “Angela Merkel”

[54] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power by country”

[55] http://en.wikipedia.org/wiki: “Zwentendorf nuclear power plant”

[56] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power phase-out”

[57] http://en.wikipedia.org/wiki: “Three Mile Island accident”

[58] http://en.wikipedia.org/wiki: “Chernobyl disaster”

[59] http://en.wikipedia.org/wiki: “Fukushima Daiichi nuclear disaster”

[60] http://en.wikipedia.org/wiki: “Gallup International Association”

















[77] http://www.atomicarchive.com: “Major nuclear power plant accidents”

[78] http://en.wikipedia.org/wiki: “Nuclear power by country”






[84] World Nuclear Association: “Nuclear power in Italy”

[85] Liam Moloney (The Wall Street Journal 23/3/2011): “Italy approves nuclear pause”





[90] http://en.wikipedia.org/wiki: “Chernobyl disaster”

 

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

TIN CUỐI NGÀY: 10 NGƯỜI CHẾT TRONG LỐC XOÁY VÀ MƯA BÃO

10 người chết vì lốc xoáy, mưa bão

 

Đến chiều tối 24/6, mưa lớn, lốc xoáy đã khiến 10 người thiệt mạng, 80 người bị thương, hơn một nghìn nhà bị giật sập hoặc tốc mái. Đêm 24/6 bão đổ vào Hải Phòng - Nam Định và suy yếu thành áp thấp nhiệt đới.

Bão Haima đang hướng thẳng vào Bắc Bộ

Hà Nội ngập trước khi bão đến

Trao đổi với VnExpress, ông Lê Văn Hiến, Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Hải Phòng cho biết, trận lốc xoáy chiều tối 23/6 đã khiến 7 người thiệt mạng. Trong đó có 5 người bị sét đánh, một người bị gió lốc đẩy xuống ao chết đuối và một thai phụ bị cây đổ đè lên người.

* Ảnh: Lốc xoáy tàn phá tại Hải Phòng

Người dân xã An Lư, Trung Hà (Thủy Nguyên) cho biết, cuối buổi chiều, khu vực này bầu trời sầm tối, nổi sấm sét, mây đen kịt vần vũ. Đến khoảng 17h tại khu vực cuối xã Trung Hà, giáp ranh với xã An Lư bỗng bất ngờ xuất hiện một cơn lốc xoáy, hình chiếc phễu, gió rít mạnh, tốc độ cực lớn quét dọc qua khu vực xã An Lư đến gần bờ bắc Sông Cấm, phạm vi 500 m, kéo dài 3 km với sức gió kinh hoàng. Sau đó, những cơn mưa như trút nước.
.
Ảnh: Tuấn Tú.
Người dân xã An Lư thu dọn đồ đạc tại một căn nhà bị lốc xoáy giật sập. Ảnh: Tuấn Tú.

Tuy chỉ xảy ra trong ít phút song cơn lốc để lại hậu quả kinh hoàng. Đi đến đâu lốc xoáy tàn phá nhà cửa, vườn tược, công trình công cộng và hệ thống cơ sở hạ tầng đến đó. Hơn 1.000 căn nhà, phòng học bị tốc mái hoặc giật sập; hàng trăm cây xanh, cột điện cao thế, hạ thế bị gãy đổ. Nhiều gia đình bị cuốn bay vật dụng, gia súc...

Ngoài những người thiệt mạng, tại xã An Lư (Thủy Nguyên) có khoảng 80 người bị thương, một nửa trong số này bị thương nặng. Theo ông Lê Văn Hiến, đến chiều 24/6, cơ bản hiện trường nơi lốc xoáy tàn phá đã được thu dọn. Nhiều căn nhà đã được lợp lại mái. Điện lưới tại khu vực này đã được khôi phục.

Văn phòng Ban chỉ huy Phòng chống lụt bão và Tìm kiếm cứu nạn tỉnh Nam Định cho biết, có 3 người bị sét đánh chết do dông lốc từ ảnh hưởng của bão. Trận lốc xảy ra ở huyện Nam Trực vào tối 23/6 đã làm tốc mái 54 căn nhà. Chính quyền địa phương đã hỗ trợ mỗi người bị sét đánh chết 4 triệu đồng.

Ở Nam Định, mưa xuất hiện từ tối 23/4 và kéo dài trong ngày 24/6 với lượng mưa phổ biến 120 mm. Riêng huyện Nam Trực mưa trên 200 mm. 
.
Ảnh: NCHMF.
Sau khi đổ bộ vào tối nay, bão suy yếu thành áp thấp và gây mưa lớn ở nhiều tỉnh Bắc Bộ, Bắc Trung Bộ. Ảnh: NCHMF.

Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn trung ương cho biết, chiều 24/6, bão Haima đã tiến sát ven biển các tỉnh Hải Phòng - Nam Định với sức gió mạnh cấp 8, giật cấp 9-10.

Trong 12 giờ tới, bão di chuyển theo hướng giữa tây và tây tây nam với tốc độ 10-15km mỗi giờ, đi vào đất liền trong đêm nay và suy yếu thành áp thấp nhiệt đới. Sáng 25/6, tâm áp thấp nhiệt đới nằm trên khu vực các tỉnh nam đồng bằng Bắc Bộ với sức gió giảm xuống cấp 6, giật cấp 7. Sau đó, áp thấp tiếp tục suy yếu thành vùng áp thấp và tiến sang vùng Thượng Lào vào chiều 25/6.

Ảnh hưởng của bão khiến vịnh Bắc Bộ có gió mạnh cấp 6-7, vùng gần tâm bão cấp 8, giật cấp 9-10; biển động mạnh kèm có mưa rào, dông mạnh; trong cơn dông cần đề phòng có lốc xoáy. Ven biển các tỉnh Quảng Ninh-Ninh Bình có gió mạnh từ cấp cấp 6 trở lên; nam đồng bằng Bắc Bộ có gió mạnh cấp 5-7. Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ có mưa từ mưa vừa tới rất to và rải rác có dông. Vùng núi cần đề phòng lũ quét và sạt lở đất.

Do ảnh hưởng kết hợp với hoạt động của gió mùa tây nam ở khu vực giữa và nam Biển Đông (bao gồm cả vùng biển quần đảo Trường Sa), ngoài khơi các tỉnh Bình Thuận đến Cà Mau có gió mạnh cấp 5-6, giật cấp 7.

Đến 13h ngày 24/6, lượng mưa đo được ở các tỉnh phía Đông Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ phổ biến 50-100mm, môt số nơi cao hơn như: Phủ Liễn (Hải Phòng), Cúc Phương (Ninh Bình) trên 130 mm; trung tâm Hà Nội: 120 mm, Yên Định (Thanh Hóa) 140 mm; Bái Thượng (Thanh Hóa): 160 mm... Ở đảo Bạch Long Vĩ đã đo được gió mạnh cấp 8, giật cấp 9; Cô Tô (Quảng Ninh) có gió mạnh cấp 7, giật cấp 9; ven biển Quảng Ninh-Thái Bình cấp 5-6, giật cấp 7-8.

Tại Nghệ An, 3 tàu cá bị đánh chìm do chiều tối 23/6, một người hiện vẫn mất tích.

Lê Thanh - Nguyễn Hưng
Nguồn: VNExpress.

