Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

VÌ SAO NGƯỜI BIỂU TÌNH ĐƯỢC TẠP CHÍ TIME CHỌN LÀ NHÂN VẬT CỦA NĂM?

Vì sao người biểu tình trở thành Nhân vật của năm?


VNN - Tạp chí Time của Mỹ nhìn nhận sự thay đổi chưa từng có ở Trung Đông và những nơi khác trong năm qua bằng cách chọn “người biểu tình” là nhân vật tiêu biểu năm 2011.



Trong thông tin đăng tải hôm qua, Time nói phong trào phản kháng phần lớn tập trung giới trẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội, họ quá chán ngán trước sự bất lực chính trị và yếu kém kinh tế.

Tại Trung Đông, các cuộc biểu tình bắt đầu tại Tunisia và lan sang Ai Cập, Yemen và Libya làm thay đổi các chính phủ. Làn sóng biểu tình có tên gọi "Mùa xuân Ả Rập" gồm các cuộc nổi dậy, diễu hành và biểu tình phản đối chưa từng có trong tiền lệ tại các quốc gia ở thế giới Ả Rập như Tunisia, Algeria, Ai Cập, Yemen và Jordan, Mauritania, Ảrập Xêút, Oman, Sudan, Syria, Iraq, Libya và Morocco. Làn sóng được bắt đầu từ một cuộc nổi dậy và biến thành cuộc cách mạng tại Tunisia, sau vụ tự thiêu của Mohamed Bouazizi để phản đối tham nhũng và bị cảnh sát ngược đãi.
Tại Tây Âu là các cuộc biểu tình nhằm phản đối tình trạng kinh tế cùng cực và khoảng cách tài sản quá lớn giữa người giàu và người nghèo. Nợ công khổng lồ đã khiến hàng loạt nền kinh tế khu vực đồng euro, đặc biệt là tại Hy Lạp, nơi đề xuất cứu trợ từ IMF và châu Âu với yêu cầu cắt giảm ngân sách mạnh mẽ và hàng loạt biện pháp thắt lưng buộc bụng khác. Phản ứng trở lại, hàng chục nghìn người đã xuống đường ở Athens và những nơi khác để phản đối các tổ chức tài chính hiện hành và giới tinh hoa chính trị tắc trách đã đẩy họ vào hỗn loạn. Cuộc biểu tình tương tự đã làm rung chuyển Tây Ban Nha. Ở cả hai quốc gia, chính phủ đương nhiệm đã sụp đổ và thủ tướng đều phải ra đi.

Tại Mỹ, sự trì trệ về kinh tế đã châm ngòi cho phong trào biểu tình “Chiếm lấy phố Wall” của dân chúng với khẩu hiệu “99% dân Mỹ chống lại 1% kẻ giàu có”. Phong trào được bắt đầu từ ngày 17/9/2011 với cuộc biểu tình đầu tiên diễn ra ở công viên Zuccotti ở Manhattan, New York (Mỹ) với nhiều hình thức như: biểu tình tuần hành, cắm lán trại tại các khu vực quanh thành phố… Phong trào này nhằm vào cộng đồng tài chính, mà chủ yếu là những người giàu, những kẻ được coi là tài phiệt - tuy chỉ chiếm một phần nhỏ dân số nhưng lại là những người có khả năng điều khiển, thậm chí xoay chuyển một cả một nền tài chính quốc gia. Những người giàu được “trục lợi” từ khủng hoảng kinh tế, thậm chí phải đóng thuế ít hơn tầng lớp trung lưu hoặc người nghèo, cũng như tình trạng thất nghiệp phổ biến của thanh niên ở các nền kinh tế phát triển… đều được xem như nguyên nhân chính đáng dẫn đến "Chiếm lĩnh phố Wall". 



Phong trào này kéo dài nhiều tháng, thậm chí còn vượt biên giới nước Mỹ lan sang nhiều châu lục. Bên kia bờ Đại Tây Dương, các cuộc biểu tình chống Phố Wall thậm chí còn thu hút đông người tham gia hơn cả ở Mỹ. Lực lượng biểu tình này liên kết với các cuộc biểu tình kéo dài từ nhiều tháng nay nhằm phản đối các biện pháp thắt lưng buộc bụng của chính phủ.

