Nhà thơ Thạch Quỳ
Chiều nay (10/3), tôi có gọi điện
cho cháu Yến, vợ nhà văn Phạm Viết Đào. 
- Cháu đã nhận được những giấy tờ
gì từ tòa án hay từ các cơ quan chức năng, như giấy mời hay giấy triệu tập gì
đó để đến tòa dự phiên xử án chưa?
- Dạ, thưa chú, cháu chưa nhận
được giấy tờ gì cả. Nhưng chú ạ, cháu đã gửi đơn đến tòa án để xin cho người
nhà và bạn bè anh Đào được đến dự phiên tòa. 
- Ai bảo cháu phải viết đơn xin?
- Là cháu tự nghĩ ra như thế!
Cháu cũng biết là tòa xử công khai nhưng mình cứ xin, may ra họ cho một số
người thân được vào dự!
- Nếu được tòa cho vào thì người
nhà mình những ai sẽ đến dự? 
- Chú ạ, hiện tại thì cháu nghĩ là cũng chỉ có 3 mẹ con cháu thôi!
Tôi cũng nghĩ,hoàn cảnh Đào, bố
mẹ già trên 80 tuổi, còn đâu sức lực để ra tận Hà Nội mà  chứng kiến việc người ta xử án con mình ! Đào
có 2 người em trai, một đứa đã tử trận trong “chiến tranh bài học” ở biên giới
phía bắc. Cái chết của cậu con trai này đã vắt kiệt sức khỏe của 2 ông bà già
và cũng là nỗi đau không thể nguôi quên trong gia đình nên các bài viết của Đào
thường xoay quanh câu chuyện biên giới phía bắc khi câu chuyện này đang bị
người đời dần dà lãng quên theo năm tháng. Có lúc tôi tự hỏi, những bài viết bị
ám ảnh từ nỗi đau của sự lãng quên đó đã làm nên tội trạng của Phạm Viết Đào
chăng? 
 