CÙNG LÉN ĐỌC NHẬT KÝ ĐỂ NGỎ CỦA NHÀ BIÊN KỊCH HỒNG NGÁT

Sexy, Sexy và Sexy ...thư gửi nhà văn Thùy Linh
Nguyễn Thị Hồng Ngát

Mình đã định (và đã viết lời khai mở blog này) rằng chỉ viết cho mình thôi không đụng chạm đến chuyện xã hội bởi ...rất mệt. Nhưng hôm nay đọc được bài viết của nhà văn Thùy Linh (TL) Sexy tất cả trừ lòng yêu nước trên blog của Thùy Linh (do trannhuong.com đưa lại) mình thấy rất xúc động và thấy TL nói rất thẳng, rất đúng và rất dũng cảm. Mình đọc và xem Thùy Linh viết nhiều, bạn hiện lại là Phó GĐ TTSX phim TH thuộc VTV, có quyền hành đưa nhiều tập KB vào SX nhưng từ trước đến giờ hầu như mình và TL rất rất ít chào hỏi trò chuyện dù cả hai đôi khi đều có mặt trong một cuộc họp nào đó.Ngày trước biết nhau cùng học ở Nga, mình bên VGIK, bạn bên Goorki nhưng cũng chẳng có quan hệ gì...Nói vậy để thấy sự cảm phục bạn, đồng tình với những ý kiến của bạn trong bài viết là rất khách quan.Là xúc động và cảm phục từ đáy lòng mình.

Tất cả những điều bạn nói thực sự đang tràn ngập trên mạng.Cứ vào mục xã hội sẽ thấy thật kinh khủng.Nào vợ đốt chồng, cắt của quí của chồng rồi mẹ ném con xuống giếng, rồi CA đánh cháu 11t toét cả đít, cháu phát sốt lên phải nhập viện, nào cảnh phạm tội tuổi teen bị phạt tù 12 năm, 20 năm...Cảnh trót nhỡ sinh con rồi ném bỏ con ở cửa chùa, bỏ con vào thúng vẫn còn nguyên dây rốn đem đi rao...Nhỡn tiền cảnh bé Thiện Nhân đấy, chỉ vì sự nông nổi dẫn đến vô lương tâm của người mẹ trẻ vứt con sơ sinh ở ngoài vườn để xúc vật ăn mất 1 chân và mất cả bộ phận sinh dục của bé dẫn đến cảnh mấy năm nay mẹ nuôi của bé- chị Trần Kim Anh- một phụ nữ từ bi và dũng cảm đã cùng cả xã hội gồng mình xúm vào chạy chữa cho Thiện Nhân mà cũng chỉ khôi phục cho cháu được phần nào...Những cụ già không nơi nương tựa vẫn phải nhọc nhằn mưu sinh...Mới đây thôi trên Cảnh sát toàn cầu có bài viết cũng rất xúc động và thương tâm về 3 bố con người dân tộc Mông sống nghèo khổ,cơ cực trên núi cao, cháu bé không quần áo, thằng anh 7 tuổi đã phải còng lưng cõng củi xuống núi bán lấy 10,000d mua được 2 gói mì tôm mang về nuôi cả nhà.Người đọc đặt câu hỏi: Chính quyền nơi đây không có ư?Sao không một chút quan tâm nào đến gia đình khốn khổ đó?Ủy ban bảo vệ thiếu niên và nhi đồng ở đâu ? Họ biến đi đâu hết cả rồi? Hay thành lập ra các ủy ban này cốt để họ kiếm tí chức vinh thân phì gia để lấy cớ leo cao hơn vào những vị trí khác có bổng lộc hơn?Cũng bao nhiêu cảnh các cô gái trẻ của chúng ta bỏ quê hương đi lấy chồng xứ người. Gặp người tốt thì ít mà đa phần toàn ông già, tâm thần , nghèo kiết ế vợ bên nước họ...Đã vậy còn bị đánh đập, giết chết...Chao ôi, các Hội phụ nữ từ xã, huyện, tỉnh đến T.Ư họ có biết?Họ đã làm được những gì để hạn chế những vấn nạn đó? Những cảnh đời lầm than ấy nhìn và gặp nhiều lắm ở ngoài xã hội.Sao vậy?Khoảng cách giàu nghèo ngày một nhiều. Thật chua xót. Nhưng chua xót hơn là sự VÔ CẢM của con người. Giết người- vô cảm ( giết người đã kinh, còn có gan ngồi xẻ thịt, chặt từng khúc...thì sự vô cảm , nhẫn tâm còn phaỉ gọi bằng cụ!!).Lấy nhau - vô cảm ( lấy là lấy, nhắm mắt nhắm mũi vào lấy, đui què mẻ sứt cũng được, chẳng quen biết gì cũng không sao!).Trước một hiện tượng tham nhũng, làm thất thoát vài chục tỷ đồng của Nhà nước- vô cảm. Không ai được nói đến, đụng đến để giữ sự yên bình giả vờ cho các vị có chức sắc không bị ảnh hưởng đến uy tín và cái ghế.Vô cảm đến mức sợ cả những kẻ xấu, kẻ có tội vì sợ bị trả thù. Hèn đến mức đã không dám lên tiếng lên án  kẻ ăn cắp, mà hèn hơn , còn dám quay lại trách người đã nhìn thấy kẻ ăn cắp và kêu toáng lên nó ăn cắp kìa!?Sao lại kêu?Kêu để làm gì?Người Việt với nhau cả,xấu chàng hổ ai? Nó ăn cắp của Nhà nước chứ có ăn cắp của anh đâu?Những đảo lộn về đạo đức như thế có được loại vào dạng sexy 100% không hở Thùy Linh?Sexy  này còn kinh sợ hơn các em trẻ đẹp lộ hàng một tí để câu móc độc giả ở trên mạng nhiều. Sexy một cách trần trụi  về nhân cách, về sự thoái hóa xuống dốc cần báo động  cấp số nhân!!!
 
Mấy ngày liền mình thấy mọi người đi biểu tình biểu thị lòng yêu nước chống TQ xâm phạm chủ quyền ở biển đông.Thấy các anh chị ấy thật dũng cảm.Các bloger đưa tin rất cập nhật.Mình nhìn thấy hình ảnh anh CA mặc thường phục cắp nách bạn trai trẻ vì đi biểu tình đưa về đồn.Trông vừa giận vừa buồn cười. Nói điều này với anh bạn bên ngành CA, anh ấy bảo các anh ấy buộc lòng phải diễn như thế vì còn ngoại giao với bạn!!!Chứ lòng vả có khác gì lòng sung!! Nói thì biết vậy. !Ôi, mong sao CA không nên làm như thế với đồng bào mình thì vẫn tốt hơn.
 
Mình, như đã nói, nhiều lúc cũng muốn yên thân, co mình lại để chỉ làm thơ tình thôi, những bài thơ nặng về thất vọng, trách móc anh anh em em một tí cho đỡ buồn.Nhưng phải nói là bài viết của bạn đã làm mình bừng tỉnh đấy.Các bạn văn xuôi có khác, sắc bén hơn đám làm thơ nhiều.À quên, bác Nguyễn Trọng Tạo tuy làm thơ viết nhạc nhưng cũng hay có ý kiếnsắc bén đấy chứ! Âu cũng là do tùy từng tạng người. Mong TL đưa những ý kiến đó vào các bộ phim TH nhiều tập nhé.Mình cũng đang tập viết KB đây. He he...
24.6.2011

Nguồn:Nguyễn Thị Hồng Ngát-Blog.

