XUÂN QUỲNH,
MỘT GIỌNG THƠ TÌNH ÁM ẢNH
Nguyễn Thị Minh Thái
Nguyễn Thị Minh Thái
31 năm ngày Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đi xa,
tôi gửi bài viết này như một nén tâm nhang tưởng nhớ...
Tôi hoàn toàn không biết tí gì về Xuân Quỳnh, cho đến một hôm, hồi còn bé, lục lọi trong đống giấy tờ của bố, tìm cái gì đó để đọc chơi, tôi bỗng thấy mấy tờ giấy pelure trắng mỏng, đã ngả vàng, trên đó chép tay những khổ thơ bằng mực xanh, để tặng bố tôi, trong dịp bố tôi cùng Đoàn Ca nhạc Đài TNVN ra biểu diễn ở Vĩnh Linh, trên vĩ tuyến 17, cạnh con sông giới tuyến Bến Hải (một thời đã quá xa xăm) với tên ký là Xuân Quỳnh. Những bài thơ được viết bằng lối chữ tháu, dáng chữ to cồ cộ và nét chữ ngả nghiêng, xiêu lạc như cỏ dại. Tôi đọc và còn nhớ mồn một nhan đề của cả ba bài thơ đó: Lòng mẹ, Hoa râm bụt và Mưa xuân.

