28 Tháng 8 -2018
Đọc bài viết CÓ MỘT ĐÁM TANG… RẤT BUỒN của TRẦN THẮNG, con trai tướng quân TRẦN ĐỘ mà anh Vũ Thư Hiên đưa lại, tôi xúc động nhớ lại quang cảnh đám tang 15 năm trước, và có mấy lời sau đây trên trang BAUXITE VIỆT NAM:
Tôi có may mắn dự đám tang lịch sử này. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quyền uy cộng sản hiện ra chát chúa, ở một nơi vốn ra phải nhường bước cho sự trầm mặc của cuộc sống tâm linh. Tôi đi cùng với anh Phan Đình Diệu. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi vòng hoa tang của hai chúng tôi đang định vượt qua cổng vòm ngoài đường Trần Thánh Tông để vào sân nhà tang lễ bỗng bị ngăn lại bất thình lình, và bị giật dải băng đen có mấy chữ "Vô cùng thương tiếc tướng quân Trần Độ" để thay bằng mấy chữ "Kính viếng ông Trần Độ". Đang đứng ngơ ngẩn vì chưa hiểu được vì sao lại có một sự trắng trợn vượt quá tưởng tượng của mình như thế thì một vòng hoa sang trọng hơn lù lù tiến vào và cũng bị giật giải băng để cắt cụt đi đúng mấy chữ như của chúng tôi, còn vứt cả hai mảnh nhựa hoa văn thếp nhũ vàng trang trí hai bên xuống đất. Đó là vòng hoa của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Biết ngay có lệnh trên ban xuống, tình thế nghiêm trọng rồi, hai chúng tôi đành chịu bất lực theo dòng người mà đi.
Khi lễ viếng đến chỗ đọc điếu văn, nghe ông Vũ Mão xướng lên những câu phê phán chói tai, cả phòng tang gần 2000 con người bỗng im phăng phắc, người nào cũng cảm thấy nghẹt thở, tưởng như có một cái gì sắp vỡ bùng. Thế rồi con trai vị tướng, cũng là một sĩ quan, bước lên đáp lễ, rút tờ giấy ra đọc những lời viết sẵn, giọng đọc đều đều vô cảm, làm ai nấy càng thêm dồn nén. Gần cuối, đột nhiên thấy anh ngẩng đầu, nói một câu dõng dạc: “Thay mặt gia đình, chúng tôi không chấp nhận lời điếu tang của Quốc hội vừa rồi”. Ôi chao! Trái bom đã nổ! Hàng tràng pháo tay vang lên ngay lập tức, lần đầu tiên thấy ở một đám tang. Tôi nhìn sang bên, rất nhiều khuôn mặt ràn rụa nước mắt, trong khi tay vẫn vỗ không ngừng. Từ một phía ở góc phải phòng, một tiếng nói rất to phát ra, nghe rất dõng dạc, của một người đã trèo lên chiếc ghế: “Như thế này thì còn nhân nghĩa nào nữa, nhân nghĩa ngàn đời của đất nước Việt Nam còn đâu”. Người nói nhắc lại hai lần cùng một câu. Cả phòng tang lễ như chùng xuống rồi vỡ òa, tiếng xôn xao khắp từ đầu đến cuối. Rồi một người khác, cũng trèo lên ghế, mặc áo quân nhân, huân chương đeo đỏ ngực từ trên xuống dưới: “Tôi là người theo trận mạc với Anh Trần Độ trong bao nhiêu năm, sáng nay chính mình tự tay khâm liệm cho Anh. Thế mà dám có những lời xỉ vả Anh như thế à?. Vũ Mão đâu rồi? Khi chúng tôi ở trong quân ngũ thì hắn còn trẻ ranh, đi học ở Nam Ninh…”. Tôi thoạt liếc lên phía góc trái quan tài, chỗ dành cho Ban tổ chức, kịp nhìn