LỜI CÁO LỖI VỚI BẠN ĐỌC CỦA TẠP CHÍ CỘNG SẢN

Lời cáo lỗi với Bạn đọc
Vào hồi 21 giờ 7 phút, ngày 18 tháng 6 năm 2011, Tạp chí Cộng sản (điện tử) đăng bài “Bảo đảm an ninh văn hóa - tư tưởng trong bối cảnh toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế”. Do sai sót trong khâu đánh máy, biên tập và thực hiện quy trình biên tập, nên đã làm sai lệch nghiêm trọng nội dung câu văn thứ hai trong khổ thứ ba của bài viết. Chúng tôi đã kịp thời khắc phục sai sót trên.

Ban Biên tập Tạp chí Cộng sản đã tổ chức kiểm điểm, làm rõ nguyên nhân để xảy ra sai sót, nghiêm túc rút kinh nghiệm và sẽ xử lý nghiêm minh những tập thể, cá nhân để xảy ra sai sót này.
Chúng tôi thành thật cáo lỗi với tác giả và bạn đọc!

Ban Biên tập Tạp chí Cộng sản
Nguồn: Tạp chí Cộng sản.
Nguyễn Xuân Diện:
Hoan nghênh Tạp chí Cộng sản đã đăng lời cáo lỗi với bạn đọc. Chúng tôi tiếp tục chờ xem việc này được xử lý nghiêm minh như thế nào. Và sẽ thông tin đến mọi người.

ĐỪNG VÔ CẢM VÀ SỢ HÃI NHƯ THẾ!

Hai cha con đi biểu tình chống Trung Quốc. 19.6.2011
Gửi người thanh niên tại điểm chờ xe buýt trên đường Trần Phú lúc 11:15 ngày 19/6/2011 

Ngày 19/6, sau khi kết thúc biểu tình, hai bố con tôi đến đón xe buýt số 22  trên đường Trần Phú để về rạp chiếu phim Quốc gia cho con trai tôi xem phim Kungfu Panda phần 2, phần thưởng vì cu cậu đã đi biểu tình cùng bố. Trong lúc đợi xe, có những người trong đoàn biểu tình vừa giải tán đi qua, có 1 thanh niên trạc tuổi 20 mặc áo phông hiệu Pierre Cardin cũng đang đợi xe nói với bạn đi cùng “ôi, biểu tình biểu tót rách việc”, “cứ chường mặt ra đó, bọn Trung Quốc nó tìm đến nhà nó diệt cho”. Người bạn đi cùng phản ứng lại “sao bạn lại nói thế?”. Người kia lại tiếp “Ôi, nhà tớ người thì chống Mỹ, người thì chống Tàu, nhưng bây giờ có thấy gì tốt đẹp hơn đâu?” Người bạn  lắc đầu và cả hai chạy lên xe buýt.

Rất tiếc tôi đã không hỏi được tên của hai em và địa chỉ cụ thể đưa vào bài viết nhưng anh vẫn mong rằng các em sẽ đọc được bài viết này ở đâu đó trên mạng internet.

Tôi xin bắt đầu câu nói thứ nhất của em “ôi, biểu tình biểu tót rách việc”. 

Em ơi sao em vô cảm đến thế? Em phải tìm hiểu tại sao người dân Việt Nam vốn không ưa biểu tình mà lại tập trung trước Đại Sứ quán TQ để phản đối bọn chúng  chứ? Em biết không: Ngày 8 tháng 1 năm 2005 bọn cảnh sát biển TQ bao vây và nổ súng tấn công 2 tàu đánh cá của ngư dân Thanh Hóa đang đánh cá trong khu vực Vịnh Bắc Bộ làm chết 9 người, 7 người bị thương và bắt giữ 8 người. Bắn giết xong, chúng còn mang cả tàu lẫn xác chết ngư dân về Hải Khẩu của chúng. Nhiều năm nay, chúng nó cướp bóc và quấy nhiễu tàu cá  của chúng ta ngay trên lãnh hải của mình. Gần đây, chúng nó cắt cáp tàu Bình Minh và phá cáp tàu Viking ngày trong thềm lục địa của chúng ta. 

Tội ác mà bọn Trung Quốc gây ra cho đất nước chúng ta từ năm 1979 đến nay không hề chấm dứt, chúng nó đã giết 64 chiến sỹ  hải quân của chúng ta ở Trường Sa vào năm 1988… 

Thử hỏi rằng nếu một trong những người nhà của em là nạn nhân của bọn Trung Quốc tàn ác kia thì em có đau xót không? Em ơi hãy đọc và ngẫm nghĩ của nói này hàng ngày “Chỉ có thú vật mới quay lưng lại với nỗi đau của đồng loại, mà chỉ lo chăm sóc cho bộ lông của mình”(Các Mác) để không thốt lên những câu nói vô cảm như em đã phạm phải em nhé.

Câu đầu tiên thì anh giận em nhưng câu này thì anh thông cảm với em một phần và cũng ngỡ ngàng vì suy nghĩ của em. 

“cứ chường mặt ra đó, bọn Trung Quốc nó tìm đến nhà nó diệt cho”. 

Anh thông cảm với nỗi sợ của em vì phàm là con người thì ai cũng tham sống sợ chết. Ai cũng muốn mình được an toàn và sung sướng do đó em sợ bọn Trung Quốc nó hại người biểu tình chính là em sợ nó hại em. Sự sợ hãi dường như đã ăn sâu vào tâm thức của em nên giữa thanh thiên bạch nhật trong thành phố hòa bình mà em vẫn lộ ra sự sợ hãi đó. Có lẽ, hàng hiệu em mặc, các thiết bị điện tử em đang dùng và thân thể nhễ mỡ của em đã làm em ích kỷ và luôn sợ hãi? Tuy nhiên, anh vẫn thông cảm lẫn thương cảm em hơn là giận em.

Nỗi lo của em cũng có phần đúng vì anh biết rằng trên các tuyến xe buýt của chúng ta, bọn Trung Quốc nói tiếng Việt như người Hà Nội không ít. Hơn nữa, Trung Quốc đã tồn tại những chính thể giết người như cắt cỏ, gần đây thôi, vị tiên trong mắt tầng lớp công nông Trung Quốc, tên đồ tể Mao Trạch Đông đã làm cho hàng chục triệu người dân chết thê thảm trong đói kém của Đại nhảy vọt và tuyệt diệt hàng chục triệu trí thức lẫn công chức trong Cách mạng văn hóa. Một chính thể đã để dân phải làm thịt con mà ăn thì hậu duệ kế thừa chính thể đó không thể không tàn ác.

Cũng có thể rằng, những người biểu tình Trung Quốc có thể bị chính bọn chúng làm hại bằng cách: (i) ném heroin, sách báo đồi trụy hoặc các tài liệu chống nhà nước vào nhà để người Việt chúng ta hại nhau; (ii) Chúng có thể gây lộn đánh nhau với người biểu tình để người Việt vào nhà đá vì tội gây rối công cộng; (iii) Chúng cũng có thể bắt cóc người biểu tình rồi chích cho một liều kích dục cực mạnh vào người và cho ở cùng với một cô gái vẫy nào đó, để hình ảnh của người yêu nước trở thành kẻ tội đồ, xấu xa trên mặt báo và trong xã hội vv&vv. 