Tại Nga, biểu tình của người dân tại Moscow và nhiều thành phố khác những ngày gần đây lại mang sắc thái khác. Ngay sau cuộc bầu cử hạ viện, người dân đã xuống đường phản đối kết quả bỏ phiếu. Họ cho rằng, thắng lợi thuộc về đảng cầm quyền Nước Nga thống nhất là do gian lận bầu cử. Tuy vẫn thắng thế, nhưng đảng cầm quyền của Thủ tướng Putin đã vấp phải "cú sốc" lớn khi bị suy giảm 14% phiếu bầu. Hàng chục nghìn người đã xuống đường tại Moscow, với các khẩu hiệu mạnh mẽ chưa từng thấy như "nước Nga thức tỉnh". Người biểu tình đòi chính quyền hủy bỏ kết quả bỏ phiếu hạ viện, tổ chức cuộc bầu cử mới. Thậm chí họ đe dọa, nếu chính quyền không đàm phán, họ sẽ tiếp tục phản đối quy mô lớn hơn nữa. Và, người đàn ông cứng rắn "bất khả chiến bại" của Kremlin - Thủ tướng Putin - đang phải đối mặt với những thách thức thực sự nghiêm trọng.

Như vậy là suốt trong 12 tháng qua, từ châu Phi tới châu Âu, từ Nga tới Mỹ, các cuộc biểu tình của người dân đã trở thành nét chính trong bối cảnh kinh tế xã hội toàn cầu có nhiều bất ổn. Tạp chí Time cho rằng, đa số các cuộc biểu tình năm nay xuất phát một cách độc lập, không dựa vào một chính đảng nào.

Giải thích về sự lựa chọn “Người biểu tình”, Time nhấn mạnh, năm 2011, mọi lục địa trên toàn cầu đều chứng kiến một làn sóng nổi dậy chưa từng thấy, diễn ra cả trong hòa bình lẫn bạo lực; những người biểu tình đã xác lập lại sức mạnh con người trên thế giới và tái định hình nền chính trị toàn cầu. “Họ bất bình, họ đòi hỏi, họ không tuyệt vọng thậm chí cả khi họ bị đáp trả bằng hơi cay hay những viên đạn. Họ đã hiện thực hóa suy nghĩ rằng hành động cá nhân có thể tạo ra sự thay đổi lớn”, Tổng biên tập Rick Stengel nói.

Theo thông lệ mỗi năm, sau "người biểu tình", các nhân vật được Time chọn còn có công nương Anh Kate Middleton, nghị sĩ Mỹ Paul Ryan và cả Đô đốc Mỹ William McRaven, người đã chỉ huy nhóm đặc nhiệm của hải quân tiêu diệt Osama bin Laden tại Pakistan...

Năm ngoái, nhà sáng lập kiêm giám đốc điều hành Facebook Mark Zuckerberg được bầu chọn là Nhân vật của năm. Tiêu chí mà Time đặt ra là con người hay sự việc có ảnh hưởng lớn nhất tới văn hoá và tin tức trong suốt một năm dù về mặt tích cực hay tiêu cực. Chủ tịch Cục Dữ trữ Liên bang Mỹ Ben Bernanke nhận tôn vinh này năm 2009. 2008 là Tổng thống Barack Obama.

Thái An - Ảnh: Discovery
Nguồn: VietNamnet

4 nhận xét :

  1. Trích : " Họ đã hiện thực hóa suy nghĩ rằng hành động cá nhân có thể tạo ra sự thay đổi lớn”, Tổng biên tập Rick Stengel nói"

    Một tổng kết quá đúng..!

    Ngoài ra còn một câu nữa tôi cũng rất thấm thía câu sau:

    Trích : " chủ bút Richard Stengel của Time chỉ nói ngắn gọn: "Nếu đó là một sai lầm, chúng tôi sẽ chỉ để nó xảy ra một lần""

    Rất khiêm nhường mà sâu sắc.

    Trả lờiXóa
  2. Tôi ủng hộ bình chọn trên. Người biểu tình thường là tay trắng, nếu đối chọi với nhà nước thì như trứng chọi đá. Nhưng nhiều người biểu tình đã dấn thân vì nghĩa lớn, vì phẫn uất ... Tất nhiên không thần thánh người biểu tình, nhưng người biểu tình cơ bản thực hiện quyền làm người cơ bản của mình. Các nhà nước trên thế giới nên hiểu đúng quyền tạo hóa của người dân. Và các lực lượng an ninh cũng cân nhắc chớ làm điều gì chống lại nhân dân, hay quyền cơ bản của người dân. Điều đó nghĩ cho cùng chỉ tốt hơn với họ.

    Trả lờiXóa
  3. Lại một lần nữa, xin hoan hô các nhà báo Việt Nam! Hoan hô báo mạng Vietnamnet! Những thông tin (bị gọi là) "nhay cảm" thế này xưa nay báo chí (bị gọi là) "lề phải" thường không được hay không dám đăng, dù đó là những sự kiện nóng bỏng có thực mà cả thế giới đều biết!

