Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vũ Long. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vũ Long. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Trần Vũ Long: TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ


Tạ Trí Hải – Nghệ sĩ của đường phố

Bút kí của Trần Vũ Long 

Ông là một người con của Hà Nội, một nghệ sĩ đường phố, không gia đình, không nhà cửa, sống cuộc đời nay đây mai đó cùng với những cây đàn. Cuộc đời ông đã phải trả nhiều giá đắt khi cố sống là một người trung thực, đấu tranh với cái xấu và cái ác. Thật cay đắng, nhưng suốt đời ông không tự đánh mất mình. Ông chính là một sứ giả của âm nhạc bởi đã đem lại niềm tin yêu vào cuộc sống vào con người cho tất cả những ai đã từng nghe ông chơi đàn theo cách giản dị và chân thật nhất. Ông đã làm nên một nét văn hoá của Hà Nội. 

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Trần Vũ Long: TỔ QUỐC BẮT ĐẦU TỪ BIỂN

Tổ quốc bắt đầu từ biển
Trần Vũ Long
Không phải là cái cớ để bắt đầu cho một bài viết về biển đảo, quả thực với tôi, biển là điều gì đó thật linh thiêng và kì diệu. Biển gần gũi mà xa thẳm. Biển dịu dàng mà ẩn chứa những giông bão khó lường khiến cho ta muốn khám phá. Biển cô đơn, trống vắng mà cứ ầm ào khôn nguôi. Biển linh thiêng như nguồn cội. Biển mơ hồ như một cõi xa vắng. Biển là nơi bắt đầu. Biển cũng là nơi cuối cùng để tan và để xoá. Có biết bao cảm xúc về biển mà tôi không thể nói hết, chỉ có thể rút lại bằng một câu ngắn gọn rằng: Tôi yêu biển. Mỗi lần đứng trước biển tôi như đứa trẻ được trở về với người mẹ yêu thương của mình. Lúc đó tôi chỉ là hạt cát muốn được tan vào trong nước biếc, tan vào trong sự mặn mòi của đời mẹ. Tan và xoá.
Hãy thử tưởng tượng, nếu như trên trái đất này không có biển. Chắc hẳn lúc đó sẽ không còn sự sống. Biển đã mang đến cho ta tất cả nhưng đến một ngày nào đó biển cũng có thể lấy đi tất cả nếu như ta không biết gìn giữ, không biết yêu thương, không biết đáp đền. Chẳng còn là đôi khi nữa, chúng ta nhân danh rất nhiều thứ, cứ ngỡ mình đã vượt qua sự lớn lao của biển, để rồi làm tổn thương người mẹ biển cả vốn bao dung và độ lượng. Chúng ta đâu biết rằng đang làm tổn thương chính mình. Biển vốn cô đơn lại càng thêm cô đơn. Biển cô đơn trong niềm hân hoan, đắc thắng của những đứa con. Ôi những đứa con trên khắp năm châu, có ai bận lòng đến sự cô đơn đó. Và, chắc hẳn chẳng có nỗi cô đơn nào lớn bằng nỗi cô đơn của biển. Nhưng rồi, biển vẫn bao dung. Một sự bao dung vô bờ bến.
Quả thực, tôi đã từng khóc khi nghĩ về biển. Tôi đã từng hình dung ra sự giận dữ thét gào của những con sóng biển Đông. Sự giận dữ từ nghìn trùng khơi như dội vào đất liền, như táp vào mặt tôi mặn và rát. Đó là khi kẻ xâm lăng đang âm mưu thôn tính biển đảo quê hương mình. 

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

CHÙM THƠ THƯƠNG TIẾC VĨNH BIỆT ĐẠI TƯỚNG


KHÓC ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP   

Nguyễn Trọng Vĩnh

Nước non thương tiếc lệ sầu rơi
Đau xót anh Văn đã mất rồi
Yêu nước, hiến dâng không biết mỏi
Thân dân, dựa vững chẳng xa rời
Chiến công bất hủ còn vang dội
Nhân cách thanh cao vẫn sáng ngời
Cây lớn gió nào lay chuyển nổi
Hương thơm còn tỏa mãi trên đời.