Em ạ, có lẽ nhiều người biểu tình đã lường trước những rủi ro mà họ có thể gặp nhưng họ đã vượt qua sự sợ hãi để thể hiện bổn phận công dân tối thiểu của mình khi đất nước đứng trước họa xâm lăng của Đại Hán tàn độc. Dân tộc mình còn có phúc đấy em ạ.

Đến câu nói thứ ba, anh lại thấy em không hiểu gì về giá trị của hòa bình và vô ơn trước sự hy sinh của hàng triệu đã ngã xuống để có nước Việt hôm nay “ôi, nhà tớ người thì chống Mỹ, người thì chống Tàu, nhưng bây giờ có thấy gì tốt đẹp hơn đâu?”. Em ơi, người nhà của em chống Mỹ, chống Tàu là chuyện đương nhiên vì cả dân tộc này đều làm điều đó và ít nhất em và 86 triệu người khác đang được hưởng hòa bình. Hàng chục triệu người được đến trường học hành. Chúng ta không đói khổ như những năm chiến tranh và bao cấp. Nước ta chưa giàu có bằng Nhật, bằng Hàn Quốc, bằng Tây Âu, bằng Mỹ, chưa tuân thủ luật giao thông như nước bạn Lào, nhưng nước ta vẫn hơn Bắc Hàn đang đói khát, Miến Điện và một số nước Châu Phi. Em hãy xem đó làm niềm tự hào nho nhỏ chứ.

Những người trong nhà em tham gia chiến đấu để mang lại mọi lợi ích cho bố mẹ em và cho em đấy. Hãy biết ơn họ và đừng phỉ nhổ vào những họ đã làm bằng sự vô cảm và sợ hãi như thế. Có lẽ bố mẹ em là gian thương hoặc quan chức tham nhũng nên tạo ra em một người thanh niên mà vô nhân cách đến vậy.

Em nên tự biết rằng những thứ em đang sở hữu trên người đã đủ cho 10 người dân Thanh Hóa đang thiếu đói có gạo ăn một năm đấy. Em đừng đòi hỏi quá nhiều khi chưa làm được gì cho xã hội này tốt đẹp lên.

Cuối cùng, anh muốn nói với em rằng “ĐỪNG TIẾP TỤC VÔ CẢM VÀ SỢ HÃI!”. Bởi vì, khi đã vượt qua nỗi sợ hãi thì bọn Tàu có làm hại em bằng móc mắt, bằng chặt chân tay, bằng heroin hay thuốc kích dục, thì em vẫn xem nó là sự hy sinh cần thiết cho đất nước được vẹn toàn lãnh thổ mà cha ông chúng ta đã khai phá và gìn giữ.

Khi em xem sự hy sinh cho tổ quốc là bổn phận đương nhiên của đời người thì tự nhiên trong lòng em trào dâng sự cảm phục và yêu mến những người đi biểu tình; em sẽ biết xót xa trước những điều xấu xa tệ hại, bất công đang diễn ra xung quanh đời sống của mình; và em sẽ biết khóc và căm giận khi nghe tin những ngư dân mình bị cướp giết ngay trên lãnh hải của chúng ta.

Kỳ vọng vào sự thay đổi ở nơi em vì bên cạnh em có một người bạn khác em! 

Nguyễn Quang Thạch

MỘT ĐỀ XUẤT RẤT QUAN TRỌNG VÀ Ý NGHĨA CỦA TS NGUYỄN QUANG A

20 triệu áo, mũ, nón NO-U giúp ngư dân bám biển
Nguyễn Quang A

Rất nhiều người và tổ chức đã hưởng ứng cuộc vận động “giúp ngư dân bám biển” của báo Sài gòn Tiếp thị. Cần mở rộng đợt vận động để bà con người Việt khắp nơi trên thế giới đưa ra sáng kiến giúp ngư dân bám biển một cách bền vững. Từ việc quyên góp tiền lập quỹ giúp đỡ và bảo hiểm cho bà con, đến góp ý cho bà con cách làm ăn hiệu quả và nâng cao nhận thức cho tất cả mọi người dân.

U-NO, U bị gạch chéo, là phản đối, là nói không với đường lưỡi bò phi pháp của nhà cầm quyền Trung Quốc. Đồ hoạ: Hồng Thái. Nguồn: Sài Gòn Tiếp thị.

Mấu chốt là phải phá vỡ âm mưu bá chiếm Biển Đông của nhà cầm quyền Trung Quốc mà trước hết là sự đòi hỏi bất hợp pháp của họ với đường lưỡi bò (sau đây gọi là đường chữ U). Chính dựa vào cái đường chữ U phi lý phi đó mà các lực lượng của nhà cầm quyền Trung Quốc (kể cả quân sự trá hình dưới trướng lực lượng giám hải, kiểm ngư,…) đang ngày đêm quấy rối hoạt động làm ăn sinh sống của bà con ngư dân ta (và của bà con ngư dân các nước khác) từ ngàn đời nay. Phá bỏ đường chữ U phi pháp này là cách căn bản nhất, lâu bền nhất để giúp bà con ngư dân bám biển làm ăn, giúp củng cố hoà bình và an ninh khu vực và thế giới.

Ý tưởng sản xuất 10 triệu (hay vài trăm triệu?) chiếc áo với dòng chữ NO-U (chữ U có thể in đứt khúc) để nhà sản xuất vẫn có lời (vừa phải) mà người mua có thể ủng hộ thêm tiền giúp bà con ngư dân, cũng như 10 triệu biểu tượng chữ U với hai gạch chéo trên mũ, nón. Đấy là một cách tích cực để góp phần xoá bỏ đường chữ U phi pháp. Dưới đây chỉ là vài gợi ý mong được nhiều người góp thêm cho Sài gòn Tiếp thị.

Các nhà thiết kế hãy giúp thiết kế hàng chữ NO-U sao cho đa dạng, bắt mắt với từng loại áo (áo thun, áo mưa,…), cũng như các loại biểu tượng chữ U bị gạch chéo sao cho hợp với các loại (màu, kích cỡ) mũ nón (bảo hiểm hay mũ nón thường bằng vải hay chất liệu khác) sao cho vừa dễ nhận dạng lại vừa thời trang. Họ hãy làm việc này miễn phí và Sài Gòn Tiếp Thị cũng như các báo khác có thể đưa lên mạng, hướng dẫn cách thực hiện (in, phun sơn, mực, dán decal vân vân) để các bạn trẻ, các nhà sản xuất có thể tải về và thực hiện in, gắn trên áo mũ của mình. Chúng ta cũng yêu cầu bà con góp ít nhất 5 ngàn đồng cho mỗi biểu tượng như vậy trên mũ nón của mình để bù chi phí sao cho có phần vênh ít nhất 3 ngàn cho mỗi biểu tượng để giúp bà con ngư dân bám biển. Các loại decal như vậy cũng có thể dán lên xe máy, xe hơi (với kích cỡ to hơn, bắt mắt hơn).

Với áo mới, các nhà sản xuất tính đủ chi phí và một chút lời.

Việc phân phối nên nhờ Đoàn thanh niên, hội sinh viên hay các tổ chức xã hội dân sự hoặc bất cứ người tình nguyện nào khác.