thấy một cái bóng com lê rảo chân nhanh ra lối cửa ngách. Cả đám tang đông nghẹt bấy giờ trở nên nhộn nhạo vì đã đến giờ đi quanh linh cữu. Dòng người nối đuôi nhau không dứt, sau đó lần lượt kéo ra khỏi phòng. Tôi vẫn theo dõi người mặc áo quân nhân vừa lên tiếng lúc nãy. Ông ta người vậm vạp, đang đi dần ra cửa, có một số người xúm xít xung quanh, mặt nở một nụ cười đôn hậu, giọng vẫn oang oang: “Nói thế nhưng đụng vào nó làm gì, cái đồ trẻ ranh ấy...”. Và ông tiếp tục cười khà khà. Tôi cũng đi sau ông. Chợt nhìn thấy trước mình dáng đi thủng thẳng của ông Hoàng Minh Chính. Ông cũng đang lặng lẽ bước một trước tôi. Chúng tôi né sang bên nhường cho linh cữu vượt lên trước và vô tình theo nhau ra đến ngoài sân, tạt dần về phía những hàng ghế dưới bóng cây. Tự nhiên tôi nhìn rõ ra cái người đã trèo lên ghế lên tiếng đầu tiên đang đứng ở đấy. Ông ta và ông Hoàng Minh Chính thoạt nhìn nhau, có vẻ như ngờ ngợ. Rồi chỉ một phút thì họ cùng kêu lên: “Có phải Chính không?” “Đúng mình Chính đây”. “Tôi là Hà đây mà. Hoàng Hữu Hà, Thường vụ Thành ủy lúc đón anh đi đánh sân bay Gia Lâm trở về”. Thế là họ cầm tay nhau và chầm chậm ôm lấy nhau… Để nén một cái gì đó, tôi rảo chân thật nhanh.
Lúc ra đến tận cổng sát ngoài đường tôi mới gặp lại Phan Đình Diệu. Cả hai cùng lên một chiếc taxi vì về chung một hướng. Trên xe, Diệu mỉm cười, thủng thẳng nói với tôi: “Quyền uy lần đầu va phải một cú, cũng ra dáng đấy. Một cú ở ngay chính nơi làm nên cái oai phong cho nó”.
NGUYỄN HUỆ CHI
Đọc bài viết CÓ MỘT ĐÁM TANG… RẤT BUỒN của TRẦN THẮNG, con trai tướng quân TRẦN ĐỘ mà anh Vũ Thư Hiên đưa lại, tôi xúc động nhớ lại quang cảnh đám tang 15 năm trước, và có mấy lời sau đây trên trang BAUXITE VIỆT NAM:
Tôi có may mắn dự đám tang lịch sử này. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quyền uy cộng sản hiện ra chát chúa, ở một nơi vốn ra phải nhường bước cho sự trầm mặc của cuộc sống tâm linh. Tôi đi cùng với anh Phan Đình Diệu. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi vòng hoa tang của hai chúng tôi đang định vượt qua cổng vòm ngoài đường Trần Thánh Tông để vào sân nhà tang lễ bỗng bị ngăn lại bất thình lình, và bị giật dải băng đen có mấy chữ "Vô cùng thương tiếc tướng quân Trần Độ" để thay bằng mấy chữ "Kính viếng ông Trần Độ". Đang đứng ngơ ngẩn vì chưa hiểu được vì sao lại có một sự trắng trợn vượt quá tưởng tượng của mình như thế thì một vòng hoa sang trọng hơn lù lù tiến vào và cũng bị giật giải băng để cắt cụt đi đúng mấy chữ như của chúng tôi, còn vứt cả hai mảnh nhựa hoa văn thếp nhũ vàng trang trí hai bên xuống đất. Đó là vòng hoa của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Biết ngay có lệnh trên ban xuống, tình thế nghiêm trọng rồi, hai chúng tôi đành chịu bất lực theo dòng người mà đi.
