Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà C1. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà C1. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Phương Bích: NHẬT KÝ NGÀY 1.11.2012

QUAN CŨNG ĐI CỬA SAU 
Phương Bích
Thế là mất toi buổi sáng mà chả gặp được mặt “Rồng”! Số là hôm qua có việc ra khỏi nhà từ đầu giờ chiều. Về nhà lúc cuối ngày, ngạc nhiên khi thấy quanh nhà quang quẻ khác thường. Mấy cái quán nước chè, rửa xe, dán vá xe mọi khi tấp nập xunh quanh đâu mất tiêu. Mấy bà đang chăm chỉ quét dọn.
Tôi không phi xe vào hầm ngay như mọi khi, đứng lại hỏi một chị hàng nước đang mặt mũi buồn thiu:
- Không được bán hàng nữa à? Chắc lại chuẩn bị có đoàn kiểm tra?
Chị này đang loanh quanh thì một cô tất tưởi đi đến thì thầm:
- Chị ơi, mai ông Thảo, chủ tịch thành phố đến kiểm tra đấy.
- Ối giời! Thảo nào.
Tôi không thấy lạ gì. Nguyên cái đoạn cơ sở biết trước chuyện ông chủ tịch đi kiểm tra như thế này, tôi đã hình dung ra chuyện ngày mai ra sao.

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Phương Bích: CHÍNH QUYỀN HÀ NỘI KHÔNG THỂ VÔ CAN!

Cuộc chiến đất đai giữa doanh nghiệp và người dân. 
Chính quyền không thể vô can!

Phương Bích

Đêm thứ 15, sau trận bị dân tôi “đánh úp”, chiếm lĩnh “trận địa”, đơn vị thi công đã phải rút quân.
14 ngày qua, đám công nhân vật vờ ngồi cùng chúng tôi, họ cũng chả sung sướng gì, cũng là nạn nhân như dân tôi thôi. Họ mà biết chủ đầu tư chưa đền bù cho dân, thì bố bảo họ cũng chả dám liều.
Tôi nghĩ, dù người ngu độn mấy cũng hiểu, đời nào chính quyền chịu thua dân, để mấy ông bà ra chặn đơn vị thi công, ngang bằng bảo mấy ông chính quyền mắt mũi để đâu mà cho đám dân đen làm bậy thế? Hẳn “thằng” nào làm bậy đã rõ!

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Phương Bích: NHẬT KÝ NGÀY 15.10.2012