Giá bán có thể bằng giá mua của nhà sản xuất cộng thêm 20 đến 50 ngàn tuỳ từng loại áo. Những người phân phối hãy làm thiện nguyện thu tiền đóng góp của người mua (mua là giúp ngư dân!) và phần trội từ 20 đến 50 ngàn/chiếc sẽ nộp vào tài khoản mà báo Sài Gòn Tiếp Thị đã mở để giúp ngư dân.

Sài gòn Tiếp thị cũng nên mở thêm các tài khoản như vậy ở các ngân hàng khác để khuyến khích các ngân hang đó tham gia, tạo thuận tiện cho bà con đóng góp (qua mua áo, mũ, nón hoặc đóng góp khác).

NO-U, U bị gạch chéo, là phản đối, là nói không với, đường lưỡi bò phi pháp của nhà cầm quyền Trung Quốc. Dòng chữ này, biểu tượng này không chỉ dân ta cũng hiểu mà cả thế giới đều hiểu. Và có thể vận động phong trào này ở nhiều nước khác, không chỉ ở các nước liên quan như Philipin, Indonesia và Malaysia (kể cả vận động nhân dân Trung Quốc yêu hoà bình ở Trung Hoa đại lục và trên khắp thế giới).

Các hội đoàn người Việt, Philipin, Indonesia, Malaysia ở nước ngoài hãy cùng nhau làm tương tự hay nêu ra các sang kiến khác, thí dụ mặc áo hay có thể dán biểu tượng lên xe của mình và vận động bạn bè cùng làm vậy thì có thể có cả triệu xe ở Hoa Kỳ và Tây Âu được dán hình chữ U bị gạch chéo.

Nếu làm được vậy, 10 triệu áo và 10 triệu mũ nón tại Việt Nam là khả thi, và làm khéo có thể được cả trăm triệu trên khắp thế giới.

Tại Việt nam, nếu làm vậy chúng ta có thể thu được trung bình 40 ngàn đồng/áo, 3 ngàn đồng /biểu tượng, tức là khoảng 430 tỷ để giúp bà con ngư dân.

Áo, mũ, nón chúng ta mang hàng ngày, 7 ngày/tuần. Mỗi biểu tượng có thể thu hút sự chú ý của ít nhất 10 người/ngày hay nhiều chục triệu lượt người/ngày được nhắc nhở đến việc xoá bỏ đường lưỡi bò, được nhắc nhở về lòng yêu nước, yêu hoà bình. Nếu vận động được nhân dân các nước trong khu vực, trên thế giới, kể cả nhân dân Trung Quốc, làm vậy, thì đấy là một sức mạnh khổng lồ.

Vừa quyên được tiền giúp bà con ngư dân, vừa nâng cao được nhận thức của nhân dân, vừa góp phần đoàn kết nhân dân các nước Asean và thế giới và là một tiếng nói đanh thép góp phần ngăn chặn âm mưu hiện thực hoá đường chữ U phi pháp của  nhà cầm quyền Trung Quốc. 

*Trên đây là bản gốc của bài đã đăng trên Sài Gòn tiếp thị, do Tiến sĩ Nguyễn Quang A gửi NXD-Blog. Xin chân thành cảm ơn tác giả! 

Nguyễn Xuân Diện:

Hoàn toàn nhất trí với ý tưởng sáng tạo của Tiến sĩ Nguyễn Quang A và trân trọng đề nghị các họa sĩ, các nhà chuyên về thiết kế đồ họa sáng tạo các mẫu để chúng ta có bản cuối cùng, giàu tính biểu tượng nhằm triển khai ý tưởng này trên thực tế! (TS Nguyễn Quang A chưa ưng bản thiết kế đồ họa của Hồng Thái ở trên).

Trước mắt, các bác họa sĩ gửi mẫu thiết kế về email: lamkhanghn@yahoo.com.vn
Tôi và TS Nguyễn Quang A sẽ mời các chuyên gia đánh giá và chọn giùm.

20h30, ngày 24.6.2011
XIN GIỚI THIỆU MỘT SỐ MẪU THIẾT KẾ DO BẠN ĐỌC GỬI
(Chúng tôi xin phép chưa đề tên tác giả thiết kế)

 










TIN NÓNG: THÊM MỘT TƯ LIỆU QUÝ KHẲNG ĐỊNH CHỦ QUYỀN VN

Thưa chư vị,

Sáng nay, Hà Nội mưa sùi sụt. Có người khách tên là Nguyễn Thụ đội mưa đội gió đến thăm tôi. Ông mang đến hai cuốn sách cổ (một cuốn ông chỉ cho xem, vì còn đang dùng, trong có bài văn tế Tổng đốc Hà Nội Nguyễn Tri Phương). Ông biết tôi quan tâm đến các tư liệu cổ về chủ quyền Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa nên tặng tôi một trong hai cuốn sách cổ.
Cuốn sách ông tặng có tên là "Hải quốc hoành đồ"(Bản đồ vẽ ngang các biển và các quốc gia). Sách viết trên giấy Dó. Tôi mở sách ra và biết ngay đây là cuốn sách quý, bởi nó là một cuốn bản đồ cổ toàn thế giới, nét vẽ chi tiết, tinh tế. Trong đó có vẽ "vạn lý trường sa"(bãi cát dài vạn dặm) - HÌNH TRÊN - thuộc nước Việt Nam. Niên đại của cuốn sách này thuộc về đời Nguyễn (1802-1945).
Bước đầu, tôi cho rằng đây là một cuốn sách sao chép lại một cuốn sách cổ của Trung Quốc. Và điều này càng rất quan trọng vì đây chính là một bằng chứng cho thấy, chính học giả Trung Quốc đã thừa nhận các đảo cát lớn và dài ngoài khơi là của Việt Nam - thẳng chữ Việt Nam ra ngoài khơi ở bản đồ trên.



Ông Nguyễn Thụ tại phòng làm việc của Nguyễn Xuân Diện

 Một trang trong cuốn sách cổ

Nguyễn Xuân Diện xin chân thành cảm tạ tấm lòng và cử chỉ hào hiệp của Ông Nguyễn Thụ, hứa sẽ triển khai việc nghiên cứu sâu cuốn sách này và sẽ tặng lại Thư viện Viện Nghiên cứu Hán Nôm để lưu trữ cho muôn đời sau tại một tàng thư lớn nhất về Hán Nôm trên cả nước và cả thế giới.


LẠI CHUYỆN ÔNG GIÁO SƯ NGUYỄN HUY QUÝ

 

Độc giả H.Hải cho biết:

Xin cung cấp các bác một tư liệu. Cuốn Lịch sử Trung Quốc, Nxb Giáo dục, 2006, tái bản 2007, 2008, 2009,... tác giả Nguyễn Gia Phu - Nguyễn Huy Quý. Phần cổ, trung và cận đại (chắc là ông Nguyễn Gia Phu viết) thì tạm được, phần hiện đại (viết đến thời điểm 2005) chắc là Nguyễn Huy Quý, Viện trưởng Viện TQ học, viết) ca ngợi hết lời Đảng CS Trung Quốc với những mỹ từ như "một đảng dày dạn kinh nghiệm đấu tranh cách mạng", "nền dân chủ XHCN, "kinh tế thị trường XHCN"... Ca ngợi cả đường lối đối ngoại "hòa bình" của TQ nữa! Sự kiện Thiên An Môn được coi là hành động chính đáng để trấn áp "bạo loạn phản cách mạng". Buồn cười là sự việc không được tường thuật, miêu tả chi hết, chỉ viết cụt lủn:

"Ngày 3-6 Bộ chỉ huy giới nghiêm ra thông báo khẩn cấp, lệnh cho các đơn vị kiên quyết chặn đứng bạo loạn. 4 giờ 30 phút rạng sáng 4-6-1989, các đơn vị bộ đội giới nghiêm, cảnh sát vũ trang từ các ngả đường đã tiến vào quảng trường Thiên An Môn. Cuộc trấn áp kết thúc vào lúc 5 giờ 30 sáng".