Với tướng Giáp
Trần Vũ Long


0 giờ 15 phút ngày 8 tháng 10
bên hàng cây Hoàng Diệu
con khóc
khi người đã thiên thu

hoa ngập lối
nước mắt mòn rạn vỡ
tiếng dương cầm
bùng cháy
Điện Biên
bùng bùng cháy
chiến dịch Hồ Chí Minh
bùng bùng cháy
sinh đẻ có kế hoạch
bùng bùng cháy
đại tường và thường dân
bùng bùng cháy
trận mạc và im lặng
bùng bùng cháy
tử tế và đê hèn
bùng bùng cháy
Mác Lênin bùng bùng cháy
đau thương nước Việt
cháy hết rồi
những tin yêu
……
con khóc
khi người đã thiên thu

con chỉ khóc cho một trái tim
con chỉ khóc cho một tinh thần dân tộc
con chỉ khóc cho một chữ nhẫn
và con khóc cho một tình người
khi người đã thiên thu

mai này
từng đoàn người vào viếng
mai này
từng hàng xe con ngập lối
chỉ một giọt nước mắt
lúc 0 giờ 15 phút này 8 tháng 10
khi người đã thiên thu

những ngọn nến trong sân vườn
lặng lẽ một niềm tin

1h55p-8/10/2013

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

DẤU LẶNG CUỐI TUẦN...

TẠ BÁ HƯƠNG- NHỌC NHẰN VÀ LẤP LÁP
Trần Vũ Long

Kính thưa các anh các chị, chúng tôi những người bạn của anh Tạ Bá Hương, một nhà thơ trẻ của mảnh đất Tuyên Quang, thực lòng chẳng muốn viết những dòng này. Nhưng vì số phận đã đẩy Hương vào một hoàn cảnh đặc biệt và chúng tôi cũng vào một tình thế đặc biệt với trách nhiệm của tình bạn.

Tạ Bá Hương sinh năm 1977, tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du, hiện là phóng viên của Đài Phát thanh và Truyền hình Tuyên Quang, từng tham dự Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ VIII, anh đã xuất bản 2 tập thơ: Dòng sông thời gian, Đêm trở giấc. Hương sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, từng lăn lộn làm đủ nghề để kiếm sống: làm ruộng, làm thuê, đào vàng…

Hiện nay, Tạ Bá Hương đang mắc một căn bệnh nan y, đó là suy thận độ 4 và phải chạy thận nhân tạo. Cứ mỗi một tuần Hương vào viện 3 buổi, mỗi buổi khoảng 4 tiếng để lọc lại máu. Suy thận là một căn bệnh tiêu tốn rất nhiều tiền và người bệnh sẽ phải sống chung cho đến chết trừ khi có tiền để thay thận. Với đồng lương của hai vợ chồng làm viên chức nhà nước để nuôi hai con nhỏ (một bé trai 4 tuổi và một bé gái 1 tuổi) vừa lo tiền thuốc thang, chạy thận cho Hương là một việc vô cùng chật vật. Hương và gia đình cũng có mong muốn được thay thận nhưng đó là một việc dường như không tưởng với hoàn cảnh gia đình Hương bây giờ, vì đòi hỏi chi phí quá lớn (khoảng 800 triệu). Khi ngồi viết những dòng này thực lòng chúng tôi đầy hoang mang nhưng rồi cũng rất hy vọng. Trước mắt là hy vọng sẽ giúp được một phần nhỏ bé để Hương có tiền thuôc thang và chạy thận và biết đâu đó, một điều kì diệu sẽ đến giúp Hương có thể thay thận.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Việt Phương: "CUỘC ĐỜI ĐAU QUÁ, LÀM TA MÊ MẢI"