Nhật ký dân oan ngày 15.10.2012 
Phương Bích 
Thực ra chưa bao giờ tôi tin vào thiện chí của chính quyền. Từ trải nghiệm trong gần 4 năm qua, tôi đã thấy rõ bộ mặt của họ như thế nào. Họ chỉ chịu thực hiện bổn phận và trách nhiệm của họ khi không thể lẩn tránh được nữa thôi.
Trong vụ việc nhà C1 của dân tôi, dù có muốn che đỡ cho chủ đầu tư đến đâu thì chính quyền cũng không thể bỏ qua cái khâu tối thiểu là ký tá hồ sơ đền bù đã. Thế nên, mặc dù ông chủ tịch quận có ra lệnh đình chỉ thi công bằng miệng, thì việc ra văn bản sau đó nghe chừng cũng phải vài tuần nữa? Nghĩa là ông không ăn trôi miếng này thì ông cũng phải hành dân chúng mày cho bõ tức?
Từ tối hôm qua, tôi đã xung phong trực buổi đầu tiên là chiều nay. Phiên trực là từ 3 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Tôi đi bằng xe buýt xuống Thành Công. Mọi người gặp nhau hỏi han một hồi, có cả Xuân Diện đến tận hiện trường nhà C1 để mục sở thị. Khoảng 4 giờ chiều thì mọi người tản về, chỉ còn tôi với hai phụ nữ. Tay giúp việc của ông chủ tịch quận gọi điện, bảo ngày mai tôi lên quận đăng ký gặp lãnh đạo quận vào thứ tư tuần sau, vì thứ tư tuần này ông chủ tịch bận.
Tôi thấy ngay cái trò trả thù vặt của ông chủ tịch nên bảo, dân đã có đơn từ ngày 9/10, sáng nay cháu cũng đã lắng nghe mọi ý kiến để báo cáo lại cho lãnh đạo, vì vậy việc duy nhất của ông ấy là ra văn bản, chứ chẳng có thứ luật pháp nào được thực thi bằng mồm cả. Thế nên bọn cô chả có gì để gặp ông ấy nữa.
Tranh thủ lúc trời còn sáng, hai chị bảo tôi về lo cơm nước cho bố rồi lại xuống trực. Tôi mượn xe máy của một chị, phóng như nay về nhà. Vừa mới cắm xong nối cơm thì điện thoại reo, tôi mở máy ra thì chỉ nghe thấy tiếng gào thét của một trong hai chị và tiếng xủng xoảng. Tôi hiểu ngay ra sự tình nên vội vàng khóa cửa. Vừa chạy xuống tầng 1 vừa gọi điện báo khẩn cấp cho một số người: xuống Thành Công ngay, chúng nó đang phá khóa nhà mình.
Tôi đèo một chị, phóng xe tít mù. Xuống đến nơi đã thấy bà con đông đặc, đang xỉa xói vào mặt tay giám đốc dự án. Tôi chen vào trước mặt tay này, xin phép được cắt lời một bác lớn tuổi:
- Tôi nói cho anh nghe, đất nào cũng phải có chủ. Một là của anh, hai là của tôi. Của anh thì không phải rồi. Của tôi thì chắc chắn vì sổ đỏ vẫn nằm trong tay tôi đây. Mà đã là đất của tôi, thì tôi không đồng ý cho anh ra vào nhà tôi một cách tự do như thế được. Chỉ cần anh tìm được bất cứ một thứ giấy tờ nào chứng minh rằng, tôi đã bàn giao mặt bằng cho anh thì tôi sẽ rút lui ngay tức khắc.
Anh bảo có quyết định thu hồi đất hả? Cứ cho là thế đi, nhưng muốn thực hiện nó phải có người giao và người nhận. Tôi đã giao cho anh đâu? Anh bảo gì? Rằng Sở tài nguyên môi trường giao cho anh ấy à? Anh hiểu biết như thế thì quá là ngu dốt, mà ngu dốt như thế thì đừng làm giám đốc nữa. Sổ đỏ vẫn trong tay tôi đây, Sở nào dám giao nó cho anh là lừa đảo. Nhưng anh nghe thấy bà con nói gì rồi đấy, rằng anh mới là kẻ lừa đảo. Nếu anh mà không lừa đảo thì tôi đố anh có được cái giấy phép xây dựng ấy đấy. Chả thế khi tôi gặp thanh tra Sở, họ bảo: thế vẫn chưa đền bù à? Công an phường cũng hỏi: thế chưa đền bù à?
Không những anh là đồ lừa đảo, mà anh còn hèn hạ nữa. Ba ngày nay bà con ngồi đây anh không ló mặt ra. Lợi dụng lúc chỉ có hai mụ đàn bà, anh ra phá khóa để ăn hiếp họ à? Giám đốc gì anh hả? Người hiểu biết thì ít nhất cũng phải báo cáo chính quyền, chứ lại cậy đông để phá khóa nhà người ta thế à?
Ôi trời, chưa bao giờ tôi giận điên người lên như thế. Cứ nghĩ lúc chỉ còn hai người đàn bà đối diện với hơn chục gã đàn ông, tôi lại muốn chửi thậm tệ hơn nữa. Tôi thì không văng tục, nhưng dân tôi thì thôi rồi. Cả bốn năm chục người , người nào cũng nổi cơn tam bành, chửi rủa không tiếc lời. Gã giám đốc cố vớt vát thể diện trước đám quân, nhưng cứ hễ mở mồm lại bị ăn chửi điếc cả ráy. Đám quân đứng đằng sau, nhìn dân chúng bừng bừng phẫn nộ, không ai dám hó hé một lời. Mọi người mải chửi, quay đi quay lại chả thấy tay giám đốc đâu. Có người bảo một bà kéo tay đó ra ngoài rồi.
Cơn giận dữ dần dần cũng nguôi. Mọi người lại hô khóa cửa lại, nhớn nhác đi tìm khóa. Một chị bảo: đây, khóa đây rồi, còn cái xích đâu, lúc phá khóa bọn nó lấy cái xích đâu rồi. Đứa nào lấy xích của bà khôn hồn thì đem trả ngay cho bà, không thì không xong với bà đâu nhé.
Mọi người cười rộ lên. Cái tay suýt bị đánh tối qua, đi vào trong góc cái công tơ nơ dùng làm văn phòng, nhặt lấy sợi xích đem ra bảo, giọng rất lễ độ : đây ạ.
Mọi người lại cười. Tôi rất sốt ruột vì chưa kịp cho bố ăn. Mọi người bèn bảo tôi cứ đi về, sẽ có người trực thay. Một chị đèo tôi về cho nhanh.
Về đến nhà, tôi vừa nấu thức ăn, vừa kể cho bố nghe, bố khoái trá lắm. Nhưng tôi biết, thế là dân tôi lại phải trường kỳ kháng chiến rồi. Nghĩ mà căm quá đi. Thế này làm sao cứ bảo, dân không yêu chế đ?
P.B

