Chu Mộng Long
NÓI THÊM VỀ NỖI NHỤC CỦA NGHỀ GIÁO
Tôi từng nói, nghề giáo là nghề khốn nạn nhất trong những nghề khốn nạn. Phát ngôn này không dưới một lần trong các đợt rầm rộ kỷ niệm Ngày Hiến chương Nhà giáo.
NÓI THÊM VỀ NỖI NHỤC CỦA NGHỀ GIÁO
Tôi từng nói, nghề giáo là nghề khốn nạn nhất trong những nghề khốn nạn. Phát ngôn này không dưới một lần trong các đợt rầm rộ kỷ niệm Ngày Hiến chương Nhà giáo.
Những người không biết nhục hay lấy nhục làm vinh tỏ ra bất bình, vì tại sao tôi là một nhà giáo mà không biết tự tôn cái nghề của mình.
Tự tôn sao được khi hàng ngày chỉ cần động não một chút cũng đủ thấy loại khẩu hiệu “tôn sư trọng đạo” hay “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý” chỉ là giả tạo, sáo rỗng. Đồng lương giáo viên so với mặt bằng thu nhập của cả xã hội nằm ở sát đáy, giáo viên phải tìm mọi cách xoay xở để sống. Mà ở cái nghề này xoay xở bằng cách nào khác, lương thiện thì công khai hoặc lén lút dạy thêm, bất lương thì kiếm chác, vòi vĩnh những chiếc phong bì từ phụ huynh, học sinh.
Thật xót xa cay đắng khi không ít giáo viên háo hức chờ đến ngày 20.11 có được chút quà và coi như đó là nguồn thu nhập tăng thêm. Không cần nói đến những doanh nghiệp thưởng nhân viên hàng trăm triệu đến gần bạc tỉ, đến như các chị lao công quét rác, ngày Tết còn được thưởng dăm mười triệu, trong khi giáo viên trường nào khá nhất thì cũng chỉ được ban ân cho một triệu. Thê thảm lắm!
Hậu quả là ngành giáo dục, cái ngành nuôi nhân tài, nhân lực cho sự phát triển kinh tế của đất nước, lại trở thành cái ngành ăn mày xã hội. Đến mức gần như nhà trường nào cũng tạo ra cái Hội phụ huynh học sinh để quyên góp cứu tế cho trường. Thân phận ăn mày như vậy làm sao được coi trọng? Các phụ huynh ở Long An bắt cô giáo quỳ ngay giữa học đường chẳng qua chỉ vì họ xem giáo viên chỉ là kẻ ăn mày, đứa con ghẻ hư hỏng cần được chính các phụ huynh dạy bảo.
Khổ lắm, nhục lắm, nhưng thương lắm!
Nhưng tỉnh táo mà nói rằng, cô giáo kia, và không chỉ một mình cô, cũng đáng giận lắm. Việc cô chấp nhận hình phạt quỳ 40 phút cho vừa lòng phụ huynh là một sự tự hủy hoại nhân cách, tự làm nhục cho mình và cho cả ngành mình.
Tôi cũng không tin như nhiều người đã tin, rằng cô bắt học sinh quỳ chỉ vì cô muốn cho học sinh học tốt hơn. Tôi chỉ thấy ở đó hậu quả của căn bệnh thành tích hơn là cái ý muốn tốt đẹp kia. Đa số các giáo viên hiện nay trừng phạt học sinh không phải chỉ vì muốn các cháu học tốt hơn mà chỉ vì thành tích của các cô, thành tích của nhà trường, thậm chí đó là biện pháp đe dọa các cháu đi học thêm. Bởi nếu muốn trẻ thực chất học tốt, chỉ cần nhắc nhở hay trừng phạt bằng con điểm và xếp loại kết quả học tập là đủ. Nhưng các thầy cô không dám trừng phạt bằng con điểm hay xếp loại kết quả học tập vì chỉ cần một điểm xấu, một kết quả kém là đã ảnh hưởng đến thi đua của thầy cô và nhà trường.
Tôi tin, nếu trừng phạt trẻ em, dù là hình phạt nặng nhất nhưng với cái tâm trong sáng, vô tư, khó có thể xảy ra chuyện thầy cô giáo bị phụ huynh học sinh trả đũa.
Toi nhớ thời tôi đi học, dưới chính quyền Việt Nam Cộng hòa, sự trừng phạt của thầy đối với trò thật kinh khủng. Không thuộc bài bị thầy bắt quỳ gối trên xơ mít, thậm chí quỳ ở miệng hang kiến lửa và có đứa xoi miệng kiến cho kiến đốt. Ông thầy ngày ấy còn có cây thước gỗ trên tay để gõ đầu, nhiều khi học trò bị thầy gõ đến sưng đầu chảy máu. Dù hình phạt kinh khủng như thế nhưng chưa bao giờ có chuyện phụ huynh tấn công thầy để trả đũa.