    Tổng biên tập tạp chí Time, Rick Stengel nói: "...Họ đã hiện thực hóa suy nghĩ rằng hành động cá nhân có thể tạo ra sự thay đổi lớn.” Tôi có suy nghĩ thêm về hai chữ "cá nhân" mà ông ta dùng:

    Đó là những người dân, người lao động bình thường. Họ không phải là những chính khách chuyên nghiệp, những lãnh tụ, quan chức, tướng lĩnh, nhà tài phiệt... Vâng, chính những người dân có thể gọi là "thầm lặng" và "thấp cổ bé họng" đó giờ đã biết suy nghĩ rằng: tiếng nói và hành động của từng người trong số họ, ngay từ vị thế nhỏ bé của mình, hoàn toàn có thể tạo ra sự thay đổi, cả sự thay đổi lớn. Và họ đã hiện thức hóa suy nghĩ đó.

    Tôi đã đọc ở đâu đó ý tưởng rằng lịch sử đích thực của nhân loại không phải là những công việc, công trình, những trận đánh, những quyết định của vua này chúa nọ hay những nhà quân sự lừng danh. Lịch sử đích thực được viết bằng những đau khổ, chịu đựng, mất mát và những ước vọng của hàng triệu triệu người "nghèo" - những người "bé mọn"!

    Sống và làm việc chân tay ở Mỹ, tôi được làm quen và lắng nghe những câu chuyện bi thảm từ các bạn đồng nghiệp. Họ cũng là những người tỵ nạn, chạy thoát khỏi những lò lửa xung đột ở quê hương, đến từ Đông Nam Á, Trung Á, Đông Âu, Bắc Phi, Nam Mỹ... Tôi nhớ mãi người mẹ Bosnia mà mấy lần thấy bà nước mắt đầm đìa không nuốt nổi bữa cơm vì nhớ lại chuyện cũ. Đoàn người chạy trốn chiến tranh của bà bị chặn lại bởi các tay súng và tất cả nam nhân trên 11 tuổi đều bị giết sạch. Chồng và hai đứa con trai nhỏ bị bắn chết ngay trước mắt bà! Tôi nhớ mãi câu chuyện của cô bạn người Ethiopia xóm làng cháy nát, lạc mất gia đình, lưu lạc qua biên giới từ năm 14 tuổi và sống chui nhủi, vô vàn khổ đau suốt 8 năm ở Kenya, cho tới ngày được Liên Hiệp Quốc cứu và được sang Mỹ định cư...

    Những kinh nghiệm đau thương như thế suốt thế kỷ 20 - thế kỷ tàn khốc nhất kể từ khi loài người ghi nhận lại được lịch sử của mình - đã khiến người thường dân thức tỉnh. Chính trị không phải là việc độc quyền của bất cứ lãnh tụ nào, phe nhóm nào hay đảng phái nào. Chính trị là việc của toàn dân và của từng người dân. Xin đừng nói: "Mọi chuyện đã có Nhà nước lo" nữa! Chúng ta đã thấy cả bên các nước tư bản giàu có, người thường dân cũng đã muốn quyết liệt nói lên tiếng nói của mình về mọi vần đề của cộng đồng. Một xã hội dân sự sẽ phải ra đời. Quyền làm chủ của người dân nhất thiết phải được thực thi. Ý Dân nhất thiết phải là Ý Trời!

    Để có được một thế giới thái hòa, thịnh vượng, an ninh; để cứu được môi trường sinh thái đang bị đe dọa và tài nguyên trái đất đang dần cạn kiệt... nhân loại ngày nay không còn con đường nào khác. Không thể tiếp tục giao phó vận mệnh thế giới vào tay chỉ một thiểu số đầy tham vọng quyền lực hay quyền lợi ích kỷ!

    Tôi thiết nghĩ "Người Biểu Tình" không phải chỉ là Nhân Vật Của Năm, năm 2011. Phải nói đây là "nhân vật" quan trọng mở màn cho cả một thiên niên kỷ mới! Hoặc là chọn Ý Dân - dân chủ, hoặc là lịch sử loài người sẽ vô cùng bi thảm. Ai dám chắc là nền văn minh này sẽ không bị diệt vong nếu loài người cứ điên cuồng bóc lột, giết hại lẫn nhau, cứ xóa sổ những truyền thống văn hóa lâu đời, cứ phá hỏng môi trường sinh thái và cứ khái thác cách ngu muội những tài nguyên cuối cùng còn sót lại của trái đất?

    Trả lờiXóa
  4. Trang tin của vietnamnet.vn đưa tin này xong lại bị chặn ! Hoan hô Vietnamnet.vn !

    Trả lờiXóa