Khi lễ viếng đến chỗ đọc điếu văn, nghe ông Vũ Mão xướng lên những câu phê phán chói tai, cả phòng tang gần 2000 con người bỗng im phăng phắc, người nào cũng cảm thấy nghẹt thở, tưởng như có một cái gì sắp vỡ bùng. Thế rồi con trai vị tướng, cũng là một sĩ quan, bước lên đáp lễ, rút tờ giấy ra đọc những lời viết sẵn, giọng đọc đều đều vô cảm, làm ai nấy càng thêm dồn nén. Gần cuối, đột nhiên thấy anh ngẩng đầu, nói một câu dõng dạc: “Thay mặt gia đình, chúng tôi không chấp nhận lời điếu tang của Quốc hội vừa rồi”. Ôi chao! Trái bom đã nổ! Hàng tràng pháo tay vang lên ngay lập tức, lần đầu tiên thấy ở một đám tang. Tôi nhìn sang bên, rất nhiều khuôn mặt ràn rụa nước mắt, trong khi tay vẫn vỗ không ngừng. Từ một phía ở góc phải phòng, một tiếng nói rất to phát ra, nghe rất dõng dạc, của một người đã trèo lên chiếc ghế: “Như thế này thì còn nhân nghĩa nào nữa, nhân nghĩa ngàn đời của đất nước Việt Nam còn đâu”. Người nói nhắc lại hai lần cùng một câu. Cả phòng tang lễ như chùng xuống rồi vỡ òa, tiếng xôn xao khắp từ đầu đến cuối. Rồi một người khác, cũng trèo lên ghế, mặc áo quân nhân, huân chương đeo đỏ ngực từ trên xuống dưới: “Tôi là người theo trận mạc với Anh Trần Độ trong bao nhiêu năm, sáng nay chính mình tự tay khâm liệm cho Anh. Thế mà dám có những lời xỉ vả Anh như thế à?. Vũ Mão đâu rồi? Khi chúng tôi ở trong quân ngũ thì hắn còn trẻ ranh, đi học ở Nam Ninh…”. Tôi thoạt liếc lên phía góc trái quan tài, chỗ dành cho Ban tổ chức, kịp nhìn thấy một cái bóng com lê rảo chân nhanh ra lối cửa ngách. Cả đám tang đông nghẹt bấy giờ trở nên nhộn nhạo vì đã đến giờ đi quanh linh cữu. Dòng người nối đuôi nhau không dứt, sau đó lần lượt kéo ra khỏi phòng. Tôi vẫn theo dõi người mặc áo quân nhân vừa lên tiếng lúc nãy. Ông ta người vậm vạp, đang đi dần ra cửa, có một số người xúm xít xung quanh, mặt nở một nụ cười đôn hậu, giọng vẫn oang oang: “Nói thế nhưng đụng vào nó làm gì, cái đồ trẻ ranh ấy...”. Và ông tiếp tục cười khà khà. Tôi cũng đi sau ông. Chợt nhìn thấy trước mình dáng đi thủng thẳng của ông Hoàng Minh Chính. Ông cũng đang lặng lẽ bước một trước tôi. Chúng tôi né sang bên nhường cho linh cữu vượt lên trước và vô tình theo nhau ra đến ngoài sân, tạt dần về phía những hàng ghế dưới bóng cây. Tự nhiên tôi nhìn rõ ra cái người đã trèo lên ghế lên tiếng đầu tiên đang đứng ở đấy. Ông ta và ông Hoàng Minh Chính thoạt nhìn nhau, có vẻ như ngờ ngợ. Rồi chỉ một phút thì họ cùng kêu lên: “Có phải Chính không?” “Đúng mình Chính đây”. “Tôi là Hà đây mà. Hoàng Hữu Hà, Thường vụ Thành ủy lúc đón anh đi đánh sân bay Gia Lâm trở về”. Thế là họ cầm tay nhau và chầm chậm ôm lấy nhau… Để nén một cái gì đó, tôi rảo chân thật nhanh.