Nghĩa là tất cả tội ác được giấu nhẹm.

Đặc biệt, không có một dòng nào về cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam năm 1979, cũng như các cuộc đánh chiếm qđ Hoàng Sa năm 1974, hai đảo ở Trường Sa năm 1988.

Kết thúc cuốn sách này là 16 chữ vàng trong quan hệ Trung Việt: "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai"! 

Từ đây trở xuống là Nguyễn Xuân Diện ghi:
Ghi chú về PGS. NGUYỄN HUY QUÝ

I. Sơ lược lí lịch

  • Năm sinh: 1937
  • Nơi sinh: Hà Tĩnh
  • Chức danh: Phó Giáo sư
  • Thời gian công tác tại Trường: từ 1962 – 1994

II. Các công trình khoa học

Các bài báo khoa học
  1. Chính sách bóc lột kinh tế của Mĩ ở Đông Nam á. Thông báo Sử học, Đại học Tổng hợp Hà Nội, 1962.
  2. Học tập thái độ của Mác đối với công xã Pari. Thông báo Sử học, Đại học Tổng hợp Hà Nội, 1973.
  3. Mâu thuẫn Nhật – Mĩ quanh vấn đề Nhật chiếm Đông Dương. Thông báo Sử học, Đại học Tổng hợp Hà Nội, 1975.
  4. Chủ nghĩa đế quốc Mĩ trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 3, 1985.
  5. Nguồn gốc chiến tranh thế giới thứ 2. ý nghĩa thời đại của chiến thắng phát xít, Tạp chí Thông tin Lí luận, 1987.
  6. Lịch sử 70 năm qua sáng chói chân lí Cách mạng tháng Mười. Cách mạng tháng Mười, ngọn đuốc soi đường của thời đại, Tạp chí Thông tin Lí luận, 1987.
  7. ánh sang Cách mạng tháng Mười chiếu rọi con đường các dân tộc đi tới độc lập tự do và CNXH. Cách mạng tháng Mười và phong trào giải phóng dân tộc, Nxb Sự thật, 1987.
  8. Đấu tranh chống chủ nghĩa phát xít – Một chặng đường cách mạng vẻ vang của Đảng Cộng sản Pháp. Tình đoàn kết chiến đấu vô sản Việt – Pháp, Tạp chí Thông tin Lí luận, 1986.
  9. Tìm hiểu khoa học quân sự Trung Quốc cổ đại. Tạp chí Lịch sử Quân sự, số 1, 1993.
  10. Phép dụng binh Trung Quốc cổ đại. Nxb Quân đội Nhân dân, 1993.
  11. Vũ kinh thất thủ. Tạp chí Lịch sử Quân sự, số 2, 1993.
  12. Giai đoạn mới trong quá trình cải cách kinh tế Trung Quốc. Trung Quốc – thành tựu và triển vọng, Nxb Khoa học Xã hội,. 1994.
  13. Vì một nền Trung Quốc học Việt Nam. Tạp chí Nghiên cứu Trung Quốc – Một số vấn đề kinh tế – văn hoá, Nxb Chính trị Quốc gia, 1994.
  14. Trung Quốc điều chỉnh chính sách đối nội, đối ngoại. Sự điều chỉnh chính sách của các nước Châu á – Thái Bình Dương, Kỉ yếu Hội nghị khoa học, 1993.
  15. Kinh tế Trung Quốc – hiện trạng và triển vọng. Tạp chíNghiên cứu Trung Quốc, số 1, 1995.
  16. Kinh nghiệm Đài Loan trong công nghiệp hoá và hiện đại hoá nền kinh tế. Tạp chí Nghiên cứu Trung Quốc, số 1, 1995.
  17. Chính sách phát triển và mở cửa Trung Quốc đối với khu vực Đại Tây Nam. Tạp chí nghiên cứu Trung Quốc, số 2, 1995.
  18. Trung Quốc – dự kiến kế hoạch 5 năm lần thứ 9 và mục tiêu đến năm 2010. Tạp chí Nghiên cứu Trung Quốc, số 4, 1995.
  19. Những chân lí lịch sử không thể phủ nhận. Tạp chí Cộng sản, số 5, 1995.
Các giáo trình, chuyên khảo, sách tham khảo
  1. Cách mạng XHCN tháng Mười vĩ đại. Nxb Sự thật, 1982.
  2. Lịch sử hiện đại thế giới (1917-1945). Nxb Đại học và Trung học chuyên nghiệp, 1984.
  3. Lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai. Nxb Đại học và Trung học chuyên nghiệp, 1985.
  4. Lịch sử Liên Xô. Nxb Đại học và Trung học chuyên nghiệp, 1987.
  5. Ngày tận số của con thú phát xít. Nxb Sự thật, 1991.
  6. Kì tích kinh tế Đài Loan. Nxb Chính trị Quốc gia, 1995.

Xem thêm: Nguyễn Huy Quý - lộ mặt...

Nguyễn Xuân Diện-Blog xin phép tạm đóng lại phần comments, vì lý do các độc giả vào đây không phản bác các quan điểm của ông Nguyễn Huy Quý mà nhằm vào chức vụ, học hàm, gia đình, quê hương của ông - mà theo tôi là không nên.

A LETTER FROM PROF. PHAM DUY HIEN TO PRIME MINISTER NAOTO KAN

Giáo sư Phạm Duy Hiển
A letter from Prof. Pham Duy Hien to Prime Minister Naoto Kan

On the occasion of 100 days of Human Fukushima incident and 100 years of nuclear science, Professor Pham Duy Hien, an expert in nuclear science, has a letter to Japanese Prime Minister Naoto Kan. The following is the full text of the letter:

Your Excellency Prime Minister Naoto Kan,


Round 100 years ago, human beings for the first time did see tiny structure deep inside matter called atomic nuclei. Thirty years later, a nuclear reactor was invented to demonstrate that great energy in these tiny structures can be exploited and conquered. But in less than four years afterwards, the fruits of labor and hard work done by hundreds of scientists involved in the Manhattan Project, which were two atomic bombs, were dropped by the U.S. Army on Hiroshima and Nagasaki, in an attempt not to force Japan to surrender, but to show destructive power of their nuclear weapons even after the war. The many talented scientists who conceived the two bombs were too powerless to stop the government from causing disasters to Japan.

Since then, people everywhere in the world have associated atomic energy with the atomic bombs which once caused tragic misfortune to humans, which is unfair!

Nuclear power (NP) appeared in fifty decades after the war well cleared itself of this injustice. A positive atmosphere overwhelmed everyone so that very few scientists at that time (including the writer of this letter) thought that one day nuclear power would again bring misfortunes to humans. But it was our habitual subjectivism overconfidence that led to the accident at the Three Mile Island, and a more serious one in Tchernobyl. Nuclear power has to decline before it reaches its heydays. For more than three decades, the USA did not build a single nuclear power plant.