Cửa sẽ mở 
Trần Vũ Long
Nhà thơ Việt Phương tên khai sinh là Trần Quang Huy, sinh năm 1928. Quê quán Hà Nội. Hơn nửa thế kỉ làm thư kí cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng và làm cố vấn cho các lãnh đạo cao cấp qua các thời kì. Năm 1970, ông cho in tập thơ “Cửa mở” gây  tiếng vang nhưng cũng không ít hệ luỵ. Cuốn sách đã dám nhìn thẳng vào sự thật, chỉ ra những cái xấu trong mỗi con người, những cái giả dối trong xã hội. Gần 40 năm sau ông mới cho in  tập thơ thứ hai “Cửa đã mở” và liên tục những tập thơ tiếp theo đã  xuất bản  được dư luận đánh giá cao, như: Bơ vơ đông đảo, Cỏ dọc đường trần, Cát dưới chân người, Nhặt nắng trong sương. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn luôn quan tâm và trăn trở với các vấn đề kinh tế, chính trị xã hội của đất nước. Quan tâm đến cuộc sống còn nhiều khó khăn của  người dân lao động. Thơ của ông mang đầy tính lý luận và triết học, phản ánh về mọi mặt tốt đẹp cũng như tiêu cực trong xã hội và trong mỗi con người. Cho dù vận nước  đã và đang trải qua những khó khăn thử thách  nhưng ông vẫn luôn tin vào vận mệnh của dân tộc, tin vào hồn vía và sức mạnh của dân tộc; một dân tộc biết hy sinh và biết chiến đấu vì những điều tốt đẹp,  nhân văn cao cả.

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

HÔM NAY, HAI NHẠC SĨ VIỆT KHANG VÀ TRẦN VŨ ANH BÌNH RA TÒA

Luật sư Trần Vũ Hải:
Việt Khang ‘không hoạt động chính trị’  

Nhạc sỹ Việt Khang, người sẽ ra tòa tại thành phố Hồ Chí Minh vào thứ Ba ngày 30/10 về tội ‘Tuyên truyền chống Nhà nước’ theo điều 88 Bộ Luật hình s đã nói với luật sư bào chữa của ông rằng ông ‘không hoạt động chính trị’. 

Ông Trần Vũ Hải, luật sư bào chữa cho nhạc sỹ Việt Khang, đã cho BBC biết ông Khang đã nói với ông như thế trong buổi gặp mặt một ngày trước khi phiên tòa diễn ra.

Các bài liên quan 

Nhạc sỹ Việt Khang, 34 tuổi, có tên thật là Võ Minh Trí và sinh sống tại tỉnh Tiền Giang thuộc đồng bằng sông Cửu Long miền Nam Việt Nam.

Ông đã bị công an thành phố Mỹ Tho đột ngột bắt đi hồi trước lễ Giáng sinh năm ngoái và đã bị giam giữ từ đó đến nay.

Trước khi bị bắt, nhạc sỹ Khang đã sáng tác hai bài hát có tựa đề ‘Việt Nam tôi đâu’ và ‘Anh là ai’ có nội dung kêu gọi người dân bảo vệ chủ quyền biển đảo đất nước và lên án hành động đàn áp người biểu tình chống Trung Quốc của chính quyền.

Nhiều người cho rằng hai bài hát này chính là lý do nhạc sỹ này bị chính quyền bắt giữ và đưa ra xét xử. 

'Thất vọng và bất ngờ'

Trao đổi với BBC, luật sư Trần Vũ Hải cho biết nhạc sỹ Khang đã ‘thất vọng’ khi biết được cáo trạng của Viện kiểm sát truy tố ông vào khoản 2 điều 88 Bộ Luật hình sự với mức án từ 10 đến 20 năm tù cho việc ‘phạm tội đặc biệt nghiêm trọng’, chứ không phải khoản 1 với mức án từ 3 đến 12 năm.

Tuy nhiên ông Hải cho rằng thân chủ của ông có thể đã ‘đưa đọc kỹ cáo trạng’ nên mới có phản ứng bất ngờ và thất vọng như thế.

Ông từ chối bình luận liệu việc cáo trạng áp tội như thế cũng như tiết lộ các lập luận bào chữa của ông trong phiên tòa ngày mai.

Luật sư nói ‘ông sẽ cố gắng hết sức và hy vọng sẽ không làm thất vọng’ thân chủ của ông.

Khi được hỏi liệu phiên tòa xét xử các blogger mới đây cũng theo điều 88 Bộ Luật hình sự vốn tuyên án các bị cáo rất nặng có ảnh hưởng gì đến phiên tòa của nhạc sỹ Việt Khang hay không, ông Hải nói ông có ‘niềm tin rằng ông Khang sẽ không chịu mức án cao như thế’.