Tôi không cổ vũ cho tàn dư của thứ giáo dục Nho giáo ấy. Tôn sư trọng đạo theo cách ấy chỉ tổ sinh ra các bạo chúa học đường. Nhưng ít ra, ở nền giáo dục ấy, người thầy được tôn trọng vì họ đáng được tôn trọng.
Cái gì để người thầy xưa được tôn trọng? Đơn giản là ở xã hội ấy, người ta trọng cái chữ. Cha mẹ cho cơm áo, thầy cô cho cái chữ. Ơn ấy cao hơn núi Thái Sơn. Cho nên, thầy cô được xếp một bậc trên cả cha mẹ. Còn bây giờ, khi xã hội không trọng hiền tài, nhan nhản chỗ nào cũng thấy đứa ngu lãnh đạo đứa khôn, dẫn đến người đi học không cần chữ mà chỉ cần bằng cấp và danh hiệu để thăng quan, thì người thầy càng dạy nhiều chữ càng bị khinh bỉ là chuyện hiển nhiên. Người ta không xếp vào lực lượng thù địch đòi đào tận gốc, trốc tận rễ lần nữa là còn may!
Tôi thấy những nhận định mà tiến sĩ viết về thực trạng nghề giáo viết rất đúng song luận điểm mà thầy cho rằng việc kỉ luật của cô giáo chỉ vì thành tích hay học thêm chứ không phải vì muốn học sinh tốt hơn là không chính xác và khách quan. Như tiến sĩ cho rằng : "Đa số các giáo viên hiện nay trừng phạt học sinh không phải chỉ vì muốn các cháu học tốt hơn mà chỉ vì thành tích của các cô, thành tích của nhà trường, thậm chí đó là biện pháp đe dọa các cháu đi học thêm. Bởi nếu muốn trẻ thực chất học tốt, chỉ cần nhắc nhở hay trừng phạt bằng con điểm và xếp loại kết quả học tập là đủ. Nhưng các thầy cô không dám trừng phạt bằng con điểm hay xếp loại kết quả học tập vì chỉ cần một điểm xấu, một kết quả kém là đã ảnh hưởng đến thi đua của thầy cô và nhà trường". Thứ nhất là căn cứ gì mà nói rằng chỉ vì thành tích hay vì học thêm mà phạt học sinh vì trước đây chẳng học thêm hay thành tích thì thầy cô vẫn có hình phạt như vây bởi trong một tập thể lớp không thể có học sinh ngoan hoàn toàn trừ lớp chọn. Thứ hai là việc cho điểm kém hay xấu thì nhiều học sinh cũng chẳng sợ gì vì đối tượng học sinh ở cấp dưới không như học sinh đại học (tất nhiên là có một phần bệnh thành tích nhưng vẫn có em không đạt bị ở lại lớp).
Trả lờiXóaĐi họp phụ huynh thấy cô giáo nể ở mức độ cao phụ huynh học sinh, một điều thưa các bác, các anh thương bọn em, các bác đi đâu đội mũ bảo hiểm cho học sinh chứ đội cờ đỏ nó làm cả chủ nhật, theo dõi đến tận quán ăn sáng, nó bắt được là bọn em mất hết thi đua, mất giáo viên dạy giỏi, lớp bị hạ bậc thi đua. Bây giờ cờ đỏ nó làm luôn cả cảnh sát giao thông các bác ạ. Thế mà có thằng phụ huynh nó nhảy ngược lên đội mũ BH là quyền bọn tôi cô không có quyền yêu cầu phụ huynh đội mũ BH cho con tôi blu bloa...bó tay luôn.
Trả lờiXóaTrò đánh thầy,thầy đánh trò,phụ huynh đánh thầy,thầy van nài phụ huynh.....Những thông tin khốn nạn này ngày càng xuất hiện nhiều liệu có là báo động đỏ trong nền giáo dục cần được xã hội quan tâm như xã hội đang quan tâm đến việc cải cách chương trình giáo dục hiện nay ? ( TIÊN HỌC LỄ,HẬU HỌC VĂN )
Trả lờiXóaĐỉnh cao trí tuệ là đây...
Trả lờiXóaBuồn quá, nhục quá, căm giận quá, kinh tởm quá ...một xã hội đạo đức suy đồi,có lẻ do đấy mà có cảnh giết người bằng dao một lúc năm sáu người, con giết cha, vợ giết chồng, anh em giết nhau...
Trả lờiXóaChung quy, giáo dục cũng phải theo luật chung: phải không còn là mình. Luật lạ đời, từ đó, CON NGƯỜI, trong đó, TRẺ EM, là cốt lõi, không được tôn trọng. Không được tôn trọng, và dù muốn dù không, cũng mất luôn tự trọng. Nói cách khác, mỗi người đều bị đẩy ra khỏi vị trí đích thực của mình. Cô giáo, nhóm phụ huynh, thầy hiệu trưởng...đều đáng thương. Nhưng đáng thương hơn cả là các học sinh nhỏ...
Trả lờiXóa