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

PHƯƠNG BÍCH KỂ CHUYỆN BỊ LỪA MẤT ĐẤT, MẤT NHÀ - Phần cuối


Phần kết:
TẠI SAO CHỦ ĐẦU TƯ LẠI CÓ THỂ NGANG NHIÊN ĐẾN THẾ?
Cần phải nói thêm là nhà C1 nằm ở vị trí rất đắc địa cho môi trường kinh doanh và sinh hoạt. Gần trường, gần chợ, gần khu vực hành chính, gần công viên, gần các trục giao thông, và quan trọng là nó ở ngay mặt tiền đối diện với chợ Thành Công. Cách sống của người Việt vẫn có xu hướng bám vào các trục giao thông, các chợ để mưu sinh, thế nên cái khu vực tầng 1 của nhà C1 thuộc diện sầm uất nhất khu. Ai chả hiểu nó là một miếng mồi béo bở đến thế nào.
Trong một lần đi nghe cử tri chất vấn Hội đồng nhân dân, tôi có nghe nói toàn khu Thành Công này có hơn 80 tòa nhà 5 tầng, được xây từ những năm bảy mươi, tám mươi. Với thiết kế của những khu nhà này, thì tuổi thọ của công  trình là từ 60 – 100 năm!
Ối giời! May ra cái thằng thực dân nó xây thì mới thọ được như thế, thậm chí 100 năm sau khi phá dỡ, viên gạch vẫn như khúc giò lụa, cứ gọi là đẹp nõn nà.

PHƯƠNG BÍCH KỂ CHUYỆN BỊ LỪA MẤT ĐẤT, MẤT NHÀ - Phần 1

CÂU CHUYỆN ĐỀN BÙ VÀ BÀI TOÁN SIÊU LỢI NHUẬN
Trong bất cứ một dự án xây dựng nào, thì khâu giải phóng mặt bằng là vấn đề nan giải nhất. Mức độ nan giải này tùy thuộc vào vị trí “vàng, bạc hay đồng” của mảnh đất đó. Cách đây không lâu, người dân thủ đô hẳn vẫn nhớ cái giá đền bù kỷ lục ở 22 Hàng Bài, khi giá đền bù ban đầu đưa ra là 500 triệu đồng/m2. Tuy nhiên 2 trong số 27 hộ ở 22 Hàng Bài đã nhất định đòi một cái giá trên giời là 1 tỷ đồng/m2
Trích trong bài “Đền bù 1 tỷ đồng/m2 đất ‘vàng’ có vô lý?” của báo Đất Việt http://www.baodatviet.vn/Home/kinhte/Den-bu-1-ty-dongm2-dat-vang-co-vo-ly/201012/121262.datviet
....một biên bản định giá vào thời điểm tháng 3/2005, giá đất ở số 25 Hai Bà Trưng được Hội đồng định giá của Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm định giá tương đương 30 cây vàng. “So với giá vàng bây giờ, mức đền bù một tỷ đồng một m2 thì tại sao lại gọi là phi lý?”
Cái chung cư C1 thuộc khu tập thể Thành Công này không dám với tới cái giá đó. Vả lại nó cũng không phải là mua đứt bán đoạn để dân tôi đi nơi khác ở, mà là tái định cư tại chỗ. Đây là một dạng dân có đất, chủ đầu tư có tiền, hai bên liên doanh với nhau để từ một chung cư 5 tầng xây thành 22 tầng. Lợi ích đôi bên là phải đảm bảo hài hòa, một cách tương đối thôi cũng được.

PHƯƠNG BÍCH KỂ CHUYỆN BỊ LỪA MẤT ĐẤT, MẤT NHÀ - Phần 2

Phần 2:
KHÔN NGOAN KHÔNG LẠI VỚI GIỜI
Phải mất mấy tháng vất vả ổn định cuộc sống, dân chúng tôi mới hoàn hồn và bảo nhau: thế là mình bị lừa rồi!
Trong cuộc họp đêm ngày 6/11/2008, ông chủ tịch quận Ba Đình hứa dẻo quẹo, rằng sau 1 tháng nữa, chính quyền sẽ họp dân để bàn về việc đền bù như thế nào. Vì dù nói là di chuyển để tránh bão, chứ đương nhiên cái nhà này rồi cũng sẽ phá đi, để xây lại cho khang trang hơn.
Nhưng sau gần 4 năm, dân tôi chờ mỏi mắt mà chưa một lần được hạnh ngộ ông chủ tịch quận. Còn chủ đầu tư cũng chính là cái cơ quan ban đầu xây nên cái nhà này. Nó đã không còn vai trò gì từ mấy chục năm trước đây, từ khi nhà nước xóa bỏ chế độ nhà tự quản.
Sau hơn 1 tháng, họ có mời dân chúng tôi về để đo đạc, kiểm đếm để làm cơ sở đền bù sau này. Nhưng cũng từ ngày đó, có vẻ như  họ nghĩ đã làm xong nghĩa vụ đền bù với dân tôi rồi, còn dân tôi thì cứ nghĩ: để yên xem sao?
- Để yên xem sao lần thứ nhất, họ tiến hành động thổ!
- Để yên xem sao lần thứ hai, họ tiến hành phá dỡ!
- Để yên xem sao lần thứ ba, họ chở ùn ùn vật liệu đến!
- Để yên xem sao đến lần thứ tư thì họ đổ được 60 trên tổng số 120 cọc khoan nhồi. Lúc đó dân tôi mới tá hỏa là thi công thật rồi.
Dân tôi lũ lượt kéo xuống yêu cầu phường can thiệp. Lãnh đạo phường rất hồn nhiên, trả lời rằng không biết !