Hiển thị các bài đăng có nhãn Mộng Bích. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mộng Bích. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2019

MỘNG BÍCH - ĐẠI THỤ CỦA LÀNG TRANH LỤA VIỆT NAM


Mộng Bích: Đại thụ của làng tranh lụa

Đỗ Đức

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ tên bức tranh là “Bà già” của hoạ sĩ Mộng Bích, nhưng không nhớ năm bức tranh được trao giải. Chỉ mang máng đó là lần đầu tiên Hội Mĩ thuật Việt Nam tổ chức triển lãm khu vực, mở đầu định kì hàng năm và có trao giải. Bức tranh được trao giải Nhất. Số tiền bốn triệu vào thời điểm ấy là khá lớn, nhưng cái lớn hơn là sự ghi nhận tinh tường của hội đồng nghệ thuật

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

HỌA SĨ MỘNG BÍCH - 60 NĂM TÌM DẤU HẠC VÀNG


Hoạ sĩ Mộng Bích
Gần 60 năm theo dấu hạc vàng

Tu Minh 
Họa sĩ Mộng Bích sinh năm 1933. Bà từng là sinh viên khóa 2 (năm 1956) của Đại học Mỹ thuật Hà Nội, được theo học các bậc thầy hội họa như Phan Chánh, Trần Văn Cẩn, Bùi Xuân Phái, Nguyễn Đỗ Cung…Những bức họa nổi tiếng của bà đang được lưu giữ tại bảo tàng Mỹ Thuật Việt Nam: Nghệ sỹ ca trù Quách Thị Hồ (tranh lụa), Tĩnh vật (tranh lụa), Ông gia người Chăm (tranh lụa), Em bé ngủ (Tranh lụa).
Con hạc vàng lộng lẫy, hiện thân của cái Đẹp vĩnh hằng, trong một khoảng khắc nào đó đã về đậu xuống bậc thềm đau khổ của cuộc sống. Chỉ thế thôi cũng đủ cho họa sĩ Mộng Bích tìm được một lối đi qua những gian truân đời mình để chạm vào cái Đẹp. Trong căn phòng cũ kỹ như một bảo tàng nhỏ về thời bao cấp, nữ họa sĩ 79 tuổi kể chuyện đời bằng những bức tranh…

Cứ ngỡ với giọng nói trong thanh qua điện thoại, nữ hoạ sĩ Mộng Bích vẫn còn ở độ tuổi hồi xuân, nhưng trước mắt tôi là một bà cụ nhỏ thó, mái tóc cắt ngắn đã bạc 8, 9 phần. Bà đi lại chậm rãi trong căn phòng chừng 30m2 bằng gỗ và cót ép, kiểu nhà tạm được xây cho cán bộ từ rừng về ở sau hòa bình lập lại, nhưng đã lần lượt… cháy gần hết, còn lại dãy nhà này như níu giữ lại chút quá khứ. Trong nhà, vài tấm tranh cũ treo trên vách, một bức tĩnh vật hoa trắng còn vẽ dở dang. Cái tủ ly lỗi mốt được dùng để ngăn phòng, một cái xe đạp cũ rỉ gắn biển đăng kí từ thời bao cấp. Chiếc bàn gỗ tróc mép, đen nám, bộ ấm chén Bát Tràng cọc cạch… tất cả đều cô đơn, buồn buồn. Chỉ có tiếng bà cụ vang lên, phá đi sự buồn bã ấy.

Hoa vẫn nở dưới trời bom đạn