“Tôi tin chắc rằng việc bào chữa của tôi sẽ giúp cho thân chủ ở một mức độ nào đó,” ông nói.
Ông cho biết ông ‘không gặp bất cứ áp lực nào’ trong quá trình thực hiện thủ tục bào chữa và rằng tòa án ‘lúc nào cũng tạo điều kiện’ cho ông.
"Việt Khang chỉ mong muốn tìm mọi cách. Ông là một người hòa âm, một người không có ý đồ hoạt động chính trị, có vợ và con nhỏ và muốn đoàn tụ với gia đình."
Luật sư Trần Vũ Hải
Cũng theo luật sư Hải thì tòa án thành phố Hồ Chí Minh cũng tạo điều kiện cho thân nhân Việt Khang đến dự khán phiên tòa vào ngày mai.

Trong phiên tòa xét xử các blogger Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải mới đây, thân nhân các bị cáo đã bị công an ngăn trở không cho tham dự.

“Việt Khang chỉ mong muốn tìm mọi cách,” ông Hải thuật lại lời ông Khang nói với ông, “Ông là một người hòa âm, một người không có ý đồ hoạt động chính trị, có vợ và con nhỏ và muốn đoàn tụ với gia đình.”

Cùng bị xét xử với ông Khang là nhạc sỹ Trần Vũ Anh Bình với cùng tội trạng.[....]

Theo BBC Tiếng Việt.

KẾT QUẢ PHIÊN TÒA12h40′: Nhạc sĩ Việt Khang: 4 năm tù giam, 2 năm quản chế, Trần Vũ Anh Bình: 6 năm tù giam, 2 năm quản chế. Cả hai ông bị kết tội “hoạt động tuyên truyền chống nhà nước Việt Nam” theo Điều 88 BLHS.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

ĐOÀN VIỆT BẮC - NGƯỜI THƠ TRONG CÕI NHÂN GIAN ẤY

Người thơ trong cõi nhân gian ấy
Trần Vũ Long

Nhà thơ Đoàn Việt Bắc tên thật là Đoàn Đình Hảo, sinh năm 1949. Quê Quán: Hải Yến, Phù Tiên, Hưng Yên. Do sức ép của bom đạn trong những năm quân ngũ ông đã bị tâm thần nhưng vẫn làm thơ vẽ tranh. Đoàn Việt Bắc từng được giải B cuộc thi thơ của báo Văn Nghệ năm 1976. Hiện ông sống trong một căn nhà lụp xụp tối tăm tại ngõ Văn Chương, Hà Nội. Ông vẫn tiếp tục làm thơ, vẽ tranh trong nỗi đau tận cùng của kiếp người đó.

Trên đường từ toà soạn đến ngõ Văn Chương, tôi cứ miên man trong suy nghĩ về những con phố, những ngõ nhỏ của Hà Nội. Ở đó có biết bao số phận, bao kiếp người đang lặng lẽ, đang chìm khuất, thậm chí đang bị lãng quên trong cái sự nhộn nhịp, xô bồ ở chốn đô thị. Và, đây là lần thứ hai tôi đến con ngõ này. Lần trước, tôi đến đây để gặp một nhà văn rất nổi tiếng. Đó là nhà văn Sơn Tùng. Tuy không bị lãng quên nhưng ông là người sống ẩn mình. Lần này tôi tìm đến ngõ Văn Chương để gặp một con người cũng khá đặc biệt. Một người đặc biệt theo hướng khác của những điều tốt đẹp. Ông là một người điên. Một người điên đã bị cuộc đời quên lãng từ lâu. Và thật trớ trêu thay, người điên đó lại là một thi sĩ. Một thi sĩ đã từng được đông đảo bạn đọc biết đến, đã để lại dấu ấn tên tuổi của mình trên văn đàn vào những năm 70. Người điên đó chính là nhà thơ Đoàn Việt Bắc.

