VÕ THỊ THẮNG: có một nụ cười khác
23-08-2014
Ghi chép của Đào Hiếu
Tám
giờ mười lăm phút sáng ngày 22/8/2014 chị Võ Thị Thắng, uỷ viên trung
ương đảng CS Việt Nam, nguyên Tổng Cục Trưởng Tổng cục Du lịch Việt Nam
đã từ trần tại TPHCM sau một thời gian dài bị bệnh nan y.
Với tư cách là “người nhà” của chị, tôi xin ghi lại đôi điều mà
tôi từng được nghe chị kể cùng với những kỷ niệm nhỏ giữa tôi và chị như
một sự bày tỏ lòng thương tiếc và yêu mến.
*
Trước đây tôi không từng hoạt động chung
với chị vì hai người ở hai đơn vị khác nhau nhưng do sự sắp xếp ngẫu
nhiên của xã hội mà sau này chúng tôi trở thành người nhà với nhau:
chị làm dâu, còn tôi làm rể họ Trần.
Trong chuyến về quê chồng (Bình Định)
tảo mộ, gia đình chị và tôi cùng đi trên một chiếc xe mười sáu chỗ của
ngành du lịch. Suốt hai ngày đường, chúng tôi nghỉ lại nhiều nơi và đó
là dịp mà chị đã kể lại những “biến cố đầy kịch tính” mà chị đã phải
trải qua trong suốt thời gian làm Tổng Cục Trưởng. Những biến cố ấy có
thể viết thành một cuốn sách dày, li kỳ hấp dẫn như phim hình sự Mỹ.
Nhưng chị không dám viết, cũng không dám nhờ tôi viết dù tài liệu thì có
rất nhiều. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó những tài liệu ấy sẽ được công
bố, hoặc là cuốn sách ấy sẽ được viết ra, nhưng bây giờ thì không.
Bây giờ chỉ có ký họa.
Bây giờ chỉ vài đường nét bằng bút chì,
bằng ngón tay nguệch ngoạc trên cát biển Qui Nhơn, bằng hòn than vẽ
trên bức tường cũ… phác thảo bi kịch của một người đàn bà có địa
vị ngang hàng với bộ trưởng, một người từng gan lì đuổi theo địch thủ
của mình với một khẩu súng rỉ sét, một nữ sinh trường Gia Long đã nghĩ
ra được câu tuyên bố để đời. Rồi cuối cùng chiếc ghế Tổng Cục Trưởng mà
người ta trao cho chị cũng bị đặt trên bốn trái mìn nổ chậm được làm
bằng lòng đố kỵ, bằng thù oán cá nhân, bằng những mưu đồ ma quỷ.