Lúc ra đến tận cổng sát ngoài đường tôi mới gặp lại Phan Đình Diệu. Cả hai cùng lên một chiếc taxi vì về chung một hướng. Trên xe, Diệu mỉm cười, thủng thẳng nói với tôi: “Quyền uy lần đầu va phải một cú, cũng ra dáng đấy. Một cú ở ngay chính nơi làm nên cái oai phong cho nó”.
NGUYỄN HUỆ CHI
Tổ quốc sẽ vinh danh những người có đức có tài.
Trả lờiXóaNhững kẻ ra lệnh sỉ nhục Trần Độ trong đám tang rồi sẽ bị đào mả lên, chờ xem.
XóaSự thật nhói lòng.
Trả lờiXóaKhông hiểu Vũ Mão bây giờ thế nào nhỈ? Mặc dù trước đó hình như đã thống nhất không được đọc rõ những cái gọi là "Khuyết điểm "của Người quá cố .
Nghe nói Mão sau này cũng thanh minh thanh nga là bị trên ép đọc lời điếu đó, chứ nản thân cũng không muốn! chả biết thực hư làm sao?
Trả lờiXóaNhững kẻ ra lệnh làm nhục tướng Trần Độ tưởng rằng thế là bôi xoá vùi dập được tên Ông . Họ chỉ là những kẻ thiển cận, ghen ghét nhất thời cho hả giận. Nhưng chính vì thế mà danh tiếng tướng Trần Độ lại được vẻ vang hơn . Có xá gì một vài hàng chữ Vô Cùng Thương Tiếc sẽ theo vòng hoa héo ném vào bãi rác . Sự thương tiếc và kính trọng trong lòng còn sâu đậm hơn tồn tại mãi cùng những người thực sự tiếc thương và kính trọng Ông lại còn lay lan qua nhiều người nhờ dịp này mới biết tướng Trần Độ !
Trả lờiXóaSực nhớ tới 'di chúc' của Thượng Nghị Sĩ John McCain trong đó có đoạn nói về đám tang của Ông mà thấy xấu hổ. Ông ta mời cựu Tổng Thống Bush (con) cùng đảng với Ông và mời cựu Tổng Thống Obama người không những không cùng đảng với Ông McCain mà còn thắng ông McCain trong một lần tranh cử vào nhà trắng ... đọc điếu văn trong buổi tang lễ! Tới khi nào cán bộ nước Việt mới có tư duy như thế ???
Trả lờiXóaThật nhục nhã cho đám vô lại, Một người lính vô danh khi nằm xuống cũng nhận đươc lời ai điếu vô cùng thương tiếc đ/c ...vì Nghĩa tử là nghĩa tận. Vậy mà với một vị tướng như Tướng Trần Độ bọn chúng cố tình bôi xóa công lao . Nhưng lòng dân thì mãi mãi ghi nhớ. Những kẻ ganh ghét sẽ bị người đời nguyền rủa.
Trả lờiXóaNghĩa tử là nghĩa tận - Phớt lờ, thực chất là xóa bỏ nét nhân bản này, một trong những yếu tố nền tảng của đạo lý Dân tộc, là khởi nguồn của suy thoái đạo đức, tình người, của đổ vỡ văn hóa, y tế và giáo dục,..., của biết bao nhục nhã và thống khổ, dù che giấu tinh vi cỡ nào, vẫn hàng ngày hành hạ mỗi cá nhân và toàn Đất nước...Sao dám bảo hoàng hơn cả bảo hoàng, vua hơn cả vua đến vậy hề ?...
Trả lờiXóaNhiều ‘vị tư tưởng văn hoá’ dìm tướng Trần Độ vẫn chưa chết kể cả VM. Ai trong BCT, BBT lúc đó chưa chết? Sớm muộn dòng tộc nó cũng nhận quả báo. Ai thực tâm sám hối hãy về quỳ trước mộ Trần Độ 3 ngày 3 đêm cầu khấn.
Trả lờiXóaCó gì buồn hơn thé công lao đi vào dĩ vãng đảng
Trả lờiXóaChỉ tồn lại ở lòng dân
Dân vạn đại