Quả thực, trong suốt hơn mười năm làm báo, chưa bao giờ tôi cảm thấy có chút hồi hộp khi đi gặp nhân vật để viết bài như thế. Tại vì ông là một người điên chăng. Cũng có thể là như vậy. Nhưng có lẽ, điều ám ảnh tôi lớn hơn cả lý do ấy, đó chính là những câu thơ của ông mà tôi đã được đọc trong tập Lá trung quân, khi vô tình sắp xếp lại tủ sách của mình. Những câu thơ Đoàn Việt Bắc viết khi mới là một anh lính trẻ đang độ tuổi mười tám đôi mươi, và cả những câu thơ ông viết sau này trong trạng thái tâm thần. Đó là những câu thơ hay và có sức ám ảnh người đọc ghê gớm:

Để nhớ để quên anh đi vào chén rượu
Chén rượu hoá ngôi nhà mọc giữa mùa xuân
Xung quanh anh rơi đầy hoa quả chín
Đầy hạt thóc vàng rơi xuống dưới chân

Anh cúi nhặt ủ trái tim quả đất
Để cất rượu nồng đầy ắp hương xuân
Thấy đôi mắt và làn môi khô khát
Em hoá thành dĩ vãng ở trong anh

Chén rượu giao thừa anh uống mình anh
Rượu không uống buông tay rơi vỡ chén
Và đất trời bỗng bùng bùng lửa bén
Màu máu hồng loang đỏ cả mùa xuân
(Chén rượu giao thừa)

Một nỗi cô đơn bị đẩy đến tận cùng của người nghệ sĩ, trong khi đất trời và lòng người đang hân hoan ngập tràn muôn nơi. Những câu thơ vừa mang hơi hướng cổ điển lại vừa mới lạ đến bất ngờ. Cái cổ điển trong nhịp điệu và cái mới lạ trong hình ảnh hoà quện một cách tự nhiên tạo thành lực hút ma mị đối với người đọc. Sở dĩ có được điều đó bởi tâm thức của người nghệ sĩ đang bị rơi vào cái ranh giới giữa tỉnh và điên, giữa tỉnh và say. Có lẽ phần nào thiên về phía điên và say nhiều hơn. Đó chỉ có thể là những câu thơ của một người điên tài hoa. Và, tôi lại chợt nhớ đến một nhà thơ lớn của văn học Việt Nam, đó chính là nhà thơ Hàn Mạc Tử. Khi cuộc đời đẩy con người ta đến tận cùng của nỗi cô đơn, tận cùng của điều tuyệt vọng thì tố chất tài năng trong người họ như bị vỡ tung ra. Khi đó nỗi cô đơn, tuyệt vọng giống như một món quà của thượng đế đã ban tặng. Họ được nhận món quà đó trong hân hoan của cảm xúc và trong đớn đau của kiếp người.

SƠN TÙNG - SEN XANH MỘT ĐÓA

Sen xanh một đoá
Trần Vũ Long

Ông là một nhà văn có tên tuổi bởi những tác phẩm của ông đã viết ra. Nhưng, nếu chỉ có vậy thì chưa đủ để làm nên một cái tên Sơn Tùng. Cái tên đó được mọi người biết đến và kính trọng bởi nhân cách con người ông. Một cuộc đời sống trọn vẹn với dân tộc, với con người, với văn chương. Một cuộc đời sống ngay thẳng, dám nói và dám viết, dám đấu tranh với những cái xấu cái ác để rồi chịu nhiều thiệt thòi.

Tôi có hai điều lo ngại khi chọn nhân vật để viết chân dung. Thứ nhất là viết về một người có mối quan hệ thân thiết với mình. Bởi nếu bài viết không hay, không lột tả được chân dung của người đó…quả thật là ngại. Điều thứ hai là viết về nhân vật nổi tiếng. Vì, trước đó sẽ có nhiều bài viết về con người ấy, và như thế khó để tìm ra một góc nhìn mới, cách viết mới không bị trùng lặp, bạn đọc không có cảm giác nhàm chán. Nhân vật trong bài viết này, thuộc vào điều lo ngại thứ hai của tôi. Ông là nhà văn Sơn Tùng.