In this context I am very impressed by the Japanese. Despite your tragic sufferings from the two atomic bombs, and despite the fact that the seismic belt is so close to the east coast, most Japanese people are willing to take risks from nuclear power to ensure energy security for the country’s economic. A greatest and most expensive science and technology program of nuclear power has been deployed for several decades. I think the Japanese people accept nuclear power not because they believe everything is perfectly safe as poers groups often boast about. But above all, they believe in the power of Japan’s advanced technology which can minimize the risk of incidents, and if they do occur, their harmful effects will be minimized.

This is their faith in Japan’s experts in nuclear science, who are successors of Japanese tradition, starting with H. Yukawa and Y. Nishina, two scientists who left their great invention of nuclear physics even before the World War II. The next generations have been successful, too, and Japan now has a powerful nuclear human resource, working in its world-leading research centers, institutes and laboratories.

But - Dear Prime Minister - again a nuclear disaster found its way to the Japanese. One hour after the earthquake and tsunami which devastated the Northeast, when hearing power failure from Fukushima plant, you exclaimed: "Here is the real danger." Early the next day, you flew to the site, entered the bunker with radiation-resistant concrete walls and urged TEPCO to carry out the best measures to cope with the accidents. During the days after that, you always appeared on TV, looking tired by the burdens set on your shoulders. I saw you bow before Japan’s national flag and before the audience to express your sorrows. Somehow, I read a reflection on your face: Where does it all come from?

But the sorrow is not just yours. Now, one hundred days of Fukushima accident, everything are clear enough for us to draw lessons for the next step of nuclear power development, when nuclear science celebrates its centennial birthday. Harnessing nuclear energy will never be an easy thing to do. The situations in Fukushima would not have been so bad if Japan's nuclear power system had not been immersed in the symphony "Everything’s perfect" played continuously by the country’s power groups. The true voices were considered as out of tune. Talented scientists in Japan were not asked for consultancy concerning disaster prevention and situation. Japanese scientist Y. Yamaguchi has his famous comment "The earthquake and tsunami were the trigger only, Japan itself created conditions for such a catastrophic event to happen." The biggest lesson learned from Fukushima is that human beings, rather than modern machinery, are the decisive factor to ensure nuclear safety.


Now, with so much of negative, suspicious manipulation of interest groups cornering state agencies has been uncovered, resulting in despair that millions of Japanese people are experiencing, the majority of Japanese people have to say no with nuclear power. As people have lost their confidence. And so, recently in France, you announced to suspend the program to build dozens of new reactors, instead, renewable energy development has been started. Once Japan is committed to promoting renewable energy, it will be a remarkable milestone for the world. I am waiting to see whether this will be a consistent official energy policy of Japan’s government in the future?

Dear Prime Minister,

Fukushima disaster occurred at a time when Vietnam had just launched nuclear power projects. This projects were already in the agenda when you traveled to Vietnam late last year. This massive project was consulted by the Japanese energy groups and encouraged by them during the past ten years. They have been also very generous in inviting many Vietnamese people to visit nuclear power plants in Japan to import the same symphony “Everything’s perfect” into our country. But our country lacks people who master nuclear power technology to launch such an ambitious program to construct dozens of reactors from 2020 to 2030?

So I think it is better to delay the projects over ten years so that Japan can have time to help Vietnam in training and forming teams of proficient professionals, and promoting projects on renewable energy, soon stopping wasteful and inefficient use of energy as it is now. Vietnam lacks electricity, but the contents of this cooperation will help solve the shortage of electricity more efficiently. It is not necessary to rush to nuclear power which may worry people after all that they saw from Fukushima over the past days.

I look forward to your consideration.
I wish you good health.

Sincerely yours.

Pham Duy Hien, Prof. of Nuclear Science
Người dịch: Hoàng Lan 
___________________________________

*Xin cảm ơn dịch giả Hoàng Lan đã tặng chúng ta bản dịch bức thư quan trọng của Giáo sư Phạm Duy Hiển gửi Thủ tưởng Naoto Kan. 
*Chúng tôi cũng chờ bản hiệu đính của bác Đ.H.L.
*Ảnh chân dung Giáo sư Phạm Duy Hiển là của Báo Tuổi trẻ Online. 


Thư của Giáo sư Phạm Duy Hiển:

Dear Anh Xuân Diện,

Cảm ơn Anh đã post thư ngỏ của tôi để có một lượng độc giả rất cao và nhiều comments thú vị. Cho tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến độc giả Ngô Đức Thọ, và một lần nữa xin chia xẻ những gì độc giả này đã viết ra.

Đặc biệt, xin cảm ơn Hoàng Lan đã có một bản dịch tiếng Anh công phu và chính xác. Nếu được, Anh Diện có thể thay mặt tôi và dịch giả HL liên hệ với Vietnam News để đăng toàn văn hay tóm tắt cũng tốt. Hiện nay đã có bản dịch ra tiếng Nhật và được biết bản dịch sẽ (hoặc đã) gửi cho TT Kan.

Một lần nữa xin cảm ơn mọi người.

P D Hiển 

13h, ngày 24.6.2011:
Dưới đây, xin giới thiệu bản hiệu đính của Đ.H.L cho bản dịch của Hoàng Lan

An Open Letter From Frof. Pham Duy Hien to Prime Minister Naoto Kan

Your Excellency Prime Minister Naoto Kan,

One hundred years ago,  mankind for the first time saw tiny structure deep inside matter called atomic nucleus. Thirty years later, a nuclear reactor was invented to demonstrate that immense energy in these tiny structures could be confined and exploited. But in less than four years later, as a result of  hard works done by hundreds of scientists involved in the Manhattan Project, the U.S. military dropped two atomic bombs on Hiroshima and Nagasaki  not to force Japan’s surrender but to show the post war destructive power of their nuclear weapons. The talented scientists who conceived the two bombs were  powerless to stop the government from causing disasters to Japan.

Since then, people around the world have associated atomic energy with the atomic bombs which once caused tragic and miserable destruction to mankind. How unfortunate!

After the war, Nuclear power (NP) appeared in the 50’s vindicated itself of this misconception. A positive atmosphere overwhelmed scientists at that time (including the writer of this letter), only few thought that one day nuclear power would again bring sufferings to mankind. It was our subjective thinking and  overconfidence that led to the accident at the Three Mile Island, and a more serious one in Tchernobyl. Nuclear power was in  decline before reaching its peak. For more than three decades, the U.S. had not build a single nuclear power plant.

In this context, I am very impressed with the Japanese people. Despite your tragic sufferings from the two atomic bombs and despite the seismic belt close to the east coast, most Japanese people are willing to risk nuclear power in order to secure energy for the country’s economic growth. A comprehensive and  expensive program to develope nuclear power technology has been deployed for several decades. I think the Japanese people accepted nuclear power not because they believed everything is perfectly safe as the power industry groups often boast about. But above all, they believed  Japan’s advanced technology could limit the risk; and if, accidents do occur, their harmful effects will be minimized.

They have faith in Japan’s nuclear technology and experts from great Japanese legacy starting with H. Yukawa and Y. Nishina, who left their great inventions of nuclear physics even before the World War II. The next generations have been successful, too. Japan always  has a great nuclear resources and experts  working in  world-leading research institutes.

But,  Dear Prime Minister, nuclear disaster again found its way to the Japanese. One hour after the earthquake and the tsunami  devastated northeast Japan, when hearing power failure from Fukushima plant, you exclaimed: "Here is the real danger." Early next day, you flew to the site, entering the radiation-proof bunker, to urge TEPCO to carry out the best measures to cope with the accidents. During the following days on TV, you  looked tired by the national burdens set on your shoulders. I saw you bowed before Japan’s national flag and people to express your sorrows. Somehow, I read a reflection on your face: Where does it all come from?

But the sorrow is not just yours. Now, one hundred days of Fukushima accident, things are clear enough for us to draw lessons for the next step of nuclear power development, when nuclear science celebrates its centennial birthday. Harnessing nuclear energy will never be an easy thing to do. The situations in Fukushima would not have been so bad if Japan's nuclear power system had not been immersed in the symphony "Everything’s perfect" orchestrated by the country’s power groups. The true voices were considered as out of tune. Talented scientists in Japan were not consulted in  disaster preventions and solutions. Japanese scientist Y. Yamaguchi has his famous comment: "The earthquake and tsunami were only the triggers, Japan itself created conditions for such a catastrophic event to happen." The biggest lesson learned from Fukushima is that human beings, rather than modern machinery, are the decisive factor to ensure nuclear safety.

Now, with so much of negative, suspicious manipulation of special interest groups cornering state agencies has been uncovered, resulting in despair that millions of Japanese people are experiencing, the majority of Japanese people have to say no with nuclear power. As people have lost their confidence, recently in France, you announced to suspend the program to build dozens of new reactors. Instead, renewable energy development has taken  place. Once Japan is committed to promoting renewable energy, it will be a remarkable milestone for the world. I am waiting to see whether this will be a consistent official energy policy of Japan’s government in the future?

Dear Prime Minister,

Fukushima disaster occurred at a time when Vietnam had just launched nuclear power projects. These projects were already in the agenda when you traveled to Vietnam late last year. These massive projects were consulted and advocated by the Japanese energy groups during the past ten years. They have generously inviting many Vietnamese people to visit nuclear power plants in Japan to import the same symphony “Everything’s perfect” into our country. But our country lacks personnel who master nuclear power technology to launch such an ambitious program of constructing dozens of reactors from 2020 to 2030?

Therefore, I think it is better to delay the projects over ten years so that Japan can have time to help Vietnam in training and forming teams of proficient professionals, who will  promote  renewable energy projects and  eliminate current wasteful and inefficient use of energy. Vietnam needs electricity, these kind of cooperations will help solve the shortage of electricity more efficiently. The public has great concern for what they witnessed from Fukushima in recent days. It is unnecessary to rush to nuclear power.


I look forward to your consideration.

I wish you good health.

Sincerely yours.

Pham Duy Hien, Prof. of Nuclear Science

(translater: hoàng lan)


Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

THÔNG TIN THÊM VỀ VỤ VIỆC Ở TẠP CHÍ CỘNG SẢN

Về vụ việc ở Tạp chí Cộng sản, nhà văn Phạm Viết Đào cho biết: 

Sau khi Blog Phamvietdao.net đưa bài: “MỘT BÀI TRÊN TẠP CHÍ CỘNG SẢN ĐĂNG NGÀY 18/6/2011 ĐÃ PHẢI HẠ XUỒNG..." lên trang, các cơ quan chức năng đã vào cuộc để xem xét và đã yêu cầu Tổng Biên tập Tạp chí Cộng sản giải trình… 

Theo thông tin mà blog Phamvietdao.net nhận được thì Tổng Biên tập Tạp chí Cộng sản đã nhận thiếu sót, đã xin lỗi tác giả Bùi Quảng Bạ và độc giả…Còn việc xem xét hình thức kỷ luật đối với Tổng Biên tập Tạp chí Cộng sản về việc cho in bài báo sai ý của tác giả, sai một cách nghiêm trọng, việc sai phạm này sẽ được các cơ quan chức năng cứu xét và sẽ công bố rộng rãi trên báo chí như trường hợp ông Đào Duy Quát… 

Do từ sáng đến nay chủ Blog đi công tác xa Hà Nội, do đó đưa thông tin này lên blog có phần chậm trễ. Rất mong được sự lượng thứ của quý vị… 

Tạp chí Cộng sản đã không in lời cáo lỗi độc giả trên Tạp chí của mình về những sai sót đã được phát hiện như quy định của Luật Báo chí...

Như vậy sau khi đã in sai, Tạp chí Cộng sản tiếp tục vi phạm Điều 9. Cải chính trên báo chí Báo chí thông tin sai sự thật, xuyên tạc, vu khống xúc phạm danh dự của tổ chức, danh dự, nhân phẩm của công dân thì phải cải chính và xin lỗi hoặc đăng, phát sóng lời cải chính của tổ chức, công dân. Trong trường hợp báo chí không cải chính hoặc cải chính không thoả đáng; không đăng, phát sóng lời cải chính của tổ chức, công dân mà không có lý do chính đáng thì họ có quyền khiếu nại với cơ quan chủ quản báo chí hoặc yêu cầu Toà án xét xử.

Lời cải chính của cơ quan báo chí của tổ chức, công dân phải được đăng, phát sóng kịp thời và tương xứng với thông tin cần cải chính.

Vi phạm Điều 9 của Nghị định 02/2011 về Vi phạm các quy định cải chính trên báo chí sẽ bị xử phạt như sau:
1. Phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 1.000.000 đồng đến 3.000.000 đồng đối với một trong các hành vi sau:
a) Thực hiện cải chính không đúng các quy định vị trí, diện tích, thời lượng, cỡ chữ;
b) Thực hiện không đúng các quy định về đăng lời phát biểu của tổ chức, cá nhân có liên quan đến tác phẩm báo chí.
2. Phạt tiền từ 3.000.000 đồng đến 5.000.000 đồng đối với hành vi cải chính không đúng thời gian quy định.
3. Phạt tiền từ 5.000.000 đồng đến 10.000.000 đồng đối với một trong các hành vi sau:
a) Không cải chính theo quy định;
b) Không đăng, phát sóng nội dung kết luận của cơ quan nhà nước có thẩm quyề về nội dung thông tin đã đăng, phát sai sự thật trên báo chí.
4. Biện pháp khắc phục hậu quả:
a) Buộc cải chính đối với hành vi quy định tại điểm a khoản 3 Điều này;
b) Buộc đăng, phát sóng nội dung kết luận của cơ quan nhà nước có thẩm quyền về nội dung thông tin đã đăng, phát sai sự thật đối với hành vi quy định tại điểm b khoản 3 Điều này.
Nguồn: Phạm Viết Đào-Blog.

Nguyễn Xuân Diện: Chưa biết kết cục rồi ra sao. Nhưng cũng may chuyện xảy ra ở Tạp chí Cộng sản, chứ nếu mà là ở Blog Phạm Viết Đào thì có khi cả ba ông: Phạm Viết Đào, Phúc Lộc Thọ, Hai Xe Ôm đã ngồi tù từ sáng nay rồi! 

Với những thông tin của nhà văn Phạm Viết Đào, chúng tôi tạm cất bài "Ối giời ơi! Tạp chí Cộng sản ơi là Tạp chí Cộng sản", để chờ Tạp chí Cộng Sản đăng lời cải chính, xin lỗi độc giả trên trang web của Tạp chí.