Tôi có thể viết gì về nhà văn Sơn Tùng đây, khi đã có quá nhiều bài báo viết về ông. Ngay lúc này, trước mặt tôi là một cuốn sách dày ngót nghét nghìn trang, tập hợp hàng trăm bài báo viết về nhà văn Sơn Tùng. Trong đó là những bài viết của nhiều vị tướng lĩnh, lãnh đạo cao cấp, các nhà văn, nhà báo, nhân sĩ trí thức có tên tuổi. Cuốn sách có nhan đề “Hiện tượng Sơn Tùng trong văn học Việt Nam hiện đại”, do anh em, bạn bè biên soạn, sau khi ông trở bệnh nặng. Không biết người biên soạn dùng hai chữ “hiện tượng” để nói về sự nghiệp văn chương hay để nói về con người ông. Với cá nhân tôi, ông đúng là hiện tượng trong làng văn. Tôi không bàn luận đến sự nghiệp văn chương của ông. Bởi đánh giá một nhà văn có phải là hiện tượng trong nền văn học nước nhà hay không thì có lẽ tôi chưa đủ tầm để làm cái việc đó. Và, cái sự cảm với văn chương là vô cùng, không định lượng. Việc đó hãy để cho cỗ máy thời gian cùng nguyên liệu là tác phẩm của nhà văn tự vận hành. Nhưng điều quan trọng hơn, và tôi tin là như thế, với một người suốt đời tôn thờ chữ Tâm như ông thì cái sự nổi tiếng hay hai chữ “hiện tượng” chỉ là thứ ảo ảnh phù du mà thôi. Với tôi, nhà văn Sơn Tùng là một hiện tượng trong làng văn bởi chính sự dấn thân và cống hiến của ông cho văn chương khiến người ta phải nể trọng. Từ một thương binh nặng, chỉ cần nỗ lực vượt qua bệnh tật để sinh hoạt hàng ngày thôi đã là việc hết sức khó khăn rồi; đằng này ông lại cầm bút viết văn và trở thành nhà văn có tên tuổi với khối lượng tác phẩm khiến cho người ta phải giật mình kính nể.

Từ trước đến giờ, tôi có ba lần được gặp nhà văn Sơn Tùng:

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ


Tạ Trí Hải – Nghệ sĩ của đường phố
Bút kí của Trần Vũ Long

Ông là một người con của Hà Nội, một nghệ sĩ đường phố, không gia đình, không nhà cửa, sống cuộc đời nay đây mai đó cùng với những cây đàn. Cuộc đời ông đã phải trả nhiều giá đắt khi cố sống là một người trung thực, đấu tranh với cái xấu và cái ác. Thật cay đắng, nhưng suốt đời ông không tự đánh mất mình. Ông chính là một sứ giả của âm nhạc bởi đã đem lại niềm tin yêu vào cuộc sống vào con người cho tất cả những ai đã từng nghe ông chơi đàn theo cách giản dị và chân thật nhất. Ông đã làm nên một nét văn hoá của Hà Nội.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

VIẾT CHO ĐỒNG BÀO TÔI Ở VĂN GIANG - thơ Trần Vũ Long

Sáng 3.5 tại 46 Tràng Thi

Thơ Trần Vũ Long:
Chẳng còn chi nữa đâu em
(Viết cho đồng bào tôi ở Văn Giang)

Chẳng còn chi nữa đâu em
khi niềm tin chỉ như đồ trang sức
lấp lánh trên những cái lưỡi thuồng luồng

chẳng còn chi nữa đâu em
khi dùi cui và súng ống
được đem ra uy hiếp giống nòi

em cứ đau và em cứ khóc
cho “trận thắng” họ vừa vênh vang ghi điểm
“trận thắng” của lương tâm bị xéo nát dưới gót giầy

anh dắt em đi qua những cánh đồng xơ xác
mồ mả ông cha bị cày xới như sau trận bom thù
và bao điều thiêng liêng ta gìn giữ
đã chết rồi bằng đủ thứ nhân danh

em có nghe trăm nghìn rên xiết
khi đất quê hương chảy máu
những bước chân rầm rập dội về
đang dàn đội hình cướp đất

ôi những cánh tay già nua năm xưa giữ đất
mồ hôi và nước mắt
cấy hái và gieo trồng
tủi nhục và vinh quang
nay không giữ nổi đất rồi…
                                             trước những đứa con

lớn lên bằng hạt lúa
gieo trồng trên đất quê mình
ôi những đứa con đã từng thề thốt hi sinh…..
nay chỉ mặt người làm ra hạt lúa
như chỉ vào bầy tôi tớ
chẳng còn chi nữa đâu em

kìa dùi cui đã giơ cao
kìa gót giầy đã tung ra
hung hăng và hãnh tiến
cuồng vọng và đớn hèn
thì em ơi cứ đau
thì em ơi cứ khóc
nhưng chẳng còn chi nữa đâu em

T.V.L